• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot (Full) Tổ Thần Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 966-970

Chương 966 Hình ảnh vạn năm trước (1)

- Tuyết Hoàng, chuyện này không liên quan tới ngươi. Sư tôn Thần Hoàng đại nhân rất ưa thích Nhược Vân, nếu như Nhược Vân xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ngươi không thừa nhận nổi, bất kể như thế nào, Diệp Vân đều phải cho chúng ta câu trả lời.

Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, không cho Tuyết Hoàng mặt mũi.

Sắc mặt Tuyết Hoàng cũng có chút khó coi, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng lúc này bày ra sư tôn Thần Hoàng của bọn chúng, cho nên căn bản không đặt hắn vào mắt.

Lúc này Lăng Vũ xùy cười một tiếng, nói:

- Nhược Vân cô nương tiến vào Tử Hoàn Tinh, Thần Hoàng đại nhân dựa vào cái gì quở trách chúng ta? Chúng ta lại không có làm cái gì, nếu như muốn trách tội người nào, cũng nên trách các ngươi giám sát bất lực, hai Chiến Hoàng để cho một Đạo Huyền chạy khỏi trước mặt mình, lại còn tiến vào Tử Hoàn Tinh là nơi có đi không về, các ngươi nói Thần Hoàng đại nhân sẽ trách ai?

- Lăng Vũ nói không sai, nhị vị nếu muốn đổ toàn bộ tội lên người của Diệp Vân, chúng ta không ngại đến trước mặt Thần Hoàng nói chuyện, xem đây rốt cuộc là trách nhiệm của ai!

Trên người Tuyết Hoàng bao phủ một tầng sương lạnh, sương lạnh bốc lên từng hồi, hắn rất tức giận.

- Nhị vị xin cứ tự nhiên, Lăng gia không chào đón nhị vị!

Lăng Vũ chỉ vào đại môn, hạ lệnh tiễn khách.

Sắc mặt Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng âm trầm xuống, đương nhiên bọn họ lo lắng Thần Hoàng sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ, mới thực sự muốn tìm người chịu tội thay, không nghĩ tới lại bị Tuyết Hoàng nhìn thấu.

- Diệp Vân, ngươi cho rằng Lăng gia có thể bảo hộ ngươi sao? Chuyện này ngươi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, đừng tưởng rằng ngươi có Thần Cảnh phân thân thì có thể đào thoát, sư tôn Thần Hoàng đại nhân của ta ra tay, ngươi cho dù có nhiều phân thân hơn nữa hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cầm Hoàng chỉ vào Diệp Vân, đe dọa.

- Ta ở chỗ này nhắc lại một lần, thứ nhất, Nhược Vân cô nương không phải ta lừa gạt tiến vào Tử Hoàn Tinh, luận trí tuệ Nhược Vân cô nương thông minh hơn hai ngươi nhiều lắm, đừng nghĩ rằng một chút tính toán nhỏ trong lòng các ngươi ta không biết! Thứ hai, ta chỉ trùng hợp ở Linh Hỏa Tinh đụng phải Nhược Vân cô nương, Nhược Vân cô nương cứu ta, hai người chúng ta cùng đi vào Tử Hoàn Tinh. Thứ ba, nhị vị nếu như càn quấy, Diệp Vân ta cũng không ăn chay, các ngươi có thủ đoạn gì cứ ra hết đi, Diệp Vân tiếp cả!

Diệp Vân không sợ nhìn thẳng vào Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng.

Tuy Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng hậu trường cường ngạnh, nhưng mà hắn không sợ, hắn nắm đạo lý rồi.

- Cho dù chuyện này không phải ngươi tính toán Nhược Vân, ta hỏi ngươi, Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh muốn làm gì?

Cầm Hoàng nghiêm mặt hỏi.

- Ta làm sao biết được, hẳn là muốn đi dò xét Tử Hoàn Tinh.

Diệp Vân nhún nhún vai, nói:

- Các ngươi sẽ không cho rằng ta và Nhược Vân cô nương quen thuộc tới này, chuyện gì cô ta cũng nói cho ta nghe sao?

- Ngươi!

Cầm Hoàng giận dỗi, nhịn một chút lại nói:

- Nàng trước khi tiến vào Tử Hoàn Tinh có nói cái gì hay không?

- Ta càng không biết.

Diệp Vân khoát tay.

- Tất cả phân thân của Thần Cảnh phân thân mặc dù có liên hệ, nhưng nơi này cách Linh Hỏa Tinh xa như thế, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, trừ phi phân thân của ta chết. Nhưng mà ít nhất các ngươi có lẽ nên cao hứng, qua lâu như vậy mà phân thân của ta và Nhược Vân cô nương đã sớm truyền tống tới Tử Hoàn Tinh, phân thân của ta còn chưa chết, Nhược Vân có lẽ cũng không có việc gì. Nhược Vân cô nương có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nhiều hơn ta, khẳng định chết chậm hơn ta nhiều.

Nghe được Nhược Vân tạm thời không có việc gì, trong đại sảnh mùi thuốc súng xem như dẹp loạn một ít, Vũ Hoàng lạnh lùng lườm Diệp Vân.

- Ngươi nên cầu nguyện Nhược Vân có thể bình yên trở về a!

Vũ Hoàng hung dữ nói ra.

Nếu là bình thường, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng nhất định đi lên phế Diệp Vân trước, lại chậm rãi thẩm vấn, nhưng mà Tuyết Hoàng xác định vững chắc sẽ che chở Diệp Vân, bọn họ chỉ là Chiến Hoàng nhất trọng, mà Tuyết Hoàng đã là Chiến Hoàng tam trọng, nếu đánh nhau bọn họ căn bản không tốt.

Nhưng mà hai người đều ghi hận lên người Diệp Vân, mặc kệ Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh có quan hệ với Diệp Vân hay không, mặc dù Nhược Vân có thể bình yên trở về, chỉ bằng vào chuyện Nhược Vân cứu Diệp Vân đã chứng minh Diệp Vân cùng Nhược Vân quan hệ không phải nông cạn!

- Qua mấy ngày sẽ tím ngươi tính sổ.

Tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không hỏi ra cái gì, Cầm Hoàng cùng Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, bọn họ không dám báo cáo cho Thần Hoàng nghe, nghĩ đến Thần Hoàng yêu thích Nhược Vân như vậy, nếu như bọn họ nói cho Thần Hoàng nghe Nhược Vân tiến vào Tử Hoàn Tinh, Thần Hoàng vẫn có nổi trận lôi đình hay không?

- Sư huynh, làm sao bây giờ?

Vũ Hoàng hơi lo lắng hỏi thăm, tuy bởi vì chuyện truy cầu Nhược Vân hai người có khúc mắc không ít, nhưng đụng phải chuyện này hai người sẽ liên hợp với nhau.

- Ta cũng không biết.

Cầm Hoàng nhíu mày suy nghĩ, cười khổ nói.

Vũ Hoàng ngẫm lại. Nếu như báo cáo cho sư tôn, nhất định sẽ bị sư tôn quở trách, cho dù Nhược Vân ra khỏi Tử Hoàn Tinh, bọn họ cũng khó thoát khỏi tội không làm tròn trách nhiệm.

- Ta chuẩn bị tiến vào Tử Hoàn Tinh tìm Nhược Vân, sư huynh, ngươi ở lại Tử Hoa thần triều chờ tin tức của ta.

Vũ Hoàng nghiêm mặt nói, hứn trải qua suy nghĩ hồi lâu đã làm quyết định.

Vũ Hoàng tiến vào Tử Hoàn Tinh là mạo hiểm? Phải biết rằng trước đó có rất nhiều Chiến Hoàng tiến vào Tử Hoàn Tinh đều không có đi ra! Cầm Hoàng trong lòng xoắn xuýt đôi chút, nếu như ở lại Tử Hoa thần triều, hắn nhất định phải mang trách nhiệm. Bị sư tôn quở trách, nếu Vũ Hoàng cùng Nhược Vân đều chết ở Tử Hoàn Tinh, hắn cũng đừng mơ tưởng lấy được vị trí chủ nhân Đạo Đình.

Nếu như Vũ Hoàng cùng Nhược Vân cùng ra khỏi Tử Hoàn Tinh, mà hắn rất sợ chết ở lại Tử Hoa thần triều, vậy Nhược Vân nhất định sẽ không quan tâm hắn làm gì, hắn rốt cuộc không thể nào truy cầu Nhược Vân, cũng không chiếm được vị trí chủ nhân Đạo Đình.

Chỉ có tiến vào Tử Hoàn Tinh, nếu như có thể cứu Nhược Vân, vậy có thể nói tốt.

Cầm Hoàng nhìn qua Vũ Hoàng. Sư đệ của mình nhìn thì lỗ mãng, nhưng kì thực trong thô có mảnh, hôm nay tiến vào Tử Hoàn Tinh là cơ hội lật bàn duy nhất.

Mặc dù có nguy hiểm tánh mạng, nhưng còn tốt hơn ở lại Tử Hoa thần triều không có cơ hội gì. Bọn họ thật sự quá cần vị trí chủ nhân Đạo Đình. Bởi vì vị trí kia đại biểu cho tất cả quyền lực, mặc dù trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.

- Sư đệ, ngươi đi một mình ta lo lắng, cùng theo ngươi đi vào Tử Hoàn Tinh a!

Cầm Hoàng trầm mặc đôi chút sau đó lại nói.

Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, nói:

- Nếu như chúng ta tiến vào Tử Hoàn Tinh, Diệp Vân tiểu tử kia làm sao, không giết hắn ta không cam lòng.
Chương 967 Hình ảnh vạn năm trước (2)

- Yên tâm, cho dù chúng ta tiến vào Tử Hoàn Tinh, ta cũng nhất định sẽ cho tên tiểu tử Diệp Vân kia đẹp mắt. Chúng ta ghi phong thư cho sư tôn, chờ chúng ta tiến vào Tử Hoàn Tinh thì lá thư này nằm trong tay của sư tôn, chúng ta sẽ mang toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người của Diệp Vân.

Trong mắt Cầm Hoàng hàn quang lóe lên, cười lạnh nói:

- Tin tưởng sư tôn bất kể là vì Nhược Vân hay là vì chúng ta, đều giết Diệp Vân!

- Nếu như chúng ta đi ra thì sao?

Vũ Hoàng hỏi.

- Cho dù chúng ta có thể đi ra, cũng phải dừng lại ở Tử Hoàn Tinh nhiều ngày, làm thịt phân thân của tiểu tử kia tại Tử Hoàn Tinh, sư tôn nếu làm thịt phân thân khác của Diệp Vân thì Diệp Vân cũng bị giết phân thân, vậy chết không có đối chứng.

Cầm Hoàng âm trầm cười nói.

Bất kể là Vũ Hoàng hay là Cầm Hoàng, đều cảm thấy Diệp Vân là uy hiếp lớn nhất, bởi vì Diệp Vân cũng giống như Nhược Vân, Tinh Hồn dung hợp độ đều là 0, hai người có cùng thể chất cho nên có thể tương tác hấp dẫn nhau, lần này Nhược Vân cùng phân thân của Diệp Vân cùng tiến vào Tử Hoàn Tinh, quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy, ít nhất Nhược Vân có hứng thú với tiểu tử kia.

Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng thậm chí mạo hiểm tính mạng phải vào Tử Hoàn Tinh nghĩ cách cứu viện, thuận tay đánh chết Diệp Vân. Bằng không thì bọn họ tiến vào Tử Hoàn Tinh cứu Nhược Vân ra, cuối cùng Nhược Vân biến thành nữ nhân của người khác, vậy bọn họ chẳng phải thành hai kẻ đần?

Bất luận là uy hiếp gì cũng phải bóp chết nó từ trứng nước! Tuy bọn họ không thể xác định quan hệ của Diệp Vân cùng Nhược Vân là như thế nào, nhưng mà thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

- Đáng đời hắn không may!

Vũ Hoàng cười lạnh một tiếng nói ra.

Hai người nhất trí đưa ra quyết định, Cầm Hoàng quay người đi viết phong thư.

Thời điểm Cầm Hoàng quay người thì trong mắt Vũ Hoàng nhìn búng lowng Cầm Hoàng có hàn quang lóe lên, nếu lần này có thể cứu Nhược Vân ra, Diệp Vân cùng Cầm Hoàng đều chết ở Tử Hoàn Tinh, vậy hoàn mỹ.

Cầm Hoàng cảm giác được ánh mắt của Vũ Hoàng thì khóe mắt nhăn lại, sâu trong đôi mắt có hắc mang hiện ra.

Sở dĩ Vũ Hoàng dám đi vào Tử Hoàn Tinh là vì hắn có bí pháp bảo vệ tính mạng, có thể mang một tia hồn niệm bám vào một nơi ở Tử Hoa thần triều, cho dù hắn bất hạnh chết ở Tử Hoàn Tinh, nếu Thần Hoàng có thể tìm ra được hồn niệm này vẫn có thể phục sinh hắn lại, mặc dù có một chút trí nhớ không trọn vẹn và tu vị giảm nhiều, nhưng cuối cùng vẫn có thể sống sót.

Mà Cầm Hoàng sở dĩ dám vào Tử Hoàn Tinh, hắn có chỗ dựa mạnh.

Hai người đều tính toán lẫn nhau, chuẩn bị một ít gì đó, sau đó cùng tiến về Linh Hỏa Tinh, truyền tống vào Tử Hoàn Tinh.

Sâu trong tinh không xa xôi, trong thời không loạn lưu, hai thân ảnh không ngừng xuyên thẳng qua không gian.

Diệp Vân cùng Nhược Vân hai mắt nhắm nghiền, đề phòng trong thông đạo truyền tống có gì đó ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ đều tiến vào trạng thái hôn mê, chỉ có thể dùng hồn niệm tiến hành trao đổi.

Không nghĩ tới truyền tống tiến vào Tử Hoàn Tinh cần thời gian dài như vậy, ngay cả Nhược Vân cũng có chút ngoài ý muốn, nghìn tính vạn tính nhưng không tính tới chuyện này.

Advertisements

- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Diệp Vân khó hiểu hỏi thăm, từ Thiên Nguyên Tinh tiến vào Linh Hỏa Tinh tiểu Thiên Nguyên giới chỉ cần nháy mắt là tới, Linh Hỏa Tinh tiểu Thiên Nguyên giới đến Tử Hoàn Tinh lại cần thời gian dài như vậy, suốt một ngày, bọn họ vẫn còn truyền tống, rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ Linh Hỏa Tinh đến Tử Hoàn Tinh khoảng cách xa hơn Thiên Nguyên tinh đến Linh Hỏa Tinh ngàn vạn lần? Cự ly này quá xa rồi, thông đạo truyền tống căn bản không thể thành lập được, bởi vì thông đạo truyền tống cũng có khoảng cách cực hạn.

- Đại khái là bởi vì do tinh vân màu tím kia, thời điểm hơn mười tinh chủ thành lập tinh vân màu tím đã dùng rất nhiều bí pháp thời không, cho nên mới có thể làm cho Tử Hoàn Tinh biến mất trong tinh không. Tuy Tử Hoàn Tinh bên ngoài có tinh vân màu tím bị hư hao, chúng ta muốn xuyên qua nó cũng cần thời gian thật lâu!

Nhược Vân suy nghĩ sau đó truyền tin tức hồn niệm tới.

Chung quanh Tử Hoàn Tinh có tinh vân màu tím che phủ, che kín thời không đạo văn. Muốn xuyên qua những thời không đạo văn này cần thời gian thật lâu.

Thời không đạo văn, lưu chuyển khắp trong tinh không, mỗi một đám đạo văn là một đường hầm thời không. Có khi không gian đạo văn là tinh không thác loạn tạo thành, có khi là đại năng dùng bí pháp chế tạo ra. Có khi không gian đạo văn phi thường cường đại, giống như lưỡi đao sắc bén, phàm là nơi nó đi qua, tinh cầu lập tức bị cắt thành hai nửa, tạo thành mảnh vỡ tinh cầu trong tinh không, tuyệt đại bộ phận thời không đạo văn chỉ có tác dụng phân cách không gian.

Trong truyền thuyết. Muốn trở thành tinh chủ, nhất định phải lĩnh ngộ thời không đạo văn.

Đương nhiên bình thường tinh chủ là do Tinh Hồn tuyển ra, cuối cùng nhất sẽ lĩnh ngộ thời không đạo văn. Một khi lĩnh ngộ thời không đạo văn thì trở nên phi thường cường đại, chiết xuất tinh cầu, mở thời không...

Hai mắt Diệp Vân nhắm nghiền, nhưng mà thần hồn cũng đã thấu thị ra ngoài cơ thể, quan sát tình huống chung quanh. Bọn họ thỉnh thoảng thấy thời không đạo văn bay ngang qua, xuyên qua trong không gian không biết vài phút hay là vài tiếng, xuyên ra đạo văn thì nhìn thấy một hằng tinh hào quang vạn trượng, chung quanh không ngừng có tinh vân màu tím bao phủ, đám mây tím này không ngừng xoay tròn.

Từng đạo lưu quang màu tím xinh đẹp như mộng ảo.

Tinh vân màu tím này chính là hơn mười tên tinh chủ dùng thời không đạo văn tạo ra, thời không đạo văn là trong suốt không màu, nhưng bị màu sắc bản thân của Tử Hoàn Tinh nhuộm thành màu tím. Từ xa nhìn lại giống như bên ngoài tinh cầu có phủ một vòng tròn lớn, Thiên Nguyên tinh thị thần Long Đế ở trên một tinh cầu xa xôi nhìn thấy nó xuất hiện, nhìn thấy vòng tròn màu tím to như thế, cho nên liền gọi nó là Tử Hoàn Tinh.

Diệp Vân cùng Nhược Vân đánh ra một đạo văn thời không, lại xuyên qua không gian hắc ám thật lâu.

Thời gian qua đi Diệp Vân dường như nhìn thấy nhiều chuyện diễn ra.

Một tinh cầu màu tím lặng lẽ xoay tròn trong tinh không, mười hai vị tinh chủ đứng trong vũ trụ hư không vây quanh nó giống như mười hai vệ tinh, bọn họ không ngừng nói chuyện, Diệp Vân không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng mà giọng của bọn họ giống như chuông lớn, lộ ra khí tức uy nghiêm bao phủ nội tâm của hắn.

Giọng nói này như tiếng nổ, Diệp Vân lại nghe không hiểu.

Nhìn qua mười hai vị tinh chủ kia, trong mơ hồ dường như nhìn rõ dung mạo của bọn họ, nam tính chiếm đại đa số, nữ tính chỉ có ba người, không người nào không phải phong hoa tuyệt đại, Diệp Vân nhìn thấy một người, hắn quen thuộc với người này, hình như là Thiên Nguyên tiền bối!

Mười hai tinh chủ dường như đã làm ra quyết định, sau đó bắt đầu bố trí từng thời không đạo văn, thời không đạo văn càng ngày càng dày đặc, Tử Hoàn Tinh chậm rãi biến mất trong hư không.

Đoạn hình ảnh này lóe lên rồi biến mất, biến mất vô ảnh vô tung.
Chương 968 Tao ngộ (1)

- Hình như ta thấy cái gì.

Diệp Vân dùng hồn niệm truyền tin tức cho Nhược Vân, không biết Nhược Vân thấy không.

- Ta cũng nhìn thấy, vậy hẳn là thật lâu trước kia có chuyện xảy ra, khi đó hình ảnh trong thời không đạo văn không ngừng xuyên thẳng qua, cuối cùng nhất phóng vào trong đầu của chúng ta.

Nhược Vân nói ra, nàng là người tiếp cận Tinh Hồn nhất, cũng cực kỳ khắc sâu những chuyện này.

Diệp Vân sinh lòng cảm khái, thì ra thế giới này còn có tồn tại mạnh mẽ như thế, bố trí thời không đạo văn khiến một tinh cầu biến mất trong hư không. Không biết mười hai vị tinh chủ này đã đi qua nơi nào. Thiên Nguyên tiền bối cũng ở trong đó, rốt cuộc vì sao bọn họ phải che dấu Tử Hoàn Tinh lại?

Hiện tại Thiên Nguyên tiền bối có lẽ đã đi vào cõi tiên, muốn cỡi bỏ bí mật này chỉ sợ quá khó khăn.

Trên Tử Hoàn Tinh có cất dấu bí mật kinh người gì? Diệp Vân thập phần hiếu kỳ.

Tinh vân màu tím chung quanh Tử Hoàn Tinh bị tinh cầu khác va chạm nên vỡ ra, cho nên mới xuất hiện trở lại, nếu như không có vụ va chạm kia, Tử Hoàn Tinh rất có thể sẽ vĩnh viễn ẩn giấu trong tinh không, không người nào có thể phát hiện sự tồn tại của nó.

Trong đầu Diệp Vân xuất hiện vô số ý niệm, nếu như thật muốn biết nguyên do, chỉ sợ phải đi vào Tử Hoàn Tinh mới có thể chứng nhận được.

Hai người vẫn phi hành như thế, bọn họ ở trong thông đạo truyền tống không có nhúc nhích, bởi vì thoáng nhúc nhích sẽ phải thừa nhận lực lượng vặn vẹo to lớn, rất có thể sẽ bị thông đạo truyền tống xé thành mảnh nhỏ.

Mỗi khi xuyên qua một đạo thời không đạo văn, Diệp Vân cảm giác được mình tiến tới gần Tử Hoàn Tinh hơn vài phần, từ trên cao nhìn xuống dưới, viên tinh cầu màu tím kia đầy hương vị xa hoa và hùng vĩ.

Thì ra thế giới này du lịch vũ trụ đơn giản như thế.

Bỗng nhiên Diệp Vân nhìn qua không trung, một tinh thể màu đen vận chuyển chung quanh Tử Hoàn Tinh, tinh thể này giống như một sào huyệt to lớn, nhưng mà mặt ngoài bao phủ tầng kim loại sáng bóng, giống như một chiến hạm to lớn, vô số vật thể màu đen phóng ra ngoài, nhìn ra được tinh thể màu đen này muốn phóng tới các nơi của Tử Hoàn Tinh.

Chỉ nhìn qua một chút nhưng Diệp Vân cảm thấy nội tâm rùng mình, hắn có một loại trực giác, những người kia chính là tổ ma trong truyền thuyết.

Hẳn là Tử Hoàn Tinh đã bị tổ ma công chiếm, vậy bọn họ chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp?

- Tử Hoàn Tinh khả năng đã bị tổ ma công chiếm, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Diệp Vân dùng hồn niệm nhắc nhở Nhược Vân.

- Đa tạ, ta sẽ chú ý.

Nhược Vân đáp, nàng hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị tâm lý.

Lập tức sắp xuyên qua Tử Hoàn Tinh vân, một khi vào trong tinh vân màu tím sẽ nhanh chóng tới nơi.

Thời điểm bọn họ sắp vượt qua tinh vân màu tím thì một đạo không gian đạo văn xẹt qua..

- Coi chừng!

Diệp Vân thậm chí còn chưa kịp dùng hồn niệm truyền âm cho Nhược Vân. Liền bị đạo thời không đạo văn quét ra ngoài, quỹ tích của hai người sinh ra độ lệch. Diệp Vân cảm giác bị lực lượng xé rách to lớn quét qua, hai mắt tối sầm, liền mất đi tri giác.

Thân ảnh hai người bay tới hai đầu của Tử Hoàn Tinh, hai đạo tinh quang lóe lên rồi biến mất.

Cũng không biết qua bao lâu, một cảm giác đau đớn xé rách khiến Diệp Vân tỉnh lại trong cơn hôn mê, phi đao trong đầu không ngừng chấn động kêu ông ông, một đạo huyền khí tinh thuần tiến vào tứ chi bách hài, rốt cuộc tay chân của Diệp Vân dần dần có tri giác.

Cảm giác được hạt mưa lạnh như băng quét qua mặt của mình, Diệp Vân chậm rãi mở to mắt. Phát hiện mình đang nằm trên đường phố rộng rãi, hai bên có kiến trúc kỳ lạ, phong cách hoàn toàn khác Thiên Nguyên tinh.

Nhưng mà nơi này vô cùng hoang vu, không có người ở.

Rất nhiều kiến trúc đã bị phá hư không thành bộ dáng, chỉ để lại một ít tường đổ.

Trên đường phố có rất nhiều dấu chân to, những dấu chân này lớn như một chiếc xe ngựa lớn, chỉ có ba ngón, giống như là cự thú lưu lại. Nhưng trừ dấu chân thì không có thứ gì khác, trên mặt đất không có bộ hài cốt nào.

Thần hồn của Diệp Vân lan tràn ra bốn phía, vài chục km. Hơn trăm km, mấy trăm km, kiến trúc đổ nát rậm rạp liên miên không dứt, những kiến trúc này không ít vết rạn, tường đầy rêu xanh, năm đó nơi này là một tòa thành thị vô cùng phồn hoa, thậm chí vượt xa hoàng thành Tử Hoa thần triều. Nhưng mà văn minh năm xưa đã bị hủy hoại không còn hình dáng.

Liếc nhìn qua thì cảm thấy thê lương không nói nên lời.

Mưa rơi tí tách, tiếng gió rất mạnh và đang gào rít, giống như khóc thương cho cái gì đó.

Gió lạnh thổi vào người, cành khô lá úa cũng quét qua người Diệp Vân, Diệp Vân nhìn qua thành thị hoang tàn thì cảm thấy cô tịch.

Không biết Nhược Vân bây giờ đang ở đâu, thế nào, thời không đạo văn mang hai người ra xa nhau, bọn họ căn bản không thể né tránh, dùng trình độ bị thương của hắn thì lực lượng xé rách của thông đạo truyền tống phi thường lớn, nếu như Nhược Vân không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, chỉ sợ hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trong lòng Diệp Vân cảm thấy thương cảm, tuy Nhược Vân và mình giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng giúp hắn nhiều, huống chi nàng còn cứu mình.

Diệp Vân không muốn Nhược Vân cứ yên lặng chết đi như vậy, nhưng hắn nhất thời căn bản tìm không thấy Nhược Vân, cũng chỉ có thể hi vọng vào những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của Tinh Hồn cho nàng.

Diệp Vân ngồi xuống vận hành Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, khôi phục thương thế trong người, tuy thân thể khô héom nhưng mà phi đao không ngừng truyền huyền khí giúp hắn khôi phục nhanh hơn.

May mắn là mặc kệ Diệp Vân có bao nhiêu Thần Cảnh phân thân thì trong đầu mỗi phân thân đều có phi đao, nếu như không có phi đao, hắn sọ rằng phải mất ít nhất nửa tháng mới khôi phục được, hôm nay tối đa chỉ cần một hai ngày là được.

Diệp Vân ngồi xuống khôi phục nhưng mà thần hồn của hắn không ngừng dò xét chung quanh, xem có biện pháp nào tìm được dân bản địa của Tử Hoàn Tinh hay không.

Bỗng nhiên lúc này thần hồn của hắn sinh ra chấn động, hắn dò xét trên bầu trời, trên bầu trời có một quái vật khổng lồ hiện ra trong tầm mắt, đây là một cự thú toàn thân màu đen, toàn thân đều bao trùm kim loại, nhìn qua vẻ ngoài sáng bóng của nó thì nó có đôi cánh cứng, trên đỉnh đầu có sừng nhọn sức bén, tám cái cự trảo cầm một xiên thép, nó vỗ cánh bay qua bầu trời.

Trong đôi mắt của nó đỏ tươi, tràn ngập khí tức hung tàn và bạo ngược.

- Hẳn là đây là tổ ma trong truyền thuyết?

Trong lòng Diệp Vân giật mình, thứ này phát ra khí tức bạo ngược còn đáng sợ hơn Thị Huyết Kim Giáp nhiều lắm.

Toàn thân cự trùng này tỏa ra khí tức khát máu, tối thiểu nhất cũng cấp bậc Thần Huyền, nó dò xét bốn phía, dường như cảm giác được thần hồn nhìn trộm, đột nhiên bay thẳng qu hướng Diệp Vân bên này, ánh mắt tập trung vào Diệp Vân.

Không tốt, bị phát hiện!

Nó có thể thông qua thần hồn dò xét được vị trí của hắn! Trong lòng Diệp Vân giật mình, tranh thủ thời gian đứng lên bay ra xa.
Chương 969 Tao ngộ (2)

Nhưng mà con trùng này gào thét, sóng âm đánh thẳng vào đầu của Diệp Vân, Diệp Vân lập tức cảm giác được đầu óc đau đớn như nứt ra.

Gia hỏa thật cường đại, có thể công kích thẳng vào thần hồn.

Phi đao trong đầu Diệp Vân chấn minh, lúc này mới giúp Diệp Vân thoát khỏi trạng thái âm ba công kích của cư trùng.

Con cự trùng này gào thét, tuy nhiên hình thể của nó to lớn như pháo đài bay, nó tốc độ phi hành của nó lại cực nhanh, xiên thép trong tay xiên thẳng vào người Diệp Vân, nó huy động xiên thép, xiên thép này mang theo sắc bén và lực lượng ập tới, kiến trúc chung quanh bị lực lượng quét sạch, không ngừng sụp đổ thành bột mịn.

Diệp Vân không dám khinh thường, nhanh chóng thúc dục Độn Thiên Châu bỏ chạy, vèo một tiếng, hắn biến mất.

Tuy Diệp Vân thoát đi rất nhanh, nhưng mà con cự trùng này không có buông tha, vẫn đuổi theo không bỏ.

Vèo một tiếng, thân hình to lớn của nó xuyên thẳng qua hư không.

Có Độn Thiên Châu hỗ trợ, thoát khỏi con cự trùng này không thành vấn đề, Độn Thiên Châu không ngừng xuyên thẳng qua kiến trúc các tòa nhà.

Đúng lúc này Diệp Vân chợt thấy có năm con cự trùng vây tới, những cự trùng này không ngờ có thể liên lạc với nhau

Trong đầu Diệp Vân sinh ra ý niệm không tốt trong đầu, xong, những con cự trùng này có thể gọi đồng bạn tới, cả đàn cả lũ vây quanh hắn, cho dù có Độn Thiên Châu chỉ sợ cũng rất khó thoát được.

Không nghĩ tới chẳng có chút thu hoạch nào, biết rõ Tử Hoàn Tinh là tử địa, không có bất kỳ sinh vật tồn tại, mà tổ ma đã ở đây, xem ra tinh hồn của Tử Hoàn Tinh khó thoát vận mệnh bị cắn nuốt.

Sáu cự trùng bay tới phong kín đường đi của Diệp Vân.

Những thứ này không giống hồn thú chỉ biết thôn phệ, chúng có được trí tuệ kinh người, biết rõ hiệp đồng tác chiến, đoán chừng những cự trùng này là cấp thấp nhất, phía trên còn có tồn tại cường đại hơn, nếu một đám này mà xâm chiếm Thiên Nguyên tinh, có thể nghĩ Thiên Nguyên Tinh sẽ lâm vào khổ chiến dạng nào.

Bị vây quanh như vậy, nhìn thấy những thứ này vô cùng cường đại, thăm dò chi tiết địch nhân cũng tốt.

Diệp Vân ôm ý niệm hẳn phải chết, Độn Thiên Châu ngừng hóa ra bảy huyền khí phi đao.

Tay phải vung lên, một đạo lại một đạo phi đao bay thẳng tới những cự trùng kia.

Mục tiêu lớn như vậy hẳn phi đao sẽ bắn trúng.

Đột nhiên những cự trùng kia gào thét bén nhọn giống như trăm ngàn cây châm nhỏ đâm thẳng vào trong đầu Diệp Vân, trên mặt Diệp Vân có thống khổ, phi đao trong đầu không ngừng kêu vù vù, năng lượng ôn hòa bao phủ tâm thần, rốt cục giảm bớt đau đớn khủng bố thế này.

Phốc phốc phốc, phi đao xuyên thấu qua phòng hộ của cự trùng, xuyên qua thân thể của chúng.

- Bạo!

Diệp Vân khẽ quát một tiếng, bành bành bành, từng thanh phi đao nổ tung trong người của cự trùng.

Những cự trùng này không ngừng gào thét, xem ra cực kỳ thống khổ, giọt giọt chất lỏng màu đen giống như thủy ngân từ trong người của chúng chảy ra ngoài, loại đồ vật này chẳng lẽ là huyết dịch của cự trùng?

Trong lòng Diệp Vân thất kinh, những cự trùng này có cấu tạo khác xa nhân loại và yêu thú.

Tuy phi đao có thể trọng thương cự trùng, lại không có thể giết chúng, chúng dường như bị chọc giận, hai mắt của chúng đỏ thẫm, huy động xiên thép đâm vào Diệp Vân.

Oanh! Oanh! Oanh!

Diệp Vân càng không ngừng trốn tránh, xiên thép bắn ra lực lượng đáng sợ, dường như có ngàn vạn ngọn núi áp tới.

Căn bản không cách nào trốn tránh! một đạo lực lượng đáng sợ đánh vào người Diệp Vân, tiếng vang "Cờ rốp" vang vọng, Diệp Vân cảm giác được xương ngực của mình gãy hai cây, cho dù thần hồn hợp nhất, thân thể đạt tới đỉnh phong vẫn không ngăn được lực lượng đáng sợ này.

Độn Thiên Châu!

Diệp Vân lại thúc dục Độn Thiên Châu, chỉ thấy Độn Thiên Châu bắn ra hào quang sáng ngời, mang theo Diệp Vân hóa thành một đạo lưu quang bay vút đi.

Những cự trùng kia nhanh chóng truy kích tới, từng xiên thép vung lên.

Diệp Vân thúc dục Độn Thiên Châu xuyên qua khe hở của cự trùng bay thẳng ra ngoài, đám cự trùng không ngừng huy động xiên thép ngăn cản, đùng đùng đùng, từng đạo lực lượng đáng sợ trùng kích vào Độn Thiên Châu. Độn Thiên Châu xuất hiện vết rạn, Độn Thiên Châu chỉ là đạo khí chạy trối chết, hiệu quả phòng ngự rất tốt, nhưng mà qua vài lần công kích thì rạn nứt.

Diệp Vân tả xung hữu đột, hắn vừa mới thoát khỏi dây dưa của đám này, ở xa xa lại có hơn mười con cự trùng bay thẳng qua đây.

Móa! Đây quả thực là dồn người ta vào tử lộ.

Những thứ này quá hung tàn!

Cho dù hắn đào thoát khỏi cự trùng truy kích, nhưng mà càng ngày càng nhiều cự trùng đuổi theo hắn!

Hôm nay chỉ sợ khó tránh khỏi một kiếp!

Khó trách nhiều cường giả Chiến Hoàng đi tới nhưng không thể trở về, dường như cường giả Chiến Hoàng đối mặt vô số cự trùng, chỉ sợ cũng giết mệt mỏi, những cự trùng này lực công kích tuy không so được với Chiến Hoàng, nhưng mà phương diện phòng ngự vẫn rất kinh người, hơn nữa không biết còn có cự trùng cao cấp hơn hay không.

Cảm giác của đám cự trùng này rất nhạy cảm, thậm chí có thể thông qua thần hồn tập trung vị trí đối phương, nếu có Chiến Hoàng muốn điều tra Tử Hoàn Tinh, dùng hồn niệm bao phủ cả Tử Hoàn Tinh, Diệp Vân cơ hồ có thể tưởng tượng đây là bi kịch cỡ nào.

Chiến Hoàng lập tức hấp dẫn toàn bộ cự trùng trên Tử Hoàn Tinh tới chỗ của mình.

Cho nên tại Tử Hoàn Tinh này tuyệt đối không được sử dụng thần hồn.

Không biết vị trí truyền tống của Linh Hỏa Tinh những ngày qua có không một Chiến Hoàng nào trở về, quả thực nghĩ mãi mà không rõ, cho dù cự trùng nhiều hơn nữa, bọn họ chạy thoát được hay sao?

Bản thân mình hôm nay không cách nào đào thoát, nhưng mà ít nhất có còn có thể truyền tin tức quay về Tử Hoàn Tinh quay về Thiên Nguyên tinh, vậy cũng có giá trị.

Diệp Vân sử dụng Độn Thiên Châu không ngừng bỏ trốn điên cuồng, nhưng mà lại lâm vào trong vòng vây của cự trùng, mặt ngoài của Độn Thiên Châu đã sớm có trăm ngàn lỗ. Không biết thừa nhận bao nhiêu lần công kích, tiếp tục nhanh chóng

Diệp Vân dứt khoát thu hồi Độn Thiên Châu lại, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần với đám cự trùng này.

Ông --

Cự trùng không ngừng gào thét bén nhọn, không ngừng lao qua phía Diệp Vân.

Đúng lúc này một quang cầu to lớn bắn tới, quang cầu này giống như mặt trời nhỏ, "Oanh" một tiếng nổ tung trên không trung, mặc dù không có nhấc lên chút lực lượng trùng kích nào, nhưng mà đám cự trùng này như con ruồi bay loạn, phát ra tiếng gào rú thống khổ. Từng con không ngừng bay ra các nơi.

Diệp Vân đứng nguyên tại chỗ, tình huống đột nhiên này xem ra nhưng không tạo bất cứ ảnh hưởng gì cả, nhưng tại sao chúng bỏ chạy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Cứu binh?

Diệp Vân dùng thần hồn dò xét ra phương xa, chỉ thấy ngoài ngàn mét có sáu đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, trong tay bọn họ cầm thanh cự cung, còn có một vũ khí to lớn quỷ dị, xem ra hơi giống máy ném đá.

Trong lòng Diệp Vân nghiêm nghị, những người này đột nhiên xuất hiện trong phạm vi ngàn mét mà hắn rõ ràng không có phát hiện, tu vị hẳn là vượt xa hắn!
Chương 970 Cự nô

Tuy tương mạo của bọn họ không giống người thường, thân hình cao lớn thon dài, làn da toàn thân màu tím. Xương sọ nổi lên, nhưng có thể xác định là bọn họ giống với nhân loại, rất có thể là cư dân bản địa của Tử Hoàn Tinh!

Những người kia kéo trường cung. Sưu sưu sưu, từng mũi tên bén nhọn bay ra ngoài, phốc phốc phốc. Toàn bộ trúng mục tiêu vào đầu của đám cự trùng, dùng gốc độ quỷ dị xuyên qua đầu, nhưng con cự trùng kia không kịp phát ra tiếng nào đã rơi xuống.

Thì ra đầu chính là nhược điểm của đám cự trùng này, chỉ cần đánh trúng vào nhược điểm thì phải chết không thể nghi ngờ.

Con mắt Diệp Vân sáng ngời, ngưng hóa huyền khí phi đao, sưu sưu sưu, từng thanh phi đao bắn ra ngoài, cũng giống như những người kia bắn xuyên qua đầu của cự trùng, tuy vị trí không có xảo diệu như những người kia, nhưng vẫn là một kích đột phá, bắn vào trong đầu cự trùng, sau đó bành một tiếng đầu của cự trùng nổ tung.

Những cự trùng này có thể giết chết.

Diệp Vân cũng không còn tâm sợ hãi đám cự trùng này nữa, khá tốt những cự trùng này không phải rất cường đại.

Từng con cự trùng không ngừng rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành một loại huyết thanh màu đen thẩm thấu vào trong bùn.

Khó trách đoạn đường này không có chút thi thể người hay yêu thú gì đó, thì ra là thế.

Sau khi giải quyế đám cự trùng này Diêp Thần bay qua phía sáu người kia.

- Xin chào, người xa lạ tới từ dị vực khác, nhanh theo chúng ta rời khỏi đây, nếu không sẽ có rất nhiều cự nô tới đây, đến lúc đó thì chạy không thoát!

Trong sáu người có một người dùng ngôn ngữ Thiên Nguyên tinh không lưu loát, hô lên với Diệp Vân.

Tuy ratasa không lưu loát, nhưng cũng giúp Diệp Vân sinh ra vài phần thân thiết quen thuộc, không ngờ ở nơi này cũng có thể nghe được ngôn ngữ Thiên Nguyên tinh, nếu như không có đối phương cứu giúp, chính mình chỉ sợ đã mất mạng, hắn không có nghĩ nhiều, lập tức bay theo sáu người kia.

Đám cự trùng dường như cảm nhận được công kích, từ chân trời xa xa bay tới, chúng rất đông, cả bầu trời như biến thành đêm tối.

Số lượng cự trùng này đúng là quá nhiều rồi, tối thiểu có ngàn vạn con! Trong lòng Diệp Vân kinh hãi không thôi, tình huống này mà người trên Tử Hoàn Tinh còn sống sao?

Sáu người kia dẫn đường, nhanh chóng dẫn Diệp Vân đi xa.

Dường như hiểu kinh ngạc trong lòng Diệp Vân, người cao nhất nói với Diệp Vân:

- Cách nơi này ba vạn dặm có sáu sào huyệt cự nô, một khi có cự nô bị giết chúng sẽ xuất động.

- Vậy các ngươi làm sao tránh được chúng đuổi bắt?

Diệp Vân hỏi, từ số lượng cự nô trong lời của bọn họ thì chính là vô tận, bất kỳ nơi nào cũng không ẩn nấp được.

- Chúng ta trốn ở dưới mặt đất.

Người kia nói.

Thì ra là trốn dưới mặt đất, vừa rồi hắn dùng thần hồn điều tra, đều không có tìm được dấu chân nào cả, lại không có điều tra sâu dưới đất. Tòa thành thị này hoang vu, thì ra cư dân trốn vào mặt đất.

- Các ngươi gọi chúng là cự nô? Chẳng lẽ chúng không phải tổ ma?

Tuy người nọ nói ngôn ngữ Thiên Nguyên tinh rất không lưu loát, nhưng Diệp Vân vẫn nghe hiểu được.

- Chúng cũng không phải tổ ma, tổ ma là tồn tại đáng sợ và mạnh hơn nhiều, những cự nô này chỉ là đồ ăn của tổ ma mà thôi.

Người nọ vừa chạy đi vừa giải thích.

Thì ra những cự nô này không phải là tổ ma, mà là đồ ăn của tổ ma, giống như hồn thú ở Thiên Nguyên Đại Lục vậy, nhưng mà cự nô này đáng sợ hơn hồn thú nhiều.

Diệp Vân quả thực không nghĩ ra tổ ma là tồn tại đáng sợ thế nào.

Được những người kia dẫn dắt, Diệp Vân và bọn họ nhanh chóng đi tới một góc chết, sau đó lại đi theo địa đạo vào sâu bên trong.

Xuyên qua từng tầng cấm chế, Diệp Vân có thể cảm giác được cách mặt đất vài mét là một tầng đá kim loại, chính là vì phòng ngừa cự nô giết vào mặt đất.

Sau khi tiến vào mặt đất, sáu người kia tốc độ chậm lại, đã thoát khỏi nguy hiểm.

- Ta tên là Tử Viêm, chúng ta là một chi của nhân tộc, Tử Đồng nhất tộc, tổ tiên chúng ta tới từ Thiên Nguyên tinh.

Người cao lớn nhìn qua Diệp Vân, thân mật nói ra.

Diệp Vân lúc này mới chú ý tới ngoài làn da màu tím của đám người này ra, con mắt của bọn họ là màu tím thâm thúy, loại màu tím này óng ánh sáng long lanh, giống như bảo thạch, nhìn qua đồng tử của bọn họ là không quên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

Bọn họ cao ít nhất là hai mét, Tử Viêm lại cao hai mét năm, Diệp Vân trước mặt bọn họ biến thành người lùn.

- Thì ra tổ tiên của các ngươi đến từ Thiên Nguyên tinh, khó trách các ngươi biết nói ngôn ngữ Thiên Nguyên tinh, nghe nói Thiên Nguyên tinh bây giờ còn có chi nhánh Tử Đồng nhất tộc đấy.

Diệp Vân mỉm cười nói ra, Tử Đồng nhất tộc vô cùng nổi danh, Tử Ma Chiến Giáp chính là do bọn họ làm ra, Tử Đồng nhất tộc là một trong năm luyện khí thế gia, nhưng mà Tử Đồng nhất tộc ở Thiên Nguyên Đại Lục và Tử Đồng nhất tộc ở Tử Hoàn Tinh tướng mạo khác nhau, có thể là hoàn cảnh khác nhau, trải qua hơn vạn năm diễn hóa tạo ra khác biệt.

- Nghe nói Tử Đồng nhất tộc là trời sinh luyện khí đại sư.

- Đúng vậy, Tử Đồng nhất tộc của chúng ta am hiểu luyện khí, trường cung trong tay chúng ta là Tử Huyền trường cung, mặc dù chỉ là tam phẩm đạo khí, nhưng chẳng kém gì ngũ phẩm đạo khí. Còn có Tử Huyền Chấn Lôi này, nó chuyên môn đối phó cự nô.

Nói đến luyện khí trên mặt Tử Viêm đầy tự hào,chỉ vào máy ném đá mà bọn họ mang theo.

Diệp Vân nhìn qua Tử Huyền Chấn Lôi kia, có chút sợ hãi thán phục, Tử Huyền Chấn Lôi này có bộ dáng như máy ném đá, nhưng mà bắn ra hào quang như lôi đình. Diệp Vân vừa rồi nhìn thấy hào quang kia nổ tung ra, những cự nô giống như bị trùng kích, tất cả đều mất phương hướng, không biết nguyên lý vận dụng thế nào.

- Trước nói tới người của Thiên Nguyên tinh các ngươi đi, bọn họ cũng được chúng ta dẫn tới, ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy bọn họ.

Tử Viêm nói ra:

- Người Thiên Nguyên tinh các ngươi không ngờ có nhiều cường giả Chiến Hoàng cấp như vậy, hơn nữa nghe nói các ngươi còn có mười thị thần, Tử Vân Tinh chúng ta từ xưa đến nay chỉ mới sinh ra một trăm cường giả Chiến Hoàng mà thôi, trước mắt chỉ còn lại ba vị Chiến Hoàng, cường giả thị thần chỉ có một vị, là người lãnh đạo của Tử Vân Tinh chúng ta, vị trưởng lão tôn kính kia đã sống năm ngàn năm, hôm nay đã tuổi già.

Thì ra tinh cầu này được người dân bản địa gọi là "Tử Vân Tinh ", làm cho Diệp Vân ngoài ý muốn, nghĩ tới tinh vân màu tím bay thấp như vậy, nó còn yếu nhược hơn Thiên Nguyên Đại Lục nhiều lắm, Diệp Vân hỏi:

- Vậy các ngươi có tinh chủ không?

Thời điểm ở thời đại Thiên Nguyên, Thiên Nguyên tinh vũ lực cũng phi thường thấp, thẳng tới thời đại Tinh Huyền trở thành tinh chủ mới đạt tới đỉnh phong, ngày hôm nay nó lại xuống dốc, nhưng ít ra còn có mười thị thần và hơn trăm Chiến Hoàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Tổ Thần Chí Tôn
(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Chương 921-925

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom