• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full (Full)Tôi Ở Thành Phố Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Ta rất nguy hiểm sao?

“Địa Ngục Cửu U!

Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này.

“Đến đây, hủy diệt hết đi!”

Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip.

Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn.

Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng:

“Ở đây là...trái đất?”

“Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?”

“Ha ha”

“Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!”

“Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!”

Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất.

Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh.

Nhìn ông đây kĩ như thế, ta rất nguy hiểm sao?

Huyền Thiên Tiên đế có chút hồ đồ, nhưng sau khi tiêu hóa được những kí ức trong tâm trí, anh mắt trợn ngược lên.

Chủ của cơ thể này là Tô Thương, đến từ gia đình giàu có ở Giang Bắc, ăn, uống, gái gú không thiếu một thứ gì.

Nhất là trên phương diện đàn bà, Tô đại thiếu gia không bao giờ kiềm chế được bản thân, thích là theo đuổi, không dùng biện pháp mềm mỏng được thì sẽ dùng cách cứng rắn hơn để theo tới cùng.

Làm tới cuối cùng, trong giới quý tộc Giang Bắc lưu truyền câu nói: Tô đại thiếu gia nhìn thấy muỗi cái cũng muốn cắn hai phát.

Cái này cũng coi như tạm bỏ qua đi, nhưng hai ngày trước Tô đại thiếu gia đã làm ra một chuyện lớn vô cùng kinh thiên động địa. Bởi vì không muốn đi học, cho nên trước khi khai giảng một ngày, cái tên hổ báo này đã tìm mấy chục xe ủi san phẳng trường học trong một đêm.

Để tận hưởng cảm giác vui sướng đó, cái tên ngốc này còn tự mình điều khiển xe ủi, xung phong đi đầu, kết quả là không cẩn thận bị ngập trong xà bần xây dựng, vậy là xong đời.

“San phẳng trường học, có phải thấy mình ngầu quá rồi phải không, cái hành động ngu ngốc này”

“Hơn nữa, san phẳng thì cũng san phẳng rồi, nó còn đưa đầu vào san cùng, đúng là ngu xuẩn mà”

“Không đúng, mình mắng nó khác nào đang mắng chính mình, không được mắng, không được mắng.”

Huyền Thiên Tiên Đế khuôn mặt tối sầm lại, mặc dù ghét bỏ, nhưng không thể không chấp nhận thân phận của Tô Thương. Từ hôm nay trở đi, anh chính là đại thiếu gia nhà họ Tô.

Phù!

Chính ngay tại lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục bên cạnh, đột nhiên mang một cây kim đâm vào cơ thể Tô Thương.

“Cái.... cái gì vậy...?”

Tô Thương vẫn chưa kịp phản ứng lại thì ý thức dần mơ hồ rồi xỉu luôn trên giường bệnh.

“Đại thiếu gia xem trường học giống như địa ngục vậy, sau khi tỉnh dậy mồm miệng còn liên tục nói san phẳng là đúng, cậu ấy có khuynh hướng bạo lực, nên không được thả cậu ấy ra.”

“Đã tiêm thuốc mê cho cậu ấy rồi!”

“Ông chủ có lệnh, sau khi đại thiếu gia tỉnh lại, lập tức hộ tống về Tô gia.”

.....

Nửa tiếng sau, tại Trang viên Tô gia.

Ông chủ Tô Thần Binh có phần tức giận nhìn Tô Thương đang nằm trên giường bệnh.

“Cái thứ khốn nạn này, làm ta tức chết mà!”

Lúc này, một thanh niên mặc quần áo kiểu phương tây bước vào, ra vẻ quan tâm hỏi: “Cha nuôi, việc gì khiến cha tức giận đến như vậy?”

Người này khuôn mặt tuấn tú, đeo cặp kính viền vàng, lộ vẻ như hào hoa phong nhã. Cậu ấy tên là Tô Cảnh Hàm, là con nuôi của Tô Thần Binh, trước mắt phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Tô.

“ Lúc nãy Tô Thương tỉnh lại rồi.” Tô Thần Binh nén cơn giận xuống trả lời.

“Anh cả tỉnh lại rồi à...”

Tô Cảnh Hàm liếc nhìn Tô Thương đang nằm trên giường, trong đáy mắt lóe lên sự u ám và nghi ngờ, hình như muốn nói: “Không thể nào.”

Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại tỏ ra quan tâm nói: “Cha nuôi, anh cả không có vấn đề gì lớn sao vẫn chưa tỉnh lại thế ?”

“Tiêu Đình đã tiêm cho nó liều thuốc mê”

“Cái tên Tiêu Đình này, thật là to gan, thân là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Tô lại dám tiêm thuốc mê cho đại thiếu gia!” Tô Cảnh Hàm tức giận nói.

“ Là ta bảo Tiêu Đình làm đó, cậu ấy chỉ là phụng mệnh làm việc thôi”

“Ý cha là…?”

Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên tiểu tử này, sau khi tỉnh lại thế mà vẫn nói trường học là địa ngục, là nơi đau khổ, còn nói san phẳng trường học là việc làm đúng đắn nhất mà nó từng làm qua.”

“Sống đến từng tuổi này đây là lần đầu ta nghe có người chán ghét trường học đến vậy, người như nó sau này có tiền đồ gì được, ta sao lại sinh ra cái thứ nghiệt chủng này cơ chứ!”

Tô Thần Binh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiếp tục nổi giận nói:

“Sớm biết thế này, hai mươi năm trước ta nên bóp chết nó cho rồi, không để nó làm bại hoại gia phong nhà họ Tô”

Nghe được mấy lời này Tô Thương nằm trên giường cảm thấy rất khó chịu. Lúc vừa mới đến nhà họ Tô, anh đã tỉnh lại rồi, đường đường là linh hồn tiên đế thì một chút thuốc mê có nhằm nhò gì.

Chỉ có điều, Tô Thương vẫn không hiểu rõ tình hình ở Tô gia cho nên giả vờ hôn mê.

Ngoài ra, trong lòng cậu vẫn còn chút hoài nghi. Nếu đại thiếu gia dám điều khiển máy ủi, nhất định đã có biện pháp bảo vệ bản thân sao lại để mình bị thương được chứ?

Công nhận cậu ta là một công tử ăn chơi trác táng nhưng nhưng đâu phải đồ ngốc, sự việc này tuyệt đối không đơn giản như thế.

Tô Thương tiếp tục suy đoán, chắc chắn là có người cố ý sắp xếp muốn giết vị thiếu gia này.

Quả đúng như dự đoán.

Tô Thương vừa mới bắt gặp được ánh nhìn uất hận và không cam tâm từ Tô Cảnh Hàm.

Lẽ nào tất cả chuyện này đều là kế hoạch của cậu ấy?

Tô Thương nhíu mày, lục tìm trong kí ức những việc đã từng xảy ra, kết quả nghe thấy Tô Thần Binh nói muốn bóp chết anh.

Ôi trời!

Bóp chết?

Mọi người nhìn đi đây là lời mà một người cha ruột nên nói với con trai mình hay sao. Tô Thương không cam tâm, ngồi bật dậy với khuôn mặt tối sầm nói: “Cha, hổ dữ còn không ăn thịt con mà.”

Xoẹt xoẹt!

Ngay lúc đó, Tô Thần Binh và Tô Cảnh Hàm đều cùng nhau quay lại nhìn.

“Anh cả, anh tỉnh rồi.”

Tô Cảnh Hàm đẩy đẩy gọng kính, kích động nói: “Tốt quá rồi, em biết người tốt sẽ có trời phù hộ mà.”

Cái gì?

Sao tôi luôn cảm thấy cậu chỉ ước tôi chết sớm hơn một chút nhỉ?

“Đồ ranh con!”

Lúc đó, Tô Thần Binh nghiến răng nói: “Mày cuối cùng cũng tỉnh rồi, hôm nay không đánh cho mày một trận tan xương nát thịt, ông đây sẽ ăn phân thay cơm!”

“ Cha, cha đừng lừa mình dối người nữa.” Tô Thương nghiêm túc nói.

“Lừa mình dối người?”

“Chết tiệt!”

Tô Thần Binh càng tức giận hơn, ông ta rút dây da ra đi về phía Tô Thương với vẻ mặt đầy u ám.
Chương 2: Ranh con đổi tính?

"Cha, đừng có giả vờ giả vịt nữa, cha lại không thật sự dám đánh con, nếu không sau khi chị con trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cha đâu." Tô Thương bình tĩnh nói.

Ngoại trừ Tô Thương ra thì Tô Thần Binh còn có một cô con gái nữa.

Tô Dực Cân, chị ruột của Tô Thương, lớn hơn anh mười tuổi, từ nhỏ đến lớn yêu thương Tô Thương hết mực.

Ở Tô gia, Tô Thương là một kẻ ăn hại không học vấn, không nghề nghiệp.

Nhưng Tô Dực Cân thì khác, thiên phú võ học của cô ấy rất giỏi, còn là chân truyền của Tô Thần Binh, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Từ năm năm trước, Tô Dực Cân đã gia nhập quân đội với tư cách là nữ nhi, chinh chiến đông tây đánh đâu thắng đó, gây dựng nên vinh quang vẻ vang.

Danh tiếng của Tô Dực Cân vang dội khắp nơi, vang vọng cả nước Hoa, nhà họ Tô nhờ vậy mà cũng được nâng lên thêm một bậc, không thể nghi ngờ gì mà trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Bắc.

Tô công tử vốn dĩ không sợ ai, chính là bởi vì có Tô Cân Dực làm chỗ dựa.

Tô Dực Cân là một người thương yêu cưng chiều em trai đến mức điên cuồng, đối với Tô Thương thì vô cùng yêu thương, cố chấp đến đáng sợ. Mặc dù là ai đi chăng nữa nếu động vào Tô Thương thì khó mà yên ổn với cô ấy, kể cả Tô Thần Binh cũng không ngoại lệ.

Nhớ lại mấy năm trước, Tô Thương gây ra họa lớn, sau khi uống rượu đã cưỡng hiếp bạn thân của vợ sắp cưới. . . Tóm lại là sự việc vô cùng ồn ào.

Tô Thần Binh trong cơn tức đã dùng cả thắt lưng đánh Tô Thương đến tróc da tróc thịt.

Tô Dực Cân nghe được tin liền trở về, lôi Tô Thần Binh ra hỏi chuyện, kết quả Tô Thần Binh ba ngày không ra khỏi cửa, nghe nói mặt mũi bị đánh bầm dập, cho nên không có mặt mũi gặp người khác.

Sau đó Tô Dực Cân còn nói: "Tô Thần Binh, nếu ông còn dám đánh em trai tôi thì tôi sẽ đập nát đầu ông!"

Từ đó về sau, Tô Thần Binh cũng không dám đụng đến một cọng tóc của Tô Thương nữa.

Nhớ lại chuyện năm đó, Tô Thần Binh không nhịn được rùng mình một cái, ông ta lẳng lặng cất chiếc thắt lưng đi.

Không còn cách nào khác, ông sợ phải bàn luận với con gái mình, cảm giác đó thực sự quá đáng sợ.

"Thằng nhóc con, đừng có lúc nào cũng lấy chị gái mày ra để hù dọa ta. Về cái chết của mẹ mày, giữa ta với mày có sự hiểu nhầm, chờ đến lúc ta làm sáng tỏ thì ta nhất định sẽ cho mày một trận đòn nhừ tử!"

"Còn nữa, mấy ngày nay mày không được ra ngoài, cơm cũng không được ăn, khi nào cúi đầu nhận sai trước mặt ta thì mới được ăn cơm!"

"Cảnh Hàm, chúng ta đi thôi, để cho nó từ từ suy nghĩ lại!"

Sau khi để lại một câu đó, Tô Thần Binh liền dẫn Tô Cảnh Hàm đi ra khỏi phòng.

"Không ngờ tới sự uy hiếp của bà chị lại mạnh như vậy, thật sảng khoái quá mà."

Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Tô Thương có chút lạnh lẽo: "Chỉ có điều, bản thân phải mạnh lên thì mới là chân lý, Tô Cảnh Hàm, tên này ẩn mình thật kín đáo."

Ký ức trong đầu Tô Thương đứt quãng, giờ phút này anh nhớ tới một sự kiện.

Chủ ý san bằng trường học là Tô Cảnh Hàm đùa giỡn nói ra.

Khi đó, Tô Thương rất ghét đi học, cho rằng đi học rất khổ cực, đi học mệt mỏi, không muốn đi học để chịu giày vò nên rất mới hỏi Tô Cảnh Hàm làm sao mới có thể không cần phải đến trường.

Bởi vì đưa Tô Thương đi học là ý của Tô Thần Binh, nên Tô Cảnh Hàm cũng không có cách nào khác. Vì thế nên Tô Cảnh Hàm đã vô tình nói đùa chỉ cần san bằng trường học sẽ không phải nhập học.

Người nói vô tình, người nghe lại hữu ý.

Đại thiếu gia nhà họ Tô thực sự kích động, lập tức sai người đi liên hệ máy ủi đất, trường học liền được san bằng ngay trong đêm hôm đó.

Chẳng qua là lúc đó có một người lái xe ủi bị đau bụng, mà Tô Thương lại không muốn lãng phí thời gian, tránh người khác đến ngăn cản nên đã tự mình lên lái.

Kết quả là Tô Thương bị vùi dưới đống đổ nát, bản thân bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện cấp cứu hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn phải chết.

Xem ra tất cả mọi chuyện không khỏi liên quan tới Tô Cảnh Hàm, còn mục đích cũng rất đơn giản. Tô Thần Binh chỉ có một người con trai là Tô Thương, Tô Dực Cân lại là nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, không thể tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Tô.

Chỉ cần Tô Thương chết đi thì Tô Cảnh Hàm sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Tô.

Chỉ có điều chính cậu ấy cũng không thể tưởng tượng được chính mình đã tiễn đưa một đại thiếu gia nhà họ Tô nhưng lại mời về một Huyền Thiên Tiên đế.

"Chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, không có gì phải sợ hãi. Việc cấp bách là trước tiên phải khôi phục sức lực, thân thể này quá rác rưởi, bị tửu sắc chiếm hết, khiến cho ông đây một không có chút cảm giác an toàn nào."

Nghĩ đến đây, Tô Thương khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu tu luyện công pháp mà mà mình tu luyện một đời trước.

Nhưng ngay sau đó, anh còn có phát hiện kinh hãi, trong nháy mắt liền mừng rỡ như điên.

"Cửu U Trấn Ngục Quyết!"

"Mẹ kiếp, vậy mà lại là Cửu U Trấn Ngục Quyết!"

"Đây chính là công pháp siêu phẩm mà vô số cường giả Tiên vực muốn mà không được, cầu mà không có, từng khiến cho mười đại tiên đế tranh đoạt đến cuối cùng không ai đạt được nó, vì sao nó lại xuất hiện trong đầu ta?"

"Cửu U Địa Ngục, Cửu U Trấn Ngục Quyết, chẳng lẽ công pháp này có liên quan đến Cửu U Địa Ngục, ta san bằng Cửu U Địa Ngục, cho nên có được Cửu U Trấn Ngục Quyết?"

" Ha ha, ông đây trong cái rủi có cái may à, lấy Cửu U Trấn Ngục Quyết nhập môn, lại tu luyện một lần nữa, đợi trở về vị trí Tiên Đế, ta nhất định có thể càn quét Tiên giới!"

Tô Thương vô cùng kích động, anh lập tức nhắm mắt lại, bình tĩnh nghiên cứu Cửu U Trấn Ngục Quyết.

Lần ngồi xuống này diễn ra một ngày một đêm.

Tại thời điểm này.

Ở trong phòng của Tô Thần Binh:

"Tiêu Đình, tên phế vật Tô Thương kia như thế nào rồi, nó có dám trốn ra ngoài không?"

"Báo cáo ông chủ, đại thiếu gia vẫn ở trong phòng ạ." Tiêu Đình trả lời.

"Hả? Sao lần này nó lại trở nên ngoan ngoãn thế?" Tô Thần Binh nghi hoặc nói.

"Chẳng nhẽ ranh con này thay đổi tính nết rồi ư?"

"Cha nuôi, anh cả đã một ngày một đêm không ăn uống gì, sức khỏe vẫn quan trọng hơn, cha nên phái người đưa ít đồ ăn vào đó đi." Tô Cảnh Hàm ân cần nói với Tô Thần Binh.

Nhưng Tô Thần Binh lại cự tuyệt nói nhất định là nhóc con Tô Thương này chỉ là đang giả vờ thôi.

. . . . .

Ba ngày sau.

Tô Thương vẫn không ra khỏi phòng, tập trung tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.

"Cái gì? Đã bốn ngày qua Tô Thương vẫn ở trong phòng, một miếng cũng không ăn à?"

"Cậu nói nó ngồi khoanh chân, như là người đi tu bỏ ăn để chuyên tâm tu hành?"

"Hừ, tên nhóc này đang làm cái trò gì vậy? Cảnh Hàm, mau thả nó ra, thả nó ra, cho nó đi càng xa càng tốt, ta không muốn nhìn thấy nó nữa!"

Tô Thần Binh sốt ruột nói, nhưng thực ra là ông đang rất lo lắng cho sức khỏe của Tô Thương.

Mặc dù Tô đại thiếu gia như phế vật, nhưng dù sao cũng là máu mủ của Tô Thần Binh, không có lý do gì để bỏ mặc không quan tâm.

Chỉ có điều, Tô Cảnh Hàm vừa bước đến ngoài cửa, Tô Thương đã phát hiện ra.

"Không cần vào đây, em đi nói cho cha biết là anh đang giảm cân, bảo đừng đến đây làm phiền anh."

Tô Thương đang tập trung tu luyện, liền tìm mọi cách để đuổi Tô Cảnh Hàm đi.

"Giảm cân ư?"

"Chết tiệt, giảm cân ư, trong mắt mọi người mắng nó giống như là phế vật, mà nó lại ở đây đòi giảm cân!"

Sau khi biết được chuyện này, Tô Thần Binh tức giận đập bàn, nghiến răng nói: "Thằng ranh con, mày không chịu ra ngoài đúng không? Không chịu ăn uống gì đúng không? Được, ta xem mày chịu được bao lâu!"

"Tiêu Đình, cậu mang mười tên vệ sĩ canh giữ phòng Tô Thương cho ta. Nó không cúi đầu nhận lỗi thì đừng hòng ra ngoài, đừng mơ mà được ăn cơm!"

Tô Thần Binh ngoài miệng thì nghiêm khắc, nhưng thật ra ông ta rất yêu thương Tô Thương, chỉ là cách biểu đạt tình yêu cha dành cho con lại không giống người khác.

Lúc trước ông ta cũng từng nhốt Tô Thương, nhưng chỉ nói ngoài miệng chứ không hề sai người canh gác.

Như Tô Thần Binh đã nói, con trai ông thì ông hiểu.

Tô Thần Binh biết Tô Thương không thành thật, nhất định sẽ không chịu ở yên trong phòng mà bỏ trốn.

Nhưng lần này ông thực sự nghiêm túc, trực tiếp sai người canh gác, Tô Thương khó mà có thể chạy thoát.

Tô Thương đương nhiên có thể nhận ra vệ sĩ canh gác bên ngoài, chỉ là anh không thèm để ý tới mà tiếp tục tu luyện.

Kiếp trước, anh là Huyền Thiên Tiên đế, tu luyện tuyệt phẩm công pháp. Mặc dù nếu so sánh thì không lợi hại bằng Cửu U Trấn Ngục Quyết, nhưng cũng không phải ai cũng có thể luyện thành công được.

Với kinh nghiệm kiếp trước, việc luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết của Tô Thương nhanh hơn rất nhiều, cũng mất vài ngày.

Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Vào lúc này, Tô Thần Binh tật sự hoảng sợ rồi.

Đã bảy ngày rồi, Tô Thương một ngụm nước cũng không uống, nó không ngất vì đói sao?

"Chết tiệt, rốt cuộc nó muốn làm cái quái gì vậy, định tự mình nhịn đói đến chết sao?"

"Ngày nào cũng vậy, phiền chết đi được, cái đứa cứng đầu này, không thể để cho cha bớt lo lắng được!"

Tô Thần Binh không nhịn được, muốn đi đến phòng của Tô Thương xem tình hình của con trai ông ta bây giờ thế nào.
Chương 3: Tô đại thiếu gia ta không cần mặt mũi sao?

Giờ này phút này.

Trong căn phòng.

"Cửu U Trấn Ngục Quyết tổng cộng có mười hai cấp, bổn tiên đế phải mất bảy ngày mới xem như luyện xong cấp 1, cảnh giới cũng đã đạt tới tầng thứ nhất của luyện khí."

Tô Thương ngồi khoanh chân trên giường, hai bàn tay ngửa ra, từ trong lòng bàn tay liền hiện ra một luồng linh khí: "Linh khí ở trái đất quá loãng, nếu như ở tiên giới thì trong bảy ngày ta chắc chắn đã có thể ngưng kết được kim đan rồi."

"Nhưng mà như vậy cũng được rồi, tầng thứ nhất của luyện khí cũng đủ dùng rồi, ít nhất mấy tên vệ sĩ ở ngoài cửa kia cũng không còn là mối đe dọa cho ta nữa, sau này cứ từ từ nâng cao thực lực."

Ầm!

Ngay lúc này, căn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Tô Thương đã sớm phát hiện ra, cho nên lập tức thu hồi luồng linh lực trong tay lại, anh định thần lại rồi ngước lên cười nói: "Cha, sao cha lại đến đây."

"Cha đang muốn xem con đang làm cái trò bậy bạ gì!"

Mặt Tô Thần Binh tối sầm lại, nói: "Thằng nhãi con, một tuần rồi không được ăn, mùi vị không dễ chịu gì đúng không, bây giờ con nhận sai với cha, cha liền thả con ra ngay!"

"Nhận sai?"

Tô Thương bước xuống giường, trên mặt nở một nụ cười: "Điều đó là không thể, cả đời này con cũng sẽ không nhận sai."

"Cha à, cha muốn nhốt con lại thì cha cứ nhốt đi, dù sao con cũng không muốn ra ngoài."

Tô Thương nói đều là sự thật, trước mắt gia tăng thực lực mới là điều quan trọng nhất, bế quan tu luyện vừa khéo hợp với ý anh.

"Bảy ngày không đi ra ngoài chơi, con chịu được sao?"

"Ừm."

Tô Thương thản nhiên đáp lại, bình thường anh bế quan đều tính theo năm, tùy tiện chợp mắt một cái cũng mất mười hai mươi năm rồi, so với thời gian bảy ngày này thì quá ngắn rồi.

"Chết tiệt, thằng nhóc này chẳng lẽ bị đống xà bần xây dựng đụng cho ngốc luôn rồi à, đổi lại trước kia, hai ngày không đi đến mấy câu lạc bộ cao cấp tìm mấy em gái thì mày đã nhảy dựng lên rồi, vậy mà bây giờ đã nhịn được một tuần rồi, mày còn là con của ta không?" Vẻ mặt Tô Thần Binh tràn đầy vẻ không tin.

Tô Thương suy nghĩ một lúc, thực lực của mình bây giờ vẫn chưa đủ mạnh, hình tượng của Tô đại thiếu gia vẫn cần phải được giữ vững, có như vậy mới có thể giảm bớt được nhiều phiền phức không cần thiết.

"Thằng nhãi, con vẫn cứ muốn so đo với cha sao?" Lúc này, Tô Thần Binh đột nhiên lên tiếng nói.

"Đúng."

Tô Thương chờ thời cơ để bước xuống* nói: "Cha à, có như thế nào thì con cũng là con của cha, ngày ngày cha nói con là đồ bỏ đi, mắng con là thằng nhãi con, còn nhốt con lại, không cho con ăn, con không vui đâu!"

(*Câu gốc 顺坡下驴 – thuận pha hạ lư, nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài, trích từ chương 17 tiểu thuyết "Phong vân sơ ký" của Tôn Lê: "Tên mù Điền Đại thở dài, nhân tiện dựa theo sườn dốc mà xuống khỏi lưng lừa, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi".)

"Con mẹ nó, mày xem mày đã làm ra những việc gì, mắng mày hai câu thì sao hả, mau cút đi, đừng đứng đây mà chướng mắt ta!" Tô Thần Binh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Con không cút, cha muốn nhốt con lại thì nhốt, muốn con đi thì con phải đi sao? Tô đại thiếu gia con không cần mặt mũi sao?" Tô Thương nhíu mày nói.

"Chết tiệt, thằng nhãi con đừng được đà mà lấn tới, nếu đã không muốn cút đi thì vĩnh viễn ở trong phòng đi!"

"Được thôi, để con đói chết là được rồi, dù sao đợi chị trở về rồi sẽ lấy lại công bằng cho con."

Nghe thấy Tô Thương nhắc đến chị gái, Tô Thần Binh liền hoảng hốt, nghiến răng nói: "Mẹ nó, thằng nhãi con, nói đi, như thế nào thì mày mới chịu đi ra ngoài."

"Hi hi, đơn giản thôi, đưa cho con một trăm vạn, tiền tiêu vặt của con đều dùng để thuê máy ủi đất hết rồi."

"Mẹ nó, nói cả buổi trời thì ra là mày đang ở đây chờ ta, chẳng trách mấy ngày nay cũng không thèm trốn đi, hóa ra là trong thẻ hết tiền rồi."

Tô Thần Binh còn tưởng rằng con mình đã thay đổi tính nết rồi, nhịn bảy ngày không trốn đi đến mấy câu lạc bộ cao cấp kia, ngàn vạn lần không ngờ tới có thể giữ chân tên bỏ đi này không phải căn phòng mà là do nghèo.

Nói thật, Tô Thần Binh có chút thất vọng, đứa con trai ruột duy nhất của mình, vốn nên tiếp quản nhà họ Tô, dẫn dắt gia tộc ngày càng phồn vinh.

Nhưng chuyện quái gì thế này, Tô đại thiếu gia lại là một tên công tử bột không hơn không kém, người làm cha làm sao có thể không thất vọng được chứ.

Nhưng mà, Tô Thần Binh đối với Tô Thương đã là từ thất vọng chuyển thành tuyệt vọng rồi, dứt khoát đưa cho anh một trăm vạn, kêu Tô Thương cút đi đâu càng xa càng tốt.

Sau khi Tô Thương rời đi, Tô Thần Binh liền dặn dò Tiêu Đình ở bên cạnh: "Thằng nhóc này ngay cả trường học cũng dám phá hủy, khó đảm bảo nó sẽ còn làm ra những chuyện gì quá đáng nữa, cậu âm thầm theo dõi nó, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi biết mọi hành động của nó."

"Vâng!"

Tiêu Đình nhận được mệnh lệnh thì bóng dáng dần biến mất ra phía sau.

Tiêu Đình đã từng uống máu với Tô Thần Binh trên thương trường, là thuộc hạ mà Tô Thần Binh đắc ý nhất, hiện tại anh ấy đã là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Tô, thực lực của anh ấy thâm sâu khó lường.

Tô Thần Binh ngoài miệng thì sai anh ấy theo dõi Tô Thương, phòng ngừa Tô Thương làm ra chuyện gì quá khích, trên thực tế lại là để bảo vệ Tô Thương.

Tô Thần Binh là nhân vật cỡ nào chứ, chuyện san bằng trường học, ông ta sớm đã phát hiện ra âm mưu bên trong, cho nên đã sai người âm thầm điều tra.

...

Tô Thương không biết trên trái đất có người tu chân hay không, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là nâng cao thực lực.

Cái thân thể này uể oải quá, Tô Thương dự định sẽ dùng ít dược liệu để tẩy tinh phạt tủy nó, nhân tiện khôi phục lại công năng của thận một chút.

Không còn cách nào khác, chủ thể này buông thả dục vọng quá mức, khiến cho thận hoạt động quá tải, nếu như không sớm ngày khôi phục lại, thì sớm muộn gì cũng không cử động nổi nữa.

Thế là Tô Thương chạy thẳng đến nhà thuốc lớn nhất của Giang Bắc, về phần Tiêu Đình đang nấp trong bóng tối, anh đương nhiên có phát hiện ra chỉ là không có để lộ ra mà thôi.

Không lâu sau, Tô Thương đã tới nhà thuốc, anh mua thật nhiều thuốc đông y để tráng dương bổ thận, như là các loại dương khởi thạch, thỏ ty tử, dương hỏa diệp, kỷ tử.

Vốn dĩ Tô đại thiếu gia còn tính mua căn bím hổ nữa, nhưng mà bây giờ hổ là loài vật đang được bảo vệ, nhà thuốc không có bán, bất đắc dĩ đành phải mua bím hươu người ta nuôi, công hiệu đương nhiên kém một chút nhưng cũng không sao.

Ở kiếp trước Tô Thương có thể một bước đứng lên tôn vị Tiên Đế đều là nhờ vào trình độ luyện đan dược và trận pháp.

Mặc dù những dược liệu mua ở nhà thuốc đều là những dược liệu thường thấy, nhưng ở trong tay anh thì lại có thể phát huy được hiệu quả vô cùng lớn.

Để bảo vệ cơ thể của hoàn khố đại thiếu gia, sau khi mua xong dược liệu Tô Thương cũng không về nhà mà dựa vào trí nhớ đi đến câu lạc bộ cao cấp lớn nhất ở Giang Bắc, Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

"Tiêu Đình, còn chưa chịu trở về, sao nào, anh muốn đi vào học hỏi thao tác của bổn đại thiếu gia sao, học trộm kỹ thuật của tôi sao?" Trước khi bước vào câu lạc bộ, Tô Thương thản nhiên nói vào trong không khí.

Tô đại thiếu gia muốn thuê nguyên một phòng ở câu lạc bộ, chuyên tâm bào chế đan dược, cho nên anh phải đuổi Tiêu Đình đi, tránh bị anh ấy vạch trần.

Sau khi nhận ra Tiêu Đình đã rời đi, Tô Thương mới xách theo một túi lớn dược liệu nhanh chóng đi vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.

Tô đại thiếu gia vừa đến, Ngọc Chỉ Tiên Cảnh lập tức sôi nổi hẳn lên, mười mấy em nhân viên thân hình vô cùng gợi cảm như đàn ong vỡ tổ chạy ào ra.

Nói chung tất cả các câu lạc bộ ở Giang Bắc ai mà không biết đến Tô đại thiếu gia, ai mà không biết Tô đại thiếu gia ra tay rất là hào phóng, làm cái ngành này, ai mà không muốn cùng chung đêm xuân với Tô đại thiếu gia chứ?

"Cái chủ thể này đúng là ăn mặn không có kiêng kị gì hết mà, nhưng cái loại này thì cũng dễ xử lý thôi."

Tô Thương chẳng thèm để ý tới mấy người này, nhưng vẫn thuê một phòng thượng hạng, đồng thời chọn hai em tiếp rượu ở lại, một người ngực bự, người còn lại...ngực cũng bự.

"Tô đại thiếu gia, nghe nói anh đã san bằng trường học rồi, ngầu quá đi, ở Giang Bắc cũng chỉ có anh mới dám làm như vậy."

"Đó là điều đương nhiên rồi, Tô đại thiếu gia là đệ nhất thiếu gia ở Giang Bắc mà, san bằng trường học có tính là gì chứ, Tô đại thiếu gia, người ta sớm đã ngưỡng mộ anh rồi, tối nay nhất định sẽ hầu hạ anh thật chu đáo."

Khi đến phòng, hai người đẹp tiếp rượu kia liền sáp lại gần Tô Thương, giống như con bạch tuộc bám chặt lên người Tô Thương vậy.

Nhưng mà, Tô Thương xua tay lên một cái, trong giây tiếp theo, cả hai người cứ thế đều bất tỉnh ngã xuống đất.

"Thật nực cười, mấy loại như các ngươi cũng dám mơ mộng hão huyền đụng đến cơ thể của bổn tiên đế sao?"

Tô Thương chỉ liếc nhìn hai người một cái rồi sau đó thu lại ánh mắt bắt đầu bào chế đan dược.

Tẩy Tủy Đan và Dưỡng Thận Đan chỉ là cấp bậc nhập môn của bào chế đan dược mà thôi, dựa vào kinh nghiệm của Tô Thương thì không cần đến lò luyện đan cũng có thể luyện chế ra được chỉ là phiền phức thêm một chút mà thôi.

Còn ở bên kia, Tiêu Đình sau khi về đến trang viên nhà họ Tô thì lập tức đi báo cáo tin tức cho Tô Thần Binh.

"Cậu nói cái gì, cái đồ bỏ đi kia vậy mà lại phát hiện ra được cậu đang theo dõi nó sao?"

Tô Thần Binh ngạc nhiên vui mừng nói: "Chuyện này là thật sao, Tiêu Đình, cậu không nói dối chứ?"
Chương 4: Mang thuốc bổ đến hội quán

“Thưa ông chủ, hoàn toàn chính xác.” Tiêu Đình thành thật trả lời.

“Điều này là không thể nào, cậu đã mạnh đến như vậy, cả cái Giang Bắc này người mạnh hơn cậu được mấy người, Tô Thương làm sao mà phát hiện ra được hành tung của cậu chứ.”

Tô Thần Binh không nhịn được bèn hỏi: “Thằng ranh đó giờ đang ở đâu?

“Ở... Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.” Tiêu Đình tiếp tục nói: “Đại thiếu gia đã mua rất nhiều dược liệu, sau đó mang theo dược liệu đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, đây là đơn thuốc của cậu ấy .”

“Dược liệu?”

Tô Thần Binh cầm lấy đơn thuốc nhìn một cái, ngay lập tức nổi điên lên: “Dương khởi hạch, thỏ thy tử, bím hươu, mẹ kiếp, tất cả đều là thuốc tráng dương!”

“Ông đây lần đầu tiên nghe nói có người mang thuốc tráng dương đi quán bar cao cấp, nó định vừa xuất ra vừa nạp vào sao, đúng là một nhân tài đấy!”

Tô Thần Binh tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chó má này, càng ngày càng vô dụng rồi, bộ mặt của lão Tô tôi đây đều bị nó làm mất hết rồi!”

“Ông chủ, xin bớt nóng giận, tôi thấy đại thiếu gia không giống với trước kia rồi, cậu ấy còn cảnh giác đến sự tồn tại của tôi, chắc chắn...” Tiêu Đình muốn an ủi Tô Thần Binh.

“Đồ vô dụng, thằng ranh đó đích thị là đoán bừa, nó đoán ta sẽ phái người theo dõi nó.”

“Điểm này rất thông minh, sao lại không dùng lên việc học hành chứ, ôi, gia môn bất hạnh mà!”

Tô Thần Binh thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng tột cùng, vốn dĩ ông ta còn cho rằng, sau khi con trai tỉnh lại đã thay đổi rồi, nhưng khi nghe đến Tô đại thiếu gia mang theo thuốc tráng dương đi bar, ngay lập tức ông ta nhận ra bản thân trước đây nực cười biết bao.

Một thằng công tử bột phế vật đã hai mươi năm, sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ.

“Cha nuôi, Hoa thần y đến rồi ạ.”

Lúc này, đột nhiên Tô Cảnh Hàm kêu một ông già khoảng sáu mươi tuổi bước vào, Tô Cảnh Hàm khom người xuống dẫn đường cho ông già kia, điệu bộ vô cùng tôn kính

“Hoa thần y.”

Tô Thần Binh nở nụ cười đứng dậy, bước tới chào hỏi một ông lão ngoài sáu mươi kia, sau đó lại quay lại nhìn Tô Cảnh Hàm trách mắng: "Cảnh Hàm, Hoa thần y thân phận tôn quý, ông ấy đến nhà, ta là chủ nhà phải ra đón ở tận cổng như vậy mới thể hiện lòng tôn kính với Hoa thần y, ai kêu con..."

“Ông chủ Tô, không cần phải khách sáo như vậy, Tô nhị thiếu gia vốn định vào thông báo cho ông nhưng bị lại bị tôi ngăn lại, quan hệ giữa tôi và cha ông rất tốt, không nhất thiết phải ra tận ngoài cổng đón như vậy.”

Hoa Thời Mạc nói tiếp: “Cha ông đang ở đâu, việc khẩn cấp bây giờ là ổn định bệnh tình của ông ấy”

“Hoa thần y rộng lượng, mời đi bên này.”

Nhắc đến lão gia, sắc mặt Tô Thần Binh nghiêm túc lại, vội vàng dẫn đường cho Hoa Thời Mạc.

Lão gia của nhà họ Tô là Tô Kiền Khôn, năm nay hơn chín mươi tuổi. Thời chiến loạn, Tô Kiền Khôn bị gọi nhập ngũ, với song thiết quyền của mình, ông ấy đã đánh hạ nửa nước Hoa, lập nên thời đại thái bình thịnh trị, sau chiến tranh, ông ấy từ bỏ thành công và vinh hoa, lui về ẩn dật ở Giang Bắc.

Ở nhà họ Tô, lời nói của ông ấy rất có trọng lượng, không ngoa khi nói, ông ấy chính là trụ cột của gia tộc này.

Cho dù đó là Tô Dực Cân, cũng rất kính nể Tô Kiền Khôn, Tô Dực Cân dám lôi kéo Tô Thần Binh so tài, nhưng ở trước mặt Tô Kiền Khôn, không ai dám lỗ mãng.

Cả nhà họ Tô, chỉ có Tô Kiền Khôn mới trấn áp được Tô Dực Cân, điều này cũng dẫn đến việc Tô đại thiếu gia vô cùng sợ Tô Kiền Khôn, mỗi lần gặp ông nội, anh đều rất ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ biết nghe lời vậy.

Đối với chuyện của Tô Thương, Tô Kiền Khôn cũng có nghe nói, chỉ là lười đi giải quyết mà thôi.

Bởi vì Tô Thương không học võ thuật cũng không có thiên phú võ thuật, nói chung là một phế vật, không cần thiết phải quản giáo.

Những người hiểu rõ nhà họ Tô đều biết, Tô Kiền Khôn chính là bầu trời của nhà họ Tô, chỉ cần Tô Kiền Khôn không chết, thì nhà họ Tô mãi luôn hưng thịnh phồn vinh

Nhưng mà gần đây, sức khỏe Tô Kiền Khôn không được tốt, vết thương cũ tái phát, đến xuống giường cũng không được, điều này khiến Tô Thần Binh hết sức lo lắng, vội vàng mời Hoa Thời Mạc thần y đến.

“Ông chủ Tô, trong tay ông đang cầm là đơn thuốc sao?”

Vừa mới chuẩn bị đi gặp Tô Kiền Khôn, Hoa Thời Mạc đột nhiên nhìn thấy đơn thuốc trên tay của Tô Thần Binh, ngay lập tức bất mãn nói: “Một bệnh không khám hai thầy, ông chủ Tô, nếu như ông đã mời người đến trị bệnh cho lão gia rồi, lão phu không nhúng tay vào nữa, tạm biệt!”

“Đợi đã, Hoa thần y, ông hiểu lầm rồi.”

Tô Thần Binh cầm đơn thuốc lên, đồng thời giải thích: " Tôi không có mời bất kì ai, đây là mấy loại thuốc Đông y của thằng khuyển tử bốc bậy bốc bạ đấy, nếu như không tin ngài có thể xem qua.”

Hoa Thời Mạc cầm lấy đơn thuốc, vốn dĩ chỉ muốn nhìn sơ qua một cái, nhưng vừa nhìn thấy thì hai mắt liền sáng lên, tập trung tinh thần nghiên cứu hết mấy phút, sau đó liền kích động vỗ tay một cái kêu lên hay quá.

“Ba lạng dương khởi hạch, phối với hai lạng thỏ ty tử, liều lượng dương hỏa hiệp vừa đủ, tuyệt vời, tuyệt vời thật!”

Hoa Thời Mạc hơn sáu mươi tuổi tóc hoa râm, lúc này đôi mắt sáng ngời, không nhịn được bèn hỏi: “Ông chủ Tô, dám hỏi ai kê đơn cho lệnh công tử vậy?”

“Chắc là không có ai, nó tự bốc thuốc đấy?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây là loại thuốc bổ hàng đầu, ôn hòa không hại thân, cực kì có hiệu quả, người có thể kê được đơn thuốc này, trình độ về mặt y thuật tất nhiên phải ở trên tôi.” Hoa Thời Mạc chắc nịch nói.

“Cái này... thằng chó con này trước giờ chưa có tiếp xúc với bất kì bác sĩ nào, thật sự là bốc đại thôi, tên phế vật này buông thả dục vọng quá độ, hôm nay lại đi đến quán bar nữa rồi, có lẽ nó lo lắng sức khỏe không tốt cho nên tùy tiện mua ít thuốc Đông y về bồi bổ."

Tô Thần Binh nói: “Cứ xem như đơn thuốc này có hiệu quả đi chăng nữa thì cũng là mèo mù vớ được rán.”

“Do may mắn sao?” Hoa Thời Mạc cười thích thú: “Ông chủ Tô, có cơ hội lão phu nhất định muốn được gặp lệnh công tử.”

“Nó chỉ là một tên phế vật, ông gặp nó cũng chỉ phí thời gian mà thôi.”

Tô Thần Binh khinh thường nói rồi lập tức dẫn Hoa Thời Mạc đến chỗ ở của lão gia.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới từ phòng của lão gia bước ra.

“Hoa thần y, bệnh tình cha tôi thế nào rồi?” Tô Thần Binh lo lắng hỏi.

Miễn cưỡng thì cũng tạm ổn định rồi, lão gia khi còn trẻ bị trọng thương, nếu như là những người bình thường khác thì sớm đã cưỡi hạc về Tây thiên lâu rồi, cũng may lão gia nội công thâm hậu nên mới có thể kiên trì đến được bây giờ.

Hoa Thời Mạc lại thở dài, nói tiếp: “Tôi cũng chỉ có thể giải quyết phần ngọn, không thể giải quyết được tận gốc, chỉ sợ trên đời này không có người nào có thể chữa triệt để cho cha ông, ông chủ Tô, ông cần chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.”

“Ừm.”

Tô Thần Binh nghe đến lời này, buồn bã gật đầu, rồi quay người lại khẩn cầu nói: “Hoa thần y, ông cũng rõ cha tôi là người rất quan trọng với nhà họ Tô, vì vậy chuyện liên quan đến bệnh tình của lão gia, mong Hoa thần y tạm thời bảo mật cho.”

“Yên tâm đi, tôi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.” Hoa Thời Mạc đáp.

“Vất vả cho Hoa thần y rồi.”

“Không cần khách sáo vậy đâu.” Hoa thần y nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Ông chủ Tô, đã muộn như vậy rồi, lệnh công tử vẫn chưa về nhà sao?”
CHƯƠNG 5: F*CK, F*CK, F*CK

Cái thứ không nên thân đó, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nó ở nhà ngủ chắc chỉ được đúng mười ngày, còn bình thường nó đều qua đêm ở bên ngoài hết.

Tô Thần Binh tò mò nói: “ Hoa thần y, sao ông lại nhắc tới nó, đừng nói là ông cho rằng nó có khả năng thiên phú chữa bệnh cứu người đấy chứ, tôi đã nói với ông rồi, phương thuốc đó là nó tùy tiện kê đơn, có lẽ đến tên của dược liệu thậm chí nó còn không biết.”

“Ha ha, lão phu chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hoa Thời Mạc cười nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói lệnh công tử đích thân lái máy ủi san phẳng trường học phải không?”

Vừa nghe đến câu này, khuôn mặt Tô Thần Binh tối sầm lại, cảm thấy cực kỳ mất mặt, xấu hổ nói: “Uhm, cái đồ bại hoại gia phong để cho Hoa thần y phải chê cười rồi”

“Thanh niên mà, làm ra những việc khó bề tưởng tượng cũng là rất bình thường, ông chủ Tô, sau này ông có dự định gì cho cậu ấy không? ”

“Tôi hoàn toàn hết hi vọng với nó rồi, giờ không quản nổi nữa, mặc nó muốn làm gì thì làm.” Tô Thần Binh thật thà nói.

“Ông chủ Tô, không thể nói những lời như thế, ngọc không mài thì làm sao sáng lên được, lệnh công tử chỉ là thiếu quá trình gọt dũa, ngài không phải vẫn nên gửi cậu ấy đến trường sao.”

“Đến trường...” Tô Thần Binh cười gượng: “Trường học nổi tiếng lâu đời còn bị nó san phẳng, bây giờ còn có trường nào dám nhận nó chứ.”

“Lão phu hiện nay đang làm làm giáo sư cho trường đại học Kinh Tử, cũng có thể giúp đỡ được một chút, thế này đi Ông chủ Tô, lão phu sẽ đứng ra sắp xếp cho lệnh công tử vào trường nhập học.”

Hoa Thời Mạc cười nói: “Nếu lệnh công tử không phải là tài năng thiên phú trời cho, thì cứ xem như lão phu giúp ngài giải quyết một mối lo ngại, để cậu ấy có thể đến trường học, còn nếu cậu ấy chính xác là thiên tài bẩm sinh, lão phu chắc chắn sẽ chấp nhận để cậu ấy ở lại trường, đến lúc đó hi vọng ông chủ Tô không có ý kiến gì chứ?”

Đại học Kinh Tử, nằm ở Giang Bắc, đây chắc là trường đại học y khoa hàng đầu rồi.

Hiệu trưởng là một người cố chấp cổ hủ, một thời gian trước Tô Thần Binh ném cho ông ta một mớ tiền đưa Tô Thương đến đại học Kinh Tử, kết quả là đã bị ông ta dứt khoát từ chối.

Cũng gọi là may mắn vì bị từ chối, nếu không thì trường bị san phẳng chính là học viện y khoa Kinh Tử rồi.

Mà ở ngôi trường danh tiếng này, tập trung nhân tài trên khắp mọi miền đất nước, còn có vô số thành quả thí nghiệm nữa.

Nếu thực sự bị san bằng, hậu quả không thể lường hết được, sợ rằng Tô lão gia có ra mặt cũng khó mà bảo vệ được Tô Thương, Tô Thần Binh đã từng cảm thấy may mắn vì điều này.

Lúc này, Tô Thần Binh có chút sững sờ, thằng con rác rưởi của mình lại có cơ hội bước vào trường đại học Kinh Tử sao?

Hoa Thần y xem trọng Tô Thương như thế, nói không chừng thằng nhóc đó thực sự có năng khiếu thiên bẩm về y học.

“Ông chủ Tô, ý ngài như thế nào?” Hoa Thời Mạc hỏi dò.

Tô Thần Binh lấy lại tinh thần, vội vàng cười nói: “Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, chỉ là làm phiền Hoa thần y thôi.”

“Không phiền.”

Hoa thần y cười nói: “Ngày mai đừng quên để lệnh công tử đến trường ghi danh, giờ cũng không còn sớm nữa, lão phu về trước đây.”

“Hoa thần y đi thong thả.”

Sau khi tiễn Hoa thần y, Tô Thần Binh có chút cảm kích: “ông đây từ nhỏ đã không thích đọc sách, không có văn hóa gì, vậy mà không ngờ rằng trong nhà lại có thể có một sinh viên, ha ha, tên tiểu tử Tô Thương này cuối cùng cũng khiến ta nở mày nở mặt.”

Với thực lực nhà họ Tô, ngay cả khi Tô Thương không tham gia bất kì kì thi đại học nào, thì dù muốn học bất kì trường nào trên toàn quốc cũng có thể tùy ý chọn đại một cái.

Nhưng những thứ tốt đẹp này cũng chỉ là cái bóng mà tổ tiên để lại, nói cho cùng cũng không vẻ vang gì, nên trước đây những trường đại học mà Tô Thương đã được nhận vào học, đối với ông ta mà nói cũng không hề có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ, con trai của mình lại vô duyên vô cớ được Hoa thần y xem trọng, không cần dùng tới quyền lực của gia đình mà lên được đại học, hơn nữa lại là trường đại học Kinh Tử nổi tiếng toàn quốc, việc này khiến Tô Thần Binh có chút tự hào, đến nỗi mà việc con trai mình vốn là một kẻ rác rưởi cũng thèm quan tâm nữa.

Kỳ thực, cũng không thể trách Tô Thần Binh được, Tô Thương từ nhỏ đến lớn đều chưa từng khiến ông ấy ngẩng đầu lên được dù chỉ một lần.

Tuy là lúc nãy khi ở trước mặt Hoa thần y, ông ấy tỏ vẻ chê bai con trai mình khi nói đơn thuốc là do Tô Thương tùy tiện kê bừa, nhưng suy cho cùng thì trong lòng ông vẫn cảm thấy được nở mày nở mặt.

Người ta vẫn thường nói, nếu sự thất vọng về một người đạt tới đỉnh điểm, thì khi người đó có một chút thành tích dù là rất nhỏ, cũng có thể

khiến họ vui sướng gấp ngàn lần, và cảm giác của Tô Thần Binh bây giờ chính là như vậy.

“Tiêu Đình, lập tức đưa Tô Thương từ quán Bar cao cấp về đây cho tôi, tôi có mấy chuyện cần hỏi nó.”

“Thôi bỏ đi, đứa trẻ đó bị nhốt lại bảy ngày, thực sự là khó khăn cho nó rồi, cứ để nó thoải mái một đêm trước đã, lão gia bên đó vẫn chưa ngủ, cũng cần có người bên cạnh, tôi phải qua đó một chuyến, khi Tô Thương trở về lập tức kêu nó tới tìm tôi.”

Tô Thần Binh dặn dò, sau đó quay người đi đến chỗ Tô Kiền Khôn để phụng dưỡng ông ấy.

....

Buổi chiều, sau khi luyện xong Tinh Tủy Đan và Dưỡng Thận Đan thì liền bỏ vào mồm.

Lúc này, anh ngồi khoanh chân lại, toàn thân linh khí dâng trào, những chất bẩn màu vàng nhạt từ trong cơ thể được đào thải ra, tiếp tục duy trì như thế nửa tiếng mới dừng lại.

Tô Thương bây giờ, nhìn bề ngoài so với trước đây không có gì khác biệt, nhưng thực tế lại khác nhau một trời một vực.

Trước đây cơ thể anh ốm yếu đến mức có lẽ cũng không thể chịu nổi một trận đòn, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là thấy ngay hình ảnh của một tay ăn chơi quá đà.

Mà lúc này Tô Thương như là dạng người lúc mặc áo quần thì trông tưởng gầy gò nhưng khi cởi ra thì trông lại có da thịt, sắc mặt lại hồng hào, đặc biệt là ánh mắt, trông sắc bén lại đầy vẻ tinh anh, nếu mà nhìn kỹ lại thì so với lúc trước như hai người khác nhau.

“Tẩy tinh phạt tủy thành công, nước trong thận cũng đã hết sức dồi dào, cuối cùng cũng làm xong.”

Tô Thương đứng dậy, vận động gân cốt một chút, sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm, năm phút sau anh quấn khăn tắm và bước ra.

“Vương Đại thiếu gia, Tô đại thiếu gia đang ở bên trong làm việc, cậu có thể đừng vào không, lỡ như làm cho Tô đại thiếu gia không vui lại phiền phức lắm, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa.”

“Cút ngay, ông đây với Tô đại thiếu gia là anh em tốt tới mức mặc chung một cái quần, cách năm ba hôm còn tắm chung với nhau, bây giờ nhìn anh ấy với mấy em nhân viên xinh đẹp múa võ trong đó thì có gì mà không thể vào chứ?”

Chính ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài phòng riêng truyền tới, tiếp theo đó là một thanh niên dáng người thấp bé bất chấp những lời khuyên ngăn mà xông vào.

“Tô đại thiếu gia, cha tôi đã nói những là sẽ đánh chết tôi thế mà anh vẫn còn làm cái rắm gì thế, mau đi cứu người anh em này của anh đi chứ.” Người thanh niên thấp bé này cao khoảng chừng một mét sáu, cơ thể gầy gò, lấm la lấm lét trông chẳng khác nào một con khỉ.

Cậu ấy tên Vương Phú Quý, là đại thiếu gia của nhà họ Vương, một trong tứ đại gia tộc ở Giang Bắc, cùng hội cùng thuyền với Tô đại thiếu gia, từ nhỏ đã chạy theo sau mông Tô đại thiếu gia làm đàn em rồi, Tô đại thiếu gia chỉ đâu đánh đó, cực kỳ nghe lời.

Tô Thương nhìn thấy Vương Phú Quý, những kí ức liên quan tới đối phương lập tức ùa về.

“Chủ thể đã sắp xếp Vương Phú Quý này liên hệ bên máy ủi, lẽ nào người này cấu kết với Tô Cảnh Hàm?”

Tô Thương cau mày, nghiêm túc quan sát Vương Phú Quý, đồng thời những kí ức cũng lướt qua trong tâm trí anh.

“Ôi trời, Tô đại thiếu gia, mấy ngày không gặp mà nhìn anh trông mạnh mẽ quá, hai em nhân viên xinh đẹp thế mà mệt quá lăn ra ngủ hết rồi, nói thật đi, có phải là anh ăn được thuốc bổ gì rồi đúng không?”

“Được rồi, uổng công tôi xem anh là anh em tốt, anh trai tốt, anh có loại thuốc bổ tốt như thế lại có thể không nói với tôi, cục cưng này cảm thấy không vui rồi nha...mà đợi đã, cái thứ màu vàng trên giường là cái quái gì vậy?”

Vương Phú Quý sau khi đi vào phòng riêng, đôi mắt nhanh chóng liếc nhìn, rồi bỗng nhiên sững người lại, sau khi phản ứng lại thì há hốc cả mồm.

“F*ck!”

“F*ck!”

“F*ck!”

Vương Phú Quý nhắc lại ba lần liên tiếp, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc giường cách đó không xa.

“F*ck gì mà f*ck, có gì đáng ngạc nhiên thế chứ?” Tô Thương hồi phục tinh thần, cau mày nói.

“Ôi trời, Tô đại thiếu gia, anh thật sự là quá mạnh rồi, đến phân của người ta cũng bị anh lôi ra ngoài, lợi hại, lợi hại, em trai đây thật bái phục.”

Vương Phú Quý mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Tô đại thiếu gia, từ nay về sau, anh không còn là đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc nữa, Vương Phú Quý tôi sẽ gọi anh là người mạnh mẽ đệ nhất của Giang Bắc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom