Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Cố Dư Sinh thay giày trước mặt Tần Chỉ Ái.
Bàn trà rất thấp, Tần Chỉ Ái chui xuống gầm bàn, chắc chắn không có chỗ nhúc nhích.
Cô giữ một tư thế nhìn chằm chằm giày của Cố Dư Sinh, không biết bị chèn ép bao lâu, ngay lúc cô cảm giác được mình có thể chết vì mắc kẹt dưới bàn trà, giày của Cố Dư Sinh cuối cùng cũng đã di chuyển.
Hắn đứng lên, bước đi xiêu vẹo hướng về phía nhà vệ sinh, đi ngang qua cô, Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh đụng phải ghế tựa cô ngồi trang điểm.
Giống như hắn không cảm thấy đau, không phát ra một âm thanh nào, chỉ là ngừng một lát, liền vòng qua ghế tiến vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không có đóng, chỉ có tiếng nước chảy.
Cố Dư Sinh muốn đi tắm sao?
Tần Chỉ Ái nhân cơ hội này liền từ từ chui ra khỏi gầm bàn.
Đầu cô đập vào bàn trà, cô liền mở miệng hít vào một hơi.
Ngụm khí kia còn chưa hít vào xong, mắt Tần Chỉ Ái đã nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Tần Chỉ Ái sợ đến giật bắn mình, lập tức lui vào gầm bàn trà.
Tần Chỉ Ái vừa mới trốn được, Cố Dư Sinh đã đến trước khay trà, lần này hắn không ngồi xuống, chỉ khom người lấy gì đó, liền lui về sau hai bước, nằm lên giường.
Một loạt âm thanh mang tất xột xoạt vang lên, Tần Chỉ Ái nghe tiếng bật lửa, phòng ngủ liền tràn ngập mùi thuốc lá.
Bên trong rất yên tĩnh, trốn ở dưới bàn trà, cô không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không dám manh động.
Thời gian từ từ trôi qua, mãi đến tận đêm khuya, Tần Chỉ Ái mới cẩn thận từ từ bò ra khỏi bàn trà.
Cô không dám trực tiếp bước ra, đầu tiên lò đầu ra, nhìn người nằm trên giường.
Cố Dư Sinh không cởi quần áo, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Hắn không tạo ra bất kỳ một âm thanh nào, cũng không ngáy, Tần Chỉ Ái không biết hắn có ngủ hay không, theo dõi hắn một lúc, nhìn hắn không nhúc nhích, lúc này mới chui ra từ trong gầm bàn.
Tần Chỉ Ái sợ nếu Cố Dư Sinh không ngủ, bỗng nhiên mở mắt ra, không dám đứng lên, tiếp tục bò đi.
Lúc cô sắp bò đến cửa rồi, Tần Chỉ Ái nghe phía giường phát ra một âm thanh mơ hồ của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức tay chân mềm nhũn, cả người đều bò trên mặt đất.
Cố Dư Sinh, không phải đã tỉnh lại rồi chứ?
Tần Chỉ Ái không dám quay đầu lại, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trong lòng cô cầu nguyện, Cố Dư Sinh sẽ không quay đầu về phía cô, lại từ từ từng điểm từng điểm bò trong mặt đất.
Cuối cùng cũng tới cửa, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng thở nhẹ một cái, giơ tay định mở cửa, phía sau lại nghe giọng của Cố Dư Sinh.
Lần này Cố Dư Sinh liên tục nói vài chữ, Tần Chỉ Ái nghe được, toàn thân đều sợ đến phát điên, ngay lúc cô nghĩ mình chết chắc rồi, cuối cùng Cố Dư Sinh lại nói một chữ cô nghe được: "Nước."
Bàn trà rất thấp, Tần Chỉ Ái chui xuống gầm bàn, chắc chắn không có chỗ nhúc nhích.
Cô giữ một tư thế nhìn chằm chằm giày của Cố Dư Sinh, không biết bị chèn ép bao lâu, ngay lúc cô cảm giác được mình có thể chết vì mắc kẹt dưới bàn trà, giày của Cố Dư Sinh cuối cùng cũng đã di chuyển.
Hắn đứng lên, bước đi xiêu vẹo hướng về phía nhà vệ sinh, đi ngang qua cô, Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh đụng phải ghế tựa cô ngồi trang điểm.
Giống như hắn không cảm thấy đau, không phát ra một âm thanh nào, chỉ là ngừng một lát, liền vòng qua ghế tiến vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không có đóng, chỉ có tiếng nước chảy.
Cố Dư Sinh muốn đi tắm sao?
Tần Chỉ Ái nhân cơ hội này liền từ từ chui ra khỏi gầm bàn.
Đầu cô đập vào bàn trà, cô liền mở miệng hít vào một hơi.
Ngụm khí kia còn chưa hít vào xong, mắt Tần Chỉ Ái đã nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Tần Chỉ Ái sợ đến giật bắn mình, lập tức lui vào gầm bàn trà.
Tần Chỉ Ái vừa mới trốn được, Cố Dư Sinh đã đến trước khay trà, lần này hắn không ngồi xuống, chỉ khom người lấy gì đó, liền lui về sau hai bước, nằm lên giường.
Một loạt âm thanh mang tất xột xoạt vang lên, Tần Chỉ Ái nghe tiếng bật lửa, phòng ngủ liền tràn ngập mùi thuốc lá.
Bên trong rất yên tĩnh, trốn ở dưới bàn trà, cô không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không dám manh động.
Thời gian từ từ trôi qua, mãi đến tận đêm khuya, Tần Chỉ Ái mới cẩn thận từ từ bò ra khỏi bàn trà.
Cô không dám trực tiếp bước ra, đầu tiên lò đầu ra, nhìn người nằm trên giường.
Cố Dư Sinh không cởi quần áo, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Hắn không tạo ra bất kỳ một âm thanh nào, cũng không ngáy, Tần Chỉ Ái không biết hắn có ngủ hay không, theo dõi hắn một lúc, nhìn hắn không nhúc nhích, lúc này mới chui ra từ trong gầm bàn.
Tần Chỉ Ái sợ nếu Cố Dư Sinh không ngủ, bỗng nhiên mở mắt ra, không dám đứng lên, tiếp tục bò đi.
Lúc cô sắp bò đến cửa rồi, Tần Chỉ Ái nghe phía giường phát ra một âm thanh mơ hồ của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức tay chân mềm nhũn, cả người đều bò trên mặt đất.
Cố Dư Sinh, không phải đã tỉnh lại rồi chứ?
Tần Chỉ Ái không dám quay đầu lại, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trong lòng cô cầu nguyện, Cố Dư Sinh sẽ không quay đầu về phía cô, lại từ từ từng điểm từng điểm bò trong mặt đất.
Cuối cùng cũng tới cửa, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng thở nhẹ một cái, giơ tay định mở cửa, phía sau lại nghe giọng của Cố Dư Sinh.
Lần này Cố Dư Sinh liên tục nói vài chữ, Tần Chỉ Ái nghe được, toàn thân đều sợ đến phát điên, ngay lúc cô nghĩ mình chết chắc rồi, cuối cùng Cố Dư Sinh lại nói một chữ cô nghe được: "Nước."
Bình luận facebook