Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Mặc Lãnh Hiên lôi di động ra, xem chừng là định gọi đàn em tới. Tiếp đó anh ta nhìn thầy y tế và Ninh Thư bằng đôi mắt thù hằn như đang nói chúng mày chết chắc rồi.
Cái nhìn của đại ca xã hội đen không phải vừa, chí ít thì Ninh Thư cũng bị nhũn chân, trong khi đó thấy thầy y tế vẫn ôm chặt Lăng Tuyết.
"Chú ơi giờ phải làm sao đây?" Ninh Thư hỏi, "Chúng ta mau chạy thôi, lát nữa nhiều người đến chúng ta không chạy được đâu."
Thầy y tế gật đầu định kéo Lăng Tuyết chạy, Mặc Lãnh Hiên đuổi theo giữ Lăng Tuyết lại. Sau đó hai thằng đàn ông cùng lôi kéo Lăng Tuyết, con gao chọc bên sườn Lăng Tuyết càng cắm sâu hơn.
Ninh Thư tròn mắt đứng bên nhìn dòng máu chảy ròng ròng xuống đất, nhìn lên thấy mặt Lăng Tuyết trắng bệch mà dở khóc dở cười.
Có tiếng còi xe vọng lại đây, xem chừng là người của Mặc Lãnh Hiên đến, Ninh Thư kéo ông chú y tế nhắc nhở: "Chú à chúng ta vẫn nên chạy trước thôi, người của họ đến rồi."
Thầy y tế không cam tâm bỏ qua Lăng Tuyết, anh ta móc khẩu súng ra nã một phát nhanh như cắt vào người Lăng Tuyết rồi mới kéo Ninh Thư chạy vội.
Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy Lăng Tuyết đang ngây người bởi trước bị đâm giờ lại bị bắn.
Hỏng bét, Ninh Thư quay sang hỏi thầy y tế thở hổn hển: "Này chú, chú bảo cần cô ta mà sao chú lại nổ súng."
Còn nổ súng không do dự nữa, chú thích bạn nữ chính thật à.
Cô cầu nguyện cho Lăng Tuyết.
"Đứng lại, lũ phía trước đứng lại cho tao..."
"Đứng lại cho ông..."
Người của Mặc Lãnh Hiên đuổi hét theo hai người.
Ninh Thư và thầy y tế chạy ra đường quốc lộ giữa sườn núi, chỗ này không có xe qua lại trong khi tiếng hét phía sau ngày càng gần.
Ông chú y tế bắn vỡ tan cửa kính xe dừng bên đường bằng súng, sau đó bắt đầu bẻ khóa trước cái nhìn ngơ ngác của Ninh Thư.
Cảnh tượng vẫn xuất hiện trong phim đây mà, chú ơi, chú làm được chứ?
"Nhanh lên chú ơi, bọn đằng sau sắp đuổi đến rồi, nhanh lên nhanh lên."
Thầy y tế khinh khỉnh: "Nhường em..."
Em cái cục cứt ấy.
Tiếng súng phía sau ngày càng gần, Ninh Thư tức tốc chui vào trong xe, nhìn thầy y tế thong thả mày mò mà Ninh Thư khó thở.
Cuối cùng ở khoảnh khắc then chốt ông chú y tế cũng phóng được xe đi. Ninh Thư ngoảnh lại nhìn lũ người đuổi đằng sau chỉ biết trơ mắt nhìn xe phóng đi mất.
Cô không vui nổi, trời má quá kích thích, trái tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực ấy.
Ông chú y tế ngồi bên cau có ra mặt, thấy đồng đội ngu như lợn nhìn mình, ông chú y tế cười nhạt, "Nếu không vướng em, tôi đã mang Lăng Tuyết đi từ lâu rồi. Em đúng là đồng đội ngu như lợn."
Ninh Thư: ...
Có còn chút tình hữu nghị nào không vậy, dù gì hai người cũng được coi như đã cùng vượt qua khó khăn mà.
"Chú này, chú biết gỡ bom, biết trộm xe, chú còn biết gì nữa thế?" Ninh Thư thắc mắc, ông chú y tế đúng là mười phân vẹn mười. Nếu cô có kỹ năng đó có phải dễ hoàn thành những nhiệm vụ sau hơn không.
Ông chú y tế trợn mắt với Ninh Thư, "Đó đều là kỹ năng cơ bản nhất được chưa, mà thôi, đồng đội ngu như lợn như em sẽ không bao giờ hiểu được."
Sao cứ phải luôn miệng nhắc đồng đội ngu như lợn ấy nhỉ?
Ninh Thư nhìn xương quai hàm ông chú y tế, hỏi: "Sao chú bắn Lăng Tuyết, chú bảo cần cô ta cơ mà?"
"Em đừng hỏi mấy câu hỏi ngu xuẩn được không. Làm cô ta bị thương có thể nhiễu loạn phán đoán của thằng cha kia. Chẳng lẽ em không thấy thằng cha kia không đuổi theo à, đám đàn em của nó chỉ là bọn nhãi thôi."
Thầy y tế phân tích điều hiển nhiên.
Ninh Thư: Ặc...
Ninh Thư đỡ ngực, "Chú bảo cần cô ta mà, làm cô ta bị thương làm gì?"
Chú thích cô ta còn gì.
Thầy y tế nói điều hiển nhiên tiếp: "Vậy nên tôi mới bắn vào bả vai, cô ta sẽ không chết đâu."
Ninh Thư: Chú có chắc mình không phải biến thái chứ...
Rối quá, cô không hiểu nổi rốt cuộc cái ông này đang nghĩ gì trong đầu. Ninh Thư cảm thấy tam quan của cô có sự thay đổi rõ rệt từ khi quen biết ông chú này.
Vừa yêu vừa hại là cái khỉ gì.
Tuy lần này chạy trốn thành công nhưng tổn thất quá lớn, đã mất súng lại còn đắc tội nam nữ chính có vô số thuộc hạ thuộc xã hội đen. Ninh Thư cảm thấy sau này mình sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Chú ơi chú phải bảo vệ tôi nhé, giờ tính mạng tôi đang bị uy hiếp, kiểu gì lũ đó cũng sẽ trả thù tôi cho xem." Ninh Thư vô cùng đáng thương.
Ông chú y tế xỉ vả không thương tiếc, "Tại sao tôi phải giúp em trong khi em vô dụng như vậy? Ở cạnh em còn ảnh hưởng chỉ số thông minh của tôi nữa chứ."
Ninh Thư nhăn nhó cái mặt cầu xin: "Chú à chú không thể như vậy được, dù gì chúng ta cũng xem như đồng bọn mà."
"Tôi không quen em."
Ninh Thư: ...
Vô tình, lạnh lùng, vô lý đùng đùng.
Có thế nào thì Ninh Thư vẫn không dám về phòng trọ mà ngày ngày chết dí ở trường học, tan học cái là chạy đến chỗ ông chú y tế ngay.
Làm Ninh Thư ngạc nhiên đó là sáng mấy hôm sau Lăng Tuyết bị thương đã đi học. Tuy sắc mặt có hơi tiều tụy nhưng trông không giống người bị thương.
Ninh Thư chết lặng, Lăng Tuyết ăn tiên đan à, hôm trước bị thương hôm tới đi học. Rồi giờ cô học hành kiểu gì đây.
Lăng Tuyết nhếch môi để lộ hàm răng trắng sáng khi trông thấy Ninh Thư. Cô ta nhìn Ninh Thư bình tĩnh nhưng lại làm Ninh Thư hãi hùng khiếp vía.
Lăng Tuyết ngồi xuống chỗ đằng trước Ninh Thư, Ninh Thư giữ cái bàn ba chân, nheo mắt nhìn lưng Lăng Tuyết.
Được thôi, vậy xem như cô và Lăng Tuyết trở mặt nhau rồi, cả hai cũng sẽ không tha cho đối phương, Ninh Thư không sợ nữa. Sờ khẩu súng bên hông, đây không phải khẩu súng bình thường mà là thứ ông chú y tế cho cô để phòng thân.
Hết giờ, Lăng Tuyết nằm bò ra bàn như đang ngủ, An Dung qua chỗ hỏi han: "Sao thế Lăng Tuyết, cậu không sao chứ?"
Lăng Tuyết nghếch đầu lắc lắc: "Tớ không sao."
An Dung hét thẳng vào mặt Ninh Thư: "Mày lại bắt nạt Lăng Tuyết đúng không?"
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư: Cái mẹ gì vậy...
An Dung hất cằm: "Mày ngứa đòn đúng không, dám ngang nhiên bắt nạt Lăng Tuyết."
An Dung ước có thể chấn chỉnh lại cô bạn, "Cậu đúng thật là, bị người ta bắt nạt mà không nói ra mới tạo cơ hội cho người ta bắt nạt vậy đấy." Trông Lăng Tuyết nhu nhược thế này không giống với có siêu năng lực.
Dạo gần đây trong trường đều đồn thổi chuyện Lăng Tuyết có siêu năng lực, vốn An Dung cũng thắc mắc nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lăng Tuyết thì cô chắc chắn đó là lời đồn.
An Dung hất cằm với Ninh Thư, "Tao nói cho mày biết, mày bắt nạt Lăng Tuyết cũng là bắt nạt An Dung tao, tao sẽ cho mày biết xác."
Chuyển ngữ: Wanhoo
Mặc Lãnh Hiên lôi di động ra, xem chừng là định gọi đàn em tới. Tiếp đó anh ta nhìn thầy y tế và Ninh Thư bằng đôi mắt thù hằn như đang nói chúng mày chết chắc rồi.
Cái nhìn của đại ca xã hội đen không phải vừa, chí ít thì Ninh Thư cũng bị nhũn chân, trong khi đó thấy thầy y tế vẫn ôm chặt Lăng Tuyết.
"Chú ơi giờ phải làm sao đây?" Ninh Thư hỏi, "Chúng ta mau chạy thôi, lát nữa nhiều người đến chúng ta không chạy được đâu."
Thầy y tế gật đầu định kéo Lăng Tuyết chạy, Mặc Lãnh Hiên đuổi theo giữ Lăng Tuyết lại. Sau đó hai thằng đàn ông cùng lôi kéo Lăng Tuyết, con gao chọc bên sườn Lăng Tuyết càng cắm sâu hơn.
Ninh Thư tròn mắt đứng bên nhìn dòng máu chảy ròng ròng xuống đất, nhìn lên thấy mặt Lăng Tuyết trắng bệch mà dở khóc dở cười.
Có tiếng còi xe vọng lại đây, xem chừng là người của Mặc Lãnh Hiên đến, Ninh Thư kéo ông chú y tế nhắc nhở: "Chú à chúng ta vẫn nên chạy trước thôi, người của họ đến rồi."
Thầy y tế không cam tâm bỏ qua Lăng Tuyết, anh ta móc khẩu súng ra nã một phát nhanh như cắt vào người Lăng Tuyết rồi mới kéo Ninh Thư chạy vội.
Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy Lăng Tuyết đang ngây người bởi trước bị đâm giờ lại bị bắn.
Hỏng bét, Ninh Thư quay sang hỏi thầy y tế thở hổn hển: "Này chú, chú bảo cần cô ta mà sao chú lại nổ súng."
Còn nổ súng không do dự nữa, chú thích bạn nữ chính thật à.
Cô cầu nguyện cho Lăng Tuyết.
"Đứng lại, lũ phía trước đứng lại cho tao..."
"Đứng lại cho ông..."
Người của Mặc Lãnh Hiên đuổi hét theo hai người.
Ninh Thư và thầy y tế chạy ra đường quốc lộ giữa sườn núi, chỗ này không có xe qua lại trong khi tiếng hét phía sau ngày càng gần.
Ông chú y tế bắn vỡ tan cửa kính xe dừng bên đường bằng súng, sau đó bắt đầu bẻ khóa trước cái nhìn ngơ ngác của Ninh Thư.
Cảnh tượng vẫn xuất hiện trong phim đây mà, chú ơi, chú làm được chứ?
"Nhanh lên chú ơi, bọn đằng sau sắp đuổi đến rồi, nhanh lên nhanh lên."
Thầy y tế khinh khỉnh: "Nhường em..."
Em cái cục cứt ấy.
Tiếng súng phía sau ngày càng gần, Ninh Thư tức tốc chui vào trong xe, nhìn thầy y tế thong thả mày mò mà Ninh Thư khó thở.
Cuối cùng ở khoảnh khắc then chốt ông chú y tế cũng phóng được xe đi. Ninh Thư ngoảnh lại nhìn lũ người đuổi đằng sau chỉ biết trơ mắt nhìn xe phóng đi mất.
Cô không vui nổi, trời má quá kích thích, trái tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực ấy.
Ông chú y tế ngồi bên cau có ra mặt, thấy đồng đội ngu như lợn nhìn mình, ông chú y tế cười nhạt, "Nếu không vướng em, tôi đã mang Lăng Tuyết đi từ lâu rồi. Em đúng là đồng đội ngu như lợn."
Ninh Thư: ...
Có còn chút tình hữu nghị nào không vậy, dù gì hai người cũng được coi như đã cùng vượt qua khó khăn mà.
"Chú này, chú biết gỡ bom, biết trộm xe, chú còn biết gì nữa thế?" Ninh Thư thắc mắc, ông chú y tế đúng là mười phân vẹn mười. Nếu cô có kỹ năng đó có phải dễ hoàn thành những nhiệm vụ sau hơn không.
Ông chú y tế trợn mắt với Ninh Thư, "Đó đều là kỹ năng cơ bản nhất được chưa, mà thôi, đồng đội ngu như lợn như em sẽ không bao giờ hiểu được."
Sao cứ phải luôn miệng nhắc đồng đội ngu như lợn ấy nhỉ?
Ninh Thư nhìn xương quai hàm ông chú y tế, hỏi: "Sao chú bắn Lăng Tuyết, chú bảo cần cô ta cơ mà?"
"Em đừng hỏi mấy câu hỏi ngu xuẩn được không. Làm cô ta bị thương có thể nhiễu loạn phán đoán của thằng cha kia. Chẳng lẽ em không thấy thằng cha kia không đuổi theo à, đám đàn em của nó chỉ là bọn nhãi thôi."
Thầy y tế phân tích điều hiển nhiên.
Ninh Thư: Ặc...
Ninh Thư đỡ ngực, "Chú bảo cần cô ta mà, làm cô ta bị thương làm gì?"
Chú thích cô ta còn gì.
Thầy y tế nói điều hiển nhiên tiếp: "Vậy nên tôi mới bắn vào bả vai, cô ta sẽ không chết đâu."
Ninh Thư: Chú có chắc mình không phải biến thái chứ...
Rối quá, cô không hiểu nổi rốt cuộc cái ông này đang nghĩ gì trong đầu. Ninh Thư cảm thấy tam quan của cô có sự thay đổi rõ rệt từ khi quen biết ông chú này.
Vừa yêu vừa hại là cái khỉ gì.
Tuy lần này chạy trốn thành công nhưng tổn thất quá lớn, đã mất súng lại còn đắc tội nam nữ chính có vô số thuộc hạ thuộc xã hội đen. Ninh Thư cảm thấy sau này mình sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Chú ơi chú phải bảo vệ tôi nhé, giờ tính mạng tôi đang bị uy hiếp, kiểu gì lũ đó cũng sẽ trả thù tôi cho xem." Ninh Thư vô cùng đáng thương.
Ông chú y tế xỉ vả không thương tiếc, "Tại sao tôi phải giúp em trong khi em vô dụng như vậy? Ở cạnh em còn ảnh hưởng chỉ số thông minh của tôi nữa chứ."
Ninh Thư nhăn nhó cái mặt cầu xin: "Chú à chú không thể như vậy được, dù gì chúng ta cũng xem như đồng bọn mà."
"Tôi không quen em."
Ninh Thư: ...
Vô tình, lạnh lùng, vô lý đùng đùng.
Có thế nào thì Ninh Thư vẫn không dám về phòng trọ mà ngày ngày chết dí ở trường học, tan học cái là chạy đến chỗ ông chú y tế ngay.
Làm Ninh Thư ngạc nhiên đó là sáng mấy hôm sau Lăng Tuyết bị thương đã đi học. Tuy sắc mặt có hơi tiều tụy nhưng trông không giống người bị thương.
Ninh Thư chết lặng, Lăng Tuyết ăn tiên đan à, hôm trước bị thương hôm tới đi học. Rồi giờ cô học hành kiểu gì đây.
Lăng Tuyết nhếch môi để lộ hàm răng trắng sáng khi trông thấy Ninh Thư. Cô ta nhìn Ninh Thư bình tĩnh nhưng lại làm Ninh Thư hãi hùng khiếp vía.
Lăng Tuyết ngồi xuống chỗ đằng trước Ninh Thư, Ninh Thư giữ cái bàn ba chân, nheo mắt nhìn lưng Lăng Tuyết.
Được thôi, vậy xem như cô và Lăng Tuyết trở mặt nhau rồi, cả hai cũng sẽ không tha cho đối phương, Ninh Thư không sợ nữa. Sờ khẩu súng bên hông, đây không phải khẩu súng bình thường mà là thứ ông chú y tế cho cô để phòng thân.
Hết giờ, Lăng Tuyết nằm bò ra bàn như đang ngủ, An Dung qua chỗ hỏi han: "Sao thế Lăng Tuyết, cậu không sao chứ?"
Lăng Tuyết nghếch đầu lắc lắc: "Tớ không sao."
An Dung hét thẳng vào mặt Ninh Thư: "Mày lại bắt nạt Lăng Tuyết đúng không?"
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư: Cái mẹ gì vậy...
An Dung hất cằm: "Mày ngứa đòn đúng không, dám ngang nhiên bắt nạt Lăng Tuyết."
An Dung ước có thể chấn chỉnh lại cô bạn, "Cậu đúng thật là, bị người ta bắt nạt mà không nói ra mới tạo cơ hội cho người ta bắt nạt vậy đấy." Trông Lăng Tuyết nhu nhược thế này không giống với có siêu năng lực.
Dạo gần đây trong trường đều đồn thổi chuyện Lăng Tuyết có siêu năng lực, vốn An Dung cũng thắc mắc nhưng giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lăng Tuyết thì cô chắc chắn đó là lời đồn.
An Dung hất cằm với Ninh Thư, "Tao nói cho mày biết, mày bắt nạt Lăng Tuyết cũng là bắt nạt An Dung tao, tao sẽ cho mày biết xác."
Bình luận facebook