Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 910
Sức khỏe Hứa Ôn Noãn đã bình thường, cô xuất viện ra không về nhà ngay mà lại đến hội quán SPA ngay lập tức.
Xử lý xong những chuyện phải làm chồng chất mấy ngày, lúc Hứa Ôn Noãn làm xong đã là 7h tối.
Sau khi trải qua một cơn đau dạ dày thấu tim gan, Hứa Ôn Noãn đành đến một quán cơm gần hội quán ăn một chút thức ăn thanh đạm đàng hoàng, sau đó chặn một chiếc taxi, trở về nhà.
Vừa về đến dưới lầu, còn chưa đi vào, có người đi phía sau gọi cô lại: “Cô bé.”
Hứa Ôn Noãn dừng bước, quay đầu nhìn lại, phía sau là người hàng xóm ở cạnh nhà cô, cô liền cong môi nói: “Dì, chào dì!”
Người phụ nữ trung niên vừa mới đi bộ với bạn bè trên quãng trường xong, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hồi, người đó đi nhanh hai bước đã đi nhanh về phía Hứa Ôn Noãn, mở miệng hỏi: “Sức khỏe của cháu tốt hơn rồi chứ?”
Sao bà ấy biết cô bị bệnh? Hứa Ôn Noãn có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu một cái: “Vâng ạ.”
Người phụ nữ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của cô liền vừa cùng cô đi lên lầu, vừa cười híp mắt giải thích: “Hôm đó đã là hơn nửa đêm, có một người thanh niên trẻ chạy đến đây nói với cô là muốn vào ban công nhà cô leo qua nhà cháu, dì thấy cháu chỉ ra vào một mình nên nghĩ trong nhà chỉ có một mình cháu, vốn thấy không an toàn nên không chịu, nhưng người đó thật sự rất lo lắng, nên dì mới sợ cháu thật sự xảy ra chuyện gì nên mới để hắn vào.”
Thì ra hôm đó Linh Độ từ ban công nhà hàng xóm leo vào nhà cô, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên tỉnh ra người hàng xóm lại tiếp tục nói: “Chúng ta ở trên lầu 18 lận, cao như vậy nhưng nửa đêm hắn lại nháo nhào lên làm dì thật sự sợ muốn chết, sợ hắn trợt chân té xuống một cái là đi đời nhà ma đó…”
Cho dù chuyện đã trôi qua mấy ngày, nhưng khi kể lại người phụ nữ này vẫn còn sợ hãi: “Tại cháu không tận mắt nhìn thấy thôi…”
Thang máy đến tầng thứ 18 xong, Hứa Ôn Noãn và người phụ nữ kia đi ra, người đó còn thấy nói chưa đủ nên không có mở cửa ngay, mà lại đứng ở hành lang lải nhải liên tục: “Cô bé à, đó là bạn trai của cháu sao? hắn thật là tốt với cháu ha, trên thế giới này làm gì có nhiều người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của mình mà đi lo cho người khác trước tiên như cậu ấy chứ, dì thấy cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một người đàn ông đáng tin cậy như vậy để dựa dẫm rồi, cháu phải tin dì nha, người đàn ông kia nhìn qua liền biết đó là người tốt nhất đó, dì là người từng trải hơn cháu nên hiểu nhiều hơn cháu nhiều…”
Chào tạm biệt người hàng xóm xong, Hứa Ôn Noãn vào nhà, cô đang nhìn đến kính cửa sổ bể nát trong phòng ngủ, sợ hết cả hồn.
Sau đó cô lại nghĩ đến những câu nói của người phụ nữ kia, liền hiểu mọi chuyện.
Chắc là đêm đó khi Linh Độ đến, không vào được nên đập bể.
Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại di động, kêu một nhân viên vệ sinh đến giúp cô thu dọn, sau đó liền không đếm xỉa đến những mảnh vỡ tàn tạ dưới đất mà đi đến vành đai bảo vệ ngoài ban công mà nhìn xuống một chút.
Ngoại trừ những chiếc đèn đường rải rác dưới lầu, những vật khác đều nhỏ đến đáng thương.
Độ cao như vậy, ít nhất cũng là năm sáu mươi mét, nếu thật sự té xuống thì chỉ có thể mất mạng tại chỗ...
Nghĩ đến đến, cô liền không nhìn được liếc mắt nhìn qua ban công nhà bên cạnh chỉ có một khe hở nhỏ, chiều rộng chừng một mét, mặt Hứa Ôn Noãn bỗng trở nên trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm ánh sáng đèn ngoài ban công một chút, sau đó bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhung.
Xử lý xong những chuyện phải làm chồng chất mấy ngày, lúc Hứa Ôn Noãn làm xong đã là 7h tối.
Sau khi trải qua một cơn đau dạ dày thấu tim gan, Hứa Ôn Noãn đành đến một quán cơm gần hội quán ăn một chút thức ăn thanh đạm đàng hoàng, sau đó chặn một chiếc taxi, trở về nhà.
Vừa về đến dưới lầu, còn chưa đi vào, có người đi phía sau gọi cô lại: “Cô bé.”
Hứa Ôn Noãn dừng bước, quay đầu nhìn lại, phía sau là người hàng xóm ở cạnh nhà cô, cô liền cong môi nói: “Dì, chào dì!”
Người phụ nữ trung niên vừa mới đi bộ với bạn bè trên quãng trường xong, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hồi, người đó đi nhanh hai bước đã đi nhanh về phía Hứa Ôn Noãn, mở miệng hỏi: “Sức khỏe của cháu tốt hơn rồi chứ?”
Sao bà ấy biết cô bị bệnh? Hứa Ôn Noãn có chút bất ngờ nhưng vẫn gật đầu một cái: “Vâng ạ.”
Người phụ nữ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của cô liền vừa cùng cô đi lên lầu, vừa cười híp mắt giải thích: “Hôm đó đã là hơn nửa đêm, có một người thanh niên trẻ chạy đến đây nói với cô là muốn vào ban công nhà cô leo qua nhà cháu, dì thấy cháu chỉ ra vào một mình nên nghĩ trong nhà chỉ có một mình cháu, vốn thấy không an toàn nên không chịu, nhưng người đó thật sự rất lo lắng, nên dì mới sợ cháu thật sự xảy ra chuyện gì nên mới để hắn vào.”
Thì ra hôm đó Linh Độ từ ban công nhà hàng xóm leo vào nhà cô, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên tỉnh ra người hàng xóm lại tiếp tục nói: “Chúng ta ở trên lầu 18 lận, cao như vậy nhưng nửa đêm hắn lại nháo nhào lên làm dì thật sự sợ muốn chết, sợ hắn trợt chân té xuống một cái là đi đời nhà ma đó…”
Cho dù chuyện đã trôi qua mấy ngày, nhưng khi kể lại người phụ nữ này vẫn còn sợ hãi: “Tại cháu không tận mắt nhìn thấy thôi…”
Thang máy đến tầng thứ 18 xong, Hứa Ôn Noãn và người phụ nữ kia đi ra, người đó còn thấy nói chưa đủ nên không có mở cửa ngay, mà lại đứng ở hành lang lải nhải liên tục: “Cô bé à, đó là bạn trai của cháu sao? hắn thật là tốt với cháu ha, trên thế giới này làm gì có nhiều người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của mình mà đi lo cho người khác trước tiên như cậu ấy chứ, dì thấy cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm một người đàn ông đáng tin cậy như vậy để dựa dẫm rồi, cháu phải tin dì nha, người đàn ông kia nhìn qua liền biết đó là người tốt nhất đó, dì là người từng trải hơn cháu nên hiểu nhiều hơn cháu nhiều…”
Chào tạm biệt người hàng xóm xong, Hứa Ôn Noãn vào nhà, cô đang nhìn đến kính cửa sổ bể nát trong phòng ngủ, sợ hết cả hồn.
Sau đó cô lại nghĩ đến những câu nói của người phụ nữ kia, liền hiểu mọi chuyện.
Chắc là đêm đó khi Linh Độ đến, không vào được nên đập bể.
Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại di động, kêu một nhân viên vệ sinh đến giúp cô thu dọn, sau đó liền không đếm xỉa đến những mảnh vỡ tàn tạ dưới đất mà đi đến vành đai bảo vệ ngoài ban công mà nhìn xuống một chút.
Ngoại trừ những chiếc đèn đường rải rác dưới lầu, những vật khác đều nhỏ đến đáng thương.
Độ cao như vậy, ít nhất cũng là năm sáu mươi mét, nếu thật sự té xuống thì chỉ có thể mất mạng tại chỗ...
Nghĩ đến đến, cô liền không nhìn được liếc mắt nhìn qua ban công nhà bên cạnh chỉ có một khe hở nhỏ, chiều rộng chừng một mét, mặt Hứa Ôn Noãn bỗng trở nên trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm ánh sáng đèn ngoài ban công một chút, sau đó bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhung.
Bình luận facebook