Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 851
Lần này cô nghe hắn nói xong một tràng dài như vậy, thân thể cũng run rẩy một hồi, mím môi không nói nữa.
Không biết có phải hắn nói đến những điều khiến cô bị tổn thương hay không, ánh mắt cô có chút ảm đạm, không hề nhúc nhích.
Sự trầm mặc của cô khiến Lục Bán Thành không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, nhìn cô rất lâu rất lâu, cuối cùng nhìn thấy những kinh hoàng sâu thẳm trong mắt cô, Lục Bán Thành lại lạnh lùng mở miệng: “Cô không phải không muốn dây dưa gì với tôi nữa sao? Đúng lúc…”
Chuyện đêm đó, là hắn không đúng, vì vậy sau đó cô cũng có thể lạnh nhạt với hắn, căm ghét hắn, hắn đáng bị như vậy.
Nhưng chuyện cô phá thai khiến hắn không thể nào tiếp nhận được, không khoan dung cho cô được.
Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã không tiếp cận cô.
Lục Bán Thành buộc chính mình không được đau lòng, không được mềm lòng, mê muội nữa, liền mở miệng nói tiếp: “…Bây giờ tôi cũng không muốn dây dưa gì với cô nữa, tôi cưỡng bức cô, cô giết con tôi, từ giờ trở đi, hai người chúng ta không ai nợ ai!
Đúng, không ai nợ ai nữa.
Hắn có hổ thẹn, có thương tiếc, có yêu thương cô, nhưng tất cả đều bị cô chặt đứt hết rồi, giây phút cô quyết định phá con của hắn, cô đã dùng một dao chặt đứt hết tất cả rồi.
“Cô yên tâm, ngày chúng ta kết hôn tròn một năm xong, tôi nhất định sẽ để cô đi, trước đó, cô cũng không cần phải lo tôi sẽ quấy rầy cô như lúc trước, dây dưa với cô, bởi vì…”
Lục Bán Thành dừng một chút, câu chữ lại lạnh lẽo mà chảy xuôi: “…Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là ai trong cuộc đời tôi nữa, không có chút quan hệ gì với tôi nữa!’
Lục Bán Thành nói xong, không chờ Hứa Ôn Noãn phản ứng, liền ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng liên tiếp vang lên những tiếng động loạt xoạt, sau đó cửa nhà lại được mở ra, đóng sầm lại, trong căn hộ to lớn lúc này lại trở nên trống trải.
Hứa Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế như vậy nằm trên giường, hai mắt không có tiêu cự nằm trên giường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngồi yên một lúc lâu, mới từ từ giật giật con ngươi, hồi phục lại tinh thần.
Cô kéo chăn che kín người, sau đó cuộn mình, sau đó nhắm mắt lại.
Làm xong phẫu thuật, cả người cô đều cảm thấy rất khó chịu, bác sĩ nói sau khi về nhà cô nhất định phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, nhưng cô không thể nào ngủ được, trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh lúc cô nằm trên giường phẫu thuật.
Lúc cô nằm trên bàn mổ, nước mắt cứ rơi như sông vỡ đê, cứ tuông ào ào.
Cô có thể tinh tường cảm giác được đứa bé kia từ từ bước ra khỏi thân thể cô, bước ra khỏi cuộc đời của cô.
Rõ ràng đã đánh thuốc mê, nhưng toàn thân cô đều đau đến phát run.
Cô không phải chỉ muốn sinh con của Ngô Hạo, cô và Lục Bán Thành đi đến nước này, cô và Ngô Hạo không còn bất cứ quan hệ gì cho dù là tính mạng hay thân thể cô, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề có Ngô Hạo tồn tại trong đó, cô cũng sẽ không giữ lại đứa bé này.
Cho dù chuyện kia đã trôi qua hơn một tháng, có thể nửa đêm nằm mơ thấy cơn ác mộng đó cô thường xuyên tỉnh giấc, luôn cảm thấy mình đang bị người khác bắt nạt.
Mà đứa bé này đến, chính những điều đó đã nhắc nhở cô đêm đó cô đã trơ mắt nhìn hắn tước đi sự thuần khiết của bản thân như thế nào.
Cô hận Lục Bán Thành, cô sợ mình sẽ trút những hận thù đó lên đứa bé này.
Không biết có phải hắn nói đến những điều khiến cô bị tổn thương hay không, ánh mắt cô có chút ảm đạm, không hề nhúc nhích.
Sự trầm mặc của cô khiến Lục Bán Thành không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, nhìn cô rất lâu rất lâu, cuối cùng nhìn thấy những kinh hoàng sâu thẳm trong mắt cô, Lục Bán Thành lại lạnh lùng mở miệng: “Cô không phải không muốn dây dưa gì với tôi nữa sao? Đúng lúc…”
Chuyện đêm đó, là hắn không đúng, vì vậy sau đó cô cũng có thể lạnh nhạt với hắn, căm ghét hắn, hắn đáng bị như vậy.
Nhưng chuyện cô phá thai khiến hắn không thể nào tiếp nhận được, không khoan dung cho cô được.
Nếu sớm biết như vậy, từ đầu hắn đã không tiếp cận cô.
Lục Bán Thành buộc chính mình không được đau lòng, không được mềm lòng, mê muội nữa, liền mở miệng nói tiếp: “…Bây giờ tôi cũng không muốn dây dưa gì với cô nữa, tôi cưỡng bức cô, cô giết con tôi, từ giờ trở đi, hai người chúng ta không ai nợ ai!
Đúng, không ai nợ ai nữa.
Hắn có hổ thẹn, có thương tiếc, có yêu thương cô, nhưng tất cả đều bị cô chặt đứt hết rồi, giây phút cô quyết định phá con của hắn, cô đã dùng một dao chặt đứt hết tất cả rồi.
“Cô yên tâm, ngày chúng ta kết hôn tròn một năm xong, tôi nhất định sẽ để cô đi, trước đó, cô cũng không cần phải lo tôi sẽ quấy rầy cô như lúc trước, dây dưa với cô, bởi vì…”
Lục Bán Thành dừng một chút, câu chữ lại lạnh lẽo mà chảy xuôi: “…Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là ai trong cuộc đời tôi nữa, không có chút quan hệ gì với tôi nữa!’
Lục Bán Thành nói xong, không chờ Hứa Ôn Noãn phản ứng, liền ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng liên tiếp vang lên những tiếng động loạt xoạt, sau đó cửa nhà lại được mở ra, đóng sầm lại, trong căn hộ to lớn lúc này lại trở nên trống trải.
Hứa Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế như vậy nằm trên giường, hai mắt không có tiêu cự nằm trên giường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngồi yên một lúc lâu, mới từ từ giật giật con ngươi, hồi phục lại tinh thần.
Cô kéo chăn che kín người, sau đó cuộn mình, sau đó nhắm mắt lại.
Làm xong phẫu thuật, cả người cô đều cảm thấy rất khó chịu, bác sĩ nói sau khi về nhà cô nhất định phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, nhưng cô không thể nào ngủ được, trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh lúc cô nằm trên giường phẫu thuật.
Lúc cô nằm trên bàn mổ, nước mắt cứ rơi như sông vỡ đê, cứ tuông ào ào.
Cô có thể tinh tường cảm giác được đứa bé kia từ từ bước ra khỏi thân thể cô, bước ra khỏi cuộc đời của cô.
Rõ ràng đã đánh thuốc mê, nhưng toàn thân cô đều đau đến phát run.
Cô không phải chỉ muốn sinh con của Ngô Hạo, cô và Lục Bán Thành đi đến nước này, cô và Ngô Hạo không còn bất cứ quan hệ gì cho dù là tính mạng hay thân thể cô, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề có Ngô Hạo tồn tại trong đó, cô cũng sẽ không giữ lại đứa bé này.
Cho dù chuyện kia đã trôi qua hơn một tháng, có thể nửa đêm nằm mơ thấy cơn ác mộng đó cô thường xuyên tỉnh giấc, luôn cảm thấy mình đang bị người khác bắt nạt.
Mà đứa bé này đến, chính những điều đó đã nhắc nhở cô đêm đó cô đã trơ mắt nhìn hắn tước đi sự thuần khiết của bản thân như thế nào.
Cô hận Lục Bán Thành, cô sợ mình sẽ trút những hận thù đó lên đứa bé này.
Bình luận facebook