-
Chương 711-715
Chương 711 Giết!
Lúc này Sở Hưu đã có thực lực như vậy, chờ tới ngày y thăng cấp lên tông sư võ đạo, còn Thương Lan Kiếm Tông bọn họ lại dần dần suy bại. vạn nhất Sở Hưu nhớ lại thù xưa, vậy Thương Lan Kiếm Tông cũng chỉ có thể mặc y chém giết!
Có điều Đậu Quảng Thần vừa định đáp ứng nhưng lại ngưng bặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Khai Vân, trầm giọng nói: “Ngươi là đệ tử của Kiếm Vương Thành, ngươi có thể giết Sở Hưu, bởi vì sau lưng ngươi có Kiếm Vương Thành che chở.
Nhưng giờ nếu ta giết Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường sẽ không bỏ qua cho Thương Lan Kiếm Tông ta!
Mặc dù lúc trẻ sư phụ ta không sợ Quan Tư Vũ, nhưng giờ người đã già, lúc này ta tới đối phó với Sở Hưu mặc dù có thể bóp chết một phiền phức trong tương lai nhưng lại đẩy Thương Lan Kiếm Tông ta vào tử địa!”
Chứng kiến Sở Hưu càng lúc càng tới gần cửa, Lâm Khai Vân đã bất chấp mọi thứ.
Hắn quát khẽ: “Có Kiếm Vương Thành chúng ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì? Quan Trung Hình Đường có mạnh hơn nữa chẳng lẽ còn mạnh hơn Kiếm Vương Thành ta được hay sao?
Đậu huynh, ngươi không quyết định nhanh lên thì không kịp nữa đâu. Giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, tin ta và không tin ta! Chẳng lẽ với địa vị của ta ở Kiếm Vương Thành, ngươi còn không yên lòng ư?”
Đậu Quảng Thần quả thật không biết một số chuyện nội bộ trong Kiếm Vương Thành, thậm chí phần lớn người ngoài thật ra cũng không biết.
Dù sao theo bọn họ thấy, Lâm Khai Vân là người gần với Phương Thất Thiếu, chắc chắn cũng có địa vị không tệ trong Kiếm Vương Thành, cũng có thể bảo vệ cho Kiếm Vương Thành của Đậu Quảng Thần. Cho nên việc tới nước này, Đậu Quảng Thần chỉ có thể đặt cược một phen, dù sao đối với hắn mà nói, kết quả đều như nhau.
Giờ giết Sở Hưu, phải đối mặt với Quan Trung Hình Đường trả thù, có điều Kiếm Vương Thành có tỷ lệ nhất định sẽ bảo vệ Thương Lan Kiếm Tông của hắn.
Còn nếu để mặc, tương lai Sở Hưu có thể sẽ tự tới Thương Lan Kiếm Tông bọn hắn chấm dứt ân oán năm xua. Nếu vậy với tính cách tàn nhẫn của Sở Hưu, Thương Lan Kiếm Tông quá nửa sẽ bị phá gia diệt môn!
Đằng nào cũng là đặt cược, Đậu Quảng Thần lựa chọn cái trước, hắn cắn răng quát khẽ: “Giờ ta nên làm gì?”
Nghe Đậu Quảng Thần nói vậy, khóe miệng Lâm Khai Vân lập tức lộ ra một ý cười âm trầm.
Thật ra trong Kiếm Vương Thành, đãi ngộ của Lâm Khai Vân quả thật gần với Phương Thất Thiếu, Lâm Khai Vân không nói dối.
Nhưng hắn lại không nói cho Đậu Quảng Thần biết, nếu nói những thứ cấp xuống có mười phần, vậy Phương Thất Thiếu có thể được chín, còn hắn chỉ được nửa phần, những đệ tử Kiếm Vương Thành khác chia nhau nửa phần còn lại kia.
Mặc dù hắn gần với Phương Thất Thiếu nhất, nhưng đãi ngộ vẫn chênh lệch như ngày và đêm.
Nhưng Lâm Khai Vân dám cam đoan, cho dù hắn thật sự giết chết Sở Hưu, Quan Tư Vũ có đánh tới cửa gây sự, Kiếm Vương Thành cũng sẽ không giao hắn ra.
Thật ra đây mới là tác phong của Kiếm Vương Thành, bá đạo tới cực điểm.
Không hỏi đúng sai, dù sao cũng không phải là ta sai.
Đương nhiên Kiếm Vương Thành có thể giữ được hắn, nhưng có giữ được Thương Lan Kiếm Tông hay không, chuyện này ngay chính Lâm Khai Vân cũng không dám chắc.
Chứng kiến thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, Lâm Khai Vân lấy một thanh trường kiếm màu đỏ máu từ trong hộp báu không gian ra, trầm giọng nói với Đậu Quảng Thần: “Thiêu đốt tinh huyết, truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm này, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt!”
Đậu Quảng Thần không trì hoãn, hắn lập tức thiêu đốt tinh huyết, lượng lớn sương máu tinh khiết tới cực điểm truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân.
Bị lực lượng khí huyết kia kích thích, Tịch Huyết Kiếm lập tức bùng lên ánh sáng đỏ máu, sát cơ ầm ầm tỏa ra, thậm chí khiến Lâm Khai Vân cũng có cảm giác không nắm giữ nổi.
Tịch Huyết Kiếm này từng là thần binh trong tay một vị kiêu hùng Ma đạo ngày trước, nhưng vị kiêu hùng Ma đạo này bị người của Kiếm Vương Thành giết chết, thần binh thụ thương, kiếm linh hao tổn, đã không cách nào vận dụng lúc bình thường. Hơn nữa thứ này vô cùng hung ác, đại đa số võ giả Kiếm Vương Thành không dùng thứ này bèn giao cho Lâm Khai Vân làm vật giữ mạng.
Theo Lâm Khai Vân tay niết kiếm quyết, sát cơ trên Tịch Huyết Kiếm hoàn toàn phóng thích, ánh sáng đỏ chiếu rọi hơn mười trượng, nhanh chóng chém về phía Sở Hưu.
Ngay lúc Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân tỏa ra ánh sáng đỏ máu và nhắm vào mình, thật ra Sở Hưu đã nhận ra sát ý.
Chỉ có điều Sở Hưu đang rất khó hiểu, trong thời điểm như vậy ai lại nghĩ tới chuyện giết mình? Nhưng ngẫm kỹ lại, kẻ thù của y có vẻ không ít.
Nhưng đến lúc chứng kiến người ra tay lại là Lâm Khai Vân cùng Đậu Quảng Thần, Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Hai tên này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám ra tay với y trong thời điểm này?
Loại nhãi nhép như Lâm Khai Vân, Sở Hưu đã không để trong mắt, Đậu Quảng Thần cũng chẳng khác mấy. Thậm chí cả Thương Lan Kiếm Tông sau lưng Đậu Quảng Thần Sở Hưu cũng không đặt trong mắt.
Thực lực Thương Lan Kiếm Tông đã sa sút nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Cho dù Sở Hưu không tới gây sự với Thương Lan Kiếm Tông, sau khi Liễu Công Nguyên chết ltk cũng tự mình suy yếu.
Thế nhưng giờ hai kẻ này lại dám ra tay với hắn, chán sống rồi à?
Có điều Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, lúc này y mới nhận ra không phải hai tên này chán sống mà là định bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Vừa rồi y đánh bại Tông Huyền, lực lượng và thể lực đều đã hao tổn nghiêm trọng. Hiện giờ tuy Sở Hưu không thấy sắc mặt chính mình nhưng có lẽ cũng cực kỳ khó coi.
Chính vì vậy Lâm Khai Vân và Đậu Quảng Thần mới có chút dũng khí, co gan ra tay với y.
Chỉ tiếc hai tên kia không biết, cho dù cự long không bay lên được cũng không bị chó hoang cắn xé!
Kiếm mang đỏ máu bay tới, uy thế kinh người, cho dù Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải vận dụng bảy phần lực lượng để ngăn cản.
Nhưng vấn đề là giờ Sở Hưu đâu cần ngăn cản.
Ngay khi kiếm mang đỏ máu chém tới, Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển. Một bước nhìn như đơn giản lại vừa vặn tránh né khỏi nhát chém của kiếm mang kia.
Thực lực kiếm mang đỏ máu kia quả thật không yếu, nhưng cường đại là do bản thân Tịch Huyết Kiếm chứ không phải Lâm Khai Vân.
Chỉ bằng chút tu vi kiếm đạo đáng thương của hắn, Sở Hưu có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật tùy ý nhìn thấy kiếm quyết mà hắn thi triển.
Thậm chí chỉ cần Lâm Khai Vân động tay, Sở Hưu đã lập tức nhận ra quỹ tích xuất chiêu sắp tới của hắn.
Thế nên Lâm Khai Vân chỉ có thể dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt. Kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm mặc dù uy thế ngập trời nhưng lại chưa từng động tới góc áo của Sở Hưu, như hắn đang cố ý nhường nhịn, mỗi lần kiếm mang luôn đâm vào khỏang không cách Sở Hưu không xa, cực kỳ chính xác... tránh khỏi cơ thể Sở Hưu.
Lực lượng thiêu đốt khí huyết chỉ có hạn, lúc này sắc mặt Đậu Quảng Thần đã trắng bệch, hắn giận dữ hét lớn: “Lâm Khai Vân, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Ngươi định giết Sở Hưu hay định lừa ta? Ta không kiên trì nổi, tự ngươi đi mà chơi!”
Dứt lời Đậu Quảng Thần trực tiếp ngừng thiêu đốt khí huyết, kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm lập tức ảm đạm xuống.
Lâm Khai Vân cắn răng một cái, khí huyết quanh người bắt đầu thiêu đốt điên cuồng, nhưng kiếm mang đỏ máu chỉ có thể lướt sát qua vai Sở Hưu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu thoải mái bước tới trước người hắn và Đậu Quảng Thần.
Nhìn Sở Hưu, Đậu Quảng Thần nghĩ tới uy thế lúc Sở Hưu ra tay đánh bại Tông Huyền, thân thể không khỏi run rẩy.
Ngay lúc Đậu Quảng Thần định nói gì đó, Sở Hưu đã bước ra một bước, một quyền đánh xuống. Quyền tới trước người Đậu Quảng Thần, không khí mới vang lên tiếng nổ.
Tiếp theo tiếng nổ đó là một âm thanh rất nhỏ, như có thứ gì vỡ vụn.
Tiếp đó trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ chỉ có máu tươi cùng thịt nát bay đầu trời mới có thể chứng minh, trước đó Đậu Quảng Thần có tồn tại.
Chương 712 Thù hận 1
Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi. Đối mặt với Đậu Quảng Thần, Sở Hưu cũng không định nói nhảm gì.
Chỉ có điều những người chứng kiến cảnh này trong lòng không khỏi run rẩy, Sở Hưu này đúng là ra tay hung ác, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lại bị hắn xuất một quyền đánh tan thành đống thịt.
Cho dù trong chuyện này có nguyên nhân trước đó Đậu Quảng Thần thiêu đốt tinh huyết, thể lực đã tiêu hao, nhưng giờ Sở Hưu cũng không còn bao nhiêu lực lượng. Thế nhưng giờ Sở Hưu vẫn có thể tạo nên kết quả như vậy, có thể thấy chênh lệch đôi bên lớn tới mức nào.
Còn lúc này thấy Đậu Quảng Thần bị giết, những đệ tử khác của Thương Lan Kiếm Tông mặc dù có một số lộ vẻ run sợ, nhưng đa số lại đau đớn mắng chửi Sở Hưu.
Đệ tử đại phái dẫu sao cũng phải có tâm tính và nội tình của đệ tử đại phái. Mặc dù hiện tại Thương Lan Kiếm Tông không tính là đại phái đứng đầu nhưng vẫn còn căn cơ nội tình, không vì một người bị giết mà như một đám ô hợp, kêu khóc chạy tốn khắp bốn phía.
Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thương Lan Kiếm Tông, ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi luôn không quý trọng.”
Sở Hưu đang nói thật, y thật sự cho Thương Lan Kiếm Tông cơ hội.
Ban đầu trong Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch chủ động khiêu chiến Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu phế bỏ, lúc đó Sở Hưu đã định giải quyết Thương Lan Kiếm Tông, một lần khổ cực an nhàn cả đời.
Nhưng lúc đó Sở Hưu đang nhiều việc, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông dù sao cũng còn một Liễu Công Nguyên. Sở Hưu muốn tính toán giết chết một tông sư võ đạo cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa lúc đó Thương Lan Kiếm Tông không tới gây sự tiếp với y, Sở Hưu cũng quên bẵng chuyện này. Sau đó thực lực Sở Hưu tăng cường thêm nhiều, y cũng không nhớ tới chuyện gây sự với Thương Lan Kiếm Tông nữa.
Chỉ có điều thật sự không ngờ y đã không tới gây sự với người ta thì thôi, có một số người lại chủ động tới gây sự với y. Vậy không thể trách Sở Hưu độc ác được.
Ngón tay Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, nhìn ngoài tựa như ấn quyết nhưng lại như không phải.
Chi có điều cứ mỗi lần Sở Hưu búng tay lại có một tiếng sấm nổ vang lên bên tai một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, lực lượng chấn động lập tức phá tan tâm mạch của hắn, khiến võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh thất khiếu chảy máu ngã lăn trên mặt đất.
Theo ngón tay Sở Hưu búng ra, đám võ giả Thương Lan Kiếm Tông liên tiếp nổ nát tâm mạch, kêu khóc định chạy tốn, nhưng cuối cùng không ai chạy được xa hơn trăm trượng.
Giết người thản nhiên hời hợt như vậy, thực lực của Sở Hưu khiến mọi người lại hít một hơi lạnh.
Thật ra đây không phải võ công cao thâm gì mà là Sở Hưu dùng Ngoại Sư Tử Ấn kết hợp cùng tinh thần lực, sáng tạo ra một thủ đoạn lâm thời, thậm chí còn không tính là công pháp, chỉ coi là một phương thức vận dụng lực lượng mà thôi.
Đối với võ giả cùng cấp thậm chí mạnh hơn mình thì không có tác dụng gì, nhưng dùng để giết những võ giả kém xa mình tít tắm lại là đè ép hoàn toàn, đối phương thậm chí không thể phản kháng.
Lúc này Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Lâm Khai Vân.
Lâm Khai Vân hai tay run rẩy, Tịch Huyết Kiếm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt, một nửa là hậu quả do thiêu đốt tinh huyết, một nửa khác là bị dọa sợ.
Nhìn Sở Hưu, biểu hiện của Lâm Khai Vân càng kém. Thậm chí hắn không phản kháng, chỉ dùng giọng điệu ngoài mạnh trong yếu quát khẽ: “Sở Hưu! Ngươi không thể giết ta! Giết ta Kiếm Vương Thành sẽ kết thù không chết không thôi với ngươi!”
Lúc này những người khác cũng chứng kiến cảnh tượng bên đây, Bạch Tiềm ở phía xa lập tức biến sắc, vội vàng hô lớn: “SỞ HƯU! Dừng tay!”
Vừa rồi đúng là Lâm Khai Vân động thủ trước, nhưng Lâm Khai Vân dẫu sao cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành. Hắn có thể bị trừng phạt nhưng lại không thể để Sở Hưu giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy được.
Phương Thất Thiếu ở phía sau cũng hét lớn: “Sở huynh! Bình tĩnh một chút! Đừng nổi nóng!”
Mặc dù Lâm Khai Vân mới là người một nhà nhưng Phương Thất Thiếu lại rất căm ghét Lâm Khai Vân. Với quan hệ của Sở Hưu và hắn, Phương Thất Thiếu đương nhiên không vì một Lâm Khai Vân mà trở mặt với Sở Hưu, hắn bảo Sở Hưu bình tĩnh một chút thật ra cũng muốn tốt cho Sở Hưu.
Chuyện này là Lâm Khai Vân không đúng, đột nhiên tự tung tự tác đi giết Sở Hưu.
Giờ giết không giết được, sau đó Sở Hưu muốn đền bù gì cũng được, thậm chí Phương Thất Thiếu có thể hỗ trợ giúp mọi việc chu toàn hơn.
Hắn ngược lại không có cái thái độ kiêu ngạo bênh người thân của Kiếm Vương Thành, làm sai phải chịu phạt, chuyện này rất bình thường.
Nhưng nếu hiện giờ Sở Hưu thật sự giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người, vậy chuyện này không cách nào cứu vãn.
Kiếm Vương Thành tuyệt đối không nén giận tha thứ cho người giết chết đệ tử nhà mình ngay trước mắt công chúng. Đặc biệt người này là Lâm Khai Vân,
là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành.
Cho nên chỉ cần không chết người tất cả đều dễ bàn.
Nhưng Sở Hưu lại chỉ nhìn Phương Thất Thiếu cùng Bạch Tiềm một cái, ngón tay y nhẹ nhàng búng ra, không có sát ý nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Lâm Khai Vân đã nhận ra cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn điên cuồng truyền chút khí huyết cuối cùng của mình vào trong Tịch Huyết Kiếm, định ngăn cản. Nhưng chỉ trong chớp mắt lực lượng cường đại của Sở Hưu đã trực tiếp chấn nát tâm mạch của hắn, khiến hắn thất khiếu chảy máu, ngã sấp xuống đất, rốt cuộc không còn hơi thở.
Hắn oán hận tông môn hơn mười năm, oán hận sư trưởng trong tông môn thiên vị Phương Thất Thiếu.
Thế nhưng trước khi chết hắn lại chỉ có thể dùng uy danh của sư môn định giữ mạng. Đáng tiếc lại đụng phải người không coi uy danh này ra gì, cho nên thứ đang chờ hắn chỉ có tử vong.
Bạch Tiềm cùng Phương Thất Thiếu vẫn chậm một bước.
Nhìn thi thể Lâm Khai Vân trên mặt đất, Phương Thất Thiếu không khỏi cười khổ nói: “Sở huynh, sao phải khổ vậy chứ?”
Lúc này hắn đã không còn tâm tư nói nhảm đùa giỡn với Sở Hưu, bởi đã to chuyện rồi.
Trước kia Sở Hưu chỉ có chút ân oán với Kiếm Vương Thành, nhưng giờ ân oán này đã biến thành thù hận, thậm chí là loại không chết không thôi.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta chỉ không quen làm phức tạp chuyện đơn giản mà thôi.
Giang hồ bao thù hận như vậy, đơn giản chỉ là ta giết người, người giết ta!”
Giờ có người muốn giết ta, lại còn định bỏ đá xuống giếng trong lúc ta suy yếu nhất, đương nhiên ta phải giết hắn rồi, còn phải hỏi tại sao ư?”
Phương Thất Thiếu cũng bó tay, có điều đây là cách hành sự của Sở Hưu, đôi khi đơn giản thô bạo tới cực hạn.
Phong cách hành sự của bản thân Kiếm Vương Thành đã cực kỳ bá đạo, bênh người thân tới không nói lý.
Cho dù Lâm Khai Vân ra tay với y ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ Kiếm Vương Thành lại trút giận thay cho Sở Hưu, phế bỏ Lâm Khai Vân ư? Không thể nào.
Ngược lại thù hận giữa Lâm Khai Vân với y sẽ càng ngày càng sâu, cuối cùng tới mức không giải quyết được. Sớm muộn gì bản thân cũng phải giết chết hắn.
Cho nên giết sớm giết muộn đều là giết, sao không giải quyết mọi chuyện luôn đi?
Chương 713 Thù hận 2
Đúng như Sở Hưu đã nói, người muốn giết ta, ta sẽ giết người. Chuyện rất đơn giản, không cần làm phức tạp lên.
Bạch Tiềm nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cắn răng nói: “Được được được! Sở Hưu ngươi thật uy phong, vừa rồi đánh bại Tông Huyền, giờ lại giết đệ tử Kiếm Vương Thành ta. Ngươi tưởng trong giang hồ này không ai trị được ngươi chắc?”
Mặc dù Bạch Tiềm cũng thầm hận Lâm Khai Vân tự tung tự tác động thủ với Sở Hưu. Có điều Sở Hưu lại giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy, đây rõ ràng là tát thẳng vào mặt Kiếm Vương Thành. Nếu Kiếm Vương Thành nén giận trong chuyện này, vậy thể diện vứt đâu?
Phương Thất Thiếu ở bên cạnh cau mày, gọi một tiếng: “Thủ tọa!”
Bạch Tiềm quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị nói: “Thất Thiếu, ta biết quan hệ giữa ngươi và Sở Hưu không tệ, nhưng chuyện này liên quan tới uy danh của Kiếm Vương Thành, không thể để cảm xúc cá nhân của ngươi chi phối được. Lần này ngươi không thể tùy hứng được!”
Trong quá khứ sư trưởng Kiếm Vương Thành quả thật rất yêu chiều Phương Thất Thiếu, không vì gì khác, chỉ vì thực lực và tiềm lực của Phương Thất Thiếu. Cho nên dù Phương Thất Thiếu làm ra chuyện hoang đường đến đâu, bọn họ cũng tha thứ.
Nhưng chuyện liên quan tới uy danh Kiếm Vương Thành như vậy, không thể để Phương Thất Thiếu làm ẩu được.
Thấy thái độ này của Bạch Tiềm, Phương Thất Thiếu cũng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Lúc bình thường đúng là hắn không đúng đắn, có điều chuyện đó không có nghĩa là hắn ngốc. Lợi ích của tông môn, uy danh quan hệ, gì hắn cũng hiểu, có điều Phương Thất Thiếu lười nghĩ tới mà thôi.
Giờ mọi chuyện đã náo động tới mức hiện tại, cho dù hắn là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành nhưng cũng không thể nhúng tay vào được. Bởi vì hắn chỉ là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ chứ chưa phải người chấp chưởng Kiếm Vương Thành.
Thấy Bạch Tiềm đã đặt tay lên trường kiếm, Quan Tư Vũ từ sau chạy tới, trầm giọng nói: “Bạch đường chủ, tranh đấu giữa tiểu bối trên giang hồ, chẳng lẽ ngươi không nhịn được tự mình ra tay à?”
Quan Trung Hình Đường quả thật không bằng Kiếm Vương Thành, nhưng giờ đang trước mặt mọi người. Đừng nói Sở Hưu đã thể hiện thực lực và tiềm lực kinh khủng của mình, cho dù Sở Hưu chỉ là võ giả Quan Trung Hình Đường bình thường, Quan Tư Vũ cũng không thể nào để mặc Bạch Tiềm động tới y.
Nhìn Quan Tư Vũ trước mắt, Bạch Tiềm hừ lạnh một tiếng, buông lỏng thanh kiếm, kéo Phương Thất Thiếu quay người bỏ đi.
Thân là thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, thực lực Bạch Tiềm cũng rất cao trong số tông sư võ đạo. Có điều nếu bảo đối đầu với Quan Tư Vũ, Bạch Tiềm quả thật không có bao nhiêu tin tưởng và nắm chắc.
Trước nay thật ra Quan Tư Vũ luôn bị người ta coi nhẹ, kể cả lần này Quan Tư Vũ tiến vào Tiểu Phàm Thiên, có không ít người dám ra tay với hắn.
Trước lúc Sở Hưu gặp Quan Tư Vũ ở Tam Thanh Điện, thật ra Quan Tư Vũ đã giao thủ với không ít người, trong đó không thiếu người danh tiếng cao hơn Quan Tư Vũ nhiều. Thế nhưng Quan Tư Vũ chưa một lần bại !
Kể cả lần cướp đoạt đạo uẩn này, Quan Tư Vũ cũng nhận được một, thậm chí không mấy ai dám tranh đoạt với hắn.
Bạch Tiềm từng thấy Quan Tư Vũ xuất thủ, hắn không nắm chắc thắng lợi, thậm chí không dám chắc mình có thể giữ cho không bại.
Đệ tử Kiếm Vương Thành bị Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tùy ý chém giết thì cũng thôi. Nêu thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành cũng bại dưới tay Quan Tư Vũ, vậy Kiếm Vương Thành sẽ cực kỳ mất mặt.
Có điều lúc bỏ đi mặc dù Bạch Tiềm không nói lời hung ác gì, nhưng hắn để lại cho Quan Tư Vũ và Sở Hưu một ánh mắt âm trầm, Rõ ràng hắn đang nói chuyện này Kiếm Vương Thành sẽ nhớ kỹ, chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy đâu!
Tam Thanh Điện sụp đổ, những người lấy được đạo uẩn cùng không lấy được đạo uẩn đều vội vàng rời khỏi, bỏ đi tứ tán.
Quan Tư Vũ sắc mặt bình tĩnh dẫn Sở Hưu đi một đoạn rồi mới chuyển sang mặt đen khá khẽ: “Sao ngươi lại giết người của Kiếm Vương Thành? Lâm Khai Vân kia thân phận ra sao chẳng lẽ ngươi không biết à? Bản tính Kiếm Vương Thành ra sao chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Chẳng lẽ ngươi cho rằng với quan hệ của ngươi và Phương Thất Thiếu, Kiếm Vương Thành sẽ không làm gì ngươi chắc? Thể diện của Phương Thất Thiếu còn chưa lớn tới mức đó!”
Nói thật ra, Quan Tư Vũ đã tức phát điên.
Trước đó khi Sở Hưu chiến thắng Tông Huyền, Quan Tư Vũ hết sức kiêu ngạo, dù sao Quan Trung Hình Đường bọn họ rốt cuộc cũng có một tuấn kiệt trẻ tuổi đáng để đưa ra cho mọi người thấy, thậm chí áp đảo cả cao thủ tuấn kiệt trên giang hồ thế hệ này.
Thế nhưng không đợi hắn kiêu ngạo bao lâu, Sở Hưu đã gây ra chuyện lớn như vậy, cũng kết thù không chết không thôi với Kiếm Vương Thành.
Sự thật chứng minh, thực lực Sở Hưu tỷ lệ thuận với khả năng gây chuyện của y.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Lâm Khai Vân kia muốn giết ta, ta giết hắn có gì không đúng ư? Có một số kẻ cứ muốn chui đầu vào chỗ chết, ta giúp hắn thôi. Nếu vì đối phương là người của Kiếm Vương Thành, ta lại cố gắng nhẫn nhịn,
vậy thứ nhận được chỉ có bị tính toán đánh lén lần nữa.
Lui một bước trời cao biển rộng, nhịn nhất thời chưa hẳn sóng lặng gió êm. Giang hồ biết bao hận thù chém giết, nếu chỉ đưa mỗi chỗ dựa ra là xong, vậy đã chẳng chết nhiều người như vậy.
Huống hồ bao năm qua Quan Trung Hình Đường ta làm việc mặc dù không bá đạo nhưng cũng không quá nhẫn nhịn cầu toàn. Không phải sao?”
Quan Tư Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Giờ ngươi lôi ra nhiều cớ nhỉ, sao vừa rồi lúc giết người không nghĩ nhiều như vậy đi?”
Sở Hưu nói thật, Quan Trung Hình Đường mặc dù kín tiếng giấu tài nhưng trước nay không nhẫn nhịn cầu toàn.
Ngày trước Sở Cuồng Ca danh xưng Cự Hiệp, cả đời hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, giúp đỡ vô số người. Nhưng khi bị kẻ địch uy hiếp, Sở Cuồng Ca xưa nay chưa từng nhượng bộ.
Thậm chí có lời đồn, Sở Cuồng Ca khi giao đấu với người khác không nói lời hung hăng gì, nhưng một khi hắn xuất thủ sẽ mang theo khí thế hừng hực như muốn cá chết rách lưới với kẻ khác, quả thật không muốn sống nữa.
Còn Quan Tư Vũ mặc dù không cực đoan như Sở Cuồng Ca có điều Quan Tư Vũ trước kia cũng cực kỳ cứng rắn, đối mặt với kẻ địch trước nay không lựa chọn nhượng bộ, chỉ có điều giờ lại có vẻ ẩn nhẫn.
Nhìn Sở Hưu, Quan Tư Vũ cũng hết sức đau đầu.
Thực lực Sở Hưu rất mạnh, thiên phú rất cao. Đây là chuyện tốt. Có điều năng lực gây chuyện của y lại khiến Quan Tư Vũ ăn không tiêu, Quan Trung Hình Đường cũng chẳng chịu được Sở Hưu dằn vặt như vậy.
Sở Hưu bèn nói: “Đường chủ, thật ra ngươi không cần lo lắng. Lần này Kiếm Vương Thành chỉ miệng cọp gan thỏ mà thôi, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tới gây sự với chúng ta đâu.
Làn trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Kiếm Vương Thành tổn thương không ít. Thậm chí nghe nói cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly đã trọng thương. Cho nên trong thời gian tới Kiếm Vương Thành sẽ không gây động tĩnh gì lớn đâu.
Huống hồ chuyện này ai đúng ai sai rõ như ban ngày. Là người của Kiếm Vương Thành bọn họ động thủ trước, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng. Chuyện như vậy mặc dù rất bình thường nhưng nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên dù Kiếm Vương Thành muốn trả thù, vậy đợt trả thù cũng không tới nhanh như vậy, chi ít cũng phải có lời đồn đại đã rồi mới trả thù.”
Chương 714 Thu hoạch
Quan Tư Vũ nhíu mày gật đầu nói: “Cẩn thận một chút, cũng đừng quá lạc quan. Còn hai ngày nữa Tiểu Phàm Thiên mới kết thúc, thời gian này ngươi đi theo bên cạnh ta, đừng có chạy loạn. !”
Quan Tư Vũ thật sự sợ rồi, năng lực gây chuyện của Sở Hưu quả thật quá mạnh. Nếu hắn không để ý tới Sở Hưu một chút, không chừng Sở Hưu lại gây ra chuyện ồn ào gì đó.
“Đúng rồi, còn Thương Lan Kiếm Tông, ngươi giết Đậu Quảng Thần thì cũng thôi, đừng có trêu chọc Thương Lan Kiếm Tông nữa. Mà ta đoán Thương Lan Kiếm Tông chắc cũng không ra tay với ngươi nữa đâu. Liễu Công Nguyên là người thông minh, nhưng cho dù hắn cực kỳ hận ngươi nhưng nếu không nắm chắc tuyệt đối, hắn cũng không làm việc quá mức quyết liệt đâu.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều trong mắt lại mang vẻ không cho là đúng.
Nếu dựa theo tính cách y, y giết Đậu Quảng Thần, vậy cũng chẳng để ý tới chuyện thuận tay diệt trừ Thương Lan Kiếm Tông, nhổ cỏ tận gốc.
Có điều giờ Quan Tư Vũ đã lên tiếng, nếu mình còn dẫn người tới diệt môn Thương Lan Kiếm Tông, vậy có phần quá đáng, rất có thể sẽ thành trực tiếp vạch mặt với Quan Tư Vũ. Cho nên ân oán giữa mình và Thương Lan Kiếm Tông vẫn nên suy nghĩ kỹ hơn.
Lúc này Sở Hưu lại thật sự hy vọng Liễu Công Nguyên bị cơn giận làm cho choáng váng đầu óc, chủ động ra tay với y. Như vậy y cũng có lý do đi diệt Thương Lan Kiếm Tông.
Trong hai ngày tiếp đó, Sở Hưu vẫn luôn đi dạo trong Tiểu Phàm Thiên cùng Quan Tư Vũ.
Thời gian chỉ còn lại hai ngày, di tích xung quanh đều đã bị người ta thăm dò, đi tới nơi xa hơn cũng chẳng kịp, cho nên hai ngày này phần lớn thời gian Sở Hưu và Quan Tư Vũ đều hái thuốc, tu luyện.
Hai ngày sau, Sở Hưu cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo, một luồng lực lượng bài xích y, cuối cùng đưa y và Quan Tư Vũ ra thế giới bên ngoài.
Bên ngoài Tiểu Phàm Thiên đám người còn chen chúc hơn lúc khai mở.
Khi Tiểu Phàm Thiên mới mở, ngoại trừ những đệ tử đại phái có thể vận dụng đủ loại bí pháp nhanh chóng lên đường tới đây, những người khác cho dù nghe được tiếng đồn cũng không thể đến Ngụy Quận nhanh như vậy được. Cho nên khi đó bên ngoài Ngụy Quận đại đa số là võ giả cùng thế lực xung quanh Ngụy Quận.
Nhưng giờ mười ngày đã qua, những người giang hồ từ bốn phương tám hướng chạy tới xem trò hay, còn đông đảo gấp mười lần trước đó.
Vừa ra khỏi Tiểu Phàm Thiên, Quan Tư Vũ nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng An Lưu Niên đâu. Chuyện này khiến trong lòng hắn không khỏi lo lắng.
Trong Tiểu Phàm Thiên quy tắc là cưỡng chế, khi ngươi tiến vào, lúc hết giờ
chắc chắn sẽ bị cưỡng chế gạt ra. Cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không kiên trì nổi cưỡng chế này. Đương nhiên cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mà tiến vào, muốn cử động một chút cũng tốn công tốn sức, càng không nói tới chống cự lại lực lượng quy tắc này.
Lúc này Tiểu Phàm Thiên kết thúc, An Lưu Niên chắc chắn sẽ bị ném ra khỏi Tiểu Phàm Thiên. Thế nhưng giờ Quan Tư Vũ vẫn không thấy bóng dáng An Lưu Niên đâu. Chuyện này nghĩa là sao? Đã không cần nhiều lời, An Lưu Niên e là đã chết!
Mặc dù An Lưu Niên và Quan Tư Vũ không đồng lòng, nhưng chỉ còn An Lưu Niên còn trung thành với Quan Trung Hình Đường, vậy hắn vẫn hữu dụng với Quan Trung Hình Đường.
Thế nhưng giờ An Lưu Niên đã chết, Quan Trung Hình Đường cũng mất đi một chiến lực tông sư. Rõ ràng lần tiến vào Tiểu Phàm Thiên này Quan Trung Hình Đường đã lỗ vốn.
Quan trọng nhất là Quan Tư Vũ có muốn tìm ra hung thủ là ai cũng không được.
Mặc dù Quan Trung Hình Đường am hiểu nhất là tra án như vậy nhưng chí ít cũng phải có chút dấu vết mới được.
Nhưng giờ Tiểu Phàm Thiên đã đóng, bọn họ thậm chí không thể tìm ra dấu vết để lại. Muốn tra xét? Chờ ba mươi năm nữa Tiểu Phàm Thiên mở lại hãng nói.
Sau khi mọi người giải tán, Sở Hưu cùng Quan Tư Vũ trở lại Quan Trung Hình Đường, bốn thủ hạ của Lã Phụng Tiên còn ở lại Quan Trung Hình Đường, đương nhiên hắn cũng theo Sở Hưu về Quan Trung Hình Đường.
Có điều Lã Phụng Tiên lại không định ở lại Quan Trung Hình Đường quá lâu. Hắn vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, định ra ngoài di lịch một phen, tôi luyện vững chắc cảnh giới bản thân.
Người bình thường muốn tôi luyện căn cơ bản thân đại đa số sẽ lựa chọn bế quan. Có điều võ đạo của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đều tương đối cương mãnh, tôi luyện cảnh giới bản thân trong lúc chiến đấu lại nhanh hơn.
“Lã huynh, ngươi định đi đâu?”
Lã Phụng Tiên nhấc thanh Phương thiên họa kích của mình lên nói: “Lạc Phi Hồng giờ đang quản lý Cửu Phân Đường, phát triển còn không tệ. Có điều nàng nhận được một phần cơ duyên trong Tiểu Phàm Thiên, định bế quan một thời gian, cho nên Cửu Phân Đường tạm thời không có ai chăm lo.
Bên phía ngươi chắc chắn không có thời gian lo chuyện này rồi, cho nên nàng mời ta tới hỗ trợ, tạm thời giúp nàng quản lý một thời gian, giải quyết một số phiền toái.”
Nói đến đây, Lã Phụng Tiên lấy ra một hộp báu, giao cho Sở Hưu nói: “Sở huynh, đây là lễ vật tặng ngươi, là ta tìm được trong Hắc Ma Tháp, chắc chắn ngươi sẽ dùng tới.”
Nói xong Lã Phụng Tiên lập tức dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng, cáo từ rời khỏi.
Sở Hưu nghi hoặc nhìn hộp báu, y rất hiếu kỳ không biết Lã Phụng Tiên tặng mình lễ vật gì.
Lã Phụng Tiên tính cách tương đối trầm ổn, không thích nói đùa. Nếu hắn đã tặng quà cho Sở Hưu, vậy thứ này chắc chắn hết sức hữu dụng với Sở Hưu.
Mở hộp báu ra, một bộ sách cổ bằng da xuất hiện trước mắt Sở Hưu.
Nhìn chất liệu quen thuộc đó, Sở Hưu thậm chí không lật xem cũng biết đây là gì. Đây chính là một trong bảy cuốn Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú!
Thật ra lần này Sở Hưu tiến vào Tiểu Phàm Thiên là định tập hợp đủ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Mai Khinh Liên đã nói khởi nguồn của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là trong Tiểu Phàm Thiên.
Có điều mặc dù mục đích là vậy nhưng Sở Hưu cũng không hy vọng xa vời thật sự tập trung đủ bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.
Dù sao Tiểu Phàm Thiên đã mở ra lâu như vậy rồi, vô số võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên, nhưng đại đa số đều chỉ mang một môn lẻ tẻ ra. Mình muốn tập hợp đủ sẽ hết sức khó khăn.
Nhưng Sở Hưu không ngờ Lã Phụng Tiên lại đem tới một bất ngờ như vậy, không hổ là người có đại khí vận.
Mở cuốn sách bằng da ra, bên trên dùng văn tự kỳ dị viết vài chữ lớn: Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!
Bộ đại bi phú này lại là chỉ pháp hiếm thấy, chuyện này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Sau khi Sở Hưu lật xem một lượt quyển Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này, y lại thở dài một tiếng. Quả nhiên là phong cách võ thuật tiêu chuẩn của đại bi phú. Quỷ dị, tà ác, tàn nhẫn, đồng thời lại mạnh mẽ bá đạo tới cực điểm.
Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này có thể thí tiên thật hay không, Sở Hưu không biết, có điều uy lực có thể nói là kinh khủng.
Một chỉ điểm ra, kình lực hòa vào một điểm, tất cả nội lực cương khí đều chuyển hóa thành một luồng tử khí cực hạn dưới Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này. Đồng thời nó còn yêu cầu người sử dụng nhất định phải tinh thông bí pháp tinh thần, khi sử dụng còn phải chuyển hóa tinh thần lực thành tử ý vô biên, phá hủy nguyên thần tinh thần kẻ địch.
Một chỉ này điểm ra, sinh khí, cơ thể, tinh thần đều bị tước đoạt khô héo, e rằng cả tiên nhân trường sinh cũng mất đi tư cách trường sinh dưới chỉ pháp này.
Chương 715 Dư âm 1
Sáu môn Đại Bi Phú tề tựu, có điều môn cuối cùng vẫn không rõ tin tức. Nhưng Sở Hưu cũng không nhụt chí, chuyện này hoàn toàn dựa theo cơ duyên, có cưỡng cầu cũng chẳng được.
Cũng như lần này, y không được mau mứn, không nhận được, nhưng Lã Phụng Tiên lại may mắn nhận được. Có điều đây cũng coi như vận may của Sở Hưu.
Sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên kết thúc, bên ngoài đã không còn việc gì, Sở Hưu định bế quan một thời gian.
Sở Hưu cũng vừa nhận được đạo uẩn trong Tiểu Phàm Thiên, khi giao thủ cùng Tông Huyền và Trương Thừa Trinh y cũng tích lũy được đại lương kinh nghiệm và cảm ngộ, cũng cần thời gian tiêu hóa.
Đương nhiên còn cả cuốn Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ mà Lã Phụng Tiên cho y, Sở Hưu cũng cần một thời gian tu luyện thuần thục mới được.
Còn trong thời gian Sở Hưu bế quan, bên ngoài đã dấy lên vô số sóng gió.
Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, cũng tương đương với thời điểm thế hệ trẻ trên giang hồ bắt đầu thay đổi biến hóa. Có điều lần khai mở Tiểu Phàm Thiên này, biến hóa đối với thế hệ trẻ trên giang hồ lại tương đối lớn.
Trong đó chuyện được lan truyền rộng rãi nhất là Trương Thừa Trinh đối đầu với năm vị tuấn kiệt đỉnh cao trong thế hệ trẻ, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Mặc dù ai cũng biết Trương Thừa Trinh sớm muộn gì cũng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng không ai ngờ Trương Thừa Trinh lại dùng phương thức kinh người như vậy để thăng cấp, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, có thể nói một lần hành động khiến cả thiên hạ kinh ngạc.
Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Trương Thừa Trinh đương nhiên không thể ở lại trên Long Hổ Bảng nữa. Có điều hắn lập tức được Phong Mãn Lâu thăng lên hạng ba mươi tư trên Long Hổ Bảng.
Vừa rời Long Hổ Bảng lập tức chiếm một vị trí trên Phong Vân Bảng. Cho dù nhìn lại lịch sử Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu cũng không mấy ai.
Hơn nữa thứ hạng của Trương Thừa Trinh còn không thấp, đứng hàng ba mươi tư. Thứ hạng của hắn thậm chí còn hơn Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn, trên nữa là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn.
Mặc dù cũng có một số tông sư võ đạo bất mãn với việc Trương Thừa Trinh vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đã có thứ hạng cao như vậy, còn cho rằng Phong Mãn Lâu đang nịnh bợ Thiên Sư Phủ. Có điều chỉ cần là người từng đi vào Thiên Sư Phủ, chứng kiến Trương Thừa Trinh xuất thủ, không ai nghĩ vậy.
Người ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan không ai là kẻ yếu. Trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Trương Thừa Trinh đã thể hiện sức mạnh kinh người, sau khi thăng cấp lên tông sư, hắn còn chưa từng xuất thủ. Có lẽ rất nhiều người đang muốn chứng kiến uy lực của Lôi Minh Kim Đan, nhưng thực tế không mấy ai dám đích thân trải nghiệm.
Còn sau khi Trương Thừa Trinh rời khỏi Long Hổ Bảng tiến thân lên Phong Vân Bảng, tiếp đó ai sẽ trở thành hạng nhất Long Hổ Bảng, đây cũng là chuyện khiến giang hồ ồn ào suy đoán.
Phong Mãn Lâu không khiến mọi người đợi lâu, trực tiếp tuyên bố Long Hổ Bảng mới, trong đó hạng nhất chính là Sở Hưu!
Cho dù phần lớn mọi người đã có suy đoán về kết quả này, có điều tận mắt chứng kiến Sở Hưu vượt qua Tông Huyền, trở thành người tiếp theo đứng đầu Long Hổ Bảng, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh tranh đấu bao lâu như vậy, ai cũng biết hai giới Đạo Phật sinh ra hai con quái vật, dù sao hai người đó không phải hạng nhất thì là hạng nhì, bọn họ chỉ có thể nhắm vào hạng ba.
Thế nhưng lại có một việc vượt ngoài dự liệu, Sở Hưu nửa đường giết ra, đánh bại Tông Huyền ngay trước mặt mọi người, trở thành đệ nhất Long Hổ Bảng.
Chuyện này cũng ảnh hưởng nhất định tới danh tiếng Đại Quang Minh Tự.
Ngày trước khi Trương Thừa Trinh còn có mặt, Tông Huyền là hạng hai, giờ Trương Thừa Trinh đi rồi, Tông Huyền ngươi vẫn hạng hai. Rõ ràng chuyện này có vấn đề.
Nghe nói khi tin tức này được công bố, rất nhiều đệ tử Đại Quang Minh Tự không phục, còn ồn ào huyên náo đòi Phong Mãn Lâu sửa lại thứ hạng. Có điều tất cả đều bị sư trưởng của Đại Quang Minh Tự đè xuống.
Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?
Mặc dù trận chiến trong Tam Thanh Điện, Tông Huyền thật ra vẫn còn sức tái chiến. Thế nhưng hắn bị Cửu Ấn Hợp Nhất của Sở Hưu đánh cho hộc máu cũng là chuyện tất cả mọi người chứng kiến, điểm này không thể phản bác.
Còn trên Long Hổ Bảng, ngoại trừ Sở Hưu đứng hạng dầu, Tông Huyền vẫn hạng hai, thứ hạng phía sau cũng thay đổi không ít.
Trong đó người đứng hạng ba không ngờ lại là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma.
Trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu để tiện làm việc bèn khoác thân phận Lâm Diệp giết chóc không ít người. Những chiến tích đó đặt ra bên ngoài đều cực kỳ kinh khủng.
Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp chém trọng thương Hư Hành, giết chết Chân Dương Tử đã đủ khiến giang hồ chấn động.
Phương Thất Thiếu thật ra cũng không yếu, nhưng hắn lại không có chiến kinh kinh người như vậy, cho nên trực tiếp bị chen mất một hạng, đứng thứ tư.
Vị đứng hạng năm lại là Lý Phi Liêm.
Mặc dù số lần xuất thủ của Lý Phi Liêm rất ít, nhưng nếu không có phi đao của hắn, Sở Hưu cũng không giết được Chân Dương Tử.
Đồng thời trong trận chiến với Trương Thừa Trinh, phi đao của Lý Phi Liêm khiến cả Trương Thừa Trinh cũng cảm thấy kiêng kỵ, có thể thấy uy hiếp của hắn rốt cuộc lớn tới mức nào.
Lý Phi Liêm thành thứ năm, Doanh Bạch Lộc lại một lần nữa bị chen xuống hạng sáu, rớt khỏi năm hạng đầu.
Thật ra biểu hiện của Doanh Bạch Lộc trong Tiểu Phàm Thiên cũng không yếu, đặc biệt là trong trận chiến với Trương Thừa Trinh. thực lực Doanh Bạch Lộc ra sao, mọi người đều đã chứng kiến.
Chỉ có điều so với những người khác biểu hiện quá mức rực rỡ, Doanh Bạch Lộc có không tệ đến đâu cũng chỉ coi như bình thường. Trừ phi giờ hắn lập tức đi giết vài tông sư võ đạo chứng minh thực lực bản thân.
Liên quan tới chuyện Doanh Bạch Lộc bị chen xuống trên Long Hổ Bảng, có không ít nữ tử bất mãn, lao nhao nói Lý Phi Liêm vốn chẳng ra tay mấy lần, dựa vào cái gì mà đòi xếp trên Doanh Bạch Lộc.
Có điều mấy chuyện này Phong Mãn Lâu thậm chí không buồn để ý tới.
Tự thân Doanh Bạch Lộc còn không lên tiếng, đám nữ nhân các ngươi sốt ruột nỗi gì?
Biến động cuối cùng trên Long Hổ Bảng chính là Lã Phụng Tiên, hắn thăng liền ba hạng trên Long Hổ Bảng, trở thành hạng bảy, ngay sau Doanh Bạch Lộc.
So với những người khác, chiến tích của Lã Phụng Tiên cũng không kém, hắn chống cự được Tông Huyền vài chục chiêu, thậm chí còn vận dụng Ma Thần Vô Song Kích phối hợp với thần binh Vô Song đánh lui Tông Huyền.
Chiến tích này đặt vào lúc bình thường đã rất mạnh, đáng tiếc nếu so với đám người Sở Hưu lại hơi kém một chút.
Bảng này vừa công bố, lập tức khiến giang hồ bàn tán xôn xao, đương nhiên thảo luận nhiều nhất chính là Sở Hưu và Lâm Diệp.
Xưa nay những người đứng đầu trên Long Hổ Bảng đại đa số đều xuất thân đại phái. Sở Hưu là người hiếm thấy có xuất thân dân dã đứng lên đỉnh Long Hổ Bảng.
Hơn nữa thế hệ Long Hổ Bảng này có thể nói là mạnh nhất trong các đời, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp. tuấn kiệt vô số.
Đừng nói Trương Thừa Trinh cùng Sở Hưu, với thực lực của Tông Huyền và Phương Thất Thiếu, nếu đặt trong Long Hổ Bảng đời trước hay trước nước đều đủ đứng hạng đầu.
Còn Lâm Diệp khiến mọi người thảo luận chủ yếu là do thân phận của y, người trong nhánh Ẩn Ma.
Lúc này Sở Hưu đã có thực lực như vậy, chờ tới ngày y thăng cấp lên tông sư võ đạo, còn Thương Lan Kiếm Tông bọn họ lại dần dần suy bại. vạn nhất Sở Hưu nhớ lại thù xưa, vậy Thương Lan Kiếm Tông cũng chỉ có thể mặc y chém giết!
Có điều Đậu Quảng Thần vừa định đáp ứng nhưng lại ngưng bặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Khai Vân, trầm giọng nói: “Ngươi là đệ tử của Kiếm Vương Thành, ngươi có thể giết Sở Hưu, bởi vì sau lưng ngươi có Kiếm Vương Thành che chở.
Nhưng giờ nếu ta giết Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường sẽ không bỏ qua cho Thương Lan Kiếm Tông ta!
Mặc dù lúc trẻ sư phụ ta không sợ Quan Tư Vũ, nhưng giờ người đã già, lúc này ta tới đối phó với Sở Hưu mặc dù có thể bóp chết một phiền phức trong tương lai nhưng lại đẩy Thương Lan Kiếm Tông ta vào tử địa!”
Chứng kiến Sở Hưu càng lúc càng tới gần cửa, Lâm Khai Vân đã bất chấp mọi thứ.
Hắn quát khẽ: “Có Kiếm Vương Thành chúng ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì? Quan Trung Hình Đường có mạnh hơn nữa chẳng lẽ còn mạnh hơn Kiếm Vương Thành ta được hay sao?
Đậu huynh, ngươi không quyết định nhanh lên thì không kịp nữa đâu. Giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, tin ta và không tin ta! Chẳng lẽ với địa vị của ta ở Kiếm Vương Thành, ngươi còn không yên lòng ư?”
Đậu Quảng Thần quả thật không biết một số chuyện nội bộ trong Kiếm Vương Thành, thậm chí phần lớn người ngoài thật ra cũng không biết.
Dù sao theo bọn họ thấy, Lâm Khai Vân là người gần với Phương Thất Thiếu, chắc chắn cũng có địa vị không tệ trong Kiếm Vương Thành, cũng có thể bảo vệ cho Kiếm Vương Thành của Đậu Quảng Thần. Cho nên việc tới nước này, Đậu Quảng Thần chỉ có thể đặt cược một phen, dù sao đối với hắn mà nói, kết quả đều như nhau.
Giờ giết Sở Hưu, phải đối mặt với Quan Trung Hình Đường trả thù, có điều Kiếm Vương Thành có tỷ lệ nhất định sẽ bảo vệ Thương Lan Kiếm Tông của hắn.
Còn nếu để mặc, tương lai Sở Hưu có thể sẽ tự tới Thương Lan Kiếm Tông bọn hắn chấm dứt ân oán năm xua. Nếu vậy với tính cách tàn nhẫn của Sở Hưu, Thương Lan Kiếm Tông quá nửa sẽ bị phá gia diệt môn!
Đằng nào cũng là đặt cược, Đậu Quảng Thần lựa chọn cái trước, hắn cắn răng quát khẽ: “Giờ ta nên làm gì?”
Nghe Đậu Quảng Thần nói vậy, khóe miệng Lâm Khai Vân lập tức lộ ra một ý cười âm trầm.
Thật ra trong Kiếm Vương Thành, đãi ngộ của Lâm Khai Vân quả thật gần với Phương Thất Thiếu, Lâm Khai Vân không nói dối.
Nhưng hắn lại không nói cho Đậu Quảng Thần biết, nếu nói những thứ cấp xuống có mười phần, vậy Phương Thất Thiếu có thể được chín, còn hắn chỉ được nửa phần, những đệ tử Kiếm Vương Thành khác chia nhau nửa phần còn lại kia.
Mặc dù hắn gần với Phương Thất Thiếu nhất, nhưng đãi ngộ vẫn chênh lệch như ngày và đêm.
Nhưng Lâm Khai Vân dám cam đoan, cho dù hắn thật sự giết chết Sở Hưu, Quan Tư Vũ có đánh tới cửa gây sự, Kiếm Vương Thành cũng sẽ không giao hắn ra.
Thật ra đây mới là tác phong của Kiếm Vương Thành, bá đạo tới cực điểm.
Không hỏi đúng sai, dù sao cũng không phải là ta sai.
Đương nhiên Kiếm Vương Thành có thể giữ được hắn, nhưng có giữ được Thương Lan Kiếm Tông hay không, chuyện này ngay chính Lâm Khai Vân cũng không dám chắc.
Chứng kiến thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, Lâm Khai Vân lấy một thanh trường kiếm màu đỏ máu từ trong hộp báu không gian ra, trầm giọng nói với Đậu Quảng Thần: “Thiêu đốt tinh huyết, truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm này, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt!”
Đậu Quảng Thần không trì hoãn, hắn lập tức thiêu đốt tinh huyết, lượng lớn sương máu tinh khiết tới cực điểm truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân.
Bị lực lượng khí huyết kia kích thích, Tịch Huyết Kiếm lập tức bùng lên ánh sáng đỏ máu, sát cơ ầm ầm tỏa ra, thậm chí khiến Lâm Khai Vân cũng có cảm giác không nắm giữ nổi.
Tịch Huyết Kiếm này từng là thần binh trong tay một vị kiêu hùng Ma đạo ngày trước, nhưng vị kiêu hùng Ma đạo này bị người của Kiếm Vương Thành giết chết, thần binh thụ thương, kiếm linh hao tổn, đã không cách nào vận dụng lúc bình thường. Hơn nữa thứ này vô cùng hung ác, đại đa số võ giả Kiếm Vương Thành không dùng thứ này bèn giao cho Lâm Khai Vân làm vật giữ mạng.
Theo Lâm Khai Vân tay niết kiếm quyết, sát cơ trên Tịch Huyết Kiếm hoàn toàn phóng thích, ánh sáng đỏ chiếu rọi hơn mười trượng, nhanh chóng chém về phía Sở Hưu.
Ngay lúc Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân tỏa ra ánh sáng đỏ máu và nhắm vào mình, thật ra Sở Hưu đã nhận ra sát ý.
Chỉ có điều Sở Hưu đang rất khó hiểu, trong thời điểm như vậy ai lại nghĩ tới chuyện giết mình? Nhưng ngẫm kỹ lại, kẻ thù của y có vẻ không ít.
Nhưng đến lúc chứng kiến người ra tay lại là Lâm Khai Vân cùng Đậu Quảng Thần, Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Hai tên này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám ra tay với y trong thời điểm này?
Loại nhãi nhép như Lâm Khai Vân, Sở Hưu đã không để trong mắt, Đậu Quảng Thần cũng chẳng khác mấy. Thậm chí cả Thương Lan Kiếm Tông sau lưng Đậu Quảng Thần Sở Hưu cũng không đặt trong mắt.
Thực lực Thương Lan Kiếm Tông đã sa sút nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Cho dù Sở Hưu không tới gây sự với Thương Lan Kiếm Tông, sau khi Liễu Công Nguyên chết ltk cũng tự mình suy yếu.
Thế nhưng giờ hai kẻ này lại dám ra tay với hắn, chán sống rồi à?
Có điều Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, lúc này y mới nhận ra không phải hai tên này chán sống mà là định bỏ đá xuống giếng mà thôi.
Vừa rồi y đánh bại Tông Huyền, lực lượng và thể lực đều đã hao tổn nghiêm trọng. Hiện giờ tuy Sở Hưu không thấy sắc mặt chính mình nhưng có lẽ cũng cực kỳ khó coi.
Chính vì vậy Lâm Khai Vân và Đậu Quảng Thần mới có chút dũng khí, co gan ra tay với y.
Chỉ tiếc hai tên kia không biết, cho dù cự long không bay lên được cũng không bị chó hoang cắn xé!
Kiếm mang đỏ máu bay tới, uy thế kinh người, cho dù Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải vận dụng bảy phần lực lượng để ngăn cản.
Nhưng vấn đề là giờ Sở Hưu đâu cần ngăn cản.
Ngay khi kiếm mang đỏ máu chém tới, Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển. Một bước nhìn như đơn giản lại vừa vặn tránh né khỏi nhát chém của kiếm mang kia.
Thực lực kiếm mang đỏ máu kia quả thật không yếu, nhưng cường đại là do bản thân Tịch Huyết Kiếm chứ không phải Lâm Khai Vân.
Chỉ bằng chút tu vi kiếm đạo đáng thương của hắn, Sở Hưu có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật tùy ý nhìn thấy kiếm quyết mà hắn thi triển.
Thậm chí chỉ cần Lâm Khai Vân động tay, Sở Hưu đã lập tức nhận ra quỹ tích xuất chiêu sắp tới của hắn.
Thế nên Lâm Khai Vân chỉ có thể dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt. Kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm mặc dù uy thế ngập trời nhưng lại chưa từng động tới góc áo của Sở Hưu, như hắn đang cố ý nhường nhịn, mỗi lần kiếm mang luôn đâm vào khỏang không cách Sở Hưu không xa, cực kỳ chính xác... tránh khỏi cơ thể Sở Hưu.
Lực lượng thiêu đốt khí huyết chỉ có hạn, lúc này sắc mặt Đậu Quảng Thần đã trắng bệch, hắn giận dữ hét lớn: “Lâm Khai Vân, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Ngươi định giết Sở Hưu hay định lừa ta? Ta không kiên trì nổi, tự ngươi đi mà chơi!”
Dứt lời Đậu Quảng Thần trực tiếp ngừng thiêu đốt khí huyết, kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm lập tức ảm đạm xuống.
Lâm Khai Vân cắn răng một cái, khí huyết quanh người bắt đầu thiêu đốt điên cuồng, nhưng kiếm mang đỏ máu chỉ có thể lướt sát qua vai Sở Hưu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu thoải mái bước tới trước người hắn và Đậu Quảng Thần.
Nhìn Sở Hưu, Đậu Quảng Thần nghĩ tới uy thế lúc Sở Hưu ra tay đánh bại Tông Huyền, thân thể không khỏi run rẩy.
Ngay lúc Đậu Quảng Thần định nói gì đó, Sở Hưu đã bước ra một bước, một quyền đánh xuống. Quyền tới trước người Đậu Quảng Thần, không khí mới vang lên tiếng nổ.
Tiếp theo tiếng nổ đó là một âm thanh rất nhỏ, như có thứ gì vỡ vụn.
Tiếp đó trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ chỉ có máu tươi cùng thịt nát bay đầu trời mới có thể chứng minh, trước đó Đậu Quảng Thần có tồn tại.
Chương 712 Thù hận 1
Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi. Đối mặt với Đậu Quảng Thần, Sở Hưu cũng không định nói nhảm gì.
Chỉ có điều những người chứng kiến cảnh này trong lòng không khỏi run rẩy, Sở Hưu này đúng là ra tay hung ác, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lại bị hắn xuất một quyền đánh tan thành đống thịt.
Cho dù trong chuyện này có nguyên nhân trước đó Đậu Quảng Thần thiêu đốt tinh huyết, thể lực đã tiêu hao, nhưng giờ Sở Hưu cũng không còn bao nhiêu lực lượng. Thế nhưng giờ Sở Hưu vẫn có thể tạo nên kết quả như vậy, có thể thấy chênh lệch đôi bên lớn tới mức nào.
Còn lúc này thấy Đậu Quảng Thần bị giết, những đệ tử khác của Thương Lan Kiếm Tông mặc dù có một số lộ vẻ run sợ, nhưng đa số lại đau đớn mắng chửi Sở Hưu.
Đệ tử đại phái dẫu sao cũng phải có tâm tính và nội tình của đệ tử đại phái. Mặc dù hiện tại Thương Lan Kiếm Tông không tính là đại phái đứng đầu nhưng vẫn còn căn cơ nội tình, không vì một người bị giết mà như một đám ô hợp, kêu khóc chạy tốn khắp bốn phía.
Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thương Lan Kiếm Tông, ta đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc các ngươi luôn không quý trọng.”
Sở Hưu đang nói thật, y thật sự cho Thương Lan Kiếm Tông cơ hội.
Ban đầu trong Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch chủ động khiêu chiến Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu phế bỏ, lúc đó Sở Hưu đã định giải quyết Thương Lan Kiếm Tông, một lần khổ cực an nhàn cả đời.
Nhưng lúc đó Sở Hưu đang nhiều việc, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông dù sao cũng còn một Liễu Công Nguyên. Sở Hưu muốn tính toán giết chết một tông sư võ đạo cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa lúc đó Thương Lan Kiếm Tông không tới gây sự tiếp với y, Sở Hưu cũng quên bẵng chuyện này. Sau đó thực lực Sở Hưu tăng cường thêm nhiều, y cũng không nhớ tới chuyện gây sự với Thương Lan Kiếm Tông nữa.
Chỉ có điều thật sự không ngờ y đã không tới gây sự với người ta thì thôi, có một số người lại chủ động tới gây sự với y. Vậy không thể trách Sở Hưu độc ác được.
Ngón tay Sở Hưu nhẹ nhàng búng ra, nhìn ngoài tựa như ấn quyết nhưng lại như không phải.
Chi có điều cứ mỗi lần Sở Hưu búng tay lại có một tiếng sấm nổ vang lên bên tai một đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, lực lượng chấn động lập tức phá tan tâm mạch của hắn, khiến võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh thất khiếu chảy máu ngã lăn trên mặt đất.
Theo ngón tay Sở Hưu búng ra, đám võ giả Thương Lan Kiếm Tông liên tiếp nổ nát tâm mạch, kêu khóc định chạy tốn, nhưng cuối cùng không ai chạy được xa hơn trăm trượng.
Giết người thản nhiên hời hợt như vậy, thực lực của Sở Hưu khiến mọi người lại hít một hơi lạnh.
Thật ra đây không phải võ công cao thâm gì mà là Sở Hưu dùng Ngoại Sư Tử Ấn kết hợp cùng tinh thần lực, sáng tạo ra một thủ đoạn lâm thời, thậm chí còn không tính là công pháp, chỉ coi là một phương thức vận dụng lực lượng mà thôi.
Đối với võ giả cùng cấp thậm chí mạnh hơn mình thì không có tác dụng gì, nhưng dùng để giết những võ giả kém xa mình tít tắm lại là đè ép hoàn toàn, đối phương thậm chí không thể phản kháng.
Lúc này Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Lâm Khai Vân.
Lâm Khai Vân hai tay run rẩy, Tịch Huyết Kiếm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Sắc mặt hắn tái nhợt, một nửa là hậu quả do thiêu đốt tinh huyết, một nửa khác là bị dọa sợ.
Nhìn Sở Hưu, biểu hiện của Lâm Khai Vân càng kém. Thậm chí hắn không phản kháng, chỉ dùng giọng điệu ngoài mạnh trong yếu quát khẽ: “Sở Hưu! Ngươi không thể giết ta! Giết ta Kiếm Vương Thành sẽ kết thù không chết không thôi với ngươi!”
Lúc này những người khác cũng chứng kiến cảnh tượng bên đây, Bạch Tiềm ở phía xa lập tức biến sắc, vội vàng hô lớn: “SỞ HƯU! Dừng tay!”
Vừa rồi đúng là Lâm Khai Vân động thủ trước, nhưng Lâm Khai Vân dẫu sao cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành. Hắn có thể bị trừng phạt nhưng lại không thể để Sở Hưu giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy được.
Phương Thất Thiếu ở phía sau cũng hét lớn: “Sở huynh! Bình tĩnh một chút! Đừng nổi nóng!”
Mặc dù Lâm Khai Vân mới là người một nhà nhưng Phương Thất Thiếu lại rất căm ghét Lâm Khai Vân. Với quan hệ của Sở Hưu và hắn, Phương Thất Thiếu đương nhiên không vì một Lâm Khai Vân mà trở mặt với Sở Hưu, hắn bảo Sở Hưu bình tĩnh một chút thật ra cũng muốn tốt cho Sở Hưu.
Chuyện này là Lâm Khai Vân không đúng, đột nhiên tự tung tự tác đi giết Sở Hưu.
Giờ giết không giết được, sau đó Sở Hưu muốn đền bù gì cũng được, thậm chí Phương Thất Thiếu có thể hỗ trợ giúp mọi việc chu toàn hơn.
Hắn ngược lại không có cái thái độ kiêu ngạo bênh người thân của Kiếm Vương Thành, làm sai phải chịu phạt, chuyện này rất bình thường.
Nhưng nếu hiện giờ Sở Hưu thật sự giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người, vậy chuyện này không cách nào cứu vãn.
Kiếm Vương Thành tuyệt đối không nén giận tha thứ cho người giết chết đệ tử nhà mình ngay trước mắt công chúng. Đặc biệt người này là Lâm Khai Vân,
là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành.
Cho nên chỉ cần không chết người tất cả đều dễ bàn.
Nhưng Sở Hưu lại chỉ nhìn Phương Thất Thiếu cùng Bạch Tiềm một cái, ngón tay y nhẹ nhàng búng ra, không có sát ý nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Lâm Khai Vân đã nhận ra cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn điên cuồng truyền chút khí huyết cuối cùng của mình vào trong Tịch Huyết Kiếm, định ngăn cản. Nhưng chỉ trong chớp mắt lực lượng cường đại của Sở Hưu đã trực tiếp chấn nát tâm mạch của hắn, khiến hắn thất khiếu chảy máu, ngã sấp xuống đất, rốt cuộc không còn hơi thở.
Hắn oán hận tông môn hơn mười năm, oán hận sư trưởng trong tông môn thiên vị Phương Thất Thiếu.
Thế nhưng trước khi chết hắn lại chỉ có thể dùng uy danh của sư môn định giữ mạng. Đáng tiếc lại đụng phải người không coi uy danh này ra gì, cho nên thứ đang chờ hắn chỉ có tử vong.
Bạch Tiềm cùng Phương Thất Thiếu vẫn chậm một bước.
Nhìn thi thể Lâm Khai Vân trên mặt đất, Phương Thất Thiếu không khỏi cười khổ nói: “Sở huynh, sao phải khổ vậy chứ?”
Lúc này hắn đã không còn tâm tư nói nhảm đùa giỡn với Sở Hưu, bởi đã to chuyện rồi.
Trước kia Sở Hưu chỉ có chút ân oán với Kiếm Vương Thành, nhưng giờ ân oán này đã biến thành thù hận, thậm chí là loại không chết không thôi.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta chỉ không quen làm phức tạp chuyện đơn giản mà thôi.
Giang hồ bao thù hận như vậy, đơn giản chỉ là ta giết người, người giết ta!”
Giờ có người muốn giết ta, lại còn định bỏ đá xuống giếng trong lúc ta suy yếu nhất, đương nhiên ta phải giết hắn rồi, còn phải hỏi tại sao ư?”
Phương Thất Thiếu cũng bó tay, có điều đây là cách hành sự của Sở Hưu, đôi khi đơn giản thô bạo tới cực hạn.
Phong cách hành sự của bản thân Kiếm Vương Thành đã cực kỳ bá đạo, bênh người thân tới không nói lý.
Cho dù Lâm Khai Vân ra tay với y ngay trước mặt mọi người, chẳng lẽ Kiếm Vương Thành lại trút giận thay cho Sở Hưu, phế bỏ Lâm Khai Vân ư? Không thể nào.
Ngược lại thù hận giữa Lâm Khai Vân với y sẽ càng ngày càng sâu, cuối cùng tới mức không giải quyết được. Sớm muộn gì bản thân cũng phải giết chết hắn.
Cho nên giết sớm giết muộn đều là giết, sao không giải quyết mọi chuyện luôn đi?
Chương 713 Thù hận 2
Đúng như Sở Hưu đã nói, người muốn giết ta, ta sẽ giết người. Chuyện rất đơn giản, không cần làm phức tạp lên.
Bạch Tiềm nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cắn răng nói: “Được được được! Sở Hưu ngươi thật uy phong, vừa rồi đánh bại Tông Huyền, giờ lại giết đệ tử Kiếm Vương Thành ta. Ngươi tưởng trong giang hồ này không ai trị được ngươi chắc?”
Mặc dù Bạch Tiềm cũng thầm hận Lâm Khai Vân tự tung tự tác động thủ với Sở Hưu. Có điều Sở Hưu lại giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người như vậy, đây rõ ràng là tát thẳng vào mặt Kiếm Vương Thành. Nếu Kiếm Vương Thành nén giận trong chuyện này, vậy thể diện vứt đâu?
Phương Thất Thiếu ở bên cạnh cau mày, gọi một tiếng: “Thủ tọa!”
Bạch Tiềm quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị nói: “Thất Thiếu, ta biết quan hệ giữa ngươi và Sở Hưu không tệ, nhưng chuyện này liên quan tới uy danh của Kiếm Vương Thành, không thể để cảm xúc cá nhân của ngươi chi phối được. Lần này ngươi không thể tùy hứng được!”
Trong quá khứ sư trưởng Kiếm Vương Thành quả thật rất yêu chiều Phương Thất Thiếu, không vì gì khác, chỉ vì thực lực và tiềm lực của Phương Thất Thiếu. Cho nên dù Phương Thất Thiếu làm ra chuyện hoang đường đến đâu, bọn họ cũng tha thứ.
Nhưng chuyện liên quan tới uy danh Kiếm Vương Thành như vậy, không thể để Phương Thất Thiếu làm ẩu được.
Thấy thái độ này của Bạch Tiềm, Phương Thất Thiếu cũng thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Lúc bình thường đúng là hắn không đúng đắn, có điều chuyện đó không có nghĩa là hắn ngốc. Lợi ích của tông môn, uy danh quan hệ, gì hắn cũng hiểu, có điều Phương Thất Thiếu lười nghĩ tới mà thôi.
Giờ mọi chuyện đã náo động tới mức hiện tại, cho dù hắn là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành nhưng cũng không thể nhúng tay vào được. Bởi vì hắn chỉ là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ chứ chưa phải người chấp chưởng Kiếm Vương Thành.
Thấy Bạch Tiềm đã đặt tay lên trường kiếm, Quan Tư Vũ từ sau chạy tới, trầm giọng nói: “Bạch đường chủ, tranh đấu giữa tiểu bối trên giang hồ, chẳng lẽ ngươi không nhịn được tự mình ra tay à?”
Quan Trung Hình Đường quả thật không bằng Kiếm Vương Thành, nhưng giờ đang trước mặt mọi người. Đừng nói Sở Hưu đã thể hiện thực lực và tiềm lực kinh khủng của mình, cho dù Sở Hưu chỉ là võ giả Quan Trung Hình Đường bình thường, Quan Tư Vũ cũng không thể nào để mặc Bạch Tiềm động tới y.
Nhìn Quan Tư Vũ trước mắt, Bạch Tiềm hừ lạnh một tiếng, buông lỏng thanh kiếm, kéo Phương Thất Thiếu quay người bỏ đi.
Thân là thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, thực lực Bạch Tiềm cũng rất cao trong số tông sư võ đạo. Có điều nếu bảo đối đầu với Quan Tư Vũ, Bạch Tiềm quả thật không có bao nhiêu tin tưởng và nắm chắc.
Trước nay thật ra Quan Tư Vũ luôn bị người ta coi nhẹ, kể cả lần này Quan Tư Vũ tiến vào Tiểu Phàm Thiên, có không ít người dám ra tay với hắn.
Trước lúc Sở Hưu gặp Quan Tư Vũ ở Tam Thanh Điện, thật ra Quan Tư Vũ đã giao thủ với không ít người, trong đó không thiếu người danh tiếng cao hơn Quan Tư Vũ nhiều. Thế nhưng Quan Tư Vũ chưa một lần bại !
Kể cả lần cướp đoạt đạo uẩn này, Quan Tư Vũ cũng nhận được một, thậm chí không mấy ai dám tranh đoạt với hắn.
Bạch Tiềm từng thấy Quan Tư Vũ xuất thủ, hắn không nắm chắc thắng lợi, thậm chí không dám chắc mình có thể giữ cho không bại.
Đệ tử Kiếm Vương Thành bị Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tùy ý chém giết thì cũng thôi. Nêu thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành cũng bại dưới tay Quan Tư Vũ, vậy Kiếm Vương Thành sẽ cực kỳ mất mặt.
Có điều lúc bỏ đi mặc dù Bạch Tiềm không nói lời hung ác gì, nhưng hắn để lại cho Quan Tư Vũ và Sở Hưu một ánh mắt âm trầm, Rõ ràng hắn đang nói chuyện này Kiếm Vương Thành sẽ nhớ kỹ, chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy đâu!
Tam Thanh Điện sụp đổ, những người lấy được đạo uẩn cùng không lấy được đạo uẩn đều vội vàng rời khỏi, bỏ đi tứ tán.
Quan Tư Vũ sắc mặt bình tĩnh dẫn Sở Hưu đi một đoạn rồi mới chuyển sang mặt đen khá khẽ: “Sao ngươi lại giết người của Kiếm Vương Thành? Lâm Khai Vân kia thân phận ra sao chẳng lẽ ngươi không biết à? Bản tính Kiếm Vương Thành ra sao chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Chẳng lẽ ngươi cho rằng với quan hệ của ngươi và Phương Thất Thiếu, Kiếm Vương Thành sẽ không làm gì ngươi chắc? Thể diện của Phương Thất Thiếu còn chưa lớn tới mức đó!”
Nói thật ra, Quan Tư Vũ đã tức phát điên.
Trước đó khi Sở Hưu chiến thắng Tông Huyền, Quan Tư Vũ hết sức kiêu ngạo, dù sao Quan Trung Hình Đường bọn họ rốt cuộc cũng có một tuấn kiệt trẻ tuổi đáng để đưa ra cho mọi người thấy, thậm chí áp đảo cả cao thủ tuấn kiệt trên giang hồ thế hệ này.
Thế nhưng không đợi hắn kiêu ngạo bao lâu, Sở Hưu đã gây ra chuyện lớn như vậy, cũng kết thù không chết không thôi với Kiếm Vương Thành.
Sự thật chứng minh, thực lực Sở Hưu tỷ lệ thuận với khả năng gây chuyện của y.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Lâm Khai Vân kia muốn giết ta, ta giết hắn có gì không đúng ư? Có một số kẻ cứ muốn chui đầu vào chỗ chết, ta giúp hắn thôi. Nếu vì đối phương là người của Kiếm Vương Thành, ta lại cố gắng nhẫn nhịn,
vậy thứ nhận được chỉ có bị tính toán đánh lén lần nữa.
Lui một bước trời cao biển rộng, nhịn nhất thời chưa hẳn sóng lặng gió êm. Giang hồ biết bao hận thù chém giết, nếu chỉ đưa mỗi chỗ dựa ra là xong, vậy đã chẳng chết nhiều người như vậy.
Huống hồ bao năm qua Quan Trung Hình Đường ta làm việc mặc dù không bá đạo nhưng cũng không quá nhẫn nhịn cầu toàn. Không phải sao?”
Quan Tư Vũ hừ lạnh một tiếng nói: “Giờ ngươi lôi ra nhiều cớ nhỉ, sao vừa rồi lúc giết người không nghĩ nhiều như vậy đi?”
Sở Hưu nói thật, Quan Trung Hình Đường mặc dù kín tiếng giấu tài nhưng trước nay không nhẫn nhịn cầu toàn.
Ngày trước Sở Cuồng Ca danh xưng Cự Hiệp, cả đời hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, giúp đỡ vô số người. Nhưng khi bị kẻ địch uy hiếp, Sở Cuồng Ca xưa nay chưa từng nhượng bộ.
Thậm chí có lời đồn, Sở Cuồng Ca khi giao đấu với người khác không nói lời hung hăng gì, nhưng một khi hắn xuất thủ sẽ mang theo khí thế hừng hực như muốn cá chết rách lưới với kẻ khác, quả thật không muốn sống nữa.
Còn Quan Tư Vũ mặc dù không cực đoan như Sở Cuồng Ca có điều Quan Tư Vũ trước kia cũng cực kỳ cứng rắn, đối mặt với kẻ địch trước nay không lựa chọn nhượng bộ, chỉ có điều giờ lại có vẻ ẩn nhẫn.
Nhìn Sở Hưu, Quan Tư Vũ cũng hết sức đau đầu.
Thực lực Sở Hưu rất mạnh, thiên phú rất cao. Đây là chuyện tốt. Có điều năng lực gây chuyện của y lại khiến Quan Tư Vũ ăn không tiêu, Quan Trung Hình Đường cũng chẳng chịu được Sở Hưu dằn vặt như vậy.
Sở Hưu bèn nói: “Đường chủ, thật ra ngươi không cần lo lắng. Lần này Kiếm Vương Thành chỉ miệng cọp gan thỏ mà thôi, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tới gây sự với chúng ta đâu.
Làn trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Kiếm Vương Thành tổn thương không ít. Thậm chí nghe nói cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành, Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly đã trọng thương. Cho nên trong thời gian tới Kiếm Vương Thành sẽ không gây động tĩnh gì lớn đâu.
Huống hồ chuyện này ai đúng ai sai rõ như ban ngày. Là người của Kiếm Vương Thành bọn họ động thủ trước, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng. Chuyện như vậy mặc dù rất bình thường nhưng nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên dù Kiếm Vương Thành muốn trả thù, vậy đợt trả thù cũng không tới nhanh như vậy, chi ít cũng phải có lời đồn đại đã rồi mới trả thù.”
Chương 714 Thu hoạch
Quan Tư Vũ nhíu mày gật đầu nói: “Cẩn thận một chút, cũng đừng quá lạc quan. Còn hai ngày nữa Tiểu Phàm Thiên mới kết thúc, thời gian này ngươi đi theo bên cạnh ta, đừng có chạy loạn. !”
Quan Tư Vũ thật sự sợ rồi, năng lực gây chuyện của Sở Hưu quả thật quá mạnh. Nếu hắn không để ý tới Sở Hưu một chút, không chừng Sở Hưu lại gây ra chuyện ồn ào gì đó.
“Đúng rồi, còn Thương Lan Kiếm Tông, ngươi giết Đậu Quảng Thần thì cũng thôi, đừng có trêu chọc Thương Lan Kiếm Tông nữa. Mà ta đoán Thương Lan Kiếm Tông chắc cũng không ra tay với ngươi nữa đâu. Liễu Công Nguyên là người thông minh, nhưng cho dù hắn cực kỳ hận ngươi nhưng nếu không nắm chắc tuyệt đối, hắn cũng không làm việc quá mức quyết liệt đâu.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều trong mắt lại mang vẻ không cho là đúng.
Nếu dựa theo tính cách y, y giết Đậu Quảng Thần, vậy cũng chẳng để ý tới chuyện thuận tay diệt trừ Thương Lan Kiếm Tông, nhổ cỏ tận gốc.
Có điều giờ Quan Tư Vũ đã lên tiếng, nếu mình còn dẫn người tới diệt môn Thương Lan Kiếm Tông, vậy có phần quá đáng, rất có thể sẽ thành trực tiếp vạch mặt với Quan Tư Vũ. Cho nên ân oán giữa mình và Thương Lan Kiếm Tông vẫn nên suy nghĩ kỹ hơn.
Lúc này Sở Hưu lại thật sự hy vọng Liễu Công Nguyên bị cơn giận làm cho choáng váng đầu óc, chủ động ra tay với y. Như vậy y cũng có lý do đi diệt Thương Lan Kiếm Tông.
Trong hai ngày tiếp đó, Sở Hưu vẫn luôn đi dạo trong Tiểu Phàm Thiên cùng Quan Tư Vũ.
Thời gian chỉ còn lại hai ngày, di tích xung quanh đều đã bị người ta thăm dò, đi tới nơi xa hơn cũng chẳng kịp, cho nên hai ngày này phần lớn thời gian Sở Hưu và Quan Tư Vũ đều hái thuốc, tu luyện.
Hai ngày sau, Sở Hưu cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo, một luồng lực lượng bài xích y, cuối cùng đưa y và Quan Tư Vũ ra thế giới bên ngoài.
Bên ngoài Tiểu Phàm Thiên đám người còn chen chúc hơn lúc khai mở.
Khi Tiểu Phàm Thiên mới mở, ngoại trừ những đệ tử đại phái có thể vận dụng đủ loại bí pháp nhanh chóng lên đường tới đây, những người khác cho dù nghe được tiếng đồn cũng không thể đến Ngụy Quận nhanh như vậy được. Cho nên khi đó bên ngoài Ngụy Quận đại đa số là võ giả cùng thế lực xung quanh Ngụy Quận.
Nhưng giờ mười ngày đã qua, những người giang hồ từ bốn phương tám hướng chạy tới xem trò hay, còn đông đảo gấp mười lần trước đó.
Vừa ra khỏi Tiểu Phàm Thiên, Quan Tư Vũ nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng An Lưu Niên đâu. Chuyện này khiến trong lòng hắn không khỏi lo lắng.
Trong Tiểu Phàm Thiên quy tắc là cưỡng chế, khi ngươi tiến vào, lúc hết giờ
chắc chắn sẽ bị cưỡng chế gạt ra. Cho dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không kiên trì nổi cưỡng chế này. Đương nhiên cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mà tiến vào, muốn cử động một chút cũng tốn công tốn sức, càng không nói tới chống cự lại lực lượng quy tắc này.
Lúc này Tiểu Phàm Thiên kết thúc, An Lưu Niên chắc chắn sẽ bị ném ra khỏi Tiểu Phàm Thiên. Thế nhưng giờ Quan Tư Vũ vẫn không thấy bóng dáng An Lưu Niên đâu. Chuyện này nghĩa là sao? Đã không cần nhiều lời, An Lưu Niên e là đã chết!
Mặc dù An Lưu Niên và Quan Tư Vũ không đồng lòng, nhưng chỉ còn An Lưu Niên còn trung thành với Quan Trung Hình Đường, vậy hắn vẫn hữu dụng với Quan Trung Hình Đường.
Thế nhưng giờ An Lưu Niên đã chết, Quan Trung Hình Đường cũng mất đi một chiến lực tông sư. Rõ ràng lần tiến vào Tiểu Phàm Thiên này Quan Trung Hình Đường đã lỗ vốn.
Quan trọng nhất là Quan Tư Vũ có muốn tìm ra hung thủ là ai cũng không được.
Mặc dù Quan Trung Hình Đường am hiểu nhất là tra án như vậy nhưng chí ít cũng phải có chút dấu vết mới được.
Nhưng giờ Tiểu Phàm Thiên đã đóng, bọn họ thậm chí không thể tìm ra dấu vết để lại. Muốn tra xét? Chờ ba mươi năm nữa Tiểu Phàm Thiên mở lại hãng nói.
Sau khi mọi người giải tán, Sở Hưu cùng Quan Tư Vũ trở lại Quan Trung Hình Đường, bốn thủ hạ của Lã Phụng Tiên còn ở lại Quan Trung Hình Đường, đương nhiên hắn cũng theo Sở Hưu về Quan Trung Hình Đường.
Có điều Lã Phụng Tiên lại không định ở lại Quan Trung Hình Đường quá lâu. Hắn vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, định ra ngoài di lịch một phen, tôi luyện vững chắc cảnh giới bản thân.
Người bình thường muốn tôi luyện căn cơ bản thân đại đa số sẽ lựa chọn bế quan. Có điều võ đạo của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đều tương đối cương mãnh, tôi luyện cảnh giới bản thân trong lúc chiến đấu lại nhanh hơn.
“Lã huynh, ngươi định đi đâu?”
Lã Phụng Tiên nhấc thanh Phương thiên họa kích của mình lên nói: “Lạc Phi Hồng giờ đang quản lý Cửu Phân Đường, phát triển còn không tệ. Có điều nàng nhận được một phần cơ duyên trong Tiểu Phàm Thiên, định bế quan một thời gian, cho nên Cửu Phân Đường tạm thời không có ai chăm lo.
Bên phía ngươi chắc chắn không có thời gian lo chuyện này rồi, cho nên nàng mời ta tới hỗ trợ, tạm thời giúp nàng quản lý một thời gian, giải quyết một số phiền toái.”
Nói đến đây, Lã Phụng Tiên lấy ra một hộp báu, giao cho Sở Hưu nói: “Sở huynh, đây là lễ vật tặng ngươi, là ta tìm được trong Hắc Ma Tháp, chắc chắn ngươi sẽ dùng tới.”
Nói xong Lã Phụng Tiên lập tức dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng, cáo từ rời khỏi.
Sở Hưu nghi hoặc nhìn hộp báu, y rất hiếu kỳ không biết Lã Phụng Tiên tặng mình lễ vật gì.
Lã Phụng Tiên tính cách tương đối trầm ổn, không thích nói đùa. Nếu hắn đã tặng quà cho Sở Hưu, vậy thứ này chắc chắn hết sức hữu dụng với Sở Hưu.
Mở hộp báu ra, một bộ sách cổ bằng da xuất hiện trước mắt Sở Hưu.
Nhìn chất liệu quen thuộc đó, Sở Hưu thậm chí không lật xem cũng biết đây là gì. Đây chính là một trong bảy cuốn Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú!
Thật ra lần này Sở Hưu tiến vào Tiểu Phàm Thiên là định tập hợp đủ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Mai Khinh Liên đã nói khởi nguồn của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là trong Tiểu Phàm Thiên.
Có điều mặc dù mục đích là vậy nhưng Sở Hưu cũng không hy vọng xa vời thật sự tập trung đủ bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú.
Dù sao Tiểu Phàm Thiên đã mở ra lâu như vậy rồi, vô số võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên, nhưng đại đa số đều chỉ mang một môn lẻ tẻ ra. Mình muốn tập hợp đủ sẽ hết sức khó khăn.
Nhưng Sở Hưu không ngờ Lã Phụng Tiên lại đem tới một bất ngờ như vậy, không hổ là người có đại khí vận.
Mở cuốn sách bằng da ra, bên trên dùng văn tự kỳ dị viết vài chữ lớn: Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ!
Bộ đại bi phú này lại là chỉ pháp hiếm thấy, chuyện này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Sau khi Sở Hưu lật xem một lượt quyển Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này, y lại thở dài một tiếng. Quả nhiên là phong cách võ thuật tiêu chuẩn của đại bi phú. Quỷ dị, tà ác, tàn nhẫn, đồng thời lại mạnh mẽ bá đạo tới cực điểm.
Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này có thể thí tiên thật hay không, Sở Hưu không biết, có điều uy lực có thể nói là kinh khủng.
Một chỉ điểm ra, kình lực hòa vào một điểm, tất cả nội lực cương khí đều chuyển hóa thành một luồng tử khí cực hạn dưới Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ này. Đồng thời nó còn yêu cầu người sử dụng nhất định phải tinh thông bí pháp tinh thần, khi sử dụng còn phải chuyển hóa tinh thần lực thành tử ý vô biên, phá hủy nguyên thần tinh thần kẻ địch.
Một chỉ này điểm ra, sinh khí, cơ thể, tinh thần đều bị tước đoạt khô héo, e rằng cả tiên nhân trường sinh cũng mất đi tư cách trường sinh dưới chỉ pháp này.
Chương 715 Dư âm 1
Sáu môn Đại Bi Phú tề tựu, có điều môn cuối cùng vẫn không rõ tin tức. Nhưng Sở Hưu cũng không nhụt chí, chuyện này hoàn toàn dựa theo cơ duyên, có cưỡng cầu cũng chẳng được.
Cũng như lần này, y không được mau mứn, không nhận được, nhưng Lã Phụng Tiên lại may mắn nhận được. Có điều đây cũng coi như vận may của Sở Hưu.
Sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên kết thúc, bên ngoài đã không còn việc gì, Sở Hưu định bế quan một thời gian.
Sở Hưu cũng vừa nhận được đạo uẩn trong Tiểu Phàm Thiên, khi giao thủ cùng Tông Huyền và Trương Thừa Trinh y cũng tích lũy được đại lương kinh nghiệm và cảm ngộ, cũng cần thời gian tiêu hóa.
Đương nhiên còn cả cuốn Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ mà Lã Phụng Tiên cho y, Sở Hưu cũng cần một thời gian tu luyện thuần thục mới được.
Còn trong thời gian Sở Hưu bế quan, bên ngoài đã dấy lên vô số sóng gió.
Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, cũng tương đương với thời điểm thế hệ trẻ trên giang hồ bắt đầu thay đổi biến hóa. Có điều lần khai mở Tiểu Phàm Thiên này, biến hóa đối với thế hệ trẻ trên giang hồ lại tương đối lớn.
Trong đó chuyện được lan truyền rộng rãi nhất là Trương Thừa Trinh đối đầu với năm vị tuấn kiệt đỉnh cao trong thế hệ trẻ, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Mặc dù ai cũng biết Trương Thừa Trinh sớm muộn gì cũng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng không ai ngờ Trương Thừa Trinh lại dùng phương thức kinh người như vậy để thăng cấp, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, có thể nói một lần hành động khiến cả thiên hạ kinh ngạc.
Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Trương Thừa Trinh đương nhiên không thể ở lại trên Long Hổ Bảng nữa. Có điều hắn lập tức được Phong Mãn Lâu thăng lên hạng ba mươi tư trên Long Hổ Bảng.
Vừa rời Long Hổ Bảng lập tức chiếm một vị trí trên Phong Vân Bảng. Cho dù nhìn lại lịch sử Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu cũng không mấy ai.
Hơn nữa thứ hạng của Trương Thừa Trinh còn không thấp, đứng hàng ba mươi tư. Thứ hạng của hắn thậm chí còn hơn Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn, trên nữa là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn.
Mặc dù cũng có một số tông sư võ đạo bất mãn với việc Trương Thừa Trinh vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đã có thứ hạng cao như vậy, còn cho rằng Phong Mãn Lâu đang nịnh bợ Thiên Sư Phủ. Có điều chỉ cần là người từng đi vào Thiên Sư Phủ, chứng kiến Trương Thừa Trinh xuất thủ, không ai nghĩ vậy.
Người ngưng tụ được Lôi Minh Kim Đan không ai là kẻ yếu. Trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Trương Thừa Trinh đã thể hiện sức mạnh kinh người, sau khi thăng cấp lên tông sư, hắn còn chưa từng xuất thủ. Có lẽ rất nhiều người đang muốn chứng kiến uy lực của Lôi Minh Kim Đan, nhưng thực tế không mấy ai dám đích thân trải nghiệm.
Còn sau khi Trương Thừa Trinh rời khỏi Long Hổ Bảng tiến thân lên Phong Vân Bảng, tiếp đó ai sẽ trở thành hạng nhất Long Hổ Bảng, đây cũng là chuyện khiến giang hồ ồn ào suy đoán.
Phong Mãn Lâu không khiến mọi người đợi lâu, trực tiếp tuyên bố Long Hổ Bảng mới, trong đó hạng nhất chính là Sở Hưu!
Cho dù phần lớn mọi người đã có suy đoán về kết quả này, có điều tận mắt chứng kiến Sở Hưu vượt qua Tông Huyền, trở thành người tiếp theo đứng đầu Long Hổ Bảng, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh tranh đấu bao lâu như vậy, ai cũng biết hai giới Đạo Phật sinh ra hai con quái vật, dù sao hai người đó không phải hạng nhất thì là hạng nhì, bọn họ chỉ có thể nhắm vào hạng ba.
Thế nhưng lại có một việc vượt ngoài dự liệu, Sở Hưu nửa đường giết ra, đánh bại Tông Huyền ngay trước mặt mọi người, trở thành đệ nhất Long Hổ Bảng.
Chuyện này cũng ảnh hưởng nhất định tới danh tiếng Đại Quang Minh Tự.
Ngày trước khi Trương Thừa Trinh còn có mặt, Tông Huyền là hạng hai, giờ Trương Thừa Trinh đi rồi, Tông Huyền ngươi vẫn hạng hai. Rõ ràng chuyện này có vấn đề.
Nghe nói khi tin tức này được công bố, rất nhiều đệ tử Đại Quang Minh Tự không phục, còn ồn ào huyên náo đòi Phong Mãn Lâu sửa lại thứ hạng. Có điều tất cả đều bị sư trưởng của Đại Quang Minh Tự đè xuống.
Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?
Mặc dù trận chiến trong Tam Thanh Điện, Tông Huyền thật ra vẫn còn sức tái chiến. Thế nhưng hắn bị Cửu Ấn Hợp Nhất của Sở Hưu đánh cho hộc máu cũng là chuyện tất cả mọi người chứng kiến, điểm này không thể phản bác.
Còn trên Long Hổ Bảng, ngoại trừ Sở Hưu đứng hạng dầu, Tông Huyền vẫn hạng hai, thứ hạng phía sau cũng thay đổi không ít.
Trong đó người đứng hạng ba không ngờ lại là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma.
Trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu để tiện làm việc bèn khoác thân phận Lâm Diệp giết chóc không ít người. Những chiến tích đó đặt ra bên ngoài đều cực kỳ kinh khủng.
Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp chém trọng thương Hư Hành, giết chết Chân Dương Tử đã đủ khiến giang hồ chấn động.
Phương Thất Thiếu thật ra cũng không yếu, nhưng hắn lại không có chiến kinh kinh người như vậy, cho nên trực tiếp bị chen mất một hạng, đứng thứ tư.
Vị đứng hạng năm lại là Lý Phi Liêm.
Mặc dù số lần xuất thủ của Lý Phi Liêm rất ít, nhưng nếu không có phi đao của hắn, Sở Hưu cũng không giết được Chân Dương Tử.
Đồng thời trong trận chiến với Trương Thừa Trinh, phi đao của Lý Phi Liêm khiến cả Trương Thừa Trinh cũng cảm thấy kiêng kỵ, có thể thấy uy hiếp của hắn rốt cuộc lớn tới mức nào.
Lý Phi Liêm thành thứ năm, Doanh Bạch Lộc lại một lần nữa bị chen xuống hạng sáu, rớt khỏi năm hạng đầu.
Thật ra biểu hiện của Doanh Bạch Lộc trong Tiểu Phàm Thiên cũng không yếu, đặc biệt là trong trận chiến với Trương Thừa Trinh. thực lực Doanh Bạch Lộc ra sao, mọi người đều đã chứng kiến.
Chỉ có điều so với những người khác biểu hiện quá mức rực rỡ, Doanh Bạch Lộc có không tệ đến đâu cũng chỉ coi như bình thường. Trừ phi giờ hắn lập tức đi giết vài tông sư võ đạo chứng minh thực lực bản thân.
Liên quan tới chuyện Doanh Bạch Lộc bị chen xuống trên Long Hổ Bảng, có không ít nữ tử bất mãn, lao nhao nói Lý Phi Liêm vốn chẳng ra tay mấy lần, dựa vào cái gì mà đòi xếp trên Doanh Bạch Lộc.
Có điều mấy chuyện này Phong Mãn Lâu thậm chí không buồn để ý tới.
Tự thân Doanh Bạch Lộc còn không lên tiếng, đám nữ nhân các ngươi sốt ruột nỗi gì?
Biến động cuối cùng trên Long Hổ Bảng chính là Lã Phụng Tiên, hắn thăng liền ba hạng trên Long Hổ Bảng, trở thành hạng bảy, ngay sau Doanh Bạch Lộc.
So với những người khác, chiến tích của Lã Phụng Tiên cũng không kém, hắn chống cự được Tông Huyền vài chục chiêu, thậm chí còn vận dụng Ma Thần Vô Song Kích phối hợp với thần binh Vô Song đánh lui Tông Huyền.
Chiến tích này đặt vào lúc bình thường đã rất mạnh, đáng tiếc nếu so với đám người Sở Hưu lại hơi kém một chút.
Bảng này vừa công bố, lập tức khiến giang hồ bàn tán xôn xao, đương nhiên thảo luận nhiều nhất chính là Sở Hưu và Lâm Diệp.
Xưa nay những người đứng đầu trên Long Hổ Bảng đại đa số đều xuất thân đại phái. Sở Hưu là người hiếm thấy có xuất thân dân dã đứng lên đỉnh Long Hổ Bảng.
Hơn nữa thế hệ Long Hổ Bảng này có thể nói là mạnh nhất trong các đời, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp. tuấn kiệt vô số.
Đừng nói Trương Thừa Trinh cùng Sở Hưu, với thực lực của Tông Huyền và Phương Thất Thiếu, nếu đặt trong Long Hổ Bảng đời trước hay trước nước đều đủ đứng hạng đầu.
Còn Lâm Diệp khiến mọi người thảo luận chủ yếu là do thân phận của y, người trong nhánh Ẩn Ma.
Bình luận facebook