Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1009
Hai người im lặng ngồi như vậy không biết bao lâu, Ngô Hạo không quay đầu nhìn Hứa Ôn, trực tiếp nhìn chằm chằm cảnh đêm ở phía trước màn kính, như đã suy nghĩ kỹ, bỗng mở miệng hỏi: "Ôn Ôn, chúng ta thật sự không có hi vọng bắt đầu lại lần nữa sao?"
Hứa Ôn nghe được lời hắn nói, trong tròng mắt đen như mực khẽ chớp chớp, không biết do gió thổi, hay do vì nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, mà đáy mắt cô thoáng cảm thấy chua xót.
Cô không sốt ruột trả lời câu hỏi của Ngô Hạo, xem ra như đang thật sự suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, cô mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh ung dung đến kỳ lạ: "Ngô Hạo, dưới đáy lòng anh đã vốn biết, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."
Ngô Hạo rũ mi, sắc mặt bình tĩnh nhẹ gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."
Cho nên, Ngô Hạo cùng Hứa Ôn, rốt cuộc không thể hi vọng bắt đầu lần nữa.
Vừa nghĩ đến đây, đáy mắt Ngô Hạo cũng có chút chua xót, hắn an tĩnh vài giây, mới mở miệng nói: "Ôn Ôn, anh đã từng là tình yêu của em."
Cô bây giờ, không thích hắn, trong lòng cũng có người yêu.
Mà khi nghe từ miệng Ngô Hạo nói một câu như thế, đáy mắt Hứa Ôn vẫn thoáng đau, cô khắc chế cảm xúc, nhẹ gật đầu, giọng điệu thổn thức nói: "Em biết, anh là tình yêu của em, giống như lúc đó em rất rõ ràng, em cũng đã từng, là tình yêu của anh."
"Nhưng cũng chỉ có yêu, tuy lúc em bị bắt cóc là do anh sắp xếp, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh đã cứu em, nhưng cũng chỉ là cảm ơn, mà phân cảm ơn đó, không đủ để cho em và anh có thể trở lại như trước một lần nữa."
Yết hầu Ngô Hạo như bị chặn lại, chát chát, ê ẩm.
Hắn yêu cô, cô yêu hắn, bọn họ đã toàn tâm toàn ý yêu nhau, bọn hắn từng rất nghèo khổ, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc, bọn hắn vốn có thể hạnh phúc tới cùng, chỉ là sau này, hai người bọn họ đều đã thay đổi, phân tình yêu và hạnh phúc cũng theo theo gió tan mất.
Hôm nay trong lòng hai người bọn họ vẫn có đối phương như cũ, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng không thể bắt đầu yêu nhau lại lần nữa, bởi vì hắn và cô ở trên đường đời, đã rời ra nhau, đi xa nhau, cũng không có khả năng quay về.
Cô là thanh xuân của hắn, hắn cũng là thanh xuân của cô, nhưng tình yêu của bọn họ, lại chết non ở trong thời gian thanh xuân tốt đẹp tàn khốc ấy.
Có yêu, vốn cũng chỉ là có yêu, không phải thương.
Một chữ sai, cách biệt một trời một vực.
Tình xưa thôi để hoài niệm, chỉ là lúc ấy đã trở thành hão huyền.
Ngô Hạo trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng lên tiếng: "Ôn Ôn, anh có thể hỏi em một chuyện không?"
"Anh cứ hỏi." Hứa Ôn nói.
"Ôn Ôn..." Ngô Hạo dừng lại, quá một lát, mới nói câu kế tiếp, nói: "... Em, có phải đã có người yêu rồi hay không?"
Hứa Ôn đại khái không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi chuyên như vậy, vẻ mặt thoáng cả kinh giật mình.
Ngô Hạo không đợi cô mở miệng, liền lên tiếng: "Người đó, có phải là Lục Bán Thành hay không Lục Bán Thành?"
Một châm thấy máu của Ngô Hạo, khiến Hứa Ôn mới vừa ổn định tinh thần, lại trố mắt nhìn sang.
Lần này Ngô Hạo không mở miệng nữa, bầu không khí, ngoại trừ tiếng gió, cũng không còn động tĩnh khác, Hứa Ôn an tĩnh nhìn chằm chằm muôn vàn ngọn đèn đường phía trước một hồi, không che dấu bất cứ cái gì, gọn gàng dứt khoát nghiêm túc nói với Ngô Hạo, nói: Đúng vậy
Dừng một chút, cô còn nói: "Em yêu anh ấy."
Cô như sợ hắn không nghe thấy, lại cường điệu lần thứ ba: "Yêu Lục Bán Thành."
Hứa Ôn nghe được lời hắn nói, trong tròng mắt đen như mực khẽ chớp chớp, không biết do gió thổi, hay do vì nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, mà đáy mắt cô thoáng cảm thấy chua xót.
Cô không sốt ruột trả lời câu hỏi của Ngô Hạo, xem ra như đang thật sự suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, cô mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh ung dung đến kỳ lạ: "Ngô Hạo, dưới đáy lòng anh đã vốn biết, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."
Ngô Hạo rũ mi, sắc mặt bình tĩnh nhẹ gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."
Cho nên, Ngô Hạo cùng Hứa Ôn, rốt cuộc không thể hi vọng bắt đầu lần nữa.
Vừa nghĩ đến đây, đáy mắt Ngô Hạo cũng có chút chua xót, hắn an tĩnh vài giây, mới mở miệng nói: "Ôn Ôn, anh đã từng là tình yêu của em."
Cô bây giờ, không thích hắn, trong lòng cũng có người yêu.
Mà khi nghe từ miệng Ngô Hạo nói một câu như thế, đáy mắt Hứa Ôn vẫn thoáng đau, cô khắc chế cảm xúc, nhẹ gật đầu, giọng điệu thổn thức nói: "Em biết, anh là tình yêu của em, giống như lúc đó em rất rõ ràng, em cũng đã từng, là tình yêu của anh."
"Nhưng cũng chỉ có yêu, tuy lúc em bị bắt cóc là do anh sắp xếp, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh đã cứu em, nhưng cũng chỉ là cảm ơn, mà phân cảm ơn đó, không đủ để cho em và anh có thể trở lại như trước một lần nữa."
Yết hầu Ngô Hạo như bị chặn lại, chát chát, ê ẩm.
Hắn yêu cô, cô yêu hắn, bọn họ đã toàn tâm toàn ý yêu nhau, bọn hắn từng rất nghèo khổ, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc, bọn hắn vốn có thể hạnh phúc tới cùng, chỉ là sau này, hai người bọn họ đều đã thay đổi, phân tình yêu và hạnh phúc cũng theo theo gió tan mất.
Hôm nay trong lòng hai người bọn họ vẫn có đối phương như cũ, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng không thể bắt đầu yêu nhau lại lần nữa, bởi vì hắn và cô ở trên đường đời, đã rời ra nhau, đi xa nhau, cũng không có khả năng quay về.
Cô là thanh xuân của hắn, hắn cũng là thanh xuân của cô, nhưng tình yêu của bọn họ, lại chết non ở trong thời gian thanh xuân tốt đẹp tàn khốc ấy.
Có yêu, vốn cũng chỉ là có yêu, không phải thương.
Một chữ sai, cách biệt một trời một vực.
Tình xưa thôi để hoài niệm, chỉ là lúc ấy đã trở thành hão huyền.
Ngô Hạo trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng lên tiếng: "Ôn Ôn, anh có thể hỏi em một chuyện không?"
"Anh cứ hỏi." Hứa Ôn nói.
"Ôn Ôn..." Ngô Hạo dừng lại, quá một lát, mới nói câu kế tiếp, nói: "... Em, có phải đã có người yêu rồi hay không?"
Hứa Ôn đại khái không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi chuyên như vậy, vẻ mặt thoáng cả kinh giật mình.
Ngô Hạo không đợi cô mở miệng, liền lên tiếng: "Người đó, có phải là Lục Bán Thành hay không Lục Bán Thành?"
Một châm thấy máu của Ngô Hạo, khiến Hứa Ôn mới vừa ổn định tinh thần, lại trố mắt nhìn sang.
Lần này Ngô Hạo không mở miệng nữa, bầu không khí, ngoại trừ tiếng gió, cũng không còn động tĩnh khác, Hứa Ôn an tĩnh nhìn chằm chằm muôn vàn ngọn đèn đường phía trước một hồi, không che dấu bất cứ cái gì, gọn gàng dứt khoát nghiêm túc nói với Ngô Hạo, nói: Đúng vậy
Dừng một chút, cô còn nói: "Em yêu anh ấy."
Cô như sợ hắn không nghe thấy, lại cường điệu lần thứ ba: "Yêu Lục Bán Thành."
Bình luận facebook