Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 897
Ánh mặt trời ngày càng long lanh chiếu vào khuôn mặt mơ hồ của hắn.
Lục Bán Thành không biết cuối cùng mình đã đứng bao lâu, cuối cùng hắn lại bị điện thoại không ngừng run trong túi làm cho bừng tỉnh.
Hắn không rút điện thoại di động ra, từ từ cất bước đi về phía xe, mở cửa lên khởi động xe xong, lại từ từ lái đi.
Tạm biệt, thật sự là tạm biệt rồi.
Từ nay về sau, trong thế giới của em sẽ không còn anh nữa.
Đối với em mà nói, anh là một cơn ác mộng.
Đối với anh mà nói, em chính là một bữa tiệc hoa mỹ chói mắt nhất trong sinh mệnh của mình.
Nếu như nhìn thấy em tổn thương đau khổ nhiều như vậy rồi, anh không thể nào ép em ở bên cạnh anh nữa, vậy thì anh sẽ để em đi, ít nhất như vậy anh không cần phải lừa gạt em, lừa gạt chính bản thân mình, em phá đứa con của anh, anh hận em, cũng không cần phải đi tìm người phụ nữ khác để khoe khoang trước mặt em, ấu trĩ muốn nhìn em ghen tuông một chút.
Mặc dù rời khỏi thế giới của em là do anh cam tâm tình nguyện, anh không thẹn với lương tâm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Từ hôm nay trở đi, anh yêu em, chỉ là chuyện của mình anh thôi.
Lục Bán Thành lái xe rất chậm, đi một vòng thành phố phồn hoa, đô hội, không có điểm dừng.
Điện thoại trong túi hắn lại không ngừng vang lên, hắn biết đó là thư ký gọi tới muốn hắn đến công ty giải quyết vấn đề phải làm.
Bây giờ hắn không muốn đi làm, chỉ muốn đi vòng vòng một chút, hắn mới có thể khiến bản thân mình không quá tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng xe ở ven đường.
Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ qua cửa kính xe hắn thất thần sửng sốt một chút, cuối cùng cũng móc điện thoại di động ra.
Lục Bán Thành đợi mấy phút điện thoại tắt nguồn nãy giờ mới khởi động xong, hắn nhập password, nhìn qua mấy cuộc gọi đến một lần, lại bị quỷ thần sai khiến bấm vào game.
Hứa Ôn Noãn online.
Trước kia hắn nhìn thấy cô sẽ lập tức vào chat với cô, làm phiền cô.
Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cô online trong lòng lại lăn lộn chỉ cảm thấy khổ sở, Lục Bán Thành muốn thoát game nhưng lại có tin nhắn của cô gửi tới: “Anh đâu rồi?”
Lục Bán Thành không trả lời cô, cô lại gửi tin nhắn tới: “Bệnh tình của ba tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”
Trước kia trong game tuy rằng nói chuyện rất nhiều nhưng Hứa Ôn Noãn chưa từng hỏi về thông tin của hắn: “Đúng rồi, Linh Độ, anh ở đâu vậy?”
Lục Bán Thành nghĩ một chút, cuối cùng lại nói dối cô: “Thượng Hải.”
Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “A, tôi học đại học ở đó á!”
Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin của cô, cô lại gừi tiếp tới cho hắn một tin nhắn: “Linh Độ, tôi có hẹn gặp khách hàng, người đó đến rồi, tôi phải off đây.”
Hắn vừa mới đọc tin nhắn xong, avatar của cô đã tối màu lại.
Khách hàng… phải ha, cô ấy còn thiếu Tiểu Ái 800 ngàn, hơn nữa phẫu thuật cho cha của cô cũng không phải là một con số nhỏ, bây giờ chắc chắn là cô phải tìm hết cách để kiếm tiền rồi.
Chỉ là, bác sĩ tâm lý cũng đã nói qua, việc cô tiếp xúc với quá nhiều người khác giới cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của cô.
Lục Bán Thành không biết cuối cùng mình đã đứng bao lâu, cuối cùng hắn lại bị điện thoại không ngừng run trong túi làm cho bừng tỉnh.
Hắn không rút điện thoại di động ra, từ từ cất bước đi về phía xe, mở cửa lên khởi động xe xong, lại từ từ lái đi.
Tạm biệt, thật sự là tạm biệt rồi.
Từ nay về sau, trong thế giới của em sẽ không còn anh nữa.
Đối với em mà nói, anh là một cơn ác mộng.
Đối với anh mà nói, em chính là một bữa tiệc hoa mỹ chói mắt nhất trong sinh mệnh của mình.
Nếu như nhìn thấy em tổn thương đau khổ nhiều như vậy rồi, anh không thể nào ép em ở bên cạnh anh nữa, vậy thì anh sẽ để em đi, ít nhất như vậy anh không cần phải lừa gạt em, lừa gạt chính bản thân mình, em phá đứa con của anh, anh hận em, cũng không cần phải đi tìm người phụ nữ khác để khoe khoang trước mặt em, ấu trĩ muốn nhìn em ghen tuông một chút.
Mặc dù rời khỏi thế giới của em là do anh cam tâm tình nguyện, anh không thẹn với lương tâm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Từ hôm nay trở đi, anh yêu em, chỉ là chuyện của mình anh thôi.
Lục Bán Thành lái xe rất chậm, đi một vòng thành phố phồn hoa, đô hội, không có điểm dừng.
Điện thoại trong túi hắn lại không ngừng vang lên, hắn biết đó là thư ký gọi tới muốn hắn đến công ty giải quyết vấn đề phải làm.
Bây giờ hắn không muốn đi làm, chỉ muốn đi vòng vòng một chút, hắn mới có thể khiến bản thân mình không quá tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng xe ở ven đường.
Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ qua cửa kính xe hắn thất thần sửng sốt một chút, cuối cùng cũng móc điện thoại di động ra.
Lục Bán Thành đợi mấy phút điện thoại tắt nguồn nãy giờ mới khởi động xong, hắn nhập password, nhìn qua mấy cuộc gọi đến một lần, lại bị quỷ thần sai khiến bấm vào game.
Hứa Ôn Noãn online.
Trước kia hắn nhìn thấy cô sẽ lập tức vào chat với cô, làm phiền cô.
Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cô online trong lòng lại lăn lộn chỉ cảm thấy khổ sở, Lục Bán Thành muốn thoát game nhưng lại có tin nhắn của cô gửi tới: “Anh đâu rồi?”
Lục Bán Thành không trả lời cô, cô lại gửi tin nhắn tới: “Bệnh tình của ba tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”
Trước kia trong game tuy rằng nói chuyện rất nhiều nhưng Hứa Ôn Noãn chưa từng hỏi về thông tin của hắn: “Đúng rồi, Linh Độ, anh ở đâu vậy?”
Lục Bán Thành nghĩ một chút, cuối cùng lại nói dối cô: “Thượng Hải.”
Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “A, tôi học đại học ở đó á!”
Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin của cô, cô lại gừi tiếp tới cho hắn một tin nhắn: “Linh Độ, tôi có hẹn gặp khách hàng, người đó đến rồi, tôi phải off đây.”
Hắn vừa mới đọc tin nhắn xong, avatar của cô đã tối màu lại.
Khách hàng… phải ha, cô ấy còn thiếu Tiểu Ái 800 ngàn, hơn nữa phẫu thuật cho cha của cô cũng không phải là một con số nhỏ, bây giờ chắc chắn là cô phải tìm hết cách để kiếm tiền rồi.
Chỉ là, bác sĩ tâm lý cũng đã nói qua, việc cô tiếp xúc với quá nhiều người khác giới cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của cô.
Bình luận facebook