Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 982
Cô gái bên trong xe đến nói chuyện với Lục Bán Thành nghe thấy tiếng động này liên quay lại nhìn ngoài cửa xe theo bản năng.
Ánh mắt của cô còn chưa đụng tới Hứa Ôn Noãn, chỉ quét đến phân nửa liền biết đó là cô rồi, ánh mắt của cô ấy lại bất động một hồi, rõ ràng là đã cứng ngắt lại.
Lục Bán Thành đang nghe cô bé nói chuyện, cười híp mắt, lại nhận thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại: “Anh Bán Thành, sao vậy?”
Cô ta thấy Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không có phản ứng gì, liền nhìn theo tầm mắt của hắn.
Lần thứ ba nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, cô gái kia có vẻ bình tĩnh tự tin hơn rất nhiều. Cô mím môi, cười cười nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, sau đó lại ý thức mà quay lại nhìn Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành giống như người mất hồn vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích, mãi đến khi cô bé này đẩy hắn một hồi, nhỏ giọng gọi: “Anh Bán Thành” mí mắt Lục Bán Thành lúc này mới lóe lóe lên, từ từ từ từ dời đi.
Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với chiếc cằm nhỏ của Hứa Ôn Noãn, cô gái kia mới tinh tường được để ý đến Lục Bán Thành không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay lại thành nắm, bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của hắn vẫn trấn tỉnh đến nỗi không thể tìm thấy được bất kỳ một dấu vết nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi của Hứa Ôn Noãn, sau đó lại là cái mũi cao cao, và cuối cùng cũng đối mặt với đôi mắt của cô.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Hứa Ôn Noãn trố mắt, thân thể run nhẹ, sau đó định thần lại, cô mở to đôi mắt nhìn ánh to sáng đen kịt nhìn chằm chằm Lục Bán Thành một lúc, trên mặt lúc này mới cười nhạt với Lục Bán Thành, “Hey” một tiếng.
Nghe thấy cô gọi, Lục Bán Thành cũng cười cười, gật đầu với Hứa Ôn Noãn: “Thật trùng hợp.”
“Phải, thật trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn cúi đầu, nhìn bánh gato lúc nãy cô quá thất thố mà làm rơi, không còn ăn được nữa, cô chí còn cách cẩn thận nhặt bánh lên bỏ vào thùng rác, sau đó mới đi đến gần xe của Lục Bán Thành: “Anh từ Mỹ về khi nào vậy?”
“Vừa về mấy ngày trước.” Lục Bán Thành không chút nao núng trả lời.
Cô gái ngồi cạnh Lục Bán Thành có chút kinh ngạc nhìn Lục Bán Thành.
Hắn đâu có đi Mỹ a, sao lại phải nói dối?
Cô gái kia theo bản năng mở miệng: “Anh Bán Thành....”
Hứa Ôn Noãn “A” một tiếng, vừa mới chuẩn bị nói tiếp liền nghe thấy cô bé kia gọi Lục Bán Thành, lại ngừng lại, sau đó liền nhìn thấy Lục Bán Thành quay đầu cười cười với cô bé kia, sau đó động môi hai lần nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì, lúc này cô gái kia mới bâng quơ “Ơ” một tiếng, sau đó không vui cúi đầu.
Lục Bán Thành đưa tay ra sờ sờ tóc của cô, mới quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hình như hắn và cô gái kia có mối quan hệ rất thân mật, bọn họ là gì của nhau chứ?
Những hành động mà Lục Bán Thành làm với cô bé kia đều được Hứa Ôn Noãn thu hết vào tầm mắt, đầu ngón tay cô không nhịn được bắt lấy vạt áo, nắm chặt, cô tinh tường cảm thấy một chút đau đớn trong lòng từ từ tản ra toàn thân, không thể không để ý.
“Gần đây có khỏe không?” Ngữ khí của Lục Bán Thành vẫn thanh đạm như vậy, như hỏi thăm một người bạn cũ không quá quan trọng.
Ánh mắt của cô còn chưa đụng tới Hứa Ôn Noãn, chỉ quét đến phân nửa liền biết đó là cô rồi, ánh mắt của cô ấy lại bất động một hồi, rõ ràng là đã cứng ngắt lại.
Lục Bán Thành đang nghe cô bé nói chuyện, cười híp mắt, lại nhận thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại: “Anh Bán Thành, sao vậy?”
Cô ta thấy Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không có phản ứng gì, liền nhìn theo tầm mắt của hắn.
Lần thứ ba nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, cô gái kia có vẻ bình tĩnh tự tin hơn rất nhiều. Cô mím môi, cười cười nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, sau đó lại ý thức mà quay lại nhìn Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành giống như người mất hồn vậy, ngồi trong xe không nhúc nhích, mãi đến khi cô bé này đẩy hắn một hồi, nhỏ giọng gọi: “Anh Bán Thành” mí mắt Lục Bán Thành lúc này mới lóe lóe lên, từ từ từ từ dời đi.
Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với chiếc cằm nhỏ của Hứa Ôn Noãn, cô gái kia mới tinh tường được để ý đến Lục Bán Thành không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay lại thành nắm, bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của hắn vẫn trấn tỉnh đến nỗi không thể tìm thấy được bất kỳ một dấu vết nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi môi của Hứa Ôn Noãn, sau đó lại là cái mũi cao cao, và cuối cùng cũng đối mặt với đôi mắt của cô.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Hứa Ôn Noãn trố mắt, thân thể run nhẹ, sau đó định thần lại, cô mở to đôi mắt nhìn ánh to sáng đen kịt nhìn chằm chằm Lục Bán Thành một lúc, trên mặt lúc này mới cười nhạt với Lục Bán Thành, “Hey” một tiếng.
Nghe thấy cô gọi, Lục Bán Thành cũng cười cười, gật đầu với Hứa Ôn Noãn: “Thật trùng hợp.”
“Phải, thật trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn cúi đầu, nhìn bánh gato lúc nãy cô quá thất thố mà làm rơi, không còn ăn được nữa, cô chí còn cách cẩn thận nhặt bánh lên bỏ vào thùng rác, sau đó mới đi đến gần xe của Lục Bán Thành: “Anh từ Mỹ về khi nào vậy?”
“Vừa về mấy ngày trước.” Lục Bán Thành không chút nao núng trả lời.
Cô gái ngồi cạnh Lục Bán Thành có chút kinh ngạc nhìn Lục Bán Thành.
Hắn đâu có đi Mỹ a, sao lại phải nói dối?
Cô gái kia theo bản năng mở miệng: “Anh Bán Thành....”
Hứa Ôn Noãn “A” một tiếng, vừa mới chuẩn bị nói tiếp liền nghe thấy cô bé kia gọi Lục Bán Thành, lại ngừng lại, sau đó liền nhìn thấy Lục Bán Thành quay đầu cười cười với cô bé kia, sau đó động môi hai lần nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì, lúc này cô gái kia mới bâng quơ “Ơ” một tiếng, sau đó không vui cúi đầu.
Lục Bán Thành đưa tay ra sờ sờ tóc của cô, mới quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hình như hắn và cô gái kia có mối quan hệ rất thân mật, bọn họ là gì của nhau chứ?
Những hành động mà Lục Bán Thành làm với cô bé kia đều được Hứa Ôn Noãn thu hết vào tầm mắt, đầu ngón tay cô không nhịn được bắt lấy vạt áo, nắm chặt, cô tinh tường cảm thấy một chút đau đớn trong lòng từ từ tản ra toàn thân, không thể không để ý.
“Gần đây có khỏe không?” Ngữ khí của Lục Bán Thành vẫn thanh đạm như vậy, như hỏi thăm một người bạn cũ không quá quan trọng.
Bình luận facebook