Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Sói xám tiên sinh suýt chút nữa biến thành sói đông lạnh
Chương 20: Sói xám tiên sinh suýt chút nữa biến thành sói đông lạnh
Tầm mắt phía trước bị gió tuyết làm cho mơ hồ, Nguyễn Thu Thu nâng cánh tay đang cầm con dao lên, dụi dụi con mắt bị dính tuyết.
Nàng đi về phía trước hai bước, khom người xuống.
Ánh lửa dần dần tiến lại gần, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nàng thấy rõ ràng dáng vẻ của Sói xám tiên sinh.
Hắn ngồi ở dưới gốc cây thông, dựa vào thân cây, tuyết rơi đọng khắp người.
Nàng tới gần một chút, mang theo độ ấm của ánh lửa hòa tan băng sương đọng trên hàng lông mi dài của hắn, biến thành một giọt nước, chảy xuống từ khóe mắt hắn.
Nước sạch một đường chảy qua vết thương bị độc ăn mòn trên mặt hắn, theo những chấm đen lấm tấm chi chít, biến thành dòng màu pha tạp những vết bẩn chảy xuống.
Một lỗ tai đầy lông nhung ở trên đầu Sói xám tiên sinh rủ xuống, nhòn nhọn, cũng bị nọc độc ăn mòn, vừa trụi lông lại xấu xí.
Hắn cũng không biết bàn thân mình có phải ngu ngốc hay không, trong thời tiết tuyết rơi đầy trời, vẫn còn duy trì dáng vẻ hình người.
Bàn tay Sói xám tiên sinh bị đông cứng đỏ tím siết chặt một thứ sắc nhọn như móng vuốt, Nguyễn Thu Thu lập tức nhận ra, đó là bộ phận sắc nhọn nhất trên đuôi ma vật mà nàng vừa nhìn thấy.
Nghĩ đến con ma vật đáng sợ vừa rồi, Nguyễn Thu Thu còn có cái gì không hiểu nữa chứ.
Con yêu lang ngốc nghếch này, chắc là vì muốn dẫn dụ ma vật, mới chạy xa như thế.
“…” Nguyễn Thu Thu hơi mở cánh môi, muốn gọi hắn một tiếng, nhưng cổ họng lại càng nuốt nghẹn, nửa tiếng cũng không gọi được.
Nàng cảm thấy trong lòng co thắt, tiếng ong ong vang lên trong lỗ tai.
Nguyễn Thu Thu ngồi quỳ chân ở trong nền tuyết, thả con dao và quần áo da thú màu đen trong tay xuống, chậm rãi đưa tay thăm dò hơi thở của Sói xám tiên sinh.
Nàng cảm thấy hơi thở ấm áp lại nhàn nhạt, như trong ngày xuân ấm áp cuốn theo hạt giống bồ công anh, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay của nàng.
Nguyễn Thu Thu thử mấy lần, chỉ sợ rằng đó là ảo giác của bản thân.
Gò má nàng nóng bỏng, không để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, tay phải giơ cây đuốc ra xa, dùng một loại tư thế vô cùng chật vật kề sát đầu vào lồng ngực Sói xám tiên sinh.
Nơi ấy vang lên tiếng tim đập trầm thấp.
“Thịch, thịch thịch”…
Chậm rãi đập, hắn vẫn còn sống.
Trong nháy mắt nước mắt Nguyễn Thu Thu rơi xuống, nàng tức giận mà kéo đuôi to xù lông của Sói xám tiên sinh, mạnh mẽ sờ soạng mấy lần.
Con yêu lang ngốc nghếch này, sắp biến thành sói đông lạnh rồi, còn băn khoăn không thể biến thành yêu hình, không muốn làm mất chiến lợi phẩm.
Xác nhận Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ còn sống, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã được buông xuống.
Nàng đổi cây đuốc sang tay trái, bối rối nhặt quần áo da thú từ trên nền tuyết lên, muốn mặc lên cho Ác lang tiên sinh.
Nhưng trên người hắn dính đầy tuyết, Nguyễn Thu Thu phải cố hết sức mới có thể mặc quần áo da thú vào cho hắn.
Lúc mặc quần áo vào cho hắn, Nguyễn Thu Thu phát hiện không chỉ là trên mặt Sói xám tiên sinh, ngay cả trên người hắn, cũng xuất hiện rất nhiều chấm màu đen.
Dường như đang nuốt chửng tính mạng của hắn.
Ý nghĩ này bỗng nhiên lướt qua, khiến cho đáy lòng Nguyễn Thu Thu hồi hộp.
Nàng ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, vội vàng cảm nhận linh khí và thủy nguyên tố trong không khí, đầu ngón tay ngưng tụ ra giọt nước có công năng chữa trị, véo nhẹ cằm của Ác lang tiên sinh, cho hắn uống vào.
Đợi khoảng hai, ba giây sau, hiệu quả xuất hiện rõ ràng.
Tốc độ lan ra của những chấm đen trên cổ hắn rõ ràng chậm lại.
Nguyễn Thu Thu không ngừng cố gắng, lại chuyển hóa linh lực hệ thủy trong đan điền buổi chiều tu luyện được thành ba giọt nước, đút cho hắn uống.
Nhìn những điểm đen trên người hắn cuối cùng cũng coi như không lại tiếp tục lan tràn nữa, Nguyễn Thu Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cất con dao vào trong một cái túi duy nhất trên bộ quần áo da thú, sau đó đỡ lấy hắn, muốn nâng hắn lên.
Nhưng hắn đúng là quá nặng, một người ăn không đủ no như nàng thực sự không có sức nâng lên được.
Nguyễn Thu Thu thử nhiều lần, cũng không có cách nào một tay giơ đuốc rọi đường, một tay đỡ hắn lên.
Nàng lại bẽ mặt mà sốt ruột phát khóc.
Tuy rằng nơi này cách sơn động của bọn họ ở không phải là rất xa, nhưng đã không phải ở trong phạm vi ven rừng rậm, nếu như mùi máu tanh ở trên người Sói xám tiên sinh dẫn tới kẻ săn mồi, như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
“… Mau tỉnh lại.” Sau một lần nữa cố gắng thất bại, Nguyễn Thu Thu khàn giọng gọi hắn, “Sói xám tiên sinh, mau tỉnh lại.”
Nàng kêu hắn mười mấy lần, yêu lang kia hình như mới có chút phản ứng.
Vành tai lông nhung hoàn hảo còn lại của hắn dựng thẳng lên đột nhiên lại ỉu xìu cụp xuống, mí mắt chậm rãi mở ra, con mắt không có tiêu cự lại nhắm lại, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.
Nguyễn Thu Thu thấy hắn còn có phản ứng, dùng sức lay đuôi sói, “Phu quân! Đừng ngủ.”
Phần đuôi chắc là vị trí khá mẫn cảm của hắn, lỗ tai Sói xám tiên sinh lại dựng lên, con mắt khẽ hé mở, lần này âm thanh rõ ràng hơn, trầm thấp khàn khàn lại có chút ấm ức, “… Ngứa.”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy chiếc đuôi mềm mại xù lông trong tay vểnh lên rồi rụt lại, tên yêu lang kia rụt đuôi về phía sau còn vô cùng thiếu kiên nhẫn mà quăng qua quăng lại hai lần, hất đầy tuyết vào mặt Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng còn chưa kịp tức giận, Con sói xám bắt đầu ho khan kịch liệt.
Máu đỏ tươi chảy ra từ khóe môi hắn, dính đầy quần áo da thú nàng mới làm cho hắn, nhỏ xuống tuyết.
Hắn hé mở nửa mắt, không hiểu vì sao khẽ nhếch môi, khẽ cười hai tiếng, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, âm thanh khàn khàn, chất chứa lạc lõng cô tịch, “… Ta thật xấu.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Con yêu lang này rốt cuộc là có tỉnh táo không?
Nàng cảm thấy trong lòng đau nhói, trước đây Sói xám tiên sinh là một con yêu lang anh tuấn, bây giờ biến thành như vậy, trong lòng có chút sụp đổ cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Thu Thu dịu dàng hạ giọng xuống, vừa khoác cánh tay của hắn lên, vừa chân tình thành nói, “Ngươi không hề xấu chút nào.”
Nàng cho rằng Sói xám tiên sinh thần trí có chút không minh mẫn cũng sẽ trở nên dễ tiếp xúc hơn một chút, nghe thấy lời nói của nàng có lẽ sẽ cảm thấy được an ủi một chút, nhưng con yêu lang này phối hợp với nàng đứng lên chỉ là lạnh lùng “hừ” một tiếng, vô cùng trào phúng, phảng phất từ câu nói “Không xấu chút nào ” của nàng đã nhìn thấu sự lừa dối và lòng người dễ thay đổi của thế gian này.
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười.
“Ta nói thật, ngươi đừng nghi ngờ.” Nguyễn Thu Thu dìu Sói xám tiên sinh, tay trái giơ cây đuốc sắp tắt lên, bước chân tập tễnh đi trên nền tuyết, từng bước từng bước đi về sơn động của bọn họ.
“Lần đầu nhìn thấy ngươi, đúng là cảm thấy ngươi thật đáng sợ, có điều sau đó lại cảm thấy ngươi không hề xấu xí…”
Có lẽ là dọc theo đường đi tiếng gió gào thét cất giấu nguy hiểm, hoặc cũng có thể là Sói xám tiên sinh sau khi nói linh tinh vài chữ như vậy cũng không tiếp tục lên tiếng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Nàng nói rất nhiều, cho dù bàn chân dẫm lên cục đá sắc bén, cánh tay đau nhức, cũng không dám dừng bước lại.
Nàng rất sợ sãi Sói xám tiên sinh thực sự bất tỉnh, nàng cũng không biết có phải là bởi vì động tác máy móc mới phối hợp với nàng đi về phía trước.
Nhưng nàng không dám dừng bước chân lại.
Nàng sợ nàng một khi dừng lại, sẽ không thể tiếp tục đi về phía trước.
Tầm mắt phía trước bị gió tuyết làm cho mơ hồ, Nguyễn Thu Thu nâng cánh tay đang cầm con dao lên, dụi dụi con mắt bị dính tuyết.
Nàng đi về phía trước hai bước, khom người xuống.
Ánh lửa dần dần tiến lại gần, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nàng thấy rõ ràng dáng vẻ của Sói xám tiên sinh.
Hắn ngồi ở dưới gốc cây thông, dựa vào thân cây, tuyết rơi đọng khắp người.
Nàng tới gần một chút, mang theo độ ấm của ánh lửa hòa tan băng sương đọng trên hàng lông mi dài của hắn, biến thành một giọt nước, chảy xuống từ khóe mắt hắn.
Nước sạch một đường chảy qua vết thương bị độc ăn mòn trên mặt hắn, theo những chấm đen lấm tấm chi chít, biến thành dòng màu pha tạp những vết bẩn chảy xuống.
Một lỗ tai đầy lông nhung ở trên đầu Sói xám tiên sinh rủ xuống, nhòn nhọn, cũng bị nọc độc ăn mòn, vừa trụi lông lại xấu xí.
Hắn cũng không biết bàn thân mình có phải ngu ngốc hay không, trong thời tiết tuyết rơi đầy trời, vẫn còn duy trì dáng vẻ hình người.
Bàn tay Sói xám tiên sinh bị đông cứng đỏ tím siết chặt một thứ sắc nhọn như móng vuốt, Nguyễn Thu Thu lập tức nhận ra, đó là bộ phận sắc nhọn nhất trên đuôi ma vật mà nàng vừa nhìn thấy.
Nghĩ đến con ma vật đáng sợ vừa rồi, Nguyễn Thu Thu còn có cái gì không hiểu nữa chứ.
Con yêu lang ngốc nghếch này, chắc là vì muốn dẫn dụ ma vật, mới chạy xa như thế.
“…” Nguyễn Thu Thu hơi mở cánh môi, muốn gọi hắn một tiếng, nhưng cổ họng lại càng nuốt nghẹn, nửa tiếng cũng không gọi được.
Nàng cảm thấy trong lòng co thắt, tiếng ong ong vang lên trong lỗ tai.
Nguyễn Thu Thu ngồi quỳ chân ở trong nền tuyết, thả con dao và quần áo da thú màu đen trong tay xuống, chậm rãi đưa tay thăm dò hơi thở của Sói xám tiên sinh.
Nàng cảm thấy hơi thở ấm áp lại nhàn nhạt, như trong ngày xuân ấm áp cuốn theo hạt giống bồ công anh, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay của nàng.
Nguyễn Thu Thu thử mấy lần, chỉ sợ rằng đó là ảo giác của bản thân.
Gò má nàng nóng bỏng, không để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, tay phải giơ cây đuốc ra xa, dùng một loại tư thế vô cùng chật vật kề sát đầu vào lồng ngực Sói xám tiên sinh.
Nơi ấy vang lên tiếng tim đập trầm thấp.
“Thịch, thịch thịch”…
Chậm rãi đập, hắn vẫn còn sống.
Trong nháy mắt nước mắt Nguyễn Thu Thu rơi xuống, nàng tức giận mà kéo đuôi to xù lông của Sói xám tiên sinh, mạnh mẽ sờ soạng mấy lần.
Con yêu lang ngốc nghếch này, sắp biến thành sói đông lạnh rồi, còn băn khoăn không thể biến thành yêu hình, không muốn làm mất chiến lợi phẩm.
Xác nhận Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ còn sống, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã được buông xuống.
Nàng đổi cây đuốc sang tay trái, bối rối nhặt quần áo da thú từ trên nền tuyết lên, muốn mặc lên cho Ác lang tiên sinh.
Nhưng trên người hắn dính đầy tuyết, Nguyễn Thu Thu phải cố hết sức mới có thể mặc quần áo da thú vào cho hắn.
Lúc mặc quần áo vào cho hắn, Nguyễn Thu Thu phát hiện không chỉ là trên mặt Sói xám tiên sinh, ngay cả trên người hắn, cũng xuất hiện rất nhiều chấm màu đen.
Dường như đang nuốt chửng tính mạng của hắn.
Ý nghĩ này bỗng nhiên lướt qua, khiến cho đáy lòng Nguyễn Thu Thu hồi hộp.
Nàng ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, vội vàng cảm nhận linh khí và thủy nguyên tố trong không khí, đầu ngón tay ngưng tụ ra giọt nước có công năng chữa trị, véo nhẹ cằm của Ác lang tiên sinh, cho hắn uống vào.
Đợi khoảng hai, ba giây sau, hiệu quả xuất hiện rõ ràng.
Tốc độ lan ra của những chấm đen trên cổ hắn rõ ràng chậm lại.
Nguyễn Thu Thu không ngừng cố gắng, lại chuyển hóa linh lực hệ thủy trong đan điền buổi chiều tu luyện được thành ba giọt nước, đút cho hắn uống.
Nhìn những điểm đen trên người hắn cuối cùng cũng coi như không lại tiếp tục lan tràn nữa, Nguyễn Thu Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cất con dao vào trong một cái túi duy nhất trên bộ quần áo da thú, sau đó đỡ lấy hắn, muốn nâng hắn lên.
Nhưng hắn đúng là quá nặng, một người ăn không đủ no như nàng thực sự không có sức nâng lên được.
Nguyễn Thu Thu thử nhiều lần, cũng không có cách nào một tay giơ đuốc rọi đường, một tay đỡ hắn lên.
Nàng lại bẽ mặt mà sốt ruột phát khóc.
Tuy rằng nơi này cách sơn động của bọn họ ở không phải là rất xa, nhưng đã không phải ở trong phạm vi ven rừng rậm, nếu như mùi máu tanh ở trên người Sói xám tiên sinh dẫn tới kẻ săn mồi, như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
“… Mau tỉnh lại.” Sau một lần nữa cố gắng thất bại, Nguyễn Thu Thu khàn giọng gọi hắn, “Sói xám tiên sinh, mau tỉnh lại.”
Nàng kêu hắn mười mấy lần, yêu lang kia hình như mới có chút phản ứng.
Vành tai lông nhung hoàn hảo còn lại của hắn dựng thẳng lên đột nhiên lại ỉu xìu cụp xuống, mí mắt chậm rãi mở ra, con mắt không có tiêu cự lại nhắm lại, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.
Nguyễn Thu Thu thấy hắn còn có phản ứng, dùng sức lay đuôi sói, “Phu quân! Đừng ngủ.”
Phần đuôi chắc là vị trí khá mẫn cảm của hắn, lỗ tai Sói xám tiên sinh lại dựng lên, con mắt khẽ hé mở, lần này âm thanh rõ ràng hơn, trầm thấp khàn khàn lại có chút ấm ức, “… Ngứa.”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy chiếc đuôi mềm mại xù lông trong tay vểnh lên rồi rụt lại, tên yêu lang kia rụt đuôi về phía sau còn vô cùng thiếu kiên nhẫn mà quăng qua quăng lại hai lần, hất đầy tuyết vào mặt Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng còn chưa kịp tức giận, Con sói xám bắt đầu ho khan kịch liệt.
Máu đỏ tươi chảy ra từ khóe môi hắn, dính đầy quần áo da thú nàng mới làm cho hắn, nhỏ xuống tuyết.
Hắn hé mở nửa mắt, không hiểu vì sao khẽ nhếch môi, khẽ cười hai tiếng, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, âm thanh khàn khàn, chất chứa lạc lõng cô tịch, “… Ta thật xấu.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Con yêu lang này rốt cuộc là có tỉnh táo không?
Nàng cảm thấy trong lòng đau nhói, trước đây Sói xám tiên sinh là một con yêu lang anh tuấn, bây giờ biến thành như vậy, trong lòng có chút sụp đổ cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Thu Thu dịu dàng hạ giọng xuống, vừa khoác cánh tay của hắn lên, vừa chân tình thành nói, “Ngươi không hề xấu chút nào.”
Nàng cho rằng Sói xám tiên sinh thần trí có chút không minh mẫn cũng sẽ trở nên dễ tiếp xúc hơn một chút, nghe thấy lời nói của nàng có lẽ sẽ cảm thấy được an ủi một chút, nhưng con yêu lang này phối hợp với nàng đứng lên chỉ là lạnh lùng “hừ” một tiếng, vô cùng trào phúng, phảng phất từ câu nói “Không xấu chút nào ” của nàng đã nhìn thấu sự lừa dối và lòng người dễ thay đổi của thế gian này.
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười.
“Ta nói thật, ngươi đừng nghi ngờ.” Nguyễn Thu Thu dìu Sói xám tiên sinh, tay trái giơ cây đuốc sắp tắt lên, bước chân tập tễnh đi trên nền tuyết, từng bước từng bước đi về sơn động của bọn họ.
“Lần đầu nhìn thấy ngươi, đúng là cảm thấy ngươi thật đáng sợ, có điều sau đó lại cảm thấy ngươi không hề xấu xí…”
Có lẽ là dọc theo đường đi tiếng gió gào thét cất giấu nguy hiểm, hoặc cũng có thể là Sói xám tiên sinh sau khi nói linh tinh vài chữ như vậy cũng không tiếp tục lên tiếng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Nàng nói rất nhiều, cho dù bàn chân dẫm lên cục đá sắc bén, cánh tay đau nhức, cũng không dám dừng bước lại.
Nàng rất sợ sãi Sói xám tiên sinh thực sự bất tỉnh, nàng cũng không biết có phải là bởi vì động tác máy móc mới phối hợp với nàng đi về phía trước.
Nhưng nàng không dám dừng bước chân lại.
Nàng sợ nàng một khi dừng lại, sẽ không thể tiếp tục đi về phía trước.
Bình luận facebook