Marvellous
Moderator
-
Chương-6
Chương 6
Cảnh quay lần này lấy bối cảnh là một ngọn núi cao, với khu rừng tràn ngập sắc hống của hoa đào. Nội dung bài hát lần này nói về đoạn tình cảm tươi đẹp, vừa gặp đã yêu của 2 người. Chàng là một thư sinh nho nhã, luôn thích đi ngao du đây đó, ngâm thơ, chơi đàn. Nàng là một tiểu thư con nhà quyền quý, từ nhỏ đã giỏi cầm, kỳ, thi, họa.
Vào một ngày xuân, nàng và hầu nữ ra sau núi ngắm hoa đào nở. Trước khung cảnh thơ mộng, nàng bắt đầu nâng tay, uyển chuyển thể hiện một điệu múa duyên dáng giữa rừng hoa. Chàng cũng lên núi ngắm hoa, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, đang say mê nhảy múa, hòa vào rừng hoa tạo nên một bức tranh sinh động, khiến đôi mắt của chàng đắm chìm vào nó.
Cảnh quay thứ hai, hai người cùng nhau đi dạo giữa rừng hoa, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười ấm áp. Nàng thì e thẹn đi nép bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩn đầu nhìn chàng. Hai người ở giữa rừng hoa, chàng ngồi đánh đàn, nàng nhảy múa bên cạnh. Khung cảnh hài hòa khiến cho người ta không thể nào rời mắt.
Đỗ Nhược Lam đứng một bên, đôi mắt từ đầu tới cuối đều khóa chặt trên bóng dáng màu trắng kia. Dù biết đó chỉ là diễn xuất, nhưng trong lòng cô không biết taị sao lại cảm thấy khó chịu, một cỗ chua xót nhỏ dâng lên.
Cô khẽ cuối đầu cười khổ.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô lại cảm thấy bản thân ngày càng đòi hỏi nhiều hơn. Cô phát hiện, bản thân đối với anh đã không còn thứ tình cảm đơn thuần yêu thích dành cho thần tượng, mà thay vào đó là tình yêu, một tình yêu chân chính.
Phải chăng càng yêu, trái tim người ta càng nhỏ lại, nhỏ bé đến mức ích kỷ, chỉ chứa được một người, lại càng mong người đó cũng chỉ có duy nhất mình trong tâm trí.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh khó nhất. Vũ Thiếu Kiệt phải ôm Lương Nhi bay một vòng trên không trung. Dù cả hai người đã được đeo dây bảo hộ, cũng đã tập luyện nhiều lần nhưng Đỗ Nhược Lam vẫn thấy lo.
Trong lúc hai người quay phim, cô luôn âm thầm chấp tay cầu nguyện, mắt không rời hai người.
Sau hơn 20 phút, cảnh quay kết thúc
“CẮT” – Tiếng hô của đạo diễn cũng giúp cho Đỗ Nhược Lam thở phào một tiếng, lấy lại nụ cười, nhìn Vũ Thiếu Kiệt đang đến gần.
“Tối nay, công ty muốn mời cả đoàn ăn mừng kết thúc quay phim, em xem lại lịch trình giúp anh.”
“Được!” – Vừa nói, cô vừa chạy đến hàng ghế phía sau lấy sổ ra xem. Còn Vũ Thiếu Kiệt cũng trở lại bên cạnh đạo diễn để xem lại cảnh quay vừa rồi.
Bỗng nhiên,
“Rắc, rắc,”
“Ầm”, “Cẩn thận”
“Xoảng”
“Á…á…”
Một loạt tiếng động cùng tiếng la hoảng loạn của mọi người, Đỗ Nhược Lam đang cuối đầu tìm quyển sổ cũng ngừng tay, ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khoảnh khắc đó, tim cô như ngừng đập.
Giá đỡ đèn chiếu sáng bỗng nhiên bị sập, 4 chiếc đèn to đổ thẳng xuống phía dưới. Thật không may, đó là vị trí Vũ Thiếu Kiệt đang đứng. Khi thấy chiếc đèn ngã về phía mình, anh cũng hoảng hốt, vội đưa tay lên đỡ tránh nó rơi trúng đầu.
Và kết quả, anh bị gãy tay, là GÃY TAY ĐÓ, huhu
Mà mọi người, trong lúc hoảng hốt cũng chỉ lo cho bản thân họ, vội chạy tán loạn. Sau khi mọi chuyện kết thúc, họ mới bình tĩnh lại.
Mà Đỗ Nhược Lam, từ lúc thấy Vũ Thiếu Kiệt gặp nạn cô đã vội chạy về phía anh
“Thiếu Kiệt, anh không sao chứ, Thiếu Kiệt”
Vũ Thiếu Kiệt nhất thời đau đớn, không trả lời cô, chỉ nhíu mày, mím môi, ôm một bên cánh tay của mình
“Tay anh bị sao vậy, mau, gọi xe cứu thương, mọi người, ai đó mau gọi xe cứu thương đi”
Cô lo lắng, giọng nói run rẩy, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ngập nước,chỉ chực chờ rơi xuống.
Cô cứ loay hoay, cũng không biết phải làm thế nào, sợ chạm vào sẽ làm vết thương của anh nặng thêm. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình vô dụng như thế này.
Vũ Thiếu Kiệt nét mặt trắng bệt, mặc dù tay đang rất đau nhưng anh cũng không rên tiếng nào
Anh nhìn thấy Đỗ Nhược Lam lo lắng cho anh đến phát khóc, không hiểu sao anh cũng thấy đau lòng. Giơ cánh tay không bị thương, anh lau đi dòng nước mắt trên gương mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, mà hôm nay lại vì anh mà khóc trấn an
“Đừng lo lắng, anh không sao.”
Nghe anh nói vậy, nước mắt của cô lại rơi nhiều hơn
“Anh đừng nói dối, chắc chắn là rất đau a, huhu, anh xem mặt anh chút máu cũng không còn này. Anh cố chịu một chút thôi, xe cứu thương sắp đến rồi”
Ò…e…ò…e…Cuối cùng, xe cứu thương cũng đến
Vũ Thiếu Kiệt được đưa lên xe, Đỗ Nhược Lam cũng vội cầm túi xách theo lên xe đến bệnh viện.
Vũ Thiếu Kiệt bị gãy tay, phần đầu cũng có một chút tổn thương nên phải nằm viện vài ngày để theo dõi. Trong lúc anh còn hôn mê do tác dụng của thuốc, Đỗ Nhược Lam cũng không rời anh nửa bước.
Vũ Thiếu Kiệt tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mở mắt ra là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cho anh ý thức được mình đang ở bệnh viện. Một tay bị bó bột, đầu cũng quấn băng. Khi anh định đưa tay còn lại sờ đầu thì cảm giác tay khá nặng. Quay đầu nhìn xuống thì anh thấy Đỗ Nhược Lam đang nắm chặt tay anh, ghé đầu vào giường bệnh ngủ thiếp đi, có lẽ cô đã rất mệt mỏi.
Cảnh quay lần này lấy bối cảnh là một ngọn núi cao, với khu rừng tràn ngập sắc hống của hoa đào. Nội dung bài hát lần này nói về đoạn tình cảm tươi đẹp, vừa gặp đã yêu của 2 người. Chàng là một thư sinh nho nhã, luôn thích đi ngao du đây đó, ngâm thơ, chơi đàn. Nàng là một tiểu thư con nhà quyền quý, từ nhỏ đã giỏi cầm, kỳ, thi, họa.
Vào một ngày xuân, nàng và hầu nữ ra sau núi ngắm hoa đào nở. Trước khung cảnh thơ mộng, nàng bắt đầu nâng tay, uyển chuyển thể hiện một điệu múa duyên dáng giữa rừng hoa. Chàng cũng lên núi ngắm hoa, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, đang say mê nhảy múa, hòa vào rừng hoa tạo nên một bức tranh sinh động, khiến đôi mắt của chàng đắm chìm vào nó.
Cảnh quay thứ hai, hai người cùng nhau đi dạo giữa rừng hoa, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười ấm áp. Nàng thì e thẹn đi nép bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩn đầu nhìn chàng. Hai người ở giữa rừng hoa, chàng ngồi đánh đàn, nàng nhảy múa bên cạnh. Khung cảnh hài hòa khiến cho người ta không thể nào rời mắt.
Đỗ Nhược Lam đứng một bên, đôi mắt từ đầu tới cuối đều khóa chặt trên bóng dáng màu trắng kia. Dù biết đó chỉ là diễn xuất, nhưng trong lòng cô không biết taị sao lại cảm thấy khó chịu, một cỗ chua xót nhỏ dâng lên.
Cô khẽ cuối đầu cười khổ.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô lại cảm thấy bản thân ngày càng đòi hỏi nhiều hơn. Cô phát hiện, bản thân đối với anh đã không còn thứ tình cảm đơn thuần yêu thích dành cho thần tượng, mà thay vào đó là tình yêu, một tình yêu chân chính.
Phải chăng càng yêu, trái tim người ta càng nhỏ lại, nhỏ bé đến mức ích kỷ, chỉ chứa được một người, lại càng mong người đó cũng chỉ có duy nhất mình trong tâm trí.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh khó nhất. Vũ Thiếu Kiệt phải ôm Lương Nhi bay một vòng trên không trung. Dù cả hai người đã được đeo dây bảo hộ, cũng đã tập luyện nhiều lần nhưng Đỗ Nhược Lam vẫn thấy lo.
Trong lúc hai người quay phim, cô luôn âm thầm chấp tay cầu nguyện, mắt không rời hai người.
Sau hơn 20 phút, cảnh quay kết thúc
“CẮT” – Tiếng hô của đạo diễn cũng giúp cho Đỗ Nhược Lam thở phào một tiếng, lấy lại nụ cười, nhìn Vũ Thiếu Kiệt đang đến gần.
“Tối nay, công ty muốn mời cả đoàn ăn mừng kết thúc quay phim, em xem lại lịch trình giúp anh.”
“Được!” – Vừa nói, cô vừa chạy đến hàng ghế phía sau lấy sổ ra xem. Còn Vũ Thiếu Kiệt cũng trở lại bên cạnh đạo diễn để xem lại cảnh quay vừa rồi.
Bỗng nhiên,
“Rắc, rắc,”
“Ầm”, “Cẩn thận”
“Xoảng”
“Á…á…”
Một loạt tiếng động cùng tiếng la hoảng loạn của mọi người, Đỗ Nhược Lam đang cuối đầu tìm quyển sổ cũng ngừng tay, ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khoảnh khắc đó, tim cô như ngừng đập.
Giá đỡ đèn chiếu sáng bỗng nhiên bị sập, 4 chiếc đèn to đổ thẳng xuống phía dưới. Thật không may, đó là vị trí Vũ Thiếu Kiệt đang đứng. Khi thấy chiếc đèn ngã về phía mình, anh cũng hoảng hốt, vội đưa tay lên đỡ tránh nó rơi trúng đầu.
Và kết quả, anh bị gãy tay, là GÃY TAY ĐÓ, huhu
Mà mọi người, trong lúc hoảng hốt cũng chỉ lo cho bản thân họ, vội chạy tán loạn. Sau khi mọi chuyện kết thúc, họ mới bình tĩnh lại.
Mà Đỗ Nhược Lam, từ lúc thấy Vũ Thiếu Kiệt gặp nạn cô đã vội chạy về phía anh
“Thiếu Kiệt, anh không sao chứ, Thiếu Kiệt”
Vũ Thiếu Kiệt nhất thời đau đớn, không trả lời cô, chỉ nhíu mày, mím môi, ôm một bên cánh tay của mình
“Tay anh bị sao vậy, mau, gọi xe cứu thương, mọi người, ai đó mau gọi xe cứu thương đi”
Cô lo lắng, giọng nói run rẩy, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ngập nước,chỉ chực chờ rơi xuống.
Cô cứ loay hoay, cũng không biết phải làm thế nào, sợ chạm vào sẽ làm vết thương của anh nặng thêm. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình vô dụng như thế này.
Vũ Thiếu Kiệt nét mặt trắng bệt, mặc dù tay đang rất đau nhưng anh cũng không rên tiếng nào
Anh nhìn thấy Đỗ Nhược Lam lo lắng cho anh đến phát khóc, không hiểu sao anh cũng thấy đau lòng. Giơ cánh tay không bị thương, anh lau đi dòng nước mắt trên gương mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, mà hôm nay lại vì anh mà khóc trấn an
“Đừng lo lắng, anh không sao.”
Nghe anh nói vậy, nước mắt của cô lại rơi nhiều hơn
“Anh đừng nói dối, chắc chắn là rất đau a, huhu, anh xem mặt anh chút máu cũng không còn này. Anh cố chịu một chút thôi, xe cứu thương sắp đến rồi”
Ò…e…ò…e…Cuối cùng, xe cứu thương cũng đến
Vũ Thiếu Kiệt được đưa lên xe, Đỗ Nhược Lam cũng vội cầm túi xách theo lên xe đến bệnh viện.
Vũ Thiếu Kiệt bị gãy tay, phần đầu cũng có một chút tổn thương nên phải nằm viện vài ngày để theo dõi. Trong lúc anh còn hôn mê do tác dụng của thuốc, Đỗ Nhược Lam cũng không rời anh nửa bước.
Vũ Thiếu Kiệt tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mở mắt ra là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cho anh ý thức được mình đang ở bệnh viện. Một tay bị bó bột, đầu cũng quấn băng. Khi anh định đưa tay còn lại sờ đầu thì cảm giác tay khá nặng. Quay đầu nhìn xuống thì anh thấy Đỗ Nhược Lam đang nắm chặt tay anh, ghé đầu vào giường bệnh ngủ thiếp đi, có lẽ cô đã rất mệt mỏi.
Bình luận facebook