-
Chương 13-3
Rời khỏi tòa án, Tư Côi và đồng nghiệp của cô đều chờ ở hành lang. Thấy Chân Ý ra ngoài, Tư Côi giàn giụa nước mắt nhào tới ôm chặt Chân Ý, nước mắt chảy ròng ròng: “Chân Ý, cảm ơn, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã giúp Lâm Hàm nhắm mắt!”
Đồng nghiệp của Lâm Hàm, những người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị, không cầm được làn nước ngân ngấn trong đôi mắt.
Tư Côi khóc xong, buông Chân Ý ra, gạt lệ, hắng giọng hô: “Chào!”
Mười mấy người cảnh sát giậm gót chân, đồng loạt đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội. Họ đứng thẳng lưng, cánh tay vươn thẳng, đôi mắt rưng rưng kiên cường và cương nghị. Không chỉ kính trọng Chân Ý, họ càng kính trọng người chiến hữu đã hi sinh. Lồng ngực Chân Ý chấn động, cảm xúc được gột rửa, há miệng nhưng không biết nói sao. Cuối cùng cô cúi gập người 90 độ trước họ.
Tư Côi đứng thẳng, khóc không thành tiếng. Biện Khiêm ôm chặt cô. Anh ngẩng đầu nhìn Chân Ý, hốc mắt hoen đỏ, nói: “Chân Ý, em làm tốt lắm.”
Chân Ý lắc đầu, nói khẽ: “Em nên cảm ơn anh.”
Cônghe Doãn Đạc nói Biện Khiêm đã chủ động viết thư cho Sở Tư pháp đề cử cô. Sự giúp đỡ tận tình của anh đã giúp cô trở nên nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn. Bởi vì có khởi đầu tốt đẹp nên con đường của cô mới êm ả như thế, lần này mới thành công như thế. Cũng nhờ anh động viên và giúp cô lấy lại giấy phép, cô mới có thể bắt đầu trở lại.
Chân Ý rời khỏi tòa án theo cửa sau, không tiếp nhận bất cứ lời mời phỏng vấn nào của giới truyền thông. Sau khi nghỉ lại ở khách sạn Hilton gần tòa án, cô đối chiếu lời khai với An Dao và Ngôn Cách. Vụ án An Dao gây thương tích cho người khác đã giải quyết xong từ hai ngày trước. Nhà họ Ngôn mời luật sư rất giỏi cho cô ấy nên cuối cùng được phán là gây thương tích do tự vệ, phóng thích vô tội. Tiếp theo là phiên tòa xét xử Ngôn Hủ, Chân Ý sẽ mời cô ấy ra tòa làm chứng. Trước đó, An Dao biểu hiện trước tòa khá tốt, Chân Ý hoàn toàn yên tâm với cô ấy. Chân Ý theo Ngôn Cách lên tầng. “Anh muốn nghỉ ngơi trước hay nằm đối chiếu lời khai?”
Cô vừa vào phòng đã treo biển “Xin đừng làm phiền” lên cửa, bước nhanh tới kéo sofa đến trước cửa sổ sát đất rồi kéo tấm rèm mỏng màu trắng lại. Ánh mặt trời mông lung, căn phòng ngập tràn những tia sáng ấm áp chứ không chói chang.
“Không cần.” Ngôn Cách đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài qua lớp lụa trắng rồi quay đầu nhìn cô. Cô đã ngồi xuống, nhanh chóng chỉnh sửa lại tài liệu, chủ yếu là lời khai của anh. Ngôn Cách thầm nghĩ, thật ra chứng cứ của cô đã đầy đủ, nhất định sẽ chiến thắng vụ án của Ngôn Hủ. Nhưng không hiểu vì sao cô lại căng thẳng đến vậy. Bàn tay bé nhỏ cầm bút hơi run. Còn đang mải nhìn, anh nghe cô gọi: “Ngôn Cách, anh lại đây.”
Anh đi hai bước, đứng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn giấy trắng chữ đen trên bàn. Cô ngồi, anh đứng. Ngón tay cô và chiếc bút đều linh hoạt như múa trên tờ giấy, tốc độ nói rất nhanh, có thể nghe thấy nỗi thấp thỏm: “Nói chỗ này phải chú ý ngữ điệu, nói chỗ này phải chú ý tốc độ…”
Anh làm gì có vấn đề ở ngữ điệu hay tốc độ nói, nhưng bất cứ việc gì cô dặn dò đến tai anh đều trở thành từng lời hứa hẹn chân thành: “Ừ.”, “Ừ.”
Mỗi một câu cô đều ngẩng đầu liếc nhìn anh. Dưới ánh mặt trời dịu êm, đường cong nơi sống mũi anh hoàn mỹ vô cùng, như một bức tượng điêu khắc. Khuôn mặt thanh tú mà tái nhợt rất tập trung, có thể thấy anh đang chăm chú nghe từng câu cô nói.
Ánh mặt trời chếch choáng, cách lớp lụa mỏng, con phố phồn hoa dưới tòa nhà cao tầng như chìm đưới đáy nước, tiếng ồn ã trở nên mông lung. Trong một mét ánh dương này, chỉ có giọng nói nhanh nhẹn và trong trẻo của cô: “Ngôn Cách, anh nhớ nhé, lúc làm chứng đừng luống cuống.”
“Chú ý đừng căng thẳng.”
“Nếu đối phương hỏi vấn đề bất ngờ, đừng hoảng loạn.”
“Luống cuống”, “căng thẳng”, “hoảng loạn”, những từ này rất thích hợp với “Ngôn Cách”. Anh ung dung phối hợp lắng nghe, chỉ nói câu: “Ừ, biết rồi.” Anh dùng chất giọng vừa như đồ sứ vừa như ánh mặt trời biếng nhác, chuyên tâm chờ đợi được trả lời. Trái lại, cô chợt quên mất từ ngữ, không biết phải dặn dò gì thêm. Cô vội vàng lật trang giấy loạt soạt, vừa giở tài liệu vừa nhẹ nhàng hít thở, nhưng chân thì vẫn đang run rẩy.
Anh cúi đầu nhìn cô, cuối cùng hỏi: “Chân Ý, em đang lo lắng gì vậy?”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi mơ màng, một lát sau lại cúi đầu, vén làn tóc rơi bên tai, giọng vừa khẽ vừa nhỏ: “Em sợ họ ức hiếp anh.”
Trong khoảnh khắc, thế giới chợt tĩnh lặng. Ngôn Cách nhìn cô vài giây mới khẽ nói: “Chân Ý, anh không yếu ớt như vậy.”
“Em biết, nhưng…” Âm cuối im bặt, cô không nói tiếp.
“Em phải tin anh, Chân Ý.”
Cô “ừ” một tiếng. Không phải cô không tin khả năng của anh, nhưng trên tòa khó tránh khỏi việc bị đào bới những chi tiết vụn vặt, cộng thêm nhiều người dõi mắt theo như vậy, cô e với tính cách vốn có anh sẽ thấy không thoải mái.
Anh đút tay vào túi, quay người đứng thẳng, hỏi tiếp: “Họ có nhanh mồm nhanh miệng như em không?”
“Khác nhau mà.” Chân Ý bặm môi, hơi tủi thân, còn có phần bá đạo, “Em nói được nhưng người khác thì không.”
“… Phải… Em nói được còn người khác thì không.” Anh nhìn bầu trời màu xanh nhạt ngoài cửa sổ, chậm rãi nói. Anh thừa nhận.
Một lúc lâu sau, cô lục lọi trong lòng một lượt rồi nói: “Không còn gì để dặn dò nữa.”
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Ngôn Cách nói, xoay người đi ra phòng khách.
Chân Ý thật sự rất mệt, phiên tòa này đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô. Cô nằm lên giường nhắm mắt lại mới phát hiện mình mệt mỏi quá độ, mắt khóc sưng vù, cảm thấy toàn thân đều rất khóc chịu, buồn ngủ và kiệt sức.
Ngôn Cách nhanh chóng trở lại, tay cầm hai chiếc túi nhỏ, ngồi bên giường liếc nhìn đôi mắt đỏ au của cô, nói: “Nhắm mắt lại.”
Chân Ý ngẩng đầu lên nhìn, rồi ngoan ngoãn nằm xuống: “Sao trong khách sạn lại có túi trà đá?”
Anh đắp túi trà lên mắt cô, vươn người vuốt thăng thớm góc túi, nói: “Bảo người chuẩn bị từ trước rồi. Biết em sẽ khóc mà.”
Giữa bóng tối, giọng anh rơi trên đỉnh đầu, trầm thấp êm tai cực kỳ. Mắt cô lập tức mát lạnh sảng khoái, chóp mũi phảng phất hương trà xanh, vấn vương, thoải mái đến thấu lòng. Đầu óc đương hỗn loạn trở nên tinh tường. Nghe anh hờ hững nói: “Mắt đau sẽ dễ nhức đầu… Đắp một lúc rồi ngủ, tỉnh lại sẽ hết sưng.”
“Sao anh đoán được em sẽ khóc?” Cô thả lỏng người nằm trên giường, cảm thấy uất ức vô cùng, nửa giây sau lại thêm chút buồn bã, “Có phải anh cảm thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái đừng thường xuyên khóc trước mặt con trai, khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa.”
Anh chỉ nói: “Xem người đó là ai đã.”
Cô quay đầu theo phản xạ có điều kiện, lại vội vàng giữ lấy túi trà. Trong bóng tối, anh giữ thẳng đầu cô: “Đừng lộn xộn.”
Cô hỏi: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ.”
Anh lặp lại một lần: “Phải xem là ai.”
Bởi vì là Chân Ý, nên mỗi giọt nước mắt đều rất quý giá, từng giọt từng giọt, đều vô cùng quý giá.
Thật ra, so với vụ án của Lâm Hàm, vụ Hứa Mạc bị giết không thu hút được sự chú ý như vậy. Nhưng bởi vì phiên tòa kia quá kinh thiên động địa, nên không khí của phiên tòa này không hề thua kém lần trước, thậm chí còn náo nhiệt hơn. Giới truyền thông và công chúng không hẹn mà cùng chú ý tới Chân Ý. Mọi người rất quan tâm tới luật sư Chân vì lần trước cô còn hợp tác với công tố viên, mà lần này lại đứng ở phía đối lập tiến hành tranh luận. Trong thời gian đợi lên tòa, Chân Ý gặp Doãn Đạc, trò chuyện với anh: “Trong vụ Hứa Mạc bị giết, Hoài Như là nhân chứng của bên khởi tố, nhưng sau phiên tòa trước vẫn không hủy bỏ à?”
“Anh cũng biết ấn tượng của bồi thẩm đoàn về cô ta đã suy giảm, nhưng chỉ có mỗi nhân chứng đó thôi. Cô ta đã thấy Ngôn Hủ kéo Hứa Mạc xuống nước. So sánh với đoạn ghi âm tự thú của Ngôn Hủ, những gì Hoài Như nói rất ăn khớp.” Doãn Đạc dừng lại, “Đoàn công tố đã thông qua biểu quyết cho phép Hoài Như ra tòa.”
“Hoài Như phối hợp với bên khởi tố làm chứng liệu có lợi ích gì không?”
Doãn Đạc nhướng mày đầy ý tứ, chỉ nói: “Dù ở vị trí nào, mỗi người thuộc phía khởi tố đều có quy tắc làm việc của mình.”
Chân Ý không để tâm, ngược lại cô phải tặng Hoài Như một món quà lớn. Cô nhìn anh hồi lâu, không thể nhịn cười.
“Cười gì chứ?”
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy lần này sẽ thoải mái hơn lần trước.”
Chân Ý day mũi, vẫn buồn cười. Sau phiên tòa, e rằng công tố viên Doãn sẽ bị Chánh án khiển trách một trận.
Bên khởi tố buộc tội Ngôn Hủ cố ý giết người, vì đã tự thú nên có thể giảm nhẹ hình phạt. Còn luật sư biện hộ Chân Ý lại đưa ra lập trường là biện hộ vô tội. Sau khi bên khởi tố tuyên đọc thư tố cáo, người đầu tiên bị xét hỏi là Ngôn Cách – người đại diện cho Ngôn Hủ.
Chân Ý hỏi trước, hai người một hỏi một đáp, phối hợp không chê vào đâu được.
“Xin hỏi anh có quan hệ thế nào với đương sự?”
“Anh trai sinh đôi.”
“Tại sao đương sự không thể ra tòa mà cần anh thay mặt?”
“Em tôi gặp tai nạn, đã gần một tháng rồi vẫn chưa tỉnh lại.”
“Tại sao lại gặp tai nạn?”
“Em tôi lái xe quá tốc độ, không khống chế được nên bị lật xe.”
“Anh ấy lái xe làm gì, tại sao lại lái nhanh thế?”
“Em tôi vội vã muốn đi tự thú.”
Câu nói vừa dứt, người ở ghế dự thính lập tức tập trung.
“Tự thú?” Chân Ý rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người nghe, cố ý lặp lại một lần.
“Đúng, tự thú.”
“Ngày thứ hai sau khi Hứa Mạc qua đời, đương sự mới gặp tai nạn, phải vậy không?”
“Đúng.”
“Tại sao lúc đó không tự thú luôn, về sau lại vội vã lái xe đi như vậy?”
“Bởi vì em tôi không biết nó giết chết Hứa Mạc.” Ngôn Cách bình tĩnh nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Chân Ý hỏi: “Sao lại nói “không biết mình giết Hứa Mạc”?”
“Em tôi tưởng lúc đẩy Hứa Mạc xuống nước, Hứa Mạc đã chết rồi. Nó tưởng nó chỉ thay đổi hiện trường thôi.”
Lần này, phòng xử án bàn tán xôn xao, mọi người chụm đầu ghé tai. Đây là lần đầu tiên họ nghe có chuyện như vậy. Điều Chân Ý muốn chính là hiệu quả này, liền gật đầu: “Vì thế anh ấy không hề có ý muốn giết người. Sau khi biết Hứa Mạc bị chết đuối, cảm thấy áy náy nên lập tức đi tự thú.”
“Phản đối!” Doãn Đạc kháng nghị, “Suy luận không có căn nguyên.”
“Phản đối hữu hiệu.”
Chân Ý không nói nữa, ngược lại hỏi: “Ngôn Hủ đã xảy ra tai nạn vậy thì tự thú thế nào?”
“Bản thân nó không giỏi biểu đạt, hay căng thẳng, lại không biết nói chuyện, nên nó đã ghi âm rồi giao lại bút ghi âm cho cảnh sát.”
“Sao anh biết có bút ghi âm?”
“Sau lúc xe bị lật, tôi đi cứu nó, nó nhét bút ghi âm vào tay tôi, nhờ tôi nhất định phải giao cho cảnh sát.”
Không gian tĩnh lặng. Ai nói trên đời không có sự chính trực và đơn thuần? Sau một loạt đối đáp, cô tiếp tục khoan dung hỏi, còn anh bình thản trả lời. Nước chảy mây trôi, kỹ càng tỉ mỉ. Tất cả mọi người chỉ thấy một chàng trai trầm lặng ít nói, chỉ bởi vì lỡ tay mới đưa người ta vào chỗ chết, vốn không hề có ý đồ giết người lại còn cố gắng muốn sửa chữa sai lầm.
Chân Ý đoán được cách nhìn của mọi người. Trọng điểm của cô là khiến người ta biết Ngôn Hủ không có ý đồ giết người, về phần có phải lỡ tay giết người hay không, đợi đến hồi sau cô sẽ lật lại.
Ngay sau đó, đến lượt Doãn Đạc chất vấn Ngôn Cách. Chân Ý ngồi trở lại ghế luật sư, thần kinh căng thẳng cực kỳ, chân cũng hơi run. Những phiên tòa trước cô run rẩy vì kích động và căng thẳng, nhưng lần này khác hẳn.
Doãn Đạc không lặp lại quá nhiều vấn đề Chân Ý đã đưa ra, trọng điểm nằm ở: “Tại sao đương sự muốn di chuyển hiện trường, kéo nạn nhân vào bể nước?”
Ngôn Cách nói thật: “Nó tưởng vợ chưa cưới của nó là bác sĩ An giết chết nạn nhân nên muốn giúp cô ấy giảm bớt hiềm nghi.”
“Tại sao anh ta cho rằng bác sĩ An giết nạn nhân?”
“Hồi bé bác sĩ An đã làm chuyện sai trái. Nạn nhân biết được nên trong khoảng thời gian cuối đời anh ta đã lấy lý do thay tim đe dọa bác sĩ An nhiều lần. Điều này đã tạo thành áp lực tinh thần nghiêm trọng cho bác sĩ An nên em trai tôi mới phán đoán như vậy.”
“Có thể thuật lại mối ân oán đó không?”
“Không thể.” Ngôn Cách bình tĩnh trả lời, “Đây là chuyện riêng tư cá nhân.”
Doãn Đạc hỏi triệt để: “Là bác sĩ An cố ý giết người, Ngôn Hủ giúp đỡ?”
“Phản đối!” Chân Ý bật dậy, “Phía khởi tố mớm cung.”
“Phản đối hữu hiệu.”
Đồng nghiệp của Lâm Hàm, những người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị, không cầm được làn nước ngân ngấn trong đôi mắt.
Tư Côi khóc xong, buông Chân Ý ra, gạt lệ, hắng giọng hô: “Chào!”
Mười mấy người cảnh sát giậm gót chân, đồng loạt đứng nghiêm, kính chào theo nghi thức quân đội. Họ đứng thẳng lưng, cánh tay vươn thẳng, đôi mắt rưng rưng kiên cường và cương nghị. Không chỉ kính trọng Chân Ý, họ càng kính trọng người chiến hữu đã hi sinh. Lồng ngực Chân Ý chấn động, cảm xúc được gột rửa, há miệng nhưng không biết nói sao. Cuối cùng cô cúi gập người 90 độ trước họ.
Tư Côi đứng thẳng, khóc không thành tiếng. Biện Khiêm ôm chặt cô. Anh ngẩng đầu nhìn Chân Ý, hốc mắt hoen đỏ, nói: “Chân Ý, em làm tốt lắm.”
Chân Ý lắc đầu, nói khẽ: “Em nên cảm ơn anh.”
Cônghe Doãn Đạc nói Biện Khiêm đã chủ động viết thư cho Sở Tư pháp đề cử cô. Sự giúp đỡ tận tình của anh đã giúp cô trở nên nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn. Bởi vì có khởi đầu tốt đẹp nên con đường của cô mới êm ả như thế, lần này mới thành công như thế. Cũng nhờ anh động viên và giúp cô lấy lại giấy phép, cô mới có thể bắt đầu trở lại.
Chân Ý rời khỏi tòa án theo cửa sau, không tiếp nhận bất cứ lời mời phỏng vấn nào của giới truyền thông. Sau khi nghỉ lại ở khách sạn Hilton gần tòa án, cô đối chiếu lời khai với An Dao và Ngôn Cách. Vụ án An Dao gây thương tích cho người khác đã giải quyết xong từ hai ngày trước. Nhà họ Ngôn mời luật sư rất giỏi cho cô ấy nên cuối cùng được phán là gây thương tích do tự vệ, phóng thích vô tội. Tiếp theo là phiên tòa xét xử Ngôn Hủ, Chân Ý sẽ mời cô ấy ra tòa làm chứng. Trước đó, An Dao biểu hiện trước tòa khá tốt, Chân Ý hoàn toàn yên tâm với cô ấy. Chân Ý theo Ngôn Cách lên tầng. “Anh muốn nghỉ ngơi trước hay nằm đối chiếu lời khai?”
Cô vừa vào phòng đã treo biển “Xin đừng làm phiền” lên cửa, bước nhanh tới kéo sofa đến trước cửa sổ sát đất rồi kéo tấm rèm mỏng màu trắng lại. Ánh mặt trời mông lung, căn phòng ngập tràn những tia sáng ấm áp chứ không chói chang.
“Không cần.” Ngôn Cách đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài qua lớp lụa trắng rồi quay đầu nhìn cô. Cô đã ngồi xuống, nhanh chóng chỉnh sửa lại tài liệu, chủ yếu là lời khai của anh. Ngôn Cách thầm nghĩ, thật ra chứng cứ của cô đã đầy đủ, nhất định sẽ chiến thắng vụ án của Ngôn Hủ. Nhưng không hiểu vì sao cô lại căng thẳng đến vậy. Bàn tay bé nhỏ cầm bút hơi run. Còn đang mải nhìn, anh nghe cô gọi: “Ngôn Cách, anh lại đây.”
Anh đi hai bước, đứng lại trước mặt cô, cúi đầu nhìn giấy trắng chữ đen trên bàn. Cô ngồi, anh đứng. Ngón tay cô và chiếc bút đều linh hoạt như múa trên tờ giấy, tốc độ nói rất nhanh, có thể nghe thấy nỗi thấp thỏm: “Nói chỗ này phải chú ý ngữ điệu, nói chỗ này phải chú ý tốc độ…”
Anh làm gì có vấn đề ở ngữ điệu hay tốc độ nói, nhưng bất cứ việc gì cô dặn dò đến tai anh đều trở thành từng lời hứa hẹn chân thành: “Ừ.”, “Ừ.”
Mỗi một câu cô đều ngẩng đầu liếc nhìn anh. Dưới ánh mặt trời dịu êm, đường cong nơi sống mũi anh hoàn mỹ vô cùng, như một bức tượng điêu khắc. Khuôn mặt thanh tú mà tái nhợt rất tập trung, có thể thấy anh đang chăm chú nghe từng câu cô nói.
Ánh mặt trời chếch choáng, cách lớp lụa mỏng, con phố phồn hoa dưới tòa nhà cao tầng như chìm đưới đáy nước, tiếng ồn ã trở nên mông lung. Trong một mét ánh dương này, chỉ có giọng nói nhanh nhẹn và trong trẻo của cô: “Ngôn Cách, anh nhớ nhé, lúc làm chứng đừng luống cuống.”
“Chú ý đừng căng thẳng.”
“Nếu đối phương hỏi vấn đề bất ngờ, đừng hoảng loạn.”
“Luống cuống”, “căng thẳng”, “hoảng loạn”, những từ này rất thích hợp với “Ngôn Cách”. Anh ung dung phối hợp lắng nghe, chỉ nói câu: “Ừ, biết rồi.” Anh dùng chất giọng vừa như đồ sứ vừa như ánh mặt trời biếng nhác, chuyên tâm chờ đợi được trả lời. Trái lại, cô chợt quên mất từ ngữ, không biết phải dặn dò gì thêm. Cô vội vàng lật trang giấy loạt soạt, vừa giở tài liệu vừa nhẹ nhàng hít thở, nhưng chân thì vẫn đang run rẩy.
Anh cúi đầu nhìn cô, cuối cùng hỏi: “Chân Ý, em đang lo lắng gì vậy?”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi mơ màng, một lát sau lại cúi đầu, vén làn tóc rơi bên tai, giọng vừa khẽ vừa nhỏ: “Em sợ họ ức hiếp anh.”
Trong khoảnh khắc, thế giới chợt tĩnh lặng. Ngôn Cách nhìn cô vài giây mới khẽ nói: “Chân Ý, anh không yếu ớt như vậy.”
“Em biết, nhưng…” Âm cuối im bặt, cô không nói tiếp.
“Em phải tin anh, Chân Ý.”
Cô “ừ” một tiếng. Không phải cô không tin khả năng của anh, nhưng trên tòa khó tránh khỏi việc bị đào bới những chi tiết vụn vặt, cộng thêm nhiều người dõi mắt theo như vậy, cô e với tính cách vốn có anh sẽ thấy không thoải mái.
Anh đút tay vào túi, quay người đứng thẳng, hỏi tiếp: “Họ có nhanh mồm nhanh miệng như em không?”
“Khác nhau mà.” Chân Ý bặm môi, hơi tủi thân, còn có phần bá đạo, “Em nói được nhưng người khác thì không.”
“… Phải… Em nói được còn người khác thì không.” Anh nhìn bầu trời màu xanh nhạt ngoài cửa sổ, chậm rãi nói. Anh thừa nhận.
Một lúc lâu sau, cô lục lọi trong lòng một lượt rồi nói: “Không còn gì để dặn dò nữa.”
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Ngôn Cách nói, xoay người đi ra phòng khách.
Chân Ý thật sự rất mệt, phiên tòa này đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô. Cô nằm lên giường nhắm mắt lại mới phát hiện mình mệt mỏi quá độ, mắt khóc sưng vù, cảm thấy toàn thân đều rất khóc chịu, buồn ngủ và kiệt sức.
Ngôn Cách nhanh chóng trở lại, tay cầm hai chiếc túi nhỏ, ngồi bên giường liếc nhìn đôi mắt đỏ au của cô, nói: “Nhắm mắt lại.”
Chân Ý ngẩng đầu lên nhìn, rồi ngoan ngoãn nằm xuống: “Sao trong khách sạn lại có túi trà đá?”
Anh đắp túi trà lên mắt cô, vươn người vuốt thăng thớm góc túi, nói: “Bảo người chuẩn bị từ trước rồi. Biết em sẽ khóc mà.”
Giữa bóng tối, giọng anh rơi trên đỉnh đầu, trầm thấp êm tai cực kỳ. Mắt cô lập tức mát lạnh sảng khoái, chóp mũi phảng phất hương trà xanh, vấn vương, thoải mái đến thấu lòng. Đầu óc đương hỗn loạn trở nên tinh tường. Nghe anh hờ hững nói: “Mắt đau sẽ dễ nhức đầu… Đắp một lúc rồi ngủ, tỉnh lại sẽ hết sưng.”
“Sao anh đoán được em sẽ khóc?” Cô thả lỏng người nằm trên giường, cảm thấy uất ức vô cùng, nửa giây sau lại thêm chút buồn bã, “Có phải anh cảm thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái đừng thường xuyên khóc trước mặt con trai, khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa.”
Anh chỉ nói: “Xem người đó là ai đã.”
Cô quay đầu theo phản xạ có điều kiện, lại vội vàng giữ lấy túi trà. Trong bóng tối, anh giữ thẳng đầu cô: “Đừng lộn xộn.”
Cô hỏi: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ.”
Anh lặp lại một lần: “Phải xem là ai.”
Bởi vì là Chân Ý, nên mỗi giọt nước mắt đều rất quý giá, từng giọt từng giọt, đều vô cùng quý giá.
Thật ra, so với vụ án của Lâm Hàm, vụ Hứa Mạc bị giết không thu hút được sự chú ý như vậy. Nhưng bởi vì phiên tòa kia quá kinh thiên động địa, nên không khí của phiên tòa này không hề thua kém lần trước, thậm chí còn náo nhiệt hơn. Giới truyền thông và công chúng không hẹn mà cùng chú ý tới Chân Ý. Mọi người rất quan tâm tới luật sư Chân vì lần trước cô còn hợp tác với công tố viên, mà lần này lại đứng ở phía đối lập tiến hành tranh luận. Trong thời gian đợi lên tòa, Chân Ý gặp Doãn Đạc, trò chuyện với anh: “Trong vụ Hứa Mạc bị giết, Hoài Như là nhân chứng của bên khởi tố, nhưng sau phiên tòa trước vẫn không hủy bỏ à?”
“Anh cũng biết ấn tượng của bồi thẩm đoàn về cô ta đã suy giảm, nhưng chỉ có mỗi nhân chứng đó thôi. Cô ta đã thấy Ngôn Hủ kéo Hứa Mạc xuống nước. So sánh với đoạn ghi âm tự thú của Ngôn Hủ, những gì Hoài Như nói rất ăn khớp.” Doãn Đạc dừng lại, “Đoàn công tố đã thông qua biểu quyết cho phép Hoài Như ra tòa.”
“Hoài Như phối hợp với bên khởi tố làm chứng liệu có lợi ích gì không?”
Doãn Đạc nhướng mày đầy ý tứ, chỉ nói: “Dù ở vị trí nào, mỗi người thuộc phía khởi tố đều có quy tắc làm việc của mình.”
Chân Ý không để tâm, ngược lại cô phải tặng Hoài Như một món quà lớn. Cô nhìn anh hồi lâu, không thể nhịn cười.
“Cười gì chứ?”
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy lần này sẽ thoải mái hơn lần trước.”
Chân Ý day mũi, vẫn buồn cười. Sau phiên tòa, e rằng công tố viên Doãn sẽ bị Chánh án khiển trách một trận.
Bên khởi tố buộc tội Ngôn Hủ cố ý giết người, vì đã tự thú nên có thể giảm nhẹ hình phạt. Còn luật sư biện hộ Chân Ý lại đưa ra lập trường là biện hộ vô tội. Sau khi bên khởi tố tuyên đọc thư tố cáo, người đầu tiên bị xét hỏi là Ngôn Cách – người đại diện cho Ngôn Hủ.
Chân Ý hỏi trước, hai người một hỏi một đáp, phối hợp không chê vào đâu được.
“Xin hỏi anh có quan hệ thế nào với đương sự?”
“Anh trai sinh đôi.”
“Tại sao đương sự không thể ra tòa mà cần anh thay mặt?”
“Em tôi gặp tai nạn, đã gần một tháng rồi vẫn chưa tỉnh lại.”
“Tại sao lại gặp tai nạn?”
“Em tôi lái xe quá tốc độ, không khống chế được nên bị lật xe.”
“Anh ấy lái xe làm gì, tại sao lại lái nhanh thế?”
“Em tôi vội vã muốn đi tự thú.”
Câu nói vừa dứt, người ở ghế dự thính lập tức tập trung.
“Tự thú?” Chân Ý rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người nghe, cố ý lặp lại một lần.
“Đúng, tự thú.”
“Ngày thứ hai sau khi Hứa Mạc qua đời, đương sự mới gặp tai nạn, phải vậy không?”
“Đúng.”
“Tại sao lúc đó không tự thú luôn, về sau lại vội vã lái xe đi như vậy?”
“Bởi vì em tôi không biết nó giết chết Hứa Mạc.” Ngôn Cách bình tĩnh nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Chân Ý hỏi: “Sao lại nói “không biết mình giết Hứa Mạc”?”
“Em tôi tưởng lúc đẩy Hứa Mạc xuống nước, Hứa Mạc đã chết rồi. Nó tưởng nó chỉ thay đổi hiện trường thôi.”
Lần này, phòng xử án bàn tán xôn xao, mọi người chụm đầu ghé tai. Đây là lần đầu tiên họ nghe có chuyện như vậy. Điều Chân Ý muốn chính là hiệu quả này, liền gật đầu: “Vì thế anh ấy không hề có ý muốn giết người. Sau khi biết Hứa Mạc bị chết đuối, cảm thấy áy náy nên lập tức đi tự thú.”
“Phản đối!” Doãn Đạc kháng nghị, “Suy luận không có căn nguyên.”
“Phản đối hữu hiệu.”
Chân Ý không nói nữa, ngược lại hỏi: “Ngôn Hủ đã xảy ra tai nạn vậy thì tự thú thế nào?”
“Bản thân nó không giỏi biểu đạt, hay căng thẳng, lại không biết nói chuyện, nên nó đã ghi âm rồi giao lại bút ghi âm cho cảnh sát.”
“Sao anh biết có bút ghi âm?”
“Sau lúc xe bị lật, tôi đi cứu nó, nó nhét bút ghi âm vào tay tôi, nhờ tôi nhất định phải giao cho cảnh sát.”
Không gian tĩnh lặng. Ai nói trên đời không có sự chính trực và đơn thuần? Sau một loạt đối đáp, cô tiếp tục khoan dung hỏi, còn anh bình thản trả lời. Nước chảy mây trôi, kỹ càng tỉ mỉ. Tất cả mọi người chỉ thấy một chàng trai trầm lặng ít nói, chỉ bởi vì lỡ tay mới đưa người ta vào chỗ chết, vốn không hề có ý đồ giết người lại còn cố gắng muốn sửa chữa sai lầm.
Chân Ý đoán được cách nhìn của mọi người. Trọng điểm của cô là khiến người ta biết Ngôn Hủ không có ý đồ giết người, về phần có phải lỡ tay giết người hay không, đợi đến hồi sau cô sẽ lật lại.
Ngay sau đó, đến lượt Doãn Đạc chất vấn Ngôn Cách. Chân Ý ngồi trở lại ghế luật sư, thần kinh căng thẳng cực kỳ, chân cũng hơi run. Những phiên tòa trước cô run rẩy vì kích động và căng thẳng, nhưng lần này khác hẳn.
Doãn Đạc không lặp lại quá nhiều vấn đề Chân Ý đã đưa ra, trọng điểm nằm ở: “Tại sao đương sự muốn di chuyển hiện trường, kéo nạn nhân vào bể nước?”
Ngôn Cách nói thật: “Nó tưởng vợ chưa cưới của nó là bác sĩ An giết chết nạn nhân nên muốn giúp cô ấy giảm bớt hiềm nghi.”
“Tại sao anh ta cho rằng bác sĩ An giết nạn nhân?”
“Hồi bé bác sĩ An đã làm chuyện sai trái. Nạn nhân biết được nên trong khoảng thời gian cuối đời anh ta đã lấy lý do thay tim đe dọa bác sĩ An nhiều lần. Điều này đã tạo thành áp lực tinh thần nghiêm trọng cho bác sĩ An nên em trai tôi mới phán đoán như vậy.”
“Có thể thuật lại mối ân oán đó không?”
“Không thể.” Ngôn Cách bình tĩnh trả lời, “Đây là chuyện riêng tư cá nhân.”
Doãn Đạc hỏi triệt để: “Là bác sĩ An cố ý giết người, Ngôn Hủ giúp đỡ?”
“Phản đối!” Chân Ý bật dậy, “Phía khởi tố mớm cung.”
“Phản đối hữu hiệu.”
Bình luận facebook