-
Chương 316-320
Chương 316 Tu La Sát Tràng, ai địch nổi
Trảm Tà Đao tru tà phá ma, lực lượng quang minh vô thượng bám trên thân đao có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với ma khí của Sở Hưu, có thể dễ dàng xé tan ma khí quanh người Sở Hưu.
Có điều chỉ trong chớp mắt Sở Hưu lại quay người nắm quyền ấn, ấn pháp lại tỏa ra quang huy vô thượng, thậm chí còn rực rỡ hơn Trảm Tà Đao.
Viên Mãn Bảo Bình Ấn, thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa quang minh vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong ánh sáng rực rỡ đó, ánh mắt Diêu Nhạc Sơn lộ vẻ kinh hãi, lai luồng đại lực đánh tới không ngờ lại khiến thân thể hắn không cách nào đứng vững, buộc phải lui lại phía sau.
Có điều hai người sau lưng Sở Hưu lại cảm thấy cơ hội đã tới, con mắt lập tức sáng lên.
Trước đó trường kiếm trong tay bọn họ đã bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh nát, giờ họ chỉ có thể nắm tay tạo thành kiếm chỉ đâm về phía Sở Hưu.
Chỉ có điều Sở Hưu lúc này đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là đối với sát ý.
Kiếm chỉ của hai người vừa đánh tới cương khí hộ thể của Sở Hưu, còn chưa hoàn toàn đánh nát cương khí hộ thể đã gặp phải hai luồng Đại Kim Cương Luân Ấn mang theo ánh kim vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai luồng sương máu bộc phát.
Sở Hưu căn bản không quan tâm kiếm chỉ của hai người kia, mặc cho họ đánh lên người mình, ngay khi hộ thể cương khí của mình vỡ vụn, hai chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn cũng trực tiếp đánh vỡ đầu hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, giữa trận đột nhiên tĩnh lặng.
Bọn họ đã biết thực lực Sở Hưu rất mạnh, nhưng giờ thực lực y vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Nãy giờ mới giao thủ có mấy chiêu nhưng đã chết vài người, trong đó còn có hai người là Tam Hoa Tụ Đỉnh, thực lực này đã có thể nói là kinh khủng.
Diêu Nhạc Sơn thấy vậy lập tức quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Đừng cho tên Sở Hưu này cơ hội nghỉ ngơi! Hắn đã bị thương rồi!”
Chống đỡ hai đòn kiếm chỉ của võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, kiếm khí nhập thể quả thật khiến sắc mặt Sở Hưu hơi tái đi.
Có điều hai người kia thực lực đều khá yếu, sau khi kiếm khí nhập thể, chỉ trong chớp mắt lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ đã hoàn toàn bài trừ? Nói y bị thương? Nằm mơ!
Dưới sự cổ động của Diêu Nhạc Sơn, lại có mười võ giả lao về phía Sở Hưu.
Có điều không đợi bọn họ có hành động gì mới, thân hình Sở Hưu đã nhắm thẳng về phía Diêu Nhạc Sơn, uy lực Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình như mũi tên rời cung lao về phía Diêu Nhạc Sơn.
Thấy hành động này của Sở Hưu, Diêu Nhạc Sơn không khỏi biến sắc.
Uy năng của Viên Mãn Bảo Bình Ấn vừa rồi khiến hắn vô cùng kinh ngạc, tên Sở Hưu này thật quá kinh khủng, sức bật thậm chí còn mạnh hơn võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như hắn.
Có điều lúc này hắn lại không dám tránh, bởi vì hắn cũng là một trong những người cầm đầu.
Nếu hắn né tránh, chưa nói tới chuyện phe mình sĩ khí giảm sút, cho dù cuối cùng giết chết được Sở Hưu, hắn cũng đừng hòng được chút thanh danh nào, thậm chí có thể còn bị võ giả Đông Tề coi là kẻ hèn nhát.
Cho nên Diêu Nhạc Sơn cắn môi, ngưng tụ cương khí thành một thể, ngũ khí trong cơ thể tuần hoàn không dứt, thân đao của hắn lập tức tỏa ra ánh sáng vô biên, một đao chém xuống như Kim Cương của Phật tông cầm giới đao trong tay tru tà hàng ma, thế đao mặc dù rực rỡ vô biên xua tan tà khí nhưng thực tế trong đao ý không có chút sát cơ nào.
Địa Ngục Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương dung hợp trong tay Sở Hưu, trong đó còn mang theo sát ý vô biên của Vong Ngã Sát Cảnh.
Trong ma khí ngập trời, một đao của Sở Hưu chém xuống lại có tiếng quỷ tru ma gào, vô cùng kinh khủng.
Quang minh và hắc ám tương giao, làm bộc phát lên kình phong vô tận. Trước nay vẫn nói tà không thể thắng chính, nhưng giờ Sở Hưu lại là ma diễm ngập trời, không thể địch nổi!
Ánh sáng bị bóng tối vây quanh, trong ma khí vô tận, quang minh hoàn toàn tịch diệt, thân hình Diêu Nhạc Sơn không ngăn nổi luồng sức mạnh kinh khủng này, hai tay run rẩy, trên trường đao xuất hiện một vết rạn.
Vết rạn kia càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm ầm vỡ tan.
Thanh đao của Diêu Nhạc Sơn quả thật hơi kém, chỉ có tứ chuyển, là phỏng chế theo giới đao của Đại Quang Minh Tự.
Dù sao hắn cũng là tán tu, gia sản không được bao nhiêu, về mặt binh khí khá thiệt thòi.
Ngay khi binh khí bị Sở Hưu đánh nát, thân hình Diêu Nhạc Sơn trực tiếp bị đánh bay, máu tươi trào ra qua khóe miệng.
Hơn mười võ giả phía sau thấy cảnh này hốt hoảng, bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình muốn cứu viện.
NHưng Sở Hưu không truy kích, ngược lại quay người, tay nắm Trí Quyền Ấn, trong vòng vài trượng, lưới tỏa thập phương, thiên địa không còn đường trốn.
Cương khí hùng hồn giam cầm không gian, dưới sự phong tỏa của Trí
Quyền Ấn, đối thủ càng yếu bị áp chế càng mạnh.
Trong số những người xuất thủ, kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Tam Hoa Tụ Đỉnh, lúc này tất cả mọi hành động đều trở nên trì trệ, tiếp đó đao quang của Sở Hưu trượt xuống, đầu người bay lên, ma khí lượn lờ, máu tươi bắn ra, tình cảnh tanh máu tà ác vô cùng. Theo ánh đao quang đỏ thẫm chém xuống, xung quanh chỉ còn hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh đứng đó, tất cả những người còn lại đều bị bêu đầu.
Mười mấy bộ thi thể không đầu nằm trên mặt đất khiến giữa trận trở nên vô cùng kinh khủng, cả con phố dài đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lúc này trên bầu trời lại có từng hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm thêm từng giọt mưa, chảy dài như một dòng sông đỏ, tỏa ra một cảm giác mỹ lệ lại vừa tà ác, toàn trường vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của Sở Hưu cùng tiếng mưa rơi ‘lốp bốp’.
Trên quán rượu, cánh tay bưng bát lạc của Thiền Nhi run lên một cái, đổ mất nửa bát xuống dưới đất.
Nhìn Sở Hưu bên dưới, ánh mắt Thiền Nhi đã lộ vẻ kinh hãi.
Nàng là thị nữ thân thiết của Hạ Hầu Vô Giang, thậm chí có thể nói là tâm phú của hắn. Thiền Nhi cũng không phải hạng đơn giản, thậm chí còn có tu vi Nội Cương cảnh. Với tuổi tác của nàng thậm chí còn xuất sắc hơn một số đệ tử xuất thân đại phái, nhưng càng như vậy càng thấy rõ sự kinh khủng của Sở Hưu.
Hạ Hầu Vô Giang từng kể cho nàng về chuyện tại Thần Binh Đại Hội, đối với người mình, Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên sẽ không cố tình hạ thấp Sở Hưu nâng cao bản thân mình.
Nhưng giờ thực lực mà Sở Hưu thể hiện thậm chí còn mạnh hơn lúc ở Thần Binh Đại Hội không chỉ mười lần.
Có trời mới biết trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào tiến bộ lớn đến thế, tốc độ này thật khiến người ta hoảng sợ.
Trong lòng Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu không phải đối thủ của hắn mà chỉ là một người từng đắc tội hắn mà thôi. Giờ lý do hắn bố trí cục diện như vậy cũng rất đơn giản, chỉ để trút giận mà thôi.
Nhưng theo Thiền Nhi thấy, tên Sở Hưu này tuyệt đối là đại địch của công tử, chỉ cần lần này Sở Hưu không chết, vậy hắn sẽ là uy hiếp lớn với công tử.
Lúc này giữa trận, sát ý của Sở Hưu đã ngưng tụ thành thực chất, sát cơ vô hình sắc bén quanh quẩn quanh người y, thậm chí khi giọt mưa rơi đến người cũng bị sát khí của Sở Hưu chém thành hơi nước.
Trong mắt Sở Hưu đã không có ma khí, chỉ có màu đỏ máu vô cảm.
Lúc này Sở Hưu đã không còn như một con người nữa mà như một tuyệt thế hung binh sát ý ngập trời.
Cười lạnh với đám người xung quanh một tiếng, ngay lúc mọi người cho rằng Sở Hưu sẽ nói gì, thân hình y lại đột nhiên xông về phía Diêu Nhạc Sơn. Hành động này khiến Diêu Nhạc Sơn còn đang hộc máu không khỏi biến sắc, ánh mắt đầy kinh hãi.
Lâm Nam Nghiệp vội vàng hét lớn: “Lên! Mọi người cùng xông lên!”
Mặc dù Lâm Nam Nghiệp hô hào như vậy nhưng những võ giả xung quanh hắn vẫn chậm chạp, thậm chí không ai chủ động xuất thủ.
Thấy cảnh này, trong lòng Lâm Nam Nghiệp lập tức trầm xuống, tính sai rồi!
Thật ra kế sách của bọn hắn không sai, từng đội võ giả một, cho dù chỉ hao tổn cũng có thể ép chết Sở Hưu!
Đừng nói Sở Hưu chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù y là Thiên Nhân Hợp Nhất, trong truyền thuyết này cũng khó mà chịu đựng được.
Dù sao sức lực con người chỉ có hạn, trừ phi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa, chỉ cần có Võ Đạo Chân Đan là có thể liên tục luyện hóa lực lượng thiên địa cung cấp nội tức, như vậy mới có thể dùng một địch vạn, không sợ tiêu hao.
Bọn người Lâm Nam Nghiệp tính sai sự cường đại của Sở Hưu, đó là sức mạnh cường đại vượt ngoài tưởng tượng của họ. Đội thứ nhất vừa lên cơ hồ chỉ chớp mắt đã bị Sở Hưu giết sạch, cảnh tượng kinh khủng như Tu La Địa Ngục đó đã khiến tâm cảnh tất cả các võ giả còn lại đều bị phá hủy.
Nhìn những thi thể dưới đất, mọi người ở đây đều có cảm giác, nếu mình lao lên có lẽ kết quả cũng chỉ là thê thảm như những người nằm kia mà thôi.
Đánh người trước đánh gan, chứng kiến cảnh giết chóc khiến người ta tuyệt vọng của Sở Hưu, chín thành võ giả ở đây đã mất đi dũng khí.
Những võ giả không tham dự vây công Sở Hưu chỉ đứng xung quanh cho tăng thanh thế, thấy vậy không khỏi lau mồ hôi lạnh. Nếu bọn họ tự tiện xuất thủ có lẽ kết quả cũng chỉ là đống thi thể trên mặt đất mà thôi.
Có điều giờ những người xung quanh có thể sợ không dám ra tay, nhưng đám người Lâm Nam Nghiệp lại không thể không xuất thủ.
Bọn họ là người dẫn đầu, nếu chính bọn họ còn sợ, không xuất thủ, vậy lần vây giết Sở Hưu này coi như hoàn toàn thất bại.
Thắng, bọn họ được thanh danh, được Hạ Hầu Vô Giang ban thưởng. Nhưng nếu bại, bọn họ sẽ mất hết danh tiếng, thậm chí đắc tội với Hạ Hầu Vô Giang, vụ giao dịch này quả thật vô cùng mệt mỏi.
Cho nên trận chiến lần này bọn họ chỉ được phép thắng, không được phép bại.
Lâm Nam Nghiệp mặc dù đã già nhưng vẫn có sức chiến đấu.
Trong tay hắn, một thanh trường kiếm lấp loáng kiếm quang màu băng lam, mang theo hàn ý lạnh lẽo trực tiếp chém về phía Sở Hưu, uy
thế cũng không nhỏ.
Trong nhóm người bọn họ còn một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, tay cầm một thanh trường thương, hắn đạp một bước ra, trường thương trong tay đâm tới, trong nháy mắt đã phát sau mà tới trước, trường thương phá không mang theo ánh lôi đình lấp lánh, uy thế bất phàm.
Hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên xuất thủ chặn đường, cho dù là Sở Hưu cũng không thể bỏ qua.
Còn thân hình Diêu Nhạc Sơn cũng nhanh chóng lui lại phía sau, định trốn về sau lưng Lâm Nam Nghiệp cùng võ giả cầm thương kia.
Có điều đúng lúc này mọi sát cơ trên người Sở Hưu lại đột nhiên ngưng trệ, y không lùi mà tiến, một quyền đánh ra, quên địch quên ta, chỉ có sát ý vĩnh viễn trường tồn!
Vong Ngã Sát Quyền, máu nhuộm khắp nơi
Chương 317 Vong Ngã Sát Quyền, máu nhuộm khắp nơi
Sở Hưu chưa bao giờ thật sự thi triển uy thế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, hay nên nói là trước đó y còn chưa tu luyện nhập môn, bởi môn võ thuật này chỉ có thể tu luyện trong sát ý.
Khi vừa giao chiến, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, tất cả mọi tinh thần đều đắm chìm trong sát ý vô biên, duy trì một cân bằng vi diệu giữa điên cuồng và lý trí.
Lúc này Sở Hưu truyền sát ý vừa ngưng tụ trong giết chóc vào trong thế quyền của mình, toàn bộ cương khí toàn thân như đều bị sát ý lôi cuốn hóa thành vô số lưỡi đao, phá tan không khí chém nát hết thảy!
Rõ ràng là một quyền nhưng Sở Hưu đánh ra lại có cảm giác như thiên quân vạn mã.
Sát ý ngập trời ngưng tụ thành thế quyền, khiến kiếm cương của Lâm Nam Nghiệp vỡ vụn, bản thân hắn cũng không cách nào ngăn cản uy thế này, lập tức thối lui.
Võ giả cầm thương kia định cứng rắn chống đỡ nhưng lực lượng của hắn còn không bằng Diêu Nhạc Sơn, dưới một quyền này mặc dù mũi thương trong tay hắn bộc phát ra uy thế của lôi đình nhưng lại không kháng cự nổi một giây, trường thương nổ tung, thân thể hắn cũng bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Người cản giết người, Phật cản giết Phật!
Vong Ngã Sát Cảnh ngưng tụ tới cực hạn sinh ra Vong Ngã Sát Quyền, không ai cản nổi!
Vẻ hoảng sợ trên mặt Diêu Nhạc Sơn còn chưa tan, cương khí hộ thể quanh người hắn đã bị Sở Hưu đánh nát, nắm đấm xuyên thẳng qua người hắn như miếng đậu hũ, máu tươi bắn tung. Diêu Nhạc Sơn bị quyền này của Sở Hưu đánh ra một lỗ lớn trước ngực, cuối cùng hai mắt vô thần ngã gục dưới đất.
Tay phải của Sở Hưu run lên nhè nhẹ, cơn đau thấu xương truyền lại, sát ý cũng theo thế quyền vừa rồi tỏa ra đôi chút, sát cơ phản phệ không nặng như lúc trước.
Một quyền đánh lui hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, lực lượng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mặc dù được thi triển tới cực hạn nhưng sức mạnh đều mới chỉ là tương đối, tuy vậy hắn đã bị phản phệ không nhẹ.
Chẳng trách võ giả bình thường không cách nào tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, thậm chí không cách nào thi triển, môn công pháp này phản phệ quả thật không nhỏ. Thậm chí trong mấy môn công pháp Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, phản phệ của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền còn là lớn nhất.
Một khi tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát ý ngưng tụ tới cực hạn, vậy Sở Hưu nhất định phải phóng thích nó ra, dùng sát ngăn sát, bằng không sát ý y ngưng tụ sẽ phản phệ bản thân.
Sở Hưu nhìn về phía võ giả cầm thương, Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt võ giả cầm thương.
Võ giả cầm thương kia trong lòng hoảng hốt, trường thương của hắn đã gãy nát, lúc này đối mặt với Sở Hưu, hắn chỉ có thể xuất quyền, cương khí ngưng tụ trên cánh tay, xuất quyền nhưng lại đánh ra thương ý.
Chỉ tiếc trong lòng hắn đã có ý khiếp đảm, kẻ dùng thương là binh khí khi xuất thủ phải mạnh mẽ hào hùng không gì sánh kịp, nhưng lúc này hắn chỉ một lòng nghĩ cách tạm thời ngăn cản Sở Hưu sau đó bỏ trốn, ngay khi xuất thủ đã định trước sẽ bại!
Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, ấn pháp cùng quyền pháp đối đầu, một tiếng ầm vang lên, cánh tay võ giả kia lập tức đứt gãy vặn vẹo khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Mặc dù hắn không am hiểu công phu quyền cước nhưng dẫu sao cũng là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, thế nhưng về mặt lực lượng lại bị Sở Hưu ép cho thương tích đầy mình.
Võ giả này cũng khá quả quyết, thấy cho dù mình xuất thủ toàn lực cũng chẳng ngăn nổi Sở Hưu, quanh người lập tức bùng lên huyết khí, định thiêu đốt khí huyết để liều mạng bỏ trốn.
Thanh danh quan trọng, lợi ích cũng quan trọng, nhưng những thứ này đều không quan trọng bằng cái mạng mình.
Lúc này hắn đã chẳng lo được chuyện nói năng lại với Hạ Hầu Vô Giang ra sao, chỉ một lòng muốn bỏ trốn giữ mạng.
Có điều lúc này, hai mắt Sở Hưu lại hóa thành một đầm sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển tới cực hạn, kéo tinh thần hắn vào trong đó, chìm vào trong vực sâu!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng khá thấp tới võ giả cường đại hơn bản thân người thi triển, có điều mặc dù võ giả này cảnh giới cao hơn Sở Hưu nhưng thực tế đã bị y giết cho vỡ mật, không đáng lo ngại.
Ngay khi hắn dốc toàn lực vừa thoát khỏi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là ánh sáng vô biên vô hạn!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể võ giả kia trực tiếp bị hất bay hơn mười trượng, ngã trong đám người, nội phủ đã bị đánh nát, thân thể vặn vẹo không ra hình dạng gì.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên chết trong tay Sở Hưu.
Trước đó khi Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, mọi người không ai chứng kiến. Phần lớn võ giả cho rằng Giang Đông Ngũ Hiệp chết dưới âm mưu quỷ kế của Sở Hưu, dù sao không ai thấy quá trình Sở Hưu liều mạng cùng Trình Bất Húy.
Mà bây giờ mọi người không thể không tin tưởng, với thực lực của Sở Hưu, một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên hơi yếu một chút thậm chí còn không có lực hoàn thủ trước mặt y. Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, sợ rằng chỉ có mình Trình Bất Húy có thực lực đánh được với y, cho dù Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng một chọi một cũng không phải đối thủ của Sở Hưu!
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp đang ôm vẻ mặt kinh hãi, khóe miệng y nhếch lên, Thiên Ma Vũ trong tay mang theo đao cương ma khí huyết sắc trực tiếp chém về phía Lâm Nam Nghiệp.
Thấy Sở Hưu lao về phía mình, trong lòng Lâm Nam Nghiệp đã vô cùng hoảng sợ.
Trước đó hắn nói với Hạ Hầu Vô Giang, nếu hắn chỉ có một mình chắc chắn sẽ tới tìm Sở Hưu liều mạng, báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, thực tế đó chỉ là lời nói giữ thể diện, Lâm Nam Nghiệp vẫn rất sợ chết.
Trước kia hắn là tán tu, chém giết trên giang hồ bao năm mới gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, thủ đoạn cũng khá quả quyết tàn nhẫn, giết không ít người nhưng đắc tội cũng không ít người.
Lúc tuổi già tình tính hắn cũng thay đổi, bắt đầu có thiện chí giúp đỡ mọi người, ra tay viện trợ đồng đạo giang hồ, đó không phải là hắn hoàn toàn tỉnh ngộ mà do hắn phát hiện thanh danh tốt càng có tác dụng hơn thủ đoạn độc ác. Hắn kết giao được càng nhiều người, có được càng nhiều mối quan hệ, những kẻ thù ngày xưa càng không dám động đến hắn.
Giờ mặc dù hắn đã già nhưng thực lực cũng đã đến Ngũ Khí Triều Nguyên, dẫu sao cũng có thể sống được mấy chục năm nữa, Lâm Nam Nghiệp không cam tâm chết tại đây như vậy!
Thấy Sở Hưu đánh tới, Lâm Nam Nghiệp trực tiếp lựa chọn thiêu đốt khí huyết bộc phát ra tốc độ mạnh nhất của mình trốn vào giữa đám người.
Thật ra giờ mọi người đều đã bị Sở Hưu giết tới mức sợ vỡ mật.
Trong số những người cầm đầu, thực lực của Diêu Nhạc Sơn cùng võ giả cầm thương là mạnh nhất thì đều đã chết, Lâm Nam Nghiệp giờ cũng chỉ muốn bỏ trốn.
Đám người dẫn đầu còn như vậy nói chi những người khác.
Thấy Lâm Nam Nghiệp chạy về phía bọn họ, những võ giả kia lao nhao né tránh.
Đương nhiên giờ có né cũng chẳng còn kịp, trực tiếp bị Sở Hưu đuổi theo phía sau xuất đao chém chết, cho dù là Tam Hoa Tụ Đỉnh không chết cũng phải trọng thương.
Chỉ trong chớp mắt đám người đã la ó kêu gào khắp nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Sở Hưu đi tới đâu, nơi đó bừng lên từng làn sương máu, khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
Trên quán rượu, Thiền Nhi nhìn cảnh tượng bên dưới, hai hàng mi thanh nhăn lại, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Rác rưởi!”
Vốn là chuyện mười phần chắc chín thế nhưng bọn Lâm Nam Nghiệp lại thành ra như vậy, đám người này đúng là quá rác rưởi.
Hạng người như vậy có chủ động đưa tới cửa Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị bọn họ cũng chướng mắt.
Mặc dù trong đó có nguyên nhân là do Sở Hưu quá mạnh, nhưng đổ lý do thất bại là bởi địch nhân, đó mới là biểu hiện của kẻ hèn nhát.
Mắt thấy mấy trăm người bị một mình Sở Hưu đuổi cho chạy tứ tán, Thiền Nhi không khỏi lắc đầu, một đám ô hợp cho dù có nhiều hơn cũng chẳng thể làm nên chuyện. Đây cũng là lý do vì sao phần lớn tông môn trên giang hồ đều dựa vào tinh anh.
Nghe nói người buôn tin của Phong Mãn Lâu trải rộng khắp thiên hạ, lên tới chừng vài chục vạn người, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn chỉ là tổ chức buôn bán tính báo.
Cái Bang danh xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, bang chúng hơn trăm vạn, ngươi vĩnh viễn không biết được những kẻ ăn mày lôi thôi lếch thếch bên đường có ai thật sự là ăn mày, ai là đệ tử Cái Bang.
Nhưng thực tế nếu Cái Bang dựa vào đám ăn mày cơm không đủ no đó, sợ là đã sớm tan tành. Cái bang chân chính là do số lượng tinh anh không nhiều ở Tổng đường chống đỡ, tập hợp lực lượng bang chúng trăm vạn để nuôi dưỡng vài trăm người.
Còn Côn Luân Ma Giáo, đệ tử thật ra chỉ có mấy ngàn nhưng lại có thể trải uy áp khắp giang hồ, ma diễm ngập trời, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.
“Phong tiên sinh, chuyện hôm nay vẫn phải nhờ ngài xuất thủ rồi. Vốn công tử không muốn vận dụng ngài, có điều ngài cũng thấy rồi đó. Cục diện hiện giờ nếu ngài không xuất thủ, đám rác rưởi kia bại chắc rồi.”
Thiền Nhi vừa dứt lời, một người trung niên gương mặt lạnh lùng hai tay ôm kiếm đột nhiên xuất hiện sau lưng Thiền Nhi, thản nhiên đáp: “Ngươi biết thân phận của ta rồi đó, giờ ta xuất thủ một lần có lẽ rất lâu sau cũng không thể làm việc cho công tử được.”
Thiền Nhi nói: “Không sao, Phong tiên sinh cứ đi đi, ta sẽ nói cho công tử. Thời gian gần đây công tử đều phải bế quan, vừa hay Phong tiên sinh ngài cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Phong tiên sinh gật đầu nói: “Nếu Thiền Nhi cô nương đã nói như vậy, vậy ta đi đây.”
Phong tiên sinh này chính là người của Hạ Hầu Vô Giang, không phải người của Hạ Hầu thị mà là một cao thủ do hắn tự dùng lực lượng bản thân mời chào.
Lần này động thủ với Sở Hưu, không thể sử dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, mà Hạ Hầu Vô Giang lại không muốn vận dụng lực lượng của mình, bởi vì vị Phong tiên sinh này thân phận khá mẫn cảm, chỉ cần hắn xuất thủ, vậy một thời gian dài sau đó sẽ không thể không giấu mình ẩn cư, không thể lộ diện.
Cho nên lần này vốn Hạ Hầu Vô Giang không định để hắn động thủ, hắn phái Phong tiên sinh tới đây chỉ là để bảo hộ Thiền Nhi, phòng ngừa xảy ra sự cố gì mà thôi.
Nhưng giờ tình hình không đúng, bọn Lâm Nam Nghiệp quá rác rưởi không thể dùng được, Thiền Nhi buộc phải tự quyết định, để Phong tiên sinh xuất thủ giết chết Sở Hưu.
Dù sao Thiền Nhi là thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, còn Phong tiên sinh chỉ là cung phụng khách khanh, hai bên không thể so sánh, nếu Thiền Nhi đã nói sau khi về Hạ Hầu thị mình sẽ nói với Hạ Hầu Vô Giang, vậy Phong tiên sinh chỉ việc làm theo là được.
Trong Việt Nữ Cung thiếu anh hùng
Chương 318 Trong Việt Nữ Cung thiếu anh hùng
Trên con đường dài, máu tươi lẫn cùng nước mưa chảy thành dòng, khiến tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ.
Những nơi Sở Hưu đi qua, dưới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không ai ngăn được một đao của y, ai chạm nấy chết.
Nhưng quan trọng là bọn họ có muốn chạy trốn cũng vô dụng, vì Lâm Nam Nghiệp chạy đến đâu, Sở Hưu liền giết theo đến đó.
Lúc này giữa trường mọi người chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nam Nghiệp, lão hồ ly này trước thì dõng dạc như kiểu muốn liều mạng với Sở Hưu, giờ lại bị Sở Hưu giết cho chạy trốn khắp nơi.
Nhưng vấn đề là Lâm Nam Nghiệp rất gian xảo chuyên chạy theo hướng nhiều người, mượn những người khác giúp mình ngăn cản Sở Hưu.
Đúng là hắn không chạy nổi Sở Hưu, nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là được, dụng tâm vô cùng hiểm ác.
Đúng lúc này một luồng kiếm quang lóe lên giữa không trung.
Kiếm quang kia vô cùng nhỏ bé nhưng lại mang theo uy năng sắc bén không gì sánh nổi, phảng phất như mọi thứ đều không thể ngăn cản luồng kiếm quang sắc bén kia.
Ngay lúc kiếm quang chém ra, trong lòng Sở Hưu bỗng nảy sinh cảm giác báo động, trực tiếp từ bỏ truy sát Lâm Nam Nghiệp, Thiên Ma Vũ trong tay vung lên chém ra một đao, Huyết Luyện Thần Cương cùng A Tỳ Ma Khí dung hợp cùng nhau, đánh thẳng về phía kiếm quang.
Có điều luồng kiếm quang không mấy bắt mắt kia lại lập tức phá tan Huyết Luyện Thần Cương cùng A Tỳ Ma Khí của Sở Hưu, chém lên Thiên Ma Vũ làm phát ra tiếng leng keng không ngừng, khiến cho Sở Hưu lui lại vài bước, cánh tay cầm đao run lên lẩy bẩy.
Một bóng người hạ xuống từ không trung, đứng đối diện với Sở Hưu, gương mặt lạnh lùng, một tay cầm kiếm, có điều chuôi kiếm của hắn lại hết sức kỳ quái.
Đó là một thanh kiếm mỏng, thanh kiếm nhỏ bé hẹp dài, thậm chí không rộng bằng một nửa trường kiếm, có cảm giác mỏng manh như kiếm của nữ tử.
Đương nhiên quan trọng nhất là tu vi của người trước mắt, không ngờ lại là Thiên Nhân Hợp Nhất, một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất chân chính!
Nhìn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này xuất hiện, mọi người đều sửng sốt, vì theo tình huống bình thường, đáng lẽ ra không có đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất xuất hiện tại đây mới đúng.
Nguyên nhân rất đơn giản, trong Giang Đông Ngũ Hiệp người mạnh nhất mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất làm sao thiếu ân tình của Giang Đông Ngũ Hiệp được?
Có điều lúc này lại có người nhận ra thân phận của người vừa tới, không nhịn nổi hoảng sợ kêu lên: “Là đệ tử bị ruồng bỏ của Việt Nữ Cung, Ly Nhân Kiếm - Phong Vô Lãnh!”
Sở Hưu nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, y cũng từng nghe nói tới người này, có thể nói danh tiếng của người này trên giang hồ rất lớn, vì hắn là nam đệ tử duy nhất của Việt Nữ Cung.
Việt Nữ Cung là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái - ‘ngũ kiếm phân thiên địa’, cũng là môn phái duy nhất trong Ngũ Đại Kiếm Phái mà toàn bộ môn phái đều là nữ tính.
Nghe nói tổ sư của Việt Nữ Cung là một nữ tử ở đất Ngô Việt thời thượng cổ, cũng chính là khu vực Ngô Quận của Lạc gia hiện giờ.
Nữ tử này không có sư thừa nhưng kiếm pháp tự nhiên luyện thành, trong truyền thuyết là do thiên bẩm, từng dùng một cây gậy trúc làm kiếm đánh bại đông đảo cao thủ trên giang hồ, được xếp vào một trong những tông sư kiếm thuật mạnh nhất đương thời. Nàng không để lại tên tuổi, người ngoài cũng dứt khoát gọi nàng là Việt Nữ.
Việt Nữ không thu đồ đệ, nàng chỉ chỉ điểm cho một cô gái bị người ta ức hiếp mấy chiêu kiếm sau đó tiêu diêu rời khỏi, không biết tung tích. Cô gái đó sau khi lớn lên lại lập được thanh danh hiển hách, thành lập Việt Nữ Cung, cuối cùng đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Lịch sử của Việt Nữ Cung rất huyền bí, thậm chí mang chút ý vị truyền thuyết, có điều kiếm pháp của Việt Nữ Cung cũng rất thần dị.
Bởi vì bản thân Việt Nữ Cung không để lại truyền thừa hoàn chỉnh, Việt Nữ Kiếm Điển hiện tại do bé gái năm xưa sau khi trở thành tông sư võ đạo căn cứ theo kiếm pháp Việt Nữ lưu lại kết hợp cùng tích lũy kiếm đạo của bản thân làm cơ sở viết thành. Sau này những cao thủ kiếm thuật của Việt Nữ Cung lại từ từ hoàn thiện.
Cho nên chuyện này tạo thành một đặc điểm của võ giả Việt Nữ Cung, kẻ mạnh rất mạnh, kẻ bình thường lại rất bình thường.
Những kẻ mạnh là do lĩnh ngộ được tinh túy chân chính trong kiếm điển
Còn những kẻ bình thường lại chỉ lĩnh ngộ được bên ngoài của Việt Nữ Kiếm Điển, cũng là những thứ võ giả hậu thế Việt Nữ Cung thêm vào, mặc dù không yếu nhưng so với công pháp truyền thừa của những tông môn khác vẫn kém hơn một chút.
Chính vì vậy, địa vị của Việt Nữ Cung trong Ngũ Đại Kiếm Phái không được ổn định, có khi xếp đầu có khi lại chót, giờ Việt Nữ Cung đang trong thời kỳ suy yếu, đứng chót trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Còn Phong Vô Lãnh trước mắt xuất thân lai lịch đều rất thú vị, Việt Nữ Cung không thu nam đệ tử, nhưng hắn lại là đệ tử nam duy nhất tại Việt Nữ Cung. Nói chính xác hơn, hắn không tính là đệ tử, vì Việt Nữ Cung chưa bao giờ thừa nhận hắn, ngược lại đuổi giết khắp bốn phương, muốn thu hồi lại võ công trên người hắn.
Đệ tử Việt Nữ Cung không cho phép kết hôn, chỉ cần gia nhập Việt Nữ Cung vậy cả đời đều là người của Việt Nữ Cung, cả đời chỉ được thủy chung với kiếm.
Nhưng hơn mười năm trước lại có một chuyện bất ngờ, đệ tử Việt Nữ Cung bất ngờ yêu một võ giả tán tu, cùng nhau bỏ trốn, đồng thời còn dạy Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung cho hắn, người này chính là Phong Vô Lãnh.
Đương nhiên Việt Nữ Cung không thể không để ý tới chuyện vi phạm môn quy như vậy, phái đệ tử truy sát hai người đồng thời nói với đệ tử kia, chỉ cần nàng chịu trở lại Việt Nữ Cung, Việt Nữ Cung sẽ không phế võ công của nàng, chỉ giam lại; nhưng Phong Vô Lãnh phải chết.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là đệ tử Việt Nữ Cung kia không muốn trở mặt với sư môn nhưng cũng không muốn Phong Vô Lãnh phải chết, cho nên trực tiếp tự vẫn, còn Phong Vô Lãnh phải lưu vong giang hồ.
Ban đầu chuyện này huyên náo một hồi, khiến cho Phong Vô Lãnh trở nên rất nổi danh, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã bị Việt Nữ Cung âm thầm giết chết, không ngờ hắn lại xuất hiện tại đây.
Sở Hưu nhìn Phong Vô Lãnh, híp mắt lại nói: “Ta với ngươi không oán không thù, ngươi xuất hiện ở đây chắc là người sau lưng ngươi đã không nhịn được, định vận dụng lực lượng bản thân để giết ta?
Ngươi bị Việt Nữ Cung truy sát nhiều năm như vậy, mấy năm gần đây chưa từng xuất hiện trong giang hồ, thậm chí không có một chút vết tích nào, rõ ràng là có người che giấu cho ngươi. Hơn nữa xem khí thế của ngươi còn mạnh hơn lúc bị đuổi giết nhiều, rõ ràng thời gian vừa qua ngươi cũng không bỏ qua việc tu luyện.
Có thể che giấu Việt Nữ Cung bảo vệ ngươi một cách hoàn hảo như vậy, còn cho ngươi nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, xem ra thế lực của người đứng sau lưng ngươi cũng không nhỏ.”
Sở Hưu vừa nói xong lời này, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, không phải như lúc trước họ nói chứ, chuyện này do người khác châm ngòi?
Những người xuất hiện tại đây không chỉ bao gồm những người nhiệt huyết dâng trào muốn tới gây sự với Sở Hưu, còn không ít người tới xem trò hay.
Những người này hết sức lý trí, nghe Sở Hưu nói xong lập tức cảm thấy không đúng, đặc biệt là khi Phong Vô Lãnh xuất hiện, rõ ràng là chuyện này có âm mưu.
Phong Vô Lãnh mặt không biểu cảm nói: “Ta cùng ngươi không oán không cừu, nhưng nhận tiền tài thay người tiêu tai, có người muốn giết ngươi, ta chỉ có thể xuất kiếm, giang hồ này vốn là vậy đấy.”
Ngày xưa lúc còn trẻ Phong Vô Lãnh cũng là tuấn kiệt nhiệt huyết sôi sục, bằng không hắn đã chẳng được đệ tử Việt Nữ Cung yêu mến, thậm chí không tiếc phản bội tông môn cũng muốn đi theo hắn.
Nhưng giờ ư, bị Việt Nữ Cung truy sát nhiều năm như vậy, nhiệt huyết của Phong Vô Lãnh đã sớm nguội lạnh, tâm cũng đã tàn, vô số chuyện tàn khốc trên giang hồ hắn đều đã trải qua.
Giờ Phong Vô Lãnh chỉ là một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người!
Hạ Hầu Vô Giang có thể che chở cho hắn không bị người của Việt Nữ Cung tìm ra, cũng có thể trao cho hắn tài nguyên tu luyện, cho nên hắn có thể giết người vì Hạ Hầu Vô Giang.
Thanh kiếm mỏng trong tay Phong Vô Lãnh vung lên, thanh kiếm này chính là binh khí đặc thù của Việt Nữ Cung, Việt Nữ Kiếm, nhỏ hẹp tinh tế, uyển chuyển như thanh trúc, ý cảnh của nó là bắt chước Việt Nữ Cung cầm thanh trúc trong tay đánh bại tất cả cao thủ trong thiên hạ, đồng thời cũng là chút tưởng niệm của Phong Vô Lãnh đối với người yêu của hắn ngày trước.
Kiếm quang hiện, phong vân phá!
Chỉ trong chớp mắt, kiếm quang rực rỡ đã ngưng tụ lại một điểm, xung quanh tĩnh lặng không chút tiếng động, một kiếm kia đâm ra thậm chí không có tiếng xé gió, chỉ trong chớp mắt đã hiện lên trước mặt Sở Hưu!
Kiếm pháp của Việt Nữ Cung là kiếm pháp kỳ quái nhất trong thiên hạ.
Không lĩnh ngộ được hạch tâm của Việt Nữ Kiếm Điển, kiếm pháp của Việt Nữ chỉ có thể nói là bình thường, không khác lắm với Ba Sơn Kiếm Phái cùng Thương Lan Kiếm Tông, mặc dù luyện kiếm nhưng không đạt tới cực hạn của kiếm khách.
Nhưng nếu thật sự lĩnh ngộ được chân ý tinh túy trong Việt Nữ Kiếm Điển, vậy uy năng đó sẽ vượt ngoài tưởng tượng của ngươi, thế đao đơn giản tự nhiên, nhìn như bình thường nhưng chiêu chiêu đều là kiếm kỹ cường đại vô song.
Đệ tử Việt Nữ Cung có tới mấy ngàn người, người thực sự lĩnh ngộ được tinh túy Việt Nữ Kiếm Điển lại là trăm người không được một. Cho dù Việt Nữ Cung trong thời cường thịnh nhất, số người này cũng chỉ vừa nhỉnh hơn con số một trăm mà thôi.
Người yêu của Phong Vô Lãnh thật ra không lĩnh ngộ được chân ý tinh túy của Việt Nữ Kiếm Điển, nhưng nam nhân này lại lĩnh ngộ được. Có thể nói đây là chuyện vô cùng châm chọc đối với Việt Nữ Cung, cho nên lúc đầu Việt Nữ Cung trả giá lớn như vậy để đuổi giết hắn không riêng gì hắn tư thông với đệ tử Việt Nữ Cung mà còn do hắn học được Việt Nữ Kiếm Điển, đồng thời còn lĩnh ngộ được chân ý tinh túy trong đó, đây là chuyện Việt Nữ Cung tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Mà lúc đối mặt với nhát kiếm của Phong Vô Lãnh, Sở Hưu đứng mũi chịu sào lập tức cảm thấy một áp lực vô cùng cường đại.
Giờ Sở Hưu ở giữa cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều muốn đột phá cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng sức
chiến đấu của y đã vượt qua cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường không phải đối thủ của hắn, chỉ có cường giả cấp bậc Trình Bất Húy mới có thể đấu với y.
Nhưng đối mặt với cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch đó vẫn khó lòng vượt qua nổi.
Nếu nói chênh lệch giữa cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên chỉ là một dòng sông nhỏ, bước một bước là qua sông. Còn chênh lệch giữa Ngũ Khí Triều Nguyên và Thiên Nhân Hợp Nhất lại là một dòng sông lớn, cho dù ngươi có bơi cũng chưa chắc đã qua nổi.
Thiên Tử Vọng Khí quan phong vân
Chương 319 Thiên Tử Vọng Khí quán phong vân
Trong Ngự Khí Ngũ Trọng được chia ra thành ba cấp độ, trong đó Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một cấp, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một cấp, tới cuối cùng mình cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là một cấp.
Một cảnh giới đứng riêng một cấp đã đủ chứng minh thực lực của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Một kiếm của Phong Vô Lãnh đơn giản tới cực điểm, một kiếm lóe lên hàn mang đơn giản tự nhiên, cứ như tất cả làn gió lưu chuyển xung quanh đều né tránh hắn, gia tốc cho một kiếm này.
Có người nói Việt Nữ Kiếm Pháp của Việt Nữ Cung không phải là sáng tạo ra mà là thiên bẩm, chuyện này bị tất cả mọi người coi là lời đồn đại nực cười.
Nhưng giờ Sở Hưu đứng mũi chịu sào đối đầu với Việt Nữ Kiếm Điển, hắn lại biết, e rằng đây không phải là chuyện cười!
Sở Hưu tay nắm Trí Quyền Ấn, cương khí tỏa ra buông lưới thiên địa!
Một kiếm của Phong Vô Lãnh như đâm vào đầm nước, ngưng trệ không tiến tới, có điều lúc này cổ tay hắn lại nhẹ nhàng rung động thanh kiếm rung rung tỏa ra tầng tầng gợn sóng kiếm khí, như giọt mưa rơi vào hồ nước tạo thành từng gợn sóng, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng hoàn toàn nghiền nát lĩnh vực cương khí mà Trí Quyền Ấn của Sở Hưu bố trí!
Mặc dù Trí Quyền Ấn không thể chặn thế đao của Phong Vô Lãnh, nhưng Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã chém ra, đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao kèm theo ma khí vô biên của địa ngục, ầm ầm bộc phát, va chạm cùng thế đao của Phong Vô Lãnh làm bộc phát ra uy năng kinh người.
Bên này Sở Hưu huyết khí ngập trời, ma diễm thao thiên, uy thế vô cùng cường đại, thậm chí võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên căn bản không cách nào sánh nổi y.
Lại nhìn sang bên khác Phong Vô Lãnh đâm ra một kiếm hời hợt thản nhiên, thậm chí ngay kiếm khí cũng không hề cường đại. Đao kiếm nhìn như chênh lệch rất xa va chạm vào nhau, mặt đất dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng mảnh, thân hình cũng không nhịn được buộc phải thối lui, A Tỳ Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương cùng vỡ vụn dưới chân, ngược lại Phong Vô Lãnh thân thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ sau một chiêu, cao thấp lập tức phân rõ, đối mặt với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu toàn lực xuất thủ cũng phải rơi xuống hạ phong!
Nhìn Phong Vô Lãnh, ánh mắt Sở Hưu đã lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn chưa gặp nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, trong đó mạnh nhất hẳn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông cùng Thiên Tội đà chủ của Thanh Long Hội.
Thời gian Phong Vô Lãnh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hẳn không bằng hai người này cho nên thực lực cũng không mạnh bằng bọn họ, thế nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, chí ít cũng mạnh hơn môn khách Hàn Đông Nhạc của An Nhạc Vương chết dưới tay Lục tiên sinh.
Đặc biệt là Việt Nữ Kiếm Điển của đối phương, quả thật rất khó giải quyết, thế đao tự nhiên chất phác, lực lượng nhìn như bình thường nhưng lúc xuất thủ lại bao dung thiên địa, về mặt lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
“Dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã ngăn được kiếm của ta, ngươi rất mạnh, đáng tiếc.”
Phong Vô Lãnh không nói hắn tiếc cái gì, nhưng mọi người ở đây đều biết, đáng tiếc hôm nay Sở Hưu vẫn phải chết tại đây.
Lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch không chỉ đơn giản là hai cảnh giới.
Lâm Nam Nghiệp trốn một bên lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nhủ may mà mình còn sống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng mắng thầm Hạ Hầu Vô Giang, rõ ràng có đại sát khí là Phong Vô Lãnh, sao còn bảo bọn họ tới?
Dù sao Phong Vô Lãnh cũng bị Việt Nữ Cung truy sát thời gian dài như vậy, giờ giết Sở Hưu, bị Quan Trung Hình Đường truy sát cũng chẳng có gì lớn.
Lâm Nam Nghiệp lại không biết từ đầu Hạ Hầu Vô Giang chỉ có ý định lợi dụng bọn họ, việc mà người ngoài làm được sao phải bắt người mình làm?
Lúc này giữa trận, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh liên tiếp đâm ra, mỗi thức đều vô cùng đơn giản, thậm chí theo người ngoài thấy chỉ là những nhát đâm vô cùng đơn giản, không có biến hóa phức tạp gì, cũng không có cương khí bộc phát, quả thật chẳng khác gì trò đùa, thế cũng gọi là kiếm pháp?
Nhưng chính loại kiếm pháp như trò đùa này mỗi chiêu mỗi thức đều bao dung thiên địa, uyển chuyển tự nhiên, lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
Lại một kiếm đâm ra, Việt Nữ Kiếm mỏng mảnh nặng như ngàn quân, thế đao như linh dương đâm sừng, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu chém ra, nhưng Huyết Luyện Thần Cương cường đại dung hợp cùng ma khí cũng không ngăn được kiếm này, liên tục bị đánh lui hơn mười bước, tay cầm đao đã chảy ra máu tươi.
“Đã kết thúc!”
Giọng nói của Phong Vô Lãnh vang lên lạnh lùng, thân hình của hắn như ẩn vào thiên địa này, mỗi kiếm đâm ra thân dung thiên địa, xung quanh gió nổi lên, mưa rơi xuống, tất cả đều ngưng tụ thành kiếm ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Việt Nữ Kiếm là thiên bẩm, thế đao tự nhiên hình thành, không có chiêu thức cố định, có thể tạo được uy năng lớn cỡ nào hoàn toàn do ngươi lý giải về kiếm sâu đến mức nào, ngươi lý giải về thiên địa này sâu đến đâu.
Ngày trước Việt Nữ cầm một cây gậy trúc là có thể đánh bại toàn bộ cao thủ trong thiên hạ, cây trúc trong tay nàng là kiếm, mây gió đất trời trong tay nàng cũng là kiếm.
Các đời đệ tử của Việt Nữ Cung không đạt tới trình độ đó, Phong Vô Lãnh đương nhiên không đạt đến mức độ này, nhưng tạm thời khiến khiến kiếm của mình dung hợp cùng thiên địa này, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng tụ thành sức mạnh, loại lĩnh ngộ này cho dù trong Việt Nữ Cung cũng là hiếm thấy.
Trong mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sát khí nồng đậm, một luồng sương máu ngưng tụ quanh người, thiêu đốt khí huyết toàn thân, lực lượng khí huyết này ngưng tụ sát khí toàn thân, Sở Hưu lập tức đấm ra một quyền, sát ý ngập trời, vô ngã vô thiên!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một quyền này ngưng tụ tạo thành lực lượng thậm chí còn mạnh hơn một quyền đánh chết Diêu Nhạc Sơn vài lần, bỏ đi mọi chấp niệm, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh chân chính, một quyền này đánh ra có uy năng khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi.
Không để ý tới sinh tử, trong đầu chỉ có giết chóc, đó mới là Vong Ngã Sát Quyền chân chính!
Quyền ý cường đại phá tan thiên địa, nếu nói một kiếm của Phong Vô Lãnh mượn dùng uy lực của thiên địa, vậy một quyền của Sở Hưu là dùng lực lượng sát ý phá tan thiên địa.
Hai bên va chạm, cương khí phá tan, cuồng phong tỏa ra không ngừng, ngay cả những giọt mưa xung quanh cũng bốc hơi giữa kình khí giao chiến của Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh.
Nắm đấm cùng lưỡi kiếm giao nhau, một tia máu tươi chảy ra, cánh tay phải của Sở Hưu bị cương khí xé nát, vết kiếm kéo dài từ nắm đấm của y lên tới bờ vai. Thân hình Sở Hưu cũng lướt sát qua vai Phong Vô Lãnh tới sau lưng hắn hơn mười trượng, máu tươi chảy ra trên cánh tay, sát cơ trong mắt tiêu tan, gương mặt tái nhợt tới kinh người.
Đây có thể nói là lần Sở Hưu thụ thương nặng nhất, cả cánh tay y thiếu chút nữa bị một kiếm của Phong Vô Lãnh phế bỏ.
Còn bên kia ánh mắt Phong Vô Lãnh lại lộ vẻ kinh hãi, hắn sờ lên ngực, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Một quyền của Sở Hưu thật ra bị kiếm của hắn triệt tiêu, nhưng có một thứ lại không cách nào tiêu tan, đó là sát ý do Sở Hưu ngưng tụ!
Sát ý vô cùng thuần khiết nhập thể, lạnh lẽo như lưỡi đao, cắt sâu vào
trong cơ thể, có điều hắn cũng không gấp, chỉ dựa vào sát ý không giết được người.
Những người xung quanh trợn tròn hai mắt, nhìn Sở Hưu như nhìn quái vật.
Mặc dù lần giao thủ vừa rồi là Sở Hưu bại, hắn bị Phong Vô Lãnh xuất kiếm đánh trọng thương, cánh tay cũng thiếu chút nữa phế bỏ.
Nhưng Phong Vô Lãnh cũng bị Sở Hưu làm cho thụ thương.
Phải biết đây là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng lại thụ thương khi giao thủ với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh như Sở Hưu, chuyện này là thế nào? Có lẽ trên giang hồ có, nhưng chí ít mọi người ở đây chưa ai từng nghe nói.
Phong Vô Lãnh lau máu tươi bên khóe miệng, nâng kiếm lên, vừa định xuất thủ nhưng ánh mắt lại lập tức bừng lên sát cơ điên cuồng, không còn vẻ lạnh nhạt trước kia nữa, phẫn nộ quát lớn với Sở Hưu: “Ngươi đáng chết!”
Chuôi Việt Nữ Kiếm của hắn đột nhiên xuất hiện một vết rạn, từ mũi kiếm kéo dài tới chuôi kiếm.
Một đòn liều mạng thiêu đốt tinh huyết của Sở Hưu mặc dù không giết được đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cũng chẳng dễ ngăn cản.
Sát ý như lưỡi đao, chuôi Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh mặc dù là bảo binh ngũ chuyển nhưng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại trực tiếp như vậy, cho nên đã bị tổn thương.
Trước đó thái độ của Phong Vô Lãnh với Sở Hưu rất lạnh nhạt, bởi vì hắn không có thù hận gì với Sở Hưu, giết Sở Hưu chẳng qua là vì nhiệm vụ. Hắn là kiếm trong tay Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Vô Giang bảo hộ cho hắn nhiều năm như vậy, muốn giết ai thì hắn giết người đó là được.
Nhưng giờ thanh kiếm mà người yêu năm xưa lưu lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm niệm của hắn đã bị thế quyền của Sở Hưu đánh cho rạn nứt. Chuyện này khiến Phong Vô Lãnh vô cùng tức giận, cũng dâng lên ‘sát cơ’ đối với Sở Hưu!
Kiếm quang lưu chuyển, thế đao vốn bình thản lại dường như tỏa ra sát cơ dữ tợn, theo thế đao của Phong Vô Lãnh đâm ra, mưa gió xung quanh theo đó ngưng trệ, theo kiếm phong tản sang hai bên, như mở đường cho kiếm này của Phong Vô Lãnh.
Trong cơn thịnh nộ, Phong Vô Lãnh toàn lực xuất thủ, uy thế thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi vài lần. Chẳng qua lúc này Sở Hưu lại như đột nhiên cảm ngộ được điều gì, một bước đạp ra, khí tức xung quanh trở nên vô cùng huyền ảo, giọt mưa xung quanh rơi xuống, làn gió lay động, tất cả đều như mang theo một quy luật nào đó, dùng trạng thái trực tiếp nhất xuất hiện trước mắt Sở Hưu!
Những người đứng quanh quan sát đột nhiên phát hiện trạng thái lúc này của Sở Hưu vô cùng kỳ quái, y như dung hợp cùng thiên địa này, nhưng lại như một người đứng xem, quan sát quỹ tích vận hành của thiên địa, cảm giác như ẩn như hiện như gần như xa khiến người chứng kiến vô cùng đè nén, có ít người thậm chí nhìn một lúc cảm thấy rất không thoải mái.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Không biết là đột nhiên đốn ngộ hay dưới áp lực cường đại của sinh tử, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vốn tìm hiểu mãi mà không nhập môn không ngờ lại trực tiếp đột phá. Mặc dù chỉ nhập môn nhưng đã có thể tạm thời sử dụng.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, quanh người Phong Vô Lãnh như mang theo từng sợi tơ, những sợi tơ này vặn vẹo, là quỹ tích mà Phong Vô Lãnh định xuất thủ, quan thiên vọng khí, chỉ cần nắm được sơ hở trong đó, Sở Hưu còn có cơ hội!
Sinh tử do mệnh, cầu trong nguy hiểm
Chương 320 Sinh tử do mệnh, cầu trong nguy hiểm
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu chỉ vừa nhập môn, đương nhiên không đạt tới mức dự đoán nguy cơ khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật đại thành, không có uy năng cường đại sánh ngang quỷ thần.
Có điều cho dù nhập môn cũng đã đủ cho Sở Hưu.
Phong Vô Lãnh quả thật rất cường đại, cho dù dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, thế đao của hắn cũng gần như không chút kẽ hở, tự nhiên sinh thành. Việt Nữ Kiếm Điển có thể nói là kiếm pháp có sơ hở nhỏ nhất, kiếm pháp thiên bẩm, muốn tìm ra sơ hở của nó phải tìm ra sơ hở của toàn bộ thiên địa mới được.
Chỉ có điều kiếm pháp không sơ hở nhưng người lại có.
Trước đó Sở Hưu liều mình tạo thành vết rạn trên Việt Nữ Kiếm, khiến đối phương mất tỉnh táo, nổi giận xuất thủ, đó chính là sơ hở của Phong Vô Lãnh, sơ hở trong tâm cảnh của hắn!
Kiếm phong xé tan không gian chém tới, dưới uy thế cường đại như vậy, mưa gió đều bị xé tan, khí thế trên người Sở Hưu lúc cao lúc thấp lúc ẩn lúc hiện, trong mắt y từng đường kẻ ngưng tụ thành quỹ tích của Phong Vô Lãnh, bao gồm cả quỹ tích vận hành chân khí của hắn, tất cả ánh vào mắt Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu đã trọng thương cho nên chỉ có một cơ hội mà thôi, nắm được lỗ thủng đó, Phong Vô Lãnh chết, không nắm được, Sở Hưu vong.
Ngay trong những đường cong vặn vẹo đó, sát cơ phẫn nộ trong lòng Phong Vô Lãnh khiến thế đao chính giữa của hắn không được ổn định, ngay trong chớp mắt khi đường cong đó vặn vẹo, Sở Hưu lại xuất thủ.
Tay phải của hắn đã trọng thương, tay trái cầm đao, ma khí ngập trời ngưng tụ trên thân đao, Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu ngưng tụ tới cực hạn, thân thể trực tiếp lao về phía Phong Vô Lãnh.
Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, Sở Hưu phát điên rồi hay sao
? Chẳng lẽ hắn định lao lên chịu chết?
Có điều cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, đao của Sở Hưu chém vào kiếm của Phong Vô Lãnh với một góc độ cực kỳ xảo trá, ma khí hội tụ trong đó ầm ầm bộc phát, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh ầm ầm vỡ vụn!
“Không!”
Phong Vô Lãnh nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt vô cùng điên cuồng!
Việt Nữ Kiếm là vật kỷ niệm duy nhất người yêu để lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm linh duy nhất của hắn, giờ bị Sở Hưu chém nát như vậy khiến tâm tình hắn chìm vào điên cuồng.
Tay nắm thành kiếm chỉ, mặc dù vẫn là thế đao Việt Nữ Kiếm, có điều trong đó lại mang theo lửa giận cùng sát khí vô tận.
Nhưng trong mắt Sở Hưu, từng đường quỹ tích quanh người Phong Vô Lãnh lại rung động ngày càng kịch liệt, rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều là sơ hở!
Chỉ trong chớp mắt, tinh thần lực của Sở Hưu tăng lên tới cực hạn, đón lấy luồng kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh, Sở Hưu chém ra một đao, thân thể lại không tránh không né, như định đồng quy vô tận cùng Phong Vô Lãnh!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, máu tươi bắn ra, Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh trực tiếp lướt sát qua nhau.
Giữa sân yên tĩnh không chút tiếng động, dưới xương sườn của Sở Hưu hiện lên một lỗ máu, đang không ngừng chảy ra máu tươi.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra quỹ tích xuất thủ của Phong Vô Lãnh, cưỡng ép thân thể di chuyển, đồng thời ngưng tụ cương khí hộ thể vào một điểm. Cho nên giờ chỉ bị một lỗ máu dưới xương sườn, nếu không đòn này của Phong Vô Lãnh chắc chắn đã đánh nát trái tim của Sở Hưu.
Có điều nhìn sang phía Phong Vô Lãnh, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Đứng yên tại chỗ, sắc mặt Phong Vô Lãnh trắng bệch, trên cổ hiện lên một vệt máu.
Phong Vô Lãnh ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ giải thoát, hắn vừa định nói gì đó, nhưng máu tươi từ trong cổ không ngừng phun ra, thân hình cũng ầm ầm ngã xuống.
Sở Hưu thở dài một tiếng, ván này y thắng, nhưng thắng vô cùng may mắn.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ có thể cho Sở Hưu một cơ hội, có nắm được cơ hội đó không phải dựa vào chính Sở Hưu.
Một đòn vừa rồi y đã dùng hết lực lượng bản thân, khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra sơ hở của Phong Vô Lãnh, y lập tức xuất đao chém tan cương khí hộ thể của đối phương, lưỡi đao cũng lướt sát qua cổ hắn.
Trận chiến này quả thật vô cùng may mắn, bình tâm xét lại, Phong Vô Lãnh quả thật rất mạnh, nếu không phải Sở Hưu may mắn đánh nứt Việt Nữ Kiếm của đối phương, khiến hắn nổi giận, y cũng không nắm được sơ hở.
Sau khi Sở Hưu hoàn toàn đánh nát Việt Nữ Kiếm, Phong Vô Lãnh đã hoàn toàn điên cuồng. Một võ giả mất lý trí toàn thân đều là sơ hở, điểm khác biệt chỉ là Sở Hưu có nắm bắt được sơ hở này không mà thôi.
Sở Hưu không thấy được ánh mắt cuối cùng của Phong Vô Lãnh. Trên thực tế đối với Phong Vô Lãnh, sau khi người yêu của hắn tự vẫn, trái tim hắn thật ra đã chết.
Phong Vô Lãnh còn lại chẳng qua chỉ là cái xác không hồn chỉ biết
tưởng niệm, mặc dù không sợ chết nhưng cũng không còn động lực sống tiếp. Giờ Sở Hưu giết hắn, thật ra cũng là một loại giải thoát.
Lúc này giữa trường, cái chết của Phong Vô Lãnh khiến mọi người câm như hến, bọn họ đang thấy gì đây? Sở Hưu lại thật sự giết được một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất!
Dùng tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh giết chết Thiên Nhân Hợp Nhất, chuyện này quả thật chưa từng nghe tới, chí ít bọn họ chưa từng nghe nói.
Thực lực cỡ này đã cường đại vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã đầy hoảng sợ, y còn là người hay sao?
Trên quán rượu, ánh mắt Thiền Nhi cũng đã đầy hoảng sợ.
Khi thực lực cường đại tới một mức nhất định sẽ khiến một người coi nhẹ xuất thân lai lịch của hắn.
Trước nay Thiền Nhi đều cho rằng công tử nhà mình mới là xuất sắc nhất, cũng từng giết võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, giết người hơn cấp với Hạ Hầu Vô Giang không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng Hạ Hầu Vô Giang có mạnh hơn nữa cũng không thể giết chết đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đặc biệt là Phong Vô Lãnh còn không phải võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho dù trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đông đảo, Phong Vô Lãnh cũng coi như cao thủ.
Với thực lực của Thiền Nhi đương nhiên không nhìn ra điểm hung hiểm trong trận chiến cùng sơ hở của Phong Vô Lãnh. Dù sao trong mắt phần lớn người giang hồ, bọn họ chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Họ chỉ thấy Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vừa rồi Thiền Nhi tự tiện quyết định nhờ Phong Vô Lãnh ra tay giết Sở Hưu, cũng vì nàng nhìn ra uy hiếp trên người Sở Hưu.
Trước đó Hạ Hầu Vô Giang không để Sở Hưu trong mắt, hắn làm vậy chỉ để trút giận mà thôi.
Nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của Sở Hưu, Thiền Nhi lại biết nếu Sở Hưu không chết chắc chắn hắn sẽ là đại địch của công tử!
Cho nên dù biết hậu quả khi Phong Vô Lãnh xuất thủ, dễ bại lộ thân phận, Thiền Nhi vẫn khăng khăng muốn để Phong Vô Lãnh đi giết Sở Hưu. Bởi vậy cho dù Phong Vô Lãnh bại lộ thân phận dẫn tới trong một thời gian dài không thể ra tay cũng không sao, chỉ cần giết chết Sở Hưu, mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng Thiền Nhi ngàn vạn lần không ngờ nổi, Sở Hưu lại cường đại tới như vậy, thậm chí ngay Phong Vô Lãnh cũng chết trong tay y!
Thiền Nhi đã hạ quyết định, sau khi trở về Hạ Hầu thị, nhất định phải bảo công tử dùng toàn lực giết chết tên Sở Hưu này.
Bằng không nếu chuyện hôm nay bại lộ, Sở Hưu cùng công tử sẽ thành tử thù, có một kẻ địch như vậy tương lai hậu hoạn vô cùng!
Mà cùng lúc đó, Sở Hưu giữa trận mặc dù đã trọng thương nhưng mọi người xung quanh thậm chí không ai dám xông lên chiếm lợi, thậm chí có không ít người âm thầm bỏ trốn.
Lúc này trong lòng bọn họ, Sở Hưu đã không khác gì Ma thần, ai dám xông lên chịu chết?
Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp, ánh mắt bùng lên sát khí lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Nam Nghiệp có chết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là y phải biết, hôm nay rốt cuộc ai bố trí cục diện này?
Vừa rồi giao chiến với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu không cách nào lưu thủ, cũng không thể lưu thủ. May mà vẫn còn người sống là Lâm Nam Nghiệp để thẩm vấn.
Thấy ánh mắt của Sở Hưu quay sang, Lâm Nam Nghiệp lập tức run lên lẩy bẩy, quay người bỏ trốn.
Vừa rồi là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đích thân xuất mã, chuyện này đã mười phần chắc chín, Sở Hưu tất sẽ phải chết.
Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại biến thái như vậy, ngay đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng bị y chém chết, sớm biết vậy hắn nên trốn xa mới phải.
Có điều lúc này trốn cũng chưa muộn.
Sở Hưu vừa liều mạng cùng một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân cũng bị thương nặng, tốc độ chắc chắn không thể nhanh như lúc vừa rồi.
Trên thực tế cũng đúng như suy đoán của Lâm Nam Nghiệp, thương thế của Sở Hưu không hề nhẹ, ngay cả tốc độ của Nội Phược Ấn cũng không bộc phát tới cực hạn được nữa.
Có điều không đợi Lâm Nam Nghiệp chạy được bao xa, một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh lại đột nhiên lao ra từ trong hẻm, lao tới đánh một quyền về phía Lâm Nam Nghiệp!
Nếu Lâm Nam Nghiệp trong thời toàn thịnh đương nhiên không quan tâm tới một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nho nhỏ, nhưng giờ hắn đang bỏ trốn, không ngờ lại có người đột nhiên ra tay với mình. Chuyện này khiến Lâm Nam Nghiệp bất ngờ không kịp đề phòng hoảng, hốt hoảng ngăn cản, thân hình bất giác bị đánh lui mấy bước.
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh vừa xuất thủ cười đắc ý: “Lão già, ở Hà Dương Phủ ngươi phách lối như vậy, giờ ráng mà chịu đi!”
Võ giả đột nhiên xuất thủ này chính là kẻ cầm đầu thế lực bản địa, bang chủ Thanh Hổ Bang!
Trước đó Lâm Nam Nghiệp dẫn mọi người tới, nhất quyết phải động thủ tại Hà Dương Phủ, không hề quan tâm tới Long Hổ Bảng. Chuyện này đã khiến hắn ôm một bụng tức tối.
Có điều lúc đó uy thế của bọn Lâm Nam Nghiệp rất lớn, hắn không dám nói linh tinh, giờ thấy Sở Hưu dũng mãnh phi thường đánh cho đối phương sợ hãi bỏ trốn khắp nơi, bang chủ Thanh Hổ Bang cũng chẳng ngại bỏ đá xuống giếng.
Bị đánh lén ép lui lại, Lâm Nam Nghiệp còn chưa kịp phẫn nộ đã cảm thấy một luồng sát khí ập tới khiến hắn không khỏi thầm hô không ổn.
Không đợi Lâm Nam Nghiệp quay đầu lại, phía sau hắn đã bùng lên một luồng sáng rực rỡ!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Nam Nghiệp bị đánh phun một ngụm máu tươi, tiếp đó lại bị Sở Hưu nắm cổ nhấc lên.
Cười dữ tợn với Lâm Nam Nghiệp một tiếng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi chạy giỏi lắm cơ mà, giờ có gan thì chạy tiếp đi?”
Tâm ngoan thủ lạt địch tâm hàn
Trảm Tà Đao tru tà phá ma, lực lượng quang minh vô thượng bám trên thân đao có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với ma khí của Sở Hưu, có thể dễ dàng xé tan ma khí quanh người Sở Hưu.
Có điều chỉ trong chớp mắt Sở Hưu lại quay người nắm quyền ấn, ấn pháp lại tỏa ra quang huy vô thượng, thậm chí còn rực rỡ hơn Trảm Tà Đao.
Viên Mãn Bảo Bình Ấn, thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa quang minh vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong ánh sáng rực rỡ đó, ánh mắt Diêu Nhạc Sơn lộ vẻ kinh hãi, lai luồng đại lực đánh tới không ngờ lại khiến thân thể hắn không cách nào đứng vững, buộc phải lui lại phía sau.
Có điều hai người sau lưng Sở Hưu lại cảm thấy cơ hội đã tới, con mắt lập tức sáng lên.
Trước đó trường kiếm trong tay bọn họ đã bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh nát, giờ họ chỉ có thể nắm tay tạo thành kiếm chỉ đâm về phía Sở Hưu.
Chỉ có điều Sở Hưu lúc này đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt là đối với sát ý.
Kiếm chỉ của hai người vừa đánh tới cương khí hộ thể của Sở Hưu, còn chưa hoàn toàn đánh nát cương khí hộ thể đã gặp phải hai luồng Đại Kim Cương Luân Ấn mang theo ánh kim vô thượng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai luồng sương máu bộc phát.
Sở Hưu căn bản không quan tâm kiếm chỉ của hai người kia, mặc cho họ đánh lên người mình, ngay khi hộ thể cương khí của mình vỡ vụn, hai chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn cũng trực tiếp đánh vỡ đầu hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, giữa trận đột nhiên tĩnh lặng.
Bọn họ đã biết thực lực Sở Hưu rất mạnh, nhưng giờ thực lực y vẫn khiến bọn họ sợ hãi.
Nãy giờ mới giao thủ có mấy chiêu nhưng đã chết vài người, trong đó còn có hai người là Tam Hoa Tụ Đỉnh, thực lực này đã có thể nói là kinh khủng.
Diêu Nhạc Sơn thấy vậy lập tức quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Đừng cho tên Sở Hưu này cơ hội nghỉ ngơi! Hắn đã bị thương rồi!”
Chống đỡ hai đòn kiếm chỉ của võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, kiếm khí nhập thể quả thật khiến sắc mặt Sở Hưu hơi tái đi.
Có điều hai người kia thực lực đều khá yếu, sau khi kiếm khí nhập thể, chỉ trong chớp mắt lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ đã hoàn toàn bài trừ? Nói y bị thương? Nằm mơ!
Dưới sự cổ động của Diêu Nhạc Sơn, lại có mười võ giả lao về phía Sở Hưu.
Có điều không đợi bọn họ có hành động gì mới, thân hình Sở Hưu đã nhắm thẳng về phía Diêu Nhạc Sơn, uy lực Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình như mũi tên rời cung lao về phía Diêu Nhạc Sơn.
Thấy hành động này của Sở Hưu, Diêu Nhạc Sơn không khỏi biến sắc.
Uy năng của Viên Mãn Bảo Bình Ấn vừa rồi khiến hắn vô cùng kinh ngạc, tên Sở Hưu này thật quá kinh khủng, sức bật thậm chí còn mạnh hơn võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như hắn.
Có điều lúc này hắn lại không dám tránh, bởi vì hắn cũng là một trong những người cầm đầu.
Nếu hắn né tránh, chưa nói tới chuyện phe mình sĩ khí giảm sút, cho dù cuối cùng giết chết được Sở Hưu, hắn cũng đừng hòng được chút thanh danh nào, thậm chí có thể còn bị võ giả Đông Tề coi là kẻ hèn nhát.
Cho nên Diêu Nhạc Sơn cắn môi, ngưng tụ cương khí thành một thể, ngũ khí trong cơ thể tuần hoàn không dứt, thân đao của hắn lập tức tỏa ra ánh sáng vô biên, một đao chém xuống như Kim Cương của Phật tông cầm giới đao trong tay tru tà hàng ma, thế đao mặc dù rực rỡ vô biên xua tan tà khí nhưng thực tế trong đao ý không có chút sát cơ nào.
Địa Ngục Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương dung hợp trong tay Sở Hưu, trong đó còn mang theo sát ý vô biên của Vong Ngã Sát Cảnh.
Trong ma khí ngập trời, một đao của Sở Hưu chém xuống lại có tiếng quỷ tru ma gào, vô cùng kinh khủng.
Quang minh và hắc ám tương giao, làm bộc phát lên kình phong vô tận. Trước nay vẫn nói tà không thể thắng chính, nhưng giờ Sở Hưu lại là ma diễm ngập trời, không thể địch nổi!
Ánh sáng bị bóng tối vây quanh, trong ma khí vô tận, quang minh hoàn toàn tịch diệt, thân hình Diêu Nhạc Sơn không ngăn nổi luồng sức mạnh kinh khủng này, hai tay run rẩy, trên trường đao xuất hiện một vết rạn.
Vết rạn kia càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm ầm vỡ tan.
Thanh đao của Diêu Nhạc Sơn quả thật hơi kém, chỉ có tứ chuyển, là phỏng chế theo giới đao của Đại Quang Minh Tự.
Dù sao hắn cũng là tán tu, gia sản không được bao nhiêu, về mặt binh khí khá thiệt thòi.
Ngay khi binh khí bị Sở Hưu đánh nát, thân hình Diêu Nhạc Sơn trực tiếp bị đánh bay, máu tươi trào ra qua khóe miệng.
Hơn mười võ giả phía sau thấy cảnh này hốt hoảng, bộc phát ra toàn bộ lực lượng của mình muốn cứu viện.
NHưng Sở Hưu không truy kích, ngược lại quay người, tay nắm Trí Quyền Ấn, trong vòng vài trượng, lưới tỏa thập phương, thiên địa không còn đường trốn.
Cương khí hùng hồn giam cầm không gian, dưới sự phong tỏa của Trí
Quyền Ấn, đối thủ càng yếu bị áp chế càng mạnh.
Trong số những người xuất thủ, kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Tam Hoa Tụ Đỉnh, lúc này tất cả mọi hành động đều trở nên trì trệ, tiếp đó đao quang của Sở Hưu trượt xuống, đầu người bay lên, ma khí lượn lờ, máu tươi bắn ra, tình cảnh tanh máu tà ác vô cùng. Theo ánh đao quang đỏ thẫm chém xuống, xung quanh chỉ còn hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh đứng đó, tất cả những người còn lại đều bị bêu đầu.
Mười mấy bộ thi thể không đầu nằm trên mặt đất khiến giữa trận trở nên vô cùng kinh khủng, cả con phố dài đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lúc này trên bầu trời lại có từng hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm thêm từng giọt mưa, chảy dài như một dòng sông đỏ, tỏa ra một cảm giác mỹ lệ lại vừa tà ác, toàn trường vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của Sở Hưu cùng tiếng mưa rơi ‘lốp bốp’.
Trên quán rượu, cánh tay bưng bát lạc của Thiền Nhi run lên một cái, đổ mất nửa bát xuống dưới đất.
Nhìn Sở Hưu bên dưới, ánh mắt Thiền Nhi đã lộ vẻ kinh hãi.
Nàng là thị nữ thân thiết của Hạ Hầu Vô Giang, thậm chí có thể nói là tâm phú của hắn. Thiền Nhi cũng không phải hạng đơn giản, thậm chí còn có tu vi Nội Cương cảnh. Với tuổi tác của nàng thậm chí còn xuất sắc hơn một số đệ tử xuất thân đại phái, nhưng càng như vậy càng thấy rõ sự kinh khủng của Sở Hưu.
Hạ Hầu Vô Giang từng kể cho nàng về chuyện tại Thần Binh Đại Hội, đối với người mình, Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên sẽ không cố tình hạ thấp Sở Hưu nâng cao bản thân mình.
Nhưng giờ thực lực mà Sở Hưu thể hiện thậm chí còn mạnh hơn lúc ở Thần Binh Đại Hội không chỉ mười lần.
Có trời mới biết trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào tiến bộ lớn đến thế, tốc độ này thật khiến người ta hoảng sợ.
Trong lòng Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu không phải đối thủ của hắn mà chỉ là một người từng đắc tội hắn mà thôi. Giờ lý do hắn bố trí cục diện như vậy cũng rất đơn giản, chỉ để trút giận mà thôi.
Nhưng theo Thiền Nhi thấy, tên Sở Hưu này tuyệt đối là đại địch của công tử, chỉ cần lần này Sở Hưu không chết, vậy hắn sẽ là uy hiếp lớn với công tử.
Lúc này giữa trận, sát ý của Sở Hưu đã ngưng tụ thành thực chất, sát cơ vô hình sắc bén quanh quẩn quanh người y, thậm chí khi giọt mưa rơi đến người cũng bị sát khí của Sở Hưu chém thành hơi nước.
Trong mắt Sở Hưu đã không có ma khí, chỉ có màu đỏ máu vô cảm.
Lúc này Sở Hưu đã không còn như một con người nữa mà như một tuyệt thế hung binh sát ý ngập trời.
Cười lạnh với đám người xung quanh một tiếng, ngay lúc mọi người cho rằng Sở Hưu sẽ nói gì, thân hình y lại đột nhiên xông về phía Diêu Nhạc Sơn. Hành động này khiến Diêu Nhạc Sơn còn đang hộc máu không khỏi biến sắc, ánh mắt đầy kinh hãi.
Lâm Nam Nghiệp vội vàng hét lớn: “Lên! Mọi người cùng xông lên!”
Mặc dù Lâm Nam Nghiệp hô hào như vậy nhưng những võ giả xung quanh hắn vẫn chậm chạp, thậm chí không ai chủ động xuất thủ.
Thấy cảnh này, trong lòng Lâm Nam Nghiệp lập tức trầm xuống, tính sai rồi!
Thật ra kế sách của bọn hắn không sai, từng đội võ giả một, cho dù chỉ hao tổn cũng có thể ép chết Sở Hưu!
Đừng nói Sở Hưu chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù y là Thiên Nhân Hợp Nhất, trong truyền thuyết này cũng khó mà chịu đựng được.
Dù sao sức lực con người chỉ có hạn, trừ phi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa, chỉ cần có Võ Đạo Chân Đan là có thể liên tục luyện hóa lực lượng thiên địa cung cấp nội tức, như vậy mới có thể dùng một địch vạn, không sợ tiêu hao.
Bọn người Lâm Nam Nghiệp tính sai sự cường đại của Sở Hưu, đó là sức mạnh cường đại vượt ngoài tưởng tượng của họ. Đội thứ nhất vừa lên cơ hồ chỉ chớp mắt đã bị Sở Hưu giết sạch, cảnh tượng kinh khủng như Tu La Địa Ngục đó đã khiến tâm cảnh tất cả các võ giả còn lại đều bị phá hủy.
Nhìn những thi thể dưới đất, mọi người ở đây đều có cảm giác, nếu mình lao lên có lẽ kết quả cũng chỉ là thê thảm như những người nằm kia mà thôi.
Đánh người trước đánh gan, chứng kiến cảnh giết chóc khiến người ta tuyệt vọng của Sở Hưu, chín thành võ giả ở đây đã mất đi dũng khí.
Những võ giả không tham dự vây công Sở Hưu chỉ đứng xung quanh cho tăng thanh thế, thấy vậy không khỏi lau mồ hôi lạnh. Nếu bọn họ tự tiện xuất thủ có lẽ kết quả cũng chỉ là đống thi thể trên mặt đất mà thôi.
Có điều giờ những người xung quanh có thể sợ không dám ra tay, nhưng đám người Lâm Nam Nghiệp lại không thể không xuất thủ.
Bọn họ là người dẫn đầu, nếu chính bọn họ còn sợ, không xuất thủ, vậy lần vây giết Sở Hưu này coi như hoàn toàn thất bại.
Thắng, bọn họ được thanh danh, được Hạ Hầu Vô Giang ban thưởng. Nhưng nếu bại, bọn họ sẽ mất hết danh tiếng, thậm chí đắc tội với Hạ Hầu Vô Giang, vụ giao dịch này quả thật vô cùng mệt mỏi.
Cho nên trận chiến lần này bọn họ chỉ được phép thắng, không được phép bại.
Lâm Nam Nghiệp mặc dù đã già nhưng vẫn có sức chiến đấu.
Trong tay hắn, một thanh trường kiếm lấp loáng kiếm quang màu băng lam, mang theo hàn ý lạnh lẽo trực tiếp chém về phía Sở Hưu, uy
thế cũng không nhỏ.
Trong nhóm người bọn họ còn một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, tay cầm một thanh trường thương, hắn đạp một bước ra, trường thương trong tay đâm tới, trong nháy mắt đã phát sau mà tới trước, trường thương phá không mang theo ánh lôi đình lấp lánh, uy thế bất phàm.
Hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên xuất thủ chặn đường, cho dù là Sở Hưu cũng không thể bỏ qua.
Còn thân hình Diêu Nhạc Sơn cũng nhanh chóng lui lại phía sau, định trốn về sau lưng Lâm Nam Nghiệp cùng võ giả cầm thương kia.
Có điều đúng lúc này mọi sát cơ trên người Sở Hưu lại đột nhiên ngưng trệ, y không lùi mà tiến, một quyền đánh ra, quên địch quên ta, chỉ có sát ý vĩnh viễn trường tồn!
Vong Ngã Sát Quyền, máu nhuộm khắp nơi
Chương 317 Vong Ngã Sát Quyền, máu nhuộm khắp nơi
Sở Hưu chưa bao giờ thật sự thi triển uy thế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, hay nên nói là trước đó y còn chưa tu luyện nhập môn, bởi môn võ thuật này chỉ có thể tu luyện trong sát ý.
Khi vừa giao chiến, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, tất cả mọi tinh thần đều đắm chìm trong sát ý vô biên, duy trì một cân bằng vi diệu giữa điên cuồng và lý trí.
Lúc này Sở Hưu truyền sát ý vừa ngưng tụ trong giết chóc vào trong thế quyền của mình, toàn bộ cương khí toàn thân như đều bị sát ý lôi cuốn hóa thành vô số lưỡi đao, phá tan không khí chém nát hết thảy!
Rõ ràng là một quyền nhưng Sở Hưu đánh ra lại có cảm giác như thiên quân vạn mã.
Sát ý ngập trời ngưng tụ thành thế quyền, khiến kiếm cương của Lâm Nam Nghiệp vỡ vụn, bản thân hắn cũng không cách nào ngăn cản uy thế này, lập tức thối lui.
Võ giả cầm thương kia định cứng rắn chống đỡ nhưng lực lượng của hắn còn không bằng Diêu Nhạc Sơn, dưới một quyền này mặc dù mũi thương trong tay hắn bộc phát ra uy thế của lôi đình nhưng lại không kháng cự nổi một giây, trường thương nổ tung, thân thể hắn cũng bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Người cản giết người, Phật cản giết Phật!
Vong Ngã Sát Cảnh ngưng tụ tới cực hạn sinh ra Vong Ngã Sát Quyền, không ai cản nổi!
Vẻ hoảng sợ trên mặt Diêu Nhạc Sơn còn chưa tan, cương khí hộ thể quanh người hắn đã bị Sở Hưu đánh nát, nắm đấm xuyên thẳng qua người hắn như miếng đậu hũ, máu tươi bắn tung. Diêu Nhạc Sơn bị quyền này của Sở Hưu đánh ra một lỗ lớn trước ngực, cuối cùng hai mắt vô thần ngã gục dưới đất.
Tay phải của Sở Hưu run lên nhè nhẹ, cơn đau thấu xương truyền lại, sát ý cũng theo thế quyền vừa rồi tỏa ra đôi chút, sát cơ phản phệ không nặng như lúc trước.
Một quyền đánh lui hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, lực lượng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mặc dù được thi triển tới cực hạn nhưng sức mạnh đều mới chỉ là tương đối, tuy vậy hắn đã bị phản phệ không nhẹ.
Chẳng trách võ giả bình thường không cách nào tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, thậm chí không cách nào thi triển, môn công pháp này phản phệ quả thật không nhỏ. Thậm chí trong mấy môn công pháp Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, phản phệ của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền còn là lớn nhất.
Một khi tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát ý ngưng tụ tới cực hạn, vậy Sở Hưu nhất định phải phóng thích nó ra, dùng sát ngăn sát, bằng không sát ý y ngưng tụ sẽ phản phệ bản thân.
Sở Hưu nhìn về phía võ giả cầm thương, Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình lập tức xuất hiện trước mặt võ giả cầm thương.
Võ giả cầm thương kia trong lòng hoảng hốt, trường thương của hắn đã gãy nát, lúc này đối mặt với Sở Hưu, hắn chỉ có thể xuất quyền, cương khí ngưng tụ trên cánh tay, xuất quyền nhưng lại đánh ra thương ý.
Chỉ tiếc trong lòng hắn đã có ý khiếp đảm, kẻ dùng thương là binh khí khi xuất thủ phải mạnh mẽ hào hùng không gì sánh kịp, nhưng lúc này hắn chỉ một lòng nghĩ cách tạm thời ngăn cản Sở Hưu sau đó bỏ trốn, ngay khi xuất thủ đã định trước sẽ bại!
Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, ấn pháp cùng quyền pháp đối đầu, một tiếng ầm vang lên, cánh tay võ giả kia lập tức đứt gãy vặn vẹo khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Mặc dù hắn không am hiểu công phu quyền cước nhưng dẫu sao cũng là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, thế nhưng về mặt lực lượng lại bị Sở Hưu ép cho thương tích đầy mình.
Võ giả này cũng khá quả quyết, thấy cho dù mình xuất thủ toàn lực cũng chẳng ngăn nổi Sở Hưu, quanh người lập tức bùng lên huyết khí, định thiêu đốt khí huyết để liều mạng bỏ trốn.
Thanh danh quan trọng, lợi ích cũng quan trọng, nhưng những thứ này đều không quan trọng bằng cái mạng mình.
Lúc này hắn đã chẳng lo được chuyện nói năng lại với Hạ Hầu Vô Giang ra sao, chỉ một lòng muốn bỏ trốn giữ mạng.
Có điều lúc này, hai mắt Sở Hưu lại hóa thành một đầm sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển tới cực hạn, kéo tinh thần hắn vào trong đó, chìm vào trong vực sâu!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng khá thấp tới võ giả cường đại hơn bản thân người thi triển, có điều mặc dù võ giả này cảnh giới cao hơn Sở Hưu nhưng thực tế đã bị y giết cho vỡ mật, không đáng lo ngại.
Ngay khi hắn dốc toàn lực vừa thoát khỏi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là ánh sáng vô biên vô hạn!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể võ giả kia trực tiếp bị hất bay hơn mười trượng, ngã trong đám người, nội phủ đã bị đánh nát, thân thể vặn vẹo không ra hình dạng gì.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên chết trong tay Sở Hưu.
Trước đó khi Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, mọi người không ai chứng kiến. Phần lớn võ giả cho rằng Giang Đông Ngũ Hiệp chết dưới âm mưu quỷ kế của Sở Hưu, dù sao không ai thấy quá trình Sở Hưu liều mạng cùng Trình Bất Húy.
Mà bây giờ mọi người không thể không tin tưởng, với thực lực của Sở Hưu, một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên hơi yếu một chút thậm chí còn không có lực hoàn thủ trước mặt y. Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, sợ rằng chỉ có mình Trình Bất Húy có thực lực đánh được với y, cho dù Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng một chọi một cũng không phải đối thủ của Sở Hưu!
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp đang ôm vẻ mặt kinh hãi, khóe miệng y nhếch lên, Thiên Ma Vũ trong tay mang theo đao cương ma khí huyết sắc trực tiếp chém về phía Lâm Nam Nghiệp.
Thấy Sở Hưu lao về phía mình, trong lòng Lâm Nam Nghiệp đã vô cùng hoảng sợ.
Trước đó hắn nói với Hạ Hầu Vô Giang, nếu hắn chỉ có một mình chắc chắn sẽ tới tìm Sở Hưu liều mạng, báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, thực tế đó chỉ là lời nói giữ thể diện, Lâm Nam Nghiệp vẫn rất sợ chết.
Trước kia hắn là tán tu, chém giết trên giang hồ bao năm mới gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, thủ đoạn cũng khá quả quyết tàn nhẫn, giết không ít người nhưng đắc tội cũng không ít người.
Lúc tuổi già tình tính hắn cũng thay đổi, bắt đầu có thiện chí giúp đỡ mọi người, ra tay viện trợ đồng đạo giang hồ, đó không phải là hắn hoàn toàn tỉnh ngộ mà do hắn phát hiện thanh danh tốt càng có tác dụng hơn thủ đoạn độc ác. Hắn kết giao được càng nhiều người, có được càng nhiều mối quan hệ, những kẻ thù ngày xưa càng không dám động đến hắn.
Giờ mặc dù hắn đã già nhưng thực lực cũng đã đến Ngũ Khí Triều Nguyên, dẫu sao cũng có thể sống được mấy chục năm nữa, Lâm Nam Nghiệp không cam tâm chết tại đây như vậy!
Thấy Sở Hưu đánh tới, Lâm Nam Nghiệp trực tiếp lựa chọn thiêu đốt khí huyết bộc phát ra tốc độ mạnh nhất của mình trốn vào giữa đám người.
Thật ra giờ mọi người đều đã bị Sở Hưu giết tới mức sợ vỡ mật.
Trong số những người cầm đầu, thực lực của Diêu Nhạc Sơn cùng võ giả cầm thương là mạnh nhất thì đều đã chết, Lâm Nam Nghiệp giờ cũng chỉ muốn bỏ trốn.
Đám người dẫn đầu còn như vậy nói chi những người khác.
Thấy Lâm Nam Nghiệp chạy về phía bọn họ, những võ giả kia lao nhao né tránh.
Đương nhiên giờ có né cũng chẳng còn kịp, trực tiếp bị Sở Hưu đuổi theo phía sau xuất đao chém chết, cho dù là Tam Hoa Tụ Đỉnh không chết cũng phải trọng thương.
Chỉ trong chớp mắt đám người đã la ó kêu gào khắp nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Sở Hưu đi tới đâu, nơi đó bừng lên từng làn sương máu, khiến mọi người vô cùng kinh hãi.
Trên quán rượu, Thiền Nhi nhìn cảnh tượng bên dưới, hai hàng mi thanh nhăn lại, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Rác rưởi!”
Vốn là chuyện mười phần chắc chín thế nhưng bọn Lâm Nam Nghiệp lại thành ra như vậy, đám người này đúng là quá rác rưởi.
Hạng người như vậy có chủ động đưa tới cửa Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị bọn họ cũng chướng mắt.
Mặc dù trong đó có nguyên nhân là do Sở Hưu quá mạnh, nhưng đổ lý do thất bại là bởi địch nhân, đó mới là biểu hiện của kẻ hèn nhát.
Mắt thấy mấy trăm người bị một mình Sở Hưu đuổi cho chạy tứ tán, Thiền Nhi không khỏi lắc đầu, một đám ô hợp cho dù có nhiều hơn cũng chẳng thể làm nên chuyện. Đây cũng là lý do vì sao phần lớn tông môn trên giang hồ đều dựa vào tinh anh.
Nghe nói người buôn tin của Phong Mãn Lâu trải rộng khắp thiên hạ, lên tới chừng vài chục vạn người, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn chỉ là tổ chức buôn bán tính báo.
Cái Bang danh xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, bang chúng hơn trăm vạn, ngươi vĩnh viễn không biết được những kẻ ăn mày lôi thôi lếch thếch bên đường có ai thật sự là ăn mày, ai là đệ tử Cái Bang.
Nhưng thực tế nếu Cái Bang dựa vào đám ăn mày cơm không đủ no đó, sợ là đã sớm tan tành. Cái bang chân chính là do số lượng tinh anh không nhiều ở Tổng đường chống đỡ, tập hợp lực lượng bang chúng trăm vạn để nuôi dưỡng vài trăm người.
Còn Côn Luân Ma Giáo, đệ tử thật ra chỉ có mấy ngàn nhưng lại có thể trải uy áp khắp giang hồ, ma diễm ngập trời, chuyện này đã đủ nói rõ hết thảy.
“Phong tiên sinh, chuyện hôm nay vẫn phải nhờ ngài xuất thủ rồi. Vốn công tử không muốn vận dụng ngài, có điều ngài cũng thấy rồi đó. Cục diện hiện giờ nếu ngài không xuất thủ, đám rác rưởi kia bại chắc rồi.”
Thiền Nhi vừa dứt lời, một người trung niên gương mặt lạnh lùng hai tay ôm kiếm đột nhiên xuất hiện sau lưng Thiền Nhi, thản nhiên đáp: “Ngươi biết thân phận của ta rồi đó, giờ ta xuất thủ một lần có lẽ rất lâu sau cũng không thể làm việc cho công tử được.”
Thiền Nhi nói: “Không sao, Phong tiên sinh cứ đi đi, ta sẽ nói cho công tử. Thời gian gần đây công tử đều phải bế quan, vừa hay Phong tiên sinh ngài cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Phong tiên sinh gật đầu nói: “Nếu Thiền Nhi cô nương đã nói như vậy, vậy ta đi đây.”
Phong tiên sinh này chính là người của Hạ Hầu Vô Giang, không phải người của Hạ Hầu thị mà là một cao thủ do hắn tự dùng lực lượng bản thân mời chào.
Lần này động thủ với Sở Hưu, không thể sử dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, mà Hạ Hầu Vô Giang lại không muốn vận dụng lực lượng của mình, bởi vì vị Phong tiên sinh này thân phận khá mẫn cảm, chỉ cần hắn xuất thủ, vậy một thời gian dài sau đó sẽ không thể không giấu mình ẩn cư, không thể lộ diện.
Cho nên lần này vốn Hạ Hầu Vô Giang không định để hắn động thủ, hắn phái Phong tiên sinh tới đây chỉ là để bảo hộ Thiền Nhi, phòng ngừa xảy ra sự cố gì mà thôi.
Nhưng giờ tình hình không đúng, bọn Lâm Nam Nghiệp quá rác rưởi không thể dùng được, Thiền Nhi buộc phải tự quyết định, để Phong tiên sinh xuất thủ giết chết Sở Hưu.
Dù sao Thiền Nhi là thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, còn Phong tiên sinh chỉ là cung phụng khách khanh, hai bên không thể so sánh, nếu Thiền Nhi đã nói sau khi về Hạ Hầu thị mình sẽ nói với Hạ Hầu Vô Giang, vậy Phong tiên sinh chỉ việc làm theo là được.
Trong Việt Nữ Cung thiếu anh hùng
Chương 318 Trong Việt Nữ Cung thiếu anh hùng
Trên con đường dài, máu tươi lẫn cùng nước mưa chảy thành dòng, khiến tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ.
Những nơi Sở Hưu đi qua, dưới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không ai ngăn được một đao của y, ai chạm nấy chết.
Nhưng quan trọng là bọn họ có muốn chạy trốn cũng vô dụng, vì Lâm Nam Nghiệp chạy đến đâu, Sở Hưu liền giết theo đến đó.
Lúc này giữa trường mọi người chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nam Nghiệp, lão hồ ly này trước thì dõng dạc như kiểu muốn liều mạng với Sở Hưu, giờ lại bị Sở Hưu giết cho chạy trốn khắp nơi.
Nhưng vấn đề là Lâm Nam Nghiệp rất gian xảo chuyên chạy theo hướng nhiều người, mượn những người khác giúp mình ngăn cản Sở Hưu.
Đúng là hắn không chạy nổi Sở Hưu, nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là được, dụng tâm vô cùng hiểm ác.
Đúng lúc này một luồng kiếm quang lóe lên giữa không trung.
Kiếm quang kia vô cùng nhỏ bé nhưng lại mang theo uy năng sắc bén không gì sánh nổi, phảng phất như mọi thứ đều không thể ngăn cản luồng kiếm quang sắc bén kia.
Ngay lúc kiếm quang chém ra, trong lòng Sở Hưu bỗng nảy sinh cảm giác báo động, trực tiếp từ bỏ truy sát Lâm Nam Nghiệp, Thiên Ma Vũ trong tay vung lên chém ra một đao, Huyết Luyện Thần Cương cùng A Tỳ Ma Khí dung hợp cùng nhau, đánh thẳng về phía kiếm quang.
Có điều luồng kiếm quang không mấy bắt mắt kia lại lập tức phá tan Huyết Luyện Thần Cương cùng A Tỳ Ma Khí của Sở Hưu, chém lên Thiên Ma Vũ làm phát ra tiếng leng keng không ngừng, khiến cho Sở Hưu lui lại vài bước, cánh tay cầm đao run lên lẩy bẩy.
Một bóng người hạ xuống từ không trung, đứng đối diện với Sở Hưu, gương mặt lạnh lùng, một tay cầm kiếm, có điều chuôi kiếm của hắn lại hết sức kỳ quái.
Đó là một thanh kiếm mỏng, thanh kiếm nhỏ bé hẹp dài, thậm chí không rộng bằng một nửa trường kiếm, có cảm giác mỏng manh như kiếm của nữ tử.
Đương nhiên quan trọng nhất là tu vi của người trước mắt, không ngờ lại là Thiên Nhân Hợp Nhất, một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất chân chính!
Nhìn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này xuất hiện, mọi người đều sửng sốt, vì theo tình huống bình thường, đáng lẽ ra không có đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất xuất hiện tại đây mới đúng.
Nguyên nhân rất đơn giản, trong Giang Đông Ngũ Hiệp người mạnh nhất mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất làm sao thiếu ân tình của Giang Đông Ngũ Hiệp được?
Có điều lúc này lại có người nhận ra thân phận của người vừa tới, không nhịn nổi hoảng sợ kêu lên: “Là đệ tử bị ruồng bỏ của Việt Nữ Cung, Ly Nhân Kiếm - Phong Vô Lãnh!”
Sở Hưu nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, y cũng từng nghe nói tới người này, có thể nói danh tiếng của người này trên giang hồ rất lớn, vì hắn là nam đệ tử duy nhất của Việt Nữ Cung.
Việt Nữ Cung là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái - ‘ngũ kiếm phân thiên địa’, cũng là môn phái duy nhất trong Ngũ Đại Kiếm Phái mà toàn bộ môn phái đều là nữ tính.
Nghe nói tổ sư của Việt Nữ Cung là một nữ tử ở đất Ngô Việt thời thượng cổ, cũng chính là khu vực Ngô Quận của Lạc gia hiện giờ.
Nữ tử này không có sư thừa nhưng kiếm pháp tự nhiên luyện thành, trong truyền thuyết là do thiên bẩm, từng dùng một cây gậy trúc làm kiếm đánh bại đông đảo cao thủ trên giang hồ, được xếp vào một trong những tông sư kiếm thuật mạnh nhất đương thời. Nàng không để lại tên tuổi, người ngoài cũng dứt khoát gọi nàng là Việt Nữ.
Việt Nữ không thu đồ đệ, nàng chỉ chỉ điểm cho một cô gái bị người ta ức hiếp mấy chiêu kiếm sau đó tiêu diêu rời khỏi, không biết tung tích. Cô gái đó sau khi lớn lên lại lập được thanh danh hiển hách, thành lập Việt Nữ Cung, cuối cùng đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Lịch sử của Việt Nữ Cung rất huyền bí, thậm chí mang chút ý vị truyền thuyết, có điều kiếm pháp của Việt Nữ Cung cũng rất thần dị.
Bởi vì bản thân Việt Nữ Cung không để lại truyền thừa hoàn chỉnh, Việt Nữ Kiếm Điển hiện tại do bé gái năm xưa sau khi trở thành tông sư võ đạo căn cứ theo kiếm pháp Việt Nữ lưu lại kết hợp cùng tích lũy kiếm đạo của bản thân làm cơ sở viết thành. Sau này những cao thủ kiếm thuật của Việt Nữ Cung lại từ từ hoàn thiện.
Cho nên chuyện này tạo thành một đặc điểm của võ giả Việt Nữ Cung, kẻ mạnh rất mạnh, kẻ bình thường lại rất bình thường.
Những kẻ mạnh là do lĩnh ngộ được tinh túy chân chính trong kiếm điển
Còn những kẻ bình thường lại chỉ lĩnh ngộ được bên ngoài của Việt Nữ Kiếm Điển, cũng là những thứ võ giả hậu thế Việt Nữ Cung thêm vào, mặc dù không yếu nhưng so với công pháp truyền thừa của những tông môn khác vẫn kém hơn một chút.
Chính vì vậy, địa vị của Việt Nữ Cung trong Ngũ Đại Kiếm Phái không được ổn định, có khi xếp đầu có khi lại chót, giờ Việt Nữ Cung đang trong thời kỳ suy yếu, đứng chót trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Còn Phong Vô Lãnh trước mắt xuất thân lai lịch đều rất thú vị, Việt Nữ Cung không thu nam đệ tử, nhưng hắn lại là đệ tử nam duy nhất tại Việt Nữ Cung. Nói chính xác hơn, hắn không tính là đệ tử, vì Việt Nữ Cung chưa bao giờ thừa nhận hắn, ngược lại đuổi giết khắp bốn phương, muốn thu hồi lại võ công trên người hắn.
Đệ tử Việt Nữ Cung không cho phép kết hôn, chỉ cần gia nhập Việt Nữ Cung vậy cả đời đều là người của Việt Nữ Cung, cả đời chỉ được thủy chung với kiếm.
Nhưng hơn mười năm trước lại có một chuyện bất ngờ, đệ tử Việt Nữ Cung bất ngờ yêu một võ giả tán tu, cùng nhau bỏ trốn, đồng thời còn dạy Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung cho hắn, người này chính là Phong Vô Lãnh.
Đương nhiên Việt Nữ Cung không thể không để ý tới chuyện vi phạm môn quy như vậy, phái đệ tử truy sát hai người đồng thời nói với đệ tử kia, chỉ cần nàng chịu trở lại Việt Nữ Cung, Việt Nữ Cung sẽ không phế võ công của nàng, chỉ giam lại; nhưng Phong Vô Lãnh phải chết.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là đệ tử Việt Nữ Cung kia không muốn trở mặt với sư môn nhưng cũng không muốn Phong Vô Lãnh phải chết, cho nên trực tiếp tự vẫn, còn Phong Vô Lãnh phải lưu vong giang hồ.
Ban đầu chuyện này huyên náo một hồi, khiến cho Phong Vô Lãnh trở nên rất nổi danh, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã bị Việt Nữ Cung âm thầm giết chết, không ngờ hắn lại xuất hiện tại đây.
Sở Hưu nhìn Phong Vô Lãnh, híp mắt lại nói: “Ta với ngươi không oán không thù, ngươi xuất hiện ở đây chắc là người sau lưng ngươi đã không nhịn được, định vận dụng lực lượng bản thân để giết ta?
Ngươi bị Việt Nữ Cung truy sát nhiều năm như vậy, mấy năm gần đây chưa từng xuất hiện trong giang hồ, thậm chí không có một chút vết tích nào, rõ ràng là có người che giấu cho ngươi. Hơn nữa xem khí thế của ngươi còn mạnh hơn lúc bị đuổi giết nhiều, rõ ràng thời gian vừa qua ngươi cũng không bỏ qua việc tu luyện.
Có thể che giấu Việt Nữ Cung bảo vệ ngươi một cách hoàn hảo như vậy, còn cho ngươi nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, xem ra thế lực của người đứng sau lưng ngươi cũng không nhỏ.”
Sở Hưu vừa nói xong lời này, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, không phải như lúc trước họ nói chứ, chuyện này do người khác châm ngòi?
Những người xuất hiện tại đây không chỉ bao gồm những người nhiệt huyết dâng trào muốn tới gây sự với Sở Hưu, còn không ít người tới xem trò hay.
Những người này hết sức lý trí, nghe Sở Hưu nói xong lập tức cảm thấy không đúng, đặc biệt là khi Phong Vô Lãnh xuất hiện, rõ ràng là chuyện này có âm mưu.
Phong Vô Lãnh mặt không biểu cảm nói: “Ta cùng ngươi không oán không cừu, nhưng nhận tiền tài thay người tiêu tai, có người muốn giết ngươi, ta chỉ có thể xuất kiếm, giang hồ này vốn là vậy đấy.”
Ngày xưa lúc còn trẻ Phong Vô Lãnh cũng là tuấn kiệt nhiệt huyết sôi sục, bằng không hắn đã chẳng được đệ tử Việt Nữ Cung yêu mến, thậm chí không tiếc phản bội tông môn cũng muốn đi theo hắn.
Nhưng giờ ư, bị Việt Nữ Cung truy sát nhiều năm như vậy, nhiệt huyết của Phong Vô Lãnh đã sớm nguội lạnh, tâm cũng đã tàn, vô số chuyện tàn khốc trên giang hồ hắn đều đã trải qua.
Giờ Phong Vô Lãnh chỉ là một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người!
Hạ Hầu Vô Giang có thể che chở cho hắn không bị người của Việt Nữ Cung tìm ra, cũng có thể trao cho hắn tài nguyên tu luyện, cho nên hắn có thể giết người vì Hạ Hầu Vô Giang.
Thanh kiếm mỏng trong tay Phong Vô Lãnh vung lên, thanh kiếm này chính là binh khí đặc thù của Việt Nữ Cung, Việt Nữ Kiếm, nhỏ hẹp tinh tế, uyển chuyển như thanh trúc, ý cảnh của nó là bắt chước Việt Nữ Cung cầm thanh trúc trong tay đánh bại tất cả cao thủ trong thiên hạ, đồng thời cũng là chút tưởng niệm của Phong Vô Lãnh đối với người yêu của hắn ngày trước.
Kiếm quang hiện, phong vân phá!
Chỉ trong chớp mắt, kiếm quang rực rỡ đã ngưng tụ lại một điểm, xung quanh tĩnh lặng không chút tiếng động, một kiếm kia đâm ra thậm chí không có tiếng xé gió, chỉ trong chớp mắt đã hiện lên trước mặt Sở Hưu!
Kiếm pháp của Việt Nữ Cung là kiếm pháp kỳ quái nhất trong thiên hạ.
Không lĩnh ngộ được hạch tâm của Việt Nữ Kiếm Điển, kiếm pháp của Việt Nữ chỉ có thể nói là bình thường, không khác lắm với Ba Sơn Kiếm Phái cùng Thương Lan Kiếm Tông, mặc dù luyện kiếm nhưng không đạt tới cực hạn của kiếm khách.
Nhưng nếu thật sự lĩnh ngộ được chân ý tinh túy trong Việt Nữ Kiếm Điển, vậy uy năng đó sẽ vượt ngoài tưởng tượng của ngươi, thế đao đơn giản tự nhiên, nhìn như bình thường nhưng chiêu chiêu đều là kiếm kỹ cường đại vô song.
Đệ tử Việt Nữ Cung có tới mấy ngàn người, người thực sự lĩnh ngộ được tinh túy Việt Nữ Kiếm Điển lại là trăm người không được một. Cho dù Việt Nữ Cung trong thời cường thịnh nhất, số người này cũng chỉ vừa nhỉnh hơn con số một trăm mà thôi.
Người yêu của Phong Vô Lãnh thật ra không lĩnh ngộ được chân ý tinh túy của Việt Nữ Kiếm Điển, nhưng nam nhân này lại lĩnh ngộ được. Có thể nói đây là chuyện vô cùng châm chọc đối với Việt Nữ Cung, cho nên lúc đầu Việt Nữ Cung trả giá lớn như vậy để đuổi giết hắn không riêng gì hắn tư thông với đệ tử Việt Nữ Cung mà còn do hắn học được Việt Nữ Kiếm Điển, đồng thời còn lĩnh ngộ được chân ý tinh túy trong đó, đây là chuyện Việt Nữ Cung tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Mà lúc đối mặt với nhát kiếm của Phong Vô Lãnh, Sở Hưu đứng mũi chịu sào lập tức cảm thấy một áp lực vô cùng cường đại.
Giờ Sở Hưu ở giữa cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều muốn đột phá cũng không dễ dàng gì. Thế nhưng sức
chiến đấu của y đã vượt qua cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường không phải đối thủ của hắn, chỉ có cường giả cấp bậc Trình Bất Húy mới có thể đấu với y.
Nhưng đối mặt với cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch đó vẫn khó lòng vượt qua nổi.
Nếu nói chênh lệch giữa cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên chỉ là một dòng sông nhỏ, bước một bước là qua sông. Còn chênh lệch giữa Ngũ Khí Triều Nguyên và Thiên Nhân Hợp Nhất lại là một dòng sông lớn, cho dù ngươi có bơi cũng chưa chắc đã qua nổi.
Thiên Tử Vọng Khí quan phong vân
Chương 319 Thiên Tử Vọng Khí quán phong vân
Trong Ngự Khí Ngũ Trọng được chia ra thành ba cấp độ, trong đó Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một cấp, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một cấp, tới cuối cùng mình cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là một cấp.
Một cảnh giới đứng riêng một cấp đã đủ chứng minh thực lực của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Một kiếm của Phong Vô Lãnh đơn giản tới cực điểm, một kiếm lóe lên hàn mang đơn giản tự nhiên, cứ như tất cả làn gió lưu chuyển xung quanh đều né tránh hắn, gia tốc cho một kiếm này.
Có người nói Việt Nữ Kiếm Pháp của Việt Nữ Cung không phải là sáng tạo ra mà là thiên bẩm, chuyện này bị tất cả mọi người coi là lời đồn đại nực cười.
Nhưng giờ Sở Hưu đứng mũi chịu sào đối đầu với Việt Nữ Kiếm Điển, hắn lại biết, e rằng đây không phải là chuyện cười!
Sở Hưu tay nắm Trí Quyền Ấn, cương khí tỏa ra buông lưới thiên địa!
Một kiếm của Phong Vô Lãnh như đâm vào đầm nước, ngưng trệ không tiến tới, có điều lúc này cổ tay hắn lại nhẹ nhàng rung động thanh kiếm rung rung tỏa ra tầng tầng gợn sóng kiếm khí, như giọt mưa rơi vào hồ nước tạo thành từng gợn sóng, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng hoàn toàn nghiền nát lĩnh vực cương khí mà Trí Quyền Ấn của Sở Hưu bố trí!
Mặc dù Trí Quyền Ấn không thể chặn thế đao của Phong Vô Lãnh, nhưng Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã chém ra, đao cuối cùng của A Tỳ Đạo Tam Đao kèm theo ma khí vô biên của địa ngục, ầm ầm bộc phát, va chạm cùng thế đao của Phong Vô Lãnh làm bộc phát ra uy năng kinh người.
Bên này Sở Hưu huyết khí ngập trời, ma diễm thao thiên, uy thế vô cùng cường đại, thậm chí võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên căn bản không cách nào sánh nổi y.
Lại nhìn sang bên khác Phong Vô Lãnh đâm ra một kiếm hời hợt thản nhiên, thậm chí ngay kiếm khí cũng không hề cường đại. Đao kiếm nhìn như chênh lệch rất xa va chạm vào nhau, mặt đất dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng mảnh, thân hình cũng không nhịn được buộc phải thối lui, A Tỳ Ma Khí cùng Huyết Luyện Thần Cương cùng vỡ vụn dưới chân, ngược lại Phong Vô Lãnh thân thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ sau một chiêu, cao thấp lập tức phân rõ, đối mặt với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu toàn lực xuất thủ cũng phải rơi xuống hạ phong!
Nhìn Phong Vô Lãnh, ánh mắt Sở Hưu đã lộ vẻ nghiêm nghị.
Hắn chưa gặp nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, trong đó mạnh nhất hẳn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông cùng Thiên Tội đà chủ của Thanh Long Hội.
Thời gian Phong Vô Lãnh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hẳn không bằng hai người này cho nên thực lực cũng không mạnh bằng bọn họ, thế nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, chí ít cũng mạnh hơn môn khách Hàn Đông Nhạc của An Nhạc Vương chết dưới tay Lục tiên sinh.
Đặc biệt là Việt Nữ Kiếm Điển của đối phương, quả thật rất khó giải quyết, thế đao tự nhiên chất phác, lực lượng nhìn như bình thường nhưng lúc xuất thủ lại bao dung thiên địa, về mặt lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
“Dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã ngăn được kiếm của ta, ngươi rất mạnh, đáng tiếc.”
Phong Vô Lãnh không nói hắn tiếc cái gì, nhưng mọi người ở đây đều biết, đáng tiếc hôm nay Sở Hưu vẫn phải chết tại đây.
Lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối đầu với Thiên Nhân Hợp Nhất, chênh lệch không chỉ đơn giản là hai cảnh giới.
Lâm Nam Nghiệp trốn một bên lau mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nhủ may mà mình còn sống.
Đồng thời trong lòng hắn cũng mắng thầm Hạ Hầu Vô Giang, rõ ràng có đại sát khí là Phong Vô Lãnh, sao còn bảo bọn họ tới?
Dù sao Phong Vô Lãnh cũng bị Việt Nữ Cung truy sát thời gian dài như vậy, giờ giết Sở Hưu, bị Quan Trung Hình Đường truy sát cũng chẳng có gì lớn.
Lâm Nam Nghiệp lại không biết từ đầu Hạ Hầu Vô Giang chỉ có ý định lợi dụng bọn họ, việc mà người ngoài làm được sao phải bắt người mình làm?
Lúc này giữa trận, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh liên tiếp đâm ra, mỗi thức đều vô cùng đơn giản, thậm chí theo người ngoài thấy chỉ là những nhát đâm vô cùng đơn giản, không có biến hóa phức tạp gì, cũng không có cương khí bộc phát, quả thật chẳng khác gì trò đùa, thế cũng gọi là kiếm pháp?
Nhưng chính loại kiếm pháp như trò đùa này mỗi chiêu mỗi thức đều bao dung thiên địa, uyển chuyển tự nhiên, lực lượng hoàn toàn áp đảo Sở Hưu.
Lại một kiếm đâm ra, Việt Nữ Kiếm mỏng mảnh nặng như ngàn quân, thế đao như linh dương đâm sừng, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu chém ra, nhưng Huyết Luyện Thần Cương cường đại dung hợp cùng ma khí cũng không ngăn được kiếm này, liên tục bị đánh lui hơn mười bước, tay cầm đao đã chảy ra máu tươi.
“Đã kết thúc!”
Giọng nói của Phong Vô Lãnh vang lên lạnh lùng, thân hình của hắn như ẩn vào thiên địa này, mỗi kiếm đâm ra thân dung thiên địa, xung quanh gió nổi lên, mưa rơi xuống, tất cả đều ngưng tụ thành kiếm ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Việt Nữ Kiếm là thiên bẩm, thế đao tự nhiên hình thành, không có chiêu thức cố định, có thể tạo được uy năng lớn cỡ nào hoàn toàn do ngươi lý giải về kiếm sâu đến mức nào, ngươi lý giải về thiên địa này sâu đến đâu.
Ngày trước Việt Nữ cầm một cây gậy trúc là có thể đánh bại toàn bộ cao thủ trong thiên hạ, cây trúc trong tay nàng là kiếm, mây gió đất trời trong tay nàng cũng là kiếm.
Các đời đệ tử của Việt Nữ Cung không đạt tới trình độ đó, Phong Vô Lãnh đương nhiên không đạt đến mức độ này, nhưng tạm thời khiến khiến kiếm của mình dung hợp cùng thiên địa này, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng tụ thành sức mạnh, loại lĩnh ngộ này cho dù trong Việt Nữ Cung cũng là hiếm thấy.
Trong mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sát khí nồng đậm, một luồng sương máu ngưng tụ quanh người, thiêu đốt khí huyết toàn thân, lực lượng khí huyết này ngưng tụ sát khí toàn thân, Sở Hưu lập tức đấm ra một quyền, sát ý ngập trời, vô ngã vô thiên!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một quyền này ngưng tụ tạo thành lực lượng thậm chí còn mạnh hơn một quyền đánh chết Diêu Nhạc Sơn vài lần, bỏ đi mọi chấp niệm, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh chân chính, một quyền này đánh ra có uy năng khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi.
Không để ý tới sinh tử, trong đầu chỉ có giết chóc, đó mới là Vong Ngã Sát Quyền chân chính!
Quyền ý cường đại phá tan thiên địa, nếu nói một kiếm của Phong Vô Lãnh mượn dùng uy lực của thiên địa, vậy một quyền của Sở Hưu là dùng lực lượng sát ý phá tan thiên địa.
Hai bên va chạm, cương khí phá tan, cuồng phong tỏa ra không ngừng, ngay cả những giọt mưa xung quanh cũng bốc hơi giữa kình khí giao chiến của Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh.
Nắm đấm cùng lưỡi kiếm giao nhau, một tia máu tươi chảy ra, cánh tay phải của Sở Hưu bị cương khí xé nát, vết kiếm kéo dài từ nắm đấm của y lên tới bờ vai. Thân hình Sở Hưu cũng lướt sát qua vai Phong Vô Lãnh tới sau lưng hắn hơn mười trượng, máu tươi chảy ra trên cánh tay, sát cơ trong mắt tiêu tan, gương mặt tái nhợt tới kinh người.
Đây có thể nói là lần Sở Hưu thụ thương nặng nhất, cả cánh tay y thiếu chút nữa bị một kiếm của Phong Vô Lãnh phế bỏ.
Còn bên kia ánh mắt Phong Vô Lãnh lại lộ vẻ kinh hãi, hắn sờ lên ngực, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Một quyền của Sở Hưu thật ra bị kiếm của hắn triệt tiêu, nhưng có một thứ lại không cách nào tiêu tan, đó là sát ý do Sở Hưu ngưng tụ!
Sát ý vô cùng thuần khiết nhập thể, lạnh lẽo như lưỡi đao, cắt sâu vào
trong cơ thể, có điều hắn cũng không gấp, chỉ dựa vào sát ý không giết được người.
Những người xung quanh trợn tròn hai mắt, nhìn Sở Hưu như nhìn quái vật.
Mặc dù lần giao thủ vừa rồi là Sở Hưu bại, hắn bị Phong Vô Lãnh xuất kiếm đánh trọng thương, cánh tay cũng thiếu chút nữa phế bỏ.
Nhưng Phong Vô Lãnh cũng bị Sở Hưu làm cho thụ thương.
Phải biết đây là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng lại thụ thương khi giao thủ với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh như Sở Hưu, chuyện này là thế nào? Có lẽ trên giang hồ có, nhưng chí ít mọi người ở đây chưa ai từng nghe nói.
Phong Vô Lãnh lau máu tươi bên khóe miệng, nâng kiếm lên, vừa định xuất thủ nhưng ánh mắt lại lập tức bừng lên sát cơ điên cuồng, không còn vẻ lạnh nhạt trước kia nữa, phẫn nộ quát lớn với Sở Hưu: “Ngươi đáng chết!”
Chuôi Việt Nữ Kiếm của hắn đột nhiên xuất hiện một vết rạn, từ mũi kiếm kéo dài tới chuôi kiếm.
Một đòn liều mạng thiêu đốt tinh huyết của Sở Hưu mặc dù không giết được đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cũng chẳng dễ ngăn cản.
Sát ý như lưỡi đao, chuôi Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh mặc dù là bảo binh ngũ chuyển nhưng không chịu nổi luồng sức mạnh cường đại trực tiếp như vậy, cho nên đã bị tổn thương.
Trước đó thái độ của Phong Vô Lãnh với Sở Hưu rất lạnh nhạt, bởi vì hắn không có thù hận gì với Sở Hưu, giết Sở Hưu chẳng qua là vì nhiệm vụ. Hắn là kiếm trong tay Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Vô Giang bảo hộ cho hắn nhiều năm như vậy, muốn giết ai thì hắn giết người đó là được.
Nhưng giờ thanh kiếm mà người yêu năm xưa lưu lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm niệm của hắn đã bị thế quyền của Sở Hưu đánh cho rạn nứt. Chuyện này khiến Phong Vô Lãnh vô cùng tức giận, cũng dâng lên ‘sát cơ’ đối với Sở Hưu!
Kiếm quang lưu chuyển, thế đao vốn bình thản lại dường như tỏa ra sát cơ dữ tợn, theo thế đao của Phong Vô Lãnh đâm ra, mưa gió xung quanh theo đó ngưng trệ, theo kiếm phong tản sang hai bên, như mở đường cho kiếm này của Phong Vô Lãnh.
Trong cơn thịnh nộ, Phong Vô Lãnh toàn lực xuất thủ, uy thế thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi vài lần. Chẳng qua lúc này Sở Hưu lại như đột nhiên cảm ngộ được điều gì, một bước đạp ra, khí tức xung quanh trở nên vô cùng huyền ảo, giọt mưa xung quanh rơi xuống, làn gió lay động, tất cả đều như mang theo một quy luật nào đó, dùng trạng thái trực tiếp nhất xuất hiện trước mắt Sở Hưu!
Những người đứng quanh quan sát đột nhiên phát hiện trạng thái lúc này của Sở Hưu vô cùng kỳ quái, y như dung hợp cùng thiên địa này, nhưng lại như một người đứng xem, quan sát quỹ tích vận hành của thiên địa, cảm giác như ẩn như hiện như gần như xa khiến người chứng kiến vô cùng đè nén, có ít người thậm chí nhìn một lúc cảm thấy rất không thoải mái.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Không biết là đột nhiên đốn ngộ hay dưới áp lực cường đại của sinh tử, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vốn tìm hiểu mãi mà không nhập môn không ngờ lại trực tiếp đột phá. Mặc dù chỉ nhập môn nhưng đã có thể tạm thời sử dụng.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, quanh người Phong Vô Lãnh như mang theo từng sợi tơ, những sợi tơ này vặn vẹo, là quỹ tích mà Phong Vô Lãnh định xuất thủ, quan thiên vọng khí, chỉ cần nắm được sơ hở trong đó, Sở Hưu còn có cơ hội!
Sinh tử do mệnh, cầu trong nguy hiểm
Chương 320 Sinh tử do mệnh, cầu trong nguy hiểm
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu chỉ vừa nhập môn, đương nhiên không đạt tới mức dự đoán nguy cơ khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật đại thành, không có uy năng cường đại sánh ngang quỷ thần.
Có điều cho dù nhập môn cũng đã đủ cho Sở Hưu.
Phong Vô Lãnh quả thật rất cường đại, cho dù dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, thế đao của hắn cũng gần như không chút kẽ hở, tự nhiên sinh thành. Việt Nữ Kiếm Điển có thể nói là kiếm pháp có sơ hở nhỏ nhất, kiếm pháp thiên bẩm, muốn tìm ra sơ hở của nó phải tìm ra sơ hở của toàn bộ thiên địa mới được.
Chỉ có điều kiếm pháp không sơ hở nhưng người lại có.
Trước đó Sở Hưu liều mình tạo thành vết rạn trên Việt Nữ Kiếm, khiến đối phương mất tỉnh táo, nổi giận xuất thủ, đó chính là sơ hở của Phong Vô Lãnh, sơ hở trong tâm cảnh của hắn!
Kiếm phong xé tan không gian chém tới, dưới uy thế cường đại như vậy, mưa gió đều bị xé tan, khí thế trên người Sở Hưu lúc cao lúc thấp lúc ẩn lúc hiện, trong mắt y từng đường kẻ ngưng tụ thành quỹ tích của Phong Vô Lãnh, bao gồm cả quỹ tích vận hành chân khí của hắn, tất cả ánh vào mắt Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu đã trọng thương cho nên chỉ có một cơ hội mà thôi, nắm được lỗ thủng đó, Phong Vô Lãnh chết, không nắm được, Sở Hưu vong.
Ngay trong những đường cong vặn vẹo đó, sát cơ phẫn nộ trong lòng Phong Vô Lãnh khiến thế đao chính giữa của hắn không được ổn định, ngay trong chớp mắt khi đường cong đó vặn vẹo, Sở Hưu lại xuất thủ.
Tay phải của hắn đã trọng thương, tay trái cầm đao, ma khí ngập trời ngưng tụ trên thân đao, Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu ngưng tụ tới cực hạn, thân thể trực tiếp lao về phía Phong Vô Lãnh.
Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, Sở Hưu phát điên rồi hay sao
? Chẳng lẽ hắn định lao lên chịu chết?
Có điều cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, đao của Sở Hưu chém vào kiếm của Phong Vô Lãnh với một góc độ cực kỳ xảo trá, ma khí hội tụ trong đó ầm ầm bộc phát, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh ầm ầm vỡ vụn!
“Không!”
Phong Vô Lãnh nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt vô cùng điên cuồng!
Việt Nữ Kiếm là vật kỷ niệm duy nhất người yêu để lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm linh duy nhất của hắn, giờ bị Sở Hưu chém nát như vậy khiến tâm tình hắn chìm vào điên cuồng.
Tay nắm thành kiếm chỉ, mặc dù vẫn là thế đao Việt Nữ Kiếm, có điều trong đó lại mang theo lửa giận cùng sát khí vô tận.
Nhưng trong mắt Sở Hưu, từng đường quỹ tích quanh người Phong Vô Lãnh lại rung động ngày càng kịch liệt, rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều là sơ hở!
Chỉ trong chớp mắt, tinh thần lực của Sở Hưu tăng lên tới cực hạn, đón lấy luồng kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh, Sở Hưu chém ra một đao, thân thể lại không tránh không né, như định đồng quy vô tận cùng Phong Vô Lãnh!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, máu tươi bắn ra, Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh trực tiếp lướt sát qua nhau.
Giữa sân yên tĩnh không chút tiếng động, dưới xương sườn của Sở Hưu hiện lên một lỗ máu, đang không ngừng chảy ra máu tươi.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra quỹ tích xuất thủ của Phong Vô Lãnh, cưỡng ép thân thể di chuyển, đồng thời ngưng tụ cương khí hộ thể vào một điểm. Cho nên giờ chỉ bị một lỗ máu dưới xương sườn, nếu không đòn này của Phong Vô Lãnh chắc chắn đã đánh nát trái tim của Sở Hưu.
Có điều nhìn sang phía Phong Vô Lãnh, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Đứng yên tại chỗ, sắc mặt Phong Vô Lãnh trắng bệch, trên cổ hiện lên một vệt máu.
Phong Vô Lãnh ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ giải thoát, hắn vừa định nói gì đó, nhưng máu tươi từ trong cổ không ngừng phun ra, thân hình cũng ầm ầm ngã xuống.
Sở Hưu thở dài một tiếng, ván này y thắng, nhưng thắng vô cùng may mắn.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ có thể cho Sở Hưu một cơ hội, có nắm được cơ hội đó không phải dựa vào chính Sở Hưu.
Một đòn vừa rồi y đã dùng hết lực lượng bản thân, khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra sơ hở của Phong Vô Lãnh, y lập tức xuất đao chém tan cương khí hộ thể của đối phương, lưỡi đao cũng lướt sát qua cổ hắn.
Trận chiến này quả thật vô cùng may mắn, bình tâm xét lại, Phong Vô Lãnh quả thật rất mạnh, nếu không phải Sở Hưu may mắn đánh nứt Việt Nữ Kiếm của đối phương, khiến hắn nổi giận, y cũng không nắm được sơ hở.
Sau khi Sở Hưu hoàn toàn đánh nát Việt Nữ Kiếm, Phong Vô Lãnh đã hoàn toàn điên cuồng. Một võ giả mất lý trí toàn thân đều là sơ hở, điểm khác biệt chỉ là Sở Hưu có nắm bắt được sơ hở này không mà thôi.
Sở Hưu không thấy được ánh mắt cuối cùng của Phong Vô Lãnh. Trên thực tế đối với Phong Vô Lãnh, sau khi người yêu của hắn tự vẫn, trái tim hắn thật ra đã chết.
Phong Vô Lãnh còn lại chẳng qua chỉ là cái xác không hồn chỉ biết
tưởng niệm, mặc dù không sợ chết nhưng cũng không còn động lực sống tiếp. Giờ Sở Hưu giết hắn, thật ra cũng là một loại giải thoát.
Lúc này giữa trường, cái chết của Phong Vô Lãnh khiến mọi người câm như hến, bọn họ đang thấy gì đây? Sở Hưu lại thật sự giết được một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất!
Dùng tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh giết chết Thiên Nhân Hợp Nhất, chuyện này quả thật chưa từng nghe tới, chí ít bọn họ chưa từng nghe nói.
Thực lực cỡ này đã cường đại vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã đầy hoảng sợ, y còn là người hay sao?
Trên quán rượu, ánh mắt Thiền Nhi cũng đã đầy hoảng sợ.
Khi thực lực cường đại tới một mức nhất định sẽ khiến một người coi nhẹ xuất thân lai lịch của hắn.
Trước nay Thiền Nhi đều cho rằng công tử nhà mình mới là xuất sắc nhất, cũng từng giết võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, giết người hơn cấp với Hạ Hầu Vô Giang không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng Hạ Hầu Vô Giang có mạnh hơn nữa cũng không thể giết chết đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đặc biệt là Phong Vô Lãnh còn không phải võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho dù trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đông đảo, Phong Vô Lãnh cũng coi như cao thủ.
Với thực lực của Thiền Nhi đương nhiên không nhìn ra điểm hung hiểm trong trận chiến cùng sơ hở của Phong Vô Lãnh. Dù sao trong mắt phần lớn người giang hồ, bọn họ chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Họ chỉ thấy Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vừa rồi Thiền Nhi tự tiện quyết định nhờ Phong Vô Lãnh ra tay giết Sở Hưu, cũng vì nàng nhìn ra uy hiếp trên người Sở Hưu.
Trước đó Hạ Hầu Vô Giang không để Sở Hưu trong mắt, hắn làm vậy chỉ để trút giận mà thôi.
Nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của Sở Hưu, Thiền Nhi lại biết nếu Sở Hưu không chết chắc chắn hắn sẽ là đại địch của công tử!
Cho nên dù biết hậu quả khi Phong Vô Lãnh xuất thủ, dễ bại lộ thân phận, Thiền Nhi vẫn khăng khăng muốn để Phong Vô Lãnh đi giết Sở Hưu. Bởi vậy cho dù Phong Vô Lãnh bại lộ thân phận dẫn tới trong một thời gian dài không thể ra tay cũng không sao, chỉ cần giết chết Sở Hưu, mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng Thiền Nhi ngàn vạn lần không ngờ nổi, Sở Hưu lại cường đại tới như vậy, thậm chí ngay Phong Vô Lãnh cũng chết trong tay y!
Thiền Nhi đã hạ quyết định, sau khi trở về Hạ Hầu thị, nhất định phải bảo công tử dùng toàn lực giết chết tên Sở Hưu này.
Bằng không nếu chuyện hôm nay bại lộ, Sở Hưu cùng công tử sẽ thành tử thù, có một kẻ địch như vậy tương lai hậu hoạn vô cùng!
Mà cùng lúc đó, Sở Hưu giữa trận mặc dù đã trọng thương nhưng mọi người xung quanh thậm chí không ai dám xông lên chiếm lợi, thậm chí có không ít người âm thầm bỏ trốn.
Lúc này trong lòng bọn họ, Sở Hưu đã không khác gì Ma thần, ai dám xông lên chịu chết?
Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp, ánh mắt bùng lên sát khí lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Nam Nghiệp có chết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là y phải biết, hôm nay rốt cuộc ai bố trí cục diện này?
Vừa rồi giao chiến với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu không cách nào lưu thủ, cũng không thể lưu thủ. May mà vẫn còn người sống là Lâm Nam Nghiệp để thẩm vấn.
Thấy ánh mắt của Sở Hưu quay sang, Lâm Nam Nghiệp lập tức run lên lẩy bẩy, quay người bỏ trốn.
Vừa rồi là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đích thân xuất mã, chuyện này đã mười phần chắc chín, Sở Hưu tất sẽ phải chết.
Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại biến thái như vậy, ngay đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng bị y chém chết, sớm biết vậy hắn nên trốn xa mới phải.
Có điều lúc này trốn cũng chưa muộn.
Sở Hưu vừa liều mạng cùng một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân cũng bị thương nặng, tốc độ chắc chắn không thể nhanh như lúc vừa rồi.
Trên thực tế cũng đúng như suy đoán của Lâm Nam Nghiệp, thương thế của Sở Hưu không hề nhẹ, ngay cả tốc độ của Nội Phược Ấn cũng không bộc phát tới cực hạn được nữa.
Có điều không đợi Lâm Nam Nghiệp chạy được bao xa, một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh lại đột nhiên lao ra từ trong hẻm, lao tới đánh một quyền về phía Lâm Nam Nghiệp!
Nếu Lâm Nam Nghiệp trong thời toàn thịnh đương nhiên không quan tâm tới một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nho nhỏ, nhưng giờ hắn đang bỏ trốn, không ngờ lại có người đột nhiên ra tay với mình. Chuyện này khiến Lâm Nam Nghiệp bất ngờ không kịp đề phòng hoảng, hốt hoảng ngăn cản, thân hình bất giác bị đánh lui mấy bước.
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh vừa xuất thủ cười đắc ý: “Lão già, ở Hà Dương Phủ ngươi phách lối như vậy, giờ ráng mà chịu đi!”
Võ giả đột nhiên xuất thủ này chính là kẻ cầm đầu thế lực bản địa, bang chủ Thanh Hổ Bang!
Trước đó Lâm Nam Nghiệp dẫn mọi người tới, nhất quyết phải động thủ tại Hà Dương Phủ, không hề quan tâm tới Long Hổ Bảng. Chuyện này đã khiến hắn ôm một bụng tức tối.
Có điều lúc đó uy thế của bọn Lâm Nam Nghiệp rất lớn, hắn không dám nói linh tinh, giờ thấy Sở Hưu dũng mãnh phi thường đánh cho đối phương sợ hãi bỏ trốn khắp nơi, bang chủ Thanh Hổ Bang cũng chẳng ngại bỏ đá xuống giếng.
Bị đánh lén ép lui lại, Lâm Nam Nghiệp còn chưa kịp phẫn nộ đã cảm thấy một luồng sát khí ập tới khiến hắn không khỏi thầm hô không ổn.
Không đợi Lâm Nam Nghiệp quay đầu lại, phía sau hắn đã bùng lên một luồng sáng rực rỡ!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Nam Nghiệp bị đánh phun một ngụm máu tươi, tiếp đó lại bị Sở Hưu nắm cổ nhấc lên.
Cười dữ tợn với Lâm Nam Nghiệp một tiếng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi chạy giỏi lắm cơ mà, giờ có gan thì chạy tiếp đi?”
Tâm ngoan thủ lạt địch tâm hàn
Bình luận facebook