Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ thoi thóp và Thu Thu bắt đầu cuộc sống viễn cổ gian khổ cùng một con sói
Chương 7: Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ thoi thóp và Thu Thu bắt đầu cuộc sống viễn cổ gian khổ cùng một con sói
///yeungontinh.vn///Nguyên nhân Nguyễn Thu Thu muốn cố hết sức cứu chữa Ác lang tiên sinh rất phức tạp, không chỉ là bởi vì hiện tại hắn là phu quân của nàng, cũng không phải chỉ vì chỉ khi hắn còn sống, mới có thể miễn cưỡng cung cấp cho nàng một chỗ ở xem như an toàn.
Chôn giấu ở sâu trong đáy lòng càng nhiều hơn chính là, sự đồng tình không thể nói rõ, còn có…
Một chút mong đợi khó hiểu.
Mong đợi, có lẽ hắn cũng không phải đáng sợ và biến thái giống như trong tin đồn
Mong đợi, cuộc sống của nàng cũng giống như vết thương của hắn, từ từ sẽ tốt hơn.
Như vậy, ở trong thế giới huyền huyễn viễn cổ mà nhân yêu ma ba tộc cùng tồn tại này, nàng cũng sẽ không cô đơn đến thế.
Dù sao bây giờ, người có liên quan với nàng trên thế giới này, cũng chỉ có Sói xám tiên sinh.
Nếu như hắn cũng chết…
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, có chút không dám đối mặt với cuộc sống vừa cô độc lại gian nan như vậy.
Nàng lắc lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại.
Nàng vươn ngón tay bị đông đến tê cứng ra, cố gắng cảm thụ nguyên tố thủy trong không khí xung quanh, từng chút từng chút một chỉ đạo dị năng trong cơ thể, mới vất vả ngưng tụ ra một giọt nước nhỏ có chút hiệu quả chữa trị.
Nàng chịu đựng cảm giác đau nhói trong đầu truyền tới, ngồi quỳ ở trên giường đá cạnh Ác lang tiên sinh, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, nhẹ nhàng đẩy đôi môi tái nhợt ra, một tay khác run run, đút giọt nước đó cho hắn uống.
Để khỏi lãng phí, Nguyễn Thu Thu không tránh hiềm nghi, nhỏ xong giọt nước còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên môi hắn.
Mặc dù Sói xám tiên sinh dựa vào cơ chế tự bảo vệ mình đã hạ thấp nhiệt độ cơ thể, nhưng trên môi hắn vẫn còn lưu chút nhiệt độ.
Mềm mại âm ấm, xúc cảm rất kỳ diệu, còn có chút ấm áp.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được, lại nhấn hai lần, sau đó mới hoàn hồn lại, vội vàng thu hồi ngón tay sắp bị đông cứng thành củ cà rốt của mình, có chút bất lực ấn ấn lên đầu đau nhói.
May mắn Lão sói xám nghe nói rất tàn nhẫn biến thái này đang hôn mê, nếu không nàng phải giải thích thế nào chuyện nàng thừa dịp hắn hôn mê mà ‘sàm sỡ’ hắn đây.
Chỉ có điều hóa ra môi của nam yêu là loại xúc cảm này…
Lỗ tai Nguyễn Thu Thu hơi nóng, nàng bình tĩnh lại, lại hao phí phân nửa dị năng ngưng tụ ra một giọt nước, đút cho Sói xám tiên sinh uống.
Lần này nàng không dám đụng vào môi của hắn, chỉ là vừa chịu đựng cảm giác suy yếu khi dị năng bị trống rỗng, vừa quan sát sắc mặt của Ác lang tiên sinh.
Hiệu quả dị năng của nàng xem như rõ ràng, nàng muốn chờ hắn khôi phục một chút sức sống mới có thể an tâm một chút.
Sắc trời bên ngoài đã tối hơn nhiều, tia sáng ở chỗ khúc quanh đi vào sơn động cũng yếu hơn rất nhiều. Nguyễn Thu Thu mở to hai mắt, cố gắng từ gương mặt tái nhợt của Sói xám tiên sinh tìm ra một chút huyết sắc.
///yeungontinh.vn///Thật ra hắn là một Lão sói xám rất anh tuấn
Không biết có phải là bởi vì đau đớn hay không, lông mày đen nhíu chặt, nhíu thành hình chữ xuyên (川) có chút dữ tợn. Đuôi mắt hắn hẹp dài, lông mi tuy không cong vút nhưng vừa dày vừa đậm, giống như hai cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động.
Cuồng thâm dưới mắt Lão sói xám tiên hiện ra màu xanh đen thể hiện tình trạng sức khỏe đang rất tệ, hướng xuống có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và cao, duy nhất chỉ có môi mỏng tái nhợt là có chút nhiệt độ.
Hắn quả thực là yêu lang tuyệt sắc vô song nhất mà nàng từng gặp, nếu không chú ý đến vết sẹo đáng sợ từ bên trái trán xuyên tới dưới mắt phải ấy.
Vết sẹo này vừa sâu vừa dài, tuy không làm bị thương đến nhãn cầu của Sói xám tiên sinh, nhưng đã hủy hoại khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn.
Vết thương còn chưa khép lại mơ hồ có thể nhìn thấy chút máu thịt, trộn lẫn chút vảy máu, khiến toàn thân hắn nhìn vừa quái dị vừa ngớ ngẩn.
Hắn thật sự là một con sói rất thảm.
Lúc sắp chết bị bộ lạc bỏ rơi, hủy dung, chân tàn, mắt cũng không thể nhìn thấy nữa, Nguyễn Thu Thu nhìn gò má của Sói xám tiên sinh từ từ hồng hào trở lại, lại nghĩ tới lúc nàng vừa mới đến, nhìn thấy chú sói con đang gặm tuyết.
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ liếc qua phần bụng teo tóp của Sói xám tiên sinh, lại sờ bụng của mình cũng teo tóp giống vậy, yên lặng thở dài.
Nếu như không phải là quá đói, có yêu lang nào đã từng rất có tôn nghiêm lại sẵn sàng biến thành bộ dạng nhỏ yếu nhất mà gặm nhấm tuyết đây?
Hắn còn thảm hơn nàng, ít nhất nàng còn có chút lương thực và da thú.
Phu quân này của nàng, ngoài một thân thịt sói cùng một cái sơn động lạnh như băng ra thì không còn gì cả.
Hốc mắt cay cay, Nguyễn Thu Thu bò từ trên giường đá lạnh như băng dậy, lại quỷ dị cảm giác được một tia an ủi.
Nàng nhìn chàng sói nào đó đang hôn mê, nói một câu trêu đùa, “Ngươi nhất định phải sống sót, nếu không ta thật sự sẽ dùng ngươi để làm thành khô sói đó, Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’.”
Gió lạnh thổi vào từng chút từng chút, Nguyễn Thu Thu bỏ ra hai ba phút thăm dò toàn bộ cấu tạo trong sơn động, cũng đếm hết toàn bộ gia sản hiện tại của phu quân nàng.
Diện tích sơn động này coi như khá lớn, độ cao cũng rất khả quan, vừa tiến vào thì có một khoảng đất cỡ hơn hai mươi mét vuông, trên đất rải rác chút vết máu và lông của hắn.
Đi vào trong mấy bước, sơn động hơi thu hẹp một chút, quẹo một cái đã có thể đến phòng ngủ chính, chừng ba mươi mét, trong cùng nhất là một chiếc giường đá vuông vức rộng lớn hiếm thấy, cũng còn rất mới, giống như là mới vừa được làm.
Nếu như không rẽ, là có thể đi tới một phòng chứa đồ nhỏ hẹp khác, diện tích ước chừng chỉ có năm sáu mét vuông, chứa nồi đá lạnh như băng cùng mấy cái chậu gỗ.
Nhìn cũng giống như mới được làm.
Mà ngoài mấy cái nồi đá cùng chậu gỗ này ra, bên trong phòng chứa đồ còn có mấy tảng đá rất bằng phẳng, một ít gỗ khô, hai cục đá đánh lửa, trong phòng ngủ chính còn có một cái bàn đá, một băng ghế đá.
Ngoài cái đó ra, Nguyễn Thu Thu không tìm được thứ gì khác.
Nàng lại thở dài, cười khổ một tiếng, cảm nhận sâu sắc cuộc sống thật khó khăn.
Bắt đầu là một con sói, những thứ khác đều không có.
Sống ở trong sơn động, bên ngoài là rừng rậm, lúc nào cũng có thể bị yêu hoặc ma giết chết ăn sạch. Cuộc sống này chẳng có một chút bảo đảm nào, nàng muốn trở về mạt thế với quầy bán nước của mình, ít nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Chẳng qua suy nghĩ oán than chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã tỉnh lại. ///yeungontinh.vn///
Nàng ở trong phòng chứa đồ dùng mấy tảng đá dựng một cái bếp lò đơn giản, đặt nồi đá có phần đáy khá mỏng lên, bưng chậu gỗ ra ngoài lấy một chút tuyết sạch mang vào.
Nàng dời một chút ít củi khô, ngón tay đông lạnh đau nhức cầm đá đánh lửa lên, thử mấy lần cuối cùng cũng nhóm được lửa.
Trong lúc chờ đun tuyết tan, Nguyễn Thu Thu chạy tới chạy lui mấy lần, dọn dẹp đơn giản những nơi có dính vết máu của Sói xám tiên sinh ở bên trong và ngoài sơn động.
Mặc dù không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng mùi máu tanh dễ dàng dẫn tới mãnh thú to lớn, nàng tin rằng bây giờ nếu như Ác lang tiên sinh biến thành hình dạng sói có thể đánh lại, nhưng cái giá phải trả nhất định sẽ rất thảm khốc.
Có thể tận lực lẩn tránh nguy hiểm vẫn nên tận lực mà làm.
Cách đó không xa sắc trời dần dần mờ đi, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm mọc đầy cây lớn, nhìn có chút âm trầm, rùng mình một cái.
Tình huống bây giờ mặc dù so với dự đoán trước khi nàng gả đến còn tệ hơn một chút, nhưng mặc kệ thế nào, thì vẫn phải sống tiếp.
Nàng còn có dị năng, trong sơn động còn có củi lửa, nàng cũng mang theo da thú miễn cưỡng có thể giữ ấm cùng một chút đồ ăn, tiết kiệm một chút, một ngày chỉ ăn một bữa, nhịn đói một chút, uống nhiều nước, vẫn có thể chịu đựng qua mười ngày nửa tháng.
Đợi nàng nghỉ ngơi tốt một chút, sẽ nghĩ cách đi săn hoặc là dùng muối đổi một chút đồ ăn.
Chỉ là, những dược thảo nàng mang đến chắc chắn là không đủ, còn phải nghĩ cách tìm một ít dược thảo mới được.
Có điều việc khẩn cấp bây giờ là kịp thời xử lý vết thương của Ác lang tiên sinh, sau đó nấu chút đồ bổ để bổ sung thể lực.
Không riêng gì Ác lang tiên sinh thoi thóp, nàng cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi nữa, ánh mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, Nguyễn Thu Thu giơ tay lên, dùng sức cắn cánh tay mình một cái, định dùng đau đớn để cho mình khôi phục một chút tỉnh táo, lảo đảo đi vào trong sơn động.
Lúc Ác lang tiên sinh thoi thóp, còn Nguyễn Thu Thu đang cố gắng tính toán phải làm sao mới có thể sống sót.
///yeungontinh.vn/// Tại bộ lạc Phong Sư lại là một loạt tiếng hoan hô.
Không chỉ là vì bọn hắn đạt được ba trăm cân muối từ bộ lạc Viêm Lang, giải quyết được nguy cơ về muối, mà còn vì, dũng sĩ Lục Tử Nhiễm mạnh mẽ nhất anh tuấn nhất trong bộ lạc bọn họ đã mang về mấy con mồi to lớn mập mạp.
///yeungontinh.vn///Nguyên nhân Nguyễn Thu Thu muốn cố hết sức cứu chữa Ác lang tiên sinh rất phức tạp, không chỉ là bởi vì hiện tại hắn là phu quân của nàng, cũng không phải chỉ vì chỉ khi hắn còn sống, mới có thể miễn cưỡng cung cấp cho nàng một chỗ ở xem như an toàn.
Chôn giấu ở sâu trong đáy lòng càng nhiều hơn chính là, sự đồng tình không thể nói rõ, còn có…
Một chút mong đợi khó hiểu.
Mong đợi, có lẽ hắn cũng không phải đáng sợ và biến thái giống như trong tin đồn
Mong đợi, cuộc sống của nàng cũng giống như vết thương của hắn, từ từ sẽ tốt hơn.
Như vậy, ở trong thế giới huyền huyễn viễn cổ mà nhân yêu ma ba tộc cùng tồn tại này, nàng cũng sẽ không cô đơn đến thế.
Dù sao bây giờ, người có liên quan với nàng trên thế giới này, cũng chỉ có Sói xám tiên sinh.
Nếu như hắn cũng chết…
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, có chút không dám đối mặt với cuộc sống vừa cô độc lại gian nan như vậy.
Nàng lắc lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại.
Nàng vươn ngón tay bị đông đến tê cứng ra, cố gắng cảm thụ nguyên tố thủy trong không khí xung quanh, từng chút từng chút một chỉ đạo dị năng trong cơ thể, mới vất vả ngưng tụ ra một giọt nước nhỏ có chút hiệu quả chữa trị.
Nàng chịu đựng cảm giác đau nhói trong đầu truyền tới, ngồi quỳ ở trên giường đá cạnh Ác lang tiên sinh, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm hắn, nhẹ nhàng đẩy đôi môi tái nhợt ra, một tay khác run run, đút giọt nước đó cho hắn uống.
Để khỏi lãng phí, Nguyễn Thu Thu không tránh hiềm nghi, nhỏ xong giọt nước còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên môi hắn.
Mặc dù Sói xám tiên sinh dựa vào cơ chế tự bảo vệ mình đã hạ thấp nhiệt độ cơ thể, nhưng trên môi hắn vẫn còn lưu chút nhiệt độ.
Mềm mại âm ấm, xúc cảm rất kỳ diệu, còn có chút ấm áp.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được, lại nhấn hai lần, sau đó mới hoàn hồn lại, vội vàng thu hồi ngón tay sắp bị đông cứng thành củ cà rốt của mình, có chút bất lực ấn ấn lên đầu đau nhói.
May mắn Lão sói xám nghe nói rất tàn nhẫn biến thái này đang hôn mê, nếu không nàng phải giải thích thế nào chuyện nàng thừa dịp hắn hôn mê mà ‘sàm sỡ’ hắn đây.
Chỉ có điều hóa ra môi của nam yêu là loại xúc cảm này…
Lỗ tai Nguyễn Thu Thu hơi nóng, nàng bình tĩnh lại, lại hao phí phân nửa dị năng ngưng tụ ra một giọt nước, đút cho Sói xám tiên sinh uống.
Lần này nàng không dám đụng vào môi của hắn, chỉ là vừa chịu đựng cảm giác suy yếu khi dị năng bị trống rỗng, vừa quan sát sắc mặt của Ác lang tiên sinh.
Hiệu quả dị năng của nàng xem như rõ ràng, nàng muốn chờ hắn khôi phục một chút sức sống mới có thể an tâm một chút.
Sắc trời bên ngoài đã tối hơn nhiều, tia sáng ở chỗ khúc quanh đi vào sơn động cũng yếu hơn rất nhiều. Nguyễn Thu Thu mở to hai mắt, cố gắng từ gương mặt tái nhợt của Sói xám tiên sinh tìm ra một chút huyết sắc.
///yeungontinh.vn///Thật ra hắn là một Lão sói xám rất anh tuấn
Không biết có phải là bởi vì đau đớn hay không, lông mày đen nhíu chặt, nhíu thành hình chữ xuyên (川) có chút dữ tợn. Đuôi mắt hắn hẹp dài, lông mi tuy không cong vút nhưng vừa dày vừa đậm, giống như hai cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động.
Cuồng thâm dưới mắt Lão sói xám tiên hiện ra màu xanh đen thể hiện tình trạng sức khỏe đang rất tệ, hướng xuống có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và cao, duy nhất chỉ có môi mỏng tái nhợt là có chút nhiệt độ.
Hắn quả thực là yêu lang tuyệt sắc vô song nhất mà nàng từng gặp, nếu không chú ý đến vết sẹo đáng sợ từ bên trái trán xuyên tới dưới mắt phải ấy.
Vết sẹo này vừa sâu vừa dài, tuy không làm bị thương đến nhãn cầu của Sói xám tiên sinh, nhưng đã hủy hoại khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn.
Vết thương còn chưa khép lại mơ hồ có thể nhìn thấy chút máu thịt, trộn lẫn chút vảy máu, khiến toàn thân hắn nhìn vừa quái dị vừa ngớ ngẩn.
Hắn thật sự là một con sói rất thảm.
Lúc sắp chết bị bộ lạc bỏ rơi, hủy dung, chân tàn, mắt cũng không thể nhìn thấy nữa, Nguyễn Thu Thu nhìn gò má của Sói xám tiên sinh từ từ hồng hào trở lại, lại nghĩ tới lúc nàng vừa mới đến, nhìn thấy chú sói con đang gặm tuyết.
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ liếc qua phần bụng teo tóp của Sói xám tiên sinh, lại sờ bụng của mình cũng teo tóp giống vậy, yên lặng thở dài.
Nếu như không phải là quá đói, có yêu lang nào đã từng rất có tôn nghiêm lại sẵn sàng biến thành bộ dạng nhỏ yếu nhất mà gặm nhấm tuyết đây?
Hắn còn thảm hơn nàng, ít nhất nàng còn có chút lương thực và da thú.
Phu quân này của nàng, ngoài một thân thịt sói cùng một cái sơn động lạnh như băng ra thì không còn gì cả.
Hốc mắt cay cay, Nguyễn Thu Thu bò từ trên giường đá lạnh như băng dậy, lại quỷ dị cảm giác được một tia an ủi.
Nàng nhìn chàng sói nào đó đang hôn mê, nói một câu trêu đùa, “Ngươi nhất định phải sống sót, nếu không ta thật sự sẽ dùng ngươi để làm thành khô sói đó, Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’.”
Gió lạnh thổi vào từng chút từng chút, Nguyễn Thu Thu bỏ ra hai ba phút thăm dò toàn bộ cấu tạo trong sơn động, cũng đếm hết toàn bộ gia sản hiện tại của phu quân nàng.
Diện tích sơn động này coi như khá lớn, độ cao cũng rất khả quan, vừa tiến vào thì có một khoảng đất cỡ hơn hai mươi mét vuông, trên đất rải rác chút vết máu và lông của hắn.
Đi vào trong mấy bước, sơn động hơi thu hẹp một chút, quẹo một cái đã có thể đến phòng ngủ chính, chừng ba mươi mét, trong cùng nhất là một chiếc giường đá vuông vức rộng lớn hiếm thấy, cũng còn rất mới, giống như là mới vừa được làm.
Nếu như không rẽ, là có thể đi tới một phòng chứa đồ nhỏ hẹp khác, diện tích ước chừng chỉ có năm sáu mét vuông, chứa nồi đá lạnh như băng cùng mấy cái chậu gỗ.
Nhìn cũng giống như mới được làm.
Mà ngoài mấy cái nồi đá cùng chậu gỗ này ra, bên trong phòng chứa đồ còn có mấy tảng đá rất bằng phẳng, một ít gỗ khô, hai cục đá đánh lửa, trong phòng ngủ chính còn có một cái bàn đá, một băng ghế đá.
Ngoài cái đó ra, Nguyễn Thu Thu không tìm được thứ gì khác.
Nàng lại thở dài, cười khổ một tiếng, cảm nhận sâu sắc cuộc sống thật khó khăn.
Bắt đầu là một con sói, những thứ khác đều không có.
Sống ở trong sơn động, bên ngoài là rừng rậm, lúc nào cũng có thể bị yêu hoặc ma giết chết ăn sạch. Cuộc sống này chẳng có một chút bảo đảm nào, nàng muốn trở về mạt thế với quầy bán nước của mình, ít nhất còn có thể ăn no mặc ấm.
Chẳng qua suy nghĩ oán than chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã tỉnh lại. ///yeungontinh.vn///
Nàng ở trong phòng chứa đồ dùng mấy tảng đá dựng một cái bếp lò đơn giản, đặt nồi đá có phần đáy khá mỏng lên, bưng chậu gỗ ra ngoài lấy một chút tuyết sạch mang vào.
Nàng dời một chút ít củi khô, ngón tay đông lạnh đau nhức cầm đá đánh lửa lên, thử mấy lần cuối cùng cũng nhóm được lửa.
Trong lúc chờ đun tuyết tan, Nguyễn Thu Thu chạy tới chạy lui mấy lần, dọn dẹp đơn giản những nơi có dính vết máu của Sói xám tiên sinh ở bên trong và ngoài sơn động.
Mặc dù không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng mùi máu tanh dễ dàng dẫn tới mãnh thú to lớn, nàng tin rằng bây giờ nếu như Ác lang tiên sinh biến thành hình dạng sói có thể đánh lại, nhưng cái giá phải trả nhất định sẽ rất thảm khốc.
Có thể tận lực lẩn tránh nguy hiểm vẫn nên tận lực mà làm.
Cách đó không xa sắc trời dần dần mờ đi, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm mọc đầy cây lớn, nhìn có chút âm trầm, rùng mình một cái.
Tình huống bây giờ mặc dù so với dự đoán trước khi nàng gả đến còn tệ hơn một chút, nhưng mặc kệ thế nào, thì vẫn phải sống tiếp.
Nàng còn có dị năng, trong sơn động còn có củi lửa, nàng cũng mang theo da thú miễn cưỡng có thể giữ ấm cùng một chút đồ ăn, tiết kiệm một chút, một ngày chỉ ăn một bữa, nhịn đói một chút, uống nhiều nước, vẫn có thể chịu đựng qua mười ngày nửa tháng.
Đợi nàng nghỉ ngơi tốt một chút, sẽ nghĩ cách đi săn hoặc là dùng muối đổi một chút đồ ăn.
Chỉ là, những dược thảo nàng mang đến chắc chắn là không đủ, còn phải nghĩ cách tìm một ít dược thảo mới được.
Có điều việc khẩn cấp bây giờ là kịp thời xử lý vết thương của Ác lang tiên sinh, sau đó nấu chút đồ bổ để bổ sung thể lực.
Không riêng gì Ác lang tiên sinh thoi thóp, nàng cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi nữa, ánh mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, Nguyễn Thu Thu giơ tay lên, dùng sức cắn cánh tay mình một cái, định dùng đau đớn để cho mình khôi phục một chút tỉnh táo, lảo đảo đi vào trong sơn động.
Lúc Ác lang tiên sinh thoi thóp, còn Nguyễn Thu Thu đang cố gắng tính toán phải làm sao mới có thể sống sót.
///yeungontinh.vn/// Tại bộ lạc Phong Sư lại là một loạt tiếng hoan hô.
Không chỉ là vì bọn hắn đạt được ba trăm cân muối từ bộ lạc Viêm Lang, giải quyết được nguy cơ về muối, mà còn vì, dũng sĩ Lục Tử Nhiễm mạnh mẽ nhất anh tuấn nhất trong bộ lạc bọn họ đã mang về mấy con mồi to lớn mập mạp.
Bình luận facebook