-
Chương 11
Phần 11 : Phàm đã gặp nhau sẽ biết nhau, gặp nhau sao lại như không gặp
Trong lớp học, trong sân trường, trên tất cả những con đường mà mỗi ngày họ đạp xe ngang qua.
Cô muốn đáp lại một tiếng “Hey”, nhưng giọng nói lại ứ nghẹn không thể thành lời. Mãi mãi cũng không thể trả lời câu hỏi của anh nữa. Mãi mãi cũng không thể được yêu như thế nữa.
1.
Hôm sau Ôn Tĩnh và Giang Quế Minh vẫn không thể gặp nhau.Giang Quế Minh bị chủ biên phái ra hải ngoại đột xuất, còn Ôn Tĩnh cũng nhận được điện thoại của công ty truyền thông đó sau khi đến bưu điện chuyển phát nhanh thùng tạp chí cho Tô Tô.Không phải là người phỏng vấn “Giả Quân Bằng, má mày gọi mày về ăn cơm” gọi đến, mà là một nhân viên tiếp đãi cô hôm đó, một cô gái rất sáng sủa, cô nói xem xong tạp chí của Mạnh Phàm cảm thấy rất cảm động, đúng lúc có một người bạn làm về quảng cáo truyền thông, do đó muốn hỏi Ôn Tĩnh có hứng thú đến thử không.
Đương nhiên là Ôn Tĩnh không bỏ qua cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này, buổi phỏng vấn cũng thuận lợi ngoài ý muốn, cô đã chính thức được tuyển dụng.
Sau khi ký hợp đồng xong, vừa ra khỏi công ty thì Ôn Tĩnh đã hứng khởi gọi điện cho Giang Quế Minh, kể lại cho anh nghe đầu đuôi sự việc, kể cả lần thất bại trước đó. Giang Quế Minh rất kiên nhẫn lắng nghe cô nói, vui vẻ bàn luận với cô.
Ôn Tĩnh cảm thấy có thể có một người cùng chia sẻ những việc này là vô cùng ấm áp, bất kể là hụt hẫng hay là vui mừng, cô đều muốn lập tức nói cho anh biết, đấy thật ra chính là niềm hạnh phúc giản dị nhất.
Đi đến ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Ôn Tĩnh nhàn nhã đứng chờ, người đi làm ở bên cạnh thì không ngừng nhìn đồng hồ, sau đó thì nhìn ngang nhìn dọc, cứ như muốn tức thì chạy qua bên kia đường. Nhìn bóng lưng của người đó, Ôn Tĩnh nghĩ, thật ra đời người cũng giống như qua đường vậy, nếu như đèn cứ mãi xanh, vậy thì lâu lâu xuất hiện một cái đèn đỏ cũng sẽ làm ta cảm thấy ủ ê, trái lại nếu như bị kẹt đèn đỏ quá nhiều rồi, thì dẫu cho trung gian chỉ có một cái đèn xanh, ta cũng sẽ cảm thấy may mắn. Do đó con người khi có vận may sẽ vì một chuyện nhỏ nhặt mà không vui, còn khi không may, trái lại sẽ vì một hạnh phúc rất rất nhỏ mà kiên cường đứng dậy. Giống như đường cong giao thoa lên xuống trong hàm sin của toán học.
Khi ôm ấp mối tình đầu của Đỗ Hiểu Phong, ngồi bận rộn với núi việc trong công ty, Ôn Tĩnh cũng chưa từng cảm nhận được có gì đặc biệt vui vẻ, giờ đây sau khi trải qua thất tình, thất nghiệp và một loạt những đả kích, Ôn Tĩnh của ngày hôm nay đã có thể thản nhiên bước đi trên đường.
Hoặc giả ít nhiều đã từng thỏa hiệp với sự trưởng thành, hoặc giả đã vì mất đi thanh xuân mà bi thương, nhưng cuối cùng rồi cũng phải tiếp bước.
Đèn xanh đã bật sáng, Ôn Tĩnh ngẩng cao đầu, rãi đều bước chân.
2.
Giang Quế Minh vừa từ bên ngoài trở về thì đã lập tức hẹn gặp Ôn Tĩnh, ngày họ gặp nhau đúng lúc là ngày 8 tháng 8, nghĩ lại một năm mấy trước đó còn trông chờ giây phút lấy chồng trong lễ khai mạc Olympic, Ôn Tĩnh cảm thấy số phận dường như đích thật là có túc mệnh.Giang Quế Minh đặt một bàn trong nhà hàng Ý, anh rất quen với nơi này, cũng rất biết tạo không khí. Lúc này đây anh không còn là vị ký giả khôn lanh có thể nói đùa bất cứ lúc nào nữa, mà là một người đàn ông lịch lãm nho nhã, tất cả đều nắm bắt trong tay anh.Giang Quế Minh mỉm cười nhìn Ôn Tĩnh làm cô có hơi ngượng ngạo, người phục vụ rót rượu cho cô, cô v٩ nói cảm ơn, sau đó cúi thấp đầu, vọc móng tay của mình như đang trốn tránh ai đó.”Này, em hồi hộp gì thế?” Giang Quế Minh chọc cô.
“Em…. làm gì có.” Ôn Tĩnh ngước mặt lên lườm anh một cái.
“Ồ.” Giang Quế Minh gật gật đầu, “Vậy thì tốt, nếu mà bây giờ đã bắt đầu khẩn trương, lát nữa em tỏ tình với anh không biết sẽ thế nào đây?”
“Ai nói sẽ tỏ tình với anh!” Ôn Tĩnh bưng hai gò má đỏ hồng cãi lại anh.
“Em chối sao?” Giang Quế Minh đến gần cô hơn.
“Em…” Ôn Tĩnh cứng họng, bị anh làm cho chẳng nói được lời nào.
“Chối cũng không kịp nữa rồi.” Giang Quế Minh cười, nâng ly lên và nói: “Biểu hiện của anh làm em hài lòng chứ?”
“Cũng tạm ổn.” Ôn Tĩnh tỏ vẻ như chẳng có gì.
“Lãnh đạm thật! Đau lòng rồi!” Giang Quế Minh đã sớm nhận ra sự thẹn thùng của cô, anh ôm lồng ngực mình nói một cách khoa trương, “Em chưa bao giờ nói mà, Ôn Tĩnh, anh thích em như vậy, chẳng lẽ cho đến bây giờ em cũng không thích anh sao?”
“Em…” Lời của Ôn Tĩnh còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Giang Quế Minh ngắt ngang, anh nhíu mày cầm nó lên, hơi ngạc nhiên mà nói: “Là Hiểu Lan.”
“Nghe đi.” Tuy bị ngắt ngang ngay lúc này làm người ta rất rầu rĩ, nhưng đó là vị hôn thê của Mạnh Phàm, vậy thì bấm ngưng một lúc, Ôn Tĩnh cũng rất cam tâm tình nguyện.
Cô rất muốn có thể làm thêm gì đó cho Mạnh Phàm, chỉ hận không còn cơ hội.
Xung quanh rất yên tĩnh, Giang Quế Minh đứng lên đi ra hành lang nghe điện thoại, nhìn ly rượu đỏ trước mặt, có thể thấy Giang Quế Minh đã bỏ không ít tâm tư, đối mặt với một người như thế, câu “Em thích anh” cơ hồ là đã tuôn ra vào lúc nãy rồi.
“Chuyện gì vậy?” Ôn Tĩnh hỏi.”Không có gì, hôm nay là ngày có hơi đặc biệt.” Giang Quế Minh ngồi xuống nói, “Nếu như…. Mạnh Phàm không qua đời, vậy thì có lẽ hôm nay anh sẽ là phù rể của nó, em có lẽ là khách mời, chúng ta có lẽ sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà hàng Hoa Hồng.”"Ò…” Ôn Tĩnh thở dài.”Hiểu Lan có hơi đau lòng, cô ấy có lẽ đã uống chút rượu, lúc nãy mới khóc xong, nên nói chuyện với anh, giống như lúc học đại học vậy.” Giang Quế Minh hơi ngước đầu lên, nhớ lại lúc trước, “Lúc đó cô ấy cứ hay tìm anh than vãn, trước khi quen nhau với Mạnh Phàm, cô ấy đã biết Mạnh Phàm có rút thắt mối tình đầu, cũng vì thế mà giận dỗi không í lần.”
“Vậy sao? Tô Tô hại người không ít.” Ôn Tĩnh cười, con gái đều thích ghen tị, biết được Mạnh Phàm giữ một tình cảm đẹp như thế ở trong lòng, cũng khó trách Hiểu Lan giận dỗi.
“Phải đó. Lúc trước quyết định kết hôn trong ngày hôm nay là vì hôm nay cũng là ngày mối tình đầu của Mạnh Phàm kết hôn, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, Mạnh Phàm mới an lòng. Chẳng hiểu sao Hiểu Lan lại biết được chuyện này, lúc đó cô ấy rất buồn, giờ đây người đã không còn nữa, cô ấy lại nhớ. Lúc nãy Hiểu Lan còn nói với anh, cô gái đó chẳng hiểu gì cả, cô ấy muốn thay Mạnh Phàm nói ra cho rồi!” Giang Quế Minh lắc đầu.
Ôn Tĩnh sững sờ nhìn anh, có hơi mơ màng.
Mối tình đầu? Tô Tô? Kết hôn cùng ngày?
Những việc này sao lại không khớp với nhau.
Giang Quế Minh hớp một ngụm rượu rồi nói: “Tô Tô vốn định kết hôn vào năm ngoái phải không? Không phải em nói dạo trước cô ấy đến Hong Kong mua nhẫn cưới sao? Có phải là muốn nhận giấy kết hôn vào ngày khai mạc Olympic, sau đó đãi tiệc vào năm nay không?”
“À.” Ôn Tĩnh không đi sâu trả lời, tim của cô đột nhiên rối bời, cô cầm ly rượu lên, hớp một ngụm to.
Tô Tô chưa từng nói sẽ kết hôn vào ngày 8 tháng 8 năm ngoái, người đã từng tung tin hỷ sự khắp nơi, là cô.
“Tô Tô nhận được thùng tạp chí của Mạnh Phàm chắc là cảm động lắm phải không?” Giang Quế Minh không nhận ra sự lơ là của cô, anh hỏi.
“Cũng… cũng ổn.” Ôn Tĩnh cố gắng bình tĩnh lại, tự nói với mình nhất định là có chỗ nào đó đã nhầm lẫn, song bàn tay của cô lại không nghe lời mà run lên cầm cập.
“Em cũng dốc sức trong việc này thật, nếu không phải có Đỗ Hiểu Phong, anh chắc chắn sẽ nghĩ rằng em thích Mạnh Phàm đấy!” Đỗ Hiểu Phong cười nói.
“Vậy sao?” Ôn Tĩnh cũng muốn cười, nhưng tại sao cô cố nhoẻn miệng mà vẫn không nở ra được một nụ cười.
Cô cảm thấy hình như mình đã sai ở chỗ nào đó, đó là một bí mật phản bác lại toàn bộ quá khứ của cô, dẫu cho cô có quay đầu lại, cũng không cách nào níu kéo.
“Lúc trước em chưa bao giờ hiểu lầm người Mạnh Phàm thích là em sao?” Giang Quế Minh nhìn Ôn Tĩnh, lại muốn chọc cô như ngày thường, “Mạnh Phàm nói với anh, nó rất muốn nói chuyện với cô gái mà nó thích, nhưng lại sợ bị phát, nên nó đã tìm cớ hỏi cô gái đó số điện thoại của bạn thân của cô ấy, nó nói nó đã hỏi rất nhiều lần, thậm chí có hơi hy vọng bị cô gái đó phát hiện, nhưng mối tình đầu của nó không hề để tâm, mỗi lần cũng chỉ nói đại một dãy số, nó đã hỏi Tô Tô số điện thoại của em phải không, Tô Tô không nói với em sao? Bị hỏi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ em không một lần nào suy nghĩ vẩn vơ?”
Giang Quế Minh ngỡ rằng Ôn Tĩnh sẽ cười và cãi lại anh, nhưng cô không có, ánh mắt của cô không biết đã bay đến nơi nào, cơ thể có hơi run rẩy, chiếc nĩa trên tay cũng rớt luôn xuống đất.
Người phục vụ ở gần đó vội đến nhặt lên hộ cô, và Ôn Tĩnh, không nói một tiếng nào ngay cả hai chữ cám ơn.
Cô rất rõ, trong những năm đó, Mạnh Phàm đích thật đã hỏi số điện thoại rất nhiều lần, nhưng không phải là hỏi Tô Tô, mà là ngượng ngùng đi đến trước mặt cô, hỏi với nét mặt có hơi trông chờ: “Điện thoại nhà Tô Tô số mấy vậy?”
Nhìn nét mặt của Ôn Tĩnh, Giang Quế Minh dường như hiểu ra gì đó, cảm giác vui vẻ thoải mái lúc nãy đã tiên tan, anh tròn to đôi mắt, bỗng dưng trầm lặng.
3.
Một lúc sau, Giang Quế Minh mới hít sâu, anh nhìn vào mắt Ôn Tĩnh và nói: “Nó nói cô gái mối tình đầu của nó bấy lâu luôn thích người khác.”Ôn Tĩnh ngồi yên lặng lắng nghe.Đúng vậy, vẫn luôn thích, lúc ấy Tô Tô thích túc cầu tiểu tướng, và Ôn Tĩnh cũng thích Đỗ Hiểu Phong.
“Nó nói mỗi buổi sáng đều chạy thêm hai con đường, chỉ để tình cờ gặp cô gái mà nó thích trên đường đến trường.”
Đúng vậy, do đó mỗi buổi sớm dưới ánh ban mai, luôn luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu, nhiều lúc trễ giờ, cậu cũng sẽ cố tình dừng lại chờ, chỉ là Ôn Tĩnh và Tô Tô đều không ngoảnh đầu lại, do đó cũng không thể nào xác định, vị thiếu niên vờ như không có chuyện gì đi theo sau họ kia, rốt cuộc là đang chú ý bóng lưng của ai?
“Nó nói nó cố ý nhờ lớp phó vệ sinh sắp xếp cho nó được làm trực nhật với bạn thân của mối tình đầu của nó, vì hai người đó luôn về nhà chung, để chờ bạn thân của mình, sau khi ra về, cô gái mà nó thích sẽ ngồi ở bên dưới làm bài, và nó sẽ có thể lén nhìn cô gái ấy thêm một lúc, cũng chính vì cứ nhìn ra phía sau, nên nó thường làm rơi hộp phấn khi lau bảng.”
Đúng vậy, cậu làm rơi hộp phấn, sau đó hoang mang khẩn trương cùng Tô Tô nhặt lên, nhưng Ôn Tĩnh ngồi ở phía sau họ lúc ấy, làm sao biết được ánh mắt của cậu thật chất là đang nhìn về đâu?
“Nó nói cô gái mối tình đầu của nó làm hư bảng đen, lúc cô giáo truy cứu, một đứa nhát gan như nó đã giơ tay lên, đó là lần đầu tiên nó bị mắng, nhưng nó rất mãn nguyện.”
Đúng vậy, lần đó rõ ràng là lỗi của Ôn Tĩnh và Tô Tô, nhưng lại có thể thoát khỏi hình phạt của cô chủ nhiệm, Đỗ Hiểu Phong đã đứng ra chịu tội thay, nhưng lúc ấy, người đầu tiên giơ tay lên, đích thật là Mạnh Phàm. Đỗ Hiểu Phong là vì Ôn Tĩnh, vậy Mạnh Phàm, rốt cuộc là vì ai?
“Nó nói khi nói chuyện với cô gái ấy, nó sẽ rất khẩn trương, sẽ bị cà lăm.”
Đúng vậy, do đó có thể đọc một bài thơ tiếng Anh, nhưng lại không thể đọc lưu loát vài chữ đơn giản trong bài học.
“Nó nói nó đã lén giữ một cái bìa bao mà cô gái đó bao cho người khác, hình của Lý Mai, tên là của người khác, chỗ bị rách được nó dán lại bằng băng keo, đó là do em bao chăng?”
Đúng vậy, thì ra tấm bìa bao của Đỗ Hiểu Phong, được an lành trong tay Mạnh Phàm.
“Sao anh chưa từng nghĩ đến nhỉ, hôm vẽ hoa hướng dương em cũng có mặt phải không?”
Đúng vậy, cô có ở đó, Đỗ Hiểu Phong vừa cho cô biết, đóa hoa có chữ viết là do cô vẽ, xấu hơn của Tô Tô, rất dễ nhận dạng, do đó đóa hoa mà Mạnh Phàm chỉnh sửa, chính là tác phẩm của cô.
“Ngày đến Bảo tàng Khoa học Kỹ thuật, em và Tô Tô cùng đứng trước máy truyền thanh Parabol chứ?”
Đúng vậy, là cô đã nghe thấy Mạnh Phàm nói ở bên kia 50 mét “Có đó không”, cô còn cười nói lại “Có”.
“Giờ âm nhạc, chẳng phải em cũng ngồi bên dưới sao? Có nghiêm túc nghe nó chơi khẩu cầm không?”
Đúng vậy, ngồi ngay bên dưới thôi, nhưng cô chưa từng nghiêm chỉnh nghe nhạc, bài “Sealed with a kiss” ấy mặc dù cô đã nghe thấy, nhưng cũng chỉ xem đó là bản hòa tấu đệm cho nụ hôn đầu tiên của cô với một chàng trai khác.
“Cắm trại hè em cũng có đi chứ? Có phải là nó đã giả vờ đến hỏi em, rồi mới đi báo danh?”
Đúng vậy, cậu đã cố tình chặn cô ở cầu thang để hỏi, hỏi Tô Tô trước sau đó mới hỏi cô, chỉ là lúc đó làm sao cô biết được, đâu là thích, đâu là che giấu?
“Em và Đỗ Hiểu Phong dự định kết hôn ngày 8 tháng 8 năm ngoái phải không?”
Đúng vậy, ngày 8 tháng 8, ngày khai mạc Olympic, họ đã công bố tin tức trên trang của lớp, Mạnh Phàm còn để lại lời chúc mừng.
“Nó nói trở thành bạn thân với anh là vì trong ngày khai giảng, anh đọc số điện thoại của mình tại buổi lễ đón tân sinh viên, bốn số cuối trong số điện thoại của anh rất giống với số điện thoại nhà của cô gái đó, của anh là 2515, điện thoại nhà em phải 1525 không?”
Đúng vậy, lúc học phổ thông vẫn chưa dọn nhà, điện thoại bàn lúc ấy chính là 1525, do đó khi lần đầu tiên liên lạc với Giang Quế Minh, cô cảm thấy số điện thoại này có hơi quen mắt.
“Mối tình đầu sao?” Giang Quế Minh bất lực bật cười, anh sờ trán mình nói, “Ôn Tĩnh, thật ra người Mạnh Phàm thích là em chăng?”
Ôn Tĩnh không đáp lại, cô cảm thấy có một tình cảm ấm nóng đập thẳng vào mặt mình, kết thành một vỏ kén, bao bọc lấy cô, cô không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì cả.
Trong luồng sáng mờ nhạt, hình ảnh duy nhất rõ ràng là hình bóng của Mạnh Phàm, anh mang nụ cười thẹn thùng, khẽ gọi tên cô.
Trong lớp học.
Trong sân trường.
Trên tất cả những con đường mà mỗi ngày họ đạp xe ngang qua.
Cô muốn đáp lại một tiếng “Hey”.
Nhưng giọng nói lại ứ nghẹn không thể thành lời.
Nước mắt chảy xuống bờ môi. Nó chát, nó đắng.
Tại sao lại khóc?
Bởi vì mãi mãi cô cũng không thể nhìn thấy chàng trai đó nữa.
Mãi mãi cũng không thể trả lời câu hỏi của anh nữa.
Mãi mãi cũng không thể được yêu như thế nữa.
Nước mắt thấm vào vỏ kén, sự ấm áp từng chút được lột ra, giây phút cảm thấy hạnh phúc nhất, lại là thời khắc bi thương nhất.
Ôn Tĩnh nhìn Giang Quế Minh, cô cảm nhận rõ ràng nơi đây không phải là giáo đường phổ thông, mà là bàn ăn của một nhà hàng Ý cao cấp, cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.Ôn Tĩnh từ từ đứng dậy, cô cúi đầu, nói lầm bầm: “Xin lỗi…. xin lỗi, em xin về trước.”Cô quay lưng đi nhanh ra ngoài, Giang Quế Minh không ngăn cô lại, nhìn ly tàn rượu trước mặt, anh cười đắng chát, tất cả tâm tư dành cho đêm nay đã trôi đi cả rồi, cuối cùng thì anh cũng đã thua cho quá khứ, tuy không phải là phần quá khứ của Đỗ Hiểu Phong, nhưng e là sẽ càng khắc cốt ghi tâm hơn.Giang Quế Minh giơ tay lên, phục vụ viên liền bước tới.
Anh muốn nói với họ, lát nữa sau khi thanh toán, đĩa thức ăn giữ chiếc nhẫn không cần mang lên nữa.
4.
So với sự oi bức của mùa hè năm 2008, tối ngày 8 tháng 8 năm 2009 mát mẻ hơn nhiều.Không còn những ngọn cờ Olympic, đường phố Bắc Kinh vẫn phồn hoa như ngày nào, xung quanh đầy những người mua say, đầy rẫy thanh xuân đã lãng phí ở nơi này, làm mông lung cả con phố rạng ngời ánh đèn Neon.Ôn Tĩnh cầm giỏ xách lên, mơ màng đi trên con đường rực lửa đèn.
Cô nhớ lúc còn đi học, cô và Tô Tô cũng thường chạy xe qua chỗ này, nhưng lúc đó có nhộn nhịp như vậy không? Hình như cô chưa từng chú ý đến điều này, lúc ấy cây dương liễu ở bên đường là tĩnh lặng, lúc ấy họ đơn thuần và vui vẻ. Có lẽ nơi đây chưa từng thay đổi, cái đã biến hóa là trái tim của họ, bởi vì có dục vọng, do đó mới nhìn thấy xa phí.
Ký ức sẽ vì con người trưởng thành mà thay đổi không? Vậy quá khứ mà cô đã chắc chắn kia có phải là cuộc sống mà cô đã thật sự trải qua không? Những ngày tháng có liên quan đến thanh xuân kia, thật tế đã chôn giấu bao nhiêu bí mật, là đã bị sự vô tình của cô phớt lờ mất? Vị thiếu niên trầm lặng kia, đã lén lút ủ một ly rượu mối tình đầu tươi đẹp đến thế nào, kết thành thủy tinh trong trái tim của một người, đồng thời hóa thành cát bụi trong lòng một người khác.
Tình yêu mà bấy lâu nay luôn tin tưởng, từ một miếng ngọc hoàn mỹ bị hiện thực cuộc sống mài giũa thành bột phấn thô thiển, rải rác trong chiếc ống thời gian, không thể tụ họp lại. Còn những cuộc gặp gỡ chưa từng nghĩ ngợi qua, lại chưa từng kết thúc tia sáng chẳng bao giờ tắt lịm ở nơi đáy cốc của ký ức.
Tình cảm mà Mạnh Phàm đã cẩn thận gìn giữ, dùng thời gian để chế thành tiêu bản, giờ đây Ôn Tĩnh ngẫm lại tất cả những chi tiết, đều như là tiếng gọi dịu dàng của anh.
Thật ra thế nào mới là tình yêu đầu tiên?
Trên đường về nhà, Ôn Tĩnh vẫn luôn suy ngẫm vấn đề này, cô muốn lập tức giở những tạp chí đó ra, một lần nữa khởi động lại chiếc hộp ký ức.Song sau khi vội vàng chạy vào phòng, nhìn kệ sách trống rỗng, cô khựng người.Cô quên mất, toàn bộ tâm ý của Mạnh Phàm, đều đã bị cô đóng gói, vô tình gửi đến một nơi khác rồi.Đời người chính là tức cười như thế, tưởng rằng đó thuộc về cô, lại bỏ cô mà đi; cái ngỡ rằng không phải của cô, lại bị chính cô đánh mất.
Ôn Tĩnh ngồi yên trên nền nhà rất lâu, khi thần trí trở lại, thì đèn đường bên ngoài đã sáng rồi lại tắt, và dòng lệ trên mặt cô cũng đã khô rồi lại ướt.
5.
Những ngày đó Ôn Tĩnh sống rất hỗn loạn, cô không tìm ai, cũng không gặp ai, tuy rằng mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sáng chín chiều năm, nhưng trên thực tế cô đang cố gắng nhớ lại những chuyện trước đây, và những dĩ vãng đó lại không thể nào xác nhận.Bầu trời của hôm đó có trong xanh không? Có thật sự đã xảy ra việc như vậy không? Thông qua đôi mắt của Mạnh Phàm, cô lại đã nhìn thấy những gì?Sự việc mà cô vốn tưởng rằng đã vạch lên dấu chấm câu, giờ đây hoàn toàn trở thành câu nghi vấn.
Và điều khiến cô nghi hoặc chính là, khi mối tình đầu mà cô đã trao trọn toàn bộ kia bị tuyên bố kết thúc dưới lũy quanh của hiện thực, thì một cô gái tầm thường đến có thể nói là đáng thương như cô, có thật sự đã từng tồn tại trong sinh mạng đã kết thúc của Mạnh Phàm? Thật sự đã rạng ngời như anh miêu tả? Thật sự đã được anh khắc ghi và yêu thương?
Một người như cô, cũng sẽ có tình yêu đầu tiên?
Có sao?
Không ai có thể giải đáp câu hỏi của cô, bởi vì Mạnh Phàm đã không còn đây nữa.
Mỗi đêm cô đều lên QQ, và nickname thuộc về Mạnh Phàm vẫn chỉ duy trì một màu xám.
Sắc màu đó khiến cho trái tim cô nhói đau.
Cô chưa từng mong ước cuồng nhiệt như bây giờ, muốn xuyên qua thời gian nhìn lại một lần nữa, nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào, cô không thể thoát ly sự trói buộc của thời gian, và đã bất giác trưởng thành. Song cuối cùng cô cũng biết, trưởng thành không chỉ đơn giản là sự phân biệt trong độ tuổi, nhiều hơn nữa trong đó là, khi bạn quay đầu lại, bạn phát hiện mình muốn quay trở về cũng không thể nữa.
Chính ngay trong lúc Ôn Tĩnh rầu rĩ nhất, cô đã bất ngờ nhận được điện thoại của Tiêu Lỗi.Hàn huyên vài câu xong, Tiêu Lỗi nhắc đến tạp chí của Mạnh Phàm, anh nói anh có một quyển, nhưng không tìm được số điện thoại của Tô Tô, muốn nhờ Ôn Tĩnh hỏi xem Tô Tô có cần nữa không, Ôn Tĩnh không hề do dự mà nói rằng cô lấy, cô thậm chí không hỏi đó là kỳ báo tháng mấy, bởi vì giờ đây trong tay cô chẳng có một quyển nào cả, dẫu cho đó là bất kỳ quyển nào trong số những quyển đã xem qua, cũng là vô cùng quý báu.”Ừm, nhưng hiện giờ nó không ở chỗ của tôi, tôi đưa cho Lưu Hân Nhiên rồi, bài viết trong đó có hơi liên quan đến tôi… hì, là chuyện tôi theo đuổi Lưu Hân Nhiên năm xưa, tôi thấy khá thú vị nên đã đưa cô ấy xem, cậu tìm cô ấy lấy nhé! Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy có giữ lại cũng không làm được gì, chẳng thà đưa cho cậu và Tô Tô cho đủ bộ.” Tiêu Lỗi vừa cười vừa nói với giọng hơi ngượng ngùng.”Được thôi!” Ôn Tĩnh cũng cười, người hoài niệm mối tình đầu đâu chỉ có mình cô? “Tôi sẽ tìm Lưu Hân Nhiên, có cần nhắn nhủ gì giúp cậu không?”
“Không cần không cần!” Tiêu Lỗi vội giải thích, “Đó là chuyện lúc trước cả rồi.”
Sau khi cúp máy, trái tim Ôn Tĩnh ảm đạm, đều là chuyện lúc trước không sai, do đó con người thường hay cảm thấy đó chính là toàn bộ trải nghiệm của mình, nhưng cái nhìn thấy và cái cảm nhận được thật ra chỉ là phía của riêng mình, chuyện lúc trước cũng sẽ có những việc không có ai biết, thậm chí, có lẽ những chuyện không biết mới là cái lúc trước chân thật.
Ôn Tĩnh và Lưu Hân Nhiên hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, vì công việc, Lưu Hân Nhiên đến muộn hơn giờ hẹn ba mươi phút. Vừa ngồi xuống thì đã vội xin lỗi.”Không có gì, cậu uống gì?” Ôn Tĩnh mỉm cười nói.Lúc Lưu Hân Nhiên xem menu nước uống, Ôn Tĩnh mới đột nhiên nhớ ra, lần trước khi họp lớp Đỗ Hiểu Phong nói mối tình đầu của anh là Lưu Hân Nhiên, lúc đó Ôn Tĩnh đã khó chịu rất lâu, nghĩ lại Mạnh Phàm vẫn luôn âm thầm nhìn cô và Đỗ Hiểu Phong ở bên nhau, đó lại sẽ là một cảm giác như thế nào?”Mình nghe Tiêu Lỗi nói, các cậu đã tìm rất lâu phải không?” Lưu Hân Nhiên lấy tạp chí ra đưa cho Ôn Tĩnh, “Đích thật là rất cảm động! Thật khó tưởng tượng một người trầm lặng như Mạnh Phàm, lại lẻn cất giữ một tình cảm sâu đậm như thế.”
Ôn Tĩnh nhận lấy tạp chí, cô gật đầu, sóng mũi cay cay, chỉ tiếc tình cảm sâu đậm như thế, lại đã bị cô lỡ mất rồi, phớt lờ mất rồi, bỏ quên mất rồi.
“À phải, lâu nay muốn tìm bạn để nói, chuyện của mình và Đỗ Hiểu Phong trong buổi họp lớp, cậu đừng để trong lòng.” Lưu Hân Nhiên cười nói.
“Không có! Không có!” Ôn Tĩnh vội lắc tay, cô đích thật đã từng vì chuyện đó mà đau lòng, nhưng giờ đây đã buông xuống rồi.
“Cậu không biết đâu, hôm đó cậu ta đã nói dối.” Lưu Hân Nhiên nháy mắt nói, “Cậu ấy không có thích mình, lúc tan tiệc cậu ấy đã đến tìm mình xin lỗi, bảo rằng nói như thế chỉ là sợ mọi người lấy chuyện của hai bạn ra đùa thôi, cậu ấy nói cậu nhất định sẽ không vui. Đỗ Hiểu Phong cũng quan tâm chuyện của cậu lắm, cậu ấy cũng nhờ Tiêu Lỗi giúp tìm tạp chí, Tiêu Lỗi còn nói, không chừng cậu ấy ghen với Mạnh Phàm ấy. Lúc còn đi học họ đã không mấy thân nhau! Đỗ Hiểu Phong chắc là đã hiểu lầm người Mạnh Phàm thích đầu tiên là cậu!”
Ôn Tĩnh đờ đẫn ngồi nghe Lưu Hân Nhiên nói, cô nhớ lại tin nhắn mà Đỗ Hiểu Phong gửi cho cô, nhớ lại cảnh tượng Đỗ Hiểu Phong và Lưu Hân Nhiên cùng hát “Chỉ yêu một chút chút”, nếu đổi lại đ là cô, cô có thể nào không hề lay động? Nhất định là cô sẽ không làm được, lúc ấy, có lẽ cô sẽ rơi lệ, sau đó chiến bại thậm tệ.
Cô không ngờ rằng, cái mà cô luôn cho là tổn thương, kỳ thực lại là sự dịu dàng cuối cùng anh dành cho cô, thì ra Đỗ Hiểu Phong biết tâm ý của Mạnh Phàm sớm hơn cả cô.
Lúc rời khỏi quán cà phê, trời đã sẫm tối.Ôn Tĩnh cám ơn Lưu Hân Nhiên, Lưu Hân Nhiên nói: “Đừng khách khí! Có thể làm gì đó cho Mạnh Phàm, mình cũng rất vui!”"Cám ơn.” Ôn Tĩnh lại nói một lần nữa, lần này là nói thay cho cô.”Có tình yêu đầu tiên thật là tuyệt!” Lưu Hân Nhiên hít một hơi, sau đó nhìn Ôn Tĩnh tươi cười: “Đúng không?”
“Ừm!” Ôn Tĩnh gật đầu thật mạnh.
6.
Ngồi trên taxi về nhà, Ôn Tĩnh không kìm được lòng mở ngay quyển tạp chí Lưu Hân Nhiên đưa cho cô, khiến cô bất ngờ vô cùng, đó lại là quyển đặc san tháng 1 năm 2006! Và quyển sách nhỏ tặng kèm cô tìm kiếm bấy lâu không được được kẹp ngay bên trong đó.Chuyên đề của đặc san là “Biên giới của trái tim”, mỗi một ký giả đều sẽ viết một bài nói về nhân tính, phát biểu cách nhìn của mình từ những góc độ khác nhau, bài viết của Mạnh Phàm mang tên: “Lừa dối”.
“Nói dối là không tốt.
Chiếc mũi của Pinocchio sẽ dài ra, cậu bé chăn dê sẽ bị sói ăn thịt.
Hình như họ đều rất hối hận, do đó giáo viên và người lớn đều bảo rằng, đứng nói dối, nói dối một lần thì sẽ hối hận vạn phần.
Tuy nhiên, nhất định sẽ tồn tại qua một việc như thế này.
Dẫu cho có nói dối, cũng tuyệt đối không hối hận.
Tôi nghĩ mỗi một người trong cuộc đời đều sẽ được một lần nổi bật, sẽ cả gan làm một việc khiến mọi người kinh ngạc.Có lẽ là một cuộc biện luận xuất sắc, có lẽ là một vụ làm ăn đáng nể, có lẽ là lời thề trong hôn lễ.Nói ra không chừng sẽ bị chê cười, bình thường như tôi sống đến ngày hôm nay chỉ có duy nhất một lần nổi bật, đó là cuộc thi bóng rổ lúc tôi còn học phổ thông, tôi đã ném vào một quả bóng không thuộc loại điểm phân thắng bại, đó là cú ném 3 điểm chỉ dành được 1 điểm.Vốn dĩ tôi đã giao trước với một người bạn của tôi, đến hiệp thứ tư sẽ thay cậu ấy ra trận, vì cậu ấy đang theo đuổi một bạn gái trong lớp, muốn ra oai kỹ thuật bóng một lần, nhưng tôi lại đã nuốt lời. Vì trên hàng ghế sân khấu, tôi đã trông thấy cô gái mà tôi thích, nhưng ánh mắt của cô ấy không nhìn về phía tôi, người cô ấy thích là một người khác, cho dù tôi có bị té xuống đất cũng sẽ không vì tôi mà nheo mày một cái.
Thật sự là rất đố kỵ, và đố kỵ luôn khiến con người làm chuyện khờ dại.
Khi trận đấu gần kết thúc, tôi đã được hai lần phạt bóng, lần thứ nhất bóng suýt không vào, cô ấy rõ ràng là đã nôn nóng, thấy cô ấy âu lo nhìn về phía tôi, tôi lại dâng lên một cảm giác mãn nguyện ác nghiệt, do đó trong lần phạt bóng thứ hai, tôi đã lui ra vạch kẻ ném bóng ba điểm, đó là một quyết định vượt khỏi dự kiến của tất cả mọi người, dưới tiếng hoan hô ngập tràn, tôi đã ném vào một quả bóng ở vạch phân ba điểm.
Tôi nhìn thấy nụ cười của cô ấy giữa quần người náo nhiệt, giây phút ấy, trong mắt cô ấy chỉ có tôi, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cỗ vũ cho tôi.
Không liên quan gì đến kết quả, trong lòng tôi, trận bóng hôm ấy đã là thắng.
Tất cả mọi người đều không biết, cái đã tác thành cho quả bóng ấy, là một lời nói dối.
Đó là một buổi sáng tinh mơ, cô ấy và tôi đã không hẹn mà gặp ở trước phòng học do tôi đến sớm để luyện bóng, nhưng tôi lại quên mang chìa khóa lớp, chúng tôi đành ngồi trên hành lang chờ lớp trưởng.
Đại khái là vì ngồi cùng một người buồn chán như tôi rất là vô vị, cô ấy đã lấy máy nghe nhạc ra, và điều khiến tôi không ngờ đến lại là, cô ấy đưa một bên tai nghe cho tôi.
“Thích Quang Lương hay Phẩm Quán?” Cô ấy cười hỏi.
“Quang Lương!” Tôi đáp.
“Mình cũng vậy!”
Cô ấy rất vui, còn cố tình trả lại một bài hát của Quang Lương, tên bài hát tôi đã quên rồi, hoặc giả nên nói, lúc ấy tôi không nghe vào một nốt nhạc nào cả.
Cô ấy ở cách tôi rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi cong dài và nốt ruồi nhỏ bên môi của cô, chúng tôi chỉ cách nhau một sợi dây nghe, đó hình như cũng là khoảng cách ngắn nhất giữa tôi và cô ấy, tôi thậm chí lo lắng, cô ấy sẽ nghe thấy nhịp tim đang không ngừng gia tăng của tôi.
Chính vào lúc ấy, tôi đã tỏ vẻ và nói rằng, tôi muốn ném một quả bóng 3 điểm thật đẹp mắt, cho bạn thân của cô ấy xem.
Cô ấy lương thiện mà cổ vũ cho tôi, nhưng tôi đã gạt cô ấy.
Thật ra tôi chỉ là không thể thẳng thắn nói ra, quả bóng đó là muốn ném cho cô ấy xem.
Thật ra so với giọng hát thanh thoát của Quang Lương, tôi thích cảm giác trầm ấm của Phẩm Quán hơn.
Thật ra hôm đó tôi có mang chìa khóa phòng, nó ở ngay trong ngăn ngầm trong cặp tôi.
Cô gái không ngừng xem đồng hồ ấy nhất định không biết rằng, mười mấy phút ngắn ngủi đó đối với tôi mà nói là quý báu đến cỡ nào.
Rất xin lỗi vì đã nói dối cô ấy.
Nhưng tôi thật sự không hối hận một chút nào cả.”
7.
“Cô ơi? Tới rồi.” Tài xế nhìn Ôn Tĩnh qua kính chiếu hậu, ông đã gọi cô rất nhiều tiếng, nhưng cô lại chỉ biết rơi lệ.”À, xin lỗi.” Ôn Tĩnh vội vàng trả tiền.”Lấy phiếu không?” Tài xế hỏi.
“Không cần đâu.” Ôn Tĩnh hít hít mũi và nói.
“Cháu à, đừng nghĩ quẩn nha, thất tình cũng không có gì đâu, cháu còn trẻ như vậy, tìm một ngườc khác tốt hơn là được thôi!” Tài xế đã nhầm tưởng cô là những cô gái thất tình về khuya nên đã tốt bụng nhắc nhở.
Ôn Tĩnh khựng người, cô cười đắng chát nói: “Không phải thất tình, mà là có thêm một mối tình đầu chưa hề hay biết.”
“Vậy chẳng phải càng tốt sao! Nên vui chứ! Chú nói cho cháu biết, tất cả đàn ông đều rất để tâm đến mối tình đầu của mình!” Tài xế thối tiền cho cô và cười nói.
“Dạ phải.” Ánh mắt của Ôn Tĩnh lại đã bay đến nơi nào.
Bởi vì rất để tâm, nên mới có thể chôn sâu trong lòng, cất giữ lâu như thế ư?
Tối hôm ấy, Ôn Tĩnh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần quyển “Hạ Lữ” duy nhất trong tay, mãi cho đến trước khi đi vào giấc ngủ, cô vẫn đang suy nghĩ gương mặt của Mạnh Phàm lúc ấy.Cô đã nằm mơ, mơ thấy họ vẫn đang học phổ thông, lớp học rất nhiều người, cô hứng khởi đứng dậy, muốn chạy đến nói chuyện với Mạnh Phàm, chí ít phải cảm ơn anh đã để lại cho mình một tình yêu đầu tiên tươi đẹp như thế, nhưng cô nhìn thấy Đỗ Hiểu Phong, nhìn thấy Tô Viện, nhìn thấy Tiêu Lỗi, nhìn thấy Lưu Hân Nhiên, duy chỉ không nhìn thấy Mạnh Phàm.Chỗ ngồi của Mạnh Phàm trống rỗng, trên đó không có gì cả.Tỉnh dậy vào 4 giờ sáng, Ôn Tĩnh ôm gối ngồi trên giường, ký ức về Mạnh Phàm, cô đã khô cặn rồi.
Bất luận có cố gắng thế nào, cũng không thể nhớ ra nhiều hơn nữa, tuổi xuân thất lạc ấy đã không cách nào bù đắp, khi họ hiểu nhau thì đã không còn có thể nhìn nhau, nghĩ như thế, Ôn Tĩnh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì so với mất đi tình yêu, điều bi thương hơn nữa chính là mất đi quá khứ, mất đi thời gian.
Trong lớp học, trong sân trường, trên tất cả những con đường mà mỗi ngày họ đạp xe ngang qua.
Cô muốn đáp lại một tiếng “Hey”, nhưng giọng nói lại ứ nghẹn không thể thành lời. Mãi mãi cũng không thể trả lời câu hỏi của anh nữa. Mãi mãi cũng không thể được yêu như thế nữa.
1.
Hôm sau Ôn Tĩnh và Giang Quế Minh vẫn không thể gặp nhau.Giang Quế Minh bị chủ biên phái ra hải ngoại đột xuất, còn Ôn Tĩnh cũng nhận được điện thoại của công ty truyền thông đó sau khi đến bưu điện chuyển phát nhanh thùng tạp chí cho Tô Tô.Không phải là người phỏng vấn “Giả Quân Bằng, má mày gọi mày về ăn cơm” gọi đến, mà là một nhân viên tiếp đãi cô hôm đó, một cô gái rất sáng sủa, cô nói xem xong tạp chí của Mạnh Phàm cảm thấy rất cảm động, đúng lúc có một người bạn làm về quảng cáo truyền thông, do đó muốn hỏi Ôn Tĩnh có hứng thú đến thử không.
Đương nhiên là Ôn Tĩnh không bỏ qua cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này, buổi phỏng vấn cũng thuận lợi ngoài ý muốn, cô đã chính thức được tuyển dụng.
Sau khi ký hợp đồng xong, vừa ra khỏi công ty thì Ôn Tĩnh đã hứng khởi gọi điện cho Giang Quế Minh, kể lại cho anh nghe đầu đuôi sự việc, kể cả lần thất bại trước đó. Giang Quế Minh rất kiên nhẫn lắng nghe cô nói, vui vẻ bàn luận với cô.
Ôn Tĩnh cảm thấy có thể có một người cùng chia sẻ những việc này là vô cùng ấm áp, bất kể là hụt hẫng hay là vui mừng, cô đều muốn lập tức nói cho anh biết, đấy thật ra chính là niềm hạnh phúc giản dị nhất.
Đi đến ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Ôn Tĩnh nhàn nhã đứng chờ, người đi làm ở bên cạnh thì không ngừng nhìn đồng hồ, sau đó thì nhìn ngang nhìn dọc, cứ như muốn tức thì chạy qua bên kia đường. Nhìn bóng lưng của người đó, Ôn Tĩnh nghĩ, thật ra đời người cũng giống như qua đường vậy, nếu như đèn cứ mãi xanh, vậy thì lâu lâu xuất hiện một cái đèn đỏ cũng sẽ làm ta cảm thấy ủ ê, trái lại nếu như bị kẹt đèn đỏ quá nhiều rồi, thì dẫu cho trung gian chỉ có một cái đèn xanh, ta cũng sẽ cảm thấy may mắn. Do đó con người khi có vận may sẽ vì một chuyện nhỏ nhặt mà không vui, còn khi không may, trái lại sẽ vì một hạnh phúc rất rất nhỏ mà kiên cường đứng dậy. Giống như đường cong giao thoa lên xuống trong hàm sin của toán học.
Khi ôm ấp mối tình đầu của Đỗ Hiểu Phong, ngồi bận rộn với núi việc trong công ty, Ôn Tĩnh cũng chưa từng cảm nhận được có gì đặc biệt vui vẻ, giờ đây sau khi trải qua thất tình, thất nghiệp và một loạt những đả kích, Ôn Tĩnh của ngày hôm nay đã có thể thản nhiên bước đi trên đường.
Hoặc giả ít nhiều đã từng thỏa hiệp với sự trưởng thành, hoặc giả đã vì mất đi thanh xuân mà bi thương, nhưng cuối cùng rồi cũng phải tiếp bước.
Đèn xanh đã bật sáng, Ôn Tĩnh ngẩng cao đầu, rãi đều bước chân.
2.
Giang Quế Minh vừa từ bên ngoài trở về thì đã lập tức hẹn gặp Ôn Tĩnh, ngày họ gặp nhau đúng lúc là ngày 8 tháng 8, nghĩ lại một năm mấy trước đó còn trông chờ giây phút lấy chồng trong lễ khai mạc Olympic, Ôn Tĩnh cảm thấy số phận dường như đích thật là có túc mệnh.Giang Quế Minh đặt một bàn trong nhà hàng Ý, anh rất quen với nơi này, cũng rất biết tạo không khí. Lúc này đây anh không còn là vị ký giả khôn lanh có thể nói đùa bất cứ lúc nào nữa, mà là một người đàn ông lịch lãm nho nhã, tất cả đều nắm bắt trong tay anh.Giang Quế Minh mỉm cười nhìn Ôn Tĩnh làm cô có hơi ngượng ngạo, người phục vụ rót rượu cho cô, cô v٩ nói cảm ơn, sau đó cúi thấp đầu, vọc móng tay của mình như đang trốn tránh ai đó.”Này, em hồi hộp gì thế?” Giang Quế Minh chọc cô.
“Em…. làm gì có.” Ôn Tĩnh ngước mặt lên lườm anh một cái.
“Ồ.” Giang Quế Minh gật gật đầu, “Vậy thì tốt, nếu mà bây giờ đã bắt đầu khẩn trương, lát nữa em tỏ tình với anh không biết sẽ thế nào đây?”
“Ai nói sẽ tỏ tình với anh!” Ôn Tĩnh bưng hai gò má đỏ hồng cãi lại anh.
“Em chối sao?” Giang Quế Minh đến gần cô hơn.
“Em…” Ôn Tĩnh cứng họng, bị anh làm cho chẳng nói được lời nào.
“Chối cũng không kịp nữa rồi.” Giang Quế Minh cười, nâng ly lên và nói: “Biểu hiện của anh làm em hài lòng chứ?”
“Cũng tạm ổn.” Ôn Tĩnh tỏ vẻ như chẳng có gì.
“Lãnh đạm thật! Đau lòng rồi!” Giang Quế Minh đã sớm nhận ra sự thẹn thùng của cô, anh ôm lồng ngực mình nói một cách khoa trương, “Em chưa bao giờ nói mà, Ôn Tĩnh, anh thích em như vậy, chẳng lẽ cho đến bây giờ em cũng không thích anh sao?”
“Em…” Lời của Ôn Tĩnh còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Giang Quế Minh ngắt ngang, anh nhíu mày cầm nó lên, hơi ngạc nhiên mà nói: “Là Hiểu Lan.”
“Nghe đi.” Tuy bị ngắt ngang ngay lúc này làm người ta rất rầu rĩ, nhưng đó là vị hôn thê của Mạnh Phàm, vậy thì bấm ngưng một lúc, Ôn Tĩnh cũng rất cam tâm tình nguyện.
Cô rất muốn có thể làm thêm gì đó cho Mạnh Phàm, chỉ hận không còn cơ hội.
Xung quanh rất yên tĩnh, Giang Quế Minh đứng lên đi ra hành lang nghe điện thoại, nhìn ly rượu đỏ trước mặt, có thể thấy Giang Quế Minh đã bỏ không ít tâm tư, đối mặt với một người như thế, câu “Em thích anh” cơ hồ là đã tuôn ra vào lúc nãy rồi.
“Chuyện gì vậy?” Ôn Tĩnh hỏi.”Không có gì, hôm nay là ngày có hơi đặc biệt.” Giang Quế Minh ngồi xuống nói, “Nếu như…. Mạnh Phàm không qua đời, vậy thì có lẽ hôm nay anh sẽ là phù rể của nó, em có lẽ là khách mời, chúng ta có lẽ sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà hàng Hoa Hồng.”"Ò…” Ôn Tĩnh thở dài.”Hiểu Lan có hơi đau lòng, cô ấy có lẽ đã uống chút rượu, lúc nãy mới khóc xong, nên nói chuyện với anh, giống như lúc học đại học vậy.” Giang Quế Minh hơi ngước đầu lên, nhớ lại lúc trước, “Lúc đó cô ấy cứ hay tìm anh than vãn, trước khi quen nhau với Mạnh Phàm, cô ấy đã biết Mạnh Phàm có rút thắt mối tình đầu, cũng vì thế mà giận dỗi không í lần.”
“Vậy sao? Tô Tô hại người không ít.” Ôn Tĩnh cười, con gái đều thích ghen tị, biết được Mạnh Phàm giữ một tình cảm đẹp như thế ở trong lòng, cũng khó trách Hiểu Lan giận dỗi.
“Phải đó. Lúc trước quyết định kết hôn trong ngày hôm nay là vì hôm nay cũng là ngày mối tình đầu của Mạnh Phàm kết hôn, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, Mạnh Phàm mới an lòng. Chẳng hiểu sao Hiểu Lan lại biết được chuyện này, lúc đó cô ấy rất buồn, giờ đây người đã không còn nữa, cô ấy lại nhớ. Lúc nãy Hiểu Lan còn nói với anh, cô gái đó chẳng hiểu gì cả, cô ấy muốn thay Mạnh Phàm nói ra cho rồi!” Giang Quế Minh lắc đầu.
Ôn Tĩnh sững sờ nhìn anh, có hơi mơ màng.
Mối tình đầu? Tô Tô? Kết hôn cùng ngày?
Những việc này sao lại không khớp với nhau.
Giang Quế Minh hớp một ngụm rượu rồi nói: “Tô Tô vốn định kết hôn vào năm ngoái phải không? Không phải em nói dạo trước cô ấy đến Hong Kong mua nhẫn cưới sao? Có phải là muốn nhận giấy kết hôn vào ngày khai mạc Olympic, sau đó đãi tiệc vào năm nay không?”
“À.” Ôn Tĩnh không đi sâu trả lời, tim của cô đột nhiên rối bời, cô cầm ly rượu lên, hớp một ngụm to.
Tô Tô chưa từng nói sẽ kết hôn vào ngày 8 tháng 8 năm ngoái, người đã từng tung tin hỷ sự khắp nơi, là cô.
“Tô Tô nhận được thùng tạp chí của Mạnh Phàm chắc là cảm động lắm phải không?” Giang Quế Minh không nhận ra sự lơ là của cô, anh hỏi.
“Cũng… cũng ổn.” Ôn Tĩnh cố gắng bình tĩnh lại, tự nói với mình nhất định là có chỗ nào đó đã nhầm lẫn, song bàn tay của cô lại không nghe lời mà run lên cầm cập.
“Em cũng dốc sức trong việc này thật, nếu không phải có Đỗ Hiểu Phong, anh chắc chắn sẽ nghĩ rằng em thích Mạnh Phàm đấy!” Đỗ Hiểu Phong cười nói.
“Vậy sao?” Ôn Tĩnh cũng muốn cười, nhưng tại sao cô cố nhoẻn miệng mà vẫn không nở ra được một nụ cười.
Cô cảm thấy hình như mình đã sai ở chỗ nào đó, đó là một bí mật phản bác lại toàn bộ quá khứ của cô, dẫu cho cô có quay đầu lại, cũng không cách nào níu kéo.
“Lúc trước em chưa bao giờ hiểu lầm người Mạnh Phàm thích là em sao?” Giang Quế Minh nhìn Ôn Tĩnh, lại muốn chọc cô như ngày thường, “Mạnh Phàm nói với anh, nó rất muốn nói chuyện với cô gái mà nó thích, nhưng lại sợ bị phát, nên nó đã tìm cớ hỏi cô gái đó số điện thoại của bạn thân của cô ấy, nó nói nó đã hỏi rất nhiều lần, thậm chí có hơi hy vọng bị cô gái đó phát hiện, nhưng mối tình đầu của nó không hề để tâm, mỗi lần cũng chỉ nói đại một dãy số, nó đã hỏi Tô Tô số điện thoại của em phải không, Tô Tô không nói với em sao? Bị hỏi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ em không một lần nào suy nghĩ vẩn vơ?”
Giang Quế Minh ngỡ rằng Ôn Tĩnh sẽ cười và cãi lại anh, nhưng cô không có, ánh mắt của cô không biết đã bay đến nơi nào, cơ thể có hơi run rẩy, chiếc nĩa trên tay cũng rớt luôn xuống đất.
Người phục vụ ở gần đó vội đến nhặt lên hộ cô, và Ôn Tĩnh, không nói một tiếng nào ngay cả hai chữ cám ơn.
Cô rất rõ, trong những năm đó, Mạnh Phàm đích thật đã hỏi số điện thoại rất nhiều lần, nhưng không phải là hỏi Tô Tô, mà là ngượng ngùng đi đến trước mặt cô, hỏi với nét mặt có hơi trông chờ: “Điện thoại nhà Tô Tô số mấy vậy?”
Nhìn nét mặt của Ôn Tĩnh, Giang Quế Minh dường như hiểu ra gì đó, cảm giác vui vẻ thoải mái lúc nãy đã tiên tan, anh tròn to đôi mắt, bỗng dưng trầm lặng.
3.
Một lúc sau, Giang Quế Minh mới hít sâu, anh nhìn vào mắt Ôn Tĩnh và nói: “Nó nói cô gái mối tình đầu của nó bấy lâu luôn thích người khác.”Ôn Tĩnh ngồi yên lặng lắng nghe.Đúng vậy, vẫn luôn thích, lúc ấy Tô Tô thích túc cầu tiểu tướng, và Ôn Tĩnh cũng thích Đỗ Hiểu Phong.
“Nó nói mỗi buổi sáng đều chạy thêm hai con đường, chỉ để tình cờ gặp cô gái mà nó thích trên đường đến trường.”
Đúng vậy, do đó mỗi buổi sớm dưới ánh ban mai, luôn luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu, nhiều lúc trễ giờ, cậu cũng sẽ cố tình dừng lại chờ, chỉ là Ôn Tĩnh và Tô Tô đều không ngoảnh đầu lại, do đó cũng không thể nào xác định, vị thiếu niên vờ như không có chuyện gì đi theo sau họ kia, rốt cuộc là đang chú ý bóng lưng của ai?
“Nó nói nó cố ý nhờ lớp phó vệ sinh sắp xếp cho nó được làm trực nhật với bạn thân của mối tình đầu của nó, vì hai người đó luôn về nhà chung, để chờ bạn thân của mình, sau khi ra về, cô gái mà nó thích sẽ ngồi ở bên dưới làm bài, và nó sẽ có thể lén nhìn cô gái ấy thêm một lúc, cũng chính vì cứ nhìn ra phía sau, nên nó thường làm rơi hộp phấn khi lau bảng.”
Đúng vậy, cậu làm rơi hộp phấn, sau đó hoang mang khẩn trương cùng Tô Tô nhặt lên, nhưng Ôn Tĩnh ngồi ở phía sau họ lúc ấy, làm sao biết được ánh mắt của cậu thật chất là đang nhìn về đâu?
“Nó nói cô gái mối tình đầu của nó làm hư bảng đen, lúc cô giáo truy cứu, một đứa nhát gan như nó đã giơ tay lên, đó là lần đầu tiên nó bị mắng, nhưng nó rất mãn nguyện.”
Đúng vậy, lần đó rõ ràng là lỗi của Ôn Tĩnh và Tô Tô, nhưng lại có thể thoát khỏi hình phạt của cô chủ nhiệm, Đỗ Hiểu Phong đã đứng ra chịu tội thay, nhưng lúc ấy, người đầu tiên giơ tay lên, đích thật là Mạnh Phàm. Đỗ Hiểu Phong là vì Ôn Tĩnh, vậy Mạnh Phàm, rốt cuộc là vì ai?
“Nó nói khi nói chuyện với cô gái ấy, nó sẽ rất khẩn trương, sẽ bị cà lăm.”
Đúng vậy, do đó có thể đọc một bài thơ tiếng Anh, nhưng lại không thể đọc lưu loát vài chữ đơn giản trong bài học.
“Nó nói nó đã lén giữ một cái bìa bao mà cô gái đó bao cho người khác, hình của Lý Mai, tên là của người khác, chỗ bị rách được nó dán lại bằng băng keo, đó là do em bao chăng?”
Đúng vậy, thì ra tấm bìa bao của Đỗ Hiểu Phong, được an lành trong tay Mạnh Phàm.
“Sao anh chưa từng nghĩ đến nhỉ, hôm vẽ hoa hướng dương em cũng có mặt phải không?”
Đúng vậy, cô có ở đó, Đỗ Hiểu Phong vừa cho cô biết, đóa hoa có chữ viết là do cô vẽ, xấu hơn của Tô Tô, rất dễ nhận dạng, do đó đóa hoa mà Mạnh Phàm chỉnh sửa, chính là tác phẩm của cô.
“Ngày đến Bảo tàng Khoa học Kỹ thuật, em và Tô Tô cùng đứng trước máy truyền thanh Parabol chứ?”
Đúng vậy, là cô đã nghe thấy Mạnh Phàm nói ở bên kia 50 mét “Có đó không”, cô còn cười nói lại “Có”.
“Giờ âm nhạc, chẳng phải em cũng ngồi bên dưới sao? Có nghiêm túc nghe nó chơi khẩu cầm không?”
Đúng vậy, ngồi ngay bên dưới thôi, nhưng cô chưa từng nghiêm chỉnh nghe nhạc, bài “Sealed with a kiss” ấy mặc dù cô đã nghe thấy, nhưng cũng chỉ xem đó là bản hòa tấu đệm cho nụ hôn đầu tiên của cô với một chàng trai khác.
“Cắm trại hè em cũng có đi chứ? Có phải là nó đã giả vờ đến hỏi em, rồi mới đi báo danh?”
Đúng vậy, cậu đã cố tình chặn cô ở cầu thang để hỏi, hỏi Tô Tô trước sau đó mới hỏi cô, chỉ là lúc đó làm sao cô biết được, đâu là thích, đâu là che giấu?
“Em và Đỗ Hiểu Phong dự định kết hôn ngày 8 tháng 8 năm ngoái phải không?”
Đúng vậy, ngày 8 tháng 8, ngày khai mạc Olympic, họ đã công bố tin tức trên trang của lớp, Mạnh Phàm còn để lại lời chúc mừng.
“Nó nói trở thành bạn thân với anh là vì trong ngày khai giảng, anh đọc số điện thoại của mình tại buổi lễ đón tân sinh viên, bốn số cuối trong số điện thoại của anh rất giống với số điện thoại nhà của cô gái đó, của anh là 2515, điện thoại nhà em phải 1525 không?”
Đúng vậy, lúc học phổ thông vẫn chưa dọn nhà, điện thoại bàn lúc ấy chính là 1525, do đó khi lần đầu tiên liên lạc với Giang Quế Minh, cô cảm thấy số điện thoại này có hơi quen mắt.
“Mối tình đầu sao?” Giang Quế Minh bất lực bật cười, anh sờ trán mình nói, “Ôn Tĩnh, thật ra người Mạnh Phàm thích là em chăng?”
Ôn Tĩnh không đáp lại, cô cảm thấy có một tình cảm ấm nóng đập thẳng vào mặt mình, kết thành một vỏ kén, bao bọc lấy cô, cô không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì cả.
Trong luồng sáng mờ nhạt, hình ảnh duy nhất rõ ràng là hình bóng của Mạnh Phàm, anh mang nụ cười thẹn thùng, khẽ gọi tên cô.
Trong lớp học.
Trong sân trường.
Trên tất cả những con đường mà mỗi ngày họ đạp xe ngang qua.
Cô muốn đáp lại một tiếng “Hey”.
Nhưng giọng nói lại ứ nghẹn không thể thành lời.
Nước mắt chảy xuống bờ môi. Nó chát, nó đắng.
Tại sao lại khóc?
Bởi vì mãi mãi cô cũng không thể nhìn thấy chàng trai đó nữa.
Mãi mãi cũng không thể trả lời câu hỏi của anh nữa.
Mãi mãi cũng không thể được yêu như thế nữa.
Nước mắt thấm vào vỏ kén, sự ấm áp từng chút được lột ra, giây phút cảm thấy hạnh phúc nhất, lại là thời khắc bi thương nhất.
Ôn Tĩnh nhìn Giang Quế Minh, cô cảm nhận rõ ràng nơi đây không phải là giáo đường phổ thông, mà là bàn ăn của một nhà hàng Ý cao cấp, cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.Ôn Tĩnh từ từ đứng dậy, cô cúi đầu, nói lầm bầm: “Xin lỗi…. xin lỗi, em xin về trước.”Cô quay lưng đi nhanh ra ngoài, Giang Quế Minh không ngăn cô lại, nhìn ly tàn rượu trước mặt, anh cười đắng chát, tất cả tâm tư dành cho đêm nay đã trôi đi cả rồi, cuối cùng thì anh cũng đã thua cho quá khứ, tuy không phải là phần quá khứ của Đỗ Hiểu Phong, nhưng e là sẽ càng khắc cốt ghi tâm hơn.Giang Quế Minh giơ tay lên, phục vụ viên liền bước tới.
Anh muốn nói với họ, lát nữa sau khi thanh toán, đĩa thức ăn giữ chiếc nhẫn không cần mang lên nữa.
4.
So với sự oi bức của mùa hè năm 2008, tối ngày 8 tháng 8 năm 2009 mát mẻ hơn nhiều.Không còn những ngọn cờ Olympic, đường phố Bắc Kinh vẫn phồn hoa như ngày nào, xung quanh đầy những người mua say, đầy rẫy thanh xuân đã lãng phí ở nơi này, làm mông lung cả con phố rạng ngời ánh đèn Neon.Ôn Tĩnh cầm giỏ xách lên, mơ màng đi trên con đường rực lửa đèn.
Cô nhớ lúc còn đi học, cô và Tô Tô cũng thường chạy xe qua chỗ này, nhưng lúc đó có nhộn nhịp như vậy không? Hình như cô chưa từng chú ý đến điều này, lúc ấy cây dương liễu ở bên đường là tĩnh lặng, lúc ấy họ đơn thuần và vui vẻ. Có lẽ nơi đây chưa từng thay đổi, cái đã biến hóa là trái tim của họ, bởi vì có dục vọng, do đó mới nhìn thấy xa phí.
Ký ức sẽ vì con người trưởng thành mà thay đổi không? Vậy quá khứ mà cô đã chắc chắn kia có phải là cuộc sống mà cô đã thật sự trải qua không? Những ngày tháng có liên quan đến thanh xuân kia, thật tế đã chôn giấu bao nhiêu bí mật, là đã bị sự vô tình của cô phớt lờ mất? Vị thiếu niên trầm lặng kia, đã lén lút ủ một ly rượu mối tình đầu tươi đẹp đến thế nào, kết thành thủy tinh trong trái tim của một người, đồng thời hóa thành cát bụi trong lòng một người khác.
Tình yêu mà bấy lâu nay luôn tin tưởng, từ một miếng ngọc hoàn mỹ bị hiện thực cuộc sống mài giũa thành bột phấn thô thiển, rải rác trong chiếc ống thời gian, không thể tụ họp lại. Còn những cuộc gặp gỡ chưa từng nghĩ ngợi qua, lại chưa từng kết thúc tia sáng chẳng bao giờ tắt lịm ở nơi đáy cốc của ký ức.
Tình cảm mà Mạnh Phàm đã cẩn thận gìn giữ, dùng thời gian để chế thành tiêu bản, giờ đây Ôn Tĩnh ngẫm lại tất cả những chi tiết, đều như là tiếng gọi dịu dàng của anh.
Thật ra thế nào mới là tình yêu đầu tiên?
Trên đường về nhà, Ôn Tĩnh vẫn luôn suy ngẫm vấn đề này, cô muốn lập tức giở những tạp chí đó ra, một lần nữa khởi động lại chiếc hộp ký ức.Song sau khi vội vàng chạy vào phòng, nhìn kệ sách trống rỗng, cô khựng người.Cô quên mất, toàn bộ tâm ý của Mạnh Phàm, đều đã bị cô đóng gói, vô tình gửi đến một nơi khác rồi.Đời người chính là tức cười như thế, tưởng rằng đó thuộc về cô, lại bỏ cô mà đi; cái ngỡ rằng không phải của cô, lại bị chính cô đánh mất.
Ôn Tĩnh ngồi yên trên nền nhà rất lâu, khi thần trí trở lại, thì đèn đường bên ngoài đã sáng rồi lại tắt, và dòng lệ trên mặt cô cũng đã khô rồi lại ướt.
5.
Những ngày đó Ôn Tĩnh sống rất hỗn loạn, cô không tìm ai, cũng không gặp ai, tuy rằng mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sáng chín chiều năm, nhưng trên thực tế cô đang cố gắng nhớ lại những chuyện trước đây, và những dĩ vãng đó lại không thể nào xác nhận.Bầu trời của hôm đó có trong xanh không? Có thật sự đã xảy ra việc như vậy không? Thông qua đôi mắt của Mạnh Phàm, cô lại đã nhìn thấy những gì?Sự việc mà cô vốn tưởng rằng đã vạch lên dấu chấm câu, giờ đây hoàn toàn trở thành câu nghi vấn.
Và điều khiến cô nghi hoặc chính là, khi mối tình đầu mà cô đã trao trọn toàn bộ kia bị tuyên bố kết thúc dưới lũy quanh của hiện thực, thì một cô gái tầm thường đến có thể nói là đáng thương như cô, có thật sự đã từng tồn tại trong sinh mạng đã kết thúc của Mạnh Phàm? Thật sự đã rạng ngời như anh miêu tả? Thật sự đã được anh khắc ghi và yêu thương?
Một người như cô, cũng sẽ có tình yêu đầu tiên?
Có sao?
Không ai có thể giải đáp câu hỏi của cô, bởi vì Mạnh Phàm đã không còn đây nữa.
Mỗi đêm cô đều lên QQ, và nickname thuộc về Mạnh Phàm vẫn chỉ duy trì một màu xám.
Sắc màu đó khiến cho trái tim cô nhói đau.
Cô chưa từng mong ước cuồng nhiệt như bây giờ, muốn xuyên qua thời gian nhìn lại một lần nữa, nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào, cô không thể thoát ly sự trói buộc của thời gian, và đã bất giác trưởng thành. Song cuối cùng cô cũng biết, trưởng thành không chỉ đơn giản là sự phân biệt trong độ tuổi, nhiều hơn nữa trong đó là, khi bạn quay đầu lại, bạn phát hiện mình muốn quay trở về cũng không thể nữa.
Chính ngay trong lúc Ôn Tĩnh rầu rĩ nhất, cô đã bất ngờ nhận được điện thoại của Tiêu Lỗi.Hàn huyên vài câu xong, Tiêu Lỗi nhắc đến tạp chí của Mạnh Phàm, anh nói anh có một quyển, nhưng không tìm được số điện thoại của Tô Tô, muốn nhờ Ôn Tĩnh hỏi xem Tô Tô có cần nữa không, Ôn Tĩnh không hề do dự mà nói rằng cô lấy, cô thậm chí không hỏi đó là kỳ báo tháng mấy, bởi vì giờ đây trong tay cô chẳng có một quyển nào cả, dẫu cho đó là bất kỳ quyển nào trong số những quyển đã xem qua, cũng là vô cùng quý báu.”Ừm, nhưng hiện giờ nó không ở chỗ của tôi, tôi đưa cho Lưu Hân Nhiên rồi, bài viết trong đó có hơi liên quan đến tôi… hì, là chuyện tôi theo đuổi Lưu Hân Nhiên năm xưa, tôi thấy khá thú vị nên đã đưa cô ấy xem, cậu tìm cô ấy lấy nhé! Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy có giữ lại cũng không làm được gì, chẳng thà đưa cho cậu và Tô Tô cho đủ bộ.” Tiêu Lỗi vừa cười vừa nói với giọng hơi ngượng ngùng.”Được thôi!” Ôn Tĩnh cũng cười, người hoài niệm mối tình đầu đâu chỉ có mình cô? “Tôi sẽ tìm Lưu Hân Nhiên, có cần nhắn nhủ gì giúp cậu không?”
“Không cần không cần!” Tiêu Lỗi vội giải thích, “Đó là chuyện lúc trước cả rồi.”
Sau khi cúp máy, trái tim Ôn Tĩnh ảm đạm, đều là chuyện lúc trước không sai, do đó con người thường hay cảm thấy đó chính là toàn bộ trải nghiệm của mình, nhưng cái nhìn thấy và cái cảm nhận được thật ra chỉ là phía của riêng mình, chuyện lúc trước cũng sẽ có những việc không có ai biết, thậm chí, có lẽ những chuyện không biết mới là cái lúc trước chân thật.
Ôn Tĩnh và Lưu Hân Nhiên hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, vì công việc, Lưu Hân Nhiên đến muộn hơn giờ hẹn ba mươi phút. Vừa ngồi xuống thì đã vội xin lỗi.”Không có gì, cậu uống gì?” Ôn Tĩnh mỉm cười nói.Lúc Lưu Hân Nhiên xem menu nước uống, Ôn Tĩnh mới đột nhiên nhớ ra, lần trước khi họp lớp Đỗ Hiểu Phong nói mối tình đầu của anh là Lưu Hân Nhiên, lúc đó Ôn Tĩnh đã khó chịu rất lâu, nghĩ lại Mạnh Phàm vẫn luôn âm thầm nhìn cô và Đỗ Hiểu Phong ở bên nhau, đó lại sẽ là một cảm giác như thế nào?”Mình nghe Tiêu Lỗi nói, các cậu đã tìm rất lâu phải không?” Lưu Hân Nhiên lấy tạp chí ra đưa cho Ôn Tĩnh, “Đích thật là rất cảm động! Thật khó tưởng tượng một người trầm lặng như Mạnh Phàm, lại lẻn cất giữ một tình cảm sâu đậm như thế.”
Ôn Tĩnh nhận lấy tạp chí, cô gật đầu, sóng mũi cay cay, chỉ tiếc tình cảm sâu đậm như thế, lại đã bị cô lỡ mất rồi, phớt lờ mất rồi, bỏ quên mất rồi.
“À phải, lâu nay muốn tìm bạn để nói, chuyện của mình và Đỗ Hiểu Phong trong buổi họp lớp, cậu đừng để trong lòng.” Lưu Hân Nhiên cười nói.
“Không có! Không có!” Ôn Tĩnh vội lắc tay, cô đích thật đã từng vì chuyện đó mà đau lòng, nhưng giờ đây đã buông xuống rồi.
“Cậu không biết đâu, hôm đó cậu ta đã nói dối.” Lưu Hân Nhiên nháy mắt nói, “Cậu ấy không có thích mình, lúc tan tiệc cậu ấy đã đến tìm mình xin lỗi, bảo rằng nói như thế chỉ là sợ mọi người lấy chuyện của hai bạn ra đùa thôi, cậu ấy nói cậu nhất định sẽ không vui. Đỗ Hiểu Phong cũng quan tâm chuyện của cậu lắm, cậu ấy cũng nhờ Tiêu Lỗi giúp tìm tạp chí, Tiêu Lỗi còn nói, không chừng cậu ấy ghen với Mạnh Phàm ấy. Lúc còn đi học họ đã không mấy thân nhau! Đỗ Hiểu Phong chắc là đã hiểu lầm người Mạnh Phàm thích đầu tiên là cậu!”
Ôn Tĩnh đờ đẫn ngồi nghe Lưu Hân Nhiên nói, cô nhớ lại tin nhắn mà Đỗ Hiểu Phong gửi cho cô, nhớ lại cảnh tượng Đỗ Hiểu Phong và Lưu Hân Nhiên cùng hát “Chỉ yêu một chút chút”, nếu đổi lại đ là cô, cô có thể nào không hề lay động? Nhất định là cô sẽ không làm được, lúc ấy, có lẽ cô sẽ rơi lệ, sau đó chiến bại thậm tệ.
Cô không ngờ rằng, cái mà cô luôn cho là tổn thương, kỳ thực lại là sự dịu dàng cuối cùng anh dành cho cô, thì ra Đỗ Hiểu Phong biết tâm ý của Mạnh Phàm sớm hơn cả cô.
Lúc rời khỏi quán cà phê, trời đã sẫm tối.Ôn Tĩnh cám ơn Lưu Hân Nhiên, Lưu Hân Nhiên nói: “Đừng khách khí! Có thể làm gì đó cho Mạnh Phàm, mình cũng rất vui!”"Cám ơn.” Ôn Tĩnh lại nói một lần nữa, lần này là nói thay cho cô.”Có tình yêu đầu tiên thật là tuyệt!” Lưu Hân Nhiên hít một hơi, sau đó nhìn Ôn Tĩnh tươi cười: “Đúng không?”
“Ừm!” Ôn Tĩnh gật đầu thật mạnh.
6.
Ngồi trên taxi về nhà, Ôn Tĩnh không kìm được lòng mở ngay quyển tạp chí Lưu Hân Nhiên đưa cho cô, khiến cô bất ngờ vô cùng, đó lại là quyển đặc san tháng 1 năm 2006! Và quyển sách nhỏ tặng kèm cô tìm kiếm bấy lâu không được được kẹp ngay bên trong đó.Chuyên đề của đặc san là “Biên giới của trái tim”, mỗi một ký giả đều sẽ viết một bài nói về nhân tính, phát biểu cách nhìn của mình từ những góc độ khác nhau, bài viết của Mạnh Phàm mang tên: “Lừa dối”.
“Nói dối là không tốt.
Chiếc mũi của Pinocchio sẽ dài ra, cậu bé chăn dê sẽ bị sói ăn thịt.
Hình như họ đều rất hối hận, do đó giáo viên và người lớn đều bảo rằng, đứng nói dối, nói dối một lần thì sẽ hối hận vạn phần.
Tuy nhiên, nhất định sẽ tồn tại qua một việc như thế này.
Dẫu cho có nói dối, cũng tuyệt đối không hối hận.
Tôi nghĩ mỗi một người trong cuộc đời đều sẽ được một lần nổi bật, sẽ cả gan làm một việc khiến mọi người kinh ngạc.Có lẽ là một cuộc biện luận xuất sắc, có lẽ là một vụ làm ăn đáng nể, có lẽ là lời thề trong hôn lễ.Nói ra không chừng sẽ bị chê cười, bình thường như tôi sống đến ngày hôm nay chỉ có duy nhất một lần nổi bật, đó là cuộc thi bóng rổ lúc tôi còn học phổ thông, tôi đã ném vào một quả bóng không thuộc loại điểm phân thắng bại, đó là cú ném 3 điểm chỉ dành được 1 điểm.Vốn dĩ tôi đã giao trước với một người bạn của tôi, đến hiệp thứ tư sẽ thay cậu ấy ra trận, vì cậu ấy đang theo đuổi một bạn gái trong lớp, muốn ra oai kỹ thuật bóng một lần, nhưng tôi lại đã nuốt lời. Vì trên hàng ghế sân khấu, tôi đã trông thấy cô gái mà tôi thích, nhưng ánh mắt của cô ấy không nhìn về phía tôi, người cô ấy thích là một người khác, cho dù tôi có bị té xuống đất cũng sẽ không vì tôi mà nheo mày một cái.
Thật sự là rất đố kỵ, và đố kỵ luôn khiến con người làm chuyện khờ dại.
Khi trận đấu gần kết thúc, tôi đã được hai lần phạt bóng, lần thứ nhất bóng suýt không vào, cô ấy rõ ràng là đã nôn nóng, thấy cô ấy âu lo nhìn về phía tôi, tôi lại dâng lên một cảm giác mãn nguyện ác nghiệt, do đó trong lần phạt bóng thứ hai, tôi đã lui ra vạch kẻ ném bóng ba điểm, đó là một quyết định vượt khỏi dự kiến của tất cả mọi người, dưới tiếng hoan hô ngập tràn, tôi đã ném vào một quả bóng ở vạch phân ba điểm.
Tôi nhìn thấy nụ cười của cô ấy giữa quần người náo nhiệt, giây phút ấy, trong mắt cô ấy chỉ có tôi, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cỗ vũ cho tôi.
Không liên quan gì đến kết quả, trong lòng tôi, trận bóng hôm ấy đã là thắng.
Tất cả mọi người đều không biết, cái đã tác thành cho quả bóng ấy, là một lời nói dối.
Đó là một buổi sáng tinh mơ, cô ấy và tôi đã không hẹn mà gặp ở trước phòng học do tôi đến sớm để luyện bóng, nhưng tôi lại quên mang chìa khóa lớp, chúng tôi đành ngồi trên hành lang chờ lớp trưởng.
Đại khái là vì ngồi cùng một người buồn chán như tôi rất là vô vị, cô ấy đã lấy máy nghe nhạc ra, và điều khiến tôi không ngờ đến lại là, cô ấy đưa một bên tai nghe cho tôi.
“Thích Quang Lương hay Phẩm Quán?” Cô ấy cười hỏi.
“Quang Lương!” Tôi đáp.
“Mình cũng vậy!”
Cô ấy rất vui, còn cố tình trả lại một bài hát của Quang Lương, tên bài hát tôi đã quên rồi, hoặc giả nên nói, lúc ấy tôi không nghe vào một nốt nhạc nào cả.
Cô ấy ở cách tôi rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi cong dài và nốt ruồi nhỏ bên môi của cô, chúng tôi chỉ cách nhau một sợi dây nghe, đó hình như cũng là khoảng cách ngắn nhất giữa tôi và cô ấy, tôi thậm chí lo lắng, cô ấy sẽ nghe thấy nhịp tim đang không ngừng gia tăng của tôi.
Chính vào lúc ấy, tôi đã tỏ vẻ và nói rằng, tôi muốn ném một quả bóng 3 điểm thật đẹp mắt, cho bạn thân của cô ấy xem.
Cô ấy lương thiện mà cổ vũ cho tôi, nhưng tôi đã gạt cô ấy.
Thật ra tôi chỉ là không thể thẳng thắn nói ra, quả bóng đó là muốn ném cho cô ấy xem.
Thật ra so với giọng hát thanh thoát của Quang Lương, tôi thích cảm giác trầm ấm của Phẩm Quán hơn.
Thật ra hôm đó tôi có mang chìa khóa phòng, nó ở ngay trong ngăn ngầm trong cặp tôi.
Cô gái không ngừng xem đồng hồ ấy nhất định không biết rằng, mười mấy phút ngắn ngủi đó đối với tôi mà nói là quý báu đến cỡ nào.
Rất xin lỗi vì đã nói dối cô ấy.
Nhưng tôi thật sự không hối hận một chút nào cả.”
7.
“Cô ơi? Tới rồi.” Tài xế nhìn Ôn Tĩnh qua kính chiếu hậu, ông đã gọi cô rất nhiều tiếng, nhưng cô lại chỉ biết rơi lệ.”À, xin lỗi.” Ôn Tĩnh vội vàng trả tiền.”Lấy phiếu không?” Tài xế hỏi.
“Không cần đâu.” Ôn Tĩnh hít hít mũi và nói.
“Cháu à, đừng nghĩ quẩn nha, thất tình cũng không có gì đâu, cháu còn trẻ như vậy, tìm một ngườc khác tốt hơn là được thôi!” Tài xế đã nhầm tưởng cô là những cô gái thất tình về khuya nên đã tốt bụng nhắc nhở.
Ôn Tĩnh khựng người, cô cười đắng chát nói: “Không phải thất tình, mà là có thêm một mối tình đầu chưa hề hay biết.”
“Vậy chẳng phải càng tốt sao! Nên vui chứ! Chú nói cho cháu biết, tất cả đàn ông đều rất để tâm đến mối tình đầu của mình!” Tài xế thối tiền cho cô và cười nói.
“Dạ phải.” Ánh mắt của Ôn Tĩnh lại đã bay đến nơi nào.
Bởi vì rất để tâm, nên mới có thể chôn sâu trong lòng, cất giữ lâu như thế ư?
Tối hôm ấy, Ôn Tĩnh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần quyển “Hạ Lữ” duy nhất trong tay, mãi cho đến trước khi đi vào giấc ngủ, cô vẫn đang suy nghĩ gương mặt của Mạnh Phàm lúc ấy.Cô đã nằm mơ, mơ thấy họ vẫn đang học phổ thông, lớp học rất nhiều người, cô hứng khởi đứng dậy, muốn chạy đến nói chuyện với Mạnh Phàm, chí ít phải cảm ơn anh đã để lại cho mình một tình yêu đầu tiên tươi đẹp như thế, nhưng cô nhìn thấy Đỗ Hiểu Phong, nhìn thấy Tô Viện, nhìn thấy Tiêu Lỗi, nhìn thấy Lưu Hân Nhiên, duy chỉ không nhìn thấy Mạnh Phàm.Chỗ ngồi của Mạnh Phàm trống rỗng, trên đó không có gì cả.Tỉnh dậy vào 4 giờ sáng, Ôn Tĩnh ôm gối ngồi trên giường, ký ức về Mạnh Phàm, cô đã khô cặn rồi.
Bất luận có cố gắng thế nào, cũng không thể nhớ ra nhiều hơn nữa, tuổi xuân thất lạc ấy đã không cách nào bù đắp, khi họ hiểu nhau thì đã không còn có thể nhìn nhau, nghĩ như thế, Ôn Tĩnh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì so với mất đi tình yêu, điều bi thương hơn nữa chính là mất đi quá khứ, mất đi thời gian.
Bình luận facebook