Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Cách một bình phong sơn thuỷ, Định Quốc Công hai mắt không chớp nhìn tiểu thê tử ưu nhã pha trà, trong mắt không tự giác hiện lên một ánh dịu dàng.
Lúc này, Tạ nhị phu nhân đã vào đến, phía sau còn mang theo hai tỳ nữ mặc đồ tơ lụa.
Tạ nhị phu nhân một thân hoa phúc, tóc cài trâm vàng, đính đầy châu ngọc, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, là một phụ nhân xinh đẹp, cốt cách, không hổ là mẹ đẻ của nam chính trong sách, ngũ quan cùng Tạ Cảnh Dực có mấy phần giống nhau.
“Tạ phu nhân mời ngồi.”
Nịnh Bảo mỉm cười mở miệng, giọng nói uyển chuyển dễ nghe, dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, bỏ đikhí chất nhu nhược, vẻ đẹp thiếu nữ, làm cả người Nịnh Bảo lộ ra khí chất trong sáng gợi cảm, một ánh mắt, một nụ cười cũng đầy phong tình.
Tạ nhị phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Khương Ninh Bảo, hai mắt hiện lên khiếp sợ cùng không dám tin, lời đồn nói Khương Nịnh Bảo sinh ra đã là vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người, làm người kinh diễm.
Nhưng Tạ nhị phu nhân vẫn luôn cảm thấy đó là nói ngoa.
Thực ra bà đã gặp qua Khương Nịnh Bảo, chỉ là lúc đó nàng bất quá cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan xinh đẹp yếu ớt, cả người đều lộ ra hơi thở mong manh, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Ba năm sau, ngũ quan Khương Nịnh Bảo vẫn xinh đẹp, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống, giơ tay nhấc chân, ưu nhã lại khí chất, nụ cười tươi đẹp đến mê người.
Nàng vẫn là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược trước kia sao?
Tạ nhị phu nhân đỡ trán, ngồi đối diện Khương Nịnh Bảo, nghĩ đến mục đích mình đến đây, liền đè nén nghi vấn trong lòng, tươi cười hiền lành, thái độ thân mật, thật làm cho người ta cảm thấy tình ý chân thành.
“Nịnh Bảo nha đầu, ba năm không gặp, sao con lại cùng Tạ di xa lạ thế, lúc trước là Cảnh Dực khôngđúng, ta đã mắng chửi hắn một trận, hiện giờ nhìn thấy con gả cho Định Quốc Công sống tốt như vậy, ta cũng là yên tâm.”
Tròng mắt Khương Nịnh Bảo chợt loé, Tạ nhị phu nhân này thật tâm cơ, vừa đến, liền đặt nàng vào địa vị tiểu bối, cũng không nhìn nàng có đồng ý hay không a.
nói thân phận địa vị, nàng so với Tạ nhị phu nhân là cao hơn rất nhiều, càng đừng nói, nàng còn được Định Quốc Công thỉnh phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
“Tạ phu nhân, mời người gọi ta là Quốc Công phu nhân.”
Giọng điệu Nịnh Bảo bình tĩnh mà xa cách, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tạ nhị phu nhân, giống như đang nhìn một người xa lạ, không, phải nói là người xa lạ cũng không bằng.
Nụ cười của Tạ nhị phu nhân cứng ngắc, đáy mắt hiện lên tức giận, không ý thức nắm chặt khăn trong tay, nha đầu này lại là kẻ mang thù, kể từ đó, trong lòng bà liền lo lắng nàng sẽ cố ý gây chuyện trong hôn lễ của Cảnh Dực.
“Nịnh Bảo nha đầu……”
“Mời gọi ta là Quốc Công phu nhân.” Khương Nịnh Bảo không nói nhiều cắt lời Tạ nhị phu nhân, lại lần nữa nhấn mạnh, giọng nói không cảm xúc, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Tươi cười trên mặt Tạ nhị phu nhân không ra được nữa rồi, một ngụm máu tươi ứ đọng nơi cổ họng, nhìn ánh mắt cười nhạo cùng thái độ cường ngạnh của Nịnh Bảo, nghĩ đến bản thân phải cúi đầu trước một người từng là vãn bối hành lễ với mình, vãn bối này lại là vị hôn thê tiền nhiệm mà con trai bà đã từ hôn, trong lòng Tạ nhị phu nhân nghẹn uất, nhục nhã.
Tận lực nén xuống lửa giận cuồn cuộn dâng trào cùng bất mãn, Tạ nhị phu nhân nén giận mở miệng.
“Quốc Công phu nhân nói đúng.”
Định Quốc Công Tạ Hành ngồi sau bình phong, nhìn xuyên qua thấy được cảnh này, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười.
Tiểu thê tử của hắn không phải dễ ức hiếp.
“không biết Tạ phu nhân đến Quốc Công phủ vì chuyện gì?”
Khương Nịnh Bảo nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, giọng điệu bình tĩnh hỏi, trong lòng thầm nghĩ, Tạ nhị phu nhân đúng là co được giãn được, lửa giận trong mắt sắp tràn ra ngoài, mà còn có thể nhịn được.
“Ta nghe nói Tạ lão phu nhân giao hôn sự của Cảnh Dực cho Quốc Công phu nhân xử trí, ta là mẫu thân của Cảnh Dực, hy vọng có thể ở bên giúp đỡ, đương nhiên là ta không phải không tin tưởng Quốc Công phu nhân, chỉ là một mẫu thân, ta vẫn luôn hy vọng có thể tự mình chuẩn bị hôn sự cho Cảnh Dực, hy vọng Quốc Công phu nhân có thể hiểu cho.”
Tạ nhị phu nhân nhìn thái độ lãnh đạm của Nịnh Bảo, trực tiếp nói thẳng mục đích mình đến đây, vốn là mục địch của bà là thuyết phục nàng đem hôn sự của Cảnh Dực giao cho mình xử trí, nhưng Nịnh Bảo thay đổi quá lớn làm bà kinh hãi.
Nếu sớm biết nàng sẽ thế này, bà không nên vì nàng giữ đạo hiếu ba năm mà không quan tâm, khi con trai từ hôn nên đến cửa an ủi.
Trong mắt Tạ nhị phu nhân có chút hối hận.
“Tạ nhị phu nhân, ta có thể hiểu ngươi có lòng yêu thương con cái, nhưng có một điều ngươi sai rồi, mẫu thân Tạ Cảnh Dực là ta, hắn là con thừa tự của phủ Định Quốc Công, không phải là con của ngươi, mong Tạ phu nhân cần nên ghi nhớ trong lòng.”
“Nếu Tạ phu nhân muốn tự mình xử trí hôn sự cho Cảnh Dực, cũng không phải không thể, chỉ cần người để tôn tông mở từ đường, đem Cảnh Dực lần nữa trở về danh nghĩa của ngươi là có thể.”
Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn Tạ nhị phu nhân, nhìn thấy tâm tư sâu kín của bà ta, muốn xử trí hôn sự của Tạ Cảnh Dực, chỉ cần Tạ Cảnh Dực không phải là thiếu gia của phủ Định Quốc Công.
Giọng nói của Khương Nịnh Bảo mềm mại dễ nghe, không có chút kích động, giống như thái độ của nàng bình tĩnh không gợn sóng, lời nói ra làm người tức hộc máu.
Phía sau bình phong, Định Quốc Công Tạ Hành vểnh cao khoé miệng, ánh mắt sáng rực nhìn bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp, đang nói chuyện của tiểu thê tử, tiểu thê tử của hắn thật sự làm người ta tức chết mà không cần đền mạng, làm hắn phải lau mắt nhìn.
Xuân Hỉ cũng Xuân Nhạc cụp mắt, che dấu ý cười trong mắt.
Lời này của phu nhân thật chọc tức chết Tạ nhị phu nhân rồi.
Sắc mặt Tạ nhị phu nhân khẽ biến, khăn trong tay bị vò đến biến dạng, trên mặt lại lộ ra tươi cười rất miễn cưỡng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Quốc Công phu nhân chê cười rồi, ta cũng chỉ là một phu nhân Tạ gia nho nhỏ, nào có bản lĩnh để tộc trưởng mở từ đường tông tộc.”
Khương Nịnh Bảo không thể sinh con, tỷ lệ con trai bà thừa kế phủ Định Quốc Công rất lớn, đương nhiên không thể quay về bên cạnh bà rồi, nhưng nghĩ đến cảnh con trai mình lại gọi Khương Nịnh Bảo là mẫu thân….
Tạ nhị phu nhân chỉ cảm thấy khuất nhục, không cam lòng.
Nhưng bà chỉ có thể chịu đựng.
“Chuyện này cũng chỉ một câu, nếu Tạ phu nhân thật sự muốn Cảnh Dực về dưới gối, Quốc Công gia nhà ta có thể giúp được.” Khương Nịnh Bảo cười nói tự nhiên, ý người làm việc thiện, nói.
Tươi cười này Tạ nhị phu nhân nhìn vào loá mắt.
Tạ nhị phu nhân chỉ có thể nghẹn mà cười trừ, không biết mở miệng thế nào, từ chối hay đồng ý đều làm bà tiến thoái lưỡng nan.
Nếu từ chối, lời bà vừa nói ra chẳng phải tự vả mặt mình?
nói đồng ý, lỡ như Khương Nịnh Bảo thật sự làm, đến lúc đó con trai lại về dưới gối, thân phận cùng địa vị khác nhau như trời với đất, bà sao có thể chặn đứt tương lai rộng mở của con trai được.
Vốn cho rằng Nịnh Bảo vẫn còn là tiểu cô nương yếu ớt năm nào gọi bà một tiếng Tạ a di, chỉ cần bà cho một chút quan tâm, tiểu cô nương liền đồng ý yêu cầu của mình.
Bà nghĩ thật quá đơn giản.
Nịnh Bảo đem thần sắc của Tạ nhị phu nhân nhìn vào mắt, không cho sắc mặt, chỉ cong khoé môi, cười khanh khách hỏi, không bỏ qua tư thế, không bỏ qua thái độ nào của Tạ nhị phu nhân.
“Tạ phu nhân, ngươi cảm thấy thế nào, chỉ cần ngươi gật đâu, ta là có thể cho mẫu tử ngươi đoàn tụ, đều là vui mừng.”
Tạ nhị phu nhân âm thầm cắn răng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lại lúc đen, trong lòng mắng thầm Khương Nịnh Bảo hồi lâu, bà cũng không dám chắc Khương Nịnh Bảo là đang nói thật hay nói đùa.
Bà xiết chặt tay, hồi lâu sau mới nói ra thành lời.
“Đạ tạ Quốc Công phu nhân có ý tốt, không cần phiền đến ngài, là ta quá phận, Cảnh Dực là con trai của ngài, sau này ta sẽ cách xa hắn ra, sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.”
“Xem ra, Tạ phu nhân cuối cùng đã biết được ai mới là chủ nhân của phủ Định Quốc Công, mong rằng Tạ phu nhân hết lòng giữ lời hứa, sau này không cần nhúng tay vào chuyện của phủ Định Quốc Công.”
Khương Nịnh Bảo cười nhẹ, giọng nói mềm mại thong thả, lời nói ra như cái tát quất lên mặt bà, làm Tạ nhị phu nhân chật vật lại khó xử không thôi.
Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ thầm kêu một tiếng ‘Hay’
Định Quốc Công ở sau bình phong cười cười, hai mắt sáng lấp lánh, đáy mắt đầy nhu tình sắp tràn ra ngoài, sức chiến đấu của tiểu thê tử thật mạnh mẽ, xem ra sau này hắn không cần lo lắng Dương Thư Thư vào cửa, tiểu thê tử sẽ chịu oan ức.
Đại đường im ắng một lúc.
Mục đích không đạt được, chỗ tốt không chiếm được, còn bị tiểu bối cười nhạo, mang một bụng tức, Tạ nhị phu nhân trong lòng đầy oán hận, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Khương Nịnh Bảo, vội vàng cáo từ rời đi, Khương Nịnh Bảo cười nhạt, nàng cũng không có bỏ qua ánh mắt khuất nhục trước khi rời đi của Tạ nhị phu nhân.
“Suy nghĩ gì đấy?” một thân áo gấm đen tuyền, Định Quốc Công từ phía sau bình phong đi ra, lặng yên không tiếng động ngồi bên cạnh Nịnh Bảo.
Xuân Hỉ, Xuân Nhạc thức thời lui ra ngoài.
Khương Nịnh Bảo châm cho Định Quốc Công một ly trà, khoé miệng vểnh lên đầy giảo hoạt: “Quốc Công gia, ta nghe nói, Tạ nhị gia nhiều năm như vậy, chỉ độc sủng tạ nhị phu nhân, thiếp thấp hậu viện chỉ là đồ trang trí, nhiều năm chưa từng thu người mới, không biết có chuyện này hay không?”
Tạ nhị phu nhân lại nhiều lần xem nàng là quả hồng mềm mà nắn bóp, cuối cùng còn điên rồ khuyến khích Trương thị hạ dược nàng khi về lại mặt, quả thật làm người không thể nhịn được nữa.
Định Quốc Công nghe lời hiểu ý, đáy mắt loé nhanh ý cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Đúng là như thế.”
“Tạ nhị gia gần đây phá được đại án tham ô, thánh thượng quyết định ngợi khen một phen.”
Khương Nịnh Bảo sóng mắt sáng ngời, nhịn không được đến gần khuôn mặt tuấn tú của hắn hôm mộtcái, cười duyên nói: “Quốc Công gia, chàng quả nhiên là hiểu tâm ý của thiếp.”
“Thiếp thấy, thánh thượng ngoài chuyện khen ngợi ra, cũng nên ban cho Tạ nhị gia mấy vị mỹ nhân để khai chi tán diệp, chàng nói có phải hay không?”
Định Quốc Công cong môi, hắn đối với Tạ nhị phu nhân này cũng không thích, Tạ nhị phu nhân này bàn tay quá dài, liền gật đầu tán đồng: “Ừ, ta sẽ đề nghị cùng thánh thượng.”
Nịnh Bảo vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn lắc lư, lại hôn khoé môi Định Quốc Công một cái.
Hai người ở trong phòng ngọt ngọt ngào ngào.
Khương gia lại là tình cảnh bi thảm.
Khương lão phu nhân nhìn toàn nhà lịch sự tao nhã trước mắt, không nghĩ đến bà về già còn bị đuổi khỏi phủ Trường Ninh Bá, trưởng tử đường đường là bá gia nay lại là người không thân phận, bà từ mộtlão phu nhân bá phủ lại biến thành lão thái thái hào môn.
Nghĩ đến trước khi rời khỏi bá phủ, bạn bè thân thích đều là sắc mặt bỏ đá đáy giếng.
Khương lão phu nhân mặt đỏ lên, ngực thở phập phồng kịch liệt, dồn dập, Hồng Hạnh bên cạnh đỡ lão phu nhân lo lắng vô cùng, vội vàng chậm rãi vuốt ve ngực cho lão phu nhân.
“Lão phu nhân, ngài không thể tức giận được, đại phu nói ngài bị tổn thương gan phổi, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Khương lão phu nhân rất quý cái mạng của mình, bà hít sâu một hơi, quan tâm hỏi: “Hồng Hạnh, ngũ nha đầu luôn vẫn ở trong phòng không ra ngoài sao?”
Từ sau khi xảy ra biến cố, Ngũ nha đầu bị Tạ gia huỷ bỏ hôn lễ, đứa cháu gái này lại càng thêm trầm mặc.
Lại nói, thiếu gia Tạ Cảnh Huy ngày ấy đến cửa từ hôn có nói, nếu ngũ nha đầu đồng ý làm thiếp, hắncũng sẽ nạp nàng làm thiếp.
Nhưng Khương lão phu nhân mạnh mẽ từ chối.
Cái mặt này của bà không kéo lên nổi.
Ngũ nha đầu, dung mạo khí chất đều tốt, có lẽ sẽ có công tử thế gia coi trọng nàng, lúc trước, ngũ nha đầu từng dự hoa yến của Thuỵ vương phi, theo lời nữ tỳ bên cạnh ngũ nha đầu, có vài vị công tử thế gia cực kỳ thưởng thức nàng.
Có lẽ Ngũ nha đầu còn có cơ hội có thể gả vào thế gia vọng tộc.
Cho dù là làm thiếp.
Hồng Hạnh gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: “Đúng vậy, lão phu nhân, ngũ tiểu thư đã nhiều ngày không ra khỏi phòng.”
“Đại nha đầu không có hồi âm sao?”
Khương lão phu nhân nhíu mày, trong mắt đầy vẻ không vui, đại nha đầu này sau khi mang theo của hồi môn phong phú gả vào phủ Trấn Bắc Hầu, vẫn luôn không giúp đỡ nhà ngoại, mỗi lần cần nàng giúp đỡ, đều là không có hồi âm, quả thật là bạch nhãn lang.
Hồng Hạnh lắc đầu: “không có.”
Dừng một chút, Hồng Hạnh lại nói thêm: “Nô tỳ nghe nói đại tiểu thư có đến phủ Định Quốc Công mộtchuyến, lúc rời đi, hộ vệ phủ Định Quốc Công đã đưa nàng về.”
Khương lão phu nhân vừa nghe Hồng Hạnh nói đến phủ Định Quốc Công, lập tức nghĩ đến đứa cháu gáicùng cháu trai đại nghịch bất đạo, tự lập môn hộ, mặt già bỗng dưng trầm xuống.
Bà đột nhiên nhớ đến, hai ngày trước đã nhận được một lá thư bí ẩn, trong lòng liền có so đo.
Tứ nha đầu không thể sinh dục, mà mối quan hệ giữa nàng cùng Ngũ nha đầu lại không tệ, Tứ nha đầu đối với đại nha đầu không có cảm tình còn nguyện ý giúp đỡ, cùng với có lợi cho người ngoài, khôngbằng chiếm lợi cho người nhà.
Ngũ nha đầu bị từ hôn, lại có một mẫu thân như Trương thị, gả làm chính thế hào môn thế gia là khôngcó khả năng, nếu gả thấp, có lẽ làm bình thê, nhưng lão phu nhân không cam lòng.
Định Quốc Công chính là người được chọn tốt nhất.
Lúc này, Tạ nhị phu nhân đã vào đến, phía sau còn mang theo hai tỳ nữ mặc đồ tơ lụa.
Tạ nhị phu nhân một thân hoa phúc, tóc cài trâm vàng, đính đầy châu ngọc, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, là một phụ nhân xinh đẹp, cốt cách, không hổ là mẹ đẻ của nam chính trong sách, ngũ quan cùng Tạ Cảnh Dực có mấy phần giống nhau.
“Tạ phu nhân mời ngồi.”
Nịnh Bảo mỉm cười mở miệng, giọng nói uyển chuyển dễ nghe, dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, bỏ đikhí chất nhu nhược, vẻ đẹp thiếu nữ, làm cả người Nịnh Bảo lộ ra khí chất trong sáng gợi cảm, một ánh mắt, một nụ cười cũng đầy phong tình.
Tạ nhị phu nhân lần đầu tiên nhìn thấy Khương Ninh Bảo, hai mắt hiện lên khiếp sợ cùng không dám tin, lời đồn nói Khương Nịnh Bảo sinh ra đã là vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người, làm người kinh diễm.
Nhưng Tạ nhị phu nhân vẫn luôn cảm thấy đó là nói ngoa.
Thực ra bà đã gặp qua Khương Nịnh Bảo, chỉ là lúc đó nàng bất quá cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, ngũ quan xinh đẹp yếu ớt, cả người đều lộ ra hơi thở mong manh, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Ba năm sau, ngũ quan Khương Nịnh Bảo vẫn xinh đẹp, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống, giơ tay nhấc chân, ưu nhã lại khí chất, nụ cười tươi đẹp đến mê người.
Nàng vẫn là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược trước kia sao?
Tạ nhị phu nhân đỡ trán, ngồi đối diện Khương Nịnh Bảo, nghĩ đến mục đích mình đến đây, liền đè nén nghi vấn trong lòng, tươi cười hiền lành, thái độ thân mật, thật làm cho người ta cảm thấy tình ý chân thành.
“Nịnh Bảo nha đầu, ba năm không gặp, sao con lại cùng Tạ di xa lạ thế, lúc trước là Cảnh Dực khôngđúng, ta đã mắng chửi hắn một trận, hiện giờ nhìn thấy con gả cho Định Quốc Công sống tốt như vậy, ta cũng là yên tâm.”
Tròng mắt Khương Nịnh Bảo chợt loé, Tạ nhị phu nhân này thật tâm cơ, vừa đến, liền đặt nàng vào địa vị tiểu bối, cũng không nhìn nàng có đồng ý hay không a.
nói thân phận địa vị, nàng so với Tạ nhị phu nhân là cao hơn rất nhiều, càng đừng nói, nàng còn được Định Quốc Công thỉnh phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
“Tạ phu nhân, mời người gọi ta là Quốc Công phu nhân.”
Giọng điệu Nịnh Bảo bình tĩnh mà xa cách, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tạ nhị phu nhân, giống như đang nhìn một người xa lạ, không, phải nói là người xa lạ cũng không bằng.
Nụ cười của Tạ nhị phu nhân cứng ngắc, đáy mắt hiện lên tức giận, không ý thức nắm chặt khăn trong tay, nha đầu này lại là kẻ mang thù, kể từ đó, trong lòng bà liền lo lắng nàng sẽ cố ý gây chuyện trong hôn lễ của Cảnh Dực.
“Nịnh Bảo nha đầu……”
“Mời gọi ta là Quốc Công phu nhân.” Khương Nịnh Bảo không nói nhiều cắt lời Tạ nhị phu nhân, lại lần nữa nhấn mạnh, giọng nói không cảm xúc, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Tươi cười trên mặt Tạ nhị phu nhân không ra được nữa rồi, một ngụm máu tươi ứ đọng nơi cổ họng, nhìn ánh mắt cười nhạo cùng thái độ cường ngạnh của Nịnh Bảo, nghĩ đến bản thân phải cúi đầu trước một người từng là vãn bối hành lễ với mình, vãn bối này lại là vị hôn thê tiền nhiệm mà con trai bà đã từ hôn, trong lòng Tạ nhị phu nhân nghẹn uất, nhục nhã.
Tận lực nén xuống lửa giận cuồn cuộn dâng trào cùng bất mãn, Tạ nhị phu nhân nén giận mở miệng.
“Quốc Công phu nhân nói đúng.”
Định Quốc Công Tạ Hành ngồi sau bình phong, nhìn xuyên qua thấy được cảnh này, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười.
Tiểu thê tử của hắn không phải dễ ức hiếp.
“không biết Tạ phu nhân đến Quốc Công phủ vì chuyện gì?”
Khương Nịnh Bảo nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, giọng điệu bình tĩnh hỏi, trong lòng thầm nghĩ, Tạ nhị phu nhân đúng là co được giãn được, lửa giận trong mắt sắp tràn ra ngoài, mà còn có thể nhịn được.
“Ta nghe nói Tạ lão phu nhân giao hôn sự của Cảnh Dực cho Quốc Công phu nhân xử trí, ta là mẫu thân của Cảnh Dực, hy vọng có thể ở bên giúp đỡ, đương nhiên là ta không phải không tin tưởng Quốc Công phu nhân, chỉ là một mẫu thân, ta vẫn luôn hy vọng có thể tự mình chuẩn bị hôn sự cho Cảnh Dực, hy vọng Quốc Công phu nhân có thể hiểu cho.”
Tạ nhị phu nhân nhìn thái độ lãnh đạm của Nịnh Bảo, trực tiếp nói thẳng mục đích mình đến đây, vốn là mục địch của bà là thuyết phục nàng đem hôn sự của Cảnh Dực giao cho mình xử trí, nhưng Nịnh Bảo thay đổi quá lớn làm bà kinh hãi.
Nếu sớm biết nàng sẽ thế này, bà không nên vì nàng giữ đạo hiếu ba năm mà không quan tâm, khi con trai từ hôn nên đến cửa an ủi.
Trong mắt Tạ nhị phu nhân có chút hối hận.
“Tạ nhị phu nhân, ta có thể hiểu ngươi có lòng yêu thương con cái, nhưng có một điều ngươi sai rồi, mẫu thân Tạ Cảnh Dực là ta, hắn là con thừa tự của phủ Định Quốc Công, không phải là con của ngươi, mong Tạ phu nhân cần nên ghi nhớ trong lòng.”
“Nếu Tạ phu nhân muốn tự mình xử trí hôn sự cho Cảnh Dực, cũng không phải không thể, chỉ cần người để tôn tông mở từ đường, đem Cảnh Dực lần nữa trở về danh nghĩa của ngươi là có thể.”
Khương Nịnh Bảo mỉm cười nhìn Tạ nhị phu nhân, nhìn thấy tâm tư sâu kín của bà ta, muốn xử trí hôn sự của Tạ Cảnh Dực, chỉ cần Tạ Cảnh Dực không phải là thiếu gia của phủ Định Quốc Công.
Giọng nói của Khương Nịnh Bảo mềm mại dễ nghe, không có chút kích động, giống như thái độ của nàng bình tĩnh không gợn sóng, lời nói ra làm người tức hộc máu.
Phía sau bình phong, Định Quốc Công Tạ Hành vểnh cao khoé miệng, ánh mắt sáng rực nhìn bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp, đang nói chuyện của tiểu thê tử, tiểu thê tử của hắn thật sự làm người ta tức chết mà không cần đền mạng, làm hắn phải lau mắt nhìn.
Xuân Hỉ cũng Xuân Nhạc cụp mắt, che dấu ý cười trong mắt.
Lời này của phu nhân thật chọc tức chết Tạ nhị phu nhân rồi.
Sắc mặt Tạ nhị phu nhân khẽ biến, khăn trong tay bị vò đến biến dạng, trên mặt lại lộ ra tươi cười rất miễn cưỡng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Quốc Công phu nhân chê cười rồi, ta cũng chỉ là một phu nhân Tạ gia nho nhỏ, nào có bản lĩnh để tộc trưởng mở từ đường tông tộc.”
Khương Nịnh Bảo không thể sinh con, tỷ lệ con trai bà thừa kế phủ Định Quốc Công rất lớn, đương nhiên không thể quay về bên cạnh bà rồi, nhưng nghĩ đến cảnh con trai mình lại gọi Khương Nịnh Bảo là mẫu thân….
Tạ nhị phu nhân chỉ cảm thấy khuất nhục, không cam lòng.
Nhưng bà chỉ có thể chịu đựng.
“Chuyện này cũng chỉ một câu, nếu Tạ phu nhân thật sự muốn Cảnh Dực về dưới gối, Quốc Công gia nhà ta có thể giúp được.” Khương Nịnh Bảo cười nói tự nhiên, ý người làm việc thiện, nói.
Tươi cười này Tạ nhị phu nhân nhìn vào loá mắt.
Tạ nhị phu nhân chỉ có thể nghẹn mà cười trừ, không biết mở miệng thế nào, từ chối hay đồng ý đều làm bà tiến thoái lưỡng nan.
Nếu từ chối, lời bà vừa nói ra chẳng phải tự vả mặt mình?
nói đồng ý, lỡ như Khương Nịnh Bảo thật sự làm, đến lúc đó con trai lại về dưới gối, thân phận cùng địa vị khác nhau như trời với đất, bà sao có thể chặn đứt tương lai rộng mở của con trai được.
Vốn cho rằng Nịnh Bảo vẫn còn là tiểu cô nương yếu ớt năm nào gọi bà một tiếng Tạ a di, chỉ cần bà cho một chút quan tâm, tiểu cô nương liền đồng ý yêu cầu của mình.
Bà nghĩ thật quá đơn giản.
Nịnh Bảo đem thần sắc của Tạ nhị phu nhân nhìn vào mắt, không cho sắc mặt, chỉ cong khoé môi, cười khanh khách hỏi, không bỏ qua tư thế, không bỏ qua thái độ nào của Tạ nhị phu nhân.
“Tạ phu nhân, ngươi cảm thấy thế nào, chỉ cần ngươi gật đâu, ta là có thể cho mẫu tử ngươi đoàn tụ, đều là vui mừng.”
Tạ nhị phu nhân âm thầm cắn răng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lại lúc đen, trong lòng mắng thầm Khương Nịnh Bảo hồi lâu, bà cũng không dám chắc Khương Nịnh Bảo là đang nói thật hay nói đùa.
Bà xiết chặt tay, hồi lâu sau mới nói ra thành lời.
“Đạ tạ Quốc Công phu nhân có ý tốt, không cần phiền đến ngài, là ta quá phận, Cảnh Dực là con trai của ngài, sau này ta sẽ cách xa hắn ra, sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.”
“Xem ra, Tạ phu nhân cuối cùng đã biết được ai mới là chủ nhân của phủ Định Quốc Công, mong rằng Tạ phu nhân hết lòng giữ lời hứa, sau này không cần nhúng tay vào chuyện của phủ Định Quốc Công.”
Khương Nịnh Bảo cười nhẹ, giọng nói mềm mại thong thả, lời nói ra như cái tát quất lên mặt bà, làm Tạ nhị phu nhân chật vật lại khó xử không thôi.
Xuân Nhạc cùng Xuân Hỉ thầm kêu một tiếng ‘Hay’
Định Quốc Công ở sau bình phong cười cười, hai mắt sáng lấp lánh, đáy mắt đầy nhu tình sắp tràn ra ngoài, sức chiến đấu của tiểu thê tử thật mạnh mẽ, xem ra sau này hắn không cần lo lắng Dương Thư Thư vào cửa, tiểu thê tử sẽ chịu oan ức.
Đại đường im ắng một lúc.
Mục đích không đạt được, chỗ tốt không chiếm được, còn bị tiểu bối cười nhạo, mang một bụng tức, Tạ nhị phu nhân trong lòng đầy oán hận, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Khương Nịnh Bảo, vội vàng cáo từ rời đi, Khương Nịnh Bảo cười nhạt, nàng cũng không có bỏ qua ánh mắt khuất nhục trước khi rời đi của Tạ nhị phu nhân.
“Suy nghĩ gì đấy?” một thân áo gấm đen tuyền, Định Quốc Công từ phía sau bình phong đi ra, lặng yên không tiếng động ngồi bên cạnh Nịnh Bảo.
Xuân Hỉ, Xuân Nhạc thức thời lui ra ngoài.
Khương Nịnh Bảo châm cho Định Quốc Công một ly trà, khoé miệng vểnh lên đầy giảo hoạt: “Quốc Công gia, ta nghe nói, Tạ nhị gia nhiều năm như vậy, chỉ độc sủng tạ nhị phu nhân, thiếp thấp hậu viện chỉ là đồ trang trí, nhiều năm chưa từng thu người mới, không biết có chuyện này hay không?”
Tạ nhị phu nhân lại nhiều lần xem nàng là quả hồng mềm mà nắn bóp, cuối cùng còn điên rồ khuyến khích Trương thị hạ dược nàng khi về lại mặt, quả thật làm người không thể nhịn được nữa.
Định Quốc Công nghe lời hiểu ý, đáy mắt loé nhanh ý cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Đúng là như thế.”
“Tạ nhị gia gần đây phá được đại án tham ô, thánh thượng quyết định ngợi khen một phen.”
Khương Nịnh Bảo sóng mắt sáng ngời, nhịn không được đến gần khuôn mặt tuấn tú của hắn hôm mộtcái, cười duyên nói: “Quốc Công gia, chàng quả nhiên là hiểu tâm ý của thiếp.”
“Thiếp thấy, thánh thượng ngoài chuyện khen ngợi ra, cũng nên ban cho Tạ nhị gia mấy vị mỹ nhân để khai chi tán diệp, chàng nói có phải hay không?”
Định Quốc Công cong môi, hắn đối với Tạ nhị phu nhân này cũng không thích, Tạ nhị phu nhân này bàn tay quá dài, liền gật đầu tán đồng: “Ừ, ta sẽ đề nghị cùng thánh thượng.”
Nịnh Bảo vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn lắc lư, lại hôn khoé môi Định Quốc Công một cái.
Hai người ở trong phòng ngọt ngọt ngào ngào.
Khương gia lại là tình cảnh bi thảm.
Khương lão phu nhân nhìn toàn nhà lịch sự tao nhã trước mắt, không nghĩ đến bà về già còn bị đuổi khỏi phủ Trường Ninh Bá, trưởng tử đường đường là bá gia nay lại là người không thân phận, bà từ mộtlão phu nhân bá phủ lại biến thành lão thái thái hào môn.
Nghĩ đến trước khi rời khỏi bá phủ, bạn bè thân thích đều là sắc mặt bỏ đá đáy giếng.
Khương lão phu nhân mặt đỏ lên, ngực thở phập phồng kịch liệt, dồn dập, Hồng Hạnh bên cạnh đỡ lão phu nhân lo lắng vô cùng, vội vàng chậm rãi vuốt ve ngực cho lão phu nhân.
“Lão phu nhân, ngài không thể tức giận được, đại phu nói ngài bị tổn thương gan phổi, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Khương lão phu nhân rất quý cái mạng của mình, bà hít sâu một hơi, quan tâm hỏi: “Hồng Hạnh, ngũ nha đầu luôn vẫn ở trong phòng không ra ngoài sao?”
Từ sau khi xảy ra biến cố, Ngũ nha đầu bị Tạ gia huỷ bỏ hôn lễ, đứa cháu gái này lại càng thêm trầm mặc.
Lại nói, thiếu gia Tạ Cảnh Huy ngày ấy đến cửa từ hôn có nói, nếu ngũ nha đầu đồng ý làm thiếp, hắncũng sẽ nạp nàng làm thiếp.
Nhưng Khương lão phu nhân mạnh mẽ từ chối.
Cái mặt này của bà không kéo lên nổi.
Ngũ nha đầu, dung mạo khí chất đều tốt, có lẽ sẽ có công tử thế gia coi trọng nàng, lúc trước, ngũ nha đầu từng dự hoa yến của Thuỵ vương phi, theo lời nữ tỳ bên cạnh ngũ nha đầu, có vài vị công tử thế gia cực kỳ thưởng thức nàng.
Có lẽ Ngũ nha đầu còn có cơ hội có thể gả vào thế gia vọng tộc.
Cho dù là làm thiếp.
Hồng Hạnh gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: “Đúng vậy, lão phu nhân, ngũ tiểu thư đã nhiều ngày không ra khỏi phòng.”
“Đại nha đầu không có hồi âm sao?”
Khương lão phu nhân nhíu mày, trong mắt đầy vẻ không vui, đại nha đầu này sau khi mang theo của hồi môn phong phú gả vào phủ Trấn Bắc Hầu, vẫn luôn không giúp đỡ nhà ngoại, mỗi lần cần nàng giúp đỡ, đều là không có hồi âm, quả thật là bạch nhãn lang.
Hồng Hạnh lắc đầu: “không có.”
Dừng một chút, Hồng Hạnh lại nói thêm: “Nô tỳ nghe nói đại tiểu thư có đến phủ Định Quốc Công mộtchuyến, lúc rời đi, hộ vệ phủ Định Quốc Công đã đưa nàng về.”
Khương lão phu nhân vừa nghe Hồng Hạnh nói đến phủ Định Quốc Công, lập tức nghĩ đến đứa cháu gáicùng cháu trai đại nghịch bất đạo, tự lập môn hộ, mặt già bỗng dưng trầm xuống.
Bà đột nhiên nhớ đến, hai ngày trước đã nhận được một lá thư bí ẩn, trong lòng liền có so đo.
Tứ nha đầu không thể sinh dục, mà mối quan hệ giữa nàng cùng Ngũ nha đầu lại không tệ, Tứ nha đầu đối với đại nha đầu không có cảm tình còn nguyện ý giúp đỡ, cùng với có lợi cho người ngoài, khôngbằng chiếm lợi cho người nhà.
Ngũ nha đầu bị từ hôn, lại có một mẫu thân như Trương thị, gả làm chính thế hào môn thế gia là khôngcó khả năng, nếu gả thấp, có lẽ làm bình thê, nhưng lão phu nhân không cam lòng.
Định Quốc Công chính là người được chọn tốt nhất.
Bình luận facebook