Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1019
Trong cổ họng Quả Quả như bị gì đó chặn nghẹn ngào, làm cô có chút khó chịu.
Lực đạo người đàn ông đang nắm lấy cổ tay cô, từ từ tăng sức, trong miệng hắn gọi tên, trở nên có chút kích động: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Sau khi gọi lớn lên, Quả Quả nhận thấy giọng Lục Bán Thành hình như thay đối, cô quay đầu nhìn về phía gương mặt tuấn lãng đó, phát hiện trên gò má hắn, lại ửng hồng bất thường, mi tâm cô nhăn lại, theo bản năng vươn tay, sờ lên trán của hắn, nóng kinh người.
Khi nào hắn đã bắt đầu phát sốt rồi? Hẳn là không phải ngủ thiếp đi, mà là sốt đến hôn mê?
Quả Quả lo lắng vươn tay, lắc lắc bả vai Lục Bán Thành: "Anh Bán Thành? Anh Bán thành?"
Cô gọi vài tiếng, nhưng Lục Bán Thành đều không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng vẫn gọi tên như cũ: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Quả Quả chảy nước mắt, lại gọi Lục Bán Thành một hồi lâu, sau đó mới phản ứng, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, gọi 120.
Xe cứu thương rất nhanh đã chạy đến.
Tuy Lục Bán Thành bị sốt cao, nhưng may mà thời gian phát hiện sớm, không bị thương phổi.
Bác sĩ tiêm cho Lục Bán Thành một mũi, rồi dặn Quả Quả phải chú ý một chút, xong rời khoit phòng bệnh.
Quả Quả canh bên cạnh giường bệnh, cách một khoảng thời gian, sẽ đổi khăn đắp trán cho Lục Bán Thành.
Cả một đêm Lục Bán Thành ngủ không ngon, miệng gọi không biết bao nhiêu lần "Ôn Ôn", mãi cho đến khi ngoài cửa sổ trời sáng, rốt cục hắn mới ngừng sốt, ngủ sâu.
Tối hôm qua tới bệnh viện quá gấp, quần áo thay đổi cũng không mang, Quả Quả xem Lục Bán Thành không có việc gì, thừa dịp hắn vẫn chưa tỉnh lại, liền đi ta xi về nhà.
Lên thang máy, đến tầng trệt nhà Lục Bán Thành, cửa thang máy mở ra, Quả Quả còn chưa đi ra từ trong thang máy, thì nhìn thấy có người ngồi ở hàng hiên dưới đất, đang tựa vào vách tường nhắm mắt.
Sắc mặt cô gái tái nhợt đến dọa người, hẳn là do khóc nhiều quá, mà mắt sưng đỏ vô cùng, giống như hai cây hạch đào.
Quả Quả hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở trong thang máy một hồi lâu, mãi đến cửa thang máy sắp đóng, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng lại ấn xuống nút mở cửa một cái, rồi bước nhanh từ trong thang máy đi ra, đứng ở trước mặt Hứa Ôn, thấp giọng gọi: "Hứa tiểu thư?"
Ngồi trên hành lang lạnh lẽo khô cứng, chỉ sợ là ngủ không ngon, giọng điệu Quả Quả không lớn, nhưng Hứa Ôn rất nhanh đã mở mắt.
"Hứa tiểu thư, làm sao cô lại ngồi ở chỗ này?" Quả Quả khom người, vươn tay, kéo cánh tay Hứa Ôn, kéo cô từ dưới mặt đất đứng dậy.
Đứng vững xong, rốt cuộc Hứa Ôn mới vừa từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, cô nói trước một câu "Cảm ơn", sau đó mới gấp gáp tiếng hỏi: "Lục Bán Thành đâu?"
Cũng đúng, cô có thể tới nhà anh Bán Thành, khẳng định là tới tìm anh Bán Thành... Chỉ là, anh Bán Thành đã cầu xin cô, đừng ở trước mặt cô ấy tiết lộ bất cứ chuyện gì về hắn.
Quả Quả cắn khóe môi một cái, không nói chuyện.
Hứa Ôn nhìn vẻ mặt Quả Quả , mơ hồ đoán được cố kỵ dưới đáy lòng cô, "Tôi biết, là hắn không cho cô nói với tôi, nhưng, tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi."
Quả Quả mở to hai mắt, mặc dù còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt này, hiển nhiên đang kinh ngạc làm sao Hứa Ôn có thể biết được.
"Cô và hắn, không phải là mối quan hệ tôi cho là như thế, có đúng không?" Hứa Ôn lại mở miệng: "Cô cũng không thể không nói gì, nói cho tôi một chút thôi, trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua như thế nào?"
Lực đạo người đàn ông đang nắm lấy cổ tay cô, từ từ tăng sức, trong miệng hắn gọi tên, trở nên có chút kích động: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Sau khi gọi lớn lên, Quả Quả nhận thấy giọng Lục Bán Thành hình như thay đối, cô quay đầu nhìn về phía gương mặt tuấn lãng đó, phát hiện trên gò má hắn, lại ửng hồng bất thường, mi tâm cô nhăn lại, theo bản năng vươn tay, sờ lên trán của hắn, nóng kinh người.
Khi nào hắn đã bắt đầu phát sốt rồi? Hẳn là không phải ngủ thiếp đi, mà là sốt đến hôn mê?
Quả Quả lo lắng vươn tay, lắc lắc bả vai Lục Bán Thành: "Anh Bán Thành? Anh Bán thành?"
Cô gọi vài tiếng, nhưng Lục Bán Thành đều không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng vẫn gọi tên như cũ: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Quả Quả chảy nước mắt, lại gọi Lục Bán Thành một hồi lâu, sau đó mới phản ứng, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, gọi 120.
Xe cứu thương rất nhanh đã chạy đến.
Tuy Lục Bán Thành bị sốt cao, nhưng may mà thời gian phát hiện sớm, không bị thương phổi.
Bác sĩ tiêm cho Lục Bán Thành một mũi, rồi dặn Quả Quả phải chú ý một chút, xong rời khoit phòng bệnh.
Quả Quả canh bên cạnh giường bệnh, cách một khoảng thời gian, sẽ đổi khăn đắp trán cho Lục Bán Thành.
Cả một đêm Lục Bán Thành ngủ không ngon, miệng gọi không biết bao nhiêu lần "Ôn Ôn", mãi cho đến khi ngoài cửa sổ trời sáng, rốt cục hắn mới ngừng sốt, ngủ sâu.
Tối hôm qua tới bệnh viện quá gấp, quần áo thay đổi cũng không mang, Quả Quả xem Lục Bán Thành không có việc gì, thừa dịp hắn vẫn chưa tỉnh lại, liền đi ta xi về nhà.
Lên thang máy, đến tầng trệt nhà Lục Bán Thành, cửa thang máy mở ra, Quả Quả còn chưa đi ra từ trong thang máy, thì nhìn thấy có người ngồi ở hàng hiên dưới đất, đang tựa vào vách tường nhắm mắt.
Sắc mặt cô gái tái nhợt đến dọa người, hẳn là do khóc nhiều quá, mà mắt sưng đỏ vô cùng, giống như hai cây hạch đào.
Quả Quả hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở trong thang máy một hồi lâu, mãi đến cửa thang máy sắp đóng, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng lại ấn xuống nút mở cửa một cái, rồi bước nhanh từ trong thang máy đi ra, đứng ở trước mặt Hứa Ôn, thấp giọng gọi: "Hứa tiểu thư?"
Ngồi trên hành lang lạnh lẽo khô cứng, chỉ sợ là ngủ không ngon, giọng điệu Quả Quả không lớn, nhưng Hứa Ôn rất nhanh đã mở mắt.
"Hứa tiểu thư, làm sao cô lại ngồi ở chỗ này?" Quả Quả khom người, vươn tay, kéo cánh tay Hứa Ôn, kéo cô từ dưới mặt đất đứng dậy.
Đứng vững xong, rốt cuộc Hứa Ôn mới vừa từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, cô nói trước một câu "Cảm ơn", sau đó mới gấp gáp tiếng hỏi: "Lục Bán Thành đâu?"
Cũng đúng, cô có thể tới nhà anh Bán Thành, khẳng định là tới tìm anh Bán Thành... Chỉ là, anh Bán Thành đã cầu xin cô, đừng ở trước mặt cô ấy tiết lộ bất cứ chuyện gì về hắn.
Quả Quả cắn khóe môi một cái, không nói chuyện.
Hứa Ôn nhìn vẻ mặt Quả Quả , mơ hồ đoán được cố kỵ dưới đáy lòng cô, "Tôi biết, là hắn không cho cô nói với tôi, nhưng, tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi."
Quả Quả mở to hai mắt, mặc dù còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt này, hiển nhiên đang kinh ngạc làm sao Hứa Ôn có thể biết được.
"Cô và hắn, không phải là mối quan hệ tôi cho là như thế, có đúng không?" Hứa Ôn lại mở miệng: "Cô cũng không thể không nói gì, nói cho tôi một chút thôi, trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua như thế nào?"
Bình luận facebook