Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65-66
Chương 65
Bóng đêm sâu thẳm, Bạc Cận Ngôn đứng dưới ánh đèn, lộ ra thân hình cao lớn vượt trội.
Một câu nói ‘Phơi bày cuộc đời’ của anh, giống như một ánh lửa chói mắt, xé toạt đi lớp sương mù không rõ đang bao trùm lên vụ án. Mọi người nhìn lên những chữ quan trọng trên bảng trắng, tư duy đều trở nên linh hoạt, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ miên man bất định.
Nhưng tốc độ tư duy của Bạc Cận Ngôn, trước giờ chưa từng có người bắt kịp được. Huống chi là ở thời khắc anh đang ở trạng thái mở hết hỏa lực để càn quét tất cả như hiện giờ? Anh chỉ nhìn sang Giản Dao một cái, thấy ánh sáng lay động trong mắt cô, biết cô đã hiểu được ý của anh. Vì thế anh quăng cây bút lông trong tay lên bàn, bắt đầu tư duy lưu loát nhanh chóng:
“Quất roi, chính là phương thức truyền đạt sự phẫn nộ và oán hận trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, vượt qua cả việc từ từ cắt thịt, cũng vượt qua cả quá trình tra tấn chảy máu dần dần. Cho nên, hắn oán hận nhất là phụ nữ.
Bất kể loại oán hận này chĩa mũi dùi vào loại phụ nữ nào trong đời người: trưởng bối, tình nhân, vãn bối… thì nguyên nhân đều là vì khuyết thiếu tình yêu của người mẹ. Bởi vì một người đàn ông bình thường khỏe mạnh lớn lên trong hoàn cảnh có mẹ yêu thương bình thường, thì cho dù là trong thời kỳ thanh xuân hay là sau khi trưởng thành có không thuận lợi trong việc qua lại với người con gái khác đi chăng nữa, cũng sẽ không hình thành nên cảm xúc dị dạng thiên lệch như vậy. Vì thế, trong thời thơ ấu, mẹ của hắn rất có khả năng đã vứt bỏ hoặc rời xa hắn.
Lột da người, là một kỹ thuật phức tạp tinh vi cao cấp. Vậy mà hắn có thể hoàn thành hầu như không có khuyết điểm nào, cho nên đây không phải là mới làm lần đầu tiên. Nếu kiểm tra ghi chép về những vụ án lột da những năm gần đây ở Mỹ, có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Còn ý nghĩa của việc lột da chính là cướp đoạt, cướp đoạt vẻ bề ngoài xinh đẹp của người phụ nữ. Tuy nhiên lại không có phát sinh hành vi tình dục, đây lại là cách tiến hành trừng phạt tràn đầy tính ám thị. Đây có lẽ cũng có liên quan đến mẹ của hắn. Nhưng cân nhắc đến việc thời ấu thơ suy nghĩ về tình dục của hắn vẫn còn chưa hình thành, thì rất có khả năng nguyên nhân là do trong thời niên thiếu, hắn đã từng bị phụ nữ thành niên xâm hại tình dục.”
Trong phòng đặc biệt yên lặng, mọi người đều nín thở trầm ngâm, duy nhất chỉ có giọng nói của Bạc Cận Ngôn giống như nước chảy trong đêm tối, trầm thấp trong vắt. Giản Dao cũng nghe cực kỳ nhập tâm. Đại đa số những sát thủ biến thái của Mỹ đều có những năm tháng tuổi thơ không quá hạnh phúc. Cho dù là sinh trưởng trong gia đình giàu có, sự ảnh hưởng của tuổi thơ đối với việc hình thành tính cách và tâm lý của một người, thật sự có mức độ lớn hơn nhiều so với mọi người vẫn thường nghĩ.
Kết luận này nằm trong dự đoán của cô. Nhưng đến khi thật sự nghe Bạc Cận Ngôn hờ hững nhắc đến, cũng có chút cảm giác nặng nề.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục nói: “Nạn nhân nam bị xẻo thịt, khoét tim, điều này có ý nghĩa cướp đoạt nghiêm trọng nhất, đò là sự cướp đoạt nhân cách. Trong khoảng thời gian bị giam cầm, nạn nhân nam không ngừng chịu sự tàn hại về thể xác.
Gần như tất cả các sát thủ liên hoàn, thì sự biến thái, hoang tưởng đều hình thành từ lúc thiếu niên. Người đàn ông thành niên này, khả năng cao nhất chính là tượng trưng cho người cha. Quan hệ giữa hắn và cha vô cùng lạnh nhạt, nhưng loại cảm xúc này là trường kỳ, nhìn bên ngoài thì có vẻ khống chế rất bình tĩnh, chứ không phải kịch liệt giống như biểu hiện của nạn nhân nữ. Cho nên rất có khả năng, hắn lớn lên cùng cha, nhưng đã bị ngược đãi về tâm sinh lý, đã hoàn toàn phủ định nhân cách và giá trị quan của cha hắn.”
Giản Dao nghe đến đây, bất giác suy nghĩ tỉ mỉ. Bề ngoài xem ra, những việc quất roi, cắt thịt đều là phương thức ngược đãi tàn nhẫn. Nhưng sau khi nghe thấy Bạc Cận Ngôn phân tích, quả thực là mức độ cảm xúc kịch liệt của người thực hiện rất khác nhau. Một cái là phóng thích đơn thuần kịch liệt, một cái khác lại cần phải có thủ pháp nhẫn nại và tinh thần ổn định cực kỳ mạnh mẽ.
Cho nên có thể phản chiếu được sự đa dạng trong cuộc đời hắn, là sự giải thích hợp lý nhất. Nếu không, bạn không có cách nào giải thích được cùng một hung thủ, tại sao lại có được những loại cảm xúc đa dạng bất đồng. Trừ phi hắn có bốn nhân cách phân liệt.
“Ông lão là tượng trưng cho tử vong. Trong quá trình giam cầm, ông lão hầu như không bị bất cứ sự ngược đãi thể xác nào, chỉ phải chịu sự kích thích khủng bố về mặt tinh thần. Đây là một điểm vô cùng đặc biệt, không phù hợp với bản tính tàn bạo của hắn.
Tôi chỉ có thể cho rằng, ở trong lòng hắn, việc ‘lớn tuổi gần chết’ vốn là một sự tra tấn nghiêm trọng nhất đối với một người, đã không cần phải chịu bất cứ sự ngược đãi về thể xác nào nữa. Mà một dao cắt đứt yết hầu để chảy máu đến chết, tượng trưng cho việc chi phối sống chết của hắn.
Chỉ là, điều này có phải cũng phản ánh được, sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm của hắn đối với cái chết hay không?
Trẻ em và chó đồng thời ở chung trong một phòng, ăn bữa nay lo bữa mai, tượng trưng cho thời niên thiếu bị nguy cơ bốn phía. Cũng là hóa thân của bản thân hắn. Vì thế cuối cùng, đứa trẻ bị uống thuốc độc, chết một cách yên bình. Còn việc cắt tay sau khi chết, đây cũng là một loại cướp đoạt. Có khả năng cao nhất là muốn ám chỉ việc cướp đoạt đi hi vọng của đứa trẻ.”
Bạc Cận Ngôn nói tới đây, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác, anh miêu tả người này rất trừu tượng, nhưng lại rất chân thực. Những người hắn giết, không chỉ đơn thuần là muốn đùa giỡn với cảnh sát, phát tiết dục vọng cầm thú. Những người chết này, những cảnh ngộ này, căn bản chính là một bộ phận của hắn, hắn là vì bản thân mình mới gây ra vụ án này.
Sau đó tư duy của Bạc Cận Ngôn không có chút nào ngừng nghỉ. Anh quan sát vẻ mặt mọi người đang trầm ngâm, gương mặt hiện lên một ý cười đạm mạc vô cùng, bắt đầu có một phác họa chính xác tổng kết cuối cùng:
“Căn cứ vào những kết luận phía trước, chúng ta có thể phỏng đoán như sau:
1. Kẻ tình nghi có độ tuổi khoảng từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, hoặc là người Trung Quốc sống lâu năm ở Mỹ, chiều cao khoảng 1m80 đến 1m85, thân hình tương đối, không mập không gầy, tinh thông đọc và viết tiếng Trung;
2. Gia cảnh giàu có, tương đối có tiền. Căn cứ vào việc đại bộ phận tinh lực và thời gian của hắn đều tập trung vào việc nghiên cứu tội phạm, thì tài sản của hắn chắc là thừa hưởng từ gia tộc cha mẹ, bản thân hắn vốn không có đi làm;<>
3. Việc mẹ hắn vứt bỏ hắn khi còn bé, đã tạo thành một sự tổn thương tâm lý nghiêm trọng đối với hắn. Hắn lớn lên cùng cha, đã từng chịu những ngược đại về tâm sinh lý do cha hắn mang lại, hơn nữa còn từng chịu sự xâm hại tình dục của phụ nữ thành niên;
4. Nhân cách phản xã hội cực cao, do đó nhất định có một tính cách không ổn định. Theo cách nói thông thường, chính là thường biểu hiện ra sự vui buồn thất thường;<>
5. Hắn phải có trí thông minh cao, tính cách cực kỳ tự phụ, bị chướng ngại nhân cách thiên lệch, cũng có chứng bệnh vọng tưởng, nhưng chưa phát triển thành bệnh thần kinh, tức là thần kinh của hắn bình thường. Căn cứ vào bối cảnh gia đình, tính cách và IQ, tôi nghĩ hắn đã từng học tại trường đại học tốt nhất toàn nước Mỹ. Nhưng tính cách của hắn chắc chắn không thể hòa nhập vào đám đông, cho nên rất có thể đã nghỉ học giữa chừng, học lực là chưa tốt nghiệp đại học.
6. Hiểu biết của hắn đối với tâm lý tội phạm và kỹ thuật khống chế tâm lý ở trình độ trung bình, có khả năng ứng dụng nhất định. Muốn đạt đến trình độ này, nếu chỉ dựa vào tự học, thì rất khó hình thành nên kết luận thực tiễn. Cho nên rất có khả năng hắn đã đến học viện tâm lý tốt nhất nước Mỹ học tập một khoảng thời gian;
7. Thời điểm hắn phạm tội lần đầu tiên nhất định rất sớm, mới có thể hình thành kinh nghiệm gây án phong phú như vậy. Tôi sẽ liên lạc với bên phía Mỹ, sàng lọc những ghi chép tội phạm thanh thiếu niên có điều kiện phù hợp. Những vụ án lột da được chú ý trọng điểm mấy năm gần đây.”
Sắc đêm càng tối sẫm, Cục Cảnh sát vẫn bận rộn như cũ.
Mấy nhân viên thanh tra của Hồng Kông còn lưu lại văn phòng lúc trước, sau khi nghe Bạc Cận Ngôn báo cáo vắn tắt xong, kinh ngạc trầm trồ rồi rời đi. Đến cả nhân viên IT như An Nham, cũng hiếm khi di chuyển khỏi cái ổ trước laptop, đi đến bên cạnh Bạc Cận Ngôn, chỉnh chỉnh mắt kính, gật đầu nói: “Thật khó tin.” Sau đó mới quay về khách sạn ngủ.
Trong văn phòng, chỉ còn lại mỗi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Ban đêm mát lạnh như nước, ngọn đèn chiếu sáng. Giản Dao nhanh chóng gõ bàn phím, bận rộn một lúc, lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt, mới đẩy màn hình máy tính đến trước mặt Bạc Cận Ngôn: “Anh xem thử văn bản báo cáo vắn tắt này, còn có gì thiếu sót không?”
Lúc này tâm tình Giản Dao vô cùng kiêu ngạo. Tên biến thái ăn thịt người xem ra vô cùng hung ác, thế như vũ bão, nhưng đến trước mặt Bạc Cận Ngôn, vẫn bị anh đâm một phát trúng đích như cũ, phác họa ra chân dung hết sức dứt khoát gọn gàng.
Tuy nói là giữa phác họa ra chân dung đối tượng và phá án vẫn còn cách một khoảng khá xa, nhưng đã có thể coi là một bước đột phá quan trọng.
Bạc Cận Ngôn đang đứng trước tấm bảng trắng, nhíu mày cúi đầu, bút viết như bay. Giản Dao nhìn sang, vừa đúng lúc thấy anh suy đoán ra một vài câu quan trọng.
Giản Dao ngẩn người. Anh vẫn còn hoài nghi sao?
Anh lại liếc mắt nhìn màn hình của cô, đột nhiên mỉm cười rất có hàm ý: “No, nếu chúng ta chiếu theo hình tượng phác họa này, sẽ không tìm được hắn đâu.”
Giản Dao: “…Tại sao?”
Bạc Cận Ngôn dựa người ra sau, hai tay chống lên mặt bàn, ngón tay dài khẽ gõ lên.
“Ờ… quá thuận lợi rồi.” Ý cười mỉa mai trên khóe miệng anh càng sâu: “Cho nên hiện tại sự thật chính là, hình tượng phác họa mà anh có được, chính là hình tượng phác họa mà hắn muốn cho anh.”
Lòng Giản Dao chấn kinh: “Phác họa này là giả? Toàn bộ là do hắn dẫn dắt sai sao?”
“No.” Bạc Cận Ngôn lại phủ định cô một lần nữa: “Phác họa là thật. Anh đã từng nói, hắn là một tên biến thái vui buồn thất thường, nếu như không có quan hệ với cuộc đời của hắn, suốt cả quá trình ngược đãi giết hại hắn sẽ không cảm thấy chút lạc thú nào, thì làm sao có thể nhẫn nại mà làm? Hơn nữa, đối với việc tuyên chiến với anh lần này, rõ ràng cũng không có chút thành ý và thưởng thức nào cả. Nhưng, hắn lại dám cho chúng ta bức chân dung phác họa này, tất nhiên đã dám chắc rằng dựa theo những điều kiện này, chúng ta sẽ không tìm được hắn.”
Giản Dao nhìn theo ánh mắt của anh, xem xét những điều miêu tả phác họa chân dung trên màn hình của mình. Lại nghe anh nói tiếp: “Số người phù hợp với những điều kiện cơ bản này trên toàn nước Mỹ, vốn rất nhiều. Hơn nữa, rất có khả năng hắn đã tiêu hủy những chứng cứ quan trọng trong số đó rồi, ví dụ như những vụ án lột da chưa được ghi chép lại, ví dụ như lợi dụng kiến thức của hắn về vi tính để thay đổi ghi chép về học lực. Chúng ta sẽ tốn công rất lớn nhưng lại không thu hoạch được gì. Sau đó, hắn đã bắt đầu gây án lần thứ hai, thế là anh liền thua cuộc. Thật sự là một kế hoạch tự cho là hoàn mỹ.”
Anh khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Nếu như anh là một người tự đại cuồng vọng, hiện giờ có được bức phác họa chân dung này, đã thật sự từng bước hướng đến thất bại giống như hắn mong muốn. Đáng tiếc, não và lý trí của anh cực kỳ tỉnh táo, hắn dự đoán sai lầm rồi.”
Giản Dao nghe thấy nửa câu trước, nhìn gương mặt thản nhiên như không của anh, có chút buồn cười. Nhưng tâm tình cô vẫn trở nên rất nặng nề.
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ manh mối lại bị đứt đoạn?” Cô hỏi. Hiện giờ chẳng phải là một màn trống không như nước đổ lá khoai sao?
Nhưng cô vạn lần không ngờ rằng, phản ứng của Bạc Cận Ngôn lại là…
Anh hơi suy tư, bước lên trước hai bước, khom lưng cầm lấy giẻ lau, vươn tay dài, bôi sạch sẽ mọi thứ trên bảng trắng.
Tiếp theo anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh. Tự mình cầm lấy bút lông, đặt chiếc bút lông khác vào trong tay cô.
“Vội cái gì? Nếu đã phủ định toàn bộ rồi, vậy thì suy đoán lại lần nữa.”
Hồng Kông đêm này, đã định sẵn không thể ngủ yên. Tên sát nhân điên cuồng đã hạ chiến thư, cả thành phố sợ bóng sợ gió. Ở trong thành phố B của lục địa cách đó khá xa, lại có một người, tâm tình và vận mệnh, tùy theo thế cục của vụ án ở Hồng Kông mà thay đổi.
Biệt thự Hương Sơn, đèn đuốc sáng trưng.
Doãn Tư Kỳ mặc một bộ đồ ngủ, ngồi trong thư phòng, kiểm tra tất cả những tin tức của Hồng Kông có liên quan đến Lận Y Dương. Từ sau khi anh xảy ra chuyện, chị khó có lúc thoải mái. Điều này hoàn toàn khác với một chút tình cảm hơi mờ ám đối với Bạc Cận Ngôn, cái đó giống như là gia vị của cuộc sống. Nhưng sự sống chết và danh dự của vị hôn phu lại trực tiếp ảnh hưởng đến hôn nhân, sự nghiệp và cuộc đời của chị.
Có điều phía đại lục và Hồng Kông khống chế tin tức về vụ án này cực kỳ nghiêm. Cho dù chị có nhờ đến rất nhiều mối quan hệ, thì ngoại trừ việc biết được tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số một lại gây ra một số hành vi phạm tội thảm khốc ra, những việc khác đều là số không. Lận Y Dương sống hay chết vẫn không có chút tin tức.
Ngồi lặng yên trong giây lát, chị xoa xoa giữa hai đầu chân mày, vừa định đứng dậy, di động lại vang lên.
Là mẹ của Lận Y Dương, cũng là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lận thị.
Chị ngập ngừng trong chốc lát rồi mới nhận điện: “Chào dì.”
Trong giọng nói của Lận phu nhân, vẫn tràn ngập sự nôn nóng của một người mẹ: “Tư Kỳ, phía bên con có tin tức gì không?”
“Con xin lỗi, vẫn chưa có.”
Lận phu nhân yên lặng mấy giây, giọng nói đè thấp, lại có chút khàn khàn: “Dì có tin tức.”
Doãn Tư Kỳ nhất thời ngồi thẳng dậy: “Tin tức gì?”
Nên biết rằng thực lực của tập đoàn tài chính Lận thị mạnh hơn Doãn thị rất nhiều, nhân lực và sức ảnh hưởng lại càng rộng rãi. Phía bên bọn họ có tin tức trước, thật sự là một sự kinh ngạc vui mừng.
Lận phu nhân dường như ngập ngừng một chút, rồi mới dùng một giọng điệu chậm rãi ưu thương nói: “Tin tức trong nội bộ cảnh sát, nói Y Dương cũng bị tên sát nhân đưa tới Hồng Kông, hiện giờ vẫn còn sống. Nhưng không rõ tung tích.”<>
Doãn Tư Kỳ: “Trời ạ! Quá tốt rồi, anh ấy vẫn còn sống, nhưng mà…”
“Tư Kỳ, cha của Y Dương bệnh tim tái phát đang phải nằm viện. Dì biết em trai con Bạc Cận Ngôn là người đứng đầu vụ án lần này, con có thể đi Hồng Kông trước được không, cố gắng hết sức tìm Y Dương? Dì ở bên này chỉ cần bệnh tình của cha Y Dương hơi ổn định lại, sẽ lập tức bay từ Mỹ về liền.”
“Dạ! Ngày mai con đi ngay.” Doãn Tư Kỳ lập tức đồng ý: “Y Dương, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cúp điện thoại, Lận phu nhân ở San Francisco ngẩn người trong giây lát, bà dựa vào chiếc sô pha xa hoa, hốc mắt từ từ chảy nước mắt.
Đột nhiên, di động của bà vang lên. Bà nhìn mã số Hồng Kông trên màn hình, cả trái tim lại căng thẳng. Bà vội vàng nhấc máy, giọng nói run rẩy: “Y Dương, Y Dương!”
Đầu bên kia, giọng nói quen thuộc của con trai cũng nghẹn ngào trong chốc lát, nhưng giọng điệu dường như cố ý đè nén thật bình tĩnh và trầm thấp: “Mẹ, Tư Kỳ cô ấy có đến không?”
“Có! Ngày mai nó sẽ xuất phát đi Hồng Kông.” Lận phu nhân khẩn thiết hỏi: “Y Dương, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Mẹ biết những vụ án này không phải do con làm, tại sao con không liên lạc với bên cảnh sát? Có người bức ép con phải không? Hỏi hắn cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ đưa hết!”
“Mẹ! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát… Tạm biệt.”
Bóng đêm như nước chảy, vội vàng trôi qua.
Lúc Giản Dao tỉnh dậy, bình minh đang hé lên ngoài cửa sổ. Mà khoảng giường bên cạnh đã trống không.
Cô cũng ngồi dậy, đảo mắt khắp phòng khách sạn, vẫn không tìm thấy hình bóng của Bạc Cận Ngôn. Túi xách và áo vest của anh đều đặt trên sô pha, giày da vẫn còn ngoài huyền quan.
Trong lòng Giản Dao phút chốc kinh sợ, lập tức gọi di động cho anh. Chỉ nghe thấy reng một tiếng đã được bắt máy, giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới: “Có chuyện gì?”
Giản Dao lúc này mới yên tâm: “Anh đang ở đâu vậy?”
Buổi sáng sớm, sân thượng của tòa nhà thổi qua từng trận gió lớn, cho dù đang đứng trên đất bằng rộng rãi, cũng khiến người ta có cảm giác như muốn rơi xuống. Giản Dao ôm chặt vai mình, vừa mới đi tới vài bước, liền mỉm cười.
Sân thượng của khách sạn là bãi đáp trực thăng. Trên mặt đất màu xanh lục, vẽ một vòng tròn lớn vô cùng. Một người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây phẳng phiu, đang quay lưng về phía cô, tay anh vắt trên đầu gối, ngồi giữa vòng tròn. Hình bóng đó, chẳng phải chính là Bạc Cận Ngôn quái gở ngạo mạn của cô hay sao?
“Cận Ngôn.” Cô khẽ gọi.
“Ừ.” Anh hừ mũi một cái, không quay đầu.
Giản Dao đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng lại nhếch lên.
Vẻ mặt anh thản nhiên nhìn về mái nhà phía trước, cảng Victoria xinh đẹp đang ngủ say trong sắc trời buổi sáng sớm. Tay phải của anh còn đang cầm một cục phấn trắng, trên mặt đất còn có hai đoạn phấn nhỏ bị gãy. Bãi đáp trực thăng vốn sạch bóng, lúc này bị anh dùng phấn viết đầy những chữ, ký hiệu, thậm chí còn có mấy góc vẽ ra vài con ‘Trầm Mặc’ (*)…
(*) Trầm Mặc là tên con rùa của Bạc Cận Ngôn.
Quá hay rồi. Nhân viên quản lý của khách sạn nhìn thấy nhất định sẽ phát điên mất thôi.
Giản Dao ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao anh lại chạy đến đây vậy?”
“Ở đây yên tĩnh.” Anh đáp: “Có ích cho suy nghĩ.” “Chắc không phải là anh không ngủ suốt cả đêm đấy chứ?”
Lúc này anh mới quay đầu lại nhìn cô: “Em cho rằng anh cần đến cả đêm mới suy nghĩ được những thứ này sao?”
Giản Dao ngẩn người một lát, cười xòa.
Nhưng mà, ngữ khí ngạo mạn thản nhiên này, rõ ràng khác xa với trạng trái trầm tư nghiêm túc sau khi ‘suy luận lại từ đầu’ của tối qua. Lúc nói phải làm lại từ đầu, anh có mấy giờ liền không trông thấy một nụ cười.
“Anh có phát hiện gì à?” Cô hỏi.
Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm cười: “Đương nhiên.”
Giản Dao cũng mím môi cười. Đúng vậy. Đương nhiên.
Lúc này có cơn gió thổi qua, Giản Dao khẽ rùng mình một cái. Bạc Cận Ngôn thản nhiên nhấc tay, ôm lấy vai cô, cùng nhìn về phía mặt biển. Ánh vàng mỏng manh của mặt trời sắp ló dạng nhô lên khỏi mặt biển, vẻ mặt anh không hề thay đổi.
“Trong hành vi của hắn, còn có bốn điểm mâu thuẫn. Đương nhiên, hắn chắc chắn không ý thức được.” Anh thở dài nói: “Ờ, một tên tự đại ngông cuồng đáng thương biết bao, hắn sắp bị lộ nguyên hình rồi.”
Chương 66
Ở trên sân thượng.
Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy, cùng đứng trên cao nhìn xuống những chữ viết đầy trên đất. Giữa hai đầu mày anh, lộ rõ mấy phần tự đắc nhàn nhạt.
Giản Dao cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt đất. Những chữ viết ngoáy mạnh mẽ thảnh thơi, mang theo nét linh động kiệt ngạo của anh, trước giờ luôn khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ là… Giản Dao có chút bất đắc dĩ.
Một khi bắt đầu suy luận, anh lại sống trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không ý thức được. Cho dù hiểu lòng người như cô, cũng không nhìn thấu bữa tiệc tư duy thịnh soạn và hỗn loạn tùy ý tuôn trào đầy trên mặt đất này của anh.
Nhưng mà cô cũng đã quen rồi, vì thế chỉ khẽ kéo tay áo anh: “Anh lợi hại thật đấy!”
Khóe miệng của Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
“Có thể giải thích kỹ hơn một chút được không?”
“Ờ. Đương nhiên.”
Bạc Cận Ngôn có những phát hiện quan trọng gì rồi?<>
“Điểm thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất. Đối với một người tâm lý biến thái nghiêm trọng mà nói, bộ phận hoang tưởng quan trọng nhất, không phải là hồi ức, oán hận và báo thù quá khứ, mà là phải làm thế nào để thực hiện được những khát vọng thật sự kéo dài sâu trong nội tâm. Điều này mới chính là điều kiện duy nhất để bọn sát thủ biến thái có thể đạt được sự khoái cảm cực hạn cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt quá trình gây án.
Nhưng trong cuộc đời mà tên số một đã phơi bày cho chúng ta, hắn đã giấu những thứ này ở đâu?”
Lòng Giản Dao chấn động. Đúng rồi, Tôn Dũng trong vụ án ‘Cỗ máy giết người’ hoang tưởng mình là một tên sát thủ máu lạnh, Chương Thành trong vụ án diệt môn hoang tưởng muốn chống lại những tên gián điệp Mỹ vốn không tồn tại, điều này cũng phản ánh một loại tình tiết chủ nghĩa anh hùng.
Có điều số một theo đuổi điều gì?
Sở dĩ, hắn dùng những thủ đoạn hành hạ sát hại đa dạng một cách giảo hoạt như vậy, là nhằm mục đích chuyển dời sự chú ý của bọn họ. Thế hắn đã đem bản thân chân thật giấu đi đâu?
“Thứ hai, hắn oán hận mãnh liệt nhất là phụ nữ. Vậy thì điều này lại sinh ra một nghịch lý. Tại sao hắn muốn cướp đoạt nhân cách của người đàn ông, mà lại không cướp đoạt luôn nhân cách của người phụ nữ?”
Giản Dao cảm thấy đầu óc mờ mịt. Nhưng vấn đề đơn giản này, đích thực rất sắc bén.
Tại sao hắn chỉ cướp đoạt nhân cách của người đàn ông? Nhất thời lại không thể tìm ra đáp án.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Thứ ba, trong thời gian ngược đãi người đàn ông, vì lý gì mà hắn lại dùng băng keo bịt miệng người đó, không để người đó phát ra tiếng?”
Giản Dao trả lời theo bản năng: “Bởi vì hắn không muốn nghe thấy tiếng nói của nạn nhân nam?”
Bạc Cận Ngôn quét mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Tất cả những hành vi này, cho dù là những hành vi bản thân hắn không ý thức được, nhưng nhất định phải có nguyên nhân. Tại sao hắn chỉ không muốn cho mỗi mình nạn nhân nam phát ra tiếng? Trước mắt, anh vẫn chưa tìm ra lời giải thích hợp lý.”
Giản Dao trầm mặc, xem ra, cuộc đời được phơi bày của số một vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn.
“Thứ tư, tại sao lại lấy đi một nhúm tóc bạc của ông lão làm vật kỷ niệm. Nếu như muốn tượng trưng cho sự thống trị của hắn đối với tử vong và sinh mệnh, thì máu tươi hoặc là một bộ phận cơ thể nào khác, sẽ càng khiến hắn hưng phấn hơn. Nhưng hắn lại chỉ lấy đi một nhúm tóc bạc mềm mại.” Suy nghĩ của Giản Dao giống như thủy triều, cô tiếp lời: “Tóc bạc cho người ta cảm giác càng giống như năm tháng tang thương, đây là một loại cảm xúc tương đối dịu hơn.”
Vừa dứt lời, mắt Bạc Cận Ngôn nhíu lại, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Chính xác.”
Giọng nói trầm thấp, lời ca ngợi ngắn gọn, lại khiến trái tim Giản Dao loạn nhịp, cảm giác ngọt ngào tràn lan trong cô: “Cám ơn.”
Mắt Bạc Cận Ngôn lóe ra ý cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Điểm cuối cùng, tại sao sau khi giết người, hắn lại đem vứt xác bốn người bị hại ở bốn chỗ khác nhau lại còn cách nhau rất xa? Nếu là vì vứt bỏ oán hận của hắn, do đâu không vứt cùng một chỗ, mà phải làm rắc rối như vậy?”
Giản Dao sững người.p>
Sau khi Bạc Cận Ngôn nói xong năm điểm mâu thuẫn, vụ án và phác họa chân dung vốn rất rõ ràng, đã hoàn toàn trở nên khó bề phân biệt, thậm chí khiến người ta hoàn toàn mơ hồ không rõ đầu đuôi.
Nhưng cảm giác của cô, giống như lại tiến vào một lĩnh vực mới, một bắt đầu mới. Nó khiến người ta nghi hoặc cũng khiến người ta càng phấn chấn hơn. Bởi vì cô có thể dự cảm được, lần này, chỉ cần vạch ra được mây mù, nhất định sẽ tiến gần với chân tướng hơn.
Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, thong thả đi đến lối ra của khu vực đáp máy bay.
“Không cần nói cũng biết, giữa bốn nạn nhân này, vẫn còn tồn tại một loại liên hệ nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra.” Anh nói: “Cho nên việc tiếp theo cần làm chính là…”
Giản Dao: “Quay lại bước đầu tiên, phân tích hành vi đối với người bị hại.”
Bước chân của Bạc Cận Ngôn khựng lại, anh cúi mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Giản Dao nghi hoặc.
“Không có gì.” Bạc Cận Ngôn lại khẽ mỉm cười, tiếp tục sải bước về phía trước. Giản Dao cũng không quá để ý, bước nhanh để theo kịp anh.
Bạc Cận Ngôn bước trong ánh sáng ban mai, tâm tình lại trở nên càng lúc càng sung sướng.
Ờ… Vậy mà cô có thể nói ra câu anh muốn nói không sót một chữ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đó.
Quả nhiên! Dù vụ án có căng thẳng đến đâu, cũng không thể ngăn cản bọn họ yêu nhau ngày càng sâu đậm.
Xe chạy bình ổn trên đường quốc lộ.<>
Đi cùng với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến thăm hỏi người thân bạn bè của nạn nhân, là một vị cảnh sát trưởng của Hồng Kông, tên gọi là Âu Dương Lâm. Còn có An Nham, bởi vì có thể sẽ cần anh ta điều tra phân tích tư liệu bất cứ lúc nào.
Âu Dương Lâm để tay trên vô lăng, thong thả tiến về phía trước theo dòng xe tấp nập buổi sớm. Anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Người của tôi đã điều tra hết khả năng rồi, bốn nạn nhân đều không tồn tại bất cứ mối liên hệ nào. Không biết hai người muốn tìm cái gì nữa?”
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu của anh ta lại rất bình tĩnh nghiêm túc, cũng không làm người ta có cảm giác khiêu khích hay mạo phạm.
Bạc Cận Ngôn lại thản nhiên đáp: “Thứ chúng tôi muốn tìm, là một thứ khác.” Sau đó anh ngừng lại không nói tiếp, quay đầu nhìn Giản Dao: “Nói cho anh ta biết là cái gì đi.”
Giản Dao tự nhiên như không nói tiếp lời anh: “Thứ chúng tôi muốn tìm, là ảo tưởng của số một.”
Âu Dương Lâm và An Nham đều không lên tiếng. Khóe môi Bạc Cận Ngôn lại hiện lên ý cười lần nữa.
Ờ… Hoàn mỹ.
Đến thăm hỏi đầu tiên là đồng nghiệp kiêm bạn thân của nạn nhân nữ Hoa Du, cũng là một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi. Cô và Hoa Du cùng thuê căn hộ trong cùng một khu chung cư, cho nên là người hiểu rõ cô ấy nhất.
Chung cư của Hoa Du vẫn còn dán giấy niêm phong của cảnh sát, đoàn người cùng tiến vào phòng. Khi bị hỏi đến tính cách của người bạn đã mất, cô gái liền nước mắt đầm đìa: “Tiểu Du là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, dịu dàng, thông minh, hiểu ý người, không có người nào là không thích cô ấy. Nhưng mà không ai ngờ rằng…”
Giản Dao thấy thế liền tiến lên, xoa nhẹ lưng cô ấy. Cô gái lại nói: “Nửa năm trước cô ấy mới chia tay với bạn trai, đau buồn suốt một thời gian. Trừ chuyện này, tôi không nghĩ ra có chuyện gì bất thường nữa.”
Âu Dương Lâm thấp giọng nói với Bạc Cận Ngôn và An Nham: “Chúng tôi đã điều tra người bạn trai kia, lúc xảy ra vụ án đang ở châu u, không có nghi vấn gây án.”<>
Cô gái cầm một bức ảnh tập thể gia đình đặt trên bàn lên, đưa cho Giản Dao: “Cha mẹ cô ấy ở quê, tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng lúc bình thường cũng rất thương yêu cô ấy. Vốn là tháng sau cô ấy sẽ được thăng chức, điều đến chi nhánh công ty ở đảo Nam Á làm đại diện tiêu thụ cao cấp…”
Ánh mắt nhóm người Bạc Cận Ngôn đều tập trung lên những bức ảnh trên tủ quầy. Đồng nghiệp, bạn bè, người thân… Mỗi một bức ảnh, đều thấy Hoa Du cười tươi như hoa. Xem ra đây thật sự là một cô gái cởi mở khiến người ta yêu thích.
Rời khỏi khu chung cư của Hoa Du, lúc trở lại xe, Âu Dương Lâm hỏi: “Cơ bản giống như những tin tức chúng tôi thu hoạch được lần trước. Giáo sư Bạc, có phát hiện gì mới không?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo vest giày da ngồi phía sau, vẻ mặt bình thản.
“Mọi người cho rằng, người phụ nữ như Hoa Du có ý nghĩa gì đối với đàn ông?”
Trong xe yên tĩnh, Âu Dương Lâm trả lời đầu tiên: “Là một cô gái khiến người ta yêu thích, nhưng lại không có vẻ như với cao, nên sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy.”
An Nham trả lời: “Cô gái nằm trong top 20% đến 40%.”
Đáp án này khiến mọi người cười xòa, Bạc Cận Ngôn lại nhìn Giản Dao, ánh mắt lấp lánh. Giản Dao không chút ngập ngừng nói ra suy đoán trong lòng: “Hoa Du bất kể là tướng mạo khí chất, hay khía cạnh tính cách mà chúng ta tìm hiểu được, sẽ cho người ta cảm giác rất tốt đẹp thoải mái. Cho nên, có phải cô ấy chính là loại hình phụ nữ mà số một khát vọng có được hay không?”
Nơi thứ hai bọn họ đi đến, là nhà của ông lão Châu Lâm Phủ. Con gái và con rể của ông tiếp đãi bọn họ.
Có một điểm nằm trong dự liệu, Châu Lâm Phủ cũng là một ‘người tốt’ được công nhận giống như nạn nhân trước. Cô con gái bụng đã khá lớn, được chồng đỡ lấy, khóc không thành tiếng: “Ba thường nói, cả đời này không hổ thẹn với trời đất. Ông là người như thế nào, mọi người có thể tự nhìn thấy được.”
Nhóm người Giản Dao nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy trong phòng sách của ông lão góa vợ sống một mình này, để đủ loại cúp, huy chương;
1995 đến 2002, đảm nhiệm nhân viên phòng cháy, nhiều lần đạt được khen ngợi của cấp trên;<>
2002 đến 2005, đảm nhiệm giáo viên tiểu học, là một trong một trăm giáo viên ưu tú được bầu chọn ở Hồng Kông;
2005 đến trước khi về hưu, chuyển đến đảm nhiệm nhân viên công vụ ở cơ quan chính phủ, công trạng hiển hách.
Cô con gái vừa khóc vừa nói: “Bản thân ba lương bổng không cao, nhưng vẫn giúp đỡ rất nhiều người, còn ủng hộ cho hai đứa trẻ thất học ở Quý Châu trong đại lục…”
Nghe đến đây, ngay cả An Nham lúc bình thường không có biểu tình gì, cũng khẽ chau mày, thấp giọng nói với cô ấy: “Xin nén bi thương.”
Mà Âu Dương Lâm lại kề tai Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói: “Tất cả những điều này chúng tôi đều đã điều tra, trong số những người được Châu Lâm Phủ ủng hộ, cứu giúp, giảng dạy, không ai có quan hệ với ba nạn nhân khác.”<>
Đây đương nhiên không phải tin tức có lợi. Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn gật gật đầu, thản nhiên cười.
Giản Dao nhìn thấy biểu tình của anh, có hơi ngạc nhiên.
… Nhanh vậy sao?
Xem ra vụ án ở trong lòng anh đã có đầu mối rồi.
Chương 67
Buổi trưa, tiệm cơm.
Một trong những khu phố sầm uất nhất Hồng Kông, người người chen chúc khắp nơi. Một tiệm cơm nho nhỏ cũng xếp đầy kín ghế. Âu Dương Lâm dễ dàng tìm thấy một bàn trống, gọi bọn họ ngồi xuống. Anh ta lười chờ đợi những người phục vụ đang bận rộn xoay vòng đi tới đi lui, liền gọi An Nham cùng đi đến cửa sổ gọi cơm.
Giản Dao quay đầu quan sát vẻ mặt nhàn rỗi của Bạc Cận Ngôn: “Anh có phát hiện gì rồi?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Cũng đại khái rồi nhưng vẫn cần kiểm chứng lại.”
Giản Dao gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, hai người kia quay lại. Âu Dương Lâm đặt hai phần cơm trước mặt bọn họ, nói với Giản Dao: “Không có cơm cá chình cô muốn, cơm vịt quay xá xíu là món bán đắt khách nhất ở đây.”
Giản Dao cúi đầu nhìn, cả bốn người đều là xá xíu và vịt quay.
An Nham cầm lấy đôi đũa, bắt đầu từ từ nhấm nháp bữa ăn. Âu Dương Lâm cũng vùi đầu vào ăn. Còn Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô, đầu mày khẽ nhíu, nhưng cũng thong thả cầm đũa, rõ ràng chỉ nhắm vào vịt quay.
“Đợi đã.” Giản Dao cầm đũa lên, gắp từng miếng xá xíu trong khay của anh vào trong bát của mình, lại gắp toàn bộ vịt quay qua cho anh.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên: “Cám ơn.”
Bọn họ hành động vô cùng ăn ý, khiến Âu Dương Lâm và An Nham ngồi đối diện cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái.
Thái độ của Giản Dao rất tự nhiên giải thích: “Anh ấy không ăn xá xíu.” Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói sâu thêm.
Âu Dương Lâm cười cười, An Nham cúi đầu tiếp tục ăn. Lúc này điện thoại của Giản Dao vang lên, là mẹ cô gọi điện tới, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa tiệm nhận điện.
Chỉ còn lại ba người đàn ông trên bàn, Âu Dương Lâm thân là chủ nhà, chủ động tìm đề tài nói chuyện, anh ta cười nói với Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư, cậu có được cô bạn gái dịu dàng như Giản Dao, đúng là có phúc.”
Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu hưởng thụ bữa ăn của bạn gái tri kỷ, nhạy bén cảm giác được trong lời nói khách sáo này, có mấy phần hâm mộ khó che giấu được.
Cảm giác này đối với Bạc Cận Ngôn mà nói rất chi xa lạ và mới mẻ. Trước giờ, những người đồng giới đều kính sợ anh. Cho dù có hâm mộ thì cũng bởi vì trí thông minh của anh. Mà lần này, lại bởi vì thành công của anh trên phương diện phụ nữ.
Ờ… đây là điều tất nhiên. Tình yêu của anh, xứng đáng để cho những người đàn ông khác ao ước và hâm mộ.
Anh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”
Âu Dương Lâm cũng cười. Lần này ánh mắt Bạc Cận Ngôn lại trượt đến An Nham đang trầm mặc ăn cơm.
An Nham hoàn toàn không ngờ đến còn có chuyện của mình. Anh ta thoáng yên lặng, nói một cách khách quan: “Top 15% đến 30%. Quả thực không tồi.”
Bạc Cận Ngôn mấy ngày nay đã quen thuộc với anh ta, nghe thấy thế chỉ cười nhạt: “Quả nhiên là những tân binh chưa từng yêu đương gì cả.”
An Nham: “Có ý gì?”
Bạc Cận Ngôn xưa nay chưa bao giờ có kiên nhẫn hướng dẫn cho những người mới vào nghề, anh chỉ luôn âm thầm chế nhạo trong lòng.
Trong tình yêu còn cần phải xếp hạng so sánh cái gì chứ? Cô ấy chính là top 1 duy nhất của anh.<>
Địa điểm viếng thăm thứ ba, là nơi ở của nạn nhân nam Dương Vũ Triết.
Vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, lúc còn sống tự thuê một phòng trọ đơn giản tinh xảo ở một mình. Người tiếp đãi bọn họ là anh trai của anh ta.
“Tại sao tên biến thái đó lại ra tay với Vũ Triết?” Người anh trai hốc mắt đỏ lên, cảm xúc vẫn còn có chút kích động: “Trước giờ nó chưa từng đắc tội với ai cả, tương lai lại rộng mở…”
Nhóm Giản Dao liếc một vòng trong phòng. Quả thực giống như lời của người anh, đây là một thanh niên tương lai rộng mở. Không cần nói đến việc tuổi còn trẻ mà đã là một kiến trúc sư ưu tú, tiền lương hậu hĩnh. Anh ta còn là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa. Giống như trong nhà của Châu Lâm Phủ, xếp đầy những cúp và huy chương. Thậm chí từ hồi tiểu học, anh ta đã liên tục giành được giải trong các cuộc thi văn học.
Bạc Cận Ngôn cầm lấy một huy chương, trên mặt viết ‘Giải thưởng ngân hà khoa học viễn tưởng Hoa ngữ toàn Hồng Kông 2013’. Giọng người anh trai khàn khàn giải thích: “Đây là vinh dự cao nhất mà nó nhận được cho tới nay. Mới tháng trước thôi, toàn Hồng Kông chỉ có hai người đoạt giải. Nó đã thực hiện được giấc mộng văn học của mình, vốn dự định sẽ thôi không làm kiến trúc sư nữa để chuyên tâm sáng tác.”
Bạc Cận Ngôn lại cầm một xấp giấy dày lên, lướt nhanh qua. Giản Dao sáp tới gần nhìn, đây…
Đều là những bức thư mà độc giả viết cho anh ta, xem ra tiểu thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả lứa tuổi nào cũng có. Bạc Cận Ngôn nhìn Âu Dương Lâm, Âu Dương Lâm hiểu ý, trầm giọng giải thích: “Những cái này đều đã điều tra hết rồi.”
Ý tứ là, ở đây cũng không có manh mối gì.<>
Giản Dao lại dịu giọng hỏi người anh trai: “Anh ấy có bạn gái chưa?”
Người anh lắc đầu: “Tâm tư của em trai tôi đều đặt vào công việc hết, vốn lên kế hoạch giảm bớt một phần việc, sẽ có thời gian để qua lại với bạn gái. Nó cũng đang xem nhà, dự định mua một bất động sản cho riêng mình, thành gia lập nghiệp. Hiện giờ…”p>
Mọi người đều im lặng.
Từ khẩu cung của người anh trai và những người khác, bao gồm cả những thứ nhìn thấy tại nơi ở, Dương Vũ Triết cũng là một người lương thiện và ưu tú. Tuy rằng không phải gia đình giàu có mà chỉ là một gia đình bình thường bậc trung, cha mẹ cũng đã qua đời vì bệnh tật mấy năm trước, nhưng anh ta và anh trai lớn lên rất hạnh phúc. Cho đến mấy hôm trước, cuộc đời của anh ta mới vụt tắt.
Địa điểm đến thăm cuối cùng, là nhà của Lý Khải Hiên, nạn nhân nhỏ tuổi nhất.
Nói chính xác hơn, là nhà bác trai bác gái của cậu bé, bởi vì cha mẹ của cậu bé đều đã qua đời vào năm ngoái bởi vì tai nạn xe cộ.
Đứa trẻ qua đời, mang đến sự đau khổ cho gia đình này, nhưng cũng không mãnh liệt như những gia đình trước. Lúc nhóm Giản Dao đến nơi, bác trai của Lý Khải Hiên đang ở trong tiệm tạp hóa của nhà mình, vẻ mặt mệt mỏi sắp xếp hàng hóa. Còn bác gái đang chăm sóc cho hai đứa trẻ, vẻ mặt đau buồn, nhưng giữa đầu mày cũng có sự bất đắc dĩ sâu sắc.
“Chúng tôi có lỗi với đứa trẻ này.” Bác gái chảy nước mắt nói: “Trong tiệm bận rộn, có lúc quả thực không thể chăm sóc nó. Chúng tôi biết sau khi ba mẹ nó mất, nó vẫn luôn buồn bã. Nhưng nó không chịu nói với chúng tôi, mỗi ngày sau khi tan học, chỉ một mình trốn ở trong phòng. Nhưng nó rất nghe lời, thành tích lại vô cùng tốt. Nếu như ba mẹ nó không mất, có lẽ nó sẽ không gặp phải tên biến thái giết người đó, cũng sẽ không gặp chuyện không may…”
Bác gái cuối cùng cũng khóc nấc không thành tiếng, Giản Dao dịu giọng an ủi bà một lúc mới hỏi: “Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé được không?”
“Tất nhiên.”
Điều kiện của nhà họ Lý rất bình thường, cũng không phải là một căn phòng rộng rãi gì cho lắm. Đứa trẻ không chịu ở cùng với anh em họ, một mình ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu.
Giản Dao vừa bước vào, lòng liền nhói lên một cái.
Đây quả thực là gian phòng của một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng, tủ sách được phân loại xếp theo mã số từng tầng. Trừ sách học ra, còn có mấy cuốn truyện tranh lậu rẻ tiền, đều là những câu chuyện anh hùng như Super Man, Spider Man. Trên tường còn dán rất nhiều bằng khen: Đứng thứ hai toàn ban, quán quân cuộc thi làm văn, giải ba cuộc thi kiến thức lịch sử…
Sau đó ngoài dự liệu của mọi người, Bạc Cận Ngôn chỉ bước vào liếc nhìn một cái, liền quay người đi xuống lầu: “Có thể đi rồi.”
Ba người khác đều ngẩn người, vẫn là Giản Dao đuổi theo đầu tiên: “Sao vậy?”
Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái: “Manh mối đã đủ.”
Lòng Giản Dao chấn động, lúc này Âu Dương Lâm và An Nham cũng đã đuổi tới. Giản Dao lập tức truy vấn: “Anh đã biết được ảo tưởng của hắn rồi sao?”
Bạc Cận Ngôn lại lộ ra một nụ cười vô cùng sung sướng, anh quét mắt nhìn ba người, ánh mắt sáng rực bức người.
“Ờ, rõ ràng là anh đã biết được toàn bộ.” Anh nói: “Ảo tưởng của hắn, khát vọng của hắn, nạn nhân tiếp theo của hắn là ai…”<>
Cả ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nghe thấy anh nói tiếp: “… Hơn nữa, còn có cách xác định danh tính, thân phận và tướng mạo của hắn.”
Bóng đêm sâu thẳm, Bạc Cận Ngôn đứng dưới ánh đèn, lộ ra thân hình cao lớn vượt trội.
Một câu nói ‘Phơi bày cuộc đời’ của anh, giống như một ánh lửa chói mắt, xé toạt đi lớp sương mù không rõ đang bao trùm lên vụ án. Mọi người nhìn lên những chữ quan trọng trên bảng trắng, tư duy đều trở nên linh hoạt, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ miên man bất định.
Nhưng tốc độ tư duy của Bạc Cận Ngôn, trước giờ chưa từng có người bắt kịp được. Huống chi là ở thời khắc anh đang ở trạng thái mở hết hỏa lực để càn quét tất cả như hiện giờ? Anh chỉ nhìn sang Giản Dao một cái, thấy ánh sáng lay động trong mắt cô, biết cô đã hiểu được ý của anh. Vì thế anh quăng cây bút lông trong tay lên bàn, bắt đầu tư duy lưu loát nhanh chóng:
“Quất roi, chính là phương thức truyền đạt sự phẫn nộ và oán hận trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất, vượt qua cả việc từ từ cắt thịt, cũng vượt qua cả quá trình tra tấn chảy máu dần dần. Cho nên, hắn oán hận nhất là phụ nữ.
Bất kể loại oán hận này chĩa mũi dùi vào loại phụ nữ nào trong đời người: trưởng bối, tình nhân, vãn bối… thì nguyên nhân đều là vì khuyết thiếu tình yêu của người mẹ. Bởi vì một người đàn ông bình thường khỏe mạnh lớn lên trong hoàn cảnh có mẹ yêu thương bình thường, thì cho dù là trong thời kỳ thanh xuân hay là sau khi trưởng thành có không thuận lợi trong việc qua lại với người con gái khác đi chăng nữa, cũng sẽ không hình thành nên cảm xúc dị dạng thiên lệch như vậy. Vì thế, trong thời thơ ấu, mẹ của hắn rất có khả năng đã vứt bỏ hoặc rời xa hắn.
Lột da người, là một kỹ thuật phức tạp tinh vi cao cấp. Vậy mà hắn có thể hoàn thành hầu như không có khuyết điểm nào, cho nên đây không phải là mới làm lần đầu tiên. Nếu kiểm tra ghi chép về những vụ án lột da những năm gần đây ở Mỹ, có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Còn ý nghĩa của việc lột da chính là cướp đoạt, cướp đoạt vẻ bề ngoài xinh đẹp của người phụ nữ. Tuy nhiên lại không có phát sinh hành vi tình dục, đây lại là cách tiến hành trừng phạt tràn đầy tính ám thị. Đây có lẽ cũng có liên quan đến mẹ của hắn. Nhưng cân nhắc đến việc thời ấu thơ suy nghĩ về tình dục của hắn vẫn còn chưa hình thành, thì rất có khả năng nguyên nhân là do trong thời niên thiếu, hắn đã từng bị phụ nữ thành niên xâm hại tình dục.”
Trong phòng đặc biệt yên lặng, mọi người đều nín thở trầm ngâm, duy nhất chỉ có giọng nói của Bạc Cận Ngôn giống như nước chảy trong đêm tối, trầm thấp trong vắt. Giản Dao cũng nghe cực kỳ nhập tâm. Đại đa số những sát thủ biến thái của Mỹ đều có những năm tháng tuổi thơ không quá hạnh phúc. Cho dù là sinh trưởng trong gia đình giàu có, sự ảnh hưởng của tuổi thơ đối với việc hình thành tính cách và tâm lý của một người, thật sự có mức độ lớn hơn nhiều so với mọi người vẫn thường nghĩ.
Kết luận này nằm trong dự đoán của cô. Nhưng đến khi thật sự nghe Bạc Cận Ngôn hờ hững nhắc đến, cũng có chút cảm giác nặng nề.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục nói: “Nạn nhân nam bị xẻo thịt, khoét tim, điều này có ý nghĩa cướp đoạt nghiêm trọng nhất, đò là sự cướp đoạt nhân cách. Trong khoảng thời gian bị giam cầm, nạn nhân nam không ngừng chịu sự tàn hại về thể xác.
Gần như tất cả các sát thủ liên hoàn, thì sự biến thái, hoang tưởng đều hình thành từ lúc thiếu niên. Người đàn ông thành niên này, khả năng cao nhất chính là tượng trưng cho người cha. Quan hệ giữa hắn và cha vô cùng lạnh nhạt, nhưng loại cảm xúc này là trường kỳ, nhìn bên ngoài thì có vẻ khống chế rất bình tĩnh, chứ không phải kịch liệt giống như biểu hiện của nạn nhân nữ. Cho nên rất có khả năng, hắn lớn lên cùng cha, nhưng đã bị ngược đãi về tâm sinh lý, đã hoàn toàn phủ định nhân cách và giá trị quan của cha hắn.”
Giản Dao nghe đến đây, bất giác suy nghĩ tỉ mỉ. Bề ngoài xem ra, những việc quất roi, cắt thịt đều là phương thức ngược đãi tàn nhẫn. Nhưng sau khi nghe thấy Bạc Cận Ngôn phân tích, quả thực là mức độ cảm xúc kịch liệt của người thực hiện rất khác nhau. Một cái là phóng thích đơn thuần kịch liệt, một cái khác lại cần phải có thủ pháp nhẫn nại và tinh thần ổn định cực kỳ mạnh mẽ.
Cho nên có thể phản chiếu được sự đa dạng trong cuộc đời hắn, là sự giải thích hợp lý nhất. Nếu không, bạn không có cách nào giải thích được cùng một hung thủ, tại sao lại có được những loại cảm xúc đa dạng bất đồng. Trừ phi hắn có bốn nhân cách phân liệt.
“Ông lão là tượng trưng cho tử vong. Trong quá trình giam cầm, ông lão hầu như không bị bất cứ sự ngược đãi thể xác nào, chỉ phải chịu sự kích thích khủng bố về mặt tinh thần. Đây là một điểm vô cùng đặc biệt, không phù hợp với bản tính tàn bạo của hắn.
Tôi chỉ có thể cho rằng, ở trong lòng hắn, việc ‘lớn tuổi gần chết’ vốn là một sự tra tấn nghiêm trọng nhất đối với một người, đã không cần phải chịu bất cứ sự ngược đãi về thể xác nào nữa. Mà một dao cắt đứt yết hầu để chảy máu đến chết, tượng trưng cho việc chi phối sống chết của hắn.
Chỉ là, điều này có phải cũng phản ánh được, sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm của hắn đối với cái chết hay không?
Trẻ em và chó đồng thời ở chung trong một phòng, ăn bữa nay lo bữa mai, tượng trưng cho thời niên thiếu bị nguy cơ bốn phía. Cũng là hóa thân của bản thân hắn. Vì thế cuối cùng, đứa trẻ bị uống thuốc độc, chết một cách yên bình. Còn việc cắt tay sau khi chết, đây cũng là một loại cướp đoạt. Có khả năng cao nhất là muốn ám chỉ việc cướp đoạt đi hi vọng của đứa trẻ.”
Bạc Cận Ngôn nói tới đây, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác, anh miêu tả người này rất trừu tượng, nhưng lại rất chân thực. Những người hắn giết, không chỉ đơn thuần là muốn đùa giỡn với cảnh sát, phát tiết dục vọng cầm thú. Những người chết này, những cảnh ngộ này, căn bản chính là một bộ phận của hắn, hắn là vì bản thân mình mới gây ra vụ án này.
Sau đó tư duy của Bạc Cận Ngôn không có chút nào ngừng nghỉ. Anh quan sát vẻ mặt mọi người đang trầm ngâm, gương mặt hiện lên một ý cười đạm mạc vô cùng, bắt đầu có một phác họa chính xác tổng kết cuối cùng:
“Căn cứ vào những kết luận phía trước, chúng ta có thể phỏng đoán như sau:
1. Kẻ tình nghi có độ tuổi khoảng từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, hoặc là người Trung Quốc sống lâu năm ở Mỹ, chiều cao khoảng 1m80 đến 1m85, thân hình tương đối, không mập không gầy, tinh thông đọc và viết tiếng Trung;
2. Gia cảnh giàu có, tương đối có tiền. Căn cứ vào việc đại bộ phận tinh lực và thời gian của hắn đều tập trung vào việc nghiên cứu tội phạm, thì tài sản của hắn chắc là thừa hưởng từ gia tộc cha mẹ, bản thân hắn vốn không có đi làm;<>
3. Việc mẹ hắn vứt bỏ hắn khi còn bé, đã tạo thành một sự tổn thương tâm lý nghiêm trọng đối với hắn. Hắn lớn lên cùng cha, đã từng chịu những ngược đại về tâm sinh lý do cha hắn mang lại, hơn nữa còn từng chịu sự xâm hại tình dục của phụ nữ thành niên;
4. Nhân cách phản xã hội cực cao, do đó nhất định có một tính cách không ổn định. Theo cách nói thông thường, chính là thường biểu hiện ra sự vui buồn thất thường;<>
5. Hắn phải có trí thông minh cao, tính cách cực kỳ tự phụ, bị chướng ngại nhân cách thiên lệch, cũng có chứng bệnh vọng tưởng, nhưng chưa phát triển thành bệnh thần kinh, tức là thần kinh của hắn bình thường. Căn cứ vào bối cảnh gia đình, tính cách và IQ, tôi nghĩ hắn đã từng học tại trường đại học tốt nhất toàn nước Mỹ. Nhưng tính cách của hắn chắc chắn không thể hòa nhập vào đám đông, cho nên rất có thể đã nghỉ học giữa chừng, học lực là chưa tốt nghiệp đại học.
6. Hiểu biết của hắn đối với tâm lý tội phạm và kỹ thuật khống chế tâm lý ở trình độ trung bình, có khả năng ứng dụng nhất định. Muốn đạt đến trình độ này, nếu chỉ dựa vào tự học, thì rất khó hình thành nên kết luận thực tiễn. Cho nên rất có khả năng hắn đã đến học viện tâm lý tốt nhất nước Mỹ học tập một khoảng thời gian;
7. Thời điểm hắn phạm tội lần đầu tiên nhất định rất sớm, mới có thể hình thành kinh nghiệm gây án phong phú như vậy. Tôi sẽ liên lạc với bên phía Mỹ, sàng lọc những ghi chép tội phạm thanh thiếu niên có điều kiện phù hợp. Những vụ án lột da được chú ý trọng điểm mấy năm gần đây.”
Sắc đêm càng tối sẫm, Cục Cảnh sát vẫn bận rộn như cũ.
Mấy nhân viên thanh tra của Hồng Kông còn lưu lại văn phòng lúc trước, sau khi nghe Bạc Cận Ngôn báo cáo vắn tắt xong, kinh ngạc trầm trồ rồi rời đi. Đến cả nhân viên IT như An Nham, cũng hiếm khi di chuyển khỏi cái ổ trước laptop, đi đến bên cạnh Bạc Cận Ngôn, chỉnh chỉnh mắt kính, gật đầu nói: “Thật khó tin.” Sau đó mới quay về khách sạn ngủ.
Trong văn phòng, chỉ còn lại mỗi Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
Ban đêm mát lạnh như nước, ngọn đèn chiếu sáng. Giản Dao nhanh chóng gõ bàn phím, bận rộn một lúc, lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt, mới đẩy màn hình máy tính đến trước mặt Bạc Cận Ngôn: “Anh xem thử văn bản báo cáo vắn tắt này, còn có gì thiếu sót không?”
Lúc này tâm tình Giản Dao vô cùng kiêu ngạo. Tên biến thái ăn thịt người xem ra vô cùng hung ác, thế như vũ bão, nhưng đến trước mặt Bạc Cận Ngôn, vẫn bị anh đâm một phát trúng đích như cũ, phác họa ra chân dung hết sức dứt khoát gọn gàng.
Tuy nói là giữa phác họa ra chân dung đối tượng và phá án vẫn còn cách một khoảng khá xa, nhưng đã có thể coi là một bước đột phá quan trọng.
Bạc Cận Ngôn đang đứng trước tấm bảng trắng, nhíu mày cúi đầu, bút viết như bay. Giản Dao nhìn sang, vừa đúng lúc thấy anh suy đoán ra một vài câu quan trọng.
Giản Dao ngẩn người. Anh vẫn còn hoài nghi sao?
Anh lại liếc mắt nhìn màn hình của cô, đột nhiên mỉm cười rất có hàm ý: “No, nếu chúng ta chiếu theo hình tượng phác họa này, sẽ không tìm được hắn đâu.”
Giản Dao: “…Tại sao?”
Bạc Cận Ngôn dựa người ra sau, hai tay chống lên mặt bàn, ngón tay dài khẽ gõ lên.
“Ờ… quá thuận lợi rồi.” Ý cười mỉa mai trên khóe miệng anh càng sâu: “Cho nên hiện tại sự thật chính là, hình tượng phác họa mà anh có được, chính là hình tượng phác họa mà hắn muốn cho anh.”
Lòng Giản Dao chấn kinh: “Phác họa này là giả? Toàn bộ là do hắn dẫn dắt sai sao?”
“No.” Bạc Cận Ngôn lại phủ định cô một lần nữa: “Phác họa là thật. Anh đã từng nói, hắn là một tên biến thái vui buồn thất thường, nếu như không có quan hệ với cuộc đời của hắn, suốt cả quá trình ngược đãi giết hại hắn sẽ không cảm thấy chút lạc thú nào, thì làm sao có thể nhẫn nại mà làm? Hơn nữa, đối với việc tuyên chiến với anh lần này, rõ ràng cũng không có chút thành ý và thưởng thức nào cả. Nhưng, hắn lại dám cho chúng ta bức chân dung phác họa này, tất nhiên đã dám chắc rằng dựa theo những điều kiện này, chúng ta sẽ không tìm được hắn.”
Giản Dao nhìn theo ánh mắt của anh, xem xét những điều miêu tả phác họa chân dung trên màn hình của mình. Lại nghe anh nói tiếp: “Số người phù hợp với những điều kiện cơ bản này trên toàn nước Mỹ, vốn rất nhiều. Hơn nữa, rất có khả năng hắn đã tiêu hủy những chứng cứ quan trọng trong số đó rồi, ví dụ như những vụ án lột da chưa được ghi chép lại, ví dụ như lợi dụng kiến thức của hắn về vi tính để thay đổi ghi chép về học lực. Chúng ta sẽ tốn công rất lớn nhưng lại không thu hoạch được gì. Sau đó, hắn đã bắt đầu gây án lần thứ hai, thế là anh liền thua cuộc. Thật sự là một kế hoạch tự cho là hoàn mỹ.”
Anh khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Nếu như anh là một người tự đại cuồng vọng, hiện giờ có được bức phác họa chân dung này, đã thật sự từng bước hướng đến thất bại giống như hắn mong muốn. Đáng tiếc, não và lý trí của anh cực kỳ tỉnh táo, hắn dự đoán sai lầm rồi.”
Giản Dao nghe thấy nửa câu trước, nhìn gương mặt thản nhiên như không của anh, có chút buồn cười. Nhưng tâm tình cô vẫn trở nên rất nặng nề.
“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ manh mối lại bị đứt đoạn?” Cô hỏi. Hiện giờ chẳng phải là một màn trống không như nước đổ lá khoai sao?
Nhưng cô vạn lần không ngờ rằng, phản ứng của Bạc Cận Ngôn lại là…
Anh hơi suy tư, bước lên trước hai bước, khom lưng cầm lấy giẻ lau, vươn tay dài, bôi sạch sẽ mọi thứ trên bảng trắng.
Tiếp theo anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh. Tự mình cầm lấy bút lông, đặt chiếc bút lông khác vào trong tay cô.
“Vội cái gì? Nếu đã phủ định toàn bộ rồi, vậy thì suy đoán lại lần nữa.”
Hồng Kông đêm này, đã định sẵn không thể ngủ yên. Tên sát nhân điên cuồng đã hạ chiến thư, cả thành phố sợ bóng sợ gió. Ở trong thành phố B của lục địa cách đó khá xa, lại có một người, tâm tình và vận mệnh, tùy theo thế cục của vụ án ở Hồng Kông mà thay đổi.
Biệt thự Hương Sơn, đèn đuốc sáng trưng.
Doãn Tư Kỳ mặc một bộ đồ ngủ, ngồi trong thư phòng, kiểm tra tất cả những tin tức của Hồng Kông có liên quan đến Lận Y Dương. Từ sau khi anh xảy ra chuyện, chị khó có lúc thoải mái. Điều này hoàn toàn khác với một chút tình cảm hơi mờ ám đối với Bạc Cận Ngôn, cái đó giống như là gia vị của cuộc sống. Nhưng sự sống chết và danh dự của vị hôn phu lại trực tiếp ảnh hưởng đến hôn nhân, sự nghiệp và cuộc đời của chị.
Có điều phía đại lục và Hồng Kông khống chế tin tức về vụ án này cực kỳ nghiêm. Cho dù chị có nhờ đến rất nhiều mối quan hệ, thì ngoại trừ việc biết được tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số một lại gây ra một số hành vi phạm tội thảm khốc ra, những việc khác đều là số không. Lận Y Dương sống hay chết vẫn không có chút tin tức.
Ngồi lặng yên trong giây lát, chị xoa xoa giữa hai đầu chân mày, vừa định đứng dậy, di động lại vang lên.
Là mẹ của Lận Y Dương, cũng là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lận thị.
Chị ngập ngừng trong chốc lát rồi mới nhận điện: “Chào dì.”
Trong giọng nói của Lận phu nhân, vẫn tràn ngập sự nôn nóng của một người mẹ: “Tư Kỳ, phía bên con có tin tức gì không?”
“Con xin lỗi, vẫn chưa có.”
Lận phu nhân yên lặng mấy giây, giọng nói đè thấp, lại có chút khàn khàn: “Dì có tin tức.”
Doãn Tư Kỳ nhất thời ngồi thẳng dậy: “Tin tức gì?”
Nên biết rằng thực lực của tập đoàn tài chính Lận thị mạnh hơn Doãn thị rất nhiều, nhân lực và sức ảnh hưởng lại càng rộng rãi. Phía bên bọn họ có tin tức trước, thật sự là một sự kinh ngạc vui mừng.
Lận phu nhân dường như ngập ngừng một chút, rồi mới dùng một giọng điệu chậm rãi ưu thương nói: “Tin tức trong nội bộ cảnh sát, nói Y Dương cũng bị tên sát nhân đưa tới Hồng Kông, hiện giờ vẫn còn sống. Nhưng không rõ tung tích.”<>
Doãn Tư Kỳ: “Trời ạ! Quá tốt rồi, anh ấy vẫn còn sống, nhưng mà…”
“Tư Kỳ, cha của Y Dương bệnh tim tái phát đang phải nằm viện. Dì biết em trai con Bạc Cận Ngôn là người đứng đầu vụ án lần này, con có thể đi Hồng Kông trước được không, cố gắng hết sức tìm Y Dương? Dì ở bên này chỉ cần bệnh tình của cha Y Dương hơi ổn định lại, sẽ lập tức bay từ Mỹ về liền.”
“Dạ! Ngày mai con đi ngay.” Doãn Tư Kỳ lập tức đồng ý: “Y Dương, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cúp điện thoại, Lận phu nhân ở San Francisco ngẩn người trong giây lát, bà dựa vào chiếc sô pha xa hoa, hốc mắt từ từ chảy nước mắt.
Đột nhiên, di động của bà vang lên. Bà nhìn mã số Hồng Kông trên màn hình, cả trái tim lại căng thẳng. Bà vội vàng nhấc máy, giọng nói run rẩy: “Y Dương, Y Dương!”
Đầu bên kia, giọng nói quen thuộc của con trai cũng nghẹn ngào trong chốc lát, nhưng giọng điệu dường như cố ý đè nén thật bình tĩnh và trầm thấp: “Mẹ, Tư Kỳ cô ấy có đến không?”
“Có! Ngày mai nó sẽ xuất phát đi Hồng Kông.” Lận phu nhân khẩn thiết hỏi: “Y Dương, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Mẹ biết những vụ án này không phải do con làm, tại sao con không liên lạc với bên cảnh sát? Có người bức ép con phải không? Hỏi hắn cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ đưa hết!”
“Mẹ! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát… Tạm biệt.”
Bóng đêm như nước chảy, vội vàng trôi qua.
Lúc Giản Dao tỉnh dậy, bình minh đang hé lên ngoài cửa sổ. Mà khoảng giường bên cạnh đã trống không.
Cô cũng ngồi dậy, đảo mắt khắp phòng khách sạn, vẫn không tìm thấy hình bóng của Bạc Cận Ngôn. Túi xách và áo vest của anh đều đặt trên sô pha, giày da vẫn còn ngoài huyền quan.
Trong lòng Giản Dao phút chốc kinh sợ, lập tức gọi di động cho anh. Chỉ nghe thấy reng một tiếng đã được bắt máy, giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới: “Có chuyện gì?”
Giản Dao lúc này mới yên tâm: “Anh đang ở đâu vậy?”
Buổi sáng sớm, sân thượng của tòa nhà thổi qua từng trận gió lớn, cho dù đang đứng trên đất bằng rộng rãi, cũng khiến người ta có cảm giác như muốn rơi xuống. Giản Dao ôm chặt vai mình, vừa mới đi tới vài bước, liền mỉm cười.
Sân thượng của khách sạn là bãi đáp trực thăng. Trên mặt đất màu xanh lục, vẽ một vòng tròn lớn vô cùng. Một người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây phẳng phiu, đang quay lưng về phía cô, tay anh vắt trên đầu gối, ngồi giữa vòng tròn. Hình bóng đó, chẳng phải chính là Bạc Cận Ngôn quái gở ngạo mạn của cô hay sao?
“Cận Ngôn.” Cô khẽ gọi.
“Ừ.” Anh hừ mũi một cái, không quay đầu.
Giản Dao đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng lại nhếch lên.
Vẻ mặt anh thản nhiên nhìn về mái nhà phía trước, cảng Victoria xinh đẹp đang ngủ say trong sắc trời buổi sáng sớm. Tay phải của anh còn đang cầm một cục phấn trắng, trên mặt đất còn có hai đoạn phấn nhỏ bị gãy. Bãi đáp trực thăng vốn sạch bóng, lúc này bị anh dùng phấn viết đầy những chữ, ký hiệu, thậm chí còn có mấy góc vẽ ra vài con ‘Trầm Mặc’ (*)…
(*) Trầm Mặc là tên con rùa của Bạc Cận Ngôn.
Quá hay rồi. Nhân viên quản lý của khách sạn nhìn thấy nhất định sẽ phát điên mất thôi.
Giản Dao ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao anh lại chạy đến đây vậy?”
“Ở đây yên tĩnh.” Anh đáp: “Có ích cho suy nghĩ.” “Chắc không phải là anh không ngủ suốt cả đêm đấy chứ?”
Lúc này anh mới quay đầu lại nhìn cô: “Em cho rằng anh cần đến cả đêm mới suy nghĩ được những thứ này sao?”
Giản Dao ngẩn người một lát, cười xòa.
Nhưng mà, ngữ khí ngạo mạn thản nhiên này, rõ ràng khác xa với trạng trái trầm tư nghiêm túc sau khi ‘suy luận lại từ đầu’ của tối qua. Lúc nói phải làm lại từ đầu, anh có mấy giờ liền không trông thấy một nụ cười.
“Anh có phát hiện gì à?” Cô hỏi.
Bạc Cận Ngôn khẽ mỉm cười: “Đương nhiên.”
Giản Dao cũng mím môi cười. Đúng vậy. Đương nhiên.
Lúc này có cơn gió thổi qua, Giản Dao khẽ rùng mình một cái. Bạc Cận Ngôn thản nhiên nhấc tay, ôm lấy vai cô, cùng nhìn về phía mặt biển. Ánh vàng mỏng manh của mặt trời sắp ló dạng nhô lên khỏi mặt biển, vẻ mặt anh không hề thay đổi.
“Trong hành vi của hắn, còn có bốn điểm mâu thuẫn. Đương nhiên, hắn chắc chắn không ý thức được.” Anh thở dài nói: “Ờ, một tên tự đại ngông cuồng đáng thương biết bao, hắn sắp bị lộ nguyên hình rồi.”
Chương 66
Ở trên sân thượng.
Bạc Cận Ngôn kéo Giản Dao đứng dậy, cùng đứng trên cao nhìn xuống những chữ viết đầy trên đất. Giữa hai đầu mày anh, lộ rõ mấy phần tự đắc nhàn nhạt.
Giản Dao cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt đất. Những chữ viết ngoáy mạnh mẽ thảnh thơi, mang theo nét linh động kiệt ngạo của anh, trước giờ luôn khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ là… Giản Dao có chút bất đắc dĩ.
Một khi bắt đầu suy luận, anh lại sống trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không ý thức được. Cho dù hiểu lòng người như cô, cũng không nhìn thấu bữa tiệc tư duy thịnh soạn và hỗn loạn tùy ý tuôn trào đầy trên mặt đất này của anh.
Nhưng mà cô cũng đã quen rồi, vì thế chỉ khẽ kéo tay áo anh: “Anh lợi hại thật đấy!”
Khóe miệng của Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
“Có thể giải thích kỹ hơn một chút được không?”
“Ờ. Đương nhiên.”
Bạc Cận Ngôn có những phát hiện quan trọng gì rồi?<>
“Điểm thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất. Đối với một người tâm lý biến thái nghiêm trọng mà nói, bộ phận hoang tưởng quan trọng nhất, không phải là hồi ức, oán hận và báo thù quá khứ, mà là phải làm thế nào để thực hiện được những khát vọng thật sự kéo dài sâu trong nội tâm. Điều này mới chính là điều kiện duy nhất để bọn sát thủ biến thái có thể đạt được sự khoái cảm cực hạn cả về thể xác lẫn tinh thần trong suốt quá trình gây án.
Nhưng trong cuộc đời mà tên số một đã phơi bày cho chúng ta, hắn đã giấu những thứ này ở đâu?”
Lòng Giản Dao chấn động. Đúng rồi, Tôn Dũng trong vụ án ‘Cỗ máy giết người’ hoang tưởng mình là một tên sát thủ máu lạnh, Chương Thành trong vụ án diệt môn hoang tưởng muốn chống lại những tên gián điệp Mỹ vốn không tồn tại, điều này cũng phản ánh một loại tình tiết chủ nghĩa anh hùng.
Có điều số một theo đuổi điều gì?
Sở dĩ, hắn dùng những thủ đoạn hành hạ sát hại đa dạng một cách giảo hoạt như vậy, là nhằm mục đích chuyển dời sự chú ý của bọn họ. Thế hắn đã đem bản thân chân thật giấu đi đâu?
“Thứ hai, hắn oán hận mãnh liệt nhất là phụ nữ. Vậy thì điều này lại sinh ra một nghịch lý. Tại sao hắn muốn cướp đoạt nhân cách của người đàn ông, mà lại không cướp đoạt luôn nhân cách của người phụ nữ?”
Giản Dao cảm thấy đầu óc mờ mịt. Nhưng vấn đề đơn giản này, đích thực rất sắc bén.
Tại sao hắn chỉ cướp đoạt nhân cách của người đàn ông? Nhất thời lại không thể tìm ra đáp án.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Thứ ba, trong thời gian ngược đãi người đàn ông, vì lý gì mà hắn lại dùng băng keo bịt miệng người đó, không để người đó phát ra tiếng?”
Giản Dao trả lời theo bản năng: “Bởi vì hắn không muốn nghe thấy tiếng nói của nạn nhân nam?”
Bạc Cận Ngôn quét mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Tất cả những hành vi này, cho dù là những hành vi bản thân hắn không ý thức được, nhưng nhất định phải có nguyên nhân. Tại sao hắn chỉ không muốn cho mỗi mình nạn nhân nam phát ra tiếng? Trước mắt, anh vẫn chưa tìm ra lời giải thích hợp lý.”
Giản Dao trầm mặc, xem ra, cuộc đời được phơi bày của số một vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn.
“Thứ tư, tại sao lại lấy đi một nhúm tóc bạc của ông lão làm vật kỷ niệm. Nếu như muốn tượng trưng cho sự thống trị của hắn đối với tử vong và sinh mệnh, thì máu tươi hoặc là một bộ phận cơ thể nào khác, sẽ càng khiến hắn hưng phấn hơn. Nhưng hắn lại chỉ lấy đi một nhúm tóc bạc mềm mại.” Suy nghĩ của Giản Dao giống như thủy triều, cô tiếp lời: “Tóc bạc cho người ta cảm giác càng giống như năm tháng tang thương, đây là một loại cảm xúc tương đối dịu hơn.”
Vừa dứt lời, mắt Bạc Cận Ngôn nhíu lại, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Chính xác.”
Giọng nói trầm thấp, lời ca ngợi ngắn gọn, lại khiến trái tim Giản Dao loạn nhịp, cảm giác ngọt ngào tràn lan trong cô: “Cám ơn.”
Mắt Bạc Cận Ngôn lóe ra ý cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Điểm cuối cùng, tại sao sau khi giết người, hắn lại đem vứt xác bốn người bị hại ở bốn chỗ khác nhau lại còn cách nhau rất xa? Nếu là vì vứt bỏ oán hận của hắn, do đâu không vứt cùng một chỗ, mà phải làm rắc rối như vậy?”
Giản Dao sững người.p>
Sau khi Bạc Cận Ngôn nói xong năm điểm mâu thuẫn, vụ án và phác họa chân dung vốn rất rõ ràng, đã hoàn toàn trở nên khó bề phân biệt, thậm chí khiến người ta hoàn toàn mơ hồ không rõ đầu đuôi.
Nhưng cảm giác của cô, giống như lại tiến vào một lĩnh vực mới, một bắt đầu mới. Nó khiến người ta nghi hoặc cũng khiến người ta càng phấn chấn hơn. Bởi vì cô có thể dự cảm được, lần này, chỉ cần vạch ra được mây mù, nhất định sẽ tiến gần với chân tướng hơn.
Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, thong thả đi đến lối ra của khu vực đáp máy bay.
“Không cần nói cũng biết, giữa bốn nạn nhân này, vẫn còn tồn tại một loại liên hệ nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra.” Anh nói: “Cho nên việc tiếp theo cần làm chính là…”
Giản Dao: “Quay lại bước đầu tiên, phân tích hành vi đối với người bị hại.”
Bước chân của Bạc Cận Ngôn khựng lại, anh cúi mắt nhìn cô.
“Sao vậy?” Giản Dao nghi hoặc.
“Không có gì.” Bạc Cận Ngôn lại khẽ mỉm cười, tiếp tục sải bước về phía trước. Giản Dao cũng không quá để ý, bước nhanh để theo kịp anh.
Bạc Cận Ngôn bước trong ánh sáng ban mai, tâm tình lại trở nên càng lúc càng sung sướng.
Ờ… Vậy mà cô có thể nói ra câu anh muốn nói không sót một chữ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đó.
Quả nhiên! Dù vụ án có căng thẳng đến đâu, cũng không thể ngăn cản bọn họ yêu nhau ngày càng sâu đậm.
Xe chạy bình ổn trên đường quốc lộ.<>
Đi cùng với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến thăm hỏi người thân bạn bè của nạn nhân, là một vị cảnh sát trưởng của Hồng Kông, tên gọi là Âu Dương Lâm. Còn có An Nham, bởi vì có thể sẽ cần anh ta điều tra phân tích tư liệu bất cứ lúc nào.
Âu Dương Lâm để tay trên vô lăng, thong thả tiến về phía trước theo dòng xe tấp nập buổi sớm. Anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Người của tôi đã điều tra hết khả năng rồi, bốn nạn nhân đều không tồn tại bất cứ mối liên hệ nào. Không biết hai người muốn tìm cái gì nữa?”
Tuy là chất vấn, nhưng giọng điệu của anh ta lại rất bình tĩnh nghiêm túc, cũng không làm người ta có cảm giác khiêu khích hay mạo phạm.
Bạc Cận Ngôn lại thản nhiên đáp: “Thứ chúng tôi muốn tìm, là một thứ khác.” Sau đó anh ngừng lại không nói tiếp, quay đầu nhìn Giản Dao: “Nói cho anh ta biết là cái gì đi.”
Giản Dao tự nhiên như không nói tiếp lời anh: “Thứ chúng tôi muốn tìm, là ảo tưởng của số một.”
Âu Dương Lâm và An Nham đều không lên tiếng. Khóe môi Bạc Cận Ngôn lại hiện lên ý cười lần nữa.
Ờ… Hoàn mỹ.
Đến thăm hỏi đầu tiên là đồng nghiệp kiêm bạn thân của nạn nhân nữ Hoa Du, cũng là một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi. Cô và Hoa Du cùng thuê căn hộ trong cùng một khu chung cư, cho nên là người hiểu rõ cô ấy nhất.
Chung cư của Hoa Du vẫn còn dán giấy niêm phong của cảnh sát, đoàn người cùng tiến vào phòng. Khi bị hỏi đến tính cách của người bạn đã mất, cô gái liền nước mắt đầm đìa: “Tiểu Du là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, dịu dàng, thông minh, hiểu ý người, không có người nào là không thích cô ấy. Nhưng mà không ai ngờ rằng…”
Giản Dao thấy thế liền tiến lên, xoa nhẹ lưng cô ấy. Cô gái lại nói: “Nửa năm trước cô ấy mới chia tay với bạn trai, đau buồn suốt một thời gian. Trừ chuyện này, tôi không nghĩ ra có chuyện gì bất thường nữa.”
Âu Dương Lâm thấp giọng nói với Bạc Cận Ngôn và An Nham: “Chúng tôi đã điều tra người bạn trai kia, lúc xảy ra vụ án đang ở châu u, không có nghi vấn gây án.”<>
Cô gái cầm một bức ảnh tập thể gia đình đặt trên bàn lên, đưa cho Giản Dao: “Cha mẹ cô ấy ở quê, tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng lúc bình thường cũng rất thương yêu cô ấy. Vốn là tháng sau cô ấy sẽ được thăng chức, điều đến chi nhánh công ty ở đảo Nam Á làm đại diện tiêu thụ cao cấp…”
Ánh mắt nhóm người Bạc Cận Ngôn đều tập trung lên những bức ảnh trên tủ quầy. Đồng nghiệp, bạn bè, người thân… Mỗi một bức ảnh, đều thấy Hoa Du cười tươi như hoa. Xem ra đây thật sự là một cô gái cởi mở khiến người ta yêu thích.
Rời khỏi khu chung cư của Hoa Du, lúc trở lại xe, Âu Dương Lâm hỏi: “Cơ bản giống như những tin tức chúng tôi thu hoạch được lần trước. Giáo sư Bạc, có phát hiện gì mới không?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo vest giày da ngồi phía sau, vẻ mặt bình thản.
“Mọi người cho rằng, người phụ nữ như Hoa Du có ý nghĩa gì đối với đàn ông?”
Trong xe yên tĩnh, Âu Dương Lâm trả lời đầu tiên: “Là một cô gái khiến người ta yêu thích, nhưng lại không có vẻ như với cao, nên sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy.”
An Nham trả lời: “Cô gái nằm trong top 20% đến 40%.”
Đáp án này khiến mọi người cười xòa, Bạc Cận Ngôn lại nhìn Giản Dao, ánh mắt lấp lánh. Giản Dao không chút ngập ngừng nói ra suy đoán trong lòng: “Hoa Du bất kể là tướng mạo khí chất, hay khía cạnh tính cách mà chúng ta tìm hiểu được, sẽ cho người ta cảm giác rất tốt đẹp thoải mái. Cho nên, có phải cô ấy chính là loại hình phụ nữ mà số một khát vọng có được hay không?”
Nơi thứ hai bọn họ đi đến, là nhà của ông lão Châu Lâm Phủ. Con gái và con rể của ông tiếp đãi bọn họ.
Có một điểm nằm trong dự liệu, Châu Lâm Phủ cũng là một ‘người tốt’ được công nhận giống như nạn nhân trước. Cô con gái bụng đã khá lớn, được chồng đỡ lấy, khóc không thành tiếng: “Ba thường nói, cả đời này không hổ thẹn với trời đất. Ông là người như thế nào, mọi người có thể tự nhìn thấy được.”
Nhóm người Giản Dao nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy trong phòng sách của ông lão góa vợ sống một mình này, để đủ loại cúp, huy chương;
1995 đến 2002, đảm nhiệm nhân viên phòng cháy, nhiều lần đạt được khen ngợi của cấp trên;<>
2002 đến 2005, đảm nhiệm giáo viên tiểu học, là một trong một trăm giáo viên ưu tú được bầu chọn ở Hồng Kông;
2005 đến trước khi về hưu, chuyển đến đảm nhiệm nhân viên công vụ ở cơ quan chính phủ, công trạng hiển hách.
Cô con gái vừa khóc vừa nói: “Bản thân ba lương bổng không cao, nhưng vẫn giúp đỡ rất nhiều người, còn ủng hộ cho hai đứa trẻ thất học ở Quý Châu trong đại lục…”
Nghe đến đây, ngay cả An Nham lúc bình thường không có biểu tình gì, cũng khẽ chau mày, thấp giọng nói với cô ấy: “Xin nén bi thương.”
Mà Âu Dương Lâm lại kề tai Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói: “Tất cả những điều này chúng tôi đều đã điều tra, trong số những người được Châu Lâm Phủ ủng hộ, cứu giúp, giảng dạy, không ai có quan hệ với ba nạn nhân khác.”<>
Đây đương nhiên không phải tin tức có lợi. Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn gật gật đầu, thản nhiên cười.
Giản Dao nhìn thấy biểu tình của anh, có hơi ngạc nhiên.
… Nhanh vậy sao?
Xem ra vụ án ở trong lòng anh đã có đầu mối rồi.
Chương 67
Buổi trưa, tiệm cơm.
Một trong những khu phố sầm uất nhất Hồng Kông, người người chen chúc khắp nơi. Một tiệm cơm nho nhỏ cũng xếp đầy kín ghế. Âu Dương Lâm dễ dàng tìm thấy một bàn trống, gọi bọn họ ngồi xuống. Anh ta lười chờ đợi những người phục vụ đang bận rộn xoay vòng đi tới đi lui, liền gọi An Nham cùng đi đến cửa sổ gọi cơm.
Giản Dao quay đầu quan sát vẻ mặt nhàn rỗi của Bạc Cận Ngôn: “Anh có phát hiện gì rồi?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Cũng đại khái rồi nhưng vẫn cần kiểm chứng lại.”
Giản Dao gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, hai người kia quay lại. Âu Dương Lâm đặt hai phần cơm trước mặt bọn họ, nói với Giản Dao: “Không có cơm cá chình cô muốn, cơm vịt quay xá xíu là món bán đắt khách nhất ở đây.”
Giản Dao cúi đầu nhìn, cả bốn người đều là xá xíu và vịt quay.
An Nham cầm lấy đôi đũa, bắt đầu từ từ nhấm nháp bữa ăn. Âu Dương Lâm cũng vùi đầu vào ăn. Còn Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cô, đầu mày khẽ nhíu, nhưng cũng thong thả cầm đũa, rõ ràng chỉ nhắm vào vịt quay.
“Đợi đã.” Giản Dao cầm đũa lên, gắp từng miếng xá xíu trong khay của anh vào trong bát của mình, lại gắp toàn bộ vịt quay qua cho anh.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên: “Cám ơn.”
Bọn họ hành động vô cùng ăn ý, khiến Âu Dương Lâm và An Nham ngồi đối diện cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn một cái.
Thái độ của Giản Dao rất tự nhiên giải thích: “Anh ấy không ăn xá xíu.” Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói sâu thêm.
Âu Dương Lâm cười cười, An Nham cúi đầu tiếp tục ăn. Lúc này điện thoại của Giản Dao vang lên, là mẹ cô gọi điện tới, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa tiệm nhận điện.
Chỉ còn lại ba người đàn ông trên bàn, Âu Dương Lâm thân là chủ nhà, chủ động tìm đề tài nói chuyện, anh ta cười nói với Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư, cậu có được cô bạn gái dịu dàng như Giản Dao, đúng là có phúc.”
Bạc Cận Ngôn đang cúi đầu hưởng thụ bữa ăn của bạn gái tri kỷ, nhạy bén cảm giác được trong lời nói khách sáo này, có mấy phần hâm mộ khó che giấu được.
Cảm giác này đối với Bạc Cận Ngôn mà nói rất chi xa lạ và mới mẻ. Trước giờ, những người đồng giới đều kính sợ anh. Cho dù có hâm mộ thì cũng bởi vì trí thông minh của anh. Mà lần này, lại bởi vì thành công của anh trên phương diện phụ nữ.
Ờ… đây là điều tất nhiên. Tình yêu của anh, xứng đáng để cho những người đàn ông khác ao ước và hâm mộ.
Anh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên: “Cám ơn.”
Âu Dương Lâm cũng cười. Lần này ánh mắt Bạc Cận Ngôn lại trượt đến An Nham đang trầm mặc ăn cơm.
An Nham hoàn toàn không ngờ đến còn có chuyện của mình. Anh ta thoáng yên lặng, nói một cách khách quan: “Top 15% đến 30%. Quả thực không tồi.”
Bạc Cận Ngôn mấy ngày nay đã quen thuộc với anh ta, nghe thấy thế chỉ cười nhạt: “Quả nhiên là những tân binh chưa từng yêu đương gì cả.”
An Nham: “Có ý gì?”
Bạc Cận Ngôn xưa nay chưa bao giờ có kiên nhẫn hướng dẫn cho những người mới vào nghề, anh chỉ luôn âm thầm chế nhạo trong lòng.
Trong tình yêu còn cần phải xếp hạng so sánh cái gì chứ? Cô ấy chính là top 1 duy nhất của anh.<>
Địa điểm viếng thăm thứ ba, là nơi ở của nạn nhân nam Dương Vũ Triết.
Vị kiến trúc sư trẻ tuổi này, lúc còn sống tự thuê một phòng trọ đơn giản tinh xảo ở một mình. Người tiếp đãi bọn họ là anh trai của anh ta.
“Tại sao tên biến thái đó lại ra tay với Vũ Triết?” Người anh trai hốc mắt đỏ lên, cảm xúc vẫn còn có chút kích động: “Trước giờ nó chưa từng đắc tội với ai cả, tương lai lại rộng mở…”
Nhóm Giản Dao liếc một vòng trong phòng. Quả thực giống như lời của người anh, đây là một thanh niên tương lai rộng mở. Không cần nói đến việc tuổi còn trẻ mà đã là một kiến trúc sư ưu tú, tiền lương hậu hĩnh. Anh ta còn là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, thậm chí còn có thể tiến xa hơn nữa. Giống như trong nhà của Châu Lâm Phủ, xếp đầy những cúp và huy chương. Thậm chí từ hồi tiểu học, anh ta đã liên tục giành được giải trong các cuộc thi văn học.
Bạc Cận Ngôn cầm lấy một huy chương, trên mặt viết ‘Giải thưởng ngân hà khoa học viễn tưởng Hoa ngữ toàn Hồng Kông 2013’. Giọng người anh trai khàn khàn giải thích: “Đây là vinh dự cao nhất mà nó nhận được cho tới nay. Mới tháng trước thôi, toàn Hồng Kông chỉ có hai người đoạt giải. Nó đã thực hiện được giấc mộng văn học của mình, vốn dự định sẽ thôi không làm kiến trúc sư nữa để chuyên tâm sáng tác.”
Bạc Cận Ngôn lại cầm một xấp giấy dày lên, lướt nhanh qua. Giản Dao sáp tới gần nhìn, đây…
Đều là những bức thư mà độc giả viết cho anh ta, xem ra tiểu thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả lứa tuổi nào cũng có. Bạc Cận Ngôn nhìn Âu Dương Lâm, Âu Dương Lâm hiểu ý, trầm giọng giải thích: “Những cái này đều đã điều tra hết rồi.”
Ý tứ là, ở đây cũng không có manh mối gì.<>
Giản Dao lại dịu giọng hỏi người anh trai: “Anh ấy có bạn gái chưa?”
Người anh lắc đầu: “Tâm tư của em trai tôi đều đặt vào công việc hết, vốn lên kế hoạch giảm bớt một phần việc, sẽ có thời gian để qua lại với bạn gái. Nó cũng đang xem nhà, dự định mua một bất động sản cho riêng mình, thành gia lập nghiệp. Hiện giờ…”p>
Mọi người đều im lặng.
Từ khẩu cung của người anh trai và những người khác, bao gồm cả những thứ nhìn thấy tại nơi ở, Dương Vũ Triết cũng là một người lương thiện và ưu tú. Tuy rằng không phải gia đình giàu có mà chỉ là một gia đình bình thường bậc trung, cha mẹ cũng đã qua đời vì bệnh tật mấy năm trước, nhưng anh ta và anh trai lớn lên rất hạnh phúc. Cho đến mấy hôm trước, cuộc đời của anh ta mới vụt tắt.
Địa điểm đến thăm cuối cùng, là nhà của Lý Khải Hiên, nạn nhân nhỏ tuổi nhất.
Nói chính xác hơn, là nhà bác trai bác gái của cậu bé, bởi vì cha mẹ của cậu bé đều đã qua đời vào năm ngoái bởi vì tai nạn xe cộ.
Đứa trẻ qua đời, mang đến sự đau khổ cho gia đình này, nhưng cũng không mãnh liệt như những gia đình trước. Lúc nhóm Giản Dao đến nơi, bác trai của Lý Khải Hiên đang ở trong tiệm tạp hóa của nhà mình, vẻ mặt mệt mỏi sắp xếp hàng hóa. Còn bác gái đang chăm sóc cho hai đứa trẻ, vẻ mặt đau buồn, nhưng giữa đầu mày cũng có sự bất đắc dĩ sâu sắc.
“Chúng tôi có lỗi với đứa trẻ này.” Bác gái chảy nước mắt nói: “Trong tiệm bận rộn, có lúc quả thực không thể chăm sóc nó. Chúng tôi biết sau khi ba mẹ nó mất, nó vẫn luôn buồn bã. Nhưng nó không chịu nói với chúng tôi, mỗi ngày sau khi tan học, chỉ một mình trốn ở trong phòng. Nhưng nó rất nghe lời, thành tích lại vô cùng tốt. Nếu như ba mẹ nó không mất, có lẽ nó sẽ không gặp phải tên biến thái giết người đó, cũng sẽ không gặp chuyện không may…”
Bác gái cuối cùng cũng khóc nấc không thành tiếng, Giản Dao dịu giọng an ủi bà một lúc mới hỏi: “Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé được không?”
“Tất nhiên.”
Điều kiện của nhà họ Lý rất bình thường, cũng không phải là một căn phòng rộng rãi gì cho lắm. Đứa trẻ không chịu ở cùng với anh em họ, một mình ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu.
Giản Dao vừa bước vào, lòng liền nhói lên một cái.
Đây quả thực là gian phòng của một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng, tủ sách được phân loại xếp theo mã số từng tầng. Trừ sách học ra, còn có mấy cuốn truyện tranh lậu rẻ tiền, đều là những câu chuyện anh hùng như Super Man, Spider Man. Trên tường còn dán rất nhiều bằng khen: Đứng thứ hai toàn ban, quán quân cuộc thi làm văn, giải ba cuộc thi kiến thức lịch sử…
Sau đó ngoài dự liệu của mọi người, Bạc Cận Ngôn chỉ bước vào liếc nhìn một cái, liền quay người đi xuống lầu: “Có thể đi rồi.”
Ba người khác đều ngẩn người, vẫn là Giản Dao đuổi theo đầu tiên: “Sao vậy?”
Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái: “Manh mối đã đủ.”
Lòng Giản Dao chấn động, lúc này Âu Dương Lâm và An Nham cũng đã đuổi tới. Giản Dao lập tức truy vấn: “Anh đã biết được ảo tưởng của hắn rồi sao?”
Bạc Cận Ngôn lại lộ ra một nụ cười vô cùng sung sướng, anh quét mắt nhìn ba người, ánh mắt sáng rực bức người.
“Ờ, rõ ràng là anh đã biết được toàn bộ.” Anh nói: “Ảo tưởng của hắn, khát vọng của hắn, nạn nhân tiếp theo của hắn là ai…”<>
Cả ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại nghe thấy anh nói tiếp: “… Hơn nữa, còn có cách xác định danh tính, thân phận và tướng mạo của hắn.”
Bình luận facebook