-
Chương 7-1
Tại phiên tòa công khai, xét xử vụ Thích Miễn phóng hỏa giết người lần thứ nhất, các kênh truyền thông và quần chúng chen chúc trước cửa tòa án đông nghìn nghịt. Chân Ý đi vào, làn sóng người bắt đầu trào dâng.
“Dù đã có bằng chứng rõ ràng, luật sư Chân vẫn bào chữa cho tội phạm sao?”
“Luật sư Chân đặt nạn nhân ở vị trí nào?”
“Luật sư Chân làm luật sư cho nghi phạm, liệu có biết sự thật hay không?”
“Xin hỏi, cô tin rằng nghi phạm vô tội, hay biết rõ anh ta giết người nhưng vẫn muốn giúp anh ta thoát tội?”
Chân Ý đeo kính râm, vẻ mặt thờ ơ, đi vào tòa án với sự giúp đỡ của bảo vệ. Có người buông ra những lời mắng chửi thậm tệ, kích động như thể Tề Diệu là con gái hay vợ của hắn vậy. Chân Ý làm ngơ, Giang Giang đi theo Chân Ý bấy lâu đã sớm quen rồi; còn Dương Tư rất ít khi gặp phải tình huống như thế, xấu hổ đến đỏ mặt.
Phiên tòa xét xử được sắp xếp tại phòng xử án số một, lúc chờ ngoài cửa, Giang Giang đột nhiên hỏi Chân Ý: “Chị Ý, chị tin Thích Miễn à?”
“Không biết, nhưng chị chỉ có thể làm việc theo phương thức tin tưởng thôi, buộc lòng phải vậy.” Chân Ý nói lời thật lòng. Sau vụ Tống Y, cô không thể tin người ủy thác được nữa, nhưng đây là nghề nghiệp của cô.
Phía sau vang lên giọng nói mạnh mẽ trong trẻo của Doãn Đạc: “Chân Ý, cần anh cổ vũ em không?”
“Công tố viên Doãn.” Chân Ý quay đầu lại, hơi gật đầu. Sắp đối kháng trên tòa án, cô sửa cách xưng hô, không gọi anh là tiền bối nữa.
Anh nở nụ cười tươi rói: “Bào chữa vô tội, em rất dũng cảm, thử thách với khó khăn, anh đánh giá cao.”
Chân Ý cười: “Không phải dũng cảm, mà là nếu thắng phiên tòa này, em sẽ trở thành đại luật sư nổi tiếng như công tố viên Doãn năm đó. Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên không thể từ bỏ rồi.” Lời cô nói mang vẻ thực dụng, thật ra là đang cổ vũ bản thân. Đây rất có thể là phiên tòa cuối cùng cô được đứng trên cương vị luật sư.
Chín giờ sáng, phiên tòa chính thức bắt đầu.
Công tố viên và luật sư bào chữa tiến vào, tòa án im phăng phắc. Chân Ý đưa mắt về phía dãy ghế dự thính, nhìn thấy Ngôn Cách và Ngôn Hủ. Hai người vốn cao, dáng ngồi còn cực kỳ nghiêm chỉnh, nổi bật giữa đám người.
Ngôn Hủ như đứa trẻ đi nhầm chỗ, người khác đều nhìn lên, chỉ có mình anh cúi đầu, ngồi cạnh anh trai, bình thản nghịch khối rubic trong tay. Lúc Chân Ý đi vào, anh có liếc nhìn cô một lượt, nhưng sau khi phát hiện trên áo cô không có hình vẽ lại mất hứng cúi đầu.
Ngôn Cách yên lặng nhìn về phía Chân Ý, khiến lòng cô có thêm chút động lực.
Toàn thể đứng dậy, Chánh án và các thẩm phán bước vào; sau khi nhân viên có mặt đông đủ, các công tác chuẩn bị được hoàn thành, Chánh án tuyên bố mở phiên tòa. Thích Miễn được đưa đến ghế bị cáo. Chánh án trưng cầu ý kiến Thích Miễn theo quy trình, sau đó giới thiệu các thẩm phán và bồi thẩm đoàn, nói rõ quyền lợi và nghĩa vụ của đương sự, luật sư bào chữa và công tố viên, sau đó công tố viên Doãn Đạc tuyên đọc đơn khởi tố.
Phiên tòa nhanh chóng tiến vào phân đoạn công tố và bào chữa. Công tố viên Doãn tiến hành thẩm vấn Thích Miễn.
Chân Ý nhìn không chớp mắt, tim đập hơi nhanh. Cô biết Doãn Đạc rất giỏi, lần đầu đứng ở phía đối lập, không biết ai thắng ai thua.
Doãn Đạc: “Thích Miễn, anh có ý kiến gì với lời tố cáo trong đơn khởi tố không?”
“Có.” Thích Miễn có vẻ hơi kích động, vừa định giải thích rằng mình không giết người, bên tai lại vang lên lời của Chân Ý: “Có sao nói vậy, không hỏi không đáp, thà rằng nói ít, không được đáp nhiều. Cho dù tình thế có vẻ bất lợi, tuyệt đối không được nhiều lời. Bởi vì con người một khi lâm vào tình thế cấp bách sẽ nói lỡ lời.” Cô còn dặn: “Cậu hãy cố gắng kiềm chế, việc còn lại giao cho tôi!”
Thích Miễn kiềm chế im miệng.
Doãn Đạc biết Thích Miễn thuộc dạng nóng nảy, vốn chỉ chờ anh ta thốt lên: “Tôi không giết người.” thì anh sẽ bất chấp nguy cơ mớm cung mà nói: “Tôi không hỏi, anh chột dạ gì?”, để khiến anh ta gấp gáp hoảng loạn. Nhưng tình huống này không hề xuất hiện.
Câu tiếp theo: “Anh có giết Tề Diệu không?”
“Không.”
“Đổi lại cách hỏi, anh có châm lửa thiêu chết Tề Diệu không?”
Chân Ý đã từng huấn luyện Thích Miễn về vấn đề này. Lúc đó anh ta rất khinh thường, hỏi ngược lại: “Hai câu hỏi này có gì khác nhau à?”
Chân Ý bình tĩnh nói: “Nếu cậu cảm thấy mục đích của cậu là phóng hỏa, Tề Diệu chỉ bị liên lụy, như vậy hai câu hỏi này khác hẳn nhau.”
Vì thế, giờ phút này Thích Miễn không cho Doãn Đạc cơ hội cất lời, chỉ đáp ngắn gọn: “Không.”
“Khi vụ việc xảy ra, anh có đi qua hiện trường không?”
“Có.”
“Đi qua mấy lần?”
“Hai lần.”
“Lần đầu tiên đến làm gì?”
“Nghe tiếng Tề Diệu kêu cứu, tôi đi xem.”
“Hãy miêu tả tình huống lúc đó.”
“Thang máy bị kẹt bên dưới, cô ta không leo lên được nên gọi tôi cứu cô ta.” Lúc ấy Thích Miễn giễu cợt Tề Diệu, cãi nhau với cô ta. Nhưng Chân Ý không để anh ta nói, bảo rằng công tố viên sẽ níu lấy không tha, tạo cho bồi thẩm đoàn ấn tượng anh ta giết người vì tức giận.
“Anh có cứu không?”
“Lúc đầu không nghĩ như vậy.”
“Tại sao? Bởi vì anh hận cô ấy, muốn cô ấy chết sao?”
Thích Miễn chưa trả lời, Chân Ý đã kháng nghị: “Phản đối, công tố viên có lời lẽ mớm cung!”
“Phản đối hữu hiệu. Công tố viên, xin đưa ra chứng cứ liên quan.” Chánh án nói.
Doãn Đạc gật đầu, xin được phát băng ghi âm. Trong băng ghi âm, Thích Miễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tề Diệu, tao cảnh cáo mày, mày còn dám hại tao, tao sẽ giết mày!” Giọng nói quá dữ dằn, trên tòa có người bàn luận xôn xao.
“Yên lặng!”
“Công tố viên, xin hãy hỏi tiếp.”
“Thích Miễn, anh đã nói những lời này phải không?”
“Phải.” Anh ta hơi lúng túng rụt vai lại.
“Anh muốn giết Tề Diệu?”
“Không.” Anh ta kiềm chế không nhiều lời.
“Vậy tại sao anh lại nói như vậy?”
“Lời nói lúc tức giận thôi.”
“Thấy Tề Diệu bị kẹt trong thang máy, anh tạt chất lỏng dễ cháy là sơn và xăng lên người cô ấy phải không?”
“Không.”
Doãn Đạc không kinh ngạc lắm, bởi vì theo lời khai, Thích Miễn không thừa nhận mình đã giội chất lỏng dễ cháy. Anh lấy hình ảnh cắt từ băng theo dõi: “Camera quay được giày của nghi phạm, tương tự với giày thể thao sẫm màu của anh. Chúng tôi có thể hiểu, người xuất hiện trong camera và giội chất lỏng xuống thang máy là anh không?”
“Đúng là tôi.”
“Vậy tôi hỏi lại lần nữa, anh giội chất lỏng dễ cháy lên người Tề Diệu phải không?”
“Không.”
“Vậy anh giội cái gì?”
“Nước.”
“Nước?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Doãn Đạc.
“Nước, lúc ấy tôi giội nước.”
Mọi người ồ lên.
Doãn Đạc im lặng vài giây: “Tại sao anh lại hắt nước?”
“Như mọi người nghe thấy trước đó, tôi và Tề Diệu không hợp nhau, thấy cô ta bị kẹt trong thang máy, tôi muốn dạy dỗ cô ta, làm cô ta xấu mặt, nên tạt nước vào người cô ta.” Điều này quả thật đáng tin hơn chuyện cãi vã rồi châm lửa thiêu người ta.
Doãn Đạc không hỏi anh ta: Tại sao sau đó lại bốc lửa? Bởi vì anh biết, nhất định Thích Miễn sẽ trả lời theo cách Chân Ý dặn: Đây là chuyện cảnh sát nên điều tra, các vị không thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi vì không tìm được hung thủ như vậy.
Anh hỏi: “Lần thứ hai anh đến làm gì?”
“Tôi thấy đùa đủ rồi, nên tới cứu cô ta.”
“Anh tới cứu cô ấy? Kết quả thế nào?”
“Cô ta đã bắt lửa, rất đáng sợ. Tôi sợ hãi nên bỏ chạy.”
“Anh không châm lửa ư?”
“Không.”
“Tại sao anh không báo cảnh sát?”
“Tôi rất sợ, không nghĩ đến.” Lúc đầu Thích Miễn trả lời Chân Ý: “Cô ta chết chắc rồi, báo cảnh sát hay tìm đội chữa cháy cũng vô dụng.” Câu trả lời này bị Chân Ý phủ quyết: “Cậu nghĩ như vậy không sai, nhưng cậu nói như vậy là chui đầu vào rọ.”
“Thích Miễn, nhân chứng nhìn thấy anh cầm bật lửa chạy đến, anh giải thích thế nào?”
“Tôi không có.”
“Ý của anh là nhân chứng nói dối?”
“Tóm lại tôi không có.”
Doãn Đạc trầm ngâm trong chốc lát, mắt nhìn chằm chằm vào Thích Miễn như chim ưng, cuối cùng lại cười: “Tôi tạm hỏi đến đây thôi.”
Thích Miễn thở phào như trút được gánh nặng, nhưng Chân Ý lại không nhẹ nhõm chút nào. Cô biết Doãn Đạc vẫn chưa ra tay.
Tiếp theo Chân Ý hỏi Thích Miễn, cô cố gắng dẫn dắt những người có mặt tại đây đến một khả năng khác: Thứ Thích Miễn giội chính là nước, nhưng có người thứ ba nhân lúc Thích Miễn rời đi, đổ sơn và xăng lên người nạn nhân. Mà Doãn Đạc hỏi nhân chứng, lại mang đến ấn tượng là nhân chứng thành thật đáng tin, chứng cứ vô cùng xác thực. Phán đoán của mọi người chia làm hai ngả.
Chân Ý không quan tâm đến tiếng xì xào ở hàng ghế dự thính, tinh thần tập trung cao độ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, màn tranh tụng diễn ra theo thứ tự, mạch nước ngầm cuộn trào. Rất nhanh, đã đến lượt cô hỏi nhân chứng.
Nhân chứng đầu tiên là nhân viên khách sạn – Tiểu Trương. Lúc Doãn Đạc hỏi, cô ta nói rằng trước lúc thay ca nhìn thấy Thích Miễn đi ra từ khúc ngoặt.
Chân Ý: “Tại sao cô lại có ấn tượng về Thích Miễn?”
“Bởi vì bên kia khúc ngoặt không có phòng khách, cầu thang bộ đang sửa nên không ai có thể đi từ bên kia tới.”
Chân Ý mỉm cười: “Thích Miễn vừa ra ngoài cô đã trông thấy, tôi có thể hiểu rằng cô rất tận tụy, luôn chú ý đến tình hình hành lang phòng khách.”
Tiểu Trương được khen ngợi, nhẹ nhõm hẳn: “Chúng tôi luôn quan tâm tới khách hàng, xem họ có nhu cầu gì không.”
Chân Ý gật đầu, nụ cười vơi bớt: “Ba giờ đúng, cô nhìn thấy Thích Miễn trở về phòng từ khúc quanh, vậy cô có thấy trước đó bị cáo đi từ phòng đến chỗ ngoặt không?”
“Việc này…” Tiểu Trương hơi lúng túng: “Tôi, tôi nhìn thấy.”
“Nhưng trong lời khai, tôi không thấy cô cho cảnh sát biết điều này.”
“Tôi cho rằng không quan trọng.”
“Được, lúc cô nhìn thấy Thích Miễn đi tới chỗ ngoặt, tại sao cô không nhắc nhở anh ta rằng lối đó đã bị chặn?”
“Việc này…” Tiểu Trương không biết trả lời thế nào, Doãn Đạc kháng nghị: “Phản đối, câu hỏi không liên can.”
Chánh án gật đầu: “Luật sư bào chữa, xin hãy trình bày tính tương quan trong câu hỏi của cô.”
Chân Ý bảo Giang Giang trình lên sổ tay nhân viên và ảnh chụp: “Trong sổ tay có nhắc, nhân viên nên nhắc nhở khách về biển cấm và biển chỉ dẫn, như không hút thuốc, không phận sự miễn vào, hoặc như…” Cô giơ ảnh chụp góc ngoặt của khách sạn lên: “Biển nhắc nhở ở giữa cầu thang và thang máy nhân viên. Hôm đó, cầu thang bộ đang sửa.”
Chánh án bác bỏ Doãn Đạc: “Phản đối vô hiệu.”
Chân Ý quay đầu nhìn Tiểu Trương, cô ta cúi đầu.
“Lúc đầu cô nói, bởi vì không có ai đi ra từ chỗ ngoặt nên mới có ấn tượng về Thích Miễn. Nhưng cô thấy khách đi tới khúc quanh, tại sao không nhắc nhở?”
Tiểu Trương hơi bối rối, hơi thở dồn dập, vội nói: “Tôi nhớ nhầm, tôi không thấy anh ta đi tới đó, chỉ thấy anh ta đi ra.”
Chân Ý ép sát từng bước: “Nhớ nhầm ư? Liệu có khả năng cô nhớ nhầm toàn bộ, vốn dĩ không thấy anh ta đi ra không?”
Doãn Đạc: “Phản đối, suy luận không liên can!”
Chánh án: “Phản đối hữu hiệu.”
Gây ảnh hưởng đến bồi thẩm đoàn như vậy là đủ rồi. Chân Ý đổi lại câu hỏi: “Xin hỏi, sau khi thấy Thích Miễn đi ra từ bên đó, cô có qua xem không?”
“Đi đâu cơ?”
“Đến khu vực xung quanh phòng Thích Miễn, đến khúc quanh kia xem xét tình hình?”
“Không có, không có.” Tiểu Trương mơ hồ.
“Chắc chắn chứ?” Chân Ý nhấn mạnh lần nữa.
“Không, bởi vì không có chuyện gì đặc biệt cả.” Tiểu Trương hoang mang.
Chân Ý lại gật đầu: “Cô có nhớ thời gian chính xác lúc nhìn thấy Thích Miễn không?”
“Có. Ba giờ chiều.”
“Tại sao cô nhớ chính xác như vậy?”
“Bởi vì đó là thời gian tôi thay ca.”
“Theo camera theo dõi, thời gian Thích Miễn hắt chất lỏng vào thang máy là 2 giờ 59 phút 10 giây. Vì vậy, rất phù hợp với thời gian anh ta giội chất lỏng rồi rời đi.”
“Vâng. Tôi nhìn thấy anh ta vào lúc đó.”
“Ừm.” Khóe môi Chân Ý cong lên, nụ cười này khiến Tiểu Trương thấp tha thấp thỏm, cô ta không hiểu tại sao cô luật sư trông có vẻ ôn hòa dễ gần này luôn đột ngột tấn công sắc bén như vậy.
Mà câu hỏi tiếp theo của Chân Ý suýt nữa khiến cô ta hồn vía lên mây: “Sau khi Thích Miễn hắt nước, chẳng lẽ cô không nghe thấy tiếng hét của Tề Diệu ư?”
Tiểu Trương trợn to mắt.
Chân Ý đột nhiên thay đổi sắc mặt, tốc độ nói rất nhanh: “Tôi đã xem lời khai của cô, cô không nhắc đến điều này. Nếu lúc đó cô thấy Thích Miễn đi ra từ khúc quanh, sao cô không nghe thấy tiếng hét của Tề Diệu, sao không đi tới xem xét? Cô Trương, cô có nhìn thấy thật không? Hay là cô nghe thấy nhưng không tới cứu? Vậy cô không làm tròn bổn phận quá rồi…”
“Phản đối…” Doãn Đạc lên tiếng, nhưng Chân Ý không đợi quyết định của Chánh án đã cất lời mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Thật ra cô chẳng nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, bởi vì cô giao ban trước giờ, nhưng sợ bị giám sát xét hỏi, nên không thể không nói cô nhìn thấy đương sự của tôi đi ra từ khúc quanh!”
… Sắc mặt Tiểu Trương trắng bệch, không tài nào mở miệng. Câu hỏi dồn dập của Chân Ý vẫn còn vang vọng trong đại sảnh, phòng xử án yên lặng như tờ.
Dương Tư ngồi bên, cảm giác bản thân sởn cả gai ốc.
“Bên khởi tố phản đối vô hiệu.” Chánh án đẩy kính, liếc nhìn Chân Ý: “Luật sư bào chữa xin hãy tuân thủ quy định của tòa án.”
“Vâng.” Chân Ý gật đầu. “Tôi đã hỏi xong nhân chứng số một.”
“Tôi…” Tiểu Trương cuống đến độ mặt đỏ bừng, nhưng Chân Ý đã cắt đứt cơ hội lên tiếng của cô ta, cô ta bị người hướng dẫn đưa đi khỏi ghế nhân chứng.
Thứ Chân Ý muốn chính là hiệu quả này, không cần Tiểu Trương giải thích, để cho bồi thẩm đoàn nghi ngờ cô ta nói dối là đủ rồi.
Nhân chứng thứ hai là Tiểu Vương, 3 giờ 3 phút, cô ta nhìn thấy Thích Miễn kinh hoàng hốt hoảng chạy từ khúc quanh trở về phòng, không lâu sau đó lại vội vàng chạy ra khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.
Giọng nói của Chân Ý rất thản nhiên, như đang tán gẫu, cứ như cô gái hung hãn vừa nãy không phải là cô: “Lúc cảnh sát lấy lời khai, cô nói cô nhìn thấy Thích Miễn vào khoảng 3 giờ 3 phút.”
“Đúng.”
“Tại sao thời gian lại chính xác như vậy?”
“Bởi vì 3 giờ 5 phút tôi phải có mặt, nhưng tôi đến trước một hai phút, vừa hay nhìn thấy Thích Miễn chạy tới từ khúc quanh.”
“Sau đó, cô đi kiểm tra tình hình, phát hiện đám cháy nên báo cảnh sát.”
“Vâng.”
“Trong lời khai, cô còn nhìn thấy Thích Miễn bối rối chạy ra khỏi phòng, sau đó rời khách sạn?”
“Đúng vậy.”
Chân Ý ôn hòa nói tiếp: “Xin thuật lại trình tự diễn ra ba sự kiện này. Xem xét tình hình, nhìn thấy Thích Miễn chạy tới từ khúc quanh rồi chạy vào phòng, nhìn thấy Thích Miễn lao ra khỏi phòng sau đó rời khách sạn.”
Tiểu Vương trả lời nhẹ nhàng: “Nhìn thấy anh ta chạy vào phòng rồi chạy ra, sau đó tôi đi xem xét tình hình.”
Chân Ý làm như vô ý hỏi: “Tại sao cô không đi kiểm tra lúc Thích Miễn chạy vào phòng, mà phải chờ đến khi anh ta rời khỏi mới kiểm tra?”
“Tôi…” Tiểu Vương sửng sốt một lát, phản ứng cực nhanh. “Anh ta vào phòng rồi ra ngay.”
“Ừ, lúc 3 giờ 3 phút cô nhìn thấy anh ta chạy vào phòng?”
“Đúng vậy.” Tiểu Vương không hiểu tại sao cô lặp lại câu hỏi.
“Thích Miễn chạy ra khỏi phòng ngay sau đó, vội vàng hấp tấp rời đi bằng thang máy dành cho khách.”
“Đúng vậy.”
“Sau đó, cô đi xem xét tình hình, rồi báo cảnh sát.”
“Vâng.” Vừa nãy Tiểu Vương đã trả lời như vậy, không thể thay đổi đáp án.
Chân Ý đi tới cạnh bàn, cầm một tờ giấy đưa cho Tiểu Vương: “Đây là hình ảnh thang máy nhân viên và thang máy của khách, 3 giờ 2 phút 28 giây, thang máy nhân viên bốc cháy, 3 giờ 10 phút 11 giây, Thích Miễn rời đi theo lối thang máy cho khách. Khoảng cách ở giữa tầm tám phút, nhưng theo như câu trả lời của cô, cô nhìn thấy Thích Miễn chạy vào rồi chạy ra ngay.”
“Tôi…” Tiểu Vương nheo mắt nhìn rõ hình ảnh, cứng họng không nói được tiếng nào, tranh cãi: “Không phải, tôi…”
Chân Ý giơ tay lên ngăn cô ta lại: “Theo nhật ký cuộc gọi của 110, cô báo cảnh sát lúc 3 giờ 13 phút, liệu tôi có thể cho rằng, thật ra lúc 3 giờ 10 phút cô mới nhìn thấy Thích Miễn chạy ra, chứ không phải là 3 giờ 3 phút khi hỏa hoạn xảy ra không?” Bất giác, giọng cô gắt lên.
“Không phải.” Chân Ý làm Tiểu Vương sợ hãi, khiến cô ta hoảng loạn. “Không phải vậy, lúc tôi vào ca làm, đã nhìn thấy Thích Miễn chạy vào phòng, tôi thật sự nhìn thấy anh ta chạy vào rồi chạy ra. Có điều tôi không ngờ thời gian lại kéo dài như vậy.”
“Tám phút không dài lắm. Cô đang làm gì vậy? Tề Diệu bị thiêu, lúc đầu sẽ kêu la thảm thiết, sao cô không nghe thấy?”
Đầu Tiểu Vương toát mồ hôi, không lên tiếng.
Chân Ý gặng hỏi: “Cô Vương, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, lúc đó cô đang làm gì?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, tựa như cũng đang tra hỏi. Mặt Tiểu Vương tái mét, đầu cúi gằm.
Chân Ý lại cất cao giọng: “Tám phút trôi qua cực nhanh, cô không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cô đang làm gì thế?”
Cô lại lấy ra một tấm ảnh nữa, đặt vào máy chiếu: “Đây là hình ảnh bàn trực của các cô, trên thanh tác vụ có chương trình chạy video, máy lại cắm tai nghe. Xin hỏi, xem phim khi trực là tình trạng bình thường của các cô ư? Lúc ấy cô đang xem phim, quá mải mê nên không kịp đứng dậy xem xét tình hình sao?”
Lời chất vấn nghiêm nghị của cô rung động bên tai mỗi người trong tòa án, bất chợt phòng xử án im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, rồi thoắt cái trở nên ồn ào huyên náo.
“…” Tiểu Vương đứng ngồi không yên. “Tôi thật sự đã nhìn thấy Thích Miễn…”
“Cô Vương, trả lời câu hỏi của tôi là được, không cần suy rộng ra đâu.” Chân Ý nghiêm khắc ngắt lời cô ta, cũng cắt đứt mấy lời xì xầm. Phòng xử án phút chốc im phăng phắc, không khí căng như dây đàn.
Tiểu Vương im miệng, không lên tiếng.
“Cô Vương, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi!” Chân Ý hùng hùng hổ hổ, hai tay nắm lấy bục nhân chứng trước mặt Tiểu Vương. “Lúc đó, có phải cô đang đeo tai nghe xem phim không?”
“Phản đối! Câu hỏi mớm cung!” Doãn Đạc đứng dậy.
Chánh án nói: “Phản đối vô hiệu, mời nhân chứng trả lời câu hỏi của luật sư bào chữa.”
“Không…”
Tiểu Vương vừa mở miệng, Chân Ý đã lớn tiếng nhắc nhở: “Nhân viên kỹ thuật có thể phân tích máy tính cô hoạt động như thế nào trong thời gian đó. Cô Vương, cô muốn ngụy tạo chứng cứ sao?”
Tiểu Vương không thể nói dối, xấu hổ cúi đầu: “Vâng.”
Phòng xử án xôn xao cả lên, Chân Ý thừa cơ hỏi tiếp: “Tôi có thể cho rằng thật ra cô không nhìn thấy Thích Miễn không?”
“Không, tôi nhìn thấy!” Tiểu Vương nóng vội. “Mặc dù tôi không đi tới đó ngay lập tức, nhưng tôi thật sự nhìn thấy anh ta chạy tới từ khúc quanh!”
Doãn Đạc: “Phản đối, suy luận không liên can!”
Chánh án đưa mắt nhìn Chân Ý: “Phản đối hữu hiệu, mời luật sư bào chữa đưa ra câu hỏi có căn cứ.”
“Vâng.” Bỗng chốc, Chân Ý trở nên lịch sự, hỏi thêm một câu: “Cô nhìn thấy Thích Miễn cầm bật lửa?”
“Đúng vậy.” Tiểu Vương ngồi thẳng người, rất chắc chắn, vội nói: “Tôi nhìn thấy Thích Miễn lúc 3 giờ 3 phút và 3 giờ 10 phút, không nói dối. Bởi vì tôi đang xem phim, nên mới biết thời gian chính xác…”
“Tôi nói rồi, trả lời câu hỏi là được, đừng suy rộng ra.” Chân Ý quan sát vẻ mặt cô ta, biết cô ta nói thật, không thể bới móc thêm về phương diện này nữa, hỏi nhiều ngược lại còn khiến thẩm phán cho rằng: Mặc dù cô ta nói dối, nhưng phương diện này lại nói thật.
Giọng cô quá hung dữ, Tiểu Vương lặng lẽ rụt người lại.
Chân Ý hỏi lại: “Cô nhìn thấy Thích Miễn cầm bật lửa?”
“Vâng.”
“Xin hãy miêu tả.”
“Kim loại, hình chữ nhật.”
Chân Ý gật đầu: “Cô là nhân viên của khách sạn, thi thoảng có nhìn thấy khách dùng bật lửa không?”
“Có.”
“Bình thường khách ra vào khách sạn cô dùng loại bật lửa nào?”
“Đều là loại đắt đỏ.”
Chân Ý mỉm cười: “Phần lớn là kim loại, hình chữ nhật.”
Tiểu Vương sửng sốt, hạ giọng: “… Vâng.”
“Vậy có khả năng, thật ra cô không nhìn thấy bật lửa, nhưng bởi vì tư duy theo quán tính, nên cô cho rằng cô nhìn thấy không?”
“Không phải.” Tiểu Vương cất giọng chói tai.
“Phản đối!”
Chân Ý im lặng một lát, đổi câu hỏi: “Cô Vương, vừa nãy lúc tôi cho cô xem bằng chứng, cô nheo mắt vài lần. Xin hỏi, có phải cô bị cận thị nhẹ không?”
“Vâng.” Tiểu Vương hơi cụp mắt xuống.
Chân Ý nhìn ra, hiểu ngay tức khắc: “Lúc cô đang xem phim ở khoảng cách gần, lại nhìn Thích Miễn ở khoảng cách xa, cô có thể thấy rõ bật lửa trong tay anh ta không?”
Không đợi Tiểu Vương trả lời, Doãn Đạc đã kháng nghị: “Phản đối!”
Mà gần như đồng thời, Chân Ý xoay người nhìn Chánh án, cúi người: “Tôi đã hỏi xong nhân chứng thứ hai.”
Ghế dự thính bàn tán xôn xao.
“Trật tự!”
Tiểu Vương lo lắng rời khỏi phòng xử án.
Lúc trở về vị trí, Chân Ý liếc mắt nhìn Doãn Đạc, anh không hề sốt ruột, giơ ngón cái với cô, dáng vẻ thong dong tự tin.
Ở ghế dự thính, Ngôn Cách vẫn mang dáng vẻ không hề hứng thú cũng chẳng chán ngắt; Ngôn Hủ cúi đầu chơi rubic của mình. Chân Ý thấy anh vài giây đã xoay rubic về đúng màu, vài giây sau lại đảo lộn, như thể người máy. Tự đùa tự vui, không hề buồn chán.
Tiếp theo là thẩm vấn nhân viên giám định, trong vụ án này chính là nhân viên pháp chứng. Hỏi những người này đơn giản hơn nhân chứng, vì họ chỉ trình bày sự thật. Lần này, người đại diện cho cơ quan công quyền làm giám định là một cảnh sát họ Trần.
“Cảnh sát Trần, hiện tại vật chứng đưa ra tố cáo đương sự của tôi gồm có dấu chân, dấu vân tay trên thùng sơn và dấu vân tay trên bật lửa, đúng không?”
“Đúng.”
“Đối với dấu chân và dấu vân tay trên thùng sơn, đương sự của tôi đã đưa ra lời giải thích. Xin hỏi, cảnh sát có phát hiện ra dấu chân của người khác trên sàn nhà không?”
“Có những dấu giày như của nhân viên khách sạn, chúng tôi đã loại bỏ.”
Chân Ý đưa ra trọng điểm: “Như vậy, không chỉ có dấu chân của đương sự tôi?”
“Đúng.”
“Thế còn thùng sơn ở hiện trường vụ án, trên đó chỉ có dấu vân tay của đương sự tôi phải không?”
“Phải.”
“Xin hỏi các anh đã kiểm tra xem thùng sơn kia có từng chứa nước chưa?”
“Điều đó thì chưa.”
“Trên đó chỉ có dấu vân tay của đương sự tôi, điều này có tuyệt đối chứng tỏ chỉ có đương sự tôi từng cầm thùng sơn không?” Chân Ý nhấn mạnh hai chữ “tuyệt đối”.
Cảnh sát Trần ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Xét trên ý nghĩa nghiêm ngặt thì không thể.”
“Tại sao?” Chân Ý biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì nếu người khác đeo găng tay sẽ không để lại dấu vân tay.” Mượn miệng của người thuộc cơ quan công quyền nói ra lời này sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.
Chân Ý rất hài lòng, hỏi: “Tôi có thể giả thiết rằng, nếu đương sự tôi cầm thùng sơn hắt nước, rồi có ai đó đeo găng tay cầm thùng hắt hỗn hợp sơn và xăng, cũng sẽ để lại tình trạng khiến người ta cho rằng đương sự tôi giội chất lỏng dễ cháy hay không?”
“Có thể nói như vậy.”
“Về dấu vân tay trên bật lửa, đó vốn là bật lửa của đương sự tôi, thật ra không thể dùng làm vật chứng phải không?”
“Phải.”
“Và còn giếng thang máy, bởi vì thang máy bị kẹt bên dưới, có thể dễ dàng leo lên nóc cabin. Sơn và chất lỏng dễ cháy trong cabin đã bị đốt cháy hết, có thể phán đoán rốt cuộc nó được hắt vào hay đổ vào không?”
“Đổ vào?” Người giám định nghi ngờ.
“Nếu thứ đương sự tôi giội là nước, sau khi anh ta đi, có người leo lên nóc cabin, mở cửa thoát hiểm rồi từ bên trên đổ chất cháy được vào theo vách cabin để tránh camera. Có thể loại trừ khả năng này không?”
“Không thể.”
Chân Ý mỉm cười, đưa lên một tấm ảnh: “Bức ảnh cho thấy khóa tam giác không nằm ở vị trí cũ, tôi có thể hiểu là nhân viên đứng ngoài dùng chìa khóa mở cửa thang máy không?”
“Có thể.”
“Xin hỏi các anh đã tìm ra chiếc chìa khóa tam giác kia chưa?”
“Chưa.”
“Vì thế, liệu có khả năng do người thứ ba mở cửa thang máy, chứ không phải đương sự của tôi không?”
“Có.”
Chân Ý quay lại, khẩn khoản nhìn Chánh án: “Tôi đã hỏi xong.”
Trên tòa án lại có người xì xào bàn tán, các bồi thẩm viên cũng trao đổi ánh mắt với nhau. Chân Ý thầm thở phào, cô biết, những gì cô có thể làm đã ở mức tốt nhất rồi.
Giữa chừng phiên tòa nghỉ giải lao. Chân Ý thấy Thích Miễn ở ghế bị cáo như trút được gánh nặng, cảm kích lại ngượng nghịu nhìn cô. Cô nói “Kiên trì” bằng khẩu hình rồi dời mắt.
Tại ghế dự thính, thính giả đang khe khẽ trao đổi cách nghĩ, dù sao màn lập luận khi nãy của luật sư bào chữa đã đập tan những nhân chứng vật chứng của bên công tố, thực sự quá xuất sắc. Chân Ý quay đầu lại nhìn, mọi người kề đầu rỉ tai, chỉ có Ngôn Cách ánh mắt trong suốt, dường như đang nhìn cô. Anh vẫn ngồi ngay ngắn, vô cùng tuân thủ quy định tại tòa án, xem trọng tôn nghiêm của tòa án.
Bỗng dưng tâm trạng cô rất tốt, gửi tin nhắn cho anh: Siêu không? Đẳng cấp cao không? Khắc sâu ấn tượng đấy chứ?
Anh vốn ngồi thẳng lưng, một giây sau chậm rãi cúi đầu xuống, lấy chiếc điện thoại để ở chế độ im lặng trong túi áo ra, liếc nhìn một lượt rồi ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại thong dong ngồi thẳng tắp.
Anh phớt lờ cô. Chân Ý “hừ” một tiếng, lại gửi tin nhắn: Thắng vụ này anh phải mời em ăn cơm đấy nhé.
Cách hơn mười mét, Ngôn Cách lại cúi đầu liếc nhìn, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Tuy vậy ngay sau đó, anh nhắn tin trả lời cô, vẻn vẹn một chữ: Được.
Chân Ý hài lòng nắm chặt điện thoại, tuyệt lắm, tối nay coi như buổi hẹn hò đầu tiên đây!
Lúc này, Doãn Đạc đi tới, nói: “Luật sư Chân lách luật giỏi thật đấy.”
Chân Ý lắc đầu: “Không, em đang trình bày sự thật, bên công tố dùng chứng cứ chưa được suy xét như vậy mà đã muốn định tội cho người khác, như vậy mới gọi là lách luật.”
“Hy vọng lát nữa em vẫn có thể tự tin như vậy.” Anh nở nụ cười tươi rói vẫy tay, xoay người rời đi.
Dương Tư hỏi ngay: “Ý, trông công tố viên Doãn có vẻ nắm chắc cơ hội đảo ngược tình thế, chuyện gì thế này?”
Màn biện luận khi nãy của Chân Ý rất xuất sắc, không thể nào sụp đổ như lâu đài trên cát được. Cô sợ lúc ra khỏi tòa án sẽ bị các nhà báo mắng nhiếc.
Chân Ý không lên tiếng, đoán rằng Doãn Đạc chỉ tỏ vẻ thôi, hoặc là cô để sót sơ hở nào đó? Cô lập tức hồi tưởng rà soát lại, liền nghe Giang Giang nói như tâm ý tương thông: “Chị Ý, danh sách nhân chứng và vật chứng đã hoàn chỉnh rồi, không có thứ gì mới, vừa rồi lúc chị đưa ra câu hỏi, em đã ghi chép và kiểm tra ngôn từ của chị, phía chúng ta không có sơ hở đâu.”
“Tốt.” Cô véo mặt Giang Giang. “Giang Giang, không hổ là đệ tử của chị.”
Giang Giang lè lưỡi: “Xin chị Ý về sau đừng nói mấy lời phũ phàng với em nữa.”
“Chị chỉ muốn tốt cho em thôi.” Cô cười. Nói như vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, hôm nay Doãn Đạc chưa biểu hiện gì cả, như vậy không giống anh.
Tại chỗ dự thính, Ngôn Hủ ngước lên nhìn rồi cúi đầu tiếp tục chơi cửu liên hoàn[1]: “Ngôn Cách?”
[1] Cửu liên hoàn là đồ chơi dân gian Trung Quốc. Dùng kim loại tạo thành chín vòng tròn rồi móc những vòng tròn đó lên một thanh ngang hoặc một cái khung. Người chơi tháo chín vòng tròn ra, hoặc móc lên khung trở lại theo trình tự nhất định.
“Hả?”
“Anh để ý không?”
“Để ý gì?”
“Người mặc vest kia kìa.”
“… Ừ… Hơi hơi…”
“Vậy… cố gắng lên nhé.” Ngôn Hủ nói.
“…”
Tiếp tục phiên tòa, hai bên đã thẩm vấn xong xuôi, theo trình tự chỉ còn một lần đặt câu hỏi của Doãn Đạc đối với Thích Miễn. Lần này Thích Miễn không căng thẳng như lần đầu, nhưng ngược lại trong lòng Chân Ý không nhẹ nhõm như vậy.
“Anh hắt nước để dạy dỗ Tề Diệu à?”
“Đúng.”
“Có chứng cứ không?”
“Chứng cứ?”
“Chứng cứ chứng minh thứ anh giội là nước.”
“Chắc hẳn trong thùng sơn có nước.”
“Thứ này không đầy đủ.” Doãn Đạc lắc đầu, lời nói lại hết sức ôn hòa. “Ví dụ như anh có đánh đổ nước ở đâu đó bên ngoài phòng hoặc sàn hành lang trong khách sạn không? Giày của anh, quần áo của anh có bất cẩn để bị ướt không?”
Chân Ý loáng thoáng có dự cảm xấu, vừa định lên tiếng phản đối thì Thích Miễn đã khó hiểu trả lời: “Không có.”
“Ừ.” Doãn Đạc rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, hỏi: “Anh có mấy chiếc áo sơ mi giống chiếc anh mặc hôm xảy ra vụ án?”
Thích Miễn sửng sốt, nói không lưu loát: “Một, một chiếc.”
“Rất không may, đây là mẫu mới của D&G, vừa hay tôi đã điều tra một chút, anh mua hai chiếc. Nhân viên nói anh có thói quen mua hai chiếc.”
“Không phải, tôi tặng bạn rồi.”
Doãn Đạc nói ôn hòa: “Tặng ai, chúng tôi sẽ liên lạc để chứng thực.”
Sắc mặt Thích Miễn tái mét.
Chân Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô đã dặn anh ta, đừng nói dối trên tòa. Bởi vì công tố viên nhất định sẽ vặn hỏi được, còn khiến bồi thẩm đoàn có ấn tượng xấu!
“Phản đối. Câu hỏi không liên can!” Chân Ý kháng nghị.
Chánh án: “Phản đối hữu hiệu, đề nghị công tố viên mau chóng trình bày tính cần thiết của câu hỏi.”
Doãn Đạc xoay người, giọng nói vang dội: “Chúng tôi nghi ngờ bị cáo thay áo sơ mi sau khi xảy ra vụ án, vì trên áo sơ mi của bị cáo có để lại chứng cứ quan trọng!”
“Phản đối!”
“Đề nghị công tố viên đưa ra bằng chứng!”
Doãn Đạc trình lên một chiếc áo sơ mi, cổ tay áo đã cứng lại, cộng thêm một đoạn băng cho thấy hình ảnh bức tường bao khách sạn.
“Bị cáo ở một mình trong phòng tám phút, điều này khiến tôi rất băn khoăn. Tôi nghĩ, liệu bị cáo có thay quần áo không?”
Chân cô khẽ run lên. Chết tiệt, cô sơ suất điểm này.
Doãn Đạc tiếp tục: “Tôi từng đi tới phòng Thích Miễn, từ cửa sổ phòng có thể trông thấy camera giao thông ở ngã tư. Tôi tới Cục Giao thông tra tìm, bất ngờ phát hiện hôm đó camera quay được hình ảnh mấy căn phòng trong khách sạn, góc trên bên trái vừa hay là phòng Thích Miễn…”
“Phản đối!” Chân Ý đứng phắt dậy. “Công tố viên Doãn không đưa ra chứng cứ này từ trước, cũng không ghi vào danh sách chứng cứ. Tôi nghi ngờ tính hữu hiệu và hợp pháp của bằng chứng này!”
Doãn Đạc không đợi Chánh án tuyên bố đã biện luận ngay: “Bởi vì vấn đề thời gian và thủ tục, vừa nãy chúng tôi mới có được tài liệu này.”
Chánh án và bồi thẩm đoàn bàn bạc một hồi, nói: “Chúng tôi xem trước rồi quyết định có sử dụng hay không.”
Trong đoạn phim không hề có nội dung đáng khai thác, thời gian là 3 giờ 0 phút 5 giây chiều hôm vụ án phát sinh, Thích Miễn chạy đến cửa sổ kéo rèm lại, sau đó không còn gì nữa. Nhưng lời của Doãn Đạc lại khiến mọi người tưởng tượng xa xôi, “Đây là thời điểm năm mươi lăm giây sau khi giày của Thích Miễn xuất hiện trong đoạn băng quay thang máy, hắt chất lỏng vào bên trong. Tôi nghi ngờ Thích Miễn thay quần áo, vì thế chúng tôi vẫn luôn điều tra công ty bảo vệ môi trường, cuối cùng tìm thấy chiếc áo sơ mi ấy ở bãi đổ rác của quận Thanh Giang, cách nơi xảy ra vụ án 10km theo đường chim bay, giống với chiếc áo Thích Miễn mặc hôm đó, tỷ lệ sơn và xăng trên tay áo hoàn toàn phù hợp với thùng sơn vật chứng. Xin hỏi…” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn Thích Miễn chăm chú. “Anh nên giải thích thế nào đây?”
Tình thế đột ngột lật ngược, phòng xử án chợt im phăng phắc, mọi người nín thở nhìn chăm chú. Càng không thể tin chính là, Doãn Đạc lại vì một chiếc áo sơ mi mà lật tung bãi đổ rác khắp thành phố K.
Lòng Chân Ý dần chùng xuống, nhìn đăm đăm vào Thích Miễn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cô không biết có phải đã bị anh ta lừa không. Hay là Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn tìm mọi cách vu oan hãm hại. Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng. Tuy nhiên, nếu không phải, vậy tất cả những gì cô biện bạch giúp anh ta tại phiên tòa ngày hôm nay sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử luật sư.
Thích Miễn không trả lời, mà Doãn Đạc bỗng dưng khí thế ngút trời, giọng điệu nghiêm nghị, gần như khiển trách: “Thật ra anh đã đổ cả thùng sơn dễ cháy, anh đã giết Tề Diệu…”
Chân Ý: “Phản đối!”
Doãn Đạc: “Thích Miễn, anh đang nói dối!”
Thích Miễn: “Tôi không làm vậy!”
Ba tiếng cất lên cùng một lúc, vội vàng mà căm phẫn, bầu không khí như muốn nổ tung.
“Trật tự!” Chánh án gõ mạnh chiếc búa. “Đề nghị tuân thủ kỷ luật tòa án!”
Lập tức cả phòng xử án im phăng phắc, không khí như sau buổi chiến tranh, không một tiếng động, nhưng ngập ngụa khói thuốc súng, nguy cơ khắp mọi nơi. Doãn Đạc và Chân Ý đều ngậm miệng. Chánh án đã lên tiếng, ai giải thích trước người đó sẽ đụng phải họng súng.
Nhưng Thích Miễn kích động và sợ hãi, sớm đã bùng nổ: “Tôi không giết người! Các người vu oan cho tôi, các người hãm hại tôi. Bên khởi tố đổ tội cho tôi!”
Chân Ý sa sầm mặt, hận không thể bịt cái miệng ngu ngốc kia lại, cô đã dặn dò vô số lần, Chánh án đại biểu cho cơ quan công quyền, tuyệt đối không thể nói lời này trước tòa, không thì…
“Nghi phạm coi thường tòa án, giải ra khỏi phòng xử án, giam giữ giáo dục!” Sắc mặt Chánh án xanh mét, lại gõ búa.
Thích Miễn bị dẫn đi còn định kêu la, nhưng bất chợt bắt gặp ánh mắt ngăn cấm của Chân Ý liền im bặt.
Chánh án không nể nang nhìn về phía Chân Ý, khiển trách: “Luật sư Chân, về sau nhất thiết phải dạy bảo đương sự của cô biết thế nào là quy định và phép tắc tại tòa án!”
Ghế dự thính yên lặng như tờ, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô. Mặt Chân Ý đỏ như sắp rỉ máu, khom lưng cúi đầu: “Vâng ạ.”
Cô biết Ngôn Cách nhìn từ phía sau, không dám quay đầu lại, vừa ngượng vừa thẹn, chưa bao giờ nhục nhã như giờ phút này. Mắt cô mờ mịt, bắt gặp ánh mắt do dự và không đành lòng của Doãn Đạc, không hiểu sao cô cảm thấy Doãn Đạc còn có thể cho cô thêm một đòn trí mạng. Mà hôm nay, trong phiên tòa cuối cùng của đời luật sư, cô thất bại trong gang tấc như vậy.
Quả nhiên, khi Thích Miễn được dẫn lại phòng xử án, Doãn Đạc nghiêm mặt đưa ra nhân chứng cuối cùng: Thích Hành Viễn.
Thích Miễn thấp thỏm vô cùng, không rõ vì sao Thích Hành Viễn lại trở thành nhân chứng tố cáo.
Chân Ý lập tức phản đối, nhưng Doãn Đạc khăng khăng nói rằng sau lúc “đấu tranh giữa tình thân và đạo đức”, nhân chứng then chốt này mới đồng ý ra tòa làm chứng vào giây cuối cùng. Mà sau khi thảo luận, Chánh án và các thẩm phán một lần nữa đứng về phía Doãn Đạc.
Doãn Đạc hỏi Thích Hành Viễn: “Tại sao trước đó ông không muốn ra tòa làm chứng?”
“Bởi vì nó là con trai tôi.” Thích Hành Viễn ra vẻ đau khổ.
“Vì sao bây giờ ông quyết định phải ra tòa làm chứng?”
“Bởi vì việc nó làm là sai lầm nghiêm trọng, tôi bao che nó như vậy, về sau sẽ khiến nó tiếp tục phạm sai lầm, vậy sẽ là tội lỗi của tôi.” Ông ta cúi đầu, bi thương vô cùng.
Phòng xử án tĩnh lặng, tất cả đều có dự cảm, Thích Miễn cũng dự cảm được ông ta muốn nói gì, kinh ngạc trợn trừng mắt, không nói nên lời.
Doãn Đạc: “Trước đó ông nói hôm ấy ông không có mặt ở khách sạn.”
“Thật ra tôi có mặt.”
“Tại sao ông lại nói dối?”
“Bởi vì tôi không muốn làm chứng.”
“Ông cho rằng ông có thể làm chứng gì?”
“Nhân chứng.”
“Nhân chứng?” Doãn Đạc hỏi: “Ông thấy gì ư?”
“Tôi không thấy biển báo của khách sạn, đi vào cầu thang bộ, tôi…” Ông ta che mắt, giọng nói run rẩy. “Tôi nhìn thấy A Miễn dùng bật lửa đốt một tờ giấy, ném vào thang máy…”
Tất cả ồ lên. Thích Miễn bỗng dưng thảng thốt, kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng, nhiều hơn cả là nỗi bi thương và căm phẫn của đứa con bị vứt bỏ.
“Ông nói dối!” Anh ta đứng phắt dậy, gào thét khản đặc và bi thương. “Thích Hành Viễn! Ông là đồ khốn kiếp! Tôi chửi cả tổ tông nhà ông!”
Mắt anh ta đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, gần như muốn bổ nhào tới ghế nhân chứng. Phòng xử án lập tức trở lên hỗn loạn, mấy cảnh sát tại tòa án xông tới tóm lấy Thích Miễn, ghì anh ta xuống sàn. Tiếng hét tuyệt vọng phẫn uất của Thích Miễn át hết tiếng bàn tán trên tòa: “Thích Hành Viễn! Tôi chửi tổ tông nhà ông! Tôi chửi cả nhà ông!”
Cảm xúc của anh ta quá dữ dội, cảnh sát tòa án không khống chế được, lấy dùi cui điện ra quật. Anh ta cuộn mình dưới đất, co giật run rẩy, không chửi rủa được nữa, đột nhiên bật khóc hu hu, buồn thương bi thảm: “Không! Bố, bố không thể đẩy con vào chỗ chết như vậy! Con là con trai của bố, con là con trai của bố mà!”
Cảnh sát tòa án chế ngự anh ta, dẫn anh ta rời đi.
Phòng xử án hoàn toàn rối loạn, Chánh án gõ búa mấy lần mọi người mới im lặng trở lại.
Phiên tòa ầm ĩ đến mức này, sắc mặt Chánh án cực kém. Chân Ý đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Chánh án, bèn đứng dậy, vẻ mặt dứt khoát kiên quyết, chậm rãi nói: “Phía chúng tôi nghi ngờ tính hợp lý, hợp pháp và chân thực của nhân chứng và bằng chứng mới mà bên khởi tố đưa ra.”
Dưới con mắt của tất cả mọi người, cô đứng thẳng tắp, vẫn tranh thủ lợi ích cuối cùng cho Thích Miễn.
Phòng xử án lại chìm vào màn tĩnh lặng kỳ dị, Dương Tư ôm trán, Chân Ý ngốc quá, chứng cứ xác thực như vậy, cô ấy còn chống chế, thế này là dán cái nhãn “U mê cố chấp bào chữa cho hung thủ” lên người mình. Nhân dân cả nước đang nhìn, cô ấy muốn chết ư? Giang Giang cắn môi, nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng thẳng tắp hệt như người chiến sĩ của Chân Ý, có phần muốn khóc.
Tại ghế dự thính, Ngôn Hủ không chơi rubic nữa, lẳng lặng nhìn Chân Ý. Một lát sau, anh quay lại nhìn Ngôn Cách liền sững sờ. Anh thấy được tròng mắt không hề gợn sóng của Ngôn Cách mang một thứ cảm xúc rất hiếm thấy: Đau lòng.
“Dù đã có bằng chứng rõ ràng, luật sư Chân vẫn bào chữa cho tội phạm sao?”
“Luật sư Chân đặt nạn nhân ở vị trí nào?”
“Luật sư Chân làm luật sư cho nghi phạm, liệu có biết sự thật hay không?”
“Xin hỏi, cô tin rằng nghi phạm vô tội, hay biết rõ anh ta giết người nhưng vẫn muốn giúp anh ta thoát tội?”
Chân Ý đeo kính râm, vẻ mặt thờ ơ, đi vào tòa án với sự giúp đỡ của bảo vệ. Có người buông ra những lời mắng chửi thậm tệ, kích động như thể Tề Diệu là con gái hay vợ của hắn vậy. Chân Ý làm ngơ, Giang Giang đi theo Chân Ý bấy lâu đã sớm quen rồi; còn Dương Tư rất ít khi gặp phải tình huống như thế, xấu hổ đến đỏ mặt.
Phiên tòa xét xử được sắp xếp tại phòng xử án số một, lúc chờ ngoài cửa, Giang Giang đột nhiên hỏi Chân Ý: “Chị Ý, chị tin Thích Miễn à?”
“Không biết, nhưng chị chỉ có thể làm việc theo phương thức tin tưởng thôi, buộc lòng phải vậy.” Chân Ý nói lời thật lòng. Sau vụ Tống Y, cô không thể tin người ủy thác được nữa, nhưng đây là nghề nghiệp của cô.
Phía sau vang lên giọng nói mạnh mẽ trong trẻo của Doãn Đạc: “Chân Ý, cần anh cổ vũ em không?”
“Công tố viên Doãn.” Chân Ý quay đầu lại, hơi gật đầu. Sắp đối kháng trên tòa án, cô sửa cách xưng hô, không gọi anh là tiền bối nữa.
Anh nở nụ cười tươi rói: “Bào chữa vô tội, em rất dũng cảm, thử thách với khó khăn, anh đánh giá cao.”
Chân Ý cười: “Không phải dũng cảm, mà là nếu thắng phiên tòa này, em sẽ trở thành đại luật sư nổi tiếng như công tố viên Doãn năm đó. Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên không thể từ bỏ rồi.” Lời cô nói mang vẻ thực dụng, thật ra là đang cổ vũ bản thân. Đây rất có thể là phiên tòa cuối cùng cô được đứng trên cương vị luật sư.
Chín giờ sáng, phiên tòa chính thức bắt đầu.
Công tố viên và luật sư bào chữa tiến vào, tòa án im phăng phắc. Chân Ý đưa mắt về phía dãy ghế dự thính, nhìn thấy Ngôn Cách và Ngôn Hủ. Hai người vốn cao, dáng ngồi còn cực kỳ nghiêm chỉnh, nổi bật giữa đám người.
Ngôn Hủ như đứa trẻ đi nhầm chỗ, người khác đều nhìn lên, chỉ có mình anh cúi đầu, ngồi cạnh anh trai, bình thản nghịch khối rubic trong tay. Lúc Chân Ý đi vào, anh có liếc nhìn cô một lượt, nhưng sau khi phát hiện trên áo cô không có hình vẽ lại mất hứng cúi đầu.
Ngôn Cách yên lặng nhìn về phía Chân Ý, khiến lòng cô có thêm chút động lực.
Toàn thể đứng dậy, Chánh án và các thẩm phán bước vào; sau khi nhân viên có mặt đông đủ, các công tác chuẩn bị được hoàn thành, Chánh án tuyên bố mở phiên tòa. Thích Miễn được đưa đến ghế bị cáo. Chánh án trưng cầu ý kiến Thích Miễn theo quy trình, sau đó giới thiệu các thẩm phán và bồi thẩm đoàn, nói rõ quyền lợi và nghĩa vụ của đương sự, luật sư bào chữa và công tố viên, sau đó công tố viên Doãn Đạc tuyên đọc đơn khởi tố.
Phiên tòa nhanh chóng tiến vào phân đoạn công tố và bào chữa. Công tố viên Doãn tiến hành thẩm vấn Thích Miễn.
Chân Ý nhìn không chớp mắt, tim đập hơi nhanh. Cô biết Doãn Đạc rất giỏi, lần đầu đứng ở phía đối lập, không biết ai thắng ai thua.
Doãn Đạc: “Thích Miễn, anh có ý kiến gì với lời tố cáo trong đơn khởi tố không?”
“Có.” Thích Miễn có vẻ hơi kích động, vừa định giải thích rằng mình không giết người, bên tai lại vang lên lời của Chân Ý: “Có sao nói vậy, không hỏi không đáp, thà rằng nói ít, không được đáp nhiều. Cho dù tình thế có vẻ bất lợi, tuyệt đối không được nhiều lời. Bởi vì con người một khi lâm vào tình thế cấp bách sẽ nói lỡ lời.” Cô còn dặn: “Cậu hãy cố gắng kiềm chế, việc còn lại giao cho tôi!”
Thích Miễn kiềm chế im miệng.
Doãn Đạc biết Thích Miễn thuộc dạng nóng nảy, vốn chỉ chờ anh ta thốt lên: “Tôi không giết người.” thì anh sẽ bất chấp nguy cơ mớm cung mà nói: “Tôi không hỏi, anh chột dạ gì?”, để khiến anh ta gấp gáp hoảng loạn. Nhưng tình huống này không hề xuất hiện.
Câu tiếp theo: “Anh có giết Tề Diệu không?”
“Không.”
“Đổi lại cách hỏi, anh có châm lửa thiêu chết Tề Diệu không?”
Chân Ý đã từng huấn luyện Thích Miễn về vấn đề này. Lúc đó anh ta rất khinh thường, hỏi ngược lại: “Hai câu hỏi này có gì khác nhau à?”
Chân Ý bình tĩnh nói: “Nếu cậu cảm thấy mục đích của cậu là phóng hỏa, Tề Diệu chỉ bị liên lụy, như vậy hai câu hỏi này khác hẳn nhau.”
Vì thế, giờ phút này Thích Miễn không cho Doãn Đạc cơ hội cất lời, chỉ đáp ngắn gọn: “Không.”
“Khi vụ việc xảy ra, anh có đi qua hiện trường không?”
“Có.”
“Đi qua mấy lần?”
“Hai lần.”
“Lần đầu tiên đến làm gì?”
“Nghe tiếng Tề Diệu kêu cứu, tôi đi xem.”
“Hãy miêu tả tình huống lúc đó.”
“Thang máy bị kẹt bên dưới, cô ta không leo lên được nên gọi tôi cứu cô ta.” Lúc ấy Thích Miễn giễu cợt Tề Diệu, cãi nhau với cô ta. Nhưng Chân Ý không để anh ta nói, bảo rằng công tố viên sẽ níu lấy không tha, tạo cho bồi thẩm đoàn ấn tượng anh ta giết người vì tức giận.
“Anh có cứu không?”
“Lúc đầu không nghĩ như vậy.”
“Tại sao? Bởi vì anh hận cô ấy, muốn cô ấy chết sao?”
Thích Miễn chưa trả lời, Chân Ý đã kháng nghị: “Phản đối, công tố viên có lời lẽ mớm cung!”
“Phản đối hữu hiệu. Công tố viên, xin đưa ra chứng cứ liên quan.” Chánh án nói.
Doãn Đạc gật đầu, xin được phát băng ghi âm. Trong băng ghi âm, Thích Miễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tề Diệu, tao cảnh cáo mày, mày còn dám hại tao, tao sẽ giết mày!” Giọng nói quá dữ dằn, trên tòa có người bàn luận xôn xao.
“Yên lặng!”
“Công tố viên, xin hãy hỏi tiếp.”
“Thích Miễn, anh đã nói những lời này phải không?”
“Phải.” Anh ta hơi lúng túng rụt vai lại.
“Anh muốn giết Tề Diệu?”
“Không.” Anh ta kiềm chế không nhiều lời.
“Vậy tại sao anh lại nói như vậy?”
“Lời nói lúc tức giận thôi.”
“Thấy Tề Diệu bị kẹt trong thang máy, anh tạt chất lỏng dễ cháy là sơn và xăng lên người cô ấy phải không?”
“Không.”
Doãn Đạc không kinh ngạc lắm, bởi vì theo lời khai, Thích Miễn không thừa nhận mình đã giội chất lỏng dễ cháy. Anh lấy hình ảnh cắt từ băng theo dõi: “Camera quay được giày của nghi phạm, tương tự với giày thể thao sẫm màu của anh. Chúng tôi có thể hiểu, người xuất hiện trong camera và giội chất lỏng xuống thang máy là anh không?”
“Đúng là tôi.”
“Vậy tôi hỏi lại lần nữa, anh giội chất lỏng dễ cháy lên người Tề Diệu phải không?”
“Không.”
“Vậy anh giội cái gì?”
“Nước.”
“Nước?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Doãn Đạc.
“Nước, lúc ấy tôi giội nước.”
Mọi người ồ lên.
Doãn Đạc im lặng vài giây: “Tại sao anh lại hắt nước?”
“Như mọi người nghe thấy trước đó, tôi và Tề Diệu không hợp nhau, thấy cô ta bị kẹt trong thang máy, tôi muốn dạy dỗ cô ta, làm cô ta xấu mặt, nên tạt nước vào người cô ta.” Điều này quả thật đáng tin hơn chuyện cãi vã rồi châm lửa thiêu người ta.
Doãn Đạc không hỏi anh ta: Tại sao sau đó lại bốc lửa? Bởi vì anh biết, nhất định Thích Miễn sẽ trả lời theo cách Chân Ý dặn: Đây là chuyện cảnh sát nên điều tra, các vị không thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi vì không tìm được hung thủ như vậy.
Anh hỏi: “Lần thứ hai anh đến làm gì?”
“Tôi thấy đùa đủ rồi, nên tới cứu cô ta.”
“Anh tới cứu cô ấy? Kết quả thế nào?”
“Cô ta đã bắt lửa, rất đáng sợ. Tôi sợ hãi nên bỏ chạy.”
“Anh không châm lửa ư?”
“Không.”
“Tại sao anh không báo cảnh sát?”
“Tôi rất sợ, không nghĩ đến.” Lúc đầu Thích Miễn trả lời Chân Ý: “Cô ta chết chắc rồi, báo cảnh sát hay tìm đội chữa cháy cũng vô dụng.” Câu trả lời này bị Chân Ý phủ quyết: “Cậu nghĩ như vậy không sai, nhưng cậu nói như vậy là chui đầu vào rọ.”
“Thích Miễn, nhân chứng nhìn thấy anh cầm bật lửa chạy đến, anh giải thích thế nào?”
“Tôi không có.”
“Ý của anh là nhân chứng nói dối?”
“Tóm lại tôi không có.”
Doãn Đạc trầm ngâm trong chốc lát, mắt nhìn chằm chằm vào Thích Miễn như chim ưng, cuối cùng lại cười: “Tôi tạm hỏi đến đây thôi.”
Thích Miễn thở phào như trút được gánh nặng, nhưng Chân Ý lại không nhẹ nhõm chút nào. Cô biết Doãn Đạc vẫn chưa ra tay.
Tiếp theo Chân Ý hỏi Thích Miễn, cô cố gắng dẫn dắt những người có mặt tại đây đến một khả năng khác: Thứ Thích Miễn giội chính là nước, nhưng có người thứ ba nhân lúc Thích Miễn rời đi, đổ sơn và xăng lên người nạn nhân. Mà Doãn Đạc hỏi nhân chứng, lại mang đến ấn tượng là nhân chứng thành thật đáng tin, chứng cứ vô cùng xác thực. Phán đoán của mọi người chia làm hai ngả.
Chân Ý không quan tâm đến tiếng xì xào ở hàng ghế dự thính, tinh thần tập trung cao độ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, màn tranh tụng diễn ra theo thứ tự, mạch nước ngầm cuộn trào. Rất nhanh, đã đến lượt cô hỏi nhân chứng.
Nhân chứng đầu tiên là nhân viên khách sạn – Tiểu Trương. Lúc Doãn Đạc hỏi, cô ta nói rằng trước lúc thay ca nhìn thấy Thích Miễn đi ra từ khúc ngoặt.
Chân Ý: “Tại sao cô lại có ấn tượng về Thích Miễn?”
“Bởi vì bên kia khúc ngoặt không có phòng khách, cầu thang bộ đang sửa nên không ai có thể đi từ bên kia tới.”
Chân Ý mỉm cười: “Thích Miễn vừa ra ngoài cô đã trông thấy, tôi có thể hiểu rằng cô rất tận tụy, luôn chú ý đến tình hình hành lang phòng khách.”
Tiểu Trương được khen ngợi, nhẹ nhõm hẳn: “Chúng tôi luôn quan tâm tới khách hàng, xem họ có nhu cầu gì không.”
Chân Ý gật đầu, nụ cười vơi bớt: “Ba giờ đúng, cô nhìn thấy Thích Miễn trở về phòng từ khúc quanh, vậy cô có thấy trước đó bị cáo đi từ phòng đến chỗ ngoặt không?”
“Việc này…” Tiểu Trương hơi lúng túng: “Tôi, tôi nhìn thấy.”
“Nhưng trong lời khai, tôi không thấy cô cho cảnh sát biết điều này.”
“Tôi cho rằng không quan trọng.”
“Được, lúc cô nhìn thấy Thích Miễn đi tới chỗ ngoặt, tại sao cô không nhắc nhở anh ta rằng lối đó đã bị chặn?”
“Việc này…” Tiểu Trương không biết trả lời thế nào, Doãn Đạc kháng nghị: “Phản đối, câu hỏi không liên can.”
Chánh án gật đầu: “Luật sư bào chữa, xin hãy trình bày tính tương quan trong câu hỏi của cô.”
Chân Ý bảo Giang Giang trình lên sổ tay nhân viên và ảnh chụp: “Trong sổ tay có nhắc, nhân viên nên nhắc nhở khách về biển cấm và biển chỉ dẫn, như không hút thuốc, không phận sự miễn vào, hoặc như…” Cô giơ ảnh chụp góc ngoặt của khách sạn lên: “Biển nhắc nhở ở giữa cầu thang và thang máy nhân viên. Hôm đó, cầu thang bộ đang sửa.”
Chánh án bác bỏ Doãn Đạc: “Phản đối vô hiệu.”
Chân Ý quay đầu nhìn Tiểu Trương, cô ta cúi đầu.
“Lúc đầu cô nói, bởi vì không có ai đi ra từ chỗ ngoặt nên mới có ấn tượng về Thích Miễn. Nhưng cô thấy khách đi tới khúc quanh, tại sao không nhắc nhở?”
Tiểu Trương hơi bối rối, hơi thở dồn dập, vội nói: “Tôi nhớ nhầm, tôi không thấy anh ta đi tới đó, chỉ thấy anh ta đi ra.”
Chân Ý ép sát từng bước: “Nhớ nhầm ư? Liệu có khả năng cô nhớ nhầm toàn bộ, vốn dĩ không thấy anh ta đi ra không?”
Doãn Đạc: “Phản đối, suy luận không liên can!”
Chánh án: “Phản đối hữu hiệu.”
Gây ảnh hưởng đến bồi thẩm đoàn như vậy là đủ rồi. Chân Ý đổi lại câu hỏi: “Xin hỏi, sau khi thấy Thích Miễn đi ra từ bên đó, cô có qua xem không?”
“Đi đâu cơ?”
“Đến khu vực xung quanh phòng Thích Miễn, đến khúc quanh kia xem xét tình hình?”
“Không có, không có.” Tiểu Trương mơ hồ.
“Chắc chắn chứ?” Chân Ý nhấn mạnh lần nữa.
“Không, bởi vì không có chuyện gì đặc biệt cả.” Tiểu Trương hoang mang.
Chân Ý lại gật đầu: “Cô có nhớ thời gian chính xác lúc nhìn thấy Thích Miễn không?”
“Có. Ba giờ chiều.”
“Tại sao cô nhớ chính xác như vậy?”
“Bởi vì đó là thời gian tôi thay ca.”
“Theo camera theo dõi, thời gian Thích Miễn hắt chất lỏng vào thang máy là 2 giờ 59 phút 10 giây. Vì vậy, rất phù hợp với thời gian anh ta giội chất lỏng rồi rời đi.”
“Vâng. Tôi nhìn thấy anh ta vào lúc đó.”
“Ừm.” Khóe môi Chân Ý cong lên, nụ cười này khiến Tiểu Trương thấp tha thấp thỏm, cô ta không hiểu tại sao cô luật sư trông có vẻ ôn hòa dễ gần này luôn đột ngột tấn công sắc bén như vậy.
Mà câu hỏi tiếp theo của Chân Ý suýt nữa khiến cô ta hồn vía lên mây: “Sau khi Thích Miễn hắt nước, chẳng lẽ cô không nghe thấy tiếng hét của Tề Diệu ư?”
Tiểu Trương trợn to mắt.
Chân Ý đột nhiên thay đổi sắc mặt, tốc độ nói rất nhanh: “Tôi đã xem lời khai của cô, cô không nhắc đến điều này. Nếu lúc đó cô thấy Thích Miễn đi ra từ khúc quanh, sao cô không nghe thấy tiếng hét của Tề Diệu, sao không đi tới xem xét? Cô Trương, cô có nhìn thấy thật không? Hay là cô nghe thấy nhưng không tới cứu? Vậy cô không làm tròn bổn phận quá rồi…”
“Phản đối…” Doãn Đạc lên tiếng, nhưng Chân Ý không đợi quyết định của Chánh án đã cất lời mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Thật ra cô chẳng nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, bởi vì cô giao ban trước giờ, nhưng sợ bị giám sát xét hỏi, nên không thể không nói cô nhìn thấy đương sự của tôi đi ra từ khúc quanh!”
… Sắc mặt Tiểu Trương trắng bệch, không tài nào mở miệng. Câu hỏi dồn dập của Chân Ý vẫn còn vang vọng trong đại sảnh, phòng xử án yên lặng như tờ.
Dương Tư ngồi bên, cảm giác bản thân sởn cả gai ốc.
“Bên khởi tố phản đối vô hiệu.” Chánh án đẩy kính, liếc nhìn Chân Ý: “Luật sư bào chữa xin hãy tuân thủ quy định của tòa án.”
“Vâng.” Chân Ý gật đầu. “Tôi đã hỏi xong nhân chứng số một.”
“Tôi…” Tiểu Trương cuống đến độ mặt đỏ bừng, nhưng Chân Ý đã cắt đứt cơ hội lên tiếng của cô ta, cô ta bị người hướng dẫn đưa đi khỏi ghế nhân chứng.
Thứ Chân Ý muốn chính là hiệu quả này, không cần Tiểu Trương giải thích, để cho bồi thẩm đoàn nghi ngờ cô ta nói dối là đủ rồi.
Nhân chứng thứ hai là Tiểu Vương, 3 giờ 3 phút, cô ta nhìn thấy Thích Miễn kinh hoàng hốt hoảng chạy từ khúc quanh trở về phòng, không lâu sau đó lại vội vàng chạy ra khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.
Giọng nói của Chân Ý rất thản nhiên, như đang tán gẫu, cứ như cô gái hung hãn vừa nãy không phải là cô: “Lúc cảnh sát lấy lời khai, cô nói cô nhìn thấy Thích Miễn vào khoảng 3 giờ 3 phút.”
“Đúng.”
“Tại sao thời gian lại chính xác như vậy?”
“Bởi vì 3 giờ 5 phút tôi phải có mặt, nhưng tôi đến trước một hai phút, vừa hay nhìn thấy Thích Miễn chạy tới từ khúc quanh.”
“Sau đó, cô đi kiểm tra tình hình, phát hiện đám cháy nên báo cảnh sát.”
“Vâng.”
“Trong lời khai, cô còn nhìn thấy Thích Miễn bối rối chạy ra khỏi phòng, sau đó rời khách sạn?”
“Đúng vậy.”
Chân Ý ôn hòa nói tiếp: “Xin thuật lại trình tự diễn ra ba sự kiện này. Xem xét tình hình, nhìn thấy Thích Miễn chạy tới từ khúc quanh rồi chạy vào phòng, nhìn thấy Thích Miễn lao ra khỏi phòng sau đó rời khách sạn.”
Tiểu Vương trả lời nhẹ nhàng: “Nhìn thấy anh ta chạy vào phòng rồi chạy ra, sau đó tôi đi xem xét tình hình.”
Chân Ý làm như vô ý hỏi: “Tại sao cô không đi kiểm tra lúc Thích Miễn chạy vào phòng, mà phải chờ đến khi anh ta rời khỏi mới kiểm tra?”
“Tôi…” Tiểu Vương sửng sốt một lát, phản ứng cực nhanh. “Anh ta vào phòng rồi ra ngay.”
“Ừ, lúc 3 giờ 3 phút cô nhìn thấy anh ta chạy vào phòng?”
“Đúng vậy.” Tiểu Vương không hiểu tại sao cô lặp lại câu hỏi.
“Thích Miễn chạy ra khỏi phòng ngay sau đó, vội vàng hấp tấp rời đi bằng thang máy dành cho khách.”
“Đúng vậy.”
“Sau đó, cô đi xem xét tình hình, rồi báo cảnh sát.”
“Vâng.” Vừa nãy Tiểu Vương đã trả lời như vậy, không thể thay đổi đáp án.
Chân Ý đi tới cạnh bàn, cầm một tờ giấy đưa cho Tiểu Vương: “Đây là hình ảnh thang máy nhân viên và thang máy của khách, 3 giờ 2 phút 28 giây, thang máy nhân viên bốc cháy, 3 giờ 10 phút 11 giây, Thích Miễn rời đi theo lối thang máy cho khách. Khoảng cách ở giữa tầm tám phút, nhưng theo như câu trả lời của cô, cô nhìn thấy Thích Miễn chạy vào rồi chạy ra ngay.”
“Tôi…” Tiểu Vương nheo mắt nhìn rõ hình ảnh, cứng họng không nói được tiếng nào, tranh cãi: “Không phải, tôi…”
Chân Ý giơ tay lên ngăn cô ta lại: “Theo nhật ký cuộc gọi của 110, cô báo cảnh sát lúc 3 giờ 13 phút, liệu tôi có thể cho rằng, thật ra lúc 3 giờ 10 phút cô mới nhìn thấy Thích Miễn chạy ra, chứ không phải là 3 giờ 3 phút khi hỏa hoạn xảy ra không?” Bất giác, giọng cô gắt lên.
“Không phải.” Chân Ý làm Tiểu Vương sợ hãi, khiến cô ta hoảng loạn. “Không phải vậy, lúc tôi vào ca làm, đã nhìn thấy Thích Miễn chạy vào phòng, tôi thật sự nhìn thấy anh ta chạy vào rồi chạy ra. Có điều tôi không ngờ thời gian lại kéo dài như vậy.”
“Tám phút không dài lắm. Cô đang làm gì vậy? Tề Diệu bị thiêu, lúc đầu sẽ kêu la thảm thiết, sao cô không nghe thấy?”
Đầu Tiểu Vương toát mồ hôi, không lên tiếng.
Chân Ý gặng hỏi: “Cô Vương, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, lúc đó cô đang làm gì?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, tựa như cũng đang tra hỏi. Mặt Tiểu Vương tái mét, đầu cúi gằm.
Chân Ý lại cất cao giọng: “Tám phút trôi qua cực nhanh, cô không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cô đang làm gì thế?”
Cô lại lấy ra một tấm ảnh nữa, đặt vào máy chiếu: “Đây là hình ảnh bàn trực của các cô, trên thanh tác vụ có chương trình chạy video, máy lại cắm tai nghe. Xin hỏi, xem phim khi trực là tình trạng bình thường của các cô ư? Lúc ấy cô đang xem phim, quá mải mê nên không kịp đứng dậy xem xét tình hình sao?”
Lời chất vấn nghiêm nghị của cô rung động bên tai mỗi người trong tòa án, bất chợt phòng xử án im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, rồi thoắt cái trở nên ồn ào huyên náo.
“…” Tiểu Vương đứng ngồi không yên. “Tôi thật sự đã nhìn thấy Thích Miễn…”
“Cô Vương, trả lời câu hỏi của tôi là được, không cần suy rộng ra đâu.” Chân Ý nghiêm khắc ngắt lời cô ta, cũng cắt đứt mấy lời xì xầm. Phòng xử án phút chốc im phăng phắc, không khí căng như dây đàn.
Tiểu Vương im miệng, không lên tiếng.
“Cô Vương, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi!” Chân Ý hùng hùng hổ hổ, hai tay nắm lấy bục nhân chứng trước mặt Tiểu Vương. “Lúc đó, có phải cô đang đeo tai nghe xem phim không?”
“Phản đối! Câu hỏi mớm cung!” Doãn Đạc đứng dậy.
Chánh án nói: “Phản đối vô hiệu, mời nhân chứng trả lời câu hỏi của luật sư bào chữa.”
“Không…”
Tiểu Vương vừa mở miệng, Chân Ý đã lớn tiếng nhắc nhở: “Nhân viên kỹ thuật có thể phân tích máy tính cô hoạt động như thế nào trong thời gian đó. Cô Vương, cô muốn ngụy tạo chứng cứ sao?”
Tiểu Vương không thể nói dối, xấu hổ cúi đầu: “Vâng.”
Phòng xử án xôn xao cả lên, Chân Ý thừa cơ hỏi tiếp: “Tôi có thể cho rằng thật ra cô không nhìn thấy Thích Miễn không?”
“Không, tôi nhìn thấy!” Tiểu Vương nóng vội. “Mặc dù tôi không đi tới đó ngay lập tức, nhưng tôi thật sự nhìn thấy anh ta chạy tới từ khúc quanh!”
Doãn Đạc: “Phản đối, suy luận không liên can!”
Chánh án đưa mắt nhìn Chân Ý: “Phản đối hữu hiệu, mời luật sư bào chữa đưa ra câu hỏi có căn cứ.”
“Vâng.” Bỗng chốc, Chân Ý trở nên lịch sự, hỏi thêm một câu: “Cô nhìn thấy Thích Miễn cầm bật lửa?”
“Đúng vậy.” Tiểu Vương ngồi thẳng người, rất chắc chắn, vội nói: “Tôi nhìn thấy Thích Miễn lúc 3 giờ 3 phút và 3 giờ 10 phút, không nói dối. Bởi vì tôi đang xem phim, nên mới biết thời gian chính xác…”
“Tôi nói rồi, trả lời câu hỏi là được, đừng suy rộng ra.” Chân Ý quan sát vẻ mặt cô ta, biết cô ta nói thật, không thể bới móc thêm về phương diện này nữa, hỏi nhiều ngược lại còn khiến thẩm phán cho rằng: Mặc dù cô ta nói dối, nhưng phương diện này lại nói thật.
Giọng cô quá hung dữ, Tiểu Vương lặng lẽ rụt người lại.
Chân Ý hỏi lại: “Cô nhìn thấy Thích Miễn cầm bật lửa?”
“Vâng.”
“Xin hãy miêu tả.”
“Kim loại, hình chữ nhật.”
Chân Ý gật đầu: “Cô là nhân viên của khách sạn, thi thoảng có nhìn thấy khách dùng bật lửa không?”
“Có.”
“Bình thường khách ra vào khách sạn cô dùng loại bật lửa nào?”
“Đều là loại đắt đỏ.”
Chân Ý mỉm cười: “Phần lớn là kim loại, hình chữ nhật.”
Tiểu Vương sửng sốt, hạ giọng: “… Vâng.”
“Vậy có khả năng, thật ra cô không nhìn thấy bật lửa, nhưng bởi vì tư duy theo quán tính, nên cô cho rằng cô nhìn thấy không?”
“Không phải.” Tiểu Vương cất giọng chói tai.
“Phản đối!”
Chân Ý im lặng một lát, đổi câu hỏi: “Cô Vương, vừa nãy lúc tôi cho cô xem bằng chứng, cô nheo mắt vài lần. Xin hỏi, có phải cô bị cận thị nhẹ không?”
“Vâng.” Tiểu Vương hơi cụp mắt xuống.
Chân Ý nhìn ra, hiểu ngay tức khắc: “Lúc cô đang xem phim ở khoảng cách gần, lại nhìn Thích Miễn ở khoảng cách xa, cô có thể thấy rõ bật lửa trong tay anh ta không?”
Không đợi Tiểu Vương trả lời, Doãn Đạc đã kháng nghị: “Phản đối!”
Mà gần như đồng thời, Chân Ý xoay người nhìn Chánh án, cúi người: “Tôi đã hỏi xong nhân chứng thứ hai.”
Ghế dự thính bàn tán xôn xao.
“Trật tự!”
Tiểu Vương lo lắng rời khỏi phòng xử án.
Lúc trở về vị trí, Chân Ý liếc mắt nhìn Doãn Đạc, anh không hề sốt ruột, giơ ngón cái với cô, dáng vẻ thong dong tự tin.
Ở ghế dự thính, Ngôn Cách vẫn mang dáng vẻ không hề hứng thú cũng chẳng chán ngắt; Ngôn Hủ cúi đầu chơi rubic của mình. Chân Ý thấy anh vài giây đã xoay rubic về đúng màu, vài giây sau lại đảo lộn, như thể người máy. Tự đùa tự vui, không hề buồn chán.
Tiếp theo là thẩm vấn nhân viên giám định, trong vụ án này chính là nhân viên pháp chứng. Hỏi những người này đơn giản hơn nhân chứng, vì họ chỉ trình bày sự thật. Lần này, người đại diện cho cơ quan công quyền làm giám định là một cảnh sát họ Trần.
“Cảnh sát Trần, hiện tại vật chứng đưa ra tố cáo đương sự của tôi gồm có dấu chân, dấu vân tay trên thùng sơn và dấu vân tay trên bật lửa, đúng không?”
“Đúng.”
“Đối với dấu chân và dấu vân tay trên thùng sơn, đương sự của tôi đã đưa ra lời giải thích. Xin hỏi, cảnh sát có phát hiện ra dấu chân của người khác trên sàn nhà không?”
“Có những dấu giày như của nhân viên khách sạn, chúng tôi đã loại bỏ.”
Chân Ý đưa ra trọng điểm: “Như vậy, không chỉ có dấu chân của đương sự tôi?”
“Đúng.”
“Thế còn thùng sơn ở hiện trường vụ án, trên đó chỉ có dấu vân tay của đương sự tôi phải không?”
“Phải.”
“Xin hỏi các anh đã kiểm tra xem thùng sơn kia có từng chứa nước chưa?”
“Điều đó thì chưa.”
“Trên đó chỉ có dấu vân tay của đương sự tôi, điều này có tuyệt đối chứng tỏ chỉ có đương sự tôi từng cầm thùng sơn không?” Chân Ý nhấn mạnh hai chữ “tuyệt đối”.
Cảnh sát Trần ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Xét trên ý nghĩa nghiêm ngặt thì không thể.”
“Tại sao?” Chân Ý biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì nếu người khác đeo găng tay sẽ không để lại dấu vân tay.” Mượn miệng của người thuộc cơ quan công quyền nói ra lời này sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.
Chân Ý rất hài lòng, hỏi: “Tôi có thể giả thiết rằng, nếu đương sự tôi cầm thùng sơn hắt nước, rồi có ai đó đeo găng tay cầm thùng hắt hỗn hợp sơn và xăng, cũng sẽ để lại tình trạng khiến người ta cho rằng đương sự tôi giội chất lỏng dễ cháy hay không?”
“Có thể nói như vậy.”
“Về dấu vân tay trên bật lửa, đó vốn là bật lửa của đương sự tôi, thật ra không thể dùng làm vật chứng phải không?”
“Phải.”
“Và còn giếng thang máy, bởi vì thang máy bị kẹt bên dưới, có thể dễ dàng leo lên nóc cabin. Sơn và chất lỏng dễ cháy trong cabin đã bị đốt cháy hết, có thể phán đoán rốt cuộc nó được hắt vào hay đổ vào không?”
“Đổ vào?” Người giám định nghi ngờ.
“Nếu thứ đương sự tôi giội là nước, sau khi anh ta đi, có người leo lên nóc cabin, mở cửa thoát hiểm rồi từ bên trên đổ chất cháy được vào theo vách cabin để tránh camera. Có thể loại trừ khả năng này không?”
“Không thể.”
Chân Ý mỉm cười, đưa lên một tấm ảnh: “Bức ảnh cho thấy khóa tam giác không nằm ở vị trí cũ, tôi có thể hiểu là nhân viên đứng ngoài dùng chìa khóa mở cửa thang máy không?”
“Có thể.”
“Xin hỏi các anh đã tìm ra chiếc chìa khóa tam giác kia chưa?”
“Chưa.”
“Vì thế, liệu có khả năng do người thứ ba mở cửa thang máy, chứ không phải đương sự của tôi không?”
“Có.”
Chân Ý quay lại, khẩn khoản nhìn Chánh án: “Tôi đã hỏi xong.”
Trên tòa án lại có người xì xào bàn tán, các bồi thẩm viên cũng trao đổi ánh mắt với nhau. Chân Ý thầm thở phào, cô biết, những gì cô có thể làm đã ở mức tốt nhất rồi.
Giữa chừng phiên tòa nghỉ giải lao. Chân Ý thấy Thích Miễn ở ghế bị cáo như trút được gánh nặng, cảm kích lại ngượng nghịu nhìn cô. Cô nói “Kiên trì” bằng khẩu hình rồi dời mắt.
Tại ghế dự thính, thính giả đang khe khẽ trao đổi cách nghĩ, dù sao màn lập luận khi nãy của luật sư bào chữa đã đập tan những nhân chứng vật chứng của bên công tố, thực sự quá xuất sắc. Chân Ý quay đầu lại nhìn, mọi người kề đầu rỉ tai, chỉ có Ngôn Cách ánh mắt trong suốt, dường như đang nhìn cô. Anh vẫn ngồi ngay ngắn, vô cùng tuân thủ quy định tại tòa án, xem trọng tôn nghiêm của tòa án.
Bỗng dưng tâm trạng cô rất tốt, gửi tin nhắn cho anh: Siêu không? Đẳng cấp cao không? Khắc sâu ấn tượng đấy chứ?
Anh vốn ngồi thẳng lưng, một giây sau chậm rãi cúi đầu xuống, lấy chiếc điện thoại để ở chế độ im lặng trong túi áo ra, liếc nhìn một lượt rồi ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại thong dong ngồi thẳng tắp.
Anh phớt lờ cô. Chân Ý “hừ” một tiếng, lại gửi tin nhắn: Thắng vụ này anh phải mời em ăn cơm đấy nhé.
Cách hơn mười mét, Ngôn Cách lại cúi đầu liếc nhìn, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Tuy vậy ngay sau đó, anh nhắn tin trả lời cô, vẻn vẹn một chữ: Được.
Chân Ý hài lòng nắm chặt điện thoại, tuyệt lắm, tối nay coi như buổi hẹn hò đầu tiên đây!
Lúc này, Doãn Đạc đi tới, nói: “Luật sư Chân lách luật giỏi thật đấy.”
Chân Ý lắc đầu: “Không, em đang trình bày sự thật, bên công tố dùng chứng cứ chưa được suy xét như vậy mà đã muốn định tội cho người khác, như vậy mới gọi là lách luật.”
“Hy vọng lát nữa em vẫn có thể tự tin như vậy.” Anh nở nụ cười tươi rói vẫy tay, xoay người rời đi.
Dương Tư hỏi ngay: “Ý, trông công tố viên Doãn có vẻ nắm chắc cơ hội đảo ngược tình thế, chuyện gì thế này?”
Màn biện luận khi nãy của Chân Ý rất xuất sắc, không thể nào sụp đổ như lâu đài trên cát được. Cô sợ lúc ra khỏi tòa án sẽ bị các nhà báo mắng nhiếc.
Chân Ý không lên tiếng, đoán rằng Doãn Đạc chỉ tỏ vẻ thôi, hoặc là cô để sót sơ hở nào đó? Cô lập tức hồi tưởng rà soát lại, liền nghe Giang Giang nói như tâm ý tương thông: “Chị Ý, danh sách nhân chứng và vật chứng đã hoàn chỉnh rồi, không có thứ gì mới, vừa rồi lúc chị đưa ra câu hỏi, em đã ghi chép và kiểm tra ngôn từ của chị, phía chúng ta không có sơ hở đâu.”
“Tốt.” Cô véo mặt Giang Giang. “Giang Giang, không hổ là đệ tử của chị.”
Giang Giang lè lưỡi: “Xin chị Ý về sau đừng nói mấy lời phũ phàng với em nữa.”
“Chị chỉ muốn tốt cho em thôi.” Cô cười. Nói như vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, hôm nay Doãn Đạc chưa biểu hiện gì cả, như vậy không giống anh.
Tại chỗ dự thính, Ngôn Hủ ngước lên nhìn rồi cúi đầu tiếp tục chơi cửu liên hoàn[1]: “Ngôn Cách?”
[1] Cửu liên hoàn là đồ chơi dân gian Trung Quốc. Dùng kim loại tạo thành chín vòng tròn rồi móc những vòng tròn đó lên một thanh ngang hoặc một cái khung. Người chơi tháo chín vòng tròn ra, hoặc móc lên khung trở lại theo trình tự nhất định.
“Hả?”
“Anh để ý không?”
“Để ý gì?”
“Người mặc vest kia kìa.”
“… Ừ… Hơi hơi…”
“Vậy… cố gắng lên nhé.” Ngôn Hủ nói.
“…”
Tiếp tục phiên tòa, hai bên đã thẩm vấn xong xuôi, theo trình tự chỉ còn một lần đặt câu hỏi của Doãn Đạc đối với Thích Miễn. Lần này Thích Miễn không căng thẳng như lần đầu, nhưng ngược lại trong lòng Chân Ý không nhẹ nhõm như vậy.
“Anh hắt nước để dạy dỗ Tề Diệu à?”
“Đúng.”
“Có chứng cứ không?”
“Chứng cứ?”
“Chứng cứ chứng minh thứ anh giội là nước.”
“Chắc hẳn trong thùng sơn có nước.”
“Thứ này không đầy đủ.” Doãn Đạc lắc đầu, lời nói lại hết sức ôn hòa. “Ví dụ như anh có đánh đổ nước ở đâu đó bên ngoài phòng hoặc sàn hành lang trong khách sạn không? Giày của anh, quần áo của anh có bất cẩn để bị ướt không?”
Chân Ý loáng thoáng có dự cảm xấu, vừa định lên tiếng phản đối thì Thích Miễn đã khó hiểu trả lời: “Không có.”
“Ừ.” Doãn Đạc rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, hỏi: “Anh có mấy chiếc áo sơ mi giống chiếc anh mặc hôm xảy ra vụ án?”
Thích Miễn sửng sốt, nói không lưu loát: “Một, một chiếc.”
“Rất không may, đây là mẫu mới của D&G, vừa hay tôi đã điều tra một chút, anh mua hai chiếc. Nhân viên nói anh có thói quen mua hai chiếc.”
“Không phải, tôi tặng bạn rồi.”
Doãn Đạc nói ôn hòa: “Tặng ai, chúng tôi sẽ liên lạc để chứng thực.”
Sắc mặt Thích Miễn tái mét.
Chân Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô đã dặn anh ta, đừng nói dối trên tòa. Bởi vì công tố viên nhất định sẽ vặn hỏi được, còn khiến bồi thẩm đoàn có ấn tượng xấu!
“Phản đối. Câu hỏi không liên can!” Chân Ý kháng nghị.
Chánh án: “Phản đối hữu hiệu, đề nghị công tố viên mau chóng trình bày tính cần thiết của câu hỏi.”
Doãn Đạc xoay người, giọng nói vang dội: “Chúng tôi nghi ngờ bị cáo thay áo sơ mi sau khi xảy ra vụ án, vì trên áo sơ mi của bị cáo có để lại chứng cứ quan trọng!”
“Phản đối!”
“Đề nghị công tố viên đưa ra bằng chứng!”
Doãn Đạc trình lên một chiếc áo sơ mi, cổ tay áo đã cứng lại, cộng thêm một đoạn băng cho thấy hình ảnh bức tường bao khách sạn.
“Bị cáo ở một mình trong phòng tám phút, điều này khiến tôi rất băn khoăn. Tôi nghĩ, liệu bị cáo có thay quần áo không?”
Chân cô khẽ run lên. Chết tiệt, cô sơ suất điểm này.
Doãn Đạc tiếp tục: “Tôi từng đi tới phòng Thích Miễn, từ cửa sổ phòng có thể trông thấy camera giao thông ở ngã tư. Tôi tới Cục Giao thông tra tìm, bất ngờ phát hiện hôm đó camera quay được hình ảnh mấy căn phòng trong khách sạn, góc trên bên trái vừa hay là phòng Thích Miễn…”
“Phản đối!” Chân Ý đứng phắt dậy. “Công tố viên Doãn không đưa ra chứng cứ này từ trước, cũng không ghi vào danh sách chứng cứ. Tôi nghi ngờ tính hữu hiệu và hợp pháp của bằng chứng này!”
Doãn Đạc không đợi Chánh án tuyên bố đã biện luận ngay: “Bởi vì vấn đề thời gian và thủ tục, vừa nãy chúng tôi mới có được tài liệu này.”
Chánh án và bồi thẩm đoàn bàn bạc một hồi, nói: “Chúng tôi xem trước rồi quyết định có sử dụng hay không.”
Trong đoạn phim không hề có nội dung đáng khai thác, thời gian là 3 giờ 0 phút 5 giây chiều hôm vụ án phát sinh, Thích Miễn chạy đến cửa sổ kéo rèm lại, sau đó không còn gì nữa. Nhưng lời của Doãn Đạc lại khiến mọi người tưởng tượng xa xôi, “Đây là thời điểm năm mươi lăm giây sau khi giày của Thích Miễn xuất hiện trong đoạn băng quay thang máy, hắt chất lỏng vào bên trong. Tôi nghi ngờ Thích Miễn thay quần áo, vì thế chúng tôi vẫn luôn điều tra công ty bảo vệ môi trường, cuối cùng tìm thấy chiếc áo sơ mi ấy ở bãi đổ rác của quận Thanh Giang, cách nơi xảy ra vụ án 10km theo đường chim bay, giống với chiếc áo Thích Miễn mặc hôm đó, tỷ lệ sơn và xăng trên tay áo hoàn toàn phù hợp với thùng sơn vật chứng. Xin hỏi…” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn Thích Miễn chăm chú. “Anh nên giải thích thế nào đây?”
Tình thế đột ngột lật ngược, phòng xử án chợt im phăng phắc, mọi người nín thở nhìn chăm chú. Càng không thể tin chính là, Doãn Đạc lại vì một chiếc áo sơ mi mà lật tung bãi đổ rác khắp thành phố K.
Lòng Chân Ý dần chùng xuống, nhìn đăm đăm vào Thích Miễn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cô không biết có phải đã bị anh ta lừa không. Hay là Thôi Phỉ, Thích Hành Viễn tìm mọi cách vu oan hãm hại. Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng. Tuy nhiên, nếu không phải, vậy tất cả những gì cô biện bạch giúp anh ta tại phiên tòa ngày hôm nay sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử luật sư.
Thích Miễn không trả lời, mà Doãn Đạc bỗng dưng khí thế ngút trời, giọng điệu nghiêm nghị, gần như khiển trách: “Thật ra anh đã đổ cả thùng sơn dễ cháy, anh đã giết Tề Diệu…”
Chân Ý: “Phản đối!”
Doãn Đạc: “Thích Miễn, anh đang nói dối!”
Thích Miễn: “Tôi không làm vậy!”
Ba tiếng cất lên cùng một lúc, vội vàng mà căm phẫn, bầu không khí như muốn nổ tung.
“Trật tự!” Chánh án gõ mạnh chiếc búa. “Đề nghị tuân thủ kỷ luật tòa án!”
Lập tức cả phòng xử án im phăng phắc, không khí như sau buổi chiến tranh, không một tiếng động, nhưng ngập ngụa khói thuốc súng, nguy cơ khắp mọi nơi. Doãn Đạc và Chân Ý đều ngậm miệng. Chánh án đã lên tiếng, ai giải thích trước người đó sẽ đụng phải họng súng.
Nhưng Thích Miễn kích động và sợ hãi, sớm đã bùng nổ: “Tôi không giết người! Các người vu oan cho tôi, các người hãm hại tôi. Bên khởi tố đổ tội cho tôi!”
Chân Ý sa sầm mặt, hận không thể bịt cái miệng ngu ngốc kia lại, cô đã dặn dò vô số lần, Chánh án đại biểu cho cơ quan công quyền, tuyệt đối không thể nói lời này trước tòa, không thì…
“Nghi phạm coi thường tòa án, giải ra khỏi phòng xử án, giam giữ giáo dục!” Sắc mặt Chánh án xanh mét, lại gõ búa.
Thích Miễn bị dẫn đi còn định kêu la, nhưng bất chợt bắt gặp ánh mắt ngăn cấm của Chân Ý liền im bặt.
Chánh án không nể nang nhìn về phía Chân Ý, khiển trách: “Luật sư Chân, về sau nhất thiết phải dạy bảo đương sự của cô biết thế nào là quy định và phép tắc tại tòa án!”
Ghế dự thính yên lặng như tờ, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô. Mặt Chân Ý đỏ như sắp rỉ máu, khom lưng cúi đầu: “Vâng ạ.”
Cô biết Ngôn Cách nhìn từ phía sau, không dám quay đầu lại, vừa ngượng vừa thẹn, chưa bao giờ nhục nhã như giờ phút này. Mắt cô mờ mịt, bắt gặp ánh mắt do dự và không đành lòng của Doãn Đạc, không hiểu sao cô cảm thấy Doãn Đạc còn có thể cho cô thêm một đòn trí mạng. Mà hôm nay, trong phiên tòa cuối cùng của đời luật sư, cô thất bại trong gang tấc như vậy.
Quả nhiên, khi Thích Miễn được dẫn lại phòng xử án, Doãn Đạc nghiêm mặt đưa ra nhân chứng cuối cùng: Thích Hành Viễn.
Thích Miễn thấp thỏm vô cùng, không rõ vì sao Thích Hành Viễn lại trở thành nhân chứng tố cáo.
Chân Ý lập tức phản đối, nhưng Doãn Đạc khăng khăng nói rằng sau lúc “đấu tranh giữa tình thân và đạo đức”, nhân chứng then chốt này mới đồng ý ra tòa làm chứng vào giây cuối cùng. Mà sau khi thảo luận, Chánh án và các thẩm phán một lần nữa đứng về phía Doãn Đạc.
Doãn Đạc hỏi Thích Hành Viễn: “Tại sao trước đó ông không muốn ra tòa làm chứng?”
“Bởi vì nó là con trai tôi.” Thích Hành Viễn ra vẻ đau khổ.
“Vì sao bây giờ ông quyết định phải ra tòa làm chứng?”
“Bởi vì việc nó làm là sai lầm nghiêm trọng, tôi bao che nó như vậy, về sau sẽ khiến nó tiếp tục phạm sai lầm, vậy sẽ là tội lỗi của tôi.” Ông ta cúi đầu, bi thương vô cùng.
Phòng xử án tĩnh lặng, tất cả đều có dự cảm, Thích Miễn cũng dự cảm được ông ta muốn nói gì, kinh ngạc trợn trừng mắt, không nói nên lời.
Doãn Đạc: “Trước đó ông nói hôm ấy ông không có mặt ở khách sạn.”
“Thật ra tôi có mặt.”
“Tại sao ông lại nói dối?”
“Bởi vì tôi không muốn làm chứng.”
“Ông cho rằng ông có thể làm chứng gì?”
“Nhân chứng.”
“Nhân chứng?” Doãn Đạc hỏi: “Ông thấy gì ư?”
“Tôi không thấy biển báo của khách sạn, đi vào cầu thang bộ, tôi…” Ông ta che mắt, giọng nói run rẩy. “Tôi nhìn thấy A Miễn dùng bật lửa đốt một tờ giấy, ném vào thang máy…”
Tất cả ồ lên. Thích Miễn bỗng dưng thảng thốt, kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng, nhiều hơn cả là nỗi bi thương và căm phẫn của đứa con bị vứt bỏ.
“Ông nói dối!” Anh ta đứng phắt dậy, gào thét khản đặc và bi thương. “Thích Hành Viễn! Ông là đồ khốn kiếp! Tôi chửi cả tổ tông nhà ông!”
Mắt anh ta đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, gần như muốn bổ nhào tới ghế nhân chứng. Phòng xử án lập tức trở lên hỗn loạn, mấy cảnh sát tại tòa án xông tới tóm lấy Thích Miễn, ghì anh ta xuống sàn. Tiếng hét tuyệt vọng phẫn uất của Thích Miễn át hết tiếng bàn tán trên tòa: “Thích Hành Viễn! Tôi chửi tổ tông nhà ông! Tôi chửi cả nhà ông!”
Cảm xúc của anh ta quá dữ dội, cảnh sát tòa án không khống chế được, lấy dùi cui điện ra quật. Anh ta cuộn mình dưới đất, co giật run rẩy, không chửi rủa được nữa, đột nhiên bật khóc hu hu, buồn thương bi thảm: “Không! Bố, bố không thể đẩy con vào chỗ chết như vậy! Con là con trai của bố, con là con trai của bố mà!”
Cảnh sát tòa án chế ngự anh ta, dẫn anh ta rời đi.
Phòng xử án hoàn toàn rối loạn, Chánh án gõ búa mấy lần mọi người mới im lặng trở lại.
Phiên tòa ầm ĩ đến mức này, sắc mặt Chánh án cực kém. Chân Ý đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Chánh án, bèn đứng dậy, vẻ mặt dứt khoát kiên quyết, chậm rãi nói: “Phía chúng tôi nghi ngờ tính hợp lý, hợp pháp và chân thực của nhân chứng và bằng chứng mới mà bên khởi tố đưa ra.”
Dưới con mắt của tất cả mọi người, cô đứng thẳng tắp, vẫn tranh thủ lợi ích cuối cùng cho Thích Miễn.
Phòng xử án lại chìm vào màn tĩnh lặng kỳ dị, Dương Tư ôm trán, Chân Ý ngốc quá, chứng cứ xác thực như vậy, cô ấy còn chống chế, thế này là dán cái nhãn “U mê cố chấp bào chữa cho hung thủ” lên người mình. Nhân dân cả nước đang nhìn, cô ấy muốn chết ư? Giang Giang cắn môi, nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng thẳng tắp hệt như người chiến sĩ của Chân Ý, có phần muốn khóc.
Tại ghế dự thính, Ngôn Hủ không chơi rubic nữa, lẳng lặng nhìn Chân Ý. Một lát sau, anh quay lại nhìn Ngôn Cách liền sững sờ. Anh thấy được tròng mắt không hề gợn sóng của Ngôn Cách mang một thứ cảm xúc rất hiếm thấy: Đau lòng.
Bình luận facebook