-
Chương 76-80
Chương 76 Cướp mất vị trí
Bên này đám người Nhiếp Đông Lưu đang lao nhao kêu gào phải ra tay giáo huấn Sở Hưu, xả giận thay Nhiếp Đông Lưu, mà hắn lại khoát tay áo nói: “Một hiểu lầm thôi mà, không cần như vậy. Nhiếp Đông Lưu ta là người ra sao chư vị cũng biết mà, không cần tức giận vì một người như vậy.”
Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, âm thầm quyết định cho dù thiếu trang chủ nói không cần tới gây sự với Sở Hưu nhưng bọn họ nhất định phải tìm một cơ hội giáo huấn cho tên Sở Hưu kia một bài học, để lại thêm ấn tượng trong lòng Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ánh mắt mọi người, Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nhưng trong mắt lại lộ ra sắc lạnh.
Muốn giết người, đôi khi không cần đao cần kiếm, chỉ cần lòng người.
Vì sao phụ thân hắn có danh hiệu Phúc Thủ Càn Khôn? Danh hiệu này không chỉ bởi tuyệt kỹ thành danh của phụ thân hắn là Càn Khôn Lăng Vân Thủ, còn bởi thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa của phụ thân hắn. Chỉ bằng lực lượng một người, dùng ba mươi năm đã phát triển Tụ Nghĩa Trang thành một trong Nhân Hòa Lục Bang, trở thành thế lực lớn danh chấn giang hồ.
Từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã coi phụ thân mình như tấm gương sáng, dùng đao kiếm giết người chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất mà thôi.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng, không nói mười vị trí đầu, hai mươi người đầu đều không ít kẻ đã bước vào Nội Cương, vì sao hắn xếp tận thứ sáu? Nhiếp Đông Lưu không chỉ dựa vào thực lực mình, hắn còn có thủ đoạn.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Lã Phụng Tiên đột nhiên mở miệng nói: “Vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang này quả thật không phải người đơn giản, lần này sợ rằng ngươi đã bị hắn ghi hận. Vừa rồi sao ngươi không chọn tạm thời ẩn nhẫn, kết giao với hắn, gia nhập Tụ Nghĩa Trang kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, trận chiến lúc trước có không ít người chứng kiến, cũng không ít người nghe thấy Trương Bách Đào hô lên ba chữ thiếu trang chủ.
Cho dù ta chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu, chỉ cần hắn nghe ngóng từ chỗ võ giả Lữ Dương Trấn là biết chuyện này. Tới Trương Bách Đào còn gọi là thiếu trang chủ, ở Bắc Yên liệu có mấy người?
Chuyện đơn giản như vậy chắc chắn Nhiếp Đông Lưu sẽ đoán ra, chắc chắn hắn cũng biết ta sẽ đoán ra, cho nên chơi trò lá mặt lá trái với hắn
chẳng tác dụng gì.
Có điều chuyện này cũng chẳng có gì lớn, ghi hận thì ghi hận, võ giả tán tu có chỗ tốt là tự do, chân trần không mang giầy. Trên giang hồ không môn phái nào có thể một tay che trời, cho dù Côn Luân Ma Giáo ngàn năm trước cũng vậy.”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Quả thật là vậy, nghe nói mấy năm trước một vị đệ tử trực hệ của Trương gia Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn, một trong Tam Thanh Đạo Môn, chết trong tay Liệp Tâm Nhân Ma Đồng Khai Thái, tân tú ma đạo, bị đối phương phân thây cực kỳ tàn nhẫn, trái tim bị móc ra. Chuyện này khiến Long Hổ Sơn cực kỳ tức giận, phát động rất nhiều cao thủ điều tra, nhưng vẫn bị Đồng Khai Thái chạy khỏi Tây Sở, không biết tung tích. Hơn nữa đối phương cũng nhờ vào chuyện này mà lên đứng thứ hai mươi ba trên Long Hổ Bảng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, giang hồ rất lớn, thế giới này lại càng lớn, cho dù tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ Phong Mãn Lâu hay tam đại hoàng triều đều không thể dò xét chính xác động tĩnh từng người được.
Bị ép quá mức cùng lắm thì lao đầu vào rừng sâu, tránh một thời gian lại chui ra, chuyện gì cũng chẳng còn. Dù sao trên giang hồ thường xuyên có chuyện lớn diễn ra, ai rảnh tới mức nhìn chăm chăm vào một việc đã xưa cũ?
Cũng như bên phía Ngụy Quận kia, lúc này đã qua mấy tháng, các tông môn bên Ngụy Quận lúc đầu còn rất nể mặt Thương Lan Kiếm Tông, tìm kiếm Sở Hưu trong địa bàn của mình. Nhưng đã lâu như vậy vẫn không có kết quả gì, ai lại tiếp tục chú ý? Chỉ sợ ngay chính Thương Lan Kiếm Tông cũng lười để ý tới, đương nhiên không tính Thẩm Bạch.
Lúc này trên Lữ Dương Sơn, khá nhiều võ giả tụ tập xung quanh, chính giữa là những đệ tử đại phái do Nhiếp Đông Lưu cầm đầu.
Sau khi tới tối, một luồng sáng mông lung rọi lên từ mặt đất, đám người chỉ thấy một cảm giác rung động truyền lại, phảng phất như mặt đất sắp nứt ra. Chuyện này khiến những võ giả cấp thấp luống cuống chân tay.
Võ giả cũng là người, đặc biệt là những người chỉ có Cảnh giới Thối Thể như vậy. Trước lực lượng của thiên địa, lực lượng bọn họ cũng chẳng hơn người thường bao nhiêu.
Có điều may mà luồng chấn động này không kéo dài bao lâu đã ngừng lại, tới sáng hôm sau đám người phát hiện phía đông Lữ Dương Sơn có một vết rách xuất hiện, cho dù ngay giữa ban ngày cũng có luồng hào quang màu xanh lục dâng lên từ trong đó.
Mọi người lập tức hiểu ra, trong đó chắc chắn có bảo vật!
Không cần những người khác ra tay, đám thế gia môn phái lập tức cho đệ tử đào bới khe hở rộng chừng bàn tay kia ra, đáng tiếc khe hở kia có vẻ rất sâu, đào tận xuống dưới lòng đất, cho nên đám người chỉ thử một chút rồi từ bỏ.
Có điều giờ bọn họ đã có thể xác định vị trí bảo vật, cho nên có người bắt đầu chiếm chỗ trước, dù sao cũng phải cách khe hở kia gần gần chút mới được.
Trong số đám người, xét theo thực lực địa vị đương nhiên Nhiếp Đông Lưu đứng chính giữa, những người còn lại đứng xung quanh, nhưng vẫn có những vị trí tốt tương đối gần khiến không ít người tranh đoạt.
Sở Hưu thản nhiên nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh đi thôi, chúng ta cũng nên chiếm một chỗ tốt.”
Nói xong Sở Hưu liền dẫn Lã Phụng Tiên tới bên phía đông khe hở.
Trong số những võ giả này có cả Thối Thể, Ngưng Huyết cùng Tiên Thiên. Sau mấy ngày chờ đợi như vậy, chuyện lạ ở Lữ Dương Sơn này đã lan khắp các châu phủ xung quanh khiến không ít võ giả Tiên Thiên tới đây. Tuy nhiên thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đi tới, những võ giả Tiên Thiên bình thường đều chủ động nhường đường.
Ở nơi khác có lẽ bọn họ còn không biết đến Sở Hưu, nhưng quanh Lữ Dương Trấn này bọn họ lại không thể không biết.
Trước đó Sở Hưu chém giết bốn người Trương Bách Đào trước mắt mọi người, có tới vài chục người chứng kiến rõ ràng từng chi tiết, sớm đã đồn khắp nơi.
Một số kẻ ngoại lai định cướp lấy bảo vật tại Lữ Dương Sơn này đương nhiên cũng phải tìm hiểu nội tình thực lực các võ giả tại Lữ Dương Sơn này, cái tên Sở Hưu đương nhiên nằm trong số đó, hơn nữa còn bị liệt vào một trong những nhân vật nguy hiểm nhất.
Dù sao ba người Lưu Nguyên Hải cũng có chút danh tiếng tại Lâm Trung Quận, kết quả giờ thì hay rồi, tất cả đều chết trong tay Sở Hưu. Lấy một địch bốn còn có thể giết chết toàn bộ, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, Lã Phụng Tiên bên cạnh cũng vậy.
Nghe người ta nói vị này cũng chỉ dùng một chiêu đã đánh tan binh khí võ giả Tiên Thiên, đoán chừng chém giết võ giả cùng giai cũng
chẳng tốn mấy chiêu. Hai người bọn họ liên thủ uy thế thậm chí đủ khiêu chiến cường giả cảnh giới Ngự Khí Nội Cương, mọi người đương nhiên không dám tranh đoạt vị trí với hai người này.
Hơn nữa cho dù trên Lữ Dương Sơn có một số võ giả Tiên Thiên thực lực tương đối mạnh cũng không định tranh đoạt vị trí với bọn họ.
Trước mắt chí bảo còn chưa xuất thế, tội gì đi gây sự với hai đối thủ khó dây như vậy? Còn chưa thấy bảo bối đâu đã định quyết đấu sinh tử, bọn họ không ngu xuẩn như vậy.
Có điều ngay lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên tới gần khe hở, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu, Nhạc Lư Xuyên nháy mắt với mấy võ giả thủ hạ của mình. Đám võ giả Tiên Thiên kia lập tức hiểu nên làm gì, nhanh chóng đi về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Giáo huấn hai võ giả không chút bối cảnh đổi lấy giao hảo cùng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, điểm này theo Nhạc Lư Xuyên rất xứng đáng.
Những người khác thấy Nhạc Lư Xuyên xuất thủ trước cũng không nhúc nhích. Thật ra trước đó bọn họ cũng muốn giáo huấn Sở Hưu để gia tăng địa vị trong lòng Nhiếp Đông Lưu, đáng tiếc bọn họ không mang đủ người.
Đám người này không phải kẻ ngu, Sở Hưu kia có thể dùng sức mình xử lý bốn võ giả Tiên Thiên, dưới tay họ chỉ có ba bốn Tiên Thiên, nếu tùy tiện xông lên sẽ khá nguy hiểm.
Còn Nhạc Lư Xuyên xuất thân Nhạc gia tại Bắc Lăng, gia nghiệp lớn, vị lão tổ của Nhạc gia còn là cường giả Ngoại Cương cảnh, nếu không phải do tuổi tác hơi lớn không khéo còn đạt tới cảnh giới cô đọng Tam Hoa Tụ Đỉnh. Trong Nhạc gia cũng không thiếu Nội Cương cùng Cảnh giới Tiên Thiên, Nhạc Lư Xuyên thân là con trai trưởng, mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo bảy tám thủ hạ.
Nhạc Lư Xuyên đánh mắt một cái, liền có bảy tám võ giả Tiên Thiên của Nhạc gia đi tới trước người Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lạnh giọng nói: “Dừng bước!”
Sở Hưu híp mắt lại nói: “Các ngươi định làm gì? Lữ Dương Sơn này không phải nhà các ngươi, giờ bảo vật còn chưa thấy đâu các ngươi đã định chặn núi à? Có phải đợi lát nữa bảo vật xuất thế đám đại thế gia các ngươi ăn thịt không buồn để mấy võ giả tán tu chúng ta húp chút canh à?”
Lời vừa nói ra, phần lớn võ giả tán tu đều đưa mắt nhìn lại, ánh mắt mang rõ vẻ không tốt.
Võ giả xuất thân thế lực lớn luôn chiếm ưu thế khi đối mặt với đám tán tu bọn họ, dù sao người ta quen biết nhiều, thực lực cường đại, còn bọn họ lại như năm bè bảy đảng.
Có điều cho dù như vậy, trong quá khứ khi tranh đoạt bảo vật, đồ tốt đều bị những thế lực lớn các ngươi chiếm gần hết, chúng ta chỉ cầm chút cơm thừa canh cặn cũng được. Nhưng hôm nay các ngươi thậm chí không để lại chút cơm thừa canh cặn nào cho chúng ta, chưa thấy bảo bối đã bắt đầu định chặn núi, có thấy quá đáng không?
Mâu thuẫn giai cấp đâu đâu cũng có, vốn bọn họ đã bất mãn với đám võ giả xuất thân thế lực lớn này rồi, giờ một câu nói của Sở Hưu càng khiến bọn họ nổi giận.
Thấy Sở Hưu chỉ nói một câu đã khiến đám võ giả tán tu căm thù bọn họ, mấy võ giả của người đều nổi giận tới suýt nữa chửi đổng lên.
Chúng ta mới nói có hai chữ, ngươi nhìn đâu ra thành chúng ta định chặn núi, không lưu lại đường sống cho võ giả tán ta?
Ra oai phủ đầu
Chương 77 Ra oai phủ đầu
Thấy Sở Hưu chỉ dùng một câu đã tạo nên hiệu quả như vậy, Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc, nếu lợi dụng được lòng người sẽ cực kỳ kinh khủng.
Bên kia Nhạc Lư Xuyên thấy cục diện này vội vàng hừ lạnh một tiếng nói: “Chư vị đừng nghe hắn nói mò. Ta cản tiểu tử này lại chẳng qua vì hắn không biết điều, dám mạo phạm thiếu trang chủ mà thôi!
Thiếu trang chủ tự mình tới mời chào ngươi, ngươi lại không chịu nể mặt, chẳng lẽ không nên dạy một bài cho nhớ?”
Lời vừa nói ra, đám võ giả tán tu không tiếp tục căm thù bọn Nhạc Lư Xuyên nữa, có điều ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đều cực kỳ kinh ngạc.
Vị này cũng quá trâu bò, thậm chí không để lời mời chào của thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang trong mắt.
Nhiếp Đông Lưu bên cạnh cau mày, Nhạc Lư Xuyên này thật chẳng biết nói chuyện. Hắn nói vậy chẳng hóa ra mình hẹp hòi, mời chào không thành lại muốn trả thù người ta à? Vậy mình thành người thế nào?
Cho nên Nhiếp Đông Lưu lập tức đứng ra nói: “Người có chí riêng, Nhạc huynh, được rồi.”
Nhạc Lư Xuyên trực tiếp khoát tay chặn lại nói: “Thiếu trang chủ ngươi rộng lượng nhưng ta không phải người rộng lượng, ngươi không muốn trút giận, ta giúp ngươi xả giận!”
Nói xong Nhạc Lư Xuyên đưa mắt sang phía Sở Hưu, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Lập tức xin lỗi nhận sai với thiếu trang chủ, ta sẽ cho ngươi qua.”
Sở Hưu nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu, tới giờ Nhiếp Đông Lưu vẫn ra vẻ rộng lượng cùng mọi chuyện không liên quan tới mình. Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc hắn nói thế nào với đám người Nhạc Lư Xuyên.
Đương nhiên cho dù Sở Hưu có nói hết mọi chuyện ra cũng vô dụng, y chỉ là một võ giả tán tu bình thường còn đối phương lại là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang. Mọi người sẽ tin ai? Không cần nghĩ cũng biết.
Huống hồ bọn Nhạc Lư Xuyên vốn chẳng cần biết ai đúng ai sai, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này lấy lòng Nhiếp Đông Lưu mà thôi.
Cho nên bên này Sở Hưu trực tiếp cầm Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Nhạc Lư Xuyên cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay, bảy võ giả Tiên Thiên kia lập tức lao về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!
Có điều ngay khi bọn họ xuất thủ, Sở Hưu cũng lập tức động thủ theo.
Tế Vũ Phi hồng, Thanh Long Xuất Hải!
Đao thứ nhất Sở Hưu lập tức bùng phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, khoảng khắc đó đám người chỉ có thể chứng kiến một luồng đao quang đỏ thẫm lướt thẳng tới trời cao, trên lưỡi đao ngưng tụ sát khí tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, bừng sáng đỏ chót, như máu tươi bập bùng trên lưỡi sắc.
Võ giả xông lên đầu ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trước nay hắn chưa từng gặp một đao nào vừa nhanh vừa kinh khủng vừa diễm lệ như vậy!
Tới lúc hắn phản ứng lại thậm chí đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trên lưỡi đao!
Thời khắc sinh tử cực kỳ kinh khủng, cho dù hắn là môn khách Nhạc gia nhưng cũng không muốn liều mạng vì Nhạc gia.
Dưới một đao này, hắn dùng hết nội lực toàn thân xoay người, cưỡng ép thân thể mình ngửa ra sau, uốn cong thành một góc độ quỷ dị, thậm chí mọi người xung quanh nghe thấy tiếng xương nứt lách cách giòn dã.
Võ giả này phản ứng khá nhanh, thế đao Thanh Long Xuất Hải này của Sở Hưu đã nhanh tới cực hạn, võ giả cùng giai bình thường hoặc cố gắng chống đỡ, hoặc trực tiếp bị giết chết, hiếm ai né được.
Có điều mặc dù đao chém vào khoảng không nhưng thế đao của Sở Hưu vẫn không hề chậm lại, võ giả phía sau không phải đối tượng ban đầu của thế đao nên không kịp phản ứng lại, người trước khi né được cũng bị một đao này của Sở Hưu chém đứt một cánh tay!
Có điều không đợi võ giả phía trước kêu thảm Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ không biết từ lúc nào đã đặt lên đầu võ giả phía sau, một tay nhẹ nhàng chuyển động, cái đầu võ giả kia lập tức xoay vài vòng, bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối. Lúc này Sở Hưu lại thu đao lui lại phía sau, trên người không dính chút máu tươi.
Cùng lúc đó cũng có một võ giả nhắm vào Lã Phụng Tiên, có lẽ bọn họ cho rằng Lã Phụng Tiên chỉ là hạng vô danh cho nên sáu người nhắm vào Sở Hưu, chỉ có một kẻ nhắm tới Lã Phụng Tiên.
Kết quả người kia còn thê thảm hơn, thanh Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên tuy chỉ là phàm binh tam chuyển, nhưng được chế tạo bằng tinh cương trọng thiết, nặng chừng hơn năm trăm cân, còn kinh khủng hơn chùy sắt.
Ngay khi hắn lao về phía Lã Phụng Tiên, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên như du long vẩy tới, một luồng lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh nát trường kiếm trong tay võ giả kia, sau đó trường kích nặng nề lại bị Lã Phụng Tiên vung lên, như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm đạp xuống, trực tiếp đánh bay võ giả kia.
Mọi người xung quanh đều nghe được tiếng xương gãy răng rắc, võ giả kia bị đánh bay hơn mười trượng, thân hình vặn vẹo không ra hình thù gì, rõ ràng đã không sống được.
Một loạt động tác đó cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp mắt bên phía Sở Hưu dùng hai chiêu đã làm một người bị thương vặt đầu một người khác. Còn bên Lã Phụng Tiên lại trực tiếp đập chết một người. Nhanh chóng dứt khoát áp đảo võ giả cùng giai như vậy, chẳng lẽ cả hai đều đã sắp tiếp cận cảnh giới Ngự Khí Nội Cương? Phải biết cho dù là một số võ giả Nội Cương yếu một chút, lúc giết người cũng không lưu loát như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.
Chỉ trong chốc lát đã giết chết hai người, làm bị thương một người, bốn võ giả của Nhạc gia còn lại đứng yên tại chỗ, không tiếp tục hành động.
Bọn họ có thể nhìn ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều là loại võ giả sức bật cực mạnh, mặc dù bọn họ không thể liên tục duy trì sức bật như vậy, nếu vây công chắc chắn sẽ có lúc cả hai kiệt lực. Nhưng giờ xem ra nếu bọn họ xuất thủ rõ ràng là ai lên nấy chết, càng gần phía trước chết càng nhanh.
Biết rõ là chịu chết ai còn muốn lên? Cho dù phía sau bọn họ có mệnh lệnh của Nhạc Lư Xuyên, bọn họ cũng không khỏi do dự.
Những người khác thấy vậy cũng lộ vẻ may mắn, may mà lúc trước bọn họ không lỗ mãng phái người ra tay.
Mặc dù lấy lòng Nhiếp Đông Lưu rất quan trọng, nhưng bọn họ càng ham trọng bảo trong Lữ Dương Sơn hơn.
Trước khi tranh đoạt đã chết sạch thủ hạ, bọn họ lấy gì ra tranh với đoạt đây?
Gương mặt Nhạc Lư Xuyên lúc đỏ lúc trắng, không phải vì thủ hạ bị giết mà vì Sở Hưu khiến hắn mất mặt giữa đám đông như vậy.
Bản thân hắn vừa rồi còn kêu gào muốn dạy cho Sở Hưu một bài học, trút giận thay Nhiếp Đông Lưu. Giờ ngược lại bị Sở Hưu dạy cho một bài học, có vẻ Nhạc gia hắn rất rác rưởi.
Nhạc Lư Xuyên hét lớn với đám võ giả còn lại: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta bảo các ngươi lên, không nghe thấy sao?”
Mấy võ giả Nhạc gia do dự không biết có nên ra tay tiếp không, đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại trực tiếp đứng ra khoát tay áo nói: “Được rồi, Nhạc huynh. Chí bảo còn chưa xuất thế, đừng dâng mạng nữa.”
Nhiếp Đông Lưu cũng đã nhìn ra, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, chút thủ hạ này của Nhạc Lư Xuyên căn bản không bắt được bọn họ, có cưỡng ép xuất thủ cũng chỉ tìm đường chết vô nghĩa mà thôi.
Nhiếp Đông Lưu cho hắn một nấc thang xuống, Nhạc Lư Xuyên cũng bình tĩnh lại nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử, chuyện này chưa xong đâu!”
Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười âm trầm nói: “Ta cũng thế!”
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hơi cau mày, có vẻ hắn đã đánh giá thấp thực lực hai người này rồi.
Chỉ bằng chuyện hai người bọn họ xuất thủ như sét đánh giết liền hai người vừa rồi, Nhiếp Đông Lưu có thể khẳng định cả hai có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đoán chừng tương lai không xa cả hai có đột phá Nội Cương cùng Ngoại Cương cũng chẳng khó khăn gì, thậm chí có khả năng tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí.
Lúc này Nhiếp Đông Lưu mới thấy hơi hối hận, nếu không có chuyện Trương Bách Đào, lúc đến Lữ Dương Sơn này hắn rất tự tin sẽ chiêu mộ được hai người kia dưới trướng. Kết quả chỉ vì tên Trương Bách Đào kia khiến hắn kết thù kết oán với Sở Hưu, ngay cả hảo hữu của Sở Hưu là Lã Phụng Tiên cũng vậy.
Có điều cảm xúc hối hận này chỉ xuất hiện một chút rồi lập tức bị Nhiếp Đông Lưu bóp nát. Đã không làm bằng hữu được, vậy chỉ có thể là kẻ địch. Ngược lại biểu hiện của Sở Hưu càng ưu tú lại càng khiến Nhiếp Đông Lưu sinh ra sát ý mạnh hơn.
Có điều trước mặt bao người như vậy, Nhiếp Đông Lưu vừa rồi đã ra vẻ rộng lượng với Sở Hưu, giờ cũng không tiện tự tay xuất thủ. Huống hồ trước mắt chí bảo sắp xuất thế, Nhiếp Đông Lưu cũng không muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng của bản thân, cho nên hắn chỉ trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở huynh, chỉ là chút xung đột nhỏ như vậy thôi mà, bên ngươi cần gì ra tay nặng như vậy, thẳng tay giết cả hai người. Thủ đoạn như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn ư?”
Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao nói: “Nếu ta không hung ác
như vậy giờ kẻ nằm dưới đất chính là ta. Nhạc gia ở Bắc Lăng, đệ nhất thế gia Lâm Trung Quận. Uy phong bá đạo nhỉ. Nếu ta bị chúng bắt, kết cục chắc chẳng khá hơn chết bao nhiêu.
Sao nào, Nhạc gia chịu thiệt, chẳng lẽ thiếu trang chủ định tự ra tay với ta à? Tại hạ vui lòng phụng bồi, vừa hay muốn lãnh giáo thực lực cao thủ Long Hổ Bảng một chút!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Nhiếp Đông Lưu, y dám chắc hiện giờ Nhiếp Đông Lưu sẽ không động thủ, không phải không dám, mà là sẽ không.
Vừa rồi Nhiếp Đông Lưu còn ra vẻ rộng lương, giờ nếu lại vạch mặt lệnh cho thủ hạ cùng vây công bản thân y, như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang của hắn.
Người này coi trọng nhất là lợi ích và thanh danh bản thân. So sánh việc làm hỏng thanh danh giết Sở Hưu cùng giữ lại thực lực chờ đoạt bảo, cái nào lợi ích lớn hơn hẳn không cần nhiều lời.
Huống hồ cho dù đối phương không để ý tới lợi ích và thể diện ra tay với y, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hai người liên thủ trong tình huống không có cao thủ Nội Cương chặn đường, muốn giết ra ngoài không thành vấn đề, cùng lắm y từ bỏ bảo vật trong Lữ Dương Sơn này, nhưng Nhiếp Đông Lưu sẽ tổn thất càng nhiều hơn!
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Chương 78 Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Sở Hưu đoán không sai. Nhiếp Đông Lưu cuối cùng cũng không ra tay với y, hắn nhìn nhìn Sở Hưu thản nhiên nói: “Sở huynh, hai ta mặc dù vì hiểu lầm mà không thể trở thành bằng hữu, nhưng ta cũng không muốn ngươi rơi vào ma đạo.
Trong giang hồ Bắc Yên, Tụ Nghĩa Trang chúng ta vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, đó chính là trừ gian diệt ác. Sở huynh, ta hy vọng ngươi đừng quên câu này!”
Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Đông Lưu rất rõ ràng, trước mắt hắn sẽ không động tới Sở Hưu, nhưng nếu Sở Hưu có cớ gì rơi vào tay hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng để ý dùng lực lượng của Tụ Nghĩa Trang để trừ gian diệt ác. Về phần hiện tại ư, vẫn là chờ bảo bối trong Lữ Dương Sơn xuất thế, chuyện này quan trọng hơn.
Sau khi đánh một trận, Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên cũng được đứng quanh khe hở như ý nguyện, xem như vị trí tốt nhất, ít nhất cũng gần với vị trí của các võ giả đại phái.
Đến hôm sau, khe hở mặc dù lớn hơn một chút nhưng mọi người không đợi được chí bảo xuất thế, ngược lại đợi được một kẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn mười võ giả tách đám người ra chạy lên đỉnh núi, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi dung mạo anh tuấn, lúc nào cũng giữ vẻ ngạo mạn, hắn mặc một bộ áo gấm, khoác thêm áo lông chồn màu bạc, vẻ ngoài cực kỳ lộng lẫy.
Hơn nữa những thủ hạ dưới trướng hắn cũng mặc quần áo dày, thân hình cao lớn, diện mạo thô kệch, vừa nhìn là biết không phải người Yến Đông.
Thấy đám người này tới đây, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, Sở Hưu cũng biết đối phương là ai, những kẻ này là người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái của Bắc Yên, đứng hàng Thất Tông Bát Phái, chính là một trong Bát Phái.
Có điều Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nằm tại phía bắc đất Liêu Đông, nơi đó quanh năm bao bọc trong băng tuyết, chỉ ngày hè mới có chút cảm giác ấm áp, cho nên rất ít người ở, thậm chí ngay Yến Quốc cũng không phái bao quân đội tới đóng quân tại đó.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xây dựng trên vùng đất hoang vu như vậy, võ đạo tôi luyện cơ thể dưới cái lạnh cực hạn như vậy nên cũng cực kỳ
cường hãn. Cho nên luận theo lực ảnh hưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thể sánh nổi với Tụ Nghĩa Trang, nhưng luận theo thực lực võ đạo, nói không hề khoa trương, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thậm chí có thể áp đảo Tụ Nghĩa Trang.
Người cầm đầu trước mắt chính là đại công tử của dòng họ Bạch tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bích Huyết Hàn Thương Bạch Vô Kỵ, đứng thứ mười tám trên Long Hổ Bảng.
Đừng nhìn tên Bạch Vô Kỵ này ăn mặc như một công tử ăn chơi, từ nhỏ hắn đã tu luyện trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, mười ba tuổi đã khiêng theo một cây Tấn Thiết Thương cao hơn người mình, mang theo một bình Kim Sang Dược, một thân một mình tiến vào trong rừng sâu Liêu Đông tu hành, săn giết sói tuyết gấu ngựa. Hai năm sau bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết mới trở về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đồng thời kéo theo một đống da gấu da sói cho các đệ đệ muội muội của mình mỗi người làm một cái áo khoác.
Đừng nhìn xếp hạng của Bạch Vô Kỵ trên Long Hổ Bảng thấp hơn Nhiếp Đông Lưu rất nhiều. Nhiếp Đông Lưu có thể xếp hạng cao như vậy đa phần là vì thanh danh hắn trên giang hồ rất lớn, làm được những chuyện đủ lớn. Thật ra luận thực lực chưa chắc hắn đã thắng được Bạch Vô Kỵ.
Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu thấy Bạch Vô Kỵ xuất hiện, trong mắt cũng lộ vẻ dè chừng.
Vốn lần này tin tức Lữ Dương Sơn có trọng bảo xuất thế cũng không tạo thành động tĩnh quá lớn, cho nên không khiến quá nhiều người chú ý. Đại đa số những người tới đây tranh đoạt bảo vật đều là thế lực xung quanh Lâm Trung Quận.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cách đất Liêu Đông xa như vậy, qua lại một chuyến cũng mất hơn tháng, cho dù bọn họ nhận được tin ngay từ đầu cũng chẳng thể tới đây nhanh như vậy được.
Trước khi Bạch Vô Kỵ tới đây, Nhiếp Đông Lưu cùng thủ hạ của hắn chính là những kẻ thực lực mạnh nhất, khả năng đoạt được bảo vật cũng lớn nhất.
Nhưng giờ thêm vào một Bạch Vô Kỵ, hắn lại không nắm chắc như trước nữa.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn đi qua chắp tay với Bạch Vô Kỵ nói: “Bạch huynh, sao ngươi lại tới Lâm Trung Quận này? Nghe nói mấy năm nay ngươi dành phần lớn thời gian tu luyện tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, rảnh rỗi mới đi săn, không tới Tụ Nghĩa Trang ta uống rượu, thế là không được nhé.”
Gương mặt Bạch Vô Kỵ vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng như trước, hắn chỉ tùy ý chắp tay với Nhiếp Đông Lưu rồi nói: “Phụng mệnh gia phụ tới Đông Tề một chuyến, vừa hay nghe bên này có bảo vật xuất thế bèn tới xem thử.
Có điều Nhiếp huynh, ngươi nói không tới gặp ngươi là không thực tế rồi. Ai mà không biết Nhiếp thiếu trang chủ ngươi là quý nhân bận nhiều việc, ta tới ngươi lấy đâu ra thời gian rảnh mà chiêu đãi?
Hơn nữa sao ta cảm thấy ta đến đây Nhiếp huynh ngươi có vẻ không vui nhỉ?”
Bạch Vô Kỵ liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Lưu, cùng là tuấn kiệt đất Bắc Yên, hắn cũng quen biết Nhiếp Đông Lưu đã lâu, nhưng hắn không quen nhìn loại vờ vịt dối trá như Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ai ngứa mắt thì đánh, thấy đồ tốt thì cướp, hắn không giả dối như Nhiếp Đông Lưu, hành xử tương đối đơn giản thô bạo.
Cử chỉ của y không khác lắm so với tác phong của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Trong Thất Tông Bát Phái có chính có tà, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không tính là ma đạo nhưng cũng tuyệt đối không phải chính đạo, dù sao tác phong bá đạo này cũng bị không ít người trong giang hồ lên án.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Vô Kỵ khó chịu với Nhiếp Đông Lưu là vì xếp hạng trên Long Hổ Bảng.
Xếp hạng của hắn trên Long Hổ Bảng đều là dùng thương bạc trên tay hắn đánh ra. Nhiếp Đông Lưu kia là thứ gì? Chỉ giỏi tính toán mà thôi, lấy trận chiến thành danh của hắn làm ví dụ, dùng hơn trăm người tiêu diệt vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, nhưng trên thực tế những kẻ liều chết mất mạng đều là kẻ khác, đại đa số thời điểm Nhiếp Đông Lưu hắn chỉ trốn trong bóng tối tính tính toán toán, mãi tới giai đoạn cuối cùng mới ra tay. Bạch Vô Kỵ coi thường nhất chính là loại người này.
Những võ giả thế lực lớn vốn dựa vào Nhiếp Đông Lưu nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Kỵ, lại nhìn sang Nhiếp Đông Lưu đôi chút, không dám nhiều lời.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái Bắc Yên, mặc dù không ở đất Liêu Đông nhưng bọn họ đều không dám trêu chọc.
Giờ hai bên có vẻ đang căng thẳng, bọn họ càng không dám xen vào.
Có điều lúc này Bạch Vô Kỵ cảm giác được bên phía Nhiếp Đông Lưu có người đang nhìn mình, trực tiếp trợn mắt nhìn lại, đôi mắt vốn lười biếng lóe lên ánh sáng lạnh khiến người ta kinh ngạc run sợ.
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?”
Kẻ bị Bạch Vô Kỵ trừng mắt suýt nữa phát khóc, hắn thật sự không muốn xen vào việc của Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ, kết quả bản thân đã không nói một lời sao vẫn bị liên lụy?
Nhiếp Đông Lưu ngăn trước người Bạch Vô Kỵ, thản nhiên nói: “Bạch huynh, các ngươi đừng dọa hắn, công pháp bí truyền của Bạch gia các ngươi Băng Phách Thần Mục luyện tới đại thành nghe nói có thể đóng băng cả nguyên thần, một võ giả vừa tới Tiên Thiên như hắn làm sao chịu nổi.”
Bạch Vô Kỵ bật cười nói: “Đã bắt đầu che chở cho thủ hạ của ngươi rồi à? Yên tâm đi, Băng Phách Thần Mục của ta còn chưa tới tiểu thành, không làm ngươi bị thương được đâu.”
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày một cái nói: “Bên cạnh Nhiếp Đông Lưu ta không có thủ hạ, những người này đều là huynh đệ bằng hữu của ta.”
Bạch Vô Kỵ khoát tay áo nói: “Đủ rồi, đừng chơi trò giả dối kia trước mặt ta nữa, tránh ra cho ta một chỗ, lần đoạt bảo này ta cũng muốn nhúng tay vào.
Mấy năm nay bản công tử không mấy may mắn, không ngờ ra ngoài làm việc lại gặp bảo bối xuất thế như vậy, chẳng lẽ sắp đổi vận rồi?
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu ngươi coi như xui rồi, vốn nơi này thực lực ngươi mạnh nhất, giờ ta tới chưa chắc ngươi đã giành được với ta. Ha ha ha!”
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe sáng nói: “Trước giờ ta chưa từng cảm thấy thực lực của ta là mạnh nhất, bên kia còn hai tuấn kiệt trẻ tuổi xuất thân tán tu, thực lực cũng khá bất phàm, dễ dàng giết chết võ giả cùng giai. Vừa rồi ngay cả ta còn phải nhượng bộ.
Đợi lát nữa thật sự tranh đoạt, hai vị đó cũng là cường địch. Giờ thêm Bạch huynh cũng chẳng nhiều mà bớt đi Bạch huynh cũng chẳng ít.”
Bạch Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt Nhiếp Đông Lưu vừa hay thấy hai người Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đang đứng đó, ánh mắt lóe lên sắc lạ.
Bạch Vô Kỵ cười lạnh hai tiếng không mấy rõ ràng, rỉ tại một hạ nhân nói vài câu rồi mới cười lạnh với Nhiếp Đông Lưu: “Nhiều người càng tốt, nhiều người càng náo nhiệt, nếu không đánh không giết đã đoạt được bảo vật, vậy thì chán quá.”
Sau khi nói xong Bạch Vô Kỵ đứng sang một bên, không còn tâm tư chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu nữa.
Một lát sau một hạ nhân bước ra từ đám người, thuật lại mọi chuyện trên Lữ Dương Sơn lại cho Bạch Vô Kỵ, khiến hắn cười lạnh không thôi.
Mặc dù hắn làm việc đơn giản nhưng không nghĩa là đầu óc cũng đơn giản. Giờ hắn cho người nghe ngóng một chút, quả nhiên là vậy. Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt trong tay hai người kia, vậy mấy lời hắn vừa nói quả nhiên là đang kích bản thân tới gây sự với hai người kia.
Có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn có nửa câu nói thật, thực lực hai người kia quả thật rất mạnh, chém giết võ giả cùng giai như chém rau thái dưa.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Vô Kỵ vốn hiếu chiến đương nhiên sẽ rất hứng thú với đối phương. Nhưng hiện giờ ư, hắn càng tò mò không biết bảo vật trong Lữ Dương Sơn này rốt cuộc là gì?
Di tích địa cung
Chương 79 Di tích địa cung
Sau khi Bạch Vô Kỵ tới nơi, toàn bộ Lữ Dương Sơn càng thêm náo nhiệt.
Sở Hưu lại không mấy để tâm, càng nhiều người càng tốt, càng nhiều người y mới càng dễ thủ thắng trong cục diện hỗn loạn đó.
Nếu nơi này từ đầu đến cuối đều chỉ là một nhà độc đại, cho dù Sở Hưu có biết tin về bảo vật trong đó cũng chẳng tranh nổi.
Ba ngày sau, khe hở trên Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, cuối cùng một luồng hào quang màu xanh lục trực tiếp dâng lên, tiếp đó Lữ Dương Sơn ầm ầm rung động, khe hở hoàn toàn vỡ ra tạo thành một thông đạo khổng lồ đủ cho ba người đi vào, một dãy thang đá xuất hiện trước mắt mọi người.
Thấy cảnh này sắc mặt mọi người đều biến đổi, tiếp đó ai nấy vui mừng như điên!
Thang đá nghĩa là gì? Nghĩa là dưới Lữ Dương Sơn này chôn giấu một tòa địa cung, là một di tích, có càng nhiều trọng bảo! Không phải một món hai món mà là một đống!
Đặc biệt là đám võ giả tán tu phía sau, nếu nơi này chỉ có một hai vài món trọng bảo, tỷ lệ họ nhận được cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng giờ là cả một di tích, vậy đại biểu cho họ sẽ không phải về tay không, những cảnh giới đại phái như Nhiếp Đông Lưu ăn thịt, bọn họ vẫn có thể ăn canh.
Ngay khi thang đá xuất hiện, đám người gần khe hở nhất dẫn đầu lao vọt vào.
Sở Hưu không xông lên trước nhất mà đi theo phía sau đám người Nhiếp Đông Lưu, không hề vội vã.
Lực lượng trận pháp đã hoàn toàn tiêu tán nhưng không có nghĩa bên dưới an toàn, có người mở đường cho bọn họ là tốt nhất.
Đám người đi dọc theo thang đá xuống dưới, thang đá này không ngờ lại nối thẳng xuống lòng đất Lữ Dương Sơn. Chẳng trách lúc trước mọi người đào bới xung quanh bao lâu cũng không thấy gì, thậm chí đã nhiều năm như vậy vẫn không một ai phát hiện ra di tích này.
Di tích chôn sâu như vậy, ngoại trừ san bằng cả Lữ Dương Sơn này thành bình địa, còn không chắc chắn phát hiện ra nổi.
Sau khi tới trong lòng đất, một cánh cửa lớn bằng đồng xanh xuất hiện trước mắt mọi người, bên trên còn lập lòe ánh sáng của trận pháp, có điều lúc này đã cực kỳ yếu ớt.
Đám người Nhạc Lư Xuyên liếc mắt nhìn nhau, đều phái vài thủ hạ võ giả Tiên Thiên có sức mạnh khá lớn xuất thủ, muốn mở cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra. Nhưng mấy võ giả Tiên Thiên hợp lực chỉ khiến cánh cửa lớn đó hơi lắc lư một chút, chuyện này khiến đám người đều biến sắc.
Mắt thấy di tích đã ngay trước mặt, kết quả lại chẳng vào được, vậy thì vui rồi.
Bạch Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: “Một lũ rác rưởi! Lão tam, lên giúp bọn họ.”
Dứt lời, một thủ hạ cơ bắp lực lưỡng cao chừng một trượng bước ra, thô lỗ đẩy đám võ giả khác sang một bên, trực tiếp cởi bỏ áo da sói trên người, vận hành chân khí toàn thân. Chỉ thấy hắn quát lên một tiếng chói tai, khí huyết cơ bắp toàn thân căng lên, thân hình như phồng to thêm một phần, quanh người chằng chịt gân xanh, trông như quái vật.
Sở Hưu nói với Lã Phụng Tiên bên cạnh: “Lã huynh, lực lượng ngươi có thắng được tên này không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Người này cũng là trời sinh thần lực, hơn nữa sau này hắn còn tu luyện một môn công pháp chuyên rèn luyện thân thể, tăng cường thêm sức mạnh, cho nên chỉ luận lực lượng ta không thắng nổi.
Có điều người này quá mức thiên lệch, chỉ rèn luyện lực lượng và thân thể, không để ý tới các phương diện khác. Người như vậy đặt tới chiến trường sẽ là mãnh tướng, nhưng nếu ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, đừng nhìn bình thường Lã Phụng Tiên xuất thủ đều cực kỳ bá đạo, đó là bởi lực lượng đối thủ không bằng hắn, cho nên hắn mới chọn cách đơn giản nhất là lấy lực ép người. Nếu thật sự chiến đấu, Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên là một dạng cân bằng hoàn hảo.
Lúc này võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vận hết sức lực, cánh cửa lớn mà vài võ giả đều không đẩy nổi lại bị một mình hắn đẩy ra. Có điều ngay lúc cửa lớn được đẩy ra, một làn sương mù màu đen tỏa ra, làn sương đó mang tính ăn mòn cực mạnh, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không tránh kịp, bị làn sương trực tiếp bao phủ. Đám người chỉ nghe hắn gào rú thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau.
Đến lúc đám người xác định làn sương đã tiêu tan, không làm mình bị
thương được, mới phát hiện tên võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết, máu thịt toàn thân khô héo, vốn là người cơ bắp cao chừng hơn trượng, lúc này đã hoàn toàn hóa thành thây khô!
Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Là thi khí! Thi khí tích lũy vạn năm! Thi khí vốn không lợi hại đến mức này nhưng tích lũy dưới lòng đất cả vạn năm khiến cho trong thi khí ẩn chứa tử khí cực hạn, cơ hồ dính vào là chết.
Có điều giờ cửa lớn đã mở, không khí sinh cơ bên ngoài đã tràn vào, hẳn không vấn đề gì. Có điều mọi người cũng phải cẩn thận, trong này đã có thi khí chứng tỏ có người chết trong đó, hơn nữa số lượng còn không ít!”
Mấy võ giả đẩy cửa lúc trước nghe vậy âm thầm sợ hãi.
Nếu không phải võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này cậy mạnh, vừa rồi người chết sẽ là bọn họ!
Chỉ có gương mặt Bạch Vô Kỵ không mấy dễ coi, vừa ra tay chưa thắng được gì bên hắn đã chết mất một võ giả, đây không phải điềm tốt lành gì.
Đám người đi dọc theo cánh cửa vào trong di tích, bên trong tối thui không thấy được năm ngón, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi vào từ ngoài cửa. Có điều với những võ giả Cảnh giới Tiên Thiên và Cảnh giới Ngưng Huyết tại đây đều không phải chuyện gì ghê gớm.
Đạt tới cấp bậc của họ, khí huyết cường đại, ngũ giác cũng theo đó phát triển thêm nhiều, nhìn trong bóng tối tuy kém hơn một chút so với ban ngày, nhưng vẫn thấy rõ được.
Sau khi mọi người bước vào trong di tích, ai nấy hít một hơi lạnh, không phải vì phát hiện bảo vật mà vì xung quanh quá nhiều thi thể!
Bộ dáng di tích như một tòa địa cung trang hoàng lộng lẫy, nhưng lúc trên từng cây cột đá đều được quấn quanh bằng xích sắt, khóa chặt từng cỗ thây khô, không thấy rõ vết thương nhưng có vết tích giãy dụa rất rõ ràng, những người này bị trói ở đây đến khi chết đói!
Mọi người xung quanh sắc mặt trầm xuống, nơi này hẳn là di tích của tông môn ma đạo.
Di tích tông môn ma đạo được công nhận không bằng tông môn Chính đạo, bởi vì những tông môn ma đạo đều hành xử quá tàn nhẫn, bố trí rất nhiều thủ đoạn hung ác trong di tích. Đồng thời phần lớn công pháp ma đạo đều hết sức cực đoan, không quá thích hợp cho võ giả chính đạo tu hành.
Có điều cũng không sao, nhận được mấy món chí bảo ma đạo thì bán đi, tin chắc rằng sẽ có không ít tông môn ma đạo cảm thấy hứng thú, hơn nữa giá trị còn không thấp.
Sở Hưu đi theo sau lưng đám người Nhiếp Đông Lưu, đánh giá xung quanh.
Những người khác cho rằng nơi này là di tích tông môn ma đạo, nhưng Sở Hưu lại biết, bọn họ đoán sai, hay nói chính xác hơn là đoán sai một nửa.
Nơi này thật ra là chỗ ở của một vị kiêu hùng ma đạo thời thượng cổ, Tuyệt Thiên Ma Tôn.
Vị Ma Tôn thượng cổ này thực lực vô cùng cường đại, thực lực vượt qua cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng, có điều là kẻ hiếu sát quái gở, rõ ràng có thực lực thành lập tông môn nhưng lại luôn lẻ loi một mình.
Những thi thể trong tòa cung điện này không phải đệ tử của hắn mà chỉ là người hầu thôi, lúc hắn chết bị hắn chôn cùng.
Sở Hưu ra hiệu cho Lã Phụng Tiên, để lát nữa hắn ra tay cùng lúc với mình.
Đến nơi này có thể coi như an toàn, địa cung này là chỗ ở của Tuyệt Thiên Ma Tôn, đương nhiên hắn sẽ không xếp đặt nhiều cạm bẫy trong chỗ ở của mình.
Có điều nơi này được hắn bố trí trận pháp, kẻ thực lực thấp nếu tùy tiện xâm nhập chắc chắn sẽ kinh động tới trận pháp, bị trận pháp giết chết.
Nhưng giờ đã vạn năm trôi qua, trận pháp cũng tiêu tán triệt để, cho nên không cần lo lắng.
Phía cuối địa cung là một tòa đại điện trang hoàng cực kỳ hoa lệ, trên cùng là một vương tọa bằng đồng xanh, một bộ xương khô mặc áo choàng đen lẳng lặng ngồi trên đó.
Không biết áo choàng đen kia làm từ vật liệu gì, đã cả vạn năm trôi qua mà không mục nát, có điều bộ xương khô kia đã tiêu hủy hết máu thịt, chỉ còn lại bộ xương đen nhánh như hắc tinh, cho dù qua vạn năm cũng không thấy chút mục nát nào.
Còn phía trước bộ xương khô lại bày chỉnh tề hơn mười hộp báu, trong đó hộp báu chính giữa dường như được chế bằng loại kim thiết kỳ dị nào đó, tỏa ra kim quang chói mắt, rõ ràng không phải vật phàm.
Nhân lúc mọi người xung quanh còn chưa kịp tỉnh táo lại, Sở Hưu trực
tiếp xuât thủ, nhắm thẳng tới chỗ hộp báu, mục tiêu của hắn chính là hộp báu màu kim ở chính giữa!
Theo Sở Hưu xuất thủ, Lã Phụng Tiên cũng theo sát phía sau, điều này khiến Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ đâu thể dung tha cho hai võ giả tán tu cướp được thứ đứng đầu?
Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy hộp báu không gian trong ngực, rút một thanh ngân thương từ trong hộp báu ra.
Thanh ngân thương này quá khổng lồ, mang theo không tiện cho nên phần lớn thời gian được Bạch Vô Kỵ cất trong hộp báu không gian.
Hộp báu không gian mặc dù trân quý nhưng với thân phận của Bạch Vô Kỵ vật này cũng chỉ xem như đồ thường mà thôi.
Mũi thương của Bạch Vô Kỵ không biết chế từ kim loại gì, không ngờ lại tỏa ra huyết mang đỏ rực tĩnh mịch, một thương nơi tay, hắn trực tiếp đánh thẳng về phía Lã Phụng Tiên.
Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng xuất thủ, thân hình hắn như làn gió phát sau mà đến trước, giữa hai tay như có luồng gió xoáy lưu chuyển, chưởng lực cường đại đánh về phía Sở Hưu, còn như ẩn hàm tiếng xé gió!
Mưu tính
Chương 80 Mưu tính
Khi thấy Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ đều xuất thủ với mình và Lã Phụng Tiên, trong mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng, mắc câu rồi!
Trong lúc loạn chiến nhất định phải nắm giữ tiết tấu của bản thân, không để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ.
Theo bốn người Sở Hưu xuất thủ, những võ giả đại phái cùng võ giả tán tu còn lại cũng ra tay tranh đoạt.
Cảnh tượng trước mắt rối bời, đám người này không ai biết liệu trong địa cung còn có bảo vật gì khác không. Dù sao trước mắt đã có hơn mười hộp báu, lại đều được bày trước bộ xương khô này, rõ ràng đây là thứ quan trọng nhất của bộ xương khô này khi còn sống, vậy chắc chắn là trân bảo rồi.
Huống hồ không nói hộp báu, xương cốt trước mặt trông tựa hắc tinh, chứng tỏ khi còn sống người này là cường giả chí cường đứng trên đỉnh phong giang hồ, xương cốt của hắn cũng như Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông sau khi viên tịch, vạn năm bất hủ, tuyệt đối là bảo vật.
Hơn nữa ngươi cầm Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông còn có thể bị Đại Quang Minh Tự hay Bồ Đề Thiền Viện tới gây sự, nhưng hài cốt của võ giả ma đạo lại không cần chú ý nhiều như vậy.
Bên kia Bạch Vô Kỵ đã giao đấu cùng Lã Phụng Tiên.
Thật ra hai người đều theo con đường võ đạo giống nhau, mặc dù một dùng thương một dùng kích nhưng đều theo phong thái thế mạnh lực trầm, tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên không ngớt, mỗi kích nếu rơi xuống người võ giả cùng giai đều sẽ khiến đối phương thịt nát xương tan.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên là thần lực trời sinh, nhưng Bạch Vô Kỵ cũng có công pháp truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, điểm này còn mạnh hơn Lã Phụng Tiên nhiều, cho nên khi vừa giao thủ ngược lại không phân ra thắng bại.
Bên phía Sở Hưu lại cảm giác thấy một chưởng của Nhiếp Đông Lưu đánh tới, hắn trực tiếp quay người, Hoàng Hôn Tế Vũ, một chém đỏ rực, thế đao mang theo vẻ thê mỹ diễm lệ nhưng lại ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
Nhiếp Đông Lưu không dùng binh khí, đôi tay hắn đủ để khống chế càn khôn!
Hai tay múa lên, chưởng lực một âm một dương, biến hóa tựa càn
khôn, không ngờ lại trực tiếp ảnh hưởng tới thế đao của Sở Hưu, cưỡng ép đánh lệch một đao của hắn đi. Chưởng lực cường đại đánh lên thân Hồng Tụ Đao, lực lượng cực lớn khiến Sở Hưu buộc phải lui lại phía sau!
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nghiêm nghị, hạng sáu Long Hổ Bảng, ngày trước Phong Mãn Lâu có thể cho Nhiếp Đông Lưu thứ hạng như vậy trong đó có phần do thủ đoạn bố cục của hắn nhưng cũng không thiếu đi thực lực của đối phương.
Nhiếp Đông Lưu này sợ rằng đã đạt tới Cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, không khéo còn bước một chân vào Nội Cương cảnh rồi!
Xét theo thực lực, Nhiếp Đông Lưu hiện giờ còn mạnh hơn Hứa Trọng Dương bị Sở Hưu giết chết lúc trước, Lăng Vân Càn Khôn Thủ nắm giữa càn khôn, thế đao của Sở Hưu chỉ cần bị đối phương chạm tới, vậy cho dù đao của Sở Hưu có nhanh hơn nữa cũng không thoát nổi lòng bàn tay đối phương.
Nhìn Sở Hưu đối diện, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên một vệt sát cơ.
Võ giả tán tu trẻ tuổi thực lực mạnh như Sở Hưu, bình thường Nhiếp Đông Lưu rất muốn chiêu mộ vào tay mình, nhưng giờ nếu đã kết thù, vậy càng sớm giải quyết đối phương, mình cũng càng bớt đi phiền phức.
Vừa rồi ở ngoài Nhiếp Đông Lưu cố kỵ thanh danh cùng bảo vật trong di tích nên không ra tay, giờ Sở Hưu nay đã dám tranh đồ với hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu đã có cái cớ cho mình.
Quan trọng nhất là Sở Hưu này đã khiến hắn cảm thấy một chút uy hiếp.
Nếu đổi lại thành bọn Nhạc Lư Xuyên có lẽ sẽ rất khinh thường Sở Hưu, cho dù thực lực Sở Hưu giờ mạnh hơn bọn họ nhưng họ vẫn sẽ cho rằng Sở Hưu chỉ xuất thân giang hồ thảo mãng, khó có thành tựu gì, càng về sau tài nguyên tu luyện càng thiếu thốn, tu hành càng chậm, chắc chắn sẽ bị bọn họ vượt qua.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu lại không hề suy nghĩ như vậy, phụ thân hắn từng nói với hắn, vĩnh viễn không được coi thường bất cứ giang hồ thảo mãng nào.
Bất cứ đại tộc thế gia nào đếm ngược vài đời lên cũng là xuất thân giang hồ thảo mãng. Nhiếp Nhân Long hắn có thể dùng thời gian ba mươi năm từ một giang hồ thảo mãng lên thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang chúa tể một phương danh chấn giang hồ như hiện giờ, vậy sao người khác lại không làm được?
Giang hồ này có thể xuất hiện một Nhiếp Nhân Long vậy cũng có thể xuất hiện càng nhiều Nhiếp Nhân Long!
Nhiếp Đông Lưu luôn ghi lòng tạc dạ lời dạy này của phụ thân, giờ hắn đã có cái cớ có cơ hội, hắn cũng không cần nể tình trực tiếp ra tay như điên như dại với Sở Hưu, chiêu chiêu đều là sát cơ!
Sở Hưu bị Nhiếp Đông Lưu ép cho lui lại liên tục, mắt thấy sắp tiếp cận những hộp báu kia, Sở Hưu đột nhiên không lùi mà tiến, thu đao vào vỏ, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển ra, chộp về phía hai tay Nhiếp Đông Lưu.
Nhiếp Đông Lưu thấy vậy lập tức cười lạnh nói: “Cầm nã thủ mà ngươi tu luyện quả thật vô cùng tinh diệu, nhưng luận công phu tay không, trên giang hồ mấy người dám nói mạnh hơn Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân ta?”
Cánh tay Nhiếp Đông Lưu run run, song chưởng ẩn chứa lực lượng càn khôn, vừa kháng cự lực lôi kéo từ Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu, vừa đánh thẳng tới ngực y!
Dùng thương tổn đổi mạng!
Cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu có thể phế bỏ một cánh tay của Nhiếp Đông Lưu, nhưng một chưởng này của hắn lại có thể trực tiếp chấn vỡ tâm mạch Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, y muốn diễn cho thật một chút, không dùng toàn lực, kết quả lại bị Nhiếp Đông Lưu ép tới góc tường.
Trong khoảng khắc này, thân hình Sở Hưu trực tiếp lui lại phía sau, lưỡi đao đảo ngược chém về phía Nhiếp Đông Lưu.
Thân hình Nhiếp Đông Lưu lại không hề lui lại, song chưởng từ vỗ hóa kẹp, trực tiếp kẹp thân Hồng Tụ Đao vào giữa hai tay mình, muốn giành lấy. Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại bùng phát một luồng sát khí và tà khí cực kỳ cường đại, lực lượng cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bộc phát khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy lực lượng trong Hồng Tụ Đao trên hai tay mình tăng vọt lên, buộc hắn phải buông đao khiến Sở Hưu lại trốn thoát.
Nhìn vết máu trên hai tay, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ âm trầm, ngưng tụ tà khí cùng sát khí đả thương kẻ địch, uy năng rất giống với cương khí, võ công này thật quá tà môn.
Có điều nếu là Nội Cương cảnh tu thành cương khí, cho dù không cách nào phóng thích ra bên ngoài nhưng cũng có thể ngưng tụ trên hai tay,
thoải mái kháng cự loại lực lượng này, không đến mức khiến Sở Hưu trốn thoát dễ dàng như vậy.
Ngay lúc hắn định truy kích tiếp, Sở Hưu vọt thẳng tới chỗ Lã Phụng Tiên hô lớn: “Rút lui!”
Lã Phụng Tiên đang giao chiến cùng Bạch Vô Kỵ cũng đang bị áp chế, nghe hắn nói vậy lập tức lui lại phía sau, lùi trở về giữa đám người đang loạn chiến.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu thoáng hiện vẻ do dự, rốt cuộc nên theo giết Sở Hưu hay đi đoạt hộp báu?
Hộp báu màu kim quý giá nhất đang ở ngay trước mắt, còn thực lực Sở Hưu ra sao hắn cũng đã nhìn ra, mặc dù cảnh giới mình cao hơn đối phương một chút, nhưng đơn đả độc đấu muốn giết y cũng mười phần chật vật.
Lại nhìn sang đám đệ tử Tụ Nghĩa Trang mà mình mang theo, lúc này đều đã lâm vào hỗn chiến. Ngay lúc Nhiếp Đông Lưu đang do dự không biết mình có nên gọi bọn họ tới cùng vây giết Sở Hưu không, Bạch Vô Kỵ bên kia lại lao ngay về phía hộp báu!
Thấy cảnh này, Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng do dự nữa, trực tiếp đánh về phía Bạch Vô Kỵ, hai người lập tức giao chiến.
Trong thời gian này đống hộp báu khác cũng bị đám người chia cắt, có cái bị đệ tử đại phái cầm tới tay, cũng có cái bị võ giả tán tu thu được, chỉ có hộp báu màu kim quý giá nhất là không ai cầm.
Trước đó cũng có người muốn tới lấy nhưng lại lập tức bị Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ liên thủ đánh chết, đám người cũng học khôn, hộp báu quý giá nhất này đã được hai vị này nhìn trúng, chính là vật trong tay bọn họ, ai đụng vào nấy chết.
Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ngoài tiếc nuối nói với Sở Hưu: “Nếu không phải cuối cùng Bạch Vô Kỵ tới, hai người chúng ta liên thủ hoàn toàn có thể thắng được Nhiếp Đông Lưu.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta đi cướp hộp báu khác. Thấy hộp báu màu xanh trong tay võ giả kia không? Ngươi đoạt nó, ta đi đoạt bí hạp trong tay thủ hạ Nhạc Lư Xuyên. Cầm được hai hộp báu này chúng ta lập tức bỏ trốn!”
Lã Phụng Tiên sửng sốt nhưng hắn không lên tiếng hỏi vì sao mà trực tiếp ra tay cướp đoạt.
Sau chuyện ở Trần gia, mặc dù Lã Phụng Tiên bị bạn bè phản bội nhưng hắn cũng coi như kết giao được một người bạn đích thực, liên thủ với Sở Hưu là tuyệt đối đáng tin cậy, tối thiểu lúc này Sở Hưu sẽ không lừa hắn.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn chằm chằm vào hộp báu mà một thủ hạ của Nhạc Lư Xuyên cầm trong tay. Trong số mọi người ở đây chỉ mình y biết, trong hơn mười hộp báu ở đây, thứ quý giá nhất không phải hộp báu vẻ ngoài sang trọng bắt mắt mà Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ đang tranh đoạt, mà chính là hộp báu y chuẩn bị cướp. Tiếp đó là hộp báu mà Sở Hưu chỉ cho Lã Phụng Tiên.
Ban đầu Sở Hưu ra tay cướp hộp báu màu kim chẳng qua là để xáo trộn tiết tấu đám người, khiến bọn họ lâm vào hỗn chiến.
Hơn nữa mục tiêu xuất thủ của Sở Hưu vẫn luôn là hộp báu màu kim, điều này cũng khiến người ta có ảo giác vô thức rằng hộp báu màu kim này là quý giá nhất trong đống hộp báu.
Trên thực tế cũng quả thật là vậy, những hộp báu này được xếp chỉnh tề thành một nửa vòng tròn, hộp báu màu kim kia để chính giữa, cách bộ xương kia gần nhất, xem bộ dáng dùng tài liệu cũng là tốt nhất, bình thường sẽ để những thứ quý giá nhất.
Nhưng đám người đang kịch chiến thần kinh căng thẳng lại quên mất một điều. Đó là đồ trong hộp báu trân quý đến đâu không phải do họ quyết định mà do chủ nhân hộp báu định đoạt.
Có thể có một số món đồ bọn họ cho là rác rưởi, nhưng với chủ nhân hộp báu lại là thứ quý giá nhất, được đặt trong hộp báu kiên cố nhất, bảo đảm nhất!
Bị chơi xỏ rồi!
Bên này đám người Nhiếp Đông Lưu đang lao nhao kêu gào phải ra tay giáo huấn Sở Hưu, xả giận thay Nhiếp Đông Lưu, mà hắn lại khoát tay áo nói: “Một hiểu lầm thôi mà, không cần như vậy. Nhiếp Đông Lưu ta là người ra sao chư vị cũng biết mà, không cần tức giận vì một người như vậy.”
Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, âm thầm quyết định cho dù thiếu trang chủ nói không cần tới gây sự với Sở Hưu nhưng bọn họ nhất định phải tìm một cơ hội giáo huấn cho tên Sở Hưu kia một bài học, để lại thêm ấn tượng trong lòng Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ánh mắt mọi người, Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nhưng trong mắt lại lộ ra sắc lạnh.
Muốn giết người, đôi khi không cần đao cần kiếm, chỉ cần lòng người.
Vì sao phụ thân hắn có danh hiệu Phúc Thủ Càn Khôn? Danh hiệu này không chỉ bởi tuyệt kỹ thành danh của phụ thân hắn là Càn Khôn Lăng Vân Thủ, còn bởi thủ đoạn lật tay thành mây trở tay thành mưa của phụ thân hắn. Chỉ bằng lực lượng một người, dùng ba mươi năm đã phát triển Tụ Nghĩa Trang thành một trong Nhân Hòa Lục Bang, trở thành thế lực lớn danh chấn giang hồ.
Từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã coi phụ thân mình như tấm gương sáng, dùng đao kiếm giết người chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất mà thôi.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng, không nói mười vị trí đầu, hai mươi người đầu đều không ít kẻ đã bước vào Nội Cương, vì sao hắn xếp tận thứ sáu? Nhiếp Đông Lưu không chỉ dựa vào thực lực mình, hắn còn có thủ đoạn.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Lã Phụng Tiên đột nhiên mở miệng nói: “Vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang này quả thật không phải người đơn giản, lần này sợ rằng ngươi đã bị hắn ghi hận. Vừa rồi sao ngươi không chọn tạm thời ẩn nhẫn, kết giao với hắn, gia nhập Tụ Nghĩa Trang kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Vô dụng thôi, trận chiến lúc trước có không ít người chứng kiến, cũng không ít người nghe thấy Trương Bách Đào hô lên ba chữ thiếu trang chủ.
Cho dù ta chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu, chỉ cần hắn nghe ngóng từ chỗ võ giả Lữ Dương Trấn là biết chuyện này. Tới Trương Bách Đào còn gọi là thiếu trang chủ, ở Bắc Yên liệu có mấy người?
Chuyện đơn giản như vậy chắc chắn Nhiếp Đông Lưu sẽ đoán ra, chắc chắn hắn cũng biết ta sẽ đoán ra, cho nên chơi trò lá mặt lá trái với hắn
chẳng tác dụng gì.
Có điều chuyện này cũng chẳng có gì lớn, ghi hận thì ghi hận, võ giả tán tu có chỗ tốt là tự do, chân trần không mang giầy. Trên giang hồ không môn phái nào có thể một tay che trời, cho dù Côn Luân Ma Giáo ngàn năm trước cũng vậy.”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Quả thật là vậy, nghe nói mấy năm trước một vị đệ tử trực hệ của Trương gia Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn, một trong Tam Thanh Đạo Môn, chết trong tay Liệp Tâm Nhân Ma Đồng Khai Thái, tân tú ma đạo, bị đối phương phân thây cực kỳ tàn nhẫn, trái tim bị móc ra. Chuyện này khiến Long Hổ Sơn cực kỳ tức giận, phát động rất nhiều cao thủ điều tra, nhưng vẫn bị Đồng Khai Thái chạy khỏi Tây Sở, không biết tung tích. Hơn nữa đối phương cũng nhờ vào chuyện này mà lên đứng thứ hai mươi ba trên Long Hổ Bảng.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, giang hồ rất lớn, thế giới này lại càng lớn, cho dù tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ Phong Mãn Lâu hay tam đại hoàng triều đều không thể dò xét chính xác động tĩnh từng người được.
Bị ép quá mức cùng lắm thì lao đầu vào rừng sâu, tránh một thời gian lại chui ra, chuyện gì cũng chẳng còn. Dù sao trên giang hồ thường xuyên có chuyện lớn diễn ra, ai rảnh tới mức nhìn chăm chăm vào một việc đã xưa cũ?
Cũng như bên phía Ngụy Quận kia, lúc này đã qua mấy tháng, các tông môn bên Ngụy Quận lúc đầu còn rất nể mặt Thương Lan Kiếm Tông, tìm kiếm Sở Hưu trong địa bàn của mình. Nhưng đã lâu như vậy vẫn không có kết quả gì, ai lại tiếp tục chú ý? Chỉ sợ ngay chính Thương Lan Kiếm Tông cũng lười để ý tới, đương nhiên không tính Thẩm Bạch.
Lúc này trên Lữ Dương Sơn, khá nhiều võ giả tụ tập xung quanh, chính giữa là những đệ tử đại phái do Nhiếp Đông Lưu cầm đầu.
Sau khi tới tối, một luồng sáng mông lung rọi lên từ mặt đất, đám người chỉ thấy một cảm giác rung động truyền lại, phảng phất như mặt đất sắp nứt ra. Chuyện này khiến những võ giả cấp thấp luống cuống chân tay.
Võ giả cũng là người, đặc biệt là những người chỉ có Cảnh giới Thối Thể như vậy. Trước lực lượng của thiên địa, lực lượng bọn họ cũng chẳng hơn người thường bao nhiêu.
Có điều may mà luồng chấn động này không kéo dài bao lâu đã ngừng lại, tới sáng hôm sau đám người phát hiện phía đông Lữ Dương Sơn có một vết rách xuất hiện, cho dù ngay giữa ban ngày cũng có luồng hào quang màu xanh lục dâng lên từ trong đó.
Mọi người lập tức hiểu ra, trong đó chắc chắn có bảo vật!
Không cần những người khác ra tay, đám thế gia môn phái lập tức cho đệ tử đào bới khe hở rộng chừng bàn tay kia ra, đáng tiếc khe hở kia có vẻ rất sâu, đào tận xuống dưới lòng đất, cho nên đám người chỉ thử một chút rồi từ bỏ.
Có điều giờ bọn họ đã có thể xác định vị trí bảo vật, cho nên có người bắt đầu chiếm chỗ trước, dù sao cũng phải cách khe hở kia gần gần chút mới được.
Trong số đám người, xét theo thực lực địa vị đương nhiên Nhiếp Đông Lưu đứng chính giữa, những người còn lại đứng xung quanh, nhưng vẫn có những vị trí tốt tương đối gần khiến không ít người tranh đoạt.
Sở Hưu thản nhiên nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh đi thôi, chúng ta cũng nên chiếm một chỗ tốt.”
Nói xong Sở Hưu liền dẫn Lã Phụng Tiên tới bên phía đông khe hở.
Trong số những võ giả này có cả Thối Thể, Ngưng Huyết cùng Tiên Thiên. Sau mấy ngày chờ đợi như vậy, chuyện lạ ở Lữ Dương Sơn này đã lan khắp các châu phủ xung quanh khiến không ít võ giả Tiên Thiên tới đây. Tuy nhiên thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đi tới, những võ giả Tiên Thiên bình thường đều chủ động nhường đường.
Ở nơi khác có lẽ bọn họ còn không biết đến Sở Hưu, nhưng quanh Lữ Dương Trấn này bọn họ lại không thể không biết.
Trước đó Sở Hưu chém giết bốn người Trương Bách Đào trước mắt mọi người, có tới vài chục người chứng kiến rõ ràng từng chi tiết, sớm đã đồn khắp nơi.
Một số kẻ ngoại lai định cướp lấy bảo vật tại Lữ Dương Sơn này đương nhiên cũng phải tìm hiểu nội tình thực lực các võ giả tại Lữ Dương Sơn này, cái tên Sở Hưu đương nhiên nằm trong số đó, hơn nữa còn bị liệt vào một trong những nhân vật nguy hiểm nhất.
Dù sao ba người Lưu Nguyên Hải cũng có chút danh tiếng tại Lâm Trung Quận, kết quả giờ thì hay rồi, tất cả đều chết trong tay Sở Hưu. Lấy một địch bốn còn có thể giết chết toàn bộ, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, Lã Phụng Tiên bên cạnh cũng vậy.
Nghe người ta nói vị này cũng chỉ dùng một chiêu đã đánh tan binh khí võ giả Tiên Thiên, đoán chừng chém giết võ giả cùng giai cũng
chẳng tốn mấy chiêu. Hai người bọn họ liên thủ uy thế thậm chí đủ khiêu chiến cường giả cảnh giới Ngự Khí Nội Cương, mọi người đương nhiên không dám tranh đoạt vị trí với hai người này.
Hơn nữa cho dù trên Lữ Dương Sơn có một số võ giả Tiên Thiên thực lực tương đối mạnh cũng không định tranh đoạt vị trí với bọn họ.
Trước mắt chí bảo còn chưa xuất thế, tội gì đi gây sự với hai đối thủ khó dây như vậy? Còn chưa thấy bảo bối đâu đã định quyết đấu sinh tử, bọn họ không ngu xuẩn như vậy.
Có điều ngay lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên tới gần khe hở, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu, Nhạc Lư Xuyên nháy mắt với mấy võ giả thủ hạ của mình. Đám võ giả Tiên Thiên kia lập tức hiểu nên làm gì, nhanh chóng đi về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên.
Giáo huấn hai võ giả không chút bối cảnh đổi lấy giao hảo cùng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, điểm này theo Nhạc Lư Xuyên rất xứng đáng.
Những người khác thấy Nhạc Lư Xuyên xuất thủ trước cũng không nhúc nhích. Thật ra trước đó bọn họ cũng muốn giáo huấn Sở Hưu để gia tăng địa vị trong lòng Nhiếp Đông Lưu, đáng tiếc bọn họ không mang đủ người.
Đám người này không phải kẻ ngu, Sở Hưu kia có thể dùng sức mình xử lý bốn võ giả Tiên Thiên, dưới tay họ chỉ có ba bốn Tiên Thiên, nếu tùy tiện xông lên sẽ khá nguy hiểm.
Còn Nhạc Lư Xuyên xuất thân Nhạc gia tại Bắc Lăng, gia nghiệp lớn, vị lão tổ của Nhạc gia còn là cường giả Ngoại Cương cảnh, nếu không phải do tuổi tác hơi lớn không khéo còn đạt tới cảnh giới cô đọng Tam Hoa Tụ Đỉnh. Trong Nhạc gia cũng không thiếu Nội Cương cùng Cảnh giới Tiên Thiên, Nhạc Lư Xuyên thân là con trai trưởng, mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo bảy tám thủ hạ.
Nhạc Lư Xuyên đánh mắt một cái, liền có bảy tám võ giả Tiên Thiên của Nhạc gia đi tới trước người Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lạnh giọng nói: “Dừng bước!”
Sở Hưu híp mắt lại nói: “Các ngươi định làm gì? Lữ Dương Sơn này không phải nhà các ngươi, giờ bảo vật còn chưa thấy đâu các ngươi đã định chặn núi à? Có phải đợi lát nữa bảo vật xuất thế đám đại thế gia các ngươi ăn thịt không buồn để mấy võ giả tán tu chúng ta húp chút canh à?”
Lời vừa nói ra, phần lớn võ giả tán tu đều đưa mắt nhìn lại, ánh mắt mang rõ vẻ không tốt.
Võ giả xuất thân thế lực lớn luôn chiếm ưu thế khi đối mặt với đám tán tu bọn họ, dù sao người ta quen biết nhiều, thực lực cường đại, còn bọn họ lại như năm bè bảy đảng.
Có điều cho dù như vậy, trong quá khứ khi tranh đoạt bảo vật, đồ tốt đều bị những thế lực lớn các ngươi chiếm gần hết, chúng ta chỉ cầm chút cơm thừa canh cặn cũng được. Nhưng hôm nay các ngươi thậm chí không để lại chút cơm thừa canh cặn nào cho chúng ta, chưa thấy bảo bối đã bắt đầu định chặn núi, có thấy quá đáng không?
Mâu thuẫn giai cấp đâu đâu cũng có, vốn bọn họ đã bất mãn với đám võ giả xuất thân thế lực lớn này rồi, giờ một câu nói của Sở Hưu càng khiến bọn họ nổi giận.
Thấy Sở Hưu chỉ nói một câu đã khiến đám võ giả tán tu căm thù bọn họ, mấy võ giả của người đều nổi giận tới suýt nữa chửi đổng lên.
Chúng ta mới nói có hai chữ, ngươi nhìn đâu ra thành chúng ta định chặn núi, không lưu lại đường sống cho võ giả tán ta?
Ra oai phủ đầu
Chương 77 Ra oai phủ đầu
Thấy Sở Hưu chỉ dùng một câu đã tạo nên hiệu quả như vậy, Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc, nếu lợi dụng được lòng người sẽ cực kỳ kinh khủng.
Bên kia Nhạc Lư Xuyên thấy cục diện này vội vàng hừ lạnh một tiếng nói: “Chư vị đừng nghe hắn nói mò. Ta cản tiểu tử này lại chẳng qua vì hắn không biết điều, dám mạo phạm thiếu trang chủ mà thôi!
Thiếu trang chủ tự mình tới mời chào ngươi, ngươi lại không chịu nể mặt, chẳng lẽ không nên dạy một bài cho nhớ?”
Lời vừa nói ra, đám võ giả tán tu không tiếp tục căm thù bọn Nhạc Lư Xuyên nữa, có điều ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đều cực kỳ kinh ngạc.
Vị này cũng quá trâu bò, thậm chí không để lời mời chào của thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang trong mắt.
Nhiếp Đông Lưu bên cạnh cau mày, Nhạc Lư Xuyên này thật chẳng biết nói chuyện. Hắn nói vậy chẳng hóa ra mình hẹp hòi, mời chào không thành lại muốn trả thù người ta à? Vậy mình thành người thế nào?
Cho nên Nhiếp Đông Lưu lập tức đứng ra nói: “Người có chí riêng, Nhạc huynh, được rồi.”
Nhạc Lư Xuyên trực tiếp khoát tay chặn lại nói: “Thiếu trang chủ ngươi rộng lượng nhưng ta không phải người rộng lượng, ngươi không muốn trút giận, ta giúp ngươi xả giận!”
Nói xong Nhạc Lư Xuyên đưa mắt sang phía Sở Hưu, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Lập tức xin lỗi nhận sai với thiếu trang chủ, ta sẽ cho ngươi qua.”
Sở Hưu nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu, tới giờ Nhiếp Đông Lưu vẫn ra vẻ rộng lượng cùng mọi chuyện không liên quan tới mình. Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc hắn nói thế nào với đám người Nhạc Lư Xuyên.
Đương nhiên cho dù Sở Hưu có nói hết mọi chuyện ra cũng vô dụng, y chỉ là một võ giả tán tu bình thường còn đối phương lại là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang. Mọi người sẽ tin ai? Không cần nghĩ cũng biết.
Huống hồ bọn Nhạc Lư Xuyên vốn chẳng cần biết ai đúng ai sai, bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này lấy lòng Nhiếp Đông Lưu mà thôi.
Cho nên bên này Sở Hưu trực tiếp cầm Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Nhạc Lư Xuyên cười lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay, bảy võ giả Tiên Thiên kia lập tức lao về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!
Có điều ngay khi bọn họ xuất thủ, Sở Hưu cũng lập tức động thủ theo.
Tế Vũ Phi hồng, Thanh Long Xuất Hải!
Đao thứ nhất Sở Hưu lập tức bùng phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, khoảng khắc đó đám người chỉ có thể chứng kiến một luồng đao quang đỏ thẫm lướt thẳng tới trời cao, trên lưỡi đao ngưng tụ sát khí tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, bừng sáng đỏ chót, như máu tươi bập bùng trên lưỡi sắc.
Võ giả xông lên đầu ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, trước nay hắn chưa từng gặp một đao nào vừa nhanh vừa kinh khủng vừa diễm lệ như vậy!
Tới lúc hắn phản ứng lại thậm chí đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi trên lưỡi đao!
Thời khắc sinh tử cực kỳ kinh khủng, cho dù hắn là môn khách Nhạc gia nhưng cũng không muốn liều mạng vì Nhạc gia.
Dưới một đao này, hắn dùng hết nội lực toàn thân xoay người, cưỡng ép thân thể mình ngửa ra sau, uốn cong thành một góc độ quỷ dị, thậm chí mọi người xung quanh nghe thấy tiếng xương nứt lách cách giòn dã.
Võ giả này phản ứng khá nhanh, thế đao Thanh Long Xuất Hải này của Sở Hưu đã nhanh tới cực hạn, võ giả cùng giai bình thường hoặc cố gắng chống đỡ, hoặc trực tiếp bị giết chết, hiếm ai né được.
Có điều mặc dù đao chém vào khoảng không nhưng thế đao của Sở Hưu vẫn không hề chậm lại, võ giả phía sau không phải đối tượng ban đầu của thế đao nên không kịp phản ứng lại, người trước khi né được cũng bị một đao này của Sở Hưu chém đứt một cánh tay!
Có điều không đợi võ giả phía trước kêu thảm Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ không biết từ lúc nào đã đặt lên đầu võ giả phía sau, một tay nhẹ nhàng chuyển động, cái đầu võ giả kia lập tức xoay vài vòng, bay thẳng ra ngoài, máu tươi phun ra như suối. Lúc này Sở Hưu lại thu đao lui lại phía sau, trên người không dính chút máu tươi.
Cùng lúc đó cũng có một võ giả nhắm vào Lã Phụng Tiên, có lẽ bọn họ cho rằng Lã Phụng Tiên chỉ là hạng vô danh cho nên sáu người nhắm vào Sở Hưu, chỉ có một kẻ nhắm tới Lã Phụng Tiên.
Kết quả người kia còn thê thảm hơn, thanh Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên tuy chỉ là phàm binh tam chuyển, nhưng được chế tạo bằng tinh cương trọng thiết, nặng chừng hơn năm trăm cân, còn kinh khủng hơn chùy sắt.
Ngay khi hắn lao về phía Lã Phụng Tiên, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên như du long vẩy tới, một luồng lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh nát trường kiếm trong tay võ giả kia, sau đó trường kích nặng nề lại bị Lã Phụng Tiên vung lên, như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm đạp xuống, trực tiếp đánh bay võ giả kia.
Mọi người xung quanh đều nghe được tiếng xương gãy răng rắc, võ giả kia bị đánh bay hơn mười trượng, thân hình vặn vẹo không ra hình thù gì, rõ ràng đã không sống được.
Một loạt động tác đó cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp mắt bên phía Sở Hưu dùng hai chiêu đã làm một người bị thương vặt đầu một người khác. Còn bên Lã Phụng Tiên lại trực tiếp đập chết một người. Nhanh chóng dứt khoát áp đảo võ giả cùng giai như vậy, chẳng lẽ cả hai đều đã sắp tiếp cận cảnh giới Ngự Khí Nội Cương? Phải biết cho dù là một số võ giả Nội Cương yếu một chút, lúc giết người cũng không lưu loát như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.
Chỉ trong chốc lát đã giết chết hai người, làm bị thương một người, bốn võ giả của Nhạc gia còn lại đứng yên tại chỗ, không tiếp tục hành động.
Bọn họ có thể nhìn ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đều là loại võ giả sức bật cực mạnh, mặc dù bọn họ không thể liên tục duy trì sức bật như vậy, nếu vây công chắc chắn sẽ có lúc cả hai kiệt lực. Nhưng giờ xem ra nếu bọn họ xuất thủ rõ ràng là ai lên nấy chết, càng gần phía trước chết càng nhanh.
Biết rõ là chịu chết ai còn muốn lên? Cho dù phía sau bọn họ có mệnh lệnh của Nhạc Lư Xuyên, bọn họ cũng không khỏi do dự.
Những người khác thấy vậy cũng lộ vẻ may mắn, may mà lúc trước bọn họ không lỗ mãng phái người ra tay.
Mặc dù lấy lòng Nhiếp Đông Lưu rất quan trọng, nhưng bọn họ càng ham trọng bảo trong Lữ Dương Sơn hơn.
Trước khi tranh đoạt đã chết sạch thủ hạ, bọn họ lấy gì ra tranh với đoạt đây?
Gương mặt Nhạc Lư Xuyên lúc đỏ lúc trắng, không phải vì thủ hạ bị giết mà vì Sở Hưu khiến hắn mất mặt giữa đám đông như vậy.
Bản thân hắn vừa rồi còn kêu gào muốn dạy cho Sở Hưu một bài học, trút giận thay Nhiếp Đông Lưu. Giờ ngược lại bị Sở Hưu dạy cho một bài học, có vẻ Nhạc gia hắn rất rác rưởi.
Nhạc Lư Xuyên hét lớn với đám võ giả còn lại: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta bảo các ngươi lên, không nghe thấy sao?”
Mấy võ giả Nhạc gia do dự không biết có nên ra tay tiếp không, đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại trực tiếp đứng ra khoát tay áo nói: “Được rồi, Nhạc huynh. Chí bảo còn chưa xuất thế, đừng dâng mạng nữa.”
Nhiếp Đông Lưu cũng đã nhìn ra, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, chút thủ hạ này của Nhạc Lư Xuyên căn bản không bắt được bọn họ, có cưỡng ép xuất thủ cũng chỉ tìm đường chết vô nghĩa mà thôi.
Nhiếp Đông Lưu cho hắn một nấc thang xuống, Nhạc Lư Xuyên cũng bình tĩnh lại nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử, chuyện này chưa xong đâu!”
Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười âm trầm nói: “Ta cũng thế!”
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hơi cau mày, có vẻ hắn đã đánh giá thấp thực lực hai người này rồi.
Chỉ bằng chuyện hai người bọn họ xuất thủ như sét đánh giết liền hai người vừa rồi, Nhiếp Đông Lưu có thể khẳng định cả hai có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, đoán chừng tương lai không xa cả hai có đột phá Nội Cương cùng Ngoại Cương cũng chẳng khó khăn gì, thậm chí có khả năng tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí.
Lúc này Nhiếp Đông Lưu mới thấy hơi hối hận, nếu không có chuyện Trương Bách Đào, lúc đến Lữ Dương Sơn này hắn rất tự tin sẽ chiêu mộ được hai người kia dưới trướng. Kết quả chỉ vì tên Trương Bách Đào kia khiến hắn kết thù kết oán với Sở Hưu, ngay cả hảo hữu của Sở Hưu là Lã Phụng Tiên cũng vậy.
Có điều cảm xúc hối hận này chỉ xuất hiện một chút rồi lập tức bị Nhiếp Đông Lưu bóp nát. Đã không làm bằng hữu được, vậy chỉ có thể là kẻ địch. Ngược lại biểu hiện của Sở Hưu càng ưu tú lại càng khiến Nhiếp Đông Lưu sinh ra sát ý mạnh hơn.
Có điều trước mặt bao người như vậy, Nhiếp Đông Lưu vừa rồi đã ra vẻ rộng lượng với Sở Hưu, giờ cũng không tiện tự tay xuất thủ. Huống hồ trước mắt chí bảo sắp xuất thế, Nhiếp Đông Lưu cũng không muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng của bản thân, cho nên hắn chỉ trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở huynh, chỉ là chút xung đột nhỏ như vậy thôi mà, bên ngươi cần gì ra tay nặng như vậy, thẳng tay giết cả hai người. Thủ đoạn như vậy chẳng phải quá tàn nhẫn ư?”
Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao nói: “Nếu ta không hung ác
như vậy giờ kẻ nằm dưới đất chính là ta. Nhạc gia ở Bắc Lăng, đệ nhất thế gia Lâm Trung Quận. Uy phong bá đạo nhỉ. Nếu ta bị chúng bắt, kết cục chắc chẳng khá hơn chết bao nhiêu.
Sao nào, Nhạc gia chịu thiệt, chẳng lẽ thiếu trang chủ định tự ra tay với ta à? Tại hạ vui lòng phụng bồi, vừa hay muốn lãnh giáo thực lực cao thủ Long Hổ Bảng một chút!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Nhiếp Đông Lưu, y dám chắc hiện giờ Nhiếp Đông Lưu sẽ không động thủ, không phải không dám, mà là sẽ không.
Vừa rồi Nhiếp Đông Lưu còn ra vẻ rộng lương, giờ nếu lại vạch mặt lệnh cho thủ hạ cùng vây công bản thân y, như vậy sẽ làm hỏng danh tiếng thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang của hắn.
Người này coi trọng nhất là lợi ích và thanh danh bản thân. So sánh việc làm hỏng thanh danh giết Sở Hưu cùng giữ lại thực lực chờ đoạt bảo, cái nào lợi ích lớn hơn hẳn không cần nhiều lời.
Huống hồ cho dù đối phương không để ý tới lợi ích và thể diện ra tay với y, với thực lực của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, hai người liên thủ trong tình huống không có cao thủ Nội Cương chặn đường, muốn giết ra ngoài không thành vấn đề, cùng lắm y từ bỏ bảo vật trong Lữ Dương Sơn này, nhưng Nhiếp Đông Lưu sẽ tổn thất càng nhiều hơn!
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Chương 78 Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành
Sở Hưu đoán không sai. Nhiếp Đông Lưu cuối cùng cũng không ra tay với y, hắn nhìn nhìn Sở Hưu thản nhiên nói: “Sở huynh, hai ta mặc dù vì hiểu lầm mà không thể trở thành bằng hữu, nhưng ta cũng không muốn ngươi rơi vào ma đạo.
Trong giang hồ Bắc Yên, Tụ Nghĩa Trang chúng ta vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, đó chính là trừ gian diệt ác. Sở huynh, ta hy vọng ngươi đừng quên câu này!”
Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Đông Lưu rất rõ ràng, trước mắt hắn sẽ không động tới Sở Hưu, nhưng nếu Sở Hưu có cớ gì rơi vào tay hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng để ý dùng lực lượng của Tụ Nghĩa Trang để trừ gian diệt ác. Về phần hiện tại ư, vẫn là chờ bảo bối trong Lữ Dương Sơn xuất thế, chuyện này quan trọng hơn.
Sau khi đánh một trận, Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên cũng được đứng quanh khe hở như ý nguyện, xem như vị trí tốt nhất, ít nhất cũng gần với vị trí của các võ giả đại phái.
Đến hôm sau, khe hở mặc dù lớn hơn một chút nhưng mọi người không đợi được chí bảo xuất thế, ngược lại đợi được một kẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hơn mười võ giả tách đám người ra chạy lên đỉnh núi, dẫn đầu là một công tử trẻ tuổi dung mạo anh tuấn, lúc nào cũng giữ vẻ ngạo mạn, hắn mặc một bộ áo gấm, khoác thêm áo lông chồn màu bạc, vẻ ngoài cực kỳ lộng lẫy.
Hơn nữa những thủ hạ dưới trướng hắn cũng mặc quần áo dày, thân hình cao lớn, diện mạo thô kệch, vừa nhìn là biết không phải người Yến Đông.
Thấy đám người này tới đây, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, Sở Hưu cũng biết đối phương là ai, những kẻ này là người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái của Bắc Yên, đứng hàng Thất Tông Bát Phái, chính là một trong Bát Phái.
Có điều Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nằm tại phía bắc đất Liêu Đông, nơi đó quanh năm bao bọc trong băng tuyết, chỉ ngày hè mới có chút cảm giác ấm áp, cho nên rất ít người ở, thậm chí ngay Yến Quốc cũng không phái bao quân đội tới đóng quân tại đó.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xây dựng trên vùng đất hoang vu như vậy, võ đạo tôi luyện cơ thể dưới cái lạnh cực hạn như vậy nên cũng cực kỳ
cường hãn. Cho nên luận theo lực ảnh hưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thể sánh nổi với Tụ Nghĩa Trang, nhưng luận theo thực lực võ đạo, nói không hề khoa trương, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thậm chí có thể áp đảo Tụ Nghĩa Trang.
Người cầm đầu trước mắt chính là đại công tử của dòng họ Bạch tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bích Huyết Hàn Thương Bạch Vô Kỵ, đứng thứ mười tám trên Long Hổ Bảng.
Đừng nhìn tên Bạch Vô Kỵ này ăn mặc như một công tử ăn chơi, từ nhỏ hắn đã tu luyện trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, mười ba tuổi đã khiêng theo một cây Tấn Thiết Thương cao hơn người mình, mang theo một bình Kim Sang Dược, một thân một mình tiến vào trong rừng sâu Liêu Đông tu hành, săn giết sói tuyết gấu ngựa. Hai năm sau bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết mới trở về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đồng thời kéo theo một đống da gấu da sói cho các đệ đệ muội muội của mình mỗi người làm một cái áo khoác.
Đừng nhìn xếp hạng của Bạch Vô Kỵ trên Long Hổ Bảng thấp hơn Nhiếp Đông Lưu rất nhiều. Nhiếp Đông Lưu có thể xếp hạng cao như vậy đa phần là vì thanh danh hắn trên giang hồ rất lớn, làm được những chuyện đủ lớn. Thật ra luận thực lực chưa chắc hắn đã thắng được Bạch Vô Kỵ.
Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu thấy Bạch Vô Kỵ xuất hiện, trong mắt cũng lộ vẻ dè chừng.
Vốn lần này tin tức Lữ Dương Sơn có trọng bảo xuất thế cũng không tạo thành động tĩnh quá lớn, cho nên không khiến quá nhiều người chú ý. Đại đa số những người tới đây tranh đoạt bảo vật đều là thế lực xung quanh Lâm Trung Quận.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cách đất Liêu Đông xa như vậy, qua lại một chuyến cũng mất hơn tháng, cho dù bọn họ nhận được tin ngay từ đầu cũng chẳng thể tới đây nhanh như vậy được.
Trước khi Bạch Vô Kỵ tới đây, Nhiếp Đông Lưu cùng thủ hạ của hắn chính là những kẻ thực lực mạnh nhất, khả năng đoạt được bảo vật cũng lớn nhất.
Nhưng giờ thêm vào một Bạch Vô Kỵ, hắn lại không nắm chắc như trước nữa.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn đi qua chắp tay với Bạch Vô Kỵ nói: “Bạch huynh, sao ngươi lại tới Lâm Trung Quận này? Nghe nói mấy năm nay ngươi dành phần lớn thời gian tu luyện tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, rảnh rỗi mới đi săn, không tới Tụ Nghĩa Trang ta uống rượu, thế là không được nhé.”
Gương mặt Bạch Vô Kỵ vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng như trước, hắn chỉ tùy ý chắp tay với Nhiếp Đông Lưu rồi nói: “Phụng mệnh gia phụ tới Đông Tề một chuyến, vừa hay nghe bên này có bảo vật xuất thế bèn tới xem thử.
Có điều Nhiếp huynh, ngươi nói không tới gặp ngươi là không thực tế rồi. Ai mà không biết Nhiếp thiếu trang chủ ngươi là quý nhân bận nhiều việc, ta tới ngươi lấy đâu ra thời gian rảnh mà chiêu đãi?
Hơn nữa sao ta cảm thấy ta đến đây Nhiếp huynh ngươi có vẻ không vui nhỉ?”
Bạch Vô Kỵ liếc mắt nhìn Nhiếp Đông Lưu, cùng là tuấn kiệt đất Bắc Yên, hắn cũng quen biết Nhiếp Đông Lưu đã lâu, nhưng hắn không quen nhìn loại vờ vịt dối trá như Nhiếp Đông Lưu.
Thấy ai ngứa mắt thì đánh, thấy đồ tốt thì cướp, hắn không giả dối như Nhiếp Đông Lưu, hành xử tương đối đơn giản thô bạo.
Cử chỉ của y không khác lắm so với tác phong của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Trong Thất Tông Bát Phái có chính có tà, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không tính là ma đạo nhưng cũng tuyệt đối không phải chính đạo, dù sao tác phong bá đạo này cũng bị không ít người trong giang hồ lên án.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Vô Kỵ khó chịu với Nhiếp Đông Lưu là vì xếp hạng trên Long Hổ Bảng.
Xếp hạng của hắn trên Long Hổ Bảng đều là dùng thương bạc trên tay hắn đánh ra. Nhiếp Đông Lưu kia là thứ gì? Chỉ giỏi tính toán mà thôi, lấy trận chiến thành danh của hắn làm ví dụ, dùng hơn trăm người tiêu diệt vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, nhưng trên thực tế những kẻ liều chết mất mạng đều là kẻ khác, đại đa số thời điểm Nhiếp Đông Lưu hắn chỉ trốn trong bóng tối tính tính toán toán, mãi tới giai đoạn cuối cùng mới ra tay. Bạch Vô Kỵ coi thường nhất chính là loại người này.
Những võ giả thế lực lớn vốn dựa vào Nhiếp Đông Lưu nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Kỵ, lại nhìn sang Nhiếp Đông Lưu đôi chút, không dám nhiều lời.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là đại phái Bắc Yên, mặc dù không ở đất Liêu Đông nhưng bọn họ đều không dám trêu chọc.
Giờ hai bên có vẻ đang căng thẳng, bọn họ càng không dám xen vào.
Có điều lúc này Bạch Vô Kỵ cảm giác được bên phía Nhiếp Đông Lưu có người đang nhìn mình, trực tiếp trợn mắt nhìn lại, đôi mắt vốn lười biếng lóe lên ánh sáng lạnh khiến người ta kinh ngạc run sợ.
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?”
Kẻ bị Bạch Vô Kỵ trừng mắt suýt nữa phát khóc, hắn thật sự không muốn xen vào việc của Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ, kết quả bản thân đã không nói một lời sao vẫn bị liên lụy?
Nhiếp Đông Lưu ngăn trước người Bạch Vô Kỵ, thản nhiên nói: “Bạch huynh, các ngươi đừng dọa hắn, công pháp bí truyền của Bạch gia các ngươi Băng Phách Thần Mục luyện tới đại thành nghe nói có thể đóng băng cả nguyên thần, một võ giả vừa tới Tiên Thiên như hắn làm sao chịu nổi.”
Bạch Vô Kỵ bật cười nói: “Đã bắt đầu che chở cho thủ hạ của ngươi rồi à? Yên tâm đi, Băng Phách Thần Mục của ta còn chưa tới tiểu thành, không làm ngươi bị thương được đâu.”
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày một cái nói: “Bên cạnh Nhiếp Đông Lưu ta không có thủ hạ, những người này đều là huynh đệ bằng hữu của ta.”
Bạch Vô Kỵ khoát tay áo nói: “Đủ rồi, đừng chơi trò giả dối kia trước mặt ta nữa, tránh ra cho ta một chỗ, lần đoạt bảo này ta cũng muốn nhúng tay vào.
Mấy năm nay bản công tử không mấy may mắn, không ngờ ra ngoài làm việc lại gặp bảo bối xuất thế như vậy, chẳng lẽ sắp đổi vận rồi?
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu ngươi coi như xui rồi, vốn nơi này thực lực ngươi mạnh nhất, giờ ta tới chưa chắc ngươi đã giành được với ta. Ha ha ha!”
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe sáng nói: “Trước giờ ta chưa từng cảm thấy thực lực của ta là mạnh nhất, bên kia còn hai tuấn kiệt trẻ tuổi xuất thân tán tu, thực lực cũng khá bất phàm, dễ dàng giết chết võ giả cùng giai. Vừa rồi ngay cả ta còn phải nhượng bộ.
Đợi lát nữa thật sự tranh đoạt, hai vị đó cũng là cường địch. Giờ thêm Bạch huynh cũng chẳng nhiều mà bớt đi Bạch huynh cũng chẳng ít.”
Bạch Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt Nhiếp Đông Lưu vừa hay thấy hai người Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đang đứng đó, ánh mắt lóe lên sắc lạ.
Bạch Vô Kỵ cười lạnh hai tiếng không mấy rõ ràng, rỉ tại một hạ nhân nói vài câu rồi mới cười lạnh với Nhiếp Đông Lưu: “Nhiều người càng tốt, nhiều người càng náo nhiệt, nếu không đánh không giết đã đoạt được bảo vật, vậy thì chán quá.”
Sau khi nói xong Bạch Vô Kỵ đứng sang một bên, không còn tâm tư chơi trò lá mặt lá trái với Nhiếp Đông Lưu nữa.
Một lát sau một hạ nhân bước ra từ đám người, thuật lại mọi chuyện trên Lữ Dương Sơn lại cho Bạch Vô Kỵ, khiến hắn cười lạnh không thôi.
Mặc dù hắn làm việc đơn giản nhưng không nghĩa là đầu óc cũng đơn giản. Giờ hắn cho người nghe ngóng một chút, quả nhiên là vậy. Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt trong tay hai người kia, vậy mấy lời hắn vừa nói quả nhiên là đang kích bản thân tới gây sự với hai người kia.
Có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn có nửa câu nói thật, thực lực hai người kia quả thật rất mạnh, chém giết võ giả cùng giai như chém rau thái dưa.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Vô Kỵ vốn hiếu chiến đương nhiên sẽ rất hứng thú với đối phương. Nhưng hiện giờ ư, hắn càng tò mò không biết bảo vật trong Lữ Dương Sơn này rốt cuộc là gì?
Di tích địa cung
Chương 79 Di tích địa cung
Sau khi Bạch Vô Kỵ tới nơi, toàn bộ Lữ Dương Sơn càng thêm náo nhiệt.
Sở Hưu lại không mấy để tâm, càng nhiều người càng tốt, càng nhiều người y mới càng dễ thủ thắng trong cục diện hỗn loạn đó.
Nếu nơi này từ đầu đến cuối đều chỉ là một nhà độc đại, cho dù Sở Hưu có biết tin về bảo vật trong đó cũng chẳng tranh nổi.
Ba ngày sau, khe hở trên Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, cuối cùng một luồng hào quang màu xanh lục trực tiếp dâng lên, tiếp đó Lữ Dương Sơn ầm ầm rung động, khe hở hoàn toàn vỡ ra tạo thành một thông đạo khổng lồ đủ cho ba người đi vào, một dãy thang đá xuất hiện trước mắt mọi người.
Thấy cảnh này sắc mặt mọi người đều biến đổi, tiếp đó ai nấy vui mừng như điên!
Thang đá nghĩa là gì? Nghĩa là dưới Lữ Dương Sơn này chôn giấu một tòa địa cung, là một di tích, có càng nhiều trọng bảo! Không phải một món hai món mà là một đống!
Đặc biệt là đám võ giả tán tu phía sau, nếu nơi này chỉ có một hai vài món trọng bảo, tỷ lệ họ nhận được cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng giờ là cả một di tích, vậy đại biểu cho họ sẽ không phải về tay không, những cảnh giới đại phái như Nhiếp Đông Lưu ăn thịt, bọn họ vẫn có thể ăn canh.
Ngay khi thang đá xuất hiện, đám người gần khe hở nhất dẫn đầu lao vọt vào.
Sở Hưu không xông lên trước nhất mà đi theo phía sau đám người Nhiếp Đông Lưu, không hề vội vã.
Lực lượng trận pháp đã hoàn toàn tiêu tán nhưng không có nghĩa bên dưới an toàn, có người mở đường cho bọn họ là tốt nhất.
Đám người đi dọc theo thang đá xuống dưới, thang đá này không ngờ lại nối thẳng xuống lòng đất Lữ Dương Sơn. Chẳng trách lúc trước mọi người đào bới xung quanh bao lâu cũng không thấy gì, thậm chí đã nhiều năm như vậy vẫn không một ai phát hiện ra di tích này.
Di tích chôn sâu như vậy, ngoại trừ san bằng cả Lữ Dương Sơn này thành bình địa, còn không chắc chắn phát hiện ra nổi.
Sau khi tới trong lòng đất, một cánh cửa lớn bằng đồng xanh xuất hiện trước mắt mọi người, bên trên còn lập lòe ánh sáng của trận pháp, có điều lúc này đã cực kỳ yếu ớt.
Đám người Nhạc Lư Xuyên liếc mắt nhìn nhau, đều phái vài thủ hạ võ giả Tiên Thiên có sức mạnh khá lớn xuất thủ, muốn mở cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra. Nhưng mấy võ giả Tiên Thiên hợp lực chỉ khiến cánh cửa lớn đó hơi lắc lư một chút, chuyện này khiến đám người đều biến sắc.
Mắt thấy di tích đã ngay trước mặt, kết quả lại chẳng vào được, vậy thì vui rồi.
Bạch Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: “Một lũ rác rưởi! Lão tam, lên giúp bọn họ.”
Dứt lời, một thủ hạ cơ bắp lực lưỡng cao chừng một trượng bước ra, thô lỗ đẩy đám võ giả khác sang một bên, trực tiếp cởi bỏ áo da sói trên người, vận hành chân khí toàn thân. Chỉ thấy hắn quát lên một tiếng chói tai, khí huyết cơ bắp toàn thân căng lên, thân hình như phồng to thêm một phần, quanh người chằng chịt gân xanh, trông như quái vật.
Sở Hưu nói với Lã Phụng Tiên bên cạnh: “Lã huynh, lực lượng ngươi có thắng được tên này không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Người này cũng là trời sinh thần lực, hơn nữa sau này hắn còn tu luyện một môn công pháp chuyên rèn luyện thân thể, tăng cường thêm sức mạnh, cho nên chỉ luận lực lượng ta không thắng nổi.
Có điều người này quá mức thiên lệch, chỉ rèn luyện lực lượng và thân thể, không để ý tới các phương diện khác. Người như vậy đặt tới chiến trường sẽ là mãnh tướng, nhưng nếu ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, đừng nhìn bình thường Lã Phụng Tiên xuất thủ đều cực kỳ bá đạo, đó là bởi lực lượng đối thủ không bằng hắn, cho nên hắn mới chọn cách đơn giản nhất là lấy lực ép người. Nếu thật sự chiến đấu, Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên là một dạng cân bằng hoàn hảo.
Lúc này võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vận hết sức lực, cánh cửa lớn mà vài võ giả đều không đẩy nổi lại bị một mình hắn đẩy ra. Có điều ngay lúc cửa lớn được đẩy ra, một làn sương mù màu đen tỏa ra, làn sương đó mang tính ăn mòn cực mạnh, võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không tránh kịp, bị làn sương trực tiếp bao phủ. Đám người chỉ nghe hắn gào rú thảm thiết, vội vàng lui lại phía sau.
Đến lúc đám người xác định làn sương đã tiêu tan, không làm mình bị
thương được, mới phát hiện tên võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết, máu thịt toàn thân khô héo, vốn là người cơ bắp cao chừng hơn trượng, lúc này đã hoàn toàn hóa thành thây khô!
Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Là thi khí! Thi khí tích lũy vạn năm! Thi khí vốn không lợi hại đến mức này nhưng tích lũy dưới lòng đất cả vạn năm khiến cho trong thi khí ẩn chứa tử khí cực hạn, cơ hồ dính vào là chết.
Có điều giờ cửa lớn đã mở, không khí sinh cơ bên ngoài đã tràn vào, hẳn không vấn đề gì. Có điều mọi người cũng phải cẩn thận, trong này đã có thi khí chứng tỏ có người chết trong đó, hơn nữa số lượng còn không ít!”
Mấy võ giả đẩy cửa lúc trước nghe vậy âm thầm sợ hãi.
Nếu không phải võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này cậy mạnh, vừa rồi người chết sẽ là bọn họ!
Chỉ có gương mặt Bạch Vô Kỵ không mấy dễ coi, vừa ra tay chưa thắng được gì bên hắn đã chết mất một võ giả, đây không phải điềm tốt lành gì.
Đám người đi dọc theo cánh cửa vào trong di tích, bên trong tối thui không thấy được năm ngón, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi vào từ ngoài cửa. Có điều với những võ giả Cảnh giới Tiên Thiên và Cảnh giới Ngưng Huyết tại đây đều không phải chuyện gì ghê gớm.
Đạt tới cấp bậc của họ, khí huyết cường đại, ngũ giác cũng theo đó phát triển thêm nhiều, nhìn trong bóng tối tuy kém hơn một chút so với ban ngày, nhưng vẫn thấy rõ được.
Sau khi mọi người bước vào trong di tích, ai nấy hít một hơi lạnh, không phải vì phát hiện bảo vật mà vì xung quanh quá nhiều thi thể!
Bộ dáng di tích như một tòa địa cung trang hoàng lộng lẫy, nhưng lúc trên từng cây cột đá đều được quấn quanh bằng xích sắt, khóa chặt từng cỗ thây khô, không thấy rõ vết thương nhưng có vết tích giãy dụa rất rõ ràng, những người này bị trói ở đây đến khi chết đói!
Mọi người xung quanh sắc mặt trầm xuống, nơi này hẳn là di tích của tông môn ma đạo.
Di tích tông môn ma đạo được công nhận không bằng tông môn Chính đạo, bởi vì những tông môn ma đạo đều hành xử quá tàn nhẫn, bố trí rất nhiều thủ đoạn hung ác trong di tích. Đồng thời phần lớn công pháp ma đạo đều hết sức cực đoan, không quá thích hợp cho võ giả chính đạo tu hành.
Có điều cũng không sao, nhận được mấy món chí bảo ma đạo thì bán đi, tin chắc rằng sẽ có không ít tông môn ma đạo cảm thấy hứng thú, hơn nữa giá trị còn không thấp.
Sở Hưu đi theo sau lưng đám người Nhiếp Đông Lưu, đánh giá xung quanh.
Những người khác cho rằng nơi này là di tích tông môn ma đạo, nhưng Sở Hưu lại biết, bọn họ đoán sai, hay nói chính xác hơn là đoán sai một nửa.
Nơi này thật ra là chỗ ở của một vị kiêu hùng ma đạo thời thượng cổ, Tuyệt Thiên Ma Tôn.
Vị Ma Tôn thượng cổ này thực lực vô cùng cường đại, thực lực vượt qua cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng, có điều là kẻ hiếu sát quái gở, rõ ràng có thực lực thành lập tông môn nhưng lại luôn lẻ loi một mình.
Những thi thể trong tòa cung điện này không phải đệ tử của hắn mà chỉ là người hầu thôi, lúc hắn chết bị hắn chôn cùng.
Sở Hưu ra hiệu cho Lã Phụng Tiên, để lát nữa hắn ra tay cùng lúc với mình.
Đến nơi này có thể coi như an toàn, địa cung này là chỗ ở của Tuyệt Thiên Ma Tôn, đương nhiên hắn sẽ không xếp đặt nhiều cạm bẫy trong chỗ ở của mình.
Có điều nơi này được hắn bố trí trận pháp, kẻ thực lực thấp nếu tùy tiện xâm nhập chắc chắn sẽ kinh động tới trận pháp, bị trận pháp giết chết.
Nhưng giờ đã vạn năm trôi qua, trận pháp cũng tiêu tán triệt để, cho nên không cần lo lắng.
Phía cuối địa cung là một tòa đại điện trang hoàng cực kỳ hoa lệ, trên cùng là một vương tọa bằng đồng xanh, một bộ xương khô mặc áo choàng đen lẳng lặng ngồi trên đó.
Không biết áo choàng đen kia làm từ vật liệu gì, đã cả vạn năm trôi qua mà không mục nát, có điều bộ xương khô kia đã tiêu hủy hết máu thịt, chỉ còn lại bộ xương đen nhánh như hắc tinh, cho dù qua vạn năm cũng không thấy chút mục nát nào.
Còn phía trước bộ xương khô lại bày chỉnh tề hơn mười hộp báu, trong đó hộp báu chính giữa dường như được chế bằng loại kim thiết kỳ dị nào đó, tỏa ra kim quang chói mắt, rõ ràng không phải vật phàm.
Nhân lúc mọi người xung quanh còn chưa kịp tỉnh táo lại, Sở Hưu trực
tiếp xuât thủ, nhắm thẳng tới chỗ hộp báu, mục tiêu của hắn chính là hộp báu màu kim ở chính giữa!
Theo Sở Hưu xuất thủ, Lã Phụng Tiên cũng theo sát phía sau, điều này khiến Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ đâu thể dung tha cho hai võ giả tán tu cướp được thứ đứng đầu?
Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy hộp báu không gian trong ngực, rút một thanh ngân thương từ trong hộp báu ra.
Thanh ngân thương này quá khổng lồ, mang theo không tiện cho nên phần lớn thời gian được Bạch Vô Kỵ cất trong hộp báu không gian.
Hộp báu không gian mặc dù trân quý nhưng với thân phận của Bạch Vô Kỵ vật này cũng chỉ xem như đồ thường mà thôi.
Mũi thương của Bạch Vô Kỵ không biết chế từ kim loại gì, không ngờ lại tỏa ra huyết mang đỏ rực tĩnh mịch, một thương nơi tay, hắn trực tiếp đánh thẳng về phía Lã Phụng Tiên.
Mà lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng xuất thủ, thân hình hắn như làn gió phát sau mà đến trước, giữa hai tay như có luồng gió xoáy lưu chuyển, chưởng lực cường đại đánh về phía Sở Hưu, còn như ẩn hàm tiếng xé gió!
Mưu tính
Chương 80 Mưu tính
Khi thấy Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ đều xuất thủ với mình và Lã Phụng Tiên, trong mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng, mắc câu rồi!
Trong lúc loạn chiến nhất định phải nắm giữ tiết tấu của bản thân, không để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ.
Theo bốn người Sở Hưu xuất thủ, những võ giả đại phái cùng võ giả tán tu còn lại cũng ra tay tranh đoạt.
Cảnh tượng trước mắt rối bời, đám người này không ai biết liệu trong địa cung còn có bảo vật gì khác không. Dù sao trước mắt đã có hơn mười hộp báu, lại đều được bày trước bộ xương khô này, rõ ràng đây là thứ quan trọng nhất của bộ xương khô này khi còn sống, vậy chắc chắn là trân bảo rồi.
Huống hồ không nói hộp báu, xương cốt trước mặt trông tựa hắc tinh, chứng tỏ khi còn sống người này là cường giả chí cường đứng trên đỉnh phong giang hồ, xương cốt của hắn cũng như Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông sau khi viên tịch, vạn năm bất hủ, tuyệt đối là bảo vật.
Hơn nữa ngươi cầm Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông còn có thể bị Đại Quang Minh Tự hay Bồ Đề Thiền Viện tới gây sự, nhưng hài cốt của võ giả ma đạo lại không cần chú ý nhiều như vậy.
Bên kia Bạch Vô Kỵ đã giao đấu cùng Lã Phụng Tiên.
Thật ra hai người đều theo con đường võ đạo giống nhau, mặc dù một dùng thương một dùng kích nhưng đều theo phong thái thế mạnh lực trầm, tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên không ngớt, mỗi kích nếu rơi xuống người võ giả cùng giai đều sẽ khiến đối phương thịt nát xương tan.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên là thần lực trời sinh, nhưng Bạch Vô Kỵ cũng có công pháp truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, điểm này còn mạnh hơn Lã Phụng Tiên nhiều, cho nên khi vừa giao thủ ngược lại không phân ra thắng bại.
Bên phía Sở Hưu lại cảm giác thấy một chưởng của Nhiếp Đông Lưu đánh tới, hắn trực tiếp quay người, Hoàng Hôn Tế Vũ, một chém đỏ rực, thế đao mang theo vẻ thê mỹ diễm lệ nhưng lại ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
Nhiếp Đông Lưu không dùng binh khí, đôi tay hắn đủ để khống chế càn khôn!
Hai tay múa lên, chưởng lực một âm một dương, biến hóa tựa càn
khôn, không ngờ lại trực tiếp ảnh hưởng tới thế đao của Sở Hưu, cưỡng ép đánh lệch một đao của hắn đi. Chưởng lực cường đại đánh lên thân Hồng Tụ Đao, lực lượng cực lớn khiến Sở Hưu buộc phải lui lại phía sau!
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nghiêm nghị, hạng sáu Long Hổ Bảng, ngày trước Phong Mãn Lâu có thể cho Nhiếp Đông Lưu thứ hạng như vậy trong đó có phần do thủ đoạn bố cục của hắn nhưng cũng không thiếu đi thực lực của đối phương.
Nhiếp Đông Lưu này sợ rằng đã đạt tới Cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, không khéo còn bước một chân vào Nội Cương cảnh rồi!
Xét theo thực lực, Nhiếp Đông Lưu hiện giờ còn mạnh hơn Hứa Trọng Dương bị Sở Hưu giết chết lúc trước, Lăng Vân Càn Khôn Thủ nắm giữa càn khôn, thế đao của Sở Hưu chỉ cần bị đối phương chạm tới, vậy cho dù đao của Sở Hưu có nhanh hơn nữa cũng không thoát nổi lòng bàn tay đối phương.
Nhìn Sở Hưu đối diện, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên một vệt sát cơ.
Võ giả tán tu trẻ tuổi thực lực mạnh như Sở Hưu, bình thường Nhiếp Đông Lưu rất muốn chiêu mộ vào tay mình, nhưng giờ nếu đã kết thù, vậy càng sớm giải quyết đối phương, mình cũng càng bớt đi phiền phức.
Vừa rồi ở ngoài Nhiếp Đông Lưu cố kỵ thanh danh cùng bảo vật trong di tích nên không ra tay, giờ Sở Hưu nay đã dám tranh đồ với hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu đã có cái cớ cho mình.
Quan trọng nhất là Sở Hưu này đã khiến hắn cảm thấy một chút uy hiếp.
Nếu đổi lại thành bọn Nhạc Lư Xuyên có lẽ sẽ rất khinh thường Sở Hưu, cho dù thực lực Sở Hưu giờ mạnh hơn bọn họ nhưng họ vẫn sẽ cho rằng Sở Hưu chỉ xuất thân giang hồ thảo mãng, khó có thành tựu gì, càng về sau tài nguyên tu luyện càng thiếu thốn, tu hành càng chậm, chắc chắn sẽ bị bọn họ vượt qua.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu lại không hề suy nghĩ như vậy, phụ thân hắn từng nói với hắn, vĩnh viễn không được coi thường bất cứ giang hồ thảo mãng nào.
Bất cứ đại tộc thế gia nào đếm ngược vài đời lên cũng là xuất thân giang hồ thảo mãng. Nhiếp Nhân Long hắn có thể dùng thời gian ba mươi năm từ một giang hồ thảo mãng lên thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang chúa tể một phương danh chấn giang hồ như hiện giờ, vậy sao người khác lại không làm được?
Giang hồ này có thể xuất hiện một Nhiếp Nhân Long vậy cũng có thể xuất hiện càng nhiều Nhiếp Nhân Long!
Nhiếp Đông Lưu luôn ghi lòng tạc dạ lời dạy này của phụ thân, giờ hắn đã có cái cớ có cơ hội, hắn cũng không cần nể tình trực tiếp ra tay như điên như dại với Sở Hưu, chiêu chiêu đều là sát cơ!
Sở Hưu bị Nhiếp Đông Lưu ép cho lui lại liên tục, mắt thấy sắp tiếp cận những hộp báu kia, Sở Hưu đột nhiên không lùi mà tiến, thu đao vào vỏ, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển ra, chộp về phía hai tay Nhiếp Đông Lưu.
Nhiếp Đông Lưu thấy vậy lập tức cười lạnh nói: “Cầm nã thủ mà ngươi tu luyện quả thật vô cùng tinh diệu, nhưng luận công phu tay không, trên giang hồ mấy người dám nói mạnh hơn Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân ta?”
Cánh tay Nhiếp Đông Lưu run run, song chưởng ẩn chứa lực lượng càn khôn, vừa kháng cự lực lôi kéo từ Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu, vừa đánh thẳng tới ngực y!
Dùng thương tổn đổi mạng!
Cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu có thể phế bỏ một cánh tay của Nhiếp Đông Lưu, nhưng một chưởng này của hắn lại có thể trực tiếp chấn vỡ tâm mạch Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, y muốn diễn cho thật một chút, không dùng toàn lực, kết quả lại bị Nhiếp Đông Lưu ép tới góc tường.
Trong khoảng khắc này, thân hình Sở Hưu trực tiếp lui lại phía sau, lưỡi đao đảo ngược chém về phía Nhiếp Đông Lưu.
Thân hình Nhiếp Đông Lưu lại không hề lui lại, song chưởng từ vỗ hóa kẹp, trực tiếp kẹp thân Hồng Tụ Đao vào giữa hai tay mình, muốn giành lấy. Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại bùng phát một luồng sát khí và tà khí cực kỳ cường đại, lực lượng cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bộc phát khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy lực lượng trong Hồng Tụ Đao trên hai tay mình tăng vọt lên, buộc hắn phải buông đao khiến Sở Hưu lại trốn thoát.
Nhìn vết máu trên hai tay, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ âm trầm, ngưng tụ tà khí cùng sát khí đả thương kẻ địch, uy năng rất giống với cương khí, võ công này thật quá tà môn.
Có điều nếu là Nội Cương cảnh tu thành cương khí, cho dù không cách nào phóng thích ra bên ngoài nhưng cũng có thể ngưng tụ trên hai tay,
thoải mái kháng cự loại lực lượng này, không đến mức khiến Sở Hưu trốn thoát dễ dàng như vậy.
Ngay lúc hắn định truy kích tiếp, Sở Hưu vọt thẳng tới chỗ Lã Phụng Tiên hô lớn: “Rút lui!”
Lã Phụng Tiên đang giao chiến cùng Bạch Vô Kỵ cũng đang bị áp chế, nghe hắn nói vậy lập tức lui lại phía sau, lùi trở về giữa đám người đang loạn chiến.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu thoáng hiện vẻ do dự, rốt cuộc nên theo giết Sở Hưu hay đi đoạt hộp báu?
Hộp báu màu kim quý giá nhất đang ở ngay trước mắt, còn thực lực Sở Hưu ra sao hắn cũng đã nhìn ra, mặc dù cảnh giới mình cao hơn đối phương một chút, nhưng đơn đả độc đấu muốn giết y cũng mười phần chật vật.
Lại nhìn sang đám đệ tử Tụ Nghĩa Trang mà mình mang theo, lúc này đều đã lâm vào hỗn chiến. Ngay lúc Nhiếp Đông Lưu đang do dự không biết mình có nên gọi bọn họ tới cùng vây giết Sở Hưu không, Bạch Vô Kỵ bên kia lại lao ngay về phía hộp báu!
Thấy cảnh này, Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng do dự nữa, trực tiếp đánh về phía Bạch Vô Kỵ, hai người lập tức giao chiến.
Trong thời gian này đống hộp báu khác cũng bị đám người chia cắt, có cái bị đệ tử đại phái cầm tới tay, cũng có cái bị võ giả tán tu thu được, chỉ có hộp báu màu kim quý giá nhất là không ai cầm.
Trước đó cũng có người muốn tới lấy nhưng lại lập tức bị Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ liên thủ đánh chết, đám người cũng học khôn, hộp báu quý giá nhất này đã được hai vị này nhìn trúng, chính là vật trong tay bọn họ, ai đụng vào nấy chết.
Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ngoài tiếc nuối nói với Sở Hưu: “Nếu không phải cuối cùng Bạch Vô Kỵ tới, hai người chúng ta liên thủ hoàn toàn có thể thắng được Nhiếp Đông Lưu.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta đi cướp hộp báu khác. Thấy hộp báu màu xanh trong tay võ giả kia không? Ngươi đoạt nó, ta đi đoạt bí hạp trong tay thủ hạ Nhạc Lư Xuyên. Cầm được hai hộp báu này chúng ta lập tức bỏ trốn!”
Lã Phụng Tiên sửng sốt nhưng hắn không lên tiếng hỏi vì sao mà trực tiếp ra tay cướp đoạt.
Sau chuyện ở Trần gia, mặc dù Lã Phụng Tiên bị bạn bè phản bội nhưng hắn cũng coi như kết giao được một người bạn đích thực, liên thủ với Sở Hưu là tuyệt đối đáng tin cậy, tối thiểu lúc này Sở Hưu sẽ không lừa hắn.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn chằm chằm vào hộp báu mà một thủ hạ của Nhạc Lư Xuyên cầm trong tay. Trong số mọi người ở đây chỉ mình y biết, trong hơn mười hộp báu ở đây, thứ quý giá nhất không phải hộp báu vẻ ngoài sang trọng bắt mắt mà Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ đang tranh đoạt, mà chính là hộp báu y chuẩn bị cướp. Tiếp đó là hộp báu mà Sở Hưu chỉ cho Lã Phụng Tiên.
Ban đầu Sở Hưu ra tay cướp hộp báu màu kim chẳng qua là để xáo trộn tiết tấu đám người, khiến bọn họ lâm vào hỗn chiến.
Hơn nữa mục tiêu xuất thủ của Sở Hưu vẫn luôn là hộp báu màu kim, điều này cũng khiến người ta có ảo giác vô thức rằng hộp báu màu kim này là quý giá nhất trong đống hộp báu.
Trên thực tế cũng quả thật là vậy, những hộp báu này được xếp chỉnh tề thành một nửa vòng tròn, hộp báu màu kim kia để chính giữa, cách bộ xương kia gần nhất, xem bộ dáng dùng tài liệu cũng là tốt nhất, bình thường sẽ để những thứ quý giá nhất.
Nhưng đám người đang kịch chiến thần kinh căng thẳng lại quên mất một điều. Đó là đồ trong hộp báu trân quý đến đâu không phải do họ quyết định mà do chủ nhân hộp báu định đoạt.
Có thể có một số món đồ bọn họ cho là rác rưởi, nhưng với chủ nhân hộp báu lại là thứ quý giá nhất, được đặt trong hộp báu kiên cố nhất, bảo đảm nhất!
Bị chơi xỏ rồi!