Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 2: Val
Chương 2: Val
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng khổng lồ cao gấp bốn lần chiều cao con người. Carwin xuống xe, ra dấu với người gác cổng. Hai người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, bên thắt lưng giắt súng, mặt vô cảm, đứng nghiêm trang, bất động như hai bức tượng được đặt hiên ngang trước tòa lâu đài, mang lại một loại cảm giác áp lực và mờ mịt. Người gác cổng nhìn thấy Carwin từ xa, tiến đến cúi chào. Một trong hai người đi vào một căn buồng nằm ngay cạnh cổng. Một lúc sau, cánh cổng dần dần mở ra. Carwin nhảy lại vào xe, khởi động máy và chiếc xe hơi lao thẳng vút qua cánh cổng.
Băng qua cánh cổng, khung cảnh lâu đài bắt đầu thay đổi. Faye chăm chú ngước nhìn cảnh vật bên ngoài lao vụt qua cửa kính. Nơi này thậm chí còn rộng lớn hơn quá nhiều so với tưởng tượng của nàng. Đằng sau cánh cổng khổng lồ kia, bao trùm tầm mắt nàng không phải là những khu nhà cổ hiện lên trang hoàng, phô trương, cũng không phải những khu vườn rộng lớn nên thơ. Mà đó là một khu rừng, một rừng thông hùng vĩ với những tán cây gầy guộc, xen kẽ chi chít vào nhau, cành nhọn hoắt như những chùm răng cưa. Rừng trải dài như vô tận, bạt ngàn cây thông mọc lên, che lấp toàn bộ cảnh vật đằng sau chúng, chỉ để lại một lối đi nho nhỏ, đủ cho hai chiếc xe hơi đi qua. Chiếc xe của Carwin lao vụt qua rừng thông, để lại hàng loạt những âm thanh rào rạc lá đập cành, lá xé gió. Xe chạy được một lúc, rừng thông tối tăm, mờ mịt rốt cuộc cũng mở ra một điểm ánh sáng.
“Faye, nhìn xem!”
Carwin quay lại, nhìn Faye với một đôi mắt đầy phấn khích. Chiếc xe chuyển động chậm dần. Khuôn mặt vì ngái ngủ mà có chút đơ ra của Faye cũng theo đó mà dần được nhuộm theo sức sống của cảnh vật trước mắt.
Nàng ngỡ ngàng trước sự thay đổi chóng mặt của quang cảnh lâu đài. Từng tia nắng xuyên qua những cành thông xương xẩu, khô khan mà thấm vào không khí, phản chiếu qua cửa kính xe hơi. Thoát khỏi rừng thông âm u, trước mặt cả hai người là một con sông trải dài bất tận, ở hai bên bờ sông vẫn được phủ kín bởi hàng đàn những cây thông. Thế nhưng khác với khung cảnh tối tăm vừa rồi, cảnh vật ở đây lại như tuôn trào sức sống, với màu nắng rực rỡ, chói chang. Những tia nắng rơi xuống, cuộn vào sắc trong vắt của nước, ánh lên lung linh như ngọc. Dòng sông mang một vỏ bọc tươi đẹp, tinh tế, những làn nước lấp lánh như những hạt kim cương.
“Đẹp chứ hả? Có muốn cùng ta ra ngắm chút không?” – Carwin nhìn vẻ mặt hơi hồng lại của Faye, cười hỏi.
Faye chăm chú nhìn khung cảnh đẹp như cõi thần tiên trước mặt. Thật là ngạc nhiên khi người trong giới quý tộc lại có kiểu sở thích đầy tao nhã này. Không, vấn đề là trong lâu đài Viveiros còn có cả một con sông như thế này để phục vụ cho thú vui trang nhã của họ, vậy thì liệu tòa lâu đài này có thể rộng lớn đến mức nào?
Dù sao thì, đây cũng không phải lúc thích hợp để ngắm cảnh cho lắm. Di chuyển vài ngày trời, nàng đã vô cùng mệt mỏi. Cảnh đẹp chỉ nên ngắm cho đủ thôi.
“Chúng ta đi tiếp đi..”
Carwin nhìn đôi mắt mệt mỏi của Faye, rốt cuộc từ bỏ ý định cố kéo nàng xuống xe đi dạo với mình. Hắn khởi động xe, tiếp tục lái xe men theo dòng sông, sau vài lần rẽ, cuối cùng xe cũng tiến vào sảnh chính của lâu đài.
Carwin xuống xe, nói vài câu với một người làm ở gần đó. Hắn mở cửa xe đón Faye xuống, đưa nàng tiến thẳng vào khu nhà chính.
“Đứng đây chờ ta một chút nhé, chỉ một lúc thôi.” – Hắn sờ sờ tóc nàng, cười nói.
“Cứ đi đi.”
Carwin quay đầu đi. Faye đứng chờ một lúc chưa thấy hắn quay lại, buồn chán lê bước, quan sát một chút cảnh vật xung quanh.
Nơi nàng đang đứng là một cây cầu nối giữa hai khu cách biệt của tòa lâu đài. Hai khu này bị chia cắt với nhau bởi một dòng suối nhỏ. Bên kia cầu là một khu vườn rộng lớn, nơi được bao phủ là tầng tầng lớp lớp các loài hoa, những loài hoa sinh trưởng cứng cáp, mạng mẽ trỗi dậy ngay cả trong cái giá lạnh của xứ này.
Sự cứng cáp đó khiến cho nàng nhớ lại lần đầu gặp Carwin. Trong ấn tượng của nàng, hắn là một anh chàng nhà giàu khô khan, lạnh lùng. Hắn mang một luồng gió mới đến với nàng trong những ngày đầu tiếp xúc với giới quý tộc. Trong đôi mắt của một bình dân, quý tộc luôn là những người thanh cao, lịch sự, những nhân vật được ngậm chiếc thìa vàng ngay từ khi chào đời, và vì thế họ cũng mang những sức hút riêng. Carwin cũng vậy, từ khi sinh ra hắn đã đứng ở vị thế mà ngay cả những quý tộc khác cũng khó ai sánh được. Mọi nơi hắn đi, mọi câu hắn nói đều được bao phủ bởi một luồng không khí trang trọng, quy củ. Lần đầu tiên hắn nhìn nàng, cũng là một ánh mắt lịch thiệp, lạnh lùng như đối với bao người. Ban đầu, nàng tiếp cận hắn vốn chỉ bởi hắn là người nhà Viveiros. Hắn không để ý đến mục đích thiếu trong sáng của nàng, mặc cho nàng thoải mái xâm lấn ranh giới của hắn. Cho dù nàng có làm gì quá phận, hắn vẫn luôn nhìn nàng bằng đôi mắt lịch thiệp như ban đầu.
Nàng chưa bao giờ tin hắn. Một người như hắn, với tư cách là con trưởng của đại gia tộc nắm quyền kiểm soát bao trùm toàn Verseille, người kế thừa tương lai của Viveiros, hẳn là chẳng lạ gì đối với chuyện bị người theo đuổi, bị lợi dụng. Nàng không tự tin để có thể nói rằng bản thân có gì tốt đẹp hay đặc biệt so với những người phụ nữ khác trong thế giới của hắn. Nàng có chút sáng dạ hơn người khác, nhưng liệu cái sự sáng dạ nhỏ nhoi đó sẽ có một chút giá trị trong mắt một kẻ mang dòng máu cao quý như Carwin? Thế nhưng, nàng không yêu hắn, mọi thứ nàng làm đối với hắn chỉ đơn thuần là lợi dụng. Hắn cũng vậy, để nàng làm mọi thứ theo ý muốn, rồi sau đó lại quan sát nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, hắn thử nàng, bằng một cách thờ ơ và trắng trợn.
Faye không hề để tâm đến chuyện Carwin thử nàng. Nàng chưa đủ quan tâm tới hắn để có thể bị tổn thương bởi điều đó, mục đích của nàng là được đặt chân vào cái lâu đài này, dù dưới bất cứ một tư cách nào. Nàng càng chẳng để tâm Carwin sẽ nhìn nàng bằng con mắt như thế nào, tất cả những gì nàng cần chỉ là một sự kết nối, một cơ hội mà thôi.
Mọi chuyện có lẽ bắt đầu thay đổi từ cái khoảnh khắc đó, từ cái khoảnh khắc mà nàng chứng kiến sự mệt mỏi, nặng nề bao phủ đôi mắt xanh lạnh lùng của Carwin. Lần đầu tiên, ấn tượng về một người đàn ông cao quý, cầu toàn trong nàng xuất hiện một vết nứt.
“Faye… Ta xin lỗi”
Hắn nhìn nàng với một khuôn mặt cứng ngắc, một đôi mắt u ám, cam chịu mà nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chứng kiến ở Carwin. Hắn nhìn nàng, im lặng như đang chờ đợi một phán xét cuối cùng.
Người đàn ông ngu ngốc… nghĩ nàng là một thứ đồ chơi dễ vỡ…
Ai mà ngờ được người kế thừa tương lai của nhà Viveiros lại có một mặt thú vị như vậy?
Nàng lơ đãng mỉm cười.
Carwin, hắn là đặc biệt, bởi hắn hoàn toàn khác với nàng…
Faye kéo lại chiếc áo khoác dài, đi thẳng qua bên kia cầu. Nàng hít thở luồng không khí lạnh lẽo mà trong trẻo nơi đây, bất chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ và tự tại. Nàng tiến đến một căn viện nằm ngay trong khu vườn, ngồi nghỉ chân ngay trước hành lang.
Trong tầm mắt nàng hiện dần hiện khung cảnh ở đằng xa, ngay trung tâm của khu vườn, nơi có một bóng người nằm bất động, lặng yên dưới gốc một cây cổ thụ.
Đó là một cây anh đào vô cùng to lớn, thân cây mảnh dẻ nhưng vững chãi, đứng sừng sững trong nền đất đá cuộn lẫn rêu xanh đen, bị phủ lấp bởi những lớp tuyết trắng rải xung quanh. Từ thân cây rẽ ra vô số những cành đào khẳng khiu, thô ráp, chúng cuộn vào nhau, tô điểm thêm là những bông hoa li ti có hình dáng như những chiếc chuông nhỏ, hồng mịn điểm xuyết trên những tán lá nối đuôi nhau. Cây đào mở ra hàng trăm những cành gầy guộc, chằng chịt như lưới nhện, che lấp đi toàn bộ bầu trời phẳng lặng bao phủ đằng sau, như muốn che chở, bảo vệ cho người đang nằm trong lòng nó.
Người nằm bên gốc đào lại mang một loại quang cảnh khác. Đó là một cô gái trẻ tầm đôi mươi. Mái tóc đen dài của nàng nhẹ nhàng đặt lên đường nét nhô ra của gốc cây. Nắng từ những tán lá rơi xuống làn tóc mượt mà, phảng phất ánh nâu ngọt ngào như mật ong. Nàng có một làn da trong vắt như nước suối mùa xuân, một khuôn mặt mà bất kỳ ai nào nhìn vào cũng cảm thấy ghen tị. Cặp lông mi của nàng sụp xuống, cong dài, chiếc mũi cao, thẳng tắp cùng làn môi đỏ mọng, mềm mại như cánh hoa hồng đọng sương sớm. Nàng nằm dưới gốc đào, quanh thân lan tỏa một loại cảm giác bình tĩnh, nhẹ nhàng. Bóng của những cành đào gầy guộc phủ nhẹ lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt bình thản tựa nước hồ, mờ nhạt mà hài hòa. Gió lướt qua những tán lá, kéo một vài sợi tóc của nàng lâng lâng.
Faye khựng lại. Trong phút chốc, nàng bị áp lực của cảnh đẹp trước mắt làm cho sợ hãi. Nàng chợt mất đi sự bình tĩnh vốn có, nhìn chằm chằm vào người ở đằng xa.
Quả là một thứ sắc đẹp nguy hiểm…
Người con gái nằm đó… không thể nghi ngờ chính là người đẹp nhất mà Faye từng nhìn thấy. Lần đầu tiên trong đời nàng nhìn ngắm khuôn mặt của ai đó và cho rằng đó chính là giới hạn tận cùng của sắc đẹp con người.
Sau khoảnh khắc sửng sốt, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, bắt đầu đánh giá khung cảnh đối diện.
Người kia mặc một bộ váy màu đỏ sẫm, được thiết kế khá kiểu cách cùng một áo khoác mỏng màu đen. Nàng không đeo trang sức nhưng nhìn cách ăn mặc, cộng thêm chuyện nàng có thể thoải mái nằm ngủ chính giữa khu vườn cho thấy địa vị của nàng trong lâu đài này hẳn là không hề đơn giản. Hơn nữa, khuôn mặt nàng ta trông lại có đôi nét tương đồng với Carwin, nên nàng ta hẳn là một trong số họ hàng của hắn.
Dẫu sao thì cũng phải công nhận, người nhà Viveiros quả thực là có bề ngoài xinh đẹp. Trước kia khi gặp Carwin lần đầu thì nàng đã vô cùng ấn tượng với ngoại hình của hắn rồi, nhưng mà lần này quả thực là quá xúc động. Ai mà biết được trên đời lại có thể tồn tại một thứ trân phẩm như vậy!
Nàng cười cười, bày ra tư thế ngồi thoải mái nhất, mắt hơi khép hờ, chỉ để lại một chút kẽ hở, tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp đằng xa.
Nàng cảm nhận thấy có người ở phía sau tiến tới.
“Tiểu thư, chủ nhân đang đợi ngài.”
Nàng ghé mắt nhìn người đàn ông đã luống tuổi ở đằng sau. Khuôn mặt hắn kính cẩn nghiêm túc, quần áo sạch sẽ, gọn gàng. Hắn nói chuyện với Faye, cúi đầu không nhìn vào mắt nàng, khuôn mặt già nua nhưng lại mang một sắc thái từ tốn, khiêm nhường. Hắn là Enoch, hầu cận của Carwin, đồng thời cũng là một trong số các đại quản gia, chưởng quản một phần lớn khu vực phía Bắc, cũng là khu vực thuộc sở hữu của Carwin.
“Được.”
Nàng đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục. Enoch đi phía trước dẫn đường. Faye thoáng nhìn qua người dưới gốc anh đào, thấy người nọ đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn đăm đăm về phía này.
Trên mặt Faye thoảng qua một nét cười thoang thoảng, nàng nhẹ gật đầu chào. Người bên kia thấy được, trên khuôn mặt hồng hào của thiếu nữ hiện lên một sự vui vẻ nhàn nhạt. Khóe mắt của nàng hơi cong lên, tròng mắt tỏa sáng lung linh như nước biển, đôi môi như cánh hoa cũng nâng lên một chút, trông vô cùng tự nhiên mà dịu dàng.
Ánh mắt Faye dừng lại đôi chút trên vẻ tươi cười đó, rốt cục cũng dứt khoát quay đầu bước đi.
Nàng chỉ chào hỏi cho có lệ, không ngờ lại nhận được phản ứng tươi đẹp như vậy. Người ta bảo mỹ nhân có thể khiến cho cảnh vật rạng rỡ như hoa nở xuân về, giờ xem ra cũng chẳng sai. Ở cái nơi lạnh lẽo âm u như xứ này, có thể được chứng kiến một khung cảnh như chốn thần tiên vừa rồi quả là một loại vinh dự mà không phải ai ai cũng có được.
“Người vừa rồi… tiểu thư không nên lại gần nàng.”
Faye nhìn lão Enoch, không trả lời.
Ở đằng xa, ánh mắt của người thiếu nữ vẫn dán chặt vào bóng lưng Faye một lúc lâu, cho đến tận khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mắt. Nàng khép hờ đôi mắt, ngước lên nhìn những cành cây gầy guộc điểm một vài bông hoa nhỏ li ti đang bao trùm như muốn che đậy bầu trời trên đỉnh đầu. Nàng cười ngơ ngác, tròng mắt xanh biếc dần trở nên mờ mịt.
Lão quản gia dẫn nàng trở về chỗ Carwin. Hắn vừa nhìn thấy liền dứt khoát nắm tay nàng kéo đi.
“Muộn rồi, để ta dẫn nàng về phòng.”
Faye nhìn bàn tay đang bao lấy mình, kiềm chế xúc động muốn rút tay ra.
Carwin đưa nàng đi qua những hành lang trải dài, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng.
“Từ bây giờ, đây chính là phòng của nàng.”
Hắn mỉm cười, đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay nàng. Thuận tiện kéo nàng lại gần, đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt nhẹ.
“Ngủ ngon, Faye.”
Nhin bóng Carwin khuất đần cuối hành lang, Faye thở dài, cầm chiếc chìa khóa mở cửa.
Đó là một căn phòng khá rộng, nội thất được bài trí khá tinh xảo, cũng rất sạch sẽ, gọn gàng. Nàng cũng không màng nhìn, tiến đến chỗ cửa sổ của căn phòng nằm ngay cạnh chiếc giường lớn.
Nàng mở toang cửa, trước mắt nàng là khung cảnh lâu đài lúc về đêm. Bóng đêm dần bao trùm lối vào khu nhà phía Bắc. Cây cối um tùm che lấp đi tầm nhìn, để lại một hành lang cùng khuôn viên tối tăm mờ mịt, không người qua lại. Khu nhà như bị giam giữ trong sự tĩnh lặng và cô đơn của cảnh vật. Không khí lạnh lẽo men theo cửa sổ mà len lỏi vào căn phòng.
Faye hít một hơi, cảm nhận cái lạnh phủ xuống cơ thể mình. Nàng không thấy lạnh, thậm chí còn thấy thật thoải mái. Thứ lạnh lẽo, thứ lặng yên này khiến cho nàng cảm thấy thựt sự bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Nàng nhẹ thả mình lên chiếc giường ở đằng sau. Đôi mắt nàng vẫn dán chặt vào khung cảnh phía ngoài. Ánh nến nhỏ nhoi không đủ để xua đi từng tầng bóng tối dán chặt lên những bức tường trong căn phòng. Đêm tối thầm lặng tràn vào tròng mắt khô khốc của Faye, khóe miệng của nàng hơi dâng lên, nhìn thoáng qua có chút bất thần.
Carwin, ngươi quả thực là có con mắt tốt!
“Thật là một kẻ thích diễn trò…”
Nàng cười cười.
Ánh mắt của nàng dần trở nên mơ màng. Cơn buồn ngủ đột ngột ập đến làm mí mắt nàng không hẹn mà sụp xuống, đưa cơ thể trở về trạng thái tĩnh lặng.
Một luồng gió mạnh thổi vào khiến những ngọn nến yếu ớt trong căn phòng không trụ được mà vụt tắt. Một bóng người chợt xuất hiện phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Hắn ngồi bên viền cửa, lặng thinh nhìn người trong phòng. Ánh mắt lạnh lẽo, tối tăm của hắn ẩn hiện một tia sáng không rõ.
Sau lưng hắn, màn đêm vẫn tiếp tục len lỏi, như muốn chọc người quấy nhiễu, tàn phá.
Đêm đầu tiên ở Viveiros, một đêm yên tĩnh, không người, không vật, không mây, không trăng…
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng khổng lồ cao gấp bốn lần chiều cao con người. Carwin xuống xe, ra dấu với người gác cổng. Hai người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, bên thắt lưng giắt súng, mặt vô cảm, đứng nghiêm trang, bất động như hai bức tượng được đặt hiên ngang trước tòa lâu đài, mang lại một loại cảm giác áp lực và mờ mịt. Người gác cổng nhìn thấy Carwin từ xa, tiến đến cúi chào. Một trong hai người đi vào một căn buồng nằm ngay cạnh cổng. Một lúc sau, cánh cổng dần dần mở ra. Carwin nhảy lại vào xe, khởi động máy và chiếc xe hơi lao thẳng vút qua cánh cổng.
Băng qua cánh cổng, khung cảnh lâu đài bắt đầu thay đổi. Faye chăm chú ngước nhìn cảnh vật bên ngoài lao vụt qua cửa kính. Nơi này thậm chí còn rộng lớn hơn quá nhiều so với tưởng tượng của nàng. Đằng sau cánh cổng khổng lồ kia, bao trùm tầm mắt nàng không phải là những khu nhà cổ hiện lên trang hoàng, phô trương, cũng không phải những khu vườn rộng lớn nên thơ. Mà đó là một khu rừng, một rừng thông hùng vĩ với những tán cây gầy guộc, xen kẽ chi chít vào nhau, cành nhọn hoắt như những chùm răng cưa. Rừng trải dài như vô tận, bạt ngàn cây thông mọc lên, che lấp toàn bộ cảnh vật đằng sau chúng, chỉ để lại một lối đi nho nhỏ, đủ cho hai chiếc xe hơi đi qua. Chiếc xe của Carwin lao vụt qua rừng thông, để lại hàng loạt những âm thanh rào rạc lá đập cành, lá xé gió. Xe chạy được một lúc, rừng thông tối tăm, mờ mịt rốt cuộc cũng mở ra một điểm ánh sáng.
“Faye, nhìn xem!”
Carwin quay lại, nhìn Faye với một đôi mắt đầy phấn khích. Chiếc xe chuyển động chậm dần. Khuôn mặt vì ngái ngủ mà có chút đơ ra của Faye cũng theo đó mà dần được nhuộm theo sức sống của cảnh vật trước mắt.
Nàng ngỡ ngàng trước sự thay đổi chóng mặt của quang cảnh lâu đài. Từng tia nắng xuyên qua những cành thông xương xẩu, khô khan mà thấm vào không khí, phản chiếu qua cửa kính xe hơi. Thoát khỏi rừng thông âm u, trước mặt cả hai người là một con sông trải dài bất tận, ở hai bên bờ sông vẫn được phủ kín bởi hàng đàn những cây thông. Thế nhưng khác với khung cảnh tối tăm vừa rồi, cảnh vật ở đây lại như tuôn trào sức sống, với màu nắng rực rỡ, chói chang. Những tia nắng rơi xuống, cuộn vào sắc trong vắt của nước, ánh lên lung linh như ngọc. Dòng sông mang một vỏ bọc tươi đẹp, tinh tế, những làn nước lấp lánh như những hạt kim cương.
“Đẹp chứ hả? Có muốn cùng ta ra ngắm chút không?” – Carwin nhìn vẻ mặt hơi hồng lại của Faye, cười hỏi.
Faye chăm chú nhìn khung cảnh đẹp như cõi thần tiên trước mặt. Thật là ngạc nhiên khi người trong giới quý tộc lại có kiểu sở thích đầy tao nhã này. Không, vấn đề là trong lâu đài Viveiros còn có cả một con sông như thế này để phục vụ cho thú vui trang nhã của họ, vậy thì liệu tòa lâu đài này có thể rộng lớn đến mức nào?
Dù sao thì, đây cũng không phải lúc thích hợp để ngắm cảnh cho lắm. Di chuyển vài ngày trời, nàng đã vô cùng mệt mỏi. Cảnh đẹp chỉ nên ngắm cho đủ thôi.
“Chúng ta đi tiếp đi..”
Carwin nhìn đôi mắt mệt mỏi của Faye, rốt cuộc từ bỏ ý định cố kéo nàng xuống xe đi dạo với mình. Hắn khởi động xe, tiếp tục lái xe men theo dòng sông, sau vài lần rẽ, cuối cùng xe cũng tiến vào sảnh chính của lâu đài.
Carwin xuống xe, nói vài câu với một người làm ở gần đó. Hắn mở cửa xe đón Faye xuống, đưa nàng tiến thẳng vào khu nhà chính.
“Đứng đây chờ ta một chút nhé, chỉ một lúc thôi.” – Hắn sờ sờ tóc nàng, cười nói.
“Cứ đi đi.”
Carwin quay đầu đi. Faye đứng chờ một lúc chưa thấy hắn quay lại, buồn chán lê bước, quan sát một chút cảnh vật xung quanh.
Nơi nàng đang đứng là một cây cầu nối giữa hai khu cách biệt của tòa lâu đài. Hai khu này bị chia cắt với nhau bởi một dòng suối nhỏ. Bên kia cầu là một khu vườn rộng lớn, nơi được bao phủ là tầng tầng lớp lớp các loài hoa, những loài hoa sinh trưởng cứng cáp, mạng mẽ trỗi dậy ngay cả trong cái giá lạnh của xứ này.
Sự cứng cáp đó khiến cho nàng nhớ lại lần đầu gặp Carwin. Trong ấn tượng của nàng, hắn là một anh chàng nhà giàu khô khan, lạnh lùng. Hắn mang một luồng gió mới đến với nàng trong những ngày đầu tiếp xúc với giới quý tộc. Trong đôi mắt của một bình dân, quý tộc luôn là những người thanh cao, lịch sự, những nhân vật được ngậm chiếc thìa vàng ngay từ khi chào đời, và vì thế họ cũng mang những sức hút riêng. Carwin cũng vậy, từ khi sinh ra hắn đã đứng ở vị thế mà ngay cả những quý tộc khác cũng khó ai sánh được. Mọi nơi hắn đi, mọi câu hắn nói đều được bao phủ bởi một luồng không khí trang trọng, quy củ. Lần đầu tiên hắn nhìn nàng, cũng là một ánh mắt lịch thiệp, lạnh lùng như đối với bao người. Ban đầu, nàng tiếp cận hắn vốn chỉ bởi hắn là người nhà Viveiros. Hắn không để ý đến mục đích thiếu trong sáng của nàng, mặc cho nàng thoải mái xâm lấn ranh giới của hắn. Cho dù nàng có làm gì quá phận, hắn vẫn luôn nhìn nàng bằng đôi mắt lịch thiệp như ban đầu.
Nàng chưa bao giờ tin hắn. Một người như hắn, với tư cách là con trưởng của đại gia tộc nắm quyền kiểm soát bao trùm toàn Verseille, người kế thừa tương lai của Viveiros, hẳn là chẳng lạ gì đối với chuyện bị người theo đuổi, bị lợi dụng. Nàng không tự tin để có thể nói rằng bản thân có gì tốt đẹp hay đặc biệt so với những người phụ nữ khác trong thế giới của hắn. Nàng có chút sáng dạ hơn người khác, nhưng liệu cái sự sáng dạ nhỏ nhoi đó sẽ có một chút giá trị trong mắt một kẻ mang dòng máu cao quý như Carwin? Thế nhưng, nàng không yêu hắn, mọi thứ nàng làm đối với hắn chỉ đơn thuần là lợi dụng. Hắn cũng vậy, để nàng làm mọi thứ theo ý muốn, rồi sau đó lại quan sát nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, hắn thử nàng, bằng một cách thờ ơ và trắng trợn.
Faye không hề để tâm đến chuyện Carwin thử nàng. Nàng chưa đủ quan tâm tới hắn để có thể bị tổn thương bởi điều đó, mục đích của nàng là được đặt chân vào cái lâu đài này, dù dưới bất cứ một tư cách nào. Nàng càng chẳng để tâm Carwin sẽ nhìn nàng bằng con mắt như thế nào, tất cả những gì nàng cần chỉ là một sự kết nối, một cơ hội mà thôi.
Mọi chuyện có lẽ bắt đầu thay đổi từ cái khoảnh khắc đó, từ cái khoảnh khắc mà nàng chứng kiến sự mệt mỏi, nặng nề bao phủ đôi mắt xanh lạnh lùng của Carwin. Lần đầu tiên, ấn tượng về một người đàn ông cao quý, cầu toàn trong nàng xuất hiện một vết nứt.
“Faye… Ta xin lỗi”
Hắn nhìn nàng với một khuôn mặt cứng ngắc, một đôi mắt u ám, cam chịu mà nàng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chứng kiến ở Carwin. Hắn nhìn nàng, im lặng như đang chờ đợi một phán xét cuối cùng.
Người đàn ông ngu ngốc… nghĩ nàng là một thứ đồ chơi dễ vỡ…
Ai mà ngờ được người kế thừa tương lai của nhà Viveiros lại có một mặt thú vị như vậy?
Nàng lơ đãng mỉm cười.
Carwin, hắn là đặc biệt, bởi hắn hoàn toàn khác với nàng…
Faye kéo lại chiếc áo khoác dài, đi thẳng qua bên kia cầu. Nàng hít thở luồng không khí lạnh lẽo mà trong trẻo nơi đây, bất chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ và tự tại. Nàng tiến đến một căn viện nằm ngay trong khu vườn, ngồi nghỉ chân ngay trước hành lang.
Trong tầm mắt nàng hiện dần hiện khung cảnh ở đằng xa, ngay trung tâm của khu vườn, nơi có một bóng người nằm bất động, lặng yên dưới gốc một cây cổ thụ.
Đó là một cây anh đào vô cùng to lớn, thân cây mảnh dẻ nhưng vững chãi, đứng sừng sững trong nền đất đá cuộn lẫn rêu xanh đen, bị phủ lấp bởi những lớp tuyết trắng rải xung quanh. Từ thân cây rẽ ra vô số những cành đào khẳng khiu, thô ráp, chúng cuộn vào nhau, tô điểm thêm là những bông hoa li ti có hình dáng như những chiếc chuông nhỏ, hồng mịn điểm xuyết trên những tán lá nối đuôi nhau. Cây đào mở ra hàng trăm những cành gầy guộc, chằng chịt như lưới nhện, che lấp đi toàn bộ bầu trời phẳng lặng bao phủ đằng sau, như muốn che chở, bảo vệ cho người đang nằm trong lòng nó.
Người nằm bên gốc đào lại mang một loại quang cảnh khác. Đó là một cô gái trẻ tầm đôi mươi. Mái tóc đen dài của nàng nhẹ nhàng đặt lên đường nét nhô ra của gốc cây. Nắng từ những tán lá rơi xuống làn tóc mượt mà, phảng phất ánh nâu ngọt ngào như mật ong. Nàng có một làn da trong vắt như nước suối mùa xuân, một khuôn mặt mà bất kỳ ai nào nhìn vào cũng cảm thấy ghen tị. Cặp lông mi của nàng sụp xuống, cong dài, chiếc mũi cao, thẳng tắp cùng làn môi đỏ mọng, mềm mại như cánh hoa hồng đọng sương sớm. Nàng nằm dưới gốc đào, quanh thân lan tỏa một loại cảm giác bình tĩnh, nhẹ nhàng. Bóng của những cành đào gầy guộc phủ nhẹ lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt bình thản tựa nước hồ, mờ nhạt mà hài hòa. Gió lướt qua những tán lá, kéo một vài sợi tóc của nàng lâng lâng.
Faye khựng lại. Trong phút chốc, nàng bị áp lực của cảnh đẹp trước mắt làm cho sợ hãi. Nàng chợt mất đi sự bình tĩnh vốn có, nhìn chằm chằm vào người ở đằng xa.
Quả là một thứ sắc đẹp nguy hiểm…
Người con gái nằm đó… không thể nghi ngờ chính là người đẹp nhất mà Faye từng nhìn thấy. Lần đầu tiên trong đời nàng nhìn ngắm khuôn mặt của ai đó và cho rằng đó chính là giới hạn tận cùng của sắc đẹp con người.
Sau khoảnh khắc sửng sốt, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, bắt đầu đánh giá khung cảnh đối diện.
Người kia mặc một bộ váy màu đỏ sẫm, được thiết kế khá kiểu cách cùng một áo khoác mỏng màu đen. Nàng không đeo trang sức nhưng nhìn cách ăn mặc, cộng thêm chuyện nàng có thể thoải mái nằm ngủ chính giữa khu vườn cho thấy địa vị của nàng trong lâu đài này hẳn là không hề đơn giản. Hơn nữa, khuôn mặt nàng ta trông lại có đôi nét tương đồng với Carwin, nên nàng ta hẳn là một trong số họ hàng của hắn.
Dẫu sao thì cũng phải công nhận, người nhà Viveiros quả thực là có bề ngoài xinh đẹp. Trước kia khi gặp Carwin lần đầu thì nàng đã vô cùng ấn tượng với ngoại hình của hắn rồi, nhưng mà lần này quả thực là quá xúc động. Ai mà biết được trên đời lại có thể tồn tại một thứ trân phẩm như vậy!
Nàng cười cười, bày ra tư thế ngồi thoải mái nhất, mắt hơi khép hờ, chỉ để lại một chút kẽ hở, tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp đằng xa.
Nàng cảm nhận thấy có người ở phía sau tiến tới.
“Tiểu thư, chủ nhân đang đợi ngài.”
Nàng ghé mắt nhìn người đàn ông đã luống tuổi ở đằng sau. Khuôn mặt hắn kính cẩn nghiêm túc, quần áo sạch sẽ, gọn gàng. Hắn nói chuyện với Faye, cúi đầu không nhìn vào mắt nàng, khuôn mặt già nua nhưng lại mang một sắc thái từ tốn, khiêm nhường. Hắn là Enoch, hầu cận của Carwin, đồng thời cũng là một trong số các đại quản gia, chưởng quản một phần lớn khu vực phía Bắc, cũng là khu vực thuộc sở hữu của Carwin.
“Được.”
Nàng đáp một tiếng, lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại trang phục. Enoch đi phía trước dẫn đường. Faye thoáng nhìn qua người dưới gốc anh đào, thấy người nọ đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn đăm đăm về phía này.
Trên mặt Faye thoảng qua một nét cười thoang thoảng, nàng nhẹ gật đầu chào. Người bên kia thấy được, trên khuôn mặt hồng hào của thiếu nữ hiện lên một sự vui vẻ nhàn nhạt. Khóe mắt của nàng hơi cong lên, tròng mắt tỏa sáng lung linh như nước biển, đôi môi như cánh hoa cũng nâng lên một chút, trông vô cùng tự nhiên mà dịu dàng.
Ánh mắt Faye dừng lại đôi chút trên vẻ tươi cười đó, rốt cục cũng dứt khoát quay đầu bước đi.
Nàng chỉ chào hỏi cho có lệ, không ngờ lại nhận được phản ứng tươi đẹp như vậy. Người ta bảo mỹ nhân có thể khiến cho cảnh vật rạng rỡ như hoa nở xuân về, giờ xem ra cũng chẳng sai. Ở cái nơi lạnh lẽo âm u như xứ này, có thể được chứng kiến một khung cảnh như chốn thần tiên vừa rồi quả là một loại vinh dự mà không phải ai ai cũng có được.
“Người vừa rồi… tiểu thư không nên lại gần nàng.”
Faye nhìn lão Enoch, không trả lời.
Ở đằng xa, ánh mắt của người thiếu nữ vẫn dán chặt vào bóng lưng Faye một lúc lâu, cho đến tận khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mắt. Nàng khép hờ đôi mắt, ngước lên nhìn những cành cây gầy guộc điểm một vài bông hoa nhỏ li ti đang bao trùm như muốn che đậy bầu trời trên đỉnh đầu. Nàng cười ngơ ngác, tròng mắt xanh biếc dần trở nên mờ mịt.
Lão quản gia dẫn nàng trở về chỗ Carwin. Hắn vừa nhìn thấy liền dứt khoát nắm tay nàng kéo đi.
“Muộn rồi, để ta dẫn nàng về phòng.”
Faye nhìn bàn tay đang bao lấy mình, kiềm chế xúc động muốn rút tay ra.
Carwin đưa nàng đi qua những hành lang trải dài, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng.
“Từ bây giờ, đây chính là phòng của nàng.”
Hắn mỉm cười, đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay nàng. Thuận tiện kéo nàng lại gần, đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt nhẹ.
“Ngủ ngon, Faye.”
Nhin bóng Carwin khuất đần cuối hành lang, Faye thở dài, cầm chiếc chìa khóa mở cửa.
Đó là một căn phòng khá rộng, nội thất được bài trí khá tinh xảo, cũng rất sạch sẽ, gọn gàng. Nàng cũng không màng nhìn, tiến đến chỗ cửa sổ của căn phòng nằm ngay cạnh chiếc giường lớn.
Nàng mở toang cửa, trước mắt nàng là khung cảnh lâu đài lúc về đêm. Bóng đêm dần bao trùm lối vào khu nhà phía Bắc. Cây cối um tùm che lấp đi tầm nhìn, để lại một hành lang cùng khuôn viên tối tăm mờ mịt, không người qua lại. Khu nhà như bị giam giữ trong sự tĩnh lặng và cô đơn của cảnh vật. Không khí lạnh lẽo men theo cửa sổ mà len lỏi vào căn phòng.
Faye hít một hơi, cảm nhận cái lạnh phủ xuống cơ thể mình. Nàng không thấy lạnh, thậm chí còn thấy thật thoải mái. Thứ lạnh lẽo, thứ lặng yên này khiến cho nàng cảm thấy thựt sự bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Nàng nhẹ thả mình lên chiếc giường ở đằng sau. Đôi mắt nàng vẫn dán chặt vào khung cảnh phía ngoài. Ánh nến nhỏ nhoi không đủ để xua đi từng tầng bóng tối dán chặt lên những bức tường trong căn phòng. Đêm tối thầm lặng tràn vào tròng mắt khô khốc của Faye, khóe miệng của nàng hơi dâng lên, nhìn thoáng qua có chút bất thần.
Carwin, ngươi quả thực là có con mắt tốt!
“Thật là một kẻ thích diễn trò…”
Nàng cười cười.
Ánh mắt của nàng dần trở nên mơ màng. Cơn buồn ngủ đột ngột ập đến làm mí mắt nàng không hẹn mà sụp xuống, đưa cơ thể trở về trạng thái tĩnh lặng.
Một luồng gió mạnh thổi vào khiến những ngọn nến yếu ớt trong căn phòng không trụ được mà vụt tắt. Một bóng người chợt xuất hiện phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Hắn ngồi bên viền cửa, lặng thinh nhìn người trong phòng. Ánh mắt lạnh lẽo, tối tăm của hắn ẩn hiện một tia sáng không rõ.
Sau lưng hắn, màn đêm vẫn tiếp tục len lỏi, như muốn chọc người quấy nhiễu, tàn phá.
Đêm đầu tiên ở Viveiros, một đêm yên tĩnh, không người, không vật, không mây, không trăng…
Bình luận facebook