Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Chuyển ngữ: Wanhoo
Thím Bình nhìn thấy con trai là gào lên khóc. Hai mẹ con cầm điện thoại nói chuyện qua vách kính chống đạn dày. Con trai thím Bình không hề muốn mẹ mình mang tội danh giết người.
Cậu phải làm sao đây, mẹ cậu phải làm sao đây, nhà cậu phải làm sao đây? Cậu còn đi học được không? Bạn bè biết mẹ cậu mang tội giết người thì làm sao bây giờ?
Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn ập đến con trai thím Bình, "Mẹ, sao mẹ lại làm vậy chứ."
Thím Bình chỉ khóc chứ không chịu nói.
Ninh Thư liếc Trương Gia Sâm bên cạnh, thủ đoạn ngoan độc thật sự.
Người chết còn cạy miệng được huống hồ là người sống.
Ninh Thư xoay người rời đi, Trương Gia Sâm ra khỏi đồn cảnh sát với Ninh Thư.
Ninh Thư bỗng ngoảnh lại nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm này, chắc là em sẽ không quản lý công ty đâu."
Trương Gia Sâm bỗng ngạc nhiên, mới đó còn nhiệt huyết sao bỗng nhiên lại không nữa.
Trương Gia Sâm nheo mắt, hơi cúi xuống đối mặt với Ninh Thư, hỏi: "Sao bỗng dưng vợ yêu anh nhụt chí thế này?"
Ninh Thư: Oẹ...
"Thì em mệt, thấy mình không quản lý được. Mà bố em không khoẻ em muốn ở nhà chăm sóc bố. Việc công ty hại não quá."
Trương Gia Sâm bật cười, tiếng cười anh ta vọng từ trong ngực ra cực kỳ gợi cảm, "Thế cũng hay, chúng ta có thể sinh một đứa con kháu khỉnh rồi."
Ninh Thư bỏ qua vụ sinh con, nói: "Em muốn nhường lại vị trí tổng giám đốc cho anh, em không làm được thì thà để anh làm còn hơn."
Tròng mắt Trương Gia Sâm nở to chớp cái mới hiểu ý cô, anh xoa đầu Ninh Thư cưng chiều: "Vị trí tổng giám đốc rất quan trọng đâu thể bảo nhường là nhường được."
Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư cảm nhận được tay anh ta đang run, anh ta nói: "Cái cô bé này làm cái gì cũng chỉ hứng thú được ba phút."
Lòng thì sướng rơn nhưng miệng đầy giả dối. Người chú em đang run lên kia kìa, cơ thể thành thật hơn cái miệng chú nhiều.
Ninh Thư bảo: "Em nói thật đó, anh chuẩn bị nhận chức tổng giám đốc đi."
Ninh Thư cười khẩy trong bụng khi nhìn thấy sự mừng rỡ nhảy nhót trong mắt Trương Gia Sâm.
"Em nói thật không?" Trương Gia Sâm đành rằng: "Công việc đâu phải món hàng, nào có tuỳ tiện như vậy."
"Công ty là của nhà em có gì mà không được chứ." Ninh Thư cực kỳ bá đạo.
Nhận được sự đảm bảo của Ninh Thư, Trương Gia Sâm hớn hở vô cùng. Ngày nào cũng đưa đón Ninh Thư đi làm rất săn sóc. Nghe bảo Ninh Thư thích hoa tulip là sáng nào cũng tặng một bó hoa tulip cho.
Ninh Thư thích ở nhà mẹ đẻ Trương Gia Sâm cũng không đề cập chuyện Ninh Thư về nhà. Mẹ Trương Gia Sâm cũng không hề xuất hiện trước mặt Ninh Thư.
Hiển nhiên là bởi Trương Gia Sâm biết vợ không thích mẹ mình nên đã không cho mẹ tới làm phiền cô.
Mẹ Trương Gia Sâm lên mặt với đời được bởi sinh được thằng con Trương Gia Sâm giỏi giang, nửa đời sau còn nhờ cả vào Trương Gia Sâm nên Trương Gia Sâm nói gì nghe đó.
Tự nhiên Ninh Thư khâm phục Trương Gia Sâm ghê. Vì thành công mà anh ta có thể cắn răng chịu đựng, mềm được mà cứng cũng chơi được.
Cuối cùng Trương Gia Sâm đã thành công, nhưng con người Trương Gia Sâm quá nham hiểm và ích kỷ nên bị thiếu khí phách.
Mọi việc Trương Gia Sâm làm là để nhanh được lên chức tổng giám đốc.
Cứ hễ thấy cái đồ đểu cáng đã xum xoe lấy con gái mình là ông bà Miêu bực không thể tả. Ông bà chỉ nghĩ đến hình ảnh quấn quít nhau của Trương Gia Sâm và cô gái khác thôi.
Nếu con gái không ngăn thì ông Miêu đã giết cậu ta lâu rồi.
Nhưng con gái không cho ông nhúng tay nên ông Miêu cũng giả vờ chẳng biết gì. Một phần ông nghĩ cho con, mặt khác là sung sướng trong âm thầm khi thấy cái thứ vô ơn đã săn sóc, yêu chiều con gái mình như thằng ngu.
Ông bà Miêu đã không còn coi Trương Gia Sâm là con rể của mình nữa.
Dù Ninh Thư đã hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc nhưng kỳ kèo mãi chưa nhường khiến Trương Gia Sâm khá tức giận. Kể cả đó có là củ cà rốt buộc trước mặt đi nữa Trương Gia Sâm cũng nhất định phải có được.
Bởi đó vẫn luôn là mục tiêu của anh.
Ninh Thư nhận thấy được sự nôn nóng của Trương Gia Sâm chứ, đã vậy ánh mắt anh ta nhìn cô còn không giấu nổi nguy hiểm và oán thán ngầm.
Mặt khác Ninh Thư cũng đã nhận được thứ mình muốn. Đó là đã tìm thấy bản phác thảo mà anh rể Đàm Hợp Vũ của Trương Gia Sâm ăn trộm.
Công lao thuộc về thư ký thực tập mà Ninh Thư cử đến bên cạnh Tiết Mạn Mạn. Khi tìm thấy bản phác đã bị máy cắt giấy nghiền thành giấy vụn, Ninh Thư mất kha khá thời gian để ghép bản phác lại.
Quả đúng là bản phác nằm trong tay Trương Gia Sâm. Còn về Tiết Mạn Mạn cô ta không có bản lĩnh làm chuyện đó. Cô ta chỉ là dây tơ hồng bám đàn ông thôi.
Trương Gia Sâm ơi là Trương Gia Sâm...
Trái tim sắt đá đến cỡ nào mới kéo anh rể mình xuống nước được nhỉ. Do Đàm Hợp Vũ quá quắt quá nên tiện thể Trương Gia Sâm cho gã ta một bài học chăng?
Tóm lại cái tên Trương Gia Sâm này lắm trò nham hiểm quá.
Ninh Thư khá may khi mình thu thập chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm trước, chứ không đối đầu ngay với anh ta.
Nếu như đối đầu, trở mặt với anh ta ngay và luôn, Ninh Thư không tin mình sẽ thắng. Mà có khi còn bị Trương Gia Sâm xẻo mất miếng thịt nào đó ở nhà họ Miêu nữa.
Còn căn hộ cao cấp và bất động sản khác là Trương Gia Sâm còn gốc rễ.
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm nhưng cái sự ung dung giả tạo của anh ta vẫn khiến người ta thật ghê tởm.
Chắc hẳn Trương Gia Sâm cũng thấy vậy, dù ghét gần chết nhưng vẫn phải yêu thương nhau.
Ninh Thư nhọc lòng quá.
Ninh Thư vẫn thực hiện lời hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc của mình.
Đã thế còn sắp xếp hẳn một ngày cho Trương Gia Sâm lên nhận chức.
Ước mơ trở thành tổng giám đốc cao xa vời vời tự nhiên được thực hiện đã khiến Trương Gia Sâm hơi bối rối, anh hôn trán Ninh Thư, "Vợ anh tốt quá."
Ninh Thư cười tít mắt với Trương Gia Sâm, "Có gì đâu anh." Sau đó lau sạch cái trán còn dính nước bọt.
Trương Gia Sâm đã gần như nhẹ lòng, nếu Miêu Chí kiểm tra thấy gì thật sẽ không cho mình trở thành tổng giám đốc đâu.
Tuy thím Bình trong đồn cảnh sát hơi phiền nhưng Trương Gia Sâm đã chắc thắng ngồi vững trên đỉnh Thái Sơn rồi.
Ninh Thư không biết Trương Gia Sâm có quân bài ẩn gì, không hiểu thím Bình bị Trương Gia Sâm bắt được nhược điểm gì để mà chấp nhận tội danh giết người cũng không chịu khai.
Cái tên Trương Gia Sâm này quen thói lợi dụng nhược điểm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình thật.
Mục tiêu của Ninh Thư là khiến Trương Gia Sâm mất trắng, gánh tội danh có chết cũng chẳng vươn lên được.
Trương Gia Sâm muốn nổi trội thế thì chặn đứng con đường trội hơn người của anh ta thôi.
Thím Bình nhìn thấy con trai là gào lên khóc. Hai mẹ con cầm điện thoại nói chuyện qua vách kính chống đạn dày. Con trai thím Bình không hề muốn mẹ mình mang tội danh giết người.
Cậu phải làm sao đây, mẹ cậu phải làm sao đây, nhà cậu phải làm sao đây? Cậu còn đi học được không? Bạn bè biết mẹ cậu mang tội giết người thì làm sao bây giờ?
Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn ập đến con trai thím Bình, "Mẹ, sao mẹ lại làm vậy chứ."
Thím Bình chỉ khóc chứ không chịu nói.
Ninh Thư liếc Trương Gia Sâm bên cạnh, thủ đoạn ngoan độc thật sự.
Người chết còn cạy miệng được huống hồ là người sống.
Ninh Thư xoay người rời đi, Trương Gia Sâm ra khỏi đồn cảnh sát với Ninh Thư.
Ninh Thư bỗng ngoảnh lại nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm này, chắc là em sẽ không quản lý công ty đâu."
Trương Gia Sâm bỗng ngạc nhiên, mới đó còn nhiệt huyết sao bỗng nhiên lại không nữa.
Trương Gia Sâm nheo mắt, hơi cúi xuống đối mặt với Ninh Thư, hỏi: "Sao bỗng dưng vợ yêu anh nhụt chí thế này?"
Ninh Thư: Oẹ...
"Thì em mệt, thấy mình không quản lý được. Mà bố em không khoẻ em muốn ở nhà chăm sóc bố. Việc công ty hại não quá."
Trương Gia Sâm bật cười, tiếng cười anh ta vọng từ trong ngực ra cực kỳ gợi cảm, "Thế cũng hay, chúng ta có thể sinh một đứa con kháu khỉnh rồi."
Ninh Thư bỏ qua vụ sinh con, nói: "Em muốn nhường lại vị trí tổng giám đốc cho anh, em không làm được thì thà để anh làm còn hơn."
Tròng mắt Trương Gia Sâm nở to chớp cái mới hiểu ý cô, anh xoa đầu Ninh Thư cưng chiều: "Vị trí tổng giám đốc rất quan trọng đâu thể bảo nhường là nhường được."
Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư cảm nhận được tay anh ta đang run, anh ta nói: "Cái cô bé này làm cái gì cũng chỉ hứng thú được ba phút."
Lòng thì sướng rơn nhưng miệng đầy giả dối. Người chú em đang run lên kia kìa, cơ thể thành thật hơn cái miệng chú nhiều.
Ninh Thư bảo: "Em nói thật đó, anh chuẩn bị nhận chức tổng giám đốc đi."
Ninh Thư cười khẩy trong bụng khi nhìn thấy sự mừng rỡ nhảy nhót trong mắt Trương Gia Sâm.
"Em nói thật không?" Trương Gia Sâm đành rằng: "Công việc đâu phải món hàng, nào có tuỳ tiện như vậy."
"Công ty là của nhà em có gì mà không được chứ." Ninh Thư cực kỳ bá đạo.
Nhận được sự đảm bảo của Ninh Thư, Trương Gia Sâm hớn hở vô cùng. Ngày nào cũng đưa đón Ninh Thư đi làm rất săn sóc. Nghe bảo Ninh Thư thích hoa tulip là sáng nào cũng tặng một bó hoa tulip cho.
Ninh Thư thích ở nhà mẹ đẻ Trương Gia Sâm cũng không đề cập chuyện Ninh Thư về nhà. Mẹ Trương Gia Sâm cũng không hề xuất hiện trước mặt Ninh Thư.
Hiển nhiên là bởi Trương Gia Sâm biết vợ không thích mẹ mình nên đã không cho mẹ tới làm phiền cô.
Mẹ Trương Gia Sâm lên mặt với đời được bởi sinh được thằng con Trương Gia Sâm giỏi giang, nửa đời sau còn nhờ cả vào Trương Gia Sâm nên Trương Gia Sâm nói gì nghe đó.
Tự nhiên Ninh Thư khâm phục Trương Gia Sâm ghê. Vì thành công mà anh ta có thể cắn răng chịu đựng, mềm được mà cứng cũng chơi được.
Cuối cùng Trương Gia Sâm đã thành công, nhưng con người Trương Gia Sâm quá nham hiểm và ích kỷ nên bị thiếu khí phách.
Mọi việc Trương Gia Sâm làm là để nhanh được lên chức tổng giám đốc.
Cứ hễ thấy cái đồ đểu cáng đã xum xoe lấy con gái mình là ông bà Miêu bực không thể tả. Ông bà chỉ nghĩ đến hình ảnh quấn quít nhau của Trương Gia Sâm và cô gái khác thôi.
Nếu con gái không ngăn thì ông Miêu đã giết cậu ta lâu rồi.
Nhưng con gái không cho ông nhúng tay nên ông Miêu cũng giả vờ chẳng biết gì. Một phần ông nghĩ cho con, mặt khác là sung sướng trong âm thầm khi thấy cái thứ vô ơn đã săn sóc, yêu chiều con gái mình như thằng ngu.
Ông bà Miêu đã không còn coi Trương Gia Sâm là con rể của mình nữa.
Dù Ninh Thư đã hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc nhưng kỳ kèo mãi chưa nhường khiến Trương Gia Sâm khá tức giận. Kể cả đó có là củ cà rốt buộc trước mặt đi nữa Trương Gia Sâm cũng nhất định phải có được.
Bởi đó vẫn luôn là mục tiêu của anh.
Ninh Thư nhận thấy được sự nôn nóng của Trương Gia Sâm chứ, đã vậy ánh mắt anh ta nhìn cô còn không giấu nổi nguy hiểm và oán thán ngầm.
Mặt khác Ninh Thư cũng đã nhận được thứ mình muốn. Đó là đã tìm thấy bản phác thảo mà anh rể Đàm Hợp Vũ của Trương Gia Sâm ăn trộm.
Công lao thuộc về thư ký thực tập mà Ninh Thư cử đến bên cạnh Tiết Mạn Mạn. Khi tìm thấy bản phác đã bị máy cắt giấy nghiền thành giấy vụn, Ninh Thư mất kha khá thời gian để ghép bản phác lại.
Quả đúng là bản phác nằm trong tay Trương Gia Sâm. Còn về Tiết Mạn Mạn cô ta không có bản lĩnh làm chuyện đó. Cô ta chỉ là dây tơ hồng bám đàn ông thôi.
Trương Gia Sâm ơi là Trương Gia Sâm...
Trái tim sắt đá đến cỡ nào mới kéo anh rể mình xuống nước được nhỉ. Do Đàm Hợp Vũ quá quắt quá nên tiện thể Trương Gia Sâm cho gã ta một bài học chăng?
Tóm lại cái tên Trương Gia Sâm này lắm trò nham hiểm quá.
Ninh Thư khá may khi mình thu thập chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm trước, chứ không đối đầu ngay với anh ta.
Nếu như đối đầu, trở mặt với anh ta ngay và luôn, Ninh Thư không tin mình sẽ thắng. Mà có khi còn bị Trương Gia Sâm xẻo mất miếng thịt nào đó ở nhà họ Miêu nữa.
Còn căn hộ cao cấp và bất động sản khác là Trương Gia Sâm còn gốc rễ.
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm nhưng cái sự ung dung giả tạo của anh ta vẫn khiến người ta thật ghê tởm.
Chắc hẳn Trương Gia Sâm cũng thấy vậy, dù ghét gần chết nhưng vẫn phải yêu thương nhau.
Ninh Thư nhọc lòng quá.
Ninh Thư vẫn thực hiện lời hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc của mình.
Đã thế còn sắp xếp hẳn một ngày cho Trương Gia Sâm lên nhận chức.
Ước mơ trở thành tổng giám đốc cao xa vời vời tự nhiên được thực hiện đã khiến Trương Gia Sâm hơi bối rối, anh hôn trán Ninh Thư, "Vợ anh tốt quá."
Ninh Thư cười tít mắt với Trương Gia Sâm, "Có gì đâu anh." Sau đó lau sạch cái trán còn dính nước bọt.
Trương Gia Sâm đã gần như nhẹ lòng, nếu Miêu Chí kiểm tra thấy gì thật sẽ không cho mình trở thành tổng giám đốc đâu.
Tuy thím Bình trong đồn cảnh sát hơi phiền nhưng Trương Gia Sâm đã chắc thắng ngồi vững trên đỉnh Thái Sơn rồi.
Ninh Thư không biết Trương Gia Sâm có quân bài ẩn gì, không hiểu thím Bình bị Trương Gia Sâm bắt được nhược điểm gì để mà chấp nhận tội danh giết người cũng không chịu khai.
Cái tên Trương Gia Sâm này quen thói lợi dụng nhược điểm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình thật.
Mục tiêu của Ninh Thư là khiến Trương Gia Sâm mất trắng, gánh tội danh có chết cũng chẳng vươn lên được.
Trương Gia Sâm muốn nổi trội thế thì chặn đứng con đường trội hơn người của anh ta thôi.
Bình luận facebook