Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 1: Khởi đầu
Chương 1: Khởi đầu
“Ông à, người cảm thấy thế nào?”
Trên chiếc giường bao phủ bởi màu trắng ảm đạm, người đàn ông gầy guộc, hai mắt mờ đục, tối tăm, đôi má hóp lại, làn da xám xịt bệnh hoạn đang nằm đó, tĩnh lặng như một xác chết. Nhưng nếu nhìn kỹ, miệng người đàn ông hơi mở ra, hớp lấy không khí, cùng đôi mắt hé một khoảng đủ để ánh sáng lọt vào, nhìn đăm đăm không tiêu cự. Những chi tiết nhỏ nhặt còn sót lại cho thấy rằng sinh mạng yếu đuối nằm đó vẫn còn hấp hối bám lấy sự sống, cũng là những nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng.
Cô gái trẻ cất tiếng hỏi với một chất giọng trong vắt, thanh thoát như gió thoảng. Nàng đặt chiếc túi màu xám bạc, cũ kỹ của mình lên chiếc bàn cạnh giường, nhẹ nhàng ngay ngắn ngồi xuống bên người đàn ông. Những ngón tay mảnh khảnh, tinh tế của nàng nhẹ nhàng lướt theo mạch máu xanh tím nổi trên cánh tay gầy trơ xương của người đàn ông. Nàng đặt bàn tay an vị phủ trên những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông, cảm nhận những mạch đập cùng hơi thở yếu ớt, phảng phất trong hư không.
“…Không còn thời gian nữa rồi sao…”
Nàng thở dài, mắt nhắm nghiền lại.
“Thưa cô Meyer, chúng tôi thực sự rất tiếc. Sức khỏe của ông Meyer những năm trở lại đây đã ngày càng xuống dốc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để duy trì tính mạng cho ông nhưng e rằng nay đã đến cực hạn sức chịu đựng của bệnh nhân. Nếu cô thực sự muốn thì tôi có thể viết giấy đề nghị chuyển viện cho ông Meyer đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn để chữa trị, nhưng tôi e rằng cách này cũng không khả quan lắm, cùng lắm là có thể kéo dài được thêm vài tháng, sợ rằng chỉ tăng thêm đau đớn cho bệnh nhân mà thôi.”
Cô gái nhẹ gật đầu, không nói năng gì. Bác sĩ thấy vậy cũng biết ý lui ra ngoài cho bệnh nhân cùng người nhà không gian riêng.
Cô gái đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi tiến về phía cửa sổ, nơi đặt một lọ hoa nhỏ. Những cánh hoa mềm mại, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng như một thứ lụa cao cấp nhất, cánh hoa trắng mịn màng vươn khỏi vành lọ một cách yếu đuối, yểu điệu.
Lily, loài hoa của sự trong trắng, của đức hạnh, sự quý phái, đồng thời cũng là loài hoa của cái chết.
Nàng vươn cánh tay mảnh khảnh của mình, tinh tế chạm vào một cánh hoa, phơn phớt, dịu dàng như chạm vào một con thú nhỏ. Li ti vàng trong nhụy hoa khẽ rung động, mỏng manh như sợ đau, sợ vỡ.
Khóe miệng cô gái chợt dâng lên. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đột ngột bóp lấy bông hoa trước mắt. Sắc vàng rực rỡ bỗng chốc vỡ tan, từng cánh hoa trắng nhăn nhúm rơi xuống tựa cát bụi, tựa tro tàn.
Nàng liếc mắt về phía giường bệnh. Nhìn người đàn ông đã yếu đến không còn ý thức gì về thế giới bên ngoài, mạng sống đã treo trên đầu cành cây, nàng bất giác muốn cười.
“Ông, con quyết định rồi.” –Cô gái mỉm cười dịu dàng.
“Con quyết định sẽ đi tìm bông hoa của ông, ông ạ. Ông giờ đã yếu lắm rồi, bà cũng đã mất. Vốn là chuyện tình cảm thời trẻ của người, giờ cũng đã không còn ý nghĩa gì với con nữa rồi.”
“Con sẽ giúp người, lần cuối cùng trong đời này. Tìm thấy rồi con sẽ nói tất cả cho người biết, dù lúc ấy người đang ở thiên đàng hay địa ngục.”
“Người có thể bình thản mà ra đi được rồi. Cuộc sống này rất mệt mỏi. Người mau đi đi thôi.”
------------------------
Thành phố Verseille xứ Jnoim, một thành phố trang hoàng, cổ kính, một năm có mười hai tháng thì đến chín tháng là chìm trong lạnh giá và băng tuyết. Thành phố được bao phủ bởi một màu u tối, ảm đạm, xung quanh là khung cảnh những tòa nhà màu xám với kiểu kiến trúc đơn điệu truyền thống. Đây là một xã hội ở thời cận đại, trong khi kiến trúc ở những nơi khác trong địa phận Jnoim đều đã có bước phát triển so với xã hội cũ thì ở thành phố rộng lớn đến khổng lồ, chiếm đến hơn một phần tư Jnoim như Verseille, con người vẫn trung thành tuân theo phong tục, lối sống cũ, đặc biệt là quan điểm về đạo đức, thẩm mỹ, tôn giáo của họ như đã trở thành một tượng đài không thể gạt bỏ. Verseille đã từng là thủ đô của Jnoim, nằm dưới sự cai trị tuyệt đối của hoàng gia. Nhưng hơn 60 năm về trước, một cuộc nổi loạn đã bùng nổ ở Verseille, tước đi toàn bộ quyền lực và kiểm soát của hoàng gia trong địa bàn nơi này. Không còn thế lực của hoàng gia trên đất Verseille, nhưng thay vào đó, xã hội nơi đây lại rơi vào bàn tay kiểm soát của hai đại gia tộc – Viveiros “Gia tộc Quỷ hút máu” và Danse – “Con chó phản bội của hoàng tộc”. Từ hàng trăm năm nay, hai gia tộc luôn có mối hằn thù, hiềm khích và đối đầu với nhau. Trong mối quan hệ giằng co này, Viveiros luôn là gia tộc nắm lợi thế và quyền lực lấn át nhà Danse, đồng thời cũng là gia tộc điều khiển và đại diện cho toàn giới quý tộc ở Verseille.
Xã hội của Verseille được chia thành hai tầng lớp chính là quý tộc và bình dân. Trong đó, quý tộc chính là tầng lớp thống trị, nắm quyền kiểm soát mọi mặt cũng như chế độ của toàn bộ thành phố. Ở nơi này, quy củ và giáo điều chính là nguyên tắc sinh tồn. Người ở nơi đây sống dưới luật lệ và tín ngưỡng, sự kiểm soát hà khắc của Thánh giáo suốt hàng trăm, hàng ngàn năm đã tạo thành lối sống, bản sắc và nhân cách riêng cho con người Verseille. Họ sùng bái các vị Thần, có một niềm tin mãnh liệt rằng các vị Thần chính là người đã tạo ra Thế giới và đơm kết số phận, cuộc đời của họ. Họ tôn thờ cả Satan bởi cho rằng Satan cũng là một vị thần tạo nên Thế giới này, là người có sứ mệnh trừng phạt những kẻ thiếu lòng tin vào đấng tối cao, một điều mà ở xứ sở bao trùm bởi sự ngột ngạt của đạo giáo này, trở nên rất quan trọng, rất cần thiết. Ở Verseille, những kẻ không tin tưởng, quay lưng với Thánh giáo sẽ bị kết tội là phản bội, là tội đồ chống lại ý chỉ của Thần Linh. Những kẻ đó sẽ phải nhận những hình phạt thảm khốc nhất đối với một kẻ phản bội, đó là bị chặt đầu, mổ bụng, đưa đi làm vật hiến tế cho các vị Thần, một phương pháp đối xử ngang với súc vật. Vậy nên có thể nói ở Verseille, tôn giáo và tín ngưỡng là chủ đề tương đối nhạy cảm, những ai không cẩn thận lời lẽ, vô ý xúc phạm đến các vị Thần ắt sẽ bị giao nộp cho Thánh giáo, nhận trừng trị vô cùng nghiêm khắc.
Tuy nhiên, trái ngược với những quy củ, luật lệ hà khắc, mối quan hệ giữa hai tầng lớp trong xã hội Verseille lại khá yên bình và ít mâu thuẫn, đây đồng thời cũng là điểm khá đặc biệt trong chính trị của Verseille. Quý tộc ở đây từ khi sinh ra luôn được răn dạy, đào tạo để mang học thức, phẩm hạnh và đạo đức cho xứng với vị thế của mình. Vì vậy, lẽ tất nhiên hệ quả của của lối giáo dục đó là những người thuộc dòng dõi quý tộc luôn vô cùng xem trọng thể diện và danh tiếng của bản thân, và việc đối xử bình đẳng với thường dân, không chà đạp, coi thường, bóc lột họ chính là một trong những nguyên tắc để giới quý tộc giữ được danh tiếng của mình. Theo chặng đường dài của thời gian, nguyên tắc ứng xử này đã dần trở thành luật bất thành văn của xã hội nơi đây, là thước đo để đánh giá sự văn minh, trình độ văn hóa giữa những người trong giới quý tộc. Như một hệ quả tất yếu, xã hội Verseille cũng quy định rằng bình dân mặc dù được quyền có cuộc sống tự do của riêng mình, không cần thiết phải nhất nhất tuân theo mệnh lênh của quý tộc riêng lẻ nhưng bắt buộc cần phải có một thái độ biết ơn, kính trọng tuyệt đối đối với tầng lớp quý tộc. Nếu bất tuân, quý tộc có quyền bắt bình dân đó làm nô lệ. Nô lệ ở nơi này bị giới hạn tối thiểu về mọi quyền, nhưng nhìn chung là vẫn được đối xử như con người. Tuy nhiên, xã hội ở Verseille tương đối yên bình, nô lệ chỉ là thành phần chiếm thiểu số của thiểu số, không được coi là một giai cấp trong xã hội.
Ở xã hội này, hôn lễ giữa quý tộc và bình dân tuy không nhiều nhưng là có thể xảy ra. Tuy nhiên, hôn lễ chỉ có thể được chấp thuận khi đáp ứng được hai điều kiện. Một là phải có được sự chấp thuận của giới quý tộc nói chung và gia đình quý tộc có liên quan trực tiếp đến hôn lễ nói riêng. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, là phải được sự thông qua của Thánh giáo, đồng nghĩa với việc nhận được sự chấp thuận cùng lời chúc phúc từ các vị Thần. Mặt khác, nếu như người nam là quý tộc còn người nữ là bình dân thì sau hôn lễ, người nữ sẽ được nâng địa vị lên ngang hàng cùng chồng, tức là cũng sẽ trở thành một quý tộc. Ngược lại, nếu người thuộc tầng lớp bình dân lại là nam thì sau hôn lễ, người nữ sẽ phải hoàn thành nghi lễ để từ bỏ địa vị của mình, đi theo người nam để sống cuộc sống của một thường dân.
Ở phía xa trung tâm thành phố Verseille, trước lối vào của một bệnh viện nhỏ nằm giáp ngoại ô thành phố, bóng dáng điềm nhiên, khoan thai của cô gái trẻ dần hiện ra. Nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn với các đường nét dịu dàng. Mái tóc nàng màu mật ong óng ánh mượt mà cong dài đến thắt lưng được thắt lại nhẹ nhàng. Nàng mặc một chiếc áo trắng, váy dài màu đen gọn gàng nhưng cũng không kém phần lịch sự, trang nhã, làm nổi bật lên làn da trắng, có điểm nhợt nhạt. Nàng có một cơ thể nhỏ nhắn, có chút gầy, khuôn mặt cũng tỏa ra mệt mỏi, đôi mắt nâu nhạt hơi tối lại nhưng có độ trong rất ấn tượng, tưởng chừng như có thể nhìn đến tận đáy.
Nàng là Faye Meyer, một cô gái trẻ ưu tú đến từ ngoại ô thành phố Verseille. Trưởng thành trong sự quản giáo nghiêm khắc của gia đình, mặc dù xuất thân ở tầng lớp bình dân, nàng lại có học thức và năng lực có thể sánh ngang với bất kỳ tiểu thư quyền quý nào. Bà của nàng, quý bà Madene đã từng là tiểu thư của một gia đình thượng lưu, nhưng sau lấy ông nàng chỉ là thường dân nên bị buộc phải từ bỏ địa vị của mình.`Nàng lớn lên trong môi trường và quy củ không khác gì một gia đình quý tộc. Gia đình Meyer tuy không phải là quý tộc nhưng làm ăn buôn bán cũng rất khấm khá, có đủ vốn liếng để nuôi dạy nàng với chuẩn mực cao hơn những gia đình bình dân khác. Đáng tiếc rằng, người thân của nàng mệnh yểu. Ba mẹ cùng bà nội nàng đã mất vài năm trước, để lại một mình Faye lúc ấy mười ba tuổi sống cùng ông nội đã già yếu. Sau tám năm sống trong đau đớn, chật vật, mạng sống của ông cũng đến lúc phải đập những hồi cuối cùng.
Từ khi trưởng thành, Faye dứt khoát đưa ông nội đến một bệnh viện cỡ trung để chữa trị. Tiền cha mẹ để lại cùng tiền của ông bà tuy nhiều nhưng toàn bộ nàng gần như đều chỉ dồn vào viện phí và thuốc thang của ông. Với số tiền ít ỏi còn lại, nàng quyết định một mình lên thành phố để lập nghiệp. Nàng bắt đầu với một công việc phân loại sách khá nhàn hạ ở thư viện thành phố. Tiếp đó một thời gian, tài năng và trí tuệ của nàng mới lần đầu tiên được phát hiện ở một tọa đàm diễn ra trong khuôn viên thư viện, khi nàng trình bày quan điểm của mình về vấn đề xây dựng cảng biển. Ngay sau đó, nàng nhận được lời mời trở thành thực tập sinh cho một học viện danh tiếng của Versaille, và nhanh chóng trở thành nghiên cứu sinh chính thức. Công việc nghiên cứu này cho nàng rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, kết bạn với những những người thuộc tầng lớp quý tộc, trải nghiệm và hiểu thêm về những con người thuộc thế giới thượng lưu.
Nàng ít khi về nhà, một năm chỉ về vài lần để thăm người ông ốm yếu ở bệnh viện. Nhưng giờ đây, mạng sống của ông Meyer đã đến bến bờ cuối cùng. Từ năm nay trở đi và có lẽ là toàn bộ sau này, nàng sẽ không còn cơ hội cũng như lý do để trở về quê nhà một lần nào nữa.
Nàng hít thở một hơi dài, nhìn về phía chân trời xa xăm phía Bắc thành phố. Đằng xa, những luồng khí xám xịt, làn mây nặng nề bao phủ xung quanh một tòa lâu đài kiên cố. Bóng dáng tòa lâu đài phản chiếu trong đôi mắt trong vắt của Faye vô cùng mờ nhạt, dường như bầu trời kia đang cố che khuất sự tồn tại lấn át của nó vậy.
Đó là lâu đài của gia tộc hùng mạnh nhất ở đất Verseille – gia tộc Viveiros. Tòa lâu đài của nhà Viveiros đã tồn tại ở đó đến nghìn năm, tương đương với tuổi thọ của gia tộc mang truyền thống lâu đời này. Viveiros là gia tộc duy nhất cư ngụ trong tòa lâu đài nằm trên một hòn đảo nằm ở phía Bắc và cách ly hoàn toàn với thành phố Verseille. Gia tộc này có thể có thể nắm quyền lực lấn át, kiên cố đến nhường vậy là bởi từ thời xa xưa, tòa thành này vốn là nơi giao lưu của những vị học giả danh tiếng nhất, quyền quý nhất. Về sau, hai vị quyền lực nhất trong số đó thuận mắt nhìn, quyết định kết hôn và mua lại toàn bộ tòa thành, biến tòa thành từ đó trở thành lâu đài riêng của gia tộc Viveiros. Lễ cưới này được toàn bộ trên dưới giới quý tộc đồng thuận và nhiệt liệt tác thành, thêm nữa lại được nhận lời chúc phúc đặc biệt nhất từ các vị Thần. Nhà Viveiros làm gì cũng luôn luôn thuận lợi, quyền lực trong giới quý tộc chỉ có tăng chứ không có giảm, thậm chí đến sau này còn lấn át và dập tắt gần như hoàn toàn địa vị của hoàng gia trên đất Verseille.
Tuy nhiên, cũng có một loại tin đồn về nguồn gốc của gia tộc Viveiros được lan truyền khá rộng rãi bởi tính chất thu hút của nó. Người ta đồn rằng tổ tiên nhà Viveiros chẳng phải là những học giả danh tiếng, quyền quý gì cả mà chỉ là những con quỷ hút máu người, ý chỉ những kẻ coi mạng người như cỏ rác, không ngần ngại giết người để làm vật hiến tế cho Thánh giáo, nâng cao địa vị của gia tộc. Tuy nhiên, cũng có lời đồn rằng người nhà Viveiros thật sự chính là những con quỷ hút máu, giết người để ăn thịt, uống máu, kéo dài tuổi thọ. Chính vì vậy, gia tộc Viveiros ở xứ Jnoim này luôn đeo trên mình tai tiếng là “Gia tộc Quỷ hút máu”. Mặc dù phần lớn người đều không tin vào loại tin đồn không đầu đuôi, không cơ sở này nhưng vì gia tộc Viveiros quá lớn mạnh, cộng thêm sự tò mò của mọi người và sự huyền bí của đại gia tộc này càng khiến tin đồn lan truyền càng lúc càng xa. Dẫu sao thì, cũng chỉ là một loại tin đồn vô căn cứ, vô hại vì chẳng có ai tin, chỉ đủ giá trị cho một câu chuyện phiếm, đàm thoại bâng quơ.
Faye, lẽ dĩ nhiên, cũng không có bắt kỳ tin tưởng nào đối với loại tin đồn nhảm như vậy. Nàng từ xưa đến này đối với bất kỳ ai cũng đều giữ thái độ khách quan, tránh đánh giá trực tiếp hay phán xét. Dù là tâm tình hay cảm xúc của nàng đều vô cùng mờ nhạt. Mức độ hứng thú ít ỏi chưa thể đủ để giúp nàng có được bất cứ cái nhìn bất thiện nào đối với đại gia tộc thần bí này. Chưa kể, tòa lâu đài đằng kia lại chính là điểm đến sau này của nàng. Nếu chưa đặt chân vào mà ngay cả chuyện giữ cái đầu lạnh đối với quá khứ của chủ nhà cũng làm không được thì sau này nàng sẽ chẳng thể làm được bất cứ chuyện gì nên hồn, cũng sẽ chẳng thu được thành quả gì để phục vụ mục đích của mình cả.
Trước mặt nàng, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại. Chàng trai lịch lãm mở cửa từ trong xe bước ra. Faye mỉm cười, bình tĩnh bước về phía chiếc xe, nâng tay trái lên đặt vào lòng bàn tay của chàng trai. Một nụ hôn phớt nhẹ phủ lên mu bàn tay trắng ngần của nàng.
“Carwin..”
Nàng nhìn chàng trai trước mặt. Gương mặt có chút góc cạnh của một người đàn ông hai bảy, hai tám tuổi. Làn da hơi rám nắng nhưng trông rất khỏe mạnh, hài hòa cùng với đường nét của chàng. Đôi mắt hơi xếch, nhưng con ngươi xanh đậm cùng tròng mắt sáng và rõ ràng không chỉ không làm cho người ta cảm thấy gian xảo mà còn tỏa ra một loại khí chất khiến người ta muốn tin tưởng. Mái tóc đen phủ xuống, chiếc mũi thẳng tắp cùng làn môi mỏng hơi nhếch lên với ý cười dịu dàng, lịch lãm càng làm tô thêm vẻ bề ngoài tuấn tú của chàng trai. Chàng khoác một chiếc áo măng-tô màu đen, đội mũ phớt, tay cầm một cây gậy, biểu tượng điển hình cho giới quý tộc ở Verseille.
“Ta rất nhớ nàng..”
Chàng mỉm cười dịu dàng nhìn Faye, tay nhẹ nhàng mở cửa xe để nàng bước vào. Đóng cửa lại, Carwin cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Tình hình ông Meyer thế nào rồi?” – Chàng trai vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ông vẫn vậy, nhưng có lẽ sắp không trụ được thêm nữa rồi.” – Faye binh tĩnh trả lời, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những ngôi nhà xám xịt vùn vụt trôi qua.
“Nàng đừng quá đau buồn. Ông cũng đã nhiều tuổi rồi, chuyện này không tránh khỏi được. Ngay cả nàng cũng khó có thể làm được gì. Biết vậy, trước đây nếu nàng đồng ý để ta giúp, có lẽ giờ…” – Carwin trầm ngâm.
“Carwin, chuyện đến nước này ta đã sớm có tính toán ngay từ đầu rồi. Ta không muốn phải nợ ngươi hay bất kỳ quý tộc nào hết.”
Chàng trai thở dài, tay buông lái đánh một điếu thuốc.
“Ngươi đừng hút thuốc nữa. Chẳng giống quý ông chút nào.” – Faye nhíu mày.
“Ta sẽ ... Ta sẽ, Faye. Ngay sau khi nàng trở thành vợ ta rồi, ta nhất định sẽ bỏ.”
Faye nghe vậy lặng thinh, từ chối cho ý kiến.
“Nàng thật là lạnh lùng, dù sao cũng là vị hôn thê của ta, sớm muộn cũng sẽ là vợ ta mà.” – Carwin nhẹ bật cười.
“Ta mong ngươi hiểu, mối quan hệ của chúng ta chỉ là có qua có lại. Ta nhận làm vị hôn thê của ngươi thì cũng sẽ thực hiện trách nhiệm đầy đủ của một vị hôn thê. Kém một tấc cũng không, hơn một ly cũng không. Ngươi phải thật rõ ràng chuyện này cho ta.”
Khóe miệng của người ngồi trên có chút co rút. Hai người lúc này đều ngưng lại không nói năng gì. Không khí trong xe im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm khàn, bình tĩnh vang lên, phá vỡ khoảng lặng:
“Ta sẽ chờ nàng, Faye. Nàng và ta có toàn bộ thời gian trên thế giới này để tìm hiểu nhau. Ta mong đến cuối cùng nàng sẽ hiểu được ta.”
“Dù sao thì…. chào mừng nàng đến với đại gia đình Viveiros.”
…
Bên ngoài, những ngôi nhà vẫn nối tiếp nhau thành một đường thẳng xám xịt chảy dài theo hành trình của chiếc xe hơi. Gió lạnh thổi đập vào cửa xe, những xác lá nâu tím, nhăn nhúm thổi qua hòa vào màu nâu nhạt nhẽo trong ánh mắt Faye. Nàng lại nhìn về phía lâu đài đằng xa bị bao phủ bởi hơi nước biển mờ ảo cùng những ngọn mây màu trắng lùng bùng. Hành trình còn tới vài trăm dặm, có lẽ phải vài ngày nữa mới đến được nơi. Nghĩ vậy, nàng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Những ngày tháng sắp tới ở nhà Viveiros … có lẽ sẽ đáng mong đợi lắm đây...
...
“Ông à, người cảm thấy thế nào?”
Trên chiếc giường bao phủ bởi màu trắng ảm đạm, người đàn ông gầy guộc, hai mắt mờ đục, tối tăm, đôi má hóp lại, làn da xám xịt bệnh hoạn đang nằm đó, tĩnh lặng như một xác chết. Nhưng nếu nhìn kỹ, miệng người đàn ông hơi mở ra, hớp lấy không khí, cùng đôi mắt hé một khoảng đủ để ánh sáng lọt vào, nhìn đăm đăm không tiêu cự. Những chi tiết nhỏ nhặt còn sót lại cho thấy rằng sinh mạng yếu đuối nằm đó vẫn còn hấp hối bám lấy sự sống, cũng là những nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng.
Cô gái trẻ cất tiếng hỏi với một chất giọng trong vắt, thanh thoát như gió thoảng. Nàng đặt chiếc túi màu xám bạc, cũ kỹ của mình lên chiếc bàn cạnh giường, nhẹ nhàng ngay ngắn ngồi xuống bên người đàn ông. Những ngón tay mảnh khảnh, tinh tế của nàng nhẹ nhàng lướt theo mạch máu xanh tím nổi trên cánh tay gầy trơ xương của người đàn ông. Nàng đặt bàn tay an vị phủ trên những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông, cảm nhận những mạch đập cùng hơi thở yếu ớt, phảng phất trong hư không.
“…Không còn thời gian nữa rồi sao…”
Nàng thở dài, mắt nhắm nghiền lại.
“Thưa cô Meyer, chúng tôi thực sự rất tiếc. Sức khỏe của ông Meyer những năm trở lại đây đã ngày càng xuống dốc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để duy trì tính mạng cho ông nhưng e rằng nay đã đến cực hạn sức chịu đựng của bệnh nhân. Nếu cô thực sự muốn thì tôi có thể viết giấy đề nghị chuyển viện cho ông Meyer đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn để chữa trị, nhưng tôi e rằng cách này cũng không khả quan lắm, cùng lắm là có thể kéo dài được thêm vài tháng, sợ rằng chỉ tăng thêm đau đớn cho bệnh nhân mà thôi.”
Cô gái nhẹ gật đầu, không nói năng gì. Bác sĩ thấy vậy cũng biết ý lui ra ngoài cho bệnh nhân cùng người nhà không gian riêng.
Cô gái đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi tiến về phía cửa sổ, nơi đặt một lọ hoa nhỏ. Những cánh hoa mềm mại, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng như một thứ lụa cao cấp nhất, cánh hoa trắng mịn màng vươn khỏi vành lọ một cách yếu đuối, yểu điệu.
Lily, loài hoa của sự trong trắng, của đức hạnh, sự quý phái, đồng thời cũng là loài hoa của cái chết.
Nàng vươn cánh tay mảnh khảnh của mình, tinh tế chạm vào một cánh hoa, phơn phớt, dịu dàng như chạm vào một con thú nhỏ. Li ti vàng trong nhụy hoa khẽ rung động, mỏng manh như sợ đau, sợ vỡ.
Khóe miệng cô gái chợt dâng lên. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đột ngột bóp lấy bông hoa trước mắt. Sắc vàng rực rỡ bỗng chốc vỡ tan, từng cánh hoa trắng nhăn nhúm rơi xuống tựa cát bụi, tựa tro tàn.
Nàng liếc mắt về phía giường bệnh. Nhìn người đàn ông đã yếu đến không còn ý thức gì về thế giới bên ngoài, mạng sống đã treo trên đầu cành cây, nàng bất giác muốn cười.
“Ông, con quyết định rồi.” –Cô gái mỉm cười dịu dàng.
“Con quyết định sẽ đi tìm bông hoa của ông, ông ạ. Ông giờ đã yếu lắm rồi, bà cũng đã mất. Vốn là chuyện tình cảm thời trẻ của người, giờ cũng đã không còn ý nghĩa gì với con nữa rồi.”
“Con sẽ giúp người, lần cuối cùng trong đời này. Tìm thấy rồi con sẽ nói tất cả cho người biết, dù lúc ấy người đang ở thiên đàng hay địa ngục.”
“Người có thể bình thản mà ra đi được rồi. Cuộc sống này rất mệt mỏi. Người mau đi đi thôi.”
------------------------
Thành phố Verseille xứ Jnoim, một thành phố trang hoàng, cổ kính, một năm có mười hai tháng thì đến chín tháng là chìm trong lạnh giá và băng tuyết. Thành phố được bao phủ bởi một màu u tối, ảm đạm, xung quanh là khung cảnh những tòa nhà màu xám với kiểu kiến trúc đơn điệu truyền thống. Đây là một xã hội ở thời cận đại, trong khi kiến trúc ở những nơi khác trong địa phận Jnoim đều đã có bước phát triển so với xã hội cũ thì ở thành phố rộng lớn đến khổng lồ, chiếm đến hơn một phần tư Jnoim như Verseille, con người vẫn trung thành tuân theo phong tục, lối sống cũ, đặc biệt là quan điểm về đạo đức, thẩm mỹ, tôn giáo của họ như đã trở thành một tượng đài không thể gạt bỏ. Verseille đã từng là thủ đô của Jnoim, nằm dưới sự cai trị tuyệt đối của hoàng gia. Nhưng hơn 60 năm về trước, một cuộc nổi loạn đã bùng nổ ở Verseille, tước đi toàn bộ quyền lực và kiểm soát của hoàng gia trong địa bàn nơi này. Không còn thế lực của hoàng gia trên đất Verseille, nhưng thay vào đó, xã hội nơi đây lại rơi vào bàn tay kiểm soát của hai đại gia tộc – Viveiros “Gia tộc Quỷ hút máu” và Danse – “Con chó phản bội của hoàng tộc”. Từ hàng trăm năm nay, hai gia tộc luôn có mối hằn thù, hiềm khích và đối đầu với nhau. Trong mối quan hệ giằng co này, Viveiros luôn là gia tộc nắm lợi thế và quyền lực lấn át nhà Danse, đồng thời cũng là gia tộc điều khiển và đại diện cho toàn giới quý tộc ở Verseille.
Xã hội của Verseille được chia thành hai tầng lớp chính là quý tộc và bình dân. Trong đó, quý tộc chính là tầng lớp thống trị, nắm quyền kiểm soát mọi mặt cũng như chế độ của toàn bộ thành phố. Ở nơi này, quy củ và giáo điều chính là nguyên tắc sinh tồn. Người ở nơi đây sống dưới luật lệ và tín ngưỡng, sự kiểm soát hà khắc của Thánh giáo suốt hàng trăm, hàng ngàn năm đã tạo thành lối sống, bản sắc và nhân cách riêng cho con người Verseille. Họ sùng bái các vị Thần, có một niềm tin mãnh liệt rằng các vị Thần chính là người đã tạo ra Thế giới và đơm kết số phận, cuộc đời của họ. Họ tôn thờ cả Satan bởi cho rằng Satan cũng là một vị thần tạo nên Thế giới này, là người có sứ mệnh trừng phạt những kẻ thiếu lòng tin vào đấng tối cao, một điều mà ở xứ sở bao trùm bởi sự ngột ngạt của đạo giáo này, trở nên rất quan trọng, rất cần thiết. Ở Verseille, những kẻ không tin tưởng, quay lưng với Thánh giáo sẽ bị kết tội là phản bội, là tội đồ chống lại ý chỉ của Thần Linh. Những kẻ đó sẽ phải nhận những hình phạt thảm khốc nhất đối với một kẻ phản bội, đó là bị chặt đầu, mổ bụng, đưa đi làm vật hiến tế cho các vị Thần, một phương pháp đối xử ngang với súc vật. Vậy nên có thể nói ở Verseille, tôn giáo và tín ngưỡng là chủ đề tương đối nhạy cảm, những ai không cẩn thận lời lẽ, vô ý xúc phạm đến các vị Thần ắt sẽ bị giao nộp cho Thánh giáo, nhận trừng trị vô cùng nghiêm khắc.
Tuy nhiên, trái ngược với những quy củ, luật lệ hà khắc, mối quan hệ giữa hai tầng lớp trong xã hội Verseille lại khá yên bình và ít mâu thuẫn, đây đồng thời cũng là điểm khá đặc biệt trong chính trị của Verseille. Quý tộc ở đây từ khi sinh ra luôn được răn dạy, đào tạo để mang học thức, phẩm hạnh và đạo đức cho xứng với vị thế của mình. Vì vậy, lẽ tất nhiên hệ quả của của lối giáo dục đó là những người thuộc dòng dõi quý tộc luôn vô cùng xem trọng thể diện và danh tiếng của bản thân, và việc đối xử bình đẳng với thường dân, không chà đạp, coi thường, bóc lột họ chính là một trong những nguyên tắc để giới quý tộc giữ được danh tiếng của mình. Theo chặng đường dài của thời gian, nguyên tắc ứng xử này đã dần trở thành luật bất thành văn của xã hội nơi đây, là thước đo để đánh giá sự văn minh, trình độ văn hóa giữa những người trong giới quý tộc. Như một hệ quả tất yếu, xã hội Verseille cũng quy định rằng bình dân mặc dù được quyền có cuộc sống tự do của riêng mình, không cần thiết phải nhất nhất tuân theo mệnh lênh của quý tộc riêng lẻ nhưng bắt buộc cần phải có một thái độ biết ơn, kính trọng tuyệt đối đối với tầng lớp quý tộc. Nếu bất tuân, quý tộc có quyền bắt bình dân đó làm nô lệ. Nô lệ ở nơi này bị giới hạn tối thiểu về mọi quyền, nhưng nhìn chung là vẫn được đối xử như con người. Tuy nhiên, xã hội ở Verseille tương đối yên bình, nô lệ chỉ là thành phần chiếm thiểu số của thiểu số, không được coi là một giai cấp trong xã hội.
Ở xã hội này, hôn lễ giữa quý tộc và bình dân tuy không nhiều nhưng là có thể xảy ra. Tuy nhiên, hôn lễ chỉ có thể được chấp thuận khi đáp ứng được hai điều kiện. Một là phải có được sự chấp thuận của giới quý tộc nói chung và gia đình quý tộc có liên quan trực tiếp đến hôn lễ nói riêng. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, là phải được sự thông qua của Thánh giáo, đồng nghĩa với việc nhận được sự chấp thuận cùng lời chúc phúc từ các vị Thần. Mặt khác, nếu như người nam là quý tộc còn người nữ là bình dân thì sau hôn lễ, người nữ sẽ được nâng địa vị lên ngang hàng cùng chồng, tức là cũng sẽ trở thành một quý tộc. Ngược lại, nếu người thuộc tầng lớp bình dân lại là nam thì sau hôn lễ, người nữ sẽ phải hoàn thành nghi lễ để từ bỏ địa vị của mình, đi theo người nam để sống cuộc sống của một thường dân.
Ở phía xa trung tâm thành phố Verseille, trước lối vào của một bệnh viện nhỏ nằm giáp ngoại ô thành phố, bóng dáng điềm nhiên, khoan thai của cô gái trẻ dần hiện ra. Nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn với các đường nét dịu dàng. Mái tóc nàng màu mật ong óng ánh mượt mà cong dài đến thắt lưng được thắt lại nhẹ nhàng. Nàng mặc một chiếc áo trắng, váy dài màu đen gọn gàng nhưng cũng không kém phần lịch sự, trang nhã, làm nổi bật lên làn da trắng, có điểm nhợt nhạt. Nàng có một cơ thể nhỏ nhắn, có chút gầy, khuôn mặt cũng tỏa ra mệt mỏi, đôi mắt nâu nhạt hơi tối lại nhưng có độ trong rất ấn tượng, tưởng chừng như có thể nhìn đến tận đáy.
Nàng là Faye Meyer, một cô gái trẻ ưu tú đến từ ngoại ô thành phố Verseille. Trưởng thành trong sự quản giáo nghiêm khắc của gia đình, mặc dù xuất thân ở tầng lớp bình dân, nàng lại có học thức và năng lực có thể sánh ngang với bất kỳ tiểu thư quyền quý nào. Bà của nàng, quý bà Madene đã từng là tiểu thư của một gia đình thượng lưu, nhưng sau lấy ông nàng chỉ là thường dân nên bị buộc phải từ bỏ địa vị của mình.`Nàng lớn lên trong môi trường và quy củ không khác gì một gia đình quý tộc. Gia đình Meyer tuy không phải là quý tộc nhưng làm ăn buôn bán cũng rất khấm khá, có đủ vốn liếng để nuôi dạy nàng với chuẩn mực cao hơn những gia đình bình dân khác. Đáng tiếc rằng, người thân của nàng mệnh yểu. Ba mẹ cùng bà nội nàng đã mất vài năm trước, để lại một mình Faye lúc ấy mười ba tuổi sống cùng ông nội đã già yếu. Sau tám năm sống trong đau đớn, chật vật, mạng sống của ông cũng đến lúc phải đập những hồi cuối cùng.
Từ khi trưởng thành, Faye dứt khoát đưa ông nội đến một bệnh viện cỡ trung để chữa trị. Tiền cha mẹ để lại cùng tiền của ông bà tuy nhiều nhưng toàn bộ nàng gần như đều chỉ dồn vào viện phí và thuốc thang của ông. Với số tiền ít ỏi còn lại, nàng quyết định một mình lên thành phố để lập nghiệp. Nàng bắt đầu với một công việc phân loại sách khá nhàn hạ ở thư viện thành phố. Tiếp đó một thời gian, tài năng và trí tuệ của nàng mới lần đầu tiên được phát hiện ở một tọa đàm diễn ra trong khuôn viên thư viện, khi nàng trình bày quan điểm của mình về vấn đề xây dựng cảng biển. Ngay sau đó, nàng nhận được lời mời trở thành thực tập sinh cho một học viện danh tiếng của Versaille, và nhanh chóng trở thành nghiên cứu sinh chính thức. Công việc nghiên cứu này cho nàng rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, kết bạn với những những người thuộc tầng lớp quý tộc, trải nghiệm và hiểu thêm về những con người thuộc thế giới thượng lưu.
Nàng ít khi về nhà, một năm chỉ về vài lần để thăm người ông ốm yếu ở bệnh viện. Nhưng giờ đây, mạng sống của ông Meyer đã đến bến bờ cuối cùng. Từ năm nay trở đi và có lẽ là toàn bộ sau này, nàng sẽ không còn cơ hội cũng như lý do để trở về quê nhà một lần nào nữa.
Nàng hít thở một hơi dài, nhìn về phía chân trời xa xăm phía Bắc thành phố. Đằng xa, những luồng khí xám xịt, làn mây nặng nề bao phủ xung quanh một tòa lâu đài kiên cố. Bóng dáng tòa lâu đài phản chiếu trong đôi mắt trong vắt của Faye vô cùng mờ nhạt, dường như bầu trời kia đang cố che khuất sự tồn tại lấn át của nó vậy.
Đó là lâu đài của gia tộc hùng mạnh nhất ở đất Verseille – gia tộc Viveiros. Tòa lâu đài của nhà Viveiros đã tồn tại ở đó đến nghìn năm, tương đương với tuổi thọ của gia tộc mang truyền thống lâu đời này. Viveiros là gia tộc duy nhất cư ngụ trong tòa lâu đài nằm trên một hòn đảo nằm ở phía Bắc và cách ly hoàn toàn với thành phố Verseille. Gia tộc này có thể có thể nắm quyền lực lấn át, kiên cố đến nhường vậy là bởi từ thời xa xưa, tòa thành này vốn là nơi giao lưu của những vị học giả danh tiếng nhất, quyền quý nhất. Về sau, hai vị quyền lực nhất trong số đó thuận mắt nhìn, quyết định kết hôn và mua lại toàn bộ tòa thành, biến tòa thành từ đó trở thành lâu đài riêng của gia tộc Viveiros. Lễ cưới này được toàn bộ trên dưới giới quý tộc đồng thuận và nhiệt liệt tác thành, thêm nữa lại được nhận lời chúc phúc đặc biệt nhất từ các vị Thần. Nhà Viveiros làm gì cũng luôn luôn thuận lợi, quyền lực trong giới quý tộc chỉ có tăng chứ không có giảm, thậm chí đến sau này còn lấn át và dập tắt gần như hoàn toàn địa vị của hoàng gia trên đất Verseille.
Tuy nhiên, cũng có một loại tin đồn về nguồn gốc của gia tộc Viveiros được lan truyền khá rộng rãi bởi tính chất thu hút của nó. Người ta đồn rằng tổ tiên nhà Viveiros chẳng phải là những học giả danh tiếng, quyền quý gì cả mà chỉ là những con quỷ hút máu người, ý chỉ những kẻ coi mạng người như cỏ rác, không ngần ngại giết người để làm vật hiến tế cho Thánh giáo, nâng cao địa vị của gia tộc. Tuy nhiên, cũng có lời đồn rằng người nhà Viveiros thật sự chính là những con quỷ hút máu, giết người để ăn thịt, uống máu, kéo dài tuổi thọ. Chính vì vậy, gia tộc Viveiros ở xứ Jnoim này luôn đeo trên mình tai tiếng là “Gia tộc Quỷ hút máu”. Mặc dù phần lớn người đều không tin vào loại tin đồn không đầu đuôi, không cơ sở này nhưng vì gia tộc Viveiros quá lớn mạnh, cộng thêm sự tò mò của mọi người và sự huyền bí của đại gia tộc này càng khiến tin đồn lan truyền càng lúc càng xa. Dẫu sao thì, cũng chỉ là một loại tin đồn vô căn cứ, vô hại vì chẳng có ai tin, chỉ đủ giá trị cho một câu chuyện phiếm, đàm thoại bâng quơ.
Faye, lẽ dĩ nhiên, cũng không có bắt kỳ tin tưởng nào đối với loại tin đồn nhảm như vậy. Nàng từ xưa đến này đối với bất kỳ ai cũng đều giữ thái độ khách quan, tránh đánh giá trực tiếp hay phán xét. Dù là tâm tình hay cảm xúc của nàng đều vô cùng mờ nhạt. Mức độ hứng thú ít ỏi chưa thể đủ để giúp nàng có được bất cứ cái nhìn bất thiện nào đối với đại gia tộc thần bí này. Chưa kể, tòa lâu đài đằng kia lại chính là điểm đến sau này của nàng. Nếu chưa đặt chân vào mà ngay cả chuyện giữ cái đầu lạnh đối với quá khứ của chủ nhà cũng làm không được thì sau này nàng sẽ chẳng thể làm được bất cứ chuyện gì nên hồn, cũng sẽ chẳng thu được thành quả gì để phục vụ mục đích của mình cả.
Trước mặt nàng, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại. Chàng trai lịch lãm mở cửa từ trong xe bước ra. Faye mỉm cười, bình tĩnh bước về phía chiếc xe, nâng tay trái lên đặt vào lòng bàn tay của chàng trai. Một nụ hôn phớt nhẹ phủ lên mu bàn tay trắng ngần của nàng.
“Carwin..”
Nàng nhìn chàng trai trước mặt. Gương mặt có chút góc cạnh của một người đàn ông hai bảy, hai tám tuổi. Làn da hơi rám nắng nhưng trông rất khỏe mạnh, hài hòa cùng với đường nét của chàng. Đôi mắt hơi xếch, nhưng con ngươi xanh đậm cùng tròng mắt sáng và rõ ràng không chỉ không làm cho người ta cảm thấy gian xảo mà còn tỏa ra một loại khí chất khiến người ta muốn tin tưởng. Mái tóc đen phủ xuống, chiếc mũi thẳng tắp cùng làn môi mỏng hơi nhếch lên với ý cười dịu dàng, lịch lãm càng làm tô thêm vẻ bề ngoài tuấn tú của chàng trai. Chàng khoác một chiếc áo măng-tô màu đen, đội mũ phớt, tay cầm một cây gậy, biểu tượng điển hình cho giới quý tộc ở Verseille.
“Ta rất nhớ nàng..”
Chàng mỉm cười dịu dàng nhìn Faye, tay nhẹ nhàng mở cửa xe để nàng bước vào. Đóng cửa lại, Carwin cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Tình hình ông Meyer thế nào rồi?” – Chàng trai vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ông vẫn vậy, nhưng có lẽ sắp không trụ được thêm nữa rồi.” – Faye binh tĩnh trả lời, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những ngôi nhà xám xịt vùn vụt trôi qua.
“Nàng đừng quá đau buồn. Ông cũng đã nhiều tuổi rồi, chuyện này không tránh khỏi được. Ngay cả nàng cũng khó có thể làm được gì. Biết vậy, trước đây nếu nàng đồng ý để ta giúp, có lẽ giờ…” – Carwin trầm ngâm.
“Carwin, chuyện đến nước này ta đã sớm có tính toán ngay từ đầu rồi. Ta không muốn phải nợ ngươi hay bất kỳ quý tộc nào hết.”
Chàng trai thở dài, tay buông lái đánh một điếu thuốc.
“Ngươi đừng hút thuốc nữa. Chẳng giống quý ông chút nào.” – Faye nhíu mày.
“Ta sẽ ... Ta sẽ, Faye. Ngay sau khi nàng trở thành vợ ta rồi, ta nhất định sẽ bỏ.”
Faye nghe vậy lặng thinh, từ chối cho ý kiến.
“Nàng thật là lạnh lùng, dù sao cũng là vị hôn thê của ta, sớm muộn cũng sẽ là vợ ta mà.” – Carwin nhẹ bật cười.
“Ta mong ngươi hiểu, mối quan hệ của chúng ta chỉ là có qua có lại. Ta nhận làm vị hôn thê của ngươi thì cũng sẽ thực hiện trách nhiệm đầy đủ của một vị hôn thê. Kém một tấc cũng không, hơn một ly cũng không. Ngươi phải thật rõ ràng chuyện này cho ta.”
Khóe miệng của người ngồi trên có chút co rút. Hai người lúc này đều ngưng lại không nói năng gì. Không khí trong xe im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm khàn, bình tĩnh vang lên, phá vỡ khoảng lặng:
“Ta sẽ chờ nàng, Faye. Nàng và ta có toàn bộ thời gian trên thế giới này để tìm hiểu nhau. Ta mong đến cuối cùng nàng sẽ hiểu được ta.”
“Dù sao thì…. chào mừng nàng đến với đại gia đình Viveiros.”
…
Bên ngoài, những ngôi nhà vẫn nối tiếp nhau thành một đường thẳng xám xịt chảy dài theo hành trình của chiếc xe hơi. Gió lạnh thổi đập vào cửa xe, những xác lá nâu tím, nhăn nhúm thổi qua hòa vào màu nâu nhạt nhẽo trong ánh mắt Faye. Nàng lại nhìn về phía lâu đài đằng xa bị bao phủ bởi hơi nước biển mờ ảo cùng những ngọn mây màu trắng lùng bùng. Hành trình còn tới vài trăm dặm, có lẽ phải vài ngày nữa mới đến được nơi. Nghĩ vậy, nàng nhắm mắt lại dưỡng thần.
Những ngày tháng sắp tới ở nhà Viveiros … có lẽ sẽ đáng mong đợi lắm đây...
...