-
Chương 1626-1630
Chương 1626 Một quyền của Trần Thanh Đế 2
Nói đơn giản hơn, Trần Thanh Đế đã không tính là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cho dù có đột phá, hắn cũng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lại càng không có lĩnh vực, nhưng lại có sức chiến đấu tương xứng.
Nếu tính kỹ ra, Trần Thanh Đế khá giống những man tộc ở Đại La Thiên, nhưng cao cấp hơn bọn họ tới trăm nghìn lần, vì hắn đã đi theo một con đường xưa nay chưa từng có, tự mình vượt qua mọi chông gai.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Trước mắt chúng ta đang bị vây ở đây, chỉ cần chúng ta có hành động, chắc chắn đám người Tân Già La sẽ động thủ. Không đẩy lùi bọn chúng thì mọi bố trí của ta trong khu vực Nam Man này đều thành uổng phí.
Ta định tới hạ giới tìm người trợ giúp, các ngươi thấy sao?”
Mọi người ở đây lập tức hỏi Sở Hưu muốn tìm ai.
"Trần Thanh Đế?"
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Không phải không nhờ Trần Thanh Đế được, nhưng đầu tiên ngươi phải xác định, Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không.
Ngoài ra, ngươi có chắc Trần Thanh Đế có thể đối phó với Tân Già La không?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đã nhiều năm qua, chắc các ngươi cũng nghe nhiều chuyện về Trần Thanh Đế rồi. Cách làm việc của Trần Thanh Đế có thể đơn giản thô bạo, hành xử bá đạo, nhưng xưa nay hắn chưa từng làm chuyện gì vi phạm tín nghĩa. Ít nhất trên phương diện đạo nghĩa giang hồ, Trần Thanh Đế làm tốt hơn đại đa số mọi người trong Chính đạo.
Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của ta, chuyện Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không, ta cũng không tin tưởng tuyệt đối. Nhưng Tạ Tiểu Lâu có thể tin được, hắn là đệ tử của Trần Thanh Đế, ta nghĩ Trần Thanh Đế sẽ không trở mặt với ta.
Chuyện này ta chắc chắn được tám phần mười.”
Thật ra theo tính cách của Sở Hưu, bất cứ chuyện gì y cũng muốn chắc chắn tới chín thành chín, tỷ lệ nhỏ nhoi cuối cùng là xem ý trời.
Nhưng trước mắt không thể không nói, Tân Già La không tấn công Thương Ngô Quận mà đến đây bao vây cứ điểm Nam Man của y, lại đánh bậy đánh bạ nhắm trúng vào điểm yếu của Sở Hưu.
Đối phướng động tới Thương Ngô Quận, Sở Hưu còn có thể lấy cớ Nam Vực xâm lấn Đông Vực làm một số chuyện, hoặc trực tiếp từ bỏ phủ quận trưởng cũng được.
Nhưng cho dù thế nào Sở Hưu cũng không thể từ bỏ cứ điểm trong khu vực
Nam Man này.
Cho nên đừng nói là chắc chắn được tám phần mười, cho dù chỉ có năm phần mười, Sở Hưu cũng sẽ thử.
Gõ bàn một cái, Sở Hưu tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có thực lực của Trần Thanh Đế, ta cảm giác hắn còn mạnh hơn tưởng tượng của các ngươi.
Phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân là con đường xưa nay chưa từng có, cho nên các ngươi không thể coi nó như phương thức tu luyện bình thường.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chín phần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần còn không đỡ nổi một quyền của hắn. Cho dù là thần tướng Thiên Môn cũng không đỡ được mấy quyền.
Hiện tại hắn đột phá, nhưng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Nhưng một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền từng danh chấn giang hồ cũng không chịu một một quyên của hắn. Các ngươi thử tưởng tượng về lực lượng này xem.
Ta đã từng giao thủ với Tân Già La, ta có thể cảm giác được lực lượng của hắn.
Ta mời Trần Thanh Đế tới, cũng sẽ thử thực lực của hắn. Nếu hắn có đủ thực lực giao chiến với Tân Già La, ta mới nói ra chuyện này.”
Đám người Ngụy Thư Nhai đều gật nhẹ đầu, chỉ cần Sở Hưu nắm chắc là được.
Côn Luân Ma Giáo, hay nên nói là mọi kế hoạch của Sở Hưu trước giờ đều như vậy.
Có đôi khi Sở Hưu đưa ra một kế hoạch rất to gan, tuy bọn họ không tán thành nhưng vẫn dốc toàn lực phối hợp chấp hành.
Có thể nói bọn họ tán thành và tin tưởng chính bản thân Sở Hưu chứ không phải kế hoạch điên cuồng kia.
Bọn họ tin rằng cho dù kế hoạch có to gan đến đâu, vào tay Sở Hưu đều có khả năng thành công.
Sở Hưu đã quyết định tới hạ giới mời Trần Thanh Đế lên xuất thủ, nhưng bên phái Đại La Thiên y cũng có đối sách khác.
Tân Già La có Trần Thanh Đế đối phó, nhưng y cũng phải đẩy lùi những người khác của Cực Lạc Ma Cung mới được.
Thật ra ở Đại La Thiên, thực lực bên phe Sở Hưu cũng không yếu.
Hầu hết tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo đều ở Đại La Thiên, tu hành từng tốp một. Nếu đưa tất cả ra, hoàn toàn không sợ một phân điện của Cực Lạc Ma Cung.
Nhưng những người này là tâm phúc của y, được y bồi dưỡng tỉ mỉ, nếu hy sinh vào lúc này mới là lãng phí. Cho nên Sở Hưu đành nghĩ cách khác.
Nếu nơi này là khu vực Nam Man, đương nhiên chuyện này phải rơi xuống đầu đám dị tộc Nam Man này rồi.
Sở Hưu trực tiếp tới tìm Lục Phi, nói với cô: “Đám người Cực Lạc Ma Cung kia trắng trợn lùng bắt chiến sĩ của các bộ lạc Nam Vực, tiến hành đủ loại thí nghiệm quỷ dị. Nhưng xưa nay man tộc các ngươi ít khi giao lưu, cho nên các bộ lạc Đông Vực không biết chuyện này.
Bây giờ ta muốn ngươi phái một người tới báo cho các bộ lạc man tộc, để bọn họ kết hợp lại, đối phó với Cực Lạc Ma Cung.
Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, hiện giờ xung quanh đều là võ giả của Cực Lạc Ma Cung. Tuy nhiên nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giám sát những võ giả chúng ta, man tộc không có chân khí, không dễ bị phát hiện, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Ngươi cho rằng trong bộ lạc Hắc La, ai có thể đảm nhiệm chuyện này?”
Nếu chuyện này phát sinh trong những tông môn ở Đại La Thiên, vậy chắc chắn sẽ phải kiểm chứng cẩn thận, xem mọi chuyện có phải là thật không.
Sau đó bọn họ lại suy nghĩ, từ chối, thậm chí lá mặt lá trái, phải đợi bên mình nói rõ cho bọn họ những điểm lợi và hại, thậm chí đưa ra đủ lợi ích, bọn họ mới chịu phối hợp cùng xuất thủ.
Nhưng chuyện này đặt lên người đám man tộc lại đơn giản hơn nhiều, không có nhiều công đoạn như vậy.
Chỉ cần người của bộ lạc Hắc La tới những bộ lạc kia, nói cho bọn họ chuyện này, hơn nữa thề với tổ tiên và thần linh, chắc chắn đối phương sẽ tin tưởng,
Đám người của các bộ lạc man tộc này đều là kẻ thẳng tính, sẽ không nói láo.
Lại thêm đối với bọn họ thì lời thề đối với tổ tiên và thần linh còn quan trọng hơn tính mạng, chuyện này càng không thể làm giả.
Lục Phi gật đầu nói: “Thần sứ đại nhân yên tâm, chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La không sợ chết, chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sứ đại nhân giao phó.
Ta sẽ đi bố trí người, an bài thêm vài người, khả năng phá vòng vây cũng cao hơn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, chút chuyện như vậy, Lục Phi sẽ xử lý tốt.
Nói xong, Sở Hưu lập tức trở về hạ giới.
Còn lúc này bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, người của Cực Lạc Ma Cung đã bao vậy.
Minh Huyền Vũ nhìn trận pháp tầng tầng lớp lớp thủ hộ quanh cứ điểm, hắn hỏi: “Ngươi định tấn công à? Đã nói trước rồi đấy, nếu định tấn công thì uy lực của trận pháp này không yếu đâu, ngươi lên trước, đợi sau khi phá trận ta mới ra tay. Ta không thể để đệ tử của Cực Lạc Ma Cung ta lên chịu chết được.”
Chương 1627 Cầu viện, hung thú hình người
Tân Già La hừ lạnh một tiếng nói: “Yên tâm, tạm thời không tấn công đâu. Để bọn chúng hao tổn, ta không tin bọn chúng có thể duy trì loại trận pháp cường đại này vận hành liên tục, cho dù tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không xa xỉ đến vậy.”
Ngoài miệng Tân Già La nói vậy nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
Hắn luôn cảm thấy Sở Hưu này có gì kỳ quái, không chỉ bản thân hắn kỳ quái mà những chuyện hắn làm cũng rất kỳ quái.
Ví dụ như trận pháp trước mắt, thật không hiểu Sở Hưu này nghĩ thế nào, phủ quận trưởng Thương Ngô Quận mà hắn còn không bố trí trận pháp mạnh mẽ đến vậy, ngược lại đi xây một cứ điểm ở đất Nam Man hoang tàn vắng vẻ này, còn bố trí nhiều trận pháp cường đại như vậy, rốt cuộc y định làm gì? Chẳng lẽ Hoàng Thiên Các định đánh vào khu vực Nam Man hay sao?
Đương nhiên Tân Già La chỉ tùy ý suy nghĩ như vậy chứ không tìm hiểu đến cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn bắt lấy Sở Hưu, thẩm vấn đối phương về tung tích của Ma Lợi Kha, rốt cuộc đã chết hay còn sống. Đường đường một vị cung chủ Phạm Giáo, dẫu sao cũng phải có một câu trả lời mới được, đặc biệt là đối phương còn là cung chủ thuộc Vishnu Điện của mình.
...
Hạ giới, Tây Sở, Thiên Hạ Minh.
Thiên Hạ Minh không ở châu phủ Tây Sở mà ở một bình nguyên trong một sơn cốc cực lớn.
Đứng trước Thiên Hạ Minh, Sở Hưu bỗng cảm thấy chắc chắn Trần Thanh Đế và tổ tiên Lăng Tiêu Tông sẽ có tiếng nói chung.
Phong cách kiến trúc của bọn họ giống nhau như đúc, đều là cực kỳ to lớn, đặc biệt là cung điện của Trần Thanh Đế, rõ ràng chỉ có một tầng nhưng riêng phần nền đã cao hơn mười trượng, hình như vị này rất thích đứng trên cao nhìn xuống dưới.
Hôm nay, trong thiên hạ đã không ai không biết Sở Hưu.
Cho dù không có quan hệ giữa y và Tạ Tiểu Lâu, y cũng được đón tiếp khách khí, mời vào bên trong Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu nghe tin này lập tức đi ra nghênh đón Sở Hưu.
Khi trẻ tuổi tính tình hắn khá lạnh nhạt, tương đối ít lời. Mấy năm gần đây có lẽ bắt đầu tiếp quản sự vụ Thiên Hạ Minh, cũng lâu rồi không thấy vị bằng hữu lâu năm Sở Hưu, cho nên có vẻ rất nhiệt tình.
“Sở huynh, thật ra lúc trước biết ngươi trở về ta đã muốn tới Côn Luân Sơn bái kiến ngươi. Nhưng đáng tiếc, Thiên Hạ Minh ta có địa vị đặc thù, nếu đến e là ảnh hưởng không được tốt.”
Thiên Hạ Minh không phải Chính đạo cũng không phải Ma đạo. Lúc trước khi Sở Hưu trở về, một đám người tới khuyên nhủ Sở Hưu quay đầu là bờ, nếu hắn tới ôn chuyện sẽ rất mất tự nhiên.
“Giữa chúng ta không cần mấy lời giải thích như vậy. Trong thế đại tranh hiện tại, thật ra Thiên Hạ Minh có thể giữ trung lập đã là rất khó khăn rồi.”
Tạ Tiểu Lâu thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, rất khó khăn.”
Trước đó Tạ Tiểu Lâu còn chưa tham gia các sự vụ lặt vặt trong Thiên Hạ Minh, còn chưa có cảm xúc sâu sắc như vậy.
Đợi tới khi Tạ Tiểu Lâu thật sự tham gia quản lý Thiên Hạ Minh, hắn mới biết những chuyện này khó xử lý đến mức nào.
Giang hồ phân Chính Ma, Thiên Hạ Minh các ngươi không chính cũng chẳng ma, vậy rất có thể cả chính lẫn ma đều tới gây sự với ngươi.
Cho nên Thiên Hạ Minh có thể kiên trì tới giờ hoàn toàn dựa vào thực lực cường đại của Trần Thanh Đế chống đỡ.
“Đúng rồi, Tạ huynh, hiện giờ Trần minh chủ có ở trong Thiên Hạ Minh không?”
Tạ Tiểu Lâu gật đầu nói: “Sư phụ đang ở trong, ta dẫn ngươi đi gặp người.”
Thật ra đã rất lâu rồi Sở Hưu chưa gặp Trần Thanh Đế.
Từ khi Chính Ma Đại Chiến bắt đầu, Chính đạo và Ma đạo bắt đầu thù hận lẫn nhau.
Trần Thanh Đế dẫn dắt Thiên Hạ Minh bảo trì trung lập. do thực lực của hắn nên không ai rảnh rỗi tới trêu chọc hắn. Cho nên phần lớn thời gian Trần Thanh Đế vẫn luôn khổ tu, đã rất lâu rồi không xuất hiện trên giang hồ, thậm chí có không ít sự tình trong Thiên Hạ Minh là do Tạ Tiểu Lâu xử lý.
Đương nhiên nếu có thời gian Trần Thanh Đế cũng dẫn Tạ Tiểu Lâu đi xem trò vui, tỷ như trận chiến lần trước Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng Trần Thanh Đế chỉ đến xem chứ không tham gia, thái độ vô cùng khiêm nhượng.
Lúc này lại gặp Trần Thanh Đế, Sở Hưu có thể cảm giác được quả nhiên Trần Thanh Đế đã đột phá, lực lượng cơ thể của hắn đã mạnh tới mức Sở Hưu không cách nào lý giải.
Hiện giờ trong cơ thể Trần Thanh Đế ẩn chứa một luồng lực lượng bùng nổ, mỗi khối cơ bắp mà hắn để lộ đều mang lực lượng khiến Sở Hưu chấn động.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu như thấy một con hung thú hình người biết đi.
Trần Thanh Đế ngồi đường hoàng trên ghế, cười lớn nói: “Sao Sở giáo chủ ngươi lại rảnh rỗi tới Thiên Hạ Minh của ta?
Không có chuyện gì không lên Tam Bảo Điện, ngươi tới tìm ta chắc không phải ôn chuyện rồi. Nói đi, chuyện gì?”
Sở Hưu cười cười nói: “Trần minh chủ nói đùa rồi, ta và Tạ huynh là huynh
đệ, trước mặt Trần minh chủ sao dám xưng là giáo chủ.
Chỉ có điều ta nghe nói Trần minh chủ vừa bước vào một cảnh giới mới, vừa hay ta cũng tu luyện chân hỏa luyện thân nên muốn mời Trần minh chủ chỉ giáo một phen.”
Gương mặt Trần Thanh Đế nở nụ cười như có như không: “Ố ồ, muốn so tay với ta à, được thôi. Lần trước quan sát trận chiến giữa ngươi và Rama, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ngược lại khiến bản tọa xem mà thòm thèm. Hôm nay vừa hay mở mang kiến thức một chút.”
Nếu là tiểu bối bình thường nói chỉ giáo với Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế sẽ trực tiếp xuất quyền đánh tới.
Chỉ giáo cái mả cha nhà ngươi!
Ngươi mà xứng!
Nhưng Sở Hưu lại khác, liên tiếp tiêu diệt Nam Bắc Phật Tông, hôm nay Sở Hưu đã đứng trong hàng ngũ chí tôn giang hồ, ít nhất danh tiếng của y lớn hơn cả Trần Thanh Đế.
Hai người nói xong bèn đi tới diễn võ trường phía sau Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu đi theo sau lưng hai người, mắt trợn tròn mồm há hốc.
Tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì, sao mới dăm ba câu đã động thủ?
Trên diễn võ trường, Trần Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị kỹ càng đi, một quyền của bản tọa không dễ đón đỡ đâu.’
Sở Hưu gật đầu một cái, Trần Thanh Đế cũng không khách khí, một khắc sau hắn đã xuất quyền đánh xuống!
Quyền xuất, mây gió tiêu tan!
Trước mặt quyền này, tất cả mọi lực lượng đều tài nguyên thành mây khói.
Không phải vì quyền này có năng lực kỳ dị gì, mà dưới loại lực lượng đơn thuần mà cực hạn này, cho dù là thiên địa nguyên khí cũng không chịu nổi cảm giác áp lực cường đại đến cực điểm đó!
Trận pháp trên diễn võ trường chỉ vừa sáng lên đã tiêu biến, những nơi thế quyền đi qua mặt đất rung động đất đá tung bay, không khác gì động đất.
Tạ Tiểu Lâu đứng xa quan chiến khóe miệng giật một cái.
Có phải sư phụ lão nhân gia quên mất không, đây là nhà mình mà!
Khi quyền này của Trần Thanh Đế đánh ra, Sở Hưu cũng biết thực lực chân chính của Trần Thanh Đế.
Đây là một quyền của lực lượng cơ thể cực hạn, thậm chí ngày trước Lã Phụng Tiên bộc phát lực lượng cơ thể sử dụng Vô Song cũng không thể so sánh với lực lượng từ quyền này của Trần Thanh Đế!
Phá Trận Tử chém ra, đao mang sắc bén xé rách hư không.
Cùng lúc đó, Thần Vực khai mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, xé rách tất cả mọi lực lượng, nhưng không cách nào vặn vẹo loại cơ thể cường đại có thể so với hung thú như vậy.
Tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên.
Trần Thanh Đế xuất quyền không chỉ xé tan lĩnh vực của Sở Hưu, còn khiến đao quang nát bấy.
Một khắc sau, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma thần khổng lồ hàng lâm, nắm lấy quyền của Trần Thanh Đế.
Hai luồng lực lượng bắt đầu giằng co, nhưng chỉ ba giây sau bàn tay ma thần đã vỡ vụn.
May là khi Đại Bi Chú tiêu tán, lực lượng từ quyền của Trần Thanh Đế cũng hao hết.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất quyền tiếp theo, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Dừng tay! Không đánh nữa!”
Chương 1628 Phản công 1
Chỉ một quyền thôi nhưng Sở Hưu đã hiểu gần hết về thực lực của Trần Thanh Đế.
Chân hỏa luyện thân, con đường này khó khăn hơn tu hành võ đạo bình thường vô số lần, nhưng một khi đột phá cũng cường đại hơn vô số lần.
Khi Trần Thanh Đế còn chưa đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hầu hết là một quyền một người. CÒn hiện tại hắn đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng là một quyền một người.
Chiến lực như vậy vốn không có sơ kỳ trung kỳ gì, chỉ cần đột phá tức là đỉnh phong!
Lúc này Trần Thanh Đế lại buồn bực nói: “Tiểu tử, sao lại không đánh nữa? Ta biết hiện tại còn cách thực lực đỉnh phong của ngươi xa lắm.
Lần trước đánh với lão già của Phong Vân Kiếm Trủng hết sức khó chịu, lão già kia rất nổi danh nhưng lúc đánh lại không chịu dùng mấy lá bài tẩy của Phong Vân Kiếm Trủng, đúng là vô nghĩa, không đã nghiền.”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Nếu Trần minh chủ muốn đã nghiền, ta có thể cho ngươi cơ hội này. Thật ra lần này ta tới tìm Trần minh chủ là có một chuyện rất quan trọng, định nói cho ngươi.”
Vừa nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Trần Thanh Đế cũng lộ vẻ nghiêm nghị: “Ồ, chuyện gì?”
Trần Thanh Đế dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, gây dựng cơ nghiệp lớn như Thiên Hạ Minh, đương nhiên không phải loại mãng phu đơn thuần.
Hiện tại Sở Hưu là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, là người uy danh vang khắp thiên hạ. Y cố tình tới đây định nói với mình một chuyện quan trọng, có thể thấy rốt cuộc vấn đề này quan trọng tới mức nào.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này hết sức quan trọng, nên tìm một nơi bí ẩn an toàn tuyệt đối rồi mới nói.”
Trần Thanh Đế vung tay, dẫn Sở Hưu và Tạ Tiểu Lâu tới một căn mật thất, trầm giọng nói: “Bây giờ thì nói được chưa?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Chuyện này liên quan tới một bí mật rất lớn, ta tới nói với Trần minh chủ là vì có chuyện muốn nhờ Trần minh chủ hỗ trợ, ngoài ra ta tin tưởng Tạ huynh, cũng tin tưởng nhân cách của Trần minh chủ.
Bất luận cuối cùng Trần minh chủ có đáp ứng hay không, mong ngài đừng nói ra ngoài.”
Trần Thanh Đế xua tay nói: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, kể cả không có quan hệ giữa tiểu tử nhà ta và ngươi, Trần Thanh Đế ta cũng không phải loại nhiều chuyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nói thẳng: “Các ngươi có biết lúc trước ta mất tích một năm, rốt cuộc ta đi đâu không?”
Tạ Tiểu Lâu không nhịn được hỏi: “Đi đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tới một tầng thế giới khác!”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại mọi chuyện về Đại La Thiên cho Sở Hưu, ngoài chuyện nòng cốt liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, những thứ khác y không hề giấu giếm.
Sau khi nghe xong Tạ Tiểu Lâu há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ tới không nói thành lời.
Thậm chí ngay cả Trần Thanh Đế cũng không giữ được bình tĩnh, vẻ mặt kinh hãi.
Sự tồn tại của Đại La Thiên, một tầng thế giới khác, đối với võ giả xuất thân dân dã, hiểu biết về tin đồn thời thượng cổ tương đối ít như Trần Thanh Đế, đây đúng là chấn động rất lớn.
Sở Hưu dừng lại một chút để hai người tiêu hóa tin tức này, tiếp đó y mới nói: “Cho nên lần này ta tới là muốn nhờ Trần minh chủ ra tay giúp ta giải vây, đầy lùi vị nửa bước Võ Tiên của Phạm Giáo kia.
Đồng thời, để đáp lại, Trần minh chủ và Tạ huynh có thể tự do qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, thậm chí tinh nhuệ của Thiên Hạ Minh cũng có thể đi vào Đại La Thiên tu luyện, nhưng không thể đi lại tự do. Chỉ có thể nói với bọn họ đó là một bí cảnh tu luyện, chỉ được phép ở lại đó tu luyện.
Chẳng hay Trần minh chủ thấy điều kiện này ra sao?”
Nửa ngày sau Trần Thanh Đế mới gõ bàn nói: “Nói thật nhé, thực ra là tiểu tử nhà ngươi kéo ta tới làm tay chân. Nhưng điều kiện mà ngươi đưa ra, ta không có lý do gì từ chối.”
Đối với Trần Thanh Đế, thật ra thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên không có nhiều tác dụng với hắn.
Chân hỏa luyện thân là rèn luyện bản thân, không phải hấp thu thiên địa nguyên khí tích lũy lực lượng, cho nên Đại La Thiên không có tác dụng gì với hắn.
Nhưng có thể giao thủ với cường giả nửa bước Võ Tiên, đây là chuyện rất hấp dẫn đối với Trần Thanh Đế.
Sau khi đột phá thật ra Trần Thanh Đế đã có thực lực đứng trong Chí Tôn Bảng, nhưng ở hạ giới không mấy ai có thể giao thủ với hắn.
Sở Hưu là người mình, chỉ có thể luận bàn một chút.
Lão thiên sư ẩn giấu rất sâu, tuy ngày trước từng động thủ với Dạ Thiều Nam nhưng không vận dụng toàn lực. Hơn nữa Thiên Hạ Minh và Thiên Sư Phủ không có mâu thuẫn, hắn đâu có ăn no rửng mỡ gây sự, lên Long Hổ Sơn tử chiến với Thiên Sư Phủ?
Thực lực của Dạ Thiều Nam thì đủ mạnh, nhưng người ta đang bế quan, hai vị còn lại là Thiên Môn và Đại Tự Tại Thiên, Trần Thanh Đế cũng tự biết lấy mình, chắc chắn không đánh nổi hai vị này, có khiêu chiến cũng không phải tích lũy kinh nghiệm chiến đấu mà là đưa đồ ăn.
Sau khi nghe Sở Hưu nói trong Đại La Thiên có không ít cường giả nửa bước Võ Tiên hay cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đủ cho hắn triển khai thực lực.
Hơn nữa Đại La Thiên cũng rất có tác dụng đối với Tạ Tiểu Lâu và các võ giả khác trong Thiên Hạ Minh.
Toàn bộ Thiên Hạ Minh chỉ có mình Trần Thanh Đế đi theo con đường chân hỏa luyện thân, cho dù là Tạ Tiểu Lâu cũng không theo con đường này, cho nên hoàn cảnh ở Đại La Thiên là bảo địa đối với bọn họ.
Sau không quyết định xong, Sở Hưu lập tức dẫn Trần Thanh Đế tới Đại La Thiên.
Ngay khoảnh khắc bước vào Đại La Thiên, Trần Thanh Đế và Tạ Tiểu Lâu không khỏi ngơ ngác, cảm thán Đại La Thiên dồi dào linh khí.
SAu khi cảm thán xong, Sở Hưu mới dẫn hai người bọn họ ra ngoài gặp mặt đám người Ngụy Thư Nhai.
Trần Thanh Đế cũng biết vài người trong Côn Luân Ma Giáo, đặc biệt là Tạ Tiểu Lâu và Lã Phụng Tiên còn là hảo hữu, nửa ngày sau Tạ Tiểu Lâu mới cười khổ thốt lên một câu: “Bây giờ ta cũng thấy bi ai cho các tông môn Chính đạo.
Bọn họ còn đang âm thầm tính kế, hết đề phòng lại bố trí; kết quả các ngươi đã bắt đầu chinh chiến trên một tầng thiên địa khác. Đúng là không nói lý.”
Theo Tạ Tiểu Lâu, những tông môn Chính đạo ở hạ giới đúng là đáng thương.
Bọn họ âm thầm mưu đồ đủ đường, kết quả Sở Hưu lại chẳng buồn chơi với người ta, khởi điểm của hai bên không giống nhau, còn đánh thế nào được?
Lúc này Trần Thanh Đế lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cái tên mà ngươi nói đang ở đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đang bao vây ở bên ngoài. Bọn chúng vây quanh chúng ta nhiều ngày như vậy chắc cũng mất hết kiên nhẫn, bây giờ vừa vặn giải quyết!’
Lúc này, bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, Tân Già La và Minh Huyền Vũ còn đang canh giữ.
Thật ra bọn họ không hề mất kiên nhẫn, Tân Già La có thời gian, Minh Huyền Vũ có lợi ích, có thể đợi được.
Vốn dĩ bọn họ còn chờ lực lượng trận pháp bên Sở Hưu tiêu hao hết, kết quả không ai ngờ được một lúc sau ánh sáng trận pháp đã tiêu tán.
Chương 1629 Phản công 2
Minh Huyền Vũ và Tân Già La nhìn nhau, rốt cuộc Sở Hưu cũng không nhịn nổi, định ra tay liều mạng với bọn họ?
Hai người lập tức dẫn người bao vây.
Nhìn đám người Sở Hưu đi từ trong trận pháp ra, Tân Già La lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bó tay chịu trói rồi à? Ngoan ngoãn theo ta về, bàn giao lại mọi chuyện liên quan tới Ma Lợi Kha, ta sẽ không động tới đám thuộc hạ của ngươi.
Nhưng nếu ngươi không biết điều, đừng nói là người trong cứ điểm của ngươi, ngươi còn không bảo vệ được đám người trong Thương Ngô Quận đâu!”
Nhưng lúc này Tân Già La lại lấy làm lạ, hắn phát hiện người bên Sở Hưu không có vẻ sợ hãi gì. Hai bên đối mặt nhưng bên phe Sở Hưu như đã tính trước, chuyện này khiến Tân Già La thầm nghi hoặc, đối phương có chỗ dựa nào đó à?
Sở Hưu ở bên kia không trả lời Tân Già La, một gã to cao tướng mạo thô kệch đứng bên cạnh hắn chỉ vào Tân Già La, nói với giọng điệu khiến Tân Già La cảm thấy rất mất tự nhiên: “Người mà ngươi nói là tên hòa thượng sáng lấp lánh kia à?”
Tân Già La sửng sốt, hòa thượng sáng lấp lánh là cái quái gì?
Hắn vừa định nói gì đó lại thấy Sở Hưu gật nhẹ đầu, sau đó gã cao to kia cũng gật đầu: “Được, thứ này cứ giao cho ta.”
Tân Già La vừa định bảo đối phương nói khoác không biết ngượng, nhưng một khắc sau gã to lớn kia đã xuất thủ.
Một quyền đánh ra, lực lượng cơ thể cực hạn làm chấn động hư không. Mọi thứ trước mặt Tân Già La bắt đầu vặn vẹo, đó là cảm giác áp lực khủng khiếp khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối!
Tân Già La trợn tròn hai mắt, gã này là quái vật ở đâu chui ra? Cho dù là cường giả của đại phái đỉnh phong ở Nam Vực, Chiến Võ Thần Tông cũng không có lực lượng cơ thể trình độ này!
Tay hắn niết ấn quyết, một vầng mặt trời hiện lên sau lưng, mang theo lực lượng nóng bỏng có thể hòa tan hết thảy, ầm ầm đập về phái Trần Thanh Đế.
Tuy Phạm Giáo cũng coi là một chi phái của Phật môn, nhưng thực tế công pháp của Phạm Giáo tựa như Phật mà không phải Phật, tựa như Ma mà không phải Ma, thiên hướng âm tà quỷ dị. Ảo thuật của Ma Lợi Kha và ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu đều như vậy.
Chỉ có công pháp Thái Dương Thần Cung mà Tân Già La tu luyện là quang minh chính đại, phát huy lực lượng thái dương tới cực hạn, có thể nói là cương mãnh hùng hồn vô cùng.
Nhưng đứng trước một quyền chí cường của Trần Thanh Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, mặt trời rực rỡ có là gì? Cánh tay bẻ trăng hãi sao, cho dù là mặt trời cũng có thể xuất quyền đánh nát!
Một tiếng nổ lớn vang lên, quả cầu lửa nóng rực bị thế quyền của Trần Thanh Đế đánh nát. Thái Dương Chân Hỏa đủ để hòa tan thần binh nhưng rơi lên người hắn còn không thể đốt xuyên qua da thịt.
Tân Già La biến sắc, phật ấn Phạn văn nở rộ trong hai tay, ngăn trước người; nhưng một khắc sau đã bị quyền của Trần Thanh Đế đã đánh ba cả trăm trượng, đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.
Còn lúc này Sở Hưu cũng không rảnh rỗi, Phá Trận Tử trong tay y mang theo phong mang xé tan thiên địa chém về phía Minh Huyền Vũ, vị này cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên phải do y đối phó.
Trong phân điện Cực Lạc Ma Cung của Minh Huyền Vũ còn hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương mỗi người nghênh đón một người.
Người của bộ lạc Hắc La cũng nhận lệnh của Lục Phi, gào thét đánh về phía võ giả Cực Lạc Ma Cung, Hắc Kiệt bị thương quá nghiêm trọng nên không xuất thủ.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã khai chiến.
Tới tận lúc này Tân Già La vẫn thấy ngây ngốc.
Vì trước khi tới tìm Sở Hưu, hắn đã hỏi Lệnh Hồ Tiên Sơn tài liệu cặn kẽ về y, tự nhận là hiểu khá rõ về Sở Hưu.
Kết quả hiện tại, một kẻ không rõ sâu cạn lại đột ngột xuất hiện trong đám người bên phía Sở Hưu, sau đó đấm một quyền đánh bay bản thân.
Kẻ có lực lượng như vậy không thể là loại vô danh trong Đại La Thiên được, rốt cuộc đối phương là ai?
Không đợi Tân Già La phản ứng lại, Trần Thanh Đế đã lại xông tới.
Hắn nhìn qua vết bỏng trên nắm đấm của mình, khẽ nhíu mày.
Đám người Đại La Thiên đúng là bất phàm, có chút bản lĩnh thật, còn có thể làm mình bị thương, tuy còn không tính là vết thương ngoài da.
Sau khi đấm ra một quyền, quyền ý chèn ép không gian xung quanh tạo ra từng tiếng nổ vang không có bất cứ biến hóa nào, chỉ có một quyền đơn giản, cũng là một quyền với lực lượng đạt tới cực hạn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng thái dương nóng rực tạo thành mũi tên bùng nổ trước mặt Trần Thanh Đế, nhưng Trần Thanh Đế không buồn ngăn cản, lại một quyền đánh ra.
Cung nát người bay, Tân Già La lại bị đánh xuống dưới đất, thậm chí nội tạng đã chấn động.
“Chết tiệt!’
Tân Già La tay niết phật ấn, sau lưng hiện lên pháp tướng Phật Đà.
Ba mặt bốn tay, tay nâng mặt trời, đánh thẳng xuống đầu Trần Thanh Đế!
Chỉ trong chớp mắt ánh sáng nóng rực đã càn quét khắp phương viên ngàn trượng, thậm chí khiến mắt người không mở ra nổi.
Mặt đất cũng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại này, đất đá biến thành dung nham.
Tân Già La thở hổn hển, hắn không tin dưới loại lực lượng này mà đối phương vẫn có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng một khắc sau, một thân hình đã bước khỏi ngọn lửa nóng rực kia, lại đấm ra một quyền, bên trong quyền ý thậm chí còn xen lẫn chiến ý nồng đậm!
“Ha ha ha! Thú vị thú vị, đã nghiền đã nghiền!”
Thân thể Trần Thanh Đế bị lực lượng nóng rực đó thiêu tới đỏ bừng, nhưng Thái Dương Chân Hỏa có thể hòa tan sắt thép lại không cách nào hòa tan thân thể được rèn luyện qua vô số năm tháng, trải qua chân hỏa luyện thân.
Lại một quyền đánh ra, Tân Già La lại bị đánh bay, lần này hắn thật sự không chịu nổi, bị đánh tới mức phun ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa bên phía Minh Huyền Vũ, Sở Hưu và Minh Huyền Vũ cũng đã giao thủ.
Cực Lạc Ma Cung là đại phái Ma đạo, Sở Hưu từng thấy di tích của bọn họ ở hạ giới, công pháp thiên hướng âm tà quỷ dị. Minh Huyền Vũ cũng vậy.
Không biết hắn tu luyện công pháp gì, vừa mở lĩnh vực đã xuất hiện một khoảng lĩnh vực tràn ngập ma khí âm tà.
Tuy lĩnh vực này không có lực sát thương, nhưng hắn lại tập hợp và rèn luyện vô số âm tà quỷ vật, đặt chúng vào trong, kết hợp với lĩnh vực, tăng uy lực thêm ba phần.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hưu chứng kiến thủ đoạn kỳ dị kết hợp công pháp bản thân và lĩnh vực.
Nhưng bất luận là quỷ vật âm tà gì, Thần Vực của Sở Hưu vừa mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, chỉ cần là thứ trong lĩnh vực của y, tất cả đều bị loại quy củ này vặn vẹo thành hư vô!
Sở Hưu thấy lĩnh vực của Minh Huyền Vũ hiếm có, Minh Huyền Vũ càng thấy lĩnh vực của Sở Hưu hiếm có.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy lĩnh vực có uy lực bá đạo tới cực điểm như vậy, kết quả vừa giao chiến, đám quỷ vật mà mình bồi dưỡng tỉ mỉ đã tiêu tán gần nửa. Chuyện này khiến Minh Huyền Vũ đau lòng tới mức nhếch miệng.
Quát lên một tiếng chói tai, Minh Huyền Vũ thu hồi lĩnh vực của bản thân, một thanh trường đao đen kịt đã xuất hiện trong tay hắn.
Chương 1630 Thế quyền vô song
Thân đao đen như mực, chỉ có lưỡi đao mang chút màu đỏ tươi.
Một đao chém xuống, không ngờ thanh đao đó bắt đầu thôn tính bất cứ lực lượng nào trong thiên địa, thậm chí hấp thu cả ánh sáng!
Những nơi đao đó chém qua, như màn đêm đen vô tận, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng một khắc sau, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, toàn bộ sắc trời đột ngột sáng lên, bị đao mang từ đao của Sở Hưu chiếu sáng.
Nơi lưỡi đao đi qua, đang mang sắc bén vô tận phủ xuống, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay Minh Huyền Vũ, ngay cả thanh trường đao quỷ dị cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Đúng là thanh đao đó có thể hấp thu bất cứ chân khí nào, nhưng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu chém ra lại phát huy sự sắc bén tới cực hạn, bản thân năng lực này không mang bất cứ lực lượng dị chủng nào, làm sao mà hấp thu được?
Một khắc sau, trường đao trong tay Sở Hưu trực tiếp chém xuống đất, Diệt Địa trong Thất Đại Hạn được thi triển. Chớp mắt sau mặt đất rung chuyển như có động đất.
Minh Huyền Vũ cảm thấy không đúng, định bay lên không nhưng đã muộn.
Mặt đất vỡ vụn, vô số đao cương bao bọc lấy hắn, khiến hắn chật vật không tả nổi.
Đợi tới khi hắn vất vả né tránh được đao cương quấy nhiễu, một tiếng quỷ thần thầm thì lại vang lên quanh người Minh Huyền Vũ.
Trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, trên đỉnh đầu hắn, không gian bị xé rách, một hư ảnh ma thần thò nửa người ra, trực tiếp chộp về phía hắn!
Rốt cuộc Minh Huyền Vũ cũng biến sắc, tay hắn niết ấn quyết, làn sương đen bốc lên quanh người tạo thành một cơn bão ma khí khổng lồ quét ngang ra, thậm chí trong đó còn có vô số tiếng kêu rên của ác quỷ, chống lại Đại Bi Chú của Sở Hưu.
Minh Huyền Vũ nhìn sang phải Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trong lòng cũng nảy sinh ý thối lui.
Tư liệu mà Tân Già La cho hắn đã từ bao giờ rồi không biết, dù sao cũng là đánh giá quá thấp Sở Hưu.
Tuy hiện tại hắn không bị thương cũng không sử dụng lá bài tẩy gì, nhưng hắn không muốn đánh tiếp.
Thế công liên miên của Sở Hưu vượt ngoài dự liệu của hắn, nếu thật sự liều mạng, cho dù hắn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong nhưng cũng không nắm chắc.
Đợi tới khi nhìn sang phía Tân Già La, hắn lại càng giật mình.
Gã cao to bên phe Sở Hưu có thực lực quá khủng khiếp.
Tân Già La ném đủ loại bí pháp sang nhưng đều bị gã cao to kia dùng một quyền đánh nổ.
Bất luận công pháp bí thuật gì đều không đỡ nổi một quyền của đối phương, bị đối phương đánh ngã xuống đất, thê thảm tới cực điểm.
Tân Già La đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, mạnh hơn hắn một chút, vạn nhất Tân Già La bại, hắn còn đánh thế nào được?
Đúng lúc này một loạt tiếng la hét bô lô ba la vang lên, đại lượng man tộc xông vào trận thế của Cực Lạc Ma Cung bắt đầu chém giết.
Lục Phi phái người tới các bộ lạc man tộc liên thủ, cuối cùng người của các bộ lạc man tộc cũng đến, tuy muộn một chút nhưng không coi là quá trễ.
Thấy cảnh này, Minh Huyền Vũ biến sắc, hắn trực tiếp hét lớn: “Lui lại! Tất cả rút lui!”
Tình hình như thế hắn đã không thể gánh vác được, còn đánh nữa thì người dưới trướng hắn sẽ tổn thất nặng nề.
Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung rút lui, Tân Già La vẫn luôn bị Trần Thanh Đế áp đảo, thậm chí đã bị đánh hộc máu, lúc này cũng không chần chừ nữa mà thân hình hơi động, quang thân thể bộc phát đại lượng Thái Dương Chân Hỏa, như vầng mặt trời lên ở phía đông, nhanh chóng bay lên không trung, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Trần Thanh Đế đuổi theo hai bước nhưng tốc độ không phải sở trường của hắn, đành buồn bực lầm bầm: “Đang đánh sướng tay, chạy cái gì?”
Khi Tân Già La và Minh Huyền Vũ chạy tới chỗ an toàn, Tân Già La căm tức nhìn Minh Huyền Vũ quát lớn: “Minh Huyền Vũ! Ngươi làm vậy là sao? Hai lần rồi, lần nào cũng là ngươi đào tẩu trước, nhận đồ của ta lại không chịu làm việc cho ta à?”
Minh Huyền Vũ lạnh nhạt nói: “Tân huynh, ngươi đánh thua thì đừng trút giận lên ta, ta có chạy hay không có quan trọng không?
Gã bên tên Sở Hưu kia có lực lượng cơ thể cường hãn vô song, thậm chí ngươi còn không phản kích được. Ngươi đã thua rồi, ta còn cố cũng chỉ tổn thất người dưới trướng chứ có ích lợi gì?
Nói một câu không dễ nghe, thì cái thứ mà ngươi đưa ra không đủ đền bù tổn thất của ta.”
Minh Huyền Vũ nói vậy thật ra là có ý, hắn đã thua, có đánh tiếp cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chẳng qua Tân Già La không nuốt được cơn tức này!
Tính kế bao lâu như vậy, còn trả giá lớn nhờ Minh Huyền Vũ xuất thủ, kết quả cuối cùng lại rút lui vô ích, hỏi làm sao hắn chịu được?
Minh Huyền Vũ khuyên nhủ: “Tân huynh, không phải ta nói ngươi nhưng thực lực Phạm Giáo cường đại như vậy, ngươi trở về mời một vị điện chủ cảnh giới Võ Tiên tới, trực tiếp cưỡng ép dẫn tên Sở Hưu kia đi là xong, sao
phải bày mưu tính kế làm gì?”
Tân Già La bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng nói: “Ngươi nói thì đơn giản, nhưng ngươi có biết nội bộ Phạm Giáo tranh đấu nghiêm trọng thế nào không?
Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, ba điện Brahma, Shiva, Vishnu đã đấu đá mấy ngàn năm, nếu không phải còn có áp lực từ Thiên La Bảo Tự bên ngoài, không khéo chúng ta đã tự đánh nhau trước.
Ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ, gặp chuyện này không tự giải quyết được còn phải về mời người giải quyết, vậy mời ai đây?
Lão điện chủ tuổi tác đã cao, đường xá lại xa xôi, nếu có Võ Tiên khác xuất thủ, e là sẽ xảy ra chuyện.
Shiva Điện và Brahma Điện có thể ra tay, nhưng cuối cùng ai là người mất mặt? Lại chính là Vishnu Điện ta!”
Nghe Tân Già La nói xong Minh Huyền Vũ cũng thấy kinh ngạc, hắn không ngờ nội bộ Phạm Giáo lại đấu đá dữ dội như vậy.
Tuy Cực Lạc Ma Cung cũng có tranh đấu nội bộ, xâu xé quyền lực, nhưng luôn giữ ở mức chấp nhận được, nếu huyên náo quá lớn, cung chủ sẽ ra tay ngăn cản.
Còn bên Phạm Giáo tranh đấu nội bộ như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới lợi ích bản thân Phạm Giáo. Kết quả vị giáo chủ Võ Tiên cửu trọng thiên của Phạm Giáo vẫn mặc kệ, không biết hắn nghĩ như thế nào.
“Tân huynh, ngươi không định trở lại Phạm Giáo cầu viện, vậy ngươi định làm gì? Không phải ta không nói đạo nghĩa mà là dựa vào chúng ta tuyệt đối không thể đánh nổi bên phía tên Sở Hưu kia. Còn gã cao to với cơ thể cường hãn đó rốt cuộc có lai lịch ra sao? Loại người như vậy không thể nào vô danh được.”
Tân Già La hừ lạnh nói: “Tại Đông Vực tên Sở Hưu kia cũng đắc tội với không ít người, đệ tử Huyết Hà lão tổ của Huyết Hà Giáo cũng bị phế dưới tay bọn chúng, còn có Hàn Giang Thành nữa, thù hận giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Để ta nghĩ cách xem có thể kích động...”
Tân Già La còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên biến sắc, lấy từ trong lòng ra một trận bàn lớn cỡ bàn tay.
Bên trên lấp lóe Phạn văn, sau khi xem xong Phạn văn sắc mặt Tân Già La trở nên cực kỳ khó coi.
Minh Huyền Vũ không hiểu Phạn văn, hắn kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Tân Già La nắm lấy trận bàn, thở dài một tiếng nói: “Tạm thời không cần để ý tới tên Sở Hưu kia, điện chủ đời trước của Vishnu Điện ta đã viên tịch!”
Sau khi nói xong, thân hình Tân Già La hơi động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía tây.
Nói đơn giản hơn, Trần Thanh Đế đã không tính là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cho dù có đột phá, hắn cũng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lại càng không có lĩnh vực, nhưng lại có sức chiến đấu tương xứng.
Nếu tính kỹ ra, Trần Thanh Đế khá giống những man tộc ở Đại La Thiên, nhưng cao cấp hơn bọn họ tới trăm nghìn lần, vì hắn đã đi theo một con đường xưa nay chưa từng có, tự mình vượt qua mọi chông gai.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Trước mắt chúng ta đang bị vây ở đây, chỉ cần chúng ta có hành động, chắc chắn đám người Tân Già La sẽ động thủ. Không đẩy lùi bọn chúng thì mọi bố trí của ta trong khu vực Nam Man này đều thành uổng phí.
Ta định tới hạ giới tìm người trợ giúp, các ngươi thấy sao?”
Mọi người ở đây lập tức hỏi Sở Hưu muốn tìm ai.
"Trần Thanh Đế?"
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Không phải không nhờ Trần Thanh Đế được, nhưng đầu tiên ngươi phải xác định, Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không.
Ngoài ra, ngươi có chắc Trần Thanh Đế có thể đối phó với Tân Già La không?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đã nhiều năm qua, chắc các ngươi cũng nghe nhiều chuyện về Trần Thanh Đế rồi. Cách làm việc của Trần Thanh Đế có thể đơn giản thô bạo, hành xử bá đạo, nhưng xưa nay hắn chưa từng làm chuyện gì vi phạm tín nghĩa. Ít nhất trên phương diện đạo nghĩa giang hồ, Trần Thanh Đế làm tốt hơn đại đa số mọi người trong Chính đạo.
Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của ta, chuyện Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không, ta cũng không tin tưởng tuyệt đối. Nhưng Tạ Tiểu Lâu có thể tin được, hắn là đệ tử của Trần Thanh Đế, ta nghĩ Trần Thanh Đế sẽ không trở mặt với ta.
Chuyện này ta chắc chắn được tám phần mười.”
Thật ra theo tính cách của Sở Hưu, bất cứ chuyện gì y cũng muốn chắc chắn tới chín thành chín, tỷ lệ nhỏ nhoi cuối cùng là xem ý trời.
Nhưng trước mắt không thể không nói, Tân Già La không tấn công Thương Ngô Quận mà đến đây bao vây cứ điểm Nam Man của y, lại đánh bậy đánh bạ nhắm trúng vào điểm yếu của Sở Hưu.
Đối phướng động tới Thương Ngô Quận, Sở Hưu còn có thể lấy cớ Nam Vực xâm lấn Đông Vực làm một số chuyện, hoặc trực tiếp từ bỏ phủ quận trưởng cũng được.
Nhưng cho dù thế nào Sở Hưu cũng không thể từ bỏ cứ điểm trong khu vực
Nam Man này.
Cho nên đừng nói là chắc chắn được tám phần mười, cho dù chỉ có năm phần mười, Sở Hưu cũng sẽ thử.
Gõ bàn một cái, Sở Hưu tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có thực lực của Trần Thanh Đế, ta cảm giác hắn còn mạnh hơn tưởng tượng của các ngươi.
Phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân là con đường xưa nay chưa từng có, cho nên các ngươi không thể coi nó như phương thức tu luyện bình thường.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chín phần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần còn không đỡ nổi một quyền của hắn. Cho dù là thần tướng Thiên Môn cũng không đỡ được mấy quyền.
Hiện tại hắn đột phá, nhưng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Nhưng một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền từng danh chấn giang hồ cũng không chịu một một quyên của hắn. Các ngươi thử tưởng tượng về lực lượng này xem.
Ta đã từng giao thủ với Tân Già La, ta có thể cảm giác được lực lượng của hắn.
Ta mời Trần Thanh Đế tới, cũng sẽ thử thực lực của hắn. Nếu hắn có đủ thực lực giao chiến với Tân Già La, ta mới nói ra chuyện này.”
Đám người Ngụy Thư Nhai đều gật nhẹ đầu, chỉ cần Sở Hưu nắm chắc là được.
Côn Luân Ma Giáo, hay nên nói là mọi kế hoạch của Sở Hưu trước giờ đều như vậy.
Có đôi khi Sở Hưu đưa ra một kế hoạch rất to gan, tuy bọn họ không tán thành nhưng vẫn dốc toàn lực phối hợp chấp hành.
Có thể nói bọn họ tán thành và tin tưởng chính bản thân Sở Hưu chứ không phải kế hoạch điên cuồng kia.
Bọn họ tin rằng cho dù kế hoạch có to gan đến đâu, vào tay Sở Hưu đều có khả năng thành công.
Sở Hưu đã quyết định tới hạ giới mời Trần Thanh Đế lên xuất thủ, nhưng bên phái Đại La Thiên y cũng có đối sách khác.
Tân Già La có Trần Thanh Đế đối phó, nhưng y cũng phải đẩy lùi những người khác của Cực Lạc Ma Cung mới được.
Thật ra ở Đại La Thiên, thực lực bên phe Sở Hưu cũng không yếu.
Hầu hết tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo đều ở Đại La Thiên, tu hành từng tốp một. Nếu đưa tất cả ra, hoàn toàn không sợ một phân điện của Cực Lạc Ma Cung.
Nhưng những người này là tâm phúc của y, được y bồi dưỡng tỉ mỉ, nếu hy sinh vào lúc này mới là lãng phí. Cho nên Sở Hưu đành nghĩ cách khác.
Nếu nơi này là khu vực Nam Man, đương nhiên chuyện này phải rơi xuống đầu đám dị tộc Nam Man này rồi.
Sở Hưu trực tiếp tới tìm Lục Phi, nói với cô: “Đám người Cực Lạc Ma Cung kia trắng trợn lùng bắt chiến sĩ của các bộ lạc Nam Vực, tiến hành đủ loại thí nghiệm quỷ dị. Nhưng xưa nay man tộc các ngươi ít khi giao lưu, cho nên các bộ lạc Đông Vực không biết chuyện này.
Bây giờ ta muốn ngươi phái một người tới báo cho các bộ lạc man tộc, để bọn họ kết hợp lại, đối phó với Cực Lạc Ma Cung.
Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, hiện giờ xung quanh đều là võ giả của Cực Lạc Ma Cung. Tuy nhiên nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giám sát những võ giả chúng ta, man tộc không có chân khí, không dễ bị phát hiện, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Ngươi cho rằng trong bộ lạc Hắc La, ai có thể đảm nhiệm chuyện này?”
Nếu chuyện này phát sinh trong những tông môn ở Đại La Thiên, vậy chắc chắn sẽ phải kiểm chứng cẩn thận, xem mọi chuyện có phải là thật không.
Sau đó bọn họ lại suy nghĩ, từ chối, thậm chí lá mặt lá trái, phải đợi bên mình nói rõ cho bọn họ những điểm lợi và hại, thậm chí đưa ra đủ lợi ích, bọn họ mới chịu phối hợp cùng xuất thủ.
Nhưng chuyện này đặt lên người đám man tộc lại đơn giản hơn nhiều, không có nhiều công đoạn như vậy.
Chỉ cần người của bộ lạc Hắc La tới những bộ lạc kia, nói cho bọn họ chuyện này, hơn nữa thề với tổ tiên và thần linh, chắc chắn đối phương sẽ tin tưởng,
Đám người của các bộ lạc man tộc này đều là kẻ thẳng tính, sẽ không nói láo.
Lại thêm đối với bọn họ thì lời thề đối với tổ tiên và thần linh còn quan trọng hơn tính mạng, chuyện này càng không thể làm giả.
Lục Phi gật đầu nói: “Thần sứ đại nhân yên tâm, chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La không sợ chết, chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sứ đại nhân giao phó.
Ta sẽ đi bố trí người, an bài thêm vài người, khả năng phá vòng vây cũng cao hơn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, chút chuyện như vậy, Lục Phi sẽ xử lý tốt.
Nói xong, Sở Hưu lập tức trở về hạ giới.
Còn lúc này bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, người của Cực Lạc Ma Cung đã bao vậy.
Minh Huyền Vũ nhìn trận pháp tầng tầng lớp lớp thủ hộ quanh cứ điểm, hắn hỏi: “Ngươi định tấn công à? Đã nói trước rồi đấy, nếu định tấn công thì uy lực của trận pháp này không yếu đâu, ngươi lên trước, đợi sau khi phá trận ta mới ra tay. Ta không thể để đệ tử của Cực Lạc Ma Cung ta lên chịu chết được.”
Chương 1627 Cầu viện, hung thú hình người
Tân Già La hừ lạnh một tiếng nói: “Yên tâm, tạm thời không tấn công đâu. Để bọn chúng hao tổn, ta không tin bọn chúng có thể duy trì loại trận pháp cường đại này vận hành liên tục, cho dù tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không xa xỉ đến vậy.”
Ngoài miệng Tân Già La nói vậy nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
Hắn luôn cảm thấy Sở Hưu này có gì kỳ quái, không chỉ bản thân hắn kỳ quái mà những chuyện hắn làm cũng rất kỳ quái.
Ví dụ như trận pháp trước mắt, thật không hiểu Sở Hưu này nghĩ thế nào, phủ quận trưởng Thương Ngô Quận mà hắn còn không bố trí trận pháp mạnh mẽ đến vậy, ngược lại đi xây một cứ điểm ở đất Nam Man hoang tàn vắng vẻ này, còn bố trí nhiều trận pháp cường đại như vậy, rốt cuộc y định làm gì? Chẳng lẽ Hoàng Thiên Các định đánh vào khu vực Nam Man hay sao?
Đương nhiên Tân Già La chỉ tùy ý suy nghĩ như vậy chứ không tìm hiểu đến cùng.
Hiện giờ hắn chỉ muốn bắt lấy Sở Hưu, thẩm vấn đối phương về tung tích của Ma Lợi Kha, rốt cuộc đã chết hay còn sống. Đường đường một vị cung chủ Phạm Giáo, dẫu sao cũng phải có một câu trả lời mới được, đặc biệt là đối phương còn là cung chủ thuộc Vishnu Điện của mình.
...
Hạ giới, Tây Sở, Thiên Hạ Minh.
Thiên Hạ Minh không ở châu phủ Tây Sở mà ở một bình nguyên trong một sơn cốc cực lớn.
Đứng trước Thiên Hạ Minh, Sở Hưu bỗng cảm thấy chắc chắn Trần Thanh Đế và tổ tiên Lăng Tiêu Tông sẽ có tiếng nói chung.
Phong cách kiến trúc của bọn họ giống nhau như đúc, đều là cực kỳ to lớn, đặc biệt là cung điện của Trần Thanh Đế, rõ ràng chỉ có một tầng nhưng riêng phần nền đã cao hơn mười trượng, hình như vị này rất thích đứng trên cao nhìn xuống dưới.
Hôm nay, trong thiên hạ đã không ai không biết Sở Hưu.
Cho dù không có quan hệ giữa y và Tạ Tiểu Lâu, y cũng được đón tiếp khách khí, mời vào bên trong Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu nghe tin này lập tức đi ra nghênh đón Sở Hưu.
Khi trẻ tuổi tính tình hắn khá lạnh nhạt, tương đối ít lời. Mấy năm gần đây có lẽ bắt đầu tiếp quản sự vụ Thiên Hạ Minh, cũng lâu rồi không thấy vị bằng hữu lâu năm Sở Hưu, cho nên có vẻ rất nhiệt tình.
“Sở huynh, thật ra lúc trước biết ngươi trở về ta đã muốn tới Côn Luân Sơn bái kiến ngươi. Nhưng đáng tiếc, Thiên Hạ Minh ta có địa vị đặc thù, nếu đến e là ảnh hưởng không được tốt.”
Thiên Hạ Minh không phải Chính đạo cũng không phải Ma đạo. Lúc trước khi Sở Hưu trở về, một đám người tới khuyên nhủ Sở Hưu quay đầu là bờ, nếu hắn tới ôn chuyện sẽ rất mất tự nhiên.
“Giữa chúng ta không cần mấy lời giải thích như vậy. Trong thế đại tranh hiện tại, thật ra Thiên Hạ Minh có thể giữ trung lập đã là rất khó khăn rồi.”
Tạ Tiểu Lâu thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, rất khó khăn.”
Trước đó Tạ Tiểu Lâu còn chưa tham gia các sự vụ lặt vặt trong Thiên Hạ Minh, còn chưa có cảm xúc sâu sắc như vậy.
Đợi tới khi Tạ Tiểu Lâu thật sự tham gia quản lý Thiên Hạ Minh, hắn mới biết những chuyện này khó xử lý đến mức nào.
Giang hồ phân Chính Ma, Thiên Hạ Minh các ngươi không chính cũng chẳng ma, vậy rất có thể cả chính lẫn ma đều tới gây sự với ngươi.
Cho nên Thiên Hạ Minh có thể kiên trì tới giờ hoàn toàn dựa vào thực lực cường đại của Trần Thanh Đế chống đỡ.
“Đúng rồi, Tạ huynh, hiện giờ Trần minh chủ có ở trong Thiên Hạ Minh không?”
Tạ Tiểu Lâu gật đầu nói: “Sư phụ đang ở trong, ta dẫn ngươi đi gặp người.”
Thật ra đã rất lâu rồi Sở Hưu chưa gặp Trần Thanh Đế.
Từ khi Chính Ma Đại Chiến bắt đầu, Chính đạo và Ma đạo bắt đầu thù hận lẫn nhau.
Trần Thanh Đế dẫn dắt Thiên Hạ Minh bảo trì trung lập. do thực lực của hắn nên không ai rảnh rỗi tới trêu chọc hắn. Cho nên phần lớn thời gian Trần Thanh Đế vẫn luôn khổ tu, đã rất lâu rồi không xuất hiện trên giang hồ, thậm chí có không ít sự tình trong Thiên Hạ Minh là do Tạ Tiểu Lâu xử lý.
Đương nhiên nếu có thời gian Trần Thanh Đế cũng dẫn Tạ Tiểu Lâu đi xem trò vui, tỷ như trận chiến lần trước Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Nhưng Trần Thanh Đế chỉ đến xem chứ không tham gia, thái độ vô cùng khiêm nhượng.
Lúc này lại gặp Trần Thanh Đế, Sở Hưu có thể cảm giác được quả nhiên Trần Thanh Đế đã đột phá, lực lượng cơ thể của hắn đã mạnh tới mức Sở Hưu không cách nào lý giải.
Hiện giờ trong cơ thể Trần Thanh Đế ẩn chứa một luồng lực lượng bùng nổ, mỗi khối cơ bắp mà hắn để lộ đều mang lực lượng khiến Sở Hưu chấn động.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu như thấy một con hung thú hình người biết đi.
Trần Thanh Đế ngồi đường hoàng trên ghế, cười lớn nói: “Sao Sở giáo chủ ngươi lại rảnh rỗi tới Thiên Hạ Minh của ta?
Không có chuyện gì không lên Tam Bảo Điện, ngươi tới tìm ta chắc không phải ôn chuyện rồi. Nói đi, chuyện gì?”
Sở Hưu cười cười nói: “Trần minh chủ nói đùa rồi, ta và Tạ huynh là huynh
đệ, trước mặt Trần minh chủ sao dám xưng là giáo chủ.
Chỉ có điều ta nghe nói Trần minh chủ vừa bước vào một cảnh giới mới, vừa hay ta cũng tu luyện chân hỏa luyện thân nên muốn mời Trần minh chủ chỉ giáo một phen.”
Gương mặt Trần Thanh Đế nở nụ cười như có như không: “Ố ồ, muốn so tay với ta à, được thôi. Lần trước quan sát trận chiến giữa ngươi và Rama, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ngược lại khiến bản tọa xem mà thòm thèm. Hôm nay vừa hay mở mang kiến thức một chút.”
Nếu là tiểu bối bình thường nói chỉ giáo với Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế sẽ trực tiếp xuất quyền đánh tới.
Chỉ giáo cái mả cha nhà ngươi!
Ngươi mà xứng!
Nhưng Sở Hưu lại khác, liên tiếp tiêu diệt Nam Bắc Phật Tông, hôm nay Sở Hưu đã đứng trong hàng ngũ chí tôn giang hồ, ít nhất danh tiếng của y lớn hơn cả Trần Thanh Đế.
Hai người nói xong bèn đi tới diễn võ trường phía sau Thiên Hạ Minh.
Tạ Tiểu Lâu đi theo sau lưng hai người, mắt trợn tròn mồm há hốc.
Tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì, sao mới dăm ba câu đã động thủ?
Trên diễn võ trường, Trần Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị kỹ càng đi, một quyền của bản tọa không dễ đón đỡ đâu.’
Sở Hưu gật đầu một cái, Trần Thanh Đế cũng không khách khí, một khắc sau hắn đã xuất quyền đánh xuống!
Quyền xuất, mây gió tiêu tan!
Trước mặt quyền này, tất cả mọi lực lượng đều tài nguyên thành mây khói.
Không phải vì quyền này có năng lực kỳ dị gì, mà dưới loại lực lượng đơn thuần mà cực hạn này, cho dù là thiên địa nguyên khí cũng không chịu nổi cảm giác áp lực cường đại đến cực điểm đó!
Trận pháp trên diễn võ trường chỉ vừa sáng lên đã tiêu biến, những nơi thế quyền đi qua mặt đất rung động đất đá tung bay, không khác gì động đất.
Tạ Tiểu Lâu đứng xa quan chiến khóe miệng giật một cái.
Có phải sư phụ lão nhân gia quên mất không, đây là nhà mình mà!
Khi quyền này của Trần Thanh Đế đánh ra, Sở Hưu cũng biết thực lực chân chính của Trần Thanh Đế.
Đây là một quyền của lực lượng cơ thể cực hạn, thậm chí ngày trước Lã Phụng Tiên bộc phát lực lượng cơ thể sử dụng Vô Song cũng không thể so sánh với lực lượng từ quyền này của Trần Thanh Đế!
Phá Trận Tử chém ra, đao mang sắc bén xé rách hư không.
Cùng lúc đó, Thần Vực khai mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, xé rách tất cả mọi lực lượng, nhưng không cách nào vặn vẹo loại cơ thể cường đại có thể so với hung thú như vậy.
Tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên.
Trần Thanh Đế xuất quyền không chỉ xé tan lĩnh vực của Sở Hưu, còn khiến đao quang nát bấy.
Một khắc sau, giữa không trung trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma thần khổng lồ hàng lâm, nắm lấy quyền của Trần Thanh Đế.
Hai luồng lực lượng bắt đầu giằng co, nhưng chỉ ba giây sau bàn tay ma thần đã vỡ vụn.
May là khi Đại Bi Chú tiêu tán, lực lượng từ quyền của Trần Thanh Đế cũng hao hết.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất quyền tiếp theo, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Dừng tay! Không đánh nữa!”
Chương 1628 Phản công 1
Chỉ một quyền thôi nhưng Sở Hưu đã hiểu gần hết về thực lực của Trần Thanh Đế.
Chân hỏa luyện thân, con đường này khó khăn hơn tu hành võ đạo bình thường vô số lần, nhưng một khi đột phá cũng cường đại hơn vô số lần.
Khi Trần Thanh Đế còn chưa đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hầu hết là một quyền một người. CÒn hiện tại hắn đột phá, đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng là một quyền một người.
Chiến lực như vậy vốn không có sơ kỳ trung kỳ gì, chỉ cần đột phá tức là đỉnh phong!
Lúc này Trần Thanh Đế lại buồn bực nói: “Tiểu tử, sao lại không đánh nữa? Ta biết hiện tại còn cách thực lực đỉnh phong của ngươi xa lắm.
Lần trước đánh với lão già của Phong Vân Kiếm Trủng hết sức khó chịu, lão già kia rất nổi danh nhưng lúc đánh lại không chịu dùng mấy lá bài tẩy của Phong Vân Kiếm Trủng, đúng là vô nghĩa, không đã nghiền.”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Nếu Trần minh chủ muốn đã nghiền, ta có thể cho ngươi cơ hội này. Thật ra lần này ta tới tìm Trần minh chủ là có một chuyện rất quan trọng, định nói cho ngươi.”
Vừa nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Trần Thanh Đế cũng lộ vẻ nghiêm nghị: “Ồ, chuyện gì?”
Trần Thanh Đế dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, gây dựng cơ nghiệp lớn như Thiên Hạ Minh, đương nhiên không phải loại mãng phu đơn thuần.
Hiện tại Sở Hưu là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, là người uy danh vang khắp thiên hạ. Y cố tình tới đây định nói với mình một chuyện quan trọng, có thể thấy rốt cuộc vấn đề này quan trọng tới mức nào.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này hết sức quan trọng, nên tìm một nơi bí ẩn an toàn tuyệt đối rồi mới nói.”
Trần Thanh Đế vung tay, dẫn Sở Hưu và Tạ Tiểu Lâu tới một căn mật thất, trầm giọng nói: “Bây giờ thì nói được chưa?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thần sắc nghiêm nghị nói: “Chuyện này liên quan tới một bí mật rất lớn, ta tới nói với Trần minh chủ là vì có chuyện muốn nhờ Trần minh chủ hỗ trợ, ngoài ra ta tin tưởng Tạ huynh, cũng tin tưởng nhân cách của Trần minh chủ.
Bất luận cuối cùng Trần minh chủ có đáp ứng hay không, mong ngài đừng nói ra ngoài.”
Trần Thanh Đế xua tay nói: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, kể cả không có quan hệ giữa tiểu tử nhà ta và ngươi, Trần Thanh Đế ta cũng không phải loại nhiều chuyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, nói thẳng: “Các ngươi có biết lúc trước ta mất tích một năm, rốt cuộc ta đi đâu không?”
Tạ Tiểu Lâu không nhịn được hỏi: “Đi đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tới một tầng thế giới khác!”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại mọi chuyện về Đại La Thiên cho Sở Hưu, ngoài chuyện nòng cốt liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, những thứ khác y không hề giấu giếm.
Sau khi nghe xong Tạ Tiểu Lâu há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ tới không nói thành lời.
Thậm chí ngay cả Trần Thanh Đế cũng không giữ được bình tĩnh, vẻ mặt kinh hãi.
Sự tồn tại của Đại La Thiên, một tầng thế giới khác, đối với võ giả xuất thân dân dã, hiểu biết về tin đồn thời thượng cổ tương đối ít như Trần Thanh Đế, đây đúng là chấn động rất lớn.
Sở Hưu dừng lại một chút để hai người tiêu hóa tin tức này, tiếp đó y mới nói: “Cho nên lần này ta tới là muốn nhờ Trần minh chủ ra tay giúp ta giải vây, đầy lùi vị nửa bước Võ Tiên của Phạm Giáo kia.
Đồng thời, để đáp lại, Trần minh chủ và Tạ huynh có thể tự do qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, thậm chí tinh nhuệ của Thiên Hạ Minh cũng có thể đi vào Đại La Thiên tu luyện, nhưng không thể đi lại tự do. Chỉ có thể nói với bọn họ đó là một bí cảnh tu luyện, chỉ được phép ở lại đó tu luyện.
Chẳng hay Trần minh chủ thấy điều kiện này ra sao?”
Nửa ngày sau Trần Thanh Đế mới gõ bàn nói: “Nói thật nhé, thực ra là tiểu tử nhà ngươi kéo ta tới làm tay chân. Nhưng điều kiện mà ngươi đưa ra, ta không có lý do gì từ chối.”
Đối với Trần Thanh Đế, thật ra thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên không có nhiều tác dụng với hắn.
Chân hỏa luyện thân là rèn luyện bản thân, không phải hấp thu thiên địa nguyên khí tích lũy lực lượng, cho nên Đại La Thiên không có tác dụng gì với hắn.
Nhưng có thể giao thủ với cường giả nửa bước Võ Tiên, đây là chuyện rất hấp dẫn đối với Trần Thanh Đế.
Sau khi đột phá thật ra Trần Thanh Đế đã có thực lực đứng trong Chí Tôn Bảng, nhưng ở hạ giới không mấy ai có thể giao thủ với hắn.
Sở Hưu là người mình, chỉ có thể luận bàn một chút.
Lão thiên sư ẩn giấu rất sâu, tuy ngày trước từng động thủ với Dạ Thiều Nam nhưng không vận dụng toàn lực. Hơn nữa Thiên Hạ Minh và Thiên Sư Phủ không có mâu thuẫn, hắn đâu có ăn no rửng mỡ gây sự, lên Long Hổ Sơn tử chiến với Thiên Sư Phủ?
Thực lực của Dạ Thiều Nam thì đủ mạnh, nhưng người ta đang bế quan, hai vị còn lại là Thiên Môn và Đại Tự Tại Thiên, Trần Thanh Đế cũng tự biết lấy mình, chắc chắn không đánh nổi hai vị này, có khiêu chiến cũng không phải tích lũy kinh nghiệm chiến đấu mà là đưa đồ ăn.
Sau khi nghe Sở Hưu nói trong Đại La Thiên có không ít cường giả nửa bước Võ Tiên hay cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đủ cho hắn triển khai thực lực.
Hơn nữa Đại La Thiên cũng rất có tác dụng đối với Tạ Tiểu Lâu và các võ giả khác trong Thiên Hạ Minh.
Toàn bộ Thiên Hạ Minh chỉ có mình Trần Thanh Đế đi theo con đường chân hỏa luyện thân, cho dù là Tạ Tiểu Lâu cũng không theo con đường này, cho nên hoàn cảnh ở Đại La Thiên là bảo địa đối với bọn họ.
Sau không quyết định xong, Sở Hưu lập tức dẫn Trần Thanh Đế tới Đại La Thiên.
Ngay khoảnh khắc bước vào Đại La Thiên, Trần Thanh Đế và Tạ Tiểu Lâu không khỏi ngơ ngác, cảm thán Đại La Thiên dồi dào linh khí.
SAu khi cảm thán xong, Sở Hưu mới dẫn hai người bọn họ ra ngoài gặp mặt đám người Ngụy Thư Nhai.
Trần Thanh Đế cũng biết vài người trong Côn Luân Ma Giáo, đặc biệt là Tạ Tiểu Lâu và Lã Phụng Tiên còn là hảo hữu, nửa ngày sau Tạ Tiểu Lâu mới cười khổ thốt lên một câu: “Bây giờ ta cũng thấy bi ai cho các tông môn Chính đạo.
Bọn họ còn đang âm thầm tính kế, hết đề phòng lại bố trí; kết quả các ngươi đã bắt đầu chinh chiến trên một tầng thiên địa khác. Đúng là không nói lý.”
Theo Tạ Tiểu Lâu, những tông môn Chính đạo ở hạ giới đúng là đáng thương.
Bọn họ âm thầm mưu đồ đủ đường, kết quả Sở Hưu lại chẳng buồn chơi với người ta, khởi điểm của hai bên không giống nhau, còn đánh thế nào được?
Lúc này Trần Thanh Đế lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cái tên mà ngươi nói đang ở đâu?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đang bao vây ở bên ngoài. Bọn chúng vây quanh chúng ta nhiều ngày như vậy chắc cũng mất hết kiên nhẫn, bây giờ vừa vặn giải quyết!’
Lúc này, bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, Tân Già La và Minh Huyền Vũ còn đang canh giữ.
Thật ra bọn họ không hề mất kiên nhẫn, Tân Già La có thời gian, Minh Huyền Vũ có lợi ích, có thể đợi được.
Vốn dĩ bọn họ còn chờ lực lượng trận pháp bên Sở Hưu tiêu hao hết, kết quả không ai ngờ được một lúc sau ánh sáng trận pháp đã tiêu tán.
Chương 1629 Phản công 2
Minh Huyền Vũ và Tân Già La nhìn nhau, rốt cuộc Sở Hưu cũng không nhịn nổi, định ra tay liều mạng với bọn họ?
Hai người lập tức dẫn người bao vây.
Nhìn đám người Sở Hưu đi từ trong trận pháp ra, Tân Già La lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bó tay chịu trói rồi à? Ngoan ngoãn theo ta về, bàn giao lại mọi chuyện liên quan tới Ma Lợi Kha, ta sẽ không động tới đám thuộc hạ của ngươi.
Nhưng nếu ngươi không biết điều, đừng nói là người trong cứ điểm của ngươi, ngươi còn không bảo vệ được đám người trong Thương Ngô Quận đâu!”
Nhưng lúc này Tân Già La lại lấy làm lạ, hắn phát hiện người bên Sở Hưu không có vẻ sợ hãi gì. Hai bên đối mặt nhưng bên phe Sở Hưu như đã tính trước, chuyện này khiến Tân Già La thầm nghi hoặc, đối phương có chỗ dựa nào đó à?
Sở Hưu ở bên kia không trả lời Tân Già La, một gã to cao tướng mạo thô kệch đứng bên cạnh hắn chỉ vào Tân Già La, nói với giọng điệu khiến Tân Già La cảm thấy rất mất tự nhiên: “Người mà ngươi nói là tên hòa thượng sáng lấp lánh kia à?”
Tân Già La sửng sốt, hòa thượng sáng lấp lánh là cái quái gì?
Hắn vừa định nói gì đó lại thấy Sở Hưu gật nhẹ đầu, sau đó gã cao to kia cũng gật đầu: “Được, thứ này cứ giao cho ta.”
Tân Già La vừa định bảo đối phương nói khoác không biết ngượng, nhưng một khắc sau gã to lớn kia đã xuất thủ.
Một quyền đánh ra, lực lượng cơ thể cực hạn làm chấn động hư không. Mọi thứ trước mặt Tân Già La bắt đầu vặn vẹo, đó là cảm giác áp lực khủng khiếp khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối!
Tân Già La trợn tròn hai mắt, gã này là quái vật ở đâu chui ra? Cho dù là cường giả của đại phái đỉnh phong ở Nam Vực, Chiến Võ Thần Tông cũng không có lực lượng cơ thể trình độ này!
Tay hắn niết ấn quyết, một vầng mặt trời hiện lên sau lưng, mang theo lực lượng nóng bỏng có thể hòa tan hết thảy, ầm ầm đập về phái Trần Thanh Đế.
Tuy Phạm Giáo cũng coi là một chi phái của Phật môn, nhưng thực tế công pháp của Phạm Giáo tựa như Phật mà không phải Phật, tựa như Ma mà không phải Ma, thiên hướng âm tà quỷ dị. Ảo thuật của Ma Lợi Kha và ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu đều như vậy.
Chỉ có công pháp Thái Dương Thần Cung mà Tân Già La tu luyện là quang minh chính đại, phát huy lực lượng thái dương tới cực hạn, có thể nói là cương mãnh hùng hồn vô cùng.
Nhưng đứng trước một quyền chí cường của Trần Thanh Đế, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, mặt trời rực rỡ có là gì? Cánh tay bẻ trăng hãi sao, cho dù là mặt trời cũng có thể xuất quyền đánh nát!
Một tiếng nổ lớn vang lên, quả cầu lửa nóng rực bị thế quyền của Trần Thanh Đế đánh nát. Thái Dương Chân Hỏa đủ để hòa tan thần binh nhưng rơi lên người hắn còn không thể đốt xuyên qua da thịt.
Tân Già La biến sắc, phật ấn Phạn văn nở rộ trong hai tay, ngăn trước người; nhưng một khắc sau đã bị quyền của Trần Thanh Đế đã đánh ba cả trăm trượng, đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.
Còn lúc này Sở Hưu cũng không rảnh rỗi, Phá Trận Tử trong tay y mang theo phong mang xé tan thiên địa chém về phía Minh Huyền Vũ, vị này cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên phải do y đối phó.
Trong phân điện Cực Lạc Ma Cung của Minh Huyền Vũ còn hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương mỗi người nghênh đón một người.
Người của bộ lạc Hắc La cũng nhận lệnh của Lục Phi, gào thét đánh về phía võ giả Cực Lạc Ma Cung, Hắc Kiệt bị thương quá nghiêm trọng nên không xuất thủ.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên đã khai chiến.
Tới tận lúc này Tân Già La vẫn thấy ngây ngốc.
Vì trước khi tới tìm Sở Hưu, hắn đã hỏi Lệnh Hồ Tiên Sơn tài liệu cặn kẽ về y, tự nhận là hiểu khá rõ về Sở Hưu.
Kết quả hiện tại, một kẻ không rõ sâu cạn lại đột ngột xuất hiện trong đám người bên phía Sở Hưu, sau đó đấm một quyền đánh bay bản thân.
Kẻ có lực lượng như vậy không thể là loại vô danh trong Đại La Thiên được, rốt cuộc đối phương là ai?
Không đợi Tân Già La phản ứng lại, Trần Thanh Đế đã lại xông tới.
Hắn nhìn qua vết bỏng trên nắm đấm của mình, khẽ nhíu mày.
Đám người Đại La Thiên đúng là bất phàm, có chút bản lĩnh thật, còn có thể làm mình bị thương, tuy còn không tính là vết thương ngoài da.
Sau khi đấm ra một quyền, quyền ý chèn ép không gian xung quanh tạo ra từng tiếng nổ vang không có bất cứ biến hóa nào, chỉ có một quyền đơn giản, cũng là một quyền với lực lượng đạt tới cực hạn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng thái dương nóng rực tạo thành mũi tên bùng nổ trước mặt Trần Thanh Đế, nhưng Trần Thanh Đế không buồn ngăn cản, lại một quyền đánh ra.
Cung nát người bay, Tân Già La lại bị đánh xuống dưới đất, thậm chí nội tạng đã chấn động.
“Chết tiệt!’
Tân Già La tay niết phật ấn, sau lưng hiện lên pháp tướng Phật Đà.
Ba mặt bốn tay, tay nâng mặt trời, đánh thẳng xuống đầu Trần Thanh Đế!
Chỉ trong chớp mắt ánh sáng nóng rực đã càn quét khắp phương viên ngàn trượng, thậm chí khiến mắt người không mở ra nổi.
Mặt đất cũng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại này, đất đá biến thành dung nham.
Tân Già La thở hổn hển, hắn không tin dưới loại lực lượng này mà đối phương vẫn có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng một khắc sau, một thân hình đã bước khỏi ngọn lửa nóng rực kia, lại đấm ra một quyền, bên trong quyền ý thậm chí còn xen lẫn chiến ý nồng đậm!
“Ha ha ha! Thú vị thú vị, đã nghiền đã nghiền!”
Thân thể Trần Thanh Đế bị lực lượng nóng rực đó thiêu tới đỏ bừng, nhưng Thái Dương Chân Hỏa có thể hòa tan sắt thép lại không cách nào hòa tan thân thể được rèn luyện qua vô số năm tháng, trải qua chân hỏa luyện thân.
Lại một quyền đánh ra, Tân Già La lại bị đánh bay, lần này hắn thật sự không chịu nổi, bị đánh tới mức phun ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa bên phía Minh Huyền Vũ, Sở Hưu và Minh Huyền Vũ cũng đã giao thủ.
Cực Lạc Ma Cung là đại phái Ma đạo, Sở Hưu từng thấy di tích của bọn họ ở hạ giới, công pháp thiên hướng âm tà quỷ dị. Minh Huyền Vũ cũng vậy.
Không biết hắn tu luyện công pháp gì, vừa mở lĩnh vực đã xuất hiện một khoảng lĩnh vực tràn ngập ma khí âm tà.
Tuy lĩnh vực này không có lực sát thương, nhưng hắn lại tập hợp và rèn luyện vô số âm tà quỷ vật, đặt chúng vào trong, kết hợp với lĩnh vực, tăng uy lực thêm ba phần.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Hưu chứng kiến thủ đoạn kỳ dị kết hợp công pháp bản thân và lĩnh vực.
Nhưng bất luận là quỷ vật âm tà gì, Thần Vực của Sở Hưu vừa mở, âm dương ngũ hành điên đảo vặn vẹo, chỉ cần là thứ trong lĩnh vực của y, tất cả đều bị loại quy củ này vặn vẹo thành hư vô!
Sở Hưu thấy lĩnh vực của Minh Huyền Vũ hiếm có, Minh Huyền Vũ càng thấy lĩnh vực của Sở Hưu hiếm có.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy lĩnh vực có uy lực bá đạo tới cực điểm như vậy, kết quả vừa giao chiến, đám quỷ vật mà mình bồi dưỡng tỉ mỉ đã tiêu tán gần nửa. Chuyện này khiến Minh Huyền Vũ đau lòng tới mức nhếch miệng.
Quát lên một tiếng chói tai, Minh Huyền Vũ thu hồi lĩnh vực của bản thân, một thanh trường đao đen kịt đã xuất hiện trong tay hắn.
Chương 1630 Thế quyền vô song
Thân đao đen như mực, chỉ có lưỡi đao mang chút màu đỏ tươi.
Một đao chém xuống, không ngờ thanh đao đó bắt đầu thôn tính bất cứ lực lượng nào trong thiên địa, thậm chí hấp thu cả ánh sáng!
Những nơi đao đó chém qua, như màn đêm đen vô tận, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng một khắc sau, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, toàn bộ sắc trời đột ngột sáng lên, bị đao mang từ đao của Sở Hưu chiếu sáng.
Nơi lưỡi đao đi qua, đang mang sắc bén vô tận phủ xuống, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay Minh Huyền Vũ, ngay cả thanh trường đao quỷ dị cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Đúng là thanh đao đó có thể hấp thu bất cứ chân khí nào, nhưng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu chém ra lại phát huy sự sắc bén tới cực hạn, bản thân năng lực này không mang bất cứ lực lượng dị chủng nào, làm sao mà hấp thu được?
Một khắc sau, trường đao trong tay Sở Hưu trực tiếp chém xuống đất, Diệt Địa trong Thất Đại Hạn được thi triển. Chớp mắt sau mặt đất rung chuyển như có động đất.
Minh Huyền Vũ cảm thấy không đúng, định bay lên không nhưng đã muộn.
Mặt đất vỡ vụn, vô số đao cương bao bọc lấy hắn, khiến hắn chật vật không tả nổi.
Đợi tới khi hắn vất vả né tránh được đao cương quấy nhiễu, một tiếng quỷ thần thầm thì lại vang lên quanh người Minh Huyền Vũ.
Trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, trên đỉnh đầu hắn, không gian bị xé rách, một hư ảnh ma thần thò nửa người ra, trực tiếp chộp về phía hắn!
Rốt cuộc Minh Huyền Vũ cũng biến sắc, tay hắn niết ấn quyết, làn sương đen bốc lên quanh người tạo thành một cơn bão ma khí khổng lồ quét ngang ra, thậm chí trong đó còn có vô số tiếng kêu rên của ác quỷ, chống lại Đại Bi Chú của Sở Hưu.
Minh Huyền Vũ nhìn sang phải Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trong lòng cũng nảy sinh ý thối lui.
Tư liệu mà Tân Già La cho hắn đã từ bao giờ rồi không biết, dù sao cũng là đánh giá quá thấp Sở Hưu.
Tuy hiện tại hắn không bị thương cũng không sử dụng lá bài tẩy gì, nhưng hắn không muốn đánh tiếp.
Thế công liên miên của Sở Hưu vượt ngoài dự liệu của hắn, nếu thật sự liều mạng, cho dù hắn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong nhưng cũng không nắm chắc.
Đợi tới khi nhìn sang phía Tân Già La, hắn lại càng giật mình.
Gã cao to bên phe Sở Hưu có thực lực quá khủng khiếp.
Tân Già La ném đủ loại bí pháp sang nhưng đều bị gã cao to kia dùng một quyền đánh nổ.
Bất luận công pháp bí thuật gì đều không đỡ nổi một quyền của đối phương, bị đối phương đánh ngã xuống đất, thê thảm tới cực điểm.
Tân Già La đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, mạnh hơn hắn một chút, vạn nhất Tân Già La bại, hắn còn đánh thế nào được?
Đúng lúc này một loạt tiếng la hét bô lô ba la vang lên, đại lượng man tộc xông vào trận thế của Cực Lạc Ma Cung bắt đầu chém giết.
Lục Phi phái người tới các bộ lạc man tộc liên thủ, cuối cùng người của các bộ lạc man tộc cũng đến, tuy muộn một chút nhưng không coi là quá trễ.
Thấy cảnh này, Minh Huyền Vũ biến sắc, hắn trực tiếp hét lớn: “Lui lại! Tất cả rút lui!”
Tình hình như thế hắn đã không thể gánh vác được, còn đánh nữa thì người dưới trướng hắn sẽ tổn thất nặng nề.
Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung rút lui, Tân Già La vẫn luôn bị Trần Thanh Đế áp đảo, thậm chí đã bị đánh hộc máu, lúc này cũng không chần chừ nữa mà thân hình hơi động, quang thân thể bộc phát đại lượng Thái Dương Chân Hỏa, như vầng mặt trời lên ở phía đông, nhanh chóng bay lên không trung, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Trần Thanh Đế đuổi theo hai bước nhưng tốc độ không phải sở trường của hắn, đành buồn bực lầm bầm: “Đang đánh sướng tay, chạy cái gì?”
Khi Tân Già La và Minh Huyền Vũ chạy tới chỗ an toàn, Tân Già La căm tức nhìn Minh Huyền Vũ quát lớn: “Minh Huyền Vũ! Ngươi làm vậy là sao? Hai lần rồi, lần nào cũng là ngươi đào tẩu trước, nhận đồ của ta lại không chịu làm việc cho ta à?”
Minh Huyền Vũ lạnh nhạt nói: “Tân huynh, ngươi đánh thua thì đừng trút giận lên ta, ta có chạy hay không có quan trọng không?
Gã bên tên Sở Hưu kia có lực lượng cơ thể cường hãn vô song, thậm chí ngươi còn không phản kích được. Ngươi đã thua rồi, ta còn cố cũng chỉ tổn thất người dưới trướng chứ có ích lợi gì?
Nói một câu không dễ nghe, thì cái thứ mà ngươi đưa ra không đủ đền bù tổn thất của ta.”
Minh Huyền Vũ nói vậy thật ra là có ý, hắn đã thua, có đánh tiếp cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chẳng qua Tân Già La không nuốt được cơn tức này!
Tính kế bao lâu như vậy, còn trả giá lớn nhờ Minh Huyền Vũ xuất thủ, kết quả cuối cùng lại rút lui vô ích, hỏi làm sao hắn chịu được?
Minh Huyền Vũ khuyên nhủ: “Tân huynh, không phải ta nói ngươi nhưng thực lực Phạm Giáo cường đại như vậy, ngươi trở về mời một vị điện chủ cảnh giới Võ Tiên tới, trực tiếp cưỡng ép dẫn tên Sở Hưu kia đi là xong, sao
phải bày mưu tính kế làm gì?”
Tân Già La bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng nói: “Ngươi nói thì đơn giản, nhưng ngươi có biết nội bộ Phạm Giáo tranh đấu nghiêm trọng thế nào không?
Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, ba điện Brahma, Shiva, Vishnu đã đấu đá mấy ngàn năm, nếu không phải còn có áp lực từ Thiên La Bảo Tự bên ngoài, không khéo chúng ta đã tự đánh nhau trước.
Ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ, gặp chuyện này không tự giải quyết được còn phải về mời người giải quyết, vậy mời ai đây?
Lão điện chủ tuổi tác đã cao, đường xá lại xa xôi, nếu có Võ Tiên khác xuất thủ, e là sẽ xảy ra chuyện.
Shiva Điện và Brahma Điện có thể ra tay, nhưng cuối cùng ai là người mất mặt? Lại chính là Vishnu Điện ta!”
Nghe Tân Già La nói xong Minh Huyền Vũ cũng thấy kinh ngạc, hắn không ngờ nội bộ Phạm Giáo lại đấu đá dữ dội như vậy.
Tuy Cực Lạc Ma Cung cũng có tranh đấu nội bộ, xâu xé quyền lực, nhưng luôn giữ ở mức chấp nhận được, nếu huyên náo quá lớn, cung chủ sẽ ra tay ngăn cản.
Còn bên Phạm Giáo tranh đấu nội bộ như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới lợi ích bản thân Phạm Giáo. Kết quả vị giáo chủ Võ Tiên cửu trọng thiên của Phạm Giáo vẫn mặc kệ, không biết hắn nghĩ như thế nào.
“Tân huynh, ngươi không định trở lại Phạm Giáo cầu viện, vậy ngươi định làm gì? Không phải ta không nói đạo nghĩa mà là dựa vào chúng ta tuyệt đối không thể đánh nổi bên phía tên Sở Hưu kia. Còn gã cao to với cơ thể cường hãn đó rốt cuộc có lai lịch ra sao? Loại người như vậy không thể nào vô danh được.”
Tân Già La hừ lạnh nói: “Tại Đông Vực tên Sở Hưu kia cũng đắc tội với không ít người, đệ tử Huyết Hà lão tổ của Huyết Hà Giáo cũng bị phế dưới tay bọn chúng, còn có Hàn Giang Thành nữa, thù hận giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Để ta nghĩ cách xem có thể kích động...”
Tân Già La còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên biến sắc, lấy từ trong lòng ra một trận bàn lớn cỡ bàn tay.
Bên trên lấp lóe Phạn văn, sau khi xem xong Phạn văn sắc mặt Tân Già La trở nên cực kỳ khó coi.
Minh Huyền Vũ không hiểu Phạn văn, hắn kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Tân Già La nắm lấy trận bàn, thở dài một tiếng nói: “Tạm thời không cần để ý tới tên Sở Hưu kia, điện chủ đời trước của Vishnu Điện ta đã viên tịch!”
Sau khi nói xong, thân hình Tân Già La hơi động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía tây.
Bình luận facebook