Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau cùng thát tử bị cô gái vụt chết. Không biết có phải do gương xấu Ninh Thư hay bởi cô gái hận thấu xương thát tử xâm phạm cô, mà cái roi đầu tiên cô gái vụt xuống phía dưới của thát tử.
Đây là nơi yếu nhất của đàn ông, bị vụt trúng xem như mất nửa cái mạng. Ở đây ngoại trừ Ninh Thư, tất cả đàn ông đều thấy đũng quần lạnh ngắt. Nhìn phía dưới nát bét của thát tử đến binh sĩ triều Đại Ung cũng phát sợ.
Khi thát tử chết rồi, đột nhiên cô gái òa khóc đến tái tê cõi lòng, vừa khóc vừa gọi cha mẹ.
Cô gái lau khô nước mắt đi đến trước mặt Ninh Thư rồi quỳ sụp xuống dâng roi lên bằng hai tay cho Ninh Thư. Bởi vì hành động này áo choàng không che hết được cảnh xuân cơ thể của cô.
Thế nhưng có chuyện vừa rồi nên những người đàn ông kia đều tái mặt, đồng loạt cúi đầu không dám liếc qua.
Ninh Thư nhận roi rồi nhìn gần cô gái. Da của cô ngăm đen theo đặc thù của biên cảnh, tóc dày, không quá xinh đẹp, nhưng lông mày rậm khiến mặt cô thêm phần kiên nghị.
"Tướng quân, xin hãy cho tôi đi theo tướng quân ra trận giết thát tử." Cô gái cầu xin Ninh Thư, "Tôi không có nhà để về, thát tử giết người thân của tôi, đốt nhà tôi rồi."
Ninh Thư kéo cô lên lưng ngựa, hỏi: "Cô cứ theo ta đi, cô tên là gì?"
"Tôi... Tôi, thảo dân, tiểu nhân..." Cô gái vừa xấu hổ vừa bối rối, không biết nên xưng hô thế nào.
"Gọi nô tỳ là được, về sau cô cứ theo ta, cô gọi bổn cung là công chúa."
"Công chúa?" Cô gái nhìn Ninh Thư hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ công chúa một nước lại đến biên cương đánh trận.
"Cái mạng này của nô tỳ do công chúa ban tặng, xin công chúa hãy ban tên cho nô tỳ." Cô gái nói hùng hồn, giọng nói cực kỳ trịnh trọng, vô cùng kiên định.
Ninh Thư mỉm cười, ai nói gái không bằng trai. Có thể kém thể lực nhưng không được xem thường sự kiên cường của con gái.
"Kể từ giờ cô đi theo bổn cung, ban tên là Thái Tang." Ninh Thư phấn khởi, rốt cuộc cũng có quân của mình rồi, mặc dù chỉ có một người thôi nhưng người ấy hoàn toàn thuộc về cô. Chứ không phải khi cô muốn dẫn người đến đây nhưng không ai đoái hoài đến cô như vừa rồi.
Những người đàn ông kia chỉ giỏi khinh thường con gái, dù cô là một công chúa thì vẫn là con gái, mà con gái thì nên ở nhà nuôi con, còn chiến trường là sân chơi của đàn ông.
Thái Tang rất kính trọng Ninh Thư, cô qua một bên mặc quần áo rồi không ngồi chung mà dắt ngựa cho Ninh Thư.
Ninh Thư đanh mặt lại ra lệnh: "Mang đám thát tử này về thẩm tra kỹ càng, chắc chắn chúng là do thám."
Cô bắt buộc phải trưng khuôn mặt đanh thép này đến phút cuối cùng, thật là không dễ giả vờ chút nào.
Ninh Thư đang vòng đầu ngựa chuẩn bị về doanh trại thì có tiếng vó ngựa vọng lại từ xa và còn là không ít người đang đến nữa.
Trái tim cô thịch một tiếng, cô ra lệnh ngay cho Đoạn Tinh Huy: "Mau bắn pháo tín hiệu."
Đoạn Tinh Huy bắn pháo tín hiệu ngay, pháo nổ vang trên không trung.
Chẳng lâu sau có một đội kỵ binh thát tử ngựa béo khỏe khí thế cực lớn phi đến bên này để lại bụi cát mù mịt phía sau.
Chỉ riêng với khí thế ấy đã khiến người bên triều Đại Ung có hơi hoảng loạn, thấp thỏm lo âu ra mặt.
Ninh Thư hét lớn: "Hoảng gì mà hoảng, đứng ngay ngắn cho bổn cung."
Không cần biết chiến tranh ra sao nhưng nhất định đội ngũ phải chỉnh tề, nhất định phải có khí thế.
Ninh Thư nheo mắt nhìn thủ lĩnh đội người thát tử mà chỉ biết cảm thán đúng là oan gia ngõ hẹp, thát tử phía trước là nhị vương tử Hách Liên Anh đấy.
"Nhị vương tử, nhị vương tử..." Trông thấy Hách Liên Anh, thát tử bị bắt gọi mừng rỡ, hắn nhìn lướt qua Ninh Thư bằng cặp mắt đắc chí và thù hằn.
Ninh Thư vung roi vung ra tiếng vút chói tai, thát tử kia im re, hai cặp đùi như đang run rẩy.
Chứng kiến một roi của công chúa Gia Huệ dọa sợ thát tử, binh sĩ triều Đại Ung cũng ưỡn ngực lấy lại một chút khí thế.
Hách Liên Anh mặc da động vật để hở một khoảng ngực, trông hắn càng hoang dã hơn ở kinh thành, cả người ngập tràn thú tính quyến rũ.
Nhìn thấy do thám bị vụt không còn hình người, đôi mắt Hách Liên Anh lóe lên ý nghĩ xấu xa, sau đó hắn nhìn sang Ninh Thư mặc khôi giáp toàn thân.
"Ngươi không nên làm như thế." Giọng điệu của Hách Liên Anh rất cợt nhả nhưng cũng rất nguy hiểm, "Ngươi không hòa thân với ta giờ còn muốn dẫn binh đánh trận. Công chúa Gia Huệ, thật sự là ngươi đã nằm ngoài dự liệu của ta rồi."
"Chỉ có cô gái như vậy mới xứng đôi với bổn vương tử."
Hách Liên Anh vươn tay về phía Ninh Thư vờ như bắt lấy cô, hắn cười tà mị, "Ngoan ngoãn hòa thân là được cớ sao phải dày vò nhau. Nàng giết dũng sĩ Bắc Mạc ta, ta sẽ bắt binh sĩ Đại Ung nàng đền tội."
"Giết một dũng sĩ, bổn vương tử sẽ giết một trăm binh sĩ, một trăm bách tính. Nếu giết hai người, bản vương tử sẽ giết năm trăm binh sĩ." Hách Liên Anh nhe hàm răng trắng sáng ghê rợn.
Tiếng Hách Liên Anh hòa vào gió lạnh vờn vào lỗ tai mỗi người làm người khác đến phải rùng mình.
"Theo bổn vương tử đi công chúa Gia Huệ." Hách Liên Anh ngắm Ninh Thư, "Nếu như nàng đi cùng ta, ta sẽ thả nhóm người này."
"Công chúa cho phép mạt tướng lên đánh một trận." Đoạn Tinh Huy khó chịu chờ lệnh của Ninh Thư.
Ninh Thư quát: "Lui xuống." Đoạn Tinh Huy không cam lòng trừng Hách Liên Anh đang cợt nhả nguy hiểm.
"Nói vậy là nàng muốn đi cùng ta à?" Hách Liên Anh bật cười, gương mặt có thêm vài nét vui vẻ, hắn chìa tay đón Ninh Thư, "Nàng là cô gái đầu tiên bổn vương để mắt đến, cũng là cô gái phù hợp với bổn vương nhất."
Ninh Thư muốn mửa vào mặt thằng cha này, tự cao tự đại thật luôn, tưởng mình giỏi lắm ấy. Ninh Thư cười khẩy, cô vung roi vụt ngay vào một tù binh thát tử ở dưới.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Và vụt chết tươi thát tử này.
Hành động của Ninh Thư quá nhanh, đến cả Hách Liên Anh cũng hơi bất ngờ, hắn nắm chặt dây cương nhìn Ninh Thư thâm thuý, "Công chúa Gia Huệ, nàng đừng cố gắng chọc giận bổn vương tử."
Về phần binh sĩ triều Đại Ung, tất cả đều ngạc nhiên và bắt đầu nhìn Ninh Thư đầy ngưỡng mộ.
Ninh Thư không quan tâm bản mặt khó chịu của Hách Liên Anh, cô mắng: "Đây là người lăng nhục con gái Đại Ung ta. Có một người bổn cung sẽ vụt chết một người. Nhất là đám trộm cắp này, cướp lương thực Đại Ung ta, cướp con dân Đại Ung ta, bổn cung không vụt chết đám súc sinh mặt người này thì bổn cung không phải công chúa Đại Ung."
"Mắng thứ súc sinh Bắc Mạc các ngươi không có lễ nghĩa liêm sỉ đấy thì làm sao, có chết bổn cung cũng không hòa thân. Ngươi tưởng mình là ai chứ Hách Liên Anh, sao xứng để bổn cung đi theo ngươi."
Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau cùng thát tử bị cô gái vụt chết. Không biết có phải do gương xấu Ninh Thư hay bởi cô gái hận thấu xương thát tử xâm phạm cô, mà cái roi đầu tiên cô gái vụt xuống phía dưới của thát tử.
Đây là nơi yếu nhất của đàn ông, bị vụt trúng xem như mất nửa cái mạng. Ở đây ngoại trừ Ninh Thư, tất cả đàn ông đều thấy đũng quần lạnh ngắt. Nhìn phía dưới nát bét của thát tử đến binh sĩ triều Đại Ung cũng phát sợ.
Khi thát tử chết rồi, đột nhiên cô gái òa khóc đến tái tê cõi lòng, vừa khóc vừa gọi cha mẹ.
Cô gái lau khô nước mắt đi đến trước mặt Ninh Thư rồi quỳ sụp xuống dâng roi lên bằng hai tay cho Ninh Thư. Bởi vì hành động này áo choàng không che hết được cảnh xuân cơ thể của cô.
Thế nhưng có chuyện vừa rồi nên những người đàn ông kia đều tái mặt, đồng loạt cúi đầu không dám liếc qua.
Ninh Thư nhận roi rồi nhìn gần cô gái. Da của cô ngăm đen theo đặc thù của biên cảnh, tóc dày, không quá xinh đẹp, nhưng lông mày rậm khiến mặt cô thêm phần kiên nghị.
"Tướng quân, xin hãy cho tôi đi theo tướng quân ra trận giết thát tử." Cô gái cầu xin Ninh Thư, "Tôi không có nhà để về, thát tử giết người thân của tôi, đốt nhà tôi rồi."
Ninh Thư kéo cô lên lưng ngựa, hỏi: "Cô cứ theo ta đi, cô tên là gì?"
"Tôi... Tôi, thảo dân, tiểu nhân..." Cô gái vừa xấu hổ vừa bối rối, không biết nên xưng hô thế nào.
"Gọi nô tỳ là được, về sau cô cứ theo ta, cô gọi bổn cung là công chúa."
"Công chúa?" Cô gái nhìn Ninh Thư hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ công chúa một nước lại đến biên cương đánh trận.
"Cái mạng này của nô tỳ do công chúa ban tặng, xin công chúa hãy ban tên cho nô tỳ." Cô gái nói hùng hồn, giọng nói cực kỳ trịnh trọng, vô cùng kiên định.
Ninh Thư mỉm cười, ai nói gái không bằng trai. Có thể kém thể lực nhưng không được xem thường sự kiên cường của con gái.
"Kể từ giờ cô đi theo bổn cung, ban tên là Thái Tang." Ninh Thư phấn khởi, rốt cuộc cũng có quân của mình rồi, mặc dù chỉ có một người thôi nhưng người ấy hoàn toàn thuộc về cô. Chứ không phải khi cô muốn dẫn người đến đây nhưng không ai đoái hoài đến cô như vừa rồi.
Những người đàn ông kia chỉ giỏi khinh thường con gái, dù cô là một công chúa thì vẫn là con gái, mà con gái thì nên ở nhà nuôi con, còn chiến trường là sân chơi của đàn ông.
Thái Tang rất kính trọng Ninh Thư, cô qua một bên mặc quần áo rồi không ngồi chung mà dắt ngựa cho Ninh Thư.
Ninh Thư đanh mặt lại ra lệnh: "Mang đám thát tử này về thẩm tra kỹ càng, chắc chắn chúng là do thám."
Cô bắt buộc phải trưng khuôn mặt đanh thép này đến phút cuối cùng, thật là không dễ giả vờ chút nào.
Ninh Thư đang vòng đầu ngựa chuẩn bị về doanh trại thì có tiếng vó ngựa vọng lại từ xa và còn là không ít người đang đến nữa.
Trái tim cô thịch một tiếng, cô ra lệnh ngay cho Đoạn Tinh Huy: "Mau bắn pháo tín hiệu."
Đoạn Tinh Huy bắn pháo tín hiệu ngay, pháo nổ vang trên không trung.
Chẳng lâu sau có một đội kỵ binh thát tử ngựa béo khỏe khí thế cực lớn phi đến bên này để lại bụi cát mù mịt phía sau.
Chỉ riêng với khí thế ấy đã khiến người bên triều Đại Ung có hơi hoảng loạn, thấp thỏm lo âu ra mặt.
Ninh Thư hét lớn: "Hoảng gì mà hoảng, đứng ngay ngắn cho bổn cung."
Không cần biết chiến tranh ra sao nhưng nhất định đội ngũ phải chỉnh tề, nhất định phải có khí thế.
Ninh Thư nheo mắt nhìn thủ lĩnh đội người thát tử mà chỉ biết cảm thán đúng là oan gia ngõ hẹp, thát tử phía trước là nhị vương tử Hách Liên Anh đấy.
"Nhị vương tử, nhị vương tử..." Trông thấy Hách Liên Anh, thát tử bị bắt gọi mừng rỡ, hắn nhìn lướt qua Ninh Thư bằng cặp mắt đắc chí và thù hằn.
Ninh Thư vung roi vung ra tiếng vút chói tai, thát tử kia im re, hai cặp đùi như đang run rẩy.
Chứng kiến một roi của công chúa Gia Huệ dọa sợ thát tử, binh sĩ triều Đại Ung cũng ưỡn ngực lấy lại một chút khí thế.
Hách Liên Anh mặc da động vật để hở một khoảng ngực, trông hắn càng hoang dã hơn ở kinh thành, cả người ngập tràn thú tính quyến rũ.
Nhìn thấy do thám bị vụt không còn hình người, đôi mắt Hách Liên Anh lóe lên ý nghĩ xấu xa, sau đó hắn nhìn sang Ninh Thư mặc khôi giáp toàn thân.
"Ngươi không nên làm như thế." Giọng điệu của Hách Liên Anh rất cợt nhả nhưng cũng rất nguy hiểm, "Ngươi không hòa thân với ta giờ còn muốn dẫn binh đánh trận. Công chúa Gia Huệ, thật sự là ngươi đã nằm ngoài dự liệu của ta rồi."
"Chỉ có cô gái như vậy mới xứng đôi với bổn vương tử."
Hách Liên Anh vươn tay về phía Ninh Thư vờ như bắt lấy cô, hắn cười tà mị, "Ngoan ngoãn hòa thân là được cớ sao phải dày vò nhau. Nàng giết dũng sĩ Bắc Mạc ta, ta sẽ bắt binh sĩ Đại Ung nàng đền tội."
"Giết một dũng sĩ, bổn vương tử sẽ giết một trăm binh sĩ, một trăm bách tính. Nếu giết hai người, bản vương tử sẽ giết năm trăm binh sĩ." Hách Liên Anh nhe hàm răng trắng sáng ghê rợn.
Tiếng Hách Liên Anh hòa vào gió lạnh vờn vào lỗ tai mỗi người làm người khác đến phải rùng mình.
"Theo bổn vương tử đi công chúa Gia Huệ." Hách Liên Anh ngắm Ninh Thư, "Nếu như nàng đi cùng ta, ta sẽ thả nhóm người này."
"Công chúa cho phép mạt tướng lên đánh một trận." Đoạn Tinh Huy khó chịu chờ lệnh của Ninh Thư.
Ninh Thư quát: "Lui xuống." Đoạn Tinh Huy không cam lòng trừng Hách Liên Anh đang cợt nhả nguy hiểm.
"Nói vậy là nàng muốn đi cùng ta à?" Hách Liên Anh bật cười, gương mặt có thêm vài nét vui vẻ, hắn chìa tay đón Ninh Thư, "Nàng là cô gái đầu tiên bổn vương để mắt đến, cũng là cô gái phù hợp với bổn vương nhất."
Ninh Thư muốn mửa vào mặt thằng cha này, tự cao tự đại thật luôn, tưởng mình giỏi lắm ấy. Ninh Thư cười khẩy, cô vung roi vụt ngay vào một tù binh thát tử ở dưới.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Và vụt chết tươi thát tử này.
Hành động của Ninh Thư quá nhanh, đến cả Hách Liên Anh cũng hơi bất ngờ, hắn nắm chặt dây cương nhìn Ninh Thư thâm thuý, "Công chúa Gia Huệ, nàng đừng cố gắng chọc giận bổn vương tử."
Về phần binh sĩ triều Đại Ung, tất cả đều ngạc nhiên và bắt đầu nhìn Ninh Thư đầy ngưỡng mộ.
Ninh Thư không quan tâm bản mặt khó chịu của Hách Liên Anh, cô mắng: "Đây là người lăng nhục con gái Đại Ung ta. Có một người bổn cung sẽ vụt chết một người. Nhất là đám trộm cắp này, cướp lương thực Đại Ung ta, cướp con dân Đại Ung ta, bổn cung không vụt chết đám súc sinh mặt người này thì bổn cung không phải công chúa Đại Ung."
"Mắng thứ súc sinh Bắc Mạc các ngươi không có lễ nghĩa liêm sỉ đấy thì làm sao, có chết bổn cung cũng không hòa thân. Ngươi tưởng mình là ai chứ Hách Liên Anh, sao xứng để bổn cung đi theo ngươi."
Bình luận facebook