Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1032
Lúc Lâm Điềm Điềm nói đến chủ đề thứ ba, Tô Tình trầm mặc nửa ngày cuối cùng cũng nhẹ nhàng quay đầu nói nhỏ vào tai Lâm Điềm Điềm: “Chị đi vệ sinh một chút.”
Lâm Điềm Điềm đang nói chuyện vui vẻ với Tần Gia Ngôn nên chỉ gật đầu lung tung một cái, cũng chẳng trả lời cô.
Tô Tình đứng lên, nhìn về phía Gia Ngôn cúi đầu tỏ vẻ xin phép một chút, sau đó cầm điện thoại di động rời đi.
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Tô Tình giống như không còn chút sức lực nào dựa vào cửa.
Cô cho rằng cả đời này hắn sẽ không gặp lại cô lần nào nữa, dù nhiều năm trước cô là người phụ hắn đi lấy chồng, còn hắn là người thông minh, lực học cực tốt, lại có năng lực, tiền đồ tương lai còn đang chờ đợi hắn.
Đương nhiên, cho rằng không gặp cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp, trong lòng cô không phải chưa từng nghĩ đến lúc gặp lại hắn hai người họ sẽ như thế nào, có thể sẽ vẫn chào nhau một câu: “Đã lâu không gặp.” nhưng đến khi thật sự gặp nhau, hắn lại lựa chọn cách tàn nhẫn hơn so với trong trí tưởng tượng của cậu rất nhiều, hắn liền lựa chọn phương án chưa từng quen biết cô.
Cho dù đã nhìn năm trôi qua như vậy, Tô Tình phát hiện chính mình lại vì Tần Gia Ngôn mà càng ngày càng đau lòng.
Tô Tình không biết mình đã sững sờ trong nhà vệ sinh bao lâu, mãi đến khi Lâm Điềm Điềm gọi điện thoại giục cô ra ngoài, sắp phải về rồi, cô mới vội mở cửa nhà vệ sinh ra, đứng trước bồn rửa tay xong, lau tay một chút, bên nhà vệ sinh nam lại thấy Tần Gia Ngôn hiên ngang từ nhà vệ sinh đi ra.
Tô Tình dừng lại động tác đang lau tay, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của Tần Gia Ngôn xuất hiện trong tầm mắt, nhưng hắn lại giống như cô không hề tồn tại vậy, thong dong cất bước đến bồn rửa tay, mở nước, tao nhã rửa tay xong liền cầm khăn giấy lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác, quay người rời đi.
Chờ hắn đi được ba bước xong, Tô Tình mới hồi phục lại tinh thần, cô thấy bóng người hắn càng đi càng xa, liền bật thốt lên: “Gia Ngôn.”
Tần Gia Ngôn bước chậm lại, bước thêm vài bước thì dừng lại, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Tô Tình nhanh chóng ném khăn giấy vào thùng rác, liền giơ chân lên đuổi theo Tần Gia Ngôn hai bước, sau đó lúc cách hắn một mét thì dừng lại, nhìn lưng của hắn mà nhỏ giọng hỏi: “Gia Ngôn, những năm qua anh sống có tốt không?”
Tần Gia Ngôn vẫn không quay người nhìn Tô Tình.
Tô Tình bất giác cắn môi, nhớ đến lúc cô rời khỏi hắn, năm đó mẹ của hắn đang bị bệnh rất nặng, lại hỏi: “Gia Ngôn, mẹ của anh đâu? Bây giờ sức khỏe của bác thế nào?”
Gia Ngôn, Gia Ngôn, Gia Ngôn,… trong mộng, cô cũng đã từng gọi hắn như thế này, chỉ cần mở miệng lại gọi hai chữ này.
Trước đây hắn cực kỳ thích cách cô nói chuyện như vậy, nhưng hôm nay nghe lại, hắn lại có một nỗi hận không tên.
Môi Tần Gia Ngôn bỗng nhiên mím lại.
“Gia Ngôn…” Tô Tình nhìn hắn từ đầu đến cuối cũng không nói gì, lại mở miệng gọi hắn, cô vừa mới gọi xong, Tần Gia Ngôn bỗng nhiên lại quay người lạnh lùng nhìn cô: “Lâm thiếu phu nhân, tôi sống có tốt không, mẹ tôi có khỏe hay không, hình như không liên quan gì đến cô thì phải!”
Lâm Điềm Điềm đang nói chuyện vui vẻ với Tần Gia Ngôn nên chỉ gật đầu lung tung một cái, cũng chẳng trả lời cô.
Tô Tình đứng lên, nhìn về phía Gia Ngôn cúi đầu tỏ vẻ xin phép một chút, sau đó cầm điện thoại di động rời đi.
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Tô Tình giống như không còn chút sức lực nào dựa vào cửa.
Cô cho rằng cả đời này hắn sẽ không gặp lại cô lần nào nữa, dù nhiều năm trước cô là người phụ hắn đi lấy chồng, còn hắn là người thông minh, lực học cực tốt, lại có năng lực, tiền đồ tương lai còn đang chờ đợi hắn.
Đương nhiên, cho rằng không gặp cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp, trong lòng cô không phải chưa từng nghĩ đến lúc gặp lại hắn hai người họ sẽ như thế nào, có thể sẽ vẫn chào nhau một câu: “Đã lâu không gặp.” nhưng đến khi thật sự gặp nhau, hắn lại lựa chọn cách tàn nhẫn hơn so với trong trí tưởng tượng của cậu rất nhiều, hắn liền lựa chọn phương án chưa từng quen biết cô.
Cho dù đã nhìn năm trôi qua như vậy, Tô Tình phát hiện chính mình lại vì Tần Gia Ngôn mà càng ngày càng đau lòng.
Tô Tình không biết mình đã sững sờ trong nhà vệ sinh bao lâu, mãi đến khi Lâm Điềm Điềm gọi điện thoại giục cô ra ngoài, sắp phải về rồi, cô mới vội mở cửa nhà vệ sinh ra, đứng trước bồn rửa tay xong, lau tay một chút, bên nhà vệ sinh nam lại thấy Tần Gia Ngôn hiên ngang từ nhà vệ sinh đi ra.
Tô Tình dừng lại động tác đang lau tay, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của Tần Gia Ngôn xuất hiện trong tầm mắt, nhưng hắn lại giống như cô không hề tồn tại vậy, thong dong cất bước đến bồn rửa tay, mở nước, tao nhã rửa tay xong liền cầm khăn giấy lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác, quay người rời đi.
Chờ hắn đi được ba bước xong, Tô Tình mới hồi phục lại tinh thần, cô thấy bóng người hắn càng đi càng xa, liền bật thốt lên: “Gia Ngôn.”
Tần Gia Ngôn bước chậm lại, bước thêm vài bước thì dừng lại, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định quay đầu lại.
Tô Tình nhanh chóng ném khăn giấy vào thùng rác, liền giơ chân lên đuổi theo Tần Gia Ngôn hai bước, sau đó lúc cách hắn một mét thì dừng lại, nhìn lưng của hắn mà nhỏ giọng hỏi: “Gia Ngôn, những năm qua anh sống có tốt không?”
Tần Gia Ngôn vẫn không quay người nhìn Tô Tình.
Tô Tình bất giác cắn môi, nhớ đến lúc cô rời khỏi hắn, năm đó mẹ của hắn đang bị bệnh rất nặng, lại hỏi: “Gia Ngôn, mẹ của anh đâu? Bây giờ sức khỏe của bác thế nào?”
Gia Ngôn, Gia Ngôn, Gia Ngôn,… trong mộng, cô cũng đã từng gọi hắn như thế này, chỉ cần mở miệng lại gọi hai chữ này.
Trước đây hắn cực kỳ thích cách cô nói chuyện như vậy, nhưng hôm nay nghe lại, hắn lại có một nỗi hận không tên.
Môi Tần Gia Ngôn bỗng nhiên mím lại.
“Gia Ngôn…” Tô Tình nhìn hắn từ đầu đến cuối cũng không nói gì, lại mở miệng gọi hắn, cô vừa mới gọi xong, Tần Gia Ngôn bỗng nhiên lại quay người lạnh lùng nhìn cô: “Lâm thiếu phu nhân, tôi sống có tốt không, mẹ tôi có khỏe hay không, hình như không liên quan gì đến cô thì phải!”
Bình luận facebook