Đường Nhân lén đi tới phía sau lưng anh, nhìn chằm chằm anh.
Lúc Lục Trì xoay người lại cũng là lúc Đường Nhân nhướn người tới trước, Lục Trì bị giật mình, lập tức ngã ra giường.
Đường Nhân thầm cười trộm một cái, nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nằm lên người anh.
Sức nặng của hai người bị vùi trên giường nệm.
Lục Trì không ngờ sự việc lại tiến triển đến mức này, nhất là khi cả thân thể Đường Nhân nằm đè lên người anh, da thịt chạm nhau khiến anh có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Tình huống cực kỳ nguy hiểm, giống như cái đêm anh nằm mơ.
Đường Nhân nằm trên người anh, nhịp tim Lục Trì đang đập rất nhanh, dễ dàng truyền đến bên tai Đường Nhân.
Thật sự rất đáng yêu.
Gò má cô áp lên ngực anh, nói: “Tim cậu đang đập rất nhanh nè.”
Tiếng nói chấn động trên người anh, Lục Trì cảm thấy không thể thở nổi, căng thẳng lại nói lắp: “Dậy… Dậy mau.”
“Không.” Đường Nhân lắc đầu.
Cô vươn tay sờ sờ môi anh, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn hôn cậu.”
Vừa dứt lời, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện ra mình đang nằm đúng vị trí Lục Trì vừa mới nằm.
Đường Nhân cũng không hoảng loạn, ngược lại cười tươi với anh.
Cô nhướn mày khiêu khích: “Có bản lĩnh thì hôn tớ đi.”
Bình luận facebook