• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ép Ta Thế Thân Xuất Giá, Sư Tôn Hối Hận Rồi (4 Viewers)

  • Chương 4

Ly Uyên trói ta lại, cưỡng ép đưa ta về thiên giới, để giam giữ ta, hắn đặc biệt xây dựng một cung điện mới.

Trong cung điện bố trí đầy các kết giới phức tạp, người ngoài không thể vào được.

Ngoại trừ hắn.

Hắn dịu dàng bày món ăn cho ta, như thể không hề chú ý đến sự căm hận trong mắt ta.

Ta ghét nhất là bộ dạng này của hắn, rõ ràng tay đã nhuốm đầy máu, nhưng vẫn có thể làm ra vẻ thanh cao, không nhiễm chút bụi trần.

Ta chờ thời cơ, tức giận lao tới muốn cắn đứt cổ họng hắn, nhưng bị hắn bóp cổ, đè xuống đất.

Hắn ngồi bên cạnh ta, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, tay kẹp lấy cằm ta, ngón cái xoa nhẹ trên hàm, như đang nhìn một con kiến nhỏ không biết lượng sức, giọng nói trầm thấp:

“Miểu Miểu, ba trăm năm qua, ngươi đã học thói xấu từ hắn ta.”

Ta biết sư tôn đang nói đến hành động vừa rồi của ta.

Đó là thứ ta học từ Cố Tây Từ.

Thực ra hắn ta không cho phép ta học những thứ này, hắn ta nói ta là đóa sen trong hồ gương Dao Đài.

Nhân gian thường nói “liên xuất ứ nê nhi bất nhiễm” (sen mọc từ bùn nhưng không nhiễm bẩn), hắn ta không muốn để máu của con mồi vấy bẩn lên người ta.

Nhưng khi ta thực sự săn được một con hươu nhỏ, hắn ta lại ngồi xổm trước mặt ta, cẩn thận hỏi: “Có sợ không?”

Ta nói không sợ, hắn ta liền ôm ta vào lòng, dùng tóc mai cọ vào tóc mai của ta, khen ta lợi hại, còn giỏi hơn nhiều chiến sĩ trong tộc của hắn.

Nhưng ta chẳng giỏi chút nào.

Kẻ gi/3t Cố Tây Từ đang ở ngay trước mắt, mà ta lại không thể báo thù cho hắn.

Có lẽ ta quá im lặng, ánh mắt Ly Uyên thoáng hiện vẻ hoang mang:

“Vi sư không có ý trách ngươi, sau này ngươi ở bên cạnh vi sư, vi sư sẽ dạy lại ngươi. Ngươi muốn học gì, vi sư cũng sẽ dạy, được không?”

Hắn thu tay, kéo ta ngồi lại bên cạnh hắn, nhưng vẫn dùng xích sắt khóa cổ tay ta, dùng muỗng múc một bát canh hoa sen, đưa đến trước môi ta:

“Miểu Miểu, nếm thử xem, đây là canh hoa sen mà ngươi từng thích nhất. Xem vị có còn như trước không?”

Ta cúi đầu nhìn muỗng canh hoa sen trước môi, không động, ánh mắt trở lại gương mặt hắn:

“Đừng phí công nữa, Ly Uyên Tiên Quân.”

Hắn siết chặt nắm đấm, tiếng xương kêu răng rắc: “Gọi ta là sư tôn.”

Ta phớt lờ lời hắn, đặt tay lên bụng, nụ cười chua xót nở trên môi:

“Dù ngươi không ra tay, ta không ra tay, ta cũng không sống lâu được.”

“Ngươi quên rồi sao? Ta là yêu sen trong hồ gương Dao Đài, không có nước trong hồ đó, ta không thể sống.”

Nhưng nước hồ đó, ba trăm năm ở Bắc Mạc, đã bị đốt cạn rồi.

Mặt Ly Uyên tái nhợt, hắn đứng dậy, đạp đổ bàn ăn trước mặt ta.

Thức ăn và bát canh rơi đầy đất, mặt mày hắn u ám rời đi.

Lần gặp lại hắn là bảy ngày sau, ta ôm bụng nằm co ro trên đất, hơi thở thoi thóp, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi.

Ly Uyên sắc mặt nghiêm trọng, cúi người bế ta lên, chạy vào hậu viện.

Hắn nhẹ nhàng đặt ta vào trong một hồ nước, rồi tự mình cũng nhảy vào, ôm ta, vuốt ve sau đầu ta:

“Miểu Miểu, là vi sư không tốt, quên mất ngươi không thể rời khỏi hồ nước.”

“Hồ Dao Đài và nước U Minh Giản có cùng nguồn gốc, vi sư mang nước U Minh Giản về cho ngươi, sau này ngươi ở đây dưỡng thương.”

U Minh Giản xung quanh có yêu thú canh giữ, đều là những loài hung ác.

Cố Tây Từ trước đây từng vào U Minh Giản lấy nước cho ta, bị yêu thú trong đó cắn đứt đuôi.

Trở về sợ ta buồn vì không được vuốt đuôi hắn, hắn còn nói dối rằng đuôi sẽ mọc lại.

Sau đó ta dùng củ sen tạo lại một cái đuôi cho hắn, hắn cười rạng rỡ, nâng lấy mặt ta mà hôn: “Miểu Miểu thật lợi hại.”

“Miểu Miểu?”

Ta cúi đầu, thoát khỏi vòng tay Ly Uyên, dựa vào thành hồ, chìm người xuống nước, chỉ để lộ đầu.

Dưới ánh sáng trong viện, ta mới chú ý thấy trên mặt hắn có thêm một vết cào mới, từ má kéo dài xuống khóe môi, chảy máu, vết thương chưa khép miệng.

Ly Uyên sắc mặt dịu lại: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ, vi sư không sao.”

“Thật xấu.” Ta nói.

Biểu cảm trên mặt Ly Uyên cứng lại.

Ta lập tức biến trở lại nguyên hình, khép cánh hoa lại, cuộn lá lại, không nghe, không nhìn.

Nhưng ta vẫn chú ý thấy hắn giận dữ đứng dậy, nghiền nát những tảng đá trong sân thành cát bụi.

Ta không nở hoa, Ly Uyên phát điên trong sân.

Cuối cùng, hắn ép ta biến lại thành hình người, kéo ta đến trước gương Thủy Nguyệt.

Trong gương hiện lên cảnh Cố Tây Từ bị hắn thiêu sống trong biển lửa.

Lửa lan lên y phục hắn, nuốt chửng hắn, thân hình cao lớn luôn đứng bảo vệ trước mặt ta giờ co lại trong biển lửa, xích bạc từ bốn phương tám hướng bay tới, xuyên qua tứ chi hắn, không để hắn động đậy.

Thân thể hắn run rẩy, ta biết, hắn rất đau.

Là Lang vương, Cố Tây Từ thường xuyên bị thương, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, khi ta đau lòng đến rơi nước mắt, hắn lại cười hì hì dùng cái đầu lông xù cọ vào ta.

“Ở đây đau, chỗ này cũng đau, phải để Miểu Miểu thổi mới khỏi.”

Đồng tử ta co lại, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, muốn quay đầu không nhìn nữa.

Nhưng Ly Uyên mạnh mẽ giữ cổ ta, không cho ta quay đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom