Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Việc đầu tiên Lâm Hạnh Tử làm sau khi đến công ty là bảo trợ lý đổi số điện thoại cho cô.
Số điện thoại mà đến cái loài chó má còn gọi đến được, chẳng lẽ lại giữ đến tận sang năm?
“Nhưng mà, giám đốc Lâm, số điện thoại này liên quan đến tất cả thẻ tín dụng và thẻ ngân hàng của cô, nếu đổi là phải đổi hết, chắc là tôi làm mấy ngày cũng xong, phiền một cái là mới hôm trước cô vừa cho tổng giám đốc Triệu của bên Xuân Hòa số điện thoại này, bên đấy đã nói là mai hoặc ngày kia sẽ gọi cho cô hẹn thời gian gặp mặt thương thảo rồi.”
Cậu ta nhắc Lâm Hạnh Tử mới nhớ, bàn tay đang cầm tài liệu khẽ vung lên, “Thế thì cậu cứ đăng kí cho tôi một số mới đi đã, mấy chuyện liên quan đến số cũ xử lý từ từ vậy.”
Chủ yếu là do cuộc điện thoại chết tiệt vào lúc sáng khiến cô cực kỳ phiền lòng. Với ông bố có tiền có quyền của Triển Diễm, Lâm Hạnh Tử còn có thể giả vờ tươi cười chào hỏi, nhưng với hắn ta thì chỉ có thể tránh càng xa càng tốt.
Lần trước chạm mặt ở bữa tiệc rượu, tổng giám đốc Triển nói đợi Triển Diễm về nước rồi mấy đứa thanh niên gặp mặt trò chuyện, Lâm Hạnh Tử nghĩ rằng ông ta chỉ đang hàn huyên khách sáo với cô mà thôi. Không ngờ, tên chó chết vô liêm sỉ kia lại về nước thật.
“Dạ, giờ tôi đi đây.”, trợ lý Trần đáp, “Đây là đồ ăn sáng, vẫn còn nóng đấy ạ, giám đốc Lâm chọn thứ gì thích ăn mà ăn một chút đi, không ăn sáng lâu ngày hại dạ dày lắm.”
Lâm Hạnh Tử khựng lại, ánh mắt liếc qua bàn trà. Trên phương diện ăn uống, cô không quá bắt bẻ, nhưng cũng có mấy thứ thích ăn, trợ lý Trần mua vài lần nên nhớ, tuy rằng chuyện mua bữa sáng cho cô chẳng hề thuộc phạm vi công việc của cậu ta.
Lúc Lý Nghiêu sắp xếp trợ lý cho Lâm Hạnh Tử, cô đã xem qua lý lịch của Trần Thành, tốt nghiệp trường danh tiếng, gương mặt sáng sủa, ngoại hình cân đối, năng lực cũng không tệ, có lần cô còn nghe nhân viên công ty nói, mẹ cậu ta bị tàn tật.
Lâm Hạnh Tử muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ bảo, “…Cảm ơn.”
Thế giới này vốn dành tặng nhiều ưu đãi cho người có ngoại hình khá, hơn nữa mọi mặt của cậu ta đều tốt, cô không bới móc được ra điểm xấu nào. Có điều, sau khi kết thúc buổi họp sáng, cô lại nói với Lý Nghiêu, “Đổi trợ lý cho con.”
“…Cậu ta không làm gì sai cả, làm việc rất nghiêm túc, nhưng mà…”, Lâm Hạnh Tử ậm ừ, cô không thể nói ra là vì Giang Ngôn ghen với trợ lý Trần được, “Tìm cho con một người khác đi.”
“Tìm một người khác cũng phải cần thời gian, giờ Tiểu Trần thì xử lý thế nào, sa thải luôn hay cho cậu ta giữ vị trí khác?”
Lâm Hạnh Tử ngẫm nghĩ, “Cậu ta thích hợp làm trợ lý cho nghệ sĩ đấy.”
Về điểm này, Lý Nghiêu rất tán đồng, “Có thể khiến con vừa lòng, làm cho người khác chắc không thành vấn đề đâu.”
“… Cậu!”
“Ha ha ha ha…”, Lý Nghiêu bật cười sảng khoái. Lâm Hạnh Tử được cưng chiều thành ra kiêu kỳ cũng có một phần trách nhiệm của anh ta. Anh ta vốn là người thiên vị, cảm thấy cưng chiều con gái cỡ nào đi chăng nữa cũng vẫn là bình thường, cũng may Khương Khương làm gì cũng nỗ lực, ngày một trưởng thành.
“Cậu sẽ đổi người cho con, tối nay đi gặp Triển tổng với cậu.”
Lâm Hạnh Tử, “…”
Có câu nói thế nào nhỉ? Đã là họa thì không tránh nổi.
Lúc sáng, vừa nghe ra giọng của Triển Diễm, cô liền cúp máy luôn, hắn ta gọi thêm lần nữa thì cô kéo số của hắn vào danh sách đen, nếu cô kiên nhẫn nghe hắn nói thêm vài phút, thì đã sớm biết là phải gặp nhau rồi.
Nhà hàng do phía bên kia chọn, lúc đến, Lâm Hạnh Tử đi chung xe với Lý Nghiêu, cùng đi là mấy vị quản lý cấp cao của công ty.
Phòng bao ở tầng sáu. Cửa thang máy chầm chậm khép lại, mà Lâm Hạnh Tử vẫn cố ngoái lại nhìn.
“Nhìn cái gì đấy?”
“… Người vừa nãy đi vào, hình như là bố con đấy.”
“Bố con bận mà.”, Lý Nghiêu nói, “Dạo này cả nước đang tập trung vào mấy vụ buôn ma túy lớn, số ma túy thu được đều từ thành phố Hải mà ra, bên trên hạ lệnh xuống, bố con chịu áp lực cực lớn, bao nhiêu ngày không được ngủ ngon giấc.”
Còn mấy lần bảo anh ta đến bệnh viện mua thuốc ngủ hộ.
Lời này Lý Nghiêu không dám nói ra, bởi Lâm Húc Đông không muốn con gái lo lắng.
“Chắc là nhìn nhầm.”, Lâm Hạnh Tử không nghĩ nhiều nữa.
Số điện thoại mà đến cái loài chó má còn gọi đến được, chẳng lẽ lại giữ đến tận sang năm?
“Nhưng mà, giám đốc Lâm, số điện thoại này liên quan đến tất cả thẻ tín dụng và thẻ ngân hàng của cô, nếu đổi là phải đổi hết, chắc là tôi làm mấy ngày cũng xong, phiền một cái là mới hôm trước cô vừa cho tổng giám đốc Triệu của bên Xuân Hòa số điện thoại này, bên đấy đã nói là mai hoặc ngày kia sẽ gọi cho cô hẹn thời gian gặp mặt thương thảo rồi.”
Cậu ta nhắc Lâm Hạnh Tử mới nhớ, bàn tay đang cầm tài liệu khẽ vung lên, “Thế thì cậu cứ đăng kí cho tôi một số mới đi đã, mấy chuyện liên quan đến số cũ xử lý từ từ vậy.”
Chủ yếu là do cuộc điện thoại chết tiệt vào lúc sáng khiến cô cực kỳ phiền lòng. Với ông bố có tiền có quyền của Triển Diễm, Lâm Hạnh Tử còn có thể giả vờ tươi cười chào hỏi, nhưng với hắn ta thì chỉ có thể tránh càng xa càng tốt.
Lần trước chạm mặt ở bữa tiệc rượu, tổng giám đốc Triển nói đợi Triển Diễm về nước rồi mấy đứa thanh niên gặp mặt trò chuyện, Lâm Hạnh Tử nghĩ rằng ông ta chỉ đang hàn huyên khách sáo với cô mà thôi. Không ngờ, tên chó chết vô liêm sỉ kia lại về nước thật.
“Dạ, giờ tôi đi đây.”, trợ lý Trần đáp, “Đây là đồ ăn sáng, vẫn còn nóng đấy ạ, giám đốc Lâm chọn thứ gì thích ăn mà ăn một chút đi, không ăn sáng lâu ngày hại dạ dày lắm.”
Lâm Hạnh Tử khựng lại, ánh mắt liếc qua bàn trà. Trên phương diện ăn uống, cô không quá bắt bẻ, nhưng cũng có mấy thứ thích ăn, trợ lý Trần mua vài lần nên nhớ, tuy rằng chuyện mua bữa sáng cho cô chẳng hề thuộc phạm vi công việc của cậu ta.
Lúc Lý Nghiêu sắp xếp trợ lý cho Lâm Hạnh Tử, cô đã xem qua lý lịch của Trần Thành, tốt nghiệp trường danh tiếng, gương mặt sáng sủa, ngoại hình cân đối, năng lực cũng không tệ, có lần cô còn nghe nhân viên công ty nói, mẹ cậu ta bị tàn tật.
Lâm Hạnh Tử muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ bảo, “…Cảm ơn.”
Thế giới này vốn dành tặng nhiều ưu đãi cho người có ngoại hình khá, hơn nữa mọi mặt của cậu ta đều tốt, cô không bới móc được ra điểm xấu nào. Có điều, sau khi kết thúc buổi họp sáng, cô lại nói với Lý Nghiêu, “Đổi trợ lý cho con.”
“…Cậu ta không làm gì sai cả, làm việc rất nghiêm túc, nhưng mà…”, Lâm Hạnh Tử ậm ừ, cô không thể nói ra là vì Giang Ngôn ghen với trợ lý Trần được, “Tìm cho con một người khác đi.”
“Tìm một người khác cũng phải cần thời gian, giờ Tiểu Trần thì xử lý thế nào, sa thải luôn hay cho cậu ta giữ vị trí khác?”
Lâm Hạnh Tử ngẫm nghĩ, “Cậu ta thích hợp làm trợ lý cho nghệ sĩ đấy.”
Về điểm này, Lý Nghiêu rất tán đồng, “Có thể khiến con vừa lòng, làm cho người khác chắc không thành vấn đề đâu.”
“… Cậu!”
“Ha ha ha ha…”, Lý Nghiêu bật cười sảng khoái. Lâm Hạnh Tử được cưng chiều thành ra kiêu kỳ cũng có một phần trách nhiệm của anh ta. Anh ta vốn là người thiên vị, cảm thấy cưng chiều con gái cỡ nào đi chăng nữa cũng vẫn là bình thường, cũng may Khương Khương làm gì cũng nỗ lực, ngày một trưởng thành.
“Cậu sẽ đổi người cho con, tối nay đi gặp Triển tổng với cậu.”
Lâm Hạnh Tử, “…”
Có câu nói thế nào nhỉ? Đã là họa thì không tránh nổi.
Lúc sáng, vừa nghe ra giọng của Triển Diễm, cô liền cúp máy luôn, hắn ta gọi thêm lần nữa thì cô kéo số của hắn vào danh sách đen, nếu cô kiên nhẫn nghe hắn nói thêm vài phút, thì đã sớm biết là phải gặp nhau rồi.
Nhà hàng do phía bên kia chọn, lúc đến, Lâm Hạnh Tử đi chung xe với Lý Nghiêu, cùng đi là mấy vị quản lý cấp cao của công ty.
Phòng bao ở tầng sáu. Cửa thang máy chầm chậm khép lại, mà Lâm Hạnh Tử vẫn cố ngoái lại nhìn.
“Nhìn cái gì đấy?”
“… Người vừa nãy đi vào, hình như là bố con đấy.”
“Bố con bận mà.”, Lý Nghiêu nói, “Dạo này cả nước đang tập trung vào mấy vụ buôn ma túy lớn, số ma túy thu được đều từ thành phố Hải mà ra, bên trên hạ lệnh xuống, bố con chịu áp lực cực lớn, bao nhiêu ngày không được ngủ ngon giấc.”
Còn mấy lần bảo anh ta đến bệnh viện mua thuốc ngủ hộ.
Lời này Lý Nghiêu không dám nói ra, bởi Lâm Húc Đông không muốn con gái lo lắng.
“Chắc là nhìn nhầm.”, Lâm Hạnh Tử không nghĩ nhiều nữa.
Bình luận facebook