Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
"Chị Khấu?" Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tần Chỉ Ái, khiến cho cô không dám xác định, âm thanh có chút chần chừ.
Muốn trốn cô ta, lại không để cho cô trốn sao?
Vừa nghe đến âm thanh này, đầu Tần Chỉ Ái tê rần, lại ra vẻ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi nơi thị phi này nhanh một chút.
Nhưng mà người kia gọi cô như không muốn cho cô cô hội rời đi, lại gọi lớn hơn: "Chị Khấu", sau đó liền đuổi theo.
Đã đuổi đến nơi, nhất định không tránh khỏi... Tần Chỉ Ái nhíu mi, sau đó liền quay đầu lại, mặt cười cười nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm."
Chị Khấu, thật là chị sao, gọi chị lớn như vậy chị cũng không nghe thấy, làm em còn nghĩ em nhìn lầm người." Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
Tần Chỉ Ái dùng thân phận của Lương Đậu Khấu có liên lạc với Tưởng Tiêm Tiêm mấy lần, khá hiểu rõ cô ta, cô ta chủ động sáp lại mình như vậy, nhất định là đã nắm chắc nhược điểm gì đó của Lương Đậu Khấu, phải làm cho Lương Đậu Khấu lúng túng.
Tần Chỉ Ái vừa nhổ nước bọt trong lòng, phát chán hai chị em họ Lương Đậu Khấu Tưởng Tưởng Tiêm Tiêm, ngoài mặt lại tươi cười: "Nhiều người như vậy, chị không nghe thấy."
Tần Chỉ Ái vốn tưởng rằng chuyện cô giả vờ không nghe thấy Tưởng Tiêm Tiêm gọi sẽ bị làm khó dễ, không ngờ lần này cô ta lại rất dễ nói chuyện: "Vậy sao ạ,... đúng thật là trong phòng ồn ào quá..."
Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay Tần Chỉ Ái, như là lo cô sẽ từ chối, kéo cô đi, vừa đi vừa cùng cô nói chuyện mấy câu: "Chị Khấu, lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị, lại đây cùng mọi người nói chuyện một chút đi."
Tới nơi, Tần Chỉ Ái mới biết mấy người đang tụ lại là đang nói về chồng của mình.
"Chồng tôi mấy ngày trước đây đi Pháp, mua cho tôi một cái túi, vừa lớn vừa xấu, chính là cái này, mọi người nói xem, có phải thẩm mỹ của đàn ông đều chỉ có như vậy không?"
Đứng đối diện Tần Chỉ Ái là một người phụ nữ hơi mập, chỉ vào chiếc túi sản xuất số lượng có hạn trong thàng này nói, nhìn có vẻ ghét bỏ, nhưng thực chất là đang khoe khoang.
"Tôi cho rằng thẩm mỹ của ông xã tôi không tốt, thì ra mọi người đều như vậy sao, nhìn xem cái dây chuyền này đi, kim cương lớn như vậy, không hài hòa chút nào..." Một người phụ nữ hơi có tuổi giơ tay lên sờ sờ dây chuyền kim cương trên cổ mình, cố ý dừng lại trên viên kim cương xanh lấp lánh.
Ngay sau đó người phụ nữ đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái đã mở miệng ra vẻ khó chịu: "Đúng là như vậy, ông xã của tôi mỗi lần đi công tác về tất nhiên sẽ mua quà cho tôi, là đôi giày tôi đang mang trên chân này, hơn sáu tấc đó, bày đặc bày điều, đi giẫm trúng quần áo thật không tốt..."
"Vậy đó, chồng của tôi cũng như vậy..."
Muốn trốn cô ta, lại không để cho cô trốn sao?
Vừa nghe đến âm thanh này, đầu Tần Chỉ Ái tê rần, lại ra vẻ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi nơi thị phi này nhanh một chút.
Nhưng mà người kia gọi cô như không muốn cho cô cô hội rời đi, lại gọi lớn hơn: "Chị Khấu", sau đó liền đuổi theo.
Đã đuổi đến nơi, nhất định không tránh khỏi... Tần Chỉ Ái nhíu mi, sau đó liền quay đầu lại, mặt cười cười nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm: "Tiêm Tiêm."
Chị Khấu, thật là chị sao, gọi chị lớn như vậy chị cũng không nghe thấy, làm em còn nghĩ em nhìn lầm người." Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
Tần Chỉ Ái dùng thân phận của Lương Đậu Khấu có liên lạc với Tưởng Tiêm Tiêm mấy lần, khá hiểu rõ cô ta, cô ta chủ động sáp lại mình như vậy, nhất định là đã nắm chắc nhược điểm gì đó của Lương Đậu Khấu, phải làm cho Lương Đậu Khấu lúng túng.
Tần Chỉ Ái vừa nhổ nước bọt trong lòng, phát chán hai chị em họ Lương Đậu Khấu Tưởng Tưởng Tiêm Tiêm, ngoài mặt lại tươi cười: "Nhiều người như vậy, chị không nghe thấy."
Tần Chỉ Ái vốn tưởng rằng chuyện cô giả vờ không nghe thấy Tưởng Tiêm Tiêm gọi sẽ bị làm khó dễ, không ngờ lần này cô ta lại rất dễ nói chuyện: "Vậy sao ạ,... đúng thật là trong phòng ồn ào quá..."
Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay Tần Chỉ Ái, như là lo cô sẽ từ chối, kéo cô đi, vừa đi vừa cùng cô nói chuyện mấy câu: "Chị Khấu, lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị, lại đây cùng mọi người nói chuyện một chút đi."
Tới nơi, Tần Chỉ Ái mới biết mấy người đang tụ lại là đang nói về chồng của mình.
"Chồng tôi mấy ngày trước đây đi Pháp, mua cho tôi một cái túi, vừa lớn vừa xấu, chính là cái này, mọi người nói xem, có phải thẩm mỹ của đàn ông đều chỉ có như vậy không?"
Đứng đối diện Tần Chỉ Ái là một người phụ nữ hơi mập, chỉ vào chiếc túi sản xuất số lượng có hạn trong thàng này nói, nhìn có vẻ ghét bỏ, nhưng thực chất là đang khoe khoang.
"Tôi cho rằng thẩm mỹ của ông xã tôi không tốt, thì ra mọi người đều như vậy sao, nhìn xem cái dây chuyền này đi, kim cương lớn như vậy, không hài hòa chút nào..." Một người phụ nữ hơi có tuổi giơ tay lên sờ sờ dây chuyền kim cương trên cổ mình, cố ý dừng lại trên viên kim cương xanh lấp lánh.
Ngay sau đó người phụ nữ đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái đã mở miệng ra vẻ khó chịu: "Đúng là như vậy, ông xã của tôi mỗi lần đi công tác về tất nhiên sẽ mua quà cho tôi, là đôi giày tôi đang mang trên chân này, hơn sáu tấc đó, bày đặc bày điều, đi giẫm trúng quần áo thật không tốt..."
"Vậy đó, chồng của tôi cũng như vậy..."
Bình luận facebook