Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244 – Tôi giúp cô (29)
Lâm Húc Dương nghi ngờ nhìn Phương Thanh Di, cảm giác có điều chẳng lành, người phụ nữ này sẽ nghĩ ra cách gì đây?
“Ờm… Cách của cô là?”
Anh yếu ớt hỏi.
“Đơn giản thôi, tôi đi cùng hai người được không? Coi như là đi du lịch ấy”.
Phương Thanh Di nhún vai, bình tĩnh đáp.
“Cùng, cùng… cùng đi với chúng tôi? Vậy công ty tính sao?”
Lâm Húc Dương ngạc nhiên, đến lúc nói cũng líu cả lưỡi lại.
“Đơn giản mà…”
Phương Thanh Di mỉm cười, rồi bước đến giữa sảnh, vẫy tay kêu gọi sự chú ý của toàn thể nhân viên: “Mọi người ở đây cả chứ? Giờ chúng ta sẽ mở một cuộc họp tạm thời, thông báo cho nhau giúp tôi nhé, các trưởng phòng nếu không bận gì thì cũng ra đây”.
Nhân viên xung quanh ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng truyền tin đi, trước sảnh chẳng mấy chốc mà đầy ắp nhân viên.
Phương Thanh Di bước lên bục, nhìn một lượt rồi nói: “Tạm thời mở một cuộc họp ngắn, về tình hình mà công ty chúng ta hiện đang gặp phải, tôi sẽ tạm thời đưa ra một quyết định như sau: Để đảm bảo an toàn cho toàn thể nhân viên, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài nửa tháng, thời gian đi làm trở lại sẽ được thông báo trong nhóm chat QQ”.
Phương Thanh Di nói xong, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, kiểu đoán mò nào cũng có, nhưng bọn họ nói rất nhỏ, không dám tự tiện nói to.
Nhưng Lâm Húc Dương ở bên cạnh thì trừng mắt, quyết định của người phụ nữ này khiến anh cứng họng, không ngờ Phương Thanh Di lại cho mọi người nghỉ phép luôn.
“Mọi người yên tĩnh, chờ tôi nói hết đã!”
Phương Thanh Di vỗ tay, ý bảo mọi người trật tự, rồi nói tiếp: “Mọi người yên tâm, điều này sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất của công ty đâu. Thời gian này tôi sẽ phái vài người đến Wechi học tập. Công ty ta ngày càng phát triển, quyết định này sẽ không ảnh hưởng đến sự đi lên của công ty, mà mục đích chủ yếu của tôi là muốn giải quyết một số tai họa tiềm ẩn của công ty”,
“Ngoài ra, thời gian nghỉ này cũng là nghỉ có lương, công ty sẽ chuyển lương đúng hạn cho mọi người, nên mọi người hoàn toàn không cần lo nghĩ gì cả”,
“Đương nhiên nếu mọi người cho rằng công ty sẽ không chống đỡ nổi, muốn tìm một con đường kiếm sống khác trong thời gian này thì tôi cũng sẽ không ngăn cản đâu”,
“Trên đây là nội dung của buổi họp ngày hôm nay, mọi người hãy truyền đạt lại cho nhau giúp tôi, lát nữa công ty sẽ đưa ra văn bản thông báo chính thức, sau ngày hôm nay mọi người sẽ bắt đầu kỳ nghỉ!”
Phương Thanh Di nói xong thì đi xuống, dưới ánh mắt của đám đông, cô mỉm cười đi về phía Lâm Húc Dương.
“Cô… Cô cho cả công ty nghỉ phép luôn như vậy sao?”
Lâm Húc Dương mắt chữ A mồm chữ O, sức hấp dẫn của người phụ nữ này đã vượt qua sức tưởng tượng của anh.
“Đúng vậy, không thì làm sao giờ, một đám người đứng canh ngoài kia, nhân viên của tôi thì lo lắng, chẳng thà cho họ nghỉ luôn!”,
“Đặng Hạo muốn tôi phải thỏa hiệp, điều này là không thể!”
Phương Thanh Di quyết đoán nói.
“Vậy cô định nói sao với ban hội đồng quản trị? Như thế có hơi vô trách nhiệm không?”
Lâm Húc Dương hỏi tiếp.
“Không sao, công ty này vẫn do tôi quyết định, đến lúc đó giải thích chút là được, vả lại giờ Wechi đang đầu tư vào công ty, bọn họ đâu có lí do gì để ngăn cản tôi chứ, coi như công ty sửa sang lại để chào đón người của Wechi đến đi, dù sao tôi cũng đang có ý định này”.
Phương Thanh Di nhún vai, không quan tâm đáp.
“Cô… Cô… Tôi…”
Lâm Húc Dương không biết nên nói sao cho phải.
“Còn tôi cậu cái gì? Hai người chốt lịch trình chưa, nói ngày cho tôi để tôi còn đặt vé”.
Phương Thanh Di hỏi.
“Tôi không rõ lắm, Thanh Di, cô thật sự định đi cùng chúng tôi sao?”
Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.
“Hửm? Sao? Thấy không tiện à? Sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu với Cung Ấu Hi à? Không thì thôi vậy, tôi tự đi là được!”
Phương Thanh Di tức giận, nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương.
“Không không không, tôi không có ý đó, vậy tôi về hỏi trước đã rồi báo cho cô nhé? Cô đừng đi một mình đấy, tôi không yên tâm đâu”.
Lâm Húc Dương trịnh trọng nhắc nhở Phương Thanh Di.
“Được rồi, tôi sẽ chờ thông báo của cậu, nhưng cũng đừng khó xử, nếu phía Cung Ấu Hi thấy không tiện thì tôi tự đi cũng thế cả, tôi không muốn trở thành bóng đèn của hai người đâu”.
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt của Phương Thanh Di như đang nói với Lâm Húc Dương, nếu người đàn ông này mà không làm tốt thì anh sẽ chết với cô.
Lâm Húc Dương bất lực, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Anh ở Ngự Mỹ Ưu Phẩm chờ thêm một lát, cùng Phương Thanh Di đi dán thông báo ở trước cửa công ty, hai người cũng không vội vàng rời đi, mà nhìn về phía tên trọc với ánh mắt khiêu khích.
“Ây, bà chủ, dán thông báo gì đó?”
Quả nhiên, tên trọc cười phớ lớ đến hỏi thăm, sau khi đọc kỹ tờ thông báo thì sắc mặt hắn trở nên khó coi.
“Các… Các người định cho cả công ty nghỉ phép? Không kinh doanh nữa?”
Tên trọc kinh ngạc hỏi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Phương Thanh Di sẽ làm thế này.
“Đúng vậy, thông báo đã dán xong, hôm nay tan làm xong là bắt đầu nghỉ luôn, anh về nói với Đặng Hạo, lần này tôi sẽ không thỏa hiệp đâu, muốn tiền à? Nằm mơ đi! Bảo ông ta chờ đó, sớm muộn tôi và ông ta cũng sẽ gặp nhau trên tòa thôi!”
Phương Thanh Di lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thấy vẻ hoảng loạn của tên trọc, lòng cô thoải mái vô cùng.
“Cô… Cô không cần công ty nữa à? Đóng cửa luôn à? Cô… Nhưng cô vừa mới trở thành đại lý của Wechi mà! Cô đóng cửa thế này khác nào tự cắt đường làm ăn của bản thân?”
Tên trọc không dám tin.
“Vậy thì có sao? Tôi nói rồi, dù công ty tôi có phá sản thì tôi cũng sẽ không cho Đặng Hạo một cắc nào đâu!”
Phương Thanh Di quyết đoán nói.
Ánh mắt tên trọc chuyển động, rồi nhìn lại tờ thông báo mà Phương Thanh Di dán lên, bất chợt cười to:
“Ahahaha, trên thông báo của cô nói là nghỉ nửa tháng? Tức là nửa tháng sau sẽ mở cửa lại chứ gì? Tôi nói mà, sao cô nỡ bỏ được chứ, cũng tốt, coi như cho bọn đàn em nghỉ ngơi vậy, nửa tháng sau chúng tôi lại tới là được, tóm lại khi nào các người mở cửa thì khi đó chúng tôi lại tới ngồi, xem ai sợ ai!”
Tên trọc cười thoải mái.
“Haha, vậy chúng ta cùng chờ xem. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi đóng cửa công ty này luôn!”
Phương Thanh Di lạnh lùng cười, xoay người đi vào trong.
Tên trọc nhìn Phương Thanh Di với ánh mắt bất ngờ, sau đó rút điện thoại ra, đây là chuyện lớn, hắn không biết phải làm sao bây giờ, đành phải chờ Đặng Hạo xử lí thôi.
Lâm Húc Dương đi theo sau Phương Thanh Di, lo lắng hỏi: “Thanh Di, cô không định làm lớn chuyện với Đặng Hạo đấy chứ?”
Thấy ánh mắt quan tâm của người đàn ông này, Phương Thanh Di mới lộ ra sự buồn bực: “Cậu tưởng tôi muốn sao, giờ không có cách nào cả, so với việc bị bọn họ uy hiếp, tôi thà cho nghỉ còn hơn, cũng nhân thời gian này để tranh thủ xem có thể xoay chuyển được tình thế không, kế hoãn binh đó, cậu hiểu không? Như lúc đầu cậu thuyết phục Đặng Hạo đó”.
“Vậy sau khi chúng ta trở về, họ lại đến thì sao giờ? Hay là nghe tôi đi, tìm La Khởi nghĩ cách?”
Lâm Húc Dương quan tâm đề nghị.
“Không cần! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ đâu, sau khi quay lại mà bọn họ vẫn đến thì tôi sẽ nghĩ cách tiếp, kể cả phải tốn hai triệu đó để đi tìm người giải quyết chuyện này cũng còn hơn là thỏa hiệp với bọn họ!”
Phương Thanh Di quyết đoán trả lời.
“Vậy được, tôi quay về hỏi La Khởi vụ thời gian xem thế nào rồi sẽ gọi cho cô, mà không biết sau khi Đặng Hạo biết tin thì sẽ làm gì nữa. Hôm nay cô lái xe về nhà nhớ phải cẩn thận, đừng mở cửa cho ai vào!”
Lâm Húc Dương nhắc nhở.
“Còn biết quan tâm tôi à? Thế sao không về lại ở với tôi, bảo vệ tôi đi?”
Phương Thanh Di u uất nhìn người đàn ông trước mặt.
“Ờm… Cách của cô là?”
Anh yếu ớt hỏi.
“Đơn giản thôi, tôi đi cùng hai người được không? Coi như là đi du lịch ấy”.
Phương Thanh Di nhún vai, bình tĩnh đáp.
“Cùng, cùng… cùng đi với chúng tôi? Vậy công ty tính sao?”
Lâm Húc Dương ngạc nhiên, đến lúc nói cũng líu cả lưỡi lại.
“Đơn giản mà…”
Phương Thanh Di mỉm cười, rồi bước đến giữa sảnh, vẫy tay kêu gọi sự chú ý của toàn thể nhân viên: “Mọi người ở đây cả chứ? Giờ chúng ta sẽ mở một cuộc họp tạm thời, thông báo cho nhau giúp tôi nhé, các trưởng phòng nếu không bận gì thì cũng ra đây”.
Nhân viên xung quanh ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng truyền tin đi, trước sảnh chẳng mấy chốc mà đầy ắp nhân viên.
Phương Thanh Di bước lên bục, nhìn một lượt rồi nói: “Tạm thời mở một cuộc họp ngắn, về tình hình mà công ty chúng ta hiện đang gặp phải, tôi sẽ tạm thời đưa ra một quyết định như sau: Để đảm bảo an toàn cho toàn thể nhân viên, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài nửa tháng, thời gian đi làm trở lại sẽ được thông báo trong nhóm chat QQ”.
Phương Thanh Di nói xong, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, kiểu đoán mò nào cũng có, nhưng bọn họ nói rất nhỏ, không dám tự tiện nói to.
Nhưng Lâm Húc Dương ở bên cạnh thì trừng mắt, quyết định của người phụ nữ này khiến anh cứng họng, không ngờ Phương Thanh Di lại cho mọi người nghỉ phép luôn.
“Mọi người yên tĩnh, chờ tôi nói hết đã!”
Phương Thanh Di vỗ tay, ý bảo mọi người trật tự, rồi nói tiếp: “Mọi người yên tâm, điều này sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất của công ty đâu. Thời gian này tôi sẽ phái vài người đến Wechi học tập. Công ty ta ngày càng phát triển, quyết định này sẽ không ảnh hưởng đến sự đi lên của công ty, mà mục đích chủ yếu của tôi là muốn giải quyết một số tai họa tiềm ẩn của công ty”,
“Ngoài ra, thời gian nghỉ này cũng là nghỉ có lương, công ty sẽ chuyển lương đúng hạn cho mọi người, nên mọi người hoàn toàn không cần lo nghĩ gì cả”,
“Đương nhiên nếu mọi người cho rằng công ty sẽ không chống đỡ nổi, muốn tìm một con đường kiếm sống khác trong thời gian này thì tôi cũng sẽ không ngăn cản đâu”,
“Trên đây là nội dung của buổi họp ngày hôm nay, mọi người hãy truyền đạt lại cho nhau giúp tôi, lát nữa công ty sẽ đưa ra văn bản thông báo chính thức, sau ngày hôm nay mọi người sẽ bắt đầu kỳ nghỉ!”
Phương Thanh Di nói xong thì đi xuống, dưới ánh mắt của đám đông, cô mỉm cười đi về phía Lâm Húc Dương.
“Cô… Cô cho cả công ty nghỉ phép luôn như vậy sao?”
Lâm Húc Dương mắt chữ A mồm chữ O, sức hấp dẫn của người phụ nữ này đã vượt qua sức tưởng tượng của anh.
“Đúng vậy, không thì làm sao giờ, một đám người đứng canh ngoài kia, nhân viên của tôi thì lo lắng, chẳng thà cho họ nghỉ luôn!”,
“Đặng Hạo muốn tôi phải thỏa hiệp, điều này là không thể!”
Phương Thanh Di quyết đoán nói.
“Vậy cô định nói sao với ban hội đồng quản trị? Như thế có hơi vô trách nhiệm không?”
Lâm Húc Dương hỏi tiếp.
“Không sao, công ty này vẫn do tôi quyết định, đến lúc đó giải thích chút là được, vả lại giờ Wechi đang đầu tư vào công ty, bọn họ đâu có lí do gì để ngăn cản tôi chứ, coi như công ty sửa sang lại để chào đón người của Wechi đến đi, dù sao tôi cũng đang có ý định này”.
Phương Thanh Di nhún vai, không quan tâm đáp.
“Cô… Cô… Tôi…”
Lâm Húc Dương không biết nên nói sao cho phải.
“Còn tôi cậu cái gì? Hai người chốt lịch trình chưa, nói ngày cho tôi để tôi còn đặt vé”.
Phương Thanh Di hỏi.
“Tôi không rõ lắm, Thanh Di, cô thật sự định đi cùng chúng tôi sao?”
Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.
“Hửm? Sao? Thấy không tiện à? Sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu với Cung Ấu Hi à? Không thì thôi vậy, tôi tự đi là được!”
Phương Thanh Di tức giận, nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương.
“Không không không, tôi không có ý đó, vậy tôi về hỏi trước đã rồi báo cho cô nhé? Cô đừng đi một mình đấy, tôi không yên tâm đâu”.
Lâm Húc Dương trịnh trọng nhắc nhở Phương Thanh Di.
“Được rồi, tôi sẽ chờ thông báo của cậu, nhưng cũng đừng khó xử, nếu phía Cung Ấu Hi thấy không tiện thì tôi tự đi cũng thế cả, tôi không muốn trở thành bóng đèn của hai người đâu”.
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt của Phương Thanh Di như đang nói với Lâm Húc Dương, nếu người đàn ông này mà không làm tốt thì anh sẽ chết với cô.
Lâm Húc Dương bất lực, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Anh ở Ngự Mỹ Ưu Phẩm chờ thêm một lát, cùng Phương Thanh Di đi dán thông báo ở trước cửa công ty, hai người cũng không vội vàng rời đi, mà nhìn về phía tên trọc với ánh mắt khiêu khích.
“Ây, bà chủ, dán thông báo gì đó?”
Quả nhiên, tên trọc cười phớ lớ đến hỏi thăm, sau khi đọc kỹ tờ thông báo thì sắc mặt hắn trở nên khó coi.
“Các… Các người định cho cả công ty nghỉ phép? Không kinh doanh nữa?”
Tên trọc kinh ngạc hỏi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Phương Thanh Di sẽ làm thế này.
“Đúng vậy, thông báo đã dán xong, hôm nay tan làm xong là bắt đầu nghỉ luôn, anh về nói với Đặng Hạo, lần này tôi sẽ không thỏa hiệp đâu, muốn tiền à? Nằm mơ đi! Bảo ông ta chờ đó, sớm muộn tôi và ông ta cũng sẽ gặp nhau trên tòa thôi!”
Phương Thanh Di lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thấy vẻ hoảng loạn của tên trọc, lòng cô thoải mái vô cùng.
“Cô… Cô không cần công ty nữa à? Đóng cửa luôn à? Cô… Nhưng cô vừa mới trở thành đại lý của Wechi mà! Cô đóng cửa thế này khác nào tự cắt đường làm ăn của bản thân?”
Tên trọc không dám tin.
“Vậy thì có sao? Tôi nói rồi, dù công ty tôi có phá sản thì tôi cũng sẽ không cho Đặng Hạo một cắc nào đâu!”
Phương Thanh Di quyết đoán nói.
Ánh mắt tên trọc chuyển động, rồi nhìn lại tờ thông báo mà Phương Thanh Di dán lên, bất chợt cười to:
“Ahahaha, trên thông báo của cô nói là nghỉ nửa tháng? Tức là nửa tháng sau sẽ mở cửa lại chứ gì? Tôi nói mà, sao cô nỡ bỏ được chứ, cũng tốt, coi như cho bọn đàn em nghỉ ngơi vậy, nửa tháng sau chúng tôi lại tới là được, tóm lại khi nào các người mở cửa thì khi đó chúng tôi lại tới ngồi, xem ai sợ ai!”
Tên trọc cười thoải mái.
“Haha, vậy chúng ta cùng chờ xem. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi đóng cửa công ty này luôn!”
Phương Thanh Di lạnh lùng cười, xoay người đi vào trong.
Tên trọc nhìn Phương Thanh Di với ánh mắt bất ngờ, sau đó rút điện thoại ra, đây là chuyện lớn, hắn không biết phải làm sao bây giờ, đành phải chờ Đặng Hạo xử lí thôi.
Lâm Húc Dương đi theo sau Phương Thanh Di, lo lắng hỏi: “Thanh Di, cô không định làm lớn chuyện với Đặng Hạo đấy chứ?”
Thấy ánh mắt quan tâm của người đàn ông này, Phương Thanh Di mới lộ ra sự buồn bực: “Cậu tưởng tôi muốn sao, giờ không có cách nào cả, so với việc bị bọn họ uy hiếp, tôi thà cho nghỉ còn hơn, cũng nhân thời gian này để tranh thủ xem có thể xoay chuyển được tình thế không, kế hoãn binh đó, cậu hiểu không? Như lúc đầu cậu thuyết phục Đặng Hạo đó”.
“Vậy sau khi chúng ta trở về, họ lại đến thì sao giờ? Hay là nghe tôi đi, tìm La Khởi nghĩ cách?”
Lâm Húc Dương quan tâm đề nghị.
“Không cần! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ đâu, sau khi quay lại mà bọn họ vẫn đến thì tôi sẽ nghĩ cách tiếp, kể cả phải tốn hai triệu đó để đi tìm người giải quyết chuyện này cũng còn hơn là thỏa hiệp với bọn họ!”
Phương Thanh Di quyết đoán trả lời.
“Vậy được, tôi quay về hỏi La Khởi vụ thời gian xem thế nào rồi sẽ gọi cho cô, mà không biết sau khi Đặng Hạo biết tin thì sẽ làm gì nữa. Hôm nay cô lái xe về nhà nhớ phải cẩn thận, đừng mở cửa cho ai vào!”
Lâm Húc Dương nhắc nhở.
“Còn biết quan tâm tôi à? Thế sao không về lại ở với tôi, bảo vệ tôi đi?”
Phương Thanh Di u uất nhìn người đàn ông trước mặt.
Bình luận facebook