Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Thời gian chờ đèn đỏ ở ngã tư khá dài, xuyên qua đám đông, Lâm Hạnh Tử nhìn thấy Giang Ngôn, tài xế vẫn còn đang nói xe có thể đi được tiếp, mỗi tội là đầu xe bị méo mó khó coi.
Hạnh Tử, tôi sẽ không hại cô đâu.
Xung quanh đầy những tiếng tranh luận ồn ào, nhưng bên tai Lâm Hạnh Tử chỉ văng vẳng duy nhất lời nói của Quý Thu Trì.
Tài xế do cậu tuyển chắc chắn không có vấn đề gì, Quý Thu Trì thì luôn tỏ ra không quen biết cô trong tất cả các sự kiện công khai, hôm nay lại cố tình gây chuyện ồn ào, dường như là do biết trước cô đang định đi ký hợp đồng với Triển Diễm.
Lâm Hạnh Tử nhìn xuống bánh xe đến thất thần, sắc mặt cũng không tốt cho lắm. Triển Diễm nói toàn những lời dễ nghe, nhưng cô lại chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
“Hạnh Tử.”
“Vừa ra ngoài đã bị tông, xem ra hôm nay không thích hợp để ký hợp đồng rồi.”, Lâm Hạnh Tử thản nhiên nói, “Để hôm khác đi.”
Trong mắt Triển Diễm, cô lại đang giở tính tiểu thư, đã mất hứng thì chẳng thèm làm gì nữa, “Em cũng không còn nhỏ nữa, đừng hành động theo cảm tính, hợp đồng cả mấy tỉ chứ không phải trò đùa.”
Giang Ngôn len qua đám đông chạy đến trước mặt Lâm Hạnh Tử, anh còn đang thở gấp nhưng vẫn vội vàng kéo cô ra kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, “Có bị thương không?”
Lâm Hạnh Tử lắc đầu, bày ra bộ dạng “em đáng thương quá” mà nép vào lòng anh, “Hai người họ nhân lúc anh không ở đây bắt nạt em, một người đâm vào xe em, một người mắng em không hiểu chuyện.”
Trước giờ cô chưa từng như vậy.
Giang Ngôn nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, vẻ ngỡ ngàng biến mất trong nháy mắt như chưa từng xuất hiện, anh giang tay ôm cô, vuốt tóc cô, “Anh đến rồi đây.”
Người ngoài không nghe được họ đang nói gì, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm vô cùng thân mật. Quý Thu Trì nhìn từ phía xa, giữa lúc hoảng hốt, cô như thấy được chính mình, chỉ là quá xa xôi, ngay cả trong trí ức cũng trở nên mơ hồ.
Cảnh sát giao thông giải tán đám đông vây xung quanh, tiến hành chụp ảnh hiện trường. Ngoài đường gió lạnh thấu xương, Giang Ngôn bèn cởi áo khoác phủ lên vai Lâm Hạnh Tử, rồi bảo cô lên xe trước.
“Không sao chứ?”
Quý Thu Trì ôm cánh tay, lãnh đạm cười, “Bị vài vết thương nhỏ thôi, dán băng keo mấy hôm là liền ấy mà, cảm ơn cảnh sát Giang đã quan tâm.”
Tài xế đang kiểm tra lại tình trạng xe, đúng lúc này, di động đổ tiếng rung rì rì, Lâm Hạnh Tử đưa mắt nhìn dãy số trên màn hình một cái rồi bắt máy.
Chiếc xe thể thao kia nghênh ngang đỗ ngay bên cạnh ngã tư, Lâm Hạnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đối mắt với người đang ngồi bên trong đó.
Hắn nói một câu đầy ẩn ý, “Em độ lượng như thế từ bao giờ vậy! Ngay trước mặt em mà còn làm càn như thế, không biết sau lưng em thì làm gì nữa, chậc…”
“Đầu óc đen tối chỉ nghĩ được mấy chuyện xấu xa.”, Lâm Hạnh Tử đổi tay cầm di động, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt cô chìm trong bóng đen, “Họ là đồng hương, nếu Giang Ngôn làm như không thấy thì đã chẳng phải là Giang Ngôn mà tôi thích, anh ấy chính trực vô tư, cậu lại đâm chọc sau lưng, đúng là hèn hạ đáng xấu hổ… Triển Diễm, cậu vừa đến đã phô trương của cải, còn anh ấy lại chỉ quan tâm tôi có bị thương không, có lạnh không, có đói không, đây chính là điểm khác nhau giữa cậu và anh ấy.”
Triển Diễm nắm chặt tay lái, tức giận đến mức bật cười, “Lâm Hạnh Tử, em thử tự hỏi lương tâm mình đi, tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt à?”
Cách đó mấy mét, Giang Ngôn đang nói chuyện với cảnh sát giao thông, sườn mặt góc cạnh sắc nét, Lâm Hạnh Tử nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay vùi vào trong áo khoác của anh, giọng điệu cũng không còn cứng ngắc chẳng chút nể nang như trước, “Tôi thừa nhận, mấy năm ở nước ngoài, tôi quả thật rất cảm ơn cậu, nhưng mà Triển Diễm này, tôi kết hôn rồi.”
“Thế nên em từ bỏ hợp đồng là để tránh hiềm nghi, hay là có nguyên nhân khác?”
“Ừm…”, cô kéo dài giọng, còn có chút thẹn thùng, “Coi như thế đi, vì anh ấy, có mất nghìn vàng tôi cũng đồng ý.”
Sự sốc nổi càn quấy của Lâm Hạnh Tử, bao gồm cả hành động làm nũng với Giang Ngôn, đều là để Triển Diễm không nghi ngờ Quý Thu Trì. Nếu Quý Thu Trì thật sự đang làm gì đó, thì hẳn là phải rời xa Giang Ngôn, chứ không phải tới gần anh.
Hạnh Tử, tôi sẽ không hại cô đâu.
Xung quanh đầy những tiếng tranh luận ồn ào, nhưng bên tai Lâm Hạnh Tử chỉ văng vẳng duy nhất lời nói của Quý Thu Trì.
Tài xế do cậu tuyển chắc chắn không có vấn đề gì, Quý Thu Trì thì luôn tỏ ra không quen biết cô trong tất cả các sự kiện công khai, hôm nay lại cố tình gây chuyện ồn ào, dường như là do biết trước cô đang định đi ký hợp đồng với Triển Diễm.
Lâm Hạnh Tử nhìn xuống bánh xe đến thất thần, sắc mặt cũng không tốt cho lắm. Triển Diễm nói toàn những lời dễ nghe, nhưng cô lại chẳng có lấy một chút phản ứng nào.
“Hạnh Tử.”
“Vừa ra ngoài đã bị tông, xem ra hôm nay không thích hợp để ký hợp đồng rồi.”, Lâm Hạnh Tử thản nhiên nói, “Để hôm khác đi.”
Trong mắt Triển Diễm, cô lại đang giở tính tiểu thư, đã mất hứng thì chẳng thèm làm gì nữa, “Em cũng không còn nhỏ nữa, đừng hành động theo cảm tính, hợp đồng cả mấy tỉ chứ không phải trò đùa.”
Giang Ngôn len qua đám đông chạy đến trước mặt Lâm Hạnh Tử, anh còn đang thở gấp nhưng vẫn vội vàng kéo cô ra kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, “Có bị thương không?”
Lâm Hạnh Tử lắc đầu, bày ra bộ dạng “em đáng thương quá” mà nép vào lòng anh, “Hai người họ nhân lúc anh không ở đây bắt nạt em, một người đâm vào xe em, một người mắng em không hiểu chuyện.”
Trước giờ cô chưa từng như vậy.
Giang Ngôn nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, vẻ ngỡ ngàng biến mất trong nháy mắt như chưa từng xuất hiện, anh giang tay ôm cô, vuốt tóc cô, “Anh đến rồi đây.”
Người ngoài không nghe được họ đang nói gì, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm vô cùng thân mật. Quý Thu Trì nhìn từ phía xa, giữa lúc hoảng hốt, cô như thấy được chính mình, chỉ là quá xa xôi, ngay cả trong trí ức cũng trở nên mơ hồ.
Cảnh sát giao thông giải tán đám đông vây xung quanh, tiến hành chụp ảnh hiện trường. Ngoài đường gió lạnh thấu xương, Giang Ngôn bèn cởi áo khoác phủ lên vai Lâm Hạnh Tử, rồi bảo cô lên xe trước.
“Không sao chứ?”
Quý Thu Trì ôm cánh tay, lãnh đạm cười, “Bị vài vết thương nhỏ thôi, dán băng keo mấy hôm là liền ấy mà, cảm ơn cảnh sát Giang đã quan tâm.”
Tài xế đang kiểm tra lại tình trạng xe, đúng lúc này, di động đổ tiếng rung rì rì, Lâm Hạnh Tử đưa mắt nhìn dãy số trên màn hình một cái rồi bắt máy.
Chiếc xe thể thao kia nghênh ngang đỗ ngay bên cạnh ngã tư, Lâm Hạnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đối mắt với người đang ngồi bên trong đó.
Hắn nói một câu đầy ẩn ý, “Em độ lượng như thế từ bao giờ vậy! Ngay trước mặt em mà còn làm càn như thế, không biết sau lưng em thì làm gì nữa, chậc…”
“Đầu óc đen tối chỉ nghĩ được mấy chuyện xấu xa.”, Lâm Hạnh Tử đổi tay cầm di động, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt cô chìm trong bóng đen, “Họ là đồng hương, nếu Giang Ngôn làm như không thấy thì đã chẳng phải là Giang Ngôn mà tôi thích, anh ấy chính trực vô tư, cậu lại đâm chọc sau lưng, đúng là hèn hạ đáng xấu hổ… Triển Diễm, cậu vừa đến đã phô trương của cải, còn anh ấy lại chỉ quan tâm tôi có bị thương không, có lạnh không, có đói không, đây chính là điểm khác nhau giữa cậu và anh ấy.”
Triển Diễm nắm chặt tay lái, tức giận đến mức bật cười, “Lâm Hạnh Tử, em thử tự hỏi lương tâm mình đi, tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt à?”
Cách đó mấy mét, Giang Ngôn đang nói chuyện với cảnh sát giao thông, sườn mặt góc cạnh sắc nét, Lâm Hạnh Tử nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay vùi vào trong áo khoác của anh, giọng điệu cũng không còn cứng ngắc chẳng chút nể nang như trước, “Tôi thừa nhận, mấy năm ở nước ngoài, tôi quả thật rất cảm ơn cậu, nhưng mà Triển Diễm này, tôi kết hôn rồi.”
“Thế nên em từ bỏ hợp đồng là để tránh hiềm nghi, hay là có nguyên nhân khác?”
“Ừm…”, cô kéo dài giọng, còn có chút thẹn thùng, “Coi như thế đi, vì anh ấy, có mất nghìn vàng tôi cũng đồng ý.”
Sự sốc nổi càn quấy của Lâm Hạnh Tử, bao gồm cả hành động làm nũng với Giang Ngôn, đều là để Triển Diễm không nghi ngờ Quý Thu Trì. Nếu Quý Thu Trì thật sự đang làm gì đó, thì hẳn là phải rời xa Giang Ngôn, chứ không phải tới gần anh.
Bình luận facebook