-
Chương 1486-1490
Chương 1486 Giẫm lên mây trắng tới Hoàng Thiên
Được đại phái đỉnh phong ở Đông Vực, Hoàng Thiên Các mời làm khách khanh, sẽ không có ai nghi ngờ thân phận thật sự của Sở Hưu.
Lục Tam Kim vui mừng nói: “Nếu vậy đợi ta xử lý một chút chuyện rồi khởi hành thôi. Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh đang du lịch Đại La Thiên, chắc ngươi cũng hứng thú với trận tỷ võ giữa hai đại phái. Đến xem nhé?”
Ngân Linh Tử cũng mỉm cười ôn hòa nói: “Được.”
Sau khi quyết định, Lục Tam Kim cũng là người quyết đoán, đầu tiên là dẫn Sở Hưu đi một chuyến tại Đông Vực.
Hiện tại Sở Hưu vẫn là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông, dù sao cũng phải tới thông báo cho Cửu Phượng Kiếm Tông một tiếng mới được.
Tuy không thông báo cũng được, nhưng Hoàng Thiên Các làm việc rất chú ý tiểu tiết, có thể bá đạo nhưng không thể không phân rõ phải trái.
Cho nên Lục Tam Kim gọi thẳng Lâm Nhai Tử tới An Châu Phủ.
Lúc này trong phủ quận trưởng của An Châu Phủ, Giải Anh Tông nhìn Sở Hưu và Lục Tam Kim trước mắt, sắc mặt ngây ngốc.
Trước đó hắn còn nghi ngờ về Sở Hưu, kết quả chỉ chớp mắt thôi Sở Hưu lại thành khách khanh của Hoàng Thiên Các.
Nếu Lục Tam Kim đã xác định Sở Hưu chính là truyền nhân của Cổ Tôn, vậy thân phận của y chắc chắn không sai.
Trong Hoàng Thiên Các, địa vị của Lục Tam Kim gần tương đương với thái tử ở hạ giới, Giải Anh Tông là chư hầu một phương cũng phải nể mặt đối phương, đối xử khách khí với hắn.
Tuy không phải người hành tẩu Đông Vực trong thế hệ nào cũng thành các chủ Hoàng Thiên Các, nhưng chí ít có hơn một nửa số người lên làm các chủ, xác suất đã rất kinh người.
Lúc này Giải Anh Tông cũng thầm nhủ may là mình làm việc cẩn thận quen rồi, bằng không hắn cứ xông bừa lên, đắc tội triệt để với Sở Hưu, vậy cũng là một phiền toái.
Giải Anh Tông cười ha hả nói: “Lúc đó ta đã nói mà, Sở tiểu hữu thiên tư bất phàm, trông rất giống truyền nhân của Cổ Tôn, tuyệt đối không sai, bây giờ nhìn lại, quả thật là vậy.”
Lục Tam Kim hỏi bên cạnh nhếch miệng, lúc trước Giải Anh Tông không nói như vậy, hắn mô tả Sở Hưu cực kỳ khả nghi.
Sau khi hàn huyên một hồi, Lâm Nhai Tử cũng dẫn Lâm Phượng Vũ tới phủ quận trưởng.
Trên đường đi Lâm Nhai Tử còn thấp thỏm, không biết có phải lần trước thái độ của Sở Hưu chọc giận quận trưởng đại nhân nên mới tới gây sự với bọn họ hay không.
Dù sao bao năm qua, Giải Anh Tông rất ít khi gọi người chấp chưởng của các tông môn tới thẳng phủ quận trưởng.
Sau khi đến nơi, Giải Anh Tông nói thẳng: “Lâm chưởng môn, bây giờ Sở tiểu hữu đã gia nhập Hoàng Thiên Các chúng ta, trở thành khách khanh. Lần này gọi ngươi tới là để báo với ngươi một tiếng.”
Theo Giải Anh Tông, loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông không có quyền lên tiếng, đừng nói là Sở Hưu tự nguyện gia nhập Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cho dù bọn họ đòi công pháp then chốt của Cửu Phượng Kiếm Tông, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn lấy ra.
Chỉ có điều Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, không muốn dính phải tiếng xấu, cho nên làm việc mới chi li hơn một chút.
Lâm Nhai Tử nghe vậy lập tức giật mình, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tại hạ đã biết, chúc Sở công tử tiền đồ như gấm.”
Trước đó Lâm Nhai Tử còn ảo tưởng liệu tương lai Cửu Phượng Kiếm Tông của mình có thể trở thành Hàn Giang Thành kế tiếp hay không.
Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh mộng, nhưng Lâm Nhai Tử lại không nhịn nổi lo lắng, Sở Hưu đi rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn nên làm gì?
Phải biết, trước kia Sở Hưu giết người, làm những chuyện đó, nhưng cuối cùng tội lỗi gì cũng đặt lên đầu Cửu Phượng Kiếm Tông.
Sở Hưu ho khan một tiếng: “Còn một chuyện muốn phiền quận trưởng đại nhân.
Dù sao Cửu Phượng Kiếm Tông cũng là tông môn đầu tiên mà ta gia nhập, tuy giờ ta đã rời khỏi nhưng vẫn còn chút tình nghĩa.
Cho nên sau khi ta đi, phiền quận trưởng đại nhân chiếu cố cho Cửu Phượng Kiếm Tông.”
Nói lại thì lần này Sở Hưu cũng lừa Cửu Phượng Kiếm Tông đến thảm.
Sở Hưu không ngờ mình lại gặp phải Lục Tam Kim, trực tiếp trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các.
Cho nên thật ra kế hoạch lúc trước của y là nâng đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông tới mức xưng bá Phương Lâm Quận, cho nên không hề e ngại chuyện đắc tội với kẻ khác.
Nể chút tình nghĩa trước đây, Sở Hưu cũng đồng ý giúp Cửu Phượng Kiếm Tông một tay, dù sao cũng chỉ mất một câu nói.
Còn đối với Giải Anh Tông, chuyện này cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Hắn trực tiếp vung tay lên nói: “Không thành vấn đề, trong Phương Lâm Quận này, Cửu Phượng Kiếm Tông sẽ không gặp chuyện lớn gì đâu.”
Bây giờ Sở Hưu đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, tức là người phe mình. Hắn nữa y còn được Lục Tam Kim đích thân chiêu mộ vào Hoàng Thiên Các, chắc chắn đã giao hảo với Lục Tam Kim.
Chuyện này chỉ mất một câu nói, đương nhiên hắn không cự tuyệt.
Đợi Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ rời khỏi phủ quận trưởng, Lâm Nhai Tử thấy dáng vẻ Lâm Phượng Vũ như thất hồn lạc phách, không khỏi lên tiếng hỏi: “Nha đầu này, chẳng lẽ con lại có ý nghĩ xấu gì với vị Sở công tử kia à? Ta khuyên con nên nghĩ thoáng một chút, con và hắn vốn là người của hai thế giới.
Tuy ta đặt tên con là Phượng Vũ, nhưng con không phải chân phượng còn người ta lại là chân long.
Ha ha, trước đó đúng là vị phụ nghĩ quá nhiều, cho rằng mình là Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành.”
Từ nhỏ tính cách của Lâm Phượng Vũ đã rất mạnh mẽ, thực lực không thua đáng nam nhi, cho nên cô nàng coi trọng cường giả trẻ tuổi có thực lực cường đại như Sở Hưu cũng không có gì là lạ.
Nhưng bây giờ cuối cùng Lâm Nhai Tử cũng nghĩ thông, quả thật hắn và Sở Hưu không phải người cùng một thế giới.
Mình chỉ là chưởng môn của một môn phái nhỏ, người ta lại là truyền nhân của Cổ Tôn.
Bao năm qua có rất nhiều truyền nhân của Cổ Tôn làm khách khanh, nhưng chỉ có mình Hàn Giang Thành quật khởi.
Lâm Phượng Vũ cười gượng nói: “Phụ thân nói đùa rồi, con chỉ cảm thấy tiếc nuối cho Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta mà thôi.”
Thật ra Lâm Nhai Tử nói không sai, cô nàng cũng có một chút suy nghĩ như vậy.
Cô là người ưa cái mạnh, nhưng đám người tự xưng là tuấn kiệt trẻ tuổi trong Phương Lâm Quận còn không bằng cô, dựa vào đâu mà cô lại để ý đến?
Cho nên khi Sở Hưu xuất hiện với thực lực cường đại tới mức khiến Lâm Phượng Vũ phải ngước nhìn, y lập tức thu hút cô.
Nhưng với địa vị của Sở Hưu hiện giờ, có thể ngồi ngang hàng với quận trưởng đại nhân, cô cũng biết đúng là mình và Sở tiền bối đã là người của hai thế giới.
Lúc này trong phủ quận trưởng, Giải Anh Tông đã rất nể mặt đáp ứng yêu cầu của Sở Hưu, Sở Hưu cũng không thể quá đáng.
Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc việc quận trưởng đại nhân mong muốn nhất là được gọi về tổng bộ của Hoàng Thiên Các?”
Giải Anh Tông nhìn lướt qua chỗ Lục Tam Kim, gật đầu nói: “Không sai, tuy cũng có người thích làm bá chủ một phương, như ta vẫn say mê võ đạo hơn.”
Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều biết suy nghĩ của hắn, hắn cũng không cần giấu Lục Tam Kim.
Sở Hưu nói: “Ta có thể đưa một ý kiến cho quận trưởng đại nhân, giúp ngươi có thể vơ vét... nhận được càng nhiều tài nguyên từ Phương Lâm Quận, tăng thêm công tích.”
“Ồ? Ý kiến gì?”
Giải Anh Tông có phần không coi trọng, hắn làm quận trưởng đến mười mấy năm rồi, còn cần một võ giả trẻ tuổi như Sở Hưu dạy bảo hay sao?
Sở Hưu híp mắt nói: “Trước đây quận trưởng đại nhân vẫn dựa vào việc giữ cân bằng trong Phương Lâm Quận để kiếm lấy lợi lộc, ý tưởng thì không sai nhưng lại quá chậm.
Có cạnh tranh mới có áp lực, chẳng bằng thế này đi. Đổi hẳn sang cách khác, quận trưởng đại nhân ngài cứ tuyên bố bế quan nhưng lại âm thầm khích bác võ lâm trong Phương Lâm Quận chém giết, ngươi không quan tâm tới mấy chuyện này.
Nhưng sau khi có người bị diệt môn, ngươi lại tới cửa đòi tiền lời, không thể nhiều nhưng cũng không được ít, năm phần mười là vừa.
Cứ thế, thế lực có dã tâm thấy được lợi ích, cho dù phải trả năm phần mười lợi lộc, bọn họ cũng đồng ý chém giết tranh đoạt.
Thế lực không có dã tâm muốn tự vệ, cũng phải tích lũy lực lượng.
Toàn bộ Phương Lâm Quận cứ yên bình như vậy cũng là vô nghĩa, phải có chuyện thì quận trưởng đại nhân mới thu được nhiều lợi lộc.
Khuyết điểm duy nhất của phương pháp này là nhanh chóng tạo ra một thế lực cường đại, cái này thì phải xem quận trưởng đại nhân có thể khống chế được không.”
Chương 1487 Trong Hoàng Thiên Các rõ lắm thị phi 1
Nghe Sở Hưu nói ra ý tưởng này, Giải Anh Tông và Lục Tam Kim đều đổ mồ hôi lạnh.
Chiêu này của Sở Hưu đúng là hung ác, nhưng ngoài hung ác ra lại còn tách biệt bản thân ra ngoài.
Người khác giết tới giết lui, Giải Anh Tông chỉ đứng sau lưng hưởng lợi, không trực tiếp xuất thủ, bọn họ cũng không thể trách lên đầu Giải Anh Tông và Hoàng Thiên Các.
Trừ phi tất cả các thế lực trong Phương Lâm Quận vô dục vô cầu, không có bất cứ chém giết tranh đoạt nào.
Nhưng đáng tiếc, chém giết tranh đấu đã là tính cách bẩm sinh của võ giả, tham lam lại là tính cách bẩm sinh của con người. Giải Anh Tông có thể tưởng tượng nếu làm theo lời Sở Hưu, trong thời gian ngắn thôi Phương Lâm Quận sẽ đấu đá hỗn loạn, đương nhiên người húp cháo sẽ là hắn.
Còn khuyết điểm mà Sở Hưu nói tới, vốn chẳng cần để ý.
Tông môn có lớn nữa cũng lớn hơn Hoàng Thiên Các được sao?
Giải Anh Tông vô thức nhìn qua bên Lục Tam Kim, Lục Tam Kim cười ha hả nói: “Mấy chuyện này ta sẽ không quan tâm tới, chỉ cần ngươi đừng gây ra sai lầm, ảnh hưởng tới tiếng tăm của Hoàng Thiên Các ta là được.”
Giải Anh Tông thi lễ với Sở Hưu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Đa tạ đề nghị của Sở tiểu hữu.”
Hắn giúp Sở Hưu chiếu cố Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là chuyện một câu nói, còn ý tưởng của Sở Hưu có thể giúp hắn tăng tốc độ tích lũy công lao, trở lại tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Giải Anh Tông mới cảm thấy có vẻ không đúng.
Sở Hưu này không phải truyền nhân của Cổ Tôn à, đáng lẽ phải một lòng si mê võ đạo chứ, y lấy đâu ra nhiều âm mưu quyền thế như vậy? Đúng là còn nghĩ nhiều hơn người làm quận trưởng hơn mười năm như hắn.
Nhưng Giải Anh Tông không nghĩ nhiều, xưa nay thực lực và tâm cơ không phải tỷ lệ thuận.
Hắn từng gặp không ít kẻ thực lực thì cường đại nhưng đầu óc lại ngu si, làm việc lỗ mãng không có đầu óc, chỉ biết dùng nắm đấm.
Có lẽ Sở Hưu là người tâm cơ thâm trầm bẩm sinh, truyền nhân của Cổ Tôn mà, không chỉ thiên phú tốt, những điểm khác cũng không được kém. Cũng như vị Mạnh Tinh Hà kia, hắn không chỉ có thực lực cường đại mà còn hợp tung liên hoành, đưa ý tưởng giúp Hàn Giang Thành, đẩy họ lên hàng ngũ đại phái đỉnh phong hiện nay.
Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông tiến hành tỷ võ ở Lăng Tiêu Thành trong Lăng Tiêu Tông.
Thật ra hai bên tỷ võ như một loại khúc mắc ân oán, bắt đầu từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, thật ra hai phái này đã có chút xung đột. Lại thêm Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có võ đạo và cách hành xử khá giống nhau, cho nên trước thời đại kiếp nạn thượng cổ, hai bên đã giao chiến vài lần.
Nhưng sau khi tới Đại La Thiên, bọn họ cũng biết mình là người sống sót, mỗi võ giả đều cực kỳ quý giá, không thể lãng phí vào việc tranh giành vô nghĩa như vậy được.
Cho nên khi người của hai phái nảy sinh xung đột, giới cao tầng của hai phái đã thiết lập quy củ, không cho phép tranh đấu vượt quá giới hạn, cứ cách năm năm lại tiến hành tỷ võ một lần, chỉ so tài chứ không tử chiến, mỗi bên đưa ra tiền đặt cược hay các loại điều kiện.
Sau vạn năm, tuy Đại La Thiên đã phát triển tới quy mô hiện tại, không e ngại một trận giao chiến sinh tử, nhưng đối với Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông mà nói, những điều này cũng không quan trọng, tuy hai phái vẫn có mâu thuẫn nhưng bọn họ cũng phát hiện lợi ích khi dùng phương pháp này giải quyết mâu thuẫn.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có thể duy trì thực lực xấp xỉ nhau, bằng không một bên quá yếu, bị bên kia tiêu diệt cũng không thể oán trách được.
. . .
Lăng Tiêu Thành, Đông Vực. Khi Lục Tam Kim dẫn Sở Hưu tới Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu mới biết rốt cuộc diện tích của toàn bộ Đông Vực lớn tới nhường nào.
Trước đó y chỉ quanh quẩn trong Phương Lâm Quận, theo y thấy tuy phạm vi một quận của Phương Lâm Quận lớn hơn hạ giới nhiều nhưng vẫn không quá khoa trương.
Nhưng tới khi đi theo Lục Tam Kim vượt qua vài khu vực của Đông Vực, Sở Hưu mới phát hiện trong số các quận mà Hoàng Thiên Các quản lý, thật ra diện tích của Phương Lâm Quận khá nhỏ. Tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các kém hơn Đông Tề ở hạ giới nhưng đã có thể sánh vai với Bắc Yên.
Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông không nằm trong quận nào mà là một tòa thành lớn đơn độc.
Tường thành cao tới vài trăm trượng, từ dưới tường thành nhìn lên quả thật không thấy đỉnh, cực kỳ hùng vĩ.
Hơn nữa tất cả tường thành đều được làm từ một loại đá tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm.
Lục Tam Kim thấy vẻ kinh ngạc của Sở Hưu, hắn nhếch miệng nói: “Lăng Tiêu Tông thích làm mấy thứ kiếm thể diện như vậy, không có tác dụng gì lớn.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn hơi ghen tị, vì Lăng Tiêu Tông phô trương hơn hẳn Hoàng Thiên Các.
Hoàng Thiên Các bọn họ làm việc tương đối thẳng thắn, khi vừa vào Đại La Thiên cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo quy mô dưới hạ giới để xây dựng lại tông môn, nào có như Lăng Tiêu Tông, cố ý tìm các loại vật liệu kỳ dị trong Đại La Thiên, xây dựng tông môn cực kỳ huy hoàng.
Sau khi đi vào Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng nguyên khí nồng đậm ập thẳng vào mặt.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí đã cực kỳ nồng đậm nhưng trong Lăng Tiêu Thành, thiên địa nguyên khí còn đậm đặc tới kinh người.
Toàn bộ Lăng Tiêu Thành đều được bố trí trận pháp, dưới sự gia trì của trận pháp, thiên địa nguyên khí ở bên ngoài cô đọng hội tụ lại, khiến cho trong Lăng Tiêu Thành như một tòa động thiên phúc địa.
Lăng Tiêu Thành đã là nơi ở của Lăng Tiêu Tông, đương nhiên đa số đều là võ giả của Lăng Tiêu Tông.
Những võ giả Lăng Tiêu Tông này đều mặc y phục màu trắng, thần sắc kiêu ngạo tự tin, khí thế thể hiện rõ phong thái đại tông môn.
Nhưng Sở Hưu lại không để tâm tới điều này, y phát hiện những tông môn ở Đại La Thiên luôn thích ăn mặc giống nhau.
Lúc đầu y gặp người của đám môn phái nhỏ kia, bọn họ còn tưởng y là võ giả của Huyền Thiên Cảnh gì đó, hiển nhiên võ giả của Huyền Thiên Cảnh rất thích mặc áo đen, còn Lăng Tiêu Tông thì thích áo trắng.
Đây là thời điểm hai phái tỷ võ, một số đại phái Đông Vực và một số nhân vật có tiếng tăm cũng tới thăm quan, cho nên rất dễ dàng phân biệt ai là đệ tử Lăng Tiêu Tông, ai là người ngoại lai.
Lục Tam Kim nói: “Sở huynh, Ngân Linh Tử đạo huynh, người của Hoàng Thiên Các ta đã đến rồi nhưng tỷ võ còn mấy ngày nữa mới bắt đầu. Thời gian tới hai vị cứ tới trụ sở của Hoàng Thiên Các nghỉ ngơi đã.”
Sở Hưu và Ngân Linh Tử gật nhẹ đầu, để Lục Tam Kim bố trí.
Địa điểm tỷ võ của hai phái thay đổi lần lượt. Lần trước là Hoàng Thiên Các, lần này tới phiên Lăng Tiêu Tông.
Tuy hai phái mâu thuẫn khá sâu nhưng không thể làm ảnh hưởng tới thể diện được. Ít nhất Lăng Tiêu Tông bố trí trụ sở của Hoàng Thiên Các rất không tệ, là một đại điện riêng biệt, bên trong đều là võ giả của Hoàng Thiên Các.
Võ giả thủ vệ ngoài cửa của Hoàng Thiên Các thấy Lục Tam Kim, lập tức cung kính gọi đại nhân, mời họ vào.
“Lần này các chủ và mọi người không tới à?” Lục Tam Kim thuận miệng hỏi.
Một thủ vệ trong số đó nói: “Các chủ đại nhân có việc không thể rời đi được, cho nên bảo Xung đại nhân dẫn người tới.”
Chương 1488 Trong Hoàng Thiên Các rõ lắm thị phi 2
Nghe thấy cái tên này, thần sắc Lục Tam Kim hơi đổi.
Ngân Linh Tử chỉ lo xem phong cảnh xung quanh, không chú ý tới, nhưng Sở Hưu lại phát hiện ra điểm lạ bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lục Tam Kim hừ khẽ một tiếng nói: “Không có gì, phát hiện ra một kẻ ta không thích thôi.
Xung Thu Thủy là phó các chủ của Hoàng Thiên Các chúng ta, nhưng hắn là người bảo thủ và bá đạo, lát nữa nếu hắn nói mấy lời không dễ nghe thì phiền Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh đừng để ý. Người hành tẩu Đông Vực ta đây không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.”
Nghe Lục Tam Kim nói như vậy, trên mặt Sở Hưu cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Với kinh nghiệm đấu đá tâm cơ mà Sở Hưu tích lũy được ở hạ giới, chỉ nói mấy câu thôi y đã hiểu rốt cuộc trong Hoàng Thiên Các có chuyên gì xảy ra, đơn giản là nội bộ bất hòa mà thôi.
Trong môn phái vốn có đủ thứ chuyện.
Dù sao Sở Hưu chưa từng thấy môn phái nào có thể giữ được trên dưới một lòng.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Hưu lại vô thức nhìn sang phía Ngân Linh Tử.
Có vẻ như Linh Bảo Quan vẫn luôn đoàn kết, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện nội loạn.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì nhân số của Linh Bảo Quan chưa bao giờ lên tới ba chữ số, nếu chỉ có chừng đó người mà còn nội loạn, vậy đúng là không cách nào chấp nhận nổi.
Còn về vị Xung Thu Thủy này, thật ra Lục Tam Kim không giới thiệu thì Sở Hưu cũng biết.
Y lấy được ghi chép tin tức của Văn Phong Các, đương nhiên trong đó có không ít tin tức về Hoàng Thiên Các.
Thật xưa nay Hoàng Thiên Các không có chức vị phó các chủ, các chủ là các chủ, cần gì một kẻ làm phó?
Phong cách hành xử nhất ngôn cửu đỉnh mới thích hợp với Hoàng Thiên Các.
Nhưng trong số cường giả thế hệ trước của Hoàng Thiên Các, các chủ đương nhiệm Thiên Vương - Lý Vô Tướng và phó các chủ Địa Tôn - Xung Thu Thủy được tôn là Hoàng Thiên Các Song Hùng, hai người đã ép võ giả thế hệ trước của Lăng Tiêu Tông tới mức không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng khi tuyển các chủ, hai người vốn đều là Thiên Địa Thông Huyền, Lý Vô Tướng đột nhiên bước lên cảnh giới Võ Tiên, hoàn toàn xứng đáng trở thành các chủ Hoàng Thiên Các.
Nhưng không biết vì sao, lão các chủ đời trước không bố trí chức vụ khác cho
Xung Thu Thủy, ngược lại gạt bỏ ý kiến mọi người, mở thêm một chức vị phó các chủ cho Xung Thu Thủy.
Nhưng từ đó trở đi trong Hoàng Thiên Các có tin đồn, hai người vốn tương giao tâm đầu ý hợp lại thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, tóm lại là không hòa thuận.
Sở Hưu dám cam đoan chắc chắn trong đó có chuyện gì mờ ám, nhưng y không mấy hiếu kỳ, cũng lười nghe ngóng bí mật này.
Trong lúc suy nghĩ, Lục Tam Kim đã dẫn hai người Sở Hưu vào sâu trong đại điện, hơn mười võ giả Hoàng Thiên Các tham gia tỷ võ đều có mặt ở đây.
Trong những võ giả này, ngoài hai ba người tuổi tác hơi lớn thì toàn là võ giả trẻ tuổi, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan.
Trong số những người này có một người trung niên mặc hoa phục màu vàng sáng ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Người trung niên kia dáng to cao, tướng mạo uy nghiêm, bất cứ ai đối mặt với hắn cũng không thể thấy được ánh mắt thật sự của hắn, cố nhìn thì chỉ thấy một luồng hào quang màu vàng chói mắt.
Vị này chính là phó các chủ của Hoàng Thiên Các, Địa Tôn - Xung Thu Thủy.
Vừa gặp mặt, Xung Thu Thủy đã lạnh lùng nói: ‘Lục Tam Kim, ngươi không nhận được mệnh lệnh của tông môn à? Hai phái tỷ võ là chuyện lớn, ngươi lại lề mà lề mề, không biết đường đến đúng giờ à?”
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, trong Hoàng Thiên Các địa vị của hắn cũng không thấp. Kết quả vừa gặp mặt Xung Thu Thủy đã lên tiếng chất vấn, cho dù Sở Hưu và Ngân Linh Tử là người ngoài cũng cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có vẻ quái dị.
Sở Hưu cũng âm thầm quan sát Xung Thu Thủy.
Cảm giác của y về Xung Thu Thủy chỉ có bốn chữ: Sâu không lường được!
Tuy Xung Thu Thủy không đạt tới cảnh giới Võ Tiên nhưng hắn vẫn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Với tu vi hiện tại của Sở Hưu, nếu là Thiên Địa Thông Huyền y cũng dám đánh một trận, nhưng đối mặt với Xung Thu Thủy, y vẫn không thể thấy được giới hạn của đối phương.
Khi còn ở hạ giới, Sở Hưu chỉ có cảm giác này đối với một người, đó là Dạ Thiều Nam, còn là Dạ Thiều Nam sau khi luyện hóa xong ma chủng.
Vị này năm xưa có thể nổi danh ngang với các chủ Hoàng Thiên Các, quả nhiên không phải hạng dễ đối phó.
Lúc này Lục Tam Kim cũng không còn bộ dáng thiếu nghiêm chỉnh ngày thường, đối đáp gay gắt: “Chẳng phải tỷ võ vẫn chưa bắt đầu à, vội làm gì?
Các chủ dặn ta, lần tỷ võ này ta không thể tham gia, bảo ta tìm một người bạn tới tỷ thí hộ, chẳng phải ta đi tìm người à.”
Xung Thu Thủy nhìn sang Sở Hưu và Ngân Linh Tử một cái, chỉ trong chớp mắt một luồng uy áp khổng lồ đã hàng lâm.
Sở Hưu khẽ cau mày, quanh người tỏa ra ma khí nhàn nhạt, ngăn cản luồng uy áp kia.
Ngân Linh Tử ở bên cạnh quanh người cũng tỏa ra hào quang bảy màu, ngăn cảnh uy áp.
Thấy cảnh này, Lục Tam Kim trực tiếp bước lên một bước, đứng trước hai người, lạnh lùng nói: “Phó các chủ, ngươi có ý gì đây? Ta tìm người tới giúp Hoàng Thiên Các chúng ta chứ không phải tới chịu tội!”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Vội cái gì? Bản tôn lại đi ức hiếp đám võ giả tiểu bối này chắc? Ngươi muốn nhờ bọn chúng giúp Hoàng Thiên Các ta, vậy dù sao ta cũng phải kiểm tra xem rốt cuộc chúng nó có tư cách này không, có thực lực hay không mới được.
Hai người trẻ tuổi này lai lịch ra sao? Đám bằng hữu của ngươi tuy đông đấy, nhưng ngươi có chắc có người chịu giúp ngươi, chịu chuốc lấy thù oán với Lăng Tiêu Tông không?”
Lục Tam Kim chỉ vào Ngân Linh Tử nói: “Vị này là Ngân Linh Tử đạo huynh của Linh Bảo Quan.”
Ngân Linh Tử mỉm cười gật nhẹ đầu với Xung Thu Thủy, không tức giận vì hành động thăm dò vừa rồi của Xung Thu Thủy.
Xung Thu Thủy nghe vậy lại kinh ngạc: “Đạo Vận Thiên Thành - Ngân Linh Tử?”
Tuy Xung Thu Thủy là võ giả thế hệ trước nhưng hắn cũng đã nghe danh Ngân Linh Tử.
Dù sao trong Đại La Thiên này, người được Đạo Tôn đích thân mở miệng nhận làm đệ tử, mà còn là truyền nhân y bát, nhưng đối phương vẫn cự tuyệt, vậy chỉ có mình Ngân Linh Tử.
Lục Tam Kim ho khan một tiếng nói: “Nhưng lần này Ngân Linh Tử đạo huynh chỉ tới quan chiến, nếu để Ngân Linh Tử đạo huynh tham chiến, khiến cho Linh Bảo Quan bị Lăng Tiêu Tông ghi hận, vậy cũng không tốt.
Người ra tay thay ta là vị Sở Hưu Sở huynh này, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận và thực lực đều đủ để thay ta tham chiến giúp Hoàng Thiên Các. Ta đã mời hắn làm khách khanh của Hoàng Thiên Các chúng ta.”
“Truyền nhân của Cổ Tôn?”
Xung Thu Thủy nghi hoặc nhìn Sở Hưu, hắn không ngờ Lục Tam Kim còn có thể kết bạn với truyền nhân của Cổ Tôn.
“Xin hỏi là truyền nhân của vị Cổ Tôn nào?”
Sở Hưu không trả lời, Lục Tam Kim đã nói: “Chi phái của Sở huynh không tiện để lộ thân phận, vì chi phái của hắn từng có kẻ thù đánh bại sư tổ, cho nên
nhất định phải đợi đến lúc Sở huynh đánh bại truyền nhân của kẻ thù, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố danh tính.”
Chương 1489 Một quyền gạt bay mọi ý kiến, khí thế vô song ai dám ngăn
Xung Thu Thủy vãn không nói gì, một võ giả trẻ tuổi bên Hoàng Thiên Các đã cười lạnh nói: “Đúng là trò cười! Lục Tam Kim, mấy lời này mà ngươi cũng tin à?
Không thể để lộ sư thừa, thế thì hắn nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn thì là truyền nhân của Cổ Tôn chắc. Vậy thì loại chó mèo gì chẳng nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn được?”
Lục Tam Kim lạnh lùng nói: “Hoàng Giác, nơi này còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng!
Lai lịch sư tổ chi phái của Sở huynh không nhỏ, từng quen biết với hai vị Đạo Tôn Thanh Vân, Tử Dương của Linh Bảo Quan, còn quen biết với Xích Hà chân nhân trước đại kiếp nạn thời thượng cổ. Chuyện này thì Ngân Linh Tử đạo huynh có thể làm chứng.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phía Ngân Linh Tử, nếu Ngân Linh Tử vẫn không nói gì vậy là Linh Bảo Quan đã xác nhận, Sở Hưu cũng là thật.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Lục huynh, trước đó ngươi mời ta tới Hoàng Thiên Các làm khách khanh, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói khách khanh được đối xử như vậy đấy?
Bị nghi ngờ thì thôi, bây giờ còn bị nói là loại chó mèo.”
Sắc mặt Lục Tam Kim cũng thay đổi, hắn không muốn đắc tội với Sở Hưu vì chuyện này.
Người là do hắn tìm đến, vậy tương lai Sở Hưu trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các cũng là đứng về phía hắn. E rằng chuyện hắn đắc tội nặng nề với Sở Hưu chính là điều mà đám người Xung Thu Thủy đang mong muốn.
Nhưng đúng lúc này Xung Thu Thủy lại xua tay nói: “Sở tiểu hữu không cần nói kiểu uất ức như vậy, tuy khách khanh chỉ là khách khanh nhưng đãi ngộ của Hoàng Thiên Các chúng ta đối với khách khanh cũng không thiếu sót gì.
Trả giá nhiều như vậy, dù sao cũng phải kiểm tra, kiểm nghiệm chất lượng của khách khanh chứ?”
Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Phó các chủ, ta không quan tâm tới chuyện xung đột hay thù hận trong nội bộ Hoàng Thiên Các các người, nhưng có người dám đốt đuốc trên đầu ta, vậy đừng trách ta không khách khí.
Vừa rồi ai đã nói ta là hạng chó mèo?”
Ánh mắt Sở Hưu đảo qua Hoàng Giác, khí thế lẫm liệt như lưỡi đao gió lướt qua hư không, thậm chí khiến không trung xuất hiện tiếng vang giòn giã.
Trong thời điểm này Sở Hưu không thể khiêm nhượng, nên biết thân phận hiện tại của y là truyền nhân của Cổ Tôn, mỗi người đều là rồng phượng trong chốn người, thiên phú cực kỳ khủng khiếp.
Loại người như vậy nếu có thể nhịn khi bị kẻ khác nói là loại chó mèo, vậy mới là kỳ quái.
Huống chi khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã là chủ nhân của Ma Giáo, là kiêu hùng Ma đạo mà Đạo môn Phật tông coi là đại địch. Cho dù Rama và Hư Từ có tới, bọn họ cũng không dám chỉ mặt Sở Hưu nói ý là loại chó mèo, như vậy không chỉ sỉ nhục Sở Hưu mà còn là sỉ nhục chính bọn họ.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, một luồng sáng kim lóe lên quanh người Hoàng Giác, không ngờ lại ngăn cản khí thế của Sở Hưu.
Hắn đứng ra cười lạnh khinh thường: “Vô tri thì vô tội, truyền nhân của Cổ Tôn là loại hẹp hòi như vậy sao? Vậy thì được, hôm nay tại hạ muốn lãnh giáo một chút xem truyền nhân của Cổ Tôn được đồn đại thần kỳ như vậy, rốt cuộc có trình độ gì!”
Sau khi Hoàng Giác dứt lời, quanh người hắn tỏa ra cương khí vàng kim chói mắt, dẫn dắt lực lượng thiên địa, hóa thành từng phù văn vàng kim phủ lên người hắn.
Thanh niên tuổi tác không khác Sở Hưu bao nhiêu, không ngờ cũng có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong!
Xung Thu Thủy điềm nhiên nói: “Vừa hay, lần này ngươi không đến, ta đang định để Hoàng Giác thay thế ngươi.
Bây giờ ngươi đã tìm được trợ thủ, vậy thì để Hoàng Giác tới thử thân thủ của hắn đi.
Cảnh giới không đồng nghĩa với chiến lực, đúng là thiên phú của truyền nhân của Cổ Tôn rất cao, nhưng cũng có không ít người luyện võ cả đời mà không mấy khi chiến đấu.
Bất luận thân phận của hắn ra sao, đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các ta, đại diện cho Hoàng Thiên Các ta xuất chiến, nếu thực lực quá kém sẽ là làm mất thể diện của Hoàng Thiên Các ta.”
Thấy Xung Thu Thủy nói vậy, Lục Tam Kim vội vàng truyền âm cho Sở Hưu, nhanh chóng nói: “Sở huynh, ngươi cẩn thận một chút. Đừng nhìn tên Hoàng Giác này lớn lối cuồng vọng ngu dốt, nhưng hắn cũng không phải loại dễ đối phó đau.
Hắn là kẻ chém giết từ tầng chót đi lên, không tới mười lăm tuổi đã đi theo một vị quận trưởng của Hoàng Thiên Các trấn áp xung đột giữa các tông môn, tất cả thực lực của hắn đều là chém giết từ lưỡi đao mũi kiếm mà ra.
Trước đó hắn đã từng tranh đoạt chức vị người hành tẩu Đông Vực với ta, nhưng lại thua dưới tay ta.
Nhưng mấy năm nay hắn được phó các chủ dẫn theo tu hành, ai biết rốt cuộc hắn có lá bài tẩy gì...”
Lục Tam Kim còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã trực tiếp bước lên một bước, xuất quyền đánh ra!
Xuất quyền, toàn bộ đại điện đều chấn động, nội lực chân hỏa màu vàng bạc và ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh xuất hiện quấn lấy quyền phong của Sở Hưu, như vòi rồng xé tan thiên địa.
Quyền ý của quyền này lại bá đạo tới cực điểm, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Khoảnh khắc Sở Hưu xuất quyền, tất cả mọi người ở đây, kể cả Xung Thu Thủy cũng biến sắc.
Có lẽ phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân không phải Trần Thanh Đế nghĩ ra, nhưng Trần Thanh Đế là người đầu tiên thành công.
Cho dù đặt ở thời thượng cổ cũng không ai thử nghiệm phương thức điên cuồng như vậy, đặc biệ là ở Đại La Thiên dồi dào nguyên khí, cơ hội thăng cấp sẽ có rất nhiều, thậm chí rất ít người nghĩ tới phương thức tu luyện trông rất điên cuồng này.
Bây giờ Sở Hưu thi triển một quyền như vậy đã là phát huy lực lượng cơ thể của cảnh giới chân hỏa luyện thân tới cực hạn, đấm tan đất trời. Luồng lực lượng cường đại đó khiến sắc mặt Hoàng Giác lập tức thay đổi, trong đầu hiện lên vô số phương thức né tránh nhưng kết quả chỉ có một, đó là không tránh được, ngăn cũng không được!
Chỉ trong nháy mắt, luồng lực lượng cường đại kia đã tới trước mặt hắn.
Một quyền đơn giản tới cực điểm, không có bất cứ biến hóa nào nhưng lại khủng khiếp hơn hẳn những võ kỹ phức tạp kia.
Hoàng Giác quát lên một tiếng chói tai, quanh người hắn hiện ra hào quang phù văn màu vàng, ngưng tụ phía trước hắn, tạo thành một đại ấn dẫn dắt lực lượng thiên địa, đỡ một quyền của Sở Hưu.
Đây là võ kỹ bí truyền của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Ấn, Hoàng Thiên Hậu Thổ, điều động vạn vật!
Nhưng tất cả những thứ này đứng trước lực lượng tuyệt đối đều thành vô dụng.
Quyền đánh ra, ấn nát.
Lực lượng cường đại dùng hai người làm trung tâm, ầm ầm bộc phát. Xung Thu Thủy ở bên cạnh vung tay, bố trí lĩnh vực, luồng lực lượng kia va vào lĩnh vực không ngờ lại phát ra từng tiếng nổ vang.
Thân hình Sở Hưu vẫn đứng yên tại chỗ bất động còn Hoàng Giác đã bị quyền này đánh bay hơn mười trượng, cố nhịn mới không ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng hắn vừa bước ra một bước đã phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Lục Tam Kim há hốc mồm, nuốt lại lời căn dặn cuối cùng định nói với Sở Hưu.
Quái vật, rõ là quái vật!
Trong Hoàng Thiên Các tuy địa vị của Hoàng Giác không bằng người hành tẩu Đông Vực là hắn, nhưng cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ thanh niên.
Kết quả tới trước mặt Sở Hưu, thậm chí Hoàng Giác còn không ngăn được một quyền. Rốt cuộc hắn dẫn con quái vật nào về đây?
Chương 1490 Chuyện trước trận tỷ võ 1
Có thể nói quyền vừa rồi của Sở Hưu đã chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.
Lục Tam Kim lấy làm may mắn vì trước đó khi mình đang đối đầu với Sở Hưu thì Ngân Linh Tử xuất hiện, khiến hai người chưa thật sự giao chiến.
Bằng không chỉ với lực lượng một quyên vừa rồi của Sở Hưu, không dùng thứ đó thì mình tuyệt đối không thể ngăn nổi.
Hơn nữa Lục Tam Kim dám khẳng định, hiện giờ Sở Hưu vẫn chưa dùng toàn lực.
Vì y thấy bên hông Sở Hưu đeo Phá Trận Tử.
Tuy y không hiểu, vì sao đại đa số truyền nhân của Cổ Tôn đều là khổ tu sĩ vậy mà lại đeo một cái vỏ đao hào nhoáng bằng Tử Kim khảm ngọc, nhưng có thể đây là sở thích của Sở Hưu.
Nhưng Lục Tam Kim dám khẳng định, Sở Hưu đã đeo đao, vậy chắc chắn thanh đao cất trong cái vỏ hào nhoáng đó sẽ không phải vật trang sức.
Một võ giả dùng đao mà chưa xuất đao đã khủng khiếp như vậy, có thể thấy thực lực thật sự của hắn mạnh tới nhường nào.
Đệ tử của mình bị Sở Hưu đánh hộc máu nhưng Xung Thu Thủy không tức giận, càng không ỷ lớn hiếp nhỏ làm phiền Sở Hưu.
Hắn là phó các chủ của Hoàng Thiên Các, vẫn phải có chút độ lượng.
Hắn chỉ nhìn Sở Hưu một hồi rồi điềm nhiên nói: “Tốt lắm, lần tỷ võ này ngươi sẽ đại biểu Hoàng Thiên Các ta, làm người ra sân cuối cùng.”
Nói xong, Xung Thu Thủy vung tay, trực tiếp cho người dẫn Hoàng Giác đã thụ thương đi.
Sau khi những người khác đều đã đi khỏi, Lục Tam Kim mới lại gần, tặc lưỡi thở dài nói: “Không ngờ thực lực của Sở huynh lại khủng khiếp tới vậy, may là lúc trước ta không động thủ với ngươi, không thì không biết thân thể yếu ớt này của ta có chịu nổi không nữa.”
Sở Hưu chỉ mỉm cười không nói gì, đương nhiên y cũng không tin câu này của Lục Tam Kim.
Sau lần trước đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, y đã đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên với đỉnh phong cực hạn, linh giác của y cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Y dám cam đoan, thực lực của Lục Tam Kim cũng không đơn giản như hắn thể hiện, chắc chắn vị hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các này có át chủ bài trên người.
“Đúng rồi, Sở huynh, còn phải thuật lại cho ngươi về quy tắc tham gia tỷ võ nữa. Thật ra cũng không có quy tắc gì, chỉ cần chú ý một điều thôi, mọi người tham gia là để phân thắng bại không phải đặt cược sinh tử, cho nên không thể ra tay quá nặng.”
Nói đến đây Lục Tam Kim còn cười khổ: “Lần trước ta ra tay quá mạnh nên lúc về mới ăn mắng, bị cấm tham gia tỷ võ lần này.”
Lục Tam Kim thật sự sợ Sở Hưu sẽ nặng tay trong trận tỷ võ.
Tuy hắn tiếp xúc với Sở Hưu chưa bao lâu, nhưng hắn có thể nhìn ra, Sở Hưu này là loại người cực kỳ hung ác.
Trước đó khi còn ở Phương Lâm Quận, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông, y hạ thủ giết người cũng vô cùng quả quyết.
Sau này y còn nghĩ ra một độc kế cho Giải Anh Tông, đương nhiên với Giải Anh Tông có lẽ là ý kiến tốt, nhưng đối với Phương Lâm Quận lại hết sức âm độc.
Phương thức hành xử này đủ chứng minh Sở Hưu cũng không phải loại lương thiện gì.
Tính cách con người và võ đạo của họ thường có mối quan hệ tương hỗ, với tính cách của Sở Hưu, Lục Tam Kim dám khẳng định rất có thể y sẽ không nhẹ tay.
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Yên tâm đi, ta biết đánh giá tình hình, ta đâu phải người hiếu sát cứ ra tay là phải phân định sinh tử.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Tam Kim gật đầu nói: “Vậy được, Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh nghỉ ngơi trước đi, để mai ta dẫn hai người đi du lịch trong Lăng Tiêu Thành.
Thật ra nơi này cũng chẳng có gì đẹp, nhưng các ngươi tới đây lần đầu, đi xem thử cũng được.”
Lúc này bên ngoài đại điện của Hoàng Thiên Các, trong một căn nhà lầu chín tầng, một nam tử thanh niên mặc cẩm bào màu trắng, bên trên thêu hoa văn hình rồng màu vàng nhìn về phía đại điện Hoàng Thiên Các, khẽ chớp đôi mày kiếm nói: “Bên Hoàng Thiên Các có người giao thủ? Tới hỏi thăm xem có chuyện gì.”
Nam tử này tướng mạo anh tuấn nhưng đôi mày kiếm kéo cao, ánh mắt ngạo nghễ như trời sinh, có làm sao cũng không xua đi được.
Một lát sau, đệ tử trở về báo cáo: “Đã tìm hiểu rõ ràng, lần tỷ võ này Lục Tam Kim của Hoàng Thiên Các sẽ không tham gia, cho nên hắn mời một vị hão hữu tới làm khách khanh cho Hoàng Thiên Các, thay hắn xuất chiến trong trận tỷ võ. Hơn nữa nghe nói vị khách khanh này còn là một vị truyền nhân của Cổ Tôn.
Nhưng Lục Tam Kim và phó các chủ Xung Thu Thủy luôn bất hòa, hình như Xung Thu Thủy nghi ngờ liệu người này có thể đại diện Hoàng Thiên Các xuất chiến hay không, cho nên hai bên giao thủ thăm dò một phen, kết quả vị truyền nhân của Cổ Tôn kia thắng.”
Tuy trong đại điện của Hoàng Thiên Các chỉ có người của họ, nhưng dù sao nơi này cũng là Lăng Tiêu Thành, bọn họ muốn tìm hiểu bên trong đã xảy ra
chuyện gì cũng rất dễ dàng.
Khóe miệng của thanh niên kia nhếch lên thành một nụ cười như có như không nói: “Không ngờ Lục Tam Kim lại không thể tham gia, đáng tiếc.
Trọng Lưu sư đệ, xem ra ta không cách nào báo thù giúp ngươi rồi.
Đáng tiếc, lần tỷ võ trước ta đang bế quan, nếu không kẻ bị phế sạch tu vi khéo lại chính là Lục Tam Kim.”
Bên cạnh nam tử thanh niên kia còn một võ giả trẻ tuổi, nghe vậy sắc mặt hắn bỗng hóa đen.
Hắn chính là kẻ không giữ miệng trong trận tỷ võ lần trước nên bị Lục Tam Kim phế bỏ tu vi.
Nhưng trong Lăng Tiêu Tông, sư phụ của hắn rất có địa vị, xin được một viên Cửu Chuyển Thần Đan, giúp hắn tái tạo kinh mạch, tuy vớt vát được chút tu vi nhưng không bằng một nửa khi trước.
Khi tu vi vẫn còn hắn cũng chẳng dám trêu chọc vị trước mặt, bây giờ bị người ta vạch trần vết sẹo của mình, hắn chỉ có thể ấm ức nói: “Không sao, thù hận cá nhân ta chỉ là chuyện nhỏ, lần này cần nhờ Hiên Viên sư huynh đánh bại Hoàng Thiên Các, rửa sạch mối nhục.”
Không ngờ Hiên Viên sư huynh kia lại trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy, lần trước không có ta, chẳng ngờ đám rác rưởi các ngươi lại thua thảm như vậy, đúng là vô dụng.”
Nghe xong câu này, đám đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây thiếu chút nữa tức tới nội thương.
Tuy thực lực vị Hiên Viên sư huynh này rất cường đại, hắn nói cũng đúng là sự thật, nhưng ngươi nói toạc ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, có nghĩ tới cảm thụ của chúng ta hay không?
Nhưng bọn họ cũng biết tính cách của vị này, lại thêm bọn họ thật sự không phải đối thủ của hắn, đành cắn răng không nói tiếng nào, chấp nhận cách gọi ‘rác rưởi’ này.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Tam Kim đã gọi Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới quán rượu lớn nhất trong Lăng Tiêu Tông, Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp ăn cơm.
Tất cả mọi thứ trong Lăng Tiêu Thành đều do người của Lăng Tiêu Tông xây dựng tòa Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp này cũng vậy.
Tuy Lăng Tiêu Tháp chỉ có chín tầng, nhưng mỗi tầng cao tới hơn mười trượng, bên trong cực kỳ hoa lệ hùng vĩ, mặt đất như bạch ngọc thậm chí có thể soi gương.
Sở Hưu vẫn thấy rất nghi hoặc về óc thẩm mỹ của Lăng Tiêu Tông, dường như bọn họ theo đuổi sự hoành tráng và hoa lệ tới mức mù quáng.
Được đại phái đỉnh phong ở Đông Vực, Hoàng Thiên Các mời làm khách khanh, sẽ không có ai nghi ngờ thân phận thật sự của Sở Hưu.
Lục Tam Kim vui mừng nói: “Nếu vậy đợi ta xử lý một chút chuyện rồi khởi hành thôi. Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh đang du lịch Đại La Thiên, chắc ngươi cũng hứng thú với trận tỷ võ giữa hai đại phái. Đến xem nhé?”
Ngân Linh Tử cũng mỉm cười ôn hòa nói: “Được.”
Sau khi quyết định, Lục Tam Kim cũng là người quyết đoán, đầu tiên là dẫn Sở Hưu đi một chuyến tại Đông Vực.
Hiện tại Sở Hưu vẫn là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông, dù sao cũng phải tới thông báo cho Cửu Phượng Kiếm Tông một tiếng mới được.
Tuy không thông báo cũng được, nhưng Hoàng Thiên Các làm việc rất chú ý tiểu tiết, có thể bá đạo nhưng không thể không phân rõ phải trái.
Cho nên Lục Tam Kim gọi thẳng Lâm Nhai Tử tới An Châu Phủ.
Lúc này trong phủ quận trưởng của An Châu Phủ, Giải Anh Tông nhìn Sở Hưu và Lục Tam Kim trước mắt, sắc mặt ngây ngốc.
Trước đó hắn còn nghi ngờ về Sở Hưu, kết quả chỉ chớp mắt thôi Sở Hưu lại thành khách khanh của Hoàng Thiên Các.
Nếu Lục Tam Kim đã xác định Sở Hưu chính là truyền nhân của Cổ Tôn, vậy thân phận của y chắc chắn không sai.
Trong Hoàng Thiên Các, địa vị của Lục Tam Kim gần tương đương với thái tử ở hạ giới, Giải Anh Tông là chư hầu một phương cũng phải nể mặt đối phương, đối xử khách khí với hắn.
Tuy không phải người hành tẩu Đông Vực trong thế hệ nào cũng thành các chủ Hoàng Thiên Các, nhưng chí ít có hơn một nửa số người lên làm các chủ, xác suất đã rất kinh người.
Lúc này Giải Anh Tông cũng thầm nhủ may là mình làm việc cẩn thận quen rồi, bằng không hắn cứ xông bừa lên, đắc tội triệt để với Sở Hưu, vậy cũng là một phiền toái.
Giải Anh Tông cười ha hả nói: “Lúc đó ta đã nói mà, Sở tiểu hữu thiên tư bất phàm, trông rất giống truyền nhân của Cổ Tôn, tuyệt đối không sai, bây giờ nhìn lại, quả thật là vậy.”
Lục Tam Kim hỏi bên cạnh nhếch miệng, lúc trước Giải Anh Tông không nói như vậy, hắn mô tả Sở Hưu cực kỳ khả nghi.
Sau khi hàn huyên một hồi, Lâm Nhai Tử cũng dẫn Lâm Phượng Vũ tới phủ quận trưởng.
Trên đường đi Lâm Nhai Tử còn thấp thỏm, không biết có phải lần trước thái độ của Sở Hưu chọc giận quận trưởng đại nhân nên mới tới gây sự với bọn họ hay không.
Dù sao bao năm qua, Giải Anh Tông rất ít khi gọi người chấp chưởng của các tông môn tới thẳng phủ quận trưởng.
Sau khi đến nơi, Giải Anh Tông nói thẳng: “Lâm chưởng môn, bây giờ Sở tiểu hữu đã gia nhập Hoàng Thiên Các chúng ta, trở thành khách khanh. Lần này gọi ngươi tới là để báo với ngươi một tiếng.”
Theo Giải Anh Tông, loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông không có quyền lên tiếng, đừng nói là Sở Hưu tự nguyện gia nhập Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cho dù bọn họ đòi công pháp then chốt của Cửu Phượng Kiếm Tông, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn lấy ra.
Chỉ có điều Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, không muốn dính phải tiếng xấu, cho nên làm việc mới chi li hơn một chút.
Lâm Nhai Tử nghe vậy lập tức giật mình, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tại hạ đã biết, chúc Sở công tử tiền đồ như gấm.”
Trước đó Lâm Nhai Tử còn ảo tưởng liệu tương lai Cửu Phượng Kiếm Tông của mình có thể trở thành Hàn Giang Thành kế tiếp hay không.
Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh mộng, nhưng Lâm Nhai Tử lại không nhịn nổi lo lắng, Sở Hưu đi rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn nên làm gì?
Phải biết, trước kia Sở Hưu giết người, làm những chuyện đó, nhưng cuối cùng tội lỗi gì cũng đặt lên đầu Cửu Phượng Kiếm Tông.
Sở Hưu ho khan một tiếng: “Còn một chuyện muốn phiền quận trưởng đại nhân.
Dù sao Cửu Phượng Kiếm Tông cũng là tông môn đầu tiên mà ta gia nhập, tuy giờ ta đã rời khỏi nhưng vẫn còn chút tình nghĩa.
Cho nên sau khi ta đi, phiền quận trưởng đại nhân chiếu cố cho Cửu Phượng Kiếm Tông.”
Nói lại thì lần này Sở Hưu cũng lừa Cửu Phượng Kiếm Tông đến thảm.
Sở Hưu không ngờ mình lại gặp phải Lục Tam Kim, trực tiếp trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các.
Cho nên thật ra kế hoạch lúc trước của y là nâng đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông tới mức xưng bá Phương Lâm Quận, cho nên không hề e ngại chuyện đắc tội với kẻ khác.
Nể chút tình nghĩa trước đây, Sở Hưu cũng đồng ý giúp Cửu Phượng Kiếm Tông một tay, dù sao cũng chỉ mất một câu nói.
Còn đối với Giải Anh Tông, chuyện này cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Hắn trực tiếp vung tay lên nói: “Không thành vấn đề, trong Phương Lâm Quận này, Cửu Phượng Kiếm Tông sẽ không gặp chuyện lớn gì đâu.”
Bây giờ Sở Hưu đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, tức là người phe mình. Hắn nữa y còn được Lục Tam Kim đích thân chiêu mộ vào Hoàng Thiên Các, chắc chắn đã giao hảo với Lục Tam Kim.
Chuyện này chỉ mất một câu nói, đương nhiên hắn không cự tuyệt.
Đợi Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ rời khỏi phủ quận trưởng, Lâm Nhai Tử thấy dáng vẻ Lâm Phượng Vũ như thất hồn lạc phách, không khỏi lên tiếng hỏi: “Nha đầu này, chẳng lẽ con lại có ý nghĩ xấu gì với vị Sở công tử kia à? Ta khuyên con nên nghĩ thoáng một chút, con và hắn vốn là người của hai thế giới.
Tuy ta đặt tên con là Phượng Vũ, nhưng con không phải chân phượng còn người ta lại là chân long.
Ha ha, trước đó đúng là vị phụ nghĩ quá nhiều, cho rằng mình là Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành.”
Từ nhỏ tính cách của Lâm Phượng Vũ đã rất mạnh mẽ, thực lực không thua đáng nam nhi, cho nên cô nàng coi trọng cường giả trẻ tuổi có thực lực cường đại như Sở Hưu cũng không có gì là lạ.
Nhưng bây giờ cuối cùng Lâm Nhai Tử cũng nghĩ thông, quả thật hắn và Sở Hưu không phải người cùng một thế giới.
Mình chỉ là chưởng môn của một môn phái nhỏ, người ta lại là truyền nhân của Cổ Tôn.
Bao năm qua có rất nhiều truyền nhân của Cổ Tôn làm khách khanh, nhưng chỉ có mình Hàn Giang Thành quật khởi.
Lâm Phượng Vũ cười gượng nói: “Phụ thân nói đùa rồi, con chỉ cảm thấy tiếc nuối cho Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta mà thôi.”
Thật ra Lâm Nhai Tử nói không sai, cô nàng cũng có một chút suy nghĩ như vậy.
Cô là người ưa cái mạnh, nhưng đám người tự xưng là tuấn kiệt trẻ tuổi trong Phương Lâm Quận còn không bằng cô, dựa vào đâu mà cô lại để ý đến?
Cho nên khi Sở Hưu xuất hiện với thực lực cường đại tới mức khiến Lâm Phượng Vũ phải ngước nhìn, y lập tức thu hút cô.
Nhưng với địa vị của Sở Hưu hiện giờ, có thể ngồi ngang hàng với quận trưởng đại nhân, cô cũng biết đúng là mình và Sở tiền bối đã là người của hai thế giới.
Lúc này trong phủ quận trưởng, Giải Anh Tông đã rất nể mặt đáp ứng yêu cầu của Sở Hưu, Sở Hưu cũng không thể quá đáng.
Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc việc quận trưởng đại nhân mong muốn nhất là được gọi về tổng bộ của Hoàng Thiên Các?”
Giải Anh Tông nhìn lướt qua chỗ Lục Tam Kim, gật đầu nói: “Không sai, tuy cũng có người thích làm bá chủ một phương, như ta vẫn say mê võ đạo hơn.”
Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều biết suy nghĩ của hắn, hắn cũng không cần giấu Lục Tam Kim.
Sở Hưu nói: “Ta có thể đưa một ý kiến cho quận trưởng đại nhân, giúp ngươi có thể vơ vét... nhận được càng nhiều tài nguyên từ Phương Lâm Quận, tăng thêm công tích.”
“Ồ? Ý kiến gì?”
Giải Anh Tông có phần không coi trọng, hắn làm quận trưởng đến mười mấy năm rồi, còn cần một võ giả trẻ tuổi như Sở Hưu dạy bảo hay sao?
Sở Hưu híp mắt nói: “Trước đây quận trưởng đại nhân vẫn dựa vào việc giữ cân bằng trong Phương Lâm Quận để kiếm lấy lợi lộc, ý tưởng thì không sai nhưng lại quá chậm.
Có cạnh tranh mới có áp lực, chẳng bằng thế này đi. Đổi hẳn sang cách khác, quận trưởng đại nhân ngài cứ tuyên bố bế quan nhưng lại âm thầm khích bác võ lâm trong Phương Lâm Quận chém giết, ngươi không quan tâm tới mấy chuyện này.
Nhưng sau khi có người bị diệt môn, ngươi lại tới cửa đòi tiền lời, không thể nhiều nhưng cũng không được ít, năm phần mười là vừa.
Cứ thế, thế lực có dã tâm thấy được lợi ích, cho dù phải trả năm phần mười lợi lộc, bọn họ cũng đồng ý chém giết tranh đoạt.
Thế lực không có dã tâm muốn tự vệ, cũng phải tích lũy lực lượng.
Toàn bộ Phương Lâm Quận cứ yên bình như vậy cũng là vô nghĩa, phải có chuyện thì quận trưởng đại nhân mới thu được nhiều lợi lộc.
Khuyết điểm duy nhất của phương pháp này là nhanh chóng tạo ra một thế lực cường đại, cái này thì phải xem quận trưởng đại nhân có thể khống chế được không.”
Chương 1487 Trong Hoàng Thiên Các rõ lắm thị phi 1
Nghe Sở Hưu nói ra ý tưởng này, Giải Anh Tông và Lục Tam Kim đều đổ mồ hôi lạnh.
Chiêu này của Sở Hưu đúng là hung ác, nhưng ngoài hung ác ra lại còn tách biệt bản thân ra ngoài.
Người khác giết tới giết lui, Giải Anh Tông chỉ đứng sau lưng hưởng lợi, không trực tiếp xuất thủ, bọn họ cũng không thể trách lên đầu Giải Anh Tông và Hoàng Thiên Các.
Trừ phi tất cả các thế lực trong Phương Lâm Quận vô dục vô cầu, không có bất cứ chém giết tranh đoạt nào.
Nhưng đáng tiếc, chém giết tranh đấu đã là tính cách bẩm sinh của võ giả, tham lam lại là tính cách bẩm sinh của con người. Giải Anh Tông có thể tưởng tượng nếu làm theo lời Sở Hưu, trong thời gian ngắn thôi Phương Lâm Quận sẽ đấu đá hỗn loạn, đương nhiên người húp cháo sẽ là hắn.
Còn khuyết điểm mà Sở Hưu nói tới, vốn chẳng cần để ý.
Tông môn có lớn nữa cũng lớn hơn Hoàng Thiên Các được sao?
Giải Anh Tông vô thức nhìn qua bên Lục Tam Kim, Lục Tam Kim cười ha hả nói: “Mấy chuyện này ta sẽ không quan tâm tới, chỉ cần ngươi đừng gây ra sai lầm, ảnh hưởng tới tiếng tăm của Hoàng Thiên Các ta là được.”
Giải Anh Tông thi lễ với Sở Hưu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Đa tạ đề nghị của Sở tiểu hữu.”
Hắn giúp Sở Hưu chiếu cố Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là chuyện một câu nói, còn ý tưởng của Sở Hưu có thể giúp hắn tăng tốc độ tích lũy công lao, trở lại tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, Giải Anh Tông mới cảm thấy có vẻ không đúng.
Sở Hưu này không phải truyền nhân của Cổ Tôn à, đáng lẽ phải một lòng si mê võ đạo chứ, y lấy đâu ra nhiều âm mưu quyền thế như vậy? Đúng là còn nghĩ nhiều hơn người làm quận trưởng hơn mười năm như hắn.
Nhưng Giải Anh Tông không nghĩ nhiều, xưa nay thực lực và tâm cơ không phải tỷ lệ thuận.
Hắn từng gặp không ít kẻ thực lực thì cường đại nhưng đầu óc lại ngu si, làm việc lỗ mãng không có đầu óc, chỉ biết dùng nắm đấm.
Có lẽ Sở Hưu là người tâm cơ thâm trầm bẩm sinh, truyền nhân của Cổ Tôn mà, không chỉ thiên phú tốt, những điểm khác cũng không được kém. Cũng như vị Mạnh Tinh Hà kia, hắn không chỉ có thực lực cường đại mà còn hợp tung liên hoành, đưa ý tưởng giúp Hàn Giang Thành, đẩy họ lên hàng ngũ đại phái đỉnh phong hiện nay.
Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông tiến hành tỷ võ ở Lăng Tiêu Thành trong Lăng Tiêu Tông.
Thật ra hai bên tỷ võ như một loại khúc mắc ân oán, bắt đầu từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, thật ra hai phái này đã có chút xung đột. Lại thêm Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có võ đạo và cách hành xử khá giống nhau, cho nên trước thời đại kiếp nạn thượng cổ, hai bên đã giao chiến vài lần.
Nhưng sau khi tới Đại La Thiên, bọn họ cũng biết mình là người sống sót, mỗi võ giả đều cực kỳ quý giá, không thể lãng phí vào việc tranh giành vô nghĩa như vậy được.
Cho nên khi người của hai phái nảy sinh xung đột, giới cao tầng của hai phái đã thiết lập quy củ, không cho phép tranh đấu vượt quá giới hạn, cứ cách năm năm lại tiến hành tỷ võ một lần, chỉ so tài chứ không tử chiến, mỗi bên đưa ra tiền đặt cược hay các loại điều kiện.
Sau vạn năm, tuy Đại La Thiên đã phát triển tới quy mô hiện tại, không e ngại một trận giao chiến sinh tử, nhưng đối với Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông mà nói, những điều này cũng không quan trọng, tuy hai phái vẫn có mâu thuẫn nhưng bọn họ cũng phát hiện lợi ích khi dùng phương pháp này giải quyết mâu thuẫn.
Đương nhiên điều kiện bắt buộc là Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có thể duy trì thực lực xấp xỉ nhau, bằng không một bên quá yếu, bị bên kia tiêu diệt cũng không thể oán trách được.
. . .
Lăng Tiêu Thành, Đông Vực. Khi Lục Tam Kim dẫn Sở Hưu tới Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu mới biết rốt cuộc diện tích của toàn bộ Đông Vực lớn tới nhường nào.
Trước đó y chỉ quanh quẩn trong Phương Lâm Quận, theo y thấy tuy phạm vi một quận của Phương Lâm Quận lớn hơn hạ giới nhiều nhưng vẫn không quá khoa trương.
Nhưng tới khi đi theo Lục Tam Kim vượt qua vài khu vực của Đông Vực, Sở Hưu mới phát hiện trong số các quận mà Hoàng Thiên Các quản lý, thật ra diện tích của Phương Lâm Quận khá nhỏ. Tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các kém hơn Đông Tề ở hạ giới nhưng đã có thể sánh vai với Bắc Yên.
Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông không nằm trong quận nào mà là một tòa thành lớn đơn độc.
Tường thành cao tới vài trăm trượng, từ dưới tường thành nhìn lên quả thật không thấy đỉnh, cực kỳ hùng vĩ.
Hơn nữa tất cả tường thành đều được làm từ một loại đá tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm.
Lục Tam Kim thấy vẻ kinh ngạc của Sở Hưu, hắn nhếch miệng nói: “Lăng Tiêu Tông thích làm mấy thứ kiếm thể diện như vậy, không có tác dụng gì lớn.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn hơi ghen tị, vì Lăng Tiêu Tông phô trương hơn hẳn Hoàng Thiên Các.
Hoàng Thiên Các bọn họ làm việc tương đối thẳng thắn, khi vừa vào Đại La Thiên cũng không nghĩ nhiều, cứ dựa theo quy mô dưới hạ giới để xây dựng lại tông môn, nào có như Lăng Tiêu Tông, cố ý tìm các loại vật liệu kỳ dị trong Đại La Thiên, xây dựng tông môn cực kỳ huy hoàng.
Sau khi đi vào Lăng Tiêu Thành, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng nguyên khí nồng đậm ập thẳng vào mặt.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí đã cực kỳ nồng đậm nhưng trong Lăng Tiêu Thành, thiên địa nguyên khí còn đậm đặc tới kinh người.
Toàn bộ Lăng Tiêu Thành đều được bố trí trận pháp, dưới sự gia trì của trận pháp, thiên địa nguyên khí ở bên ngoài cô đọng hội tụ lại, khiến cho trong Lăng Tiêu Thành như một tòa động thiên phúc địa.
Lăng Tiêu Thành đã là nơi ở của Lăng Tiêu Tông, đương nhiên đa số đều là võ giả của Lăng Tiêu Tông.
Những võ giả Lăng Tiêu Tông này đều mặc y phục màu trắng, thần sắc kiêu ngạo tự tin, khí thế thể hiện rõ phong thái đại tông môn.
Nhưng Sở Hưu lại không để tâm tới điều này, y phát hiện những tông môn ở Đại La Thiên luôn thích ăn mặc giống nhau.
Lúc đầu y gặp người của đám môn phái nhỏ kia, bọn họ còn tưởng y là võ giả của Huyền Thiên Cảnh gì đó, hiển nhiên võ giả của Huyền Thiên Cảnh rất thích mặc áo đen, còn Lăng Tiêu Tông thì thích áo trắng.
Đây là thời điểm hai phái tỷ võ, một số đại phái Đông Vực và một số nhân vật có tiếng tăm cũng tới thăm quan, cho nên rất dễ dàng phân biệt ai là đệ tử Lăng Tiêu Tông, ai là người ngoại lai.
Lục Tam Kim nói: “Sở huynh, Ngân Linh Tử đạo huynh, người của Hoàng Thiên Các ta đã đến rồi nhưng tỷ võ còn mấy ngày nữa mới bắt đầu. Thời gian tới hai vị cứ tới trụ sở của Hoàng Thiên Các nghỉ ngơi đã.”
Sở Hưu và Ngân Linh Tử gật nhẹ đầu, để Lục Tam Kim bố trí.
Địa điểm tỷ võ của hai phái thay đổi lần lượt. Lần trước là Hoàng Thiên Các, lần này tới phiên Lăng Tiêu Tông.
Tuy hai phái mâu thuẫn khá sâu nhưng không thể làm ảnh hưởng tới thể diện được. Ít nhất Lăng Tiêu Tông bố trí trụ sở của Hoàng Thiên Các rất không tệ, là một đại điện riêng biệt, bên trong đều là võ giả của Hoàng Thiên Các.
Võ giả thủ vệ ngoài cửa của Hoàng Thiên Các thấy Lục Tam Kim, lập tức cung kính gọi đại nhân, mời họ vào.
“Lần này các chủ và mọi người không tới à?” Lục Tam Kim thuận miệng hỏi.
Một thủ vệ trong số đó nói: “Các chủ đại nhân có việc không thể rời đi được, cho nên bảo Xung đại nhân dẫn người tới.”
Chương 1488 Trong Hoàng Thiên Các rõ lắm thị phi 2
Nghe thấy cái tên này, thần sắc Lục Tam Kim hơi đổi.
Ngân Linh Tử chỉ lo xem phong cảnh xung quanh, không chú ý tới, nhưng Sở Hưu lại phát hiện ra điểm lạ bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lục Tam Kim hừ khẽ một tiếng nói: “Không có gì, phát hiện ra một kẻ ta không thích thôi.
Xung Thu Thủy là phó các chủ của Hoàng Thiên Các chúng ta, nhưng hắn là người bảo thủ và bá đạo, lát nữa nếu hắn nói mấy lời không dễ nghe thì phiền Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh đừng để ý. Người hành tẩu Đông Vực ta đây không nằm trong phạm vi quản lý của hắn.”
Nghe Lục Tam Kim nói như vậy, trên mặt Sở Hưu cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Với kinh nghiệm đấu đá tâm cơ mà Sở Hưu tích lũy được ở hạ giới, chỉ nói mấy câu thôi y đã hiểu rốt cuộc trong Hoàng Thiên Các có chuyên gì xảy ra, đơn giản là nội bộ bất hòa mà thôi.
Trong môn phái vốn có đủ thứ chuyện.
Dù sao Sở Hưu chưa từng thấy môn phái nào có thể giữ được trên dưới một lòng.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Hưu lại vô thức nhìn sang phía Ngân Linh Tử.
Có vẻ như Linh Bảo Quan vẫn luôn đoàn kết, xưa nay chưa từng xảy ra chuyện nội loạn.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì nhân số của Linh Bảo Quan chưa bao giờ lên tới ba chữ số, nếu chỉ có chừng đó người mà còn nội loạn, vậy đúng là không cách nào chấp nhận nổi.
Còn về vị Xung Thu Thủy này, thật ra Lục Tam Kim không giới thiệu thì Sở Hưu cũng biết.
Y lấy được ghi chép tin tức của Văn Phong Các, đương nhiên trong đó có không ít tin tức về Hoàng Thiên Các.
Thật xưa nay Hoàng Thiên Các không có chức vị phó các chủ, các chủ là các chủ, cần gì một kẻ làm phó?
Phong cách hành xử nhất ngôn cửu đỉnh mới thích hợp với Hoàng Thiên Các.
Nhưng trong số cường giả thế hệ trước của Hoàng Thiên Các, các chủ đương nhiệm Thiên Vương - Lý Vô Tướng và phó các chủ Địa Tôn - Xung Thu Thủy được tôn là Hoàng Thiên Các Song Hùng, hai người đã ép võ giả thế hệ trước của Lăng Tiêu Tông tới mức không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng khi tuyển các chủ, hai người vốn đều là Thiên Địa Thông Huyền, Lý Vô Tướng đột nhiên bước lên cảnh giới Võ Tiên, hoàn toàn xứng đáng trở thành các chủ Hoàng Thiên Các.
Nhưng không biết vì sao, lão các chủ đời trước không bố trí chức vụ khác cho
Xung Thu Thủy, ngược lại gạt bỏ ý kiến mọi người, mở thêm một chức vị phó các chủ cho Xung Thu Thủy.
Nhưng từ đó trở đi trong Hoàng Thiên Các có tin đồn, hai người vốn tương giao tâm đầu ý hợp lại thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, tóm lại là không hòa thuận.
Sở Hưu dám cam đoan chắc chắn trong đó có chuyện gì mờ ám, nhưng y không mấy hiếu kỳ, cũng lười nghe ngóng bí mật này.
Trong lúc suy nghĩ, Lục Tam Kim đã dẫn hai người Sở Hưu vào sâu trong đại điện, hơn mười võ giả Hoàng Thiên Các tham gia tỷ võ đều có mặt ở đây.
Trong những võ giả này, ngoài hai ba người tuổi tác hơi lớn thì toàn là võ giả trẻ tuổi, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan.
Trong số những người này có một người trung niên mặc hoa phục màu vàng sáng ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Người trung niên kia dáng to cao, tướng mạo uy nghiêm, bất cứ ai đối mặt với hắn cũng không thể thấy được ánh mắt thật sự của hắn, cố nhìn thì chỉ thấy một luồng hào quang màu vàng chói mắt.
Vị này chính là phó các chủ của Hoàng Thiên Các, Địa Tôn - Xung Thu Thủy.
Vừa gặp mặt, Xung Thu Thủy đã lạnh lùng nói: ‘Lục Tam Kim, ngươi không nhận được mệnh lệnh của tông môn à? Hai phái tỷ võ là chuyện lớn, ngươi lại lề mà lề mề, không biết đường đến đúng giờ à?”
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, trong Hoàng Thiên Các địa vị của hắn cũng không thấp. Kết quả vừa gặp mặt Xung Thu Thủy đã lên tiếng chất vấn, cho dù Sở Hưu và Ngân Linh Tử là người ngoài cũng cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có vẻ quái dị.
Sở Hưu cũng âm thầm quan sát Xung Thu Thủy.
Cảm giác của y về Xung Thu Thủy chỉ có bốn chữ: Sâu không lường được!
Tuy Xung Thu Thủy không đạt tới cảnh giới Võ Tiên nhưng hắn vẫn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Với tu vi hiện tại của Sở Hưu, nếu là Thiên Địa Thông Huyền y cũng dám đánh một trận, nhưng đối mặt với Xung Thu Thủy, y vẫn không thể thấy được giới hạn của đối phương.
Khi còn ở hạ giới, Sở Hưu chỉ có cảm giác này đối với một người, đó là Dạ Thiều Nam, còn là Dạ Thiều Nam sau khi luyện hóa xong ma chủng.
Vị này năm xưa có thể nổi danh ngang với các chủ Hoàng Thiên Các, quả nhiên không phải hạng dễ đối phó.
Lúc này Lục Tam Kim cũng không còn bộ dáng thiếu nghiêm chỉnh ngày thường, đối đáp gay gắt: “Chẳng phải tỷ võ vẫn chưa bắt đầu à, vội làm gì?
Các chủ dặn ta, lần tỷ võ này ta không thể tham gia, bảo ta tìm một người bạn tới tỷ thí hộ, chẳng phải ta đi tìm người à.”
Xung Thu Thủy nhìn sang Sở Hưu và Ngân Linh Tử một cái, chỉ trong chớp mắt một luồng uy áp khổng lồ đã hàng lâm.
Sở Hưu khẽ cau mày, quanh người tỏa ra ma khí nhàn nhạt, ngăn cản luồng uy áp kia.
Ngân Linh Tử ở bên cạnh quanh người cũng tỏa ra hào quang bảy màu, ngăn cảnh uy áp.
Thấy cảnh này, Lục Tam Kim trực tiếp bước lên một bước, đứng trước hai người, lạnh lùng nói: “Phó các chủ, ngươi có ý gì đây? Ta tìm người tới giúp Hoàng Thiên Các chúng ta chứ không phải tới chịu tội!”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Vội cái gì? Bản tôn lại đi ức hiếp đám võ giả tiểu bối này chắc? Ngươi muốn nhờ bọn chúng giúp Hoàng Thiên Các ta, vậy dù sao ta cũng phải kiểm tra xem rốt cuộc chúng nó có tư cách này không, có thực lực hay không mới được.
Hai người trẻ tuổi này lai lịch ra sao? Đám bằng hữu của ngươi tuy đông đấy, nhưng ngươi có chắc có người chịu giúp ngươi, chịu chuốc lấy thù oán với Lăng Tiêu Tông không?”
Lục Tam Kim chỉ vào Ngân Linh Tử nói: “Vị này là Ngân Linh Tử đạo huynh của Linh Bảo Quan.”
Ngân Linh Tử mỉm cười gật nhẹ đầu với Xung Thu Thủy, không tức giận vì hành động thăm dò vừa rồi của Xung Thu Thủy.
Xung Thu Thủy nghe vậy lại kinh ngạc: “Đạo Vận Thiên Thành - Ngân Linh Tử?”
Tuy Xung Thu Thủy là võ giả thế hệ trước nhưng hắn cũng đã nghe danh Ngân Linh Tử.
Dù sao trong Đại La Thiên này, người được Đạo Tôn đích thân mở miệng nhận làm đệ tử, mà còn là truyền nhân y bát, nhưng đối phương vẫn cự tuyệt, vậy chỉ có mình Ngân Linh Tử.
Lục Tam Kim ho khan một tiếng nói: “Nhưng lần này Ngân Linh Tử đạo huynh chỉ tới quan chiến, nếu để Ngân Linh Tử đạo huynh tham chiến, khiến cho Linh Bảo Quan bị Lăng Tiêu Tông ghi hận, vậy cũng không tốt.
Người ra tay thay ta là vị Sở Hưu Sở huynh này, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận và thực lực đều đủ để thay ta tham chiến giúp Hoàng Thiên Các. Ta đã mời hắn làm khách khanh của Hoàng Thiên Các chúng ta.”
“Truyền nhân của Cổ Tôn?”
Xung Thu Thủy nghi hoặc nhìn Sở Hưu, hắn không ngờ Lục Tam Kim còn có thể kết bạn với truyền nhân của Cổ Tôn.
“Xin hỏi là truyền nhân của vị Cổ Tôn nào?”
Sở Hưu không trả lời, Lục Tam Kim đã nói: “Chi phái của Sở huynh không tiện để lộ thân phận, vì chi phái của hắn từng có kẻ thù đánh bại sư tổ, cho nên
nhất định phải đợi đến lúc Sở huynh đánh bại truyền nhân của kẻ thù, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố danh tính.”
Chương 1489 Một quyền gạt bay mọi ý kiến, khí thế vô song ai dám ngăn
Xung Thu Thủy vãn không nói gì, một võ giả trẻ tuổi bên Hoàng Thiên Các đã cười lạnh nói: “Đúng là trò cười! Lục Tam Kim, mấy lời này mà ngươi cũng tin à?
Không thể để lộ sư thừa, thế thì hắn nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn thì là truyền nhân của Cổ Tôn chắc. Vậy thì loại chó mèo gì chẳng nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn được?”
Lục Tam Kim lạnh lùng nói: “Hoàng Giác, nơi này còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng!
Lai lịch sư tổ chi phái của Sở huynh không nhỏ, từng quen biết với hai vị Đạo Tôn Thanh Vân, Tử Dương của Linh Bảo Quan, còn quen biết với Xích Hà chân nhân trước đại kiếp nạn thời thượng cổ. Chuyện này thì Ngân Linh Tử đạo huynh có thể làm chứng.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phía Ngân Linh Tử, nếu Ngân Linh Tử vẫn không nói gì vậy là Linh Bảo Quan đã xác nhận, Sở Hưu cũng là thật.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Lục huynh, trước đó ngươi mời ta tới Hoàng Thiên Các làm khách khanh, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe nói khách khanh được đối xử như vậy đấy?
Bị nghi ngờ thì thôi, bây giờ còn bị nói là loại chó mèo.”
Sắc mặt Lục Tam Kim cũng thay đổi, hắn không muốn đắc tội với Sở Hưu vì chuyện này.
Người là do hắn tìm đến, vậy tương lai Sở Hưu trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các cũng là đứng về phía hắn. E rằng chuyện hắn đắc tội nặng nề với Sở Hưu chính là điều mà đám người Xung Thu Thủy đang mong muốn.
Nhưng đúng lúc này Xung Thu Thủy lại xua tay nói: “Sở tiểu hữu không cần nói kiểu uất ức như vậy, tuy khách khanh chỉ là khách khanh nhưng đãi ngộ của Hoàng Thiên Các chúng ta đối với khách khanh cũng không thiếu sót gì.
Trả giá nhiều như vậy, dù sao cũng phải kiểm tra, kiểm nghiệm chất lượng của khách khanh chứ?”
Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Phó các chủ, ta không quan tâm tới chuyện xung đột hay thù hận trong nội bộ Hoàng Thiên Các các người, nhưng có người dám đốt đuốc trên đầu ta, vậy đừng trách ta không khách khí.
Vừa rồi ai đã nói ta là hạng chó mèo?”
Ánh mắt Sở Hưu đảo qua Hoàng Giác, khí thế lẫm liệt như lưỡi đao gió lướt qua hư không, thậm chí khiến không trung xuất hiện tiếng vang giòn giã.
Trong thời điểm này Sở Hưu không thể khiêm nhượng, nên biết thân phận hiện tại của y là truyền nhân của Cổ Tôn, mỗi người đều là rồng phượng trong chốn người, thiên phú cực kỳ khủng khiếp.
Loại người như vậy nếu có thể nhịn khi bị kẻ khác nói là loại chó mèo, vậy mới là kỳ quái.
Huống chi khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã là chủ nhân của Ma Giáo, là kiêu hùng Ma đạo mà Đạo môn Phật tông coi là đại địch. Cho dù Rama và Hư Từ có tới, bọn họ cũng không dám chỉ mặt Sở Hưu nói ý là loại chó mèo, như vậy không chỉ sỉ nhục Sở Hưu mà còn là sỉ nhục chính bọn họ.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, một luồng sáng kim lóe lên quanh người Hoàng Giác, không ngờ lại ngăn cản khí thế của Sở Hưu.
Hắn đứng ra cười lạnh khinh thường: “Vô tri thì vô tội, truyền nhân của Cổ Tôn là loại hẹp hòi như vậy sao? Vậy thì được, hôm nay tại hạ muốn lãnh giáo một chút xem truyền nhân của Cổ Tôn được đồn đại thần kỳ như vậy, rốt cuộc có trình độ gì!”
Sau khi Hoàng Giác dứt lời, quanh người hắn tỏa ra cương khí vàng kim chói mắt, dẫn dắt lực lượng thiên địa, hóa thành từng phù văn vàng kim phủ lên người hắn.
Thanh niên tuổi tác không khác Sở Hưu bao nhiêu, không ngờ cũng có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong!
Xung Thu Thủy điềm nhiên nói: “Vừa hay, lần này ngươi không đến, ta đang định để Hoàng Giác thay thế ngươi.
Bây giờ ngươi đã tìm được trợ thủ, vậy thì để Hoàng Giác tới thử thân thủ của hắn đi.
Cảnh giới không đồng nghĩa với chiến lực, đúng là thiên phú của truyền nhân của Cổ Tôn rất cao, nhưng cũng có không ít người luyện võ cả đời mà không mấy khi chiến đấu.
Bất luận thân phận của hắn ra sao, đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các ta, đại diện cho Hoàng Thiên Các ta xuất chiến, nếu thực lực quá kém sẽ là làm mất thể diện của Hoàng Thiên Các ta.”
Thấy Xung Thu Thủy nói vậy, Lục Tam Kim vội vàng truyền âm cho Sở Hưu, nhanh chóng nói: “Sở huynh, ngươi cẩn thận một chút. Đừng nhìn tên Hoàng Giác này lớn lối cuồng vọng ngu dốt, nhưng hắn cũng không phải loại dễ đối phó đau.
Hắn là kẻ chém giết từ tầng chót đi lên, không tới mười lăm tuổi đã đi theo một vị quận trưởng của Hoàng Thiên Các trấn áp xung đột giữa các tông môn, tất cả thực lực của hắn đều là chém giết từ lưỡi đao mũi kiếm mà ra.
Trước đó hắn đã từng tranh đoạt chức vị người hành tẩu Đông Vực với ta, nhưng lại thua dưới tay ta.
Nhưng mấy năm nay hắn được phó các chủ dẫn theo tu hành, ai biết rốt cuộc hắn có lá bài tẩy gì...”
Lục Tam Kim còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã trực tiếp bước lên một bước, xuất quyền đánh ra!
Xuất quyền, toàn bộ đại điện đều chấn động, nội lực chân hỏa màu vàng bạc và ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh xuất hiện quấn lấy quyền phong của Sở Hưu, như vòi rồng xé tan thiên địa.
Quyền ý của quyền này lại bá đạo tới cực điểm, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Khoảnh khắc Sở Hưu xuất quyền, tất cả mọi người ở đây, kể cả Xung Thu Thủy cũng biến sắc.
Có lẽ phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân không phải Trần Thanh Đế nghĩ ra, nhưng Trần Thanh Đế là người đầu tiên thành công.
Cho dù đặt ở thời thượng cổ cũng không ai thử nghiệm phương thức điên cuồng như vậy, đặc biệ là ở Đại La Thiên dồi dào nguyên khí, cơ hội thăng cấp sẽ có rất nhiều, thậm chí rất ít người nghĩ tới phương thức tu luyện trông rất điên cuồng này.
Bây giờ Sở Hưu thi triển một quyền như vậy đã là phát huy lực lượng cơ thể của cảnh giới chân hỏa luyện thân tới cực hạn, đấm tan đất trời. Luồng lực lượng cường đại đó khiến sắc mặt Hoàng Giác lập tức thay đổi, trong đầu hiện lên vô số phương thức né tránh nhưng kết quả chỉ có một, đó là không tránh được, ngăn cũng không được!
Chỉ trong nháy mắt, luồng lực lượng cường đại kia đã tới trước mặt hắn.
Một quyền đơn giản tới cực điểm, không có bất cứ biến hóa nào nhưng lại khủng khiếp hơn hẳn những võ kỹ phức tạp kia.
Hoàng Giác quát lên một tiếng chói tai, quanh người hắn hiện ra hào quang phù văn màu vàng, ngưng tụ phía trước hắn, tạo thành một đại ấn dẫn dắt lực lượng thiên địa, đỡ một quyền của Sở Hưu.
Đây là võ kỹ bí truyền của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Ấn, Hoàng Thiên Hậu Thổ, điều động vạn vật!
Nhưng tất cả những thứ này đứng trước lực lượng tuyệt đối đều thành vô dụng.
Quyền đánh ra, ấn nát.
Lực lượng cường đại dùng hai người làm trung tâm, ầm ầm bộc phát. Xung Thu Thủy ở bên cạnh vung tay, bố trí lĩnh vực, luồng lực lượng kia va vào lĩnh vực không ngờ lại phát ra từng tiếng nổ vang.
Thân hình Sở Hưu vẫn đứng yên tại chỗ bất động còn Hoàng Giác đã bị quyền này đánh bay hơn mười trượng, cố nhịn mới không ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng hắn vừa bước ra một bước đã phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Lục Tam Kim há hốc mồm, nuốt lại lời căn dặn cuối cùng định nói với Sở Hưu.
Quái vật, rõ là quái vật!
Trong Hoàng Thiên Các tuy địa vị của Hoàng Giác không bằng người hành tẩu Đông Vực là hắn, nhưng cũng là nhân vật đứng đầu thế hệ thanh niên.
Kết quả tới trước mặt Sở Hưu, thậm chí Hoàng Giác còn không ngăn được một quyền. Rốt cuộc hắn dẫn con quái vật nào về đây?
Chương 1490 Chuyện trước trận tỷ võ 1
Có thể nói quyền vừa rồi của Sở Hưu đã chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.
Lục Tam Kim lấy làm may mắn vì trước đó khi mình đang đối đầu với Sở Hưu thì Ngân Linh Tử xuất hiện, khiến hai người chưa thật sự giao chiến.
Bằng không chỉ với lực lượng một quyên vừa rồi của Sở Hưu, không dùng thứ đó thì mình tuyệt đối không thể ngăn nổi.
Hơn nữa Lục Tam Kim dám khẳng định, hiện giờ Sở Hưu vẫn chưa dùng toàn lực.
Vì y thấy bên hông Sở Hưu đeo Phá Trận Tử.
Tuy y không hiểu, vì sao đại đa số truyền nhân của Cổ Tôn đều là khổ tu sĩ vậy mà lại đeo một cái vỏ đao hào nhoáng bằng Tử Kim khảm ngọc, nhưng có thể đây là sở thích của Sở Hưu.
Nhưng Lục Tam Kim dám khẳng định, Sở Hưu đã đeo đao, vậy chắc chắn thanh đao cất trong cái vỏ hào nhoáng đó sẽ không phải vật trang sức.
Một võ giả dùng đao mà chưa xuất đao đã khủng khiếp như vậy, có thể thấy thực lực thật sự của hắn mạnh tới nhường nào.
Đệ tử của mình bị Sở Hưu đánh hộc máu nhưng Xung Thu Thủy không tức giận, càng không ỷ lớn hiếp nhỏ làm phiền Sở Hưu.
Hắn là phó các chủ của Hoàng Thiên Các, vẫn phải có chút độ lượng.
Hắn chỉ nhìn Sở Hưu một hồi rồi điềm nhiên nói: “Tốt lắm, lần tỷ võ này ngươi sẽ đại biểu Hoàng Thiên Các ta, làm người ra sân cuối cùng.”
Nói xong, Xung Thu Thủy vung tay, trực tiếp cho người dẫn Hoàng Giác đã thụ thương đi.
Sau khi những người khác đều đã đi khỏi, Lục Tam Kim mới lại gần, tặc lưỡi thở dài nói: “Không ngờ thực lực của Sở huynh lại khủng khiếp tới vậy, may là lúc trước ta không động thủ với ngươi, không thì không biết thân thể yếu ớt này của ta có chịu nổi không nữa.”
Sở Hưu chỉ mỉm cười không nói gì, đương nhiên y cũng không tin câu này của Lục Tam Kim.
Sau lần trước đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, y đã đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên với đỉnh phong cực hạn, linh giác của y cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Y dám cam đoan, thực lực của Lục Tam Kim cũng không đơn giản như hắn thể hiện, chắc chắn vị hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các này có át chủ bài trên người.
“Đúng rồi, Sở huynh, còn phải thuật lại cho ngươi về quy tắc tham gia tỷ võ nữa. Thật ra cũng không có quy tắc gì, chỉ cần chú ý một điều thôi, mọi người tham gia là để phân thắng bại không phải đặt cược sinh tử, cho nên không thể ra tay quá nặng.”
Nói đến đây Lục Tam Kim còn cười khổ: “Lần trước ta ra tay quá mạnh nên lúc về mới ăn mắng, bị cấm tham gia tỷ võ lần này.”
Lục Tam Kim thật sự sợ Sở Hưu sẽ nặng tay trong trận tỷ võ.
Tuy hắn tiếp xúc với Sở Hưu chưa bao lâu, nhưng hắn có thể nhìn ra, Sở Hưu này là loại người cực kỳ hung ác.
Trước đó khi còn ở Phương Lâm Quận, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông, y hạ thủ giết người cũng vô cùng quả quyết.
Sau này y còn nghĩ ra một độc kế cho Giải Anh Tông, đương nhiên với Giải Anh Tông có lẽ là ý kiến tốt, nhưng đối với Phương Lâm Quận lại hết sức âm độc.
Phương thức hành xử này đủ chứng minh Sở Hưu cũng không phải loại lương thiện gì.
Tính cách con người và võ đạo của họ thường có mối quan hệ tương hỗ, với tính cách của Sở Hưu, Lục Tam Kim dám khẳng định rất có thể y sẽ không nhẹ tay.
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Yên tâm đi, ta biết đánh giá tình hình, ta đâu phải người hiếu sát cứ ra tay là phải phân định sinh tử.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Tam Kim gật đầu nói: “Vậy được, Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh nghỉ ngơi trước đi, để mai ta dẫn hai người đi du lịch trong Lăng Tiêu Thành.
Thật ra nơi này cũng chẳng có gì đẹp, nhưng các ngươi tới đây lần đầu, đi xem thử cũng được.”
Lúc này bên ngoài đại điện của Hoàng Thiên Các, trong một căn nhà lầu chín tầng, một nam tử thanh niên mặc cẩm bào màu trắng, bên trên thêu hoa văn hình rồng màu vàng nhìn về phía đại điện Hoàng Thiên Các, khẽ chớp đôi mày kiếm nói: “Bên Hoàng Thiên Các có người giao thủ? Tới hỏi thăm xem có chuyện gì.”
Nam tử này tướng mạo anh tuấn nhưng đôi mày kiếm kéo cao, ánh mắt ngạo nghễ như trời sinh, có làm sao cũng không xua đi được.
Một lát sau, đệ tử trở về báo cáo: “Đã tìm hiểu rõ ràng, lần tỷ võ này Lục Tam Kim của Hoàng Thiên Các sẽ không tham gia, cho nên hắn mời một vị hão hữu tới làm khách khanh cho Hoàng Thiên Các, thay hắn xuất chiến trong trận tỷ võ. Hơn nữa nghe nói vị khách khanh này còn là một vị truyền nhân của Cổ Tôn.
Nhưng Lục Tam Kim và phó các chủ Xung Thu Thủy luôn bất hòa, hình như Xung Thu Thủy nghi ngờ liệu người này có thể đại diện Hoàng Thiên Các xuất chiến hay không, cho nên hai bên giao thủ thăm dò một phen, kết quả vị truyền nhân của Cổ Tôn kia thắng.”
Tuy trong đại điện của Hoàng Thiên Các chỉ có người của họ, nhưng dù sao nơi này cũng là Lăng Tiêu Thành, bọn họ muốn tìm hiểu bên trong đã xảy ra
chuyện gì cũng rất dễ dàng.
Khóe miệng của thanh niên kia nhếch lên thành một nụ cười như có như không nói: “Không ngờ Lục Tam Kim lại không thể tham gia, đáng tiếc.
Trọng Lưu sư đệ, xem ra ta không cách nào báo thù giúp ngươi rồi.
Đáng tiếc, lần tỷ võ trước ta đang bế quan, nếu không kẻ bị phế sạch tu vi khéo lại chính là Lục Tam Kim.”
Bên cạnh nam tử thanh niên kia còn một võ giả trẻ tuổi, nghe vậy sắc mặt hắn bỗng hóa đen.
Hắn chính là kẻ không giữ miệng trong trận tỷ võ lần trước nên bị Lục Tam Kim phế bỏ tu vi.
Nhưng trong Lăng Tiêu Tông, sư phụ của hắn rất có địa vị, xin được một viên Cửu Chuyển Thần Đan, giúp hắn tái tạo kinh mạch, tuy vớt vát được chút tu vi nhưng không bằng một nửa khi trước.
Khi tu vi vẫn còn hắn cũng chẳng dám trêu chọc vị trước mặt, bây giờ bị người ta vạch trần vết sẹo của mình, hắn chỉ có thể ấm ức nói: “Không sao, thù hận cá nhân ta chỉ là chuyện nhỏ, lần này cần nhờ Hiên Viên sư huynh đánh bại Hoàng Thiên Các, rửa sạch mối nhục.”
Không ngờ Hiên Viên sư huynh kia lại trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy, lần trước không có ta, chẳng ngờ đám rác rưởi các ngươi lại thua thảm như vậy, đúng là vô dụng.”
Nghe xong câu này, đám đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây thiếu chút nữa tức tới nội thương.
Tuy thực lực vị Hiên Viên sư huynh này rất cường đại, hắn nói cũng đúng là sự thật, nhưng ngươi nói toạc ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, có nghĩ tới cảm thụ của chúng ta hay không?
Nhưng bọn họ cũng biết tính cách của vị này, lại thêm bọn họ thật sự không phải đối thủ của hắn, đành cắn răng không nói tiếng nào, chấp nhận cách gọi ‘rác rưởi’ này.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Tam Kim đã gọi Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới quán rượu lớn nhất trong Lăng Tiêu Tông, Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp ăn cơm.
Tất cả mọi thứ trong Lăng Tiêu Thành đều do người của Lăng Tiêu Tông xây dựng tòa Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp này cũng vậy.
Tuy Lăng Tiêu Tháp chỉ có chín tầng, nhưng mỗi tầng cao tới hơn mười trượng, bên trong cực kỳ hoa lệ hùng vĩ, mặt đất như bạch ngọc thậm chí có thể soi gương.
Sở Hưu vẫn thấy rất nghi hoặc về óc thẩm mỹ của Lăng Tiêu Tông, dường như bọn họ theo đuổi sự hoành tráng và hoa lệ tới mức mù quáng.
Bình luận facebook