Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Chương 11
Bây giờ là tám chín giờ sáng, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng hội nghị. Giản Dao vẫn ngồi trong góc như thường lệ. Bạc Cận Ngôn mặc bộ comple đen thẳng tắp, bình thản đi lên bục phát biểu.
Phần lớn cảnh sát đều ở bên ngoài, đội hình cảnh chỉ còn lại mấy nhân vật cốt cán. Sau khi nghe xong báo cáo của Bạc Cận Ngôn, bọn họ sẽ triển khai cuộc lùng bắt càng chuẩn xác hơn.
Bạc Cận Ngôn nhìn xung quanh một lượt, từ tốn mở miệng:
“Hung thủ là “tội phạm có năng lực tổ chức” điển hình. Ngược lại với loại tội phạm này là “tội phạm không có năng lực tổ chức”. Loại thứ hai thường mắc chứng bệnh về phương diện tinh thần, hành vi hỗn loạn, không có kế hoạch. Còn hung thủ của chúng ta đầu óc tỉnh táo, lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chu đáo, mục tiêu rõ ràng. Tuy nhiên, “tội phạm có năng lực tổ chức” và “tội phạm IQ cao” không cùng một khái niệm. Hung thủ của chúng ta chỉ là người bình thường.
Hắn biến thanh thiếu niên thành vật hy sinh của “cỗ máy giết người”, ảo tưởng có thể kiểm soát sự sống chết của người khác. Hiện tại, tôi vẫn chưa biết sự hoang tưởng của hắn được hình thành như thế nào, nhưng hắn sinh sống tại thành phố này, ảo tưởng của hắn rõ ràng xa rời hiện thực. Khi các anh tìm đến nhà hắn, có lẽ các anh sẽ thu được một lượng lớn sách vở, đĩa phim bạo lực.
Tâm lý biến thái không phải hình thành trong ngày một ngày hai. Hung thủ luôn có ảo tưởng nhưng không thể thực hiện, khiến hắn bị giày vò một thời gian dài. Vì vậy trong quá trình dụ dỗ nạn nhân, hắn có thể thể hiện tài năng ăn nói xuất sắc, nhưng trong thực tế cuộc sống, hắn ngược lại trầm mặc kiệm lời, gần như không có bạn bè, càng không có người yêu. Bởi vì hắn xa rời quần chúng, công việc không thuận lợi nên tâm lý của hắn càng trở nên u ám.
Tôi tin trước khi giết người, hắn đã từng “thí nghiệm” trên động vật. Đối tượng là chó mèo hoang, hoặc vật nuôi nhà hàng xóm. Có lẽ các anh sẽ tìm thấy manh mối và dấu vết ở gần nhà hắn.
Hung thủ bắt đầu gây án từ tháng một năm ngoái, nguyên nhân có lẽ bị một sự kích thích nào đó. Ví dụ công việc hoặc cuộc sống gặp trắc trở nghiêm trọng. Căn cứ vào trình độ gây án ổn định và liên tục trong một năm qua, tôi càng nghiêng về khả năng hung thủ gặp hạn trong cuộc sống hơn, ví dụ quan hệ với người nhà xấu đi, hoặc có người qua đời…nên mới thúc đẩy hắn giết người.
Trong quá trình lùng bắt, các anh hãy lưu ý, hung thủ tương đối thông minh nhanh nhạy. Xét về mặt ảo tưởng bạo lực của hắn, nhiều khả năng hắn có khả năng và ý thức phản trinh sát nhất định…”
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc.
Những người cảnh sát đều đi hết, phòng hội nghị trống không trong giây lát. Giản Dao thu dọn đồ, hỏi Bạc Cận Ngôn: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác, thần sắc anh lộ vẻ sảng khoái: “Nghỉ ngơi.”
Hai người vừa đi ra cổng cục cảnh sát liền nhìn thấy Giản Huyên đứng cách đó mấy mét. Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Chị…Đại Thần!”
Giản Dao cười hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Giản Huyên đáp: “Mấy ngày chị không về nhà, mẹ cử em đến xem tình hình.”
Trong lúc hai chị em nói chuyện, Bạc Cận Ngôn yên lặng đứng một bên. Qua khóe mắt, Giản Dao thấy sắc mặt anh không một chút biểu cảm. Hôm nay anh diện comple chỉnh tề, lại có gương mặt trắng trẻo tuấn tú, tuy không đeo khẩu trang nhưng đứng ngoài đường vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường.
Giản Huyên cũng lén liếc anh vài cái, đồng thời nói với Giản Dao: “Chị ăn sáng chưa?”
Giản Dao đáp: “Chưa.”
Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới lên tiếng: “Đi thôi!”
Giản Dao và Giản Huyên cùng ngoảnh đầu, thấy anh sải bước dài đi về một hướng, thân hình cao lớn giống một cái cây thẳng tắp.
“Anh hãy cùng đi ăn sáng với chúng tôi, có sủi cảo nhân cá đấy.”
Dãy hàng quán ăn sáng ở bến cảng đông đúc nhộn nhịp, khói bốc nghi ngút.
Ba người ngồi tại cái bàn trong góc. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, cô nhân viên phục vụ bình thường hay cất giọng lanh lảnh trở nên rất khách sáo: “Các anh chị…muốn gọi món gì?”
Đồ ăn sáng được đưa lên, Bạc Cận Ngôn cầm đũa ăn ngay. Động tác của anh vừa tao nhã vừa tập trung. Giản Dao và Giản Huyên trò chuyện rôm rả, trong khi anh không có hứng thú tán gẫu.
Đến khi Giản Dao định thần, bát sủi cảo trước mặt anh đã hết nhẵn. Đáy mắt anh ẩn hiện ý cười.
Giản Dao ngập ngừng: “Anh…còn muốn ăn thêm không?”
“Cám ơn em.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ăn xong bát thứ hai, anh thong thả cầm tờ giấy ăn lau miệng, uống chai nước khoáng Giản Dao đưa rồi tiếp tục ngồi thẳng người chờ đợi.
Giản Huyên lén lút bấm tin nhắn, đưa cho Giản Dao đọc: “Chị, bộ váy này có đẹp không?”
Giản Dao liếc qua, trên màn hình xuất hiện dòng chữ: Hóa ra Đại Thần là người ham ăn.
Sắc mặt Giản Dao vẫn thản nhiên như không, cô trả điện thoại cho em gái: “Từ trước đến nay em luôn có mắt nhìn.”
Giản Huyên cười híp mắt cầm điện thoại, cô ngẩng đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Đại Thần, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Được.”
“Gần một năm trước, em tình cờ đi qua nhà anh. Em hình như nhìn thấy một người đàn ông gầy guộc, bộ dạng tương đối đáng sợ ở trong nhà anh. Người đó là ai vậy?”
Giản Dao cũng ngoảnh đầu quan sát Bạc Cận Ngôn.
Trên mặt anh vẫn không một chút biểu cảm: “Là tôi.”
Hai chị em ngẩn người.
Ăn sáng xong, Bạc Cận Ngôn tự đi về ngôi biệt thự. Hai chị em Giản Dao về nhà, Giản Dao lê tấm thân mệt mỏi đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, cô bắt gặp Giản Huyên đang nằm thẳng cẳng trên giường của cô, thất thần dõi mắt lên trần nhà. Giản Dao nằm xuống cạnh em gái, cô nhắm mắt, thở dài một tiếng đầy dễ chịu.
Giản Huyên xoay người: “Chị…”
“Ừ.”
“Chị nói xem…” Giản Huyên cất giọng dè dặt: “Có phải Bạc Cận Ngôn hút thuốc phiện không?”
Giản Dao lập tức mở mắt nhìn em gái: “Sao em lại nghĩ như vậy? Có lẽ trước đây anh ấy bị ốm.”
Giản Huyên nói: “Bệnh nặng đến mức nào chứ? Tại chị chưa thấy bộ dạng trước đây của anh ta nên không biết. Tuy chỉ liếc qua nhưng em vẫn có ấn tượng anh ta gầy như bộ xương khô, chắc chắn sử dụng ma túy. Tất nhiên, em vẫn rất sùng bái Đại Thần nhưng bây giờ ngẫm nghĩ mới thấy, loại thiên tài như anh ta quá xa vời, quá khác người, cả ngày tiếp xúc với tội phạm giết người, luôn cô đơn lạnh lẽo một mình. Anh ta có diện mạo như playboy, bên trong mục nát thối rữa cũng không biết chừng…”
Giản Dao chau mày, Giản Huyên lại nói tiếp: “Chị, tốt nhất chị hãy giữ khoảng cách với anh ta, chị nên cẩn thận thì hơn.”
Giản Dao hơi ngây ra khi bắt gặp ánh mắt lo lắng và cảnh giác của em gái. Đầu óc cô vụt qua gương mặt tuấn tú và cao ngạo của Bạc Cận Ngôn, cùng đôi mắt quyết đoán đầy ý cười của anh.
Giản Huyên nói đúng, anh quả là cô độc và khác người. Hồi sáng hai chị em cô đứng ở cổng cục cảnh sát, những người cảnh sát đi qua nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, trong mắt họ có sự kính nể và hiếu kỳ, nhưng không một ai tiến lại gần anh. Bạc Cận Ngôn cũng chẳng để ý đến ai, thần sắc vô cùng lãnh đạm.
Đại Thần đến thành phố nhỏ, có lẽ mọi người đều cảm thấy, anh và bọn họ không cùng một thế giới.
Tuy nhiên, rõ ràng mọi người xung quanh, bao gồm cả Giản Huyên đều không hiểu rõ con người anh. Nếu họ cũng giống cô, được chứng kiến vẻ mặt tiều tụy của anh, chứng kiến anh mặc đồ ngủ đi chân đất, bên cạnh còn có một con rùa lớn…chắc họ sẽ không cảm thấy anh quá thần bí hoặc xa xôi như bây giờ.
Giản Dao không phủ nhận suy đoán của Giản Huyên,. Cô nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đồng thời mở miệng: “Chị cảm thấy trong mối quan hệ với người khác, chúng ta đừng phức tạp hóa vấn đề mà hãy tin vào trực giác của mình.
Trong suốt cuộc đời, chúng ta gặp không biết bao nhiêu người, người như anh ấy cả vạn mới may ra có một. Tuy anh ấy hơi kỳ quặc nhưng chị có thể cảm nhận được, anh ấy là một người ở đâu cũng tỏa sáng, không phải vì ngoại hình mà là tư tưởng của anh ấy. Bây giờ chị có cơ hội cùng anh ấy cứu sống của người khác. Sự việc này chắc không xảy ra lần thứ hai trong cuộc đời chị. Chị cảm thấy rất tốt. Dù chỉ mấy ngày, nhưng nó rất có ý nghĩa đối với chị. Như vậy là đủ rồi.”
Giản Huyên nhìn gương mặt trầm tĩnh và ôn hòa của chị gái. Cô ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
Giản Dao ở nhà nghỉ ngơi một tối, sáng sớm ngày hôm sau, cô lại đi ngôi biệt thự.
Phía cảnh sát vẫn không có tin tức nên cô chẳng có việc gì để làm. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh lặng như thường lệ, cũng không biết Bạc Cận Ngôn đã thức giấc hay chưa?
Giản Dao mở máy vi tính, làm nốt công việc dịch thuật còn lại.
Giản Dao đang chuyên tâm làm việc, đột nhiên có một bàn tay lớn thò ra, che màn hình laptop của cô.
Giản Dao chau mày, thấy Bạc Cận Ngôn đang đứng trước mặt cô. Anh mặc áo sơ mi và quần âu, đôi mắt dài hơi nhướng lên: “Bây giờ em phải làm một việc khác.”
Giản Dao giật mình: “Anh nói đi.”
Bạc Cận Ngôn: “Hết cá rồi.”
Giản Dao: “Vậy sao?”
Cô mở tủ lạnh kiểm tra, quả nhiên bên trong không còn hàng tồn.
Lúc Giản Dao mở hết các ngăn tủ lạnh, Bạc Cận Ngôn nhàn rỗi đứng bên bàn bếp uống sữa.
Giản Dao ngẫm nghĩ, mở miệng: “Hay là hôm nay tôi dạy anh câu cá? Tôi sẽ dạy anh từ kỹ xảo từ làm mồi câu đến móc mồi và kéo cần. Như vậy sau này anh có thể tự mình…”
“Không thể.” Bạc Cận Ngôn cắt ngang lời cô: “Tôi không thích câu cá, nên chẳng hơi đâu lãng phí thời gian vào việc này.”
Giản Dao: “…Hay là như vậy đi, trước khi quay về thành phố B, tôi sẽ ra bờ sông tìm ngư dân, nhờ người đó đưa cá tươi đến đây cho anh?”
Giản Dao nghĩ Bạc Cận Ngôn sẽ đồng ý. Nào ngờ anh cất giọng thản nhiên: “Không cần, em mau đi câu đi.”
Ánh nắng của mùa đông rất chan hòa, Giản Dao một mình ngồi bên bờ suối, giúp Bạc Cận Ngôn bổ sung kho dự trữ ngắn ngày.
Cô đoán, Bạc Cận Ngôn từ chối đề nghị để ngư dân mang cá đến nhà, có lẽ do anh không thích người lạ đặt chân vào ngôi biệt thự. Tuy nhiên cô cũng không lo lắng cho anh, vì mọi chuyện còn có Phó Tử Ngộ.
Giản Dao vốn thích câu cá nên cô rất hăng say. Câu đến buổi chiều, nhìn hai cái xô đầy cá, Giản Dao thu dọn dụng cụ câu cá, gọi điện thoại cho Bạc Cận Ngôn: “Anh hãy tự mình đến xách cá về.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ra bờ suối. Nhìn thấy đống cá, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt thân thiện thêm mấy phần.
Ánh chiều tà bao phủ khắp không gian, hai người đi theo con đường nhỏ trong rừng cây về ngôi biệt thự. Hai tay Bạc Cận Ngôn xách hai xô cá, bước đi vẫn bình ổn mạnh mẽ. Từ đằng sau, thân hình anh càng lộ rõ đôi vai rộng, thắt lưng gọn gàng và đôi chân dài.
Tất nhiên, dáng người anh thuộc dạng hơi gầy.
Giản Dao mở miệng hỏi: “Trước đây tại sao anh gầy như vậy? Tôi hiếu kỳ nên mới hỏi anh, anh không muốn trả lời cũng không sao.”
“Tôi bị bệnh.” Giọng nói anh vẫn trầm thấp đầy từ tính, tựa hồ không một chút xao động.
“Ờ, bây giờ anh đã khỏi bệnh chưa?”
Bạc Cận Ngôn đáp rất nhanh: “Em hỏi câu thừa. Nếu không khỏi, bây giờ em chỉ nhìn thấy một thi thể mà thôi.”
Giản Dao giật mình, hóa ra anh bị bệnh rất nặng. Cô vô ý thức thở phào nhẹ nhõm, may mà anh đã bình phục.
Đi một đoạn, Giản Dao lại hỏi: “Tại sao con rùa của anh gọi là “Trầm Mặc?”
Lần này, Bạc Cận Ngôn không trả lời ngay. Đi vài bước anh mới lên tiếng: “Tôi không biết, không phải tôi đặt tên cho nó.”
Giản Dao ngẩn người: “Hả?” Cô không hỏi tiếp, lại nghe anh cất giọng lãnh đạm: “Là mẹ tôi đặt.”
Giản Dao hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên, đây không phải đề tài nhẹ nhõm. Cô từng nghe nói, mẹ Bạc Cận Ngôn qua đời từ khi anh còn nhỏ. Thảo nào một người lập dị như anh lại nuôi một con rùa.
Giản Dao cũng là người mất cha từ nhỏ. Trầm mặc trong giây lát, cô không tiếp tục đề tài này, mà hỏi: “Anh thử đoán xem, bọn họ mất bao lâu mới có thể bắt được hung thủ?”
Giọng nói Bạc Cận Ngôn đầy ý cười, nhưng là ý cười ngạo mạn: “Tôi không biết. Nhưng nếu đến ngày mai họ vẫn không bắt được hung thủ, tôi chỉ có thể kết luận, tốc độ của bọn họ thật đáng buồn.”
Chương 12
Mùa đông ở phương nam tuy lạnh thấu xương nhưng cũng ngắn ngủi như người khách qua đường vội vã.
Còn vài ngày nữa là đến Tết âm lịch, nhiệt độ đã dần tăng lên. Sau khi tuyết tan hết, cả thành phố nhỏ trở nên sạch sẽ và ấm áp. Trên đường phố tràn ngập ánh nắng, người qua lại tấp nập ở khắp mọi nơi.
Giản Dao chậm rãi đi bộ trên hè phố. Tâm trạng của cô không nhẹ nhõm như những người khác.
Bạc Cận Ngôn nói chậm nhất tối ngày hôm nay sẽ bắt được tội phạm. Kể từ khi mở mắt đến giờ, Giản Dao luôn ở tình trạng căng thẳng hồi hộp.
Trong thành phố đã xuất hiện tin đồn về kẻ giết người. Giản Dao mấy lần bắt gặp mọi người tụ tập bàn tán, ai nấy đều tỏ ra bất an.
“Nghe nói thằng đó chuyên giết các cậu bé!”
“Hắn không phải là con người. Cũng không biết công an có thể bắt được hắn.”
“Sau này không thể để trẻ con ra ngoài một mình.”
…
Hôm nay, Giản Dao sang nhà bố dượng ăn trưa. Vừa đi đến cổng khu tập thể, máy di động của cô đổ chuông.
Là Lý Huân Nhiên gọi tới. Giản Dao giật mình thon thót.
“Giản Dao! Bọn anh đã tìm thấy đứa trẻ rồi.” Đầu kia điện thoại có tiếng gió thổi, ngữ điệu của Lý Huân Nhiên hết sức nặng nề: “Thằng bé vẫn chưa chết, đang trên đường đưa đi bệnh viện. Nhưng hung thủ đã bỏ trốn, bọn anh đang lùng bắt hắn.”
Giản Dao lập tức vẫy taxi, đồng thời gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.
Có lẽ đêm qua ngủ muộn, giọng nói của anh mang âm mũi khàn khàn. Nhưng sau khi nghe cô thông báo, anh lập tức cất giọng vui vẻ: “Ờ…tôi sẽ đến ngay. Em hãy nói với bọn họ, không được sờ mó đến hiện trường phạm tội của tôi.”
Giản Dao nhanh chóng đến chợ nông sản. Theo địa chỉ Lý Huân Nhiên cung cấp, hung thủ sống trong một ngõ nhỏ hẻo lánh ở đằng sau chợ nông sản.
Chợ nông sản luôn đóng cổng vào buổi trưa. Nhưng bây giờ gần đến Tết, người ra vào vẫn tấp nập. Giản Dao đi tới khu vực bán cá. Do cá tươi đã bán hết từ lâu nên khu vực này khá vắng vẻ. Cô đứng ở lối đi có dãy tủ kính chứa đầy nước để đợi Bạc Cận Ngôn. Khi anh đến nơi, cô và anh sẽ cùng đi hiện trường phạm tội.
Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, không khí tràn ngập mùi tanh của thủy sản. Giản Dao chờ một lúc, đột nhiên nhìn thấy một đám người hỗn loạn ở phía trước.
***
Lúc gọi điện thoại cho Giản Dao, Lý Huân Nhiên đang lái chiếc xe cảnh sát, phóng như bay đến chợ nông sản.
Người phát hiện ra manh mối là mấy cảnh sát khu vực. Theo mô tả của người dân sống ở đó, chủ một cửa hàng ngũ kim nhỏ cạnh chợ nông sản tên Tôn Dũng phù hợp với chân dung tội phạm do Bạc Cận Ngôn phác họa. Theo thông lệ, cảnh sát khu vực tìm đến tận nơi xem xét tình hình nhưng bọn họ gõ cửa một hồi, bên trong không có người trả lời. Tuy nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng động lạ từ trong nhà vọng ra ngoài.
Cứu người không thể chậm chễ, cảnh sát khu vực lập tức phá cửa vào nhà. Bọn họ liền nhìn thấy một thiếu niên bị trói ở góc phòng, cậu bé ra sức đập thân thể xuống nền đất.
***
Nhận được tin tức, Lý Huân Nhiên liền xin chỉ thị của đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Anh bảo cảnh sát khu vực canh gác tại chỗ, đề phòng hung thủ bất thình lình trở về nhà. Lý Huân Nhiên cũng thông báo cho những người cảnh sát ở khu vực gần đó lập tức đến hiện trường. Tuy nhiên, anh có linh cảm, hành động cứu người nhiều khả năng đã “đánh rắn động cỏ”.
Lý Huân Nhiên đến chợ nông sản sớm hơn Giản Dao một lúc. Anh nhanh chóng đi xuyên qua chợ, tới cửa sau để tới nhà Tôn Dũng. Nơi này rất đông người qua lại, vừa chật chội vừa ồn ào náo nhiệt. Đang đi theo dòng người, Lý Huân Nhiên đột nhiên đứng lại. Khóe mắt anh bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi có chiều cao trung bình và thân hình gầy gò lẫn vào đám đông bên tay phải. Người đàn ông cúi đầu rảo bước nhanh về phía sau. Hắn bỏ một tay vào túi quần, trong túi nổi cục, bàn tay còn lại của hắn trống không. Ngoài ra, thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng cảnh giác và căng thẳng.
Lý Huân Nhiên làm cảnh sát hình sự mấy năm nên đã rèn luyện được sự nhạy bén. Anh âm thầm quay người, lặng lẽ bám theo đối tượng từ khoảng cách mười mấy bước. Anh đồng thời gọi điện thông báo cho đồng nghiệp trấn giữ ở các lối ra của ngôi chợ.
Ai ngờ vừa đi một đoạn, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên quay đầu. Lý Huân Nhiên bình thản dừng lại trước một quần bán rau giả vờ làm người đi chợ. Đến khi anh ngẩng đầu, người đàn ông trẻ tuổi đã biến mất.
Anh đã để mất dấu đối tượng!
Đầu óc Lý Huân Nhiên xoay chuyển rất nhanh. Anh lập tức hét lớn: “Tôn Dũng! Đứng lại!”
Quả nhiên trong đám đông có một hình bóng bất thình lình dừng bước. Sau đó hắn co giò bỏ chạy. Lý Huân Nhiên liền đuổi theo, mở miệng hét lớn tiếng: “Cảnh sát đây! Tránh đường!”
Khu vực này tương đối đông người. Lý Huân Nhiên và kẻ tình nghi trong lúc chạy va đập lung tung. Tôn Dũng rút một con dao găm từ túi quần, khiến người đi bộ sợ hãi dạt sang hai bên, chừa một lối đi cho hắn. Lý Huân Nhiên thấy vậy gầm lên: “Muốn chết à!” Anh càng ra sức chạy nhanh hơn.
Cuộc rượt đuổi nhanh chóng tới khu vực thủy sản. Nơi này vắng vẻ, lại rất gần cổng lớn. Tôn Dũng quen thuộc địa hình trong chợ nông sản, hắn luồn lách mà không gặp trở ngại. Khoảng cách giữa hắn và Lý Huân Nhiên ngày càng lớn.
Đúng lúc này, Lý Huân Nhiên bỗng dưng nhìn thấy một hình bóng đứng sau quầy bán thủy sản ở phía trước. Mọi người xung quanh đã trốn ra xa từ lâu, không ai dám mạo hiểm xông lên chặn Tôn Dũng. Nhưng người đó vẫn đứng yên một chỗ bất động.
***
Giản Dao nhìn thấy một người đàn ông cầm dao vượt qua đám đông từ phía xa chạy tới. Sau lưng hắn mười mấy mét có một người đang truy đuổi, người đó chính là Lý Huân Nhiên.
Mấy ông chủ bán thủy sản đều lùi lại phía sau, dè dặt theo dõi. Một người gọi Giản Dao: “Cô gái, mau đứng tránh xa ra, cảnh sát đang bắt tội phạm đấy.”
Giản Dao quan sát kỹ gương mặt Tôn Dũng. Cô thật sự có cảm giác, hắn chính là đối tượng Bạc Cận Ngôn mô tả.
Bộ não Giản Dao hiện lên hình ảnh cùng Bạc Cận Ngôn tiến hành cuộc thí nghiệm vào buổi tối hôm đó. Tuy chỉ là người giả nhưng bị lưỡi dao cắt thành ba khúc, cô cũng đủ cảm thấy kinh hoàng. Vậy mà dưới lưỡi dao của người đàn ông này là thanh thiếu niên non nớt.
***
“Dao Dao, con đừng nghe mẹ con. Công việc của người cảnh sát tuy vất vả mệt mỏi, nhưng bắt kẻ xấu là chuyện bố thích làm nhất.”
Giản Dao chỉ thất thần một vài giây. Cô ngẩng đầu, đưa mắt về phía cổng chợ nông sản, bên ngoài là đường phố sầm uất. Hôm nay cô mặc áo lông vũ mỏng, cô đội mũ và kéo khóa lên cao, gần như che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Sau đó, Giản Dao cầm một cây gậy gỗ lớn ở bên dưới tủ kính chứa nước. Đó là cây gậy người bán hàng thường dùng để đập cá.
Cô nắm chặt cây gậy, đứng bên cạnh tủ kính chứa nước, nhìn hai người đàn ông mỗi lúc một tiến lại gần gần.
“Cô gái! Cô định làm gì vậy?” Ông chủ quầy cá cất giọng lo lắng.
“Cô ấy định bắt tội phạm! Dũng cảm thật đấy!”
Giản Dao không bận tâm đến bọn họ. Cô tập trung theo dõi Tôn Dũng đang chạy đến lối đi hẹp và dài ở khu vực bán thủy sản. Nhịp tim trong lồng ngực Giản Dao dường như tăng tốc theo bước chân của hắn. Khi Tôn Dũng còn cách vài bước, cô liền giơ cao cây gậy gỗ, đập mạnh vào tủ kính chứa nước…
Một tiếng động lớn vang lên, tủ kính cao bằng nửa thân người vỡ tan. Nước trào ra như thác lũ, mảnh thủy tinh, bơm dưỡng khí, cả mấy con cá sống đổ ập xuống người Tôn Dũng đúng lúc hắn chạy đến.
Tôn Dũng có phản ứng rất nhanh, giơ tay ôm đầu. Nhưng nửa bể nước dội vào người hắn, cộng thêm mặt đất trơn ướt, hắn lại chạy nhanh nên trượt chân ngã sõng soài xuống đất.
Lý Huân Nhiên ở đằng sau giật mình, anh liếc qua Giản Dao, bước chạy càng nhanh hơn. Ở bên này, Tôn Dũng chỉ nằm bò trên mặt đất vài giây. Hắn chống tay định đứng dậy, đồng thời ngoảnh gương mặt hung ác về phía Giản Dao.
Giản Dao lập tức lùi lại phía sau vài bước.
Tôn Dũng chỉ liếc cô một cái rồi lại quay đầu, lảo đảo đứng dậy để tiếp tục chạy trốn. Tuy nhiên, mặt đất đầy mảnh thủy tinh, hai tay và chân hắn đều bị thương, nên hắn nhất thời đứng không vững.
Giản Dao đứng yên lặng quan sát Tôn Dũng, cô biết hắn không thể chạy thoát.
Đột nhiên có người từ đằng sau đoạt mất cây gậy gỗ trong tay Giản Dao.
Giản Dao quay đầu, liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn quen thuộc không biết xuất hiện từ lúc nào. Anh sải bước dài tiến lại gần Tôn Dũng, trong tay anh là cây gậy gỗ của cô.
Chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Giản Dao. Bạc Cận Ngôn mặc bộ comple chỉnh tề, bình tĩnh giơ cây gậy, nhằm trúng gáy Tôn Dũng giáng xuống…
Một tiếng “bụp” vang lên, Tôn Dũng lại một lần nữa ngã xuống đất. Chỉ là lần này, hai mắt hắn nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Giản Dao ngẩn người nhìn Bạc Cận Ngôn ném cây gậy xuống đất, sau đó anh phủi tay, rút một tờ giấy ăn trong túi áo lau tay, bộ dạng của anh điềm nhiên như không.
Lúc này, Lý Huân Nhiên cũng chạy đến nơi. Anh ngồi xổm xuống cạnh Tôn Dũng, quan sát tỉ mỉ một lượt. Lý Huân Nhiên ngẩng đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Tại sao anh đánh ngất hắn?”
“Không đánh ngất, lẽ nào tôi bay người hạ gục hắn như cảnh sát hình sự các anh?” Bạc Cận Ngôn đáp.
Lý Huân Nhiên lại ngoảnh đầu nói với Giản Dao: “Em làm tốt lắm!”
Bạc Cận Ngôn cũng quay đầu, nhướng mày chất vấn cô: “Tại sao em không trực tiếp đánh ngất đối tượng? Hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy, em chỉ cần nhẹ nhàng vung gậy là có thể hạ gục hắn.”
Giản Dao cởi mũ, kéo cổ áo xuống thấp. Cô gật đầu với Lý Huân Nhiên, sau đó chỉ liếc qua Bạc Cận Ngôn mà không lên tiếng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa ra tay đánh người bao giờ, thậm chí đến mắng chửi cũng chưa từng, sao cô có thể nghĩ đến chuyện vung gậy đánh tội phạm?
Cảnh sát nhanh chóng ập đến, áp giải Tôn Dũng đi mất. Ngõ nhỏ ở gần nhà hắn bị xe cảnh sát bao vây. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao chui qua sợi dây phong tỏa, đi đến cửa nhà Tôn Dũng.
Giản Dao đột nhiên dừng bước: “Khoan đã.”
Cô nhận ra xe của Lý Huân Nhiên. Giản Dao tiến lại gần, một tay mở cốp sau, lấy hộp thuốc cứu thương ra ngoài, mới xòe bàn tay phải.
Mu bàn tay phải của cô bị hai mảnh vụn thủy tinh cắm vào. Tuy vết thương không sâu nhưng rất đau. Cô đứng bên cạnh xe ô tô, dùng cái nhíp gắp mảnh vụn thủy tinh, sau đó bôi cồn rồi lấy ra miếng băng dán y tế.
Lúc Giản Dao làm những việc này, Bạc Cận Ngôn bỏ tay vào túi áo, đứng đối diện cô.
Dưới ánh nắng chan hòa, cánh tay Giản Dao mảnh mai trắng nõn. Mu bàn tay xuất hiện hai vết thương nhỏ bôi cồn i-ốt trông rất nổi bật.
Giản Dao giơ tay ra trước mặt Bạc Cận Ngôn, rồi đưa miếng băng y tế cho anh: “Giúp tôi.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, mới giơ tay nắm cổ tay cô.
Tuy anh thường ăn nói độc địa lại không có lòng kiên nhẫn, nhưng vào thời khắc anh chau mày dán miếng băng y tế vào tay Giản Dao, động tác của anh hết sức nhẹ nhàng. Anh nắm cổ tay cô trong lòng bàn tay lớn của mình, năm ngón tay Giản Dao chạm vào cổ tay anh, phảng phất cảm nhận thấy làn da lạnh lẽo của anh.
“Đừng gãi tôi.” Bạc Cận Ngôn đột nhiên cất giọng trầm trầm.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đâu có gãi anh?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mày liếc Giản Dao, anh nhanh chóng buông tay cô, quay người bước đi: “Mau vào xem hiện trường, chậm trễ như vậy, hiện trường không còn tươi mới nữa.”
Giản Dao nhìn miếng băng y tế ngay ngắn trên mu bàn tay cô, lập tức đi theo anh.
…
Nhà của Tôn Dũng nằm ở tầng một, là một căn hộ độc lập. Đồ đạc trong nhà cũ kỹ, ánh sáng tối mờ mờ. Lúc bọn họ đi vào, nhân viên giám định đã hoàn tất công việc ở hiện trường.
Người cảnh sát khu vực trẻ tuổi đến hiện trường sớm nhất báo cáo với Bạc Cận Ngôn: “Đúng như anh nhận định, chúng tôi tìm thấy “cỗ máy giết người” trong một căn phòng ngủ. Ngoài ra còn có nhiều đĩa phim bạo lực đẫm máu. Chúng tôi cũng phát hiện rất nhiều vết máu đã được tẩy rửa trên mặt đất.”
Bạc Cận Ngôn cùng Giản Dao đi đến chỗ đặt “cỗ máy giết người”. Trùng khớp với suy đoán của Bạc Cận Ngôn, “cỗ máy” này sơ sài hơn “cỗ máy” của anh, nhưng lưỡi dao ánh lên tia sáng xanh, trông có vẻ rất sắc bén.
Giản Dao cầm máy ảnh do Bạc Cận Ngôn mang đến. Vừa định chụp ảnh, cô liền nhìn thấy anh cởi áo khoác ngoài, nằm ngang người dưới lưỡi dao.
“Anh làm gì vậy?”
Bạc Cận Ngôn nhắm mắt, cất giọng trầm ấm du dương như nốt nhạc: “Tôi đang cảm nhận.”
Giản Dao buông thõng máy ảnh, đúng là hết nói nổi. Cuối cùng, cô lại giơ máy ảnh, chụp cho anh mấy tấm ảnh đặc biệt.
Bạc Cận Ngôn bỗng dưng đứng dậy, mỉm cười nhìn Giản Dao, đôi mắt anh sáng lấp lánh như sao trên trời.
Giản Dao ngẩn người, cổ tay cô lại một lần nữa bị anh nắm chặt. Bàn tay anh vừa mát lạnh vừa trơn láng, cũng rất mềm mại. Tim Giản Dao đập thình thịch. Cô nhanh chóng bị Bạc Cận Ngôn kéo đến trước mặt anh.
“Anh làm gì vậy?” Giản Dao nhìn anh chằm chằm.
Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Tôi cao quá, chiều cao của em tương đương bọn trẻ, em hãy nằm xuống dưới đó để tôi quan sát một lúc.”
Giản Dao giật khỏi tay anh, lùi lại phía sau mấy bước, kiên quyết nới rộng khoảng cách với anh.
Lúc này, người cảnh sát khu vực trẻ tuổi cầm máy ảnh tiến lại gần, nhíu mày nói với Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư Bạc, tôi phát hiện thấy chữ viết bằng máu dưới gầm giường tội phạm.”
Bạc Cận Ngôn cầm máy ảnh xem, anh nhất thời im lặng. Giản Dao cũng thò đầu, chỉ thấy trên màn hình là một dãy chữ số không có quy luật.
“Chỗ khác có không?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
Người cảnh sát đáp: “Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà này.”
Bạc Cận Ngôn trả máy ảnh cho anh ta: “Sau khi kiểm tra, hãy cho tôi biết kết quả.”
Giản Dao thầm nghĩ, tên Tôn Dũng mắc bệnh hoang tưởng giết người, những con số này không biết chừng là mật mã liên quan đến ảo tưởng của hắn. Bạc Cận Ngôn từng nói, sau khi bắt được tội phạm, anh sẽ nói chuyện với hắn để tìm hiểu thế giới nội tâm của hắn. Những con số này có thể là một phương diện phản ánh nội tâm của hắn.
Tuy nhiên, Giản Dao không bao giờ ngờ tới, hai ngày sau, cô nhận được tin từ trại giam, Tôn Dũng phát bệnh trong nhà tù, hắn bị sốt cao, dù được cấp cứu nhưng hắn vẫn không giữ nổi mạng sống. Hóa ra hắn mắc bệnh hiểm nghèo từ lâu.
Tội ác, sự hoang tưởng, cỗ máy giết người và những con số thần bí của Tôn Dũng cũng “ngủ yên” sau cái chết của hắn.
Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao đi thăm cậu thiếu niên thoát chết. Lời khai của cậu bé khiến ấn tượng về Tôn Dũng càng trở nên phức tạp. Cậu bé nói cậu bé van xin Tôn Dũng đừng giết mình, Tôn Dũng mãi cũng không ra tay. Một lần, Tôn Dũng thậm chí trói cậu bé lên “cỗ máy giết người”. Cậu bé cầu khẩn: “Anh, xin anh đừng giết em. Sau này, em sẽ phụng dưỡng anh đến già”. Nghe câu đó, Tôn Dũng liền tha cho cậu bé.
Cuối cùng, thành phố nhỏ khôi phục sự yên bình. Tuy nhiên, Tết âm lịch năm nay bị bao trùm một bầu không khí u ám chưa từng thấy.
Công việc trợ lý của Giản Dao cũng chính thức kết thúc.
Hết chương 12
PS: Đinh Mặc nói vụ án đầu tiên là vụ án đơn giản nhất, giải quyết nhanh nhất, dựa theo một vụ án có thật ở Trung Quốc. Tội phạm là tên giết người hàng loạt Hoàng Dũng.
Hoàng Dũng (29 tuổi), người huyện Bình Dư. Hắn cải tạo máy làm mỳ sợi thành “cỗ máy giết người” và đặt tên là “Ngựa gỗ trí năng”. Từ tháng 9.2001 đến tháng 11.2003, Hoàng Dũng đến các quán bar, quán chơi game, phòng chiếu phim dụ dỗ và lừa đảo thanh thiếu niên tới nhà mình. Hắn chuốc say nạn nhân rồi dùng “cỗ máy giết người” sát hại. Cho đến khi bị bắt, Hoàng Dũng đã giết chết 17 người, làm bị thương 1 người. Cuối cùng, hắn bị xử tử hình.
Bây giờ là tám chín giờ sáng, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng hội nghị. Giản Dao vẫn ngồi trong góc như thường lệ. Bạc Cận Ngôn mặc bộ comple đen thẳng tắp, bình thản đi lên bục phát biểu.
Phần lớn cảnh sát đều ở bên ngoài, đội hình cảnh chỉ còn lại mấy nhân vật cốt cán. Sau khi nghe xong báo cáo của Bạc Cận Ngôn, bọn họ sẽ triển khai cuộc lùng bắt càng chuẩn xác hơn.
Bạc Cận Ngôn nhìn xung quanh một lượt, từ tốn mở miệng:
“Hung thủ là “tội phạm có năng lực tổ chức” điển hình. Ngược lại với loại tội phạm này là “tội phạm không có năng lực tổ chức”. Loại thứ hai thường mắc chứng bệnh về phương diện tinh thần, hành vi hỗn loạn, không có kế hoạch. Còn hung thủ của chúng ta đầu óc tỉnh táo, lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chu đáo, mục tiêu rõ ràng. Tuy nhiên, “tội phạm có năng lực tổ chức” và “tội phạm IQ cao” không cùng một khái niệm. Hung thủ của chúng ta chỉ là người bình thường.
Hắn biến thanh thiếu niên thành vật hy sinh của “cỗ máy giết người”, ảo tưởng có thể kiểm soát sự sống chết của người khác. Hiện tại, tôi vẫn chưa biết sự hoang tưởng của hắn được hình thành như thế nào, nhưng hắn sinh sống tại thành phố này, ảo tưởng của hắn rõ ràng xa rời hiện thực. Khi các anh tìm đến nhà hắn, có lẽ các anh sẽ thu được một lượng lớn sách vở, đĩa phim bạo lực.
Tâm lý biến thái không phải hình thành trong ngày một ngày hai. Hung thủ luôn có ảo tưởng nhưng không thể thực hiện, khiến hắn bị giày vò một thời gian dài. Vì vậy trong quá trình dụ dỗ nạn nhân, hắn có thể thể hiện tài năng ăn nói xuất sắc, nhưng trong thực tế cuộc sống, hắn ngược lại trầm mặc kiệm lời, gần như không có bạn bè, càng không có người yêu. Bởi vì hắn xa rời quần chúng, công việc không thuận lợi nên tâm lý của hắn càng trở nên u ám.
Tôi tin trước khi giết người, hắn đã từng “thí nghiệm” trên động vật. Đối tượng là chó mèo hoang, hoặc vật nuôi nhà hàng xóm. Có lẽ các anh sẽ tìm thấy manh mối và dấu vết ở gần nhà hắn.
Hung thủ bắt đầu gây án từ tháng một năm ngoái, nguyên nhân có lẽ bị một sự kích thích nào đó. Ví dụ công việc hoặc cuộc sống gặp trắc trở nghiêm trọng. Căn cứ vào trình độ gây án ổn định và liên tục trong một năm qua, tôi càng nghiêng về khả năng hung thủ gặp hạn trong cuộc sống hơn, ví dụ quan hệ với người nhà xấu đi, hoặc có người qua đời…nên mới thúc đẩy hắn giết người.
Trong quá trình lùng bắt, các anh hãy lưu ý, hung thủ tương đối thông minh nhanh nhạy. Xét về mặt ảo tưởng bạo lực của hắn, nhiều khả năng hắn có khả năng và ý thức phản trinh sát nhất định…”
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc.
Những người cảnh sát đều đi hết, phòng hội nghị trống không trong giây lát. Giản Dao thu dọn đồ, hỏi Bạc Cận Ngôn: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác, thần sắc anh lộ vẻ sảng khoái: “Nghỉ ngơi.”
Hai người vừa đi ra cổng cục cảnh sát liền nhìn thấy Giản Huyên đứng cách đó mấy mét. Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Chị…Đại Thần!”
Giản Dao cười hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Giản Huyên đáp: “Mấy ngày chị không về nhà, mẹ cử em đến xem tình hình.”
Trong lúc hai chị em nói chuyện, Bạc Cận Ngôn yên lặng đứng một bên. Qua khóe mắt, Giản Dao thấy sắc mặt anh không một chút biểu cảm. Hôm nay anh diện comple chỉnh tề, lại có gương mặt trắng trẻo tuấn tú, tuy không đeo khẩu trang nhưng đứng ngoài đường vẫn thu hút sự chú ý của người qua đường.
Giản Huyên cũng lén liếc anh vài cái, đồng thời nói với Giản Dao: “Chị ăn sáng chưa?”
Giản Dao đáp: “Chưa.”
Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới lên tiếng: “Đi thôi!”
Giản Dao và Giản Huyên cùng ngoảnh đầu, thấy anh sải bước dài đi về một hướng, thân hình cao lớn giống một cái cây thẳng tắp.
“Anh hãy cùng đi ăn sáng với chúng tôi, có sủi cảo nhân cá đấy.”
Dãy hàng quán ăn sáng ở bến cảng đông đúc nhộn nhịp, khói bốc nghi ngút.
Ba người ngồi tại cái bàn trong góc. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, cô nhân viên phục vụ bình thường hay cất giọng lanh lảnh trở nên rất khách sáo: “Các anh chị…muốn gọi món gì?”
Đồ ăn sáng được đưa lên, Bạc Cận Ngôn cầm đũa ăn ngay. Động tác của anh vừa tao nhã vừa tập trung. Giản Dao và Giản Huyên trò chuyện rôm rả, trong khi anh không có hứng thú tán gẫu.
Đến khi Giản Dao định thần, bát sủi cảo trước mặt anh đã hết nhẵn. Đáy mắt anh ẩn hiện ý cười.
Giản Dao ngập ngừng: “Anh…còn muốn ăn thêm không?”
“Cám ơn em.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ăn xong bát thứ hai, anh thong thả cầm tờ giấy ăn lau miệng, uống chai nước khoáng Giản Dao đưa rồi tiếp tục ngồi thẳng người chờ đợi.
Giản Huyên lén lút bấm tin nhắn, đưa cho Giản Dao đọc: “Chị, bộ váy này có đẹp không?”
Giản Dao liếc qua, trên màn hình xuất hiện dòng chữ: Hóa ra Đại Thần là người ham ăn.
Sắc mặt Giản Dao vẫn thản nhiên như không, cô trả điện thoại cho em gái: “Từ trước đến nay em luôn có mắt nhìn.”
Giản Huyên cười híp mắt cầm điện thoại, cô ngẩng đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Đại Thần, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Được.”
“Gần một năm trước, em tình cờ đi qua nhà anh. Em hình như nhìn thấy một người đàn ông gầy guộc, bộ dạng tương đối đáng sợ ở trong nhà anh. Người đó là ai vậy?”
Giản Dao cũng ngoảnh đầu quan sát Bạc Cận Ngôn.
Trên mặt anh vẫn không một chút biểu cảm: “Là tôi.”
Hai chị em ngẩn người.
Ăn sáng xong, Bạc Cận Ngôn tự đi về ngôi biệt thự. Hai chị em Giản Dao về nhà, Giản Dao lê tấm thân mệt mỏi đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, cô bắt gặp Giản Huyên đang nằm thẳng cẳng trên giường của cô, thất thần dõi mắt lên trần nhà. Giản Dao nằm xuống cạnh em gái, cô nhắm mắt, thở dài một tiếng đầy dễ chịu.
Giản Huyên xoay người: “Chị…”
“Ừ.”
“Chị nói xem…” Giản Huyên cất giọng dè dặt: “Có phải Bạc Cận Ngôn hút thuốc phiện không?”
Giản Dao lập tức mở mắt nhìn em gái: “Sao em lại nghĩ như vậy? Có lẽ trước đây anh ấy bị ốm.”
Giản Huyên nói: “Bệnh nặng đến mức nào chứ? Tại chị chưa thấy bộ dạng trước đây của anh ta nên không biết. Tuy chỉ liếc qua nhưng em vẫn có ấn tượng anh ta gầy như bộ xương khô, chắc chắn sử dụng ma túy. Tất nhiên, em vẫn rất sùng bái Đại Thần nhưng bây giờ ngẫm nghĩ mới thấy, loại thiên tài như anh ta quá xa vời, quá khác người, cả ngày tiếp xúc với tội phạm giết người, luôn cô đơn lạnh lẽo một mình. Anh ta có diện mạo như playboy, bên trong mục nát thối rữa cũng không biết chừng…”
Giản Dao chau mày, Giản Huyên lại nói tiếp: “Chị, tốt nhất chị hãy giữ khoảng cách với anh ta, chị nên cẩn thận thì hơn.”
Giản Dao hơi ngây ra khi bắt gặp ánh mắt lo lắng và cảnh giác của em gái. Đầu óc cô vụt qua gương mặt tuấn tú và cao ngạo của Bạc Cận Ngôn, cùng đôi mắt quyết đoán đầy ý cười của anh.
Giản Huyên nói đúng, anh quả là cô độc và khác người. Hồi sáng hai chị em cô đứng ở cổng cục cảnh sát, những người cảnh sát đi qua nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, trong mắt họ có sự kính nể và hiếu kỳ, nhưng không một ai tiến lại gần anh. Bạc Cận Ngôn cũng chẳng để ý đến ai, thần sắc vô cùng lãnh đạm.
Đại Thần đến thành phố nhỏ, có lẽ mọi người đều cảm thấy, anh và bọn họ không cùng một thế giới.
Tuy nhiên, rõ ràng mọi người xung quanh, bao gồm cả Giản Huyên đều không hiểu rõ con người anh. Nếu họ cũng giống cô, được chứng kiến vẻ mặt tiều tụy của anh, chứng kiến anh mặc đồ ngủ đi chân đất, bên cạnh còn có một con rùa lớn…chắc họ sẽ không cảm thấy anh quá thần bí hoặc xa xôi như bây giờ.
Giản Dao không phủ nhận suy đoán của Giản Huyên,. Cô nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đồng thời mở miệng: “Chị cảm thấy trong mối quan hệ với người khác, chúng ta đừng phức tạp hóa vấn đề mà hãy tin vào trực giác của mình.
Trong suốt cuộc đời, chúng ta gặp không biết bao nhiêu người, người như anh ấy cả vạn mới may ra có một. Tuy anh ấy hơi kỳ quặc nhưng chị có thể cảm nhận được, anh ấy là một người ở đâu cũng tỏa sáng, không phải vì ngoại hình mà là tư tưởng của anh ấy. Bây giờ chị có cơ hội cùng anh ấy cứu sống của người khác. Sự việc này chắc không xảy ra lần thứ hai trong cuộc đời chị. Chị cảm thấy rất tốt. Dù chỉ mấy ngày, nhưng nó rất có ý nghĩa đối với chị. Như vậy là đủ rồi.”
Giản Huyên nhìn gương mặt trầm tĩnh và ôn hòa của chị gái. Cô ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
Giản Dao ở nhà nghỉ ngơi một tối, sáng sớm ngày hôm sau, cô lại đi ngôi biệt thự.
Phía cảnh sát vẫn không có tin tức nên cô chẳng có việc gì để làm. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh lặng như thường lệ, cũng không biết Bạc Cận Ngôn đã thức giấc hay chưa?
Giản Dao mở máy vi tính, làm nốt công việc dịch thuật còn lại.
Giản Dao đang chuyên tâm làm việc, đột nhiên có một bàn tay lớn thò ra, che màn hình laptop của cô.
Giản Dao chau mày, thấy Bạc Cận Ngôn đang đứng trước mặt cô. Anh mặc áo sơ mi và quần âu, đôi mắt dài hơi nhướng lên: “Bây giờ em phải làm một việc khác.”
Giản Dao giật mình: “Anh nói đi.”
Bạc Cận Ngôn: “Hết cá rồi.”
Giản Dao: “Vậy sao?”
Cô mở tủ lạnh kiểm tra, quả nhiên bên trong không còn hàng tồn.
Lúc Giản Dao mở hết các ngăn tủ lạnh, Bạc Cận Ngôn nhàn rỗi đứng bên bàn bếp uống sữa.
Giản Dao ngẫm nghĩ, mở miệng: “Hay là hôm nay tôi dạy anh câu cá? Tôi sẽ dạy anh từ kỹ xảo từ làm mồi câu đến móc mồi và kéo cần. Như vậy sau này anh có thể tự mình…”
“Không thể.” Bạc Cận Ngôn cắt ngang lời cô: “Tôi không thích câu cá, nên chẳng hơi đâu lãng phí thời gian vào việc này.”
Giản Dao: “…Hay là như vậy đi, trước khi quay về thành phố B, tôi sẽ ra bờ sông tìm ngư dân, nhờ người đó đưa cá tươi đến đây cho anh?”
Giản Dao nghĩ Bạc Cận Ngôn sẽ đồng ý. Nào ngờ anh cất giọng thản nhiên: “Không cần, em mau đi câu đi.”
Ánh nắng của mùa đông rất chan hòa, Giản Dao một mình ngồi bên bờ suối, giúp Bạc Cận Ngôn bổ sung kho dự trữ ngắn ngày.
Cô đoán, Bạc Cận Ngôn từ chối đề nghị để ngư dân mang cá đến nhà, có lẽ do anh không thích người lạ đặt chân vào ngôi biệt thự. Tuy nhiên cô cũng không lo lắng cho anh, vì mọi chuyện còn có Phó Tử Ngộ.
Giản Dao vốn thích câu cá nên cô rất hăng say. Câu đến buổi chiều, nhìn hai cái xô đầy cá, Giản Dao thu dọn dụng cụ câu cá, gọi điện thoại cho Bạc Cận Ngôn: “Anh hãy tự mình đến xách cá về.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ra bờ suối. Nhìn thấy đống cá, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt thân thiện thêm mấy phần.
Ánh chiều tà bao phủ khắp không gian, hai người đi theo con đường nhỏ trong rừng cây về ngôi biệt thự. Hai tay Bạc Cận Ngôn xách hai xô cá, bước đi vẫn bình ổn mạnh mẽ. Từ đằng sau, thân hình anh càng lộ rõ đôi vai rộng, thắt lưng gọn gàng và đôi chân dài.
Tất nhiên, dáng người anh thuộc dạng hơi gầy.
Giản Dao mở miệng hỏi: “Trước đây tại sao anh gầy như vậy? Tôi hiếu kỳ nên mới hỏi anh, anh không muốn trả lời cũng không sao.”
“Tôi bị bệnh.” Giọng nói anh vẫn trầm thấp đầy từ tính, tựa hồ không một chút xao động.
“Ờ, bây giờ anh đã khỏi bệnh chưa?”
Bạc Cận Ngôn đáp rất nhanh: “Em hỏi câu thừa. Nếu không khỏi, bây giờ em chỉ nhìn thấy một thi thể mà thôi.”
Giản Dao giật mình, hóa ra anh bị bệnh rất nặng. Cô vô ý thức thở phào nhẹ nhõm, may mà anh đã bình phục.
Đi một đoạn, Giản Dao lại hỏi: “Tại sao con rùa của anh gọi là “Trầm Mặc?”
Lần này, Bạc Cận Ngôn không trả lời ngay. Đi vài bước anh mới lên tiếng: “Tôi không biết, không phải tôi đặt tên cho nó.”
Giản Dao ngẩn người: “Hả?” Cô không hỏi tiếp, lại nghe anh cất giọng lãnh đạm: “Là mẹ tôi đặt.”
Giản Dao hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên, đây không phải đề tài nhẹ nhõm. Cô từng nghe nói, mẹ Bạc Cận Ngôn qua đời từ khi anh còn nhỏ. Thảo nào một người lập dị như anh lại nuôi một con rùa.
Giản Dao cũng là người mất cha từ nhỏ. Trầm mặc trong giây lát, cô không tiếp tục đề tài này, mà hỏi: “Anh thử đoán xem, bọn họ mất bao lâu mới có thể bắt được hung thủ?”
Giọng nói Bạc Cận Ngôn đầy ý cười, nhưng là ý cười ngạo mạn: “Tôi không biết. Nhưng nếu đến ngày mai họ vẫn không bắt được hung thủ, tôi chỉ có thể kết luận, tốc độ của bọn họ thật đáng buồn.”
Chương 12
Mùa đông ở phương nam tuy lạnh thấu xương nhưng cũng ngắn ngủi như người khách qua đường vội vã.
Còn vài ngày nữa là đến Tết âm lịch, nhiệt độ đã dần tăng lên. Sau khi tuyết tan hết, cả thành phố nhỏ trở nên sạch sẽ và ấm áp. Trên đường phố tràn ngập ánh nắng, người qua lại tấp nập ở khắp mọi nơi.
Giản Dao chậm rãi đi bộ trên hè phố. Tâm trạng của cô không nhẹ nhõm như những người khác.
Bạc Cận Ngôn nói chậm nhất tối ngày hôm nay sẽ bắt được tội phạm. Kể từ khi mở mắt đến giờ, Giản Dao luôn ở tình trạng căng thẳng hồi hộp.
Trong thành phố đã xuất hiện tin đồn về kẻ giết người. Giản Dao mấy lần bắt gặp mọi người tụ tập bàn tán, ai nấy đều tỏ ra bất an.
“Nghe nói thằng đó chuyên giết các cậu bé!”
“Hắn không phải là con người. Cũng không biết công an có thể bắt được hắn.”
“Sau này không thể để trẻ con ra ngoài một mình.”
…
Hôm nay, Giản Dao sang nhà bố dượng ăn trưa. Vừa đi đến cổng khu tập thể, máy di động của cô đổ chuông.
Là Lý Huân Nhiên gọi tới. Giản Dao giật mình thon thót.
“Giản Dao! Bọn anh đã tìm thấy đứa trẻ rồi.” Đầu kia điện thoại có tiếng gió thổi, ngữ điệu của Lý Huân Nhiên hết sức nặng nề: “Thằng bé vẫn chưa chết, đang trên đường đưa đi bệnh viện. Nhưng hung thủ đã bỏ trốn, bọn anh đang lùng bắt hắn.”
Giản Dao lập tức vẫy taxi, đồng thời gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.
Có lẽ đêm qua ngủ muộn, giọng nói của anh mang âm mũi khàn khàn. Nhưng sau khi nghe cô thông báo, anh lập tức cất giọng vui vẻ: “Ờ…tôi sẽ đến ngay. Em hãy nói với bọn họ, không được sờ mó đến hiện trường phạm tội của tôi.”
Giản Dao nhanh chóng đến chợ nông sản. Theo địa chỉ Lý Huân Nhiên cung cấp, hung thủ sống trong một ngõ nhỏ hẻo lánh ở đằng sau chợ nông sản.
Chợ nông sản luôn đóng cổng vào buổi trưa. Nhưng bây giờ gần đến Tết, người ra vào vẫn tấp nập. Giản Dao đi tới khu vực bán cá. Do cá tươi đã bán hết từ lâu nên khu vực này khá vắng vẻ. Cô đứng ở lối đi có dãy tủ kính chứa đầy nước để đợi Bạc Cận Ngôn. Khi anh đến nơi, cô và anh sẽ cùng đi hiện trường phạm tội.
Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, không khí tràn ngập mùi tanh của thủy sản. Giản Dao chờ một lúc, đột nhiên nhìn thấy một đám người hỗn loạn ở phía trước.
***
Lúc gọi điện thoại cho Giản Dao, Lý Huân Nhiên đang lái chiếc xe cảnh sát, phóng như bay đến chợ nông sản.
Người phát hiện ra manh mối là mấy cảnh sát khu vực. Theo mô tả của người dân sống ở đó, chủ một cửa hàng ngũ kim nhỏ cạnh chợ nông sản tên Tôn Dũng phù hợp với chân dung tội phạm do Bạc Cận Ngôn phác họa. Theo thông lệ, cảnh sát khu vực tìm đến tận nơi xem xét tình hình nhưng bọn họ gõ cửa một hồi, bên trong không có người trả lời. Tuy nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng động lạ từ trong nhà vọng ra ngoài.
Cứu người không thể chậm chễ, cảnh sát khu vực lập tức phá cửa vào nhà. Bọn họ liền nhìn thấy một thiếu niên bị trói ở góc phòng, cậu bé ra sức đập thân thể xuống nền đất.
***
Nhận được tin tức, Lý Huân Nhiên liền xin chỉ thị của đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Anh bảo cảnh sát khu vực canh gác tại chỗ, đề phòng hung thủ bất thình lình trở về nhà. Lý Huân Nhiên cũng thông báo cho những người cảnh sát ở khu vực gần đó lập tức đến hiện trường. Tuy nhiên, anh có linh cảm, hành động cứu người nhiều khả năng đã “đánh rắn động cỏ”.
Lý Huân Nhiên đến chợ nông sản sớm hơn Giản Dao một lúc. Anh nhanh chóng đi xuyên qua chợ, tới cửa sau để tới nhà Tôn Dũng. Nơi này rất đông người qua lại, vừa chật chội vừa ồn ào náo nhiệt. Đang đi theo dòng người, Lý Huân Nhiên đột nhiên đứng lại. Khóe mắt anh bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi có chiều cao trung bình và thân hình gầy gò lẫn vào đám đông bên tay phải. Người đàn ông cúi đầu rảo bước nhanh về phía sau. Hắn bỏ một tay vào túi quần, trong túi nổi cục, bàn tay còn lại của hắn trống không. Ngoài ra, thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng cảnh giác và căng thẳng.
Lý Huân Nhiên làm cảnh sát hình sự mấy năm nên đã rèn luyện được sự nhạy bén. Anh âm thầm quay người, lặng lẽ bám theo đối tượng từ khoảng cách mười mấy bước. Anh đồng thời gọi điện thông báo cho đồng nghiệp trấn giữ ở các lối ra của ngôi chợ.
Ai ngờ vừa đi một đoạn, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên quay đầu. Lý Huân Nhiên bình thản dừng lại trước một quần bán rau giả vờ làm người đi chợ. Đến khi anh ngẩng đầu, người đàn ông trẻ tuổi đã biến mất.
Anh đã để mất dấu đối tượng!
Đầu óc Lý Huân Nhiên xoay chuyển rất nhanh. Anh lập tức hét lớn: “Tôn Dũng! Đứng lại!”
Quả nhiên trong đám đông có một hình bóng bất thình lình dừng bước. Sau đó hắn co giò bỏ chạy. Lý Huân Nhiên liền đuổi theo, mở miệng hét lớn tiếng: “Cảnh sát đây! Tránh đường!”
Khu vực này tương đối đông người. Lý Huân Nhiên và kẻ tình nghi trong lúc chạy va đập lung tung. Tôn Dũng rút một con dao găm từ túi quần, khiến người đi bộ sợ hãi dạt sang hai bên, chừa một lối đi cho hắn. Lý Huân Nhiên thấy vậy gầm lên: “Muốn chết à!” Anh càng ra sức chạy nhanh hơn.
Cuộc rượt đuổi nhanh chóng tới khu vực thủy sản. Nơi này vắng vẻ, lại rất gần cổng lớn. Tôn Dũng quen thuộc địa hình trong chợ nông sản, hắn luồn lách mà không gặp trở ngại. Khoảng cách giữa hắn và Lý Huân Nhiên ngày càng lớn.
Đúng lúc này, Lý Huân Nhiên bỗng dưng nhìn thấy một hình bóng đứng sau quầy bán thủy sản ở phía trước. Mọi người xung quanh đã trốn ra xa từ lâu, không ai dám mạo hiểm xông lên chặn Tôn Dũng. Nhưng người đó vẫn đứng yên một chỗ bất động.
***
Giản Dao nhìn thấy một người đàn ông cầm dao vượt qua đám đông từ phía xa chạy tới. Sau lưng hắn mười mấy mét có một người đang truy đuổi, người đó chính là Lý Huân Nhiên.
Mấy ông chủ bán thủy sản đều lùi lại phía sau, dè dặt theo dõi. Một người gọi Giản Dao: “Cô gái, mau đứng tránh xa ra, cảnh sát đang bắt tội phạm đấy.”
Giản Dao quan sát kỹ gương mặt Tôn Dũng. Cô thật sự có cảm giác, hắn chính là đối tượng Bạc Cận Ngôn mô tả.
Bộ não Giản Dao hiện lên hình ảnh cùng Bạc Cận Ngôn tiến hành cuộc thí nghiệm vào buổi tối hôm đó. Tuy chỉ là người giả nhưng bị lưỡi dao cắt thành ba khúc, cô cũng đủ cảm thấy kinh hoàng. Vậy mà dưới lưỡi dao của người đàn ông này là thanh thiếu niên non nớt.
***
“Dao Dao, con đừng nghe mẹ con. Công việc của người cảnh sát tuy vất vả mệt mỏi, nhưng bắt kẻ xấu là chuyện bố thích làm nhất.”
Giản Dao chỉ thất thần một vài giây. Cô ngẩng đầu, đưa mắt về phía cổng chợ nông sản, bên ngoài là đường phố sầm uất. Hôm nay cô mặc áo lông vũ mỏng, cô đội mũ và kéo khóa lên cao, gần như che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Sau đó, Giản Dao cầm một cây gậy gỗ lớn ở bên dưới tủ kính chứa nước. Đó là cây gậy người bán hàng thường dùng để đập cá.
Cô nắm chặt cây gậy, đứng bên cạnh tủ kính chứa nước, nhìn hai người đàn ông mỗi lúc một tiến lại gần gần.
“Cô gái! Cô định làm gì vậy?” Ông chủ quầy cá cất giọng lo lắng.
“Cô ấy định bắt tội phạm! Dũng cảm thật đấy!”
Giản Dao không bận tâm đến bọn họ. Cô tập trung theo dõi Tôn Dũng đang chạy đến lối đi hẹp và dài ở khu vực bán thủy sản. Nhịp tim trong lồng ngực Giản Dao dường như tăng tốc theo bước chân của hắn. Khi Tôn Dũng còn cách vài bước, cô liền giơ cao cây gậy gỗ, đập mạnh vào tủ kính chứa nước…
Một tiếng động lớn vang lên, tủ kính cao bằng nửa thân người vỡ tan. Nước trào ra như thác lũ, mảnh thủy tinh, bơm dưỡng khí, cả mấy con cá sống đổ ập xuống người Tôn Dũng đúng lúc hắn chạy đến.
Tôn Dũng có phản ứng rất nhanh, giơ tay ôm đầu. Nhưng nửa bể nước dội vào người hắn, cộng thêm mặt đất trơn ướt, hắn lại chạy nhanh nên trượt chân ngã sõng soài xuống đất.
Lý Huân Nhiên ở đằng sau giật mình, anh liếc qua Giản Dao, bước chạy càng nhanh hơn. Ở bên này, Tôn Dũng chỉ nằm bò trên mặt đất vài giây. Hắn chống tay định đứng dậy, đồng thời ngoảnh gương mặt hung ác về phía Giản Dao.
Giản Dao lập tức lùi lại phía sau vài bước.
Tôn Dũng chỉ liếc cô một cái rồi lại quay đầu, lảo đảo đứng dậy để tiếp tục chạy trốn. Tuy nhiên, mặt đất đầy mảnh thủy tinh, hai tay và chân hắn đều bị thương, nên hắn nhất thời đứng không vững.
Giản Dao đứng yên lặng quan sát Tôn Dũng, cô biết hắn không thể chạy thoát.
Đột nhiên có người từ đằng sau đoạt mất cây gậy gỗ trong tay Giản Dao.
Giản Dao quay đầu, liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn quen thuộc không biết xuất hiện từ lúc nào. Anh sải bước dài tiến lại gần Tôn Dũng, trong tay anh là cây gậy gỗ của cô.
Chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Giản Dao. Bạc Cận Ngôn mặc bộ comple chỉnh tề, bình tĩnh giơ cây gậy, nhằm trúng gáy Tôn Dũng giáng xuống…
Một tiếng “bụp” vang lên, Tôn Dũng lại một lần nữa ngã xuống đất. Chỉ là lần này, hai mắt hắn nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Giản Dao ngẩn người nhìn Bạc Cận Ngôn ném cây gậy xuống đất, sau đó anh phủi tay, rút một tờ giấy ăn trong túi áo lau tay, bộ dạng của anh điềm nhiên như không.
Lúc này, Lý Huân Nhiên cũng chạy đến nơi. Anh ngồi xổm xuống cạnh Tôn Dũng, quan sát tỉ mỉ một lượt. Lý Huân Nhiên ngẩng đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Tại sao anh đánh ngất hắn?”
“Không đánh ngất, lẽ nào tôi bay người hạ gục hắn như cảnh sát hình sự các anh?” Bạc Cận Ngôn đáp.
Lý Huân Nhiên lại ngoảnh đầu nói với Giản Dao: “Em làm tốt lắm!”
Bạc Cận Ngôn cũng quay đầu, nhướng mày chất vấn cô: “Tại sao em không trực tiếp đánh ngất đối tượng? Hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy, em chỉ cần nhẹ nhàng vung gậy là có thể hạ gục hắn.”
Giản Dao cởi mũ, kéo cổ áo xuống thấp. Cô gật đầu với Lý Huân Nhiên, sau đó chỉ liếc qua Bạc Cận Ngôn mà không lên tiếng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa ra tay đánh người bao giờ, thậm chí đến mắng chửi cũng chưa từng, sao cô có thể nghĩ đến chuyện vung gậy đánh tội phạm?
Cảnh sát nhanh chóng ập đến, áp giải Tôn Dũng đi mất. Ngõ nhỏ ở gần nhà hắn bị xe cảnh sát bao vây. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao chui qua sợi dây phong tỏa, đi đến cửa nhà Tôn Dũng.
Giản Dao đột nhiên dừng bước: “Khoan đã.”
Cô nhận ra xe của Lý Huân Nhiên. Giản Dao tiến lại gần, một tay mở cốp sau, lấy hộp thuốc cứu thương ra ngoài, mới xòe bàn tay phải.
Mu bàn tay phải của cô bị hai mảnh vụn thủy tinh cắm vào. Tuy vết thương không sâu nhưng rất đau. Cô đứng bên cạnh xe ô tô, dùng cái nhíp gắp mảnh vụn thủy tinh, sau đó bôi cồn rồi lấy ra miếng băng dán y tế.
Lúc Giản Dao làm những việc này, Bạc Cận Ngôn bỏ tay vào túi áo, đứng đối diện cô.
Dưới ánh nắng chan hòa, cánh tay Giản Dao mảnh mai trắng nõn. Mu bàn tay xuất hiện hai vết thương nhỏ bôi cồn i-ốt trông rất nổi bật.
Giản Dao giơ tay ra trước mặt Bạc Cận Ngôn, rồi đưa miếng băng y tế cho anh: “Giúp tôi.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, mới giơ tay nắm cổ tay cô.
Tuy anh thường ăn nói độc địa lại không có lòng kiên nhẫn, nhưng vào thời khắc anh chau mày dán miếng băng y tế vào tay Giản Dao, động tác của anh hết sức nhẹ nhàng. Anh nắm cổ tay cô trong lòng bàn tay lớn của mình, năm ngón tay Giản Dao chạm vào cổ tay anh, phảng phất cảm nhận thấy làn da lạnh lẽo của anh.
“Đừng gãi tôi.” Bạc Cận Ngôn đột nhiên cất giọng trầm trầm.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đâu có gãi anh?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mày liếc Giản Dao, anh nhanh chóng buông tay cô, quay người bước đi: “Mau vào xem hiện trường, chậm trễ như vậy, hiện trường không còn tươi mới nữa.”
Giản Dao nhìn miếng băng y tế ngay ngắn trên mu bàn tay cô, lập tức đi theo anh.
…
Nhà của Tôn Dũng nằm ở tầng một, là một căn hộ độc lập. Đồ đạc trong nhà cũ kỹ, ánh sáng tối mờ mờ. Lúc bọn họ đi vào, nhân viên giám định đã hoàn tất công việc ở hiện trường.
Người cảnh sát khu vực trẻ tuổi đến hiện trường sớm nhất báo cáo với Bạc Cận Ngôn: “Đúng như anh nhận định, chúng tôi tìm thấy “cỗ máy giết người” trong một căn phòng ngủ. Ngoài ra còn có nhiều đĩa phim bạo lực đẫm máu. Chúng tôi cũng phát hiện rất nhiều vết máu đã được tẩy rửa trên mặt đất.”
Bạc Cận Ngôn cùng Giản Dao đi đến chỗ đặt “cỗ máy giết người”. Trùng khớp với suy đoán của Bạc Cận Ngôn, “cỗ máy” này sơ sài hơn “cỗ máy” của anh, nhưng lưỡi dao ánh lên tia sáng xanh, trông có vẻ rất sắc bén.
Giản Dao cầm máy ảnh do Bạc Cận Ngôn mang đến. Vừa định chụp ảnh, cô liền nhìn thấy anh cởi áo khoác ngoài, nằm ngang người dưới lưỡi dao.
“Anh làm gì vậy?”
Bạc Cận Ngôn nhắm mắt, cất giọng trầm ấm du dương như nốt nhạc: “Tôi đang cảm nhận.”
Giản Dao buông thõng máy ảnh, đúng là hết nói nổi. Cuối cùng, cô lại giơ máy ảnh, chụp cho anh mấy tấm ảnh đặc biệt.
Bạc Cận Ngôn bỗng dưng đứng dậy, mỉm cười nhìn Giản Dao, đôi mắt anh sáng lấp lánh như sao trên trời.
Giản Dao ngẩn người, cổ tay cô lại một lần nữa bị anh nắm chặt. Bàn tay anh vừa mát lạnh vừa trơn láng, cũng rất mềm mại. Tim Giản Dao đập thình thịch. Cô nhanh chóng bị Bạc Cận Ngôn kéo đến trước mặt anh.
“Anh làm gì vậy?” Giản Dao nhìn anh chằm chằm.
Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời: “Tôi cao quá, chiều cao của em tương đương bọn trẻ, em hãy nằm xuống dưới đó để tôi quan sát một lúc.”
Giản Dao giật khỏi tay anh, lùi lại phía sau mấy bước, kiên quyết nới rộng khoảng cách với anh.
Lúc này, người cảnh sát khu vực trẻ tuổi cầm máy ảnh tiến lại gần, nhíu mày nói với Bạc Cận Ngôn: “Giáo sư Bạc, tôi phát hiện thấy chữ viết bằng máu dưới gầm giường tội phạm.”
Bạc Cận Ngôn cầm máy ảnh xem, anh nhất thời im lặng. Giản Dao cũng thò đầu, chỉ thấy trên màn hình là một dãy chữ số không có quy luật.
“Chỗ khác có không?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
Người cảnh sát đáp: “Chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra toàn bộ ngôi nhà này.”
Bạc Cận Ngôn trả máy ảnh cho anh ta: “Sau khi kiểm tra, hãy cho tôi biết kết quả.”
Giản Dao thầm nghĩ, tên Tôn Dũng mắc bệnh hoang tưởng giết người, những con số này không biết chừng là mật mã liên quan đến ảo tưởng của hắn. Bạc Cận Ngôn từng nói, sau khi bắt được tội phạm, anh sẽ nói chuyện với hắn để tìm hiểu thế giới nội tâm của hắn. Những con số này có thể là một phương diện phản ánh nội tâm của hắn.
Tuy nhiên, Giản Dao không bao giờ ngờ tới, hai ngày sau, cô nhận được tin từ trại giam, Tôn Dũng phát bệnh trong nhà tù, hắn bị sốt cao, dù được cấp cứu nhưng hắn vẫn không giữ nổi mạng sống. Hóa ra hắn mắc bệnh hiểm nghèo từ lâu.
Tội ác, sự hoang tưởng, cỗ máy giết người và những con số thần bí của Tôn Dũng cũng “ngủ yên” sau cái chết của hắn.
Bạc Cận Ngôn dẫn Giản Dao đi thăm cậu thiếu niên thoát chết. Lời khai của cậu bé khiến ấn tượng về Tôn Dũng càng trở nên phức tạp. Cậu bé nói cậu bé van xin Tôn Dũng đừng giết mình, Tôn Dũng mãi cũng không ra tay. Một lần, Tôn Dũng thậm chí trói cậu bé lên “cỗ máy giết người”. Cậu bé cầu khẩn: “Anh, xin anh đừng giết em. Sau này, em sẽ phụng dưỡng anh đến già”. Nghe câu đó, Tôn Dũng liền tha cho cậu bé.
Cuối cùng, thành phố nhỏ khôi phục sự yên bình. Tuy nhiên, Tết âm lịch năm nay bị bao trùm một bầu không khí u ám chưa từng thấy.
Công việc trợ lý của Giản Dao cũng chính thức kết thúc.
Hết chương 12
PS: Đinh Mặc nói vụ án đầu tiên là vụ án đơn giản nhất, giải quyết nhanh nhất, dựa theo một vụ án có thật ở Trung Quốc. Tội phạm là tên giết người hàng loạt Hoàng Dũng.
Hoàng Dũng (29 tuổi), người huyện Bình Dư. Hắn cải tạo máy làm mỳ sợi thành “cỗ máy giết người” và đặt tên là “Ngựa gỗ trí năng”. Từ tháng 9.2001 đến tháng 11.2003, Hoàng Dũng đến các quán bar, quán chơi game, phòng chiếu phim dụ dỗ và lừa đảo thanh thiếu niên tới nhà mình. Hắn chuốc say nạn nhân rồi dùng “cỗ máy giết người” sát hại. Cho đến khi bị bắt, Hoàng Dũng đã giết chết 17 người, làm bị thương 1 người. Cuối cùng, hắn bị xử tử hình.
Bình luận facebook