Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 10: Chiếm được vai nữ hai
(Từ chương này trở đi tác giả không đặt tên chương nữa, vậy nên tự mình sẽ dựa theo nội dung chương để đặt)
[Ninh Thu Thu: ??? Cô bình thường chính là như vậy mớm nước?]
[Tinh Tinh: Oan uổng!!!! Tôi là người giúp việc đứng đắn. Ninh tiểu thư, cô không thể vô cớ hủy trong sạch của tôi ai ai aiii.]
Ninh Thu Thu: "..."
Cô gái này đang diễn hí kịch sao?
Có phải là mỗi ngày đối diện với người thực vật, có miệng không thể nói cho nên trầm mặc bạo phát trong lòng?
[Ninh Thu Thu: Tinh Tinh a, tôi giới thiệu một cái nhãn hiệu sữa tắm để cô làm đại ngôn đi, tôi cảm thấy cô rất thích hợp]
[Tinh Tinh: Ai? Thật sao, tôi cũng có thể sao, nhãn hiệu gì a?]
[Ninh Thu Thu: Đế Hoa Chi Tú.]
[Tinh Tinh: Cái nhãn hiệu này tôi biết, tôi đã tắm qua. Ninh tiểu thư, cô thật muốn giới thiệu tôi làm đại ngôn sao, thật kích động a a a a.]
Ninh Thu Thu: "..."
Trên thế giới này chuyện bi thương nhất chính là, ngươi đang nói đùa, người khác lại không hiểu ngươi đang nói đùa.
Từ bỏ việc giao lưu cùng Tinh Tinh mạch não khác hẳn người thường, Ninh Thu Thu lại trở về cái vấn đề mớm nước đau đầu trước đó. Miệng đối miệng khẳng định là không thể nào, cô không có cái tinh thần hi sinh không màng kia. Chỉ có điều chủ ý của Tinh Tinh ngược lại cho cô linh cảm.
Ninh Thu Thu trở lại gian phòng của mình, từ một chai đồ uống có ống hút trong tủ lạnh nhỏ lấy ống hút ra, đem về gian phòng của Triển Thanh Việt.
"Triển tiên sinh a, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng tôi cũng là vì để anh tỉnh lại, anh phải biết một tấm bùa này dưỡng thành không dễ dàng, nếu lãng phí liền không có mà dùng, anh cố gắng thử một chút a."
Ninh Thu Thu nói với người vô tri vô giác trên giường, sau đó bưng bát nước bùa lên, ngậm một ngụm trong miệng, đem một đầu ống hút ngậm vào trong miệng mình, một đầu khác thì cắm vào bên trong miệng Triển Thanh Việt, cẩn thận đem nước trong miệng theo ống hút đi qua.
Rốt cục lần này Triển Thanh Việt không nôn.
Ninh Thu Thu thở dài một hơi, đưa từng chút nước một qua.
Mặc dù cách một đầu ống hút, thế nhưng khoảng cách hai người rất gần. Ninh Thu Thu có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Triển Thanh Việt phả vào mũi cô, làm mặt cô đỏ ửng.
Thật vất vả đem nước bùa đều đút xong, trên mặt Ninh Thu Thu hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Cô không thèm để ý nâng tay áo lau qua, thầm cảm thán mình thật đúng là có tinh thần hi sinh.
"Tranh thủ thời gian tỉnh dậy đi, " - Ninh Thu Thu đối với người nằm trên giường nói như uy hiếp - "Nếu không, cứ cách mấy ngày tôi sẽ chính miệng đút cho anh một ngụm nước bùa chứa nước bọt của tôi, xem anh có buồn nôn hay không!"
"..."
Triển Thanh Việt mà có một chút ý thức, đoán chừng sẽ muốn tỉnh lại bóp chết cô...
Cùng một thời gian, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Sâm, trợ lý chủ tịch Tống Kiều mang văn kiện vào cho Triển Thanh Viễn, báo cáo: "Vừa rồi An tổng bên điện ảnh Hâm Đỉnh gọi điện thoại đến hỏi, nói Tôn đạo diễn nhận được điện thoại từ người đại diện của Ninh Thu Thu, nói là ngài bên này an bài cô ấy diễn nữ hai « Phiêu Dao ». An tổng đặc biệt để cho tôi tới cùng ngài xác nhận một chút."
Tay Triển Thanh Viễn đang lật văn kiện dừng lại: "Ninh Thu Thu?"
"Đúng thế."
Lại là cô ta.
"Cô ta nói thế nào?"
"Nguyên văn lời nói của Tôn đạo diễn là: Cô ấy chính là nữ hai tổng giám đốc đã sắp xếp, nếu như ông không tin, có thể gọi điện thoại hỏi ngài xác nhận."
Da mặt cũng đủ dày. Triển Thanh Viễn nhíu mày, Ninh Thu Thu thật sự không xem hắn là người ngoài.
"Vậy. . . Tôi trực tiếp từ chối giúp ngài?" Tống Kiều nhìn sắc mặt hắn, hỏi.
Hắn làm "Đại tổng quản" nên cũng được biết một ít chuyện riêng của Triển Thanh Viễn, tỉ như thiên kim Ninh gia theo đuổi Triển Thanh Viễn, yêu đến muốn chết đi sống lại. Hắn là người biết chuyện, đồng thời thường xuyên bị lôi ra làm lá chắn, giúp Triển Thanh Viễn cự tuyệt Ninh Thu Thu.
Chỉ có điều từ sau khi Triển Thanh Viễn qua lại cùng Quý tiểu thư, Ninh Thu Thu liền không đến làm phiền hắn nữa. Tống Kiều cho là Ninh Thu Thu tuyệt vọng rồi, không nghĩ tới đối phương chỉ là nghỉ tạm thời. Cô ấy hiện tại muốn diễn nữ hai, rõ ràng là định làm khó dễ Quý Vi Lương.
Bộ phim truyền hình này kể cả chuyện liên hệ điện ảnh Hâm Đỉnh hay chuyện công ty đầu tư đều là Tống Kiều một tay phụ trách, cho nên hắn biết bộ phim này nhìn như không phải tác phẩm lớn, nhưng từ đội ngũ chế tác đến đội hình diễn viên đều tốn rất nhiều tâm tư, có thể nói là vì nâng Quý Vi Lương mà hạ đủ vốn.
Mục đích Ninh Thu Thu đến đòi diễn chưa bàn tới, cô ấy biết diễn xuất? Xác định không phải đến đập phá phim trường?
"Từ chối?" Triển Thanh Viễn cười khẽ. Ninh Thu Thu hiện tại là chị dâu hắn, cộng thêm có lão gia tử làm chỗ dựa liền đúng là không nể nang gì. Sở dĩ dám để Tôn đạo diễn gọi điện thoại đến hỏi hắn rõ ràng là vì biết hắn không thể cự tuyệt.
Ngay từ đầu Triển Thanh Viễn nghĩ sở dĩ Ninh Thu Thu nguyện ý gả cho anh trai hắn là muốn dựa vào đó tiếp cận hắn. Sau đó hắn bị vả mặt. Ninh Thu Thu gả tới hơn nửa tháng, ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng chưa được mấy lần, ngược lại còn nghe quản gia nói Ninh Thu Thu rất để ý anh hắn. Cũng không biết là do vừa gả tới nên muốn làm dáng một chút, hay là cô ta thật sự thích anh ấy.
Chỉ có điều dù là bất kể loại nào cũng đều không có quan hệ gì với hắn.
Hiện tại Ninh Thu Thu đã tự mình đề cập đến, Triển Thanh Viễn không còn cách nào, nói: "Không cần từ chối, cô ta muốn liền trực tiếp cho cô ta đi."
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Ninh Thu Thu đến tột cùng là muốn làm cái gì.
"Như vậy không ổn, " - Tống Kiều nói - "Vạn nhất diễn xuất của Ninh tiểu thư liên lụy toàn bộ bộ phim thì làm sao bây giờ?"
"Đây không phải là rất tốt sao, " - Triển Thanh Viễn nhẹ mỉm cười - "Cô ta cùng Vi Lương đều không phải xuất thân chính quy, tuổi tác tương tự, lại còn từng tham gia cùng một tiết mục tuyển chọn. Diễn xuất cô ta càng không tốt, không phải càng làm nổi bật diễn xuất xuất chúng của Vi Lương sao."
Tống Kiều hiểu ý: "Tôi đã biết, ngài còn có phân phó gì khác không?"
"Đúng rồi, " - Triển Thanh Viễn nghĩ nghĩ, nói - "Để Tôn đạo diễn trước hôm bấm máy sắp xếp thời gian, gọi diễn viên chính tới gặp mặt làm quen một chút."
"Được, tôi sẽ đi an bài."
--------------
Ninh Thu Thu không ngoài ý muốn nhận được trả lời của đoàn làm phim « Phiêu Dao », xác nhận để cô diễn nữ hai. Bởi vì bộ này phim chẳng mấy chốc sẽ bấm máy, cô phải nắm chắc thời gian đọc kịch bản, suy xét tính cách nhân vật mới có thể cam đoan khắc hoạ nhân vật một cách chính xác nhất, vì thế cô liền để Cù Hoa hoãn lại toàn bộ lịch trình, chuyên tâm nghiên cứu tốt kịch bản.
Sáng sớm, Ninh Thu Thu ăn xong điểm tâm, cầm lấy kịch bản thật dày chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu kĩ, trong nhà liền đón một vị khách không mời mà đến.
"Mẹ, " - Ninh Thu Thu đã lâu không gặp Ôn Linh, vừa thấy bà, lập tức một cỗ cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra - "Sao mẹ lại tới đây?"
Ninh phu nhân tiếp nhận chén trà từ trong tay quản gia, nói: "Đương nhiên là tới nhìn con một chút, Triển lão tiên sinh không ở nhà sao?"
"Ông nội hôm nay lại ra ngoài." - Ninh Thu Thu ngồi xuống bên cạnh Ôn Linh. Quản gia rất có ánh mắt rời đi, đem không gian lưu cho hai người.
Ninh phu nhân đặt chén trà xuống, lôi kéo tay của cô, lo lắng nói:
"Hôm trước mẹ nhìn trên mạng khắp nơi đều đang nói con, một cái so với một cái càng khó nghe hơn. Thật là làm mẹ lo lắng đến chết rồi, lại không dám nói lung tung, sợ gây phiền toái cho con. Hiện tại không sao chứ? Đến cùng là tiện nhân nào dám ở sau lưng hãm hại con?"
Ninh Thu Thu nghe bà nói liên thanh, cảm thấy mùi vị thật quen thuộc, cười vỗ tay bà: "Mẹ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi, " - Ôn Linh nói đến đây, ngữ khí không kìm được lại nâng lên - "Hừ, những người kia cũng không nhìn một chút bối cảnh sau lưng con là gì đã nghĩ hãm hại con. Cũng không tự ước chừng xem mình có bao nhiêu phân lượng."
"..." Ninh Thu Thu trong lòng tự nhủ người ta thật đúng là không sợ bối cảnh của mình. Hơn nữa, Ninh gia bọn họ có tiền thì đúng là có tiền, nhưng cũng không thể đi ngang a!
Nhưng mà cô cũng không giải thích, chỉ nở nụ cười, phụ họa bà nói: "Đúng đấy, một chút tự biết lấy mình cũng không có."
Ôn Linh cùng con gái mình đứng chung một chiến tuyến, nội tâm thoải mái, đau lòng sờ mặt cô:
"Nhìn xem con gầy đi này. Bọn họ đối xử với con có được không, có khi dễ con không?"
"Không có, bọn họ đối với con rất tốt, con ở đây thoải mái như ở nhà vậy." - Triển lão gia quả thật không có bạc đãi cô, thậm chí có thể do cảm thấy thẹn với cô nên ở mọi phương diện đều rất chiếu cố - "Mẹ cùng ba thế nào? Sức khỏe vẫn tốt chứ? Công việc của ba có thuận lợi không?"
Ninh Thu Thu ước chừng Ninh gia chẳng mấy chốc sẽ phá sản, đau trứng nhất (1) chính là cô biết rõ kết cục này, lại không có biện pháp giúp Ninh gia vượt qua cửa ải khó khăn. Chuyện trên thương trường, cô một chữ cũng không biết.
(1) Khụ, là nguyên văn tác giả viết...
Công ty Ninh gia hiện tại giống như cây cột bị con kiến đục rỗng phía trong. Cô biết rõ nó sẽ đổ sụp, lại đối với chuyện xây cột này bất lực, chỉ có thể nhắc nhở ba Ninh trong công tác lưu tâm nhiều thêm một chút.
Ôn Linh nói: "Hai chúng ta còn có thể thế nào được nữa, cứ như bình thường mà qua thôi. Chuyện công việc của ba con mẹ cũng không hiểu, nhìn tâm tình hắn, hẳn là vẫn như cũ."
"Mẹ, tấm Khai Vận bùa này mẹ đưa cho ba để ba mang ở trên người, có thể phù hộ sự nghiệp suôn sẻ."
Tấm bùa này là một trong hai tấm bùa cô dưỡng thành trước đó. Khai Vận bùa có công dụng giải tai ương, phòng tiểu nhân, chiêu tài cùng mấy cái tương tự, có thể giúp vận khí người đeo chuyển vận, hẳn là đối với sự nghiệp của ba Ninh cũng có tác dụng nhất định.
Lần này tâm tư của cô đều là làm sao lợi dụng bùa hóa giải kiếp nạn của Ninh gia, làm Triển Thanh Việt tỉnh lại cho nên ưu tiên dưỡng bùa cũng đều là phương diện này. Cô cũng không thể cam đoan có hiệu quả, nhưng ít ra có còn hơn không.
"Con đứa nhỏ này, làm sao đột nhiên trở nên tin những thứ này như vậy." Ninh phu nhân ngoài miệng nói thế nhưng vẫn đem tấm bùa thu vào bên trong túi xách. Bà nhớ kỹ trước kia Ninh Thu Thu không tin quỷ thần, đôi khi bảo nó bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ, nó còn nói bà càn rỡ mê tín.
Khụ khụ, Ninh Thu Thu không có cách nào giải thích cho bà con gái bà đã biến thành người khác, đành phải nói mò: "Thành tâm thì linh nghiệm nha. Chúng ta cũng nên có cái tín ngưỡng. Con cũng là tin tưởng thầy bói nói xung hỉ có thể khiến anh Thanh Việt tỉnh lại, nếu không thì con đã không phí công lăn qua lăn lại."
Ninh phu nhân nhẹ gật đầu, tựa hồ bị thuyết phục, lại hỏi: "Con thật sự thích Triển Thanh Việt?"
Bà trước đó cho là Ninh Thu Thu gả tới mục đích là vì Triển Thanh Viễn, nhưng xem tình huống trước mắt này có vẻ không phải như vậy. Bà ngẫu nhiên cùng Ninh Thu Thu gọi video hoặc điện thoại, đề tài bên trong trong màn ảnh của con gái cũng chỉ có Triển Thanh Việt, giống như không nhớ đến sự tồn tại của cái người tên Triển Thanh Viễn này.
"Đương nhiên rồi, nếu không con gả cho anh ấy làm gì, " - Ninh Thu Thu đứng dậy - "Đi, mẹ, con dẫn mẹ đi xem anh Thanh Việt."
Mẹ con hai người cùng lên lầu ba. Ninh phu nhân vốn không quen Triển Thanh Việt, trước đây chưa từng gặp qua hắn, về sau hắn xảy ra chuyện càng không gặp được, chỉ có từ khi Ninh Thu Thu gả đến nhìn thấy hai lần qua video.
Bây giờ nhìn thấy người thật, Ninh phu nhân nhịn không được nhìn lâu thêm một chút, nói: "Đã tiều tụy thành dạng này rồi. Lúc trước hắn là Triển gia gia chủ uy phong cường thế, mẹ lúc ấy còn lo con về sau gả cho Triển Thanh Viễn có thể hay không bị hắn khi dễ, ai, không nghĩ tới vận mệnh lại như thế."
Ninh Thu Thu thuận miệng nói: "Chờ anh ấy tỉnh lại, chúng ta có thể khi dễ Quý Vi Lương một chút."
"Cái hồ ly tinh kia nhìn qua cũng không phải là dạng dễ khi dễ, con phải cẩn thận cô ta. Loại người hồ mị này giỏi nhất là thổi gió bên gối mê hoặc đàn ông, để Thanh Viễn tới đối phó con." - Nói chuyện đến nữ chính, ngữ khí Ninh phu nhân lại chanh chua.
". . . Yên tâm đi mẹ, con cũng không phải dễ bị khi dễ." - Ninh Thu Thu kỳ thật rất muốn nói, đó là do mẹ xem phim truyền hình nghĩ nhiều đi.
Ninh phu nhân nhẹ gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề, lo âu nói: "Nếu Thanh Việt tỉnh lại, thật sẽ thích con sao?"
"Sẽ nha. Mẹ, mẹ làm sao suốt ngày quan tâm nhiều thứ như vậy, không mệt mỏi sao."
"Mẹ còn không phải là vì con." - Ninh phu nhân dùng khẩu khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Con ngươi bà đảo một vòng, lại có chủ ý mới - "Mẹ nghe nói người thực vật cũng có thể làm cái kia, không bằng con tiên hạ thủ vi cường đem hắn làm trước, hắn tỉnh dậy liền có thể không phụ trách sao?"
Ninh Thu Thu: "..."
Đây không phải là xem nhiều phim truyền hình, đây là trúng độc phim cẩu huyết!
---------------------
Đọc được rất nhiều cmt cổ vũ của mọi người :'((( Cảm ơn mọi người đã ủng hộ huhu
(Từ chương này trở đi tác giả không đặt tên chương nữa, vậy nên tự mình sẽ dựa theo nội dung chương để đặt)
[Ninh Thu Thu: ??? Cô bình thường chính là như vậy mớm nước?]
[Tinh Tinh: Oan uổng!!!! Tôi là người giúp việc đứng đắn. Ninh tiểu thư, cô không thể vô cớ hủy trong sạch của tôi ai ai aiii.]
Ninh Thu Thu: "..."
Cô gái này đang diễn hí kịch sao?
Có phải là mỗi ngày đối diện với người thực vật, có miệng không thể nói cho nên trầm mặc bạo phát trong lòng?
[Ninh Thu Thu: Tinh Tinh a, tôi giới thiệu một cái nhãn hiệu sữa tắm để cô làm đại ngôn đi, tôi cảm thấy cô rất thích hợp]
[Tinh Tinh: Ai? Thật sao, tôi cũng có thể sao, nhãn hiệu gì a?]
[Ninh Thu Thu: Đế Hoa Chi Tú.]
[Tinh Tinh: Cái nhãn hiệu này tôi biết, tôi đã tắm qua. Ninh tiểu thư, cô thật muốn giới thiệu tôi làm đại ngôn sao, thật kích động a a a a.]
Ninh Thu Thu: "..."
Trên thế giới này chuyện bi thương nhất chính là, ngươi đang nói đùa, người khác lại không hiểu ngươi đang nói đùa.
Từ bỏ việc giao lưu cùng Tinh Tinh mạch não khác hẳn người thường, Ninh Thu Thu lại trở về cái vấn đề mớm nước đau đầu trước đó. Miệng đối miệng khẳng định là không thể nào, cô không có cái tinh thần hi sinh không màng kia. Chỉ có điều chủ ý của Tinh Tinh ngược lại cho cô linh cảm.
Ninh Thu Thu trở lại gian phòng của mình, từ một chai đồ uống có ống hút trong tủ lạnh nhỏ lấy ống hút ra, đem về gian phòng của Triển Thanh Việt.
"Triển tiên sinh a, mặc dù có chút buồn nôn, nhưng tôi cũng là vì để anh tỉnh lại, anh phải biết một tấm bùa này dưỡng thành không dễ dàng, nếu lãng phí liền không có mà dùng, anh cố gắng thử một chút a."
Ninh Thu Thu nói với người vô tri vô giác trên giường, sau đó bưng bát nước bùa lên, ngậm một ngụm trong miệng, đem một đầu ống hút ngậm vào trong miệng mình, một đầu khác thì cắm vào bên trong miệng Triển Thanh Việt, cẩn thận đem nước trong miệng theo ống hút đi qua.
Rốt cục lần này Triển Thanh Việt không nôn.
Ninh Thu Thu thở dài một hơi, đưa từng chút nước một qua.
Mặc dù cách một đầu ống hút, thế nhưng khoảng cách hai người rất gần. Ninh Thu Thu có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Triển Thanh Việt phả vào mũi cô, làm mặt cô đỏ ửng.
Thật vất vả đem nước bùa đều đút xong, trên mặt Ninh Thu Thu hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Cô không thèm để ý nâng tay áo lau qua, thầm cảm thán mình thật đúng là có tinh thần hi sinh.
"Tranh thủ thời gian tỉnh dậy đi, " - Ninh Thu Thu đối với người nằm trên giường nói như uy hiếp - "Nếu không, cứ cách mấy ngày tôi sẽ chính miệng đút cho anh một ngụm nước bùa chứa nước bọt của tôi, xem anh có buồn nôn hay không!"
"..."
Triển Thanh Việt mà có một chút ý thức, đoán chừng sẽ muốn tỉnh lại bóp chết cô...
Cùng một thời gian, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Trác Sâm, trợ lý chủ tịch Tống Kiều mang văn kiện vào cho Triển Thanh Viễn, báo cáo: "Vừa rồi An tổng bên điện ảnh Hâm Đỉnh gọi điện thoại đến hỏi, nói Tôn đạo diễn nhận được điện thoại từ người đại diện của Ninh Thu Thu, nói là ngài bên này an bài cô ấy diễn nữ hai « Phiêu Dao ». An tổng đặc biệt để cho tôi tới cùng ngài xác nhận một chút."
Tay Triển Thanh Viễn đang lật văn kiện dừng lại: "Ninh Thu Thu?"
"Đúng thế."
Lại là cô ta.
"Cô ta nói thế nào?"
"Nguyên văn lời nói của Tôn đạo diễn là: Cô ấy chính là nữ hai tổng giám đốc đã sắp xếp, nếu như ông không tin, có thể gọi điện thoại hỏi ngài xác nhận."
Da mặt cũng đủ dày. Triển Thanh Viễn nhíu mày, Ninh Thu Thu thật sự không xem hắn là người ngoài.
"Vậy. . . Tôi trực tiếp từ chối giúp ngài?" Tống Kiều nhìn sắc mặt hắn, hỏi.
Hắn làm "Đại tổng quản" nên cũng được biết một ít chuyện riêng của Triển Thanh Viễn, tỉ như thiên kim Ninh gia theo đuổi Triển Thanh Viễn, yêu đến muốn chết đi sống lại. Hắn là người biết chuyện, đồng thời thường xuyên bị lôi ra làm lá chắn, giúp Triển Thanh Viễn cự tuyệt Ninh Thu Thu.
Chỉ có điều từ sau khi Triển Thanh Viễn qua lại cùng Quý tiểu thư, Ninh Thu Thu liền không đến làm phiền hắn nữa. Tống Kiều cho là Ninh Thu Thu tuyệt vọng rồi, không nghĩ tới đối phương chỉ là nghỉ tạm thời. Cô ấy hiện tại muốn diễn nữ hai, rõ ràng là định làm khó dễ Quý Vi Lương.
Bộ phim truyền hình này kể cả chuyện liên hệ điện ảnh Hâm Đỉnh hay chuyện công ty đầu tư đều là Tống Kiều một tay phụ trách, cho nên hắn biết bộ phim này nhìn như không phải tác phẩm lớn, nhưng từ đội ngũ chế tác đến đội hình diễn viên đều tốn rất nhiều tâm tư, có thể nói là vì nâng Quý Vi Lương mà hạ đủ vốn.
Mục đích Ninh Thu Thu đến đòi diễn chưa bàn tới, cô ấy biết diễn xuất? Xác định không phải đến đập phá phim trường?
"Từ chối?" Triển Thanh Viễn cười khẽ. Ninh Thu Thu hiện tại là chị dâu hắn, cộng thêm có lão gia tử làm chỗ dựa liền đúng là không nể nang gì. Sở dĩ dám để Tôn đạo diễn gọi điện thoại đến hỏi hắn rõ ràng là vì biết hắn không thể cự tuyệt.
Ngay từ đầu Triển Thanh Viễn nghĩ sở dĩ Ninh Thu Thu nguyện ý gả cho anh trai hắn là muốn dựa vào đó tiếp cận hắn. Sau đó hắn bị vả mặt. Ninh Thu Thu gả tới hơn nửa tháng, ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng chưa được mấy lần, ngược lại còn nghe quản gia nói Ninh Thu Thu rất để ý anh hắn. Cũng không biết là do vừa gả tới nên muốn làm dáng một chút, hay là cô ta thật sự thích anh ấy.
Chỉ có điều dù là bất kể loại nào cũng đều không có quan hệ gì với hắn.
Hiện tại Ninh Thu Thu đã tự mình đề cập đến, Triển Thanh Viễn không còn cách nào, nói: "Không cần từ chối, cô ta muốn liền trực tiếp cho cô ta đi."
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Ninh Thu Thu đến tột cùng là muốn làm cái gì.
"Như vậy không ổn, " - Tống Kiều nói - "Vạn nhất diễn xuất của Ninh tiểu thư liên lụy toàn bộ bộ phim thì làm sao bây giờ?"
"Đây không phải là rất tốt sao, " - Triển Thanh Viễn nhẹ mỉm cười - "Cô ta cùng Vi Lương đều không phải xuất thân chính quy, tuổi tác tương tự, lại còn từng tham gia cùng một tiết mục tuyển chọn. Diễn xuất cô ta càng không tốt, không phải càng làm nổi bật diễn xuất xuất chúng của Vi Lương sao."
Tống Kiều hiểu ý: "Tôi đã biết, ngài còn có phân phó gì khác không?"
"Đúng rồi, " - Triển Thanh Viễn nghĩ nghĩ, nói - "Để Tôn đạo diễn trước hôm bấm máy sắp xếp thời gian, gọi diễn viên chính tới gặp mặt làm quen một chút."
"Được, tôi sẽ đi an bài."
--------------
Ninh Thu Thu không ngoài ý muốn nhận được trả lời của đoàn làm phim « Phiêu Dao », xác nhận để cô diễn nữ hai. Bởi vì bộ này phim chẳng mấy chốc sẽ bấm máy, cô phải nắm chắc thời gian đọc kịch bản, suy xét tính cách nhân vật mới có thể cam đoan khắc hoạ nhân vật một cách chính xác nhất, vì thế cô liền để Cù Hoa hoãn lại toàn bộ lịch trình, chuyên tâm nghiên cứu tốt kịch bản.
Sáng sớm, Ninh Thu Thu ăn xong điểm tâm, cầm lấy kịch bản thật dày chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu kĩ, trong nhà liền đón một vị khách không mời mà đến.
"Mẹ, " - Ninh Thu Thu đã lâu không gặp Ôn Linh, vừa thấy bà, lập tức một cỗ cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra - "Sao mẹ lại tới đây?"
Ninh phu nhân tiếp nhận chén trà từ trong tay quản gia, nói: "Đương nhiên là tới nhìn con một chút, Triển lão tiên sinh không ở nhà sao?"
"Ông nội hôm nay lại ra ngoài." - Ninh Thu Thu ngồi xuống bên cạnh Ôn Linh. Quản gia rất có ánh mắt rời đi, đem không gian lưu cho hai người.
Ninh phu nhân đặt chén trà xuống, lôi kéo tay của cô, lo lắng nói:
"Hôm trước mẹ nhìn trên mạng khắp nơi đều đang nói con, một cái so với một cái càng khó nghe hơn. Thật là làm mẹ lo lắng đến chết rồi, lại không dám nói lung tung, sợ gây phiền toái cho con. Hiện tại không sao chứ? Đến cùng là tiện nhân nào dám ở sau lưng hãm hại con?"
Ninh Thu Thu nghe bà nói liên thanh, cảm thấy mùi vị thật quen thuộc, cười vỗ tay bà: "Mẹ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi, " - Ôn Linh nói đến đây, ngữ khí không kìm được lại nâng lên - "Hừ, những người kia cũng không nhìn một chút bối cảnh sau lưng con là gì đã nghĩ hãm hại con. Cũng không tự ước chừng xem mình có bao nhiêu phân lượng."
"..." Ninh Thu Thu trong lòng tự nhủ người ta thật đúng là không sợ bối cảnh của mình. Hơn nữa, Ninh gia bọn họ có tiền thì đúng là có tiền, nhưng cũng không thể đi ngang a!
Nhưng mà cô cũng không giải thích, chỉ nở nụ cười, phụ họa bà nói: "Đúng đấy, một chút tự biết lấy mình cũng không có."
Ôn Linh cùng con gái mình đứng chung một chiến tuyến, nội tâm thoải mái, đau lòng sờ mặt cô:
"Nhìn xem con gầy đi này. Bọn họ đối xử với con có được không, có khi dễ con không?"
"Không có, bọn họ đối với con rất tốt, con ở đây thoải mái như ở nhà vậy." - Triển lão gia quả thật không có bạc đãi cô, thậm chí có thể do cảm thấy thẹn với cô nên ở mọi phương diện đều rất chiếu cố - "Mẹ cùng ba thế nào? Sức khỏe vẫn tốt chứ? Công việc của ba có thuận lợi không?"
Ninh Thu Thu ước chừng Ninh gia chẳng mấy chốc sẽ phá sản, đau trứng nhất (1) chính là cô biết rõ kết cục này, lại không có biện pháp giúp Ninh gia vượt qua cửa ải khó khăn. Chuyện trên thương trường, cô một chữ cũng không biết.
(1) Khụ, là nguyên văn tác giả viết...
Công ty Ninh gia hiện tại giống như cây cột bị con kiến đục rỗng phía trong. Cô biết rõ nó sẽ đổ sụp, lại đối với chuyện xây cột này bất lực, chỉ có thể nhắc nhở ba Ninh trong công tác lưu tâm nhiều thêm một chút.
Ôn Linh nói: "Hai chúng ta còn có thể thế nào được nữa, cứ như bình thường mà qua thôi. Chuyện công việc của ba con mẹ cũng không hiểu, nhìn tâm tình hắn, hẳn là vẫn như cũ."
"Mẹ, tấm Khai Vận bùa này mẹ đưa cho ba để ba mang ở trên người, có thể phù hộ sự nghiệp suôn sẻ."
Tấm bùa này là một trong hai tấm bùa cô dưỡng thành trước đó. Khai Vận bùa có công dụng giải tai ương, phòng tiểu nhân, chiêu tài cùng mấy cái tương tự, có thể giúp vận khí người đeo chuyển vận, hẳn là đối với sự nghiệp của ba Ninh cũng có tác dụng nhất định.
Lần này tâm tư của cô đều là làm sao lợi dụng bùa hóa giải kiếp nạn của Ninh gia, làm Triển Thanh Việt tỉnh lại cho nên ưu tiên dưỡng bùa cũng đều là phương diện này. Cô cũng không thể cam đoan có hiệu quả, nhưng ít ra có còn hơn không.
"Con đứa nhỏ này, làm sao đột nhiên trở nên tin những thứ này như vậy." Ninh phu nhân ngoài miệng nói thế nhưng vẫn đem tấm bùa thu vào bên trong túi xách. Bà nhớ kỹ trước kia Ninh Thu Thu không tin quỷ thần, đôi khi bảo nó bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ, nó còn nói bà càn rỡ mê tín.
Khụ khụ, Ninh Thu Thu không có cách nào giải thích cho bà con gái bà đã biến thành người khác, đành phải nói mò: "Thành tâm thì linh nghiệm nha. Chúng ta cũng nên có cái tín ngưỡng. Con cũng là tin tưởng thầy bói nói xung hỉ có thể khiến anh Thanh Việt tỉnh lại, nếu không thì con đã không phí công lăn qua lăn lại."
Ninh phu nhân nhẹ gật đầu, tựa hồ bị thuyết phục, lại hỏi: "Con thật sự thích Triển Thanh Việt?"
Bà trước đó cho là Ninh Thu Thu gả tới mục đích là vì Triển Thanh Viễn, nhưng xem tình huống trước mắt này có vẻ không phải như vậy. Bà ngẫu nhiên cùng Ninh Thu Thu gọi video hoặc điện thoại, đề tài bên trong trong màn ảnh của con gái cũng chỉ có Triển Thanh Việt, giống như không nhớ đến sự tồn tại của cái người tên Triển Thanh Viễn này.
"Đương nhiên rồi, nếu không con gả cho anh ấy làm gì, " - Ninh Thu Thu đứng dậy - "Đi, mẹ, con dẫn mẹ đi xem anh Thanh Việt."
Mẹ con hai người cùng lên lầu ba. Ninh phu nhân vốn không quen Triển Thanh Việt, trước đây chưa từng gặp qua hắn, về sau hắn xảy ra chuyện càng không gặp được, chỉ có từ khi Ninh Thu Thu gả đến nhìn thấy hai lần qua video.
Bây giờ nhìn thấy người thật, Ninh phu nhân nhịn không được nhìn lâu thêm một chút, nói: "Đã tiều tụy thành dạng này rồi. Lúc trước hắn là Triển gia gia chủ uy phong cường thế, mẹ lúc ấy còn lo con về sau gả cho Triển Thanh Viễn có thể hay không bị hắn khi dễ, ai, không nghĩ tới vận mệnh lại như thế."
Ninh Thu Thu thuận miệng nói: "Chờ anh ấy tỉnh lại, chúng ta có thể khi dễ Quý Vi Lương một chút."
"Cái hồ ly tinh kia nhìn qua cũng không phải là dạng dễ khi dễ, con phải cẩn thận cô ta. Loại người hồ mị này giỏi nhất là thổi gió bên gối mê hoặc đàn ông, để Thanh Viễn tới đối phó con." - Nói chuyện đến nữ chính, ngữ khí Ninh phu nhân lại chanh chua.
". . . Yên tâm đi mẹ, con cũng không phải dễ bị khi dễ." - Ninh Thu Thu kỳ thật rất muốn nói, đó là do mẹ xem phim truyền hình nghĩ nhiều đi.
Ninh phu nhân nhẹ gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề, lo âu nói: "Nếu Thanh Việt tỉnh lại, thật sẽ thích con sao?"
"Sẽ nha. Mẹ, mẹ làm sao suốt ngày quan tâm nhiều thứ như vậy, không mệt mỏi sao."
"Mẹ còn không phải là vì con." - Ninh phu nhân dùng khẩu khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Con ngươi bà đảo một vòng, lại có chủ ý mới - "Mẹ nghe nói người thực vật cũng có thể làm cái kia, không bằng con tiên hạ thủ vi cường đem hắn làm trước, hắn tỉnh dậy liền có thể không phụ trách sao?"
Ninh Thu Thu: "..."
Đây không phải là xem nhiều phim truyền hình, đây là trúng độc phim cẩu huyết!
---------------------
Đọc được rất nhiều cmt cổ vũ của mọi người :'((( Cảm ơn mọi người đã ủng hộ huhu
Bình luận facebook