• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New EM YÊU LÀM THEO LỜI ANH NHÉ (4 Viewers)

  • Chương 29-30

Chương 29


Bên ngoài trời mưa xối xả, tiếng mưa rơi ào ào. Ngôi nhà sáng đèn càng trở nên tĩnh mịch. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhưng không thể khiến sự nóng ruột trong mỗi con người nguội bớt.


Tất nhiên, người nóng ruột chắc chắn không bao gồm Bạc Cận Ngôn. Anh duỗi thẳng chân ngồi trước màn hình giám sát, thưởng thức biểu cảm của mọi người trên màn hình.


“Tiếp theo đến lượt Châu Tần?” Giản Dao vừa hỏi vừa vắt nước ở gấu váy. Để màn dựng lại hiện trường càng chân thực, cô mặc bộ váy màu xanh lam tương tự Vương Uyển Vi hôm xảy ra vụ án, thể hiện tinh thần kính nghiệp. Tuy nhiên, trông cô cũng rờn rợn.


“No, không cần thiết.” Bạc Cận Ngôn gối hai tay sau gáy, khóe mắt anh ẩn hiện ý cười lạnh nhạt: “Những gương mặt này đã nói cho chúng ta biết tất cả. Điều tôi cần nghiệm chứng đã có đáp án. Lola*, em không phải chạy đi chạy lại nữa.”


Giản Dao ngẩn người. Vừa rồi anh tung ra vật chứng là chiếc hoa tai ngọc trai, đồng thời ép Bùi Trạch và Tiền Dục Văn thay đổi lời khai, thừa nhận bọn họ “làm tình”, mục đích cuối cùng là xem phản ứng của những người khác?


Ở hình ảnh đang dừng lại trên màn hình, Châu Tần tựa vào thành ghế sofa, hai tay ôm mặt. Lâm Vũ Huyên mím chặt môi, sắc mặt rất khó coi. Thẩm Đan Vi nở nụ cười chế giễu, ánh mắt trầm mặc.


Giản Dao đang chăm chú quan sát, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay đàn ông cầm khăn tay màu xanh thẫm.


“Tóc em.” Anh nói ngắn gọn.


“Cám ơn anh.” Giản Dao cầm lấy khăn tay.


Cô tỉ mỉ lau mái tóc dài. Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm vùng trán cô. Trên làn da trắng ngần như ngọc, tóc mái ướt đẫm tựa hồ ngọn cỏ mềm mại bết chặt vào trán cô.


“Em không thấy khó chịu sao?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.


Nghe câu không đầu không cuối của anh, Giản Dao nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Sau đó, Bạc Cận Ngôn đứng dậy, đi đến trước mặt Giản Dao, lấy chiếc khăn trong tay cô.


Anh nhìn Giản Dao mấy giây, cô cũng đối mắt anh.


Không phải anh định lau khô tóc cho cô đấy chứ?


Bộ não vừa vụt qua ý nghĩ này, Bạc Cận Ngôn đã giơ tay lau tóc Giản Dao.


Vùng trán xuất hiện xúc cảm mềm mại, giọt nước đọng trên làn da từ từ biến mất, khiến Giản Dao cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Chiếc khăn tay có mùi hương nhẹ nhàng, là mùi của chất vải cotton và một chút nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông.


Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn Giản Dao. Gương mặt anh lộ vẻ ngạo mạn, viết rõ câu: “chuyện cỏn con này em cũng làm không xong”. Tuy nhiên, ánh mắt anh rất chăm chú, ngón tay dài dừng ở tóc mai Giản Dao, di chuyển trên gò má của cô. Thỉnh thoảng, đầu ngón tay chạm vào tóc, trán và tai cô.


Giản Dao bắt đầu nóng bừng mặt. Làn da bị anh đụng chạm dường như hơi ngưa ngứa.


Người đàn ông này…Rốt cuộc anh lau tóc cho cô với tâm trạng như thế nào?


Có phải giống biểu cảm của anh, chỉ vì cô làm không tốt nên anh mới ra tay giúp đỡ?


Nhưng người từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, không làm bất cứ việc vớ vẩn như Bạc Cận Ngôn lại đi lau tóc cho con gái, anh không cảm thấy vô vị sao?


Khóe miệng Giản Dao cong lên.


***


Bạc Cận Ngôn gọi một chiếc xe ô tô, đưa Bùi Trạch, Tiền Dục Văn và Mạch Thần tới tòa nhà trung tâm hội nghị. Anh vui vẻ nói với bọn họ, cuộc điều tra liên quan đến bọn họ đã kết thúc, họ có thể yên tâm nghỉ ngơi. Lúc lên xe, cả ba người đều trầm ngâm, không ai nói chuyện.


Mưa vẫn rơi xối xả. Năm người giương ô hoặc mặc áo mưa đứng trên bãi cỏ của khu nhà.


Đây là ý của Bạc Cận Ngôn, gọi cả ba người còn lại tụ tập vào một chỗ. Anh nói anh chỉ hỏi mấy câu là xong. Giản Dao thắc mắc: “Tại sao phải đứng trong mưa?” Bạc Cận Ngôn giải thích, làm vậy sẽ càng khiến bọn họ chột dạ.


Bạc Cận Ngôn cầm một cái ô màu đen lớn, Giản Dao đứng bên cạnh anh. Đầu tiên, Bạch Cận Ngôn quay sang Châu Tần, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Châu tiên sinh, đến lượt anh rồi.” Bất chấp tiếng mưa rơi, giọng Bạc Cận Ngôn vẫn đặc biệt thanh lạnh và rõ ràng.


Châu Tần: “Tôi không biết. Tối hôm đó tôi đi ngủ từ sớm.” Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi ở bên cạnh lặng thinh.


“Để tôi giải thích thay anh.” Ý cười trong khóe mắt Bạc Cận Ngôn càng lạnh và sâu hơn: “Chúng tôi đã phát hiện ra nhật ký bí mật của Vương Uyển Vi. Cô ta ghi lại trong nhật ký, có người dùng ma túy khống chế và chiếm hữu cô ta trong nửa năm qua. Chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ chứng minh, buổi tối hôm xảy ra vụ án, người đó tới phòng của Vương Uyển Vi. Đêm tối mưa to gió lớn, một cô gái không thể vô duyên vô cớ chạy khỏi nhà, trừ khi hung thủ ép cô ta làm vậy. Châu tiên sinh, thật trùng hợp, hoa tai của cô ta rơi ở chỗ nghỉ của anh.”


Châu Tần đanh mặt: “Tôi hoàn toàn không rõ chuyện Bạc tổng nói.”


Bạc Cận Ngôn liếc anh ta một cái. Anh không tiếp tục truy vấn mà quay sang hai người phụ nữ bên cạnh.


“Hai vị có muốn nói điều gì không? Buổi tối hôm đó, hai vị có thấy tình hình ở bên này?”


Lâm Vũ Huyên: “Chúng tôi làm việc đến 12 giờ hơn rồi đi ngủ nên chẳng nhìn thấy gì cả.”


“Vậy à?” Bạc Cận Ngôn mỉm cười nhìn bọn họ: “Rất tiếc, chứng cứ liên quan đến hai vị càng bất lợi hơn.”


Hai người phụ nữ biến sắc mặt.


Giản Dao rút bản photo báo cáo giám định, giải thích ngắn gọn với bọn họ.


Bạc Cận Ngôn: “Về cơ bản có thể xác định, Vương Uyển Vi và hung thủ xảy ra đụng chạm thân thể ở vị trí gần cửa sổ hướng ra sân sau của hai vị, do đó cô ta mới bị rụng nhiều tóc như vậy. Vương Uyển Vi còn đến trước cửa nhà hai vị. Hai vị định không giải thích sao?”


“Tôi…tôi không biết.” Sắc mặt Lâm Vũ Huyên trắng bệch trong giây lát.


Thẩm Đan Vi mở miệng: “Tôi chịu.”


“Không sao cả.” Bạc Cận Ngôn nhìn ba người: “Hiện tại không có chứng cứ chứng tỏ Bùi Trạch, Tiền Dục Văn và Mạch Thần dính dáng đến vụ án nên tôi tạm thời tin ba người đó trong sạch. Với những chứng cứ này, ba vị đương nhiên vinh dự trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất. Tôi sẽ lập tức giao ba vị cho cảnh sát. Have a nice trip.” (Have a nice trip: Chúc có chuyến đi vui vẻ)


“Bạc tổng, tôi thật sự không rõ xảy ra chuyện gì.”


“Anh không thể định tội chúng tôi như vậy.”


“Trò đùa gì thế?”


Ba người tái mặt, đồng thanh kháng nghị.


Bạc Cận Ngôn ngoảnh đầu dặn Giản Dao gọi mấy người vệ sỹ và xe ô tô chịu trách nhiệm áp giải bọn họ. Sau đó, anh quay sang ba người, cất giọng nhàn nhạt: “Chứng cứ rõ rành rành, các vị không cần nói nhiều, cảnh sát sẽ chính thức thẩm vấn các vị. Ngoài ra, con người tôi hay nể tình xưa nghĩa cũ, chúng ta dẫu sao cũng từng là đồng nghiệp. Tôi xin nhắc các vị một điều, thủ phạm chính có thể bị xử chung thân đến tử hình, tòng phạm ba đến năm năm. Các vị hãy chuẩn bị tinh thần.”


***


Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đến tòa nhà trung tâm hội nghị. Hai người ở một căn phòng riêng biệt, còn Lâm Vũ Huyên, Thẩm Đan Vi và Châu Tần được đưa vào ba căn phòng khác nhau. Cho tới lúc này, cả năm kẻ tình nghi đều tập trung ở một nơi. Các vệ sỹ canh gác ở bên ngoài.


Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vừa ngồi một lúc, có người gõ cửa phòng. Đó là một người đàn ông trung niên mặc thường phục, khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng. Giản Dao cảm thấy ông ta giống cảnh sát.


Cô quả nhiên đoán không sai.


“Xin chào giáo sư Bạc, tôi là Hoàng Hy thuộc đội hình sự cục công an thành phố. Nghe danh giáo sư đã lâu.” Người đàn ông khách khí bắt tay Bạc Cận Ngôn.


Bạc Cận Ngôn cười cười: “Cảnh sát Hoàng, chúng tôi chính thức bàn giao vụ án và kẻ tình nghi cho các anh. Bao giờ các anh mới có kết quả thẩm vấn?”


Nghe câu nói của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao hơi bất ngờ. Trước đây anh từng nhận lời Doãn Tư Kỳ, sau khi xác nhận hung thủ mới cho cảnh sát nhúng tay vào. Hiện giờ anh mới chỉ xác định ba kẻ tình nghi, chân tướng vụ án vẫn chưa rõ ràng. Vậy mà anh đã để cảnh sát bí mật xuất hiện ở khu nghỉ mát từ sớm.


Sau khi cảnh sát Hoàng rời đi, Bạc Cận Ngôn huýt sáo, nằm lên một chiếc giường ở bên trái gian phòng. Anh nhắm nghiền hai mắt.


Giản Dao đi đến cạnh anh: “Hôm nay anh giở trò gì vậy?”


Dường như kháng nghị sự quấy rầy của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn rút từ túi áo cái chụp đeo vào mắt, đồng thời thong thả trả lời: “Lát nữa sẽ biết kết quả. Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Em đừng ồn ào.”


Ưu điểm lớn nhất của Giản Dao là tính nhẫn nại. Nghe anh nói vậy, cô cũng không sốt ruột, nằm xuống chiếc giường bên cạnh và nhắm mắt. Nhưng cô làm gì có tâm tư đi ngủ?


Thật ra hôm nay Giản Dao tương đối bất ngờ trước phương thức Bạc Cận Ngôn chất vấn hai người phụ nữ và Châu Tần.


Từ trước đến nay, suy đoán và lý luận của Bạc Cận Ngôn đều tỉ mỉ, xác thực và kín kẽ. Chỉ riêng khí thế của anh cũng có thể “đè chết” người khác. Vậy mà hôm nay, Bạc Cận Ngôn chỉ dựa vào vật chứng và dấu vết xuất hiện ở khu vực của ba đối tượng tình nghi, đã định tội đối phương một cách qua loa. Không hiểu tại sao hôm nay anh không phát huy sở thích “sỉ nhục” hung thủ như mọi bữa?


Bạc Cận Ngôn dường như biến thành người khác. Anh có vẻ…đang đóng kịch.


“Thật ra vừa rồi anh chỉ định dọa bọn họ? Muốn bọn họ khai ra hung thủ thật sự là ai?” Giản Dao quay đầu hỏi.


Bạc Cận Ngôn bất động trong giây lát. Anh kéo chụp mắt, ngoảnh đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười.


“Chúc mừng em đã đoán đúng. Xem ra lời chúc sinh nhật của tôi đã dần dần biến thành hiện thực.”


Giản Dao hết nói nổi. Con người này khi khen ngợi người khác vẫn tự cao tự đại như vậy sao? Cô còn chưa chê anh là một diễn viên tồi thì thôi.


“Hung thủ rốt cuộc là ai?”


“Suy đoán và suy đoán. Kết luận sẽ được rút ra từ những bước suy đoán. Vụ án này là một bài tập logic.” Bạc Cận Ngôn cất giọng từ tốn: “Em cũng có thể thử xem sao?”


Giản Dao ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Em vẫn rất mù mờ.”


Bạc Cận Ngôn: “Không có sự chỉ bảo của tôi, đương nhiên em không thể suy luận ra.”


Giản Dao liền ngậm miệng.


Nhưng hiếm có dịp Bạc Cận Ngôn tự nguyện làm người thầy, Giản Dao đương nhiên không bỏ qua cơ hội. Cô cất giọng dịu dàng: “Cám ơn anh. Vậy chúng ta bắt đầu từ chỗ nào?”


Bạc Cận Ngôn quả nhiên “trúng kế”. Anh liền tháo chụp mắt ngồi dậy, ra lệnh cho Giản Dao: “Cầm giấy bút lại đây.”


***


“Đầu tiên…” Bạc Cận Ngôn mở miệng: “Em thử nói xem, vụ án giết người này có âm mưu từ trước hay hung thủ không lên kế hoạch mà nảy ra ý định giết người ngay tại hiện trường?”


Giản Dao ngẫm nghĩ, trả lời: “Không có âm mưu. Bởi vì khu nghỉ mát mới khánh thành đầu năm nay. Người của công ty lần đầu tiên đến đây tham gia hội nghị, không quen thuộc địa hình, cũng không rõ bảo vệ và camera giám sát nằm ở vị trí nào. Một tội phạm bình thường sẽ không lựa chọn nơi xa lạ để gây án, hơn nữa còn là hoạt động tập thể của công ty.”


“Bingo! Dưới tiền đề này, chúng ta có thể bắt đầu suy luận.” Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay cô: “Em hãy viết câu hỏi thứ hai. Có mấy người vào phòng Vương Uyển Vi?”


Lúc nói câu này, Bạc Cận Ngôn ngồi kề vai Giản Dao ở trên giường, tờ giấy đặt trên đầu gối cô. Cô có thể ngửi thấy mùi hương trong lành nhàn nhạt từ cơ thể anh. Tuy nhiên, điều thu hút Giản Dao hơn cả là những câu hỏi anh đưa ra. Nội tâm cô trào dâng niềm hưng phấn, bởi vì anh đang dẫn dắt cô bước vào một thế giới khác.


Giống như anh nói, thế giới đó là một bữa tiệc của trình độ tư duy cao nhất, là thế giới dùng việc “cứu bao nhiêu sinh mạng con người” để đánh giá tính chân thực của giá trị sinh mệnh.


“Một người.” Giản Dao đáp: “Vương Uyển Vi có thân hình nhỏ bé yếu ớt. Nếu là hai người, thì dù là giám đốc Lâm và Thẩm Đan Vi đi chăng nữa cũng có thể dễ dàng khống chế chị ấy. Như vậy sẽ không xuất hiện tình huống chị ấy chạy trốn khỏi phòng, hơn nữa còn chạy qua không ít nơi. Cũng không thể có trường hợp hung thủ dẫn Vương Uyển Vi đi dạo quanh những nơi đó trong đêm mưa to gió lớn.”


Bạc Cận Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, Giản Dao thấp thỏm: “Không đúng sao?”


“Đúng.” Bạc Cận Ngôn đáp: “Về điểm này chắc em có chung cảm nhận, vì dẫu sao em cũng gầy gò như cô ta.”


Giản Dao: “…Tiếp tục.” Bạc Cận Ngôn suốt ngày chê cô gầy. Thật ra thân hình của cô thuộc loại bình thường. Chỉ là đứng bên cạnh chiều cao một mét tám lăm của anh, một mét sáu ba liệu có to lớn nổi không?


“Vương Uyển Vi chạy ra khỏi nhà từ cửa nào? Cửa trước hay cửa sau?” Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp.


Giản Dao đột nhiên cảm thấy có áp lực. Vấn đề này phán đoán kiểu gì?


Giản Dao đang suy tư, Bạc Cận Ngôn bỗng dưng mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Dừng lại. Đã hết mười giây. Em đã bị out khỏi câu hỏi này.”


Giản Dao không bận tâm, nhìn anh chăm chú: “Cửa nào cơ?”


“Cửa sau.” Bạc Cận Ngôn trả lời: “Nếu là cửa trước, nhà của Mạch Thần ở gần nhất.”


Giản Dao chợt bừng tỉnh. Theo sơ đồ các ngôi nhà trong khu nghỉ mát, nhà của Vương Uyển Vi, Châu Tần và Bùi Trạch nằm ở giữa. Nhà của Mạch Thần nằm bên trái, Lâm Vũ Huyên bên phải. Nếu Vương Uyển Vi đi ra bằng cửa trước, cô ta sẽ ở gần nhà Mạch Thần nhất.


“Trong cơ quan, người Vương Uyển Vi tin tưởng nhất chắc chắn là Mạch Thần.” Giản Dao nói: “Vậy thì nhất định chị ấy sẽ cầu cứu Mạch Thần. Nếu đi tìm Mạch Thần, chị ấy sẽ để lại dấu vết trên lối này, chứ không phải ở khu vực của Lão Châu và Lâm Vũ Huyên.”


Sau khi làm rõ những điểm trên, đầu óc Giản Dao dần phác họa đường nét cơ bản về hiện trường vụ án.


Tối hôm xảy ra vụ án, người khống chế Vương Uyển Vi đến phòng chị ta. Hai người vì nguyên nhân nào đó nảy sinh xung đột. Nhiều khả năng Vương Uyển Vi có ý định làm lại cuộc đời, không chịu sự thao túng của hắn. Người đó tức giận nên sinh ra động cơ giết người. Do hắn chặn ở cửa trước nên Vương Uyển Vi chỉ còn cách trốn thoát từ cửa ra sân sau.


“Câu hỏi thứ tư: sau khi ra khỏi cửa, tại sao Vương Uyển Vi lại chạy ngược lên trên chứ không phải xuống dưới?”


Giản Dao nhớ lại sơ đồ các ngôi nhà. Ở bên dưới có một trạm gác của bảo vệ khu nghỉ mát nhưng cách mấy trăm mét. Cô buột miệng: “Cầu cứu. Vương Uyển Vi muốn cầu cứu các đồng nghiệp, bởi vì bọn họ ở ngay gần đó.”


Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái. Anh còn chưa mở miệng, Giản Dao đã nói: “Cám ơn.” Thực ra ý của cô là: anh khỏi cần khen ngợi.


Bạc Cận Ngôn hỏi tiếp: “Người đầu tiên Vương Uyển Vi cầu cứu là ai?”


Giản Dao nhớ lại, cửa trước nhà Châu Tần đối diện sân sau nhà Vương Uyển Vi. Nhưng tại sao hoa tai của Vương Uyển Vi lại được phát hiện ở sân sau nhà anh ta?


Thế là cô bị “out” một lần nữa.


Bạc Cận Ngôn bất chợt giơ tay vỗ lên đỉnh đầu Giản Dao. Anh có thân hình cao lớn, ngồi bên cạnh cô nên động tác này tự nhiên như thuận tay.


“Em còn nhớ biểu cảm của Châu Tần không?” Anh cất giọng nhàn nhạt.


Giản Dao sờ đỉnh đầu, liếc anh: “Hình ảnh giơ tay ôm mặt?”


“Đó là biểu hiện của nỗi hổ thẹn.” Bạc Cận Ngôn nói: “Sau khi nghe chúng ta nhắc đến vụ Vương Uyển Vi chạy ra khỏi nhà, anh ta không khẩn trương, không kinh ngạc, cũng không sợ hãi, mà có phản ứng cắn dứt lương tâm điển hình.”


Giản Dao giật mình, Châu Tần đúng là có phản ứng đó.


“Tại sao anh ta lại hổ thẹn?” Bạc Cận Ngôn hỏi


“Bởi vì thấy chết mà không cứu Vương Uyển Vi.”


“Đây là cách giải thích hợp lý nhất”


***


Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ dần, nhưng sắc đêm vẫn phiêu diêu tĩnh mịch như cũ.


Giản Dao trầm tư một lát rồi mở miệng: “Nếu Châu Tần không phải là hung thủ, trong cuộc sống anh ta lại là người lương thiện, tại sao tối hôm đó anh ta từ chối giúp đỡ Vương Uyển Vi?”


Bạc Cận Ngôn chống hai tay xuống giường, điềm nhiên trả lời: “Em là thần tiên hay sao mà muốn làm rõ tất cả động cơ và nguyên nhân tồn tại trong quá trình phá án? Trước mắt, em chỉ cần quan tâm đến sự thật, chứng cứ và logic. Còn những chuyện khác, khi nào phá án xong xuôi chúng ta sẽ tính sau.”


Giản Dao ngẫm nghĩ, gật đầu: “Anh nói có lý.” Rất nhiều vụ thảm án mà cho tới mãi sau này, dư luận mới biết hoặc vĩnh viễn không biết nguyên nhân ẩn giấu đằng sau, bởi vì thứ khó đoán chính là lòng người.


“Cửa trước nhà Châu Tần gần cửa sau nhà Vương Uyển Vi nhất, do đó cô ta chắc chắn sẽ đi gõ cửa nhà anh ta. Câu hỏi thứ bảy: Châu Tần có cho Vương Uyển Vi vào nhà không?”


Giản Dao ngẫm nghĩ, trả lời: “Chắc không cho vào nhà. Chẳng phải Châu Tần không định cứu Vương Uyển Vi hay sao?”


Đáy mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười nhàn nhạt: “Được rồi, nếu là em, trong đêm mưa gió, có thể do đối phương ngủ say nên không mở cửa, em sẽ làm thế nào? Em tiếp tục đi vòng ra cửa sau gõ cửa hay là đi tìm người khác cầu cứu?”


Giản Dao đáp: “Tất nhiên đi tìm người khác. Cửa trước không gọi được, cửa sau càng cách phòng ngủ xa hơn, lẽ nào có thể đánh thức người trong nhà? Chi bằng bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác.”


“Vậy tại sao hoa tai của Vương Uyển Vi lại rơi ở sân sau căn hộ của Châu Tần?” Ngữ khí của Bạc Cận Ngôn sắc bén bức người: “Nơi đó không dó dấu vết ẩu đả, chỗ rơi hoa tai nằm hẳn trong sân sau, cách hàng rào một đoạn. Điều đó chứng tỏ, Vương Uyển Vi từng xuất hiện trong sân sau, chứ không phải cô ta đứng ngoài hàng rào, không cẩn thận để rơi hoa tai vào bên trong.”


Giản Dao chau mày suy nghĩ. Đúng vậy, Vương Uyển Vi đáng lý nên tiếp tục cầu cứu Bùi -Tiền hoặc Lâm -Thẩm, tại sao cô ta lại đi vào sân sau nhà Châu Tần?


“Out!” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao, lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.


Giản Dao ngước nhìn anh.


Tự nhiên cô có cảm giác, Bạc Cận Ngôn hình như rất hưởng thụ quá trình thốt ra từ “Out”, bởi ánh mắt anh sáng lấp lánh.


“Em xin kính cẩn lắng nghe.” Giản Dao mỉm cười.


Thần sắc Bạc Cận Ngôn quả nhiên càng vui vẻ. Anh cầm cốc trà ở bên cạnh nhấp một ngụm, từ tốn mở miệng: “Chỉ có hai khả năng: Vương Uyển Vi tự mình đi vào sân sau nhà Châu Tần, hoặc hung thủ đưa cô ta vào. Hung thủ đưa cô ta vào trong đó làm gì? Thăm quan à? Hung thủ hiển nhiên không phải là tên ngốc vô vị như vậy.”


“Thế thì chị ấy tự mình đi vào?” Giản Dao tiếp lời.


Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Việc Vương Uyển Vi xuất hiện ở sân sau do hai khả năng. Thứ nhất, cô ta từ bên ngoài chạy vào trong. Thứ hai, cô ta từ cửa sau nhà Châu Tần chạy ra sân. Vương Uyển Vi chắc cũng không ngốc nghếch. Đằng sau có người truy đuổi, cô ta lại chạy vào một không gian tương đối khép kín thì khác nào rơi vào hang cọp? Do đó khả năng thứ nhất không thành lập.”


Giản Dao giật mình kinh ngạc: “Vậy thì là khả năng thứ hai…Vương Uyển Vi từ phòng Châu Tần đi ra?”


Ánh mắt Bạc Cận Ngôn hơi tối lại, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: “Không sai, chỉ có một trường hợp là Vương Uyển Vi từ phòng Châu Tần ra ngoài. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng suy luận ra tất cả. Sau khi chạy khỏi cửa sau nhà mình, Vương Uyển Vi đến gõ cửa nhà Châu Tần. Châu Tần không rõ tình hình nên để Vương Uyển Vi vào nhà. Nhưng hung thủ nhanh chóng chạy tới nơi. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Châu Tần quyết định khoanh tay đứng nhìn, trong khi nạn nhân đáng thương của chúng ta trốn trong nhà. Cũng có thể do nghe thấy tiếng động từ hung thủ, cô ta từ cửa sau chạy ra ngoài, không cẩn thận rơi hoa tai ở sân sau nhà Châu Tần.”


Giản Dao cảm thấy tâm trạng của cô xao động mạnh mẽ, làn sương mù trước đó đang được Bạc Cận Ngôn bóc từng lớp một.


Đây mới thật sự là trả lại nguyên vẹn vụ án. Chỉ có rất ít chứng cứ, vậy mà Bạc Cận Ngôn cứ như tận mắt chứng kiến cả quá trình xảy ra vụ án.


“Ok.” Anh nở nụ cười thoải mái, quay đầu nhìn Giản Dao: “Sau khi rời khỏi nhà Châu Tần, Vương Uyển Vi chạy về hướng nào?”


Giản Dao: “Chạy về…ngôi nhà của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi.” Bởi vì mỗi nơi đó có dấu vết của Vương Uyển Vi.


“Cô ta chạy đến đó làm gì?”


“…Cầu cứu?” Chỉ có thể là cầu cứu, bằng không Vương Uyển Vi chạy qua bên đó làm gì?


“Thế thì hung thủ là…” Bạc Cận Ngôn nói chậm rãi.


Giản Dao cảm thấy không thể tin nổi. Chỉ có vậy đã tìm ra kết quả?


Không phải Mạch Thần, không phải Châu Tần, cũng không phải là Lâm Vũ Huyên hay Thẩm Đan Vi, chỉ còn lại…


“Nếu Vương Uyển Vi cầu cứu hai người phụ nữ, vậy tại sao tóc của chị ấy lại xuất hiện ở cửa trước và sân sau nhà bọn họ?” Giản Dao hỏi.


Bạc Cận Ngôn đáp: “Sân sau có rất nhiều sợi tóc. Bình thường, một người không thể tự nhiên rụng nhiều tóc như vậy. Do đó, chúng ta gần như có thể khẳng định, Vương Uyển Vi bị hung thủ bắt được ở sân sau. Chỉ riêng điều này cũng chứng tỏ, trước đó cô vẫn tự do hành động. Cô ta chạy về phương hướng này chắc chắn nhằm mục đích cầu cứu.


Có lẽ cũng giống như Châu Tần, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi mở cửa nhưng lại dung túng hung thủ, khiến Vương Uyển Vi phải chạy ra cửa sau. Hoặc là bọn họ không hề mở cửa, ép Vương Uyển Vi buộc phải chạy tiếp và đến đường cùng.”


Giản Dao cắn môi.


Trong đêm tối mưa gió, cô gái nhỏ yếu ớt Vương Uyển Vi sau khi bị hung thủ khống chế nửa năm, cầu cứu các đồng nghiệp nhưng đều bị cự tuyệt. Cuối cùng, cô chỉ còn con đường chết.”


“Tại sao?” Giản Dao khó nhọc mở miệng: “Mưu sát là tội rất nặng. Một người biết nhưng không báo cảnh sát, có thể tồn tại nguyên nhân nào đó. Tại sao bọn họ đều làm vậy? Việc này không phải quá trùng hợp đấy chứ?”


Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Cuối cùng em cũng hỏi một vấn đề hay.”


Anh rút một tập tài liệu từ túi hồ sơ đưa cho Giản Dao: “Tôi từng nói, điều tra vụ án cần đi đường tắt. Ngoài tóc của Bùi Trạch, tôi còn nhờ người của Doãn Tư Kỳ lượm tóc của tất cả mọi người ở văn phòng. Kết quả thật đáng ngạc nhiên.”


Giản Dao nhanh chóng mở ra xem. Cô sững sờ khi đọc đến cột kết quả xét nghiệm ma túy.


Trừ Mạch Thần, tất cả đều là dương tính.


Giọng Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao: “Từ một số điểm đáng ngờ nhỏ nhặt, chúng ta có thể suy ra cả quá trình. Lâm Vũ Huyên là giám đốc, vậy mà tối hôm đó chị ta cho biết cần làm thêm nên ở cùng phòng với Thẩm Đan Vi. Nhiều khả năng bọn họ cùng nhau chơi ma túy.


Sau khi bày tỏ tình cảm với Vương Uyển Vi, Mạch Thần liền rơi vào trạng thái “mệt mỏi” và đi ngủ ngay. Điều này không hợp lý. Cậu ta nói cậu ta đi tắm, sau đó uống cốc nước trong phòng. Liệu có phải người nào đó bỏ thuốc ngủ vào cốc nước? Dù sao khi cả đám người cùng “cắn” thuốc, người trong sạch như Mạch Thần rất chướng mắt, tốt nhất để cậu ta ngủ say như chết.


Bùi Trạch và Tiền Dục Văn dính đến ma túy và sex. Có lẽ trước khi đi tìm Vương Uyển Vi, Bùi Trạch đã rất high rồi.”


“Tại sao người đi tìm Vương Uyển Vi là Bùi Trạch, chứ không phải Tiền Dục Văn?” Giản Dao thắc mắc. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy người đó chính là Bùi Trạch. Người đàn ông này đẹp trai phong lưu nhưng trên thực tế độc như loài rắn rết.


“Điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cặp Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Bùi Trạch mới là người nắm quyền chủ đạo. Hơn nữa từ nhật ký của Vương Uyển Vi, có thể thấy cô ta bị người khác mê hoặc mới lầm đường lạc lối. Độ tuổi, ngoại hình và giới tính của Bùi Trạch đều phù hợp điều kiện này. Do đó, anh ta nhất định là kẻ chủ mưu.


Ngoài ra, quan hệ giữa Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên không phải bình thường. Từ biểu hiện kinh ngạc của Lâm Vũ Huyên trong buổi tối hôm nay, có thể suy đoán chị ta không biết sự thật Bùi Trạch là người lưỡng tính. Theo thông tin từ Doãn Tư Kỳ, Lâm Vũ Huyên không hề có vết nhơ trong công việc, như vậy chỉ có khả năng từ cuộc sống. Nhật ký của Vương Uyển Vi phản ánh cô ta từng đắc tội Lâm Vũ Huyên, không biết chừng cô ta vô tình bắt gặp Lâm Vũ Huyên và Bùi Trạch ở bên nhau. Chỉ có điều, cô gái ngốc nghếch không nhận thức ra điều đó. Suy luận này cũng giải thích lý do tại sao Lâm Vũ Huyên lại trở thành tòng phạm của Bùi Trạch.


Về phần Thẩm Đan Vi và Châu Tần. Nếu Vương Uyển Vi không chết, vụ cả phòng hút ma túy sẽ bị lôi ra ánh sáng. Họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn.”


Bạc Cận Ngôn nói rất nhanh, như một dòng nước tuôn trào. Sau đó, anh lấy giấy bút khỏi tay Giản Dao ném xuống giường, rồi tựa người vào thành giường, gối hai tay sau gáy: “Cô trợ lý nghiệp dư, kết luận cuối cùng chúng ta là?”


Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Dao đổ chuông. Cô bắt máy, là cảnh sát Hoàng gọi tới: “Trợ lý Giản, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đã thành thật khai báo, Lâm Vũ Huyên cũng sắp bị “đánh hạ”. Lời khai của bọn họ giống nhau…”


“Hung thủ là Bùi Trạch.” Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh trầm thấp du dương như tiếng đàn: “Ngoài Mạch Thần, những người khác đều là tòng phạm.”


“Hung thủ là Bùi Trạch. Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đều là tòng phạm.” Cảnh sát Hoàng ở đầu kia điện thoại đồng thời mở miệng.


*Lola là tên nhân vật nữ chính trong bộ phim tội phạm “Run Lola Run” của Đức năm 1998:





Chương 30


Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.


Anh vẫn ngồi bên giường, mười đầu ngón tay đan vào nhau, bộ dạng rất điềm nhiên thoải mái, ánh mắt vụt qua ý cười. Vẻ đắc ý của anh trông rất…


Tuy nhiên, Giản Dao vẫn cất giọng hết sức thành tâm thành ý: “Anh lợi hại thật đấy.”


Đâu chỉ đơn giản là lợi hại, mà quả thực vô cùng xuất sắc và ngoạn mục. Đáp lại lời tán thưởng của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn thản nhiên nằm xuống giường, đeo cái chụp mắt, tiếp tục đi ngủ. Cứ như việc phá án vừa rồi chỉ chuyện không đáng kể.


Được thôi, có lẽ đối với anh mà nói, đây đúng là chuyện nhỏ. Anh cũng cho biết, vụ án này là bài tập logic, không hề động đến sở trường tâm lý tội phạm và đối tượng tội phạm tàn bạo của anh.


Giản Dao: “Anh đừng ngủ nữa, cảnh sát Hoàng bảo chúng ta qua bên đó, theo dõi quá trình thẩm vấn.”


“Tôi không đi.” Bạc Cận Ngôn trả lời dứt khoát: “Công việc của tôi đã hoàn thành, còn lại là công việc của em và bọn họ.”


Bạc Cận Ngôn không chịu đi, Giản Dao đành một mình đến khu vực được cảnh sát tạm thời trưng dụng làm phòng thẩm vấn.


Phòng thẩm vấn cũng nằm trong trung tâm hội nghị, cách chỗ cô rất gần. Giản Dao và cảnh sát Hoàng vào một căn phòng giám sát. Bên trong có hai người cảnh sát mặc thường phục đang dán mắt vào màn hình.


Giản Dao ngồi xuống trước màn hình, quan sát từng gương mặt quen thuộc.


Lâm Vũ Huyên, Châu Tần, Thẩm Đan Vi, Tiền Dục Văn, Bùi Trạch.


Bọn họ được sắp xếp vào những căn phòng riêng rẽ. Cảnh sát đang tiến hành lấy lời khai. Ai nấy đều suy sụp tinh thần. Chỉ duy nhất Bùi Trạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt như không hề bận tâm.


Giản Dao nhớ lại những lần tiếp xúc với anh ta, ngoài sự phản cảm, cô đột nhiên rùng mình.


Khi cảnh sát đưa bản ghi chép lời khai của những người khác đến trước mặt Bùi Trạch, biểu cảm trên gương mặt anh ta không còn thản nhiên và kiêu ngạo, mà lộ vẻ hung dữ và khốn quẫn.


Nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.


“Anh nói hay không nói, đều không thể thay đổi sự thật anh là hung thủ giết người.” Nhân viên cảnh sát mở miệng.


Bùi Trạch im lặng trong giây lát, lên tiếng hỏi người cảnh sát: “Tội giết người bị xử như thế nào?”


Nhân viên cảnh sát trả lời: “Hình phạt cụ thể phải đợi phán quyết của tòa án. Bây giờ đối với anh mà nói, thành thật sẽ được hưởng khoan hồng, quanh co sẽ bị xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.”


“Ừm…”


***


Sự việc bắt đầu từ khi nào?


Phòng 3 khách hàng lớn vốn là một bãi đầm lầy sương mù đậm đặc. Vương Uyển Vi chỉ là ngọn cỏ yếu ớt mới sinh trưởng bên bờ đầm lầy.


Hai bên vốn không đụng chạm. Mỗi thế giới đều có quy luật của mình, thế giới trầm luân cũng vậy. Bọn họ chỉ vì mục đích thỏa mãn dục vọng, bọn họ không thiếu tiền, bọn họ cũng rất thận trọng và lặng lẽ. Những thanh niên trẻ tuổi như Mạch Thần hay Vương Uyển Vi và bọn họ “nước sông không phạm nước giếng”.


Cho đến một buổi tối, Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên mặc sức buông thả bản thân trong phòng hội nghị.


“Có quan hệ gì chứ? Chẳng ai vào nơi này.” Bùi Trạch nói: “Chị Huyên, tôi muốn “yêu” chị ngay tại nơi chị vẫn thường giáo huấn chúng tôi.”


Nữ cường nhân dù sáng suốt lão luyện đến mấy xét cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ. Chồng Lâm Vũ Huyên là giáo sư học viện âm nhạc. Anh ta yêu cô học trò kém anh ta mười mấy tuổi. Người thứ ba đã hủy hoại cuộc hôn nhân của Lâm Vũ Huyên. Người chồng thậm chí không cần đứa con trong bụng mà chị ta rất vất vả mới có được ở tuổi 34. Bởi vì có người phụ nữ càng trẻ trung tươi mát hơn chịu sinh con cho anh ta. Lâm Vũ Huyên quyết định phá thai. Kể từ lúc đó, cuộc đời chị ta dường như rơi vào tăm tối.


Một hôm, Lâm Vũ Huyên cùng Bùi Trạch làm thêm, cùng ăn cơm và uống chút rượu. Chị ta bắt gặp ánh mắt dâng trào dục vọng của người đàn ông trẻ tuổi. Thật ra Lâm Vũ Huyên biết rõ, người đàn ông khôn ngoan này lấy lòng chị ta, chắc chắn động cơ không thuần khiết. Nhưng lý trí không địch nổi khao khát buông thả trong nội tâm, không địch nổi tín ngưỡng đã sụp đổ từ lâu. Cuối cùng, thân thể trẻ trung cường tráng của Bùi Trạch đã tưới mát lên cơ thể và sinh mệnh đã khô cằn biết bao ngày của Lâm Vũ Huyên.


Hơn nữa…chắc Bùi Trạch cũng thích chị ta. Bằng không công ty có nhiều nhân viên nữ như vậy, sao anh ta chỉ tìm đến chị ta?


Bản thân Lâm Vũ Huyên cũng không biết, chị yêu Bùi Trạch từ lúc nào. Tất cả đều xuất phát từ dục vọng, nên ban đầu chị ta coi đó là một cuộc giao dịch. Chị ta nhiều lần lợi dụng quyền lực trong tay để tạo điều kiện thuận lợi cho Bùi Trạch trong công việc. Còn anh ta luôn mỉm cười thản nhiên đón nhận.


Nhưng khi Bùi Trạch muốn rút lui, Lâm Vũ Huyên lại không thể rời xa anh ta. Biết bao đêm cô độc một mình, bị người đời cười chê: “Sự nghiệp thành công thì sao chứ? Cuộc đời vẫn thất bại như vậy”, bảo chị ta làm thế nào quay về cuộc sống một thân một mình như trước kia?


Hơn nữa, Lâm Vũ Huyên muốn giữ Bùi Trạch không phải quá khó, một khi anh ta vẫn muốn làm việc ở công ty này.


Do đó, hai người vẫn tiếp tục mối quan hệ. Về chuyện Bùi Trạch la cà ở quán bar, bồ bịch với những người phụ nữ khác, Lâm Vũ Huyên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Bùi Trạch dần dần dụ dỗ chị ta sử dụng ma túy. Chị ta hút cần sa, liều lượng không lớn, đủ tạo cảm giác ngọt ngào và đau khổ. Trong hai người, không biết ai cưỡng ép ai, ai khống chế ai. Có lẽ là Bùi Trạch khống chế chị ta?


Tối hôm đó, bọn họ đang làm tình say sưa trong phòng hội nghị, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào. Bọn họ thậm chí nghe thấy tiếng hít thở sâu của người đó. Đối phương hoảng hốt lui ra ngoài ngay lập tức.


Bùi Trạch kéo khóa quần, nhìn qua khe cửa: “Là Vương Uyển Vi. Mẹ kiệp, khóa phòng bị hỏng, vừa rồi tôi không để ý.”


Khoảng thời gian sau đó, Lâm Vũ Huyên cảm thấy rất bất an. Mặc dù Bùi Trạch an ủi, Vương Uyển Vi không hề tỏ ra bất thường, có lẽ cô không thấy rõ dung mạo của bọn họ. Nhưng thái độ lạc quan của Bùi Trạch vẫn không thể xua tan bóng đen trong lòng Lâm Vũ Huyên, phảng phất sự đột nhập của Vương Uyển Vi khiến Lâm Vũ Huyên không còn sáng chói trong con mắt mọi người, mà sự nhơ nhớp trụy lạc bị vạch trần, khiến chị ta không còn chốn dung thân. Chị ta biết bản thân hơi biến thái, mới hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô gái nhỏ hiền lành. Nhưng tại sao mỗi lần bắt gặp vẻ mặt ủ rũ buồn rầu của Vương Uyển Vi, chị ta lại cảm thấy sảng khoái? Có lẽ chị ta cảm thấy sung sướng vì những cô gái trẻ trung tựa đóa hoa, cũng không phải mọi việc đều như ý nguyện.





“Bởi vì nguyên nhân này, anh và Lâm Vũ Huyên làm cho Vương Uyển Vi dính vào ma túy? Hai người muốn trả thù cô ấy hay định lôi kéo cô ấy nhập bọn?” Cảnh sát hỏi Bùi Trạch.


Bùi Trạch cười cười: “Ban đầu do Lâm Vũ Huyên bảo tôi đi thăm dò Vương Uyển Vi.”


Thăm dò Vương Uyển Vi xem cô chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng ngày hôm đó. Bùi Trạch chủ động tiếp xúc với Vương Uyển Vi đúng lúc cô gặp trắc trở trong công việc, tinh thần sa sút nhất. Nam nữ thanh niên trẻ tuổi vốn dễ nói chuyện. Bùi Trạch cảm thấy, cô gái này giống con thỏ trắng dè dặt thận trọng.


Cô hiền lành, dịu dàng, thanh tú như một búp bê, thành công khơi gợi ham muốn chinh phục của người đàn ông. Mà bản tính Bùi Trạch lại thích chinh phục đàn bà, bất kể loại hình phụ nữ nào.


Thế là một đêm uống rượu say, có đôi bên tình nguyện, có nửa ỡm ờ nửa từ chối, có mê hoặc, có thừa dịp lấn tới.


Ngay trong lần đầu tiên, Bùi Trạch gọi cả Tiền Dục Văn cùng tham gia. Sau đó, Vương Uyển Vi sống chết phản kháng, nhưng cuối cùng cô cũng không thể chiến thắng sự nhục nhã và hèn nhát trong nội tâm.


Khoảng thời gian tiếp theo, ba người thường chơi cùng nhau. Vương Uyển Vi chỉ biết hai người đàn ông hung hãn mạnh mẽ, chứ không biết những người khác trong phòng cũng dính đến ma túy.


Vì vậy buổi tối trước khi qua đời, cô mới cầu cứu bọn họ. Làm sao cô biết được, chính sự bàng quan của các đồng nghiệp sáng tối gặp mặt đã đẩy cô vào cái chết.


Lâm Vũ Huyên lờ mờ nhận ra Bùi Trạch động đến Vương Uyển Vi, nhưng một điều kỳ lạ là chị ta dung túng không can thiệp.


“Sao Thẩm Đan Vi lại dính đến ma túy?” Nhân viên cảnh sát hỏi. Ai cũng có ý nghĩ, liệu Thẩm Đan Vi có phải là một Vương Uyển Vi khác?


“Chị ta?” Bùi Trạch phì cười. Giậu đổ bìm leo, một khi bọn họ đã khai ra anh ta, cũng đừng trách anh ta bất nghĩa. Bùi Trạch mở miệng: “Trong phòng 3, người hút ma túy sớm nhất là Thẩm Đan Vi. Chị ta dính đến ma túy từ thời đại học, do yêu một người nước ngoài nên mới hư hỏng. Sau đó, người đàn ông về nước, vì anh ta đã có vợ từ lâu.”


Thẩm Đan Vi là hoa khôi đồng thời là cử nhân bằng xuất sắc của đại học ngoại ngữ. Giấc mơ gả cho đàn ông nước ngoài nhiều tiền không thành, cũng không thể cai được thuốc phiện, thế là chị ta tiếp tục chơi bời ở quán bar, đêm đêm hoan lạc. Một lần, Thẩm Đan Vi tình cờ gặp Bùi Trạch tại một phòng VIP tụ tập những người “cắn thuốc”. Hai người gật đầu mỉm cười, trong lòng biết rõ đối phương.


“Buổi tối hôm đó, Thẩm Đan Vi cũng tham gia xử lý thi thể Vương Uyển Vi, xóa dấu vết ở hiện trường.” Bùi Trạch nói: “Người nào cũng có phần, coi như là tòng phạm phải không?”


Đúng như Bạc Cận Ngôn suy đoán, sau khi Mạch Thần đến tỏ tình, Bùi Trạch vừa vặn đi tìm Vương Uyển Vi.


Nhưng lần này, Vương Uyển Vi sống chết không nghe lời. Cô khăng khăng, nếu anh ta cưỡng ép cô, cô sẽ đi báo cảnh sát.


Bùi Trạch vừa chơi thuốc nên mới đi tìm Vương Uyển Vi, bởi vì lúc này là lúc anh ta high nhất. Vương Uyển Vi không chịu, anh ta nổi cơn điên, cuối cùng ra tay giết người.


“Có phải chính anh cung cấp ma túy cho Tiền Dục Văn?” Cảnh sát hỏi tiếp.


Bùi Trạch cười nhạt: “Anh ta chủ động tìm tôi. Anh tưởng tôi ăn no rửng mỡ động đến gay?”


Có lẽ trong tất cả mọi người, người có lý do dính đến ma túy của Tiền Dục Văn là buồn cười nhất. Anh ta hút ma túy chỉ vì cảm thấy tẻ nhạt vô vị.


Anh ta xuất thân từ nông thôn ra thành phố, diện mạo bình thường, tính cách bình thường. Nhờ sự nỗ lực, anh ta mới đạt đến chức vị và mức lương như ngày hôm nay. Anh ta từng có bạn gái nhưng bị bỏ rơi. Bởi vì đối phương chê anh ta không có nhà ở. Cũng phải, mức lương năm của Tiền Dục Văn hơn bốn trăm ngàn, sau khi nộp thuế và tiêu xài, anh ta chỉ tích góp nhiều nhất hơn một trăm ngàn mỗi năm. Làm việc mấy năm cũng không lo đủ khoản thanh toán đầu tiên nếu mua nhà.


Sau khi bị “đá”, Tiền Dục Văn không đau khổ, anh ta chỉ cảm thấy vô vị. Anh ta chịu khó chịu khổ học tập nhiều năm, trong con mắt bố mẹ nông dân, anh ta cũng được coi là có thành tựu. Anh ta đạt được mọi thứ nhưng không biết vì điều gì.


Trên đời này có bao nhiêu người như Tiền Dục Văn? Nỗ lực phấn đấu bao năm, nhưng khi đứng trong văn phòng của tòa nhà cao ốc, ngoảnh đầu nhìn lại, bỗng dưng không biết mình đang ở chốn nào, giấc mơ ở tận nơi đâu?


Một lần cùng mấy khách hàng đi quán bar uống rượu, bọn họ chơi ma túy, Tiền Dục Văn cũng học theo. Tuy anh ta hiền như khúc gỗ nhưng tương đối nhạy bén. Anh ta nhanh chóng nhập hội với Bùi Trạch. Bởi vì anh ta biết bọn họ là đồng loại.


Về vụ đồng tính, cũng là sau khi nghiện ma túy, Tiền Dục Văn mới dần phát hiện anh ta có khuynh hướng giới tính này. Anh ta rất yêu Bùi Trạch. Tuy nhiên, hai người còn có những bạn tình khác. Cuộc đời ngắn ngủi nên phải tranh thủ hưởng lạc, Tiền Dục Văn ở độ tuổi tam thập nhi lập, cuối cùng buông thả bản thân ở các hộp đêm.


Tất cả những chuyện này đều được giữ kín. Bọn họ không phải kẻ ngốc nghếch. Ai muốn vì dính dáng ma túy mà đánh mất công việc, hủy hoại tiền đồ và cuộc đời? Có lẽ bọn họ đã ở trên con đường hủy diệt, nhưng quá trình rất chậm chạp, đến mức bọn họ cho rằng một ngày nào đó có thể quay đầu.


Bản thân bọn họ cũng không hoàn toàn biết rõ nội tình. Bùi Trạch biết bí mật của tất cả mọi người. Tiền Dục Văn cả ngày đi theo anh ta nên cũng nắm rõ. Những người khác đều không biết Lâm Vũ Huyên cũng dính đến ma túy.


Thẩm Đan Vi thường đi đi về về một mình. Chị ta ít nhiều cũng đoán ra, nhưng không quan tâm.


Về chuyện Vương Uyển Vi bị Bùi Trạch khống chế, người trong phòng càng không hay biết.


Mạch Thần còn trẻ tuổi mới ra đời, thật thà an phận làm việc nên không tạo ra sự uy hiếp. Ai nấy đều là tiền bối của anh ta, anh ta đối xử hòa nhã với mọi người.


“Tại sao Châu Tần lại dính đến ma túy?” Cảnh sát hỏi: “Anh ta cũng giống Tiền Dục Văn?”


Bùi Trạch cười: “Anh ta không liên quan đến tôi.”


Châu Tần mất người bạn đời vào năm ba mươi mấy tuổi. Anh ta và bà xã là bạn học thời đại học, sau đó vì hiểu nhầm nên chia tay. Nhiều năm sau, trong lòng họ vẫn nhớ đến đối phương.


Cuối cùng hai người đến với nhau, Châu Tần trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời này, cho đến khi người vợ qua đời vì tai nạn ô tô.


Họ có một con trai. Mỗi lần ngắm con trai, Châu Tần càng nhớ đến người vợ đã khuất.


Khoảng thời gian đó, anh ta sa sút tinh thần nghiêm trọng, thậm chí suýt nữa xảy ra sai sót, đánh mất công việc. Ma túy khiến anh ta có được cuộc đời mới. Lỗ hổng lớn trong lòng tựa hồ cũng được lấp đầy.


Châu Tần biết anh đã lầm đường lỡ bước, nhưng người vợ yêu quý của anh ta không còn, sử dụng ma túy thì sao chứ? Anh ta chỉ cần vượt qua giai đoạn đau khổ này. Trên thực tế, Châu Tần cũng đang cai nghiện nhưng chưa thành công.


Đúng lúc này xảy ra sự kiện ở khu nghỉ mát.


Bùi Trạch biết rõ bí mật của mỗi người nên không cho phép bọn họ ở ngoài cuộc. Bọn họ đều biết, một khi hung án bị phát hiện, tất cả mọi người sẽ bị đưa về cục cảnh sát điều tra. Như vậy, sự nhơ nhớp bẩn thỉu của bọn họ sẽ bị vạch trần. Bọn họ sẽ mất công việc, chẳng còn gì trong tay.


Hơn nữa, chẳng phải Vương Uyển Vi cũng có ý định tự tử hay sao?


Vì vậy, bọn họ cùng trơ mắt chứng kiến cái chết của Vương Uyển Vi, cùng sắp xếp lại hiện trường sao cho kín kẽ nhất. Đây là bí mật không thể tiết lộ trong lòng mỗi người, nhưng cuối cùng cũng bị phơi bày dưới ánh sáng.


“Các anh các chị đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy? Lương tâm của các anh các chị liệu có yên ổn không?” Nhân viên cảnh sát hỏi bọn họ.


Tất cả đều trầm mặc.


***


Giản Dao ở lại một lúc rồi rời đi. Bây giờ hơn ba giờ đêm, trời còn lâu mới sáng. Màn đêm tối đen như dòng mực đậm đặc. Giản Dao đi qua hành lang của trung tâm hội nghị, đứng bên cửa sổ. Vào thời khắc này, cô bỗng dưng nhớ tới rất nhiều người. Cô nhớ đến bố cô, Lý Huân Nhiên, Bạc Cận Ngôn…và nghĩ đến bản thân.


Mỗi bước đi trong đường đời đều chông chênh, đầy cám dỗ, có thể còn đau đớn và giày vò. Nhưng đây không phải lý do để con người trầm luân và buông thả bản thân. Bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần giữ vững lập trường, đừng đi ngược lại bản tính thiện lương vốn có của mình.


Khi Giản Dao đẩy cửa phòng đi vào, cô hơi bất ngờ khi thấy Bạc Cận Ngôn vẫn chưa ngủ, mà đứng trước chiếc gương lớn cài cúc áo comple, sắc mặt anh tương đối nghiêm trang.


Bộ dạng của anh trịnh trọng như sắp đi tham gia một cuộc họp quan trọng.


Giản Dao hồ nghi đi đến bên Bạc Cận Ngôn: “Anh định đi đâu thế?”


Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, miệng mỉm cười: “Giản Dao, đã đến lúc chúng ta đi làm việc chính của buổi tối ngày hôm nay.”


Giản Dao ngẩn người.


Bạc Cận Ngôn nhanh chóng lướt qua người cô ra ngoài. Ý cười trong khóe mắt anh biến mất, để lại vẻ lạnh lùng bức người.


Giản Dao ngồi trên thùng một chiếc xe ô tô trong bóng tối. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô, anh đang cầm một cái ống nhòm hồng ngoại, quan sát con đường ở bên ngoài. Lúc này mưa đã ngừng rơi, mặt đất trơn ướt trải dài trong đêm tối. Cuối con đường lớn là một một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo tới khu nhà của phòng 3 khách hàng lớn. Nơi đó bây giờ tối om.


Trong xe còn có hai người cảnh sát đang điều khiển hệ thống giám sát trước mặt bọn họ. Trên màn hình là hình ảnh ghi lại từ các ngả đường đi vào khu nghỉ mát.


Bạc Cận Ngôn đặt ống nhòm. Anh hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì.


Nghĩ đến một khả năng, Giản Dao vô cùng chấn động. Cuối cùng cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Anh bày ra nhiều trò như vậy, chỉ vì mục đích đợi hắn xuất hiện?”


Hắn chính là người đó.


Bạc Cận Ngôn từ tốn trả lời: “Em cho rằng tại sao tôi đồng ý làm theo yêu cầu ngu xuẩn của Doãn Tư Kỳ, bí mật điều tra vụ án? Hơn nữa còn chạy đến nơi vô vị này, chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án?”


Giản Dao ngẩn người. Không ngờ Bạc Cận Ngôn nhận lời Doãn Tư Kỳ là vì nguyên nhân sâu xa hơn. Anh đã sớm bố trí nước cờ này. Bí mật điều tra, có nghĩa không cho cảnh sát nhúng tay vào, vừa vặn cho tên đó cơ hội một lần nữa đến hiện trường lưu lại lời nhắn?


Nhưng…”chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án” là sao?


“Chẳng phải anh nói anh thích chứng kiến hung thủ tự chuốc lấy nhục nhã nên mới quyết định tái hiện lại vụ án?” Giản Dao hỏi.


“Đó là một trong những thú vui của tôi. Nhưng vẫn không đáng để tôi mất công đi một chuyến.”


Nhớ tới hàng chữ số viết bằng máu, tâm trạng Giản Dao trở nên nặng nề và căng thẳng trong giây lát.


“Sao anh biết hắn nhất định sẽ đến?”


“Tôi biết.” Bạc Cận Ngôn đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo: “Hắn sẽ vì tôi đến nơi này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom