Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485
Chuyển ngữ: Wanhoo
Tâm trạng Hiên Tiêu Thiên lúc này rối ren khó tả. Có nôn nóng, có thấp thỏm, có tức giận và cũng có lo và bực cho Thượng Quan Tình Nhu.
Trông thấy dáng vẻ tình yêu phơi phới của Hiên Hồng Vũ là Hiên Tiêu Thiên rất khó chịu.
Cứ cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Thượng Quan Tình Nhu được thị nữ dìu ra ngoài. Cô ta đã được thay bộ đồ sạch, cũng không còn máu dính mặt nhưng mặt mũi không hề hồng hào. Cô ta đang hoảng hốt, hồn lạc nơi đâu.
Thượng Quan Tình Nhu như thế khiến Hiên Tiêu Thiên giật thót, càng thêm khó chịu hơn, dám chắn Hiên Hồng Vũ đã làm gì với nàng rồi.
Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy Hiên Tiêu Thiên là nước mắt lăn dài, cô chạy qua chỗ Hiên Tiêu Thiên run giọng nói với Hiên Tiêu Thiên: "Ta muốn về nhà, huynh đưa ta về đi."
Thượng Quan Tình Nhu không dám nhìn Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ lạnh mặt, gọi Thượng Quan Tình Nhu: "Qua đây."
"Ta không qua, cái đồ biến thái nhà huynh đừng có mà qua đây." Cứ nhớ đến chuyện tối qua là Thượng Quan Tình Nhu lại cực kỳ buồn nôn về Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Tình Nhu bằng ánh mắt lạnh lùng, Thượng Quan Tình Nhu buốt sống lưng trước ánh mắt quyến luyến, sắc bén, ghê rợn của hắn ta, kéo tay áo Hiên Tiêu Thiên, "Hiên Tiêu Thiên ta muốn về nhà."
"Được." Hiên Tiêu Thiên đành phải đè nén lại con tim đang lo lắng để đưa Thượng Quan Tình Nhu về.
"Ta đã nói là ta đưa nàng về." Hiên Hồng Vũ lạnh giọng, thất vọng và tổn thương về Thượng Quan Tình Nhu.
Mới đó Hiên Hồng Vũ còn vui bởi nghĩ mình và Thượng Quan Tình Nhu đã có khởi đầu mới, nhưng tại sao Thượng Quan Tình Nhu vẫn thế?
"Tam ca, nàng đã nói để đệ đưa về thì để đệ đưa về. Và huynh cũng đừng sai ám vệ đi theo Tình Nhu nữa, nàng ấy không thích." Hiên Tiêu Thiên đẩy Thượng Quan Tình Nhu ra đằng sau mình và đối chất với Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ mím môi, lạnh mặt, "Thượng Quan Tình Nhu là người của ta."
Hiên Tiêu Thiên loạng choạng, Thượng Quan Tình Nhu đứng sau chợt lên tiếng: "Ngươi nói linh tinh, ta không phải người của ngươi."
Hiên Tiêu Thiên nói lạnh lùng: "Tam ca, nếu như huynh còn có chút quan tâm Tình Nhu vậy hãy để đệ đưa nàng ấy về. Trời sắp sáng rồi, không lẽ huynh muốn nàng ấy phải chịu cái tiếng thất tiết đi đêm không về à?"
Hiên Hồng Vũ chưa cả nói gì mà Hiên Tiêu Thiên đã kéo Thượng Quan Tình Nhu đi rồi. Hiên Hồng Vũ đứng ngây ra đó nhìn theo cái bóng Thượng Quan Tình Nhu mà không đoán được biểu cảm.
Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây bĩu môi, dù Hiên Hồng Vũ là chủ tử của cô nhưng Ninh Thư vẫn nói thầm câu đáng đời.
Hiên Hồng Vũ là minh chứng chân thật cho câu rất biết cách đâm đầu vào chỗ chết. Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhìn thấy một nam phụ mà chán sống đến mức này đấy.
Chẳng phải nam phụ đều lấp lánh ký hiệu lốp dự phòng, chờ đổ vỏ trên đầu à? Tại sao cái cậu nam phụ này cứ nhất quyết phải giữ lại những thứ đồ bỏ đi bên mình.
"Mười Một." Hiên Hồng Vũ đứng bần thần tại chỗ một lúc lâu rồi gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhảy ngay xuống dưới qua thưa trước mặt Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử."
Mặt Hiên Hồng Vũ nhợt nhạt, hỏi Ninh Thư: "Mười Một, tại sao nàng ấy lại như vậy?"
Ninh Thư: ...
Ninh Thư đần mặt, nói rất nghiêm túc: "Thuộc hạ không biết."
Hiên Hồng Vũ lườm Ninh Thư rồi bỏ vào trong nhà. Thấy Ninh Thư vẫn còn đứng đó là sẵng giọng: "Lăn vào đây."
Nhìn đi, đang cáu bẳn với cô đấy.
Ninh Thư lăn vào trong nhà mà mặt không biến sắc, cô quỳ một chân hỏi: "Chủ tử có việc gì căn dặn."
Ninh Thư rất lo lắng, đừng sai cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa. Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cô lần nào là muốn giết cô lần đó, chủ tử à đừng đưa cô vào chỗ chết mà.
Hiên Hồng Vũ hỏi Ninh Thư: "Ngươi cũng là con gái, ngươi biết tại sao Thượng Quan Tình Nhu lại đối xử với bản điện hạ như thế. Bản điện hạ thương nàng, tại sao nàng lại sợ bản điện hạ như vậy?"
Ninh Thư cười hờ hờ trong bụng. Nếu là chị chị cũng sợ em à. Hôm nay bón máu, ai mà biết hôm khác có bón cứt hay không. Xong lại bảo cứt nàng cũng không dám ăn mà nàng vẫn còn nói là nàng yêu ta ư.
Ninh Thư nghiêm túc: "Thuộc hạ không hiểu phương diện này."
"Ngươi thích gì?" Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.
Thích gì? Ninh Thư sững người, cô thích điểm kinh nghiệm nhất.
"Thuộc hạ không thích cái gì cả." Ninh Thư nói.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư và rồi chợt nhớ ra cô gái này không phải người bình thường. Mà nói mất lòng thì cũng chẳng phải con gái nên phẩy tay, "Ngươi ra ngoài đi."
Ninh Thư: ...
Gọi người ta vào nói mấy câu lại đuổi người ta đi.
Gọi là đến đuổi là đi, không mắng cũng không trách.
Ninh Thư đang định đi ra Hiên Hồng Vũ lại bảo: "Phải rồi, vẫn còn một việc."
Ninh Thư hỏi: "Chủ tử còn việc gì cần thuộc hạ làm ạ?"
Đừng bảo cô bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu tiếp.
Hiên Hồng Vũ nói trong vô cảm: "Ngươi tiếp tục quan sát bên phủ thượng thư."
Đậu má Ninh Thư đến phải phun máu ra mất thôi. Vẫn đi à, cô không muốn đi!
Ninh Thư bực bội trong lòng nhưng vẫn hỏi nghiêm túc: "Theo thuộc hạ, nhất định Ngũ điện hạ sẽ sai người canh gác phủ thượng thư, không vào được phủ thượng thư nữa rồi."
"Quan sát xung quanh phủ thượng thư là được, có chuyện gì của Ngũ hoàng tử và Thượng Quan Tình Nhu thì báo lại với bản điện hạ." Hiên Hồng Vũ không còn khăng khăng bắt cô đi chết nữa.
Ninh Thư tiếp nhận nhiệm vụ này trong sự vinh hạnh.
Nhiệm vụ này vẫn khá đơn giản, chỉ cần ghi chép lại hành tung của Thượng Quan Tình Nhu, không cần ngày qua ngày sống trên cây bị muỗi đốt ở bên ngoài khuê phòng Thượng Quan Tình Nhu nữa.
Chắc là Thượng Quan Tình Nhu bị Hiên Hồng Vũ làm cho sợ nên lâu lắm rồi không ra ngoài phủ. Trái lại là Hiên Tiêu Thiên rất hay đến phủ thượng thư, còn được Thượng thư bộ Lễ đích thân tiễn về.
Tên đầy tớ tung qua tung lại ngân lượng, cười đắc chí đầy tự hào: "Ngũ hoàng tử định cầu hôn tiểu thư nhà ta, mấy hôm nữa là đề nghị hoàng đế bệ hạ gả cho rồi."
Ninh Thư quay về kể lại chuyện này cho Hiên Hồng Vũ nghe ngay lập tức. Hiên Hồng Vũ nghe xong đần thối cái mặt, lật ngược cái bàn gỗ lim dát vàng.
Trông thấy Hiên Hồng Vũ hoang mang, Ninh Thư hỏi: "Chủ tử không sao chứ ạ?" Không sao cái rắm.
Hiên Hồng Vũ khó chịu đăm đăm, con mắt đục ngầu, giật các bức tranh vẽ Thượng Quan Tình Nhu trên tường xuống rồi xé tan tành. Vẫn chưa nguôi ngoai nên lại lấy những bức tranh vẽ ngày xưa ra xé thành vụn bay đầy nhà.
Ninh Thư chỉ lẳng lặng nhìn, xé giấy có tác dụng quái gì đâu.
Hiên Hồng Vũ xả giận xong mặt cứ hằm hằm chắc là cũng đã bình tĩnh lại rồi. Mỗi tội thỉnh thoảng cơ mặt lại giật một cái là hiểu sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng hắn ta.
Hiên Hồng Vũ quay lưng lại với Ninh Thư, "Ngươi quay về quan sát phủ thượng thư."
Ninh Thư vâng rồi quay đi, không hề định an ủi Hiên Hồng Vũ.
Tâm trạng Hiên Tiêu Thiên lúc này rối ren khó tả. Có nôn nóng, có thấp thỏm, có tức giận và cũng có lo và bực cho Thượng Quan Tình Nhu.
Trông thấy dáng vẻ tình yêu phơi phới của Hiên Hồng Vũ là Hiên Tiêu Thiên rất khó chịu.
Cứ cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
Thượng Quan Tình Nhu được thị nữ dìu ra ngoài. Cô ta đã được thay bộ đồ sạch, cũng không còn máu dính mặt nhưng mặt mũi không hề hồng hào. Cô ta đang hoảng hốt, hồn lạc nơi đâu.
Thượng Quan Tình Nhu như thế khiến Hiên Tiêu Thiên giật thót, càng thêm khó chịu hơn, dám chắn Hiên Hồng Vũ đã làm gì với nàng rồi.
Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy Hiên Tiêu Thiên là nước mắt lăn dài, cô chạy qua chỗ Hiên Tiêu Thiên run giọng nói với Hiên Tiêu Thiên: "Ta muốn về nhà, huynh đưa ta về đi."
Thượng Quan Tình Nhu không dám nhìn Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ lạnh mặt, gọi Thượng Quan Tình Nhu: "Qua đây."
"Ta không qua, cái đồ biến thái nhà huynh đừng có mà qua đây." Cứ nhớ đến chuyện tối qua là Thượng Quan Tình Nhu lại cực kỳ buồn nôn về Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Tình Nhu bằng ánh mắt lạnh lùng, Thượng Quan Tình Nhu buốt sống lưng trước ánh mắt quyến luyến, sắc bén, ghê rợn của hắn ta, kéo tay áo Hiên Tiêu Thiên, "Hiên Tiêu Thiên ta muốn về nhà."
"Được." Hiên Tiêu Thiên đành phải đè nén lại con tim đang lo lắng để đưa Thượng Quan Tình Nhu về.
"Ta đã nói là ta đưa nàng về." Hiên Hồng Vũ lạnh giọng, thất vọng và tổn thương về Thượng Quan Tình Nhu.
Mới đó Hiên Hồng Vũ còn vui bởi nghĩ mình và Thượng Quan Tình Nhu đã có khởi đầu mới, nhưng tại sao Thượng Quan Tình Nhu vẫn thế?
"Tam ca, nàng đã nói để đệ đưa về thì để đệ đưa về. Và huynh cũng đừng sai ám vệ đi theo Tình Nhu nữa, nàng ấy không thích." Hiên Tiêu Thiên đẩy Thượng Quan Tình Nhu ra đằng sau mình và đối chất với Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ mím môi, lạnh mặt, "Thượng Quan Tình Nhu là người của ta."
Hiên Tiêu Thiên loạng choạng, Thượng Quan Tình Nhu đứng sau chợt lên tiếng: "Ngươi nói linh tinh, ta không phải người của ngươi."
Hiên Tiêu Thiên nói lạnh lùng: "Tam ca, nếu như huynh còn có chút quan tâm Tình Nhu vậy hãy để đệ đưa nàng ấy về. Trời sắp sáng rồi, không lẽ huynh muốn nàng ấy phải chịu cái tiếng thất tiết đi đêm không về à?"
Hiên Hồng Vũ chưa cả nói gì mà Hiên Tiêu Thiên đã kéo Thượng Quan Tình Nhu đi rồi. Hiên Hồng Vũ đứng ngây ra đó nhìn theo cái bóng Thượng Quan Tình Nhu mà không đoán được biểu cảm.
Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây bĩu môi, dù Hiên Hồng Vũ là chủ tử của cô nhưng Ninh Thư vẫn nói thầm câu đáng đời.
Hiên Hồng Vũ là minh chứng chân thật cho câu rất biết cách đâm đầu vào chỗ chết. Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhìn thấy một nam phụ mà chán sống đến mức này đấy.
Chẳng phải nam phụ đều lấp lánh ký hiệu lốp dự phòng, chờ đổ vỏ trên đầu à? Tại sao cái cậu nam phụ này cứ nhất quyết phải giữ lại những thứ đồ bỏ đi bên mình.
"Mười Một." Hiên Hồng Vũ đứng bần thần tại chỗ một lúc lâu rồi gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhảy ngay xuống dưới qua thưa trước mặt Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử."
Mặt Hiên Hồng Vũ nhợt nhạt, hỏi Ninh Thư: "Mười Một, tại sao nàng ấy lại như vậy?"
Ninh Thư: ...
Ninh Thư đần mặt, nói rất nghiêm túc: "Thuộc hạ không biết."
Hiên Hồng Vũ lườm Ninh Thư rồi bỏ vào trong nhà. Thấy Ninh Thư vẫn còn đứng đó là sẵng giọng: "Lăn vào đây."
Nhìn đi, đang cáu bẳn với cô đấy.
Ninh Thư lăn vào trong nhà mà mặt không biến sắc, cô quỳ một chân hỏi: "Chủ tử có việc gì căn dặn."
Ninh Thư rất lo lắng, đừng sai cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa. Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cô lần nào là muốn giết cô lần đó, chủ tử à đừng đưa cô vào chỗ chết mà.
Hiên Hồng Vũ hỏi Ninh Thư: "Ngươi cũng là con gái, ngươi biết tại sao Thượng Quan Tình Nhu lại đối xử với bản điện hạ như thế. Bản điện hạ thương nàng, tại sao nàng lại sợ bản điện hạ như vậy?"
Ninh Thư cười hờ hờ trong bụng. Nếu là chị chị cũng sợ em à. Hôm nay bón máu, ai mà biết hôm khác có bón cứt hay không. Xong lại bảo cứt nàng cũng không dám ăn mà nàng vẫn còn nói là nàng yêu ta ư.
Ninh Thư nghiêm túc: "Thuộc hạ không hiểu phương diện này."
"Ngươi thích gì?" Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.
Thích gì? Ninh Thư sững người, cô thích điểm kinh nghiệm nhất.
"Thuộc hạ không thích cái gì cả." Ninh Thư nói.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư và rồi chợt nhớ ra cô gái này không phải người bình thường. Mà nói mất lòng thì cũng chẳng phải con gái nên phẩy tay, "Ngươi ra ngoài đi."
Ninh Thư: ...
Gọi người ta vào nói mấy câu lại đuổi người ta đi.
Gọi là đến đuổi là đi, không mắng cũng không trách.
Ninh Thư đang định đi ra Hiên Hồng Vũ lại bảo: "Phải rồi, vẫn còn một việc."
Ninh Thư hỏi: "Chủ tử còn việc gì cần thuộc hạ làm ạ?"
Đừng bảo cô bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu tiếp.
Hiên Hồng Vũ nói trong vô cảm: "Ngươi tiếp tục quan sát bên phủ thượng thư."
Đậu má Ninh Thư đến phải phun máu ra mất thôi. Vẫn đi à, cô không muốn đi!
Ninh Thư bực bội trong lòng nhưng vẫn hỏi nghiêm túc: "Theo thuộc hạ, nhất định Ngũ điện hạ sẽ sai người canh gác phủ thượng thư, không vào được phủ thượng thư nữa rồi."
"Quan sát xung quanh phủ thượng thư là được, có chuyện gì của Ngũ hoàng tử và Thượng Quan Tình Nhu thì báo lại với bản điện hạ." Hiên Hồng Vũ không còn khăng khăng bắt cô đi chết nữa.
Ninh Thư tiếp nhận nhiệm vụ này trong sự vinh hạnh.
Nhiệm vụ này vẫn khá đơn giản, chỉ cần ghi chép lại hành tung của Thượng Quan Tình Nhu, không cần ngày qua ngày sống trên cây bị muỗi đốt ở bên ngoài khuê phòng Thượng Quan Tình Nhu nữa.
Chắc là Thượng Quan Tình Nhu bị Hiên Hồng Vũ làm cho sợ nên lâu lắm rồi không ra ngoài phủ. Trái lại là Hiên Tiêu Thiên rất hay đến phủ thượng thư, còn được Thượng thư bộ Lễ đích thân tiễn về.
Tên đầy tớ tung qua tung lại ngân lượng, cười đắc chí đầy tự hào: "Ngũ hoàng tử định cầu hôn tiểu thư nhà ta, mấy hôm nữa là đề nghị hoàng đế bệ hạ gả cho rồi."
Ninh Thư quay về kể lại chuyện này cho Hiên Hồng Vũ nghe ngay lập tức. Hiên Hồng Vũ nghe xong đần thối cái mặt, lật ngược cái bàn gỗ lim dát vàng.
Trông thấy Hiên Hồng Vũ hoang mang, Ninh Thư hỏi: "Chủ tử không sao chứ ạ?" Không sao cái rắm.
Hiên Hồng Vũ khó chịu đăm đăm, con mắt đục ngầu, giật các bức tranh vẽ Thượng Quan Tình Nhu trên tường xuống rồi xé tan tành. Vẫn chưa nguôi ngoai nên lại lấy những bức tranh vẽ ngày xưa ra xé thành vụn bay đầy nhà.
Ninh Thư chỉ lẳng lặng nhìn, xé giấy có tác dụng quái gì đâu.
Hiên Hồng Vũ xả giận xong mặt cứ hằm hằm chắc là cũng đã bình tĩnh lại rồi. Mỗi tội thỉnh thoảng cơ mặt lại giật một cái là hiểu sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng hắn ta.
Hiên Hồng Vũ quay lưng lại với Ninh Thư, "Ngươi quay về quan sát phủ thượng thư."
Ninh Thư vâng rồi quay đi, không hề định an ủi Hiên Hồng Vũ.
Bình luận facebook