-
Chương 5-2
Đêm đã về khuya, biệt thự sau khách sạn ở khu nghỉ dưỡng không một tia sáng. Chân Ý ngồi xổm đưa tay lần mò dưới tấm thảm trước cửa. Ngôn Cách đến đây cùng cô khẽ nói: “Em làm gì thế?”
Cuối cùng cô đã tìm được, rút ra cho anh nhìn, là một chiếc chìa khóa.
“Em bảo Thôi Phỉ làm vậy. Em nói với chị ấy, ngộ nhỡ cảnh sát điều tra được đây là nơi xảy ra vụ án, có thể thoái thác rằng người nhà họ Thích không thường xuyên tới đây, chìa khóa đặt dưới thảm, ai cũng có thể vào. Nhưng em có ý đồ riêng, nếu lúc ấy không tìm được đầy đủ đầu mối, có thể trở lại hiện trường điều tra.”
Ngôn Cách im lặng. Thật ra đêm đó, dù rằng mỏi mệt, dù rằng say khướt, dù rằng kinh hoàng, nhưng trong tiềm thức, Chân Ý vẫn có cách xử lý rất tỉnh táo. Nếu Chân Ý có số điện thoại của anh, nếu anh nhận được điện thoại của Chân Ý, có lẽ tình huống đã khác hẳn. Là anh hại cô.
Đóng cửa lại, biệt thự vắng lặng như tờ, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, tranh sáng tranh tối, trông hơi đáng sợ. Chân Ý cẩn thận bật đèn pin, lên tầng hai, đi qua hành lang, tìm được căn phòng xảy ra vụ án. Đẩy cửa vào, nơi để thi thể của Ngải Tiểu Anh đã được dọn dẹp từ lâu. Ngôn Cách hỏi: “Ngoại trừ thi thể không có ở đây, nơi này có gì khác đêm xảy ra vụ án?”
Chân Ý lắc đầu. Ngôn Cách và cô đều đoán ông nội không phải là hung thủ, nhưng không có chứng cứ, lần này tới đây muốn tìm kiếm thử.
Hai người chia nhau ra hành động, xem xét thật kỹ mỗi ngóc ngách trong phòng. Nhưng Thôi Phỉ và bác gái dọn dẹp đâu ra đấy, đã sạch tinh tươm. Căn phòng quá tối, ánh sáng từ điện thoại di động lại có hạn nên hai người tìm kiếm rất vất vả mà vẫn không có tiến triển gì.
Chân Ý ngồi bệt xuống thảm, day đôi mắt nhức mỏi, than thở: “Muộn mất rồi.”
Ngôn Cách đi tới đứng cạnh cô: “Em không giúp đỡ dọn dẹp à?”
“Ừ.”
“Nếu chỉ dựa vào hai người họ, chắc chắn dọn dẹp sẽ có sơ sót.”
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới tìm.”
“Còn em?”
Chân Ý sửng sốt, cúi đầu: “Mặc dù ban đầu em giả vờ chỉ điểm, định bụng điều tra chân tướng; nhưng sự thật là em đã chỉ điểm cho họ mà không điều tra và ngăn cản. Tình huống thế này có lẽ bị xem như có tham gia. Em…” Cô hoàn toàn không nhớ mình đã lên kế hoạch cho một vụ phi tang thi thể không chê vào đâu được.
“Em nên nhớ về sau đừng uống say nữa.” Anh nhẹ nhàng ngăn không cho cô tự trách.
“Thế bây giờ…”
“Trước tiên đừng báo cảnh sát.” Ngôn Cách nói. Bây giờ báo cảnh sát, Chân Ý không nhớ rõ chi tiết đêm ấy sẽ bị liên lụy, nhưng cả nhà Thôi Phỉ hoàn toàn không hề hấn gì.
Chân Ý bình tĩnh lại: “Em hiểu rồi, thậm chí em còn không biết họ vứt Tiểu Anh ở đâu. Không có chứng cứ, chúng ta tự tìm trước ư?”
“Ừ.”
Chân Ý nhớ lại cảm giác khi nhìn thấy hiện trường vụ án lần đầu, bình tĩnh phân tích: “Ông nội vẫn ngồi ăn bánh ngọt ở phòng khách nhỏ, nếu ông nội không phải là hung thủ, có lẽ đây không phải hiện trường vụ án. Điều này giải thích vết máu theo quy luật trên sàn nhà và chân bàn trà. Không giống bất ngờ bắn lên mà như được vẩy lên vậy.”
Nghe thế, Ngôn Cách ngồi xổm xuống xem chân bàn trà và sofa, đã lau khô sạch sẽ rồi. Nhưng… anh nhấc bàn trà lên, khều dưới chân bàn trà, thấy còn vết máu đã khô. Chân Ý quỳ xuống cạnh anh, rọi đèn pin vào, thứ bột kia đỏ chót khác lạ. Không phải là máu.
Dưới luồng sáng, mặt Chân Ý bình tĩnh hẳn: “Quả nhiên em bị Thôi Phỉ giở trò rồi.”
Hai người đi ra ngoài. Trên tường hành lang treo tranh, mang sắc thái kỳ dị giữa bóng tối, như thể mỗi một khung ảnh đều chứa đựng thế giới ta không nhìn tỏ. Trong bóng tối, chiếc thảm nuốt hết tiếng bước chân, trong căn biệt thự rộng lớn không có lấy một tiếng động. Chân Ý ôm chặt lấy mình theo bản năng: Nếu không có Ngôn Cách ở bên thì quả thật hơi đáng sợ.
Ngôn Cách thấy vậy, chần chừ một lát rồi hỏi: “Lạnh à?”
“À, không lạnh. Đang suy nghĩ.” Từ đầu đến cuối chân mày cô vẫn nhíu chặt, không giãn ra chút nào.
“Nghĩ gì thế?”
“Rõ ràng là Thôi Phỉ chuyển đứa trẻ từ nơi khác đến; xét thấy di chuyển thi thể ở khoảng cách xa thì quá nguy hiểm, mà tính cách Thôi Phỉ lại cẩn thận, ngay cả phi tang thi thể cũng phải kéo em vào theo. Vì thế khả năng cao nhất là vụ án xảy ra ở góc nào đó trong biệt thự. Nên tìm từ đâu đây?”
Lúc nghiêm túc, cô sẽ cau mày theo thói quen, khuôn mặt nhỏ được bóng tối tôn lên trắng muốt, thoạt nhìn nghiêm cẩn và khó gần.
Ngôn Cách nhìn cô vài giây mới chậm rãi dời mắt đi, nói: “Chắc chắn hiện trường vụ án thật sự đã được dọn dẹp, muốn tìm không phải chuyện dễ dàng. Hay là bắt tay từ người tình nghi trước.”
“Người tình nghi ư? Đêm đó có Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn, bác gái và cả Tề Diệu. Nếu như xét từ động cơ giết người…” Vừa lúc cô vòng qua khúc quanh, tia sáng đèn pin rọi lên tường, chiếu sáng một khuôn mặt vặn vẹo mà hãi hùng!
Chân Ý giật bắn, suýt nữa hét ầm lên, lập tức bắt lấy cánh tay Ngôn Cách. Chùm sáng trắng bệch chiếu lên bức tường đối diện, chỉ là một bức tranh. Trái tim cô như gõ trống, nhận ra mình dán sát lấy Ngôn Cách, cảm thấy không ổn bèn vội vàng buông anh ra. Thấy mình làm nhàu áo sơ mi của anh, còn đưa tay vuốt lại.
Ngôn Cách cúi đầu liếc nhìn, đúng là cô sợ hết hồn, mặt hơi tái đi. Anh không hoảng sợ, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp vì cô bỗng dưng ôm lấy cánh tay anh, rúc vào anh như con vật nhỏ sợ hãi.
Trên tường treo một bức tranh kỳ dị mà khủng khiếp, một bé gái đứng giữa hành lang xinh đẹp, quay mặt vào một cửa phòng. Cánh cửa mở hờ, một cô bé khác đứng ở cửa đối diện với bé gái này. Trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài hành lang chiếu một luồng sáng vào phòng, có thể thấy căn phòng rất xinh đẹp tinh xảo, nhưng nơi tối tăm hai bên luồng sáng lại như bãi rác, đặt đủ loại thi thể, tạo thành sự đối lập rõ rệt với vẻ rực rỡ trên đường ánh sáng.
Chân Ý thầm sợ hãi: “Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nghệ sĩ.”
“Đâu khó hiểu.” Ngôn Cách nhìn bức tranh ấy, nói thản nhiên: “Có thể đây là bên ngoài và bên trong, bên ngoài đường hoàng đạo mạo, bên trong lại âm u gian ác. Cũng có thể là ý thức và tiềm thức, mặt ý thức ngời ngời sáng rỡ, mặt tiềm thức thì tối tăm đáng sợ. Còn có thể là…”
Mặt Chân Ý sa sầm. Anh thấy vẻ không biết nói sao của cô bèn chậm rãi ngậm miệng.
Chân Ý lẩm bẩm: “Hừ, đúng là bác sĩ tâm thần, chỉ có anh mới hiểu được nghệ thuật biến thái.”
Ngôn Cách khẽ mím môi: “Thật ra là bác sĩ…”
Chân Ý liếc xéo.
“Ừ, thế nào cũng được.” Anh nói.
Trong lòng Chân Ý buồn cười không chịu nổi; rõ ràng việc lớn ập xuống đầu, giờ khắc này lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cớ.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân lặng lẽ. Trái tim Chân Ý lạnh toát, liếc nhìn Ngôn Cách, quá nửa đêm rồi còn có ai tới chứ?
Ngôn Cách khẽ nhíu mày, vươn tay định kéo cô đến bên mình, nhưng Chân Ý gạt tay anh ra. Ngôn Cách ngẩn người, phản ứng đầu tiên của cô lại là bảo vệ anh. Chân Ý quay phắt người lại, lợi dụng tia sáng, định đá người kia xuống tầng.
“Tiểu Ý, là chị đây.”
“Sao chị lại ở đây?” Chân Ý bật công tắc trên tường, quan sát Thôi Phỉ với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
“Lời này hẳn do chị hỏi mới đúng.”
“Tôi tới điều tra nguyên nhân cái chết của Ngải Tiểu Anh, chị đến càng tốt, không cần mò mẫm nữa.” Giọng Chân Ý lạnh tanh.
“Nguyên nhân cái chết? Không phải chị đã nói với cô là ông nội…”
“Chị câm miệng cho tôi!”
Thôi Phỉ ngạc nhiên: “Cô uống nhầm thuốc đấy à.”
“Cùng chị sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm, nhưng tôi không nhận ra chị nữa rồi.” Vẻ mặt Chân Ý lạnh lùng đến đáng sợ. “Dù Ngải Tiểu Anh có quan hệ gì với chị, dù chị có gây ra chuyện hèn hạ nào đi nữa, nhưng lợi dụng ông nội gánh chịu tiếng xấu thay người khác, lương tâm chị bị lợn gặm mất rồi hả?”
Vẻ mặt Thôi Phỉ vẫn vậy: “Tiểu Ý, cô không thể chấp nhận, nhưng sự thật đúng là như thế.”
Chân Ý giơ bàn tay dính đầy bột phấn màu đỏ lên: “Vết máu khô sẽ biến thành màu đen, còn thứ “máu” này là màu nước Thích Hồng Đậu vẽ tranh. Dùng đồ của con gái chị bố trí hiện trường, chị làm mẹ tốt thật đấy!”
Thôi Phỉ lắc đầu: “Hồng Đậu không vẽ tranh ở vị trí cố định, màu nước rơi ở hiện trường đâu có kỳ lạ.”
“Vậy ư?” Chân Ý gật đầu đầy bội phục. “Vậy bố của Ngải Tiểu Anh thì sao, chị rất thân quen ư?”
“Không quen.”
Diễn xuất tốt thật.
“Anh ta tên Ngải Trình, là người đã từng quan hệ tình dục với chị, sao chị không nhớ chứ?”
“Gì cơ”?”
“Chị họ à, hồi trung học tôi từng bắt gặp chị vụng trộm với anh ta, khi đó Hồng Đậu mới một, hai tuổi thôi.”
Khóe miệng Thôi Phỉ giật nhẹ: “Cô nhận nhầm rồi. Chị không…”
“Ở trên bàn ăn trong nhà.” Chân Ý ngắt ngang. “Tôi không nhìn lầm, và chị cũng sẽ không quên. Bởi vì rất rõ ràng, hôm đó hai người đã phát huy hơn hẳn bình thường.”
Đôi mắt Ngôn Cách hơi chuyển động, môi mấp máy.
“Cô…” Thôi Phỉ không ngờ nhiều năm trước mình lại diễn một bộ phim người lớn cho em gái xem. Cổ chị ta đỏ ửng, không thể nào chống chế. “Cô có nói với…”
“Không nói một chữ với ai cả.” Cô sẽ không ngốc đến mức nói Ngôn Cách cũng có mặt.
Thôi Phỉ không hề thoải mái. Bị khui vết nhơ, toàn thân chị ta đều bứt rứt: “Cảm ơn cô đã giữ bí mật giúp chị.”
Chân Ý thờ ơ: “Thôi Phỉ, chị nói thật đi.”
Trở lại vấn đề chính, Thôi Phỉ lại lắc đầu: “Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, chị và anh ta đã sớm không liên quan gì tới nhau rồi. Chân Ý, là ông giết Ngải Tiểu Anh.”
Lúc này, Ngôn Cách đứng bên lên tiếng: “Chị Thôi, tôi nghe Chân Ý từng nói đến chuyện này, có thể hỏi chị vài câu không?”
“… Ừ, có thể.”
“Chị nghe thấy trên tầng có tiếng động?”
“Đúng, tôi…”
“Tiếng động gì?” Anh ngắt lời.
“Tiếng hét của trẻ con.”
“Chị chạy lên tầng ngay phải không?”
“Phải.”
“Chị thấy ông bóp cổ Ngải Tiểu Anh?”
“Ừ.”
“Vì thế chị vội vàng kéo ông ra?”
“Đúng vậy.”
“Trên đầu Ngải Tiểu Anh có rất nhiều vết thương?”
“Phải.”
“Chị nghe thấy tiếng động liền chạy lên tầng ngay phải không?”
“… Đúng vậy.” Ngập ngừng.
“Đầu Ngải Tiểu Anh bị đánh nhiều lần, sau đó bị bóp cổ. Lúc chị lên tầng, cô bé đã tắt thở rồi, xin hỏi, chị nghe thấy tiếng thét của con bé từ đâu?”
“…” Trán Thôi Phỉ rịn mồ hôi, sắc mặt tái mét.
Ngón tay dài của Ngôn Cách ấn bút ghi âm mang theo người: “Dĩ nhiên, tôi hỏi những vấn đề này không phải để giúp chị thông đồng cho lời khai.”
Chân Ý nín thở, rồi chậm rãi thở ra, nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của Ngôn Cách, khẽ cắn môi: Chết tiệt, thật muốn chiếm anh làm của riêng quá!
Ngôn Cách lẳng lặng nhìn Thôi Phỉ, giọng điệu xa cách: “Chị Thôi, thời điểm xảy ra vụ án, chị ở bên chồng chị phải không?”
“Đúng vậy.” Thôi Phỉ trả lời chắc nịch rồi lo lắng day trán.
“Ở đâu, làm gì?”
“Bàn chuyện ở phòng khách.” Trả lời rất nhanh.
“Ai có thể chứng minh cho anh chị?”
“Chỉ có hai người chúng tôi thôi.” Thôi Phỉ tự cho rằng bản thân trả lời kín kẽ.
“Ừ, rất tốt.”
Ngôn Cách gật đầu, thản nhiên đưa ra kết luận: “Có ba tình huống: Thứ nhất, anh chị là đồng phạm; thứ hai, một trong hai người phạm tội, người còn lại bảo vệ; thứ ba, là người còn lại trong nhà.”
Mặt Thôi Phỉ nhợt nhạt hơn, chị ta có nói bất cứ thông tin quan trọng nào đâu, tại sao lại bị phân tích không sót một kẽ hở: “Việc này…”
Nét mặt của chị ta không thoát khỏi mắt Ngôn Cách, anh nhanh chóng đưa ra kết luận, giọng điệu chắc chắn: “Tôi nói đúng rồi.”
Sự sắc bén dưới lớp vỏ bình thản khiến Thôi Phỉ trở tay không kịp.
Ngôn Cách: “Lúc ấy mẹ chị ở đâu?”
Thôi Phỉ nhắm mắt lại, biết được khả năng của anh nên không chịu trả lời: “Tôi không phải tội phạm của cô cậu, cô cậu hỏi thêm gì tôi cũng không trả lời nữa.”
Chân Ý lên tiếng: “Đương nhiên chị có thể không trả lời. Nhưng nếu chị bị giam ở Cục Cảnh sát suốt bốn mươi tám tiếng áp lực cao, chị còn mạnh miệng được như thế nữa không?”
Cô tiến tới gần chị ta thêm một bước, nụ cười mang vẻ quyết liệt: “Tôi và chị tới Cục Cảnh sát, cả hai cùng đi. So xem ai sẽ mở miệng trước nhé, có được không?”
“Cô…” Thôi Phỉ kinh ngạc.
Ngôn Cách thong thả nói: “Chị Thôi, Chân Ý bị chị lừa giúp chị xử lý Ngải Tiểu Anh trong trạng thái không tỉnh táo, nếu ông nội phát bệnh, ông hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hình sự, không tồn tại đồng phạm, mà cô ấy tự thú sẽ được xử nhẹ. Nhưng chị thì khác, ngoài phá hoại chứng cứ, nhẹ nhất chị mang tội bao che giúp đỡ tội phạm, nặng nhất là, chắc hẳn tôi không cần nói nữa.”
Thôi Phỉ quả thực bị hai người họ ép điên mất, một người phân tích nhẹ nhàng vô hại, một người bất chấp đe dọa, chị ta sắp không kiên trì được nữa rồi. Nói dối cũng vô dụng, bèn cúi đầu: “Đừng nói nữa, tôi nói cho cô cậu biết, là Tề Diệu làm.”
Tề Diệu?
Ngôn Cách im lặng, nhìn về phía Chân Ý, tỏ ý phần sau giao cho cô. Rõ ràng Chân Ý không tin: “Tại sao cô ta lại giết Ngải Tiểu Anh?”
“Chị làm sao biết được?” Thôi Phỉ nghiến răng nghiến lợi. “Tề Diệu không có gia giáo, tính tình nóng nảy lại nát rượu, Ngải Tiểu Anh cũng là đứa trẻ xấc láo ăn nói ngoa ngoắt không buông tha cho người khác, ai biết hai đứa chúng nó xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cô ta giết người, chị nhúng tay vào làm gì?”
“Chị…” Thôi Phỉ liếc nhìn bút ghi âm trong tay Ngôn Cách, Ngôn Cách tắt đi, chị ta mới khẽ nói: “Chị và Ngải Trình vẫn còn duy trì quan hệ.”
“Cho nên?”
“Tiệc mừng thọ hôm ấy, chị và anh ta ở trong phòng vệ sinh. Tề Diệu nhìn thấy, uy hiếp chị bằng chuyện này, nếu chị không giúp nó, nó sẽ nói cho bố nó biết.”
“Hôm mừng thọ chị và Ngải Trình…”
“Chân Ý, cô không biết đâu, ở phương diện này Hành Viễn không thể thỏa mãn chị…”
“Đủ rồi, đừng đề cập tới lòng tham không đáy của chị nữa.” Chân Ý ngắt lời.
Ngôn Cách im lặng hồi lâu, hỏi: “Tại sao anh Thích Hành Viễn lại giúp chị?”
“Phải. Nếu là Tề Diệu, chắc chắn anh ấy sẽ mặc kệ nó; nhưng tôi… tôi lừa anh ấy, nói rằng tôi giết, anh ấy không còn cách nào khác.”
“…” Chân Ý lặng thinh.
Ngôn Cách hờ hững hỏi: “Chị giải thích với anh nhà thế nào về nguyên nhân giết người?”
Câu hỏi của người này đúng là đuổi cùng giết tận, câu nào cũng mấu chốt! Da đầu Thôi Phỉ nổ tung: “Giải thích thế nào chứ? Còn không phải thêu dệt vớ vẩn ư. Một khóc hai làm loạn để khiến anh ấy tin tưởng do tôi làm.” Chị ta ngậm miệng, không chịu nói thêm.
Ngôn Cách lẳng lặng nhìn chị ta, cũng không hỏi nữa.
Chân Ý: “Sau đó, hai người cùng lên kế hoạch phi tang thi thể ư?”
“Đúng.”
“Bởi vì không yên lòng về tôi, nên trước khi tôi tới anh chị đã di dời hiện trường, đưa Tiểu Anh tới phòng khách, dùng màu vẽ pha màu máu, rồi gọi tôi đến phải không?”
“Chị không biết phải làm sao. Dù là giấu xác hay là đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, chị đều không thể giải quyết vẹn toàn, chỉ có thể tìm cô thôi.”
“Khốn kiếp!” Chân Ý tiến lên một bước, suýt nữa không dằn nổi mà tát chị ta. “Vì thế chị muốn kéo tôi xuống nước, khiến tôi sống không bằng chết sao?”
“Xin lỗi, chỉ có lợi dụng ông mới có thể kéo cô vào. Coi như cô giúp chị, cầu xin cô đấy.”
Chân Ý nhìn thấu, sắc mặt thêm buốt giá: “Không đúng, không chỉ như vậy. Thôi Phỉ, chị hãm hại ông nội, không chỉ để tôi giúp chị, mà còn muốn đổ tội.” Cô bình tĩnh cực kỳ: “Nếu vụ phi tang thi thể xảy ra vấn đề, cảnh sát lần theo manh mối tìm đến, nếu cuối cùng có một ngày không giấu giếm nổi nữa, ông nội sẽ trở thành kẻ chịu tội thay chị. Đây mới là bảo hiểm kép của chị. Thôi Phỉ, trước khi gọi điện cho tôi chị đã di dời thi thể, lập kế hoạch bước đầu cho việc thoát tội. Thậm chí không tin tưởng tôi, không để tôi biết hiện trường đầu tiên ở đâu. Chị đúng là kín kẽ quá mà.”
“Chị xin lỗi, chị không có lựa chọn nào khác. Nếu để Hành Viễn biết chị đi quá giới hạn, chị sẽ mất hết mọi thứ. Chân Ý, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Một giờ trước cảnh sát đã phát hiện ra thi thể cô bé ở núi Nam Trung rồi.” Thôi Phỉ túm lấy Chân Ý. “Cần thời gian để xác định danh tính, nhưng chắc hẳn là Ngải Tiểu Anh. Cảnh sát tới điều tra thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên chuẩn bị từ trước.”
“Chúng ta?” Chân Ý như nghe chuyện cười. “Ai là chúng ta với chị?”
“Ngộ nhỡ cảnh sát đào bới được bí mật, dính líu tới ông, cô cũng mặc kệ ư?”
“Không dính líu tới ông đâu. Nếu chị dám, tôi sẽ vạch trần chuyện chị ngoại tình với Ngải Trình, chuyện Thích Hành Viễn và chị giết Ngải Tiểu Anh còn đáng tin hơn ông nội giết con bé đấy.”
“Cô uy hiếp tôi?” Thôi Phỉ không thể tin.
“Đúng. Tôi đang uy hiếp chị đấy.” Mặt Chân Ý lạnh tanh. “Thôi Phỉ, chị nghe rõ cho tôi. Nếu chị dám lôi kéo ông nội vào vụ này, dù chỉ gây ra xíu xiu tổn hại cho danh dự của ông, tôi thề tôi sẽ phá hủy cuộc sống hạnh phúc từ trước đến giờ của chị!”
Thôi Phỉ nghẹn họng nhìn trân trân, sau mười mấy giây kinh hoàng vẫn không chịu buông tay: “Chân Ý, cô muốn thoát thân ư? Cô đã tham gia phi tang thi thể rồi!”
“Tôi không tham gia!” Trong lòng Chân Ý không dám chắc, nhưng ngoài mặt lại như đinh đóng cột. “Chứng cứ đâu? Tôi giúp chị di dời thi thể, hay giúp chị gột rửa thi thể, dọn dẹp hiện trường? Khuyên chị đừng tùy tiện vu oan một luật sư.”
Thôi Phỉ tức giận: “Nhưng cô bày cách cho chị!”
Chân Ý sửng sốt, ký ức rất mơ hồ, rốt cuộc cô đã dạy cho họ bao nhiêu?
Thôi Phỉ thấy Chân Ý lạnh lùng không lên tiếng, ngược lại cảm thấy luống cuống. Chân Ý chỉ họ cách xử lý, nhưng từ đầu tới cuối cũng không đích thân tham gia: “Tiểu Ý, cô đừng thế mà, chị buộc phải làm vậy thôi. Chị cũng không muốn, cô biết cuộc sống của chị vất vả đến mức nào…”
Chân Ý thờ ơ ngắt lời: “Thôi Phỉ, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, mỗi người đều sống rất vất vả, nhưng không phải ai cũng làm chuyện không bằng chó lợn. Vụ Tề Diệu tôi không quan tâm, nhưng chuyện phi tang thi thể này tôi cho chị suy nghĩ hai ngày, nếu chị không đi tự thú cùng tôi, tôi sẽ đi một mình, nhân tiện tố cáo chị luôn.”
“Cô!” Thôi Phỉ kinh ngạc, còn định giải thích nhưng điện thoại đã đổ chuông.
Chân Ý không đợi chị ta, quay người nhìn Ngôn Cách: “Chúng ta đi thôi.”
Ngôn Cách xuống tầng cùng cô, khẽ hỏi: “Đã quyết định rồi à?”
Chân Ý cúi gằm đầu, có phần ủ rũ: “Mặc dù nhớ không rõ, nhưng hình như em đã tham gia vụ việc. Dù sao cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ngôn Cách “ừ”, tiếp lời: “Nhà họ Thích sẽ mời luật sư, cố chấp không thừa nhận, đẩy toàn bộ lên đầu em. Hơn nữa bây giờ chứng cứ mai một hết rồi.”
“…” Mặt Chân Ý nhăn nhó. “Ngôn Cách, anh đừng đả kích em có được không?”
“Tôi chỉ trần thuật việc có khả năng xảy ra cao nhất.” Anh rất vô tội, đưa bút ghi âm cho cô. “À, giao cái này cho cảnh sát, ít nhất để ông nội em phủi sạch quan hệ với chuyện này; xác định Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn là nghi phạm; đồng thời chứng minh họ hãm hại ông nội ngay từ đầu, dùng chuyện này uy hiếp em.”
Hình như anh không mấy quan tâm đến vụ án, chỉ quan tâm đến… chỉ muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cô. Và anh đã làm được.
“Cảm ơn anh.” Chân Ý nhận lấy chiếc bút ghi âm màu trắng, còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh còn sót lại trên đó.
“Ngôn Cách?”
“Hả?”
“Anh có tin tưởng những gì Thôi Phỉ nói không?”
“Không tin.”
“Không tin ở điểm nào?”
“Chị ta nói Ngải Tiểu Anh là đứa trẻ xấc láo ăn nói ngoa ngoắt không buông tha cho người khác, lời này cứ như chị ta từng đối chọi trực tiếp với Ngải Tiểu Anh.”
Chân Ý cau mày: “Lẽ nào người nhìn thấy Thôi Phỉ và Ngải Trình vụng trộm không phải là Tề Diệu, mà là Ngải Tiểu Anh?”
“Tôi hỏi chị ta, chị ta đã bắt đầu mâu thuẫn; mà em hỏi, chị ta cũng trộn lời nói dối và sự thật lại với nhau, quấy nhiễu phán đoán.”
Chân Ý than thở: “Đây không phải Cục Cảnh sát. Chị ta không hợp tác, chúng ta cũng không thể hỏi kỹ. Thực ra cho dù có cả nhân chứng lẫn vật chứng, cũng thường xuất hiện tình huống nhiều người phù hợp.”
Còn đang nói, Thôi Phỉ ở phía sau hốt hoảng cực kỳ: “Hồng Đậu làm sao cơ?… Đang yên đang lành sao ngã cầu thang được?… Thích Hành Viễn, tôi đã nói với anh từ lâu rồi…”
Chị ta nuốt mấy lời còn lại, cúp máy, đuổi theo Chân Ý và Ngôn Cách, vội nói: “Hai đứa có đi xe không, có thể đưa chị đến bệnh viện không?”
Bầu không khí ở hành lang bệnh viện vô cùng… sống động. Thích Hành Viễn và Thôi Phỉ ở trong phòng chẩn đoán, Thích Cần Cần, Thích Miễn và Tề Diệu ở bên ngoài. Ba người này chỉ có cô chị cả Thích Cần Cần là bình thường, Thích Miễn và Tề Diệu đều là sâu mọt. Mới một ngày không gặp, tay trái Thích Miễn quấn băng, Tề Diệu thì đổi sang mái tóc ngắn ngủn xấu xí cực kỳ, hai người đấu võ mồm vô cùng oanh liệt.
Chân Ý nghe đại khái được một chút, hai kẻ vẫn luôn bất hòa gặp nhau ở phòng gym, cãi vã vì máy tập chạy bộ chuyên dụng. Thích Miễn nói muốn lấy tạ tay đập chết Tề Diệu, hai người cãi cọ ầm ĩ. Về sau Tề Diệu đi tập xà đơn, mái tóc xoắn vào thiết bị bên cạnh, phòng gym trống không, không có khách, ngay cả nhân viên cũng mất tăm. Tề Diệu đau khổ giữ nguyên tư thế vắt vẻo trên xà đơn, Thích Miễn dọa Tề Diệu, nói sẽ mở thiết bị bên cạnh, treo cổ cô ta chết luôn. Đương nhiên Tề Diệu van xin anh ta, kết quả, Thích Miễn lại tìm cái kéo cắt trụi tóc Tề Diệu. Xấu xí vô cùng… Tề Diệu giận đến nổi điên, cầm thiết bị trong phòng gym đập gãy tay trái của Thích Miễn.
Chân Ý không còn gì để nói, hai con người này đã hai mươi rồi mà ấu trĩ quá đi mất! Đến bây giờ vẫn còn cãi cọ.
Thích Miễn: “Mày ác lắm, biết bố chuẩn bị rút khỏi thương trường nhưng không chừa lại phần cho mày nên lên cơn hả? Tề Diệu, nói cho mẹ mày biết, có cả đám đàn bà chủ động tới cửa muốn vác bụng bầu lừa tiền như mụ ta. Khẩu hiệu của quốc gia đã nói rồi, tri thức thay đổi vận mệnh, không phải chửa để thay đổi vận mệnh nhé. Mày nhìn đi, mày đã sống hơn hai mươi năm rồi, đúng là lỗ vốn.”
Tề Diệu giận đến mức muốn nôn ra máu: “Mày còn muốn tao đánh gãy chân mày à?”
“Vậy tao sẽ tìm người bán mày cho hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian. Mày “ngộ thương” tay tao, bố không nói gì. Nhưng đừng u mê như thế, lên cơn cũng đừng nhắm vào trẻ con. Không giống năm đó đâu. Mày hại tao hại chị tao, bố không có phản ứng; nếu đụng vào Hồng Đậu, bố sẽ chỉnh mày tới chết.”
Chân Ý liếc nhìn Thích Cần Cần, cô ta làm như không nghe thấy gì. Trong ấn tượng, con gái cả của Thích Hành Viễn luôn bình tĩnh chín chắn. Năm đó, Thích Cần Cần và em ruột cùng bị bố tống sang nước ngoài. Thích Miễn chỉ mải ăn chơi; cô ta lại dựa vào khả năng của mình làm việc tại nhiều doanh nghiệp nổi tiếng, cuối cùng trở về làm quản lý cấp cao của nhà họ Thích.
Tề Diệu cười lạnh: “Không phải tao đẩy, tao không đụng vào Hồng Đậu, do tự nó bước không vững thôi. Vả lại, bố thiên vị Hồng Đậu như vậy, mày với chị không ghen tị à?”
“Ghen gì với trẻ con? Tiền bố cho tao với chị đủ hưởng thụ cả đời rồi. Đâu giống mày, của hồi môn cũng không có, còn phải theo đuôi ả hồ ly Thôi Phỉ gọi bằng mẹ. Nịnh nọt cũng vô dụng thôi, nhà họ Thích không chấp nhận con ngoài giá thú. Mày chỉ là con cờ do ả hầu rượu sinh ra để lừa tiền thôi.”
Chân Ý hơi nhướng mày. Tề Diệu đỏ mặt tía tai.
Thấy Tề Diệu sắp bùng nổ, Thích Cần Cần bình thản lên tiếng: “A Miễn, tranh cãi gì với con gái chứ? Không có phong độ.”
Thích Miễn nghe lời chị, lập tức kiềm chế. Nhưng rõ ràng là từ “con gái” Thích Cần Cần nói rất vi diệu, từ trong cốt tủy, cô ta vốn coi Tề Diệu là người xa lạ.
Chân Ý thờ ơ ngồi một bên. Những năm tới thành phố K, cô rất ít giao thiệp với nhà họ Thích, nhà giàu nhiều thị phi, giữ khoảng cách thì tốt hơn. Khoảng thời gian này thân thiết với họ hơn một chút, quả nhiên mấy chuyện củ chuối cứ kéo đến liên tiếp.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, là tiếng dặn dò của bác sĩ: “Ông bà Thích cứ yên tâm, Hồng Đậu chỉ bị thương ngoài da, xoa thuốc sẽ khỏi thôi.” Giọng nói này, là An Dao à?
Tề Diệu vừa thấy Hồng Đậu liền nghênh đón: “Hồng Đậu ngoan, em còn đau không?”
Hồng Đậu rất sợ cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vùi vào lòng bố. Hồng Đậu không còn nhỏ nữa nhưng vẫn được bố bế.
Tề Diệu không vui cau mày: “Hồng Đậu, sao em lại sợ chị? Chị…”
“Đừng nói nữa!” Thích Hành Viễn ngắt lời: “Sau này mày tới thành phố K thì ở khách sạn đi, đừng về nhà tao nữa.”
Mặt Tề Diệu co giật, cố nén nhịn. Ông ta bế Hồng Đậu rời đi, Thôi Phỉ theo sau, quay lại liếc nhìn ba đứa “con”, vậy mà hết sức dịu dàng: “Tề Diệu, mẹ sẽ khuyên bố con, bao giờ bố hết giận rồi, mẹ sẽ gọi cho con.”
Tề Diệu biện minh: “Mẹ nhỏ, con hoàn toàn không…” Thích Cần Cần kéo tay cô ta, ý bảo cô ta ngậm miệng lại.
An Dao chào hỏi người nhà họ Thích xong, quay đầu thấy Chân Ý và Ngôn Cách ở bên cạnh thì hơi sững sờ, khẽ mỉm cười: “Đã muộn thế này rồi, sao anh lại ở đây?”
Chân Ý thấy cô ấy chỉ nhìn Ngôn Cách, không phải hỏi mình, bèn không lên tiếng. Nhưng, một giây lại một giây, hành lang yên lặng như tờ, Ngôn Cách không quan tâm. Chân Ý thấy bất thường, ngờ vực quay đầu lại, anh vẫn lặng yên cứ như không nghe thấy câu hỏi của An Dao.
Dưới cái nhìn chăm chú của Chân Ý, An Dao hơi lúng túng, khẽ gọi: “Ngôn Cách?”
Lần này thì anh quay lại: “Có việc gì à?”
An Dao xoay người định vào phòng khám chữa bệnh: “Anh có thể vào đây một lát không?”
Trái tim Chân Ý hơi khựng lại, hụt hẫng, xấu hổ.
Anh chỉ coi cô là người yêu cầu tư vấn, cần sự giúp đỡ; nhưng cô lại bất giác trầm mê. Cùng anh trở về hiện trường điều tra, ăn ý khăng khít như vậy, bình lặng mãn nguyện đến thế. Bây giờ còn không chịu thoát khỏi, nhất định cô mất trí rồi.
Nói lời điên khùng muốn chiếm anh làm của riêng gì chứ, anh vốn dĩ đâu phải của cô.
Cuối cùng cô đã tìm được, rút ra cho anh nhìn, là một chiếc chìa khóa.
“Em bảo Thôi Phỉ làm vậy. Em nói với chị ấy, ngộ nhỡ cảnh sát điều tra được đây là nơi xảy ra vụ án, có thể thoái thác rằng người nhà họ Thích không thường xuyên tới đây, chìa khóa đặt dưới thảm, ai cũng có thể vào. Nhưng em có ý đồ riêng, nếu lúc ấy không tìm được đầy đủ đầu mối, có thể trở lại hiện trường điều tra.”
Ngôn Cách im lặng. Thật ra đêm đó, dù rằng mỏi mệt, dù rằng say khướt, dù rằng kinh hoàng, nhưng trong tiềm thức, Chân Ý vẫn có cách xử lý rất tỉnh táo. Nếu Chân Ý có số điện thoại của anh, nếu anh nhận được điện thoại của Chân Ý, có lẽ tình huống đã khác hẳn. Là anh hại cô.
Đóng cửa lại, biệt thự vắng lặng như tờ, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, tranh sáng tranh tối, trông hơi đáng sợ. Chân Ý cẩn thận bật đèn pin, lên tầng hai, đi qua hành lang, tìm được căn phòng xảy ra vụ án. Đẩy cửa vào, nơi để thi thể của Ngải Tiểu Anh đã được dọn dẹp từ lâu. Ngôn Cách hỏi: “Ngoại trừ thi thể không có ở đây, nơi này có gì khác đêm xảy ra vụ án?”
Chân Ý lắc đầu. Ngôn Cách và cô đều đoán ông nội không phải là hung thủ, nhưng không có chứng cứ, lần này tới đây muốn tìm kiếm thử.
Hai người chia nhau ra hành động, xem xét thật kỹ mỗi ngóc ngách trong phòng. Nhưng Thôi Phỉ và bác gái dọn dẹp đâu ra đấy, đã sạch tinh tươm. Căn phòng quá tối, ánh sáng từ điện thoại di động lại có hạn nên hai người tìm kiếm rất vất vả mà vẫn không có tiến triển gì.
Chân Ý ngồi bệt xuống thảm, day đôi mắt nhức mỏi, than thở: “Muộn mất rồi.”
Ngôn Cách đi tới đứng cạnh cô: “Em không giúp đỡ dọn dẹp à?”
“Ừ.”
“Nếu chỉ dựa vào hai người họ, chắc chắn dọn dẹp sẽ có sơ sót.”
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới tìm.”
“Còn em?”
Chân Ý sửng sốt, cúi đầu: “Mặc dù ban đầu em giả vờ chỉ điểm, định bụng điều tra chân tướng; nhưng sự thật là em đã chỉ điểm cho họ mà không điều tra và ngăn cản. Tình huống thế này có lẽ bị xem như có tham gia. Em…” Cô hoàn toàn không nhớ mình đã lên kế hoạch cho một vụ phi tang thi thể không chê vào đâu được.
“Em nên nhớ về sau đừng uống say nữa.” Anh nhẹ nhàng ngăn không cho cô tự trách.
“Thế bây giờ…”
“Trước tiên đừng báo cảnh sát.” Ngôn Cách nói. Bây giờ báo cảnh sát, Chân Ý không nhớ rõ chi tiết đêm ấy sẽ bị liên lụy, nhưng cả nhà Thôi Phỉ hoàn toàn không hề hấn gì.
Chân Ý bình tĩnh lại: “Em hiểu rồi, thậm chí em còn không biết họ vứt Tiểu Anh ở đâu. Không có chứng cứ, chúng ta tự tìm trước ư?”
“Ừ.”
Chân Ý nhớ lại cảm giác khi nhìn thấy hiện trường vụ án lần đầu, bình tĩnh phân tích: “Ông nội vẫn ngồi ăn bánh ngọt ở phòng khách nhỏ, nếu ông nội không phải là hung thủ, có lẽ đây không phải hiện trường vụ án. Điều này giải thích vết máu theo quy luật trên sàn nhà và chân bàn trà. Không giống bất ngờ bắn lên mà như được vẩy lên vậy.”
Nghe thế, Ngôn Cách ngồi xổm xuống xem chân bàn trà và sofa, đã lau khô sạch sẽ rồi. Nhưng… anh nhấc bàn trà lên, khều dưới chân bàn trà, thấy còn vết máu đã khô. Chân Ý quỳ xuống cạnh anh, rọi đèn pin vào, thứ bột kia đỏ chót khác lạ. Không phải là máu.
Dưới luồng sáng, mặt Chân Ý bình tĩnh hẳn: “Quả nhiên em bị Thôi Phỉ giở trò rồi.”
Hai người đi ra ngoài. Trên tường hành lang treo tranh, mang sắc thái kỳ dị giữa bóng tối, như thể mỗi một khung ảnh đều chứa đựng thế giới ta không nhìn tỏ. Trong bóng tối, chiếc thảm nuốt hết tiếng bước chân, trong căn biệt thự rộng lớn không có lấy một tiếng động. Chân Ý ôm chặt lấy mình theo bản năng: Nếu không có Ngôn Cách ở bên thì quả thật hơi đáng sợ.
Ngôn Cách thấy vậy, chần chừ một lát rồi hỏi: “Lạnh à?”
“À, không lạnh. Đang suy nghĩ.” Từ đầu đến cuối chân mày cô vẫn nhíu chặt, không giãn ra chút nào.
“Nghĩ gì thế?”
“Rõ ràng là Thôi Phỉ chuyển đứa trẻ từ nơi khác đến; xét thấy di chuyển thi thể ở khoảng cách xa thì quá nguy hiểm, mà tính cách Thôi Phỉ lại cẩn thận, ngay cả phi tang thi thể cũng phải kéo em vào theo. Vì thế khả năng cao nhất là vụ án xảy ra ở góc nào đó trong biệt thự. Nên tìm từ đâu đây?”
Lúc nghiêm túc, cô sẽ cau mày theo thói quen, khuôn mặt nhỏ được bóng tối tôn lên trắng muốt, thoạt nhìn nghiêm cẩn và khó gần.
Ngôn Cách nhìn cô vài giây mới chậm rãi dời mắt đi, nói: “Chắc chắn hiện trường vụ án thật sự đã được dọn dẹp, muốn tìm không phải chuyện dễ dàng. Hay là bắt tay từ người tình nghi trước.”
“Người tình nghi ư? Đêm đó có Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn, bác gái và cả Tề Diệu. Nếu như xét từ động cơ giết người…” Vừa lúc cô vòng qua khúc quanh, tia sáng đèn pin rọi lên tường, chiếu sáng một khuôn mặt vặn vẹo mà hãi hùng!
Chân Ý giật bắn, suýt nữa hét ầm lên, lập tức bắt lấy cánh tay Ngôn Cách. Chùm sáng trắng bệch chiếu lên bức tường đối diện, chỉ là một bức tranh. Trái tim cô như gõ trống, nhận ra mình dán sát lấy Ngôn Cách, cảm thấy không ổn bèn vội vàng buông anh ra. Thấy mình làm nhàu áo sơ mi của anh, còn đưa tay vuốt lại.
Ngôn Cách cúi đầu liếc nhìn, đúng là cô sợ hết hồn, mặt hơi tái đi. Anh không hoảng sợ, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp vì cô bỗng dưng ôm lấy cánh tay anh, rúc vào anh như con vật nhỏ sợ hãi.
Trên tường treo một bức tranh kỳ dị mà khủng khiếp, một bé gái đứng giữa hành lang xinh đẹp, quay mặt vào một cửa phòng. Cánh cửa mở hờ, một cô bé khác đứng ở cửa đối diện với bé gái này. Trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài hành lang chiếu một luồng sáng vào phòng, có thể thấy căn phòng rất xinh đẹp tinh xảo, nhưng nơi tối tăm hai bên luồng sáng lại như bãi rác, đặt đủ loại thi thể, tạo thành sự đối lập rõ rệt với vẻ rực rỡ trên đường ánh sáng.
Chân Ý thầm sợ hãi: “Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nghệ sĩ.”
“Đâu khó hiểu.” Ngôn Cách nhìn bức tranh ấy, nói thản nhiên: “Có thể đây là bên ngoài và bên trong, bên ngoài đường hoàng đạo mạo, bên trong lại âm u gian ác. Cũng có thể là ý thức và tiềm thức, mặt ý thức ngời ngời sáng rỡ, mặt tiềm thức thì tối tăm đáng sợ. Còn có thể là…”
Mặt Chân Ý sa sầm. Anh thấy vẻ không biết nói sao của cô bèn chậm rãi ngậm miệng.
Chân Ý lẩm bẩm: “Hừ, đúng là bác sĩ tâm thần, chỉ có anh mới hiểu được nghệ thuật biến thái.”
Ngôn Cách khẽ mím môi: “Thật ra là bác sĩ…”
Chân Ý liếc xéo.
“Ừ, thế nào cũng được.” Anh nói.
Trong lòng Chân Ý buồn cười không chịu nổi; rõ ràng việc lớn ập xuống đầu, giờ khắc này lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cớ.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân lặng lẽ. Trái tim Chân Ý lạnh toát, liếc nhìn Ngôn Cách, quá nửa đêm rồi còn có ai tới chứ?
Ngôn Cách khẽ nhíu mày, vươn tay định kéo cô đến bên mình, nhưng Chân Ý gạt tay anh ra. Ngôn Cách ngẩn người, phản ứng đầu tiên của cô lại là bảo vệ anh. Chân Ý quay phắt người lại, lợi dụng tia sáng, định đá người kia xuống tầng.
“Tiểu Ý, là chị đây.”
“Sao chị lại ở đây?” Chân Ý bật công tắc trên tường, quan sát Thôi Phỉ với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.
“Lời này hẳn do chị hỏi mới đúng.”
“Tôi tới điều tra nguyên nhân cái chết của Ngải Tiểu Anh, chị đến càng tốt, không cần mò mẫm nữa.” Giọng Chân Ý lạnh tanh.
“Nguyên nhân cái chết? Không phải chị đã nói với cô là ông nội…”
“Chị câm miệng cho tôi!”
Thôi Phỉ ngạc nhiên: “Cô uống nhầm thuốc đấy à.”
“Cùng chị sống dưới một mái nhà bao nhiêu năm, nhưng tôi không nhận ra chị nữa rồi.” Vẻ mặt Chân Ý lạnh lùng đến đáng sợ. “Dù Ngải Tiểu Anh có quan hệ gì với chị, dù chị có gây ra chuyện hèn hạ nào đi nữa, nhưng lợi dụng ông nội gánh chịu tiếng xấu thay người khác, lương tâm chị bị lợn gặm mất rồi hả?”
Vẻ mặt Thôi Phỉ vẫn vậy: “Tiểu Ý, cô không thể chấp nhận, nhưng sự thật đúng là như thế.”
Chân Ý giơ bàn tay dính đầy bột phấn màu đỏ lên: “Vết máu khô sẽ biến thành màu đen, còn thứ “máu” này là màu nước Thích Hồng Đậu vẽ tranh. Dùng đồ của con gái chị bố trí hiện trường, chị làm mẹ tốt thật đấy!”
Thôi Phỉ lắc đầu: “Hồng Đậu không vẽ tranh ở vị trí cố định, màu nước rơi ở hiện trường đâu có kỳ lạ.”
“Vậy ư?” Chân Ý gật đầu đầy bội phục. “Vậy bố của Ngải Tiểu Anh thì sao, chị rất thân quen ư?”
“Không quen.”
Diễn xuất tốt thật.
“Anh ta tên Ngải Trình, là người đã từng quan hệ tình dục với chị, sao chị không nhớ chứ?”
“Gì cơ”?”
“Chị họ à, hồi trung học tôi từng bắt gặp chị vụng trộm với anh ta, khi đó Hồng Đậu mới một, hai tuổi thôi.”
Khóe miệng Thôi Phỉ giật nhẹ: “Cô nhận nhầm rồi. Chị không…”
“Ở trên bàn ăn trong nhà.” Chân Ý ngắt ngang. “Tôi không nhìn lầm, và chị cũng sẽ không quên. Bởi vì rất rõ ràng, hôm đó hai người đã phát huy hơn hẳn bình thường.”
Đôi mắt Ngôn Cách hơi chuyển động, môi mấp máy.
“Cô…” Thôi Phỉ không ngờ nhiều năm trước mình lại diễn một bộ phim người lớn cho em gái xem. Cổ chị ta đỏ ửng, không thể nào chống chế. “Cô có nói với…”
“Không nói một chữ với ai cả.” Cô sẽ không ngốc đến mức nói Ngôn Cách cũng có mặt.
Thôi Phỉ không hề thoải mái. Bị khui vết nhơ, toàn thân chị ta đều bứt rứt: “Cảm ơn cô đã giữ bí mật giúp chị.”
Chân Ý thờ ơ: “Thôi Phỉ, chị nói thật đi.”
Trở lại vấn đề chính, Thôi Phỉ lại lắc đầu: “Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, chị và anh ta đã sớm không liên quan gì tới nhau rồi. Chân Ý, là ông giết Ngải Tiểu Anh.”
Lúc này, Ngôn Cách đứng bên lên tiếng: “Chị Thôi, tôi nghe Chân Ý từng nói đến chuyện này, có thể hỏi chị vài câu không?”
“… Ừ, có thể.”
“Chị nghe thấy trên tầng có tiếng động?”
“Đúng, tôi…”
“Tiếng động gì?” Anh ngắt lời.
“Tiếng hét của trẻ con.”
“Chị chạy lên tầng ngay phải không?”
“Phải.”
“Chị thấy ông bóp cổ Ngải Tiểu Anh?”
“Ừ.”
“Vì thế chị vội vàng kéo ông ra?”
“Đúng vậy.”
“Trên đầu Ngải Tiểu Anh có rất nhiều vết thương?”
“Phải.”
“Chị nghe thấy tiếng động liền chạy lên tầng ngay phải không?”
“… Đúng vậy.” Ngập ngừng.
“Đầu Ngải Tiểu Anh bị đánh nhiều lần, sau đó bị bóp cổ. Lúc chị lên tầng, cô bé đã tắt thở rồi, xin hỏi, chị nghe thấy tiếng thét của con bé từ đâu?”
“…” Trán Thôi Phỉ rịn mồ hôi, sắc mặt tái mét.
Ngón tay dài của Ngôn Cách ấn bút ghi âm mang theo người: “Dĩ nhiên, tôi hỏi những vấn đề này không phải để giúp chị thông đồng cho lời khai.”
Chân Ý nín thở, rồi chậm rãi thở ra, nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của Ngôn Cách, khẽ cắn môi: Chết tiệt, thật muốn chiếm anh làm của riêng quá!
Ngôn Cách lẳng lặng nhìn Thôi Phỉ, giọng điệu xa cách: “Chị Thôi, thời điểm xảy ra vụ án, chị ở bên chồng chị phải không?”
“Đúng vậy.” Thôi Phỉ trả lời chắc nịch rồi lo lắng day trán.
“Ở đâu, làm gì?”
“Bàn chuyện ở phòng khách.” Trả lời rất nhanh.
“Ai có thể chứng minh cho anh chị?”
“Chỉ có hai người chúng tôi thôi.” Thôi Phỉ tự cho rằng bản thân trả lời kín kẽ.
“Ừ, rất tốt.”
Ngôn Cách gật đầu, thản nhiên đưa ra kết luận: “Có ba tình huống: Thứ nhất, anh chị là đồng phạm; thứ hai, một trong hai người phạm tội, người còn lại bảo vệ; thứ ba, là người còn lại trong nhà.”
Mặt Thôi Phỉ nhợt nhạt hơn, chị ta có nói bất cứ thông tin quan trọng nào đâu, tại sao lại bị phân tích không sót một kẽ hở: “Việc này…”
Nét mặt của chị ta không thoát khỏi mắt Ngôn Cách, anh nhanh chóng đưa ra kết luận, giọng điệu chắc chắn: “Tôi nói đúng rồi.”
Sự sắc bén dưới lớp vỏ bình thản khiến Thôi Phỉ trở tay không kịp.
Ngôn Cách: “Lúc ấy mẹ chị ở đâu?”
Thôi Phỉ nhắm mắt lại, biết được khả năng của anh nên không chịu trả lời: “Tôi không phải tội phạm của cô cậu, cô cậu hỏi thêm gì tôi cũng không trả lời nữa.”
Chân Ý lên tiếng: “Đương nhiên chị có thể không trả lời. Nhưng nếu chị bị giam ở Cục Cảnh sát suốt bốn mươi tám tiếng áp lực cao, chị còn mạnh miệng được như thế nữa không?”
Cô tiến tới gần chị ta thêm một bước, nụ cười mang vẻ quyết liệt: “Tôi và chị tới Cục Cảnh sát, cả hai cùng đi. So xem ai sẽ mở miệng trước nhé, có được không?”
“Cô…” Thôi Phỉ kinh ngạc.
Ngôn Cách thong thả nói: “Chị Thôi, Chân Ý bị chị lừa giúp chị xử lý Ngải Tiểu Anh trong trạng thái không tỉnh táo, nếu ông nội phát bệnh, ông hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hình sự, không tồn tại đồng phạm, mà cô ấy tự thú sẽ được xử nhẹ. Nhưng chị thì khác, ngoài phá hoại chứng cứ, nhẹ nhất chị mang tội bao che giúp đỡ tội phạm, nặng nhất là, chắc hẳn tôi không cần nói nữa.”
Thôi Phỉ quả thực bị hai người họ ép điên mất, một người phân tích nhẹ nhàng vô hại, một người bất chấp đe dọa, chị ta sắp không kiên trì được nữa rồi. Nói dối cũng vô dụng, bèn cúi đầu: “Đừng nói nữa, tôi nói cho cô cậu biết, là Tề Diệu làm.”
Tề Diệu?
Ngôn Cách im lặng, nhìn về phía Chân Ý, tỏ ý phần sau giao cho cô. Rõ ràng Chân Ý không tin: “Tại sao cô ta lại giết Ngải Tiểu Anh?”
“Chị làm sao biết được?” Thôi Phỉ nghiến răng nghiến lợi. “Tề Diệu không có gia giáo, tính tình nóng nảy lại nát rượu, Ngải Tiểu Anh cũng là đứa trẻ xấc láo ăn nói ngoa ngoắt không buông tha cho người khác, ai biết hai đứa chúng nó xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cô ta giết người, chị nhúng tay vào làm gì?”
“Chị…” Thôi Phỉ liếc nhìn bút ghi âm trong tay Ngôn Cách, Ngôn Cách tắt đi, chị ta mới khẽ nói: “Chị và Ngải Trình vẫn còn duy trì quan hệ.”
“Cho nên?”
“Tiệc mừng thọ hôm ấy, chị và anh ta ở trong phòng vệ sinh. Tề Diệu nhìn thấy, uy hiếp chị bằng chuyện này, nếu chị không giúp nó, nó sẽ nói cho bố nó biết.”
“Hôm mừng thọ chị và Ngải Trình…”
“Chân Ý, cô không biết đâu, ở phương diện này Hành Viễn không thể thỏa mãn chị…”
“Đủ rồi, đừng đề cập tới lòng tham không đáy của chị nữa.” Chân Ý ngắt lời.
Ngôn Cách im lặng hồi lâu, hỏi: “Tại sao anh Thích Hành Viễn lại giúp chị?”
“Phải. Nếu là Tề Diệu, chắc chắn anh ấy sẽ mặc kệ nó; nhưng tôi… tôi lừa anh ấy, nói rằng tôi giết, anh ấy không còn cách nào khác.”
“…” Chân Ý lặng thinh.
Ngôn Cách hờ hững hỏi: “Chị giải thích với anh nhà thế nào về nguyên nhân giết người?”
Câu hỏi của người này đúng là đuổi cùng giết tận, câu nào cũng mấu chốt! Da đầu Thôi Phỉ nổ tung: “Giải thích thế nào chứ? Còn không phải thêu dệt vớ vẩn ư. Một khóc hai làm loạn để khiến anh ấy tin tưởng do tôi làm.” Chị ta ngậm miệng, không chịu nói thêm.
Ngôn Cách lẳng lặng nhìn chị ta, cũng không hỏi nữa.
Chân Ý: “Sau đó, hai người cùng lên kế hoạch phi tang thi thể ư?”
“Đúng.”
“Bởi vì không yên lòng về tôi, nên trước khi tôi tới anh chị đã di dời hiện trường, đưa Tiểu Anh tới phòng khách, dùng màu vẽ pha màu máu, rồi gọi tôi đến phải không?”
“Chị không biết phải làm sao. Dù là giấu xác hay là đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, chị đều không thể giải quyết vẹn toàn, chỉ có thể tìm cô thôi.”
“Khốn kiếp!” Chân Ý tiến lên một bước, suýt nữa không dằn nổi mà tát chị ta. “Vì thế chị muốn kéo tôi xuống nước, khiến tôi sống không bằng chết sao?”
“Xin lỗi, chỉ có lợi dụng ông mới có thể kéo cô vào. Coi như cô giúp chị, cầu xin cô đấy.”
Chân Ý nhìn thấu, sắc mặt thêm buốt giá: “Không đúng, không chỉ như vậy. Thôi Phỉ, chị hãm hại ông nội, không chỉ để tôi giúp chị, mà còn muốn đổ tội.” Cô bình tĩnh cực kỳ: “Nếu vụ phi tang thi thể xảy ra vấn đề, cảnh sát lần theo manh mối tìm đến, nếu cuối cùng có một ngày không giấu giếm nổi nữa, ông nội sẽ trở thành kẻ chịu tội thay chị. Đây mới là bảo hiểm kép của chị. Thôi Phỉ, trước khi gọi điện cho tôi chị đã di dời thi thể, lập kế hoạch bước đầu cho việc thoát tội. Thậm chí không tin tưởng tôi, không để tôi biết hiện trường đầu tiên ở đâu. Chị đúng là kín kẽ quá mà.”
“Chị xin lỗi, chị không có lựa chọn nào khác. Nếu để Hành Viễn biết chị đi quá giới hạn, chị sẽ mất hết mọi thứ. Chân Ý, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Một giờ trước cảnh sát đã phát hiện ra thi thể cô bé ở núi Nam Trung rồi.” Thôi Phỉ túm lấy Chân Ý. “Cần thời gian để xác định danh tính, nhưng chắc hẳn là Ngải Tiểu Anh. Cảnh sát tới điều tra thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên chuẩn bị từ trước.”
“Chúng ta?” Chân Ý như nghe chuyện cười. “Ai là chúng ta với chị?”
“Ngộ nhỡ cảnh sát đào bới được bí mật, dính líu tới ông, cô cũng mặc kệ ư?”
“Không dính líu tới ông đâu. Nếu chị dám, tôi sẽ vạch trần chuyện chị ngoại tình với Ngải Trình, chuyện Thích Hành Viễn và chị giết Ngải Tiểu Anh còn đáng tin hơn ông nội giết con bé đấy.”
“Cô uy hiếp tôi?” Thôi Phỉ không thể tin.
“Đúng. Tôi đang uy hiếp chị đấy.” Mặt Chân Ý lạnh tanh. “Thôi Phỉ, chị nghe rõ cho tôi. Nếu chị dám lôi kéo ông nội vào vụ này, dù chỉ gây ra xíu xiu tổn hại cho danh dự của ông, tôi thề tôi sẽ phá hủy cuộc sống hạnh phúc từ trước đến giờ của chị!”
Thôi Phỉ nghẹn họng nhìn trân trân, sau mười mấy giây kinh hoàng vẫn không chịu buông tay: “Chân Ý, cô muốn thoát thân ư? Cô đã tham gia phi tang thi thể rồi!”
“Tôi không tham gia!” Trong lòng Chân Ý không dám chắc, nhưng ngoài mặt lại như đinh đóng cột. “Chứng cứ đâu? Tôi giúp chị di dời thi thể, hay giúp chị gột rửa thi thể, dọn dẹp hiện trường? Khuyên chị đừng tùy tiện vu oan một luật sư.”
Thôi Phỉ tức giận: “Nhưng cô bày cách cho chị!”
Chân Ý sửng sốt, ký ức rất mơ hồ, rốt cuộc cô đã dạy cho họ bao nhiêu?
Thôi Phỉ thấy Chân Ý lạnh lùng không lên tiếng, ngược lại cảm thấy luống cuống. Chân Ý chỉ họ cách xử lý, nhưng từ đầu tới cuối cũng không đích thân tham gia: “Tiểu Ý, cô đừng thế mà, chị buộc phải làm vậy thôi. Chị cũng không muốn, cô biết cuộc sống của chị vất vả đến mức nào…”
Chân Ý thờ ơ ngắt lời: “Thôi Phỉ, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, mỗi người đều sống rất vất vả, nhưng không phải ai cũng làm chuyện không bằng chó lợn. Vụ Tề Diệu tôi không quan tâm, nhưng chuyện phi tang thi thể này tôi cho chị suy nghĩ hai ngày, nếu chị không đi tự thú cùng tôi, tôi sẽ đi một mình, nhân tiện tố cáo chị luôn.”
“Cô!” Thôi Phỉ kinh ngạc, còn định giải thích nhưng điện thoại đã đổ chuông.
Chân Ý không đợi chị ta, quay người nhìn Ngôn Cách: “Chúng ta đi thôi.”
Ngôn Cách xuống tầng cùng cô, khẽ hỏi: “Đã quyết định rồi à?”
Chân Ý cúi gằm đầu, có phần ủ rũ: “Mặc dù nhớ không rõ, nhưng hình như em đã tham gia vụ việc. Dù sao cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ngôn Cách “ừ”, tiếp lời: “Nhà họ Thích sẽ mời luật sư, cố chấp không thừa nhận, đẩy toàn bộ lên đầu em. Hơn nữa bây giờ chứng cứ mai một hết rồi.”
“…” Mặt Chân Ý nhăn nhó. “Ngôn Cách, anh đừng đả kích em có được không?”
“Tôi chỉ trần thuật việc có khả năng xảy ra cao nhất.” Anh rất vô tội, đưa bút ghi âm cho cô. “À, giao cái này cho cảnh sát, ít nhất để ông nội em phủi sạch quan hệ với chuyện này; xác định Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn là nghi phạm; đồng thời chứng minh họ hãm hại ông nội ngay từ đầu, dùng chuyện này uy hiếp em.”
Hình như anh không mấy quan tâm đến vụ án, chỉ quan tâm đến… chỉ muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cô. Và anh đã làm được.
“Cảm ơn anh.” Chân Ý nhận lấy chiếc bút ghi âm màu trắng, còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh còn sót lại trên đó.
“Ngôn Cách?”
“Hả?”
“Anh có tin tưởng những gì Thôi Phỉ nói không?”
“Không tin.”
“Không tin ở điểm nào?”
“Chị ta nói Ngải Tiểu Anh là đứa trẻ xấc láo ăn nói ngoa ngoắt không buông tha cho người khác, lời này cứ như chị ta từng đối chọi trực tiếp với Ngải Tiểu Anh.”
Chân Ý cau mày: “Lẽ nào người nhìn thấy Thôi Phỉ và Ngải Trình vụng trộm không phải là Tề Diệu, mà là Ngải Tiểu Anh?”
“Tôi hỏi chị ta, chị ta đã bắt đầu mâu thuẫn; mà em hỏi, chị ta cũng trộn lời nói dối và sự thật lại với nhau, quấy nhiễu phán đoán.”
Chân Ý than thở: “Đây không phải Cục Cảnh sát. Chị ta không hợp tác, chúng ta cũng không thể hỏi kỹ. Thực ra cho dù có cả nhân chứng lẫn vật chứng, cũng thường xuất hiện tình huống nhiều người phù hợp.”
Còn đang nói, Thôi Phỉ ở phía sau hốt hoảng cực kỳ: “Hồng Đậu làm sao cơ?… Đang yên đang lành sao ngã cầu thang được?… Thích Hành Viễn, tôi đã nói với anh từ lâu rồi…”
Chị ta nuốt mấy lời còn lại, cúp máy, đuổi theo Chân Ý và Ngôn Cách, vội nói: “Hai đứa có đi xe không, có thể đưa chị đến bệnh viện không?”
Bầu không khí ở hành lang bệnh viện vô cùng… sống động. Thích Hành Viễn và Thôi Phỉ ở trong phòng chẩn đoán, Thích Cần Cần, Thích Miễn và Tề Diệu ở bên ngoài. Ba người này chỉ có cô chị cả Thích Cần Cần là bình thường, Thích Miễn và Tề Diệu đều là sâu mọt. Mới một ngày không gặp, tay trái Thích Miễn quấn băng, Tề Diệu thì đổi sang mái tóc ngắn ngủn xấu xí cực kỳ, hai người đấu võ mồm vô cùng oanh liệt.
Chân Ý nghe đại khái được một chút, hai kẻ vẫn luôn bất hòa gặp nhau ở phòng gym, cãi vã vì máy tập chạy bộ chuyên dụng. Thích Miễn nói muốn lấy tạ tay đập chết Tề Diệu, hai người cãi cọ ầm ĩ. Về sau Tề Diệu đi tập xà đơn, mái tóc xoắn vào thiết bị bên cạnh, phòng gym trống không, không có khách, ngay cả nhân viên cũng mất tăm. Tề Diệu đau khổ giữ nguyên tư thế vắt vẻo trên xà đơn, Thích Miễn dọa Tề Diệu, nói sẽ mở thiết bị bên cạnh, treo cổ cô ta chết luôn. Đương nhiên Tề Diệu van xin anh ta, kết quả, Thích Miễn lại tìm cái kéo cắt trụi tóc Tề Diệu. Xấu xí vô cùng… Tề Diệu giận đến nổi điên, cầm thiết bị trong phòng gym đập gãy tay trái của Thích Miễn.
Chân Ý không còn gì để nói, hai con người này đã hai mươi rồi mà ấu trĩ quá đi mất! Đến bây giờ vẫn còn cãi cọ.
Thích Miễn: “Mày ác lắm, biết bố chuẩn bị rút khỏi thương trường nhưng không chừa lại phần cho mày nên lên cơn hả? Tề Diệu, nói cho mẹ mày biết, có cả đám đàn bà chủ động tới cửa muốn vác bụng bầu lừa tiền như mụ ta. Khẩu hiệu của quốc gia đã nói rồi, tri thức thay đổi vận mệnh, không phải chửa để thay đổi vận mệnh nhé. Mày nhìn đi, mày đã sống hơn hai mươi năm rồi, đúng là lỗ vốn.”
Tề Diệu giận đến mức muốn nôn ra máu: “Mày còn muốn tao đánh gãy chân mày à?”
“Vậy tao sẽ tìm người bán mày cho hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian. Mày “ngộ thương” tay tao, bố không nói gì. Nhưng đừng u mê như thế, lên cơn cũng đừng nhắm vào trẻ con. Không giống năm đó đâu. Mày hại tao hại chị tao, bố không có phản ứng; nếu đụng vào Hồng Đậu, bố sẽ chỉnh mày tới chết.”
Chân Ý liếc nhìn Thích Cần Cần, cô ta làm như không nghe thấy gì. Trong ấn tượng, con gái cả của Thích Hành Viễn luôn bình tĩnh chín chắn. Năm đó, Thích Cần Cần và em ruột cùng bị bố tống sang nước ngoài. Thích Miễn chỉ mải ăn chơi; cô ta lại dựa vào khả năng của mình làm việc tại nhiều doanh nghiệp nổi tiếng, cuối cùng trở về làm quản lý cấp cao của nhà họ Thích.
Tề Diệu cười lạnh: “Không phải tao đẩy, tao không đụng vào Hồng Đậu, do tự nó bước không vững thôi. Vả lại, bố thiên vị Hồng Đậu như vậy, mày với chị không ghen tị à?”
“Ghen gì với trẻ con? Tiền bố cho tao với chị đủ hưởng thụ cả đời rồi. Đâu giống mày, của hồi môn cũng không có, còn phải theo đuôi ả hồ ly Thôi Phỉ gọi bằng mẹ. Nịnh nọt cũng vô dụng thôi, nhà họ Thích không chấp nhận con ngoài giá thú. Mày chỉ là con cờ do ả hầu rượu sinh ra để lừa tiền thôi.”
Chân Ý hơi nhướng mày. Tề Diệu đỏ mặt tía tai.
Thấy Tề Diệu sắp bùng nổ, Thích Cần Cần bình thản lên tiếng: “A Miễn, tranh cãi gì với con gái chứ? Không có phong độ.”
Thích Miễn nghe lời chị, lập tức kiềm chế. Nhưng rõ ràng là từ “con gái” Thích Cần Cần nói rất vi diệu, từ trong cốt tủy, cô ta vốn coi Tề Diệu là người xa lạ.
Chân Ý thờ ơ ngồi một bên. Những năm tới thành phố K, cô rất ít giao thiệp với nhà họ Thích, nhà giàu nhiều thị phi, giữ khoảng cách thì tốt hơn. Khoảng thời gian này thân thiết với họ hơn một chút, quả nhiên mấy chuyện củ chuối cứ kéo đến liên tiếp.
Một giọng nói dịu dàng vang lên, là tiếng dặn dò của bác sĩ: “Ông bà Thích cứ yên tâm, Hồng Đậu chỉ bị thương ngoài da, xoa thuốc sẽ khỏi thôi.” Giọng nói này, là An Dao à?
Tề Diệu vừa thấy Hồng Đậu liền nghênh đón: “Hồng Đậu ngoan, em còn đau không?”
Hồng Đậu rất sợ cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vùi vào lòng bố. Hồng Đậu không còn nhỏ nữa nhưng vẫn được bố bế.
Tề Diệu không vui cau mày: “Hồng Đậu, sao em lại sợ chị? Chị…”
“Đừng nói nữa!” Thích Hành Viễn ngắt lời: “Sau này mày tới thành phố K thì ở khách sạn đi, đừng về nhà tao nữa.”
Mặt Tề Diệu co giật, cố nén nhịn. Ông ta bế Hồng Đậu rời đi, Thôi Phỉ theo sau, quay lại liếc nhìn ba đứa “con”, vậy mà hết sức dịu dàng: “Tề Diệu, mẹ sẽ khuyên bố con, bao giờ bố hết giận rồi, mẹ sẽ gọi cho con.”
Tề Diệu biện minh: “Mẹ nhỏ, con hoàn toàn không…” Thích Cần Cần kéo tay cô ta, ý bảo cô ta ngậm miệng lại.
An Dao chào hỏi người nhà họ Thích xong, quay đầu thấy Chân Ý và Ngôn Cách ở bên cạnh thì hơi sững sờ, khẽ mỉm cười: “Đã muộn thế này rồi, sao anh lại ở đây?”
Chân Ý thấy cô ấy chỉ nhìn Ngôn Cách, không phải hỏi mình, bèn không lên tiếng. Nhưng, một giây lại một giây, hành lang yên lặng như tờ, Ngôn Cách không quan tâm. Chân Ý thấy bất thường, ngờ vực quay đầu lại, anh vẫn lặng yên cứ như không nghe thấy câu hỏi của An Dao.
Dưới cái nhìn chăm chú của Chân Ý, An Dao hơi lúng túng, khẽ gọi: “Ngôn Cách?”
Lần này thì anh quay lại: “Có việc gì à?”
An Dao xoay người định vào phòng khám chữa bệnh: “Anh có thể vào đây một lát không?”
Trái tim Chân Ý hơi khựng lại, hụt hẫng, xấu hổ.
Anh chỉ coi cô là người yêu cầu tư vấn, cần sự giúp đỡ; nhưng cô lại bất giác trầm mê. Cùng anh trở về hiện trường điều tra, ăn ý khăng khít như vậy, bình lặng mãn nguyện đến thế. Bây giờ còn không chịu thoát khỏi, nhất định cô mất trí rồi.
Nói lời điên khùng muốn chiếm anh làm của riêng gì chứ, anh vốn dĩ đâu phải của cô.
Bình luận facebook