-
Chương 1651-1655
Chương 1651 Cao thủ Nam Vực, tai bay vạ gió
Nghe Lục Tam Kim giới thiệu xong, Sở Hưu lập tức cảm thấy, có vẻ như nếu tính ra toàn bộ Đại La Thiên, thực lực Đông Vực là yếu ớt nhất.
Tây Vực tôn sùng Phật môn, có thể nói chỉ mình Phạm Giáo đã đủ đối phó với toàn bộ Đông Vực, huống chi còn có Thiên La Bảo Tự mạnh hơn Phạm Giáo một chút.
Bắc Vực tôn sùng Đạo môn, không nói tới các môn phái Đạo gia khác, Tam Thanh Điện là môn phái đứng đầu Đạo môn, lực lượng của một nhà đã đủ áp đảo hai tông môn của Phật môn, đủ thấy khủng khiếp tới mức nào.
Còn về phần Nam Vực, thật ra khi vừa tới Đại La Thiên, Nam Vực là bên yếu nhất, đại đa số là thượng vàng hạ cám, các tông môn với thực lực không quá mạnh đều tập trung ở Nam Vực.
Hơn nữa thời điểm đó trong Đại La Thiên, Nam Vực là của man tộc, lại nhiều hung thú và rừng rậm nhất, cho nên cũng là nơi khó khai thác nhất. Mọi người chướng mắt với nơi này nên mới ném cho các tông môn kém hơn một bậc.
Kết quả không ai ngờ, một vạn năm sau, nhưng tông môn ở Nam Vực lại như luyện cổ, không ngừng chém giết, không chỉ xây dựng nền móng vững chắc ở Nam Vực mà còn tôi luyện được rất nhiều đại phái đỉnh phong.
Ví dụ như Chiến Võ Thần Tông, trong thời thượng cổ, bọn họ vốn không có tư cách so sánh với đại phái đỉnh phong như Lăng Tiêu Tông, thậm chí không có cường giả Võ Tiên, kết quả bây giờ lại thành thế lực đỉnh phong trong Đại La Thiên.
Thật ra Nam Vực cũng rất hỗn loạn, các thế lực lớn không ngừng tranh đấu. Nhưng một khi xuất hiện xung đột với các vực khác, bọn họ vẫn sẽ liên kết lại, nhất trí đối ngoại, điểm này còn mạnh hơn Đông Vực.
Lần này động thiên phúc địa xuất hiện, Nam Vực có tới năm vị Võ Tiên tới đây, nếu không phải bên Đông Vực còn vị đệ nhất cường giả bát trọng thiên Phương Ứng Long chống đỡ, đúng là không phải đối thủ của đối phương.
Phương Ứng Long hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn kiếm một chén canh thì nói thẳng, đừng lảm nhảm nhiều như vậy.
Nhan Bi Phong, Nam Vực các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này cũng được, nhưng khi dù sao cũng phải bỏ chút công sức ra phá trận chứ.”
Có lẽ do Nhan Bi Phong bước vào cảnh giới Chân Đan từ rất sớm hoặc hắn tu luyện bí pháp gì đó cho nên hiện tại dung mạo của hắn vẫn rất trẻ trung tuấn tú. Nghe Phương Ứng Long nói vậy, khóe miệng hắn nở nụ cười xán lạn, còn khiến người ta cảm thấy rất rực rỡ.
“Phá trận? Cái này dễ bàn thôi, nhưng ta muốn hỏi một chút, ở đây vị nào là Sở Hưu của Hoàng Thiên Các?”
Nghe Nhan Bi Phong hỏi Sở Hưu, Phương Ứng Long lập tức sửng sốt, sao Sở
Hưu này còn liên quan tới cả Nam Vực nữa?
Hắn không trả lời mà vô thức nhìn về phía Sở Hưu, chính cái nhìn này đã khiến Nhan Bi Phong đoán ra thân phận của Sở Hưu.
Hắn nhìn về phía Sở Hưu, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Sở Hưu?”
Sở Hưu nhìn thoáng qua điện chủ Minh Huyền Vũ, điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung. Y lạnh nhạt nói: “Nhân cung chủ định tới tìm ta báo thù vì chuyện lần trước à? Đại phái Ma đạo Nam Vực hành xử như vậy có phải hẹp hòi quá không?”
Nhan Bi Phong nhìn qua Minh Huyền Vũ lúng túng đứng sau lưng mình, linh dược nói: “Báo thù cho tên này? Ta không nhàm chán tới vậy.
Bản thân tự gây nhân quả, tự tạo thù hận, nhưng lại không tự giải quyết được, ta cần hắn làm gì?”
Dù sao Minh Huyền Vũ cũng là điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung, trong nội bộ Cực Lạc Ma Cung cũng là cường giả mạnh nhất dưới cảnh giới Võ Tiên, nhưng lúc này Nhan Bi Phong lại chẳng hề lưu lại chút thể diện nào cho hắn.
Nhưng Nhan Bi Phong nói đến đây lại đổi giọng: “Nhưng ngươi có một câu rất đúng, con người ta hành xử đúng là hẹp hòi.
Ai quy định cao thủ cường giả, người chấp chưởng tông môn phải có khí độ của cao thủ? Con người ta cứ hẹp hòi đấy, ai khiến ta không thoải mái, ta sẽ khiến hắn chết không yên lành!”
Nói tới đây gương mặt tuấn tú của Nhan Bi Phong bỗng trở nên vặn vẹo, thậm chí ma khí bắt đầu khiến khoảng không xung quanh chấn động.
Nhan Bi Phong nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, giọng nói lạnh lùng: “Chắc ngươi biết Trần Thanh Đế là ai hả? Ngươi từng mời hắn tới đối phó với tên Minh Huyền Vũ kia mà?
Nhưng chính tên đó đã liên tiếp phá hủy ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung ta, chuyện này khiến ta rất mất mặt, cũng rất khó chịu!
Nhưng tên đó cực kỳ giảo hoạt, ta không tìm được hắn, cho nên lần này vừa hay bắt ngươi trút giận!”
Nhan Bi Phong vừa dứt lời, quy tắc thiên địa xung quanh hắn như bị điều động, bắt đầu chấn động nhưng lại không có biến hóa nào.
Có điều, một khắc sau, dưới chân Sở Hưu đột nhiên nổi lên vô số bàn tay xương trắng lớn khắc họa ma văn, ma văn kiềm chế lực lượng của Sở Hưu, khúc xương tay thì trực tiếp chộp về phái y.
Khoảnh khắc này Sở Hưu chỉ muốn chửi đổng lên, đúng là tai bay vạ gió.
Nếu Nhan Bi Phong tới gây chuyện với y vì Minh Huyền Vũ, y còn hiểu được.
Nhưng ai mà ngờ Nhan Bi Phong tới gây chuyện lại là vì Trần Thanh Đế.
Trước khi đi Trần Thanh Đế đã nói mình sẽ đi dạo ở Đông Vực, ai biết hắn lại chạy sang bên Nam Vực, còn hủy diệt ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung.
Sở Hưu dám cam đoan, chắc chắn người của ba phân đà này đã mạo phạm Trần Thanh Đế, chọc giận đối phương nên mới khiến Trần Thanh Đế nổi giận ra tay.
Sở Hưu hiểu Trần Thanh Đế, tuy hắn hành xử bá đạo nhưng không phải hoàn toàn không nói lý. Ngược lại Cực Lạc Ma Cung vốn đã chẳng có tiếng tốt trong Đại La Thiên.
Nhưng hiện giờ Sở Hưu cũng chẳng kịp than vãn mình tai bay vạ gió, lĩnh vực quanh người y vừa tỏa ra, định chống lại bàn tay xương trắng đó, lại thấy một tòa Hoàng Thiên Bảo Ấn ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá hủy bàn tay xương trắng kia.
Xung Thu Thủy lạnh lùng nói: “Nhan Bi Phong, trong địa bàn của Hoàng Thiên Các ta mà ngươi dám đụng tới người của Hoàng Thiên Các, ngươi muốn chết phải không?”
Tuy Xung Thu Thủy cũng không ưa Sở Hưu, cho rằng Sở Hưu tâm tư quá sâu, làm việc quá nhiều mưu kế.
Nhưng hiện tại Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các, đối phương dám động tới người của hắn ngay trước mặt hắn, khác nào vả thẳng mặt Hoàng Thiên Các.
Phương Ứng Long cũng cười lạnh nói: “Sao nào? Nam Vực các ngươi định gây chiến với Đông Vực chúng ta à?”
Bên phái Nam Vực, Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn ho khan một tiếng, hơi bất mãn nói: “Nhan Bi Phong, đang thời điểm như vậy, ngươi nổi điên làm gì?”
Viên Không Thành của Thiên Ma Cung và Tư Không Già La của Chiến Võ Thần Tông cũng nhìn sang Nhan Bi Phong với vẻ bất mãn.
Lúc này còn chưa thấy bảo vật, không dưng lại gây hấn với Đông Vực, đương nhiên là không đáng.
Nhan Bi Phong chỉ điên chứ không phải ngốc, thấy tất cả mọi người đều phản đối, hắn có điên cũng phải thu liễm lại, không nhìn Sở Hưu tiếp, cứ như chuyện vừa rồi chẳng hề phát sinh.
Xung Thu Thủy bất đắc dĩ nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử nhà ngươi có thể bớt gây chuyện không? Nếu ngươi còn trêu chọc đám cường giả này, Hoàng Thiên Các ta thật sự không nuôi nổi vị đại phật nhà ngươi nữa. Thế này đâu phải Sở Hưu nhà ngươi làm cung phụng cho Hoàng Thiên Các chúng ta, rõ ràng là Hoàng Thiên Các chúng ta làm cung phụng cho Sở Hưu ngươi.”
Sở Hưu nhún vai, vẻ mặt vô tội đáp: “Thật ra chuyện lần này không liên quan tới ta, rõ ràng là đối phương ra tay trước mà.
Huống chi lát nữa vào trong động thiên phúc địa chắc chắn sẽ phải tranh đấu. Đến lúc đó cũng trở mặt thôi, khác biệt chỉ là sớm hay muộn.”
Xung Thu Thủy biết mình không nói lại Sở Hưu nên không nhiều lời, hắn quay sang chỉ huy các võ giả Hoàng Thiên Các tham gia phá trận.
Bên phía Nam Vực cũng điều vài người, Đông Vực Nam Vực liên thủ, cuối cùng tốn gần một ngày mới phá vỡ trận pháp tự nhiên của động thiên phúc địa này. Khoảnh khắc đó không ngờ ngôi mộ khổng lồ này lại tỏa ra một luồng huyết quang kinh người, khiến cho sắc mặt các cường giả ở đây cũng trở nên khó coi.
Có vẻ như tòa động thiên phúc địa tự nhiên này không hề an toàn.
Chương 1652 Phiền toái và nghĩ mà sợ 1
Đại đa số động thiên phúc địa trong Đại La Thiên đều là bảo địa dồi dào nguyên khí, thực ra nơi này cũng vậy.
Mọi người vừa vào trong, lập tức cảm thấy một luồng thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào ập vào mặt.
Nhưng không gian này lại có màu máu, bầu trời không có mặt trời mà chỉ có một màn sương mù đỏ máu mông lung.
Hơn nữa thiên địa nguyên khí xung quanh tuy rất dồi dào, thậm chí dồi dào tới mức hóa thành sương mù, nhưng đan xen trong đó lại là sắc màu. Lực lượng đó dường như mang theo lực lượng huyết sát cuồng bạo, khiến người ta thấy khó chịu.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tỏa ra bốn phía, tự mình tìm kiếm.
Hiện giờ bọn họ không thấy ở đây có gì tốt, lúc này mà chém giết, không đáng.
Bên cạnh Sở Hưu chỉ có mình Lục Giang Hà.
Không phải vì thực lực Lục Giang Hà mạnh mẽ bao nhiêu mà chỉ có hắn từng lộ mặt trước Xung Thu Thủy. Sở Hưu không muốn Hoàng Thiên Các thấy nhiều lực lượng của mình.
Lục Giang Hà khịt mũi nói: “Đúng là kỳ quái, nơi này chắc từng có người chết nên mới ngưng tụ được khí huyết sát cấp bậc này, thậm chí đã dung nhập vào thiên địa nguyên khí.
Nhưng nếu có nhiều người chết như vậy, đáng lẽ khí huyết sát phải biến dị rồi, đủ để biến động thiên phúc địa thành hung địa tuyệt thế.
Nhưng hiện giờ ở đây chỉ có khí huyết sát hơi nồng nặc một chút, nhưng không phát triển theo hướng như những địa điểm âm tà, chẳng lẽ người chết tương đối ít? Vậy phải là cường giả mạnh mẽ cỡ nào thì khi chết mới ảnh hưởng tới tòa động thiên phúc địa lớn như vậy?”
Sở Hưu liếc nhìn hắn nói: “Ngươi có chắc mình cảm ứng không sai không?”
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của bản tôn nhưng không thể nghi ngờ mức độ mẫn cảm của bản tôn đối với lực lượng khí huyết.
Hiện giờ ta không chỉ cảm ứng được hàm lượng khí huyết sát trong nơi này, thậm chí còn cảm ứng được vị trí khí huyết sát nồng nặc nhất.”
Nói đoạn, Lục Giang Hà chỉ theo một hướng, nhưng lại trong làn sương máu đậm đặc kia, không thể nhìn ra vị trí cụ thể.
Sở Hưu nhíu mày, dù sao y tới đây không phải để tìm bảo vật mà là để phá hủy tòa động thiên phúc địa này, tạm thời y cũng không có mục tiêu khác, đành đi theo trực giác của Lục Giang Hà.
Dọc con đường này, Sở Hưu còn có một phát hiện kỳ lạ, nơi này có rất nhiều núi non, hơn nữa hình dạng của chúng khiến Sở Hưu luôn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng y lại không nói rốt cuộc rốt cuộc giống thứ gì.
Tới khi Sở Hưu và Lục Giang Hà đến vị trí đó, nơi đó đã có vài chục võ giả tranh đoạt, trong đó có vài cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn lại hầu hết là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Những những người này đều là người của Nam Vực, chỉ có một trưởng lão Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu từng gặp trong trận tỷ võ ở Lăng Tiêu Tông, nhưng không biết họ tên.
Thứ mà họ tranh đoạt rất thú vị, đó là một cây cột đá đỏ rực cao khoảng vài trượng.
Nhưng theo Sở Hưu thấy thứ đó rất ô uế, mà rất khó miêu tả.
Tuy thứ đó trông ô uế nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng Thuần Dương kinh người, cực kỳ nóng bỏng, thậm chí thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị tịnh hóa đi khí huyết sát, trở thành lực lượng Thuần Dương tinh khiết.
Đem thứ này đi rèn binh luyện khí hoặc dùng để chế tạo trận pháp mang lực lượng Thuần Dương, có thể nói là làm ít mà lợi nhiều, cũng có thể coi là một bảo bối.
Khi những người khác thấy Sở Hưu tới, ánh mắt đều lộ vẻ cảnh giác.
Nếu là người mình, có lẽ bọn họ còn có tâm tư nội đấu.
Nhưng chuyện này đã phát triển tới mức thành tranh đoạt giữa hai vực, vậy phải đánh người ngoài trước rồi nội bộ tự quyết định.
Nam Vực và Đông Vực không phải không có giao lưu, nhưng những võ giả Đông Vực này thật sự không nhận ra Sở Hưu.
Dù sao Sở Hưu mới dương danh tại Đông Vực chưa lâu, Đại La Thiên lại cực kỳ rộng lớn, cho nên tin tức lan truyền hơi chậm.
“Hạ Tư Không, tên này là người của Lăng Tiêu Tông các ngươi?” Một gã cao lớn của Chiến Võ Thần Tông hỏi.
Hạ Tư Không của Lăng Tiêu Tông hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là quận trưởng Thương Ngô Quận Sở Hưu của Hoàng Thiên Các, truyền nhân của Cổ Tôn.”
Tuy đa số mọi người trong Lăng Tiêu Tông không có hảo cảm gì với Sở Hưu, nhưng lúc này hắn bị một đám võ giả Nam Vực bao vây, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện khiến hắn cũng thở phào một tiếng.
Võ giả Nam Vực tuy không nhận ra Sở Hưu, nhưng cũng nghe loáng thoáng tới tên Sở Hưu.
Nghe vậy gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cười lên quái dị: “À, hóa ra là tên Sở Hưu đã đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông các ngươi. Tiểu tử kia lúc nào cũng như thèm đòn, bây giờ rốt cuộc cũng bị người ta cho ăn đòn rồi?”
Hiên Viên Vô Song khá nổi danh trong Đại La Thiên, đương nhiên nổi danh chỉ một phần vì thực lực, đa số là vì tính cách kỳ quái của hắn.
Hạ Tư Không nghe vậy sắc mặt đen kịt. Đệ tử trẻ tuổi nổi tiếng của Lăng Tiêu Tông bọn họ bị người ta đánh bại, đây không phải chuyện vẻ vang gì.
Nhưng không đợi Hạ Tư Không nói chuyện, gã cao to của Chiến Võ Thần Tông đã quay sang nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Hoàng Thiên Các kia, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút.
Tào động thiên phúc địa này lớn như vậy, có rất nhiều cơ hội. Bây giờ ngươi rút lui, chúng ta cũng chẳng muốn nhắm tới ngươi.
Nhưng thời gian động thiên phúc địa mở ra có hạn, đợi tới khi Nam Vực ta chiếm cứ động thiên phúc địa này, ngươi còn không có cơ hội vào trong nữa đâu.”
Bên phía Sở Hưu, y chỉ vừa quan sát thứ này. Tuy nó ẩn chứa lực lượng Thuần Dương tinh khiết tới cực điểm, nhưng lại không phải thứ y muốn.
Thiên Hồn từng miêu tả tỉ mỉ cho Sở Hưu về Đại La Thiên, về hình dạng thường thấy của hạt nhân, chắc chắn không phải vật này.
Sở Hưu tới đây không phải để tranh đoạt bảo vật, cho nên y cũng định rời khỏi.
Nhưng khi nghe gã cao to của Chiến Võ Thần Tông nói xong, y lại lập tức dừng bước, cười lạnh nói: “Nếu ta không đi thì sao?”
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cũng cười lạnh một tiếng, đang định đáp lời, nhưng đúng lúc này vài luồng ma khí cường đại ẩn hiện, nhanh chóng lao về phía đám người Sở Hưu.
Minh Huyền Vũ của Cực Lạc Ma Cung dẫn theo hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trực tiếp bao vây Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, vừa rồi còn có Xung Thu Thủy che chở cho ngươi, nhưng giờ thì còn ai giúp được ngươi?
Nói mau! Rốt cuộc tên Trần Thanh Đế kia có lai lịch gì? Hắn đang ở đâu?”
Cứ nhìn dáng vẻ của Nhan Bi Phong và Minh Huyền Vũ là biết, bọn họ đã sắp bị Trần Thanh Đế ép tới phát điên rồi.
Mà thực tế cũng đúng là vậy, với sức chiến đấu hiện tại của Trần Thanh Đế có thể xưng là vô địch dưới cảnh giới Võ Tiên, trừ phi Nhan Bi Phong đích thân ra mặt, bằng không không ai địch nổi.
Nhưng vấn đề là Trần Thanh Đế không phải ngu ngốc, chỉ cần Nhan Bi Phong ra mặt, hắn sẽ chạy mất dạng. Chuyện này khiến Cực Lạc Ma Cung cảm thấy khó mà giải quyết.
Hơn nữa bọn họ còn chuyên môn điều tra tư liệu về Trần Thanh Đế, kết quả là đối phương như chui từ tảng đá ra, không có chút manh mối nào.
Chương 1653 Phiền toái và nghĩ mà sợ 2
Manh mối duy nhất là, đối phương được Sở Hưu mời tới trợ giúp.
Cho nên lần này đi vào động thiên phúc địa, những người khác là để tranh đoạt bảo vật trong động thiên phúc địa, chỉ có Cực Lạc Ma Cung là muốn ép hỏi lai lịch và tung tích của Trần Thanh Đế.
Nhìn đám người Cực Lạc Ma Cung hùng hùng hổ hổ, Sở Hưu cũng thấy đau đầu.
Khi dẫn Trần Thanh Đế vào Đại La Thiên, y cũng biết tuy Trần Thanh Đế sẽ không làm chuyện bất lợi cho y, nhưng vị này cũng không phải hạng dễ đối phó.
Lúc còn ở hạ giới, Trần Thanh Đế rất nổi danh, không có kẻ nào mắt mờ lại đi trêu chọc hắn.
Nhưng sau khi đến Đại La Thiên, với tính cách của hắn, nếu có ai trêu chọc hắn, hay có chuyện gì khiến hắn ngứa mắt, vậy kết cục hiển hiên là Trần Thanh Đế sẽ cho một quả đấm, không cần biết kẻ đó là ai.
Trần Thanh Đế được Sở Hưu dẫn tới Đại La Thiên để giải quyết khó khăn của y, còn bây giờ xảy ra chuyện này, nhân quả cũng rơi xuống đầu Sở Hưu, y cũng không có gì oán trách.
Nhìn Minh Huyền Vũ, Sở Hưu thở dài một tiếng.
Ngay lúc Minh Huyền Vũ cho rằng Sở Hưu sẽ nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp nắm lấy Phá Trận Tử, đao mang dẫn theo khí thế phá thiên diệt địa, trực tiếp xuất đao chém về phía Minh Huyền Vũ!”
“Chết tiệt!”
Minh Huyền Vũ vốn không ngờ Sở Hưu thậm chí không nói một câu đã ra tay.
Trong lúc vội vàng, quanh người Minh Huyền Vũ hiện lên một làn sương đen, tiếng quỷ thần tru khóc vang vọng, vô số quỷ vật âm tà hiện lên trong màn sương, ngăn cản đao chiêu của Sở Hưu.
Nhưng một khắc sau, Thần Vực của Sở Hưu đã khai mở, chớp mắt đã tiêu diệt toàn bộ quỷ vật trong làn sương đen!
Ngày trước khi Minh Huyền Vũ giúp Tân Già La đối phó với Sở Hưu, hắn từng giao thủ với Sở Hưu, cũng biết thực lực khủng khiếp của y.
Nhưng vấn đề là tới giờ mới qua bao lâu, sao hắn cảm thấy thực lực của Sở Hưu lại tăng thêm một quãng?
Hắn không biết chính do lần trước hắn và Tân Già La liên thủ uy hiếp tới cứ điểm của Sở Hưu tại khu vực Nam Man, khiến Sở Hưu cảm thấy nguy cơ cấp bách, cho nên mới liều mạng tu luyện.
Ở một bên khác, Lục Giang Hà và hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Tuy Lục Giang Hà vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hắn
không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sợ kỳ.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn tích lũy lực lượng nội tình quá hùng hậu, cho nên khi đột phá trực tiếp vượt qua sơ kỳ, hơn nữa còn sử dụng Huyết Thần Ma Công quỷ dị thần kỳ, lấy một địch hai không thành vấn đề. Còn bên phía Sở Hưu, y trực tiếp áp đảo Minh Huyền Vũ.
Thần Vực khai mở, giam cầm Minh Huyền Vũ, Sở Hưu liên tiếp thi triển đao pháp cường hãn tới cực hạn Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, Diệt Địa trong Thất Đại Hạn, mỗi đao đều có uy thế nhưng phá núi mở đường.
So đấu lực lượng nội tình, Minh Huyền Vũ đã cảm thấy không chịu nổi, thanh ma đao tà ác quỷ dị trên tay hắn có thể thôn tính bất cứ lực lượng nào, nhưng lúc này lại không thể thôn tính loại lực lượng sắc bén tới cực điểm của Phá Trận Tử, bị chém cho không ngừng lùi lại phía sau, thậm chí sắc mặt đã đỏ bừng, khí tức bất ổn.
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông vừa rồi định gây chuyện với Sở Hưu, giờ đã mồ hôi lạnh đầy đầu.
Minh Huyền Vũ cũng là cao thủ nổi danh ở Nam Vực, dù sao cũng mạnh hơn hắn.
Kết quả hắn lại bị Sở Hưu áp đảo tới mức không còn sức hoàn thủ. Nếu đổi lại là hắn, không khéo còn tệ hơn.
Mà chuyện khiến hắn e ngại hơn nữa là thái độ của Sở Hưu, không nói một lời trực tiếp hạ thủ như muốn giết người. Loại người hung ác tới không nói lý như vậy, mức độ nguy hiểm cũng vượt ngoài tưởng tượng.
Minh Huyền Vũ không thể hiểu nổi, mới qua bao lâu, sao thực lực của tên Sở Hưu này lại tăng vọt lên nhiều đến vậy, phải nói là cường hãn tới không nói lý.
Hắn muốn bắt Sở Hưu, ép hỏi tung tích của Trần Thanh Đế, cũng tiện tranh công trước mặt Nhan Bi Phong. Kết quả hiện giờ hắn lại bi ai phát hiện, hình như mình bị lừa ở đây rồi.
Nhìn những võ giả Nam Vực xung quanh, Minh Huyền Vũ phẫn nộ quát: “Các ngươi còn đứng xem là gì? Cùng là người Nam Vực, còn không mau ra tay?”
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông và những võ giả Nam Vực khác đều cười lạnh một tiếng, thân hình lại lui về phía sau vài bước.
Trước đó đúng là bọn họ có địch ý với Sở Hưu, nhưng hiện giờ là Cực Lạc Ma Cung các ngươi và tên Sở Hưu kia giải quyết ân oán cá nhân, liên quan gì tới bọn họ? Ai lại ăn no dửng mỡ đi xuất thủ?
Đao mang sắc bén tới cực hạn liên tiếp chém lên người Minh Huyền Vũ, rốt cuộc Minh Huyền Vũ cũng không chịu nổi, hắn trực tiếp quát lớn: “Rút lui!”
Dứt lời, thân hình Minh Huyền Vũ hóa thành hư vô quỷ dị, không phải ảo thuật cũng không phải chướng nhãn pháp mà như đột nhiên tách biệt khỏi không gian này, khiến đao mang của Sở Hưu thất bại.
Sở Hưu tay kết ấn quyết, Đại Bi Chú được thi triển, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma thần khổng lồ chộp về phía Minh Huyền Vũ đã hóa thành cái bóng, nhưng kết quả vẫn thất bại, khiến đối phương bỏ trốn.
Sở Hưu ồ khẽ một tiếng, chiêu này của Minh Huyền Vũ đúng là vượt ngoài tưởng tượng của y.
Lộ số của Cực Lạc Ma Cung tuy cũng là Ma đạo, nhưng không phải loại ma công chính thống mà càng âm tà quỷ dị, am hiểu nghiên cứu đủ thứ kỳ quái.
Tuy đại đa số nghiên cứu đều thất bại, nhưng nhiều năm qua bọn họ cũng nghiên cứu được nhiều thứ quái dị, lực lượng cũng không kém.
Chiêu mà Minh Huyền Vũ vừa thi triển khiến Sở Hưu không nhìn ra sơ hở gì, thậm chí lực lượng Đại Bi Chú cũng không thể giam cầm hắn.
Bên phía Sở Hưu thất thủ nhưng Lục Giang Hà lại giết được một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Cực Lạc Ma Cung, khiến Sở Hưu cũng phải nhìn sang.
Thật ra với thực lực của Lục Giang Hà, có giết được một võ giả cùng cấp cũng không có gì là lạ.
Tuy hắn luôn kêu gào mình là Ma Tôn thứ năm của Côn Luân Ma Giáo, nhưng với thực lực của hắn, năm trăm năm trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, nếu hắn có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy rất có khả năng sẽ trở thành vị Ma Tôn thứ năm của Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng lúc này Lục Giang Hà lấy một địch hai mà còn giết chết được một người, đúng là Sở Hưu đã coi thường thực lực của hắn.
Thấy Minh Huyền Vũ và võ giả còn lại của Cực Lạc Ma Cung trốn thoát, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đuổi!”
Lục Giang Hà chần chờ nhìn thoáng qua thứ kia nói: “Thứ này tuy hơi kỳ quái nhưng cũng là một bảo bối, không đoạt lấy à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trong chúng ta có ai tu luyện cương khí Thuần Dương? Có đoạt được cũng không nhiều tác dụng, không cần lãng phí thời gian vào thứ gân gà như vậy, giải quyết người Cực Lạc Ma Cung trước đã!”
Cho dù không có chuyện của Trần Thanh Đế, lần trước Minh Huyền Vũ và Tân Già La của Phạm Giáo liên thủ bao vây y trong cứ điểm Nam Man, mối thù này y vẫn chưa quên đâu.
Chương 1654 Sở Hưu khả nghi
Hiện giờ y và Cực Lạc Ma Cung đã trở mặt với nhau, vậy không giết hắn thì đợi tới khi nào?
Có lẽ người khác kết thù kết oán còn buông một câu lần sau sẽ cho ngươi đẹp mặt, nhưng nếu là Sở Hưu, y quen với chuyện tiễn ngươi lên đường hơn!
Thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà đuổi giết người của Cực Lạc Ma Cung, đám võ giả Nam Vực cũng thở phào một tiếng.
Tên Sở Hưu này gây áp lực không nhỏ lên bọn họ, y bỏ qua không tranh đoạt, bọn họ cũng bớt đi một kình địch.
Minh Huyền Vũ lao như điên về phía trước.
Tình trạng hiện giờ của hắn cũng không được tốt, lực lượng nguyên thần tiêu hao quá độ.
Bí pháp vừa rồi là sử dụng lực lượng nguyên thần, kéo cơ thể bản thân vào hư không. CHỉ cần lực lượng của đối phương không đến mức xé rách hư không là không thể làm tổn thương được hắn.
Nhưng hắn không phải võ giả chủ tu lực lượng nguyên thần, chỉ thi triển vài giây ngắn ngủi đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng nguyên thần.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được Sở Hưu đang đuổi sát sau mông mình. Chuyện này càng khiến Minh Huyền Vũ muốn chửi đổng lên.
Mình đã chạy trốn rồi, đối phương không đi tranh đoạt bảo vật, còn đuổi mình làm gì?
Phải biết hiện giờ tên Trần Thanh Đế kia đã quấy phá Cực Lạc Ma Cung của bọn họ tới mức long trời lở đất. Là Cực Lạc Ma Cung bọn họ có thù với Sở Hưu và Trần Thanh Đế chứ, sao lại như tên Sở Hưu này có thù với bọn họ?
Sau lưng Minh Huyền Vũ, một luồng khí huyết sát nhàn nhạt truyền tới. Không ngờ Sở Hưu và Lục Giang Hà lại trực tiếp sử dụng bí pháp huyết độn, đuổi theo với tốc độ mau chóng.
Đương nhiên không phải bọn họ dùng khí huyết của mình mà là khí huyết của võ giả Cực Lạc Ma Cung bị Lục Giang Hà giết chết.
Thấy bọn họ đã đuổi tới gần, ánh mắt Minh Huyền Vũ cũng lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Mình chỉ không muốn liều mạng với tên Sở Hưu này mà thôi, chẳng lẽ y tưởng mình không dám liều mạng với y?
Minh Huyền Vũ đột nhiên xoay người, ma khí hùng hồn tỏa ra quanh người, ma vụ lan ra phương viên vài trăm trượng, trong đó có vô số tiếng tru tréo của âm tà ác quỷ xen lẫn vào nhau, hóa thành một ma thần ba sừng dữ tợn.
Ngay lúc Sở Hưu định động thủ, một giọng nói khinh thường lại vang lên: “Rác rưởi! Đối phó với một võ giả cảnh giới thấp hơn ngươi mà phải dùng tới cả Thôn Huyết Ma Thần. Mấy năm nay có phải ngươi bắt đám mọi rợ trên đất Nam Man nhàn nhã quá không, sao tu vi thụt lùi như vậy?”
Sương máu giữa thiên địa lập tức tan hết, thay vào đó mà ma khí âm tà.
Thân hình Nhan Bi Phong từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chớp mắt Minh Huyền Vũ vừa ăn chửi thở dài một tiếng còn Sở Hưu lại nhướn mày.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên tới, bây giờ Sở Hưu không phải nghĩ làm sao giết người mà là làm sao bỏ trốn.
Tuy sắc mặt Sở Hưu rất nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại cực kỳ ổn định.
Võ Tiên tuy cường đại nhưng không phải cường đại tới mức một đòn đã giết chết được y.
Sở Hưu từng thấy Xung Thu Thủy ra tay nhiều lần, y có thể miễn cưỡng chống cự một hai chiêu.
Nếu tình báo của Lục Tam Kim không sai, Nhan Bi Phong và Xung Thu Thủy ngang cấp, đều là Võ Tiên tứ trọng thiên, vậy Sở Hưu vẫn còn cơ hội.
Đặc biệt là đối phương là võ giả Ma đạo, trên tay Sở Hưu có thần thông Thập Tự Liên Hoa Ấn, có hiệu quả khắc chế nhất định.
Nhan Bi Phong nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
“Thật ra so với tên Trần Thanh Đế kia, ta cảm thấy hứng thú với ngươi nhiều hơn.
Hình như bên cạnh ngươi có rất nhiều kẻ kỳ quái.
Toàn bộ Đông Vực đều biết ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, tuy ngươi chưa hề nói nhưng không ngờ không ai có thể suy đoán ra ngươi là truyền nhân của vị nào từ công pháp của ngươi, điều này đã rất kỳ quái.
Còn có một kẻ tên là Lã Phụng Tiên bên cạnh ngươi. Tuy hắn tự xưng là truyền nhân của Lã Ôn Hầu, nhưng tổ tiên của Cực Lạc Ma Cung ta từng quen biết với Lã Ôn Hầu. Theo ta biết Lã Ôn Hầu hẳn không có truyền nhân mới đúng, cho dù có truyền nhân thì sau khi đi vào Đại La Thiên cả vạn năm vẫn không lộ diện, chuyện này cũng rất kỳ quái.
Đương nhiên còn cả tên Trần Thanh Đế kia nữa, tuy ta không bắt được hắn nhưng dựa trên thi thể của đệ tử Cực Lạc Ma Cung có thể thấy con đường võ đạo của hắn, cơ thể cường hãn kinh người.
Hơn nữa sức chiến đấu đó không phải chỉ là bế quan khổ tu là đạt được, chắc chắn phải được rèn luyện qua vô số chém giết chinh chiến gió tanh mưa máu. Nhưng xưa nay ta chưa từng nghe tên người này trong Đại La Thiên, ngươi nói xem có kỳ quái không?
Nhiều chuyện ly kỳ như vậy đều liên quan tới ngươi. Cho nên Sở Hưu ngươi cũng rất hấp dẫn.”
Gương mặt Nhan Bi Phong mang nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu như nhìn một món đồ chơi thú vị.
Thật ra trên người Sở Hưu có không ít sơ hở, một kẻ ở Nam Vực như Nhan Bi
Phong còn nhìn ra, người ngoài đương nhiên cũng thấy. Nhưng không ai tra xét tới cùng, vì không cần thiết.
Sở Hưu có thể mang tới lợi ích và lực lượng cho Hoàng Thiên Các, vì sao Hoàng Thiên Các phải tra xét tới cùng?
Còn kẻ địch của Sở Hưu, ví dụ như Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không sao phải quan tâm Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn hay là giết, chặn đường Hàn Giang Thành thì trực tiếp ra tay giết chết là được.
Vì vậy, ngược lại kẻ không dính líu nhiều tới Sở Hưu như Nhan Bi Phong, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, cố tình nghiên cứu về Sở Hưu, không ngờ lại phát hiện nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Võ giả Nam Vực đều gọi ngươi là Nhan Tam Phong, kẻ điên nhìn người bình thường luôn thấy bất thường. Thực ra kẻ kỳ quái nhất là ngươi mới đúng.”
Nhan Bi Phong cũng chẳng tức giận, hắn vẫn nở nụ cười trêu tức: “Ta là người cực kỳ hiếu kỳ, bất cứ chuyện gì cũng muốn có kết quả.
Đương nhiên đạt được kết quả như thế nào, đối với ta đều không quan trọng.
Cho nên ta vốn không định bảo ngươi trả lời ta. Đợi sau khi bắt được ngươi, dưới bí thuật sưu hồn của Cực Lạc Ma Cung ta, tất cả mọi bí mật giấu sâu trong đáy lòng ngươi đều bày ra trước mặt ta!”
Sở Hưu nheo mắt lạnh lùng nói: “Ta e là bí mật ẩn sâu trong đáy lòng ta sẽ dọa chết ngươi!”
“Thật sao? Ngươi nói vậy, ta lại càng hiếu kỳ.”
Sau khi Nhan Bi Phong dứt lời, ma khí sau lưng hắn bắt đầu biến hóa tầng tầng lớp lớp.
Ma khí lạnh lẽo hóa thành từng tòa ma cung khổng lồ.
Mỗi tầng ma cung đều có một cái bóng lớn, quỷ dị dữ tợn như ma thần.
Võ đạo của Nhan Bi Phong là xây dựng ma cung, nuôi dưỡng ma thần.
Còn những ma thần trong ma cung này, nguyên hình chính là những võ giả chết trong tay hắn!
Thấy Nhan Bi Phong thể hiện khí thế như vậy, Sở Hưu lập tức chửi thầm một tiếng, Lục Tam Kim đúng là không đáng tin cậy.
Võ Tiên tứ trọng cái mẹ gì!
Theo khí thế mà Nhan Bi Phong thể hiện, rõ ràng hắn mạnh hơn Xung Thu Thủy một quãng, đã đạt tới Võ Tiên ngũ trọng thiên.
Sở Hưu truyền âm cho Lục Giang Hà: “Lát nữa ta dùng Thập Tự Liên Hoa Ấn ngăn cản một đòn của Nhan Bi Phong, ngươi trốn trước, ta theo sau!”
Nghe vậy Lục Giang Hà lập tức cảm động: “Thật thú vị! Không uổng công bản tọa bán mạng cho ngươi bao lâu này.”
Tuy Lục Giang Hà nói vậy nhưng thân hình lại nhanh chóng bay về phía sau.
Nhưng ngay lúc này một luồng uy áp Ma đạo không hề kém cạnh so với Nhan Bi Phong lại ầm ầm hàng lâm.
Phó cung chủ Viên Không Thành của Thiên Ma Cung từ trên không hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Nhan Bi Phong, ngươi lại nổi điên ở đây làm gì?”
Chương 1655 Giao dịch của Thiên Ma Cung 1
Viên Không Thành của Thiên Ma Cung đột nhiên nhúng tay vào, cả Nhan Bi Phong và Sở Hưu đều không ngờ tới.
Nhan Bi Phong lạnh lùng nhìn Viên Không Thành, cau mày nói: “ngươi làm vậy là có ý gì? Định bảo vệ tên Sở Hưu này? Theo ta được biết hắn và Thiên Ma Cung không có quan hệ gì cơ mà?”
Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Đúng là không có quan hệ, nhưng tự ta thấy ngứa mắt với Nhan Bi Phong nhà ngươi, ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung đấy, không được à?”
Ánh mắt Nhan Bi Phong lóe lên vẻ lạnh lùng, trong vô số ma cung sau lưng hắn, ma thầm gầm rú, khí thế ngập trời.
Còn Viên Không Thành cũng hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn, ma khí tinh thuần hóa thành một hư ảnh ma thần cao tới vài trăm trượng, có thể sánh ngang với Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, tuy khí thế yếu hơn Nhan Bi Phong một chút nhưng cũng không hề kém cạnh.
Thấy cảnh này, Sở Hưu có thể khẳng định tên Lục Tam Kim kia quả nhiên không đáng tin cậy.
Lúc trước hắn nói Viên Không Thành chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, thực lực cùng lắm là nhị hoặc tam trọng thiên. Nhưng bây giờ thấy cảnh này, đối phương ít nhất cũng phải tứ trọng thiên.
Nhưng Sở Hưu không hiểu, vì sao Viên Không Thành lại đứng ra giúp mình?
Sau khi tới Đại La Thiên, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với bất cứ đệ tử Thiên Ma Cung nào, thậm chí chưa từng tiếp xúc với sự tình nào liên quan tới Thiên Ma Cung.
Còn Viên Không Thành lấy cớ là ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung gì đó. Sở Hưu càng không tin.
Thực lực của giới Ma đạo trong Đại La Thiên không quá mạnh, hơn nữa cũng chẳng đoàn kết.
Ít nhất Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung xưa nay không hòa thuận.
Nhưng cho dù bọn họ có bất hòa, cũng không tới mức lấy cớ nực cười như vậy để ra tay với nhau trong động thiên phúc địa.
Đương nhiên Nhan Bi Phong không sợ Viên Không Thành, hắn vừa định động thủ, Minh Huyền Vũ ở bên cạnh đã giữ chặt lấy hắn, hạ giọng truyền âm thuyết phục hắn nên đặt đại cục lên trên hết vân vân.
Tranh đoạt trong động thiên phúc địa còn chưa có kết quả, bọn họ ra tay với Sở Hưu thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà khai chiến với Thiên Ma Cung, bọn họ cũng không được lợi.
Nhan Bi Phong hừ lạnh một tiếng, không biết đang nghĩ gì, nửa ngày sau hắn mới vung tay, trực tiếp dẫn đám người Minh Huyền Vũ rời khỏi.
Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung đi khỏi, Sở Hưu mới chắp tay với Viên Không Thành nói: “Đa tạ Viên cung chủ đã ra tay tương trợ.”
Viên Không Thành mỉm cười ấm áp nói: “Sở tiểu hữu không cần khách khí, cái lũ điên Cực Lạc Ma Cung này chuyên làm những chuyện khiến giới Ma đạo ta hổ thẹn, ta đã chứng kiến, có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp rồi.”
Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không hề thay đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Đều là người trong Ma đạo, ngươi còn giả bộ từ bi với ta làm gì?
Tuy Thiên Ma Cung không hành xử điên cuồng như Cực Lạc Ma Cung nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất không có chuyện hắn lại vô duyên vô cớ giúp Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu vừa cười vừa nói: “Tại hạ xin ghi nhớ ân tình này, chờ tương lai ắt sẽ có hậu báo. Nhưng hiện tại trong động thiên phúc địa người người đều tranh đoạt bảo vật, tại hạ cũng không dám làm trễ nải thời gian của Viên cung chủ.”
Mới hàn huyên một câu mà Sở Hưu đã định đi khỏi, chuyện này khiến Viên Không Thành sửng sốt.
Tiểu tử này ra bài chẳng theo lẽ thường, tốt xấu gì ta cũng vừa cứu ngươi, ngươi cứ thế bỏ đi à? Chuyện này khiến những lời tiếp theo của hắn nghẹn lại trong bụng.
“Sở tiểu hữu đợi chút đã, ta còn có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.”
Sở Hưu quay đầu lại, gương mặt mang nụ cười như có như không: “Viên cung chủ vừa cứu ta, có chuyện gì xin cứ nói thẳng là được, không cần quanh co lòng vòng.”
Viên Không Thành híp mắt nói: “Vậy thì được, ta không lòng vòng nữa. Ta có thể nhìn ra trong võ đạo của ngươi có vết tích của kẻ năm trăm năm trước!”
Nghe Viên Không Thành nói câu này, Sở Hưu âm thầm chấn động, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ngược lại còn ra vẻ nghi hoặc: “Viên cung chủ nói gì sao ta không hiểu? Năm trăm năm trước là sao?”
Viên Không Thành cười nói: “Sở tiểu hữu không cần giấu diếm, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc chắn sư tổ chi phái ngươi cũng là người tham gia trận chiến đó, thậm chí có thể từng chiếm được chút tinh huyết của ma đầu đó, thôi diễn được một số võ đạo liên quan tới hắn, đúng không?
Thật ra chuyện này cũng không có gì mất mặt, vì Thiên Ma Cung ta cũng vậy.”
Nói đến đây, Viên Không Thành không khỏi thở dài nói: “Người kia cũng tu luyện Ma đạo, nhưng xưa nay ta chưa từng nghĩ tới Ma đạo lại có thể cường đại tới mức độ đó.
Ta không được tận mắt chứng kiến trận chiến đó, nhưng chỉ từ những lời mà sư tổ lưu lại cũng có thể thấy hắn cường đại tới mức khiến người khác tuyệt vọng.
Trận chiến năm đó, Thiên Ma Cung ta cũng lấy được vài giọt tinh huyết của kẻ đó, chắt lọc được một phần võ đạo. Ta nghĩ sư tổ của Sở tiểu hữu cũng vậy.
Võ đạo, ngoài truyền thừa của bản thân thì võ đạo của người ngoài không quý giá bằng của mình. Cho nên ta muốn hai bên trai đổi một chút về truyền thừa của người đó.”
Nghe Viên Không Thành nói như vậy, Sở Hưu mới hiểu ý đối phương, hóa ra là sau khi gặp Thiên Hồn y có hơi nhạy cảm.
Năm trăm năm đủ xóa đi rất nhiều thứ, ngoài người như lão các chủ, từng tham gia trận chiến với Độc Cô Duy Ngã, còn thấy kiêng kỵ hắn. Trên thực tế đại đa số mọi người đều không còn mấy ấn tượng về Độc Cô Duy Ngã, chỉ được biết qua mô tả.
Người trong Ma đạo như Viên Không Thành càng quan tâm tới Độc Cô Duy Ngã, cũng nhận được không ít thứ từ tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên lúc này thấy trên người Sở Hưu có một số thứ liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, lại thêm từ khi đến Đại La Thiên, Sở Hưu đã bịa ra thân phận truyền nhân của vị Cổ Tôn sống sót sau khi giao thủ với Độc Cô Duy Ngã; cho nên Viên Không Thành cũng tự tưởng tượng ra những chuyện này.
Sở Hưu cười một tiếng nói: “Trao đổi võ đạo lẫn nhau, đương nhiên ta cũng đồng ý.
Nhưng công pháp này thuộc về chi phái của ta, cho nên ta phải trở về bàn với gia sư đã, sau khi được gia sư đồng ý mới có thể quyết định.”
Viên Không Thành gật đầu nói: “Không thành vấn đề, đợi sau khi lần thăm dò động thiên phúc địa này kết thúc, ta sẽ tới bái kiến Sở tiểu hữu.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu chắp tay rồi dẫn Lục Giang Hà rời khỏi.
Đợi tới khi thân hình Sở Hưu biến mất, vài võ giả Thiên Ma Cung mới đi từ đằng xa tới, một người trong đó nghi hoặc nói: “Cung chủ, đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thôi, cho dù sau lưng hắn có một vị Cổ Tôn, chúng ta bắt hắn ở đâu, sử dụng bí thuật sưu hồn cũng có thể bới những thứ trong đầu hắn ra, sao phải trao đổi phiền phức như vậy làm gì?”
Nghe Lục Tam Kim giới thiệu xong, Sở Hưu lập tức cảm thấy, có vẻ như nếu tính ra toàn bộ Đại La Thiên, thực lực Đông Vực là yếu ớt nhất.
Tây Vực tôn sùng Phật môn, có thể nói chỉ mình Phạm Giáo đã đủ đối phó với toàn bộ Đông Vực, huống chi còn có Thiên La Bảo Tự mạnh hơn Phạm Giáo một chút.
Bắc Vực tôn sùng Đạo môn, không nói tới các môn phái Đạo gia khác, Tam Thanh Điện là môn phái đứng đầu Đạo môn, lực lượng của một nhà đã đủ áp đảo hai tông môn của Phật môn, đủ thấy khủng khiếp tới mức nào.
Còn về phần Nam Vực, thật ra khi vừa tới Đại La Thiên, Nam Vực là bên yếu nhất, đại đa số là thượng vàng hạ cám, các tông môn với thực lực không quá mạnh đều tập trung ở Nam Vực.
Hơn nữa thời điểm đó trong Đại La Thiên, Nam Vực là của man tộc, lại nhiều hung thú và rừng rậm nhất, cho nên cũng là nơi khó khai thác nhất. Mọi người chướng mắt với nơi này nên mới ném cho các tông môn kém hơn một bậc.
Kết quả không ai ngờ, một vạn năm sau, nhưng tông môn ở Nam Vực lại như luyện cổ, không ngừng chém giết, không chỉ xây dựng nền móng vững chắc ở Nam Vực mà còn tôi luyện được rất nhiều đại phái đỉnh phong.
Ví dụ như Chiến Võ Thần Tông, trong thời thượng cổ, bọn họ vốn không có tư cách so sánh với đại phái đỉnh phong như Lăng Tiêu Tông, thậm chí không có cường giả Võ Tiên, kết quả bây giờ lại thành thế lực đỉnh phong trong Đại La Thiên.
Thật ra Nam Vực cũng rất hỗn loạn, các thế lực lớn không ngừng tranh đấu. Nhưng một khi xuất hiện xung đột với các vực khác, bọn họ vẫn sẽ liên kết lại, nhất trí đối ngoại, điểm này còn mạnh hơn Đông Vực.
Lần này động thiên phúc địa xuất hiện, Nam Vực có tới năm vị Võ Tiên tới đây, nếu không phải bên Đông Vực còn vị đệ nhất cường giả bát trọng thiên Phương Ứng Long chống đỡ, đúng là không phải đối thủ của đối phương.
Phương Ứng Long hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn kiếm một chén canh thì nói thẳng, đừng lảm nhảm nhiều như vậy.
Nhan Bi Phong, Nam Vực các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này cũng được, nhưng khi dù sao cũng phải bỏ chút công sức ra phá trận chứ.”
Có lẽ do Nhan Bi Phong bước vào cảnh giới Chân Đan từ rất sớm hoặc hắn tu luyện bí pháp gì đó cho nên hiện tại dung mạo của hắn vẫn rất trẻ trung tuấn tú. Nghe Phương Ứng Long nói vậy, khóe miệng hắn nở nụ cười xán lạn, còn khiến người ta cảm thấy rất rực rỡ.
“Phá trận? Cái này dễ bàn thôi, nhưng ta muốn hỏi một chút, ở đây vị nào là Sở Hưu của Hoàng Thiên Các?”
Nghe Nhan Bi Phong hỏi Sở Hưu, Phương Ứng Long lập tức sửng sốt, sao Sở
Hưu này còn liên quan tới cả Nam Vực nữa?
Hắn không trả lời mà vô thức nhìn về phía Sở Hưu, chính cái nhìn này đã khiến Nhan Bi Phong đoán ra thân phận của Sở Hưu.
Hắn nhìn về phía Sở Hưu, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Sở Hưu?”
Sở Hưu nhìn thoáng qua điện chủ Minh Huyền Vũ, điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung. Y lạnh nhạt nói: “Nhân cung chủ định tới tìm ta báo thù vì chuyện lần trước à? Đại phái Ma đạo Nam Vực hành xử như vậy có phải hẹp hòi quá không?”
Nhan Bi Phong nhìn qua Minh Huyền Vũ lúng túng đứng sau lưng mình, linh dược nói: “Báo thù cho tên này? Ta không nhàm chán tới vậy.
Bản thân tự gây nhân quả, tự tạo thù hận, nhưng lại không tự giải quyết được, ta cần hắn làm gì?”
Dù sao Minh Huyền Vũ cũng là điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung, trong nội bộ Cực Lạc Ma Cung cũng là cường giả mạnh nhất dưới cảnh giới Võ Tiên, nhưng lúc này Nhan Bi Phong lại chẳng hề lưu lại chút thể diện nào cho hắn.
Nhưng Nhan Bi Phong nói đến đây lại đổi giọng: “Nhưng ngươi có một câu rất đúng, con người ta hành xử đúng là hẹp hòi.
Ai quy định cao thủ cường giả, người chấp chưởng tông môn phải có khí độ của cao thủ? Con người ta cứ hẹp hòi đấy, ai khiến ta không thoải mái, ta sẽ khiến hắn chết không yên lành!”
Nói tới đây gương mặt tuấn tú của Nhan Bi Phong bỗng trở nên vặn vẹo, thậm chí ma khí bắt đầu khiến khoảng không xung quanh chấn động.
Nhan Bi Phong nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, giọng nói lạnh lùng: “Chắc ngươi biết Trần Thanh Đế là ai hả? Ngươi từng mời hắn tới đối phó với tên Minh Huyền Vũ kia mà?
Nhưng chính tên đó đã liên tiếp phá hủy ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung ta, chuyện này khiến ta rất mất mặt, cũng rất khó chịu!
Nhưng tên đó cực kỳ giảo hoạt, ta không tìm được hắn, cho nên lần này vừa hay bắt ngươi trút giận!”
Nhan Bi Phong vừa dứt lời, quy tắc thiên địa xung quanh hắn như bị điều động, bắt đầu chấn động nhưng lại không có biến hóa nào.
Có điều, một khắc sau, dưới chân Sở Hưu đột nhiên nổi lên vô số bàn tay xương trắng lớn khắc họa ma văn, ma văn kiềm chế lực lượng của Sở Hưu, khúc xương tay thì trực tiếp chộp về phái y.
Khoảnh khắc này Sở Hưu chỉ muốn chửi đổng lên, đúng là tai bay vạ gió.
Nếu Nhan Bi Phong tới gây chuyện với y vì Minh Huyền Vũ, y còn hiểu được.
Nhưng ai mà ngờ Nhan Bi Phong tới gây chuyện lại là vì Trần Thanh Đế.
Trước khi đi Trần Thanh Đế đã nói mình sẽ đi dạo ở Đông Vực, ai biết hắn lại chạy sang bên Nam Vực, còn hủy diệt ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung.
Sở Hưu dám cam đoan, chắc chắn người của ba phân đà này đã mạo phạm Trần Thanh Đế, chọc giận đối phương nên mới khiến Trần Thanh Đế nổi giận ra tay.
Sở Hưu hiểu Trần Thanh Đế, tuy hắn hành xử bá đạo nhưng không phải hoàn toàn không nói lý. Ngược lại Cực Lạc Ma Cung vốn đã chẳng có tiếng tốt trong Đại La Thiên.
Nhưng hiện giờ Sở Hưu cũng chẳng kịp than vãn mình tai bay vạ gió, lĩnh vực quanh người y vừa tỏa ra, định chống lại bàn tay xương trắng đó, lại thấy một tòa Hoàng Thiên Bảo Ấn ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá hủy bàn tay xương trắng kia.
Xung Thu Thủy lạnh lùng nói: “Nhan Bi Phong, trong địa bàn của Hoàng Thiên Các ta mà ngươi dám đụng tới người của Hoàng Thiên Các, ngươi muốn chết phải không?”
Tuy Xung Thu Thủy cũng không ưa Sở Hưu, cho rằng Sở Hưu tâm tư quá sâu, làm việc quá nhiều mưu kế.
Nhưng hiện tại Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các, đối phương dám động tới người của hắn ngay trước mặt hắn, khác nào vả thẳng mặt Hoàng Thiên Các.
Phương Ứng Long cũng cười lạnh nói: “Sao nào? Nam Vực các ngươi định gây chiến với Đông Vực chúng ta à?”
Bên phái Nam Vực, Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn ho khan một tiếng, hơi bất mãn nói: “Nhan Bi Phong, đang thời điểm như vậy, ngươi nổi điên làm gì?”
Viên Không Thành của Thiên Ma Cung và Tư Không Già La của Chiến Võ Thần Tông cũng nhìn sang Nhan Bi Phong với vẻ bất mãn.
Lúc này còn chưa thấy bảo vật, không dưng lại gây hấn với Đông Vực, đương nhiên là không đáng.
Nhan Bi Phong chỉ điên chứ không phải ngốc, thấy tất cả mọi người đều phản đối, hắn có điên cũng phải thu liễm lại, không nhìn Sở Hưu tiếp, cứ như chuyện vừa rồi chẳng hề phát sinh.
Xung Thu Thủy bất đắc dĩ nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử nhà ngươi có thể bớt gây chuyện không? Nếu ngươi còn trêu chọc đám cường giả này, Hoàng Thiên Các ta thật sự không nuôi nổi vị đại phật nhà ngươi nữa. Thế này đâu phải Sở Hưu nhà ngươi làm cung phụng cho Hoàng Thiên Các chúng ta, rõ ràng là Hoàng Thiên Các chúng ta làm cung phụng cho Sở Hưu ngươi.”
Sở Hưu nhún vai, vẻ mặt vô tội đáp: “Thật ra chuyện lần này không liên quan tới ta, rõ ràng là đối phương ra tay trước mà.
Huống chi lát nữa vào trong động thiên phúc địa chắc chắn sẽ phải tranh đấu. Đến lúc đó cũng trở mặt thôi, khác biệt chỉ là sớm hay muộn.”
Xung Thu Thủy biết mình không nói lại Sở Hưu nên không nhiều lời, hắn quay sang chỉ huy các võ giả Hoàng Thiên Các tham gia phá trận.
Bên phía Nam Vực cũng điều vài người, Đông Vực Nam Vực liên thủ, cuối cùng tốn gần một ngày mới phá vỡ trận pháp tự nhiên của động thiên phúc địa này. Khoảnh khắc đó không ngờ ngôi mộ khổng lồ này lại tỏa ra một luồng huyết quang kinh người, khiến cho sắc mặt các cường giả ở đây cũng trở nên khó coi.
Có vẻ như tòa động thiên phúc địa tự nhiên này không hề an toàn.
Chương 1652 Phiền toái và nghĩ mà sợ 1
Đại đa số động thiên phúc địa trong Đại La Thiên đều là bảo địa dồi dào nguyên khí, thực ra nơi này cũng vậy.
Mọi người vừa vào trong, lập tức cảm thấy một luồng thiên địa nguyên khí cực kỳ dồi dào ập vào mặt.
Nhưng không gian này lại có màu máu, bầu trời không có mặt trời mà chỉ có một màn sương mù đỏ máu mông lung.
Hơn nữa thiên địa nguyên khí xung quanh tuy rất dồi dào, thậm chí dồi dào tới mức hóa thành sương mù, nhưng đan xen trong đó lại là sắc màu. Lực lượng đó dường như mang theo lực lượng huyết sát cuồng bạo, khiến người ta thấy khó chịu.
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tỏa ra bốn phía, tự mình tìm kiếm.
Hiện giờ bọn họ không thấy ở đây có gì tốt, lúc này mà chém giết, không đáng.
Bên cạnh Sở Hưu chỉ có mình Lục Giang Hà.
Không phải vì thực lực Lục Giang Hà mạnh mẽ bao nhiêu mà chỉ có hắn từng lộ mặt trước Xung Thu Thủy. Sở Hưu không muốn Hoàng Thiên Các thấy nhiều lực lượng của mình.
Lục Giang Hà khịt mũi nói: “Đúng là kỳ quái, nơi này chắc từng có người chết nên mới ngưng tụ được khí huyết sát cấp bậc này, thậm chí đã dung nhập vào thiên địa nguyên khí.
Nhưng nếu có nhiều người chết như vậy, đáng lẽ khí huyết sát phải biến dị rồi, đủ để biến động thiên phúc địa thành hung địa tuyệt thế.
Nhưng hiện giờ ở đây chỉ có khí huyết sát hơi nồng nặc một chút, nhưng không phát triển theo hướng như những địa điểm âm tà, chẳng lẽ người chết tương đối ít? Vậy phải là cường giả mạnh mẽ cỡ nào thì khi chết mới ảnh hưởng tới tòa động thiên phúc địa lớn như vậy?”
Sở Hưu liếc nhìn hắn nói: “Ngươi có chắc mình cảm ứng không sai không?”
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của bản tôn nhưng không thể nghi ngờ mức độ mẫn cảm của bản tôn đối với lực lượng khí huyết.
Hiện giờ ta không chỉ cảm ứng được hàm lượng khí huyết sát trong nơi này, thậm chí còn cảm ứng được vị trí khí huyết sát nồng nặc nhất.”
Nói đoạn, Lục Giang Hà chỉ theo một hướng, nhưng lại trong làn sương máu đậm đặc kia, không thể nhìn ra vị trí cụ thể.
Sở Hưu nhíu mày, dù sao y tới đây không phải để tìm bảo vật mà là để phá hủy tòa động thiên phúc địa này, tạm thời y cũng không có mục tiêu khác, đành đi theo trực giác của Lục Giang Hà.
Dọc con đường này, Sở Hưu còn có một phát hiện kỳ lạ, nơi này có rất nhiều núi non, hơn nữa hình dạng của chúng khiến Sở Hưu luôn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng y lại không nói rốt cuộc rốt cuộc giống thứ gì.
Tới khi Sở Hưu và Lục Giang Hà đến vị trí đó, nơi đó đã có vài chục võ giả tranh đoạt, trong đó có vài cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn lại hầu hết là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Những những người này đều là người của Nam Vực, chỉ có một trưởng lão Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu từng gặp trong trận tỷ võ ở Lăng Tiêu Tông, nhưng không biết họ tên.
Thứ mà họ tranh đoạt rất thú vị, đó là một cây cột đá đỏ rực cao khoảng vài trượng.
Nhưng theo Sở Hưu thấy thứ đó rất ô uế, mà rất khó miêu tả.
Tuy thứ đó trông ô uế nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng Thuần Dương kinh người, cực kỳ nóng bỏng, thậm chí thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị tịnh hóa đi khí huyết sát, trở thành lực lượng Thuần Dương tinh khiết.
Đem thứ này đi rèn binh luyện khí hoặc dùng để chế tạo trận pháp mang lực lượng Thuần Dương, có thể nói là làm ít mà lợi nhiều, cũng có thể coi là một bảo bối.
Khi những người khác thấy Sở Hưu tới, ánh mắt đều lộ vẻ cảnh giác.
Nếu là người mình, có lẽ bọn họ còn có tâm tư nội đấu.
Nhưng chuyện này đã phát triển tới mức thành tranh đoạt giữa hai vực, vậy phải đánh người ngoài trước rồi nội bộ tự quyết định.
Nam Vực và Đông Vực không phải không có giao lưu, nhưng những võ giả Đông Vực này thật sự không nhận ra Sở Hưu.
Dù sao Sở Hưu mới dương danh tại Đông Vực chưa lâu, Đại La Thiên lại cực kỳ rộng lớn, cho nên tin tức lan truyền hơi chậm.
“Hạ Tư Không, tên này là người của Lăng Tiêu Tông các ngươi?” Một gã cao lớn của Chiến Võ Thần Tông hỏi.
Hạ Tư Không của Lăng Tiêu Tông hừ lạnh một tiếng nói: “Đó là quận trưởng Thương Ngô Quận Sở Hưu của Hoàng Thiên Các, truyền nhân của Cổ Tôn.”
Tuy đa số mọi người trong Lăng Tiêu Tông không có hảo cảm gì với Sở Hưu, nhưng lúc này hắn bị một đám võ giả Nam Vực bao vây, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện khiến hắn cũng thở phào một tiếng.
Võ giả Nam Vực tuy không nhận ra Sở Hưu, nhưng cũng nghe loáng thoáng tới tên Sở Hưu.
Nghe vậy gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cười lên quái dị: “À, hóa ra là tên Sở Hưu đã đánh bại Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông các ngươi. Tiểu tử kia lúc nào cũng như thèm đòn, bây giờ rốt cuộc cũng bị người ta cho ăn đòn rồi?”
Hiên Viên Vô Song khá nổi danh trong Đại La Thiên, đương nhiên nổi danh chỉ một phần vì thực lực, đa số là vì tính cách kỳ quái của hắn.
Hạ Tư Không nghe vậy sắc mặt đen kịt. Đệ tử trẻ tuổi nổi tiếng của Lăng Tiêu Tông bọn họ bị người ta đánh bại, đây không phải chuyện vẻ vang gì.
Nhưng không đợi Hạ Tư Không nói chuyện, gã cao to của Chiến Võ Thần Tông đã quay sang nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Hoàng Thiên Các kia, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút.
Tào động thiên phúc địa này lớn như vậy, có rất nhiều cơ hội. Bây giờ ngươi rút lui, chúng ta cũng chẳng muốn nhắm tới ngươi.
Nhưng thời gian động thiên phúc địa mở ra có hạn, đợi tới khi Nam Vực ta chiếm cứ động thiên phúc địa này, ngươi còn không có cơ hội vào trong nữa đâu.”
Bên phía Sở Hưu, y chỉ vừa quan sát thứ này. Tuy nó ẩn chứa lực lượng Thuần Dương tinh khiết tới cực điểm, nhưng lại không phải thứ y muốn.
Thiên Hồn từng miêu tả tỉ mỉ cho Sở Hưu về Đại La Thiên, về hình dạng thường thấy của hạt nhân, chắc chắn không phải vật này.
Sở Hưu tới đây không phải để tranh đoạt bảo vật, cho nên y cũng định rời khỏi.
Nhưng khi nghe gã cao to của Chiến Võ Thần Tông nói xong, y lại lập tức dừng bước, cười lạnh nói: “Nếu ta không đi thì sao?”
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông cũng cười lạnh một tiếng, đang định đáp lời, nhưng đúng lúc này vài luồng ma khí cường đại ẩn hiện, nhanh chóng lao về phía đám người Sở Hưu.
Minh Huyền Vũ của Cực Lạc Ma Cung dẫn theo hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trực tiếp bao vây Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, vừa rồi còn có Xung Thu Thủy che chở cho ngươi, nhưng giờ thì còn ai giúp được ngươi?
Nói mau! Rốt cuộc tên Trần Thanh Đế kia có lai lịch gì? Hắn đang ở đâu?”
Cứ nhìn dáng vẻ của Nhan Bi Phong và Minh Huyền Vũ là biết, bọn họ đã sắp bị Trần Thanh Đế ép tới phát điên rồi.
Mà thực tế cũng đúng là vậy, với sức chiến đấu hiện tại của Trần Thanh Đế có thể xưng là vô địch dưới cảnh giới Võ Tiên, trừ phi Nhan Bi Phong đích thân ra mặt, bằng không không ai địch nổi.
Nhưng vấn đề là Trần Thanh Đế không phải ngu ngốc, chỉ cần Nhan Bi Phong ra mặt, hắn sẽ chạy mất dạng. Chuyện này khiến Cực Lạc Ma Cung cảm thấy khó mà giải quyết.
Hơn nữa bọn họ còn chuyên môn điều tra tư liệu về Trần Thanh Đế, kết quả là đối phương như chui từ tảng đá ra, không có chút manh mối nào.
Chương 1653 Phiền toái và nghĩ mà sợ 2
Manh mối duy nhất là, đối phương được Sở Hưu mời tới trợ giúp.
Cho nên lần này đi vào động thiên phúc địa, những người khác là để tranh đoạt bảo vật trong động thiên phúc địa, chỉ có Cực Lạc Ma Cung là muốn ép hỏi lai lịch và tung tích của Trần Thanh Đế.
Nhìn đám người Cực Lạc Ma Cung hùng hùng hổ hổ, Sở Hưu cũng thấy đau đầu.
Khi dẫn Trần Thanh Đế vào Đại La Thiên, y cũng biết tuy Trần Thanh Đế sẽ không làm chuyện bất lợi cho y, nhưng vị này cũng không phải hạng dễ đối phó.
Lúc còn ở hạ giới, Trần Thanh Đế rất nổi danh, không có kẻ nào mắt mờ lại đi trêu chọc hắn.
Nhưng sau khi đến Đại La Thiên, với tính cách của hắn, nếu có ai trêu chọc hắn, hay có chuyện gì khiến hắn ngứa mắt, vậy kết cục hiển hiên là Trần Thanh Đế sẽ cho một quả đấm, không cần biết kẻ đó là ai.
Trần Thanh Đế được Sở Hưu dẫn tới Đại La Thiên để giải quyết khó khăn của y, còn bây giờ xảy ra chuyện này, nhân quả cũng rơi xuống đầu Sở Hưu, y cũng không có gì oán trách.
Nhìn Minh Huyền Vũ, Sở Hưu thở dài một tiếng.
Ngay lúc Minh Huyền Vũ cho rằng Sở Hưu sẽ nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp nắm lấy Phá Trận Tử, đao mang dẫn theo khí thế phá thiên diệt địa, trực tiếp xuất đao chém về phía Minh Huyền Vũ!”
“Chết tiệt!”
Minh Huyền Vũ vốn không ngờ Sở Hưu thậm chí không nói một câu đã ra tay.
Trong lúc vội vàng, quanh người Minh Huyền Vũ hiện lên một làn sương đen, tiếng quỷ thần tru khóc vang vọng, vô số quỷ vật âm tà hiện lên trong màn sương, ngăn cản đao chiêu của Sở Hưu.
Nhưng một khắc sau, Thần Vực của Sở Hưu đã khai mở, chớp mắt đã tiêu diệt toàn bộ quỷ vật trong làn sương đen!
Ngày trước khi Minh Huyền Vũ giúp Tân Già La đối phó với Sở Hưu, hắn từng giao thủ với Sở Hưu, cũng biết thực lực khủng khiếp của y.
Nhưng vấn đề là tới giờ mới qua bao lâu, sao hắn cảm thấy thực lực của Sở Hưu lại tăng thêm một quãng?
Hắn không biết chính do lần trước hắn và Tân Già La liên thủ uy hiếp tới cứ điểm của Sở Hưu tại khu vực Nam Man, khiến Sở Hưu cảm thấy nguy cơ cấp bách, cho nên mới liều mạng tu luyện.
Ở một bên khác, Lục Giang Hà và hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Tuy Lục Giang Hà vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hắn
không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sợ kỳ.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn tích lũy lực lượng nội tình quá hùng hậu, cho nên khi đột phá trực tiếp vượt qua sơ kỳ, hơn nữa còn sử dụng Huyết Thần Ma Công quỷ dị thần kỳ, lấy một địch hai không thành vấn đề. Còn bên phía Sở Hưu, y trực tiếp áp đảo Minh Huyền Vũ.
Thần Vực khai mở, giam cầm Minh Huyền Vũ, Sở Hưu liên tiếp thi triển đao pháp cường hãn tới cực hạn Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, Diệt Địa trong Thất Đại Hạn, mỗi đao đều có uy thế nhưng phá núi mở đường.
So đấu lực lượng nội tình, Minh Huyền Vũ đã cảm thấy không chịu nổi, thanh ma đao tà ác quỷ dị trên tay hắn có thể thôn tính bất cứ lực lượng nào, nhưng lúc này lại không thể thôn tính loại lực lượng sắc bén tới cực điểm của Phá Trận Tử, bị chém cho không ngừng lùi lại phía sau, thậm chí sắc mặt đã đỏ bừng, khí tức bất ổn.
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông vừa rồi định gây chuyện với Sở Hưu, giờ đã mồ hôi lạnh đầy đầu.
Minh Huyền Vũ cũng là cao thủ nổi danh ở Nam Vực, dù sao cũng mạnh hơn hắn.
Kết quả hắn lại bị Sở Hưu áp đảo tới mức không còn sức hoàn thủ. Nếu đổi lại là hắn, không khéo còn tệ hơn.
Mà chuyện khiến hắn e ngại hơn nữa là thái độ của Sở Hưu, không nói một lời trực tiếp hạ thủ như muốn giết người. Loại người hung ác tới không nói lý như vậy, mức độ nguy hiểm cũng vượt ngoài tưởng tượng.
Minh Huyền Vũ không thể hiểu nổi, mới qua bao lâu, sao thực lực của tên Sở Hưu này lại tăng vọt lên nhiều đến vậy, phải nói là cường hãn tới không nói lý.
Hắn muốn bắt Sở Hưu, ép hỏi tung tích của Trần Thanh Đế, cũng tiện tranh công trước mặt Nhan Bi Phong. Kết quả hiện giờ hắn lại bi ai phát hiện, hình như mình bị lừa ở đây rồi.
Nhìn những võ giả Nam Vực xung quanh, Minh Huyền Vũ phẫn nộ quát: “Các ngươi còn đứng xem là gì? Cùng là người Nam Vực, còn không mau ra tay?”
Gã cao to của Chiến Võ Thần Tông và những võ giả Nam Vực khác đều cười lạnh một tiếng, thân hình lại lui về phía sau vài bước.
Trước đó đúng là bọn họ có địch ý với Sở Hưu, nhưng hiện giờ là Cực Lạc Ma Cung các ngươi và tên Sở Hưu kia giải quyết ân oán cá nhân, liên quan gì tới bọn họ? Ai lại ăn no dửng mỡ đi xuất thủ?
Đao mang sắc bén tới cực hạn liên tiếp chém lên người Minh Huyền Vũ, rốt cuộc Minh Huyền Vũ cũng không chịu nổi, hắn trực tiếp quát lớn: “Rút lui!”
Dứt lời, thân hình Minh Huyền Vũ hóa thành hư vô quỷ dị, không phải ảo thuật cũng không phải chướng nhãn pháp mà như đột nhiên tách biệt khỏi không gian này, khiến đao mang của Sở Hưu thất bại.
Sở Hưu tay kết ấn quyết, Đại Bi Chú được thi triển, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma thần khổng lồ chộp về phía Minh Huyền Vũ đã hóa thành cái bóng, nhưng kết quả vẫn thất bại, khiến đối phương bỏ trốn.
Sở Hưu ồ khẽ một tiếng, chiêu này của Minh Huyền Vũ đúng là vượt ngoài tưởng tượng của y.
Lộ số của Cực Lạc Ma Cung tuy cũng là Ma đạo, nhưng không phải loại ma công chính thống mà càng âm tà quỷ dị, am hiểu nghiên cứu đủ thứ kỳ quái.
Tuy đại đa số nghiên cứu đều thất bại, nhưng nhiều năm qua bọn họ cũng nghiên cứu được nhiều thứ quái dị, lực lượng cũng không kém.
Chiêu mà Minh Huyền Vũ vừa thi triển khiến Sở Hưu không nhìn ra sơ hở gì, thậm chí lực lượng Đại Bi Chú cũng không thể giam cầm hắn.
Bên phía Sở Hưu thất thủ nhưng Lục Giang Hà lại giết được một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Cực Lạc Ma Cung, khiến Sở Hưu cũng phải nhìn sang.
Thật ra với thực lực của Lục Giang Hà, có giết được một võ giả cùng cấp cũng không có gì là lạ.
Tuy hắn luôn kêu gào mình là Ma Tôn thứ năm của Côn Luân Ma Giáo, nhưng với thực lực của hắn, năm trăm năm trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, nếu hắn có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy rất có khả năng sẽ trở thành vị Ma Tôn thứ năm của Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng lúc này Lục Giang Hà lấy một địch hai mà còn giết chết được một người, đúng là Sở Hưu đã coi thường thực lực của hắn.
Thấy Minh Huyền Vũ và võ giả còn lại của Cực Lạc Ma Cung trốn thoát, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đuổi!”
Lục Giang Hà chần chờ nhìn thoáng qua thứ kia nói: “Thứ này tuy hơi kỳ quái nhưng cũng là một bảo bối, không đoạt lấy à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trong chúng ta có ai tu luyện cương khí Thuần Dương? Có đoạt được cũng không nhiều tác dụng, không cần lãng phí thời gian vào thứ gân gà như vậy, giải quyết người Cực Lạc Ma Cung trước đã!”
Cho dù không có chuyện của Trần Thanh Đế, lần trước Minh Huyền Vũ và Tân Già La của Phạm Giáo liên thủ bao vây y trong cứ điểm Nam Man, mối thù này y vẫn chưa quên đâu.
Chương 1654 Sở Hưu khả nghi
Hiện giờ y và Cực Lạc Ma Cung đã trở mặt với nhau, vậy không giết hắn thì đợi tới khi nào?
Có lẽ người khác kết thù kết oán còn buông một câu lần sau sẽ cho ngươi đẹp mặt, nhưng nếu là Sở Hưu, y quen với chuyện tiễn ngươi lên đường hơn!
Thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà đuổi giết người của Cực Lạc Ma Cung, đám võ giả Nam Vực cũng thở phào một tiếng.
Tên Sở Hưu này gây áp lực không nhỏ lên bọn họ, y bỏ qua không tranh đoạt, bọn họ cũng bớt đi một kình địch.
Minh Huyền Vũ lao như điên về phía trước.
Tình trạng hiện giờ của hắn cũng không được tốt, lực lượng nguyên thần tiêu hao quá độ.
Bí pháp vừa rồi là sử dụng lực lượng nguyên thần, kéo cơ thể bản thân vào hư không. CHỉ cần lực lượng của đối phương không đến mức xé rách hư không là không thể làm tổn thương được hắn.
Nhưng hắn không phải võ giả chủ tu lực lượng nguyên thần, chỉ thi triển vài giây ngắn ngủi đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng nguyên thần.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được Sở Hưu đang đuổi sát sau mông mình. Chuyện này càng khiến Minh Huyền Vũ muốn chửi đổng lên.
Mình đã chạy trốn rồi, đối phương không đi tranh đoạt bảo vật, còn đuổi mình làm gì?
Phải biết hiện giờ tên Trần Thanh Đế kia đã quấy phá Cực Lạc Ma Cung của bọn họ tới mức long trời lở đất. Là Cực Lạc Ma Cung bọn họ có thù với Sở Hưu và Trần Thanh Đế chứ, sao lại như tên Sở Hưu này có thù với bọn họ?
Sau lưng Minh Huyền Vũ, một luồng khí huyết sát nhàn nhạt truyền tới. Không ngờ Sở Hưu và Lục Giang Hà lại trực tiếp sử dụng bí pháp huyết độn, đuổi theo với tốc độ mau chóng.
Đương nhiên không phải bọn họ dùng khí huyết của mình mà là khí huyết của võ giả Cực Lạc Ma Cung bị Lục Giang Hà giết chết.
Thấy bọn họ đã đuổi tới gần, ánh mắt Minh Huyền Vũ cũng lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Mình chỉ không muốn liều mạng với tên Sở Hưu này mà thôi, chẳng lẽ y tưởng mình không dám liều mạng với y?
Minh Huyền Vũ đột nhiên xoay người, ma khí hùng hồn tỏa ra quanh người, ma vụ lan ra phương viên vài trăm trượng, trong đó có vô số tiếng tru tréo của âm tà ác quỷ xen lẫn vào nhau, hóa thành một ma thần ba sừng dữ tợn.
Ngay lúc Sở Hưu định động thủ, một giọng nói khinh thường lại vang lên: “Rác rưởi! Đối phó với một võ giả cảnh giới thấp hơn ngươi mà phải dùng tới cả Thôn Huyết Ma Thần. Mấy năm nay có phải ngươi bắt đám mọi rợ trên đất Nam Man nhàn nhã quá không, sao tu vi thụt lùi như vậy?”
Sương máu giữa thiên địa lập tức tan hết, thay vào đó mà ma khí âm tà.
Thân hình Nhan Bi Phong từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chớp mắt Minh Huyền Vũ vừa ăn chửi thở dài một tiếng còn Sở Hưu lại nhướn mày.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên tới, bây giờ Sở Hưu không phải nghĩ làm sao giết người mà là làm sao bỏ trốn.
Tuy sắc mặt Sở Hưu rất nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại cực kỳ ổn định.
Võ Tiên tuy cường đại nhưng không phải cường đại tới mức một đòn đã giết chết được y.
Sở Hưu từng thấy Xung Thu Thủy ra tay nhiều lần, y có thể miễn cưỡng chống cự một hai chiêu.
Nếu tình báo của Lục Tam Kim không sai, Nhan Bi Phong và Xung Thu Thủy ngang cấp, đều là Võ Tiên tứ trọng thiên, vậy Sở Hưu vẫn còn cơ hội.
Đặc biệt là đối phương là võ giả Ma đạo, trên tay Sở Hưu có thần thông Thập Tự Liên Hoa Ấn, có hiệu quả khắc chế nhất định.
Nhan Bi Phong nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.
“Thật ra so với tên Trần Thanh Đế kia, ta cảm thấy hứng thú với ngươi nhiều hơn.
Hình như bên cạnh ngươi có rất nhiều kẻ kỳ quái.
Toàn bộ Đông Vực đều biết ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, tuy ngươi chưa hề nói nhưng không ngờ không ai có thể suy đoán ra ngươi là truyền nhân của vị nào từ công pháp của ngươi, điều này đã rất kỳ quái.
Còn có một kẻ tên là Lã Phụng Tiên bên cạnh ngươi. Tuy hắn tự xưng là truyền nhân của Lã Ôn Hầu, nhưng tổ tiên của Cực Lạc Ma Cung ta từng quen biết với Lã Ôn Hầu. Theo ta biết Lã Ôn Hầu hẳn không có truyền nhân mới đúng, cho dù có truyền nhân thì sau khi đi vào Đại La Thiên cả vạn năm vẫn không lộ diện, chuyện này cũng rất kỳ quái.
Đương nhiên còn cả tên Trần Thanh Đế kia nữa, tuy ta không bắt được hắn nhưng dựa trên thi thể của đệ tử Cực Lạc Ma Cung có thể thấy con đường võ đạo của hắn, cơ thể cường hãn kinh người.
Hơn nữa sức chiến đấu đó không phải chỉ là bế quan khổ tu là đạt được, chắc chắn phải được rèn luyện qua vô số chém giết chinh chiến gió tanh mưa máu. Nhưng xưa nay ta chưa từng nghe tên người này trong Đại La Thiên, ngươi nói xem có kỳ quái không?
Nhiều chuyện ly kỳ như vậy đều liên quan tới ngươi. Cho nên Sở Hưu ngươi cũng rất hấp dẫn.”
Gương mặt Nhan Bi Phong mang nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu như nhìn một món đồ chơi thú vị.
Thật ra trên người Sở Hưu có không ít sơ hở, một kẻ ở Nam Vực như Nhan Bi
Phong còn nhìn ra, người ngoài đương nhiên cũng thấy. Nhưng không ai tra xét tới cùng, vì không cần thiết.
Sở Hưu có thể mang tới lợi ích và lực lượng cho Hoàng Thiên Các, vì sao Hoàng Thiên Các phải tra xét tới cùng?
Còn kẻ địch của Sở Hưu, ví dụ như Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không sao phải quan tâm Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn hay là giết, chặn đường Hàn Giang Thành thì trực tiếp ra tay giết chết là được.
Vì vậy, ngược lại kẻ không dính líu nhiều tới Sở Hưu như Nhan Bi Phong, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, cố tình nghiên cứu về Sở Hưu, không ngờ lại phát hiện nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Võ giả Nam Vực đều gọi ngươi là Nhan Tam Phong, kẻ điên nhìn người bình thường luôn thấy bất thường. Thực ra kẻ kỳ quái nhất là ngươi mới đúng.”
Nhan Bi Phong cũng chẳng tức giận, hắn vẫn nở nụ cười trêu tức: “Ta là người cực kỳ hiếu kỳ, bất cứ chuyện gì cũng muốn có kết quả.
Đương nhiên đạt được kết quả như thế nào, đối với ta đều không quan trọng.
Cho nên ta vốn không định bảo ngươi trả lời ta. Đợi sau khi bắt được ngươi, dưới bí thuật sưu hồn của Cực Lạc Ma Cung ta, tất cả mọi bí mật giấu sâu trong đáy lòng ngươi đều bày ra trước mặt ta!”
Sở Hưu nheo mắt lạnh lùng nói: “Ta e là bí mật ẩn sâu trong đáy lòng ta sẽ dọa chết ngươi!”
“Thật sao? Ngươi nói vậy, ta lại càng hiếu kỳ.”
Sau khi Nhan Bi Phong dứt lời, ma khí sau lưng hắn bắt đầu biến hóa tầng tầng lớp lớp.
Ma khí lạnh lẽo hóa thành từng tòa ma cung khổng lồ.
Mỗi tầng ma cung đều có một cái bóng lớn, quỷ dị dữ tợn như ma thần.
Võ đạo của Nhan Bi Phong là xây dựng ma cung, nuôi dưỡng ma thần.
Còn những ma thần trong ma cung này, nguyên hình chính là những võ giả chết trong tay hắn!
Thấy Nhan Bi Phong thể hiện khí thế như vậy, Sở Hưu lập tức chửi thầm một tiếng, Lục Tam Kim đúng là không đáng tin cậy.
Võ Tiên tứ trọng cái mẹ gì!
Theo khí thế mà Nhan Bi Phong thể hiện, rõ ràng hắn mạnh hơn Xung Thu Thủy một quãng, đã đạt tới Võ Tiên ngũ trọng thiên.
Sở Hưu truyền âm cho Lục Giang Hà: “Lát nữa ta dùng Thập Tự Liên Hoa Ấn ngăn cản một đòn của Nhan Bi Phong, ngươi trốn trước, ta theo sau!”
Nghe vậy Lục Giang Hà lập tức cảm động: “Thật thú vị! Không uổng công bản tọa bán mạng cho ngươi bao lâu này.”
Tuy Lục Giang Hà nói vậy nhưng thân hình lại nhanh chóng bay về phía sau.
Nhưng ngay lúc này một luồng uy áp Ma đạo không hề kém cạnh so với Nhan Bi Phong lại ầm ầm hàng lâm.
Phó cung chủ Viên Không Thành của Thiên Ma Cung từ trên không hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Nhan Bi Phong, ngươi lại nổi điên ở đây làm gì?”
Chương 1655 Giao dịch của Thiên Ma Cung 1
Viên Không Thành của Thiên Ma Cung đột nhiên nhúng tay vào, cả Nhan Bi Phong và Sở Hưu đều không ngờ tới.
Nhan Bi Phong lạnh lùng nhìn Viên Không Thành, cau mày nói: “ngươi làm vậy là có ý gì? Định bảo vệ tên Sở Hưu này? Theo ta được biết hắn và Thiên Ma Cung không có quan hệ gì cơ mà?”
Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Đúng là không có quan hệ, nhưng tự ta thấy ngứa mắt với Nhan Bi Phong nhà ngươi, ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung đấy, không được à?”
Ánh mắt Nhan Bi Phong lóe lên vẻ lạnh lùng, trong vô số ma cung sau lưng hắn, ma thầm gầm rú, khí thế ngập trời.
Còn Viên Không Thành cũng hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn, ma khí tinh thuần hóa thành một hư ảnh ma thần cao tới vài trăm trượng, có thể sánh ngang với Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, tuy khí thế yếu hơn Nhan Bi Phong một chút nhưng cũng không hề kém cạnh.
Thấy cảnh này, Sở Hưu có thể khẳng định tên Lục Tam Kim kia quả nhiên không đáng tin cậy.
Lúc trước hắn nói Viên Không Thành chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, thực lực cùng lắm là nhị hoặc tam trọng thiên. Nhưng bây giờ thấy cảnh này, đối phương ít nhất cũng phải tứ trọng thiên.
Nhưng Sở Hưu không hiểu, vì sao Viên Không Thành lại đứng ra giúp mình?
Sau khi tới Đại La Thiên, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với bất cứ đệ tử Thiên Ma Cung nào, thậm chí chưa từng tiếp xúc với sự tình nào liên quan tới Thiên Ma Cung.
Còn Viên Không Thành lấy cớ là ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung gì đó. Sở Hưu càng không tin.
Thực lực của giới Ma đạo trong Đại La Thiên không quá mạnh, hơn nữa cũng chẳng đoàn kết.
Ít nhất Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung xưa nay không hòa thuận.
Nhưng cho dù bọn họ có bất hòa, cũng không tới mức lấy cớ nực cười như vậy để ra tay với nhau trong động thiên phúc địa.
Đương nhiên Nhan Bi Phong không sợ Viên Không Thành, hắn vừa định động thủ, Minh Huyền Vũ ở bên cạnh đã giữ chặt lấy hắn, hạ giọng truyền âm thuyết phục hắn nên đặt đại cục lên trên hết vân vân.
Tranh đoạt trong động thiên phúc địa còn chưa có kết quả, bọn họ ra tay với Sở Hưu thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà khai chiến với Thiên Ma Cung, bọn họ cũng không được lợi.
Nhan Bi Phong hừ lạnh một tiếng, không biết đang nghĩ gì, nửa ngày sau hắn mới vung tay, trực tiếp dẫn đám người Minh Huyền Vũ rời khỏi.
Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung đi khỏi, Sở Hưu mới chắp tay với Viên Không Thành nói: “Đa tạ Viên cung chủ đã ra tay tương trợ.”
Viên Không Thành mỉm cười ấm áp nói: “Sở tiểu hữu không cần khách khí, cái lũ điên Cực Lạc Ma Cung này chuyên làm những chuyện khiến giới Ma đạo ta hổ thẹn, ta đã chứng kiến, có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp rồi.”
Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không hề thay đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.
Đều là người trong Ma đạo, ngươi còn giả bộ từ bi với ta làm gì?
Tuy Thiên Ma Cung không hành xử điên cuồng như Cực Lạc Ma Cung nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất không có chuyện hắn lại vô duyên vô cớ giúp Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu vừa cười vừa nói: “Tại hạ xin ghi nhớ ân tình này, chờ tương lai ắt sẽ có hậu báo. Nhưng hiện tại trong động thiên phúc địa người người đều tranh đoạt bảo vật, tại hạ cũng không dám làm trễ nải thời gian của Viên cung chủ.”
Mới hàn huyên một câu mà Sở Hưu đã định đi khỏi, chuyện này khiến Viên Không Thành sửng sốt.
Tiểu tử này ra bài chẳng theo lẽ thường, tốt xấu gì ta cũng vừa cứu ngươi, ngươi cứ thế bỏ đi à? Chuyện này khiến những lời tiếp theo của hắn nghẹn lại trong bụng.
“Sở tiểu hữu đợi chút đã, ta còn có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.”
Sở Hưu quay đầu lại, gương mặt mang nụ cười như có như không: “Viên cung chủ vừa cứu ta, có chuyện gì xin cứ nói thẳng là được, không cần quanh co lòng vòng.”
Viên Không Thành híp mắt nói: “Vậy thì được, ta không lòng vòng nữa. Ta có thể nhìn ra trong võ đạo của ngươi có vết tích của kẻ năm trăm năm trước!”
Nghe Viên Không Thành nói câu này, Sở Hưu âm thầm chấn động, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ngược lại còn ra vẻ nghi hoặc: “Viên cung chủ nói gì sao ta không hiểu? Năm trăm năm trước là sao?”
Viên Không Thành cười nói: “Sở tiểu hữu không cần giấu diếm, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc chắn sư tổ chi phái ngươi cũng là người tham gia trận chiến đó, thậm chí có thể từng chiếm được chút tinh huyết của ma đầu đó, thôi diễn được một số võ đạo liên quan tới hắn, đúng không?
Thật ra chuyện này cũng không có gì mất mặt, vì Thiên Ma Cung ta cũng vậy.”
Nói đến đây, Viên Không Thành không khỏi thở dài nói: “Người kia cũng tu luyện Ma đạo, nhưng xưa nay ta chưa từng nghĩ tới Ma đạo lại có thể cường đại tới mức độ đó.
Ta không được tận mắt chứng kiến trận chiến đó, nhưng chỉ từ những lời mà sư tổ lưu lại cũng có thể thấy hắn cường đại tới mức khiến người khác tuyệt vọng.
Trận chiến năm đó, Thiên Ma Cung ta cũng lấy được vài giọt tinh huyết của kẻ đó, chắt lọc được một phần võ đạo. Ta nghĩ sư tổ của Sở tiểu hữu cũng vậy.
Võ đạo, ngoài truyền thừa của bản thân thì võ đạo của người ngoài không quý giá bằng của mình. Cho nên ta muốn hai bên trai đổi một chút về truyền thừa của người đó.”
Nghe Viên Không Thành nói như vậy, Sở Hưu mới hiểu ý đối phương, hóa ra là sau khi gặp Thiên Hồn y có hơi nhạy cảm.
Năm trăm năm đủ xóa đi rất nhiều thứ, ngoài người như lão các chủ, từng tham gia trận chiến với Độc Cô Duy Ngã, còn thấy kiêng kỵ hắn. Trên thực tế đại đa số mọi người đều không còn mấy ấn tượng về Độc Cô Duy Ngã, chỉ được biết qua mô tả.
Người trong Ma đạo như Viên Không Thành càng quan tâm tới Độc Cô Duy Ngã, cũng nhận được không ít thứ từ tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.
Cho nên lúc này thấy trên người Sở Hưu có một số thứ liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, lại thêm từ khi đến Đại La Thiên, Sở Hưu đã bịa ra thân phận truyền nhân của vị Cổ Tôn sống sót sau khi giao thủ với Độc Cô Duy Ngã; cho nên Viên Không Thành cũng tự tưởng tượng ra những chuyện này.
Sở Hưu cười một tiếng nói: “Trao đổi võ đạo lẫn nhau, đương nhiên ta cũng đồng ý.
Nhưng công pháp này thuộc về chi phái của ta, cho nên ta phải trở về bàn với gia sư đã, sau khi được gia sư đồng ý mới có thể quyết định.”
Viên Không Thành gật đầu nói: “Không thành vấn đề, đợi sau khi lần thăm dò động thiên phúc địa này kết thúc, ta sẽ tới bái kiến Sở tiểu hữu.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu chắp tay rồi dẫn Lục Giang Hà rời khỏi.
Đợi tới khi thân hình Sở Hưu biến mất, vài võ giả Thiên Ma Cung mới đi từ đằng xa tới, một người trong đó nghi hoặc nói: “Cung chủ, đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thôi, cho dù sau lưng hắn có một vị Cổ Tôn, chúng ta bắt hắn ở đâu, sử dụng bí thuật sưu hồn cũng có thể bới những thứ trong đầu hắn ra, sao phải trao đổi phiền phức như vậy làm gì?”