-
Chương 406-410
Chương 406 Cái thế một kích
- Ta kính ngươi là Bắc Hải Chi Vương, không muốn cùng ngươi làm nhiều tranh luận, nhưng ngươi không thể vu oan Chấp Pháp điện ta, Chấp Pháp điện ta làm việc, không cần phải khác nói ra. Đạo Huyền Vũ chi khí này, ta phải mang đi, nếu có địa phương đắc tội, Hải vương thứ lỗi!
- Chấp Pháp điện một phân điện chi chủ nho nhỏ, rõ ràng cũng dám ở Bắc Hải ta làm càn như thế, có thể thấy được Chấp Pháp điện ngày thường làm việc bá đạo như thế nào. Ngay cả Chấp Pháp điện Tam đại chưởng giáo hoặc là mấy Thái Thượng trưởng lão tới, Đạm Đài Lăng ta cũng không sợ, huống chi ngươi một phân điện chi chủ nho nhỏ!
Phó Vũ thân là Chấp Pháp điện phân điện chi chủ, mặc dù biết Đạm Đài Lăng lợi hại, nhưng hắn suy đoán, Đạm Đài Lăng khả năng thân ở chỗ sâu trong đáy biển xa xôi truyền âm đến tận đây, nếu mình cường đoạt Huyền Vũ chi khí. Tranh thủ thời gian ly khai Bắc Hải, Đạm Đài Lăng chưa hẳn đuổi đến, chờ đến lên lục địa, cũng không phải là Đạm Đài Lăng có thể định đoạt được rồi.
- Chuyện hôm nay, nếu như có địa phương đắc tội, Phó mỗ ngày khác lại hướng Hải vương bồi tội, nhưng mà cái Huyền Vũ chi khí này, Phó mỗ lại không thể không muốn!
Phó Vũ thấp hừ một tiếng, tay phải chụp vào Huyền Vũ chi khí. Nếu có Huyền Vũ chi khí, đủ để chống đỡ hắn vượt mấy chục năm tu vi, Phó Vũ há lại sẽ đơn giản buông tha!
- Làm càn!
Lúc này Đạm Đài Lăng là thật sự nổi giận.
Đợi ta luyện hóa Huyền Vũ chi khí, lập tức đào tẩu. Cho dù ngươi là Bắc Hải Chi Vương, cách nơi này xa như vậy, chưa hẳn có thể lưu được ta! Phó Vũ đánh về phía con Hải quy kia, lòng bàn tay đạo đạo Huyền Khí, như là từng sợi tí ti, tràn đầy hấp lực, muốn đem Huyền Vũ chi khí kia chộp trong tay.
Khí tức Thần Tôn cấp cường giả, ở một khắc này không hề giữ lại phát ra.
Con Huyền Vũ chi khí biến thành Hải quy kia ở dưới Huyền Khí của Phó Vũ trói buộc, càng không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát đi ra ngoài. Lại thủy chung không cách nào nhúc nhích, bị Phó Vũ nhanh chóng hấp tới, mắt thấy Phó Vũ muốn đem Huyền Vũ chi khí chộp vào trong tay rồi.
Chỉ thấy thân thể Phó Vũ đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, như là bị một đạo khí cơ tập trung vào, không cách nào nhúc nhích.
- Chuyện gì xảy ra?
Phó Vũ quá sợ hãi, từ khi hắn tấn giai đến Thần Tôn cảnh giới, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, khoảng cách xa như vậy, hắn rõ ràng bị khí cơ của Đạm Đài Lăng tập trung vào! Cỗ lực lượng này quá mạnh mẽ, ngay cả thực lực Thần Tôn cấp, rõ ràng cũng không cách nào giãy giụa, thực lực Đạm Đài Lăng này, thật đúng đã đến cảnh giới kinh người như vậy? Bên trong Chấp Pháp điện, có thể địch nổi Đạm Đài Lăng, chỉ sợ cũng không cao hơn ba người.
Sau trận chiến kinh nghiệm Cấm Vực Chi Địa ấy, Đạm Đài Lăng lại có một ít đột phá trên cảnh giới, đã đến loại cấp bậc như Đạm Đài Lăng này, mỗi một lần lĩnh ngộ trên cảnh giới, thực lực đều bạo thăng mấy thành không ngớt.
Phó Vũ quá sợ hãi, không biết bước tiếp theo Đạm Đài Lăng muốn làm gì, càng không ngừng thúc dục Huyền Khí trong cơ thể, muốn tránh thoát.
Lúc này, hơn mấy trăm dặm, chỉ thấy một đạo Thất Thải lưu quang không ngừng xoay tròn, dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này kích xạ đến.
Một đạo lưu quang kia, đúng là Tam Xoa Kích của Đạm Đài Lăng, trên Tam Xoa Kích này tỏa ra hào quang, so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt, chỗ Tam Xoa Kích bay qua, nước biển lập tức hướng hai bên tách ra, tạo thành hai đạo tường nước cao vài trăm mét, mặt biển giống như là bị một Viễn Cổ Cự Nhân bổ ra .
Tam Xoa Kích càng bay càng nhanh, vô cùng vô tận, Thủy hệ Huyền Khí vô cùng tinh thuần bao khỏa ở chung quanh Tam Xoa Kích.
Những Thủy hệ Huyền Khí này, tạo thành hình dáng dịch, mỗi một giọt đều như đao thép lăng lệ ác liệt vô cùng.
Ngay cả giọt nước, sau khi tốc độ nhanh đến mức tận cùng, cũng có thể xuyên thủng sắt thép!
Sát khí thật mạnh! Phó Vũ cảm thấy cái gì, gian nan quay đầu, hướng mặt biển xa xôi nhìn lại, chỉ thấy một đạo lưu quang ngay lập tức tới.
Cái kia là vật gì, thật nhanh!
Phó Vũ hối hận đến cực điểm, hắn căn bản không nghĩ tới, Đạm Đài Lăng lại có thể cường đại đến tình trạng bực này, nếu như sự tình biết tiên tri, mặc dù buông tha cho Huyền Vũ chi khí, hắn cũng quả quyết không dám cùng Đạm Đài Lăng đối kháng!
Không nghĩ tới Đạm Đài Lăng ở địa phương xa xôi ném một kích, rõ ràng có thể đến đây, cuối cùng là cái dạng lực lượng gì?
Mắt thấy lưu quang kia hướng mình kích xạ mà đến, Huyền Khí toàn thân Phó Vũ bộc phát ra, từ bên trong Túi Càn Khôn rút ra một cây trường côn, trường côn này gọi là Thương Vân côn, chính là bảo bối của Thương Vân phân điện truyền lưu đến nay, Bát phẩm Linh Bảo!
Ở bên ngoài, Bát phẩm Linh Bảo tuyệt đối là tồn tại siêu cấp bảo vật, Khí Linh bên trong đã cường đại trình độ đến hết sức lợi hại, nhưng mà lúc này, Khí Linh bên trong Thương Vân côn đúng là sợ hãi rung động.
Phó Vũ tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại, rốt cục nhìn rõ ràng bản chất đạo Thất Thải lưu quang này, chính là một thanh Tam Xoa Kích.
Trong truyền thuyết Hải Thần Tam Xoa Kích!
Mắt thấy Hải Thần Tam Xoa Kích hướng mình đâm tới, Phó Vũ hai tay bắt lấy Thương Vân côn, đón đỡ đi lên.
Bành! ! !
Hải Thần Tam Xoa Kích oanh kích lên Thương Vân côn trong tay Phó Vũ, chỉ nghe một đạo thanh âm cổ quái "Xoẹt zoẹt", đón lấy "ba" một tiếng giòn vang, Thương Vân côn trong tay Phó Vũ chia năm xẻ bảy, Bát phẩm Linh Bảo cấp Thương Vân côn, rõ ràng bị một kích nổ nát, Hải Thần Tam Xoa Kích kia "Phốc" một tiếng, xuyên thủng bả vai Phó Vũ.
Phó Vũ cảm giác được một cổ lực lượng không thể địch nổi, đem nửa người mình xuyên thủng, thê lương kêu thảm một tiếng, tphun ra một ngụm máu tươi, nào còn chú ý được cái gì, hoảng sợ hô to:
- Hải vương tha mạng!
Cuối cùng là Thần Tôn cao thủ, mặc dù bị thụ trọng thương như vậy, Huyền Khí trong cơ thể y nguyên viễn siêu Huyền Tôn cường giả phổ thông, thả người nhảy mấy cái, hướng xa xa bỏ trốn mà đi.
Thanh Tam Xoa Kích kia huyền nổi giữa không trung một lát, cũng không có truy kích Phó Vũ, lúc này nó tách ra ánh sáng chói lọi.
Thanh âm Đạm Đài Lăng sâu kín truyền đến:
- Một tháng không thấy, tu vi của ngươi lại có tiến triển.
Diệp Vân cường chống thân thể, nỗ lực cười khổ một cái nói:
- Sự tình hôm nay, đa tạ rồi, nếu không phải ngươi, khả năng ta sẽ chết ở trong tay Phó Vũ.
Lúc này Đạm Đài Lăng không biết thân ở nơi nào, cách nơi này có lẽ phi thường xa xôi.
Đạm Đài Lăng trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói ra:
- Nếu không có ngươi phóng thích cỗ lực lượng kia, ta cũng sẽ không phát giác chỗ ở của các ngươi. Cỗ lực lượng kia hẳn không phải là chính ngươi, dùng thân thể ngươi bây giờ, căn bản không cách nào thừa nhận lực lượng lớn như vậy, về sau vẫn là không nên dùng cho thỏa đáng, nếu không đối với ngươi có hại mà vô lợi.
- Về sau ta sẽ chú ý.
Chương 407 Lão Cổ Đổng bi thảm (1)
Diệp Vân gật đầu nói, vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được, mình quả thực muốn nổ bung, lực lượng của Sư gia thật sự quá mạnh mẽ, căn bản không phải hắn đủ khả năng thừa nhận, không nghĩ tới Đạm Đài Lăng lạnh lùng như băng như vậy, rõ ràng cũng biết quan tâm người, ngược lại làm cho Diệp Vân có chút ngoài ý muốn.
- Đạo Huyền Vũ chi khí này, với ta mà nói không có tác dụng gì, lại có thể giúp ngươi một tay, năm năm ước hẹn, đừng làm cho ta thất vọng.
- Ta lại thiếu ngươi một phần nhân tình.
Diệp Vân cường chống tinh thần, bất kể là ở lòng đất Cấm Vực Chi Địa, hay là lúc này đây tao ngộ Phó Vũ, nếu không có Đạm Đài Lăng ra tay, hậu quả không biết sẽ như thế nào, có lẽ Diệp Vân đã không ở nhân thế rồi, nhân tình này không biết nên trả như thế nào.
- Đạm Đài Lăng ta không cần nhân tình của bất luận kẻ nào, bồi dưỡng ngươi, cũng không quá đáng là vì bồi dưỡng một đối thủ mà thôi.
Ngữ khí của Đạm Đài Lăng chuyển sang lạnh lẽo, hờ hững nói, Hải quy huyền nổi giữa không trung kia, ở sau khi Đạm Đài Lăng xuất hiện, cũng không dám nhúc nhích rồi, từ không trung phi rơi xuống trước mặt Diệp Vân.
"Vèo" một tiếng, Tam Xoa Kích hóa thành một vòng lưu quang, biến mất ở cuối cùng mặt biển.
- Diệp Vân tiểu tử, nhanh thu Huyền Vũ chi khí, Sư gia ta mệt mỏi, muốn ngủ nửa tháng, kế tiếp xem chính ngươi được rồi.
Thanh âm của Tử Hỏa Tinh Sư lần nữa truyền đến, ở bên trong thanh âm của hắn, mang theo một ít mỏi mệt, cái này cũng khó trách, thực lực của hắn một mực bị Thiên Tinh ấn áp chế, vừa phải đối kháng cấm chế uy áp, còn phải đem lực lượng của mình quán thâu đến trong cơ thể Diệp Vân, dùng lực lượng còn lại của hắn đối kháng cấm chế Thiên Tinh ấn, tự nhiên là thập phần mỏi mệt.
Diệp Vân hướng phía trước mặt nhìn lại, chỉ thấy con Hải quy kia lẳng lặng gục ở chỗ này, hắn cường chống thân thể mỏi mệt không chịu nổi, lảo đảo đi phía trước bước ra vài bước, tay phải hóa chưởng, dán ở trên mai rùa của Hải quy, Cửu Tinh trong cơ thể Diệp Vân lập tức rất nhanh vận chuyển, Hải quy hóa thành từng đạo Huyền Khí, nhao nhao theo tay phải của Diệp Vân tiến vào cơ thể.
Hải quy kia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhất hoàn toàn biến mất ở trong thân thể Diệp Vân, Diệp Vân có thể cảm giác được, một vật thể hình dáng Hải quy, lơ lửng ở bên trong huyết mạch tay phải của hắn, nhưng mà mặt ngoài tay phải, lại nhìn không ra bất luận biến hóa gì.
Đạo Huyền Vũ chi khí này xem như bị mình hấp thu sao? Nhưng mà mình lại một điểm cũng không biết tác dụng của Huyền Vũ chi khí! Diệp Vân hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy Hồn Yểm Bảo Châu đã nắm thân thể Tiểu Dực lên, dời đi trên hải đảo, đối với Tiểu Dực trút xuống hắc sắc quang mang, tựa hồ là thay Tiểu Dực chữa thương, Tiểu Dực bỗng nhúc nhích, có lẽ chỉ là hôn mê mà thôi, không có chết.
Lúc này Diệp Vân mới thả lỏng trong lòng, ngồi xuống, thúc dục Huyền Khí, khôi phục lấy thương thế trong cơ thể.
Đạm Đài Lăng không nói gì thêm, Diệp Vân cũng không nghĩ tới, một kích kia của Đạm Đài Lăng cư nhiên lợi hại như thế, một kích cách xa như vậy đem Phó Vũ trọng thương, nếu không phải Đạm Đài Lăng cố ý phóng nước, Phó Vũ căn bản chạy không thoát. Thần Tôn cấp cường giả đối với Diệp Vân mà nói, đã là tồn tại khó có thể địch nổi, mà ở trước mặt Đạm Đài Lăng, cư nhiên không chịu nổi một kích như thế!
Diệp Vân càng rõ ràng cảm giác được, thực lực của mình cùng Đạm Đài Lăng chênh lệch, nhớ lại ngày đó, rõ ràng phát ngôn bừa bãi trong vòng năm năm đánh bại Đạm Đài Lăng, hiện tại ngẫm lại, lại ngây thơ đến có chút buồn cười.
Mà ngay cả thực lực như Đạm Đài Lăng, rõ ràng cũng không dám cùng Chấp Pháp điện triệt để quyết liệt, thực lực cái Chấp Pháp điện này, xem ra thật không đơn giản.
Phó Vũ chạy mất, bất quá Diệp Vân xem như đem Phó Vũ triệt để đắc tội, nếu gặp lại đến Phó Vũ, chỉ sợ tất có một trận chiến, Diệp Vân cũng không thể trông cậy vào Đạm Đài Lăng nhiều lần đều xuất hiện.
Bất kể như thế nào, về sau phải cẩn thận làm việc, ở trước khi không có đủ thực lực, tốt nhất tránh né một điểm, tuyệt đối không thể lại trêu chọc Chấp Pháp điện rồi!
Hôm nay xém chết ở trên đảo, xét đến cùng, cũng là mình không đủ cường!
Diệp Vân rốt cục chống đỡ không nổi, ngã ngồi dưới đất, ăn hết một khỏa Tử Kim thần đan, càng không ngừng vận chuyển Huyền Khí, khôi phục lấy thương thế bên trong cơ thể, tốc độ tu luyện của hắn, tương đối với những cái gọi là thiên tài kia, đã thật nhanh rồi, nhưng mà còn xa xa không đủ.
Vô số Huyền Khí từ bốn phương tám hướng hướng Diệp Vân tụ lại, hóa thành chín đạo Huyền Khí, giống như một mảnh Du Long dài hẹp, ở quanh người Diệp Vân xoay quanh.
Trong cơ thể Cửu Tinh ở dưới phi đao Huyền Khí tẩm bổ, càng không ngừng xoay tròn.
Một cái Chu Thiên, hai cái Chu Thiên, ba cái Chu Thiên...
Diệp Vân hoàn toàn quên mất thời gian, miệng vết thương trong cơ thể chậm rãi khép lại.
Gió biển gào thét, ở trên người Diệp Vân xẹt qua.
Diệp Vân ngồi xếp bằng ba ngày, lúc này thương thế bên trong cơ thể mới tốt hơn phân nửa, hướng xa xa nhìn lại, Tiểu Dực đã ngồi dậy, đang từng ngụm từng ngụm ăn lấy đồ vật, thân thể Tiểu Dực cực kỳ cường hãn, năng lực khôi phục cũng rất lợi hại, cho dù bị thụ thương nghiêm trọng như vậy. Ăn nhiều mấy ngày, ngủ thêm mấy ngày cũng sẽ không sự tình rồi.
Biết rõ Tiểu Dực không có việc gì, ý niệm của Diệp Vân lại một lần nữa chìm vào trong cơ thể của mình, nội thị đảo qua các nơi kinh mạch quanh thân mình, từ trong cơ thể vận hành mà qua, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay phải, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một chỉ Hải quy hào quang bắn ra bốn phía lăng không lơ lửng tại đó, dung nhập bên trong huyết mạch.
Diệp Vân tỉ mỉ cảm thụ thoáng một phát, con Hải quy này là một đạo linh khí. Đạo linh khí này có một ít ý thức tự chủ cùng linh tính, Diệp Vân chậm rãi thúc dục đạo linh khí này. Ở dưới Huyền Khí trong cơ thể hắn chỉ dẫn, Hải quy này hóa thành một đạo thanh lưu, ở trong cơ thể Diệp Vân vận chuyển, vận hành qua quanh thân, Diệp Vân cảm giác được tinh thần chấn động, trong óc vô cùng thanh minh.
Vận hành xong, đạo Huyền Vũ chi khí này lại tới trong lòng bàn tay phải của Diệp Vân.
Đạo Huyền Vũ chi khí này, có lẽ có một ít công hiệu đặc biệt.
Huyền Vũ chi khí kia hấp thu không ít Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân, ở dưới Huyền Khí đặc biệt của phi đao tẩm bổ, bắt đầu từng điểm từng điểm lớn mạnh.
Diệp Vân bỗng nhiên có một ít cảm giác kỳ diệu, cùng Huyền Vũ chi khí tựa hồ tạo thành một ít cảm ứng, nhắm đôi mắt lại, trong óc hiện ra một ít hình ảnh, một Hải quy cực lớn ngao du ở giữa thiên địa, nó sống mấy vạn năm thậm chí hơn mười vạn năm, ở trong biển, nó là quái vật săn lùng đáng sợ, hải yêu bình thường nhìn thấy nó, chỉ có phần chạy trốn, sau khi nó chết. Trong cơ thể một đám linh khí mang theo một ít ý niệm của con Hải quy kia, diễn hóa thành một đạo Huyền Vũ chi khí trong trời đất, đạo Huyền Vũ chi khí này tuy tồn tại mấy vạn năm, nhưng còn ở vào giai đoạn phát triển.
Chương 408 Lão Cổ Đổng bi thảm (2)
Không biết trong chiến đấu, có thể vận dụng một đạo Huyền Vũ chi khí này hay không, về sau còn có thể chậm rãi lục lọi huyền bí của đạo Huyền Vũ chi khí này.
- Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?
Diệp Vân hướng Tiểu Dực đi tới, thấy bộ dạng Tiểu Dực mặt ủ mày chau, liền mở miệng hỏi, hắn cho rằng thân thể Tiểu Dực có chỗ nào không đúng, không khỏi có chút sốt ruột.
Tiểu Dực ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, một bộ mặt như ăn mướp đắng.
Diệp Vân nhíu mày, thò tay bắt lấy cổ tay Tiểu Dực, dùng Huyền Khí dò xét thân thể Tiểu Dực thoáng một phát, thân thể Tiểu Dực khôi phục cực nhanh, năng lực khôi phục của Thượng Cổ Dị Chủng Dực Xà, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp. Bất quá lúc trước bị tam xiên thần kích của Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, lại không phải dễ dàng tốt như vậy.
Phó Vũ tạo thành tổn thương, cùng Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, hoàn toàn là hai tính chất bất đồng.
- Diệp Vân ca ca, ở bên trong Túi Càn Khôn của ta, đùi dê toàn bộ ăn xong.
Vẻ mặt Tiểu Dực cầu xin nói ra.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân vốn là sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được cười lên nói:
- Đừng lo lắng, ta ở đây chuẩn bị rất nhiều đùi dê.
Không gian bao tay của Diệp Vân rất lớn, vì thỏa mãn Tiểu Dực cái ăn hàng này, đã chuẩn bị rất nhiều hàng tồn, hắn chuyển cho Tiểu Dực một bộ phận đi qua.
Tiểu Dực lập tức vui vẻ, nắm lên hai cái đùi dê, từng ngụm từng ngụm ăn .
Diệp Vân bỗng nhiên ý thức được, ăn cùng ngủ, đối với Tiểu Dực mà nói là một loại tu luyện, ăn hết đồ vật, bị Tiểu Dực hấp thu lập tức chuyển hóa thành năng lượng trong cơ thể Tiểu Dực, cho nên miệng vết thương của Tiểu Dực mới có thể khôi phục nhanh như vậy.
Nhìn xem bộ dạng Tiểu Dực ăn như hổ đói, Diệp Vân mỉm cười, nhưng nghĩ đến A Ly, Diệp Vân lại có chút sầu não, không biết lúc nào mới có thể cùng A Ly tương kiến.
- Diệp Vân ca ca nhớ A Ly tỷ tỷ sao?
Tiểu Dực ngẩng đầu, con mắt thanh tịnh nhìn xem Diệp Vân hỏi.
- Ân, Tiểu Dực không nhớ A Ly tỷ tỷ sao?
Diệp Vân sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Dực, có chút cười chua xót nói.
- Diệp Vân ca ca ngươi không nên thương tâm, ta mộng thấy A Ly tỷ tỷ cùng một ít lão bà bà ở chung một chỗ, A Ly tỷ tỷ nàng không có chuyện gì đâu.
Tiểu Dực nghiêm túc nói.
Trong nội tâm Diệp Vân khẽ động, Tiểu Dực ở phương diện này so với mình muốn nhạy cảm nhiều lắm, có thể nó biết mấy thứ gì đó, Diệp Vân lập tức nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu, trước kia nghe A Ly nói, bên trong Mê Huyễn Bảo Châu có Ly Miêu tộc lịch đại tiền bối, khả năng là những lão bà bà theo như lời Tiểu Dực kia.
Nghe Tiểu Dực nói như vậy, Diệp Vân thoáng an tâm đến, ngẩng đầu nhìn Hồn Yểm Bảo Châu lơ lửng ở trên không Tiểu Dực hỏi:
- Tiểu Dực, ngươi gần đây một thời gian ngắn đều ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu?
- Ân, ta cùng sư phó tu luyện, sư phó còn dạy cho Tiểu Dực một cái vũ kỹ đây này.
Tiểu Dực hưng phấn nói ra.
Phía trên Hồn Yểm Bảo Châu, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh hư ảo, là một lão giả người mặc trường bào Khô Lâu màu đen, ba đầu lâu ở bên người lão giả xoay quanh. Một cổ ma khí đập vào mặt, Diệp Vân lại càng hoảng sợ, bên trong Hồn Yểm Bảo Châu này, sẽ không phải ở một cái ma đầu a, chẳng lẽ Tiểu Dực là theo chân ma đầu này tu luyện?
Diệp Vân lại chăm chú nhìn lại, lão giả này mặt mũi hiền lành, trong đôi mắt không có bất kỳ Hung Sát Chi Khí, tuy ma khí tung hoành, nhưng bên trong ma khí này, lại không có huyết tinh sát khí, thật sự là kỳ quái.
Lão giả kia nhìn nhìn Diệp Vân, bộ dạng có vài phần ngạo nghễ.
Trong nội tâm Diệp Vân kinh nghi bất định, nhìn nhìn lão giả kia, chắp tay nói:
- Tiền bối ngươi tốt, đa tạ tiền bối cứu Tiểu Dực, cũng dạy Tiểu Dực học tập vũ kỹ.
Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, Tiểu Dực cùng lão giả này tu luyện, sẽ không tu luyện thành một Đại Ma Đầu a? Trách không được Diệp Vân có thể cảm nhận được trên người Tiểu Dực có tí ti ma khí.
Mặc kệ Tiểu Dực tu công pháp gì, Diệp Vân đều không để ý. Hắn y nguyên sẽ đem Tiểu Dực trở thành thân đệ đệ của mình đối đãi, nhưng mà nghe nói Tu ma giả tu đến hậu kỳ, rất dễ dàng bị ma công ảnh hưởng tâm tính, trở nên lục thân không nhận, chỉ biết giết chóc.
Diệp Vân thầm nghĩ, muốn để cho Tiểu Dực đình chỉ tu luyện ma công hay không? Ngẩng đầu nhìn hướng lão giả này, hắn không biết lão giả này có chút ít thủ đoạn gì, tạm thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lão phu Thôn Thiên, ngươi là ca ca của Tiểu Dực a, lão phu ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu đợi đến có chút nhàm chán, không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm tháng. Đã ngủ, lần nữa khi tỉnh lại, lại phát hiện đã bị ngươi mang ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Lão giả kia lông mi khẽ động nói, lông mày của hắn tựa như hai đạo loan nguyệt, lộ ra có vài phần khôi hài.
- Xác thực là ta đem tiền bối ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Diệp Vân gật đầu nói, nghe Thôn Thiên lão giả này nói chuyện. Một chút cũng không có ngang ngược như những ma đầu trong truyền thuyết kia.
- Ah ah ah, hỗn đản!
Lão giả trường bào màu đen không gió mà bay, trên mặt trướng đến đỏ bừng, cuồng loạn gào thét.
- Ngươi biết lão phu tìm Hạ Địa Quỳnh Lâu này, hao tốn bao lâu thời gian sao? Hơn một nghìn năm ah! Cái kia hơn một nghìn năm, ngươi biết lão phu có nhiều bi thảm sao? Mỗi ngày tránh né Thiên Khiển, bị sét đánh, bị Thiên Hỏa sấy nướng, thật vất vả mới trốn vào bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, mới sống yên ổn ngủ một giấc ah, mới ngủ một giấc ah! Lại bị ngươi dẫn theo đi ra!
Lão giả cơ hồ muốn nhảy, lúc nói chuyện nước miếng bay loạn.
- Tức chết lão phu rồi, tức chết lão phu rồi!
- Cái này...
Diệp Vân không biết nên giải thích như thế nào rồi, âm thầm lầm bầm một tiếng, Thôn Thiên lão giả này cảm xúc biến hóa cũng quá nhanh rđi, nghe Thôn Thiên lão giả này nói như vậy, Diệp Vân cảnh giác trong lòng lại buông xuống một ít, nhỏ giọng hỏi Tiểu Dực:
- Sư phụ của ngươi hắn có lai lịch gì?
- Sư phó hắn rất đáng thương...
Tiểu Dực đồng tình nói.
- Hắn từ nhỏ bị khi phụ sỉ nhục... Thật vất vả tu luyện thành ma đầu, không người nào dám khi dễ hắn rồi, kết quả lại bị người luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, ta cho rằng sư phó bị luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, sẽ không có lại bị người khi dễ, không nghĩ tới sư phó biến thành Hồn Yểm Bảo Châu còn thảm như vậy, mỗi ngày bị sét đánh, bị dùng lửa đốt, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa bị Hải quy ăn hết, biến thành thức ăn cho Hải quy rồi.
Lão giả mắng rất nhiều, tựa hồ là rất tức giận, hừ hừ hai tiếng.
- Thôn Thiên tiền bối, ta còn có thể đi vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, nếu như ngài muốn trốn vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, lúc nào ta có thể mang ngươi đi vào.
Diệp Vân suy nghĩ một chút nói ra, nghe Tiểu Dực nói như vậy, Thôn Thiên lão giả này cũng xác thực đáng giá đồng tình.
Chương 409 Huyền Vũ vũ kỹ (1)
- Hạ Địa Quỳnh Lâu năm mươi năm mới mở ra một lần, tiếp theo đi vào phải năm mươi năm sau rồi, năm mươi năm này nên làm cái gì bây giờ? Hồn Yểm Bảo Châu đã không là Hồn Yểm Bảo Châu năm đó rồi, nếu như Thiên Khiển hàng lâm, chỉ biết so với trước kia lợi hại gấp 10 lần, lão phu ta có thể sống qua năm mươi năm này hay không còn là một vấn đề.
Thôn Thiên lão giả liếc mắt nói.
- Là như thế này, ta được chủ nhân của Hạ Địa Quỳnh Lâu là Thiên Nguyên tiền bối tán thành, có thể tùy thời tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, không sẽ phải chịu cấm chế hạn chế.
Diệp Vân nói, trong nội tâm thầm nghĩ, đem Hồn Yểm Bảo Châu đưa về Hạ Địa Quỳnh Lâu, cái kia Tiểu Dực cũng không cần đi theo lão giả này học ma công rồi.
Thôn Thiên lão giả kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Vân nói:
- Thiên Nguyên kia chính là một vị đại năng lợi hại, không nghĩ tới ngươi rõ ràng nhận được hắn tán thành, hừ hừ, thế thì còn không sai biệt lắm. Ngươi đã là ca ca của Tiểu Dực, ta đây cũng không khách khí, về sau ta sẽ hảo hảo tài bồi Tiểu Dực, giúp hắn tu luyện thành một tuyệt thế Đại Ma Đầu!
Nghe được Thôn Thiên lão giả nói, Diệp Vân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, lại để cho Tiểu Dực tu thành tuyệt thế Đại Ma Đầu? Cái kia vẫn là không cần! Không biết như thế nào mới có thể đem Tiểu Dực cứu ra ma trảo của Thôn Thiên lão giả?
Thôn Thiên lão giả này không biết thực lực như thế nào, Diệp Vân tạm thời không muốn thử dò xét, xem trước tình huống một chút nói sau.
- Sư phó đối với ta rất tốt.
Tiểu Dực trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu.
Diệp Vân cũng không biết nên làm sao bây giờ rồi, nếu Tiểu Dực nhất định phải đi theo Thôn Thiên lão giả học thì làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể nói lý cùng Tiểu Dực rồi.
- Ngươi vừa mới thu phục được đạo Huyền Vũ chi khí kia?
Thôn Thiên lão giả nhìn về phía Diệp Vân nói.
- Đúng vậy.
Diệp Vân gật đầu nói, trong nội tâm khẽ động, Thôn Thiên lão giả này hẳn là nhân vật cấp lão cổ rồi, không biết có biết rõ như thế nào vận dụng Huyền Vũ chi khí hay không.
- Ngươi đã là ca ca của Tiểu Dực, ta không ngại nói cho ngươi a, Huyền Vũ chi khí này đều có linh tính, cùng Huyền Khí trong cơ thể ngươi dung hợp, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, bất quá điều này cần thời gian rất dài, khi nó không ngừng hấp thu Huyền Khí trong cơ thể ngươi, Huyền Khí ngươi sẽ dần dần cải biến nó, thời điểm ngươi có thể thúc dục một bộ phận năng lượng của nó, liền có thể thi triển ra một ít chiêu thức vũ kỹ.
- Huyền Vũ chi khí bất quá là một loại Thiên Địa chi linh, Thiên Địa chi linh cùng loại còn có rất nhiều rất nhiều, bất luận kẻ nào, chỉ cần thôn phệ một đạo trong đó, kế tiếp ở trong một thời gian ngắn tất nhiên tu vi tiến nhanh, như thế nào cô đọng Huyền Vũ chi khí, thi triển Huyền Vũ chi khí, phải xem tạo hóa của ngươi nữa.
Thôn Thiên lão giả chậm rãi nói.
- Huyền Vũ chi khí này, tựa hồ càng am hiểu phòng ngự, ngươi ngược lại là có thể tu luyện một ít vũ kỹ chiêu thức có thể dùng đến phòng ngự.
Vũ kỹ chiêu thức có thể dùng đến phòng ngự?
Diệp Vân khẽ nhíu mày, trên tay hắn cũng không có bất kỳ vũ kỹ dùng để phòng ngự, hẳn là muốn tự mình nghĩ ra một chiêu thức hay sao?
Tự nghĩ ra một chiêu vũ kỹ, như thế nào dễ dàng như vậy?
Về sau lại chậm rãi suy nghĩ a, đáng tiếc Sư gia ở bên trong Thiên Tinh ấn đã ngủ say, bằng không thì có thể thỉnh giáo Sư gia thoáng một phát, đối với Sư gia, nội tâm Diệp Vân vẫn là còn có cảm kích, nếu không có cùng Sư gia ước định, Diệp Vân đã nguyện ý phá Thiên tinh ấn phóng Sư gia đi ra.
Phó Vũ bị thương mà trốn, đoán chừng cũng không dám đến nữa, toà đảo này có lẽ vẫn là an toàn, thương thế của Diệp Vân cùng Tiểu Dực còn không có hoàn toàn khôi phục, liền ở trên đảo này tiếp tục dừng lại. Tiểu Dực tiếp tục đi theo Thôn Thiên lão giả ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu tu luyện, chứng kiến Tiểu Dực ở trên bầu trời tu luyện vũ kỹ, Hắc Hỏa đầy trời, đao thép bay múa, Diệp Vân có chút bất đắc dĩ, Tiểu Dực cuối cùng thật sự muốn phát triển trở thành một Đại Ma Đầu sao? May mà sau khi Tiểu Dực tu luyện ma công kia, tâm tính ngược lại là không có bị ma công ảnh hưởng, lúc này Diệp Vân mới yên tâm một ít.
Diệp Vân ngồi ở bờ biển, vận hành Huyền Khí, nghiên cứu lấy nên như thế nào vận dụng Huyền Vũ chi khí.
Huyền Vũ chi khí đã cùng huyết mạch dung hợp, không biết có thể phóng xuất Huyền Vũ chi khí ra đả thương địch thủ hay không?
Diệp Vân ý niệm chậm rãi tập trung vào lòng bàn tay phải, một chưởng oanh ra, bành một tiếng, Huyền Khí trong cơ thể mình mãnh liệt mà ra, mà đạo Huyền Vũ chi khí kia lại một điểm động tĩnh cũng không có. Chẳng lẻ không có thể dùng như vậy?
Thôn Thiên lão giả nói, muốn thúc dục Huyền Vũ chi khí, trước hết để cho Huyền Vũ chi khí hấp thụ nhiều Huyền Khí trong cơ thể mình, cải biến bản thân nó cấu thành, mới có thể thúc dục nó!
- Ta cái gì cũng không nhiều, chỉ là Huyền Khí rất nhiều!
Diệp Vân mỉm cười, bỗng dưng thúc dục Huyền Khí phi đao trong đầu, Huyền Khí phi đao bay lên, một cổ Huyền Khí tinh thuần trút xuống, chảy xuôi tiến vào đan điền Diệp Vân, trải qua đan điền vận hóa, theo kinh mạch một đường vận hành đến lòng bàn tay phải. Đem đạo Huyền Vũ chi khí kia bao khỏa .
Đạo Huyền Vũ chi kia khí cảm nhận được Huyền Khí tinh thuần mãnh liệt mà đến, lập tức kích động rung động. Con Hải quy kia càng không ngừng há miệng, đem Huyền Khí điên cuồng nuốt vào trong bụng, chớp mắt thời gian, Huyền Khí tụ tập ở chung quanh Huyền Vũ chi khí, bị hấp thu được không còn một mảnh.
- Thằng này thật có thể nuốt!
Trong nội tâm Diệp Vân hơi kinh, Huyền Khí vận hành đến lòng bàn tay phải, bị Huyền Vũ chi khí nuốt được không còn một mảnh. Tựa hồ còn chưa đủ Huyền Vũ chi khí nhét kẽ răng!
Đã như vầy, cái kia cứ tiếp tục!
Diệp Vân tiếp tục thúc dục phi đao, vận chuyển đan điền, Huyền Khí liên tục không ngừng hướng tay phải vận đi tới.
Con Hải quy kia tựa hồ cảm nhận được Huyền Khí mãnh liệt mà đến, càng thêm hưng phấn, điên cuồng mà nuốt .
Một giờ, hai giờ, con Hải quy kia một mực nuốt không ngừng.
Hướng xa xa nhìn lại, trên mặt biển xa xa, Tiểu Dực đang khắc khổ tu luyện Đao Sơn Hỏa Ngục vũ kỹ, thi triển đi ra vũ kỹ uy lực so với lúc trước lớn hơn mấy lần không ngớt, từng đạo Hắc Hỏa đao thép đánh vào trên biển, hơi nước màu trắng bay lên, toàn bộ mặt biển bị đánh đến chấn động không thôi, nhấc lên đầu sóng cao mấy mét.
Tiểu Vưu cũng xuất hiện ở ngoài ngàn mét, híp mắt, ở trong sóng biển không ngừng bơi tới bơi lui. Tiểu Vưu không có sở trường chiến đấu, trước kia đại chiến căn bản giúp không được gì, chỉ có thể ở hải lý lo lắng suông, bất quá chứng kiến Diệp Vân cùng Tiểu Dực được cứu trợ, nó cũng an tâm, ngốc ở trong biển nhìn xem Diệp Vân cùng Tiểu Dực.
Chương 410 Huyền Vũ vũ kỹ (2)
Thời điểm Huyền Vũ chi khí bên tay phải nuốt Huyền Khí, Diệp Vân có thể cảm giác được, con Hải quy kia đem từng sợi Huyền Khí pha tạp, hỗn tạp, sắp xếp đến trong cơ thể Diệp Vân, Diệp Vân vội vàng đem những Huyền Khí lộn xộn kia khu trục ra bên ngoài.
Trình độ những Huyền Khí này tinh thuần, cùng Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân hoàn toàn không có thể so!
- Gia hỏa thật là lợi hại!
Diệp Vân vận chuyển Huyền Khí cho Huyền Vũ chi khí, đã là tương đương với một Huyền Tôn trung kỳ cao thủ, thế nhưng mà vẫn không có đem Huyền Vũ chi khí ăn no bụng.
Thân thể của Diệp Vân cũng không cách nào dung nạp cự lượng Huyền Khí như thế!
Một Thiên Tôn cao thủ muốn cho Huyền Vũ chi khí ăn đến loại trình độ này, đoán chừng phải bỏ mấy năm thậm chí mấy chục năm thời gian, còn có thể chậm trễ mình tu luyện, nhưng mà Diệp Vân lại không cần lo lắng, bởi vì Diệp Vân tiêu hao Huyền Khí, toàn bộ đến từ Huyền Khí phi đao trong đầu!
Thời gian dần qua, Diệp Vân cảm giác được, Huyền Vũ chi khí cùng Huyền Khí trong cơ thể mình, tạo thành một loại liên hệ không hiểu.
Nguyên lai là như vậy!
Diệp Vân đánh ra một chưởng, lòng bàn tay hào quang ẩn hiện, quả nhiên có thể thúc dục Huyền Vũ chi khí rồi, bất quá vận dụng được tương đối ít, chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Rốt cuộc tìm được phương pháp vận dụng Huyền Vũ chi khí, Diệp Vân vẫn là tương đối hưng phấn, ở bên trong một ngày thời gian kế tiếp, Diệp Vân đều không ngừng đem Huyền Khí quán thâu cho Huyền Vũ chi khí.
Dần dần đạt tới số lượng một Huyền Tôn đỉnh phong cao thủ!
Lại tiếp tục!
Thần Tôn Sơ cấp!
Lại tiếp tục!
Diệp Vân không ngừng quán thâu, dù sao Huyền Khí trong phi đao quá nhiều, ở dưới Diệp Vân không ngừng quán thâu, đạo Huyền Vũ chi khí trong lòng bàn tay phải kia, từ màu trắng mờ so sánh mỏng manh, nhan sắc dần dần sâu sắc, biến thành màu xám trắng.
Thằng này càng không ngừng thôn phệ Huyền Khí, phảng phất vĩnh viễn đều không thể đạt được thỏa mãn, Diệp Vân dần dần không dám lại tiếp tục quán thâu rồi, vạn nhất cự lượng Huyền Khí như thế ở trong cơ thể của mình nổ bung, hậu quả kia là thiết tưởng không chịu nổi, nhưng thời điểm Diệp Vân dừng lại, Huyền Vũ chi khí cũng đã nuốt vào lượng Huyền Khí tương đương với một Thần Tôn trung kỳ cao thủ.
Theo quán thâu Huyền Khí đi vào càng nhiều, Diệp Vân càng có thể rõ ràng cảm ứng được đạo Huyền Vũ chi khí này rồi, tay phải một chưởng chém ra, chưởng kình phun ra nuốt vào, quả thật có thể vận dụng rất nhiều Huyền Khí không sai, nhưng mà lực công kích cũng không được, Huyền Vũ chi khí này có một loại cảm giác khoẻ mạnh, cứng cỏi, không cách nào phá hủy, nhưng lực phá hoại lại không đủ.
Diệp Vân nhớ tới Thôn Thiên lão giả nói, Huyền Vũ chi khí lực phòng ngự tương đối mạnh, tốt nhất là phối hợp vũ kỹ loại hình phòng ngự thi triển, thế nhưng mà, phải trước học được vũ kỹ tính phòng ngự mới được!
Hắn muốn đi đâu tìm vũ kỹ tính phòng ngự? Hoặc là tự mình sáng tạo một chiêu thức vũ kỹ?
Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Vân đem tất cả vũ kỹ trên người mình đều tìm được, tinh tế nghiên cứu cả ngày, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Các loại vũ kỹ chiêu thức phòng ngự, đón đỡ, căn bản không cách nào đem ưu thế của Huyền Vũ chi khí phát huy ra!
Diệp Vân cau mày, công pháp, vũ kỹ vốn là nhất thể, hiện tại Diệp Vân đã đã có công pháp Cửu Tinh Thiên Thần Quyết kinh người như vậy, bất kỳ vũ kỹ chiêu thức nào, đến trong tay của hắn có lẽ đều có thể thoải mái nắm giữ, tự nghĩ ra nhất thức vũ kỹ, có lẽ cũng không phải sự tình đặc biệt khó.
Chiêu thức vũ kỹ bình thường, ở lúc đối phó cao thủ, cũng là không có gì dùng, ngẫm lại Sư gia dạy mình một chiêu Chưởng Toái Tinh Hà kia, đây mới thực sự là võ học!
So sánh với Chưởng Toái Tinh Hà, mình tu luyện vũ kỹ khác đều là cặn bã!
Nhất pháp thông, trăm pháp thông, một cao thủ lĩnh hội tới võ đạo chân ý, tùy tiện một chiêu công kích, đều là siêu cấp tuyệt học.
Muốn đem võ đạo chân ý, còn có một ít kỹ xảo của Chưởng Toái Tinh Hà, cũng dung nhập trong đó mới được, Diệp Vân ngồi ở bờ biển đau khổ suy tư.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bình minh trời lặn, ngày đêm biến ảo.
Trừ ăn ra, Diệp Vân cơ hồ không có nhắm mắt, dụng tâm cảm thụ được các loại biến hóa ở giữa thiên địa, một bên thúc dục Huyền Vũ chi khí, quen thuộc mỗi một tia đặc tính của Huyền Vũ chi khí.
Xa xa nhìn lại, Diệp Vân ngồi ở phía trên núi cao bên bờ biển, quanh người đã huyễn hóa ra quang ảnh Hải quy cực lớn, con Hải quy cực đại này đón gió mà đứng, ngẩng lên đầu, tựa hồ tại đó phun ra nuốt vào Nhật Nguyệt.
- Sư phó, Diệp Vân ca ca đây là làm sao vậy?
Tiểu Dực hướng trên núi cao xa xa nhìn lại, chứng kiến Diệp Vân ngồi ở bên trong một đạo quang ảnh Hải quy, nháy mắt mấy cái.
- Diệp Vân ca ca sẽ không phải bị Hải quy ăn hết a.
Thôn Thiên lão giả nhìn về phía Diệp Vân, bộ dạng như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
- Người bình thường cùng Huyền Vũ chi khí thành lập ăn ý, ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy năm thậm chí mấy chục năm, đối với Huyền Vũ chi khí tiến hành thay đổi một cách vô tri vô giác, Diệp Vân ca ca của ngươi thiên tư trác tuyệt, thời gian ngắn như thế, rõ ràng đã có thể cùng Huyền Vũ chi khí thành lập nên ăn ý, hắn là đang học tập sử dụng Huyền Vũ chi khí như thế nào.
- Diệp Vân ca ca lợi hại như vậy?
Tiểu Dực mở to hai mắt, nhìn thoáng qua Diệp Vân xa xa, thầm nghĩ mình cũng nên cố gắng, bằng không thì về sau luôn cản trở cho Diệp Vân ca ca.
Tiểu Dực tiếp tục tu luyện, đã qua nhiều ngày như vậy, lại trải qua một hồi sinh tử chiến, Tiểu Dực đối với võ đạo, cũng dần dần có một tí lĩnh ngộ, đã đem Đao Sơn Hỏa Ngục nhất thức tập luyện được như lô hoả thuần thanh rồi.
Thôn Thiên lão giả vuốt râu mỉm cười nói:
- Ngươi tiến triển cũng rất không tồi, vi sư kế tiếp lại dạy ngươi thức thứ hai bá đạo tuyệt luân Tuyệt Hàn Băng Ngục!
- Ân, tạ ơn sư phó!
Rốt cục có thể tu luyện thức thứ hai rồi, Tiểu Dực hưng phấn mà cao thấp bay múa.
Diệp Vân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt dần dần rơi vào trên đá ngầm trước kia tu luyện, Tiểu Dực nhấc lên biển gầm, vô số lần đem khối đá ngầm kia nuốt hết, nhưng đá ngầm này y nguyên ương ngạnh hiển lộ ra.
Tựa hồ, trong đầu có đồ vật gì đó chợt lóe lên!
Phòng ngự vũ kỹ?
Khoẻ mạnh, cứng cỏi, ổn như bàn thạch!
Rốt cục, trong nội tâm Diệp Vân rộng mở trong sáng, suy nghĩ lộn xộn tuôn ra.
Diệp Vân bỗng nhiên đứng dậy, Huyền Khí toàn thân như là sôi trào, mãnh liệt bành trướng, thúc dục Huyền Vũ chi khí trong lòng bàn tay phải, chỉ nghe con Hải quy kia "Ông" một tiếng, cùng Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân cộng minh .
- Huyền Vũ chi khí, ra!
Diệp Vân quát to một tiếng, một chưởng đập xuống mặt đất, chỉ nghe "Bành" một tiếng, một cổ năng lượng Huyền Khí dùng bàn tay Diệp Vân làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán ra, tạo thành một đạo quang ảnh Hải quy cự đại, đạo Hải quy quang ảnh này đem Diệp Vân hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
- Ta kính ngươi là Bắc Hải Chi Vương, không muốn cùng ngươi làm nhiều tranh luận, nhưng ngươi không thể vu oan Chấp Pháp điện ta, Chấp Pháp điện ta làm việc, không cần phải khác nói ra. Đạo Huyền Vũ chi khí này, ta phải mang đi, nếu có địa phương đắc tội, Hải vương thứ lỗi!
- Chấp Pháp điện một phân điện chi chủ nho nhỏ, rõ ràng cũng dám ở Bắc Hải ta làm càn như thế, có thể thấy được Chấp Pháp điện ngày thường làm việc bá đạo như thế nào. Ngay cả Chấp Pháp điện Tam đại chưởng giáo hoặc là mấy Thái Thượng trưởng lão tới, Đạm Đài Lăng ta cũng không sợ, huống chi ngươi một phân điện chi chủ nho nhỏ!
Phó Vũ thân là Chấp Pháp điện phân điện chi chủ, mặc dù biết Đạm Đài Lăng lợi hại, nhưng hắn suy đoán, Đạm Đài Lăng khả năng thân ở chỗ sâu trong đáy biển xa xôi truyền âm đến tận đây, nếu mình cường đoạt Huyền Vũ chi khí. Tranh thủ thời gian ly khai Bắc Hải, Đạm Đài Lăng chưa hẳn đuổi đến, chờ đến lên lục địa, cũng không phải là Đạm Đài Lăng có thể định đoạt được rồi.
- Chuyện hôm nay, nếu như có địa phương đắc tội, Phó mỗ ngày khác lại hướng Hải vương bồi tội, nhưng mà cái Huyền Vũ chi khí này, Phó mỗ lại không thể không muốn!
Phó Vũ thấp hừ một tiếng, tay phải chụp vào Huyền Vũ chi khí. Nếu có Huyền Vũ chi khí, đủ để chống đỡ hắn vượt mấy chục năm tu vi, Phó Vũ há lại sẽ đơn giản buông tha!
- Làm càn!
Lúc này Đạm Đài Lăng là thật sự nổi giận.
Đợi ta luyện hóa Huyền Vũ chi khí, lập tức đào tẩu. Cho dù ngươi là Bắc Hải Chi Vương, cách nơi này xa như vậy, chưa hẳn có thể lưu được ta! Phó Vũ đánh về phía con Hải quy kia, lòng bàn tay đạo đạo Huyền Khí, như là từng sợi tí ti, tràn đầy hấp lực, muốn đem Huyền Vũ chi khí kia chộp trong tay.
Khí tức Thần Tôn cấp cường giả, ở một khắc này không hề giữ lại phát ra.
Con Huyền Vũ chi khí biến thành Hải quy kia ở dưới Huyền Khí của Phó Vũ trói buộc, càng không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát đi ra ngoài. Lại thủy chung không cách nào nhúc nhích, bị Phó Vũ nhanh chóng hấp tới, mắt thấy Phó Vũ muốn đem Huyền Vũ chi khí chộp vào trong tay rồi.
Chỉ thấy thân thể Phó Vũ đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, như là bị một đạo khí cơ tập trung vào, không cách nào nhúc nhích.
- Chuyện gì xảy ra?
Phó Vũ quá sợ hãi, từ khi hắn tấn giai đến Thần Tôn cảnh giới, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, khoảng cách xa như vậy, hắn rõ ràng bị khí cơ của Đạm Đài Lăng tập trung vào! Cỗ lực lượng này quá mạnh mẽ, ngay cả thực lực Thần Tôn cấp, rõ ràng cũng không cách nào giãy giụa, thực lực Đạm Đài Lăng này, thật đúng đã đến cảnh giới kinh người như vậy? Bên trong Chấp Pháp điện, có thể địch nổi Đạm Đài Lăng, chỉ sợ cũng không cao hơn ba người.
Sau trận chiến kinh nghiệm Cấm Vực Chi Địa ấy, Đạm Đài Lăng lại có một ít đột phá trên cảnh giới, đã đến loại cấp bậc như Đạm Đài Lăng này, mỗi một lần lĩnh ngộ trên cảnh giới, thực lực đều bạo thăng mấy thành không ngớt.
Phó Vũ quá sợ hãi, không biết bước tiếp theo Đạm Đài Lăng muốn làm gì, càng không ngừng thúc dục Huyền Khí trong cơ thể, muốn tránh thoát.
Lúc này, hơn mấy trăm dặm, chỉ thấy một đạo Thất Thải lưu quang không ngừng xoay tròn, dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này kích xạ đến.
Một đạo lưu quang kia, đúng là Tam Xoa Kích của Đạm Đài Lăng, trên Tam Xoa Kích này tỏa ra hào quang, so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt, chỗ Tam Xoa Kích bay qua, nước biển lập tức hướng hai bên tách ra, tạo thành hai đạo tường nước cao vài trăm mét, mặt biển giống như là bị một Viễn Cổ Cự Nhân bổ ra .
Tam Xoa Kích càng bay càng nhanh, vô cùng vô tận, Thủy hệ Huyền Khí vô cùng tinh thuần bao khỏa ở chung quanh Tam Xoa Kích.
Những Thủy hệ Huyền Khí này, tạo thành hình dáng dịch, mỗi một giọt đều như đao thép lăng lệ ác liệt vô cùng.
Ngay cả giọt nước, sau khi tốc độ nhanh đến mức tận cùng, cũng có thể xuyên thủng sắt thép!
Sát khí thật mạnh! Phó Vũ cảm thấy cái gì, gian nan quay đầu, hướng mặt biển xa xôi nhìn lại, chỉ thấy một đạo lưu quang ngay lập tức tới.
Cái kia là vật gì, thật nhanh!
Phó Vũ hối hận đến cực điểm, hắn căn bản không nghĩ tới, Đạm Đài Lăng lại có thể cường đại đến tình trạng bực này, nếu như sự tình biết tiên tri, mặc dù buông tha cho Huyền Vũ chi khí, hắn cũng quả quyết không dám cùng Đạm Đài Lăng đối kháng!
Không nghĩ tới Đạm Đài Lăng ở địa phương xa xôi ném một kích, rõ ràng có thể đến đây, cuối cùng là cái dạng lực lượng gì?
Mắt thấy lưu quang kia hướng mình kích xạ mà đến, Huyền Khí toàn thân Phó Vũ bộc phát ra, từ bên trong Túi Càn Khôn rút ra một cây trường côn, trường côn này gọi là Thương Vân côn, chính là bảo bối của Thương Vân phân điện truyền lưu đến nay, Bát phẩm Linh Bảo!
Ở bên ngoài, Bát phẩm Linh Bảo tuyệt đối là tồn tại siêu cấp bảo vật, Khí Linh bên trong đã cường đại trình độ đến hết sức lợi hại, nhưng mà lúc này, Khí Linh bên trong Thương Vân côn đúng là sợ hãi rung động.
Phó Vũ tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại, rốt cục nhìn rõ ràng bản chất đạo Thất Thải lưu quang này, chính là một thanh Tam Xoa Kích.
Trong truyền thuyết Hải Thần Tam Xoa Kích!
Mắt thấy Hải Thần Tam Xoa Kích hướng mình đâm tới, Phó Vũ hai tay bắt lấy Thương Vân côn, đón đỡ đi lên.
Bành! ! !
Hải Thần Tam Xoa Kích oanh kích lên Thương Vân côn trong tay Phó Vũ, chỉ nghe một đạo thanh âm cổ quái "Xoẹt zoẹt", đón lấy "ba" một tiếng giòn vang, Thương Vân côn trong tay Phó Vũ chia năm xẻ bảy, Bát phẩm Linh Bảo cấp Thương Vân côn, rõ ràng bị một kích nổ nát, Hải Thần Tam Xoa Kích kia "Phốc" một tiếng, xuyên thủng bả vai Phó Vũ.
Phó Vũ cảm giác được một cổ lực lượng không thể địch nổi, đem nửa người mình xuyên thủng, thê lương kêu thảm một tiếng, tphun ra một ngụm máu tươi, nào còn chú ý được cái gì, hoảng sợ hô to:
- Hải vương tha mạng!
Cuối cùng là Thần Tôn cao thủ, mặc dù bị thụ trọng thương như vậy, Huyền Khí trong cơ thể y nguyên viễn siêu Huyền Tôn cường giả phổ thông, thả người nhảy mấy cái, hướng xa xa bỏ trốn mà đi.
Thanh Tam Xoa Kích kia huyền nổi giữa không trung một lát, cũng không có truy kích Phó Vũ, lúc này nó tách ra ánh sáng chói lọi.
Thanh âm Đạm Đài Lăng sâu kín truyền đến:
- Một tháng không thấy, tu vi của ngươi lại có tiến triển.
Diệp Vân cường chống thân thể, nỗ lực cười khổ một cái nói:
- Sự tình hôm nay, đa tạ rồi, nếu không phải ngươi, khả năng ta sẽ chết ở trong tay Phó Vũ.
Lúc này Đạm Đài Lăng không biết thân ở nơi nào, cách nơi này có lẽ phi thường xa xôi.
Đạm Đài Lăng trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói ra:
- Nếu không có ngươi phóng thích cỗ lực lượng kia, ta cũng sẽ không phát giác chỗ ở của các ngươi. Cỗ lực lượng kia hẳn không phải là chính ngươi, dùng thân thể ngươi bây giờ, căn bản không cách nào thừa nhận lực lượng lớn như vậy, về sau vẫn là không nên dùng cho thỏa đáng, nếu không đối với ngươi có hại mà vô lợi.
- Về sau ta sẽ chú ý.
Chương 407 Lão Cổ Đổng bi thảm (1)
Diệp Vân gật đầu nói, vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được, mình quả thực muốn nổ bung, lực lượng của Sư gia thật sự quá mạnh mẽ, căn bản không phải hắn đủ khả năng thừa nhận, không nghĩ tới Đạm Đài Lăng lạnh lùng như băng như vậy, rõ ràng cũng biết quan tâm người, ngược lại làm cho Diệp Vân có chút ngoài ý muốn.
- Đạo Huyền Vũ chi khí này, với ta mà nói không có tác dụng gì, lại có thể giúp ngươi một tay, năm năm ước hẹn, đừng làm cho ta thất vọng.
- Ta lại thiếu ngươi một phần nhân tình.
Diệp Vân cường chống tinh thần, bất kể là ở lòng đất Cấm Vực Chi Địa, hay là lúc này đây tao ngộ Phó Vũ, nếu không có Đạm Đài Lăng ra tay, hậu quả không biết sẽ như thế nào, có lẽ Diệp Vân đã không ở nhân thế rồi, nhân tình này không biết nên trả như thế nào.
- Đạm Đài Lăng ta không cần nhân tình của bất luận kẻ nào, bồi dưỡng ngươi, cũng không quá đáng là vì bồi dưỡng một đối thủ mà thôi.
Ngữ khí của Đạm Đài Lăng chuyển sang lạnh lẽo, hờ hững nói, Hải quy huyền nổi giữa không trung kia, ở sau khi Đạm Đài Lăng xuất hiện, cũng không dám nhúc nhích rồi, từ không trung phi rơi xuống trước mặt Diệp Vân.
"Vèo" một tiếng, Tam Xoa Kích hóa thành một vòng lưu quang, biến mất ở cuối cùng mặt biển.
- Diệp Vân tiểu tử, nhanh thu Huyền Vũ chi khí, Sư gia ta mệt mỏi, muốn ngủ nửa tháng, kế tiếp xem chính ngươi được rồi.
Thanh âm của Tử Hỏa Tinh Sư lần nữa truyền đến, ở bên trong thanh âm của hắn, mang theo một ít mỏi mệt, cái này cũng khó trách, thực lực của hắn một mực bị Thiên Tinh ấn áp chế, vừa phải đối kháng cấm chế uy áp, còn phải đem lực lượng của mình quán thâu đến trong cơ thể Diệp Vân, dùng lực lượng còn lại của hắn đối kháng cấm chế Thiên Tinh ấn, tự nhiên là thập phần mỏi mệt.
Diệp Vân hướng phía trước mặt nhìn lại, chỉ thấy con Hải quy kia lẳng lặng gục ở chỗ này, hắn cường chống thân thể mỏi mệt không chịu nổi, lảo đảo đi phía trước bước ra vài bước, tay phải hóa chưởng, dán ở trên mai rùa của Hải quy, Cửu Tinh trong cơ thể Diệp Vân lập tức rất nhanh vận chuyển, Hải quy hóa thành từng đạo Huyền Khí, nhao nhao theo tay phải của Diệp Vân tiến vào cơ thể.
Hải quy kia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nhất hoàn toàn biến mất ở trong thân thể Diệp Vân, Diệp Vân có thể cảm giác được, một vật thể hình dáng Hải quy, lơ lửng ở bên trong huyết mạch tay phải của hắn, nhưng mà mặt ngoài tay phải, lại nhìn không ra bất luận biến hóa gì.
Đạo Huyền Vũ chi khí này xem như bị mình hấp thu sao? Nhưng mà mình lại một điểm cũng không biết tác dụng của Huyền Vũ chi khí! Diệp Vân hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy Hồn Yểm Bảo Châu đã nắm thân thể Tiểu Dực lên, dời đi trên hải đảo, đối với Tiểu Dực trút xuống hắc sắc quang mang, tựa hồ là thay Tiểu Dực chữa thương, Tiểu Dực bỗng nhúc nhích, có lẽ chỉ là hôn mê mà thôi, không có chết.
Lúc này Diệp Vân mới thả lỏng trong lòng, ngồi xuống, thúc dục Huyền Khí, khôi phục lấy thương thế trong cơ thể.
Đạm Đài Lăng không nói gì thêm, Diệp Vân cũng không nghĩ tới, một kích kia của Đạm Đài Lăng cư nhiên lợi hại như thế, một kích cách xa như vậy đem Phó Vũ trọng thương, nếu không phải Đạm Đài Lăng cố ý phóng nước, Phó Vũ căn bản chạy không thoát. Thần Tôn cấp cường giả đối với Diệp Vân mà nói, đã là tồn tại khó có thể địch nổi, mà ở trước mặt Đạm Đài Lăng, cư nhiên không chịu nổi một kích như thế!
Diệp Vân càng rõ ràng cảm giác được, thực lực của mình cùng Đạm Đài Lăng chênh lệch, nhớ lại ngày đó, rõ ràng phát ngôn bừa bãi trong vòng năm năm đánh bại Đạm Đài Lăng, hiện tại ngẫm lại, lại ngây thơ đến có chút buồn cười.
Mà ngay cả thực lực như Đạm Đài Lăng, rõ ràng cũng không dám cùng Chấp Pháp điện triệt để quyết liệt, thực lực cái Chấp Pháp điện này, xem ra thật không đơn giản.
Phó Vũ chạy mất, bất quá Diệp Vân xem như đem Phó Vũ triệt để đắc tội, nếu gặp lại đến Phó Vũ, chỉ sợ tất có một trận chiến, Diệp Vân cũng không thể trông cậy vào Đạm Đài Lăng nhiều lần đều xuất hiện.
Bất kể như thế nào, về sau phải cẩn thận làm việc, ở trước khi không có đủ thực lực, tốt nhất tránh né một điểm, tuyệt đối không thể lại trêu chọc Chấp Pháp điện rồi!
Hôm nay xém chết ở trên đảo, xét đến cùng, cũng là mình không đủ cường!
Diệp Vân rốt cục chống đỡ không nổi, ngã ngồi dưới đất, ăn hết một khỏa Tử Kim thần đan, càng không ngừng vận chuyển Huyền Khí, khôi phục lấy thương thế bên trong cơ thể, tốc độ tu luyện của hắn, tương đối với những cái gọi là thiên tài kia, đã thật nhanh rồi, nhưng mà còn xa xa không đủ.
Vô số Huyền Khí từ bốn phương tám hướng hướng Diệp Vân tụ lại, hóa thành chín đạo Huyền Khí, giống như một mảnh Du Long dài hẹp, ở quanh người Diệp Vân xoay quanh.
Trong cơ thể Cửu Tinh ở dưới phi đao Huyền Khí tẩm bổ, càng không ngừng xoay tròn.
Một cái Chu Thiên, hai cái Chu Thiên, ba cái Chu Thiên...
Diệp Vân hoàn toàn quên mất thời gian, miệng vết thương trong cơ thể chậm rãi khép lại.
Gió biển gào thét, ở trên người Diệp Vân xẹt qua.
Diệp Vân ngồi xếp bằng ba ngày, lúc này thương thế bên trong cơ thể mới tốt hơn phân nửa, hướng xa xa nhìn lại, Tiểu Dực đã ngồi dậy, đang từng ngụm từng ngụm ăn lấy đồ vật, thân thể Tiểu Dực cực kỳ cường hãn, năng lực khôi phục cũng rất lợi hại, cho dù bị thụ thương nghiêm trọng như vậy. Ăn nhiều mấy ngày, ngủ thêm mấy ngày cũng sẽ không sự tình rồi.
Biết rõ Tiểu Dực không có việc gì, ý niệm của Diệp Vân lại một lần nữa chìm vào trong cơ thể của mình, nội thị đảo qua các nơi kinh mạch quanh thân mình, từ trong cơ thể vận hành mà qua, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay phải, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một chỉ Hải quy hào quang bắn ra bốn phía lăng không lơ lửng tại đó, dung nhập bên trong huyết mạch.
Diệp Vân tỉ mỉ cảm thụ thoáng một phát, con Hải quy này là một đạo linh khí. Đạo linh khí này có một ít ý thức tự chủ cùng linh tính, Diệp Vân chậm rãi thúc dục đạo linh khí này. Ở dưới Huyền Khí trong cơ thể hắn chỉ dẫn, Hải quy này hóa thành một đạo thanh lưu, ở trong cơ thể Diệp Vân vận chuyển, vận hành qua quanh thân, Diệp Vân cảm giác được tinh thần chấn động, trong óc vô cùng thanh minh.
Vận hành xong, đạo Huyền Vũ chi khí này lại tới trong lòng bàn tay phải của Diệp Vân.
Đạo Huyền Vũ chi khí này, có lẽ có một ít công hiệu đặc biệt.
Huyền Vũ chi khí kia hấp thu không ít Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân, ở dưới Huyền Khí đặc biệt của phi đao tẩm bổ, bắt đầu từng điểm từng điểm lớn mạnh.
Diệp Vân bỗng nhiên có một ít cảm giác kỳ diệu, cùng Huyền Vũ chi khí tựa hồ tạo thành một ít cảm ứng, nhắm đôi mắt lại, trong óc hiện ra một ít hình ảnh, một Hải quy cực lớn ngao du ở giữa thiên địa, nó sống mấy vạn năm thậm chí hơn mười vạn năm, ở trong biển, nó là quái vật săn lùng đáng sợ, hải yêu bình thường nhìn thấy nó, chỉ có phần chạy trốn, sau khi nó chết. Trong cơ thể một đám linh khí mang theo một ít ý niệm của con Hải quy kia, diễn hóa thành một đạo Huyền Vũ chi khí trong trời đất, đạo Huyền Vũ chi khí này tuy tồn tại mấy vạn năm, nhưng còn ở vào giai đoạn phát triển.
Chương 408 Lão Cổ Đổng bi thảm (2)
Không biết trong chiến đấu, có thể vận dụng một đạo Huyền Vũ chi khí này hay không, về sau còn có thể chậm rãi lục lọi huyền bí của đạo Huyền Vũ chi khí này.
- Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?
Diệp Vân hướng Tiểu Dực đi tới, thấy bộ dạng Tiểu Dực mặt ủ mày chau, liền mở miệng hỏi, hắn cho rằng thân thể Tiểu Dực có chỗ nào không đúng, không khỏi có chút sốt ruột.
Tiểu Dực ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, một bộ mặt như ăn mướp đắng.
Diệp Vân nhíu mày, thò tay bắt lấy cổ tay Tiểu Dực, dùng Huyền Khí dò xét thân thể Tiểu Dực thoáng một phát, thân thể Tiểu Dực khôi phục cực nhanh, năng lực khôi phục của Thượng Cổ Dị Chủng Dực Xà, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp. Bất quá lúc trước bị tam xiên thần kích của Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, lại không phải dễ dàng tốt như vậy.
Phó Vũ tạo thành tổn thương, cùng Đạm Đài Lăng tạo thành tổn thương, hoàn toàn là hai tính chất bất đồng.
- Diệp Vân ca ca, ở bên trong Túi Càn Khôn của ta, đùi dê toàn bộ ăn xong.
Vẻ mặt Tiểu Dực cầu xin nói ra.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân vốn là sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được cười lên nói:
- Đừng lo lắng, ta ở đây chuẩn bị rất nhiều đùi dê.
Không gian bao tay của Diệp Vân rất lớn, vì thỏa mãn Tiểu Dực cái ăn hàng này, đã chuẩn bị rất nhiều hàng tồn, hắn chuyển cho Tiểu Dực một bộ phận đi qua.
Tiểu Dực lập tức vui vẻ, nắm lên hai cái đùi dê, từng ngụm từng ngụm ăn .
Diệp Vân bỗng nhiên ý thức được, ăn cùng ngủ, đối với Tiểu Dực mà nói là một loại tu luyện, ăn hết đồ vật, bị Tiểu Dực hấp thu lập tức chuyển hóa thành năng lượng trong cơ thể Tiểu Dực, cho nên miệng vết thương của Tiểu Dực mới có thể khôi phục nhanh như vậy.
Nhìn xem bộ dạng Tiểu Dực ăn như hổ đói, Diệp Vân mỉm cười, nhưng nghĩ đến A Ly, Diệp Vân lại có chút sầu não, không biết lúc nào mới có thể cùng A Ly tương kiến.
- Diệp Vân ca ca nhớ A Ly tỷ tỷ sao?
Tiểu Dực ngẩng đầu, con mắt thanh tịnh nhìn xem Diệp Vân hỏi.
- Ân, Tiểu Dực không nhớ A Ly tỷ tỷ sao?
Diệp Vân sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Dực, có chút cười chua xót nói.
- Diệp Vân ca ca ngươi không nên thương tâm, ta mộng thấy A Ly tỷ tỷ cùng một ít lão bà bà ở chung một chỗ, A Ly tỷ tỷ nàng không có chuyện gì đâu.
Tiểu Dực nghiêm túc nói.
Trong nội tâm Diệp Vân khẽ động, Tiểu Dực ở phương diện này so với mình muốn nhạy cảm nhiều lắm, có thể nó biết mấy thứ gì đó, Diệp Vân lập tức nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu, trước kia nghe A Ly nói, bên trong Mê Huyễn Bảo Châu có Ly Miêu tộc lịch đại tiền bối, khả năng là những lão bà bà theo như lời Tiểu Dực kia.
Nghe Tiểu Dực nói như vậy, Diệp Vân thoáng an tâm đến, ngẩng đầu nhìn Hồn Yểm Bảo Châu lơ lửng ở trên không Tiểu Dực hỏi:
- Tiểu Dực, ngươi gần đây một thời gian ngắn đều ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu?
- Ân, ta cùng sư phó tu luyện, sư phó còn dạy cho Tiểu Dực một cái vũ kỹ đây này.
Tiểu Dực hưng phấn nói ra.
Phía trên Hồn Yểm Bảo Châu, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh hư ảo, là một lão giả người mặc trường bào Khô Lâu màu đen, ba đầu lâu ở bên người lão giả xoay quanh. Một cổ ma khí đập vào mặt, Diệp Vân lại càng hoảng sợ, bên trong Hồn Yểm Bảo Châu này, sẽ không phải ở một cái ma đầu a, chẳng lẽ Tiểu Dực là theo chân ma đầu này tu luyện?
Diệp Vân lại chăm chú nhìn lại, lão giả này mặt mũi hiền lành, trong đôi mắt không có bất kỳ Hung Sát Chi Khí, tuy ma khí tung hoành, nhưng bên trong ma khí này, lại không có huyết tinh sát khí, thật sự là kỳ quái.
Lão giả kia nhìn nhìn Diệp Vân, bộ dạng có vài phần ngạo nghễ.
Trong nội tâm Diệp Vân kinh nghi bất định, nhìn nhìn lão giả kia, chắp tay nói:
- Tiền bối ngươi tốt, đa tạ tiền bối cứu Tiểu Dực, cũng dạy Tiểu Dực học tập vũ kỹ.
Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, Tiểu Dực cùng lão giả này tu luyện, sẽ không tu luyện thành một Đại Ma Đầu a? Trách không được Diệp Vân có thể cảm nhận được trên người Tiểu Dực có tí ti ma khí.
Mặc kệ Tiểu Dực tu công pháp gì, Diệp Vân đều không để ý. Hắn y nguyên sẽ đem Tiểu Dực trở thành thân đệ đệ của mình đối đãi, nhưng mà nghe nói Tu ma giả tu đến hậu kỳ, rất dễ dàng bị ma công ảnh hưởng tâm tính, trở nên lục thân không nhận, chỉ biết giết chóc.
Diệp Vân thầm nghĩ, muốn để cho Tiểu Dực đình chỉ tu luyện ma công hay không? Ngẩng đầu nhìn hướng lão giả này, hắn không biết lão giả này có chút ít thủ đoạn gì, tạm thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lão phu Thôn Thiên, ngươi là ca ca của Tiểu Dực a, lão phu ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu đợi đến có chút nhàm chán, không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm tháng. Đã ngủ, lần nữa khi tỉnh lại, lại phát hiện đã bị ngươi mang ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Lão giả kia lông mi khẽ động nói, lông mày của hắn tựa như hai đạo loan nguyệt, lộ ra có vài phần khôi hài.
- Xác thực là ta đem tiền bối ra Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Diệp Vân gật đầu nói, nghe Thôn Thiên lão giả này nói chuyện. Một chút cũng không có ngang ngược như những ma đầu trong truyền thuyết kia.
- Ah ah ah, hỗn đản!
Lão giả trường bào màu đen không gió mà bay, trên mặt trướng đến đỏ bừng, cuồng loạn gào thét.
- Ngươi biết lão phu tìm Hạ Địa Quỳnh Lâu này, hao tốn bao lâu thời gian sao? Hơn một nghìn năm ah! Cái kia hơn một nghìn năm, ngươi biết lão phu có nhiều bi thảm sao? Mỗi ngày tránh né Thiên Khiển, bị sét đánh, bị Thiên Hỏa sấy nướng, thật vất vả mới trốn vào bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, mới sống yên ổn ngủ một giấc ah, mới ngủ một giấc ah! Lại bị ngươi dẫn theo đi ra!
Lão giả cơ hồ muốn nhảy, lúc nói chuyện nước miếng bay loạn.
- Tức chết lão phu rồi, tức chết lão phu rồi!
- Cái này...
Diệp Vân không biết nên giải thích như thế nào rồi, âm thầm lầm bầm một tiếng, Thôn Thiên lão giả này cảm xúc biến hóa cũng quá nhanh rđi, nghe Thôn Thiên lão giả này nói như vậy, Diệp Vân cảnh giác trong lòng lại buông xuống một ít, nhỏ giọng hỏi Tiểu Dực:
- Sư phụ của ngươi hắn có lai lịch gì?
- Sư phó hắn rất đáng thương...
Tiểu Dực đồng tình nói.
- Hắn từ nhỏ bị khi phụ sỉ nhục... Thật vất vả tu luyện thành ma đầu, không người nào dám khi dễ hắn rồi, kết quả lại bị người luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, ta cho rằng sư phó bị luyện thành Hồn Yểm Bảo Châu, sẽ không có lại bị người khi dễ, không nghĩ tới sư phó biến thành Hồn Yểm Bảo Châu còn thảm như vậy, mỗi ngày bị sét đánh, bị dùng lửa đốt, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa bị Hải quy ăn hết, biến thành thức ăn cho Hải quy rồi.
Lão giả mắng rất nhiều, tựa hồ là rất tức giận, hừ hừ hai tiếng.
- Thôn Thiên tiền bối, ta còn có thể đi vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, nếu như ngài muốn trốn vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, lúc nào ta có thể mang ngươi đi vào.
Diệp Vân suy nghĩ một chút nói ra, nghe Tiểu Dực nói như vậy, Thôn Thiên lão giả này cũng xác thực đáng giá đồng tình.
Chương 409 Huyền Vũ vũ kỹ (1)
- Hạ Địa Quỳnh Lâu năm mươi năm mới mở ra một lần, tiếp theo đi vào phải năm mươi năm sau rồi, năm mươi năm này nên làm cái gì bây giờ? Hồn Yểm Bảo Châu đã không là Hồn Yểm Bảo Châu năm đó rồi, nếu như Thiên Khiển hàng lâm, chỉ biết so với trước kia lợi hại gấp 10 lần, lão phu ta có thể sống qua năm mươi năm này hay không còn là một vấn đề.
Thôn Thiên lão giả liếc mắt nói.
- Là như thế này, ta được chủ nhân của Hạ Địa Quỳnh Lâu là Thiên Nguyên tiền bối tán thành, có thể tùy thời tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, không sẽ phải chịu cấm chế hạn chế.
Diệp Vân nói, trong nội tâm thầm nghĩ, đem Hồn Yểm Bảo Châu đưa về Hạ Địa Quỳnh Lâu, cái kia Tiểu Dực cũng không cần đi theo lão giả này học ma công rồi.
Thôn Thiên lão giả kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Vân nói:
- Thiên Nguyên kia chính là một vị đại năng lợi hại, không nghĩ tới ngươi rõ ràng nhận được hắn tán thành, hừ hừ, thế thì còn không sai biệt lắm. Ngươi đã là ca ca của Tiểu Dực, ta đây cũng không khách khí, về sau ta sẽ hảo hảo tài bồi Tiểu Dực, giúp hắn tu luyện thành một tuyệt thế Đại Ma Đầu!
Nghe được Thôn Thiên lão giả nói, Diệp Vân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, lại để cho Tiểu Dực tu thành tuyệt thế Đại Ma Đầu? Cái kia vẫn là không cần! Không biết như thế nào mới có thể đem Tiểu Dực cứu ra ma trảo của Thôn Thiên lão giả?
Thôn Thiên lão giả này không biết thực lực như thế nào, Diệp Vân tạm thời không muốn thử dò xét, xem trước tình huống một chút nói sau.
- Sư phó đối với ta rất tốt.
Tiểu Dực trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu.
Diệp Vân cũng không biết nên làm sao bây giờ rồi, nếu Tiểu Dực nhất định phải đi theo Thôn Thiên lão giả học thì làm sao bây giờ? Xem ra chỉ có thể nói lý cùng Tiểu Dực rồi.
- Ngươi vừa mới thu phục được đạo Huyền Vũ chi khí kia?
Thôn Thiên lão giả nhìn về phía Diệp Vân nói.
- Đúng vậy.
Diệp Vân gật đầu nói, trong nội tâm khẽ động, Thôn Thiên lão giả này hẳn là nhân vật cấp lão cổ rồi, không biết có biết rõ như thế nào vận dụng Huyền Vũ chi khí hay không.
- Ngươi đã là ca ca của Tiểu Dực, ta không ngại nói cho ngươi a, Huyền Vũ chi khí này đều có linh tính, cùng Huyền Khí trong cơ thể ngươi dung hợp, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, bất quá điều này cần thời gian rất dài, khi nó không ngừng hấp thu Huyền Khí trong cơ thể ngươi, Huyền Khí ngươi sẽ dần dần cải biến nó, thời điểm ngươi có thể thúc dục một bộ phận năng lượng của nó, liền có thể thi triển ra một ít chiêu thức vũ kỹ.
- Huyền Vũ chi khí bất quá là một loại Thiên Địa chi linh, Thiên Địa chi linh cùng loại còn có rất nhiều rất nhiều, bất luận kẻ nào, chỉ cần thôn phệ một đạo trong đó, kế tiếp ở trong một thời gian ngắn tất nhiên tu vi tiến nhanh, như thế nào cô đọng Huyền Vũ chi khí, thi triển Huyền Vũ chi khí, phải xem tạo hóa của ngươi nữa.
Thôn Thiên lão giả chậm rãi nói.
- Huyền Vũ chi khí này, tựa hồ càng am hiểu phòng ngự, ngươi ngược lại là có thể tu luyện một ít vũ kỹ chiêu thức có thể dùng đến phòng ngự.
Vũ kỹ chiêu thức có thể dùng đến phòng ngự?
Diệp Vân khẽ nhíu mày, trên tay hắn cũng không có bất kỳ vũ kỹ dùng để phòng ngự, hẳn là muốn tự mình nghĩ ra một chiêu thức hay sao?
Tự nghĩ ra một chiêu vũ kỹ, như thế nào dễ dàng như vậy?
Về sau lại chậm rãi suy nghĩ a, đáng tiếc Sư gia ở bên trong Thiên Tinh ấn đã ngủ say, bằng không thì có thể thỉnh giáo Sư gia thoáng một phát, đối với Sư gia, nội tâm Diệp Vân vẫn là còn có cảm kích, nếu không có cùng Sư gia ước định, Diệp Vân đã nguyện ý phá Thiên tinh ấn phóng Sư gia đi ra.
Phó Vũ bị thương mà trốn, đoán chừng cũng không dám đến nữa, toà đảo này có lẽ vẫn là an toàn, thương thế của Diệp Vân cùng Tiểu Dực còn không có hoàn toàn khôi phục, liền ở trên đảo này tiếp tục dừng lại. Tiểu Dực tiếp tục đi theo Thôn Thiên lão giả ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu tu luyện, chứng kiến Tiểu Dực ở trên bầu trời tu luyện vũ kỹ, Hắc Hỏa đầy trời, đao thép bay múa, Diệp Vân có chút bất đắc dĩ, Tiểu Dực cuối cùng thật sự muốn phát triển trở thành một Đại Ma Đầu sao? May mà sau khi Tiểu Dực tu luyện ma công kia, tâm tính ngược lại là không có bị ma công ảnh hưởng, lúc này Diệp Vân mới yên tâm một ít.
Diệp Vân ngồi ở bờ biển, vận hành Huyền Khí, nghiên cứu lấy nên như thế nào vận dụng Huyền Vũ chi khí.
Huyền Vũ chi khí đã cùng huyết mạch dung hợp, không biết có thể phóng xuất Huyền Vũ chi khí ra đả thương địch thủ hay không?
Diệp Vân ý niệm chậm rãi tập trung vào lòng bàn tay phải, một chưởng oanh ra, bành một tiếng, Huyền Khí trong cơ thể mình mãnh liệt mà ra, mà đạo Huyền Vũ chi khí kia lại một điểm động tĩnh cũng không có. Chẳng lẻ không có thể dùng như vậy?
Thôn Thiên lão giả nói, muốn thúc dục Huyền Vũ chi khí, trước hết để cho Huyền Vũ chi khí hấp thụ nhiều Huyền Khí trong cơ thể mình, cải biến bản thân nó cấu thành, mới có thể thúc dục nó!
- Ta cái gì cũng không nhiều, chỉ là Huyền Khí rất nhiều!
Diệp Vân mỉm cười, bỗng dưng thúc dục Huyền Khí phi đao trong đầu, Huyền Khí phi đao bay lên, một cổ Huyền Khí tinh thuần trút xuống, chảy xuôi tiến vào đan điền Diệp Vân, trải qua đan điền vận hóa, theo kinh mạch một đường vận hành đến lòng bàn tay phải. Đem đạo Huyền Vũ chi khí kia bao khỏa .
Đạo Huyền Vũ chi kia khí cảm nhận được Huyền Khí tinh thuần mãnh liệt mà đến, lập tức kích động rung động. Con Hải quy kia càng không ngừng há miệng, đem Huyền Khí điên cuồng nuốt vào trong bụng, chớp mắt thời gian, Huyền Khí tụ tập ở chung quanh Huyền Vũ chi khí, bị hấp thu được không còn một mảnh.
- Thằng này thật có thể nuốt!
Trong nội tâm Diệp Vân hơi kinh, Huyền Khí vận hành đến lòng bàn tay phải, bị Huyền Vũ chi khí nuốt được không còn một mảnh. Tựa hồ còn chưa đủ Huyền Vũ chi khí nhét kẽ răng!
Đã như vầy, cái kia cứ tiếp tục!
Diệp Vân tiếp tục thúc dục phi đao, vận chuyển đan điền, Huyền Khí liên tục không ngừng hướng tay phải vận đi tới.
Con Hải quy kia tựa hồ cảm nhận được Huyền Khí mãnh liệt mà đến, càng thêm hưng phấn, điên cuồng mà nuốt .
Một giờ, hai giờ, con Hải quy kia một mực nuốt không ngừng.
Hướng xa xa nhìn lại, trên mặt biển xa xa, Tiểu Dực đang khắc khổ tu luyện Đao Sơn Hỏa Ngục vũ kỹ, thi triển đi ra vũ kỹ uy lực so với lúc trước lớn hơn mấy lần không ngớt, từng đạo Hắc Hỏa đao thép đánh vào trên biển, hơi nước màu trắng bay lên, toàn bộ mặt biển bị đánh đến chấn động không thôi, nhấc lên đầu sóng cao mấy mét.
Tiểu Vưu cũng xuất hiện ở ngoài ngàn mét, híp mắt, ở trong sóng biển không ngừng bơi tới bơi lui. Tiểu Vưu không có sở trường chiến đấu, trước kia đại chiến căn bản giúp không được gì, chỉ có thể ở hải lý lo lắng suông, bất quá chứng kiến Diệp Vân cùng Tiểu Dực được cứu trợ, nó cũng an tâm, ngốc ở trong biển nhìn xem Diệp Vân cùng Tiểu Dực.
Chương 410 Huyền Vũ vũ kỹ (2)
Thời điểm Huyền Vũ chi khí bên tay phải nuốt Huyền Khí, Diệp Vân có thể cảm giác được, con Hải quy kia đem từng sợi Huyền Khí pha tạp, hỗn tạp, sắp xếp đến trong cơ thể Diệp Vân, Diệp Vân vội vàng đem những Huyền Khí lộn xộn kia khu trục ra bên ngoài.
Trình độ những Huyền Khí này tinh thuần, cùng Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân hoàn toàn không có thể so!
- Gia hỏa thật là lợi hại!
Diệp Vân vận chuyển Huyền Khí cho Huyền Vũ chi khí, đã là tương đương với một Huyền Tôn trung kỳ cao thủ, thế nhưng mà vẫn không có đem Huyền Vũ chi khí ăn no bụng.
Thân thể của Diệp Vân cũng không cách nào dung nạp cự lượng Huyền Khí như thế!
Một Thiên Tôn cao thủ muốn cho Huyền Vũ chi khí ăn đến loại trình độ này, đoán chừng phải bỏ mấy năm thậm chí mấy chục năm thời gian, còn có thể chậm trễ mình tu luyện, nhưng mà Diệp Vân lại không cần lo lắng, bởi vì Diệp Vân tiêu hao Huyền Khí, toàn bộ đến từ Huyền Khí phi đao trong đầu!
Thời gian dần qua, Diệp Vân cảm giác được, Huyền Vũ chi khí cùng Huyền Khí trong cơ thể mình, tạo thành một loại liên hệ không hiểu.
Nguyên lai là như vậy!
Diệp Vân đánh ra một chưởng, lòng bàn tay hào quang ẩn hiện, quả nhiên có thể thúc dục Huyền Vũ chi khí rồi, bất quá vận dụng được tương đối ít, chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Rốt cuộc tìm được phương pháp vận dụng Huyền Vũ chi khí, Diệp Vân vẫn là tương đối hưng phấn, ở bên trong một ngày thời gian kế tiếp, Diệp Vân đều không ngừng đem Huyền Khí quán thâu cho Huyền Vũ chi khí.
Dần dần đạt tới số lượng một Huyền Tôn đỉnh phong cao thủ!
Lại tiếp tục!
Thần Tôn Sơ cấp!
Lại tiếp tục!
Diệp Vân không ngừng quán thâu, dù sao Huyền Khí trong phi đao quá nhiều, ở dưới Diệp Vân không ngừng quán thâu, đạo Huyền Vũ chi khí trong lòng bàn tay phải kia, từ màu trắng mờ so sánh mỏng manh, nhan sắc dần dần sâu sắc, biến thành màu xám trắng.
Thằng này càng không ngừng thôn phệ Huyền Khí, phảng phất vĩnh viễn đều không thể đạt được thỏa mãn, Diệp Vân dần dần không dám lại tiếp tục quán thâu rồi, vạn nhất cự lượng Huyền Khí như thế ở trong cơ thể của mình nổ bung, hậu quả kia là thiết tưởng không chịu nổi, nhưng thời điểm Diệp Vân dừng lại, Huyền Vũ chi khí cũng đã nuốt vào lượng Huyền Khí tương đương với một Thần Tôn trung kỳ cao thủ.
Theo quán thâu Huyền Khí đi vào càng nhiều, Diệp Vân càng có thể rõ ràng cảm ứng được đạo Huyền Vũ chi khí này rồi, tay phải một chưởng chém ra, chưởng kình phun ra nuốt vào, quả thật có thể vận dụng rất nhiều Huyền Khí không sai, nhưng mà lực công kích cũng không được, Huyền Vũ chi khí này có một loại cảm giác khoẻ mạnh, cứng cỏi, không cách nào phá hủy, nhưng lực phá hoại lại không đủ.
Diệp Vân nhớ tới Thôn Thiên lão giả nói, Huyền Vũ chi khí lực phòng ngự tương đối mạnh, tốt nhất là phối hợp vũ kỹ loại hình phòng ngự thi triển, thế nhưng mà, phải trước học được vũ kỹ tính phòng ngự mới được!
Hắn muốn đi đâu tìm vũ kỹ tính phòng ngự? Hoặc là tự mình sáng tạo một chiêu thức vũ kỹ?
Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Vân đem tất cả vũ kỹ trên người mình đều tìm được, tinh tế nghiên cứu cả ngày, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Các loại vũ kỹ chiêu thức phòng ngự, đón đỡ, căn bản không cách nào đem ưu thế của Huyền Vũ chi khí phát huy ra!
Diệp Vân cau mày, công pháp, vũ kỹ vốn là nhất thể, hiện tại Diệp Vân đã đã có công pháp Cửu Tinh Thiên Thần Quyết kinh người như vậy, bất kỳ vũ kỹ chiêu thức nào, đến trong tay của hắn có lẽ đều có thể thoải mái nắm giữ, tự nghĩ ra nhất thức vũ kỹ, có lẽ cũng không phải sự tình đặc biệt khó.
Chiêu thức vũ kỹ bình thường, ở lúc đối phó cao thủ, cũng là không có gì dùng, ngẫm lại Sư gia dạy mình một chiêu Chưởng Toái Tinh Hà kia, đây mới thực sự là võ học!
So sánh với Chưởng Toái Tinh Hà, mình tu luyện vũ kỹ khác đều là cặn bã!
Nhất pháp thông, trăm pháp thông, một cao thủ lĩnh hội tới võ đạo chân ý, tùy tiện một chiêu công kích, đều là siêu cấp tuyệt học.
Muốn đem võ đạo chân ý, còn có một ít kỹ xảo của Chưởng Toái Tinh Hà, cũng dung nhập trong đó mới được, Diệp Vân ngồi ở bờ biển đau khổ suy tư.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bình minh trời lặn, ngày đêm biến ảo.
Trừ ăn ra, Diệp Vân cơ hồ không có nhắm mắt, dụng tâm cảm thụ được các loại biến hóa ở giữa thiên địa, một bên thúc dục Huyền Vũ chi khí, quen thuộc mỗi một tia đặc tính của Huyền Vũ chi khí.
Xa xa nhìn lại, Diệp Vân ngồi ở phía trên núi cao bên bờ biển, quanh người đã huyễn hóa ra quang ảnh Hải quy cực lớn, con Hải quy cực đại này đón gió mà đứng, ngẩng lên đầu, tựa hồ tại đó phun ra nuốt vào Nhật Nguyệt.
- Sư phó, Diệp Vân ca ca đây là làm sao vậy?
Tiểu Dực hướng trên núi cao xa xa nhìn lại, chứng kiến Diệp Vân ngồi ở bên trong một đạo quang ảnh Hải quy, nháy mắt mấy cái.
- Diệp Vân ca ca sẽ không phải bị Hải quy ăn hết a.
Thôn Thiên lão giả nhìn về phía Diệp Vân, bộ dạng như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
- Người bình thường cùng Huyền Vũ chi khí thành lập ăn ý, ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy năm thậm chí mấy chục năm, đối với Huyền Vũ chi khí tiến hành thay đổi một cách vô tri vô giác, Diệp Vân ca ca của ngươi thiên tư trác tuyệt, thời gian ngắn như thế, rõ ràng đã có thể cùng Huyền Vũ chi khí thành lập nên ăn ý, hắn là đang học tập sử dụng Huyền Vũ chi khí như thế nào.
- Diệp Vân ca ca lợi hại như vậy?
Tiểu Dực mở to hai mắt, nhìn thoáng qua Diệp Vân xa xa, thầm nghĩ mình cũng nên cố gắng, bằng không thì về sau luôn cản trở cho Diệp Vân ca ca.
Tiểu Dực tiếp tục tu luyện, đã qua nhiều ngày như vậy, lại trải qua một hồi sinh tử chiến, Tiểu Dực đối với võ đạo, cũng dần dần có một tí lĩnh ngộ, đã đem Đao Sơn Hỏa Ngục nhất thức tập luyện được như lô hoả thuần thanh rồi.
Thôn Thiên lão giả vuốt râu mỉm cười nói:
- Ngươi tiến triển cũng rất không tồi, vi sư kế tiếp lại dạy ngươi thức thứ hai bá đạo tuyệt luân Tuyệt Hàn Băng Ngục!
- Ân, tạ ơn sư phó!
Rốt cục có thể tu luyện thức thứ hai rồi, Tiểu Dực hưng phấn mà cao thấp bay múa.
Diệp Vân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt dần dần rơi vào trên đá ngầm trước kia tu luyện, Tiểu Dực nhấc lên biển gầm, vô số lần đem khối đá ngầm kia nuốt hết, nhưng đá ngầm này y nguyên ương ngạnh hiển lộ ra.
Tựa hồ, trong đầu có đồ vật gì đó chợt lóe lên!
Phòng ngự vũ kỹ?
Khoẻ mạnh, cứng cỏi, ổn như bàn thạch!
Rốt cục, trong nội tâm Diệp Vân rộng mở trong sáng, suy nghĩ lộn xộn tuôn ra.
Diệp Vân bỗng nhiên đứng dậy, Huyền Khí toàn thân như là sôi trào, mãnh liệt bành trướng, thúc dục Huyền Vũ chi khí trong lòng bàn tay phải, chỉ nghe con Hải quy kia "Ông" một tiếng, cùng Huyền Khí trong cơ thể Diệp Vân cộng minh .
- Huyền Vũ chi khí, ra!
Diệp Vân quát to một tiếng, một chưởng đập xuống mặt đất, chỉ nghe "Bành" một tiếng, một cổ năng lượng Huyền Khí dùng bàn tay Diệp Vân làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán ra, tạo thành một đạo quang ảnh Hải quy cự đại, đạo Hải quy quang ảnh này đem Diệp Vân hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Bình luận facebook