Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 879
Hắn hận cô, muốn cô không vui nhưng hắn làm cho cô khó chịu, khi nhìn thấy cô thật sự khó chịu, trong lòng hắn lại khổ sở hơn so với bất cứ ai.
Hắn muốn dằn vặt cô mà, tại sao người cuối cùng bị dằn vặt, bị dày vò lại là hắn?
Đặc biệt là tối qua khi cô vì cha mà tìm hắn, đau khổ cầu xin, rõ ràng cô muốn lấy lòng hắn, rõ ràng hắn luôn ham muốn cô, nên cảm thấy vui mừng vì cơ trời cho này, nên chớp lấy cơ hội này mới đúng chứ, nhung mà khi nghe đến cô và hắn chỉ đang thực hiện một giao dịch, trong lòng hắn có khi lại là phẫn nộ, nhìn thấy cô cố gắng hôn hắn, lại trở thành bi thương…
Bởi vì hắn lại quá xem trọng cảm xúc của cô nên đến cuối cùng mới có thể trở mặt vô tình.
Sau khi ra khỏi cửa xong, trong đầu lại luôn là hình ảnh đôi mắt to đầy bi thương kia lại làm khiến hắn cảm thấy hối hận, bắt đầu buồn bực...
Rõ ràng tối qua hắn ở trước mặt cô có những biểu hiện lạnh lùng vô tình như vậy, không muốn giúp cô, nhưng trong lòng hắn lúc này lại có chút lo lắng, có phải cô vì lo lắng cho bệnh của cha mà không ăn ngon, ngủ yên không? Có phải hắn không giúp cô thật thì cô sẽ rất tuyệt vọng thất vọng không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Bán Thành lại hiện lên hình ảnh tối qua cô ngồi trên đường gào khóc, trong lòng lại căng thẳng, trong lòng hắn lại không để ý đến những ân oán trước kia giữa cô và hắn nữa mà đột nhiên lái xe về phía công ty, vọt vào văn phòng.
Thư ký nhìn thấy hắn, lập tức đi theo vào, nhắc nhở hắn tất cả mọi người còn đang ngồi trong phòng hội nghị chờ hắn họp, hắn liền nói một câu đơn giản: “Hủy hết lịch họp đi!” cũng không nói, tìm chìa khóa xe, liền lao ra khỏi văn phòng đi đến thang máy.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lục Bán Thành ngồi vào ghế người lái, chẳng thắt dây an toàn đã tìm thẳng đến nhà Hứa Ôn Noãn.
Đường sá lúc này khá đông, Lục Bán Thành có chút gấp gáp, buồn bực bấm còi inh ỏi, lúc cách tiểu khu của Hứa Ôn Noãn một đoạn, Lục Bán Thành qua đường mà chẳng cần xin đường, liền dừng đại xe ở cửa tiểu khu, mở cửa ra khỏi xe, liền chạy vào khu nhà của Hứa Ôn Noãn.
Quãng đường hai ngàn mét, Lục Bán Thành chỉ dùng 10 phút đã có thể chạy đến nơi.
Đường phố khá rộng, lúc hắn qua đường có một chiếc xe vượt đèn đỏ khiến hắn phải dừng lại, đợi xe đó lái qua xong, vừa mới nhấc chân lên, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước nhà cô.
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, người lái xuống xe, Ngô Hạo vòng qua đầu xe mở cửa cho người cạnh ghế người lái.
Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó, đột nhiên nín thở, qua khoảng mười mấy giây, hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn chui ra từ trong xe.
Ngô Hạo và cô đứng bên cạnh xe nói mấy câu, sau đó cô quay người đi vào nhà trước, Ngô Hạo liền đuổi theo phía sau.
Mãi đến khi hai người đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lục Bán Thành, hắn mới thu lại tầm mắt, sau đó mới phát hiện, dòng máu của mình không biết từ khi nào đã đông lại thành băng, không chảy nữa.
Hắn muốn dằn vặt cô mà, tại sao người cuối cùng bị dằn vặt, bị dày vò lại là hắn?
Đặc biệt là tối qua khi cô vì cha mà tìm hắn, đau khổ cầu xin, rõ ràng cô muốn lấy lòng hắn, rõ ràng hắn luôn ham muốn cô, nên cảm thấy vui mừng vì cơ trời cho này, nên chớp lấy cơ hội này mới đúng chứ, nhung mà khi nghe đến cô và hắn chỉ đang thực hiện một giao dịch, trong lòng hắn có khi lại là phẫn nộ, nhìn thấy cô cố gắng hôn hắn, lại trở thành bi thương…
Bởi vì hắn lại quá xem trọng cảm xúc của cô nên đến cuối cùng mới có thể trở mặt vô tình.
Sau khi ra khỏi cửa xong, trong đầu lại luôn là hình ảnh đôi mắt to đầy bi thương kia lại làm khiến hắn cảm thấy hối hận, bắt đầu buồn bực...
Rõ ràng tối qua hắn ở trước mặt cô có những biểu hiện lạnh lùng vô tình như vậy, không muốn giúp cô, nhưng trong lòng hắn lúc này lại có chút lo lắng, có phải cô vì lo lắng cho bệnh của cha mà không ăn ngon, ngủ yên không? Có phải hắn không giúp cô thật thì cô sẽ rất tuyệt vọng thất vọng không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Bán Thành lại hiện lên hình ảnh tối qua cô ngồi trên đường gào khóc, trong lòng lại căng thẳng, trong lòng hắn lại không để ý đến những ân oán trước kia giữa cô và hắn nữa mà đột nhiên lái xe về phía công ty, vọt vào văn phòng.
Thư ký nhìn thấy hắn, lập tức đi theo vào, nhắc nhở hắn tất cả mọi người còn đang ngồi trong phòng hội nghị chờ hắn họp, hắn liền nói một câu đơn giản: “Hủy hết lịch họp đi!” cũng không nói, tìm chìa khóa xe, liền lao ra khỏi văn phòng đi đến thang máy.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lục Bán Thành ngồi vào ghế người lái, chẳng thắt dây an toàn đã tìm thẳng đến nhà Hứa Ôn Noãn.
Đường sá lúc này khá đông, Lục Bán Thành có chút gấp gáp, buồn bực bấm còi inh ỏi, lúc cách tiểu khu của Hứa Ôn Noãn một đoạn, Lục Bán Thành qua đường mà chẳng cần xin đường, liền dừng đại xe ở cửa tiểu khu, mở cửa ra khỏi xe, liền chạy vào khu nhà của Hứa Ôn Noãn.
Quãng đường hai ngàn mét, Lục Bán Thành chỉ dùng 10 phút đã có thể chạy đến nơi.
Đường phố khá rộng, lúc hắn qua đường có một chiếc xe vượt đèn đỏ khiến hắn phải dừng lại, đợi xe đó lái qua xong, vừa mới nhấc chân lên, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước nhà cô.
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, người lái xuống xe, Ngô Hạo vòng qua đầu xe mở cửa cho người cạnh ghế người lái.
Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó, đột nhiên nín thở, qua khoảng mười mấy giây, hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn chui ra từ trong xe.
Ngô Hạo và cô đứng bên cạnh xe nói mấy câu, sau đó cô quay người đi vào nhà trước, Ngô Hạo liền đuổi theo phía sau.
Mãi đến khi hai người đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lục Bán Thành, hắn mới thu lại tầm mắt, sau đó mới phát hiện, dòng máu của mình không biết từ khi nào đã đông lại thành băng, không chảy nữa.
Bình luận facebook