-
Chương 15
Phần 3 : Tốt nhất không nên bên nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau
Ôn Tĩnh thở hổn hển, cô chỉ vào Đỗ Hiểu Phong nói: “Tự em sẽ tìm lại toàn bộ các bài viết của Mạnh Phàm! Tự em sẽ tìm lại tất cả những ký ức mà em đã quên! Và em sẽ một mình, quên anh!
1.
“Tìm tôi có việc gì?” Nét mặt của Kim Vy Vy mang một nộ ý khinh miệt, cô từng xem qua hình ảnh của Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong, hiển nhiên là cô đã hiểu lầm mục đích đến đây của Ôn Tĩnh, tưởng cô ấy gọi theo bạn bè đến nơi cô làm việc quấy rối, cho dù không giành lại được bạn trai, thì cũng phải làm cho cô xấu hổ một phen.
“Hai người quen nhau à?” Tô Tô bồn chồn hỏi.
Kim Vy Vy hứ ra một tiếng xem thường, cô cảm thấy họ đang đóng kịch, và cô cũng tiếp tục tùy cơ ứng biến thôi.
“Chắc có thể xem là quen.” Ôn Tĩnh cố kìm lại nỗi phẫn nộ và xấu hổ vì ý tốt bị bóp méo, cô nói: “Cô Kim là bạn gái của Đỗ Hiểu Phong.”
“Hả?” Tô Tô kêu lên kinh ngạc, rồi quay qua nhìn Kim Vy Vy bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Ra ngoài nói chuyện đi được không? Chỗ này không mấy thích hợp trò chuyện. Tôi chỉ mới chuyển đến đây làm, không muốn làm trò cười cho người khác!” Kim Vy Vy đã cố tỏ ra bình tĩnh, đích thật, cô tiếp tân kia đã từ bỏ Zuma của mình, và đang nhìn về phía họ với ánh mắt rất hứng thú.
“Vậy thì không cần.” Ôn Tĩnh điềm đạm nói, “Không ngờ lại gặp cô tại đây.”
“Ừm.” Kim Vy Vy miễn cưỡng phát ra một âm thanh, xem như là hồi đáp.
“Tôi đến đây vì Mạnh Phàm, có lẽ cô không biết, Mạnh Phàm là bạn học phổ thông của tôi, tôi muốn thu thập lại toàn bộ tạp chí của bạn ấy, hiện giờ thị trường bên ngoài đều không còn hàng nữa, nên tôi mới đến đây.”
Ôn Tĩnh tỏ vẻ không hề có hứng thú với Kim Vy Vy, việc đã đến nước này, thế nào cô cũng không thể chịu thua.
“Hả?” Lần này đổi lại Kim Vy Vy ngạc nhiên, cô nhìn Ôn Tĩnh và Tô Tô với ánh mắt hồ nghi, trong lòng cân nhắc sự thật giả trong lời nói của họ.
“Đỗ Hiểu Phong không nói với cô sao? Chúng tôi là bạn học thời phổ thông, mấy ngày trước họp nhóm mới nghe tin về Mạnh Phàm.” Tô Tô rất nghĩa khí mà đứng về phe của Ôn Tĩnh, cô nói với kiểu rất nghênh ngang tự mãn, cô nghĩ chắc chắn là Kim Vy Vy sẽ rất nghi kỵ việc Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong gặp nhau, nên đã nói ra để chọc tức cô ấy.
Quả nhiên, sắc mặt của Kim Vy Vy lập tức trở nên khó coi, cô bóp chặt chiếc lắc tay của mình theo tiềm thức, nói: “Đỗ Hiểu Phong có nói, lúc tôi mới chuyển đến đây anh ấy đã nói với tôi có một người bạn học từng làm ở đây, nhưng chết rồi.”
Nghe thấy từ “chết” không có nặng nhẹ này thốt ra từ miệng Kim Vy Vy, trong lòng Ôn Tĩnh rất khó chịu, cô không muốn người khác nói Mạnh Phàm như thế, tùy tiện chối bỏ dấu tích đã từng tồn tại của anh. Song khi nghĩ lại mục đích chủ yếu của hôm nay không phải để ghen tuông, đánh nhau, mà là vì Mạnh Phàm, đấu chí vừa mới sôi lên của cô lập tức giảm đi một nửa.
“Phải đó, vì thế cũng mong cô giúp đỡ, chúng tôi muốn lấy toàn bộ tạp chí.” Ôn Tĩnh lịch sự nói.
Tô Tô có hơi ngạc nhiên với sự biến hóa của Ôn Tĩnh, Kim Vy Vy chớp chớp mắt, chợt như nghĩ ra gì đó, cô mỉm cười nói: “Tạp chí thì tòa soạn có đủ thật…. nhưng mà, tôi không giúp được cho hai cô, số báo còn lại đều cho vào kho cả rồi, tôi không thể tùy tiện lấy ra cho người khác.”
“Có thể giúp đỡ một lần không?” Ôn Tĩnh bặm môi, cố gắng nói ra lời van xin.
“Tôi không có cách.” Kim Vy Vy lắc đầu một cách thành khẩn.
“Làm ơn…”
Ôn tĩnh còn muốn nói gì nữa, nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị Tô Tô kéo lại, mặt của Tô Tô đầy nộ khí, bước tới trước mặt Kim Vy Vy, cô chỉ vào Kim Vy Vy mà nói lớn: “Họ Kim kia! Cô cố tình đúng không!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có cách. Xin cô hãy tự trọng, đừng có làm lẫy ở đây, rất khó coi.” Kim Vy Vy nhìn vào ngón tay của Tô Tô, không hề lép vế mà nói.
“Chúng tôi bỏ tiền mua! Chứ có lấy không đâu!” Tô Tô phẫn nộ.
Kim Vy Vy điềm đạm cười một cái, cô nhìn Ôn Tĩnh nói: “Có những thứ qua đợt rồi tức là qua đợt rồi, mua thì rất dễ, nhưng không phải cô muốn mua là có thể mua lại đâu.”
Ôn Tĩnh nhìn cô một cách quật cường, rồi cười như chẳng nghe thấy gì cả, song trái tim của cô đã lạnh đến tận đáy, trong lòng đắng chát: Đỗ Hiểu Phong, đây chính là cái tội mà anh bắt em phải chịu!
Tô Tô bị Kim Vy Vy làm tức đến muốn nhảy lên, nhưng lại chẳng có cách nào, Ôn Tĩnh cảm thấy nếu như có thể buông lòng tự trọng xuống, để Kim Vy Vy đưa tạp chí cho thì xem ra cũng đáng, nhưng cô lại không muốn mở miệng cầu xin thêm nữa, thế là chỉ có thể tiếp tục đứng đó, không tỏ thái độ.
Hai cô gái vốn dĩ không nên gặp nhau này đột nhiên lại vì một chuyện không liên can mà bị kéo vào nhau, song lại vẫn chưa chịu diễn tình tiết kịch liệt nhất, cục diện như thế khiến cho cô tiếp tân không còn hứng thú, lại trở về với Zuma.
Thế nhưng, ngay khi Ôn Tĩnh chuẩn bị từ bỏ, điện thoại của Kim Vy Vy lại đã rung lên.
Kim Vy Vy nhìn tên của người gọi đến hiển thị trên màn hình, cô lại nở ra nụ cười kiêu ngạo và thần bí hơn cả Mona Lisa, cô hơi quay người sang hướng khác, nhưng âm thanh lại không hề hạ thấp: “Alô? Tới rồi à? Nhanh thật đấy! ….. Vậy sao, đến giờ rồi à? …. Bây giờ chưa đi được, bị kéo lại rồi… Ai à? Anh tự lên xem đi.”
Kim Vy Vy cúp máy, dựa qua bên tường trong tư thế nhàn hạ.
Ôn Tĩnh nhìn cô, cổ họng từ từ thắt lại, sự khẩn trương khi đứng trước phòng ăn của hôm đó lại đến rồi.
Bước chân đi trên cầu thang xi măng lâu năm phát ra những tiếng “thùng thục”, nó giống như âm thanh được truyền đến từ đầu bên kia của thời gian vậy, từng cái từng cái một, đập vào m của Ôn Tĩnh.
Khi tiếng bước chân ngừng lại, Đỗ Hiểu Phong đã đứng ở trước mặt họ.
2.
Đỗ Hiểu Phong đã có một giây hoang mang rất ngắn ngủi khi nhìn thấy Ôn Tĩnh và Tô Tô, Ôn Tĩnh rất quen với động tác nhỏ này của anh, mỗi lần gặp chuyện gì bất ngờ, chân mày bên trái của anh sẽ hơi nhướn lên. Song động tác tiếp theo của Đỗ Hiểu Phong, Ôn Tĩnh không hề quen thuộc. Anh quay đầu qua nhìn về phía Kim Vy Vy, trong mắt chứa đầy nỗi lo lắng.
Sợ mình làm gì cô ta sao?
Ôn Tĩnh đoán, cảm giác như thế khiến cô không cách nào tiếp tục trốn tránh nỗi khó chịu trong lòng.
Cô chưa từng trông mong gặp lại Đỗ Hiểu Phong, cô đến đây chỉ đơn thuần vì muốn tìm lại tình hoài mà Mạnh Phàm dành cho tình yêu đầu tiên, nhưng sự thật lại hết lần này đến lần khác khẳng định với cô rằng, tình yêu đầu tiên của cô, đã ra đi và không trở về nữa.
“Đỗ Hiểu Phong, đến đúng lúc lắm, nói với bạn gái của cậu xin cô ta nương tay một chút, giúp chúng tôi một lần.” Tô Tô cố tình nhấn mạnh từ ‘bạn gái’, Đỗ Hiểu Phong cúi đầu ngượng ngùng.
“Chuyện gì vậy?” Đỗ Hiểu Phong hỏi Kim Vy Vy.
Kim Vy Vy khái quát lại sự việc, không hề thêm bớt, nhưng cái tình thế chực chờ bão táp của lúc nãy cũng không còn nghe ra nữa.
Đỗ Hiểu Phong nghe xong, im lặng giây lát, Kim Vy Vy cúi đầu đùa giỡn với chiếc lắc tay, Ôn Tĩnh thì lật xem tạp chí “Hạ Lữ” đặt trên kệ như chẳng có chuyện gì, hai người dường như đều đứng ngoài sự việc, chỉ có Tô Tô là đã tròn xoe đôi mắt nhìn Đỗ Hiểu Phong, ý là đang chờ xem anh sẽ nói gì.
“Tô Tô, Vy Vy không biết chuyện giữa cậu và Mạnh Phàm, có lẽ khi nãy đã có hơi quá lời, cậu đừng để trong lòng.” Đỗ Hiểu Phong nói.
“Chuyện lúc trước cô ta không biết, tôi có thể không tính toán, cậu bảo cô ta lấy tạp chí ra đi.” Tô Tô nhìn Kim Vy Vy đắc ý. Kim Vy Vy đang cúi đầu, không thể thấy rõ nét mặt thế nào.
“Cái đó…. xin lỗi, cô ấy thật sự không giúp được cậu.” Đỗ Hiểu Phong ngừng một lát, hiển nhiên là anh biết được hậu quả khi nói như thế, nhưng anh vẫn đã nói ra.
“Sao?” Tô Tô vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ôn Tĩnh không nói gì, cuối cùng cô cũng nhìn về mắt của Đỗ Hiểu Phong, và anh lại đã né tránh ánh mắt của cô.
“Cô ấy chỉ mới đến đây làm việc, không có quyền hạn lớn như vậy, hơn nữa người mới đến mà đã yêu cầu tìm nhiều tạp chí như thế cũng không mấy thích hợp. Như vậy không tốt, do đó, xin lỗi.” Đỗ Hiểu Phong giải thích với Tô Tô, anh không nhìn Ôn Tĩnh. Và Ôn Tĩnh cũng không nhìn anh nữa, Đỗ Hiểu Phong đang ở trước mặt đây xa lạ đến khiến cô hoảng hốt, bảy năm đó, họ có thật sự đã từng thân mật đến thế chưa? Thân mật đến như một con người?
“Ồ, cậu cũng suy nghĩ cho cô ta lắm, bảo vệ quá chứ.” Tô Tô tức đến cực điểm trái lại thành cười.
“Cô ấy nhỏ hơn chúng ta, vừa mới đi làm, còn chưa hiểu….”
Đỗ Hiểu Phong còn chưa dài dòng xong thì Tô Tô đã ngắt lời anh, giọng nói của cô sắt nhọn đến đau tai, khiến cho Ôn Tĩnh bất chợt rùng mình.
“Vậy sao cậu không nghĩ cho Ôn Tĩnh! Cậu nói những lời như vậy trước mặt bạn ấy, không cảm thấy có hơi quá đáng sao? Sao cậu không thử nghĩ cho Mạnh Phàm, nói thế nào cũng là bạn cùng lớp! Đỗ Hiểu Phong, làm người không cần tuyệt tình đến mức này chứ?”
“Bỏ đi Tô Tô, đi thôi.” Ôn Tĩnh kéo tay Tô Tô, Tô Tô vẫn còn giằng co mà kêu hét, nét mặt của Ôn Tĩnh trái lại lại không có đến một chút cảm xúc, cô kéo lấy Tô Tô, đi ngang qua Đỗ Hiểu Phong, bước xuống lầu.
Lần này, đại khái là họ cách như một cm.
Nhưng, lại như đã cách nhau mấy vạn năm.
3.
Thật ra Đỗ Hiểu Phong cũng đã từng bảo vệ cho Ôn Tĩnh, cũng đã từng đứng ở phía trước che chắn khi cô gặp phải chuyện, chỉ là, đó là lúc họ còn học phổ thông.
Lúc ấy Ôn Tĩnh và Tô Tô đều là những cô nhóc thích đùa giỡn, thành tích học tập không phải rất tốt, nhưng mỗi ngày vẫn cứ cười đùa ha hả, phiền não lớn nhất trong đời của họ cũng chỉ là kỳ thi cuối kỳ.
Hôm đó, Ôn Tĩnh và Tô Tô đã gây ra họa, trong lúc rượt đuổi nhau vào giờ trưa, khuỷu tay của Ôn Tĩnh đụng vào bảng đen, vết nứt nhỏ vốn đã có sẵn ở góc trái phía dưới trên đó lập tức biến thành một vết hằn to tướng, giống như vết thương vậy, dính thêm bụi phấn vào thì càng trở nên rõ ràng.
Ôn Tĩnh và Tô Tô sợ mất hồn. Nếu là bây giờ thì đó chẳng là gì cả, cùng lắm bồi thường ít tiền, cái bảng đen cũ kỹ đó cũng phải là gì đáng giá, thứ nhiều nhất ở trong trường chính là những chiếc bảng cũ như thế. Nhưng xảy ra vào thời đó thì là một lỗi lầm lớn, thời còn là học sinh, tin chắc chẳng còn việc gì đáng sợ hơn việc bị giáo viên mắng rồi.
Ôn Tĩnh thất thần, Tô Tô thì càng khỏi nói, hai người nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra cách gì hay, chỉ trông mong đầu giờ chiều cô chủ nhiệm sẽ không phát hiện. Nhưng hiển nhiên là họ đã đánh giá thấp sự nhạy bén của cô giáo, cô chủ nhiệm vừa vào lớp thì đã phát hiện bảng đen có một vết thương mới toanh.
“Là em nào làm đây? Là ai đã hủy hoại của công? Giơ tay lên!”
Cô Lý nộ khí xung thiên khiến cho học sinh trong lớp đều rúc đầu vào cổ, những người nhiều chuyện thì len lén nhìn Ôn Tĩnh và Tô Tô, Tô Tô nhìn sang Ôn Tĩnh với ánh mắt tuyệt vọng, Ôn Tĩnh thì cảm giác trái tim của mình đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
“Nếu bây giờ không nói, vậy thì đợi phụ huynh đến cùng nói vậy!”
Mời phụ huynh là tuyệt chiêu của giáo viên, nghĩ đến việc về nhà rồi còn phải bị ba mẹ mắng thêm một trận, Ôn Tĩnh bất giác nhắm mắt, lưng khom lại, tay phải từ từ đưa lên, ngón tay cũng từ từ rút ra khỏi hộc tủ.
“Em đứng lên, nói đi, là chuyện gì!”
Ôn Tĩnh mở to mắt ngạc nhiên, bạn học trong lớp đều nhìn về phía sau, cô cũng quay đầu ra sau, cách chỗ cô ngồi ba hàng, cô nhìn thấy tay của Mạnh Phàm đã giơ thẳng tay lên. Làn gió nhẹ ngoài cửa sổ thoảng vào làm tay áo trắng tinh khẽ khiêu vũ, áp sát xuống vai cậu, làm lộ ra cánh tay dài của Mạnh Phàm, đó là sự mỏng manh đặc trưng của thời niên thiếu.
Mạnh Phàm đứng lên, nhưng lại im lặng không nói lời nào, đích thật, rõ ràng không phải do cậu làm, cậu biết nói gì chứ?
Tô Tô chưa bao giờ dám nhìn thẳng Mạnh Phàm, nhưng lần này cô đã mở to mắt nhìn cậu. Bạn học trong lớp đều bắt đầu to nhỏ với nhau, cô Lý cũng cảm thấy kỳ lạ, cô nói: “Mạnh Phàm, là em đã làm hư bảng?”
“Dạ phải, là em.” Mạnh Phàm đứng im lặng nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng, dẫu rằng lời nói ra không phải là sự thật.
“Em làm gì mà tự nhiên đụng vào nó chứ?” Cô Lý tiếp tục hỏi.
“Em…” Mạnh Phàm cứng họng, ngày thường cậu rất ít khi nói chuyện, nói dối thì càng khỏi nhắc đến.
Lúc này, một cánh tay khác lại giơ lên.
“Đỗ Hiểu Phong! Tôi đoán biết ngay là chắc chắn có chuyện của em mà! Em cũng đứng lên!” Cô Lý giận dữ mà nói.
Đỗ Hiểu Phong nghiêng qua trái ngã qua phải mà từ từ đứng dậy rồi nói: “Hồi trưa em và Mạnh Phàm chạy giỡn với nhau, em đẩy bạn ấy một cái, rồi bạn ấy đụng vào cái bảng một cái, chỗ đó vốn dĩ đã nứt rồi, bây giờ chỉ là dài hơn trước đó một chút xíu thôi.”
Đỗ Hiểu Phong dùng tay diễn tả, cự ly mà hai ngón cậu chỉ ra hận bất đắc một milimét cũng không tới, bạn bè nghe cậu nói bừa như thế đều cùng phá lên cười.
Ôn Tĩnh cũng bật cười, cô quay qua nhìn Đỗ Hiểu Phong, cậu lén đá vào chân ghế của cô.
Cô Lý đương nhiên là càng giận hơn, cô phê bình Đỗ Hiểu Phong và Mạnh Phàm một cách nghiêm nghị, lệnh cho họ đến văn phòng của cô sau giờ về. Đỗ Hiểu Phong sớm đã quen với những cảnh tượng thế này, nên không mấy để tâm, còn Mạnh Phàm, suốt quá trình này cậu không hề nói một tiếng nào, chỉ im lặng đứng đó, Ôn Tĩnh muốn dùng ánh mắt để biểu thị lòng cảm ơn với cậu, nhưng những sợi tóc rũ xuống ở trước trán đã che mất đôi mắt của cậu, nó xa xa, không nhìn rõ được gì cả.
Sau khi ra về Ôn Tĩnh và Tô Tô đã cùng đến khu để xe chờ Đỗ Hiểu Phong và Mạnh Phàm. Rõ ràng không phải là chuyện gì to tát, nhưng họ lại đã nghĩ ra vô số những khả năng. Tất cả tiền sáng cộng lại với nhau cũng chỉ được 30 mấy đồng, Ôn Tĩnh thậm chí còn hạ quyết tâm ‘tham ô’ tiền cơm trưa tháng sau mà ba mẹ cho để đền lại cái bảng.
Khi phía chân trời le lói vạn hà, hai người đó mới đi ra hội đồng giáo viên. Ôn Tĩnh và Tô Tô ngồi xổm nấp ở phía sau xe, sau khi xác định cô Lý không cùng đi ra với họ thì mới từ từ đứng dậy, cả hai đeo cặp lên chạy về phía đó.
“Hai cậu không sao chứ?”
“Không sao! 800 chữ kiểm điểm, làm trực nhật một tuần!” Đỗ Hiểu Phong nói một cách không hề để tâm, Mạnh Phàm chỉ lắc đầu không nói gì, cậu đi thẳng đến chỗ để xe.
Tô Tô cố tình không nhìn Mạnh Phàm, nhưng khi cậu đi khỏi, cô lại lén quay lại nhìn lưng của người ta.
“Còn không mau đi cám ơn người ta đi, người ta là học sinh ngoan, lần này chịu tội giúp cậu rồi!” Đỗ Hiểu Phong chọc Tô Tô.
“Mình đâu có bảo bạn ấy chịu….” Tô Tô ngập ngừng mà nói, nhưng nửa thân người đã quay về phía Mạnh Phàm.
“Đi đi! Đừng giả bộ nữa, mình chờ cậu!” Ôn Tĩnh vừa đẩy Tô Tô về trước vừa cười nói.
“Mình…. mình chỉ là muốn nói cám ơn! Chỉ là cám ơn thôi!” Tô Tô nỗ lực xảo biện, vừa quay lại nhìn Ôn Tĩnh có cười mình không vừa đi về phía Mạnh Phàm.
“Cám ơn.” Thấy Tô Tô đã dừng lại bên cạnh Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh đột nhiên nói nhỏ.
“Hả?” Đỗ Hiểu Phong chẳng hiểu gì.
“Anh cũng chịu tội giúp em rồi.” Gò má Ôn Tĩnh hơi đỏ, cô cúi thấp đầu và nói.
“Không có gì.” Nói chuyện nghiêm túc hẳn hoi thì Đỗ Hiểu Phong cũng thấy ngượng, nhưng miệng thì vẫn ú ớ thêm một câu: “Không phải làm đàn ông là phải bảo vệ người phụ nữ của mình sao?”
Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng Ôn Tĩnh vẫn đã nghe rõ từng chữ một. Cô nhìn Đỗ Hiểu Phong đờ đẫn, phát hiện mặt của cậu cũng đã ửng đỏ.
Dưới ánh hoàng hôn, hình bóng của họ được bao trùm bởi một ánh sáng rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, lá hoa hòe trên cây phát ra những tiếng kêu xào xạc, hai con người đứng dưới gốc cây ấy, cúi thấp đầu, một người dùng mũi chân cọ quậy dưới đất, một người thì đùa cợt với chiếc chìa khóa xe trên tay. Lúc ấy, họ non nớt đến ngay cả dũng khí nhìn vào đối phương cũng không có, nhưng trái tim lại đã khắc ghi giây phút đó đến ngàn ngàn vạn vạn lần.
Ở phía xa, Tô Tô và Mạnh Phàm dường như cũng đã nói chuyện xong, Mạnh Phàm đẩy xe, lẳng lặng đi ngang qua họ, Tô Tô đi bên cạnh cậu, duy trì khoảng cách mười bước, cô mỉm cười nhìn Ôn Tĩnh một cái, đây là ám hiệu của hai người, hôm nay họ phải ở bên người khác, không thể cùng về nhà rồi.
Khi Mạnh Phàm đi ngang qua, Ôn Tĩnh cũng đã nói cám ơn với cậu, nhưng Mạnh Phàm lại chỉ gật đầu, không hề dừng lại nói chuyện với cô, cậu nhìn dưới đất, và chỉ thế, vội vàng ra về. Ôn Tĩnh cũng không để tâm, Mạnh Phàm là chỉ dịu dàng với Tô Tô thôi, cũng giống như Đỗ Hiểu Phong chỉ dịu dàng với một mình cô vậy.
4.
Ký ức bất chợt ùa về khi họ đang bước xuống cầu thang khiến cho Ôn Tĩnh tình cờ phát hiện, trong ký ức đó còn có hình bóng của Mạnh Phàm, hóa ra từ lúc ấy thì anh đã bắt đầu kiên trì mối tình đầu dài dẳng của mình.
Còn cô thì sao? Cô đang trốn chạy.
Ôn Tĩnh đột nhiên xem thường mình, cô cảm thấy dáng vẻ tả tơi bi thương này của mình, thật sự sẽ làm cho Ôn Tĩnh của 16 tuổi chê cười, sẽ bị Mạnh Phàm đã qua đời chê cười, sẽ bị Đỗ Hiểu Phong của lúc trước, của bây giờ, Đỗ Hiểu Phong của cô và không phải của cô chê cười.
Khi xuống đến lầu một, Tô Tô còn đang thao thao bất tuyệt kể lể sự bạc tình phụ nghĩa của Đỗ Hiểu Phong thì Ôn Tĩnh bỗng dưng dừng bước, cô hít sâu một hơi, sau đó chạy ngược lên lầu.
Tô Tô ở phía sau kêu cô lại, cô không dừng lại, Ôn Tĩnh cảm thấy, nếu như dừng lại vào lúc này thì cô mới thật sự là thua hoàn toàn.
Hiển nhiên là Đỗ Hiểu Phong và Kim Vy Vy đều không ngờ Ôn Tĩnh sẽ xuất hiện ở trước mặt họ một lần nữa, song Ôn Tĩnh cũng đã không để họ có cơ hội biểu đạt cảm tưởng của mình, cô thở hổn hển, chỉ vào Đỗ Hiểu Phong nói: “Tự em sẽ tìm lại toàn bộ các bài viết của Mạnh Phàm! Tự em sẽ tìm lại tất cả những ký ức mà em đã quên! Và em sẽ một mình, quên anh!”
Ôn Tĩnh thở hổn hển, cô chỉ vào Đỗ Hiểu Phong nói: “Tự em sẽ tìm lại toàn bộ các bài viết của Mạnh Phàm! Tự em sẽ tìm lại tất cả những ký ức mà em đã quên! Và em sẽ một mình, quên anh!
1.
“Tìm tôi có việc gì?” Nét mặt của Kim Vy Vy mang một nộ ý khinh miệt, cô từng xem qua hình ảnh của Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong, hiển nhiên là cô đã hiểu lầm mục đích đến đây của Ôn Tĩnh, tưởng cô ấy gọi theo bạn bè đến nơi cô làm việc quấy rối, cho dù không giành lại được bạn trai, thì cũng phải làm cho cô xấu hổ một phen.
“Hai người quen nhau à?” Tô Tô bồn chồn hỏi.
Kim Vy Vy hứ ra một tiếng xem thường, cô cảm thấy họ đang đóng kịch, và cô cũng tiếp tục tùy cơ ứng biến thôi.
“Chắc có thể xem là quen.” Ôn Tĩnh cố kìm lại nỗi phẫn nộ và xấu hổ vì ý tốt bị bóp méo, cô nói: “Cô Kim là bạn gái của Đỗ Hiểu Phong.”
“Hả?” Tô Tô kêu lên kinh ngạc, rồi quay qua nhìn Kim Vy Vy bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Ra ngoài nói chuyện đi được không? Chỗ này không mấy thích hợp trò chuyện. Tôi chỉ mới chuyển đến đây làm, không muốn làm trò cười cho người khác!” Kim Vy Vy đã cố tỏ ra bình tĩnh, đích thật, cô tiếp tân kia đã từ bỏ Zuma của mình, và đang nhìn về phía họ với ánh mắt rất hứng thú.
“Vậy thì không cần.” Ôn Tĩnh điềm đạm nói, “Không ngờ lại gặp cô tại đây.”
“Ừm.” Kim Vy Vy miễn cưỡng phát ra một âm thanh, xem như là hồi đáp.
“Tôi đến đây vì Mạnh Phàm, có lẽ cô không biết, Mạnh Phàm là bạn học phổ thông của tôi, tôi muốn thu thập lại toàn bộ tạp chí của bạn ấy, hiện giờ thị trường bên ngoài đều không còn hàng nữa, nên tôi mới đến đây.”
Ôn Tĩnh tỏ vẻ không hề có hứng thú với Kim Vy Vy, việc đã đến nước này, thế nào cô cũng không thể chịu thua.
“Hả?” Lần này đổi lại Kim Vy Vy ngạc nhiên, cô nhìn Ôn Tĩnh và Tô Tô với ánh mắt hồ nghi, trong lòng cân nhắc sự thật giả trong lời nói của họ.
“Đỗ Hiểu Phong không nói với cô sao? Chúng tôi là bạn học thời phổ thông, mấy ngày trước họp nhóm mới nghe tin về Mạnh Phàm.” Tô Tô rất nghĩa khí mà đứng về phe của Ôn Tĩnh, cô nói với kiểu rất nghênh ngang tự mãn, cô nghĩ chắc chắn là Kim Vy Vy sẽ rất nghi kỵ việc Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong gặp nhau, nên đã nói ra để chọc tức cô ấy.
Quả nhiên, sắc mặt của Kim Vy Vy lập tức trở nên khó coi, cô bóp chặt chiếc lắc tay của mình theo tiềm thức, nói: “Đỗ Hiểu Phong có nói, lúc tôi mới chuyển đến đây anh ấy đã nói với tôi có một người bạn học từng làm ở đây, nhưng chết rồi.”
Nghe thấy từ “chết” không có nặng nhẹ này thốt ra từ miệng Kim Vy Vy, trong lòng Ôn Tĩnh rất khó chịu, cô không muốn người khác nói Mạnh Phàm như thế, tùy tiện chối bỏ dấu tích đã từng tồn tại của anh. Song khi nghĩ lại mục đích chủ yếu của hôm nay không phải để ghen tuông, đánh nhau, mà là vì Mạnh Phàm, đấu chí vừa mới sôi lên của cô lập tức giảm đi một nửa.
“Phải đó, vì thế cũng mong cô giúp đỡ, chúng tôi muốn lấy toàn bộ tạp chí.” Ôn Tĩnh lịch sự nói.
Tô Tô có hơi ngạc nhiên với sự biến hóa của Ôn Tĩnh, Kim Vy Vy chớp chớp mắt, chợt như nghĩ ra gì đó, cô mỉm cười nói: “Tạp chí thì tòa soạn có đủ thật…. nhưng mà, tôi không giúp được cho hai cô, số báo còn lại đều cho vào kho cả rồi, tôi không thể tùy tiện lấy ra cho người khác.”
“Có thể giúp đỡ một lần không?” Ôn Tĩnh bặm môi, cố gắng nói ra lời van xin.
“Tôi không có cách.” Kim Vy Vy lắc đầu một cách thành khẩn.
“Làm ơn…”
Ôn tĩnh còn muốn nói gì nữa, nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị Tô Tô kéo lại, mặt của Tô Tô đầy nộ khí, bước tới trước mặt Kim Vy Vy, cô chỉ vào Kim Vy Vy mà nói lớn: “Họ Kim kia! Cô cố tình đúng không!”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có cách. Xin cô hãy tự trọng, đừng có làm lẫy ở đây, rất khó coi.” Kim Vy Vy nhìn vào ngón tay của Tô Tô, không hề lép vế mà nói.
“Chúng tôi bỏ tiền mua! Chứ có lấy không đâu!” Tô Tô phẫn nộ.
Kim Vy Vy điềm đạm cười một cái, cô nhìn Ôn Tĩnh nói: “Có những thứ qua đợt rồi tức là qua đợt rồi, mua thì rất dễ, nhưng không phải cô muốn mua là có thể mua lại đâu.”
Ôn Tĩnh nhìn cô một cách quật cường, rồi cười như chẳng nghe thấy gì cả, song trái tim của cô đã lạnh đến tận đáy, trong lòng đắng chát: Đỗ Hiểu Phong, đây chính là cái tội mà anh bắt em phải chịu!
Tô Tô bị Kim Vy Vy làm tức đến muốn nhảy lên, nhưng lại chẳng có cách nào, Ôn Tĩnh cảm thấy nếu như có thể buông lòng tự trọng xuống, để Kim Vy Vy đưa tạp chí cho thì xem ra cũng đáng, nhưng cô lại không muốn mở miệng cầu xin thêm nữa, thế là chỉ có thể tiếp tục đứng đó, không tỏ thái độ.
Hai cô gái vốn dĩ không nên gặp nhau này đột nhiên lại vì một chuyện không liên can mà bị kéo vào nhau, song lại vẫn chưa chịu diễn tình tiết kịch liệt nhất, cục diện như thế khiến cho cô tiếp tân không còn hứng thú, lại trở về với Zuma.
Thế nhưng, ngay khi Ôn Tĩnh chuẩn bị từ bỏ, điện thoại của Kim Vy Vy lại đã rung lên.
Kim Vy Vy nhìn tên của người gọi đến hiển thị trên màn hình, cô lại nở ra nụ cười kiêu ngạo và thần bí hơn cả Mona Lisa, cô hơi quay người sang hướng khác, nhưng âm thanh lại không hề hạ thấp: “Alô? Tới rồi à? Nhanh thật đấy! ….. Vậy sao, đến giờ rồi à? …. Bây giờ chưa đi được, bị kéo lại rồi… Ai à? Anh tự lên xem đi.”
Kim Vy Vy cúp máy, dựa qua bên tường trong tư thế nhàn hạ.
Ôn Tĩnh nhìn cô, cổ họng từ từ thắt lại, sự khẩn trương khi đứng trước phòng ăn của hôm đó lại đến rồi.
Bước chân đi trên cầu thang xi măng lâu năm phát ra những tiếng “thùng thục”, nó giống như âm thanh được truyền đến từ đầu bên kia của thời gian vậy, từng cái từng cái một, đập vào m của Ôn Tĩnh.
Khi tiếng bước chân ngừng lại, Đỗ Hiểu Phong đã đứng ở trước mặt họ.
2.
Đỗ Hiểu Phong đã có một giây hoang mang rất ngắn ngủi khi nhìn thấy Ôn Tĩnh và Tô Tô, Ôn Tĩnh rất quen với động tác nhỏ này của anh, mỗi lần gặp chuyện gì bất ngờ, chân mày bên trái của anh sẽ hơi nhướn lên. Song động tác tiếp theo của Đỗ Hiểu Phong, Ôn Tĩnh không hề quen thuộc. Anh quay đầu qua nhìn về phía Kim Vy Vy, trong mắt chứa đầy nỗi lo lắng.
Sợ mình làm gì cô ta sao?
Ôn Tĩnh đoán, cảm giác như thế khiến cô không cách nào tiếp tục trốn tránh nỗi khó chịu trong lòng.
Cô chưa từng trông mong gặp lại Đỗ Hiểu Phong, cô đến đây chỉ đơn thuần vì muốn tìm lại tình hoài mà Mạnh Phàm dành cho tình yêu đầu tiên, nhưng sự thật lại hết lần này đến lần khác khẳng định với cô rằng, tình yêu đầu tiên của cô, đã ra đi và không trở về nữa.
“Đỗ Hiểu Phong, đến đúng lúc lắm, nói với bạn gái của cậu xin cô ta nương tay một chút, giúp chúng tôi một lần.” Tô Tô cố tình nhấn mạnh từ ‘bạn gái’, Đỗ Hiểu Phong cúi đầu ngượng ngùng.
“Chuyện gì vậy?” Đỗ Hiểu Phong hỏi Kim Vy Vy.
Kim Vy Vy khái quát lại sự việc, không hề thêm bớt, nhưng cái tình thế chực chờ bão táp của lúc nãy cũng không còn nghe ra nữa.
Đỗ Hiểu Phong nghe xong, im lặng giây lát, Kim Vy Vy cúi đầu đùa giỡn với chiếc lắc tay, Ôn Tĩnh thì lật xem tạp chí “Hạ Lữ” đặt trên kệ như chẳng có chuyện gì, hai người dường như đều đứng ngoài sự việc, chỉ có Tô Tô là đã tròn xoe đôi mắt nhìn Đỗ Hiểu Phong, ý là đang chờ xem anh sẽ nói gì.
“Tô Tô, Vy Vy không biết chuyện giữa cậu và Mạnh Phàm, có lẽ khi nãy đã có hơi quá lời, cậu đừng để trong lòng.” Đỗ Hiểu Phong nói.
“Chuyện lúc trước cô ta không biết, tôi có thể không tính toán, cậu bảo cô ta lấy tạp chí ra đi.” Tô Tô nhìn Kim Vy Vy đắc ý. Kim Vy Vy đang cúi đầu, không thể thấy rõ nét mặt thế nào.
“Cái đó…. xin lỗi, cô ấy thật sự không giúp được cậu.” Đỗ Hiểu Phong ngừng một lát, hiển nhiên là anh biết được hậu quả khi nói như thế, nhưng anh vẫn đã nói ra.
“Sao?” Tô Tô vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ôn Tĩnh không nói gì, cuối cùng cô cũng nhìn về mắt của Đỗ Hiểu Phong, và anh lại đã né tránh ánh mắt của cô.
“Cô ấy chỉ mới đến đây làm việc, không có quyền hạn lớn như vậy, hơn nữa người mới đến mà đã yêu cầu tìm nhiều tạp chí như thế cũng không mấy thích hợp. Như vậy không tốt, do đó, xin lỗi.” Đỗ Hiểu Phong giải thích với Tô Tô, anh không nhìn Ôn Tĩnh. Và Ôn Tĩnh cũng không nhìn anh nữa, Đỗ Hiểu Phong đang ở trước mặt đây xa lạ đến khiến cô hoảng hốt, bảy năm đó, họ có thật sự đã từng thân mật đến thế chưa? Thân mật đến như một con người?
“Ồ, cậu cũng suy nghĩ cho cô ta lắm, bảo vệ quá chứ.” Tô Tô tức đến cực điểm trái lại thành cười.
“Cô ấy nhỏ hơn chúng ta, vừa mới đi làm, còn chưa hiểu….”
Đỗ Hiểu Phong còn chưa dài dòng xong thì Tô Tô đã ngắt lời anh, giọng nói của cô sắt nhọn đến đau tai, khiến cho Ôn Tĩnh bất chợt rùng mình.
“Vậy sao cậu không nghĩ cho Ôn Tĩnh! Cậu nói những lời như vậy trước mặt bạn ấy, không cảm thấy có hơi quá đáng sao? Sao cậu không thử nghĩ cho Mạnh Phàm, nói thế nào cũng là bạn cùng lớp! Đỗ Hiểu Phong, làm người không cần tuyệt tình đến mức này chứ?”
“Bỏ đi Tô Tô, đi thôi.” Ôn Tĩnh kéo tay Tô Tô, Tô Tô vẫn còn giằng co mà kêu hét, nét mặt của Ôn Tĩnh trái lại lại không có đến một chút cảm xúc, cô kéo lấy Tô Tô, đi ngang qua Đỗ Hiểu Phong, bước xuống lầu.
Lần này, đại khái là họ cách như một cm.
Nhưng, lại như đã cách nhau mấy vạn năm.
3.
Thật ra Đỗ Hiểu Phong cũng đã từng bảo vệ cho Ôn Tĩnh, cũng đã từng đứng ở phía trước che chắn khi cô gặp phải chuyện, chỉ là, đó là lúc họ còn học phổ thông.
Lúc ấy Ôn Tĩnh và Tô Tô đều là những cô nhóc thích đùa giỡn, thành tích học tập không phải rất tốt, nhưng mỗi ngày vẫn cứ cười đùa ha hả, phiền não lớn nhất trong đời của họ cũng chỉ là kỳ thi cuối kỳ.
Hôm đó, Ôn Tĩnh và Tô Tô đã gây ra họa, trong lúc rượt đuổi nhau vào giờ trưa, khuỷu tay của Ôn Tĩnh đụng vào bảng đen, vết nứt nhỏ vốn đã có sẵn ở góc trái phía dưới trên đó lập tức biến thành một vết hằn to tướng, giống như vết thương vậy, dính thêm bụi phấn vào thì càng trở nên rõ ràng.
Ôn Tĩnh và Tô Tô sợ mất hồn. Nếu là bây giờ thì đó chẳng là gì cả, cùng lắm bồi thường ít tiền, cái bảng đen cũ kỹ đó cũng phải là gì đáng giá, thứ nhiều nhất ở trong trường chính là những chiếc bảng cũ như thế. Nhưng xảy ra vào thời đó thì là một lỗi lầm lớn, thời còn là học sinh, tin chắc chẳng còn việc gì đáng sợ hơn việc bị giáo viên mắng rồi.
Ôn Tĩnh thất thần, Tô Tô thì càng khỏi nói, hai người nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra cách gì hay, chỉ trông mong đầu giờ chiều cô chủ nhiệm sẽ không phát hiện. Nhưng hiển nhiên là họ đã đánh giá thấp sự nhạy bén của cô giáo, cô chủ nhiệm vừa vào lớp thì đã phát hiện bảng đen có một vết thương mới toanh.
“Là em nào làm đây? Là ai đã hủy hoại của công? Giơ tay lên!”
Cô Lý nộ khí xung thiên khiến cho học sinh trong lớp đều rúc đầu vào cổ, những người nhiều chuyện thì len lén nhìn Ôn Tĩnh và Tô Tô, Tô Tô nhìn sang Ôn Tĩnh với ánh mắt tuyệt vọng, Ôn Tĩnh thì cảm giác trái tim của mình đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
“Nếu bây giờ không nói, vậy thì đợi phụ huynh đến cùng nói vậy!”
Mời phụ huynh là tuyệt chiêu của giáo viên, nghĩ đến việc về nhà rồi còn phải bị ba mẹ mắng thêm một trận, Ôn Tĩnh bất giác nhắm mắt, lưng khom lại, tay phải từ từ đưa lên, ngón tay cũng từ từ rút ra khỏi hộc tủ.
“Em đứng lên, nói đi, là chuyện gì!”
Ôn Tĩnh mở to mắt ngạc nhiên, bạn học trong lớp đều nhìn về phía sau, cô cũng quay đầu ra sau, cách chỗ cô ngồi ba hàng, cô nhìn thấy tay của Mạnh Phàm đã giơ thẳng tay lên. Làn gió nhẹ ngoài cửa sổ thoảng vào làm tay áo trắng tinh khẽ khiêu vũ, áp sát xuống vai cậu, làm lộ ra cánh tay dài của Mạnh Phàm, đó là sự mỏng manh đặc trưng của thời niên thiếu.
Mạnh Phàm đứng lên, nhưng lại im lặng không nói lời nào, đích thật, rõ ràng không phải do cậu làm, cậu biết nói gì chứ?
Tô Tô chưa bao giờ dám nhìn thẳng Mạnh Phàm, nhưng lần này cô đã mở to mắt nhìn cậu. Bạn học trong lớp đều bắt đầu to nhỏ với nhau, cô Lý cũng cảm thấy kỳ lạ, cô nói: “Mạnh Phàm, là em đã làm hư bảng?”
“Dạ phải, là em.” Mạnh Phàm đứng im lặng nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng, dẫu rằng lời nói ra không phải là sự thật.
“Em làm gì mà tự nhiên đụng vào nó chứ?” Cô Lý tiếp tục hỏi.
“Em…” Mạnh Phàm cứng họng, ngày thường cậu rất ít khi nói chuyện, nói dối thì càng khỏi nhắc đến.
Lúc này, một cánh tay khác lại giơ lên.
“Đỗ Hiểu Phong! Tôi đoán biết ngay là chắc chắn có chuyện của em mà! Em cũng đứng lên!” Cô Lý giận dữ mà nói.
Đỗ Hiểu Phong nghiêng qua trái ngã qua phải mà từ từ đứng dậy rồi nói: “Hồi trưa em và Mạnh Phàm chạy giỡn với nhau, em đẩy bạn ấy một cái, rồi bạn ấy đụng vào cái bảng một cái, chỗ đó vốn dĩ đã nứt rồi, bây giờ chỉ là dài hơn trước đó một chút xíu thôi.”
Đỗ Hiểu Phong dùng tay diễn tả, cự ly mà hai ngón cậu chỉ ra hận bất đắc một milimét cũng không tới, bạn bè nghe cậu nói bừa như thế đều cùng phá lên cười.
Ôn Tĩnh cũng bật cười, cô quay qua nhìn Đỗ Hiểu Phong, cậu lén đá vào chân ghế của cô.
Cô Lý đương nhiên là càng giận hơn, cô phê bình Đỗ Hiểu Phong và Mạnh Phàm một cách nghiêm nghị, lệnh cho họ đến văn phòng của cô sau giờ về. Đỗ Hiểu Phong sớm đã quen với những cảnh tượng thế này, nên không mấy để tâm, còn Mạnh Phàm, suốt quá trình này cậu không hề nói một tiếng nào, chỉ im lặng đứng đó, Ôn Tĩnh muốn dùng ánh mắt để biểu thị lòng cảm ơn với cậu, nhưng những sợi tóc rũ xuống ở trước trán đã che mất đôi mắt của cậu, nó xa xa, không nhìn rõ được gì cả.
Sau khi ra về Ôn Tĩnh và Tô Tô đã cùng đến khu để xe chờ Đỗ Hiểu Phong và Mạnh Phàm. Rõ ràng không phải là chuyện gì to tát, nhưng họ lại đã nghĩ ra vô số những khả năng. Tất cả tiền sáng cộng lại với nhau cũng chỉ được 30 mấy đồng, Ôn Tĩnh thậm chí còn hạ quyết tâm ‘tham ô’ tiền cơm trưa tháng sau mà ba mẹ cho để đền lại cái bảng.
Khi phía chân trời le lói vạn hà, hai người đó mới đi ra hội đồng giáo viên. Ôn Tĩnh và Tô Tô ngồi xổm nấp ở phía sau xe, sau khi xác định cô Lý không cùng đi ra với họ thì mới từ từ đứng dậy, cả hai đeo cặp lên chạy về phía đó.
“Hai cậu không sao chứ?”
“Không sao! 800 chữ kiểm điểm, làm trực nhật một tuần!” Đỗ Hiểu Phong nói một cách không hề để tâm, Mạnh Phàm chỉ lắc đầu không nói gì, cậu đi thẳng đến chỗ để xe.
Tô Tô cố tình không nhìn Mạnh Phàm, nhưng khi cậu đi khỏi, cô lại lén quay lại nhìn lưng của người ta.
“Còn không mau đi cám ơn người ta đi, người ta là học sinh ngoan, lần này chịu tội giúp cậu rồi!” Đỗ Hiểu Phong chọc Tô Tô.
“Mình đâu có bảo bạn ấy chịu….” Tô Tô ngập ngừng mà nói, nhưng nửa thân người đã quay về phía Mạnh Phàm.
“Đi đi! Đừng giả bộ nữa, mình chờ cậu!” Ôn Tĩnh vừa đẩy Tô Tô về trước vừa cười nói.
“Mình…. mình chỉ là muốn nói cám ơn! Chỉ là cám ơn thôi!” Tô Tô nỗ lực xảo biện, vừa quay lại nhìn Ôn Tĩnh có cười mình không vừa đi về phía Mạnh Phàm.
“Cám ơn.” Thấy Tô Tô đã dừng lại bên cạnh Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh đột nhiên nói nhỏ.
“Hả?” Đỗ Hiểu Phong chẳng hiểu gì.
“Anh cũng chịu tội giúp em rồi.” Gò má Ôn Tĩnh hơi đỏ, cô cúi thấp đầu và nói.
“Không có gì.” Nói chuyện nghiêm túc hẳn hoi thì Đỗ Hiểu Phong cũng thấy ngượng, nhưng miệng thì vẫn ú ớ thêm một câu: “Không phải làm đàn ông là phải bảo vệ người phụ nữ của mình sao?”
Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng Ôn Tĩnh vẫn đã nghe rõ từng chữ một. Cô nhìn Đỗ Hiểu Phong đờ đẫn, phát hiện mặt của cậu cũng đã ửng đỏ.
Dưới ánh hoàng hôn, hình bóng của họ được bao trùm bởi một ánh sáng rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, lá hoa hòe trên cây phát ra những tiếng kêu xào xạc, hai con người đứng dưới gốc cây ấy, cúi thấp đầu, một người dùng mũi chân cọ quậy dưới đất, một người thì đùa cợt với chiếc chìa khóa xe trên tay. Lúc ấy, họ non nớt đến ngay cả dũng khí nhìn vào đối phương cũng không có, nhưng trái tim lại đã khắc ghi giây phút đó đến ngàn ngàn vạn vạn lần.
Ở phía xa, Tô Tô và Mạnh Phàm dường như cũng đã nói chuyện xong, Mạnh Phàm đẩy xe, lẳng lặng đi ngang qua họ, Tô Tô đi bên cạnh cậu, duy trì khoảng cách mười bước, cô mỉm cười nhìn Ôn Tĩnh một cái, đây là ám hiệu của hai người, hôm nay họ phải ở bên người khác, không thể cùng về nhà rồi.
Khi Mạnh Phàm đi ngang qua, Ôn Tĩnh cũng đã nói cám ơn với cậu, nhưng Mạnh Phàm lại chỉ gật đầu, không hề dừng lại nói chuyện với cô, cậu nhìn dưới đất, và chỉ thế, vội vàng ra về. Ôn Tĩnh cũng không để tâm, Mạnh Phàm là chỉ dịu dàng với Tô Tô thôi, cũng giống như Đỗ Hiểu Phong chỉ dịu dàng với một mình cô vậy.
4.
Ký ức bất chợt ùa về khi họ đang bước xuống cầu thang khiến cho Ôn Tĩnh tình cờ phát hiện, trong ký ức đó còn có hình bóng của Mạnh Phàm, hóa ra từ lúc ấy thì anh đã bắt đầu kiên trì mối tình đầu dài dẳng của mình.
Còn cô thì sao? Cô đang trốn chạy.
Ôn Tĩnh đột nhiên xem thường mình, cô cảm thấy dáng vẻ tả tơi bi thương này của mình, thật sự sẽ làm cho Ôn Tĩnh của 16 tuổi chê cười, sẽ bị Mạnh Phàm đã qua đời chê cười, sẽ bị Đỗ Hiểu Phong của lúc trước, của bây giờ, Đỗ Hiểu Phong của cô và không phải của cô chê cười.
Khi xuống đến lầu một, Tô Tô còn đang thao thao bất tuyệt kể lể sự bạc tình phụ nghĩa của Đỗ Hiểu Phong thì Ôn Tĩnh bỗng dưng dừng bước, cô hít sâu một hơi, sau đó chạy ngược lên lầu.
Tô Tô ở phía sau kêu cô lại, cô không dừng lại, Ôn Tĩnh cảm thấy, nếu như dừng lại vào lúc này thì cô mới thật sự là thua hoàn toàn.
Hiển nhiên là Đỗ Hiểu Phong và Kim Vy Vy đều không ngờ Ôn Tĩnh sẽ xuất hiện ở trước mặt họ một lần nữa, song Ôn Tĩnh cũng đã không để họ có cơ hội biểu đạt cảm tưởng của mình, cô thở hổn hển, chỉ vào Đỗ Hiểu Phong nói: “Tự em sẽ tìm lại toàn bộ các bài viết của Mạnh Phàm! Tự em sẽ tìm lại tất cả những ký ức mà em đã quên! Và em sẽ một mình, quên anh!”
Bình luận facebook