Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946
Hứa Ôn Noãn nghe thấy hắn nói một hồi mới nhúc nhích đôi mắt một chút, liếc nhìn hắn, không nói gì, cũng không có dấu hiệu muốn xuống xe.
Lục Bán Thành không nhắc nhở Hứa Ôn Noãn nữa, cứ như vậy ngồi yên lặng trong xe.
Hắn sợ cô lạnh, giảm nhiệt độ trong xe xuống một chút.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ôn Noãn ngồi cạnh ghế người lái mới khôi phục lại được tinh thần, cô nhìn ngoài cửa xe, rõ ràng lúc nãy Lục Bán Thành đã nói với cô đến rồi, lúc này cô lại hỏi lại: “Đến?”
Lục Bán Thành bị câu nói này của cô đâm đau nhói, dịu dàng nhìn cô gật gù.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô đưa tay tháo dây an toàn, biết cô muốn xuống xe, vội vàng mở cửa xe xuống trước, sau đó vòng qua bên cô, giúp cô mở cửa xe.
Cô ngồi yên trên ghế, không biết đang nghĩ gỉ, lại không nhúc nhích.
Gió lạnh thổi vù vù, Lục Bán Thành không mặc áo khoác lạnh đến nỗi cả người run cầm cập, lúc tay chân hắn muốn đóng băng, cô mới từ từ xuống xe.
“Anh đưa em vào thang máy?” Lục Bán Thành thương lượng.
Hứa Ôn Noãn không chần chừ chút nào gật đầu với hắn.
Lục Bán Thành giúp cô cầm túi, đóng cửa xe, đi theo cô lên lầu.
Không biết cô đang nghĩ gì, bước chân rất chậm, Lục Bán Thành dù rất lạnh nhưng vẫn không hối thúc cô, cứ như vậy bước chậm rì rì đi theo cô, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm thang máy, cửa thang máy liền mở ra, Lục Bán Thành giơ tay lên ngăn cửa, vừa nhắc Hứa Ôn Noãn cửa thang máy mở ra rồi, vừa đưa túi cho cô.
Lần này cô nhận rất nhanh sau đó mở mắt ra nhìn hắn một chút, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì mà cúi đầu đi vào thang máy.
“Lúc vào nhà rồi thì tắm nước nóng, sẽ thoải mái hơn một chút.” Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm tầng 18, dặn dò cô hai câu xong nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, mới buông cửa thang máy ra.
Hắn vừa mới chuẩn bị bấm nút đóng cửa thang máy, Hứa Ôn Noãn đang trầm mặc bỗng nhiên gọi tên hắn: “Lục Bán Thành.”
Tiếng của cô rất nhỏ, nhưng muỗi kêu vậy.
Lục Bán Thành đè lại cửa thang máy lần nữa, nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn từ từ ngẩng đầu lên: “Tôi, anh…” cô cà lăm một lúc lâu, cuối cùng lại cắn môi, mới nói thẳng những gì mình muốn ra: “Anh có thể lên ngồi với tôi một chút không?”
Tuy rằng đã rời khỏi quán bar lâu như vậy nhưng cô vẫn còn rất sợ.
Không đơn thuần chỉ vì quần áo bị xé rách mà còn bị xé rách trước mặt nhiều người như vậy, cũng bởi vì lúc người đàn ông kia xé đồ của cô, lại đào lên những cơn ác mộng mà cô đã cố gắng chôn vùi mấy năm nay.
Hứa Ôn Noãn nói xong, trong mắt lại có một tầng sương.
Trong ngực Lục Bán Thành lại thấy đau nhói, sau đó hắn liền mỉm cười, gật đầu đồng ý với cô.
. . . . .
Về đến nhà, Hứa Ôn Noãn đi thẳng đến nhà vệ sinh tắm rửa.
Lục Bán Thành tìm trong bếp một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một hộp sữa bột, liếc nhìn qua ngày sản xuất, đã quá hạn sử dụng rồi.
Lục Bán Thành không nhắc nhở Hứa Ôn Noãn nữa, cứ như vậy ngồi yên lặng trong xe.
Hắn sợ cô lạnh, giảm nhiệt độ trong xe xuống một chút.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ôn Noãn ngồi cạnh ghế người lái mới khôi phục lại được tinh thần, cô nhìn ngoài cửa xe, rõ ràng lúc nãy Lục Bán Thành đã nói với cô đến rồi, lúc này cô lại hỏi lại: “Đến?”
Lục Bán Thành bị câu nói này của cô đâm đau nhói, dịu dàng nhìn cô gật gù.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô đưa tay tháo dây an toàn, biết cô muốn xuống xe, vội vàng mở cửa xe xuống trước, sau đó vòng qua bên cô, giúp cô mở cửa xe.
Cô ngồi yên trên ghế, không biết đang nghĩ gỉ, lại không nhúc nhích.
Gió lạnh thổi vù vù, Lục Bán Thành không mặc áo khoác lạnh đến nỗi cả người run cầm cập, lúc tay chân hắn muốn đóng băng, cô mới từ từ xuống xe.
“Anh đưa em vào thang máy?” Lục Bán Thành thương lượng.
Hứa Ôn Noãn không chần chừ chút nào gật đầu với hắn.
Lục Bán Thành giúp cô cầm túi, đóng cửa xe, đi theo cô lên lầu.
Không biết cô đang nghĩ gì, bước chân rất chậm, Lục Bán Thành dù rất lạnh nhưng vẫn không hối thúc cô, cứ như vậy bước chậm rì rì đi theo cô, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm thang máy, cửa thang máy liền mở ra, Lục Bán Thành giơ tay lên ngăn cửa, vừa nhắc Hứa Ôn Noãn cửa thang máy mở ra rồi, vừa đưa túi cho cô.
Lần này cô nhận rất nhanh sau đó mở mắt ra nhìn hắn một chút, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì mà cúi đầu đi vào thang máy.
“Lúc vào nhà rồi thì tắm nước nóng, sẽ thoải mái hơn một chút.” Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm tầng 18, dặn dò cô hai câu xong nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, mới buông cửa thang máy ra.
Hắn vừa mới chuẩn bị bấm nút đóng cửa thang máy, Hứa Ôn Noãn đang trầm mặc bỗng nhiên gọi tên hắn: “Lục Bán Thành.”
Tiếng của cô rất nhỏ, nhưng muỗi kêu vậy.
Lục Bán Thành đè lại cửa thang máy lần nữa, nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn từ từ ngẩng đầu lên: “Tôi, anh…” cô cà lăm một lúc lâu, cuối cùng lại cắn môi, mới nói thẳng những gì mình muốn ra: “Anh có thể lên ngồi với tôi một chút không?”
Tuy rằng đã rời khỏi quán bar lâu như vậy nhưng cô vẫn còn rất sợ.
Không đơn thuần chỉ vì quần áo bị xé rách mà còn bị xé rách trước mặt nhiều người như vậy, cũng bởi vì lúc người đàn ông kia xé đồ của cô, lại đào lên những cơn ác mộng mà cô đã cố gắng chôn vùi mấy năm nay.
Hứa Ôn Noãn nói xong, trong mắt lại có một tầng sương.
Trong ngực Lục Bán Thành lại thấy đau nhói, sau đó hắn liền mỉm cười, gật đầu đồng ý với cô.
. . . . .
Về đến nhà, Hứa Ôn Noãn đi thẳng đến nhà vệ sinh tắm rửa.
Lục Bán Thành tìm trong bếp một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một hộp sữa bột, liếc nhìn qua ngày sản xuất, đã quá hạn sử dụng rồi.
Bình luận facebook