Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
Đừng thấy Tiêu Diễn là đàn ông, thật ra da mặt anh ta rất đàn hồi, rất dễ hằn vết. Ninh Thư tát mà cảm nhận được sự căng trẻ mịn màng tràn đầy sức sống của da anh ta.
Ninh Thư chỉ tát được một bên do một tay bị Tiêu Diễn giữ. Lát sau, một bên má Tiêu Diễn sưng tấy lên, tạo thành sự đối lập rõ ràng so với bên má căng trẻ ở bên kia.
Tiêu Diễn ngoảnh mặt lại nhìn Ninh Thư trong cơn thịnh nộ, "Cô hay lắm, cô hay lắm, c..." Tiêu Diễn định đe dọa Ninh Thư nhưng vừa nói lại động vào cái má sưng làm đau đến rớt nước mắt.
Tiêu Diễn tức điên lên được, thấy Ninh Thư lại vung tay lên là bàn tay thôi không che bên dưới nữa, mà giơ lên giữ chặt bàn tay đang vung lên của Ninh Thư, anh ta quát: "Con khốn nhà cô."
Ninh Thư bật cười thành tiếng, mất tay còn có chân, Ninh Thư nhấc nhanh chân đá một phát vào háng Tiêu Diễn.
Cú đá này của Ninh Thư khiến Tiêu Diễn đau đến muốn lòi con mắt. Anh ta ngã ra đất che háng rên rỉ, gân xanh hằn rõ, mồ hôi cứ gọi là nhỏ giọt.
Ninh Thư thờ ơ, xoay khớp cổ tay bị Tiêu Diễn bóp hằn tím, đúng là cái đồ ăn hại.
Ninh Thư vẫn luôn muốn tặng cho Hách Liên Anh ở thế giới trước một cú đá tuyệt tử tuyệt tôn nhưng chưa lần nào được như ý. So ra cùng là đàn ông mà Tiêu Diễn đây quả đúng là quá nhu nhược.
"Con có sao không Nhiễm Nhi?" Bà Tô đứng bên chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, trông dáng vẻ của con gái, trực giác mách bảo bà con gái bị Tiêu Diễn và con khốn Tô Manh làm cho phát điên rồi.
Ninh Thư lắc đầu, "Con không sao mẹ ạ." Nói rồi cô qua ấn nút gọi bác sĩ ở cạnh giường.
Tiêu Diễn đang đau và thốn vô cùng, nghe được câu trả lời của Ninh Thư thì lườm Ninh Thư bằng con mắt long sòng sọc muốn cắn xé người khác. Nhiêu đó cộng với cái mặt như sủ lợn làm anh ta khôi hài quá thể.
"Chưa đủ à?" Ninh Thư nhướng mày hỏi Tiêu Diễn, Ninh Thư nhấc chân lên, "Tôi có thể tặng anh một cái nữa."
"Tô Nhiễm, cô sẽ phải hối hận... hối hận vì đã động đến tôi." Tiêu Diễn cà lăm, đau đến hít thở dồn dập rồi vịn vào tường đứng lên định tự đi về.
Tiêu Diễn sẽ không khám nơi nhạy cảm ở cái bệnh viện này. Nếu không... Báo ngày mai sẽ giật tít chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị bất lực, phải đến khám nam khoa.
Tiêu Diễn không muốn đôi co với cái thứ như cô ta nữa.
Mỗi bước đi đều làm Tiêu Diễn đau đến buốt não. Cơ mặt rung theo bước chân khiến cái má đau càng đau hơn.
"Tô Nhiễm, Tô Nhiễm..." Tiêu Diễn ngoảnh lại gọi tên Ninh Thư khi đã ra ngoài phòng bệnh. Cái tên Tô Nhiễm được rít ra từ kẽ răng nghe vô cùng ghê rợn.
Ninh Thư chẹp miệng: "Trông anh tôi thế này tôi còn tưởng anh thích tôi đấy."
Tiêu Diễn ho khù khụ, "Tô Nhiễm, cô thật vô liêm sỉ."
Ninh Thư nhún vai, sao cũng được, có ai vô liêm sỉ được hơn anh đâu, Tiêu Diễn anh mới là người vô liêm sỉ nhất trên đời này.
Bác sĩ y tá được Ninh Thư gọi đã đến phòng bệnh. Đến cửa nhìn thấy sủ lợn Tiêu Diễn thì bê Tiêu Diễn lên giường để đẩy đến phòng phẫu thuật mà không màng đến sự phản kháng của Tiêu Diễn.
Ninh Thư bắt đầu nghĩ bậy, chẳng biết có cắt cái đó luôn không nhỉ? Không biết Tô Manh có còn cần một Tiêu Diễn không thể pằng pằng không nữa.
Ninh Thư hơi tiếc, nếu thế giới này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vậy hẳn sẽ khoẻ lắm, cho Tiêu Diễn vô năng luôn sau một cú đá, bay não luôn sau một cái bạt tai.
Ninh Thư đã thử thả lỏng cơ thể rồi thử tu luyện Tuyệt Thế Võ Công từ khi đến thế giới này nhưng vẫn chưa thành công.
Cô đoán rằng mỗi một thế giới đều có quy luật riêng. Nghĩ mà xem, ở một thế giới xe cộ chạy ầm ầm mà lại có một người có võ nghệ cao cường, quả thật không hợp tình hợp lý. Một mặt khác cũng do linh khí của thế giới này không tu luyện được.
"Nhiễm Nhi." Bà Tô lo cho Ninh Thư lắm, "Con làm thế há chẳng phải càng khiến Tiêu Diễn hận con hơn à? Con đang đẩy Tiêu Diễn về con khốn Tô Manh kia ư?"
Ninh Thư mỉm cười: "Không sao đâu mẹ, con có tính cả." Cô không ưa Tiêu Diễn chim chuột đấy, với cả nguyên chủ cũng đâu có muốn cô xoay chuyển Tiêu Diễn, tại sao cô phải nín nhịn.
Đỡ cho sau này Tiêu Diễn Tô Manh đến chọc ngoáy cô mỗi ngày.
Bà Tô chỉ trông thấy vẻ bình tĩnh chứ không có nỗi đau khổ điên loạn mất con của Ninh Thư, bà hỏi: "Ừ thì ngoài mặt không có vấn đề, nhưng con làm vậy với Tiêu Diễn thì bố mẹ chồng con sẽ có thành kiến với con."
Sự có mặt của cô đã là sai lầm rồi, chẳng cần biết cô làm gì bố mẹ Tiêu Diễn vẫn luôn có thành kiến với cô, mà nhất là giờ khi mà họ đã có hai đứa cháu quý báu. Nguyên chủ Tô Nhiễm là cái đinh trong mắt họ, họ xem trọng cái mác nhà họ Tô mới không từ cô thôi.
Cái danh hiệu con dâu nhà họ Tiêu đã là cái danh hiệu trên danh nghĩa từ lâu rồi.
"Mai phải xuất viện, con về nhà mình hay nhà chồng đây?" Bà Tô hỏi Ninh Thư, bà nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Bây giờ con khốn Tô Manh đang thắng thế vì nó sinh cho Tiêu Diễn hai đứa con. Chúng ta về nhà đã, có cơ hội sẽ xử lý con khốn kia. Tiêu Diễn đang mặn nồng với con khốn đó, chờ khi Tiêu Diễn chán ngấy rồi sẽ là cơ hội của chúng ta."
Ninh Thư lắc đầu, cô nói: "Con là con dâu của nhà họ Tiêu đương nhiên phải về nhà họ Tiêu rồi. Để con về nhà họ Tiêu trước rồi qua nhà mình sau, con có chuyện bàn với bố."
Nếu y như cốt truyện, bây giờ nhà họ Tô đang hợp tác với nhà họ Mục, và rồi vì một công trình mà vét sạch nhà họ Tô.
Đây là cái bẫy của Tiêu Diễn, lý do đầu để anh ta đối phó với nhà họ Tô là bởi anh ta ghét sự hiện diện của Tô Nhiễm. Thứ hai là bởi anh ta trả thù cho bố mẹ Tô Manh, người phụ nữ của mình bị chà đạp đương nhiên anh ta phải đòi lại công bằng rồi.
Cộng thêm nữa là hành động vừa rồi của cô đối với Tiêu Diễn, bây giờ Tiêu Diễn chỉ muốn ăn thịt cô, uống máu cô thôi.
Râu hùm cũng đã nhổ rồi, cô nghĩ hay là giết quách Tiêu Diễn vì cái mạng của mình đi nhỉ? Chẹp, thế thì bạo lực quá, không được. Cô là người hiền huệ nhất trần đời, sao cô để cho Tiêu Diễn chết hạnh phúc như thế được.
Mà giết người là phạm pháp, đây không phải là cổ đại coi mạng người như cỏ rác. Nguyên chủ chẳng mong mình mang tội giết người đâu.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư nghĩ bụng, nếu Tiêu Diễn không còn thân phận và địa vị hiện có, không còn tiền tài để kiêu ngạo, không còn khí phách vung tiền như rác. Thì anh ta ong bướm với Tô Manh, anh anh em em, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, sau cùng trời đất tác thành kiểu gì?
Nên nhớ rằng tất cả lãng mạn đều xây dựng từ tiền tài. Người bình thường vì sinh tồn mà luôn nghĩ cách kiếm tiền nuôi sống bản thân, đâu ra thời gian dùng tiền tài chi cho lãng mạn.
Tô Manh vẫn có thể ở chung với Tiêu Diễn mất đi hào quang, với Tiêu Diễn nghèo nàn bươn chải một ngày ba bữa ư?
Có thể lắm, dù gì cũng là tình yêu đích thực mà.
Bởi vậy cô quyết định, đảm bảo nhà họ Tô không bị nhà họ Tiêu chiếm đoạt, cùng với đó nếu có khả năng thì đạp đổ nhà họ Tiêu là hay nhất.
Chuyển ngữ: Wanhoo
Đừng thấy Tiêu Diễn là đàn ông, thật ra da mặt anh ta rất đàn hồi, rất dễ hằn vết. Ninh Thư tát mà cảm nhận được sự căng trẻ mịn màng tràn đầy sức sống của da anh ta.
Ninh Thư chỉ tát được một bên do một tay bị Tiêu Diễn giữ. Lát sau, một bên má Tiêu Diễn sưng tấy lên, tạo thành sự đối lập rõ ràng so với bên má căng trẻ ở bên kia.
Tiêu Diễn ngoảnh mặt lại nhìn Ninh Thư trong cơn thịnh nộ, "Cô hay lắm, cô hay lắm, c..." Tiêu Diễn định đe dọa Ninh Thư nhưng vừa nói lại động vào cái má sưng làm đau đến rớt nước mắt.
Tiêu Diễn tức điên lên được, thấy Ninh Thư lại vung tay lên là bàn tay thôi không che bên dưới nữa, mà giơ lên giữ chặt bàn tay đang vung lên của Ninh Thư, anh ta quát: "Con khốn nhà cô."
Ninh Thư bật cười thành tiếng, mất tay còn có chân, Ninh Thư nhấc nhanh chân đá một phát vào háng Tiêu Diễn.
Cú đá này của Ninh Thư khiến Tiêu Diễn đau đến muốn lòi con mắt. Anh ta ngã ra đất che háng rên rỉ, gân xanh hằn rõ, mồ hôi cứ gọi là nhỏ giọt.
Ninh Thư thờ ơ, xoay khớp cổ tay bị Tiêu Diễn bóp hằn tím, đúng là cái đồ ăn hại.
Ninh Thư vẫn luôn muốn tặng cho Hách Liên Anh ở thế giới trước một cú đá tuyệt tử tuyệt tôn nhưng chưa lần nào được như ý. So ra cùng là đàn ông mà Tiêu Diễn đây quả đúng là quá nhu nhược.
"Con có sao không Nhiễm Nhi?" Bà Tô đứng bên chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, trông dáng vẻ của con gái, trực giác mách bảo bà con gái bị Tiêu Diễn và con khốn Tô Manh làm cho phát điên rồi.
Ninh Thư lắc đầu, "Con không sao mẹ ạ." Nói rồi cô qua ấn nút gọi bác sĩ ở cạnh giường.
Tiêu Diễn đang đau và thốn vô cùng, nghe được câu trả lời của Ninh Thư thì lườm Ninh Thư bằng con mắt long sòng sọc muốn cắn xé người khác. Nhiêu đó cộng với cái mặt như sủ lợn làm anh ta khôi hài quá thể.
"Chưa đủ à?" Ninh Thư nhướng mày hỏi Tiêu Diễn, Ninh Thư nhấc chân lên, "Tôi có thể tặng anh một cái nữa."
"Tô Nhiễm, cô sẽ phải hối hận... hối hận vì đã động đến tôi." Tiêu Diễn cà lăm, đau đến hít thở dồn dập rồi vịn vào tường đứng lên định tự đi về.
Tiêu Diễn sẽ không khám nơi nhạy cảm ở cái bệnh viện này. Nếu không... Báo ngày mai sẽ giật tít chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị bất lực, phải đến khám nam khoa.
Tiêu Diễn không muốn đôi co với cái thứ như cô ta nữa.
Mỗi bước đi đều làm Tiêu Diễn đau đến buốt não. Cơ mặt rung theo bước chân khiến cái má đau càng đau hơn.
"Tô Nhiễm, Tô Nhiễm..." Tiêu Diễn ngoảnh lại gọi tên Ninh Thư khi đã ra ngoài phòng bệnh. Cái tên Tô Nhiễm được rít ra từ kẽ răng nghe vô cùng ghê rợn.
Ninh Thư chẹp miệng: "Trông anh tôi thế này tôi còn tưởng anh thích tôi đấy."
Tiêu Diễn ho khù khụ, "Tô Nhiễm, cô thật vô liêm sỉ."
Ninh Thư nhún vai, sao cũng được, có ai vô liêm sỉ được hơn anh đâu, Tiêu Diễn anh mới là người vô liêm sỉ nhất trên đời này.
Bác sĩ y tá được Ninh Thư gọi đã đến phòng bệnh. Đến cửa nhìn thấy sủ lợn Tiêu Diễn thì bê Tiêu Diễn lên giường để đẩy đến phòng phẫu thuật mà không màng đến sự phản kháng của Tiêu Diễn.
Ninh Thư bắt đầu nghĩ bậy, chẳng biết có cắt cái đó luôn không nhỉ? Không biết Tô Manh có còn cần một Tiêu Diễn không thể pằng pằng không nữa.
Ninh Thư hơi tiếc, nếu thế giới này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vậy hẳn sẽ khoẻ lắm, cho Tiêu Diễn vô năng luôn sau một cú đá, bay não luôn sau một cái bạt tai.
Ninh Thư đã thử thả lỏng cơ thể rồi thử tu luyện Tuyệt Thế Võ Công từ khi đến thế giới này nhưng vẫn chưa thành công.
Cô đoán rằng mỗi một thế giới đều có quy luật riêng. Nghĩ mà xem, ở một thế giới xe cộ chạy ầm ầm mà lại có một người có võ nghệ cao cường, quả thật không hợp tình hợp lý. Một mặt khác cũng do linh khí của thế giới này không tu luyện được.
"Nhiễm Nhi." Bà Tô lo cho Ninh Thư lắm, "Con làm thế há chẳng phải càng khiến Tiêu Diễn hận con hơn à? Con đang đẩy Tiêu Diễn về con khốn Tô Manh kia ư?"
Ninh Thư mỉm cười: "Không sao đâu mẹ, con có tính cả." Cô không ưa Tiêu Diễn chim chuột đấy, với cả nguyên chủ cũng đâu có muốn cô xoay chuyển Tiêu Diễn, tại sao cô phải nín nhịn.
Đỡ cho sau này Tiêu Diễn Tô Manh đến chọc ngoáy cô mỗi ngày.
Bà Tô chỉ trông thấy vẻ bình tĩnh chứ không có nỗi đau khổ điên loạn mất con của Ninh Thư, bà hỏi: "Ừ thì ngoài mặt không có vấn đề, nhưng con làm vậy với Tiêu Diễn thì bố mẹ chồng con sẽ có thành kiến với con."
Sự có mặt của cô đã là sai lầm rồi, chẳng cần biết cô làm gì bố mẹ Tiêu Diễn vẫn luôn có thành kiến với cô, mà nhất là giờ khi mà họ đã có hai đứa cháu quý báu. Nguyên chủ Tô Nhiễm là cái đinh trong mắt họ, họ xem trọng cái mác nhà họ Tô mới không từ cô thôi.
Cái danh hiệu con dâu nhà họ Tiêu đã là cái danh hiệu trên danh nghĩa từ lâu rồi.
"Mai phải xuất viện, con về nhà mình hay nhà chồng đây?" Bà Tô hỏi Ninh Thư, bà nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Bây giờ con khốn Tô Manh đang thắng thế vì nó sinh cho Tiêu Diễn hai đứa con. Chúng ta về nhà đã, có cơ hội sẽ xử lý con khốn kia. Tiêu Diễn đang mặn nồng với con khốn đó, chờ khi Tiêu Diễn chán ngấy rồi sẽ là cơ hội của chúng ta."
Ninh Thư lắc đầu, cô nói: "Con là con dâu của nhà họ Tiêu đương nhiên phải về nhà họ Tiêu rồi. Để con về nhà họ Tiêu trước rồi qua nhà mình sau, con có chuyện bàn với bố."
Nếu y như cốt truyện, bây giờ nhà họ Tô đang hợp tác với nhà họ Mục, và rồi vì một công trình mà vét sạch nhà họ Tô.
Đây là cái bẫy của Tiêu Diễn, lý do đầu để anh ta đối phó với nhà họ Tô là bởi anh ta ghét sự hiện diện của Tô Nhiễm. Thứ hai là bởi anh ta trả thù cho bố mẹ Tô Manh, người phụ nữ của mình bị chà đạp đương nhiên anh ta phải đòi lại công bằng rồi.
Cộng thêm nữa là hành động vừa rồi của cô đối với Tiêu Diễn, bây giờ Tiêu Diễn chỉ muốn ăn thịt cô, uống máu cô thôi.
Râu hùm cũng đã nhổ rồi, cô nghĩ hay là giết quách Tiêu Diễn vì cái mạng của mình đi nhỉ? Chẹp, thế thì bạo lực quá, không được. Cô là người hiền huệ nhất trần đời, sao cô để cho Tiêu Diễn chết hạnh phúc như thế được.
Mà giết người là phạm pháp, đây không phải là cổ đại coi mạng người như cỏ rác. Nguyên chủ chẳng mong mình mang tội giết người đâu.
Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!
Ninh Thư nghĩ bụng, nếu Tiêu Diễn không còn thân phận và địa vị hiện có, không còn tiền tài để kiêu ngạo, không còn khí phách vung tiền như rác. Thì anh ta ong bướm với Tô Manh, anh anh em em, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, sau cùng trời đất tác thành kiểu gì?
Nên nhớ rằng tất cả lãng mạn đều xây dựng từ tiền tài. Người bình thường vì sinh tồn mà luôn nghĩ cách kiếm tiền nuôi sống bản thân, đâu ra thời gian dùng tiền tài chi cho lãng mạn.
Tô Manh vẫn có thể ở chung với Tiêu Diễn mất đi hào quang, với Tiêu Diễn nghèo nàn bươn chải một ngày ba bữa ư?
Có thể lắm, dù gì cũng là tình yêu đích thực mà.
Bởi vậy cô quyết định, đảm bảo nhà họ Tô không bị nhà họ Tiêu chiếm đoạt, cùng với đó nếu có khả năng thì đạp đổ nhà họ Tiêu là hay nhất.
Bình luận facebook