Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Hắn mở cửa xe, lúc Cố Dư Sinh ngồi trên xe, Tiểu Vương quay đầu nhìn biểu hiện cổ quái của hắn một chút.
Thiếu gia đã đến cửa nhà rồi, nhưng tại sao lại chỉ đứng ở cửa một lúc rồi quay đi?
Tiểu Vương có rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ là sau khi Cố Dư Sinh ngồi ổn định, lại khởi động xe, lúc cửa nhà cũ mở ra, mới hỏi: "Thiếu gia, chúng ta trở lại công ty sao?"
Cố Dư Sinh chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không biết đang nghĩ gì, không trả lời câu hỏi của Tiểu Vương.
Tiểu Vương không hỏi lại, trực tiếp lái xe về hướng công ty.
Xe chạy chừng được hai mét, hắn lại theo thói quen tìm thuốc hút.
Tiểu Vương vừa chú ý nhìn đường, vừa len lén quan sát biểu hiện của Cố Dư Sinh.
Hắn luôn cảm thấy Cố Dư Sinh lúc này so với ngày thường có điểm không giống nhau, nhưng hắn lại không nói ra được là không giống chỗ nào.
Lúc xe sắp đến cửa công ty, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng: "Về nhà một chuyến đi."
Thiếu gia từ sau khi tiểu thư vào ở trong nhà hắn, ngoại trừ lúc Lương tiểu thư đi đóng phim hai tháng, hắn hoàn toàn không về nhà, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn về nhà?
"A" Tiểu Vương nhất thời không khống chế sự ngạc nhiên của mình, thốt lên một tiếng, sau đó liền ý thức được mình thất thố, vội vàng đổi giọng: "Vâng, thiếu gia"
Sau đó quay xe hướng về phía nhà.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trong khuôn viên nhà, Cố Dư Sinh mới xuống xe đi vào nhà, lúc Tiểu Vương lái xe rời khỏi công ty đột nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc thiếu gia ở trên xe hút thuốc, sở dĩ đem đến cho hắn một cảm giác khác với ngày thường là do hôm nay hắn có chút... hình như là mờ mịt. Mờ mịt...? Đúng, chính là mờ mịt, chính là từ này, nhưng lại không nghĩ ra không giống sự mờ mịt bình thưởng ở điểm nào.
-
Tần Chỉ Ái không ở nhà cũ của Cố gia ăn cơm, bốn giờ rưỡi chiều đã lái xe trở về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Tuy rằng còn chưa đến giờ tan tầm, nhưng cũng gần đến giờ tan tầm nên đường hơi đông, lộ trình bình thường phải đi bốn mươi phút hôm nay cô phải đi nữa giờ đồng hồ mới về tới nhà.
Dừng xe trong nhà xong, Tần Chỉ Ái dùng thang máy lên thẳng tầng hai.
Ở cửa thang máy đổi dép lê, Tần Chỉ Ái xách túi đi về phía phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa ra, cô còn chưa đi vào trong bước nào đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc đập thẳng vào mặt.
Tần Chỉ Ái nhíu mi một hồi, sau đó như nghĩ tới điều gì ngẩng đầu lên, nhìn lại trong phòng.
Cố Dư Sinh vắt chân lên ngồi trên ghế salon hút thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt hắn chất đầy tàn thuốc to nhỏ.
Cửa sổ mở ra, cơn gió mùa hạ lúc chạng vạng không ngừng thổi, thỉnh thoảng lướt qua bờ vai của hắn.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa khiếp sợ một hồi mới chịu đi vào.
Cố Dư Sinh hắn... hắn, hắn sao lại về nhà?
Ngay lúc cô đang chần chừ, không biết nên đi vào hay quay đi, Cố Dư Sinh nhận ra động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy bóng người của cô.
Thiếu gia đã đến cửa nhà rồi, nhưng tại sao lại chỉ đứng ở cửa một lúc rồi quay đi?
Tiểu Vương có rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ là sau khi Cố Dư Sinh ngồi ổn định, lại khởi động xe, lúc cửa nhà cũ mở ra, mới hỏi: "Thiếu gia, chúng ta trở lại công ty sao?"
Cố Dư Sinh chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không biết đang nghĩ gì, không trả lời câu hỏi của Tiểu Vương.
Tiểu Vương không hỏi lại, trực tiếp lái xe về hướng công ty.
Xe chạy chừng được hai mét, hắn lại theo thói quen tìm thuốc hút.
Tiểu Vương vừa chú ý nhìn đường, vừa len lén quan sát biểu hiện của Cố Dư Sinh.
Hắn luôn cảm thấy Cố Dư Sinh lúc này so với ngày thường có điểm không giống nhau, nhưng hắn lại không nói ra được là không giống chỗ nào.
Lúc xe sắp đến cửa công ty, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng: "Về nhà một chuyến đi."
Thiếu gia từ sau khi tiểu thư vào ở trong nhà hắn, ngoại trừ lúc Lương tiểu thư đi đóng phim hai tháng, hắn hoàn toàn không về nhà, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn về nhà?
"A" Tiểu Vương nhất thời không khống chế sự ngạc nhiên của mình, thốt lên một tiếng, sau đó liền ý thức được mình thất thố, vội vàng đổi giọng: "Vâng, thiếu gia"
Sau đó quay xe hướng về phía nhà.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trong khuôn viên nhà, Cố Dư Sinh mới xuống xe đi vào nhà, lúc Tiểu Vương lái xe rời khỏi công ty đột nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc thiếu gia ở trên xe hút thuốc, sở dĩ đem đến cho hắn một cảm giác khác với ngày thường là do hôm nay hắn có chút... hình như là mờ mịt. Mờ mịt...? Đúng, chính là mờ mịt, chính là từ này, nhưng lại không nghĩ ra không giống sự mờ mịt bình thưởng ở điểm nào.
-
Tần Chỉ Ái không ở nhà cũ của Cố gia ăn cơm, bốn giờ rưỡi chiều đã lái xe trở về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Tuy rằng còn chưa đến giờ tan tầm, nhưng cũng gần đến giờ tan tầm nên đường hơi đông, lộ trình bình thường phải đi bốn mươi phút hôm nay cô phải đi nữa giờ đồng hồ mới về tới nhà.
Dừng xe trong nhà xong, Tần Chỉ Ái dùng thang máy lên thẳng tầng hai.
Ở cửa thang máy đổi dép lê, Tần Chỉ Ái xách túi đi về phía phòng ngủ.
Vừa mới đẩy cửa ra, cô còn chưa đi vào trong bước nào đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc đập thẳng vào mặt.
Tần Chỉ Ái nhíu mi một hồi, sau đó như nghĩ tới điều gì ngẩng đầu lên, nhìn lại trong phòng.
Cố Dư Sinh vắt chân lên ngồi trên ghế salon hút thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt hắn chất đầy tàn thuốc to nhỏ.
Cửa sổ mở ra, cơn gió mùa hạ lúc chạng vạng không ngừng thổi, thỉnh thoảng lướt qua bờ vai của hắn.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa khiếp sợ một hồi mới chịu đi vào.
Cố Dư Sinh hắn... hắn, hắn sao lại về nhà?
Ngay lúc cô đang chần chừ, không biết nên đi vào hay quay đi, Cố Dư Sinh nhận ra động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy bóng người của cô.
Bình luận facebook