Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: 60: Chương 69
Đàm Tích bị anh trêu chọc đến nóng mặt, trái tim cũng cảm thấy bỏng cháy.
Sau khi ra khỏi công viên, đi về phía trước một đoạn đường là đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lúc đầu hai người không có kế hoạch đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành, mà dự định chơi xong ở công viên thì đi ăn bữa tối dưới ánh nến.
Lúc này thời gian hãy còn sớm, Đàm Tích đề nghị: “Đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất đi.”
Dù sao đó cũng là nơi hai người gặp nhau.
Mặc dù có quá nhiều chuyện không vui, nhưng đó cũng là nơi chứng kiến quá khứ của hai người.
Bọn họ đã lén lút phụ huynh và giáo viên để bí mật yêu nhau, cùng cười, cùng khóc, cùng nổi loạn, dù thế nào đi nữa cũng đều là thanh xuân mà họ đã cùng nhau trải qua.
Lần trước là sinh nhật Hoắc Kỳ, Đàm Tích hoang mang quay lại đây một lần.
Còn nhớ ngày hôm ấy, Hoắc Kỳ nói: “Anh chỉ muốn cùng em trải qua sinh nhật lần này.”
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu có ý gì, nào ngờ Hoắc Kỳ lại trực tiếp dẫn cô trở về nơi này, đi vào vòng xoáy ký ức.
Ngày hôm đó cảm xúc của cô thực sự rất hỗn loạn, cô không phủ nhận sự động lòng của mình, nhưng cô mãi mãi không thể vượt qua rào cản ở trong lòng.
Sau đó cô phải mất rất nhiều thời gian để nhìn thấy rõ trái tim mình, tất cả nỗi buồn, tất cả sự đấu tranh.
Bây giờ trở lại, cô đã thay đổi thân phận, trở thành vợ của người ta.
May mắn thay, quanh đi quẩn lại vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nói: “Anh đã đặt trước nhà hàng, em có muốn ăn rồi mới đi qua không?”
Đàm Tích không trả lời, đột nhiên cô nhìn thấy cửa hàng bán gà om nấm Hoàng Diệp ở trước cổng trường, dòng người tấp nập, bèn cười nói: “Vừa rồi em suýt chút nữa đã nghĩ rằng anh sẽ hỏi em có muốn ăn gà om nấm không.”
Hoắc Kỳ nhướng mày: “Vậy bây giờ anh hỏi em, em có muốn ăn không?”
Nhớ tới mùi vị của gà om nấm, giờ phút này dạ dày của Đàm Tích lại có cảm giác muốn nôn.
Trong phòng luật có một người yêu thích cuồng nhiệt món gà om nấm, vì muốn mua nhiều để được giảm giá nên lần nào cũng kéo Đàm Tích theo, đồ ăn ngon mà ăn nhiều cũng sẽ muốn nôn.
Cả đời này cô cũng không muốn chạm vào gà om nấm nữa.
“Tuyệt đối không ăn, em ăn đủ rồi.” Đàm Tích bịt miệng lại.
Hoắc Kỳ không có chút bất ngờ nào với câu trả lời này, anh cúi mặt nhìn cô: “Anh cũng không muốn ăn.”
Vậy mà anh cũng không muốn ăn sao?
Bình thường Hoắc Kỳ đều ăn cơm ở căn tin bệnh viện, nơi đó không có loại đồ ăn vặt như gà om nấm, mà bản thân anh cũng rất ít khi ăn đồ bên ngoài, chắc là sẽ không chán ăn như cô chứ.
“Nhưng lần trước em nhớ lúc hai chúng ta ăn cùng nhau, anh ăn rất vui vẻ mà?”
Vẫn là anh chủ động đề nghị muốn ăn, không có một chút dáng vẻ không tình nguyện nào.
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ cười: “Lúc ấy là vì đuổi theo vợ.”
Đàm Tích: “?”
Hoắc Kỳ vẫn còn ở trước mặt cô khoe khoang tình cảm ư? Là cảm thấy dẫn cô đi ăn một số món trước đây cô thường ăn thì cô sẽ mềm lòng, bị anh làm cho cảm động, sau đó sẽ hòa hợp với anh phải không?
Có phải có chút ngây thơ không thế? Lúc nào cũng nói cô ấu trĩ, nhưng sao cô cứ cảm thấy, ở phương diện tình cảm người ngây thơ hơn là anh mới đúng.
Đàm Tích cười ha ha: “Vậy ý của anh là bây giờ anh theo đuổi được em rồi, nên không cần giả bộ nữa hả?”
Hoắc Kỳ: “…”
Đàm Tích đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, cửa hàng này em nhớ đã được anh sang lại đúng không? Lần trước không phải vắng hoe mà, sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?”
Lúc đó cô còn cảm thấy đau xót cho ví tiền của Hoắc Kỳ.
Nhưng Hoắc Kỳ lại nói, bởi vì cô thích nên anh mới mua lại cửa hàng, để cô có thể ăn bất cứ lúc nào.
Cảm động thì cảm động, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy rất lãng phí.
Đàm Tích sinh ra trong một gia đình bình thường, đã quen với sự vất vả của ba mẹ.
Mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ, thế nên cô không bao giờ tiêu xài hoang phí.
Hoắc Kỳ thản nhiên nói: “Anh tiêu tiền để kinh doanh, đã là cải tử hồi sinh rồi.”
“Em còn tưởng là anh khinh thường làm kinh doanh gì đó,” Đàm Tích cố ý bắt chước giọng điệu của Hoắc Kỳ, “Tiền của anh nhiều lắm, nuôi một cửa hàng không thu lại lợi nhuận cũng không sao cả.”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Tích Tích, trong mắt em anh chỉ là một người giàu có sao?”
Đàm Tích lúng túng nói: “… À thì, vừa đẹp trai lại giàu có.”
“Anh cũng không có ngốc thế.” Hoắc Kỳ nâng cằm lên, ánh mắt lộ ra vài phần lơ đãng, “Chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp, khoảng thời gian trước mới thông báo mở cửa thôi.”
Đàm Tích nghiêm túc hỏi: “Nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ là một cửa hàng ăn vặt, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Vừa rồi cô còn đang nghĩ, kinh doanh một cửa hàng gà om nấm nho nhỏ như vậy, còn không bằng mở một cửa hàng thời trang hơn thì hơn, đổi một đội ngũ trẻ tuổi hơn một chút để kinh doanh.
Hoắc Kỳ mím môi, nhẹ nhàng phun ra một dãy số.
Đàm Tích đột nhiên muốn xin lỗi vì sự kiêu ngạo vừa rồi của mình, cô nhất thời vô cùng xấu hổ: “Trời ạ, đã bắt kịp tiền lương một năm của em… Thì ra em đi học nhiều năm như thế mà chẳng có chút tác dụng gì, còn không bằng mở một cửa hàng nhỏ.”
Đôi mắt Hoắc Kỳ đen láy, xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ cười: “Em là bà chủ mà.”
“Số tiền này đều là của anh, anh nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”
Đàm Tích nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ, hỏi: “Anh đã là ông chủ, vậy tại sao lần trước chúng ta đến đây, chủ cửa hàng và nhân viên phục vụ lại không chào hỏi anh? Không phải là nên cúi đầu và hỏi thăm ông chủ sao?”
Hoắc Kỳ: “…”
Anh kéo dài giọng, trong giọng nói hàm chứa vài phần hứng thú: “Anh luôn bảo em xem ít phim ngôn tình thôi, em lại không nghe.”
“Anh chỉ mua quyền sở hữu của cửa hàng, bình thường công việc liên hệ không phải là anh làm, anh cũng không tham dự vào việc kinh doanh gì đó, mấy người đó không biết anh là chuyện rất bình thường.” Hoắc Kỳ cuối cùng phải kiên nhẫn giải thích với cô.
Đàm Tích cong khóe môi: “Chồng em thật khiêm tốn.”
Một người đàn ông khiêm tốn và nhã nhặn là quyến rũ nhất.
Ở cùng Hoắc Kỳ nhiều hơn một ngày, cô lại phát hiện thêm nhiều điểm hấp dẫn của anh, cũng si mê anh hơn mấy phần.
Hai người cuối cùng cũng đến nhà hàng đã đặt trước và ăn cơm trước.
Thật ra bọn họ đều không đói, chỉ là Đàm Tích nghĩ, tiền cũng trả rồi, nếu không đi chẳng phải là lãng phí hết sao.
Cuộc đời cô ghét nhất là lãng phí lương thực, cho nên dù chỉ ăn được một chút cũng vẫn đi.
Cơm nước xong đã hơn một giờ chiều.
Trở lại trường Trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lượng người ít hơn nhiều so với một giờ trước, học sinh cũng đi nghỉ trưa gần hết, chỉ có một vài cặp tình nhân đang đi dạo trên đường.
Gần đây quản lý trật tự đô thị không được nghiêm lắm, cửa chính của trường Trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành vừa vặn là một con đường dài, thứ gì cũng có bán, có mấy cụ già bày quầy hàng mời chào họ: “Đến đây xem một chút đi.”
Đàm Tích là một người mềm lòng, bình thường cô gặp phải người rao hàng đều né tránh, bởi vì lần nào cô cũng cảm thấy người ta vất vả bán hàng nửa ngày, không mua thì thật ngại quá, nhưng ví tiền của cô lại không cho phép.
Lần này gặp phải chỉ là mấy bà cụ, đồ đạc chắc chắn cũng không bán quá đắt, bây giờ cô cũng còn nhiều thời gian, nên lập tức kéo Hoắc Kỳ đi tới.
Bà cụ đẩy đồ trên mặt bàn, cười nói: “Hai người chắc sắp kết hôn phải không? Có mong muốn nào chưa thực hiện được không? Hai người có thể mua chai ước nguyện của chúng tôi thử xem.”
Hoắc Kỳ mấp máy môi, đang muốn nói chuyện thì bị Đàm Tích kéo nhẹ quần áo.
Hôm nay cô cứ giả vờ là một cô gái chưa lập gia đình đi.
Thật ra bây giờ cơ bản cũng không ai tin loại chủ nghĩa duy tâm này, nhưng cô không kìm được lòng trước sự xinh đẹp của chai ước nguyện, như thể thật sự có một mảnh thủy tinh nhỏ không lắng xuống ở đáy bình, nhìn thấy sẽ khiến người ta động lòng.
Bên trong cũng được trang trí bằng một chuỗi đèn lồng nhỏ rất đáng yêu.
Đàm Tích hỏi: “Có linh nghiệm không ạ?”
Bà cụ mỉm cười: “Phần lớn những người mua cái này đều là học sinh, mấy ngày trước còn đến chỗ tôi cầu nguyện cơ mà, hai người cũng thử xem một chút đi.”
Đàm Tích chọn hai cái chai đẹp nhất, tính toán xem mang chúng đi đâu, trước khi rời khỏi quầy hàng, hai tay cô chắp lại, ở trong lòng nói thầm gì đó.
Hai người vừa mới đi tới cổng trường, Hoắc Kỳ nhìn lại: “Em ước nguyện gì thế?”
Đàm Tích lườm anh một cái, ra vẻ lười biếng nói: “Anh không phải chai ước nguyện, tại sao em phải nói với anh chứ.”
“Nói cho anh biết đi,” Hoắc Kỳ cúi đầu cười, “Để anh giúp em thực hiện.”
“So với những thứ hư vô mờ mịt kia, chồng em càng đáng tin cậy hơn.”
“Anh bớt bớt lại đi.” Đàm Tích kéo Hoắc Kỳ, “Thật ra vừa rồi em không có ước nguyện gì cả.
Em nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ em cũng không có nguyện vọng gì chưa thực hiện, em đang cảm ơn ông trời đã cho em có được một người chồng tốt như anh vậy.”
Hoắc Kỳ nhếch khóe môi: “Xúc động quá đi mất.”
“Được rồi đấy.”
Chú bảo vệ vẫn còn nhớ rõ hai người, nên đứng lên chào hỏi, rồi dẫn bọn họ đi vào.
Sự im lặng nhất thời lan tràn giữa hai người, Hoắc Kỳ vuốt ve cổ tay của cô, đột nhiên gọi tên cô: “Tích Tích.”
“Sao vậy?” Đàm Tích giương mắt lên, nghi hoặc nhìn Hoắc Kỳ.
Ánh mắt Hoắc Kỳ thâm trầm, từ từ nhếch môi cười rộ lên: “Là anh nên cảm ơn ông trời mới đúng.”
Giọng điệu nghiêm túc nói không nên lời: “Có thể cưới được em, là may mắn lớn nhất đời này của anh.”
Mỗi lần Hoắc Kỳ đột nhiên nghiêm túc nói chuyện với cô như vậy, cô ít nhiều cũng không chống đỡ nổi.
Giống như bản thân cô cũng không tốt, không xứng đáng được yêu thích vậy.
Thời gian trôi qua, cô không còn căng thẳng như trước nữa.
Nếu cô không xứng đáng thì những người khác cũng không xứng đáng.
Cô và Hoắc Kỳ là tình yêu chân thành nhất, cũng là độc nhất vô nhị.
Đàm Tích vừa định mở miệng thì cảm giác được có ánh mắt đang quan sát bọn họ, nói chính xác hơn là đang quan sát Hoắc Kỳ.
Là một cậu bé mặc đồng phục học sinh đứng trong mái hiên hóng mát, dáng vẻ có chút non nớt, có lẽ là học sinh lớp mười.
Đàm Tích kéo Hoắc Kỳ lại, bước chân của hai người dừng lại.
Có lẽ cậu bé kia đã hạ quyết tâm và đi về phía bọn họ, rất lễ phép hỏi nhưng giọng điệu hơi do dự: “Là đàn anh Hoắc Kỳ đúng không ạ?”
Hoắc Kỳ nghi ngờ hỏi: “Cậu nhận ra tôi à?”
“A, thật sự là đàn anh sao? Em nhìn từ xa cảm thấy rất giống, trước đây lúc bảng tuyên truyền của trường vẫn chưa bị tháo dỡ, trên đó có ảnh chụp của anh.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm rồi, đàn anh cũng đẹp trai hơn trước kia, nhưng em mới liếc mắt đã cảm thấy rất giống.”
“Đàn anh, em có mấy vấn đề muốn hỏi anh, hồi cấp hai em học Vật Lý rất tốt nhưng lên cấp ba em lại tiếp thu rất chậm… với lại môn Sinh Học nữa, có quá nhiều kiến thức, em cảm giác làm thế nào cũng không hiểu được, em cũng muốn được như đàn anh vậy, sau này sẽ trở thành một bác sĩ tài giỏi…”
Cậu bé nhỏ giọng kể lại những rắc rối chỉ có ở lứa tuổi này.
Đàm Tích lập tức đi sang một bên ngồi xuống.
Dù sao đây cũng là đề tài giữa cậu bé và Hoắc Kỳ, cô cũng không tham gia được, càng không cho ý kiến góp ý nào, dù sao từ trước đến giờ cô cũng không phải là một học sinh tài năng xuất chúng.
Cậu bé và Hoắc Kỳ tán gẫu hơn mười phút, lúc rời đi, cậu ấy còn cúi đầu chào thật sâu.
“Trò chuyện học tập mà có thể nói lâu vậy sao?”
“Không riêng gì chuyện học tập,” Hoắc Kỳ dừng bước, khẽ thở dài, “Cậu bé còn nói cho anh biết, cậu bé rất thích một cô gái, nhưng vì một số nguyên nhân mà bắt buộc phải chia tay nên hỏi anh phải làm gì bây giờ.”
Đây thực sự là một rắc rối thường gặp phải ở tuổi vị thành niên.
“Anh trả lời thế nào?”
Hoắc Kỳ cúi đầu nhéo nhéo chiếc cằm tinh xảo của cô, ôn tồn nói: “Anh nói, điều kiện tiên quyết là vẫn phải đảm bảo việc học tập, nhưng bất luận thế nào cũng không nên bỏ cuộc.”
Đàm Tích chớp chớp mắt.
Người đàn ông trước mặt này có hơi đẹp trai quá rồi, tóc đen mắt đen, ẩn giấu trong đó là vô vàn sự thú vị và dịu dàng.
Hoắc Kỳ yên lặng khẳng định với cô, cũng giống như đang nói với chính mình.
“Một khi bỏ qua, có thể chính là cả đời.” Anh chớp chớp mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh, “Chúng ta cũng không đánh cược nổi.”
Cảm giác mất đi cả thế giới.
Đời này anh cũng không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Sau khi ra khỏi công viên, đi về phía trước một đoạn đường là đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lúc đầu hai người không có kế hoạch đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành, mà dự định chơi xong ở công viên thì đi ăn bữa tối dưới ánh nến.
Lúc này thời gian hãy còn sớm, Đàm Tích đề nghị: “Đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất đi.”
Dù sao đó cũng là nơi hai người gặp nhau.
Mặc dù có quá nhiều chuyện không vui, nhưng đó cũng là nơi chứng kiến quá khứ của hai người.
Bọn họ đã lén lút phụ huynh và giáo viên để bí mật yêu nhau, cùng cười, cùng khóc, cùng nổi loạn, dù thế nào đi nữa cũng đều là thanh xuân mà họ đã cùng nhau trải qua.
Lần trước là sinh nhật Hoắc Kỳ, Đàm Tích hoang mang quay lại đây một lần.
Còn nhớ ngày hôm ấy, Hoắc Kỳ nói: “Anh chỉ muốn cùng em trải qua sinh nhật lần này.”
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu có ý gì, nào ngờ Hoắc Kỳ lại trực tiếp dẫn cô trở về nơi này, đi vào vòng xoáy ký ức.
Ngày hôm đó cảm xúc của cô thực sự rất hỗn loạn, cô không phủ nhận sự động lòng của mình, nhưng cô mãi mãi không thể vượt qua rào cản ở trong lòng.
Sau đó cô phải mất rất nhiều thời gian để nhìn thấy rõ trái tim mình, tất cả nỗi buồn, tất cả sự đấu tranh.
Bây giờ trở lại, cô đã thay đổi thân phận, trở thành vợ của người ta.
May mắn thay, quanh đi quẩn lại vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nói: “Anh đã đặt trước nhà hàng, em có muốn ăn rồi mới đi qua không?”
Đàm Tích không trả lời, đột nhiên cô nhìn thấy cửa hàng bán gà om nấm Hoàng Diệp ở trước cổng trường, dòng người tấp nập, bèn cười nói: “Vừa rồi em suýt chút nữa đã nghĩ rằng anh sẽ hỏi em có muốn ăn gà om nấm không.”
Hoắc Kỳ nhướng mày: “Vậy bây giờ anh hỏi em, em có muốn ăn không?”
Nhớ tới mùi vị của gà om nấm, giờ phút này dạ dày của Đàm Tích lại có cảm giác muốn nôn.
Trong phòng luật có một người yêu thích cuồng nhiệt món gà om nấm, vì muốn mua nhiều để được giảm giá nên lần nào cũng kéo Đàm Tích theo, đồ ăn ngon mà ăn nhiều cũng sẽ muốn nôn.
Cả đời này cô cũng không muốn chạm vào gà om nấm nữa.
“Tuyệt đối không ăn, em ăn đủ rồi.” Đàm Tích bịt miệng lại.
Hoắc Kỳ không có chút bất ngờ nào với câu trả lời này, anh cúi mặt nhìn cô: “Anh cũng không muốn ăn.”
Vậy mà anh cũng không muốn ăn sao?
Bình thường Hoắc Kỳ đều ăn cơm ở căn tin bệnh viện, nơi đó không có loại đồ ăn vặt như gà om nấm, mà bản thân anh cũng rất ít khi ăn đồ bên ngoài, chắc là sẽ không chán ăn như cô chứ.
“Nhưng lần trước em nhớ lúc hai chúng ta ăn cùng nhau, anh ăn rất vui vẻ mà?”
Vẫn là anh chủ động đề nghị muốn ăn, không có một chút dáng vẻ không tình nguyện nào.
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ cười: “Lúc ấy là vì đuổi theo vợ.”
Đàm Tích: “?”
Hoắc Kỳ vẫn còn ở trước mặt cô khoe khoang tình cảm ư? Là cảm thấy dẫn cô đi ăn một số món trước đây cô thường ăn thì cô sẽ mềm lòng, bị anh làm cho cảm động, sau đó sẽ hòa hợp với anh phải không?
Có phải có chút ngây thơ không thế? Lúc nào cũng nói cô ấu trĩ, nhưng sao cô cứ cảm thấy, ở phương diện tình cảm người ngây thơ hơn là anh mới đúng.
Đàm Tích cười ha ha: “Vậy ý của anh là bây giờ anh theo đuổi được em rồi, nên không cần giả bộ nữa hả?”
Hoắc Kỳ: “…”
Đàm Tích đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, cửa hàng này em nhớ đã được anh sang lại đúng không? Lần trước không phải vắng hoe mà, sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?”
Lúc đó cô còn cảm thấy đau xót cho ví tiền của Hoắc Kỳ.
Nhưng Hoắc Kỳ lại nói, bởi vì cô thích nên anh mới mua lại cửa hàng, để cô có thể ăn bất cứ lúc nào.
Cảm động thì cảm động, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy rất lãng phí.
Đàm Tích sinh ra trong một gia đình bình thường, đã quen với sự vất vả của ba mẹ.
Mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ, thế nên cô không bao giờ tiêu xài hoang phí.
Hoắc Kỳ thản nhiên nói: “Anh tiêu tiền để kinh doanh, đã là cải tử hồi sinh rồi.”
“Em còn tưởng là anh khinh thường làm kinh doanh gì đó,” Đàm Tích cố ý bắt chước giọng điệu của Hoắc Kỳ, “Tiền của anh nhiều lắm, nuôi một cửa hàng không thu lại lợi nhuận cũng không sao cả.”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Tích Tích, trong mắt em anh chỉ là một người giàu có sao?”
Đàm Tích lúng túng nói: “… À thì, vừa đẹp trai lại giàu có.”
“Anh cũng không có ngốc thế.” Hoắc Kỳ nâng cằm lên, ánh mắt lộ ra vài phần lơ đãng, “Chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp, khoảng thời gian trước mới thông báo mở cửa thôi.”
Đàm Tích nghiêm túc hỏi: “Nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ là một cửa hàng ăn vặt, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Vừa rồi cô còn đang nghĩ, kinh doanh một cửa hàng gà om nấm nho nhỏ như vậy, còn không bằng mở một cửa hàng thời trang hơn thì hơn, đổi một đội ngũ trẻ tuổi hơn một chút để kinh doanh.
Hoắc Kỳ mím môi, nhẹ nhàng phun ra một dãy số.
Đàm Tích đột nhiên muốn xin lỗi vì sự kiêu ngạo vừa rồi của mình, cô nhất thời vô cùng xấu hổ: “Trời ạ, đã bắt kịp tiền lương một năm của em… Thì ra em đi học nhiều năm như thế mà chẳng có chút tác dụng gì, còn không bằng mở một cửa hàng nhỏ.”
Đôi mắt Hoắc Kỳ đen láy, xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ cười: “Em là bà chủ mà.”
“Số tiền này đều là của anh, anh nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”
Đàm Tích nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ, hỏi: “Anh đã là ông chủ, vậy tại sao lần trước chúng ta đến đây, chủ cửa hàng và nhân viên phục vụ lại không chào hỏi anh? Không phải là nên cúi đầu và hỏi thăm ông chủ sao?”
Hoắc Kỳ: “…”
Anh kéo dài giọng, trong giọng nói hàm chứa vài phần hứng thú: “Anh luôn bảo em xem ít phim ngôn tình thôi, em lại không nghe.”
“Anh chỉ mua quyền sở hữu của cửa hàng, bình thường công việc liên hệ không phải là anh làm, anh cũng không tham dự vào việc kinh doanh gì đó, mấy người đó không biết anh là chuyện rất bình thường.” Hoắc Kỳ cuối cùng phải kiên nhẫn giải thích với cô.
Đàm Tích cong khóe môi: “Chồng em thật khiêm tốn.”
Một người đàn ông khiêm tốn và nhã nhặn là quyến rũ nhất.
Ở cùng Hoắc Kỳ nhiều hơn một ngày, cô lại phát hiện thêm nhiều điểm hấp dẫn của anh, cũng si mê anh hơn mấy phần.
Hai người cuối cùng cũng đến nhà hàng đã đặt trước và ăn cơm trước.
Thật ra bọn họ đều không đói, chỉ là Đàm Tích nghĩ, tiền cũng trả rồi, nếu không đi chẳng phải là lãng phí hết sao.
Cuộc đời cô ghét nhất là lãng phí lương thực, cho nên dù chỉ ăn được một chút cũng vẫn đi.
Cơm nước xong đã hơn một giờ chiều.
Trở lại trường Trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lượng người ít hơn nhiều so với một giờ trước, học sinh cũng đi nghỉ trưa gần hết, chỉ có một vài cặp tình nhân đang đi dạo trên đường.
Gần đây quản lý trật tự đô thị không được nghiêm lắm, cửa chính của trường Trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành vừa vặn là một con đường dài, thứ gì cũng có bán, có mấy cụ già bày quầy hàng mời chào họ: “Đến đây xem một chút đi.”
Đàm Tích là một người mềm lòng, bình thường cô gặp phải người rao hàng đều né tránh, bởi vì lần nào cô cũng cảm thấy người ta vất vả bán hàng nửa ngày, không mua thì thật ngại quá, nhưng ví tiền của cô lại không cho phép.
Lần này gặp phải chỉ là mấy bà cụ, đồ đạc chắc chắn cũng không bán quá đắt, bây giờ cô cũng còn nhiều thời gian, nên lập tức kéo Hoắc Kỳ đi tới.
Bà cụ đẩy đồ trên mặt bàn, cười nói: “Hai người chắc sắp kết hôn phải không? Có mong muốn nào chưa thực hiện được không? Hai người có thể mua chai ước nguyện của chúng tôi thử xem.”
Hoắc Kỳ mấp máy môi, đang muốn nói chuyện thì bị Đàm Tích kéo nhẹ quần áo.
Hôm nay cô cứ giả vờ là một cô gái chưa lập gia đình đi.
Thật ra bây giờ cơ bản cũng không ai tin loại chủ nghĩa duy tâm này, nhưng cô không kìm được lòng trước sự xinh đẹp của chai ước nguyện, như thể thật sự có một mảnh thủy tinh nhỏ không lắng xuống ở đáy bình, nhìn thấy sẽ khiến người ta động lòng.
Bên trong cũng được trang trí bằng một chuỗi đèn lồng nhỏ rất đáng yêu.
Đàm Tích hỏi: “Có linh nghiệm không ạ?”
Bà cụ mỉm cười: “Phần lớn những người mua cái này đều là học sinh, mấy ngày trước còn đến chỗ tôi cầu nguyện cơ mà, hai người cũng thử xem một chút đi.”
Đàm Tích chọn hai cái chai đẹp nhất, tính toán xem mang chúng đi đâu, trước khi rời khỏi quầy hàng, hai tay cô chắp lại, ở trong lòng nói thầm gì đó.
Hai người vừa mới đi tới cổng trường, Hoắc Kỳ nhìn lại: “Em ước nguyện gì thế?”
Đàm Tích lườm anh một cái, ra vẻ lười biếng nói: “Anh không phải chai ước nguyện, tại sao em phải nói với anh chứ.”
“Nói cho anh biết đi,” Hoắc Kỳ cúi đầu cười, “Để anh giúp em thực hiện.”
“So với những thứ hư vô mờ mịt kia, chồng em càng đáng tin cậy hơn.”
“Anh bớt bớt lại đi.” Đàm Tích kéo Hoắc Kỳ, “Thật ra vừa rồi em không có ước nguyện gì cả.
Em nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ em cũng không có nguyện vọng gì chưa thực hiện, em đang cảm ơn ông trời đã cho em có được một người chồng tốt như anh vậy.”
Hoắc Kỳ nhếch khóe môi: “Xúc động quá đi mất.”
“Được rồi đấy.”
Chú bảo vệ vẫn còn nhớ rõ hai người, nên đứng lên chào hỏi, rồi dẫn bọn họ đi vào.
Sự im lặng nhất thời lan tràn giữa hai người, Hoắc Kỳ vuốt ve cổ tay của cô, đột nhiên gọi tên cô: “Tích Tích.”
“Sao vậy?” Đàm Tích giương mắt lên, nghi hoặc nhìn Hoắc Kỳ.
Ánh mắt Hoắc Kỳ thâm trầm, từ từ nhếch môi cười rộ lên: “Là anh nên cảm ơn ông trời mới đúng.”
Giọng điệu nghiêm túc nói không nên lời: “Có thể cưới được em, là may mắn lớn nhất đời này của anh.”
Mỗi lần Hoắc Kỳ đột nhiên nghiêm túc nói chuyện với cô như vậy, cô ít nhiều cũng không chống đỡ nổi.
Giống như bản thân cô cũng không tốt, không xứng đáng được yêu thích vậy.
Thời gian trôi qua, cô không còn căng thẳng như trước nữa.
Nếu cô không xứng đáng thì những người khác cũng không xứng đáng.
Cô và Hoắc Kỳ là tình yêu chân thành nhất, cũng là độc nhất vô nhị.
Đàm Tích vừa định mở miệng thì cảm giác được có ánh mắt đang quan sát bọn họ, nói chính xác hơn là đang quan sát Hoắc Kỳ.
Là một cậu bé mặc đồng phục học sinh đứng trong mái hiên hóng mát, dáng vẻ có chút non nớt, có lẽ là học sinh lớp mười.
Đàm Tích kéo Hoắc Kỳ lại, bước chân của hai người dừng lại.
Có lẽ cậu bé kia đã hạ quyết tâm và đi về phía bọn họ, rất lễ phép hỏi nhưng giọng điệu hơi do dự: “Là đàn anh Hoắc Kỳ đúng không ạ?”
Hoắc Kỳ nghi ngờ hỏi: “Cậu nhận ra tôi à?”
“A, thật sự là đàn anh sao? Em nhìn từ xa cảm thấy rất giống, trước đây lúc bảng tuyên truyền của trường vẫn chưa bị tháo dỡ, trên đó có ảnh chụp của anh.
Mặc dù đã trôi qua nhiều năm rồi, đàn anh cũng đẹp trai hơn trước kia, nhưng em mới liếc mắt đã cảm thấy rất giống.”
“Đàn anh, em có mấy vấn đề muốn hỏi anh, hồi cấp hai em học Vật Lý rất tốt nhưng lên cấp ba em lại tiếp thu rất chậm… với lại môn Sinh Học nữa, có quá nhiều kiến thức, em cảm giác làm thế nào cũng không hiểu được, em cũng muốn được như đàn anh vậy, sau này sẽ trở thành một bác sĩ tài giỏi…”
Cậu bé nhỏ giọng kể lại những rắc rối chỉ có ở lứa tuổi này.
Đàm Tích lập tức đi sang một bên ngồi xuống.
Dù sao đây cũng là đề tài giữa cậu bé và Hoắc Kỳ, cô cũng không tham gia được, càng không cho ý kiến góp ý nào, dù sao từ trước đến giờ cô cũng không phải là một học sinh tài năng xuất chúng.
Cậu bé và Hoắc Kỳ tán gẫu hơn mười phút, lúc rời đi, cậu ấy còn cúi đầu chào thật sâu.
“Trò chuyện học tập mà có thể nói lâu vậy sao?”
“Không riêng gì chuyện học tập,” Hoắc Kỳ dừng bước, khẽ thở dài, “Cậu bé còn nói cho anh biết, cậu bé rất thích một cô gái, nhưng vì một số nguyên nhân mà bắt buộc phải chia tay nên hỏi anh phải làm gì bây giờ.”
Đây thực sự là một rắc rối thường gặp phải ở tuổi vị thành niên.
“Anh trả lời thế nào?”
Hoắc Kỳ cúi đầu nhéo nhéo chiếc cằm tinh xảo của cô, ôn tồn nói: “Anh nói, điều kiện tiên quyết là vẫn phải đảm bảo việc học tập, nhưng bất luận thế nào cũng không nên bỏ cuộc.”
Đàm Tích chớp chớp mắt.
Người đàn ông trước mặt này có hơi đẹp trai quá rồi, tóc đen mắt đen, ẩn giấu trong đó là vô vàn sự thú vị và dịu dàng.
Hoắc Kỳ yên lặng khẳng định với cô, cũng giống như đang nói với chính mình.
“Một khi bỏ qua, có thể chính là cả đời.” Anh chớp chớp mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh, “Chúng ta cũng không đánh cược nổi.”
Cảm giác mất đi cả thế giới.
Đời này anh cũng không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Bình luận facebook