-
Chương 626-630
Chương 626 Tâm, ý, thần! (2)
Trấn Ma Chung xoay tròn biến lớn, nó đánh vào mấy tên cao thủ đang vận chuyển khốn linh trận.
Chỉ cần thu mấy tên cao thủ này vào trong Trấn Ma Chung thì khốn linh trận sẽ có sơ hở, khi đó Đạm Thai Lăng có thể đi ra!
Nhìn thấy Trấn Ma Chung rơi xuống, Phó Nguyên Hiên nhíu mày, tiểu tử này thủ đoạn đúng là quá nhiều, rõ ràng thúc dục một cái hắc chung phá hoại khốn linh trận.
Phó Nguyên Hiên tức giận quát lên một tiếng, hư không điểm một ngón tay, một đạo kim quang đánh vào Trấn Ma Chung.
Oanh một tiếng vang thật lớn, kim quang đánh lên Trấn Ma Chung cũng khiến hào quang của Trấn Ma Chung ảm đạm vài phần, bay ra ngoài.
Dù sao Trấn Ma Chung cũng chỉ là nhân phẩm linh bảo, Phó Nguyên Hiên không cách nào đánh tan Chấn Thiên Đỉnh, nhưng đánh tan Trấn Ma Chung vẫn có thể.
Diệp Vân nhìn thấy Trấn Ma Chung bị Phó Nguyên Hiên đánh bay, biến sắc, thực lực của cường giả Linh Vọng Cảnh đúng là kinh người.
Diệp Vân tay phải nhiếp một cái, thu hồi Trấn Ma Chung bị đánh bay vào trong tay, Trấn Ma Chung nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Diệp Vân thu lại. Khốn linh trận vẫn không gì phá nổi, có Phó Nguyên Hiên ở đây, Diệp Vân căn bản không thể tới gần khốn linh trận, phải làm thế nào mới có thể phá vỡ khốn linh trận đây/
- Yêu Vương nho nhỏ, cho dù ngươi có nhiều thủ đoạn thì như thế nào, trước mặt thực lực tuyệt đối chỉ là cặn bã a! Chết!
Phó Nguyên Hiên lạnh lùng nói ra, tay phải chụp xuống, chỉ thấy kim hệ huyền khí trên không trung hạ xuống dãy núi, muốn trấn áp Diệp Vân.
Thiên Ngoại Phi Sơn Chưởng!
Trong nháy mắt Diệp Vân cảm giác uy áp cường đại áp xuống bản thân mình, dưới áp lực cường đại này, hắn muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn, kinh mạch toàn thân bị đè ép vỡ vụn.
Chưởng lực thật đáng sợ!
Đạo lực lượng này không phải hắn có thể địch nổi, xương cốt có tiếng giòn tan vang lên, giống như hắn đang bị ngọn núi lớn áp xuống, xương cốt sắp vỡ nát.
Thần hồn của Diệp Vân lao ra khỏi cơ thể, ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, kim binh giáp sĩ hai tay chống lấy dãy núi, chân đạp đại địa, giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng mà dưới áp lực kia thân thể kim binh giáp sĩ không ngừng hạ xuống, eo của nó không chống nổi nên đã cúi xuống.
- Hồn niệm có thể ngưng hóa thành cự nhân lớn như vậy, xem như có một ít năng lực và thiên phú, đáng tiếc dù sao vẫn chỉ là Yêu Vương mà thôi, cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt cường giả Linh Vọng Cảnh!
Phó Nguyên Hiên khinh miệt hừ lạnh một tiếng.
- Tuyệt đại bộ phận huyền khí của ta dùng trấn áp Đạm Thai Lăng, chỉ vận dụng chưa tới một phần mười lực lượng đã hoàn toàn nghiền chết ngươi rồi! Ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Cho dù Diệp Vân thi triển đủ loại thủ đoạn khiến Phó Nguyên Hiên ngạc nhiên thì sao, cũng chỉ vậy mà thôi, trong mắt hắn, Diệp Vân hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp.
Một Yêu Vương cũng dám đối kháng với cường giả Linh Vọng Cảnh, đúng là quá chê cười.
Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, kim binh giáp sĩ giống như bị ép vỡ vụn.
Diệp Vân cũng cảm giác được, áp lực thật lớn này không ngừng bị nghiền nát.
- Cao thủ Linh Vọng Cảnh không thể địch sao? Không, ta không tin!
Thân thể Diệp Vân bị trấn áp mệt mỏi rả rời, ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Dưới áp lực thật lớn này đầu óc của Diệp Vân thanh tỉnh chưa từng có, hắn nhìn chằm chằm vào Phó Nguyên Hiên, toàn thân xuất hiện huyền khí bạo động, không ngừng chống lại áp lực từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Hắn chợt nhớ tới Cửu Tinh Thiên Thần Quyết có một câu quy tắc chung, tâm cùng ý hợp, ý cùng thần hòa, tâm ý thần hợp nhất, bách chiến vô địch!
Dùng tu vị hiện tại của hắn không cách nào lĩnh hộ được huyền diệu trong đó, nhưng dù sao hắn cũng hiểu một chút, trong nội tâm sinh ra cảm giác kỳ diệu, tâm, chính thân thể con người, ý, chỉ ý niệm tinh thần, mà thần chính là thần hồn.
Liên thông tâm cùng thần, chính là ý niệm tinh thần.
Tuy thân thể bị áp bách nên da thịt đau đớn không nói nổi, thần hồn cũng là bị áp bách tới cực điểm, nhưng mà ý niệm của Diệp Vân vẫn phóng thích tới tận cùng, chỉ có thống khổ mới có thể chính thức tôi luyện nhân ý niệm cùng tinh thần!
Một đạo linh quang hiện ra trong đầu, Diệp Vân khẽ quát một tiếng, huyền khí trong người không ngừng phóng thích ra ngoài.
Thần hồn ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, nó giống như kim phật, trên mặt của nó đây trang nghiêm và uy vọng, nó hợp tay ngồi xuống, càng ngày càng nhỏ, chính là hợp làm một với thân thể của Diệp Vân.
Toàn bộ thần hồ rót vào thân thể.
Vào thời khắc này thân thể Diệp Vân giống như trải qua tẩy lễ và rèn luyện, làn da bên ngoài phát ra từng đạo kim quang chói mắt, phốc một tiếng, trên người Diệp Vân xuất hiện hỏa diễm màu tím, giống như hỏa nhân vậy.
Tử Ma Chiến Giáp dường như vào thời khắc này cũng được kích hoạt, phía trên xuất hiện ấn phù thần bí.
Thần hồn cùng thân thể dung làm một thể, thân thể được rèn luyện tăng cường, vào thời khắc này tu vị huyền khí của Diệp Vân tăng lên nhanh chóng.
Oanh một tiếng, huyền khí bạo thể mà ra.
Uy lực huyền khí đạt tới cấp bậc Thần Tôn.
Tu vị huyền khí đã đột phá lên Thần Tôn!
Nhưng mà tu vị huyền khí không có ngừng lại, còn không ngừng tăng lên.
Thần Tôn sơ kỳ, Thần Tôn trung kỳ, Thần Tôn đỉnh phong!
Thẳng đến Thần Tôn đỉnh phong nó mới dừng lại.
Tâm thần hợp nhất thì tu vị huyền khí và tu vị thần hồn nhất trí. Thân thể Thần Tôn, thần hồn Yêu Vương!
Hơn nữa vào thời khắc này dường như Diệp Vân lĩnh ngộ cảnh giới hoàn toàn mới, càng lý giải sâu hơn về tu vị của mình!
Cường giả tấn thăng lên Thần Tôn, Yêu Vương thì khó khăn nhất chính là lĩnh ngộ chân ý võ đạo, lĩnh ngộ tầng áo nghĩa chân ý võ đạo mới có thể đột phá đến Vô Thủy Cảnh. Mà Diệp Vân hiện tại đã làm được nửa bước này, còn nửa bước là vượt qua cái đại hạm này.
Bỗng nhiên Diệp Vân mở to mắt, trong đôi mắt có thần quang bắn ra, chậm rãi tránh khí thế áp bách của Phó Nguyên Hiên.
- Điều đó không có khả năng!
Phó Nguyên Hiên kinh sợ giật mình, một Yêu Vương mà thôi, sau có thể tránh được Thiên Ngoại Phi Sơn Chưởng?
- Khí Đoạt Thương Khung!
Bành một tiếng, khí kình trong người Diệp Vân bắn ra.
Nộ hủy thiên đoạn!
Từng chưởng kình của Diệp Vân đánh thẳng lên bầu trời, bành bành bành, chưởng lực kim hệ của Phó Nguyên Hiên đẩy Diệp Vân lui ra phía sau.
- Người này chưa trừ diệt thì hắn cũng giống như Đạm Thai Lăng, đều là cá lớn!
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm xuống, tuy hắn chỉ phân ra một phần lực đạo, nhưng mà đầy đủ trấn áp một tên cường giả Yêu Vương dễ dàng, không nghĩ tới Diệp Vân lại ngăn cản được.
Nhìn thấy thân thể của Diệp Vân mặc Tử Ma Chiến Giáp, trên người có tử hỏa bốc lên, giống như chiến thần, Diệp Vân bị chưởng kình của hắn đánh rất chật vật nhưng không sao cả, lúc này Phó Nguyên Hiên tức giận.
- Một Yêu Vương cũng dam hung hăng càn quấy trước mặt của ta, xem ta nghiền nát ngươi như thế nào đây.
Phó Nguyên Hiên tức giận, lúc này lực lượng bàng bạc đánh thẳng vào Diệp Vân.
Diệp Vân lập tức cảm giác áp lực lớn chưa từng có, so với lúc trước còn lớn hơn vài lần.
Chương 627 Phá trận
Nhưng mà dù là áp lực như thế này, Diệp Vân cũng không có giống như lúc trước, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Phó Nguyên Hiên phóng thích huyền khí của mình, trên bầu trời xuất hiện bàn tay thật lớn nện vào Diệp Vân.
Diệp Vân đánh ra từng chưởng, cũng chỉ có thể đánh một chưởng này chấn động, hắn nhíu mày nói:
- Xem ra chỉ có thể dùng chiêu này.
Chưởng kình của Phó Nguyên Hiên tầng tầng sơn lĩnh, áp bách cực kỳ đáng sợ, sợ rằng ngọn núi lớn cũng bị đánh nát.
Áp lực cường đại đập vào mặt, Diệp Vân vào lúc này vô cùng tỉnh táo, tay phải khẽ động, Thiên Tinh Ấn chủ ấn xuất hiện trong chưởng bên phải.
Thiên Tinh Ấn xuất hiện trên bầu trời, thần hồn của Diệp Vân ngưng hóa thành một nhúm đánh thẳng vào cấm chế.
Nhìn thấy Diệp Vân nâng Thiên Tinh Ấn lên, không biết Diệp Vân lại tế bảo vật gì, Phó Nguyên Hiên hừ lạnh một tiếng:
- Mặc dù ngươi có rất nhiều bảo vật thì như thế nào, ta dốc hết sức phá là được!
Huyền khí ngưng hóa mà thành nhấc tay hướng về Diệp Vân vỗ xuống.
Mắt thấy cự chưởng khổng lồ sắp nghiền áp xuống, muốn nghiền Diệp Vân thành mảnh vỡ, chỉ thấy Diệp Vân đột nhiên biến mất, Phó Nguyên Hiên đang nghi hoặc Diệp Vân biến mất như thế nào. Hắn chưa kịp phản ứng đã nghe "Ông" một tiếng quỷ dị vang vọng, cả thiên địa giống như bị xé nứt, một đạo lực lượng cường đại dùng Thiên Tinh Ấn làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh.
Oanh!
Giống như thần lôi nổ tung, lực trùng kích đáng sợ quét qua bốn phía.
Bành! ! !
Huyền khí của Phó Nguyên Hiên hóa thành bàn tay khổng lồ chụp xuống, bị đánh sụp đổ dễ dàng.
Cách đó mấy ngàn thước, Phó Nguyên Hiên cảm giác được lực lượng đáng sợ quét qua, hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận chuyển bí pháp hộ thể.
Oanh!
Phó Nguyên Hiên kêu rên một tiếng, lui vài bước.
Hắn vẫn còn khá tốt, lực trùng kích cách xa như vậy hắn chỉ bị chút thương nhẹ mà thôi, nhưng là mà đám Thần Tôn, Yêu Vương đang vận chuyển khốn linh trận thì không có tu vị cường hoành như Phó Nguyên Hiên, bị lực lượng này quét chúng và hộc máu bay ra xa.
Phó Nguyên Hiên kinh sợ nảy ra, không biết con dấu này vì sao có thể phóng xuất lực lượng mạnh như vậy. Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Không biết Diệp Vân đi nơi nào, Phó Nguyên Hiên đang muốn thu con dấu này bỏ vào trong túi, bỗng nhiên sau lưng có thủy hệ phong bạo xuất hiện. Đám Thần Tôn, Yêu Vương đang vận chuyển trận pháp đã bay ra ngoài.
Phong bạo qua đi, Đạm Thai Lăng cầm Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay đứng ngạo nghễ, một đọa sát khí đáng sợ tỏa ra bốn phía.
Đạm Thai Lăng bị thương. Sắc mặt tái nhợt, vết máu nhuộm đỏ quần áo, nhìn qu vô cùng thê lương. Nhưng mà thần sắc của nàng không gợn sóng và sợ hãi, thậm chí còn không nhìn ra một tia tức giận, huyền khí thủy hệ bao phủ, bộ ngực nở nang hấp dẫn, xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng bạch của nàng hiển hiện, xinh đẹp không lời nào tả hết.
Đạm Thai Lăng đã lao ra khỏi khốn linh trận!
Vèo, Hải Thần Tam Xoa Kích rời khỏi tay, mang theo uy thế không gì sánh được bay qua phía Phó Nguyên Hiên, thần quang bảy màu bao phủ, cả thế giới này giống như đã yên lặng lại.
Sinh tử chi môn cũng mở ra.
- Không tốt, Đạm Thai Lăng đã đi ra!
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên đại biến, hắn nào dám phân thần đi thu Thiên Tinh Ấn, nhanh chóng vận huyền khí tạo thành cự thuẫn trước mặt của mình.
Oanh một tiếng, Hải Thần Tam Xoa Kích đánh vào mặt thuẫn, cự thuẫn kim hệ bị đánh chia năm xẻ bảy.
Phó Nguyên Hiên quá sợ hãi, thân là cao thủ Linh Vọng Cảnh nhưng mà Phó Nguyên Hiên tại Linh Vọng Cảnh đã hơn mười năm, chỉ chút nữa là bước vào Linh Vọng Cảnh nhị trọng, mà Đạm Thai Lăng chỉ vừa mới vượt qua cánh cửa Linh Vọng Cảnh mà thôi, tám phần thực lực của Phó Nguyên Hiên chỉ ngăn cản một kích của Đạm Thai Lăng, mười không còn một, nhưng dù như thế Phó Nguyên Hiên còn thua kém Đạm Thai Lăng vài phần.
Đúng là nữ nhân đáng sợ!
Phó Nguyên Hiên nhanh chóng thi triển bí pháp, vèo một tiếng, hắn bay vút ra ngoài, nếu lần này Đạm Thai Lăng thoát khốn, lần sau còn không có cơ hội đánh chết Đạm Thai Lăng!
Thí tuyệt lĩnh vực!
Phó Nguyên Hiên gầm lên, huyền khí hóa thành kim kiếm, chém về phía Đạm Thai Lăng.
Lĩnh vực của hai bên va chạm mạnh mẽ, Đạm Thai Lăng thua kém vài phàn, dù sao nàng bị nhốt trong khốn linh trận lâu như thế, tuy thực lực vân vượt qua Phó Nguyên Hiên nhưng mà chênh lệch không nhiều, hơn nữa Đạm Thai Lăng còn đang bị thương nặng.
Rầm rầm rầm, lĩnh vực ma sát thì gò núi bị vỡ nát, một đường đi qua, thiên đất sụp đổ.
Vài tên cường giả Thần Tôn, Yêu Vương đào thoát không kịp bị cuốn vào hai đại lĩnh vực liền kêu thảm thiết, sau đó lập tức biến thành bãi máu.
Diệp Vân từ trong Thiên Tinh Ấn chui ra ngoài, bay vút ra ngoài và cầm chủ ấn Thiên Tinh Ấn, nhìn ra phương xa, phát hiện Đạm Thai Lăng đang kịch chiến với Phó Nguyên Hiên.
- Đạm Thai Lăng, không nên dây dưa với hắn, đi mau, nếu như người chấp pháp điện tới thì chạy không thoát!
Diệp Vân hét lớn, không biết lời này có thể lọt vào tai Đạm Thai Lăng hay không.
Chiến đấu bên kia vẫn tiếp tục, Diệp Vân lòng như lửa đốt, nhìn thấy hai đạo lực lượng này khuếch tán ra chung quanh, hắn thả người bay ra xa mười dặm, quay đầu nhìn lại thì thấy Đạm Thai Lăng cùng Phó Nguyên Hiên chiến đấu thiên hôn địa ám, khó phân thắng bại.
Phó Nguyên Hiên dây dưa như vậy, sợ Đạm Thai Lăng muốn đi cũng khó.
Nếu như bị cuốn lấy như vậy, chấp pháp điện bên kia mà có người đi tới thì khó có thể thoát được! Nhưng mà hai cường giả Linh Vọng Cảnh chiến đấu khiến người ta quá mức sợ hãi, lĩnh vực lực lượng hủy diệt tất cả, bao phủ phạm vi mấy chục trượng, Diệp Vân căn bản không cách nào tới gần.
- Đáng chết, tiếp tục đánh như vậy sợ không xong!
Diệp Vân ảo não, động tĩnh lớn như thế, không kinh động chấp pháp điện mới là chuyện lạ.
Không xen tay vào cũng không có biện pháp, Diệp Vân quay đầu lại. Nhìn thấy mười tên Thần Tôn, Yêu Vương chấp pháp điện đang vây ở xa xa, lập tức sinh ra cảm giác tức giận, lập tức cho rằng đám người gặp chuyện không may!
Những người chấp pháp điện này chết bao nhiêu cũng chết chưa hết tội! Hiện tại là thời điểm suy yếu thực lực chấp pháp điện tốt nhất, lúc này không giết bọn chúng còn chờ khi nào!
Diệp Vân thi triển Bôn Lôi Thiểm, nhanh như thiểm điện, hắn xông lên và giơ tay phải quét Tam Hợp Kiếm Trận ra.
Chấn Thiên Đỉnh không ngừng xoay tròn, vọt tới đám cao thủ chấp pháp điện.
Phốc một tiếng, một đầu lâu bay lên cao, một tên Thần Tôn chấp pháp điện bị một kiếm chém giết, Diệp Vân tốc độ quá nhanh. Vượt xa những tên Thần Tôn, Yêu Vương kịp phản ứng!
Từng đạo kiếm khí, chưởng kình đánh lên người Diệp Vân nhưng mà hào quang trên Tử Ma Chiến Giáp sáng ngời, căn bản không cách nào đột phá Tử Ma Chiến Giáp!
Diệp Vân căn bản không cần quản những người này công kích mình thế nào, chỉ chú ý sát phạt, Chấn Thiên Đỉnh bay ra tiêu diệt Yêu Vương đỉnh phong và Huyền thú Yêu Vương thì hút vào Chấn Thiên Đỉnh Hồn hỏa luyện, Huyền thú Yêu Vương ở bên trong Chấn Thiên Đỉnh kêu gào thê lương thảm thiết.
Những Thần Tôn, Yêu Vương nhìn thấy Diệp Vân cường hãn như vậy, sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lui ra phía sau.
Chương 628 Liệu độc (1)
Mà cường giả Vô Thủy Cảnh ở xa xa lăng không bay tới.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Diệp Vân mặc Tử Ma Chiến Giáp nên bọn họ không cách nào, nhưng mà Diệp Vân muốn kích giết bọn họ cũng quá khó, chênh lệch quá lớn.
Trước tiên đánh chết Tông Nguyên là do hắn có đủ nguyên khí đan, lúc này hao tổn hắn chết đi, nhưng mà đối mặt với mấy tên cường giả Vô Thủy Cảnh thì Diệp Vân căn bản không áp được.
Oanh một tiếng, lĩnh vực ở xa xa va chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh ầm ầm và chấn đắc người ta khiếp sợ.
Phó Nguyên Hiên chảy máu tươi, lăng không bay ngược ra xa mấy ngàn thước, mà Đạm Thai Lăng thì hóa thành lưu quang bay qua phía Diệp Vân.
- Nên đi!
Diệp Vân vội vàng thu Chấn Thiên Đỉnh lại.
- Nữ nhân kia bị thương nặng, ngăn nàng lại!
Phó Nguyên Hiên gấp giọng gào thét.
Nghe được Phó Nguyên Hiên nói thế, Phùng Vũ, Tần Minh và năm tên cường giả Vô Thủy Cảnh nhìn nhau, đồng loạt lao qua phía Đạm Thai Lăng.
- Mấy tên Vô Thủy Cảnh, cũng dám ngăn cản ta!
Đạm Thai Lăng hừ lạnh một tiếng, một đạo thần quang bảy màu bắn ra bốn phía,thần quang bảy màu này đánh trúng đám người Phùng Vũ, chỉ thấy những cường giả Vô Thủy Cảnh này phun máu tươi bay ngược ra phía sau.
Ngay cả khi nàng bị trọng thương, Đạm Thai Lăng cũng không phải những cá tạp Vô Thủy Cảnh có thể so sánh.
- Đi!
Đạm Thai Lăng kéo Diệp Vân bay đi, mang theo Diệp Vân lao qua xa xa, biến mất cuối chân trời.
Đám người Phùng Vũ, Tần Minh che ngực, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Đạm Thai Lăng lao đi, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau.
Nữ nhân này thật sự thật đáng sợ, bị nhốt trong khốn linh trận lâu như vậy, bản thân bị trọng thương vẫn có thể đánh tan Phó Nguyên Hiên thái thượng trưởng lão, lại một kích đơn giản đánh bay bọn họ, nếu như thực lực đinh phong thì nói thế nào cho phải?
Phải biết rằng Phó Nguyên Hiên ở trong chấp pháp điện thực lực gần với ba vị điện chủ, trong đám thái thượng trưởng lão cũng xếp hàng thứ nhất.
Đây là nói ba điện chủ xuất thế mới có thể chống lại Đạm Thai Lăng?
Phó Nguyên Hiên vết máu đầy người, chật vật không chịu nổi bay tới, nhìn qua phía chân trời, sắc mặt âm trầm.
- Thái thượng trưởng lão, chúng ta bây giờ phải làm gì?
Đám người Phùng Vũ nhìn qua Phó Nguyên Hiên hỏi.
- Nhất định phải chặn giết Đạm Thai Lăng, nếu không nàng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của chấp pháp điện chúng ta!
Phó Nguyên Hiên lạnh giọng nói:
- Nàng đã trúng xích xà độc, chạy không xa đâu! Không lâu sau độc sẽ phát tác.
Còn phải tiếp tục truy kích? Đám người Phùng Vũ có chút sợ, Đạm Thai Lăng thật đáng sợ, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, hơi không cẩn thận có thể bị Đạm Thai Lăng giết chết, nhưng mà bọn họ không có nói ra.
- Mặt khác phải tra ra lai lịch của tên kia, mặc kệ hắn là người nào, phải diệt sát hắn cho ta!
Phó Nguyên Hiên sâm lãnh nói ra, người nọ mang theo vài kiện trọng bảo, mặc dù chỉ là Yêu Vương nhưng có thể đối kháng với Vô Thủy Cảnh, mặc dù đối mặt khí thế của hắn áp bách cũng có thể bình tĩnh ứng đối, người này tiềm lực tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Vâng!
Phó Nguyên Hiên thoáng điều tức một chút, thả người lao đi, còn lại năm Vô Thủy Cảnh và mấy tên Thần Tôn, Yêu Vương cũng nhao nhao đuổi theo, bắt đầu truy tung.
Tốc độ của Đạm Thai Lăng thật sự quá nhanh, mang theo Diệp Vân bay đi rất xa, Diệp Vân thậm chí còn không thấy rõ cảnh tượng bên dưới thế nào.
Tốc độ này cho người ta ảo giác như vượt qua cả thời gian.
Qua chừng hai tiếng bay qua thảo nguyên rộng lớn, hoang mạc, cách Tây Vũ đế quốc cũng không biết bao xa, tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vô tận, nhìn ra xa là núi non liên miên không dứt.
Tốc độ của Đạm Thai Lăng chậm lại, lảo đảo một chút suýt nữa ngã xuống.
Diệp Vân vỗ trán, phía trên ướt sũng, tất cả đều là vết máu của Đạm Thai Lăng. Diệp Vân trong lòng cả kinh, trận chiến vừa rồi sợ rằng Đạm Thai Lăng đã bị thương nặng!
- Không sai biệt lắm, bọn chúng phải rất lâu mới đuổi tới nơi này!
Diệp Vân nói:
- Chúng ta tìm nơi ẩn nấp đi.
Nghe được Diệp Vân nói thế, Đạm Thai Lăng hạ thấp độ cao, vèo một tiếng mang theo Diệp Vân tiến vào một sơn động, tay phải nàng vung lên, bố trí cấm chế chung quanh sơn động.
- Ngươi thế nào rồi?
Diệp Vân hỏi, chỉ thấy Đạm Thai Lăng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bờ môi phát tím, đây là biểu hiện trúng độc.
Đạm Thai Lăng có chút vô lực nhìn qua Diệp Vân, nhàn nhạt nói ra:
- Ta trúng độc, cần chữa thương. Chuyện vừa rồi... Đa tạ!
Đạm Thai Lăng rất ít thiếu nhân tình của người khác, ngay cả cảm tạ cũng không lưu lát.
- Ngươi nhanh chóng liệu độc đi, chuyện khác không cần quan tâm, trước kia ngươi cứu ta một lần, hiện tại ta cứu ngươi một lần, chúng ta xem như huề nhau.
Diệp Vân dung mạo biến ảo, biến lại tướng mạo vốn có.
- Là ngươi?
Đạm Thai Lăng lúc này trong mắt đầy ngạc nhiên, nàng không nghĩ cứu nàng chính là Diệp Vân, trong nội tâm gợn sóng, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, nàng ngồi trên một tảng đá liệu thương.
Nữ nhân lãnh ngạo, ngay cả thời điểm bản thân bị trọng thương cũng không muốn cho người khác thấy mình mềm yếu.
Diệp Vân đi ra ngoài nhìn, cửa động bố trí cấm chế, nhưng mà không biết đám người Phó Nguyên Hiên có đuổi theo hay không, một khi truy tung tới thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, trong nội tâm vô cùng lo lắng.
Không biết Đạm Thai Lăng tổn thương thế nào, bao lâu có thể khôi phục.
Quay đầu lại nhìn qua Đạm Thai Lăng, trải qua chiến đấu vừa rồi, búi tóc của Đạm Thai Lăng tán loạn, mái tóc đen nhánh rủ xuống như thác nước, hoàn toàn khác với bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hiện ra vài phần ôn nhu. Đôi má tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.
Nàng mặc váy trắng, xương quai xanh và bàn tay trắng nõn hiện ra, nhưng mà trên ngực có thanh kiếm gãy, miệng vết thương nhiễm máu tươi khiến người ta giật mình, thủy hệ huyền khí bao quanh thân thể. Lộ ra vài phần mông lung xa xôi.
Diệp Vân kinh hãi không thôi, nữ nhân này lúc nãy mang theo thanh kiếm gãy này bay lâu như thế!
Chuôi kiếm gãy này đâm vào gần trái tim Đạm Thai Lăng. Không thể dễ dàng rút ra, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Diệp Vân nhìn qua Đạm Thai Lăng, nhắm mắt lại, trong nội tâm hiện ra cảm xúc không hiểu.
Bằng tâm mà nói, Đạm Thai Lăng quả thật rất đẹp. Nhưng mà nàng bày ra cho thế nhân vĩnh viễn là bộ dáng lạnh như băng, hình tượng cao ngạo, khiến người ta không dám tới gần.
Nhưng cho dù như thế nào thì nàng vẫn là nữ nhân.
Trên lưng của nàng mang theo quá nhiều gánh nặng.
Diệp Vân không rõ tại sao mình lại nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì nhìn thấy Đạm Thai Lăng có một mặt không muốn người ta biết.
Đúng lúc này Diệp Vân đột nhiên nhìn thấy Đạm Thai Lăng ngồi trên tảng đá thân thể lay động một cái, sau đó ngã xuống đất.
- Không tốt!
Diệp Vân giật mình, nhanh chóng đi qua đỡ lấy Đạm Thai Lăng.
Đạm Thai Lăng nói muốn ngồi xuống liệu độc, Diệp Vân còn tưởng rằng Đạm Thai Lăng có thể tự mình bức độc ra, không nghĩ tới Đạm Thai Lăng đã không kháng nổi độc tố.
Chương 629 Liệu độc (2)
Ngẫm lại cũng thế, nếu như là Đạm Thai Lăng thời kỳ đỉnh phong, mặc dù trúng độc gì thì vấn đề không lớn, nhưng mà bây giờ Đạm Thai Lăng thực lực đã hao tổn quá nhiều, chỉ sợ mười không còn được một, muốn bức độc ra thì quá khó khăn.
Diệp Vân vịn Đạm Thai Lăng ngồi lên tảng đá, tay trái chống đỡ Đạm Thai Lăng, cảm xúc tỉ mỉ hiện ra trong lòng, làn da của Đạm Thai Lăng mượt mà giống như ngọc thạch, nhưng mà hiện tại Diệp Vân nội tâm có cảm giác kiều diễm, trong tay trái xuất hiện từng đạo huyền khí, xâm nhập vào người Đạm Thai Lăng.
Huyền khí của hắn bức độc âm hàn, đang chạy loạn trong kinh mạch của Đạm Thai Lăng, so với âm độc trong cấm vực còn nguy hiểm hơn.
Huyền khí đang bị độc âm hàn này thôn phệ từ từ, sau đó hòa vào với chúng.
Đạt được huyền khí trong người Diệp Vân ân cần săn sóc, Đạm Thai Lăng lúc này hơi có chút huyết sắc.
Bên ngoài cấm chế có vài tiếng xé gió vang lên.
Phó Nguyên Hiên và hai mươi mấy người đang ở trên không trung.,
- Thái thượng trưởng lão, chúng ta đã điều tra bên này, không có phát hiện Đạm Thai Lăng.
- Nữ nhân kia chạy trốn cũng xóa bỏ toàn bộ khí tức, chúng ta truy tung không được.
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm, tuy không biết xích xà độc có tiêu diệt Đạm Thai Lăng hay không, nhưng mà chă nhìn thấy thi thể của Đạm Thai Lăng thì hắn vẫn lo lắng.
- Tiếp tục tra cho ta, nhất định phải tra cho ra tung tích của nàng!
Phó Nguyên Hiên trầm giọng nói, hắn cũng không tin Đạm Thai Lăng bị thương nặng như vậy có thể chạy xa.
- Vâng!
Sưu sưu sưu, hơn hai mươi thân ảnh lao ra bốn phương tám hướng.
Diệp Vân cảm giác được khí tức hồn niệm đảo qua cấm chế, trong nội tâm khẩn trương vạn phần, nhưng cũng may cấm chế của Đạm Thai Lăng dường như cực kỳ hữu hiệu, những hồn niệm đảo qua cấm chế một lát rồi dời đi nơi khác.
Hy vọng bị phát hiện!
Tuy Diệp Vân tùy thời cảnh giới, nhưng mà tâm thần vẫn chuyên chú chữa thương cho Đạm Thai Lăng, huyền khí vẫn đảo qua kinh mạch của Đạm Thai Lăng, cắn nuốt độc tố âm hàn trong người Đạm Thai Lăng, huyền khí dần dần dò xét đến phần bụng dưới của Đạm Thai Lăng thì trên mặt Diệp Vân lúc này nóng lên, hiển nhiên có vài phần xấu hổ.
Mặc dù chỉ là huyền khí, nhưng mà Diệp Vân vẫn cảm nhận rõ từng bộ phận thân thể của Đạm Thai Lăng, giống như hắn có thể sờ sắp người của Đạm Thai Lăng vậy.
Huyền khí của Diệp Vân ân cần săn sóc cho nên Đạm Thai Lăng cũng thanh tỉnh một ít, nàng mở to mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Vân.
Đôii mắt của nàng tinh khiết như bảo thạch, không chứa có một tia tạp chất.
Trong cái nhìn của Đạm Thai Lăng, Diệp Vân xấu hổ muốn chết, đôi má nóng hổi, huyền khí của hắn vẫn còn dừng lại trên bụng Đạm Thai Lăng, bị Đạm Thai Lăng biết rõ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trong mắt của Đạm Thai Lăng, Diệp Vân như nhìn thấy cái bóng của mình, muốn bao nhiêu mắt mặt cũng có.
Đạm Thai Lăng lẳng lặng nhìn qua Diệp Vân, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thần sắc của nàng vẫn bình đạm, nhưng mà trong đôi mắt có cảm xúc chấn động xoẹt qua.
- Huyền khí của ta có thể giải độc cho ngươi!
Diệp Vân bị Đạm Thai Lăng nhìn thì xấu hổ, lên tiếng giải thích.
Đạm Thai Lăng hơi vô lực gật đầu.
Mà ở chung với Đạm Thai Lăng, Diệp Vân luôn cảm giác có cảm giác áp lực không hiểu, khả năng là do tính cách và thực lực của Đạm Thai Lăng cho nên như vậy.
- Thanh kiếm trên ngực của ngươi là nơi phát ra độc tố, ta rút kiếm ra thay ngươi, nhưng mà không thể quá nhanh, cần chậm chạp rút... Ra!
Diệp Vân mở miệng nói ra, nhìn qua ngực của Đạm Thai Lăng, nửa thanh kiếm gãy xâm nhập vào trong da thịt của nàng, miệng vết thương cũng cần phải xử lý.
Nhưng mà giữa nam và nữ hơi bất tiện.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn qua Đạm Thai Lăng, bất đắc dĩ nói:
- Nếu như ta muốn động thủ rút kiếm, sợ rằng có chút mạo phạm rồi!
Đạm Thai Lăng nghe được Diệp Vân nói thế thì từ chối cho ý kiến, nàng nhắm mắt lại, phòng bị giữa nam và nữ ở Hải yêu nhất tộc không có nghiêm trọng như vậy, sống chết trước mắt dùng tâm tính của Đạm Thai Lăng cũng không câu nệ tiểu tiết này.
Nhìn thấy Đạm Thai Lăng nhắm mắt lại, Diệp Vân há hốc mồm, có đồng ý hay không cũng phải nói chứ, hẳn là nhắm mắt chính là tùy hắn?
Nghĩ lại cũng thế, Hải yêu nhất tộc đoán chừng cũng như yêu thú, đều rất trực tiếp, không giống nữ tử nhân loại tính toán thiệt hơn. Bất cứ giá nào, nếu không chữa tốt cho Đạm Thai Lăng, vạn nhất người của chấp pháp điện tra tới sơn động này thì quá nguy hiểm.
Diệp Vân ngưng hóa huyền khí phi đao, lúc này cắt quần áo rách rưới trên ngực trái của Đạm Thai Lăng, Đạm Thai Lăng cũng triệu hồi thủy hệ huyền khí của nàng đi, càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người, bất luận là nam nhân nào nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế như Đạm Thai Lăng, chỉ sợ sẽ không áp chế được dục vọng trong lòng của mình.
Sau khi cắt vải rách đi, ngực trái đầy đặn của Đạm Thai Lăng hiển hiện trước mặt của hắn, nhìn thấy ngực của nàng hắn có xúc động đưa tay lên bóp vài cái, thấy như vậy một màn, Diệp Vân không khỏi nghĩ khởi ngày đó a ly biến hóa lúc tình cảnh, không biết Đạm Thai Lăng và a Ly ai lớn hơn...
Cuối cùng có tâm tư xấu xa gì! Diệp Vân bắt buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, trên trán có vết tích mồ hôi, cho dù lâm trận đối địch, sinh tử một đường thì hắn chưa từng khẩn trương như vậy.
Chỉ thấy trên vết thương của nàng che kín máu đen, nhìn mà giật mình, làm cho Diệp Vân thanh tỉnh một ít, bài trừ tạp niệm trong lòng, tay phải đưa tới, nắm chặt thanh đoản kiếm này, tay trái rót đại lượng huyền khí vào, chữa trị vết thương ngực trái của Đạm Thai Lăng, dùng huyền khí trung hoà độc tố, hắn chậm rãi rút thanh kiếm gãy này ra.
Động tác của Diệp Vân cực chậm, e sợ hơi nhanh một chút thì vết thương mở rộng ra.
Đạm Thai Lăng lông mày run run, không biết là vì đau đớn hay là vì cái gì. Nàng là bắc hải vương Đạm Thai Lăng, làm sao có ngày hôm nay, cỡi quần áo ngồi trước mặt một nam nhân, tuy nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nội tâm cảm xúc khó tránh khỏi phức tạp.
Hải yêu nhất tộc khác với yêu tộc khác, Hải yêu nhất tộc thông hôn với nhân loại rất nhiều, giống như mẫu thân của Đạm Thai Lăng là nhân loại, cho nên nàng có thể biến ảo bản thể, cũng không phải hình thái hải yêu chân chính, mà là nửa người nửa yêu, nữ tử Hải yêu nhất tộc đối đãi với tình yêu rất trung trinh, cả đời ccs nàng chỉ có một người bầu bạn.
Đạm Thai Lăng mặc dù không có mở to mắt, nhưng mà cũng cảm giác được bộ dáng khẩn trương của Diệp Vân.
Tuy Đạm Thai Lăng có rất nhiều tộc nhân, nhưng mà chưa người nào thân mật với nàng như vậy, cho dù là thân nhân cũng không có. Trong hoàng cung bắc hải của nàng, phạm vi mấy trăm dặm quanh kiến trúc của nàng ở chỉ có mình nàng mà thôi.
Thời điểm nàng cô độc cũng chỉ nhắm mắt lại cảm ứng sinh hoạt của người Hải yêu tộc mà thôi, cũng không có liên hệ với bao nhiêu người.
Trong nội tâm Đạm Thai Lăng vĩnh viễn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng mà bây giờ mặt nước có một tảng đá ném vào, sóng gió nổi lên. Nhưng mà trong nháy mắt xuất hiện gợn sóng đã khôi phục bình tĩnh lại.
Chương 630 Ta sẽ giết ngươi
Sau khi chữa tốt miệng vết thương của Đạm Thai Lăng, trung hoà độc tố của Đạm Thai Lăng, dùng tu vị của Đạm Thai Lăng thì không qua bao lâu nàng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn Đạm Thai Lăng, phát hiện trên mặt Đạm Thai Lăng không có bận tâm, trong nội tâm hơi có buông lỏng, vốn nàng còn cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thấy biểu lộ của Đạm Thai Lăng thì hắn mới biết mình nghĩ nhiều.
Đúng là nữ nhân như băng sơn!
Trong đầu Diệp Vân đột nhiên hiện ra suy nghĩ này, nếu như Đạm Thai Lăng tức giận đùng đùng thì mới bình thường, hắn hiện tại làm cái gì đó thì thế nào?
Đương nhiên Diệp Vân chỉ nghĩ mà thôi, cũng không dám hành động gì đó, đây chính là khiêu khích nghiêm trọng, nếu Đạm Thai Lăng giận dữ giết hắn, hắn không biết đi tìm ai kêu oan. Diệp Vân chỉ cảm thấy tò mò với Đạm Thai Lăng thì bỏ đi, băng sơn mỹ nhân này có phải bị người ta sờ hồ đồ nên không quan tâm?
Đúng lúc này chỉ thấy Đạm Thai Lăng mở hai mắt, đôi mắt thanh tịnh nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, chậm rãi nói ra mấy chữ:
- Nếu như như vậy ta sẽ giết ngươi!
Diệp Vân bị Đạm Thai Lăng nhìn thì chột dạ, nghe được Đạm Thai Lăng nói thế thì hàn khí bao phủ nội tâm, Đạm Thai Lăng biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Diệp Vân ngượng ngùng cười cười:
- Ta cũng chỉ nghĩ thôi, chỉ nghĩ mà thôi.
Hắn nhanh chóng nói ra chuyện khác.
- Độc trong người của ngươi đã trung hòa hết rồi!
Diệp Vân đổ mồ hôi, nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi ngực Đạm Thai Lăng, nhưng trong nội tâm bật cười, nếu như sờ thật mới là chuyện lớn.
Qua trong chốc lát tiếng vang nhỏ vang lên, Xích Xà Kiếm bị Diệp Vân rút ra. Diệp Vân khống chế huyền khí rất tốt, vết thương trê ngực Đạm Thai Lăng không chảy ra bao nhiêu máu, lại nhìn Xích Xà Kiếm trong tay, mặc dù chỉ là thanh kiếm gãy, nhưng Diệp Vân ẩn ẩn nhìn thấy con rắn nhỏ trên đó, đang vờn quanh thân kiếm.
- Thanh kiếm này ngươi thi đi, đến lúc đó trả cho người chấp pháp điện.
Diệp Vân cười nhạt một tiếng, đem Xích Xà Kiếm ném tới bên cạnh tảng đá.
Sau khi rút Xích Xà Kiếm ra, vết thương của Đạm Thai Lăng khép lại với tốc độ cực nhanh. Ngực trái trơn bóng, làn da tinh tế tỉ mỉ giống như bóp một cái là chảy nước, nhìn chẳng thấy bị thương gì cả.
Năng lực tự lành thật cường hãn! Diệp Vân nhìn qua ngực trái của Đạm Thai Lăng đã khôi phục nguyên trạng. Không còn vết thương thì nó mượt mà hoàn mỹ.
Lúc này mái tóc Đạm Thai Lăng phủ lên vai, che lại da thịt hở ra.
Như thế càng vũ mị nói không nên lời.
Đạm Thai Lăng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, Diệp Vân nhanh chóng dời mắt, giả bộ như ngẩng đầu nhìn lên trời. Khóe mắt của hắn vẫn nhìn qua người Đạm Thai Lăng, nếu như Đạm Thai Lăng không phải băng sơn mỹ nhân, nhiều mấy phần nữ tính nhu nhược, vạy phong tình vạn chủng, khuynh đảo chúng sinh ah.
Đạm Thai Lăng mặc dù biết Diệp Vân vẫn còn nhìn, nhưng cũng không có ngăn cản, không biết lấu từ đâu một cái váy máu xanh da trời, trong chớp mắt đã mặc lên người, nàng buộc tóc dài lên, túi tóc cao cao, động tác cao quý ưu nhã, thong dong tự nhiên.
Diệp Vân nhìn qua Đạm Thai Lăng, tuy nói sau khi búi tóc thì Đạm Thai Lăng, càng trang nhã cao quý, nhưng cảm giác cảm thấy thiểu chút gì đó, Diệp Vân nghĩ lại chính là ôn nhu.
Luận xinh đẹp, Đạm Thai Lăng không kém gì a Ly sau khi biến hóa, nhưng mà hai người có phong cách khác nhau, nếu như Đạm Thai Lăng nhiều ra mấy phần nữ tính ôn nhu, vậy đó không phải là Đạm Thai Lăng.
- Chuyện vừa rồi ta sẽ không nói cho người nào biết.
Diệp Vân khẽ cười nói, Đạm Thai Lăng sau khi khôi phục thương thế, hào khí kinh diễm vừa rồi cũng không tồn tại.
Nghe được Diệp Vân nói thế, mí mắt của Đạm Thai Lăng cau lại, không biết vì cái gì nội tâm của nàng có cảm xúc không rõ.
Từng đạo hồn niệm xoẹt qua cấm chế ở cửa động..
- Bọn chúng điều tra tới đây sao?
Diệp Vân hỏi, người bên ngoài tìm cả buổi, hình như không có phát hiện ra hắn và Đạm Thai Lăng.
- Ta bố trí cấm chế, trừ Linh Vọng Cảnh ra, tu vị thấp hơn Linh Vọng Cảnh căn bản không tìm được. Tuy Phó Nguyên Hiên là Linh Vọng Cảnh, nhưng hắn là cường giả Vô Cực.
Đạm Thai Lăng nhàn nhạt nói ra.
- Thì ra là thế.
Diệp Vân khẽ gật đầu, không nghĩ tới cấm chế còn dùng tốt như vậy.
- Sao ngươi tới lục địa, lại bị người chấp pháp điện vây công?
Theo lý thuyết Đạm Thai Lăng sẽ không dễ dàng bị người chấp pháp điện vây khốn mới đúng, khốn linh trận tuy lợi hại, nhưng Đạm Thai Lăng là cao thủ Linh Vọng Cảnh muốn chạy còn không phải đơn giản sao?
- Bọn chúng gạt ta phát hiện nơi phát ra hồn thú, cần ta trợ giúp bọn chúng một tay, nhưng mà không nghĩ tới bọn chúng dẫn ta tới nơi này là vì giết ta!
Đạm Thai Lăng có chút giận dỗi, Đạm Thai Lăng bình hường hỉ nộ không lộ ra mặt, nhưng mà lúc này nàng hận chấp pháp điện tới cực điểm.
- Hồn thú thú triều tiến tới, sanh linh đồ thán, chấp pháp điện thân là đệ nhất thế lực của đông đại lục, không liên hợp khắp nơi chống cự thú triều, ngược lại còn bài trừ đối lập, người chấp pháp điện đúng là đáng chết!
Diệp Vân xiết chặt nắm đấm.
- Chấp pháp điện tuy đáng chết, nhưng tạm thời không thể đối phó bọn chúng, trước tìm được nơi phát ra hồn thú thú triều đã.
Đạm Thai Lăng khôi phục bình tĩnh, ngữ khí bình thản.
Diệp Vân đúng là bội phục Đạm Thai Lăng, nói:
- Ta tu vị thấp kém, tìm không thấy nơi phát ra hồn thú thú triều, nhưng nếu có cần, ta sẽ nghĩa bất dung từ.
Đạm Thai Lăng nhìn qua Diệp Vân, khẽ gật đầu. Nếu như đổi thành nàng lúc trước, khả năng đã đơn thương độc mã đi đại chiến với chấp pháp điện rồi, nhưng mà sau khi đột phá tới Linh Vọng Cảnh thì tâm tính của nàng đã có biến hóa.
Do đại yêu sinh ra đạo niệm, chính vì câu nói của Diệp Vân đã cải biến lý giải võ đạo nhân sinh của nàng, mới làm cho nàng đột phá tu vị võ đạo.
Tấn giai Linh Vọng Cảnh thì Đạm Thai Lăng đã khác với nàng trước kia.
- Nếu có tin tức, ta sẽ thông báo cho ngươi!
Đạm Thai Lăng nói, nàng khôi phục thực lực thật nhanh,sau khi khôi phục một ít thực lực thì nàng muốn quay về bắc hải, không biết Hải yêu nhất tộc hiện tại thế nào.
Đạm Thai Lăng nhìn qua Diệp Vân, tuy nàng vẫn là bắc hải vương Đạm Thai Lăng, nhưng mà nàng hiện tại không cách nào đối đãi xem Diệp Vân trở thành người cùng đường, đây có lẽ là khác biệt với lúc trước.
Diệp Vân liếc mắt nhìn Chấn Thiên Đỉnh, vừa rồi luyện hóa Yêu Vương đỉnh phong của chấp pháp điện thành viên đan dược, mùi thuốc thơm xộc vào mũi, có viên thuốc này thì có thể chế tạo ra một Yêu Vương, lúc nào đột phá Vô Thủy Cảnh nói không chừng có thể hiệp trợ hứn
Diệp Vân nghĩ lại, dùng thực lực của hắn đánh chết một Vô Thủy Cảnh một nhị trọng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đạm Thai Lăng ngẩng đầu nhìn qua hư không, nói:
- Tu vị của ta khôi phục ba thành, không sai biệt lắm nên đi, ta sẽ dẫn chúng đi, sau đó ngươi cũng đi đi.
- Sao không chờ khôi phục toàn bộ thực lực mới đi?
Diệp Vân sững sờ một chút, Đạm Thai Lăng mới khôi phục ba thành đã muốn ra ngoài, chẳng phải quá nguy hiểm?
Trấn Ma Chung xoay tròn biến lớn, nó đánh vào mấy tên cao thủ đang vận chuyển khốn linh trận.
Chỉ cần thu mấy tên cao thủ này vào trong Trấn Ma Chung thì khốn linh trận sẽ có sơ hở, khi đó Đạm Thai Lăng có thể đi ra!
Nhìn thấy Trấn Ma Chung rơi xuống, Phó Nguyên Hiên nhíu mày, tiểu tử này thủ đoạn đúng là quá nhiều, rõ ràng thúc dục một cái hắc chung phá hoại khốn linh trận.
Phó Nguyên Hiên tức giận quát lên một tiếng, hư không điểm một ngón tay, một đạo kim quang đánh vào Trấn Ma Chung.
Oanh một tiếng vang thật lớn, kim quang đánh lên Trấn Ma Chung cũng khiến hào quang của Trấn Ma Chung ảm đạm vài phần, bay ra ngoài.
Dù sao Trấn Ma Chung cũng chỉ là nhân phẩm linh bảo, Phó Nguyên Hiên không cách nào đánh tan Chấn Thiên Đỉnh, nhưng đánh tan Trấn Ma Chung vẫn có thể.
Diệp Vân nhìn thấy Trấn Ma Chung bị Phó Nguyên Hiên đánh bay, biến sắc, thực lực của cường giả Linh Vọng Cảnh đúng là kinh người.
Diệp Vân tay phải nhiếp một cái, thu hồi Trấn Ma Chung bị đánh bay vào trong tay, Trấn Ma Chung nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Diệp Vân thu lại. Khốn linh trận vẫn không gì phá nổi, có Phó Nguyên Hiên ở đây, Diệp Vân căn bản không thể tới gần khốn linh trận, phải làm thế nào mới có thể phá vỡ khốn linh trận đây/
- Yêu Vương nho nhỏ, cho dù ngươi có nhiều thủ đoạn thì như thế nào, trước mặt thực lực tuyệt đối chỉ là cặn bã a! Chết!
Phó Nguyên Hiên lạnh lùng nói ra, tay phải chụp xuống, chỉ thấy kim hệ huyền khí trên không trung hạ xuống dãy núi, muốn trấn áp Diệp Vân.
Thiên Ngoại Phi Sơn Chưởng!
Trong nháy mắt Diệp Vân cảm giác uy áp cường đại áp xuống bản thân mình, dưới áp lực cường đại này, hắn muốn động đậy cũng vô cùng khó khăn, kinh mạch toàn thân bị đè ép vỡ vụn.
Chưởng lực thật đáng sợ!
Đạo lực lượng này không phải hắn có thể địch nổi, xương cốt có tiếng giòn tan vang lên, giống như hắn đang bị ngọn núi lớn áp xuống, xương cốt sắp vỡ nát.
Thần hồn của Diệp Vân lao ra khỏi cơ thể, ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, kim binh giáp sĩ hai tay chống lấy dãy núi, chân đạp đại địa, giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa, nhưng mà dưới áp lực kia thân thể kim binh giáp sĩ không ngừng hạ xuống, eo của nó không chống nổi nên đã cúi xuống.
- Hồn niệm có thể ngưng hóa thành cự nhân lớn như vậy, xem như có một ít năng lực và thiên phú, đáng tiếc dù sao vẫn chỉ là Yêu Vương mà thôi, cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt cường giả Linh Vọng Cảnh!
Phó Nguyên Hiên khinh miệt hừ lạnh một tiếng.
- Tuyệt đại bộ phận huyền khí của ta dùng trấn áp Đạm Thai Lăng, chỉ vận dụng chưa tới một phần mười lực lượng đã hoàn toàn nghiền chết ngươi rồi! Ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Cho dù Diệp Vân thi triển đủ loại thủ đoạn khiến Phó Nguyên Hiên ngạc nhiên thì sao, cũng chỉ vậy mà thôi, trong mắt hắn, Diệp Vân hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp.
Một Yêu Vương cũng dám đối kháng với cường giả Linh Vọng Cảnh, đúng là quá chê cười.
Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, kim binh giáp sĩ giống như bị ép vỡ vụn.
Diệp Vân cũng cảm giác được, áp lực thật lớn này không ngừng bị nghiền nát.
- Cao thủ Linh Vọng Cảnh không thể địch sao? Không, ta không tin!
Thân thể Diệp Vân bị trấn áp mệt mỏi rả rời, ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Dưới áp lực thật lớn này đầu óc của Diệp Vân thanh tỉnh chưa từng có, hắn nhìn chằm chằm vào Phó Nguyên Hiên, toàn thân xuất hiện huyền khí bạo động, không ngừng chống lại áp lực từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Hắn chợt nhớ tới Cửu Tinh Thiên Thần Quyết có một câu quy tắc chung, tâm cùng ý hợp, ý cùng thần hòa, tâm ý thần hợp nhất, bách chiến vô địch!
Dùng tu vị hiện tại của hắn không cách nào lĩnh hộ được huyền diệu trong đó, nhưng dù sao hắn cũng hiểu một chút, trong nội tâm sinh ra cảm giác kỳ diệu, tâm, chính thân thể con người, ý, chỉ ý niệm tinh thần, mà thần chính là thần hồn.
Liên thông tâm cùng thần, chính là ý niệm tinh thần.
Tuy thân thể bị áp bách nên da thịt đau đớn không nói nổi, thần hồn cũng là bị áp bách tới cực điểm, nhưng mà ý niệm của Diệp Vân vẫn phóng thích tới tận cùng, chỉ có thống khổ mới có thể chính thức tôi luyện nhân ý niệm cùng tinh thần!
Một đạo linh quang hiện ra trong đầu, Diệp Vân khẽ quát một tiếng, huyền khí trong người không ngừng phóng thích ra ngoài.
Thần hồn ngưng hóa thành kim binh giáp sĩ, nó giống như kim phật, trên mặt của nó đây trang nghiêm và uy vọng, nó hợp tay ngồi xuống, càng ngày càng nhỏ, chính là hợp làm một với thân thể của Diệp Vân.
Toàn bộ thần hồ rót vào thân thể.
Vào thời khắc này thân thể Diệp Vân giống như trải qua tẩy lễ và rèn luyện, làn da bên ngoài phát ra từng đạo kim quang chói mắt, phốc một tiếng, trên người Diệp Vân xuất hiện hỏa diễm màu tím, giống như hỏa nhân vậy.
Tử Ma Chiến Giáp dường như vào thời khắc này cũng được kích hoạt, phía trên xuất hiện ấn phù thần bí.
Thần hồn cùng thân thể dung làm một thể, thân thể được rèn luyện tăng cường, vào thời khắc này tu vị huyền khí của Diệp Vân tăng lên nhanh chóng.
Oanh một tiếng, huyền khí bạo thể mà ra.
Uy lực huyền khí đạt tới cấp bậc Thần Tôn.
Tu vị huyền khí đã đột phá lên Thần Tôn!
Nhưng mà tu vị huyền khí không có ngừng lại, còn không ngừng tăng lên.
Thần Tôn sơ kỳ, Thần Tôn trung kỳ, Thần Tôn đỉnh phong!
Thẳng đến Thần Tôn đỉnh phong nó mới dừng lại.
Tâm thần hợp nhất thì tu vị huyền khí và tu vị thần hồn nhất trí. Thân thể Thần Tôn, thần hồn Yêu Vương!
Hơn nữa vào thời khắc này dường như Diệp Vân lĩnh ngộ cảnh giới hoàn toàn mới, càng lý giải sâu hơn về tu vị của mình!
Cường giả tấn thăng lên Thần Tôn, Yêu Vương thì khó khăn nhất chính là lĩnh ngộ chân ý võ đạo, lĩnh ngộ tầng áo nghĩa chân ý võ đạo mới có thể đột phá đến Vô Thủy Cảnh. Mà Diệp Vân hiện tại đã làm được nửa bước này, còn nửa bước là vượt qua cái đại hạm này.
Bỗng nhiên Diệp Vân mở to mắt, trong đôi mắt có thần quang bắn ra, chậm rãi tránh khí thế áp bách của Phó Nguyên Hiên.
- Điều đó không có khả năng!
Phó Nguyên Hiên kinh sợ giật mình, một Yêu Vương mà thôi, sau có thể tránh được Thiên Ngoại Phi Sơn Chưởng?
- Khí Đoạt Thương Khung!
Bành một tiếng, khí kình trong người Diệp Vân bắn ra.
Nộ hủy thiên đoạn!
Từng chưởng kình của Diệp Vân đánh thẳng lên bầu trời, bành bành bành, chưởng lực kim hệ của Phó Nguyên Hiên đẩy Diệp Vân lui ra phía sau.
- Người này chưa trừ diệt thì hắn cũng giống như Đạm Thai Lăng, đều là cá lớn!
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm xuống, tuy hắn chỉ phân ra một phần lực đạo, nhưng mà đầy đủ trấn áp một tên cường giả Yêu Vương dễ dàng, không nghĩ tới Diệp Vân lại ngăn cản được.
Nhìn thấy thân thể của Diệp Vân mặc Tử Ma Chiến Giáp, trên người có tử hỏa bốc lên, giống như chiến thần, Diệp Vân bị chưởng kình của hắn đánh rất chật vật nhưng không sao cả, lúc này Phó Nguyên Hiên tức giận.
- Một Yêu Vương cũng dam hung hăng càn quấy trước mặt của ta, xem ta nghiền nát ngươi như thế nào đây.
Phó Nguyên Hiên tức giận, lúc này lực lượng bàng bạc đánh thẳng vào Diệp Vân.
Diệp Vân lập tức cảm giác áp lực lớn chưa từng có, so với lúc trước còn lớn hơn vài lần.
Chương 627 Phá trận
Nhưng mà dù là áp lực như thế này, Diệp Vân cũng không có giống như lúc trước, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Phó Nguyên Hiên phóng thích huyền khí của mình, trên bầu trời xuất hiện bàn tay thật lớn nện vào Diệp Vân.
Diệp Vân đánh ra từng chưởng, cũng chỉ có thể đánh một chưởng này chấn động, hắn nhíu mày nói:
- Xem ra chỉ có thể dùng chiêu này.
Chưởng kình của Phó Nguyên Hiên tầng tầng sơn lĩnh, áp bách cực kỳ đáng sợ, sợ rằng ngọn núi lớn cũng bị đánh nát.
Áp lực cường đại đập vào mặt, Diệp Vân vào lúc này vô cùng tỉnh táo, tay phải khẽ động, Thiên Tinh Ấn chủ ấn xuất hiện trong chưởng bên phải.
Thiên Tinh Ấn xuất hiện trên bầu trời, thần hồn của Diệp Vân ngưng hóa thành một nhúm đánh thẳng vào cấm chế.
Nhìn thấy Diệp Vân nâng Thiên Tinh Ấn lên, không biết Diệp Vân lại tế bảo vật gì, Phó Nguyên Hiên hừ lạnh một tiếng:
- Mặc dù ngươi có rất nhiều bảo vật thì như thế nào, ta dốc hết sức phá là được!
Huyền khí ngưng hóa mà thành nhấc tay hướng về Diệp Vân vỗ xuống.
Mắt thấy cự chưởng khổng lồ sắp nghiền áp xuống, muốn nghiền Diệp Vân thành mảnh vỡ, chỉ thấy Diệp Vân đột nhiên biến mất, Phó Nguyên Hiên đang nghi hoặc Diệp Vân biến mất như thế nào. Hắn chưa kịp phản ứng đã nghe "Ông" một tiếng quỷ dị vang vọng, cả thiên địa giống như bị xé nứt, một đạo lực lượng cường đại dùng Thiên Tinh Ấn làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh.
Oanh!
Giống như thần lôi nổ tung, lực trùng kích đáng sợ quét qua bốn phía.
Bành! ! !
Huyền khí của Phó Nguyên Hiên hóa thành bàn tay khổng lồ chụp xuống, bị đánh sụp đổ dễ dàng.
Cách đó mấy ngàn thước, Phó Nguyên Hiên cảm giác được lực lượng đáng sợ quét qua, hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận chuyển bí pháp hộ thể.
Oanh!
Phó Nguyên Hiên kêu rên một tiếng, lui vài bước.
Hắn vẫn còn khá tốt, lực trùng kích cách xa như vậy hắn chỉ bị chút thương nhẹ mà thôi, nhưng là mà đám Thần Tôn, Yêu Vương đang vận chuyển khốn linh trận thì không có tu vị cường hoành như Phó Nguyên Hiên, bị lực lượng này quét chúng và hộc máu bay ra xa.
Phó Nguyên Hiên kinh sợ nảy ra, không biết con dấu này vì sao có thể phóng xuất lực lượng mạnh như vậy. Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Không biết Diệp Vân đi nơi nào, Phó Nguyên Hiên đang muốn thu con dấu này bỏ vào trong túi, bỗng nhiên sau lưng có thủy hệ phong bạo xuất hiện. Đám Thần Tôn, Yêu Vương đang vận chuyển trận pháp đã bay ra ngoài.
Phong bạo qua đi, Đạm Thai Lăng cầm Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay đứng ngạo nghễ, một đọa sát khí đáng sợ tỏa ra bốn phía.
Đạm Thai Lăng bị thương. Sắc mặt tái nhợt, vết máu nhuộm đỏ quần áo, nhìn qu vô cùng thê lương. Nhưng mà thần sắc của nàng không gợn sóng và sợ hãi, thậm chí còn không nhìn ra một tia tức giận, huyền khí thủy hệ bao phủ, bộ ngực nở nang hấp dẫn, xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng bạch của nàng hiển hiện, xinh đẹp không lời nào tả hết.
Đạm Thai Lăng đã lao ra khỏi khốn linh trận!
Vèo, Hải Thần Tam Xoa Kích rời khỏi tay, mang theo uy thế không gì sánh được bay qua phía Phó Nguyên Hiên, thần quang bảy màu bao phủ, cả thế giới này giống như đã yên lặng lại.
Sinh tử chi môn cũng mở ra.
- Không tốt, Đạm Thai Lăng đã đi ra!
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên đại biến, hắn nào dám phân thần đi thu Thiên Tinh Ấn, nhanh chóng vận huyền khí tạo thành cự thuẫn trước mặt của mình.
Oanh một tiếng, Hải Thần Tam Xoa Kích đánh vào mặt thuẫn, cự thuẫn kim hệ bị đánh chia năm xẻ bảy.
Phó Nguyên Hiên quá sợ hãi, thân là cao thủ Linh Vọng Cảnh nhưng mà Phó Nguyên Hiên tại Linh Vọng Cảnh đã hơn mười năm, chỉ chút nữa là bước vào Linh Vọng Cảnh nhị trọng, mà Đạm Thai Lăng chỉ vừa mới vượt qua cánh cửa Linh Vọng Cảnh mà thôi, tám phần thực lực của Phó Nguyên Hiên chỉ ngăn cản một kích của Đạm Thai Lăng, mười không còn một, nhưng dù như thế Phó Nguyên Hiên còn thua kém Đạm Thai Lăng vài phần.
Đúng là nữ nhân đáng sợ!
Phó Nguyên Hiên nhanh chóng thi triển bí pháp, vèo một tiếng, hắn bay vút ra ngoài, nếu lần này Đạm Thai Lăng thoát khốn, lần sau còn không có cơ hội đánh chết Đạm Thai Lăng!
Thí tuyệt lĩnh vực!
Phó Nguyên Hiên gầm lên, huyền khí hóa thành kim kiếm, chém về phía Đạm Thai Lăng.
Lĩnh vực của hai bên va chạm mạnh mẽ, Đạm Thai Lăng thua kém vài phàn, dù sao nàng bị nhốt trong khốn linh trận lâu như thế, tuy thực lực vân vượt qua Phó Nguyên Hiên nhưng mà chênh lệch không nhiều, hơn nữa Đạm Thai Lăng còn đang bị thương nặng.
Rầm rầm rầm, lĩnh vực ma sát thì gò núi bị vỡ nát, một đường đi qua, thiên đất sụp đổ.
Vài tên cường giả Thần Tôn, Yêu Vương đào thoát không kịp bị cuốn vào hai đại lĩnh vực liền kêu thảm thiết, sau đó lập tức biến thành bãi máu.
Diệp Vân từ trong Thiên Tinh Ấn chui ra ngoài, bay vút ra ngoài và cầm chủ ấn Thiên Tinh Ấn, nhìn ra phương xa, phát hiện Đạm Thai Lăng đang kịch chiến với Phó Nguyên Hiên.
- Đạm Thai Lăng, không nên dây dưa với hắn, đi mau, nếu như người chấp pháp điện tới thì chạy không thoát!
Diệp Vân hét lớn, không biết lời này có thể lọt vào tai Đạm Thai Lăng hay không.
Chiến đấu bên kia vẫn tiếp tục, Diệp Vân lòng như lửa đốt, nhìn thấy hai đạo lực lượng này khuếch tán ra chung quanh, hắn thả người bay ra xa mười dặm, quay đầu nhìn lại thì thấy Đạm Thai Lăng cùng Phó Nguyên Hiên chiến đấu thiên hôn địa ám, khó phân thắng bại.
Phó Nguyên Hiên dây dưa như vậy, sợ Đạm Thai Lăng muốn đi cũng khó.
Nếu như bị cuốn lấy như vậy, chấp pháp điện bên kia mà có người đi tới thì khó có thể thoát được! Nhưng mà hai cường giả Linh Vọng Cảnh chiến đấu khiến người ta quá mức sợ hãi, lĩnh vực lực lượng hủy diệt tất cả, bao phủ phạm vi mấy chục trượng, Diệp Vân căn bản không cách nào tới gần.
- Đáng chết, tiếp tục đánh như vậy sợ không xong!
Diệp Vân ảo não, động tĩnh lớn như thế, không kinh động chấp pháp điện mới là chuyện lạ.
Không xen tay vào cũng không có biện pháp, Diệp Vân quay đầu lại. Nhìn thấy mười tên Thần Tôn, Yêu Vương chấp pháp điện đang vây ở xa xa, lập tức sinh ra cảm giác tức giận, lập tức cho rằng đám người gặp chuyện không may!
Những người chấp pháp điện này chết bao nhiêu cũng chết chưa hết tội! Hiện tại là thời điểm suy yếu thực lực chấp pháp điện tốt nhất, lúc này không giết bọn chúng còn chờ khi nào!
Diệp Vân thi triển Bôn Lôi Thiểm, nhanh như thiểm điện, hắn xông lên và giơ tay phải quét Tam Hợp Kiếm Trận ra.
Chấn Thiên Đỉnh không ngừng xoay tròn, vọt tới đám cao thủ chấp pháp điện.
Phốc một tiếng, một đầu lâu bay lên cao, một tên Thần Tôn chấp pháp điện bị một kiếm chém giết, Diệp Vân tốc độ quá nhanh. Vượt xa những tên Thần Tôn, Yêu Vương kịp phản ứng!
Từng đạo kiếm khí, chưởng kình đánh lên người Diệp Vân nhưng mà hào quang trên Tử Ma Chiến Giáp sáng ngời, căn bản không cách nào đột phá Tử Ma Chiến Giáp!
Diệp Vân căn bản không cần quản những người này công kích mình thế nào, chỉ chú ý sát phạt, Chấn Thiên Đỉnh bay ra tiêu diệt Yêu Vương đỉnh phong và Huyền thú Yêu Vương thì hút vào Chấn Thiên Đỉnh Hồn hỏa luyện, Huyền thú Yêu Vương ở bên trong Chấn Thiên Đỉnh kêu gào thê lương thảm thiết.
Những Thần Tôn, Yêu Vương nhìn thấy Diệp Vân cường hãn như vậy, sợ tới mức kinh hồn táng đảm, lui ra phía sau.
Chương 628 Liệu độc (1)
Mà cường giả Vô Thủy Cảnh ở xa xa lăng không bay tới.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Diệp Vân mặc Tử Ma Chiến Giáp nên bọn họ không cách nào, nhưng mà Diệp Vân muốn kích giết bọn họ cũng quá khó, chênh lệch quá lớn.
Trước tiên đánh chết Tông Nguyên là do hắn có đủ nguyên khí đan, lúc này hao tổn hắn chết đi, nhưng mà đối mặt với mấy tên cường giả Vô Thủy Cảnh thì Diệp Vân căn bản không áp được.
Oanh một tiếng, lĩnh vực ở xa xa va chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh ầm ầm và chấn đắc người ta khiếp sợ.
Phó Nguyên Hiên chảy máu tươi, lăng không bay ngược ra xa mấy ngàn thước, mà Đạm Thai Lăng thì hóa thành lưu quang bay qua phía Diệp Vân.
- Nên đi!
Diệp Vân vội vàng thu Chấn Thiên Đỉnh lại.
- Nữ nhân kia bị thương nặng, ngăn nàng lại!
Phó Nguyên Hiên gấp giọng gào thét.
Nghe được Phó Nguyên Hiên nói thế, Phùng Vũ, Tần Minh và năm tên cường giả Vô Thủy Cảnh nhìn nhau, đồng loạt lao qua phía Đạm Thai Lăng.
- Mấy tên Vô Thủy Cảnh, cũng dám ngăn cản ta!
Đạm Thai Lăng hừ lạnh một tiếng, một đạo thần quang bảy màu bắn ra bốn phía,thần quang bảy màu này đánh trúng đám người Phùng Vũ, chỉ thấy những cường giả Vô Thủy Cảnh này phun máu tươi bay ngược ra phía sau.
Ngay cả khi nàng bị trọng thương, Đạm Thai Lăng cũng không phải những cá tạp Vô Thủy Cảnh có thể so sánh.
- Đi!
Đạm Thai Lăng kéo Diệp Vân bay đi, mang theo Diệp Vân lao qua xa xa, biến mất cuối chân trời.
Đám người Phùng Vũ, Tần Minh che ngực, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Đạm Thai Lăng lao đi, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau.
Nữ nhân này thật sự thật đáng sợ, bị nhốt trong khốn linh trận lâu như vậy, bản thân bị trọng thương vẫn có thể đánh tan Phó Nguyên Hiên thái thượng trưởng lão, lại một kích đơn giản đánh bay bọn họ, nếu như thực lực đinh phong thì nói thế nào cho phải?
Phải biết rằng Phó Nguyên Hiên ở trong chấp pháp điện thực lực gần với ba vị điện chủ, trong đám thái thượng trưởng lão cũng xếp hàng thứ nhất.
Đây là nói ba điện chủ xuất thế mới có thể chống lại Đạm Thai Lăng?
Phó Nguyên Hiên vết máu đầy người, chật vật không chịu nổi bay tới, nhìn qua phía chân trời, sắc mặt âm trầm.
- Thái thượng trưởng lão, chúng ta bây giờ phải làm gì?
Đám người Phùng Vũ nhìn qua Phó Nguyên Hiên hỏi.
- Nhất định phải chặn giết Đạm Thai Lăng, nếu không nàng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của chấp pháp điện chúng ta!
Phó Nguyên Hiên lạnh giọng nói:
- Nàng đã trúng xích xà độc, chạy không xa đâu! Không lâu sau độc sẽ phát tác.
Còn phải tiếp tục truy kích? Đám người Phùng Vũ có chút sợ, Đạm Thai Lăng thật đáng sợ, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, hơi không cẩn thận có thể bị Đạm Thai Lăng giết chết, nhưng mà bọn họ không có nói ra.
- Mặt khác phải tra ra lai lịch của tên kia, mặc kệ hắn là người nào, phải diệt sát hắn cho ta!
Phó Nguyên Hiên sâm lãnh nói ra, người nọ mang theo vài kiện trọng bảo, mặc dù chỉ là Yêu Vương nhưng có thể đối kháng với Vô Thủy Cảnh, mặc dù đối mặt khí thế của hắn áp bách cũng có thể bình tĩnh ứng đối, người này tiềm lực tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Vâng!
Phó Nguyên Hiên thoáng điều tức một chút, thả người lao đi, còn lại năm Vô Thủy Cảnh và mấy tên Thần Tôn, Yêu Vương cũng nhao nhao đuổi theo, bắt đầu truy tung.
Tốc độ của Đạm Thai Lăng thật sự quá nhanh, mang theo Diệp Vân bay đi rất xa, Diệp Vân thậm chí còn không thấy rõ cảnh tượng bên dưới thế nào.
Tốc độ này cho người ta ảo giác như vượt qua cả thời gian.
Qua chừng hai tiếng bay qua thảo nguyên rộng lớn, hoang mạc, cách Tây Vũ đế quốc cũng không biết bao xa, tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vô tận, nhìn ra xa là núi non liên miên không dứt.
Tốc độ của Đạm Thai Lăng chậm lại, lảo đảo một chút suýt nữa ngã xuống.
Diệp Vân vỗ trán, phía trên ướt sũng, tất cả đều là vết máu của Đạm Thai Lăng. Diệp Vân trong lòng cả kinh, trận chiến vừa rồi sợ rằng Đạm Thai Lăng đã bị thương nặng!
- Không sai biệt lắm, bọn chúng phải rất lâu mới đuổi tới nơi này!
Diệp Vân nói:
- Chúng ta tìm nơi ẩn nấp đi.
Nghe được Diệp Vân nói thế, Đạm Thai Lăng hạ thấp độ cao, vèo một tiếng mang theo Diệp Vân tiến vào một sơn động, tay phải nàng vung lên, bố trí cấm chế chung quanh sơn động.
- Ngươi thế nào rồi?
Diệp Vân hỏi, chỉ thấy Đạm Thai Lăng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bờ môi phát tím, đây là biểu hiện trúng độc.
Đạm Thai Lăng có chút vô lực nhìn qua Diệp Vân, nhàn nhạt nói ra:
- Ta trúng độc, cần chữa thương. Chuyện vừa rồi... Đa tạ!
Đạm Thai Lăng rất ít thiếu nhân tình của người khác, ngay cả cảm tạ cũng không lưu lát.
- Ngươi nhanh chóng liệu độc đi, chuyện khác không cần quan tâm, trước kia ngươi cứu ta một lần, hiện tại ta cứu ngươi một lần, chúng ta xem như huề nhau.
Diệp Vân dung mạo biến ảo, biến lại tướng mạo vốn có.
- Là ngươi?
Đạm Thai Lăng lúc này trong mắt đầy ngạc nhiên, nàng không nghĩ cứu nàng chính là Diệp Vân, trong nội tâm gợn sóng, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, nàng ngồi trên một tảng đá liệu thương.
Nữ nhân lãnh ngạo, ngay cả thời điểm bản thân bị trọng thương cũng không muốn cho người khác thấy mình mềm yếu.
Diệp Vân đi ra ngoài nhìn, cửa động bố trí cấm chế, nhưng mà không biết đám người Phó Nguyên Hiên có đuổi theo hay không, một khi truy tung tới thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, trong nội tâm vô cùng lo lắng.
Không biết Đạm Thai Lăng tổn thương thế nào, bao lâu có thể khôi phục.
Quay đầu lại nhìn qua Đạm Thai Lăng, trải qua chiến đấu vừa rồi, búi tóc của Đạm Thai Lăng tán loạn, mái tóc đen nhánh rủ xuống như thác nước, hoàn toàn khác với bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hiện ra vài phần ôn nhu. Đôi má tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.
Nàng mặc váy trắng, xương quai xanh và bàn tay trắng nõn hiện ra, nhưng mà trên ngực có thanh kiếm gãy, miệng vết thương nhiễm máu tươi khiến người ta giật mình, thủy hệ huyền khí bao quanh thân thể. Lộ ra vài phần mông lung xa xôi.
Diệp Vân kinh hãi không thôi, nữ nhân này lúc nãy mang theo thanh kiếm gãy này bay lâu như thế!
Chuôi kiếm gãy này đâm vào gần trái tim Đạm Thai Lăng. Không thể dễ dàng rút ra, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Diệp Vân nhìn qua Đạm Thai Lăng, nhắm mắt lại, trong nội tâm hiện ra cảm xúc không hiểu.
Bằng tâm mà nói, Đạm Thai Lăng quả thật rất đẹp. Nhưng mà nàng bày ra cho thế nhân vĩnh viễn là bộ dáng lạnh như băng, hình tượng cao ngạo, khiến người ta không dám tới gần.
Nhưng cho dù như thế nào thì nàng vẫn là nữ nhân.
Trên lưng của nàng mang theo quá nhiều gánh nặng.
Diệp Vân không rõ tại sao mình lại nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì nhìn thấy Đạm Thai Lăng có một mặt không muốn người ta biết.
Đúng lúc này Diệp Vân đột nhiên nhìn thấy Đạm Thai Lăng ngồi trên tảng đá thân thể lay động một cái, sau đó ngã xuống đất.
- Không tốt!
Diệp Vân giật mình, nhanh chóng đi qua đỡ lấy Đạm Thai Lăng.
Đạm Thai Lăng nói muốn ngồi xuống liệu độc, Diệp Vân còn tưởng rằng Đạm Thai Lăng có thể tự mình bức độc ra, không nghĩ tới Đạm Thai Lăng đã không kháng nổi độc tố.
Chương 629 Liệu độc (2)
Ngẫm lại cũng thế, nếu như là Đạm Thai Lăng thời kỳ đỉnh phong, mặc dù trúng độc gì thì vấn đề không lớn, nhưng mà bây giờ Đạm Thai Lăng thực lực đã hao tổn quá nhiều, chỉ sợ mười không còn được một, muốn bức độc ra thì quá khó khăn.
Diệp Vân vịn Đạm Thai Lăng ngồi lên tảng đá, tay trái chống đỡ Đạm Thai Lăng, cảm xúc tỉ mỉ hiện ra trong lòng, làn da của Đạm Thai Lăng mượt mà giống như ngọc thạch, nhưng mà hiện tại Diệp Vân nội tâm có cảm giác kiều diễm, trong tay trái xuất hiện từng đạo huyền khí, xâm nhập vào người Đạm Thai Lăng.
Huyền khí của hắn bức độc âm hàn, đang chạy loạn trong kinh mạch của Đạm Thai Lăng, so với âm độc trong cấm vực còn nguy hiểm hơn.
Huyền khí đang bị độc âm hàn này thôn phệ từ từ, sau đó hòa vào với chúng.
Đạt được huyền khí trong người Diệp Vân ân cần săn sóc, Đạm Thai Lăng lúc này hơi có chút huyết sắc.
Bên ngoài cấm chế có vài tiếng xé gió vang lên.
Phó Nguyên Hiên và hai mươi mấy người đang ở trên không trung.,
- Thái thượng trưởng lão, chúng ta đã điều tra bên này, không có phát hiện Đạm Thai Lăng.
- Nữ nhân kia chạy trốn cũng xóa bỏ toàn bộ khí tức, chúng ta truy tung không được.
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm, tuy không biết xích xà độc có tiêu diệt Đạm Thai Lăng hay không, nhưng mà chă nhìn thấy thi thể của Đạm Thai Lăng thì hắn vẫn lo lắng.
- Tiếp tục tra cho ta, nhất định phải tra cho ra tung tích của nàng!
Phó Nguyên Hiên trầm giọng nói, hắn cũng không tin Đạm Thai Lăng bị thương nặng như vậy có thể chạy xa.
- Vâng!
Sưu sưu sưu, hơn hai mươi thân ảnh lao ra bốn phương tám hướng.
Diệp Vân cảm giác được khí tức hồn niệm đảo qua cấm chế, trong nội tâm khẩn trương vạn phần, nhưng cũng may cấm chế của Đạm Thai Lăng dường như cực kỳ hữu hiệu, những hồn niệm đảo qua cấm chế một lát rồi dời đi nơi khác.
Hy vọng bị phát hiện!
Tuy Diệp Vân tùy thời cảnh giới, nhưng mà tâm thần vẫn chuyên chú chữa thương cho Đạm Thai Lăng, huyền khí vẫn đảo qua kinh mạch của Đạm Thai Lăng, cắn nuốt độc tố âm hàn trong người Đạm Thai Lăng, huyền khí dần dần dò xét đến phần bụng dưới của Đạm Thai Lăng thì trên mặt Diệp Vân lúc này nóng lên, hiển nhiên có vài phần xấu hổ.
Mặc dù chỉ là huyền khí, nhưng mà Diệp Vân vẫn cảm nhận rõ từng bộ phận thân thể của Đạm Thai Lăng, giống như hắn có thể sờ sắp người của Đạm Thai Lăng vậy.
Huyền khí của Diệp Vân ân cần săn sóc cho nên Đạm Thai Lăng cũng thanh tỉnh một ít, nàng mở to mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Vân.
Đôii mắt của nàng tinh khiết như bảo thạch, không chứa có một tia tạp chất.
Trong cái nhìn của Đạm Thai Lăng, Diệp Vân xấu hổ muốn chết, đôi má nóng hổi, huyền khí của hắn vẫn còn dừng lại trên bụng Đạm Thai Lăng, bị Đạm Thai Lăng biết rõ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trong mắt của Đạm Thai Lăng, Diệp Vân như nhìn thấy cái bóng của mình, muốn bao nhiêu mắt mặt cũng có.
Đạm Thai Lăng lẳng lặng nhìn qua Diệp Vân, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thần sắc của nàng vẫn bình đạm, nhưng mà trong đôi mắt có cảm xúc chấn động xoẹt qua.
- Huyền khí của ta có thể giải độc cho ngươi!
Diệp Vân bị Đạm Thai Lăng nhìn thì xấu hổ, lên tiếng giải thích.
Đạm Thai Lăng hơi vô lực gật đầu.
Mà ở chung với Đạm Thai Lăng, Diệp Vân luôn cảm giác có cảm giác áp lực không hiểu, khả năng là do tính cách và thực lực của Đạm Thai Lăng cho nên như vậy.
- Thanh kiếm trên ngực của ngươi là nơi phát ra độc tố, ta rút kiếm ra thay ngươi, nhưng mà không thể quá nhanh, cần chậm chạp rút... Ra!
Diệp Vân mở miệng nói ra, nhìn qua ngực của Đạm Thai Lăng, nửa thanh kiếm gãy xâm nhập vào trong da thịt của nàng, miệng vết thương cũng cần phải xử lý.
Nhưng mà giữa nam và nữ hơi bất tiện.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn qua Đạm Thai Lăng, bất đắc dĩ nói:
- Nếu như ta muốn động thủ rút kiếm, sợ rằng có chút mạo phạm rồi!
Đạm Thai Lăng nghe được Diệp Vân nói thế thì từ chối cho ý kiến, nàng nhắm mắt lại, phòng bị giữa nam và nữ ở Hải yêu nhất tộc không có nghiêm trọng như vậy, sống chết trước mắt dùng tâm tính của Đạm Thai Lăng cũng không câu nệ tiểu tiết này.
Nhìn thấy Đạm Thai Lăng nhắm mắt lại, Diệp Vân há hốc mồm, có đồng ý hay không cũng phải nói chứ, hẳn là nhắm mắt chính là tùy hắn?
Nghĩ lại cũng thế, Hải yêu nhất tộc đoán chừng cũng như yêu thú, đều rất trực tiếp, không giống nữ tử nhân loại tính toán thiệt hơn. Bất cứ giá nào, nếu không chữa tốt cho Đạm Thai Lăng, vạn nhất người của chấp pháp điện tra tới sơn động này thì quá nguy hiểm.
Diệp Vân ngưng hóa huyền khí phi đao, lúc này cắt quần áo rách rưới trên ngực trái của Đạm Thai Lăng, Đạm Thai Lăng cũng triệu hồi thủy hệ huyền khí của nàng đi, càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người, bất luận là nam nhân nào nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế như Đạm Thai Lăng, chỉ sợ sẽ không áp chế được dục vọng trong lòng của mình.
Sau khi cắt vải rách đi, ngực trái đầy đặn của Đạm Thai Lăng hiển hiện trước mặt của hắn, nhìn thấy ngực của nàng hắn có xúc động đưa tay lên bóp vài cái, thấy như vậy một màn, Diệp Vân không khỏi nghĩ khởi ngày đó a ly biến hóa lúc tình cảnh, không biết Đạm Thai Lăng và a Ly ai lớn hơn...
Cuối cùng có tâm tư xấu xa gì! Diệp Vân bắt buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, trên trán có vết tích mồ hôi, cho dù lâm trận đối địch, sinh tử một đường thì hắn chưa từng khẩn trương như vậy.
Chỉ thấy trên vết thương của nàng che kín máu đen, nhìn mà giật mình, làm cho Diệp Vân thanh tỉnh một ít, bài trừ tạp niệm trong lòng, tay phải đưa tới, nắm chặt thanh đoản kiếm này, tay trái rót đại lượng huyền khí vào, chữa trị vết thương ngực trái của Đạm Thai Lăng, dùng huyền khí trung hoà độc tố, hắn chậm rãi rút thanh kiếm gãy này ra.
Động tác của Diệp Vân cực chậm, e sợ hơi nhanh một chút thì vết thương mở rộng ra.
Đạm Thai Lăng lông mày run run, không biết là vì đau đớn hay là vì cái gì. Nàng là bắc hải vương Đạm Thai Lăng, làm sao có ngày hôm nay, cỡi quần áo ngồi trước mặt một nam nhân, tuy nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nội tâm cảm xúc khó tránh khỏi phức tạp.
Hải yêu nhất tộc khác với yêu tộc khác, Hải yêu nhất tộc thông hôn với nhân loại rất nhiều, giống như mẫu thân của Đạm Thai Lăng là nhân loại, cho nên nàng có thể biến ảo bản thể, cũng không phải hình thái hải yêu chân chính, mà là nửa người nửa yêu, nữ tử Hải yêu nhất tộc đối đãi với tình yêu rất trung trinh, cả đời ccs nàng chỉ có một người bầu bạn.
Đạm Thai Lăng mặc dù không có mở to mắt, nhưng mà cũng cảm giác được bộ dáng khẩn trương của Diệp Vân.
Tuy Đạm Thai Lăng có rất nhiều tộc nhân, nhưng mà chưa người nào thân mật với nàng như vậy, cho dù là thân nhân cũng không có. Trong hoàng cung bắc hải của nàng, phạm vi mấy trăm dặm quanh kiến trúc của nàng ở chỉ có mình nàng mà thôi.
Thời điểm nàng cô độc cũng chỉ nhắm mắt lại cảm ứng sinh hoạt của người Hải yêu tộc mà thôi, cũng không có liên hệ với bao nhiêu người.
Trong nội tâm Đạm Thai Lăng vĩnh viễn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng mà bây giờ mặt nước có một tảng đá ném vào, sóng gió nổi lên. Nhưng mà trong nháy mắt xuất hiện gợn sóng đã khôi phục bình tĩnh lại.
Chương 630 Ta sẽ giết ngươi
Sau khi chữa tốt miệng vết thương của Đạm Thai Lăng, trung hoà độc tố của Đạm Thai Lăng, dùng tu vị của Đạm Thai Lăng thì không qua bao lâu nàng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn Đạm Thai Lăng, phát hiện trên mặt Đạm Thai Lăng không có bận tâm, trong nội tâm hơi có buông lỏng, vốn nàng còn cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn thấy biểu lộ của Đạm Thai Lăng thì hắn mới biết mình nghĩ nhiều.
Đúng là nữ nhân như băng sơn!
Trong đầu Diệp Vân đột nhiên hiện ra suy nghĩ này, nếu như Đạm Thai Lăng tức giận đùng đùng thì mới bình thường, hắn hiện tại làm cái gì đó thì thế nào?
Đương nhiên Diệp Vân chỉ nghĩ mà thôi, cũng không dám hành động gì đó, đây chính là khiêu khích nghiêm trọng, nếu Đạm Thai Lăng giận dữ giết hắn, hắn không biết đi tìm ai kêu oan. Diệp Vân chỉ cảm thấy tò mò với Đạm Thai Lăng thì bỏ đi, băng sơn mỹ nhân này có phải bị người ta sờ hồ đồ nên không quan tâm?
Đúng lúc này chỉ thấy Đạm Thai Lăng mở hai mắt, đôi mắt thanh tịnh nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, chậm rãi nói ra mấy chữ:
- Nếu như như vậy ta sẽ giết ngươi!
Diệp Vân bị Đạm Thai Lăng nhìn thì chột dạ, nghe được Đạm Thai Lăng nói thế thì hàn khí bao phủ nội tâm, Đạm Thai Lăng biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Diệp Vân ngượng ngùng cười cười:
- Ta cũng chỉ nghĩ thôi, chỉ nghĩ mà thôi.
Hắn nhanh chóng nói ra chuyện khác.
- Độc trong người của ngươi đã trung hòa hết rồi!
Diệp Vân đổ mồ hôi, nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi ngực Đạm Thai Lăng, nhưng trong nội tâm bật cười, nếu như sờ thật mới là chuyện lớn.
Qua trong chốc lát tiếng vang nhỏ vang lên, Xích Xà Kiếm bị Diệp Vân rút ra. Diệp Vân khống chế huyền khí rất tốt, vết thương trê ngực Đạm Thai Lăng không chảy ra bao nhiêu máu, lại nhìn Xích Xà Kiếm trong tay, mặc dù chỉ là thanh kiếm gãy, nhưng Diệp Vân ẩn ẩn nhìn thấy con rắn nhỏ trên đó, đang vờn quanh thân kiếm.
- Thanh kiếm này ngươi thi đi, đến lúc đó trả cho người chấp pháp điện.
Diệp Vân cười nhạt một tiếng, đem Xích Xà Kiếm ném tới bên cạnh tảng đá.
Sau khi rút Xích Xà Kiếm ra, vết thương của Đạm Thai Lăng khép lại với tốc độ cực nhanh. Ngực trái trơn bóng, làn da tinh tế tỉ mỉ giống như bóp một cái là chảy nước, nhìn chẳng thấy bị thương gì cả.
Năng lực tự lành thật cường hãn! Diệp Vân nhìn qua ngực trái của Đạm Thai Lăng đã khôi phục nguyên trạng. Không còn vết thương thì nó mượt mà hoàn mỹ.
Lúc này mái tóc Đạm Thai Lăng phủ lên vai, che lại da thịt hở ra.
Như thế càng vũ mị nói không nên lời.
Đạm Thai Lăng ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, Diệp Vân nhanh chóng dời mắt, giả bộ như ngẩng đầu nhìn lên trời. Khóe mắt của hắn vẫn nhìn qua người Đạm Thai Lăng, nếu như Đạm Thai Lăng không phải băng sơn mỹ nhân, nhiều mấy phần nữ tính nhu nhược, vạy phong tình vạn chủng, khuynh đảo chúng sinh ah.
Đạm Thai Lăng mặc dù biết Diệp Vân vẫn còn nhìn, nhưng cũng không có ngăn cản, không biết lấu từ đâu một cái váy máu xanh da trời, trong chớp mắt đã mặc lên người, nàng buộc tóc dài lên, túi tóc cao cao, động tác cao quý ưu nhã, thong dong tự nhiên.
Diệp Vân nhìn qua Đạm Thai Lăng, tuy nói sau khi búi tóc thì Đạm Thai Lăng, càng trang nhã cao quý, nhưng cảm giác cảm thấy thiểu chút gì đó, Diệp Vân nghĩ lại chính là ôn nhu.
Luận xinh đẹp, Đạm Thai Lăng không kém gì a Ly sau khi biến hóa, nhưng mà hai người có phong cách khác nhau, nếu như Đạm Thai Lăng nhiều ra mấy phần nữ tính ôn nhu, vậy đó không phải là Đạm Thai Lăng.
- Chuyện vừa rồi ta sẽ không nói cho người nào biết.
Diệp Vân khẽ cười nói, Đạm Thai Lăng sau khi khôi phục thương thế, hào khí kinh diễm vừa rồi cũng không tồn tại.
Nghe được Diệp Vân nói thế, mí mắt của Đạm Thai Lăng cau lại, không biết vì cái gì nội tâm của nàng có cảm xúc không rõ.
Từng đạo hồn niệm xoẹt qua cấm chế ở cửa động..
- Bọn chúng điều tra tới đây sao?
Diệp Vân hỏi, người bên ngoài tìm cả buổi, hình như không có phát hiện ra hắn và Đạm Thai Lăng.
- Ta bố trí cấm chế, trừ Linh Vọng Cảnh ra, tu vị thấp hơn Linh Vọng Cảnh căn bản không tìm được. Tuy Phó Nguyên Hiên là Linh Vọng Cảnh, nhưng hắn là cường giả Vô Cực.
Đạm Thai Lăng nhàn nhạt nói ra.
- Thì ra là thế.
Diệp Vân khẽ gật đầu, không nghĩ tới cấm chế còn dùng tốt như vậy.
- Sao ngươi tới lục địa, lại bị người chấp pháp điện vây công?
Theo lý thuyết Đạm Thai Lăng sẽ không dễ dàng bị người chấp pháp điện vây khốn mới đúng, khốn linh trận tuy lợi hại, nhưng Đạm Thai Lăng là cao thủ Linh Vọng Cảnh muốn chạy còn không phải đơn giản sao?
- Bọn chúng gạt ta phát hiện nơi phát ra hồn thú, cần ta trợ giúp bọn chúng một tay, nhưng mà không nghĩ tới bọn chúng dẫn ta tới nơi này là vì giết ta!
Đạm Thai Lăng có chút giận dỗi, Đạm Thai Lăng bình hường hỉ nộ không lộ ra mặt, nhưng mà lúc này nàng hận chấp pháp điện tới cực điểm.
- Hồn thú thú triều tiến tới, sanh linh đồ thán, chấp pháp điện thân là đệ nhất thế lực của đông đại lục, không liên hợp khắp nơi chống cự thú triều, ngược lại còn bài trừ đối lập, người chấp pháp điện đúng là đáng chết!
Diệp Vân xiết chặt nắm đấm.
- Chấp pháp điện tuy đáng chết, nhưng tạm thời không thể đối phó bọn chúng, trước tìm được nơi phát ra hồn thú thú triều đã.
Đạm Thai Lăng khôi phục bình tĩnh, ngữ khí bình thản.
Diệp Vân đúng là bội phục Đạm Thai Lăng, nói:
- Ta tu vị thấp kém, tìm không thấy nơi phát ra hồn thú thú triều, nhưng nếu có cần, ta sẽ nghĩa bất dung từ.
Đạm Thai Lăng nhìn qua Diệp Vân, khẽ gật đầu. Nếu như đổi thành nàng lúc trước, khả năng đã đơn thương độc mã đi đại chiến với chấp pháp điện rồi, nhưng mà sau khi đột phá tới Linh Vọng Cảnh thì tâm tính của nàng đã có biến hóa.
Do đại yêu sinh ra đạo niệm, chính vì câu nói của Diệp Vân đã cải biến lý giải võ đạo nhân sinh của nàng, mới làm cho nàng đột phá tu vị võ đạo.
Tấn giai Linh Vọng Cảnh thì Đạm Thai Lăng đã khác với nàng trước kia.
- Nếu có tin tức, ta sẽ thông báo cho ngươi!
Đạm Thai Lăng nói, nàng khôi phục thực lực thật nhanh,sau khi khôi phục một ít thực lực thì nàng muốn quay về bắc hải, không biết Hải yêu nhất tộc hiện tại thế nào.
Đạm Thai Lăng nhìn qua Diệp Vân, tuy nàng vẫn là bắc hải vương Đạm Thai Lăng, nhưng mà nàng hiện tại không cách nào đối đãi xem Diệp Vân trở thành người cùng đường, đây có lẽ là khác biệt với lúc trước.
Diệp Vân liếc mắt nhìn Chấn Thiên Đỉnh, vừa rồi luyện hóa Yêu Vương đỉnh phong của chấp pháp điện thành viên đan dược, mùi thuốc thơm xộc vào mũi, có viên thuốc này thì có thể chế tạo ra một Yêu Vương, lúc nào đột phá Vô Thủy Cảnh nói không chừng có thể hiệp trợ hứn
Diệp Vân nghĩ lại, dùng thực lực của hắn đánh chết một Vô Thủy Cảnh một nhị trọng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đạm Thai Lăng ngẩng đầu nhìn qua hư không, nói:
- Tu vị của ta khôi phục ba thành, không sai biệt lắm nên đi, ta sẽ dẫn chúng đi, sau đó ngươi cũng đi đi.
- Sao không chờ khôi phục toàn bộ thực lực mới đi?
Diệp Vân sững sờ một chút, Đạm Thai Lăng mới khôi phục ba thành đã muốn ra ngoài, chẳng phải quá nguy hiểm?
Bình luận facebook