-
Chương 676-680
Chương 676 Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo 1
Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo trông ra sao thật ra chưa ai từng thấy, bởi vì cho dù là Lục Đạo Ma Tôn năm xưa cũng chưa thật sự luyện chế thành công thứ này.
Ngọc Hiên chăm chú nhìn Sở Hưu rồi nói: “Tinh túy của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ở chỗ hấp thu. Hấp thu đồng loại cuối cùng trở thành con quỷ đói mạnh nhất, trở thành Ngạ Quỷ Đạo chân chính hấp thu tất cả.
Mặc dù ngươi không phải quỷ đói trong nhưng cơ thể ngươi lại có một vật kỳ quái có thể tiêu hóa hồn huyết của quỷ đói, thậm chí thôn tính tinh thần lực của nó.
Hồn huyết đã bị ngươi tiêu hóa, ngươi không cách nào ngưng luyện ra Ngạ Quỷ Đạo có cơ thể, có điều ngươi lại có thể dùng tinh thần lực hiến tế cho Ngạ Quỷ Đạo để nó làm việc cho ngươi.
Tất cả quỷ đói ở đây đều đã bị ngươi giết chết, ngươi cũng đã cô đọng đủ nhiều hồn huyết quỷ đói.
Lý do ngươi còn chưa thật sự diễn hóa thành Ngạ Quỷ Đạo chân chính là vì ngươi không đem bí pháp Ngạ Quỷ Đạo thật sự dung nhập vào cơ thể.
Lát nữa ta sẽ giao những thứ này cho ngươi. Có điều ta chỉ giao cho ngươi phương pháp cô đọng Ngạ Quỷ Đạo chứ không đưa ngươi phương pháp luyện chế đám quỷ đói này cùng những trận văn quan trọng nhất.
Từ nay về sau ngươi là người đầu tiên trên thế gian này sở hữu Ngạ Quỷ Đạo. Nhưng ngươi cũng là người cuối cùng trên thế gian này sở hữu Ngạ Quỷ Đạo.”
Dứt lời, Ngọc Hiên nâng cây sáo trúc trong tay mình lên định thổi sáo đẩy Sở Hưu ra khỏi ảo cảnh.
Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đợi đã, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ngọc Hiên sửng sốt một chút, bèn hỏi: “Vấn đề gì?”
“Rốt cuộc đại kiếp nạn thượng cổ là kiếp nạn gì?”
Vấn đề này vây khốn Sở Hưu đã rất lâu, thậm chí có thể nói là toàn bộ mọi người trong giang hồ đều muốn biết.
Bọn Thủy Vô Tướng trước đại kiếp nạn thượng cổ đã bị phong ấn, cho nên bọn họ không biết tin tức liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ. Nhưng Ngọc Hiên là người cuối thời thượng cổ, chắc chắn hắn sẽ biết. Thế nhưng Ngọc Hiên lại cười khổ lắc đầu nói: “Cái này ta thật sự không biết.
Khi đại kiếp nạn thượng cổ chưa bắt đầu ta cũng nghe được tiếng đồn. Có điều lúc đó vì ta làm trái ý sư phụ mà bị cấm đoán, phạt nuôi dưỡng đám quỷ đói kia. Lúc đó ta đã bị loại khỏi thế lực trung tâm của Cực Lạc Ma Cung, bọn họ không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho ta.
Còn khi đại kiếp nạn thượng cổ bắt đầu, ta đã chuyển hóa thành trạng thái quỷ đói, chìm vào ngủ say. Tới khi ta tỉnh lại đại kiếp nạn thượng cổ đã kết thúc, khắp nơi đều cực kỳ hoang vu. Không gian của Cực Lạc Ma Cung này thậm chí đã bị cắt rời. Thật ra ta cũng rất muốn biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Sở Hưu nhíu mày, chuyện này lại kẹt ở đây, đúng là khiến người ta bức bối.
“Đúng rồi, ngươi có biết Tam Thanh Điện với Linh Bảo Quan không?”
Ngọc Hiên sửng sốt đáp: “Đương nhiên biết. Tam Thanh Điện là chí tôn trong Đạo môn, tam đại Thiên Tôn tu vi đứng đầu giang hồ, siêu phàm nhập thánh, chẳng khác gì tiên nhân thần linh.
Còn Linh Bảo Quan lại là một thành viên trong ba ngàn Đạo môn. Mặc dù nhân số không nhiều nhưng thực lực lại cực mạnh. Bí pháp của Linh Bảo Quan có tên Linh Bảo Hào Quang, nổi danh khắp giang hồ, được xưng có thể đánh tan bất cứ thần binh chí bảo nào. Đệ tử Linh Bảo Quan không ai là hạng tầm thường.
Trong thời của ta, quan chủ Linh Bảo Quan, Linh Vũ chân nhân là cường giả hiếm thấy đương thời. Mặc dù hắn khá kín tiếng giấu tài nhưng tu vi lại gần với Tam Đại Thiên Tôn, trong Võ Đạo Chân Đan ngưng luyện ra ba trăm sáu mươi luồng Linh Bảo Hào Quang, thần binh lợi nhận gì trước mặt hào quang này cũng chỉ như đống sắt vụn.”
Sở Hưu thở dài một tiếng, xem ra lúc trước y suy đoán không sai, thực lực Tam Thanh Điện quả thật bất phàm. Còn một đạo quan nho nhỏ kia thật ra cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong thời thượng cổ.
Sở Hưu còn định hỏi gì đó nhưng lúc này Ngọc Hiên lại hơi biến sắc nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi. Còn kéo dài thêm nhân cách hóa thân quỷ đói của ta sẽ thức tỉnh.”
Dứt lời, Ngọc Hiên trực tiếp thổi cây sáo trúc trong tay, ảo cảnh lập tức hủy diệt. Sở Hưu nhanh chóng trở về hiện thực.
Trong ảo cảnh Sở Hưu và Ngọc Hiên nói chuyện rất nhiều, thời gian trải qua cũng rất lâu. Có điều đó chỉ là thế giới hư ảo trong tinh thần lực, tại thế giới hiện thực thật ra mới chỉ qua một nháy mắt mà thôi.
Bên kia ba người Quảng Ninh đạo nhân còn đang điên cuồng tấn công Ngọc Hiên hóa thân thành quỷ đói. Do có bí pháp nguyên thần của Sở Hưu tập kích, lúc này Ngọc Hiên đã bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt Ngọc Hiên lại lộ ra vẻ thanh tỉnh, thi khí quanh người rực cháy, thiêu đốt bản nguyên lao thẳng về phía Sở Hưu.
Uy thế của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đám người Quảng Ninh đạo nhân ngăn cản chắc chắn bản thân cũng thụ thương. Cho nên trừ Quảng Ninh đạo nhân vô thức vận dụng Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm Trận ngăn cản thất bại, hai người khác nhanh chóng thối lui tránh né.
Bọn họ đều cho rằng Ngọc Hiên hóa thân quỷ đói hận Sở Hưu tới thấu xương, cho nên không tiếc hao tổn bản nguyên cũng muốn giết chết Sở Hưu.
Đối mặt với một kẻ liều mạng như vậy, Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh đương nhiên không muốn cứng rắn ngăn cản. Chờ lát nữa cho dù Sở Hưu bị giết chết, quái vật kia chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, dẫu sao họ cũng không lỗ là được.
Thân thể thiêu đốt thi khí vô tận của Ngọc Hiên đi tới trước mặt Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ giải thoát, thân hình ầm ầm nổ tung. Một giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc dung nhập vào cơ thể Sở Hưu.
Thật ra ban đầu Sở Hưu vẫn khá cảnh giác.
Ngọc Hiên này nói một tràng dài như vậy nhưng thực chất Sở Hưu vẫn bán tín bán nghi.
Bản thân y vốn là người đa nghi, cho dù là những cao tăng Phật môn trong giới Chính đạo Sở Hưu còn không hoàn toàn tin tưởng, nói chi một kẻ trong Ma đạo như Ngọc Hiên.
Cho nên ban đầu Sở Hưu ngưng tụ hết tinh thần lực bản thân, một khi phát hiện có gì không đúng lập tức bài trừ giọt hồn huyết kia ra ngoài cơ thể.
Hơn nữa Sở Hưu còn một tầng bảo hiểm nữa, đó là Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Lưu Ly Kim Ti Cổ chỉ có bản năng không có lý trí, cho nên nó rất tự nhiên bài xích tất cả những thứ mang ác ý tiến vào cơ thể Sở Hưu.
Thân thể Sở Hưu tương đương với nhà của Lưu Ly Kim Ti Cổ. Ai lại cho phép có thứ gì mang ác ý xuất hiện trong nhà mình.
Có điều mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu, Ngọc Hiên thật sự không động tay động chân gì trong hồn huyết. Hắn chỉ đơn thuần muốn giải thoát, thuận tiện trước khi được giải thoát cũng tặng người đã tiễn hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng là Sở Hưu một món quà.
Giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc kia dung nhập vào nguyên thần của Sở Hưu, có điều lần này hồn huyết không bị Lưu Ly Kim Ti Cổ hấp thu.
Giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc kia hòa làm một thể với tinh thần lực màu đen mà Sở Hưu nhận được khi chém giết đám quỷ đói kia, cuối cùng hóa thành một con quỷ đói bộ dáng dữ tợn.
Chương 677 Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo 2
Hình tượng quỷ đói đó khác với những con quỷ bị Sở Hưu giết lúức trước. Hình thể chung tương đối giống nhau, đều là đầu to miệng to bụng phồng lên, nhưng làn da nó có màu đen nhánh, tỏa ra một luồng lực lượng âm tà tới cực hạn.
Đồng thời trên đầu con quỷ đói kia còn sinh ra một cặp sừng nhọn đen nhánh như mực, tôn thêm vẻ dữ tợn của nó.
Hơn nữa trong đầu Sở Hưu xuất hiện một đoạn tin tức. Đó là phương pháp sử dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Có điều trong đó không có phương pháp luyện chế hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.
Thật ra giờ Sở Hưu nhận được cũng không phải hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hoàn chỉnh, vì nó chỉ có tinh hồn chứ không có thân thể cường đại.
Có điều chuyện này với Sở Hưu cũng không quan trọng. Cho dù Ngọc Hiên giao phương thức chế tạo cơ thể Ngạ Quỷ Đạo cho Sở Hưu, y cũng không dùng phương thức tổn thương thiên hòa, lại hao tâm tốn của, không có kết quả tốt như vậy.
Nhìn kết cục của Lục Đạo Ma Tôn là biết. Hắn thật sự khiến cả thiên hạ phẫn nộ, bị cả ba giới Đạo Phật Ma liên thủ vây giết.
Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn về phía ba người Uất Trì Phong, cười lạnh một tiếng rất nói: “Ba vị, tránh nhanh nhỉ.”
Ba người Uất Trì Phong cũng không ngờ tên kia lúc trước ra vẻ liều mạng, thiêu đốt cả lực lượng bản nguyên của mình rồi mà lại kém cỏi đến vậy, thoáng cái đã tiêu hao sạch sẽ tự nổ. Chuyện thành như vậy lại khiến hành động né tránh lúc trước của ba người thật sự không thể nói nổi.
Có điều lúc này ngoại trừ Quảng Ninh đạo nhân hơi áy náy, hai người Uất Trì Phong và Hoàng Phủ Duy Minh lại không mấy để tâm.
Tu luyện tới cảnh giới và địa vị như bọn họ, đại đa số đã luyện được hai loại tính cách cần thể diện và không cần thể diện.
Khi có lợi ích hay nguy hiểm một chút, có mất mặt cũng chẳng sao.
Còn ở bên ngoài, trước mặt mọi người dẫu sao cũng phải giữ thể diện. Bọn họ là tông sư võ đạo, phải bảo đảm uy nghiêm của mình cùng thể diện của tông môn sau lưng.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, vẫn là chịu mất mặt thở đáng hơn.
Quảng Ninh đạo nhân ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Giờ yêu vật kia đã chết, Cực Lạc Ma Cung này hẳn đã an toàn, chỉ cần đề phòng một số trận pháp là được. Chư vị, ra tay đi, xem xem trong Cực Lạc Ma Cung rốt cuộc còn thừa lại thứ gì tốt.”
Trước đó bọn họ đều cho rằng trong Cực Lạc Ma Cung không có bị bị tổn hại, có điều giờ xem lại Cực Lạc Ma Cung cũng có tổn hại, chẳng qua sau đại kiếp nạn thượng cổ được yêu vật kia sửa chữa lại mà thôi.
Cho nên trong Cực Lạc Ma Cung này chắc đã có không ít bảo vật hư hại. Đây không phải tin tức tốt lành gì.
Thế nhưng ngay khi mọi người ở đây chuẩn bị ra tay vơ vét Côn Luân Ma Giáo này, phía sau lại có động tĩnh vang lên. Hơn mười võ giả liên tiếp tiến vào, thậm chí có chấn động lực lượng của tông sư võ đạo.
Uất Trì Phong biến sắc, quát khẽ với Quảng Ninh đạo nhân: “Lão đạo, ngươi không đóng cửa trận pháp lại à?”
Bình thường mà nói, di tích có trận pháp khóa chặt như hiện tại, người vào trước chắc chắn sẽ đóng trận pháp lại. Nếu không mình tốn bao công sức mới lấy được bảo vật, người khác lại tới cướp tay trên, vậy quá mức xui xẻo.
Cho nên Uất Trì Phong tưởng rằng Quảng Ninh đạo nhân đã đóng trận pháp lại. Hắn không hiểu trận pháp, chỉ cho rằng Quảng Ninh đạo nhân đã làm vậy từ sớm.
Quảng Ninh đạo nhân trừng mắt với hắn nói: “Trận pháp khác ta còn đóng lại được, có điều trận pháp của Cực Lạc Ma Cung này vô cùng hoàn chỉnh, phong cách lại khác hẳn trận pháp hiện giờ. Ta muốn khai mở lại trận pháp còn phải tốn một ngày. Ngươi chờ nổi chắc?”
Cực Lạc Ma Cung do ba người Quảng Ninh đạo nhân phát hiện đầu tiên, cũng nhờ bọn họ chém giết mới giải trừ toàn bộ nguy cơ.
Thế nhưng giờ những kẻ đến sau không trải qua bất cứ nguy hiểm gì, cứ thể hưởng thụ thành quả của họ. Bất luận Uất Trì Phong hay Quảng Ninh đạo nhân, thậm chí những võ giả khác đều cảm thấy khó chịu.
Chứng kiến hai người còn định cãi vã, Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh trầm giọng nói: “Hai vị, Cực Lạc Ma Cung này do chúng ta phát hiện trước. Giờ có người tới hớt tay trên, chúng ta nên liên hợp lại cùng chống cự với kẻ địch ngoài, những thứ tìm được trong Cực Lạc Ma Cung sau này chúng ta chia đều. Hai người thấy sao?”
Uất Trì Phong cùng Quảng Ninh đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.
Hoàng Phủ Duy Minh lại đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Lâm tiểu hữu, trước đó chỉ là một hiểu nhầm. Giờ có người định tới hớt tay trên, chẳng lẽ ngươi cam tâm tặng không cho đám người đó à? Ngươi cũng gia nhập cùng chúng ta được không?”
Bọn họ đã chứng kiến thực lực của Sở Hưu, quả thật kinh người. Cho dù y không vận dụng bảy thanh đao sau lưng, thực lực bản thân đã đủ sánh vai với phần lớn tông sư võ đạo, kéo Sở Hưu vào liên thủ tuyệt đối không thiệt.
Có điều đúng lúc này một võ giả mặc trường bào màu vàng kim tướng mạo uy nghiêm từ trong đi tới.
Vừa thấy trung niên kia, Hoàng Phủ Duy Minh lập tức thầm hô nguy hiểm.
Người trung niên này không phải ai khác, chính là gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn.
Trong số rất nhiều tông sư võ đạo, Hạ Hầu Trấn là người tương đối khó đây vào. Bí pháp nguyên thần khiến người ta khó lòng phòng bị, mà Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị cũng nằm tại nhóm công pháp đứng đầu trong số những bí pháp nguyên thần hiếm hoi.
Một khi có xung đột, Hạ Hầu Trấn lợi dụng Ngự Thần Thuật đục nước béo cò có thể kiếm không ít lợi lộc từ chỗ họ.
Nhưng bên này bọn họ còn có Lâm Diệp, tinh thần lực của Lâm Diệp không kém gì tông sư võ đạo. Bí pháp nguyên thần của Ma đạo cũng không yếu, cũng có thể kiềm chế Hạ Hầu Trấn.
Có điều lúc này Hoàng Phủ Duy Minh đột nhiên nhớ ra điều gì. Có vẻ Lâm Diệp và Hạ Hầu Trấn vốn có thù oán. Lần đầu tiên Lâm Diệp xuất hiện trong giang hồ, hắn đã giết con trai của Hạ Hầu Trấn, Hạ Hầu Vô Giang.
Mặc dù Hạ Hầu Trấn không chỉ có một đứa con trai là Hạ Hầu Vô Giang. Nhưng đó lại là Hạ Hầu Vô Giang đã từng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cũng là đệ tử mà Hạ Hầu Trấn dốc vô số tâm tuyết bồi dưỡng. Thế nhưng giờ lại bị Lâm Diệp giết chết. Thù oán này đã kết rất nặng.
Quả nhiên, vừa thấy Sở Hưu, hai mắt Hạ Hầu Trấn lập tức đỏ bừng, gầm lên một tiếng: “Lâm Diệp!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Hóa ra là Hạ Hầu gia chủ, đã lâu không gặp. Lần này định tới tìm ta báo thù giết con à?”
Hạ Hầu Trấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không chỉ báo thù giết con, rất nhiều tinh nhuệ trong Hạ Hầu thị ta cũng chết trong tay ngươi. Cho dù ngươi là truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã hôm nay ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”
Trước đó lúc ở Linh Bảo Quan, Sở Hưu còn xử lý cả đám người Hạ Hầu thị và Lục gia, có điều y không hủy thi diệt tích, cũng không sợ bị người khác biết.
Dù sao thân hận Lâm Diệp của y vốn dùng để gánh tội. Giết một người cũng là giết, giết một đám người cũng là giết, không có gì khác biệt.
Những người xung quanh nghe được Sở Hưu ra tay giết chết những võ giả Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu không khỏi mang theo sắc thái kỳ dị.
Chương 678 Kẻ thù gặp mặt
Không phải tên này có thâm thù đại hận gì với Hạ Hầu thị đấy chứ? Sao cứ nhắm vào Hạ Hầu thị ra tay như vậy?
Xử lý Hạ Hầu Vô Giang kiệt xuất nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hạ Hầu thị thì thôi, ngay cả những đệ tử tinh nhuệ của Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Lâm Diệp cũng không buông tha.
Những người đó đều là đệ tử tinh nhuệ do Hạ Hầu thị bồi dưỡng, là tinh anh trong đời kế tiếp. Trong đó không khéo còn xuất hiện một vị tông sư võ đạo, thế nhưng giờ lại bị Lâm Diệp diệt sạch, mối thù này đã kết rất nặng.
Đương nhiên thực tế cũng quả thật như vậy, Hạ Hầu Trấn lúc này đã sắp tức điên.
Trước đó sau khi Hạ Hầu Vô Giang bị giết, mặc dù hắn không điên cuồng tới mức tẩu hỏa nhập ma như Nhiếp Nhân Long nhưng cũng vận dụng toàn bộ lực lượng của Hạ Hầu thị, điên cuồng tìm kiếm Lâm Diệp, muốn báo thù cho con trai mình.
Thế nhưng tìm suốt mấy tháng, Lâm Diệp kia lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề xuất hiện trên giang hồ.
Còn Hạ Hầu Trấn thăm dò về quá khứ của Lâm Diệp cũng vậy. Kẻ này như chui ra từ kẽ đá, ngoại trừ biết được thêm y có quan hệ mật thiết với tông sư võ đạo mà Âm Ma Tông ra, ngoài ra không còn thêm bất cứ dấu vết nào.
Cuối cùng Hạ Hầu Trấn đành từ bỏ. Dẫu sao hắn cũng là gia chủ Hạ Hầu thị, những trưởng lão Hạ Hầu thị kia sẽ không cho phép hắn đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện này.
Lần này Hạ Hầu Trấn khai mở, thật ra Hạ Hầu Trấn đã chuẩn bị để giết chết Lâm Diệp.
Đối phương là tuấn kiệt do nhánh một bồi dưỡng ra, vậy khi Hạ Hầu Trấn khai mở chắc chắn y sẽ tới.
Nếu bên cạnh đối phương không có cường giả Ma đạo thủ hộ, mình sẽ giết chết đối phương, báo thù giết con.
Về phần sau đó có bị Ma đạo trả thù hay không, Hạ Hầu Trấn lại chẳng hề lo lắng.
Xưa nay trên giang hồ đâu có quy củ nào là chỉ ngươi được giết người, người không được giết ngươi.
Mặc dù Hạ Hầu Trấn không biết chỗ dựa sau lưng Lâm Diệp rốt cuộc ra sao, nhưng Hạ Hầu thị bọn họ đứng trong Cửu Đại Thế Gia nhiều năm như vậy, cũng chẳng thiếu thủ đoạn đối phó.
Huống hồ đối phương là người trong Ma đạo, một khi có cường giả Ma đạo gây áp lực cho Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị cũng có thể tới cầu viện nơi Thương Thủy Doanh thị.
Mặc dù giữa Cửu Đại Thế Gia không thật sự hòa thuận, nhưng khi đối mặt với kẻ địch ngoài, Cửu Đại Thế Gia vẫn có thể giữ thái độ liên thủ.
Nếu ngay cả Thương Thủy Doanh thị cũng không đỡ nổi thì còn các tông môn trong Chính đạo.
Hiện giờ giới Ma đạo đang có dấu hiệu khôi phục, các tông môn Chính đạo không muốn cho đám tông môn Ma đạo này một chút cơ hội nào. Nếu đám Ma đạo này thật sự uy hiếp tới Hạ Hầu thị, với quan hệ của Hạ Hầu thị trong giang hồ, bọn họ cũng chẳng phải tứ cố vô thân.
Chỉ có một điểm duy nhất Hạ Hầu Trấn không ngờ, đó là không đợi hắn tới giết Lâm Diệp, chính Lâm Diệp đã ra tay trước giết chết những đệ tử tinh nhuệ của Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, quả thật đáng hận!
Ngay luc tên Sở Hưu định xuất thủ, trong Cực Lạc Ma Cung lại có một lão đạo sĩ đi tới. Người này chính là Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, phía sau hắn còn một đạo sĩ trẻ tuổi, chính là võ giả trẻ tuổi cuối cùng may mắn sống sót của Thuần Dương Đạo Môn.
Tính khí Chân Dương Tử vốn không tốt, lúc này sắc mặt lại càng âm trầm như nước, chẳng khác gì một ngọn núi lửa sẽ lập tức bộc phát.
Đảo mắt một vòng, Chân Dương Tử phẫn nộ hét lớn: “Ai đã giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ta?”
Bên ngoài sơn cốc thi thể ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn nguyên nơi đó.
Thuần Dương Đạo Môn bồi dưỡng đệ tử vô cùng hao tâm tổn sức, mấy năm trước mất đi một đệ tử xuất sắc nhất, giờ lại chết ba người. Làm sao Chân Dương Tử chịu nổi chuyện này?
Ở đây cũng có người của Đạo môn, nhưng lại không thuộc Tam Đại Đạo Môn, hắn lập tức chỉ vào Sở Hưu nói: “Chân Dương Tử tiền bối, chính tên Sở Hưu này giết chết ba vị sư đệ của Thuần Dương Đạo Môn!”
So với Hạ Hầu Trấn, Chân Dương Tử thẳng tay hơn nhiều.
Ngay khi đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, Chân Dương Tử không nói hai lời, đạo kiếm trong tay dấy lên Thuần Dương Cương Khí, trực tiếp chém về phía Sở Hưu!
Cho dù Sở Hưu không giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn của hắn, Chân Dương Tử thấy Sở Hưu xong sẽ lập tức ra tay trừ ma vệ đạo, càng không nói tới giờ Sở Hưu và Thuần Dương Đạo Môn của hắn đã có thâm thù đại hận.
Chân Dương Tử không buông lời hung hăng như chém Sở Hưu thành muôn mảnh, hành động của hắn đã đủ chứng minh hết thảy.
Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời rực rỡ ầm ầm chém xuống, gây nên cho Sở Hưu áp lực như Thái Sơn áp đỉnh, vô cùng cường đại.
Trước đó khi ở bên ngoài, Chân Dương Tử đối mặt với Vân Trung Quân rơi xuống thế hạ phong. Nhưng thực tế chuyện này là vì thực lực của Vân Trung
Quân quá mạnh. Thực lực Chân Dương Tử trong cảnh giới Chân Đan tông sư võ đạo cũng thuộc nhóm đầu. Tối thiểu trong số những tông sư võ đạo mà Sở Hưu giao thủ, thực lực của hắn là một trong những người mạnh nhất!
Sở Hưu tay niết ấn quyết, Trấn Ngục Minh Vương Tướng hiện lên sau lưng Sở Hưu, Minh Vương xuất chưởng trấn áp vạn giới, đồng thời cũng định ra tay trấn áp tdkc của Chân Dương Tử.
Nhưng Thuần Dương Kiếm Cương của Chân Dương Tử quả thật cường đại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu. Trấn Ngục Minh Vương Tướng chỉ trong chớp mắt đã bị xoắn nát.
Kiếm cương rơi xuống, Thuần Dương Cương Khí chiếu rọi vạn cổ, trong vòng trăm trượng đều bị Thuần Dương Cương Khí cực nóng bao phủ. Cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng chỉ thấy một mảng trắng xóa, tuy sơ hở nhược điểm ở khắp mọi nơi nhưng cho dù là điểm yếu nhất y cũng khó lòng phá vỡ nổi.
Hít một hơi thật sâu, quanh người Sở Hưu đột nhiên tràn ngập thi khí nồng nặc.
Trong nguyên thần tinh hồn Ngạ Quỷ Đạo đã bị Sở Hưu phóng thích. Chỉ trong chốc lát tinh hồn lớn cỡ lòng bàn tay điên cuồng hấp thu tinh thần lực và cương khí của Sở Hưu, tăng vọt lên hơn mười trượng, há to miệng rộng. Ma khí thi khí cùng nhau bộc phát ra xung quanh, có điều không phải chống cự mà là bao vây hấp thu.
Nhìn Thuần Dương Cương Khí vô cùng hùng hồn kia trực tiếp bị hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hấp thu sạch sẽ, thậm chí hóa thân Ngạ Quỷ Đạo còn há miệng đánh phía Chân Dương Tử, mở miệng rộng muốn cắn nuốt hết thảy. Những nơi nó đi qua ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị thi khí lây nhiễm, cuối cùng trực tiếp bị hút vào trong miệng.
“Yêu vật gì đây?”
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, tay niết ấn quyết, cương khí vô tận ngưng tụ thành phù văn lưu chuyển trước người. Theo một kiếm của Chân Dương Tử điểm ra, những phủ văn kia như hóa thành thực chất, ngưng tụ trên đạo kiếm của hắn. Tiếp đó kiếm của hắn chém xuống, kiếm cương trăm trượng như muốn chém tan thiên địa, trực tiếp chém vỡ hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia!
Chân Dương Tử chỉ cảm thấy hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia vô cùng tà ác quỷ dị, còn ba người Quảng Ninh đạo nhân chứng kiến cảnh này đều không khỏi kinh ngạc.
Thứ Lâm Diệp đang thi triển rõ ràng là bộ dáng của con quỷ đói vừa rồi. Mặc dù không có cơ thể nhưng lại có lực lượng cắn nuốt hết thảy của lũ quỷ đói vừa rồi.
Bí pháp hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ngoại trừ Lục Đạo Ma Tôn ra chỉ có Cực Lạc Ma Cung chiếm được, cho nên Lâm Diệp này không thể lấy được từ bên ngoài.
Cho nên vừa rồi bọn họ thì hao tổn tâm cơ chém giết, còn Lâm Diệp kia lại không biết kiếm được cơ duyên ở đâu, thậm chí còn học được cả bí pháp Ngạ Quỷ Đạo này!
Chương 679 Không tuân thủ quy củ 1
Ba người Quảng Ninh đạo nhân nhận ra lai lịch bí pháp Ngạ Quỷ Đạo, có điều cả ba đều không có ý định xuất thủ.
Đối với Uất Trì Phong và Hoàng Phủ Duy Minh, chết một bớt một, bọn họ không bỏ đá xuống giếng đã là phúc hậu lắm rồi. Về phần mấy lời liên thủ vừa rồi của Hoàng Phủ Duy Minh với Sở Hưu, hắn có nói à?
Quảng Ninh đạo nhân ngược lại muốn ra tay, có điều đương nhiên không phải giúp Sở Hưu mà là giúp Chân Dương Tử. Dù sao hai người cùng thuộc giới Đạo môn, hơn nữa ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn kia chết ngay trước mắt hắn.
Có điều Quảng Ninh đạo nhân vẫn tính là người hiền lành phúc hậu. Rõ ràng Chân Dương Tử mạnh hơn Sở Hưu, nể tình vừa rồi bọn họ còn liên thủ, hắn cũng không bỏ đá xuống giếng.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng trông mong gì vào bọn họ. Chỉ có điều sau khi dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ngăn chặn một kiếm của Chân Dương Tử, gương mặt ẩn dưới mặt nạ của Sở Hưu đã vô cùng nặng nề..
Bí pháp Ngạ Quỷ Đạo mà Ngọc Hiên đưa cho y có vấn đề!
Thật ra không phải bí pháp Ngạ Quỷ Đạo có vấn đề mà là cảnh giới bản thân Sở Hưu có vấn đề.
Năm xưa người tu luyện bí pháp Ngạ Quỷ Đạo bất luận là Lục Đạo Ma Tôn hay Ngọc Hiên nửa người nửa quỷ, thật ra thực lực đều mạnh hơn Sở Hưu nhiều.
Cho nên giờ Sở Hưu vận dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, đối phương vừa xuất hiện đã lập tức rút lấy tinh thần lực và cương khí của Sở Hưu. Đặc tính thôn tính hấp thu tham lam này quả thật không phân địch ta, Sở Hưu chỉ mất tập trung một chút thôi cũng có thể bị nó hút sạch lực lượng. Chỉ khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chuyện này mới chậm lại một chút.
Cho nên giờ Sở Hưu vận dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo có thể nói là vô cùng hung hiểm, mặc dù tiêu hao không lớn bằng bảy thanh ma đao kia nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều.
Cứ như vậy mặc dù hiện tại trên người Sở Hưu có không ít thủ đoạn tuyệt kỹ nhưng thật xin lỗi, không mấy thứ y vận dụng tùy ý được.
Thuần Dương Cương Khí quanh người Chân Dương Tử bừng bừng thiêu đốt, như mặt trời hàng lâm.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Hưu, Chân Dương Tử lạnh giọng nói: “Tên ma đầu nhà ngươi tâm địa âm độc, tu luyện công pháp tà môn này, có trời mới biết rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người.
Hôm nay cho dù không vì mối thù của đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ta cũng sẽ giết ngươi trừ hại cho giang hồ!”
Dứt lời, Chân Dương Tử lại tiếp tục xuất thủ, trường kiếm trong tay phân ra hoăn ngàn, kiếm ảnh chi chít giữa không trung cùng tỏa ra Thuần Dương Cương Khí, cuối cùng không ngờ còn biến thành một tòa kiếm trận khí thế vô cùng hùng hồn, như vầng mặt trời rơi xuống, uy thế cực kỳ cường đại.
Bên kia Hạ Hầu Trấn cũng lập tức hành động, hai tay niết ấn quyết, quanh người lóng lánh ánh sáng vàng kim. Lực lượng nguyên thần hùng hồn dẫn dắt sức mạnh thiên địa hóa thành cơn bão đánh tới.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị ban đầu dùng nguyên thần điều khiển con người, nhưng sau khi tu luyện tới đại thành, thứ bọn họ điều khiển là cả thiên địa này!
Đồng thời bị hai cường giả tông sư võ đạo nhắm vào, hơn nữa còn là cường giả như Hạ Hầu Trấn cùng Chân Dương Tử, đừng nói Sở Hưu mới chỉ Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù tông sư võ đạo bình thường cũng chẳng đỡ nổi.
Sở Hưu tay nắm lên Hận Đao nhưng lực chú ý lại đặt trong khu vực Cực Lạc Ma Cung phía sau.
Bất luận Hạ Hầu Trấn hay Chân Dương Tử, chỉ một người hắn còn phải cố gắng lắm mới ngăn cản được. Giờ cả hai tấn công tới, đường sống duy nhất của Sở Hưu chỉ có bỏ trốn.
Giờ y chỉ hy vọng uy lực của Hận Đao này đủ mạnh, sáng tạo cho mình một chút cơ hội bỏ trốn.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị xuất đao, một người mặc áo choàng đen lại lao tới từ phía sau, ma khí mãnh liệt vô biên bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, huyễn hóa ra vô số Thiên Nữ Tu La nhảy múa quanh người, ăn mòn tâm chí của hắn.
Khoảnh khắc đó trong lòng Hạ Hầu Trấn tràn ngập cảm giác nguy hiểm, không lo được chuyện ra tay với Sở Hưu mà lập tức thu hết lực lượng nguyên thần lại quanh người. Kim quang nguyên thần chiếu rọi xung quanh mới xua tan được tất cả những Thiên Nữ Tu La kia đi.”
“Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp! Là yêu nhân của Vô Tướng Ma Tông!”
Vô Tướng Ma Tông thân là đại phái trong nhánh Ẩn Ma, còn hay nhảy ra gây chuyện, cũng có tiếng tăm không nhỏ trên giang hồ.
Hạ Hầu Trấn mặc dù chưa từng quen biết với Vô Tướng Ma Tông, có điều hắn cũng từng nghe nói tới Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông.
Võ giả Vô Tướng Ma Tông đột nhiên xuất thủ này chính là Lục tiên sinh.
Lúc này Lục tiên sinh đã bước chân vào cảnh giới tông sư võ đạo, mặc dù hắn mới bước vào cảnh giới này không lâu nhưng thực lực bản thân đã không kém Hạ Hầu Trấn bao nhiêu.
Cùng là tông sư võ đạo, mọi người tích lũy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất khác nhau, sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực cũng khác biệt.
Tỷ như Sở Hưu, Tông Huyền. Trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bọn họ đã
có thể giao thủ với tông sư võ đạo. Tới khi họ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đương nhiên cũng là cường giả trong cùng cảnh giới.
Còn Lục tiên sinh này cũng như vậy. Đừng nhìn tuổi tác hắn lớn hơn đám người Sở Hưu Tông Huyền một chút, nhưng hắn tích lũy cũng hết sức hùng hồn.
Số người tích lũy được thực lực hùng hậu như vậy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không nhiều, ngoại trừ năm người đứng năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu chỉ thấy Lục tiên sinh và Thiên Tội đà chủ năm xưa đạt tới mức này.
Mặc dù Thiên Tội đà chủ đã từng lừa gạt Sở Hưu, nhưng đối phương quả thật rất mạnh, bằng không giờ cũng không thể trở thành tâm phúc của Bộ Thiên Nam - đại long thủ Thanh Long Hội.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Lục tiên sinh giúp y ngăn cản Hạ Hầu Trấn, Sở Hưu thấy thế lập tức buông lỏng chuôi thanh Hận Đao đã cầm trong tay. Thân thể y thiêu đốt khí huyết, ma khí vô biên hòa cùng khí huyết hóa thành một cỗ Sát Sinh Ma Phật Tướng vô cùng quỷ dị!
Ma Phật quang người bừng bừng lửa ma cầm Huyết Đao trong tay, một đao chém xuống, ma khí cùng huyết khí vô biên rực cháy, trực tiếp phá tan Thuần Dương Kiếm Trận, làm phát ra từng tiếng nổ cưng khí liên miên.
Sắc mặt Sở Hưu tái đi.
Trước đó mỗi khi thi triển Sát Sinh Ma Phật Tướng, y đều dùng Ma Huyết Đại Pháp thu nạp khí huyết người khác thi triển, còn lần này lại tiêu hao khí huyết bản thân.
Mặc dù lực lượng mạnh hơn một chút, có điều cảm giác tiêu hao khí huyết bản thân chẳng hề dễ chịu.
Lục tiên sinh đi tới bên cạnh Sở Hưu, cười lạnh với Hạ Hầu Trấn và Chân Dương Tử: “Hai tông sư võ đạo thành danh đã lâu liên thủ đối phó với một tiểu bối. Các ngươi tự xưng võ lâm Chính đạo gì gì ấy mà không thấy ngại hay sao? Còn nói đạo lý giảng quy củ hay không? Còn cần thể diện hay không? Ta cũng thấy xấu hổ thay cho các ngươi!”
Chân Dương Tử lạnh nhạt nói: “Cần gì phải nói quy củ giang hồ với đám tà ma ngoại đạo các ngươi. Các ngươi cũng xứng nói quy củ giang hồ chắc?”
Lời nói này của Chân Dương Tử quả thật vô cùng bá đạo, đúng là không chịu nói lý.
Chương 680 Không tuân thủ quy củ 2
Lục tiên sinh cười lạnh nói: “Được được được. Đúng là danh môn chính phái, công phu da mặt dày tới mức Ma đạo chúng ta không sánh nổi.”
Lục tiên sinh quay sang Sở Hưu truyền âm: “Ta nói này, tiểu tử ngươi thật biết gây chuyện. Mới chưa được bao lâu ngươi đã trêu vào hai tên khó chơi thế này?”
Sở Hưu bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tên Hạ Hầu Trấn kia là thù cũ, có điều ngươi cũng biết cách hành xử của đám người Thuần Dương Đạo Môn này đấy, miệng lưỡi cực kỳ thối nát. Người ta muốn giết ta, ta đâu thể ngồi yên để người ta giết được?”
Lục tiên sinh bí mật truyền âm: “Lát nữa ta ngăn chặn Hạ Hầu Trấn, ngươi tìm cơ hội trốn đi.
Lần này số người trong Ma đạo chúng ta tới Tiểu Phàm Thiên không nhiều như Chính đạo. Đặc biệt là nhánh Ẩn Ma chúng ta, do đủ loại nguyên nhân nên rất nhiều người không tới đây. Tối thiểu xung quanh đây chúng ta không tìm được viện binh gì.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu. Y không phải đồ ngốc, đương nhiên biết lúc nào nên đối đầu, lúc nào nên bỏ trốn.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Hạ Hầu Trấn liên thủ với Chân Dương Tử, cho dù có Lục tiên sinh nhúng tay vào tình cảnh cũng rất không ổn.
Áo đen quanh người Lục tiên sinh phồng lên, ma khí mãnh liệt bộc phát. Hắn nhìn Hạ Hầu Trấn cười lớn nói: “Nghe nói Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị thiên hạ vô song, chẳng hay so với Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông chúng ta thì sao?
Ức hiếp tiểu bối như vậy thì được cái gì. Hạ Hầu gia chủ, đối thủ của ngươi là ta.”
Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Một kẻ vô danh chỉ mới bước vào cảnh giới Chân Đan mà thôi. Nếu những lời này do Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông các ngươi nói ra còn tạm được, ngươi xứng sao?”
Lục tiên sinh híp mắt nói: “Ngươi sẽ biết ta xứng hay không ngay thôi!”
Dứt lời, quanh người Lục tiên sinh ma khí vô biên gầm thét, ma khí đen nhánh diễn hóa thành hình tượng Tu la ngập lửa hiện lên sau lưng Lục tiên sinh.
Dựng chưởng làm đao, Lục tiên sinh chém thẳng về phía trước. Phía sau hắn, Tu La ngập lửa kia cũng chém ra một đao. Chỉ trong khoảnh khắc, ma khí dẫn phát thiên địa, quanh người Hạ Hầu Trấn chìm vào hắc ám vô biên, không thấy được chút ánh sáng nào nhưng vẫn cảm nhận được khí một đao mang theo ma khí cường đại đánh tới.
Thật thật giả giả, hư hư thật thật. Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp vừa thật cũng vừa giả, mỗi người tu luyện kết quả lại bất đồng.
Lục tiên sinh tu luyện Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp chính là hư ảo kết hợp, chém cơ thể, phá thần hồn.
Hạ Hầu Trấn dù sao cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, đương nhiên không bị Lục tiên sinh đánh bại dễ dàng như vậy.
Bất luận hư ảo, ta cứ dốc hết lực lượng phá giải!
Từng điểm sáng nguyên thần vàng kim ngưng tụ quanh người Hạ Hầu Trấn. Nguyên thần dẫn phát thiên địa, hóa thành cuồng phong xung quanh. Tiếp đó Hạ Hầu Trấn đấm ra một quyền, cơn lốc nguyên khí rít lên giữa đất trời, phá tan hắc ám vô biên.
Hai người Hạ Hầu Trấn và Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn có căn cơ, một ó thiên phú, cho nên đôi bên giao thủ tạm thời ngang tài ngang sức.
Còn Chân Dương Tử không nói hai lời, Thuần Dương Kiếm Cương bừng lên chém thẳng về phía Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ tàn khốc, quanh người bừng bừng ma diễm, không lùi mà tiến. Tất cả ma khí sát ý ngưng tụ lại thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Quyền, đồng thời trong thế quyền còn mang theo khí thế cường đại, quyền ý vô song phá diệt vạn pháp, thẳng tiến không lùi!
Sát quyền và Thuần Dương Kiếm Cương va chạm. Thuần Dương Cương Khí nóng rực chuyên khắc chế những thuộc tính như ma khí sát khí, còn chưa nói tới lực lượng Sở Hưu vốn không bằng Chân Dương Tử.
Cho nên ngay khi va chạm, quyền ý của Sở Hưu vỡ vụn, Thuần Dương Kiếm Cương nhập thể, khiến Sở Hưu phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều ngụm máu kia vừa phun ra khỏi miệng đã lập tức bừng cháy, nhánh chóng hóa thành một làn sương đỏ ngưng tụ quanh người Sở Hưu, khiến tốc độ Sở Hưu đột nhiên tăng vọt. Y vòng qua Chân Dương Tử, xuất hiện bên cạnh võ giả trẻ tuổi cuối cùng của Thuần Dương Đạo Môn.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển, võ giả Thuần Dương Đạo Môn còn chưa kịp nói một câu đã bị Sở Hưu nắm lấy trong tay.
Bàn tay bừng bừng ma khí bóp lên cổ võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia, Sở Hưu cười lạnh với Chân Dương Tử nói: “Lão già không chịu chết kia, chẳng phải ngươi muốn giết ta à? Nếu ngươi không sợ anh tài trong giới trẻ của Thuần Dương Đạo Môn ngươi chết hết thì cứ tới giết đi!”
Trong quan niệm của Chân Dương Tử, loại tiền bối Ma đạo như Lâm Diệp gặp được hắn chỉ có đường chạy trốn, dốc toàn lực giành giật chút sinh cơ. Sống được đã chẳng dễ dàng gì.
Chân Dương Tử có thế nào cũng không ngờ nổi Lâm Diệp này lại gan to bằng trời, dám bắt đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hắn ra uy hiếp.
Chỉ thẳng vào Sở Hưu, Chân Dương Tử tay giận phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám lấy tiểu bối ra uy hiếp, đám yêu nhân Ma đạo các ngươi vẫn luôn hèn hạ vô sỉ như vậy!
Buông Ninh Chân ra, nếu không Thuần Dương Đạo Môn ta có dốc hết toàn sức tông môn cũng khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta ra tay với tiền bối là hèn hạ vô sỉ? Đừng quên nếu xét theo bối phận ta với tiểu đạo sĩ này ngang hàng. Vừa rồi hai tên tiền bối các ngươi vây công ta sao không nói hèn hạ vô sỉ, không nói quy củ? Hay là cái quy củ của ngươi chỉ áp dụng với một mình ta?”
Chân Dương Tử lập tức nghẹn lời. Thật ra mọi người ở đây cũng vậy, chứng kiến thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, đám người cũng vô thức quên chuyện y là võ giả tiền bối mà coi Sở Hưu ngang hàng với tông sư võ đạo.
Xiết chặt cổ tiểu đạo sĩ Ninh Chân, Sở Hưu thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa. Lão già, lui lại mười dặm ta sẽ tha cho tiểu tử này một con đường sống, nếu không đời sau của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi thật sự không còn ai nữa đâu.”
Đệ tử mà Thuần Dương Đạo Môn bồi dưỡng ra trước đó đã bị Lý Phi Liêm giết chết, khiến Thuần Dương Đạo Môn tổn hại tới cả căn cơ. Dù sao với phương thức tu luyện hà khắc của Thuần Dương Đạo Môn, bồi dưỡng được một võ giả trẻ tuổi có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất đã rất khó khăn.
Có điều mặc dù vị kia đã chết nhưng Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn chút tích lũy. Bốn vị này chính đệ tử tương đối xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng nếu bốn võ giả tiểu bối này cũng chết đi, vậy thế hệ trẻ Thuần Dương Đạo Môn không đến mức thật sự không còn ai nhưng cũng chẳng tìm được ai xuất sắc, chỉ có thể chọn người cao nhất trong đống lùn. Đối với thế hệ sau của Thuần Dương Đạo Môn đây chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Gương mặt Chân Dương Tử đắn đo không ngừng, với tính khí của hắn đương nhiên muốn diệt sạch đám tà ma ngoại đạo này, thậm chí vì thế không tiếc hy sinh người mình.
Nhưng suy nghĩ cho tông môn, hắn lại không dám ra tay.
Nửa ngày sau, Chân Dương Tử mới lạnh lùng nói: “Vạn nhất ta lui, ngươi lại giết chết Ninh Chân thì sao? Lời nói của đám Ma đạo các ngươi, ta không dám tin, cũng sẽ không tin.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Yên tâm, Lâm Diệp ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Đừng nhìn ta là người trong Ma đạo, lời ta nói còn đáng tin cậy hơn đám võ lâm Chính đạo các ngươi nhiều.”
Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo trông ra sao thật ra chưa ai từng thấy, bởi vì cho dù là Lục Đạo Ma Tôn năm xưa cũng chưa thật sự luyện chế thành công thứ này.
Ngọc Hiên chăm chú nhìn Sở Hưu rồi nói: “Tinh túy của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ở chỗ hấp thu. Hấp thu đồng loại cuối cùng trở thành con quỷ đói mạnh nhất, trở thành Ngạ Quỷ Đạo chân chính hấp thu tất cả.
Mặc dù ngươi không phải quỷ đói trong nhưng cơ thể ngươi lại có một vật kỳ quái có thể tiêu hóa hồn huyết của quỷ đói, thậm chí thôn tính tinh thần lực của nó.
Hồn huyết đã bị ngươi tiêu hóa, ngươi không cách nào ngưng luyện ra Ngạ Quỷ Đạo có cơ thể, có điều ngươi lại có thể dùng tinh thần lực hiến tế cho Ngạ Quỷ Đạo để nó làm việc cho ngươi.
Tất cả quỷ đói ở đây đều đã bị ngươi giết chết, ngươi cũng đã cô đọng đủ nhiều hồn huyết quỷ đói.
Lý do ngươi còn chưa thật sự diễn hóa thành Ngạ Quỷ Đạo chân chính là vì ngươi không đem bí pháp Ngạ Quỷ Đạo thật sự dung nhập vào cơ thể.
Lát nữa ta sẽ giao những thứ này cho ngươi. Có điều ta chỉ giao cho ngươi phương pháp cô đọng Ngạ Quỷ Đạo chứ không đưa ngươi phương pháp luyện chế đám quỷ đói này cùng những trận văn quan trọng nhất.
Từ nay về sau ngươi là người đầu tiên trên thế gian này sở hữu Ngạ Quỷ Đạo. Nhưng ngươi cũng là người cuối cùng trên thế gian này sở hữu Ngạ Quỷ Đạo.”
Dứt lời, Ngọc Hiên nâng cây sáo trúc trong tay mình lên định thổi sáo đẩy Sở Hưu ra khỏi ảo cảnh.
Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đợi đã, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ngọc Hiên sửng sốt một chút, bèn hỏi: “Vấn đề gì?”
“Rốt cuộc đại kiếp nạn thượng cổ là kiếp nạn gì?”
Vấn đề này vây khốn Sở Hưu đã rất lâu, thậm chí có thể nói là toàn bộ mọi người trong giang hồ đều muốn biết.
Bọn Thủy Vô Tướng trước đại kiếp nạn thượng cổ đã bị phong ấn, cho nên bọn họ không biết tin tức liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ. Nhưng Ngọc Hiên là người cuối thời thượng cổ, chắc chắn hắn sẽ biết. Thế nhưng Ngọc Hiên lại cười khổ lắc đầu nói: “Cái này ta thật sự không biết.
Khi đại kiếp nạn thượng cổ chưa bắt đầu ta cũng nghe được tiếng đồn. Có điều lúc đó vì ta làm trái ý sư phụ mà bị cấm đoán, phạt nuôi dưỡng đám quỷ đói kia. Lúc đó ta đã bị loại khỏi thế lực trung tâm của Cực Lạc Ma Cung, bọn họ không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho ta.
Còn khi đại kiếp nạn thượng cổ bắt đầu, ta đã chuyển hóa thành trạng thái quỷ đói, chìm vào ngủ say. Tới khi ta tỉnh lại đại kiếp nạn thượng cổ đã kết thúc, khắp nơi đều cực kỳ hoang vu. Không gian của Cực Lạc Ma Cung này thậm chí đã bị cắt rời. Thật ra ta cũng rất muốn biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Sở Hưu nhíu mày, chuyện này lại kẹt ở đây, đúng là khiến người ta bức bối.
“Đúng rồi, ngươi có biết Tam Thanh Điện với Linh Bảo Quan không?”
Ngọc Hiên sửng sốt đáp: “Đương nhiên biết. Tam Thanh Điện là chí tôn trong Đạo môn, tam đại Thiên Tôn tu vi đứng đầu giang hồ, siêu phàm nhập thánh, chẳng khác gì tiên nhân thần linh.
Còn Linh Bảo Quan lại là một thành viên trong ba ngàn Đạo môn. Mặc dù nhân số không nhiều nhưng thực lực lại cực mạnh. Bí pháp của Linh Bảo Quan có tên Linh Bảo Hào Quang, nổi danh khắp giang hồ, được xưng có thể đánh tan bất cứ thần binh chí bảo nào. Đệ tử Linh Bảo Quan không ai là hạng tầm thường.
Trong thời của ta, quan chủ Linh Bảo Quan, Linh Vũ chân nhân là cường giả hiếm thấy đương thời. Mặc dù hắn khá kín tiếng giấu tài nhưng tu vi lại gần với Tam Đại Thiên Tôn, trong Võ Đạo Chân Đan ngưng luyện ra ba trăm sáu mươi luồng Linh Bảo Hào Quang, thần binh lợi nhận gì trước mặt hào quang này cũng chỉ như đống sắt vụn.”
Sở Hưu thở dài một tiếng, xem ra lúc trước y suy đoán không sai, thực lực Tam Thanh Điện quả thật bất phàm. Còn một đạo quan nho nhỏ kia thật ra cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong thời thượng cổ.
Sở Hưu còn định hỏi gì đó nhưng lúc này Ngọc Hiên lại hơi biến sắc nói: “Thời gian không còn nhiều nữa rồi. Còn kéo dài thêm nhân cách hóa thân quỷ đói của ta sẽ thức tỉnh.”
Dứt lời, Ngọc Hiên trực tiếp thổi cây sáo trúc trong tay, ảo cảnh lập tức hủy diệt. Sở Hưu nhanh chóng trở về hiện thực.
Trong ảo cảnh Sở Hưu và Ngọc Hiên nói chuyện rất nhiều, thời gian trải qua cũng rất lâu. Có điều đó chỉ là thế giới hư ảo trong tinh thần lực, tại thế giới hiện thực thật ra mới chỉ qua một nháy mắt mà thôi.
Bên kia ba người Quảng Ninh đạo nhân còn đang điên cuồng tấn công Ngọc Hiên hóa thân thành quỷ đói. Do có bí pháp nguyên thần của Sở Hưu tập kích, lúc này Ngọc Hiên đã bị đánh cho không ngừng lui lại phía sau.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt Ngọc Hiên lại lộ ra vẻ thanh tỉnh, thi khí quanh người rực cháy, thiêu đốt bản nguyên lao thẳng về phía Sở Hưu.
Uy thế của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đám người Quảng Ninh đạo nhân ngăn cản chắc chắn bản thân cũng thụ thương. Cho nên trừ Quảng Ninh đạo nhân vô thức vận dụng Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm Trận ngăn cản thất bại, hai người khác nhanh chóng thối lui tránh né.
Bọn họ đều cho rằng Ngọc Hiên hóa thân quỷ đói hận Sở Hưu tới thấu xương, cho nên không tiếc hao tổn bản nguyên cũng muốn giết chết Sở Hưu.
Đối mặt với một kẻ liều mạng như vậy, Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh đương nhiên không muốn cứng rắn ngăn cản. Chờ lát nữa cho dù Sở Hưu bị giết chết, quái vật kia chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, dẫu sao họ cũng không lỗ là được.
Thân thể thiêu đốt thi khí vô tận của Ngọc Hiên đi tới trước mặt Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ giải thoát, thân hình ầm ầm nổ tung. Một giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc dung nhập vào cơ thể Sở Hưu.
Thật ra ban đầu Sở Hưu vẫn khá cảnh giác.
Ngọc Hiên này nói một tràng dài như vậy nhưng thực chất Sở Hưu vẫn bán tín bán nghi.
Bản thân y vốn là người đa nghi, cho dù là những cao tăng Phật môn trong giới Chính đạo Sở Hưu còn không hoàn toàn tin tưởng, nói chi một kẻ trong Ma đạo như Ngọc Hiên.
Cho nên ban đầu Sở Hưu ngưng tụ hết tinh thần lực bản thân, một khi phát hiện có gì không đúng lập tức bài trừ giọt hồn huyết kia ra ngoài cơ thể.
Hơn nữa Sở Hưu còn một tầng bảo hiểm nữa, đó là Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Lưu Ly Kim Ti Cổ chỉ có bản năng không có lý trí, cho nên nó rất tự nhiên bài xích tất cả những thứ mang ác ý tiến vào cơ thể Sở Hưu.
Thân thể Sở Hưu tương đương với nhà của Lưu Ly Kim Ti Cổ. Ai lại cho phép có thứ gì mang ác ý xuất hiện trong nhà mình.
Có điều mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu, Ngọc Hiên thật sự không động tay động chân gì trong hồn huyết. Hắn chỉ đơn thuần muốn giải thoát, thuận tiện trước khi được giải thoát cũng tặng người đã tiễn hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng là Sở Hưu một món quà.
Giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc kia dung nhập vào nguyên thần của Sở Hưu, có điều lần này hồn huyết không bị Lưu Ly Kim Ti Cổ hấp thu.
Giọt hồn huyết vô cùng đậm đặc kia hòa làm một thể với tinh thần lực màu đen mà Sở Hưu nhận được khi chém giết đám quỷ đói kia, cuối cùng hóa thành một con quỷ đói bộ dáng dữ tợn.
Chương 677 Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo 2
Hình tượng quỷ đói đó khác với những con quỷ bị Sở Hưu giết lúức trước. Hình thể chung tương đối giống nhau, đều là đầu to miệng to bụng phồng lên, nhưng làn da nó có màu đen nhánh, tỏa ra một luồng lực lượng âm tà tới cực hạn.
Đồng thời trên đầu con quỷ đói kia còn sinh ra một cặp sừng nhọn đen nhánh như mực, tôn thêm vẻ dữ tợn của nó.
Hơn nữa trong đầu Sở Hưu xuất hiện một đoạn tin tức. Đó là phương pháp sử dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Có điều trong đó không có phương pháp luyện chế hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.
Thật ra giờ Sở Hưu nhận được cũng không phải hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hoàn chỉnh, vì nó chỉ có tinh hồn chứ không có thân thể cường đại.
Có điều chuyện này với Sở Hưu cũng không quan trọng. Cho dù Ngọc Hiên giao phương thức chế tạo cơ thể Ngạ Quỷ Đạo cho Sở Hưu, y cũng không dùng phương thức tổn thương thiên hòa, lại hao tâm tốn của, không có kết quả tốt như vậy.
Nhìn kết cục của Lục Đạo Ma Tôn là biết. Hắn thật sự khiến cả thiên hạ phẫn nộ, bị cả ba giới Đạo Phật Ma liên thủ vây giết.
Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn về phía ba người Uất Trì Phong, cười lạnh một tiếng rất nói: “Ba vị, tránh nhanh nhỉ.”
Ba người Uất Trì Phong cũng không ngờ tên kia lúc trước ra vẻ liều mạng, thiêu đốt cả lực lượng bản nguyên của mình rồi mà lại kém cỏi đến vậy, thoáng cái đã tiêu hao sạch sẽ tự nổ. Chuyện thành như vậy lại khiến hành động né tránh lúc trước của ba người thật sự không thể nói nổi.
Có điều lúc này ngoại trừ Quảng Ninh đạo nhân hơi áy náy, hai người Uất Trì Phong và Hoàng Phủ Duy Minh lại không mấy để tâm.
Tu luyện tới cảnh giới và địa vị như bọn họ, đại đa số đã luyện được hai loại tính cách cần thể diện và không cần thể diện.
Khi có lợi ích hay nguy hiểm một chút, có mất mặt cũng chẳng sao.
Còn ở bên ngoài, trước mặt mọi người dẫu sao cũng phải giữ thể diện. Bọn họ là tông sư võ đạo, phải bảo đảm uy nghiêm của mình cùng thể diện của tông môn sau lưng.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, vẫn là chịu mất mặt thở đáng hơn.
Quảng Ninh đạo nhân ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Giờ yêu vật kia đã chết, Cực Lạc Ma Cung này hẳn đã an toàn, chỉ cần đề phòng một số trận pháp là được. Chư vị, ra tay đi, xem xem trong Cực Lạc Ma Cung rốt cuộc còn thừa lại thứ gì tốt.”
Trước đó bọn họ đều cho rằng trong Cực Lạc Ma Cung không có bị bị tổn hại, có điều giờ xem lại Cực Lạc Ma Cung cũng có tổn hại, chẳng qua sau đại kiếp nạn thượng cổ được yêu vật kia sửa chữa lại mà thôi.
Cho nên trong Cực Lạc Ma Cung này chắc đã có không ít bảo vật hư hại. Đây không phải tin tức tốt lành gì.
Thế nhưng ngay khi mọi người ở đây chuẩn bị ra tay vơ vét Côn Luân Ma Giáo này, phía sau lại có động tĩnh vang lên. Hơn mười võ giả liên tiếp tiến vào, thậm chí có chấn động lực lượng của tông sư võ đạo.
Uất Trì Phong biến sắc, quát khẽ với Quảng Ninh đạo nhân: “Lão đạo, ngươi không đóng cửa trận pháp lại à?”
Bình thường mà nói, di tích có trận pháp khóa chặt như hiện tại, người vào trước chắc chắn sẽ đóng trận pháp lại. Nếu không mình tốn bao công sức mới lấy được bảo vật, người khác lại tới cướp tay trên, vậy quá mức xui xẻo.
Cho nên Uất Trì Phong tưởng rằng Quảng Ninh đạo nhân đã đóng trận pháp lại. Hắn không hiểu trận pháp, chỉ cho rằng Quảng Ninh đạo nhân đã làm vậy từ sớm.
Quảng Ninh đạo nhân trừng mắt với hắn nói: “Trận pháp khác ta còn đóng lại được, có điều trận pháp của Cực Lạc Ma Cung này vô cùng hoàn chỉnh, phong cách lại khác hẳn trận pháp hiện giờ. Ta muốn khai mở lại trận pháp còn phải tốn một ngày. Ngươi chờ nổi chắc?”
Cực Lạc Ma Cung do ba người Quảng Ninh đạo nhân phát hiện đầu tiên, cũng nhờ bọn họ chém giết mới giải trừ toàn bộ nguy cơ.
Thế nhưng giờ những kẻ đến sau không trải qua bất cứ nguy hiểm gì, cứ thể hưởng thụ thành quả của họ. Bất luận Uất Trì Phong hay Quảng Ninh đạo nhân, thậm chí những võ giả khác đều cảm thấy khó chịu.
Chứng kiến hai người còn định cãi vã, Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh trầm giọng nói: “Hai vị, Cực Lạc Ma Cung này do chúng ta phát hiện trước. Giờ có người tới hớt tay trên, chúng ta nên liên hợp lại cùng chống cự với kẻ địch ngoài, những thứ tìm được trong Cực Lạc Ma Cung sau này chúng ta chia đều. Hai người thấy sao?”
Uất Trì Phong cùng Quảng Ninh đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.
Hoàng Phủ Duy Minh lại đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Lâm tiểu hữu, trước đó chỉ là một hiểu nhầm. Giờ có người định tới hớt tay trên, chẳng lẽ ngươi cam tâm tặng không cho đám người đó à? Ngươi cũng gia nhập cùng chúng ta được không?”
Bọn họ đã chứng kiến thực lực của Sở Hưu, quả thật kinh người. Cho dù y không vận dụng bảy thanh đao sau lưng, thực lực bản thân đã đủ sánh vai với phần lớn tông sư võ đạo, kéo Sở Hưu vào liên thủ tuyệt đối không thiệt.
Có điều đúng lúc này một võ giả mặc trường bào màu vàng kim tướng mạo uy nghiêm từ trong đi tới.
Vừa thấy trung niên kia, Hoàng Phủ Duy Minh lập tức thầm hô nguy hiểm.
Người trung niên này không phải ai khác, chính là gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn.
Trong số rất nhiều tông sư võ đạo, Hạ Hầu Trấn là người tương đối khó đây vào. Bí pháp nguyên thần khiến người ta khó lòng phòng bị, mà Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị cũng nằm tại nhóm công pháp đứng đầu trong số những bí pháp nguyên thần hiếm hoi.
Một khi có xung đột, Hạ Hầu Trấn lợi dụng Ngự Thần Thuật đục nước béo cò có thể kiếm không ít lợi lộc từ chỗ họ.
Nhưng bên này bọn họ còn có Lâm Diệp, tinh thần lực của Lâm Diệp không kém gì tông sư võ đạo. Bí pháp nguyên thần của Ma đạo cũng không yếu, cũng có thể kiềm chế Hạ Hầu Trấn.
Có điều lúc này Hoàng Phủ Duy Minh đột nhiên nhớ ra điều gì. Có vẻ Lâm Diệp và Hạ Hầu Trấn vốn có thù oán. Lần đầu tiên Lâm Diệp xuất hiện trong giang hồ, hắn đã giết con trai của Hạ Hầu Trấn, Hạ Hầu Vô Giang.
Mặc dù Hạ Hầu Trấn không chỉ có một đứa con trai là Hạ Hầu Vô Giang. Nhưng đó lại là Hạ Hầu Vô Giang đã từng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cũng là đệ tử mà Hạ Hầu Trấn dốc vô số tâm tuyết bồi dưỡng. Thế nhưng giờ lại bị Lâm Diệp giết chết. Thù oán này đã kết rất nặng.
Quả nhiên, vừa thấy Sở Hưu, hai mắt Hạ Hầu Trấn lập tức đỏ bừng, gầm lên một tiếng: “Lâm Diệp!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Hóa ra là Hạ Hầu gia chủ, đã lâu không gặp. Lần này định tới tìm ta báo thù giết con à?”
Hạ Hầu Trấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không chỉ báo thù giết con, rất nhiều tinh nhuệ trong Hạ Hầu thị ta cũng chết trong tay ngươi. Cho dù ngươi là truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã hôm nay ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!”
Trước đó lúc ở Linh Bảo Quan, Sở Hưu còn xử lý cả đám người Hạ Hầu thị và Lục gia, có điều y không hủy thi diệt tích, cũng không sợ bị người khác biết.
Dù sao thân hận Lâm Diệp của y vốn dùng để gánh tội. Giết một người cũng là giết, giết một đám người cũng là giết, không có gì khác biệt.
Những người xung quanh nghe được Sở Hưu ra tay giết chết những võ giả Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu không khỏi mang theo sắc thái kỳ dị.
Chương 678 Kẻ thù gặp mặt
Không phải tên này có thâm thù đại hận gì với Hạ Hầu thị đấy chứ? Sao cứ nhắm vào Hạ Hầu thị ra tay như vậy?
Xử lý Hạ Hầu Vô Giang kiệt xuất nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hạ Hầu thị thì thôi, ngay cả những đệ tử tinh nhuệ của Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Lâm Diệp cũng không buông tha.
Những người đó đều là đệ tử tinh nhuệ do Hạ Hầu thị bồi dưỡng, là tinh anh trong đời kế tiếp. Trong đó không khéo còn xuất hiện một vị tông sư võ đạo, thế nhưng giờ lại bị Lâm Diệp diệt sạch, mối thù này đã kết rất nặng.
Đương nhiên thực tế cũng quả thật như vậy, Hạ Hầu Trấn lúc này đã sắp tức điên.
Trước đó sau khi Hạ Hầu Vô Giang bị giết, mặc dù hắn không điên cuồng tới mức tẩu hỏa nhập ma như Nhiếp Nhân Long nhưng cũng vận dụng toàn bộ lực lượng của Hạ Hầu thị, điên cuồng tìm kiếm Lâm Diệp, muốn báo thù cho con trai mình.
Thế nhưng tìm suốt mấy tháng, Lâm Diệp kia lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề xuất hiện trên giang hồ.
Còn Hạ Hầu Trấn thăm dò về quá khứ của Lâm Diệp cũng vậy. Kẻ này như chui ra từ kẽ đá, ngoại trừ biết được thêm y có quan hệ mật thiết với tông sư võ đạo mà Âm Ma Tông ra, ngoài ra không còn thêm bất cứ dấu vết nào.
Cuối cùng Hạ Hầu Trấn đành từ bỏ. Dẫu sao hắn cũng là gia chủ Hạ Hầu thị, những trưởng lão Hạ Hầu thị kia sẽ không cho phép hắn đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện này.
Lần này Hạ Hầu Trấn khai mở, thật ra Hạ Hầu Trấn đã chuẩn bị để giết chết Lâm Diệp.
Đối phương là tuấn kiệt do nhánh một bồi dưỡng ra, vậy khi Hạ Hầu Trấn khai mở chắc chắn y sẽ tới.
Nếu bên cạnh đối phương không có cường giả Ma đạo thủ hộ, mình sẽ giết chết đối phương, báo thù giết con.
Về phần sau đó có bị Ma đạo trả thù hay không, Hạ Hầu Trấn lại chẳng hề lo lắng.
Xưa nay trên giang hồ đâu có quy củ nào là chỉ ngươi được giết người, người không được giết ngươi.
Mặc dù Hạ Hầu Trấn không biết chỗ dựa sau lưng Lâm Diệp rốt cuộc ra sao, nhưng Hạ Hầu thị bọn họ đứng trong Cửu Đại Thế Gia nhiều năm như vậy, cũng chẳng thiếu thủ đoạn đối phó.
Huống hồ đối phương là người trong Ma đạo, một khi có cường giả Ma đạo gây áp lực cho Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị cũng có thể tới cầu viện nơi Thương Thủy Doanh thị.
Mặc dù giữa Cửu Đại Thế Gia không thật sự hòa thuận, nhưng khi đối mặt với kẻ địch ngoài, Cửu Đại Thế Gia vẫn có thể giữ thái độ liên thủ.
Nếu ngay cả Thương Thủy Doanh thị cũng không đỡ nổi thì còn các tông môn trong Chính đạo.
Hiện giờ giới Ma đạo đang có dấu hiệu khôi phục, các tông môn Chính đạo không muốn cho đám tông môn Ma đạo này một chút cơ hội nào. Nếu đám Ma đạo này thật sự uy hiếp tới Hạ Hầu thị, với quan hệ của Hạ Hầu thị trong giang hồ, bọn họ cũng chẳng phải tứ cố vô thân.
Chỉ có một điểm duy nhất Hạ Hầu Trấn không ngờ, đó là không đợi hắn tới giết Lâm Diệp, chính Lâm Diệp đã ra tay trước giết chết những đệ tử tinh nhuệ của Hạ Hầu thị tiến vào Tiểu Phàm Thiên, quả thật đáng hận!
Ngay luc tên Sở Hưu định xuất thủ, trong Cực Lạc Ma Cung lại có một lão đạo sĩ đi tới. Người này chính là Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, phía sau hắn còn một đạo sĩ trẻ tuổi, chính là võ giả trẻ tuổi cuối cùng may mắn sống sót của Thuần Dương Đạo Môn.
Tính khí Chân Dương Tử vốn không tốt, lúc này sắc mặt lại càng âm trầm như nước, chẳng khác gì một ngọn núi lửa sẽ lập tức bộc phát.
Đảo mắt một vòng, Chân Dương Tử phẫn nộ hét lớn: “Ai đã giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ta?”
Bên ngoài sơn cốc thi thể ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn nguyên nơi đó.
Thuần Dương Đạo Môn bồi dưỡng đệ tử vô cùng hao tâm tổn sức, mấy năm trước mất đi một đệ tử xuất sắc nhất, giờ lại chết ba người. Làm sao Chân Dương Tử chịu nổi chuyện này?
Ở đây cũng có người của Đạo môn, nhưng lại không thuộc Tam Đại Đạo Môn, hắn lập tức chỉ vào Sở Hưu nói: “Chân Dương Tử tiền bối, chính tên Sở Hưu này giết chết ba vị sư đệ của Thuần Dương Đạo Môn!”
So với Hạ Hầu Trấn, Chân Dương Tử thẳng tay hơn nhiều.
Ngay khi đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, Chân Dương Tử không nói hai lời, đạo kiếm trong tay dấy lên Thuần Dương Cương Khí, trực tiếp chém về phía Sở Hưu!
Cho dù Sở Hưu không giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn của hắn, Chân Dương Tử thấy Sở Hưu xong sẽ lập tức ra tay trừ ma vệ đạo, càng không nói tới giờ Sở Hưu và Thuần Dương Đạo Môn của hắn đã có thâm thù đại hận.
Chân Dương Tử không buông lời hung hăng như chém Sở Hưu thành muôn mảnh, hành động của hắn đã đủ chứng minh hết thảy.
Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời rực rỡ ầm ầm chém xuống, gây nên cho Sở Hưu áp lực như Thái Sơn áp đỉnh, vô cùng cường đại.
Trước đó khi ở bên ngoài, Chân Dương Tử đối mặt với Vân Trung Quân rơi xuống thế hạ phong. Nhưng thực tế chuyện này là vì thực lực của Vân Trung
Quân quá mạnh. Thực lực Chân Dương Tử trong cảnh giới Chân Đan tông sư võ đạo cũng thuộc nhóm đầu. Tối thiểu trong số những tông sư võ đạo mà Sở Hưu giao thủ, thực lực của hắn là một trong những người mạnh nhất!
Sở Hưu tay niết ấn quyết, Trấn Ngục Minh Vương Tướng hiện lên sau lưng Sở Hưu, Minh Vương xuất chưởng trấn áp vạn giới, đồng thời cũng định ra tay trấn áp tdkc của Chân Dương Tử.
Nhưng Thuần Dương Kiếm Cương của Chân Dương Tử quả thật cường đại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu. Trấn Ngục Minh Vương Tướng chỉ trong chớp mắt đã bị xoắn nát.
Kiếm cương rơi xuống, Thuần Dương Cương Khí chiếu rọi vạn cổ, trong vòng trăm trượng đều bị Thuần Dương Cương Khí cực nóng bao phủ. Cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng chỉ thấy một mảng trắng xóa, tuy sơ hở nhược điểm ở khắp mọi nơi nhưng cho dù là điểm yếu nhất y cũng khó lòng phá vỡ nổi.
Hít một hơi thật sâu, quanh người Sở Hưu đột nhiên tràn ngập thi khí nồng nặc.
Trong nguyên thần tinh hồn Ngạ Quỷ Đạo đã bị Sở Hưu phóng thích. Chỉ trong chốc lát tinh hồn lớn cỡ lòng bàn tay điên cuồng hấp thu tinh thần lực và cương khí của Sở Hưu, tăng vọt lên hơn mười trượng, há to miệng rộng. Ma khí thi khí cùng nhau bộc phát ra xung quanh, có điều không phải chống cự mà là bao vây hấp thu.
Nhìn Thuần Dương Cương Khí vô cùng hùng hồn kia trực tiếp bị hóa thân Ngạ Quỷ Đạo hấp thu sạch sẽ, thậm chí hóa thân Ngạ Quỷ Đạo còn há miệng đánh phía Chân Dương Tử, mở miệng rộng muốn cắn nuốt hết thảy. Những nơi nó đi qua ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị thi khí lây nhiễm, cuối cùng trực tiếp bị hút vào trong miệng.
“Yêu vật gì đây?”
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, tay niết ấn quyết, cương khí vô tận ngưng tụ thành phù văn lưu chuyển trước người. Theo một kiếm của Chân Dương Tử điểm ra, những phủ văn kia như hóa thành thực chất, ngưng tụ trên đạo kiếm của hắn. Tiếp đó kiếm của hắn chém xuống, kiếm cương trăm trượng như muốn chém tan thiên địa, trực tiếp chém vỡ hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia!
Chân Dương Tử chỉ cảm thấy hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia vô cùng tà ác quỷ dị, còn ba người Quảng Ninh đạo nhân chứng kiến cảnh này đều không khỏi kinh ngạc.
Thứ Lâm Diệp đang thi triển rõ ràng là bộ dáng của con quỷ đói vừa rồi. Mặc dù không có cơ thể nhưng lại có lực lượng cắn nuốt hết thảy của lũ quỷ đói vừa rồi.
Bí pháp hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ngoại trừ Lục Đạo Ma Tôn ra chỉ có Cực Lạc Ma Cung chiếm được, cho nên Lâm Diệp này không thể lấy được từ bên ngoài.
Cho nên vừa rồi bọn họ thì hao tổn tâm cơ chém giết, còn Lâm Diệp kia lại không biết kiếm được cơ duyên ở đâu, thậm chí còn học được cả bí pháp Ngạ Quỷ Đạo này!
Chương 679 Không tuân thủ quy củ 1
Ba người Quảng Ninh đạo nhân nhận ra lai lịch bí pháp Ngạ Quỷ Đạo, có điều cả ba đều không có ý định xuất thủ.
Đối với Uất Trì Phong và Hoàng Phủ Duy Minh, chết một bớt một, bọn họ không bỏ đá xuống giếng đã là phúc hậu lắm rồi. Về phần mấy lời liên thủ vừa rồi của Hoàng Phủ Duy Minh với Sở Hưu, hắn có nói à?
Quảng Ninh đạo nhân ngược lại muốn ra tay, có điều đương nhiên không phải giúp Sở Hưu mà là giúp Chân Dương Tử. Dù sao hai người cùng thuộc giới Đạo môn, hơn nữa ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn kia chết ngay trước mắt hắn.
Có điều Quảng Ninh đạo nhân vẫn tính là người hiền lành phúc hậu. Rõ ràng Chân Dương Tử mạnh hơn Sở Hưu, nể tình vừa rồi bọn họ còn liên thủ, hắn cũng không bỏ đá xuống giếng.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng trông mong gì vào bọn họ. Chỉ có điều sau khi dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo ngăn chặn một kiếm của Chân Dương Tử, gương mặt ẩn dưới mặt nạ của Sở Hưu đã vô cùng nặng nề..
Bí pháp Ngạ Quỷ Đạo mà Ngọc Hiên đưa cho y có vấn đề!
Thật ra không phải bí pháp Ngạ Quỷ Đạo có vấn đề mà là cảnh giới bản thân Sở Hưu có vấn đề.
Năm xưa người tu luyện bí pháp Ngạ Quỷ Đạo bất luận là Lục Đạo Ma Tôn hay Ngọc Hiên nửa người nửa quỷ, thật ra thực lực đều mạnh hơn Sở Hưu nhiều.
Cho nên giờ Sở Hưu vận dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, đối phương vừa xuất hiện đã lập tức rút lấy tinh thần lực và cương khí của Sở Hưu. Đặc tính thôn tính hấp thu tham lam này quả thật không phân địch ta, Sở Hưu chỉ mất tập trung một chút thôi cũng có thể bị nó hút sạch lực lượng. Chỉ khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chuyện này mới chậm lại một chút.
Cho nên giờ Sở Hưu vận dụng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo có thể nói là vô cùng hung hiểm, mặc dù tiêu hao không lớn bằng bảy thanh ma đao kia nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều.
Cứ như vậy mặc dù hiện tại trên người Sở Hưu có không ít thủ đoạn tuyệt kỹ nhưng thật xin lỗi, không mấy thứ y vận dụng tùy ý được.
Thuần Dương Cương Khí quanh người Chân Dương Tử bừng bừng thiêu đốt, như mặt trời hàng lâm.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Hưu, Chân Dương Tử lạnh giọng nói: “Tên ma đầu nhà ngươi tâm địa âm độc, tu luyện công pháp tà môn này, có trời mới biết rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người.
Hôm nay cho dù không vì mối thù của đệ tử Thuần Dương Đạo Môn ta cũng sẽ giết ngươi trừ hại cho giang hồ!”
Dứt lời, Chân Dương Tử lại tiếp tục xuất thủ, trường kiếm trong tay phân ra hoăn ngàn, kiếm ảnh chi chít giữa không trung cùng tỏa ra Thuần Dương Cương Khí, cuối cùng không ngờ còn biến thành một tòa kiếm trận khí thế vô cùng hùng hồn, như vầng mặt trời rơi xuống, uy thế cực kỳ cường đại.
Bên kia Hạ Hầu Trấn cũng lập tức hành động, hai tay niết ấn quyết, quanh người lóng lánh ánh sáng vàng kim. Lực lượng nguyên thần hùng hồn dẫn dắt sức mạnh thiên địa hóa thành cơn bão đánh tới.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị ban đầu dùng nguyên thần điều khiển con người, nhưng sau khi tu luyện tới đại thành, thứ bọn họ điều khiển là cả thiên địa này!
Đồng thời bị hai cường giả tông sư võ đạo nhắm vào, hơn nữa còn là cường giả như Hạ Hầu Trấn cùng Chân Dương Tử, đừng nói Sở Hưu mới chỉ Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù tông sư võ đạo bình thường cũng chẳng đỡ nổi.
Sở Hưu tay nắm lên Hận Đao nhưng lực chú ý lại đặt trong khu vực Cực Lạc Ma Cung phía sau.
Bất luận Hạ Hầu Trấn hay Chân Dương Tử, chỉ một người hắn còn phải cố gắng lắm mới ngăn cản được. Giờ cả hai tấn công tới, đường sống duy nhất của Sở Hưu chỉ có bỏ trốn.
Giờ y chỉ hy vọng uy lực của Hận Đao này đủ mạnh, sáng tạo cho mình một chút cơ hội bỏ trốn.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị xuất đao, một người mặc áo choàng đen lại lao tới từ phía sau, ma khí mãnh liệt vô biên bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, huyễn hóa ra vô số Thiên Nữ Tu La nhảy múa quanh người, ăn mòn tâm chí của hắn.
Khoảnh khắc đó trong lòng Hạ Hầu Trấn tràn ngập cảm giác nguy hiểm, không lo được chuyện ra tay với Sở Hưu mà lập tức thu hết lực lượng nguyên thần lại quanh người. Kim quang nguyên thần chiếu rọi xung quanh mới xua tan được tất cả những Thiên Nữ Tu La kia đi.”
“Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp! Là yêu nhân của Vô Tướng Ma Tông!”
Vô Tướng Ma Tông thân là đại phái trong nhánh Ẩn Ma, còn hay nhảy ra gây chuyện, cũng có tiếng tăm không nhỏ trên giang hồ.
Hạ Hầu Trấn mặc dù chưa từng quen biết với Vô Tướng Ma Tông, có điều hắn cũng từng nghe nói tới Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông.
Võ giả Vô Tướng Ma Tông đột nhiên xuất thủ này chính là Lục tiên sinh.
Lúc này Lục tiên sinh đã bước chân vào cảnh giới tông sư võ đạo, mặc dù hắn mới bước vào cảnh giới này không lâu nhưng thực lực bản thân đã không kém Hạ Hầu Trấn bao nhiêu.
Cùng là tông sư võ đạo, mọi người tích lũy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất khác nhau, sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực cũng khác biệt.
Tỷ như Sở Hưu, Tông Huyền. Trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất bọn họ đã
có thể giao thủ với tông sư võ đạo. Tới khi họ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đương nhiên cũng là cường giả trong cùng cảnh giới.
Còn Lục tiên sinh này cũng như vậy. Đừng nhìn tuổi tác hắn lớn hơn đám người Sở Hưu Tông Huyền một chút, nhưng hắn tích lũy cũng hết sức hùng hồn.
Số người tích lũy được thực lực hùng hậu như vậy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không nhiều, ngoại trừ năm người đứng năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu chỉ thấy Lục tiên sinh và Thiên Tội đà chủ năm xưa đạt tới mức này.
Mặc dù Thiên Tội đà chủ đã từng lừa gạt Sở Hưu, nhưng đối phương quả thật rất mạnh, bằng không giờ cũng không thể trở thành tâm phúc của Bộ Thiên Nam - đại long thủ Thanh Long Hội.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Lục tiên sinh giúp y ngăn cản Hạ Hầu Trấn, Sở Hưu thấy thế lập tức buông lỏng chuôi thanh Hận Đao đã cầm trong tay. Thân thể y thiêu đốt khí huyết, ma khí vô biên hòa cùng khí huyết hóa thành một cỗ Sát Sinh Ma Phật Tướng vô cùng quỷ dị!
Ma Phật quang người bừng bừng lửa ma cầm Huyết Đao trong tay, một đao chém xuống, ma khí cùng huyết khí vô biên rực cháy, trực tiếp phá tan Thuần Dương Kiếm Trận, làm phát ra từng tiếng nổ cưng khí liên miên.
Sắc mặt Sở Hưu tái đi.
Trước đó mỗi khi thi triển Sát Sinh Ma Phật Tướng, y đều dùng Ma Huyết Đại Pháp thu nạp khí huyết người khác thi triển, còn lần này lại tiêu hao khí huyết bản thân.
Mặc dù lực lượng mạnh hơn một chút, có điều cảm giác tiêu hao khí huyết bản thân chẳng hề dễ chịu.
Lục tiên sinh đi tới bên cạnh Sở Hưu, cười lạnh với Hạ Hầu Trấn và Chân Dương Tử: “Hai tông sư võ đạo thành danh đã lâu liên thủ đối phó với một tiểu bối. Các ngươi tự xưng võ lâm Chính đạo gì gì ấy mà không thấy ngại hay sao? Còn nói đạo lý giảng quy củ hay không? Còn cần thể diện hay không? Ta cũng thấy xấu hổ thay cho các ngươi!”
Chân Dương Tử lạnh nhạt nói: “Cần gì phải nói quy củ giang hồ với đám tà ma ngoại đạo các ngươi. Các ngươi cũng xứng nói quy củ giang hồ chắc?”
Lời nói này của Chân Dương Tử quả thật vô cùng bá đạo, đúng là không chịu nói lý.
Chương 680 Không tuân thủ quy củ 2
Lục tiên sinh cười lạnh nói: “Được được được. Đúng là danh môn chính phái, công phu da mặt dày tới mức Ma đạo chúng ta không sánh nổi.”
Lục tiên sinh quay sang Sở Hưu truyền âm: “Ta nói này, tiểu tử ngươi thật biết gây chuyện. Mới chưa được bao lâu ngươi đã trêu vào hai tên khó chơi thế này?”
Sở Hưu bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tên Hạ Hầu Trấn kia là thù cũ, có điều ngươi cũng biết cách hành xử của đám người Thuần Dương Đạo Môn này đấy, miệng lưỡi cực kỳ thối nát. Người ta muốn giết ta, ta đâu thể ngồi yên để người ta giết được?”
Lục tiên sinh bí mật truyền âm: “Lát nữa ta ngăn chặn Hạ Hầu Trấn, ngươi tìm cơ hội trốn đi.
Lần này số người trong Ma đạo chúng ta tới Tiểu Phàm Thiên không nhiều như Chính đạo. Đặc biệt là nhánh Ẩn Ma chúng ta, do đủ loại nguyên nhân nên rất nhiều người không tới đây. Tối thiểu xung quanh đây chúng ta không tìm được viện binh gì.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu. Y không phải đồ ngốc, đương nhiên biết lúc nào nên đối đầu, lúc nào nên bỏ trốn.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Hạ Hầu Trấn liên thủ với Chân Dương Tử, cho dù có Lục tiên sinh nhúng tay vào tình cảnh cũng rất không ổn.
Áo đen quanh người Lục tiên sinh phồng lên, ma khí mãnh liệt bộc phát. Hắn nhìn Hạ Hầu Trấn cười lớn nói: “Nghe nói Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị thiên hạ vô song, chẳng hay so với Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông chúng ta thì sao?
Ức hiếp tiểu bối như vậy thì được cái gì. Hạ Hầu gia chủ, đối thủ của ngươi là ta.”
Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Một kẻ vô danh chỉ mới bước vào cảnh giới Chân Đan mà thôi. Nếu những lời này do Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông các ngươi nói ra còn tạm được, ngươi xứng sao?”
Lục tiên sinh híp mắt nói: “Ngươi sẽ biết ta xứng hay không ngay thôi!”
Dứt lời, quanh người Lục tiên sinh ma khí vô biên gầm thét, ma khí đen nhánh diễn hóa thành hình tượng Tu la ngập lửa hiện lên sau lưng Lục tiên sinh.
Dựng chưởng làm đao, Lục tiên sinh chém thẳng về phía trước. Phía sau hắn, Tu La ngập lửa kia cũng chém ra một đao. Chỉ trong khoảnh khắc, ma khí dẫn phát thiên địa, quanh người Hạ Hầu Trấn chìm vào hắc ám vô biên, không thấy được chút ánh sáng nào nhưng vẫn cảm nhận được khí một đao mang theo ma khí cường đại đánh tới.
Thật thật giả giả, hư hư thật thật. Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp vừa thật cũng vừa giả, mỗi người tu luyện kết quả lại bất đồng.
Lục tiên sinh tu luyện Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp chính là hư ảo kết hợp, chém cơ thể, phá thần hồn.
Hạ Hầu Trấn dù sao cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, đương nhiên không bị Lục tiên sinh đánh bại dễ dàng như vậy.
Bất luận hư ảo, ta cứ dốc hết lực lượng phá giải!
Từng điểm sáng nguyên thần vàng kim ngưng tụ quanh người Hạ Hầu Trấn. Nguyên thần dẫn phát thiên địa, hóa thành cuồng phong xung quanh. Tiếp đó Hạ Hầu Trấn đấm ra một quyền, cơn lốc nguyên khí rít lên giữa đất trời, phá tan hắc ám vô biên.
Hai người Hạ Hầu Trấn và Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn có căn cơ, một ó thiên phú, cho nên đôi bên giao thủ tạm thời ngang tài ngang sức.
Còn Chân Dương Tử không nói hai lời, Thuần Dương Kiếm Cương bừng lên chém thẳng về phía Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ tàn khốc, quanh người bừng bừng ma diễm, không lùi mà tiến. Tất cả ma khí sát ý ngưng tụ lại thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Quyền, đồng thời trong thế quyền còn mang theo khí thế cường đại, quyền ý vô song phá diệt vạn pháp, thẳng tiến không lùi!
Sát quyền và Thuần Dương Kiếm Cương va chạm. Thuần Dương Cương Khí nóng rực chuyên khắc chế những thuộc tính như ma khí sát khí, còn chưa nói tới lực lượng Sở Hưu vốn không bằng Chân Dương Tử.
Cho nên ngay khi va chạm, quyền ý của Sở Hưu vỡ vụn, Thuần Dương Kiếm Cương nhập thể, khiến Sở Hưu phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều ngụm máu kia vừa phun ra khỏi miệng đã lập tức bừng cháy, nhánh chóng hóa thành một làn sương đỏ ngưng tụ quanh người Sở Hưu, khiến tốc độ Sở Hưu đột nhiên tăng vọt. Y vòng qua Chân Dương Tử, xuất hiện bên cạnh võ giả trẻ tuổi cuối cùng của Thuần Dương Đạo Môn.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển, võ giả Thuần Dương Đạo Môn còn chưa kịp nói một câu đã bị Sở Hưu nắm lấy trong tay.
Bàn tay bừng bừng ma khí bóp lên cổ võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia, Sở Hưu cười lạnh với Chân Dương Tử nói: “Lão già không chịu chết kia, chẳng phải ngươi muốn giết ta à? Nếu ngươi không sợ anh tài trong giới trẻ của Thuần Dương Đạo Môn ngươi chết hết thì cứ tới giết đi!”
Trong quan niệm của Chân Dương Tử, loại tiền bối Ma đạo như Lâm Diệp gặp được hắn chỉ có đường chạy trốn, dốc toàn lực giành giật chút sinh cơ. Sống được đã chẳng dễ dàng gì.
Chân Dương Tử có thế nào cũng không ngờ nổi Lâm Diệp này lại gan to bằng trời, dám bắt đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hắn ra uy hiếp.
Chỉ thẳng vào Sở Hưu, Chân Dương Tử tay giận phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám lấy tiểu bối ra uy hiếp, đám yêu nhân Ma đạo các ngươi vẫn luôn hèn hạ vô sỉ như vậy!
Buông Ninh Chân ra, nếu không Thuần Dương Đạo Môn ta có dốc hết toàn sức tông môn cũng khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta ra tay với tiền bối là hèn hạ vô sỉ? Đừng quên nếu xét theo bối phận ta với tiểu đạo sĩ này ngang hàng. Vừa rồi hai tên tiền bối các ngươi vây công ta sao không nói hèn hạ vô sỉ, không nói quy củ? Hay là cái quy củ của ngươi chỉ áp dụng với một mình ta?”
Chân Dương Tử lập tức nghẹn lời. Thật ra mọi người ở đây cũng vậy, chứng kiến thực lực mà Sở Hưu vừa thể hiện, đám người cũng vô thức quên chuyện y là võ giả tiền bối mà coi Sở Hưu ngang hàng với tông sư võ đạo.
Xiết chặt cổ tiểu đạo sĩ Ninh Chân, Sở Hưu thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa. Lão già, lui lại mười dặm ta sẽ tha cho tiểu tử này một con đường sống, nếu không đời sau của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi thật sự không còn ai nữa đâu.”
Đệ tử mà Thuần Dương Đạo Môn bồi dưỡng ra trước đó đã bị Lý Phi Liêm giết chết, khiến Thuần Dương Đạo Môn tổn hại tới cả căn cơ. Dù sao với phương thức tu luyện hà khắc của Thuần Dương Đạo Môn, bồi dưỡng được một võ giả trẻ tuổi có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất đã rất khó khăn.
Có điều mặc dù vị kia đã chết nhưng Thuần Dương Đạo Môn vẫn còn chút tích lũy. Bốn vị này chính đệ tử tương đối xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng nếu bốn võ giả tiểu bối này cũng chết đi, vậy thế hệ trẻ Thuần Dương Đạo Môn không đến mức thật sự không còn ai nhưng cũng chẳng tìm được ai xuất sắc, chỉ có thể chọn người cao nhất trong đống lùn. Đối với thế hệ sau của Thuần Dương Đạo Môn đây chẳng phải tin tức tốt lành gì.
Gương mặt Chân Dương Tử đắn đo không ngừng, với tính khí của hắn đương nhiên muốn diệt sạch đám tà ma ngoại đạo này, thậm chí vì thế không tiếc hy sinh người mình.
Nhưng suy nghĩ cho tông môn, hắn lại không dám ra tay.
Nửa ngày sau, Chân Dương Tử mới lạnh lùng nói: “Vạn nhất ta lui, ngươi lại giết chết Ninh Chân thì sao? Lời nói của đám Ma đạo các ngươi, ta không dám tin, cũng sẽ không tin.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Yên tâm, Lâm Diệp ta nói lời giữ lời, tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Đừng nhìn ta là người trong Ma đạo, lời ta nói còn đáng tin cậy hơn đám võ lâm Chính đạo các ngươi nhiều.”
Bình luận facebook