• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Em Trai Khờ Khạo (6 Viewers)

  • Chương 93-98

Chương 93: Bạn gái... vợ?

Bốp!

Kèm theo đó là âm thanh giòn tan vang lên, Dịch Thanh Thiên lập tức đau đớn kêu gào.

Ngẩng đầu nhìn, trán chảy máu rồi!

Cho đến lúc này, cuối cùng Dịch Thanh Thiên mới phản ứng lại, lửa giận trong mắt dường như sắp bắn ra đến nơi!

Trương Minh Vũ bĩu môi, vứt chai rượu đi, lẩm bẩm nói: "Sao chưa vỡ nhỉ..."

Dịch Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Thằng khốn, mày chết chắc rồi, hôm nay mày chắc chắn phải chết!"

"Nếu không giết chết mày, bổn thiếu gia không mang họ Dịch nữa!"

Nói xong liền cầm điện thoại gọi.

Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, Dịch Thanh Thiên òa khóc: "Anh hai! Em bị người ta đánh! Hu hu hu..."

Vừa nói cậu ta vừa bật khóc.

Chẳng mấy chốc, Dịch Thanh Thiên đã nói xong địa chỉ, tức giận tắt máy.

Cậu ta giơ tay lau nước mắt, phẫn nộ gầm lên: "Thằng khốn, mày đợi đấy!"

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lại ngồi xuống cạnh Hàn Thất Thất.

Trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Anh hai... Dịch Thanh Tùng sao?

Trương Minh Vũ mỉm cười, vừa ăn vừa chờ đợi.

Không bao lâu sau, tiếng động cơ vang lên.

Dịch Thanh Tùng mang theo năm tên cao to lực lưỡng mặc đồ đen đi vào trong nhà hàng, khí thế vô cùng hùng hồn.

Dịch Thanh Thiên cười khẩy, chế giễu: "Anh tao tới rồi, thằng khốn, mày chết chắc rồi!"

Trương Minh Vũ cười mỉm, không thèm để ý.

Hàn Thất Thất khẽ nói: "Không sao đâu, anh đừng lo, cậu ta mà dám đánh anh, tôi sẽ gọi người tới".

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Cô Hàn Thất Thất này rốt cuộc là ai mà ngay cả nhà họ Dịch cô ta cũng chẳng coi ra gì?

Chẳng bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân nặng trịch vang lên.

Mấy bóng người dần xuất hiện trong thang máy.

Khí thế đùng đùng thu hút ánh nhìn của bao người.

"Ai dám đánh em tao?"

Người chưa đến, giọng nói lạnh lẽo đang vang lên.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Tên Dịch Thanh Tùng này thích tỏ vẻ thật đấy...

Dịch Thanh Thiên vội vàng xông lên, vô cùng thảm thương gào thét: "Anh hai, cuối cùng anh cũng đến rồi! Em bị người ta đánh, đầu chảy cả máu rồi! Anh nhất định phải báo thù cho em!"

Dịch Thanh Tùng mỉm cười đáp: "Em yên tâm, có anh ở đây rồi".

Nói xong liền quay người đi qua.

Hắn ta dừng bước, nhìn về phía Hàn Thất Thất, khách khí nói: "Cô Hàn".

Trương Minh Vũ lại cảm thấy ngạc nhiên.

Dịch Thanh Tùng khách khí nhanh như vậy à?

Hàn Thất Thất này rốt cuộc có thân phận như nào vậy?

Dịch Thanh Thiên tức giận nói: "Anh hai, là hắn ta!"

Nói xong cậu ta liền chỉ vào Trương Minh Vũ!

Dịch Thanh Tùng lập tức đen mặt, lạnh lùng nói: "Dám đánh..."

Nhưng chưa nói xong đã thấy mặt Trương Minh Vũ.

Là anh ta?

Trong đầu Dịch Thanh Tùng chợt hiện lên chuyện xảy ra ngày hôm qua ở khách sạn.

Trong nháy mắt, hắn ta sững sờ.

Dịch Thanh Thiên cũng sững người, lo lắng nói: "Anh hai, mau bảo thuộc hạ ra tay giã chết hắn ta đi!”

Dịch Thanh Tùng giờ mới hoàn hồn, thầm xua tay.

Một động tác nhỏ thôi nhưng khiến Dịch Thanh Thiên sững sờ.

Dịch Thanh Tùng mỉm cười khách khí:"Hóa ra là anh Trương Minh Vũ à?"

Lời vừa dứt, Dịch Thanh Thiên lập tức trợn tròn mắt.

Hai cậu thanh niên và Hàn Thất Thất cũng sững sờ!

Trương Minh Vũ quen Dịch Thanh Tùng sao?

Hàn Thất Thất kinh ngạc nhìn hai người.

Cô đột nhiên phát hiện ra, Trương Minh Vũ là một dấu hỏi lớn!

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Đúng vậy, tình cờ nhỉ".

Dịch Thanh Thiên sững sờ, trong ánh mắt đầy vẻ hoang mang.

Một lúc sau, cậu ta mới sốt ruột hỏi: "Anh hai, hai... hai người quen nhau à? Hắn ta đánh em đó!"

Tim Dịch Thanh Tùng lập tức đập thình thịch.

Đánh cũng không đánh lại.

Nhưng dù sao em mình còn ở đây, còn bao người đang nhìn nữa, nếu như bỏ qua chuyện này thì hắn ta mất hết thể diện mất!

Dịch Thanh Tùng nghiến răng hỏi: "Anh Trương Minh Vũ, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Hàn Thất Thất khó chịu cắt lời: "Haizz, được thôi, để tôi kể!"

"Em trai anh theo đuổi tôi, tôi vừa nói cho em trai anh biết, đây là bạn trai tôi, để cậu ta chết tâm, sau đó em trai anh bắt đầu gây phiền phức cho bạn trai tôi".

Lời này vừa dứt, mặt Trương Minh Vũ và Dịch Thanh Tùng biến sắc!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Bà cô ơi, sao cô lại nói thẳng toẹt ra vậy!

Dù sao đây cũng là Dịch Thanh Tùng! Anh ta quen Lâm Kiều Hân ấy!

Dịch Thanh Tùng cũng kinh ngạc nhìn Hàn Thất Thất.

Sao anh ta có thể ngờ Hàn Thất Thất lại là bạn gái Trương Minh Vũ chứ, chẳng trách hôm qua bị tên đầu trọc sỉ nhục...

Nhưng sau đó, Dịch Thanh Tùng chợt nhận ra.

Hắn ta trợn to mắt, vội vàng hỏi: "Bạn gái? Trương Minh Vũ, chẳng phải anh có vợ rồi sao? Sao còn tìm thêm bạn gái vậy?"

Lời vừa dứt, mọi người lập tức yên lặng!

Dịch Thanh Thiên không thể tin nổi vào mắt mình!

Hàn Thất Thất cũng sững sờ, trong mắt đầy vẻ mơ hồ!

Kết... hôn rồi?

Trương Minh Vũ thở dài một hơi.

Loạn rồi, loạn thật rồi!

Dịch Thanh Tùng lúc này mới hoàn hồn lại, hắn ta lập tức cười khẩy.

Cuối cùng cũng được trả thù rồi!

Trương Minh Vũ một chân đạp hai thuyền, nếu như bị Lâm Kiều Hân biết thì sao nhỉ?

Quan trọng nhất là Hàn Thất Thất còn ở đây!

Tiểu thư đài các như Hàn Thất Thất lại bị lừa làm con giáp thứ mười ba!

Bây giờ mọi chuyện vỡ lở rồi, cô ta mà nổi giận thì làm cả cái Hoa Châu này cũng rung chuyển!

Trương Minh Vũ ơi là Trương Minh Vũ, anh chết chắc rồi!

Dịch Thanh Tùng mừng thầm, nhưng cố ý nghi ngờ hỏi: "Cô Hàn, cô... chẳng nhẽ cô không biết anh ta kết hôn rồi sao?"

Bây giờ thứ còn thiếu chỉ là châm lửa cho cái thùng thuốc nổ Hàn Thất Thất này!

Chỉ cần nó nổ tung, Trương Minh Vũ chết chắc!

Dịch Thanh Thiên và hai cậu thanh niên kia cũng phản ứng lại, ai cũng cười khẩy!

Một giây sau, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Hàn Thất Thất.

Hàn Thất Thất vẫn còn đang sững sờ, sao cô ta có thể ngờ được Trương Minh Vũ đã kết hôn chứ...

Nhưng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cô cũng hiểu.

Trương Minh Vũ kết hôn hay không... liên quan gì đến cô ta?

Trước ánh mắt háo hức chờ xem kịch của tất cả mọi người, Hàn Thất Thất từ từ mở miệng: "Tôi biết mà".

Lời này vừa dứt, nụ cười của mọi người lập tức đông cứng lại!

Biết... biết sao?

Dịch Thanh Tùng trợn to mắt, trong mắt viết rõ bốn chữ "Không thể tin nổi".

Đường đường là cô cả nhà họ Hàn, vậy mà sẵn sàng làm “trà xanh”?

Chương 94: Hẹn tôi

Dịch Thanh Thiên sững sờ!

Sau khi hoàn hồn lại, sắc mặt của cậu ta đen như đít nồi!

Hàn Thất Thất sẵn sàng làm con giáp thứ mười ba chứ không...

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Tạo nghiệp mà.

Anh luôn cảm thấy chuyện ngày hôm nay không ổn.

Sắc mặt Dịch Thanh Tùng cũng trầm xuống, hắn ta lại nói: "Cô Hàn, anh ta không chỉ đã kết hôn, mà còn ở rể nhà người ta! Chịu biết bao lời chế nhạo và sỉ nhục! Anh ta chỉ là một tên vô dụng mà thôi!"

"Hơn nữa anh ta chẳng có một đồng một cắc nào cả! Anh ta chỉ là một tên nghèo kiết xác, cô..."

Hắn ta chỉ có thể cho rằng Trương Minh Vũ đang lừa Hàn Thất Thất, nên kể hết mọi chuyện cho cô ta nghe.

Hàn Thất Thất mặt không biểu cảm chỉ gật đầu: "Tôi biết mà".

"Cô..."

Dịch Thanh Tùng ngu người luôn!

Tình huống này... là gì vậy?

Một lúc sau, Dịch Thanh Tùng mới tức giận nhìn Trương Minh Vũ, hắn ta phẫn nộ nói: "Trương Minh Vũ, anh làm vậy là sai! Sao anh có thể làm ra việc có lỗi như vậy với Kiều Hân chứ?"

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt đáp: "Được rồi được rồi, đừng ra vẻ ta đây hào hiệp nữa, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều với anh, anh mau dẫn người của anh cút đi cho tôi".

Anh cũng chẳng giải thích được cái gì, cảm thấy rất khó chịu.

"Anh...", nhịp thở của Dịch Thanh Tùng ngày càng gấp!

Dịch Thanh Thiên cũng sốt ruột nói: "Anh hai, em vừa bị ăn đòn đấy! Hắn ta còn cướp người phụ nữ của em!"

"Ai là người phụ nữ của anh!"

Vừa nói xong câu này, Hàn Thất Thất lập tức tức giận gầm lên.

Dịch Thanh Thiên sợ đến mức run rẩy, vội vàng câm họng, nhìn Dịch Thanh Tùng.

Dịch Thanh Tùng híp mắt, trong lòng vô cùng lo lắng.

Thà mất mặt còn hơn đắc tội cô ta, cái này...

Trương Minh Vũ cũng khó chịu, lại mở miệng nói: "Mau đi đi cho tôi, còn không đi tí nữa mấy người không đi được đâu".

Lời này vừa dứt, Dịch Thanh Tùng nhíu mày, lửa giận xông lên đầu!

Hắn ta... bị tên phế vật như Trương Minh Vũ uy hiếp!

Nhưng cuối cùng Dịch Thanh Tùng vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đợi đến khi tên trọc đầu đến, chắc bọn họ không đi được nữa.

"Được, anh Trương Minh Vũ, có duyên chúng ta sẽ gặp lại!", Dịch Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Nhưng trong lòng hắn ta đã sớm tính mưu ủ kế rồi.

Dịch Thanh Thiên sốt ruột, vội vàng nói: "Anh hai..."

Nhưng chưa nói xong, Trương Minh Vũ đã gầm lên: "Ăn đòn chưa đủ à!"

Nói xong liền nhặt chai rượu đặt lên bàn.

Trong lòng anh đang vô cùng khó chịu đây.

Dịch Thanh Thiên lập tức sợ giật mình, bất giác câm miệng.

Trương Minh Vũ khó chịu nói: "Mau cút đi!"

Khóe miệng Dịch Thanh Thiên giật lên, cuối cùng vẫn không dám nói gì.

Dịch Thanh Tùng cuộn chặt nắm đấm, quay người rời đi.

Khi đi đến cửa, Dịch Thanh Tùng nói với vệ sĩ đứng bên hai câu, vệ sĩ lập tức quay người rời đi.

Trong nhà hàng, mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ âu sầu, trong lòng cảm thấy bất an.

Cái này... cứ như ngoại tình bị người ta tại trận vậy...

Hàn Thất Thất thì lại khá hứng thú nói: "Không ngờ anh cứng như vậy đấy".

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Đi dạo phố xong rồi, ăn cơm xong rồi, tôi đi được chưa?"

Hàn Thất Thất ngồi vắt chân cười nói: "Biểu hiện không tồi, vậy chúng ta đi thôi".

Chúng ta?

"Bà cô ơi, cô còn muốn cái gì nữa?"

Trương Minh Vũ bất lực thật rồi!

Nhưng Hàn Thất Thất chẳng thèm quan tâm, cô đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Trương Minh Vũ chán nản, chỉ có thể âm thầm đi theo.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ngồi vào trong xe thể thao.

Nhưng không ai nhận ra ở góc có một chiếc máy quay đang quay lại cảnh này.

Hàn Thất Thất không nói gì, lại đưa Trương Minh Vũ đi chơi, còn toàn chọn mấy nơi đông người mà đi.

Vì sự bình yên, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đến gần tối, hai người quay lại xe.

Trương Minh Vũ mệt gần chết, nhưng Hàn Thất Thất vẫn hí hửng như cũ.

Khi Hàn Thất Thất chuẩn bị lái xe, chuông điện thoại vang lên.

Cô ta cầm điện thoại lên, khóe miệng mỉm cười đắc ý.

Cô ta bắt máy, một giọng nói nặng nề vang lên: "Thất Thất, chơi đủ chưa?"

Trong xe rất yên tĩnh, Trương Minh Vũ có thể nghe rõ mồn một.

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười: "Còn chưa đủ đâu, bạn học nữ của con còn chưa mua được một chiếc túi".

Bạn học nữ?

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn đầy vẻ chất vấn như cũ: "Bạn học nữ? Thất Thất, con đừng tưởng bố già rồi nên lẩm cẩm".

"Con làm như này để làm gì, khiêu khích bố à?"

Bố Hàn Thất Thất rõ ràng biết tất cả mọi chuyện rồi.

Hàn Thất Thất vẫn ra vẻ hốt hoảng đáp: "Bố, sao con dám chứ! Con mà khiêu khích bố, bố nhốt con ở nhà thì con biết làm thế nào!"

Kỹ thuật diễn tốt thật!

Giọng nói nặng nề lại vang lên: "Thất Thất, con biết con làm như vậy là làm hại người đàn ông bên cạnh con không".

Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.

Hàn Thất Thất vẫn kiêu ngạo đáp: "Anh ấy là bạn trai con, bố mà dám động vào anh ấy, con không nhận bố là bố nữa!"

Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên tiếng gầm tức giận: "Vớ vẩn! Mau về cho bố!"

Hàn Thất Thất không hề để ý, nhẹ nhàng đáp: "Không về, con chưa chơi đủ, tối nay con không về nhà".

Lời này chứa ẩn ý sâu xa...

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, anh hơi muốn đẩy cửa chạy trốn rồi đấy!

"Con..."

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng vô cùng bực mình rồi.

Trầm ngâm hồi lâu, ông ấy cuối cùng cũng nhịn xuống, nặng nề nói: "Tùy con, mẹ con cũng bị con chọc tức đến mức phát bệnh rồi!"

Lời này vừa dứt, mắt Hàn Thất Thất lập tức biến sắc, cô kinh ngạc nói: "Cái gì? Sao bố... sao bố lại kể với mẹ!"

"Bố bảo mẹ con đừng lo, con về ngay đây!"

Nói xong liền cúp máy.

Cô quay đầu nói với Trương Minh Vũ: "Mau xuống xe!

Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ!

Thế này là được đi rồi?

"Oke luôn!

Nói xong liền mở cửa xuống xe.

Xe thể thao lao đi.

Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định bắt taxi thì chuông điện thoại vang lên.

Cầm lên nhìn thì thấy là Lâm Kiều Hân gọi đến...

Chương 95: Dịu dàng như vậy

Cô ấy gọi điện cho mình làm gì chứ?

Trương Minh Vũ nhíu mày, ấn nghe máy.

Chẳng mấy chốc, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân đã vang lên: "Trương Minh Vũ, anh có rảnh không?"

Trương Minh Vũ đáp: "Có, có chuyện gì thế?"

Lâm Kiều Hân hơi do dự một chút xong mới nói: "Không có gì, tôi chỉ... chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm, bữa cơm lần trước bị người ta làm phiền, tôi còn có chuyện chưa nói được với anh..."

Trương Minh Vũ cũng không làm kiêu, anh nói vị trí của mình cho cô.

Mười phút sau, xe đã đến nơi.

Hai người nói qua nói lại mấy câu, chẳng bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã dừng xe lại.

Hai người xuống xe đi vào nhà hàng.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng gọi món xong.

Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, Lâm Kiều Hân cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng quá nên cười nói: "Đúng rồi, lần này cô tìm tôi có chuyện gì thế?"

Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, mím môi.

Do dự mãi cô cuối cùng mới nói: "Trương Minh Vũ, lần này tôi muốn nói lời xin lỗi với anh, anh đã cứu ông nội tôi hai lần, nhưng tôi..."

Trương Minh Vũ lúc này mới hiểu ra Lâm Kiều Hân vẫn luôn để ý chuyện này.

"Không cần xin lỗi, chuyện đã qua rồi, đúng rồi, ông cụ thế nào rồi?", Trương Minh Vũ cười rồi chuyển chủ đề.

Anh cũng không muốn nói chuyện này nữa.

Chuyện giữa hai người không đến mức ai đúng ai sai, nên hay không nên làm thế nào, ai nợ ai.

Nếu muốn duy trì tình cảm thì nhất định phải có một bên cam tâm tình nguyện.

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp, cô đáp: "Ông nội tỉnh rồi, viện trưởng Đường cũng bảo không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ ông hơi yếu, cần phải điều dưỡng thêm một khoảng thời gian".

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Thế là được rồi".

Lâm Kiều Hân mím môi, tiếp tục nói: "Ông còn bảo... muốn gặp anh, anh... định bao giờ về vậy?"

Lời này có hai nghĩa.

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không hiểu được, anh cười nói: "Cái này cũng chưa chắc, có điều tôi chắc chắn sẽ đến gặp ông cụ".

Dù sao còn chưa xử lý xong chuyện của sư phụ, vẫn cần phải tiếp xúc nhiều với ông cụ.

Lâm Kiều Hân sững sờ một lúc, trong mắt lóe lên sự thất vọng.

Không phải cô lưu luyến Trương Minh Vũ, mà là vì sự hiểu nhầm của cô đã đẩy Trương Minh Vũ ra khỏi nhà họ Lâm.

Cô bắt đầu thầm tự trách.

Huống hồ Trương Minh Vũ đã cứu ông cụ Lâm hai lần...

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng bắt đầu ăn.

Mệt mỏi một ngày, Trương Minh Vũ cũng đói chết rồi.

Mới ăn được mấy miếng, Lâm Kiều Hân đã hạ đũa xuống, ánh mắt vẫn vô cùng bối rối.

Trương Minh Vũ không để ý đến điều đó.

Đợi đến khi anh hạ đũa xuống, giọng nói đầy sự phức tạp của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Trương Minh Vũ... anh... anh có thể về nhà họ Lâm với tôi không?"

"Tôi biết lúc trước nhà họ Lâm có lỗi với anh, tôi cũng xin lỗi anh".

"Nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể cho nhà họ Lâm một cơ hội để bù đắp cho anh..."

Lời này xuất phát từ sâu trong đáy lòng Lâm Kiều Hân, vô cùng ấm áp.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Anh không ngờ cô nữ thần lạnh lùng Lâm Kiều Hân này lại có thể thốt ra một câu nói ấm áp như thế.

Lại còn là nói với anh...

Trái tim vốn kiên định của anh cũng bắt đầu tan ra.

Trương Minh Vũ bắt đầu do dự.

Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, dịu dàng nói: "Chuyện giữa hai chúng ta như thế nào thì không nói, ít nhất bây giờ bác cả và mọi người đều cảm thấy hổ thẹn với anh".

"Tôi..."

Lời phía sau, cuối cùng Lâm Kiều Hân vẫn không thể nói ra.

Cô rất muốn nói cô cảm thấy hổ thẹn với Trương Minh Vũ.

Nếu như không vì cô, Trương Minh Vũ sẽ không rời khỏi nhà họ Lâm.

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy kích động.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp từ Lâm Kiều Hân.

Trương Minh Vũ nhất thời cảm thấy do dự.

Nếu như anh quay lại nhà họ Lâm thì những chuyện anh làm trong bóng tối sẽ gặp trở ngại.

Nhưng không về thì...

Nhỡ may nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì thì không giải quyết được.

Trương Minh Vũ do dự vô cùng.

Lâm Kiều Hân dịu dàng nói: "Cũng không vội, anh từ từ cũng suy nghĩ".

Nói xong liền cầm điện thoại lên lướt xem, cố ý tỏ vẻ không vội.

Động tác này khiến Trương Minh Vũ cảm thấy ấm áp.

Anh có thể thấy được, Lâm Kiều Hân thực sự muốn anh quay về.

Do dự hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn không cưỡng lại được sự ấm áp mê hoặc ấy, anh cười nói: "Được, vậy tí nữa tôi sẽ về với cô".

Nhưng nói xong, Lâm Kiều Hân không hề phản ứng lại.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Chuyện gì vậy?

Chương 96: Đòi so với chị tôi?

Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lâm Kiều Hân đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, như không tin nổi vào mắt mình.

Sao vậy nhỉ?

Trương Minh Vũ khó hiểu nhìn cô.

"Cô... làm sao thế?", Trương Minh Vũ lên tiếng hỏi.

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn không đáp lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, sắc mặt cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Khóe miệng Trương Minh Vũ hơi giật nhẹ, lòng bất chợt dâng lên một dự cảm xấu.

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu lên.

Những nỗi kinh ngạc trên mặt đã biến mất, áy náy hổ thẹn cũng tan đi.

Lâm Kiều Hân đứng dậy, lạnh lùng nói: "Anh cứu ông nội tôi hai lần, tôi nhất định sẽ đền ơn này cho anh".

"Tôi còn có việc, đi trước đây".

Trương Minh Vũ hoang mang không hiểu.

Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì Lâm Kiều Hân đã hùng hổ đi thẳng về phía cầu thang rồi.

Chẳng mấy chốc, cô đã biến mất khỏi tầm mắt Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhíu mày.

Xem điện thoại xong thì tức giận bỏ đi?

Điện thoại di động...

Bỗng Trương Minh Vũ chợt nghĩ tới một điều, lòng nảy lên một dự cảm chẳng lành.

Anh vội lấy điện thoại ra, vừa mở xem thì đã thấy có một tin tức được treo lên đầu bảng.

"Con gái doanh nhân giàu có Hàn Thất Thất hẹn hò bí mật với một người đàn ông đã có gia đình, bị bắt tại trận!"

Trương Minh Vũ: "..."

Chuyện anh lo sợ nhất đã xảy ra rồi!

Mở mục tin tức, anh bỏ qua cả đống văn vẻ tô vẽ lại sự tình, vội vã lật xem ảnh chụp.

Ảnh hai người cùng ra khỏi nhà hàng, ảnh cùng đi dạo ở trung tâm mua sắm, quan trọng nhất là, trong số ảnh chụp có cả hình ảnh hôm đó anh bế Hàn Thất Thất ra khỏi khách sạn!

Thảo nào...

Trương Minh Vũ vô cùng bất đắc dĩ, thật quá khó chịu!

Nghĩ đến Hàn Thất Thất, Trương Minh Vũ càng thêm tức giận đến nghiến răng.

Mặc dù anh thực sự không có ý định trở lại nhà họ Lâm nhưng cảm giác bị người ta hiểu lầm thế này thật khó có thể chịu nổi.

Song, sự việc cũng đã xảy ra, dù anh có tức giận thêm nữa cũng chẳng cách nào thay đổi được...

Haiz.

Thở dài một tiếng, Trương Minh Vũ đứng dậy ra khỏi nhà hàng.

Trời đã tối hẳn, anh nhìn quanh quất, không biết nên đi về đâu.

Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ kĩ đã thấy có một chiếc Mercedes màu đen dừng trước mặt.

Trương Minh Vũ mở cửa xe ngồi vào, bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải anh là camera giám sát à? Sao tôi bị người ta chụp trộm mà anh cũng không biết thế?"

Long Tam cất giọng nằng nặng: "Tôi biết, nhưng không xử lí".

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật mấy lần, bất đắc dĩ hỏi: "Sao chuyện này anh lại không chịu xử lí?"

Long Tam bình thản đáp: "Cậu không yêu cầu tôi xử lí".

Trương Minh Vũ: "..."

Xe khởi động, thong thả rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Long Tam đã dừng xe ở cổng.

Đèn cũng đã tắt, Trương Minh Vũ bất chợt cảm thấy thất vọng.

Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt không biết đang làm gì mà đã lâu chưa thấy về.

"Đi thôi, tiếp tục luyện", Trương Minh Vũ ngẩng đầu, cười nói.

Long Tam gật đầu.

Lát sau, bên trong biệt thự bắt đầu vang lên những tiếng kêu gào đau đớn.

Không biết bao lâu sau, lại nghe tiếng Trương Minh Vũ hưng phấn hò reo: "Tôi tránh được rồi!"

Long Tam vẫn đứng thẳng người.

Trương Minh Vũ thì đã xụi lơ dưới đất, hổn hển thở gấp.

Nhưng sắc mặt anh lúc này lại vô cùng hưng phấn và vui sướng.

Luyện ba ngày, cuối cùng anh cũng tránh được một quyền của Long Tam rồi.

Long Tam bình thản nói: "Khá đấy, mới ba ngày, tốc độ đã cao như thế rồi".

Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.

Rốt cuộc anh cũng phát hiện, thì ra tránh né không chỉ cần tốc độ mà còn cần cả kỹ thuật!

Không nhất định phải di chuyển chân mà còn có thể vặn người để tránh nữa.

Trương Minh Vũ đứng lên, vô cùng mong đợi hỏi: "Tiếp theo đây tôi sẽ luyện gì nữa?"

Long Tam cười nói: "Luyện tránh hai quyền của tôi".

Con ngươi Trương Minh Vũ co rụt lại.

Một quyền đã phải gắng gượng như thế, hai quyền sẽ thế nào?

Nhưng sau một hồi trầm tư, anh vẫn kiên định nói: "Được, tới luôn!"

Nói xong, Trương Minh Vũ lập tức chuẩn bị sẵn sàng né tránh.

Tiếng kêu gào thống khổ lại lần nữa vang vọng khắp phòng khách, thật lâu chưa tan.

Tắm rửa xong, Trương Minh Vũ quấn khăn tắm đi ra.

Cốc cốc cốc!

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Minh Vũ lập tức mở to đôi mắt.

Chị về rồi?

"Đến đây!", Trương Minh Vũ kích động hô to, vội vàng lao về phía cửa.

Cửa mở, thứ đầu tiên ập vào mắt anh là một mái tóc xanh biếc...

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ sửng sốt cả người, sau đó định đóng ngay cửa lại.

Nhưng Hàn Thất Thất đã lập tức húc đầu lách người, nghênh ngang bước vào phòng khách.

Trương Minh Vũ chau mày, bất mãn nói: "Sao cô lại tới đây?"

Hàn Thất Thất qua loa trả lời: "Bố tôi lừa tôi, mẹ tôi có ốm đau gì đâu, tôi bực quá nên qua đây tìm anh".

Trương Minh Vũ sửng sốt, hỏi lại: "Không phải... Nhưng sao cô biết tôi đang ở đây?"

Hàn Thất Thất đắc ý lắm, cô ta đùa cợt: "Chuyện nhỏ mà thôi, nếu bổn tiểu thư đây có hứng thú thì chuyện quần lót anh mặc màu gì, tôi cũng tra ra được hết".

Nói xong, cô ta còn hất mặt đầy ngạo nghễ.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ hỏi: "Thưa tiểu thư, cô không có bạn bè gì chắc? Vì sao cứ nhất định phải tới tìm tôi, chúng ta thân quen lắm à?"

"Sao hả? Không hoan nghênh tôi tới?" Hàn Thất Thất cao ngạo hỏi, ánh mắt lại đã đưa ngang liếc dọc quan sát căn phòng này.

"Đương nhiên không hoan nghênh cô rồi!"

Trương Minh Vũ lập tức nói thẳng.

Hàn Thất Thất thoáng lảo đảo, sau đó hung hăng trừng mắt với anh một cái, nói: "Tôi bảo này, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không đấy? Anh có biết bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin tôi tới tìm bọn họ mà tôi không thèm tới không?"

"Thật đúng là sướng mà còn không biết đường sướng".

Nói xong, cô ta ngồi luôn xuống sofa, vắt chéo chân.

Trương Minh Vũ đành phải bước tới, bĩu môi nói: "Thế giới cũng lắm người mù thật, thế mà còn có người theo đuổi cô".

"Hứ!"

Hàn Thất Thất nhướng mày, ra vẻ chán ghét: "Tôi nói chứ, anh không thể sống thành thật một tí được à? Tôi không đẹp hay sao?"

Trương Minh Vũ nghiêm túc gật đầu: "Không đẹp".

"Anh..."

Hàn Thất Thất lộ vẻ tức tối, cả giận quát: "Còn nói người khác mù, tôi thấy anh mới thuộc dạng nhắm mắt nói bừa ấy!"

"Anh từng nhìn thấy người đẹp bao giờ chưa? Tôi cho anh cơ hội được tiếp xúc với người đẹp cấp bậc cao như tôi chính là may mắn lớn nhất đời anh đấy biết không hả?"

Trương Minh Vũ nở nụ cười, không hiểu cô nàng này lấy đâu ra tự tin như thế?

"Người đẹp thì tôi thấy nhiều rồi, vợ tôi còn đẹp hơn cô, chị tôi cũng đẹp hơn cô, cô không so được với họ đâu".

Trương Minh Vũ thản nhiên nói.

"Ha ha ha!"

Nhưng anh vừa dứt lời, Hàn Thất Thất đã cười rộ lên, giễu cợt: "Tôi bảo này ông anh, nói dối thì cũng phải có cơ sở chút chứ?"

"Bộ dạng anh thế này, trình độ cỡ này, thế mà dám mơ có vợ đẹp hơn tôi? Chị gái đẹp hơn tôi? Mơ tưởng nhiều quá không thực tế chút nào!"

"Chém gió không đánh thuế có khác, giỏi thì anh bảo bọn họ bước ra đây tôi xem!"

"Nếu không làm được thì ngậm miệng lại, bớt chém gió thôi!"

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài.

Sao nói thật mà không ai chịu tin mình nhỉ...

Hàn Thất Thất cười cười đầy đắc ý, chế giễu: "Không cãi được? Không chém gió nữa? Chẳng phải anh lợi hại lắm cơ mà?"

Nói xong, cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường.

Thật quá kiêu ngạo!

Trương Minh Vũ chầm chậm lắc đầu.

Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới những tiếng động lạ.

Anh ngẩng đầu, phát hiện cửa phòng đã bị ai đó mở ra...

Chương 97: Chị gái về!

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng cũng bắt đầu vui mừng.

Chị tư về rồi!

Hàn Thất Thất thì nghệt mặt ra.

Vừa thấy Liễu Thanh Duyệt, cô ta chỉ có một cảm giác... choáng váng trước nhan sắc này!

Vừa khí chất lại vừa nữ tính!

Dung nhan tuyệt đẹp, vóc dáng nóng bỏng.

Thật...

Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn, ánh mắt sáng rực hâm mộ.

Đã lớn thế này nhưng đây là lần đầu tiên cô ta trông thấy một người đẹp cỡ đó!

Trong một khoảnh khắc, cô ta chợt thấy rất tự ti.

Trương Minh Vũ nhìn về phía Hàn Thất Thất, cười ha hả đầy giễu cợt: "Chẳng phải cô muốn so bì sao? So đi xem nào".

Hàn Thất Thất sửng sốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên, chú ý thấy Trương Minh Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người.

Mà bên cạnh còn có một cô gái đứng đó!

Liễu Thanh Duyệt chau mày, lo lắng hỏi: "Em trai, hai người... đang làm gì đấy?"

Em trai?

Lời này vừa được thốt ra, Hàn Thất Thất đã hoàn toàn chấn kinh.

Cô ta hoảng sợ ngẩng lên, thận trọng quan sát Liễu Thanh Duyệt, sau đó lại quay sang nhìn Trương Minh Vũ.

Trời...

Sau khi quan sát, Hàn Thất Thất đã hoàn toàn choáng váng, cô ta chỉ biết trợn mắt há miệng mà nhìn, không nói được một câu.

Sự tự tin nuôi dưỡng bao năm đã sụp đổ trong nháy mắt!

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ giải thích: "Cô ta cứ nhất định xông vào, bám lấy em nguyên ngày rồi, chị tư, chị xử lí giúp em với, thật quá đáng ghét!"

Không biết vì sao, Trương Minh Vũ đột nhiên lại có cảm giác như vừa tìm được chỗ dựa...

Liễu Thanh Duyệt nhăn này, lạnh lùng hỏi: "Cô bám dính em trai tôi?"

Lúc này, Hàn Thất Thất mới hoàn hồn, cô ta hơi căng thẳng, nói ngay: "Tôi... Tôi không có bám dính anh ta, tôi chỉ... chỉ muốn anh ta giúp tôi một tay..."

Giọng điệu Hàn Thất Thất đã bắt đầu có vẻ ấm ức tội nghiệp.

Đối mặt với thần thái trác tuyệt của Liễu Thanh Duyệt, cô ta chợt cảm thấy rất tự ti và hơi chột dạ.

Nhưng sau khi nói xong, cô ta chợt tỉnh táo lại, bèn giả vờ kiên cường.

Liễu Thanh Duyệt liếc nhìn cô ta, ánh mắt săm soi xét nét, sau đó lãnh đạm hỏi: "Cô là con gái Hàn Thiên Hoa?"

Liễu Thanh Duyệt vừa hỏi, Hàn Thất Thất lập tức kinh hãi!

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.

Hàn Thiên Hoa là ai? Bố của Hàn Thất Thất?

Hàn Thất Thất khiếp sợ hỏi: "Chị... Chị có biết bố tôi?"

Điều khiến cô ta khiếp sợ hơn cả là giọng điệu của Liễu Thanh Duyệt khi nhắc tới bố cô ta.

Giọng điệu thản nhiên như thể... chẳng đáng để tâm!

Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát rồi khẽ nói một câu: "Bám dính em tôi cũng được, nhưng đừng có làm trễ nải chuyện của em tôi, hiểu chưa?"

Nói vậy là sao chứ?

Trương Minh Vũ muốn khóc đến nơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.

Hàn Thất Thất lắp bắp nhắc lại theo bản năng: "Hiểu... Hiểu ạ".

Dáng điệu phách lối cao ngạo đã bị Liễu Thanh Duyệt đánh tan trong nháy mắt.

Bấy giờ Liễu Thanh Duyệt mới giãn mặt, đặt túi xách xuống, ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.

Cô ấy cười ha hả hỏi: "Em trai hư này, có nhớ chị không hả?"

Một cái nhăn mày, một tiếng cười nhẹ, lại khôi phục vẻ quyến rũ mị hoặc kia.

Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng, chuyện Hàn Thất Thất... cứ thế cho qua?

Vậy cô ả Hàn Thất Thất này rốt cuộc là ai?

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười đáp: "Nhớ chứ, đã mấy ngày rồi chị chưa về".

Liễu Thanh Duyệt lộ vẻ hài lòng, bất đắc dĩ nói: "Chị bận quá mà, nay phải tranh thủ thời gian về thăm em đây, hai hôm nữa có khi còn bận hơn".

Trương Minh Vũ cũng gật đầu vẻ thấu hiểu.

Anh rất muốn biết Liễu Thanh Duyệt đang bận chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn chưa hỏi.

Biết rồi, sẽ chỉ làm anh có áp lực lớn hơn nữa mà thôi.

Hàn Thất Thất cứ lúng túng đứng bên cạnh, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, tay chân luống cuống chẳng biết để chỗ nào.

Liễu Thanh Duyệt liếc nhìn một cái, khẽ hỏi: "Tối nay cô định ở lại đây?"

Hàn Thất Thất lúng túng bảo: "Vốn định như thế, tôi nghĩ... tôi định chọc tức bố tôi một chút..."

Liễu Thanh Duyệt gật đầu: "Đi rửa mặt đánh răng đi, em tôi cũng đến giờ đi nghỉ rồi".

Hàn Thất Thất sửng sốt, cô ta không ngờ Liễu Thanh Duyệt lại dễ dàng chấp nhận như thế.

Cô ta bèn gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm.

Tự tin không còn, nhưng lại có mục tiêu mới.

Trong phòng khách chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt.

Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Chị tư, rốt cuộc cô ta là ai thế? Sao chị lại biết cô ta?"

Anh còn nhớ rõ lần trước Liễu Thanh Duyệt từng nói anh có thể tiếp xúc nhiều với Hàn Thất Thất hơn.

Liễu Thanh Duyệt quyến rũ cười nói: "Em sẽ biết sớm thôi, cô ta là một người có thể hỗ trợ em phát triển nhanh hơn nhiều".

Phát triển... nhanh hơn nhiều?

Trương Minh Vũ không tiếp tục hỏi, trong lòng lại bắt đầu tò mò.

Liễu Thanh Duyệt cũng đã chuyển đề tài, bắt đầu đùa giỡn với Trương Minh Vũ, nói làm Trương Minh Vũ ngượng ngịu cả người.

Ngay lúc anh sắp không chống trả nổi nữa, cửa phòng tắm mở ra.

Hàn Thất Thất bước ra, trên người cũng quấn khăn tắm.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, tức thì ngây ngẩn cả người.

Hàn Thất Thất tuy không cao, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng vóc dáng đã phát triển đâu ra đấy.

Thoạt nhìn cô ta đúng kiểu loli.

Mái tóc sặc sỡ đã được búi gọn lại, bọc trong khăn tắm.

Lớp trang điểm đậm sì bị tẩy đi, nhan sắc cô ta như vừa tăng vọt, ít nhất cũng phải lên hai cấp nữa.

Đôi mắt to long lanh như thể biết nói, da trắng trẻo mịn màng, mũi dọc dừa, đôi môi màu anh đào.

Hai bên má là hai lúm đồng tiền trông cực kì mê hoặc.

Trương Minh Vũ kinh ngạc, anh không ngờ Hàn Thất Thất tẩy trang đi lại trở nên xinh đẹp cỡ này.

Thảo nào... dám tự tin đến thế!

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên hông chợt truyền đến một cảm giác đau nhói.

Shhh!

Trương Minh Vũ lập tức hít mạnh một hơi, đau đến méo mó cả mặt mày.

Liễu Thanh Duyệt bất mãn nói: "Mặt chị không đẹp bằng cô ta hay dáng người không bằng cô ta? Sao không thấy em nhìn chị như vậy bao giờ?"

Giọng điệu của cô ấy... nghe chua lòm!

Chương 98: Lâm Kiều Hân gặp nạn!

Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, nói: "Em chỉ... chỉ không ngờ cô ta lại quấn khăn tắm đi ra thôi..."

Liễu Thanh Duyệt chau mày, bất mãn hỏi: "Sao hả? Chê chị mặc nhiều quá?"

Vừa dứt lời, cô ấy liền vươn tay cởi cúc áo sơ mi của mình.

"Đừng đừng đừng! Không đâu... Không phải ý đó, là... cô ta làm em hơi kinh ngạc thôi...", Trương Minh Vũ vội vã ngăn cản.

Nếu còn không ngăn, anh không biết sống sao nữa...

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt tỏ ý oán trách: "Hừ, chị đi tắm đã, em sắp xếp phòng cho cô ta nghỉ ngơi đi".

Nói xong, cô ấy bèn đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Anh thận trọng liếc nhìn, phát hiện bước chân Liễu Thanh Duyệt dường như hơi kém vững vàng.

Trương Minh Vũ chợt thấy đau lòng.

Liễu Thanh Duyệt đã đi vào phòng tắm.

Phù!

Hàn Thất Thất lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô ta ngồi ngay xuống sofa, lại vắt chéo chân.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười hỏi: "Tưởng cô lợi hại lắm cơ mà? Sao nãy ngoan thế".

Hàn Thất Thất thoáng xấu hổ, cả giận nói: "Ai cần anh lo!"

"Chị tư..."

Trương Minh Vũ vừa định kêu lên, Hàn Thất Thất đã vội ngăn lại ngay: "Ấy ấy ấy! Anh đừng có gọi chị ấy".

Cô ta sợ Trương Minh Vũ gọi Liễu Thanh Duyệt, lập tức hoảng hốt ra mặt.

Trương Minh Vũ cười ha hả: "Sợ rồi?"

"Không phải cô muốn so với chị tôi đó sao? Kết quả thế nào?"

Hàn Thất Thất nghiến răng, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trương Minh Vũ cười đắc ý, lòng vô cùng thoải mái.

Thật sướng!

"Tôi ngủ ở đâu? Mau sắp xếp cho tôi đi!", Hàn Thất Thất tức giận lắm, nhưng đành phải nói sang chuyện khác.

Trương Minh Vũ cau mày, lại cười xấu xa: "Xong rồi, hôm nay cô ngủ cùng tôi".

"Anh..."

Hàn Thất Thất dựng đôi mày, nhưng lại nhanh chóng bình thản trở lại, cười bảo: "Được, vậy hôm nay tôi sẽ ngủ cùng anh!"

Đồ không biết xấu hổ!

Trương Minh Vũ tức tối lườm một cái, nói: "Đi theo tôi!"

Hàn Thất Thất đắc ý cười cười, đuổi theo.

Trương Minh Vũ nhanh chóng sắp xếp phòng nghỉ cho Hàn Thất Thất, sau đó anh cũng về phòng ngủ của mình.

Bận rộn suốt một ngày rồi, vừa rồi lại bị đánh lâu như thế, người đã mệt muốn chết.

Anh chui vào trong chăn, cơn buồn ngủ lập tức kéo tới.

Vừa định chìm vào giấc ngủ, anh chợt nghĩ tới chuyện tin tức hôm nay.

Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát rồi, lấy điện thoại di động ra.

Mở trang tìm kiếm, anh ngạc nhiên phát hiện, bên dưới gần như toàn là tin tức về "Cô cả nhà họ Hàn"!

Nổi tiếng như thế cơ à?

Trương Minh Vũ choáng váng.

Tra cứu qua các trang tin lớn, anh khiếp sợ phát hiện tin này đều đang trở thành tin nóng trong ngày!

Trời đất!

Trương Minh Vũ choáng váng cả người, mắt đầy hoang mang.

Haiz.

Anh thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc mộng.

Rạng sáng hôm sau, khi Trương Minh Vũ ra tới phòng khách, chỉ thấy Long Tam đang yên lặng ngồi trên sofa.

"Bọn họ đâu rồi?", Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi.

"Đi cả rồi".

Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hàn Thất Thất đi rồi, rốt cuộc anh cũng được yên bình.

Nói sao thì chuyện ở khách sạn đến giờ còn chưa xử lí xong đâu.

Vệ sinh cá nhân xong, anh định ra khỏi biệt thự, điện thoại di động bỗng reo vang.

Nhìn tên người gọi tới, Trương Minh Vũ nhăn mày.

Lý Phượng Cầm? Bà ta gọi tới làm gì?

Chuyện về tin tức hôm qua?

Trương Minh Vũ lại cảm thấy thật bất đắc dĩ, đành ấn nhận cuộc gọi.

Vừa nhận cuộc gọi, loa điện thoại đã vang lên giọng nói đầy chanh chua của Lý Phương Cầm: "Cái thằng mất nết kia, nhận điện thoại thôi mà cũng lề mà lề mề!"

"Kiều Hân có ở chỗ mày không?"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Bà ta chửi anh mất nết, vậy có nghĩa là bọn họ đều đã biết về tin tức kia.

Nhưng sao bỗng dưng lại hỏi anh về Lâm Kiều Hân?

Trương Minh Vũ chợt có một dự cảm chẳng lành, anh nghiêm nghị nói: "Không có, sao thế ạ?"

"Tít tít tít..."

Điện thoại lại chỉ truyền tới những âm thanh báo bận.

Trương Minh Vũ chau mày, không hiểu sao lòng lại cảm thấy lo lắng.

Tối qua Lâm Kiều Hân không về nhà?

Anh chợt nhớ tới những lời Liễu Thanh Duyệt từng nói với mình trước đó.

Chị ấy nói, e là nhà họ Lâm sắp có chuyện rồi.

Lẽ nào...

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, lo lắng hỏi: "Anh có thể điều tra chuyện của Lâm Kiều Hân được không?"

Long Tam gật đầu, lấy điện thoại di động loay hoay bấm.

Trương Minh Vũ đi qua đi lại ở cửa, hồi hộp lo lắng vô cùng.

Năm phút sau, điện thoại của Long Tam đổ chuông.

Anh ta liếc nhìn, nặng nề nói: "Nửa đêm hôm qua, cô Lâm đã mất tích".

"Cái gì?"

Trương Minh Vũ lập tức kinh hãi kêu lên.

"Mất tích thế nào có điều tra được không? Bây giờ hiện đang ở đâu?", Trương Minh Vũ lo lắng vô cùng, lòng nóng như lửa đốt.

"Đang tra".

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng khống chế được tâm trạng.

Lại năm phút nữa, điện thoại đổ chuông.

Giọng Long Tam nặng nề hơn mấy phần: "Cô Lâm đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ở phía nam thành phố Hoa Châu, thân phận kẻ kia không rõ".

Chuyện này...

Trương Minh Vũ trợn mắt, lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Kẻ kia không có ý tốt gì!

"Vậy chúng ta nên làm sao đây?", Trương Minh Vũ lo lắng hỏi.

Hiện giờ anh chỉ có thể trông cậy vào Long Tam.

Long Tam thản nhiên nói: "Đi cứu người là được".

Đơn giản vậy thôi?

Trương Minh Vũ kinh ngạc ngây người, sau đó tiếp tục hỏi: "Cứu như thế nào?"

Long Tam thản nhiên đáp: "Lái xe tới nhà máy bỏ hoang, đánh chết kẻ kia, cứu cô Lâm ra là xong".

Trương Minh Vũ: "..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom